Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 330

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:23
Lượt xem: 56

Phan Lệ Trân cúi mặt xuống nói: “Tôi không quen.”

Nhưng vẻ mặt của cô ta rõ ràng là có quen, còn có thù oán nữa.

Hồng Kông rộng lớn như thế, cái giới này lại nhỏ đến vậy, đối phương trông có vẻ rất giàu có, lại còn xinh đẹp... Ai vậy nhỉ? Mọi người dồn dập truy hỏi.

Phan Lệ Trân không nói, cầm một cái túi xách mới chọn xong vội vã đi mất.

Người phía sau không chờ cô ta đi xa đã nói.

“Nhìn dáng vẻ đó của cô ta còn tưởng mình là bà Kim đấy, vênh váo gì chứ.”

“Đúng vậy, bây giờ cô ta có tiếng mà không có miếng thế thôi, nghe nói mấy năm rồi Kim Khải Văn không vào phòng cô ta.”

“Tôi còn nghe nói, đứa con trai thứ hai bên ngoài của Kim Khải Văn hôm nay đầy tháng rồi!”

“Chuyện này thật đấy, tôi còn cho lì xì đây này.”

Mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười nói chuyện, không hề nể mặt Phan Lệ Trân chút nào.

Ai bảo ngày xưa Phan Lệ Trân cứ trưng cái vẻ bà chủ ngồi tít trên cao, xem thường bọn họ, tường đổ do mọi người đẩy, cô ta làm mồng một thì đừng trách bọn họ làm mười lăm.

"Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là phu nhân chính thất, bầu bí thương nhau ah.” Có người mở miệng hòa giải.

Kẻ thứ ba, bốn, năm, sáu sinh con trai, tranh cướp tài sản với con trai bọn họ, đó là chuyện mà bọn họ không thể chịu đựng được nhất!

Cướp chồng thì cứ cướp đi, tài sản thì tuyệt đối không được!

Tiếng cười nói nhỏ dần, có người nói: “Chuyện này cũng không trách người khác được, đều tại bản thân Phan Lệ Trân, dại dột hạ độc con trai ruột mình, gây tổn thương cơ thể, đương nhiên người ta sẽ ra ngoài tìm người khác sinh con trai rồi.”

Trước kia Phan Lệ Trân muốn đổ oan cho Hoa Chiêu nên tự hạ độc hai đứa con trai mình.

Mặc dù chất độc đã được giải trừ nhưng để lại di chứng rất nặng, hiện giờ hai đứa trẻ đều bệnh tật triền miên, hay phải tới bệnh viện, còn không đi học được.

Người như thế thì thừa kế sản nghiệp thế nào? Người như thế lớn lên có sinh được con trai không còn chưa chắc.

Loại người này đối với gia đình mà nói, là vô dụng.

Đương nhiên Kim Khải Văn muốn sinh thêm.

Mà ông ta nhìn Phan Lệ Trân mệt rồi, không ly hôn là vì sợ chia tài sản, nếu không bây giờ đã vứt cô ta từ lâu rồi.

Phan Lệ Trân chưa đi xa, bước từng bước một như giẫm trên mũi dao, nghe thấy lời bọn họ nói rất rõ ràng.

Cô ta sắp cắn răng chảy m.á.u rồi.

Cô ta muốn hạ độc sao? Đó là ý của Kim Khải Văn! Ông ta không ra lệnh cho cô ta thì sao cô ta nỡ ra tay với con trai chứ!

Nhưng người ngoài không biết chuyện này, Kim Khải Văn bắt Phan Lệ Trân gánh tội, nếu không ông ta sẽ không quan tâm tới mấy đứa trẻ, gọi người g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.

Phan Lệ Trân chỉ có thể làm người câm âm thầm chịu khổ.

Cô ta ngẩng cao đầu lên, nhìn hai bóng người đi phía trước.

Đều tại bọn họ...

Nếu lúc trước Diệp Thư ngoan ngoãn làm thông gia với cô ta, chắc chắn bây giờ bọn họ ai nấy đều sống tốt, đến Hồng Kông, chắc chắn cô ta sẽ tiếp đón bọn họ thật tốt.

Nhưng vì Hoa Chiêu...

Nếu cô lấy thuốc giải ra sớm... Không, cô biết rõ kế hoạch của bọn họ, nếu cô ngăn cản sớm hơn, sự việc sẽ không ra nông nỗi này.

Bây giờ bọn họ đến Hồng Kông rồi, đây đúng là chuyện tốt.

Phan Lệ Trân đi theo Hoa Chiêu và Diệp Thư, theo bọn họ về khách sạn.

Sau đó cô ta mới lái xe đi về.

Cô ta về nhà, vừa mới vào cửa đã nghe thấy tiếng hai đứa con trai kêu gào trên tầng hai.

Hình như đang đánh mắng một người giúp việc Philippines.

Cô ta lập tức không vui hỏi quản gia: “Lại làm sao nữa? Ai lại chọc các cậu chủ không vui?”

Quản gia cúi đầu nói: “Ali giặt rèm cửa sổ, cậu cả bảo ánh nắng mặt trời quá chói.”

Phan Lệ Trân cau mày nói: “Trong nhà chỉ có một bộ rèm cửa sổ ấy thôi hả? Tháo một bộ xuống sao không treo bộ khác lên? Còn khiến cậu cả chói mắt?!”

Quản gia cúi đầu nói: “Trước đó bộ ấy bị cậu hai cắt mất, bà chủ chưa đưa chi phí sinh hoạt tháng này nên chưa kịp mua bộ mới.”

Phan Lệ Trân nghẹn lời, dừng mấy giây, không nói gì, quay người giẫm chân bình bịch lên tầng.

Hàng tháng Kim Khải Văn sẽ cho phí sinh hoạt, dù sao bốn đứa con của ông ta vẫn sống ở căn nhà này, mặc dù hai đứa tàn tật rồi nhưng vẫn là con.

Chút xíu sinh hoạt phí ấy cũng không cho, nói ra cũng mất mặt ông ta, nghèo đến nỗi cắt luôn cả phần ăn của con cái.

Mỗi tháng ông ta sẽ nói thư ký đến đưa tiền cho Phan Lệ Trân.

Nhưng gần đây Phan Lệ Trân say mê đánh bài... Vận may không tốt chút nào, không kiếm ra thì chỉ có thể tiết kiệm.

Phan Lệ Trân đi ngang qua cửa phong mở rộng của con trai, làm như không thấy cảnh hai con trai đ.ấ.m đá cô gái giúp việc gầy yếu, đi thẳng về phòng của mình.

Hai đứa con trai này của cô ta đều ốm yếu, không có sức lực gì, đánh mấy cái cũng chẳng đau.

Quay về phòng, cô ta mở két sắt.

Nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy hộp đồ trang sức ở dưới cùng ra.

Mở hộp ra, bên trong là một cái vòng tay Đế Vương Lục, đây là báu vật gia truyền của nhà họ Kim, ngày cô ta gả cho Kim Khải Văn, mẹ chồng cho cô ta, giá trị liên thành cũng phải tầm trăm vạn, hơn nữa qua mấy năm, giá trị tăng gấp mấy lần so với giá gốc rồi.

Cô ta không nỡ.

Nhưng cô ta không còn gì khác, đều bán đi hết rồi.

Phan Lệ Trân cắn răng, nghĩ về con trai, nghĩ về bản thân, nghĩ tới Kim Khải Văn chưa từng bước tới căn phòng này suốt mấy năm qua, nghĩ tới phần tài sản khổng lồ của nhà họ Kim, cô ta nhét hộp đồ trang sức vào túi rồi đi ra ngoài.

...

Diệp Thư trở về phòng, hỏi Hoa Chiêu: “Vừa nãy có người đi theo chúng ta, em nhìn thấy không?”

“Cứ đi theo mãi, chẳng biết ẩn núp gì cả, em muốn không nhìn thấy cũng khó.” Hoa Chiêu cười nói.

“Ai vậy? Làm gì?” Diệp Thư khó hiểu nói: “Trông quần áo của cô ta không tệ, còn là phụ nữ, lén lút theo chúng ta làm gì?”

Phan Lệ Trân có thù với hai bọn họ, còn biết che giấu chút ít, người vừa nãy đeo kính râm to, trùm khăn lụa, Diệp Thư không nhận ra.

Hoa Chiêu lại nhận ra, dù sao tai cô thính, cô còn nghe thấy người khác đua nhau sỉ nhục Phan Lệ Trân đấy.

Cô vẫn luôn để ý tới tình hình nhà họ Kim, biết cô ta sống rất thê thảm.

Nhưng biết và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy vui hơn.

Có khi lát nữa còn vui hơn nữa.

Lén lút như thế, vừa nhìn đã biết không có suy nghĩ tốt đẹp gì.

Đúng lúc, cô cũng có chuyện tìm nhà họ Kim.

“Em thấy vóc dáng ấy giống Phan Lệ Trân.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Thư ngạc nhiên thốt lên: “Ai da! Em nói thế thì chắc là cô ta thật rồi, cô ta muốn làm gì? Tìm chúng ta báo thù?”

Cô ấy không nghĩ ra được lý do gì khác.

Dáng vẻ theo đuôi ấy cũng không giống làm được việc gì khác.

Diệp Thư nói xong, trong mắt lóe lên sự hung ác.

Trước kia nhà họ Kim trù tính hãm hại cô ấy, hãm hại con trai của cô ấy, cô ấy không tìm bọn họ tính sổ, bọn họ lại không chịu thôi? Thế thì đến đi!

Ai cũng ra tay với cô ấy, tưởng cô ấy là quả hồng mềm đấy à?

“Lần này em đừng ra tay... Không, em trông chừng chị, cố gắng hết sức để chị làm!” Diệp Thư sắn tay áo lên nói: “Tức c.h.ế.t chị mất thôi! Chị muốn phát tiết!”

Nhưng cô ấy cũng biết mấy năm qua cô ấy sống an nhàn đã quen, công phu thụt lùi rồi.

Không như Hoa Chiêu, nghe nói cô ngày càng giỏi hơn.

“Nào, nào, nào, hai chúng ta cọ xát một chút trước, để chị xem tài năng của em.” Diệp Thư nói.

Hoa Chiêu cũng không khách sáo, bật lên khỏi giường, hai người vung tay ngay trong phòng.

Cô có ý nhường, so chiêu với Diệp Thư, cho cô ấy xả ít sức lực.

Mười phút sau, Diệp Thư co ro trên đất thở dốc.

“Lần này chị yên tâm rồi.” Cô ấy nói.

Hôm sau, hai người tiếp tục đi dạo phố.

Quả nhiên lại bị người nào đó bám đuôi.

Lần này người đi theo bọn họ không phải Phan Lệ Trân mà là hai người đàn ông nhỏ gầy.

Điều này nằm trong dự đoán.

Diệp Thư vẫn cứ mua, mua, mua như không phát hiện ra họ, mua suốt từ đầu đường tới cuối đường.

Người để ý tới bọn họ càng nhiều hơn.

Nhưng trước, sau hai người đều có vệ sĩ, người có chút ý đồ đều rút lui. Có mấy người không thể rút lui, tiếp tục đi theo.

Một ngày yên bình trôi qua, Diệp Thư rất không vui.

“Sao cứ lề mề vậy? Chờ gì?” Cô ấy nói.

“Đương nhiên là chờ chúng ta bị tách lẻ, nếu không bọn họ xông vào khách sạn bắt trói chúng ta chắc? Hay là trói luôn ở trung tâm thương mại? Thế chẳng phải đắc tội người khác rồi sao?” Hoa Chiêu nói.

Bây giờ người làm ăn buôn bán lớn ở đây, có ai không có chút thế lực màu mè? Dù là không tự mình lăn lộn thì cũng xưng huynh gọi đệ đấy.

“Vậy chúng ta tạo cơ hội cho bọn hắn?” Diệp Thư nói.

Hoa Chiêu nghĩ đến gì đó, nói: “Đợi thêm đi, chờ Lý Lâm tới.”

“Ừ.” Diệp Thư đáp.

Nhớ tới Lý Lâm, cô ấy càng buồn bực: “Sao anh ta còn chưa tới? Bốn mươi tám tiếng có thể bay hai vòng, không hăng hái như thế thì làm việc kiểu gì! Không phải nói không nỡ rời chị sao!”

“Có lẽ anh ta bị vướng việc gì đó.” Hoa Chiêu nói: “Bên kia đang thảo luận rốt cuộc cha ruột đứa trẻ là ai.”

Cô vẫn luôn để ý, đi dạo phố cũng sẽ nhận được điện thoại.

Diệp Thư lại không quá quan tâm tới chuyện này, đứa trẻ thực sự là con của Diêu Khôn, cô ấy không chột dạ, kệ cho bọn họ dằn vặt.

Nghe Hoa Chiêu nói vậy, cô ấy không hỏi nữa, tiếp tục luyện tập tay đôi với Hoa Chiêu.

Cô ấy quyết định, phải lấy lại công phu, phải tập luyện được như Hoa Chiêu! Mà thôi, hơi khó, luyện tập để đánh nhau với Diêu Khôn là được rồi!

Cũng không được, bây giờ đánh bừa mấy cái cũng đánh gãy xương, về vẫn nên luyện với Diêu Khôn vậy, yếu kém như thế!

...

Diệp Thư đề nghị ly hôn, đóng băng toàn bộ tài sản chung của hai vợ chồng, ảnh hưởng rất lớn tới chuyện làm ăn của Diêu Ký.

Diêu Ký không giống như Hoa Chiêu và nhà họ Diêu, để lôi kéo thế lực địa bàn, bọn họ đã chia một ít cổ phẩn cho mấy kẻ tai to mặt lớn địa phương.

Không nhiều, gộp lại chỉ có mười phần trăm.

Dù gì bây giờ thế lực Diêu Ký cực kỳ lớn, mười phần trăm là phần tài sản rất lớn, nhoáng cái đã bị ảnh hưởng, khối tài sản thu hẹp lại, không ai nhẫn nhịn được.

Có người đánh trả Diệp Thư, cảm thấy Diệp Thư yêu cầu Diêu Khôn đi ra tay trắng, để lại hết tài sản cho con cái là cách làm cực kỳ quá đáng.

Ai biết ba đứa trẻ không giống Diêu Khôn đó là con của ai!

Một câu nói gây nên ngàn cơn sóng, lập tức có rất nhiều người phụ họa.

Mặc kệ Diêu Khôn thề thốt rằng chắc chắn mấy đứa trẻ đó là con của mình cũng không có tác dụng gì.

“Dùng thực lực nói chuyện, dùng khoa học nói chuyện.” Luật sư nói: “Làm xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống đi.”

Phương pháp này được, năm 88, xét nghiệm xác định quan hệ huyết thống đã được ứng dụng nhiều năm, được người dân chấp nhận.

Cũng giải quyết rất nhiều mối nghi ngờ mà nhiều người kìm nén trong lòng cả đời...Chuyện làm ăn tốt.

Người nhà họ Diêu muốn làm xét nghiệm huyết thống, đương nhiên không cần xếp hàng, thêm tiền chen hàng là được. Kết quả ra rất nhanh, ba đứa trẻ đều là con của Diêu Khôn. Có người không tin, hét vào cái bàn trước mặt.

“Sao lại thế được! Ba đứa nhóc kia giống tên Tô Hằng như thế! Người có mắt đều nhìn ra được!” O’Neill nói.

“Khoa học không thể giả, mẫu xét nghiệm này do chúng ta lén lút lấy được, tự mình tìm người đáng tin làm xét nghiệm.” Susana nói.

Lý Lâm tạm thời được cử đi vào căn phòng ban đầu trộm mẫu xét nghiệm của ba đứa trẻ để làm giám định.

Không phải con của Tô Hằng, trong lòng cô ta có chút vui vẻ...

Diệp Thư có chỗ nào tốt chứ? Cũng chỉ có thế thôi! Chỗ nào cô ta cũng tốt hơn Diệp Thư, sao mà Tô Hằng không vừa ý cô ta lại nhìn trúng Diệp Thư được chứ.

Cô ta không phục.

May mà không phải.

Nhưng nếu vậy, điều đó có nghĩa rằng Tô Hằng không còn sống, có khả năng thực sự c.h.ế.t ở biển rồi.

Trước kia xem tuổi của ba đứa trẻ, bọn họ rất kích động, nếu ba đứa đều là con của Tô Hằng, dù chỉ có một đứa là con Tô Hằng đều cho thấy anh ta chưa chết!

Chứng minh anh ta giả vờ bỏ trốn, chứng minh những thứ nhà bọn họ bị mất có liên quan tới anh ta!

Bọn họ có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra Tô Hằng từ chỗ Diệp Thư.

Đáng tiếc, thế mà lại không phải.

“Nếu không phải con của Tô Hằng, vậy thì còn một khả năng khác.” Mori Địch Luân nói.

“Khả năng gì?” Hai chị em đồng thời nhìn về phía người cha già nua.

Cha họ không quá lớn tuổi, mới gần mười năm mà già đi rất nhiều, già lọm khọm, cứ như lúc nào cũng có thể lên thiên đường.

Hai chị em hốt hoảng trong lòng.

Xong rồi, nhà bọn họ có thể đợi đến ngày trở lại như xưa được không?

Dù sao bọn họ cũng không có thiên phú nghiên cứu vũ khí như cha mình.

Cũng không có mối quan hệ rộng như cha. Chắc chắn những mối quan hệ đó sẽ biến mất khi cha qua đời.

O’Neill vốn có thể lợi dụng khoảng thời gian dài thuận lợi thay thế.

Nhưng giữa chừng xảy ra sự cố, cả nhà Địch Luân sắp xong đời rồi, thế lực mất 90%, không có mối quan hệ gì để hắn thừa kế nữa.

Những người kia cuối cùng vẫn nể mặt Địch Luân đã nhân nghĩa lắm rồi.

“Không phải cha con, vẻ ngoài giống như thế, chắc là quan hệ thân thuộc khác.” Mori Địch Luân nặng nề nhìn hai đứa con.

Lý lẽ đơn giản như thế, ở ngay trước mắt mà bọn chúng lại chẳng phát hiện ra, ngu dốt không thể cứu! Nhà Địch Luân sắp xong đời rồi sao?

Tại sao lại vậy?

Bắt đầu từ lúc nào?

Bắt đầu từ lúc những thứ ở dưới hầm bị mất!

Mà ông ta có linh cảm, thứ đó do Tô Hằng trộm mất!

“Không thể nào, Tô Hằng không có người thân nào khác, người phụ nữ họ Diệp không thể là chị em hay gì đó khác của anh ấy, bọn con từng đi điều tra rồi.” Susana nói.

“Tô Hằng không có nhưng hắn ta là Tô Hằng sao? Hai đứa ngu xuẩn này!”

Mori không chịu nổi, đứng lên mắng to: “Bây giờ hai đứa vẫn tin mọi thứ hắn ta thể hiện ra sao? Từ đầu tới chân hắn ta đều là giả, giả hết!”

Hai người kia ngoan ngoãn nghe, không phản bác.

Lời cha nói có lẽ là sự thật.

“Vậy bây giờ chúng ta đi tìm người phụ nữ họ Diệp kia?” Đáy mắt Susana lóe sáng nói.

“Đi đi bọn ngu, đi tới chỗ cô ta tìm Tô Hằng, hỏi hắn ta bây giờ có muốn cưới đứa quả phụ là cô không.” Mori nói.

Susana lập tức cúi đầu.

Sau khi nhà Địch Luân gặp chuyện, Susana kết hôn, khiến người ta mở rộng tầm mắt là lại hợp tình hợp lý gả cho một ông già nghìn tỉ.

Thuận lợi thừa kế đống tài sản nghìn tỉ của ông già đó.

Đáng hận là ông già đó có món nợ nghìn tỉ!

Cô ta hoặc là từ bỏ quyền thừa kế, có thể tránh được khoản nợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoặc là thừa kế tài sản và món nợ, cuối cùng xem bên nào nhiều bên nào ít.

Ông già đáng ghét, sắp c.h.ế.t rồi mà còn đào hố cho cô ta.

Không cho luật sư nói cho cô ta biết tài sản của ông ta có bao nhiêu, chỉ nói nợ bao nhiêu.

Chỉ tính toán dựa vào những thứ ở mặt ngoài thì khó mà nói được bên nào nặng bên nào nhẹ.

Ví dụ ông già có rất nhiều tranh nổi tiếng lâu đời, năm nay trị giá một trăm triệu, qua mấy năm nữa không chừng sẽ là hai trăm triệu, ba trăm triệu, một tỉ, cầm trong tay chính là tiền.

Nhưng cũng có thể không tăng giá mà thậm chí còn tụt giảm.

Vậy thì cược thôi.

Kết quả Susana thua cược.

Tranh nổi tiếng đều là tranh giả, những tài sản khác gộp lại không đủ để trả nợ, nhưng cũng không thiếu nhiều, cô ta chỉ bỏ ra 1 vạn đô la Mỹ để bù.

Nhưng điều này khiến cô ta trở thành trò cười cho tất cả mọi người!

Bây giờ cha cũng cười nhạo cô ta!

Susana muốn khóc.

O’Neill lườm chị gái một cái, nói: “Vậy thì chúng ta xuất phát tới Hồng Kông luôn.”

“Đưa những người này đi.” Mori Địch Luân nói, nếu không phải vì sức khỏe thực sự không ổn, không thể đi đường dài, ông ta muốn tự đi một chuyến.

“Trước tiên cứ âm thầm theo dõi, nếu nhìn thấy Tô Hằng thì dẫn hắn ta về đây!” Mori Địch Luân u ám nói.

Nhà bọn họ tích góp của cải lâu và nhiều như vậy, tổ chức bọn họ tích góp bao nhiêu của cải như thế, tất cả sổ sách, đều nằm trong tay Tô Hằng...

Không giành lại, ông ta có c.h.ế.t cũng không nhắm mắt!

Ông ta không biết tại sao bây giờ Tô Hằng vẫn chưa dùng đống sổ sách đó để gây chuyện, có lẽ hắn thông minh, có lẽ hơi cẩn thận, nhưng dù vì nguyên nhân gì, ông ta mong rằng hắn vẫn tiếp tục thông minh.

“Dù thế nào cũng phải tìm lại sổ sách! Thời gian bọn họ cho chúng ta không còn nhiều.” Mori Địch Luân nói với con trai.

Sau lưng bọn họ có một tổ chức lớn mạnh thần bí, mà Mori được đề cử làm người đứng đầu.

Ông ta phụ trách bảo quản tiền tài và sổ sách của tổ chức.

Kết quả đều bị mất.

Có người tin, có người không tin, cảm thấy nhà Mori sụp đổ, ông ta lén lút nuốt trọn.

Mori mất uy tín, không những mất vị trí lãnh đạo mà còn bị đuổi ra khỏi tổ chức, đồng thời yêu cầu bọn họ tìm lại đồ trong mười năm, nếu không tổ chức sẽ ra lệnh truy sát với bọn họ.

O’Neill và Susana đều đanh mặt lại, không ai chạy thoát khỏi lệnh truy sát của tổ chức.

Mắt Susana không còn phát sáng nữa, nói với O’Neill: “Chị đi cùng em, yên tâm, nếu anh ta không giao đồ ra thì chị tự tay g.i.ế.c anh ta!”

Mori gật đầu, tuổi già sức yếu nói: “Đi đi.”

Hai người thu dọn đồ đạc, xuất phát cùng Lý Lâm, đi thẳng tới khách sạn của Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Bọn họ cho rằng không ai phát hiện ra thủ đoạn của mình, tất nhiên họ dám tiếp cận Diệp Thư ở khoảng cách gần.

Cuối cùng Diệp Thư cũng gặp được Lý Lâm, nhìn anh ta nói: “Cuối cùng anh cũng tới.”

Lý Lâm nhìn cô ấy một lát, cứ cảm thấy câu nói này nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng lại không nói rõ được không đúng chỗ nào.

Anh ta bình tĩnh nói: “Bà chủ, rất vui khi được tiếp tục đi theo cô.”

“Tôi cũng rất vui.” Diệp Thư mỉm cười nói.

Nụ cười của cô ấy rất hoàn hảo, ánh mắt hiền lành, không nhìn ra điều gì khác, nhưng Lý Lâm vẫn luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh ta quá chăm chú...

Chắc chắn là cảm động vì lòng trung thành của anh ta!

Trong số nhiều vệ sĩ, người làm như thế, chỉ có một mình anh ta quyết tâm đi theo cô ấy, những người khác đều đi tìm Diêu Khôn rồi!

Chắc chắn cô ấy rất đau lòng, nhìn thấy anh ta nên vui vẻ, đúng, chính là thế.

“Bà chủ, bây giờ tôi làm gì?” Lý Lâm hỏi.

“Vẫn như trước, có việc thì theo tôi đi ra ngoài là được.” Diệp Thư nói.

“Vâng.” Lý Lâm vui vẻ đi ra.

Đóng cửa lại, nụ cười trên mặt anh ta biến mất.

Người tiếp xúc với anh ta lại đưa một chai “sữa dưỡng thể” mới cho anh ta, anh ta phải tráo đổi thế nào đây?

Bây giờ anh ta không tiện đi vào phòng tắm của Diệp Thư.

Nhưng mà không vội, chờ theo Diệp Thư về thủ đô rồi tính tiếp.

Anh ta chưa từng tới thủ đô lần nào.

Hoa Chiêu giữ những vệ sĩ của Tô Hằng ở bên cạnh mình nhưng chưa từng dẫn bọn họ về nước, bọn họ chỉ nghe nói gia thế của Diệp Thư không tệ nhưng không biết tình hình cụ thể nhà họ Diệp thế nào.

Mỗi lần đi theo Diệp Thư về nước đều là những người do Diệp Danh tìm, người phe mình hoàn toàn đáng tin.

Nhưng dù đáng tin đến mức nào cũng là người, có chỗ sơ hở để Lý Lâm thừa cơ chui vào.

Hoa Chiêu đi ra khỏi phòng, Diệp Thư lập tức hỏi cô: “Anh ta đến rồi, làm sao đây? Nhà Địch Luân có người nào đến không?”

“Lát nữa sẽ biết.” Hoa Chiêu nói, cô nói một vệ sĩ ở bên cạnh mình xuống canh giữ dưới tầng.

Hai người họ đều từng nhìn ảnh của O’Neill và Susana, sẽ nhận ra được.

Cô vừa dứt lời thì có người gõ cửa, âm thanh hai ngắn ba dài rồi lại hai ngắn, sau đó đi mất.

Hoa Chiêu cũng không ra mở cửa, nói với Diệp Thư: “O’Neill và Susana đều tới, em còn tưởng rằng...”

Cô tưởng rằng Susana sẽ không tới, cô ta không có giá trị vũ lực, tới làm gì? Xem trò vui hay tới gây thêm phiền?

Nhưng cô ta vẫn tới, chắc nhằm vào chồng cô nhỉ?

“Mori Địch Luân có tới không?” Diệp Thư cau mày nói: “Nếu giải quyết được hai người trẻ thì vẫn còn một tên già bên ngoài, phiền phức.”

Nếu ba người họ cùng đến thì hay biết mấy, đúng lúc tóm gọn cả ổ.

Bây giờ còn một người bên ngoài, rất phiền phức.

“Đến lúc đó rồi tính, trước tiên xử xong vụ trước mắt đã.” Hoa Chiêu nói.

“Xử thế nào?” Diệp Thư hỏi.

“Đi, tiếp tục ra ngoài.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Thư không hỏi gì nữa, bảo làm gì thì làm đó, xỏ một đôi giày đế bằng thích hợp để đánh nhau đi dạo phố, cùng ra ngoài với Hoa Chiêu.

Hai người lại đi dạo ở trung tâm thương mại cả buổi sáng, treo đầy túi lên người vệ sĩ, sau đó đuổi vệ sĩ về khách sạn.

Hai bọn họ đi qua công viên bên cạnh dạo chơi, chờ người đến đón.

Hai người cố ý tìm tới chỗ ít người nhiều cây để chụp ảnh.

Hai người đàn ông đi phía sau liếc mắt nhìn nhau.

“Bây giờ ra tay không?” Một người hỏi.

“Ra tay cái rắm ấy! Bọn họ không có miệng à? Không biết kêu sao? Hơn nữa vệ sĩ của bọn họ năm phút nữa là quay lại rồi.” Người còn lại trả lời.

Vì khoảng cách gần, Hoa Chiêu mới có thể đuổi người đi, nếu không dù thế nào bọn họ cũng sẽ không đi.

Ví dụ Lưu Minh và Chu Binh vẫn còn ngay trước mắt, không dám sơ sẩy chút xíu nào.

Vệ sĩ của Hoa Chiêu và Diệp Thư dám đi vì bên cạnh bọn họ vẫn có người.

Lý Lâm được Diệp Thư chỉ đích danh ở lại, chụp ảnh giúp bọn họ.

Quả nhiên rất thích mình, Lý Lâm rất vui.

Năm phút trôi qua rất nhanh, trời yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì.

Diệp Thư hơi buồn bực.

Hoa Chiêu đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi cô ấy: “Ngày mai chúng ta ra biển câu cá đi, câu cá ở biển giữa trời mùa đông... Em chưa từng thử bao giờ, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

“Hả? À, được, em thích là được.” Diệp Thử cũng lớn tiếng nói: “Vậy thì đi, mai đi luôn! Đi chơi thì phải vui vẻ, cái gì vui thì chơi cái đấy.”

Cô ấy hiểu ý của Hoa Chiêu, lập tức phối hợp.

Hoa Chiêu gật đầu: “Vậy chúng ta đi tìm chỗ thuê thuyền.”

Hai người phía sau không đi theo bọn họ nữa.

“Trời lạnh thế này mà ra biển chịu tội, đám có tiền này! Phì! Đúng lúc, tới tìm chết.”

Một người khác cười xấu xa: “Rất nhanh thôi chúng ta sẽ trở thành người có tiền, hơn nữa hai con nhỏ này trông cũng khá phết đấy, ha ha ha.”

“Ha ha ha.” Hai người cười xấu xa đi khỏi đó.

Hoa Chiêu đi thuê thuyền thật, chỗ ít người mới dễ làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-330.html.]

Ở trên đất bằng, cô cũng cảm thấy bó tay bó chân.

Thuê du thuyền xong, Hoa Chiêu và Diệp Thư tay trong tay trở về khách sạn, gặp O’Neill ở sảnh.

Tầm mắt O’Neill xẹt qua Diệp Thư, lập tức nhìn tới Hoa Chiêu, bỗng chốc trợn trừng mắt lên.

“Cô Phương! Sao cô lại ở đây? Còn đi cùng với cô ta?” O’Neill ngạc nhiên hỏi.

Hắn và Hoa Chiêu từng “tình cờ gặp nhau”, lúc đó Hoa Chiêu tự xưng họ Phương.

Hắn từng điều tra, đúng là vậy.

Sau đó, từ khi Tô Hằng từ hôn trước mặt mọi người, hắn chưa từng gặp lại quý cô họ Phương này.

Sau đó hắn cũng đi tìm nhưng đáng tiếc gia thế không bằng trước kia, năng lực không như trước, không tìm thấy.

Không ngờ lại gặp được ân nhân cứu mạng ở đây.

Lần đầu tiên Hoa Chiêu gặp O’Neill là ngẫu nhiên thật, cô cứu tai nạn xe.

Về sau hai người không thường xuyên gặp mặt.

O’Neill cũng chỉ mua chuộc một vệ sĩ Lý Lâm, Lý Lâm không biết người O’Neill muốn tìm là Hoa Chiêu, trời xui đất khiến, anh ta vẫn không biết quan hệ của Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Biết bên cạnh Diệp Thư có một người thân, là bà chủ từng bỏ vốn thành lập Diêu Ký trước đó, nhưng không biết người đó là cô Phương.

Bây giờ cũng không biết.

Hoa Chiêu cũng rất ngạc nhiên nhìn O’Neill: “Anh là? À, anh Địch Luân. Rất vui khi được gặp anh ở đây. Nhưng gặp tôi ở đây có gì kỳ lạ sao? Đây là thiên đường mua sắm đó nha.”

“À còn nữa, đây là chị tôi.” Hoa Chiêu kéo Diệp Thư nói.

Diệp Thư lại nghi hoặc nhìn O’Neill, hỏi Hoa Chiêu: “Anh Địch Luân? Hai người quen nhau sao?”

O’Neill bừng tỉnh từ sự kích động khi nhìn thấy cô Phương, thất lễ rồi.

Anh ta không biết Diệp Thư, Diệp Thư cũng không biết anh ta.

Nếu không điều tra vệ sĩ của Tô Hằng, nhận tiện nhìn thấy con của Diệp Thư thì anh ta sẽ chẳng thèm để ý tới người phụ nữ này.

“Ngại quá, tôi nhận nhầm người.” O’Neill xin lỗi nhìn Diệp Thư: “Cô biết mà, đối với chúng tôi mà nói thì gương mặt của người phương Đông hơi khó phân biệt.”

Anh ta không để ý tới “người sắp chết” nên viện cớ rất qua quýt.

“Thật sao? Nhưng cũng hiếm có ai được như anh Địch Luân đây, thế mà lại phân biệt được tôi và cô Phương.” Diệp Thư cáu kỉnh nói.

O’Neill bỗng cau mày, nghĩ đến gì đó, lông mày lại giãn ra.

Anh ta nhìn Hoa Chiêu chân thành nói: “Đương nhiên tôi sẽ không quên cô Phương, cô ấy đã cứu mạng tôi, tôi đã nói phải báo đáp cô Phương rồi mà, chỉ tiếc chưa có cơ hội.”

“Anh đã tặng tôi một chiếc xe rồi.” Hoa Chiêu nói: “Vì thế không cần nhắc lại ơn cứu mạng làm gì, anh trả ơn rồi.”

“Một chiếc xe đáng gì chứ, mạng của O’Neill Địch Luân tôi chỉ cần một chiếc xe là trả xong được sao?” O’Neill hào phóng nói: “Muốn gì cô cứ mở miệng.”

Mặc dù của cải dòng họ bị trộm rất nhiều nhưng về mặt ngoài thì những thứ đó vẫn còn.

Tuy công ty của dòng họ bị cướp mất nhưng vẫn còn mấy công ty nhỏ khác không đáng nhắc đến trước đó, các loại như sản nghiệp nhỏ, bất động sản ở các nơi, nông trường, cổ phần gì đó.

Lạc đà gầy còn to hơn ngựa, anh ta vẫn là người có tiền so với người bình thường.

“Ồ...” Hoa Chiêu nhìn O’Neill, mỉm cười: “Muốn gì cũng có thể mở miệng?”

O’Neill nhìn nụ cười của cô đến say mê... Lại hơi cảnh giác, không biết tại sao trái tim lại đập thình thịch.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, bây giờ bảo anh ta rút lại lời ngay trước mặt Hoa Chiêu, chẳng bằng để anh ta đi c.h.ế.t đi còn hơn.

Nhìn lướt qua Diệp Thư ở bên cạnh, đã khống chế cô ta và con cô ta, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tìm được Tô Hằng, giành lại tài sản trong nhà!

“Đương nhiên, quý cô xinh đẹp, cô cứ mở miệng.” O’Neill lịch sự nho nhã thực hiện một kiểu chào quý tộc.

Ra vẻ đến mức người xung quanh đều nhìn về phía bọn họ.

Tuổi O’Neill không lớn lắm, tuấn tú phong độ.

Nếu là con gái bình thường, chắc chắn bây giờ lòng hư vinh tăng vụt, hạnh phúc muốn gào thét.

Hoa Chiêu lúc này chỉ muốn cười khẩy.

“Vậy thì tốt quá rồi, trước kia tôi nhìn trúng mấy món đồ nhưng hơi kẹt tiền, không nỡ mua...”

O’Neill hít sâu một hơi nói: “Ở đâu? Xin hãy dẫn đường cho tôi.”

“Cũng được.” Hoa Chiêu kéo Diệp Thư quay người đi.

Lúc này tâm trạng Diệp Thư rất tốt.

Đụng phải kẻ ngu ngốc, ai có tâm trạng không tốt cho được?

Hoa Chiêu dẫn O’Neill tới chỗ vừa thuê thuyền.

Chỗ này không chỉ cho thuê thuyền mà còn bán thuyền, các loại du thuyền tư nhân, có to có nhỏ.

Hoa Chiêu chọn cái nhỏ, cùng lắm chỉ đón được hai mươi khách, là kích thước các cậu ấm cô chiêu thích nhất.

Lúc rảnh rỗi có thể dẫn một đám bạn bè trai gái lái thuyền tới vùng biển quốc tế, thích làm gì thì làm...

Cái quá to thì quá đắt, quá nhỏ lại không thể hiện được đẳng cấp, loại này vừa đẹp.

Hoa Chiêu có một cái như thế này ở Bằng Thành, nhưng cái đó là mẫu cũ, không đẹp bằng cái trước mặt.

Mấu chốt là có tên ngốc bỏ tiền mua cho.

Không thể tới nhà O’Neill trộm tiền ra tiếp được, hầu hết toàn là bất động sản.

Nhưng nếu không cần trộm mà để anh ta chủ động bỏ tiền ra thì tốt quá.

O’Neill thở phào một hơi, chiếc thuyền này không đắt, chỉ tầm mấy vạn đô la Mỹ, đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Mua thuyền xong, Hoa Chiêu rẽ, đi mua xe.

Cô không ở Hồng Kông, không có xe, mỗi lần tới đây đều phải thuê xe, thật ra vẫn tồn tại tai họa ngầm về an toàn.

Hoa Chiêu mua một lúc năm cái xe, vệ sĩ cũng nhiều mà.

Ô tô ở đại lục đắt nhưng ô tô ở Hồng Kông không đắt, thuế thấp, thậm chí không có thuế.

Hoa Chiêu cũng không thịt anh ta luôn mà mua kiểu xe hơi xịn hơn đại chúng một chút, năm chiếc tổng cộng mới hai mươi vạn đô la Mỹ.

O’Neill không đau lòng, trước đó anh ta tặng xe thể thao cho Hoa Chiêu trị giá một trăm tám mươi vạn.

Hơn hai mươi vạn trong mắt anh ta chỉ là số tiền nhỏ.

Mặc dù bây giờ anh ta không thể so với năm đó.

Hoa Chiêu nhìn qua, hừ, cũng giỏi quá ha, vậy thì mua tiếp.

Cô kéo Diệp Thư tới phố đá quý.

Trên con phố này toàn là cửa hàng đồ trang sức, có lớn có nhỏ, kết hợp cả Trung Quốc và phương Tây.

Có chỗ để mua đồ trang sức bằng vàng dân trong nước thích nhất, cũng có nhãn hàng về đá quý nổi tiếng nước ngoài.

Hoa Chiêu liếc mắt cái đã nhìn thấy thương hiệu “Kim Thạch Lương Duyên”.

Đây là cửa hàng của nhà họ Kim.

Hoa Chiêu kéo Diệp Thư đi vào.

Diệp Thư khó hiểu nhìn cô, thế này là muốn tiêu tiền cho nhà họ Kim?

Hoa Chiêu nhìn lại cô ấy một ánh mắt mà cô ấy nhìn không hiểu.

Cô định tiêu tiền ở đây thật.

Nhưng tiền bỏ ra cuối cùng chui vào túi ai thì khó nói.

Kim Thạch Lương Duyên là một chi nhánh cửa hàng đá quý của nhà họ Kim, ở đây chủ yếu bán vàng và phỉ thúy, một cửa hàng khác bán kim cương, đá quý.

Cửa hàng có mùi hương và màu sắc cổ xưa rất ra gì, trong cửa hàng bày những món đồ trang sức đẹp đẽ.

Xem ra nhà họ Kim không thiệt hại nặng nề như cô tưởng.

Cũng phải thôi, nghe nói hai năm qua vận may nhà họ Kim không tệ, mở hai cửa hàng phỉ thủy cao cấp mà cứu vãn được chuyện kinh doanh.

Không tệ, không tệ.

Hoa Chiêu đi vào, lập tức có cửa hàng trưởng nhiệt tình ra đón.

“Mời hai quý cô vào trong, hai vị muốn chọn trang sức gì? Hay muốn đặt làm riêng món đồ gì? Kim Ký chúng tôi vừa mới cắt được một khối phỉ thúy Băng Chủng Dương Lục cực kỳ đẹp, vô cùng hợp với hai quý cô xinh đẹp đây.” Người cửa hàng trưởng với vẻ ngoài khôi ngô nói.

Bình thường với khách lạ hắn sẽ không nói như thế, mà hắn cũng không tiếp đãi khách lạ, nhưng vì hai quý cô này trông có vẻ là khách hàng lớn.

Không phải có tiền hay không mà là trang sức bằng ngọc bọn họ đeo trên người toàn là hàng hiệu.

Bây giờ có rất nhiều người có tiền, nhất là người trẻ tuổi chỉ thích kim cương, đá quý, không thích phỉ thúy, đó là món hàng các cô các dì trung niên thích nhất, hiếm lắm mới gặp được hai người trẻ tuổi thích nó, hắn vô cùng nhiệt tình.

“Mang cái tốt nhất ra cho tôi xem thử.” Hoa Chiêu nói với vẻ giàu nứt đố đổ vách.

Mắt cửa hàng trưởng sáng bừng lên: “Chờ một lát, tôi đích thân ra phía sau mở két.”

Hắn nói xong thì vội vàng quay người đi, rất nhanh sau đó cầm một tráp trang sức lớn đi ra.

Hai bên trái phải hắn là hai người như vệ sĩ, giơ tay đỡ hờ tráp trang sức ấy, có thể thấy món đồ bên trong quý giá nhường nào.

Phỉ thúy và kim cương đá quý có một khuyết điểm trí mạng lớn nhất là dễ vỡ.

Dây chuyền, nhẫn kim cương đi trên đất bằng chắc chắn không sao, phỉ thúy thì chưa chắc, rất dễ bị vỡ.

Nếu một cái tráp này vỡ, hắn ta dùng mạng cũng không đền nổi.

O’Neill nhìn dáng vẻ của bọn họ, hơi thở hơi nặng nề.

Nhưng hắn không hiểu về phỉ thúy, trước kia cũng ít thấy, không biết giá thị trường của nó.

Tráp trang sức được đặt nhẹ nhàng trên cái bàn trải lông thú dày cộp trắng như tuyết, cửa hàng trưởng và một người đàn ông già trông như thiết kế sư đồng thời lấy chìa khóa ra mở cái khóa đồng trên đó, lấy đồ vật bên trong ra.

Đừng thấy cái hộp không nhỏ, đồ được đựng trong đó không nhiều, chỉ có hai cái vòng tay, ba cái vòng cổ và một chuỗi vòng hạt.

Đồ có tư cách đặt trong đó không nhiều.

Hoa Chiêu duỗi bàn tay ngọc ngà thon dài ra tùy ý cầm một cái vòng cổ Băng Chủng Phiêu Lục lên xem, hơi chê bai: “Chạm khắc không tệ, nhưng chất liệu của nguyên liệu này chẳng ra làm sao, không xứng với nét chạm khắc này.”

Vì cô chê nguyên liệu, khen chạm khắc nên người đàn ông già bên cạnh nhìn cô một cái, không có vẻ tức giận.

Ông ta cũng cảm thấy nguyên liệu này hơi kém, không xứng với chạm khắc của ông ta.

Nhưng hiện giờ tài chính của ông chủ hơi căng, trước kia từng cắt mở được nguyên liệu tốt nhưng đồ làm xong bán được một nửa mà vẫn chưa hồi vốn, không có tiền ra ngoài mua đá thô.

Vì thế, bình thường ông ta chỉ điêu khắc ít “thứ phẩm”.

Mặc dù không hiểu tiếng Trung mà Hoa Chiêu nói nhưng O’Neill đã nhìn ra vẻ ghét bỏ của cô, trong lòng bình tĩnh lại.

Đồ bị chê chắc chắn không đắt lắm đâu.

Hoa Chiêu nhìn tất cả mọi thứ, hỏi: “Đều gói lại đi, bao nhiêu tiền?”

Cửa hàng trưởng kích động đến mức tim đập bình bịch, hắn ta đúng là mắt sáng như đuốc! Đây đúng là khách hàng lớn!

“Vòng tay Băng Chủng Dương Lục này ba trăm vạn, vòng tay Tử La Lan cực phẩm này hai trăm sáu mươi vạn, mặt đá dây chuyền Đế Vương Lục này tám mươi tám vạn...” Cửa hàng trưởng bắt đầu báo giá.

Cuối cùng nói: “Nếu cô đóng gói mang đi thì tôi có thể làm chủ đưa ra một cái giá rẻ nhất mà Kim Ký chúng tôi có thể chấp nhận cho cô, tám trăm trám mươi tám vạn, phất phất phất*, cô thấy thế nào?”

*888 = bát x3= phát tài x3 = phất x3

“Tiền Hồng Kông?” Hoa Chiêu lạnh nhạt hỏi.

“Đúng vậy, tiền Hồng Kông, cô cũng có thể thanh toán bằng đô la Mỹ, tôi tính tỉ giá cho cô.” Cửa hàng trưởng hiểu chuyện liếc mắt nhìn O’Neill ngồi y như tên ngốc bên cạnh Hoa Chiêu.

Với kinh nghiệm làm việc của anh ta, người đến cửa hàng bọn họ mua đồ, nếu là phụ nữ thì sẽ do phụ nữ trả tiền, nếu một nam một nữ thì chắc chắn đàn ông sẽ trả tiền.

Năm tám mươi tám, nhân dân tệ đổi ra tiền Hồng Kông là một trăm đô la Hồng Kông được bốn mươi bảy phẩy bảy nhân dân tệ.

Nhân dân tệ đổi ra đô la Mỹ là một đô la Mỹ bằng ba phẩy bảy nhân dân tệ.

Hoa Chiêu ước tính một khoản cho O’Neill, quay đầu nói với anh ta: “Tôi muốn những thứ này, tổng cộng một trăm hai mươi vạn đô la Mỹ.”

Mấy thứ này thôi mà hết một trăm hai mươi vạn đô la Mỹ?

O’Neill đang định tỏ vẻ ngạc nhiên, trừng mắt lên cái rồi thu hồi nhanh chóng.

Cô Phương đang nhìn kia kìa, anh ta không thể mất mặt được.

Nhưng bây giờ anh ta có thể chi hơn hai mươi vạn nhưng một trăm hai mươi vạn thì không dễ thế.

Trong tay anh ta không có nhiều tiền nhàn rỗi như thế, anh ta chỉ có tài sản cố định.

Bây giờ anh ta bán tài sản cố định đi để trả tiền cũng không phải không được.

“Đắt quá sao? Vậy thì thôi, chúng ta đi thôi.” Hoa Chiêu trả đồ lại.

Lần này đến lượt cửa hàng trưởng trợn mắt, chẳng lẽ anh ta nhìn nhầm?

Anh ta nhìn O’Neill với biểu cảm vi diệu.

Vừa ngạc nhiên vừa có chút khinh thường, hóa ra là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không có tiền còn học người khác làm kẻ ngốc chi tiền cho phụ nữ, bây giờ mất mặt chưa? Đừng nói phụ nữ xem thường anh ta, cửa hàng trưởng cũng xem thường!

Anh ta từng luyện tập vẻ mặt này rồi, mười lần như một.

Quả nhiên O’Neill bị kích thích, lớn tiếng nói: “Ngồi xuống, đi gì mà đi, không phải chỉ có một trăm hai mươi vạn thôi sao, chẳng đắt bằng cái xe ban đầu tôi tặng cô, chờ đấy, tôi nói người đưa chi phiếu tới.”

Cửa hàng trưởng thay đổi sắc mặt đúng lúc, trong ngạc nhiên lại chứa vẻ không thể tin nổi, anh ta có tiền như vậy sao?

O’Neill thoải mái hết cả người, sau đó nhắm mắt kiên trì lấy điện thoại ra gọi cho Sunana.

“Ký một tấm chi phiếu một trăm hai mươi vạn cho em, em cần dùng.”

“Em cần nhiều tiền như thế làm gì?” Susana ngạc nhiên hỏi.

Không phải xuống lầu tình cờ gặp Diệp Thư sao?

Cô ta tin vào vẻ ngoài và thủ đoạn của em trai mình, dựa vào nguyên tắc trái dấu hút nhau, O’Neill thích hợp xuống đó hơn cô ta.

Ai ngờ O’Neill đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa quay lại, đi cùng với Diệp Thư rồi, sao giờ lại cần nhiều tiền như vậy?

“Em bị bắt cóc à?” Cô ta ngạc nhiên kêu lên.

O’Neill cau mày, che loa, nghiêm túc nói: “Đừng nói linh tinh, mau nói vệ sĩ đưa chi phiếu tới...”

Anh ta nhìn cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng lập tức khom lưng, cung kính nói địa chỉ.

O’Neill nhìn thái độ của anh ta, trái tim không còn đau lắm.

Nhưng một giây sau lại đau hơn.

Nhớ năm đó, một trăm hai mươi vạn có đáng là gì!

Anh ta tùy tiện mua một chiếc xe cũng một trăm vạn, hai trăm vạn, tiêu một trăm vạn mà chẳng hề chớp mắt.

Giờ thì tốt rồi, suýt thì bị người ta xem thường vì không mua nổi món đồ.

Anh ta đột nhiên liếc qua Diệp Thư, ánh mắt oán hận.

Lúc Diệp Thư nhìn sang, anh ta đã nhìn qua chỗ khác.

O’Neill thông báo địa chỉ: “Mau mang đến đi, có chỗ cần dùng, đừng hỏi.”

Nghe anh ta nói ra địa chỉ một cửa hàng đá quý, còn ở con đường nổi tiếng, Susana không hỏi nữa.

Không phải bị bắt cóc, thế mà lại đi mua đồ cho Diệp Thư?

Bị khùng à!

Tiêu tiền cho một người c.h.ế.t làm gì?

À, có lẽ là để lấy lòng cô ta, moi tung tích Tô Hằng từ miệng cô ta.

Susana nhẫn nhịn, đau lòng lấy chi phiếu, xé một tấm đưa cho vệ sĩ.

Ngoài số tiền mà gia đình cho, cô ta còn là một diễn viên có tiếng.

Vì bị chuyện trong nhà liên lụy nên gần mười năm nay không có tác phẩm lớn gì, nhưng thỉnh thoảng cũng quay một vài bộ. Nhất là cô ta có thể hạ mình lấy lòng một vài vị đạo diễn. Cộng thêm tiền vốn trước kia, trong tay cô ta có tiền.

Nhưng tiền này kiếm được không dễ dàng chút nào... Một trăm hai mươi vạn tặng không cho người phụ nữ khác, cô ta đau lòng.

Cô ta quyết định phải gặp mặt Diệp Thư.

Rốt cuộc người phụ nữ không biết xấu hổ ấy có quan hệ gì với Tô Hằng? Còn dám tiêu tiền của cô ta!

Dù Diệp Thư là chị em của Tô Hằng, cô ta cũng không thích. Cô ta không thích bên cạnh Tô Hằng xuất hiện bất cứ sinh vật giống cái nào.

Susana và tiền cùng nhau tới, sau đó gặp được Hoa Chiêu. Cô ta còn khiếp sợ hơn O’Neill lúc đó: “Sao cô lại ở đây?”

Hoa Chiêu khoát tay, không giải thích.

Vẻ mặt O’Neill hơi ngượng ngập, đi tới hỏi: “Chi phiếu đâu?”

Susana nhìn anh ta rồi nhìn sang đống đồ trang sức trước mặt Hoa Chiêu, hiểu rồi, O’Neill mua đồ cho Hoa Chiêu, dỗ cô vui đây mà.

Cô ta bỗng nổi giận, mắng O’Neill: “Đã là lúc nào rồi mà em còn muốn tán gái hả! Còn tiêu nhiều tiền cho cô ta như thế! Một trăm hai mươi vạn! Cô ta xứng sao?”

Ở nơi công cộng, mặc dù cô ta nói tiếng Anh những gần một nửa số người ở đây có thể nghe hiểu tiếng Anh.

Người ra vào cửa hàng đá quý cao cấp đều biết cả, bao gồm nhân viên phục vụ.

Nhất thời, bảy, tám đôi mắt nhìn vào O’Neill.

Mặt O’Neill đã biến thành màu đỏ tía.

Mọi người nhìn O’Neill, lấy tiền của phụ nữ mua đồ trang sức cho một người phụ nữ khác, đúng là một thằng đàn ông đểu cáng.

Nhưng người phụ này hơi quen mắt.

Susana gần bốn mươi tuổi rồi, mà nhan sắc của người Mỹ hơn bốn mươi tuổi đã có phần sa sút, hơn nữa Susana đeo kính râm lớn, không ai nhận ra.

O’Neill nhìn chằm chằm Susana, nói: “Chị! Giờ là lúc nào rồi? Tiêu một khoản tiền nhỏ mà thôi, em không mang chi phiếu theo, nếu không cũng chẳng cần chị.”

O’Neill như giải thích với mọi người.

Ánh mắt mọi người nhìn anh ta tốt hơn một chút, hóa ra là chị gái, không phải phú bà bao nuôi anh ta, thế còn tạm được.

Nhưng Susana hiểu, trọng điểm chỉ ở câu đầu.

Cô ta suýt thì lỡ miệng.

Sau khi kích động trôi qua, Susana không thể cãi nhau với O’Neill, chỉ có thể đưa chi phiếu cho anh ta.

Cửa hàng trưởng mon men cầm đi tự mình gọi đối chiếu với ngân hàng.

Sau một loạt hành động, Hoa Chiêu lấy được đồ trang sức của mình.

“Cảm ơn nhé.” Hoa Chiêu cười nói với O’Neill.

O’Neill bỗng mỉm cười: “Cô đã cứu mạng tôi, tặng cô ít đồ mà thôi, cô thích là được.”

Câu này cũng nói cho Susana nghe, đừng tỏ thái độ tưởng rằng anh ta tiêu tiền bậy bạ!

Susana làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Hoa Chiêu như muốn nói gì đó.

Hoa Chiêu kéo Diệp Thư định đi.

Susana đuổi theo, đi bên cạnh cô.

“Cô Susana có chuyện gì sao?” Hoa Chiêu hỏi.

Cô đã hỏi rồi thì Susana bèn nói thẳng: “Cô nhớ người đàn ông cô gặp ở nhà tôi mấy năm trước không? Chính là người đàn ông kết hôn với tôi ấy! Mấy năm này cô có gặp anh ấy không?”

Susana nhìn qua nhìn lại Hoa Chiêu và Diệp Thư.

Một người sinh ra đứa con có vẻ ngoài rất giống Tô Hằng, một người anh ta từng bắt chuyện, bây giờ hai người đứng chung một chỗ, không ai từng gặp qua sao?

O’Neill ở trong nói chuyện với cửa hàng trưởng, đi ra muộn hơn một chút, vừa ra tới nơi đã nghe thấy Susana hỏi như thế, dọa anh ta sợ lảo đảo, suýt thì vấp ngã.

Anh ta trừng mắt nhìn Susana, sao lại hỏi thẳng như vậy? Quanh co đâu? Lén lút đâu? Chiến lược đâu?

Đáng ra không nên dẫn chị ta theo!

Hoa Chiêu nghi hoặc nhìn Susana, sau đó đột nhiên nói: “Cô nói cái người đàn ông từ chối cô ngay trước mặt mọi người ấy hả, chưa từng gặp.”

Susana bỗng cau mày, nhìn hai người, ánh mắt không tin.

Nếu gặp riêng thì chắc chắn cô ta sẽ tin nhưng cô lại đi cùng Diệp Thư, còn nói ra lời này, cô ta hơi không tin.

Cô ta cực kỳ muốn hỏi thẳng Diệp Thư, tại sao con trai cô ấy lại giống Tô Hằng như thế.

May là cô ta còn chút lý trí.

O’Neill xông ra, kéo Susana đi.

Nhưng anh ta vẫn quay đầu cười nói: “Cô Phương, chúng ta cùng nhau trở về khách sạn đi.”

“Được.”

Hoa Chiêu vẫy tay, năm chiếc xe mới mua chạy tới, đều do vệ sĩ của cô lái.

“Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh O’Neill, còn tặng tôi nhiều ô tô thế này nữa.” Cô nói xong thì nhìn Susana mỉm cười, lên chiếc xe đầu tiên đi mất.

Susana tức đến mức lệnh mũi luôn rồi.

“Em còn tặng ô tô cho cô ta nữa, còn nhiều như thế! Đúng là người phụ nữ lòng tham không đáy!” Susana tức giận nói.

Nhìn chiếc ô tô lái đi mất, cô ta càng tức, nhìn O’Neill hơi trào phúng: “Hơn nữa, em bỏ ra nhiều tiền cho cô ta như thế mà ngay cả tư cách ngồi cùng một chiếc xe với cô ta cũng không có, cô ta chỉ coi em là kẻ ngu ngốc để đùa giỡn thôi.”

Trước đây, Susana rất thích cậu em trai O’Neill, hơn nữa rất sợ anh ta, địa vị của O’Neill ở tổ chức họ cũng khác biệt.

Nhưng bây giờ thì khác, cô ta là người giàu nhất trong nhà, O’Neill đi ra ngoài làm tên ngốc cũng phải xài tiền của cô ta.

Gì mà không mang chi phiếu chứ? Mang theo cũng không có nhiều tiền như thế!

Tiền tài quyết định địa vị gia đình, hơn nữa còn bị tổ chức đuổi đi, vì thế bây giờ Susana không sợ O’Neill nữa.

Giống như một người chị bình thường, dám đánh dám mắng em trai.

“Câm miệng! Ngu ngốc!” O’Neill hét lên.

Anh ta cũng giống em trai bình thường, dám mắng chị gái.

“Chị thì biết cái gì, người ta là người có tiền, còn nhiều hơn chị! Em tiêu ít tiền cho cô ấy thì sao? Chút tiền ấy chẳng lọt vào mắt người ta đâu, mau thu hồi vẻ mặt đau lòng của chị đi, cẩn thận bị cô ấy nhìn thấy rồi cười nhạo chị!” O’Neill nói.

“Cô ta có bao nhiêu tiền? Cho em xem của cải rồi hả?” Susana không tin nhưng không lớn tiếng như trước đó nữa.

“Em vừa hỏi quản lý cửa hàng đá quý, cái vòng tên tay cô Phương trị giá một nghìn vạn đô la Hồng Kông trở lên, còn Diệp Thư, chị biết cô ta có bao nhiêu tiền rồi đấy.”

O’Neill nói: “Chị quên chúng ta còn có một mục đích, là mua lại Diêu Ký sao?”

Bọn họ hạ độc Diệp Thư, lại ra tay từ những mặt khác để ngáng chân Diêu Ký, hi vọng phân chia Diêu Ký từ trong nội bộ, sau đó nhân cơ hội chiếm đoạt.

Nếu Mori Địch Luân không được, công ty quân sự của dòng họ sẽ chuyển cho người khác, mảng công nghiệp quân sự ấy, O’Neill và Susana đều không gánh nổi.

Chỉ có thể làm những việc khác.

Tự gây dựng sự nghiệp khó khăn và nguy hiểm nhường nào? Chi bằng kiếm cái có sẵn!

Mà Diêu Ký là tập đoàn của người châu Á lập nên trong thời gian rất ngắn, là chỗ dễ ra tay nhất.

Mấy bước đầu đều rất thành công.

“Đến thời khắc cuối cùng rồi, chị giữ mồm miệng cho tốt đi! Đừng chọc giận bọn họ!” O’Neill uy hiếp.

Không thể chọc vào Diệp Thư, dựa vào công hiệu của thuốc thì tình cách cô ấy sẽ trở nên nóng nảy, không chừng ngày nào đó sẽ nổi giận đột tử.

Chắc chắn người chọc cô ấy tức c.h.ế.t không phải bọn họ.

Cũng không thể chọc vào Hoa Chiêu, cô chủ giàu có như thế, hiện giờ anh ta rất cần.

Vốn người trong giới đều biết chuyện nhà bọn họ, anh ta muốn cưới thêm một người phụ nữ có gia cảnh tốt cũng không dễ dàng.

Đúng lúc, ông trời cho anh ta gặp được Hoa Chiêu.

Susana chỉ hừ một tiếng, nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: “Nhiều năm không gặp, chắc tuổi cô ta cũng không còn nhỏ đâu nhỉ? Không phải kết hôn từ lâu rồi đấy chứ? Ha! Không chừng có mấy đứa con rồi ấy! Em đừng để người ta đùa giỡn!”

Trước kia lúc gặp quý cô họ Phương này, cô ta nhìn như mới mười tám tuổi, bây giờ trông vẫn như mười tám tuổi!

Nhìn lại bản thân cô ta, từ người đẹp biến thành phụ nữ già rồi.

Tức c.h.ế.t cô ta mất thôi!

“Chắc là không đâu.” O’Neill nói: “Vóc dáng cô ấy không giống người từng sinh con.”

“Hừ.” Susana không phủ nhận điểm này.

“Cô chủ nhà giàu từng tuổi này rồi mà không ai thèm lấy? Chắc chắn có vấn đề!” Cô ta hỏi: “Bước tiếp theo phải làm gì? Tiếp tục tiêu tiền cho cô ta? Muốn tiêu thì tự dùng tiền của em, đừng hòng đòi một đồng nào từ chị nữa! Còn một trăm hai mươi vạn trước đó, nhớ trả lại chị trong vòng một năm! Thiếu một đồng cũng không được.”

O’Neill buồn bực vẫy tay với cô ta: “Chị cứ quản lý cái miệng của chị cho tốt là được, đừng hỏi linh tinh gì khác, bứt dây động rừng, còn lại cứ giao cho em.”

“Chị không thèm hỏi.” Susana mở cửa xe, không khách khí nói với tài xế: “Chạy đi!”

Một vệ sĩ của Hoa Chiêu lái xe mới đang chờ bọn họ ở kia.

Người ta bỏ tiền mua xe, ngồi một lát cũng được.

Trước đó O’Neill và Susana lớn tiếng nói chuyện ngày cạnh xe cũng không sợ bị người trong xe nghe thấy.

Bọn họ đều dùng tiếng Latinh, rất ít người biết, một vệ sĩ châu Á sao có khả năng nghe hiểu được.

Vệ sĩ không hiểu thật, nhưng anh ta biết ghi âm...

Loading...