Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:21
Lượt xem: 65
Cô ấy nghĩ đến mấy đứa em họ mà mình xem như em ruột, đột nhiên nhớ tới Diệp Hưng.
"Diệp Hưng hiện tại đang làm gì vậy?" Diệp Thư hỏi.
Hoa Chiêu cười: "Hai vợ chồng bọn họ đi phương bắc, bán vật liệu gỗ, kiếm chút tiền nhỏ.”
Lúc trước Diệp Hưng bán hàng lậu, bị cô lừa thật thảm, phải bồi vào tất cả tài sản, còn thiếu một khoản nợ.
Tiền của những người kia dễ nợ sao?
Sau khi bọn họ chạy trốn, họ không dám xuất hiện bên bờ biển một lần nữa, nếu không bị bắt sẽ bị cho cá mập ăn.
Hai người đành phải đi phương bắc.
Miền Bắc bây giờ muốn kiếm tiền cũng chỉ có mấy việc, buôn bán gỗ là một trong những nghề kiếm được nhiều lợi nhuận nhất.
Diệp Hưng lúc này đã thành thật, kiên định làm ăn, lúc đầu không có vốn, đã bắt đầu từ việc bán mạt cưa.
Từ từ cũng có khởi sắc.
Hắn chỉ cần đi đúng đường, không mang đến nguy hiểm cho Diệp gia, Hoa Chiêu cũng sẽ không cố ý chỉnh hắn, coi hắn là thương nhân bình thường, không để ý tới.
Diệp Thư an tâm hơn một chút, cô cũng không thích Diệp Hưng đi sai đường, hoặc là nghèo rớt mùng tơi đi ăn mày, như vậy trong lòng cô rất khó chịu.
"Vậy Diệp Đan thì sao?" Diệp Thư lại hỏi.
Lúc này Hoa Chiêu không mở miệng.
Diệp Thư lập tức truy hỏi: "Cô ta bị sao vậy?"
“Khụ, cũng không có gì, chẳng qua cô ta tìm được đường tắt." Hoa Chiêu nói: "Cô ta gả cho một ông chủ lớn tương đối giàu có."
“Cái gì?" Diệp Thư kinh ngạc hô lên: "Cô ta lại kết hôn? Cô ta đã ly dị chưa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu buông tay: "Chưa.”
Lúc đó chồng cô ta đi thẳng vào tù, làm sao kịp ly hôn.
Hơn nữa chính bọn họ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, chồng cô ta trên cơ bản là vì nhận tội thay cô ta mà đi vào, khi đó nếu cô ta nói ly hôn, vậy cũng quá không phải người rồi, sẽ bị những người biết chuyện xem thường.
Sau đó cô bỏ chạy, không dám trở về, càng không dám ly hôn.
Hệ thống hôn nhân bây giờ có lỗ hổng, cũng không kết nối internet, về mặt lý thuyết, một người phụ nữ có thể có chồng ở mọi tỉnh, giấy chứng nhận kết hôn là sự thật.
Đương nhiên sau khi bị lộ ra mới có chuyện.
"Vậy chuyện này, em không quản?" Diệp Thư hỏi.
"Cô ta đã không liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa, chỉ cần không làm chuyện có hại cho nhà họ Diệp, chính là một người xa lạ, em cần gì quan tâm một người xa lạ tái hôn hay không tái hôn.” Hoa Chiêu nói.
"Hơn nữa, lúc em phát hiện ra, cô ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, cũng mang thai, không có cách nào quản." Hoa Chiêu nói.
Khi đó cô biết quản thế nào? Phá vỡ cuộc sống yên ổn tạm thời của cô ta, để con cái của cô ta lại không có cha, để cô ta làm một người mẹ đơn thân?
Bản thân cô cũng cảm thấy có chút đáng giận, nhưng dù sao cũng là người xa lạ rồi.
"Chuyện này…" Diệp Thư không nói gì nữa, chuyện này thật đúng là không có cách nào quản.
Nhưng cô ấy có chút tò mò nói: "Vậy hiện tại cô ta đang ở đâu? Người chồng mới của cô ta có tình huống thế nào?"
“Cô ta ở Thượng Hải, tìm một ông chủ ly hôn mang theo đứa bé, người nọ là một nhà giàu mới nổi, sau khi việc kinh doanh phát triển việc đầu tiên chính là ly hôn với người vợ ở nông thôn." Hoa Chiêu nói.
Hiện tại loại đàn ông này rất nhiều.
Bọn hắn có tiền, cảm thấy mình giỏi hơn người, cảm thấy người vợ ở nhà không xứng với mình, đương nhiên phải đổi.
Người có chút lương tâm sẽ cho một số tiền, người không có lương tâm sẽ trực tiếp mất tích, không bao giờ liên lạc nữa, thậm chí con cái cũng không cần.
Diệp Đan gặp được người này có chút lương tâm, cho vợ cũ một khoản tiền lớn, mang theo con trai, tìm một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, có năng lực có trình độ, có thể mang ra ngoài, có thể giúp hắn làm việc.
Diệp Đan rất thích hợp.
Ngoại trừ tuổi tác hơi lớn một chút, lúc đó cũng ở độ tuổi 30.
Nhưng những cô gái 20 tuổi sẽ không có năng lực không có trình độ, chỉ biết tiêu tiền, người đàn ông này tương đối lý trí, trùng hợp Diệp Đan lại mang thai, hắn lập tức kết hôn với Diệp Đan.
Diệp Thư nghe Hoa Chiêu nói xong, không nói gì hơn nửa ngày.
Đột nhiên, cô nhớ ra một câu hỏi: "Vương Kiến cũng nên ra tù rồi?"
Tính toán thời gian, cộng thêm giảm án, hắn cũng nên đi ra.
"Hắn ra tù, biết chuyện thì phải làm sao bây giờ." Ngẫm lại cảnh tượng kia, Diệp Thư cũng xấu hổ đến da đầu tê dại.
“Anh ta bị làm sao cũng không liên quan đến em” Hoa Chiêu nói.
“Diệp Đan không phải là người nhà họ Diệp nữa, Vương Kiến là chồng trước của Diệp Đan thì có liên quan gì đến em chứ?”.
“Con người ta có quá nhiều phiền não, mặc kệ là ai, dù cho có tiền hay không cũng đều vậy”. Trong phòng không có người ngoài, Diệp Thư ngã vào sô pha cảm thán.
Giống như cô, hiện tại là một trong số những người giàu có nhất thế giới, vừa có thân phận, địa vị, tiền bạc, vừa có chồng con, trai gái song toàn, làm cho người khác hâm mộ muốn chết.
Chắc cô phải trải qua mười kiếp làm người tốt mới có thể đầu thai tốt như vậy.
Nhưng khi cô còn nhỏ cũng quậy đến gà bay chó sủa, là một đứa trẻ bình thường trong đại viện, lớn lên gặp mẹ chồng cực phẩm, chồng trước cực phẩm, đến cô em chồng cũng là cực phẩm.
Ly hôn rồi lại tái hôn, gặp được người đàn ông tốt, cô mới có được cuộc sống thư thái mấy năm nay.
Sau đó… Mặc dù chuyện của Diêu Khôn và Tạ Liên Na là giả, nhưng hiện tại cô lại mất đi thứ quan trọng nhất chính là sức khoẻ.
Tuy rằng Hoa Chiêu nói bệnh của cô có thể chữa khỏi, cô rất tin tưởng, nhưng vào những lúc đêm khuya tĩnh lặng là thời điểm tâm tình cô sa sút nhất, cô không nhịn được nghĩ bản thân mình c.h.ế.t đi bỏ lại ba đứa con phải làm sao bây giờ, nghĩ đến đó cô lại rơi nước mắt.
Thôi xong, Diệp Thư lại muốn khóc.
Hoa Chiêu nhìn ra đây một trong những tác động của thuốc độc, làm cho tâm trạng chị ấy âm u hậm hực khó hiểu, khuyên giải cũng không tác dụng.
Biện pháp cấp bách là tìm ra người hạ độc, sau đó ép đối phương giao ra cách giải độc.
Đang lúc Hoa Chiêu gấp gáp thì điện thoại trong phòng vang lên, cô bắt máy, là Diệp Danh gọi.
“Bên em có thể bắt đầu rồi”
Hoa Chiêu nháy mắt đã hiểu: “Được”
Dứt lời hai người đều cúp máy.
“Chị, em bắt đầu chuẩn bị việc ly hôn giúp chị” Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thư thoáng sửng sốt, hiểu ý của Hoa Chiêu, chính là muốn bắt đầu điều tra hung thủ.
Cô ấy lập tức lên tinh thần. Dù có doạ sợ Diêu Khôn cũng không quan trọng bằng việc cô ấy muốn sống.
“Cứ làm đi, chị sẽ phối hợp với em” Diệp Thư nói.
Nghe chị ấy nói như vậy, Hoa Chiêu mới yên tâm hơn.
Cô chỉ sợ lát nữa Diệp Thư nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Diêu Khôn lại không nhịn được nói sự thật cho anh ấy biết thì không tốt lắm.
Diêu Khôn vẫn còn đang nằm trong diện tình nghi.
Hai người là anh em họ thì sao? Anh chị em ruột thịt, thậm chí cả bố mẹ con cái, chỉ vì lợi ích có thể đánh nhau đến thừa sống thiếu chết.
Hoa Chiêu lấy điện thoại liên hệ phía công ty luật sư của mình bên kia, nói hắn lập tức đại diện cho Diệp Thư làm đơn khởi tố ly hôn, đóng băng tất cả tài sản sở hữu dưới danh nghĩa của Diệp Khôn và Diệp Thư.
Bắt đầu hành động.
Diệp Khôn rất nhanh đã nhận được văn kiện của luật sư gửi đến
Luật sư có danh tiếng đều có thủ đoạn chồng chất, tài sản của hắn cũng bị đóng băng, sổ sách Diêu Ký bị tạm ngưng.
Hai vợ chồng họ có rất nhiều cổ phần chung.
Mọi người đều xôn xao, ai cũng suy đoán tập đoàn Diêu Ký xảy ra chuyện gì, có phải sắp phá sản không?.
Điều này vô cùng bất lợi đối với việc kinh doanh của công ty
Nhưng lúc này Diêu Khôn hoàn toàn không quan tâm điều đó. Hắn cầm điện thoại bấm một dãy số, điện thoại gọi đến nóng máy vẫn không thông.
Hoa Chiêu không nhận điện thoại của hắn.
Diêu Khôn lại gọi đến nhà cha vợ, nhà cha vợ cũng không có ai.
Diệp Mậu đi công tác, Mầm Lan Chi ra ngoài đóng phim.
Bà già rồi nhưng càng lớn tuổi bà lại càng nổi tiếng, hiện tại những vai lớn tuổi nếu không phải bà đảm nhận thì không ai có đủ đẳng cấp để nhận nó.
Trán Diệp Khôn đổ mồ hôi, cuối cùng lấy điện thoại gọi cho Diệp Danh.
Diệp Danh nghe máy.
“Anh cả! Em xin lỗi, em sai rồi, anh cho em một cơ hội để sửa sai đi!” Diêu Khôn liên tục mở miệng xin lỗi.
“Ồ? Vậy cậu sai ở đâu?” Diệp Danh hỏi hắn.
Diêu Khôn…. “Em không nên tiếp xúc quá nhiều với Tạ Liên Na, nhưng anh phải tin em, em tuyệt đối không có chuyện gì với cô ta! Em cũng không làm bất cứ điều gì có lỗi với Diệp Thư!”
“Tốt nhất nên như thế.” Diệp danh nói.
“Anh cả à! Chuyện ly hôn chắc anh biết chứ? Em sẽ không ly hôn! Kiên quyết không! Em yêu cô ấy và ba đứa nhỏ, em không thể sống thiếu bọn họ!” Diêu Khôn la to.
Diệp Danh đưa điện thoại cách xa một chút, thật buồn nôn, nhưng khoé môi anh vẫn mỉm cười, hy vọng Diêu Khôn làm được như lời hắn nói.
“Nói với tôi cũng vô dụng, đây là ý của tiểu Thư, tôi chỉ giúp nó làm những điều nó muốn thôi”. Diệp Danh nói.
“Anh cả! Anh không thể làm như vậy!”
Diệp Danh “Bang” một cái cúp điện thoại, nói với thư ký: “Nếu anh ta điện thoại đến thì cứ trực tiếp từ chối.”
“Vâng, tôi đã biết” Thư kí thành thật nghiêm túc trả lời, anh ta cảm thấy mình đã không cẩn thận biết được chuyện riêng tư của ông chủ, anh quyết định quản thật chặt miệng mình, tuyệt đối không để lộ ra ngoài một chữ.
Nhưng Diệp Thư muốn ly hôn, ông chủ làm anh trai mà lại ủng hộ chuyện ly hôn như vậy, không một chút nhượng bộ nào.
Qua cuộc gọi với Diệp Danh, xác nhận chuyện ly hôn không phải là hiểu lầm mà do quyết định của Diệp Thư, Diệp Khôn không còn giống như ruồi nhặng không đầu bay loạn xạ nữa, cho dù tìm mọi cách cũng vô dụng.
Chuyện ở công ty còn chưa giải quyết thì trong nhà lại thêm chuyện này, vết thương của hắn vẫn chưa lành, mấy hôm nay luôn gắng gượng chống đỡ, nhưng lúc này cả người hắn đã không chịu đựng nổi mà ngã quỵ xuống đất.
Diệp Khôn ngã xuống đụng trúng xương sườn còn chưa kịp lành, làm hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.
Trong văn phòng chỉ có một mình Diêu Khôn, hai giờ sau mới có người phát hiện hắn bị ngất.
Hoa Chiêu hơi không đành lòng, nhưng càng như thế thì khả năng loại trừ hiềm nghi trên người Diệp Khôn càng cao.
Cô không dám nói việc này cho Diệp Thư biết, sợ chị ấy đau lòng.
Vừa có lệnh đóng băng tài sản, bên toà án đã cho người đến nhà kiểm kê tài sản, bao gồm bất động sản của Diệp Khôn.
Một đám người hung hăng trực tiếp xông vào nhà đuổi tất cả mọi người ra ngoài, bảo an và người giúp việc trong nhà đều sững sờ.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị đuổi ra ngoài sân, sau đó mới nghe được ngọn nguồn mọi chuyện.
Có người lập tức nói: “Chúng tôi muốn lấy lại đồ đạc của mình”.
“Không được! Ai biết cái nào là của anh? Hay đều là của chủ nhà?”
“Chúng tôi chỉ lấy đồ trong phòng mình” Mấy vệ sỹ và bảo mẫu nôn nóng nói.
Bọn họ chỉ thích trữ tiền mặt, không thích dùng thẻ ngân hàng nên hầu hết tất cả mọi người đều cất tiền bạc và những đồ quý giá của mình trong phòng.
Bây giờ không cho bọn họ vào lấy, đợi lát nữa chỉ sợ không còn gì!
“Không được!” Nhân viên công tác nói: “Mọi người yên tâm, những đồ vật này sẽ được đăng kí tạm giữ, chờ có kết quả điều tra sẽ trả lại cho mọi người.
Nói thế chẳng khác nào chưa nói, càng làm cho người khác sốt ruột hơn, bọn họ không tin vào điều này!
Đến lúc đó đăng kí xong lại nói không có, đồ bị lấy mất thì bọn họ cũng chẳng có cách nào.
Nhưng bọn họ không dám náo loạn vì có cảnh sát cầm s.ú.n.g phối hợp bên cạnh người đang thi hành án.
Phần lớn vệ sỹ nhà Diệp Thư là người châu Á, nên bọn họ cũng không dám làm cứng, nếu không thì….
Cũng bởi vì là người châu Á, nên bọn họ tương đối “lý trí”, biết có náo loạn cũng vô dụng, đành phải nản lòng chấp nhận không dám lộn xộn nữa.
Vài người bắt đầu nghĩ cách nhờ sự giúp đỡ từ Diệp Thư, hoặc nghĩ muốn tiếp tục đi theo cô làm việc.
Nếu để bọn họ lựa chọn giữa Diêu Khôn và Diệp Thư khi hai người ly hôn, đương nhiên bọn họ sẽ chọn Diệp Thư.
Vì bà chủ là người hiền hoà rộng lượng, thường ngày đối xử rất tốt với bọn họ.
Còn Diêu Khôn, đâu ai biết được anh ta sẽ tìm về một bà chủ mới thế nào?
Trong đám người, ánh mắt một tên vệ sỹ có chút lập loè, cộng thêm khuôn mặt lộ vẻ hoang mang lo sợ.
Một nhân viên công tác bên toà án thấy vậy, lập tức khoá chặt mục tiêu trên người hắn ta.
Tên vệ sỹ chậm rãi ngước nhìn lên, trực tiếp chạm mắt với người kia.
Người kia bình tĩnh di chuyển tầm mắt sang người khác, nhìn chằm chằm vài giây sau đó quay đầu nói chuyện với người bên cạnh rồi cùng đi vào nhà.
Nhóm vệ sỹ và bảo mẫu có thể thấy được tình hình bên trong thông qua lớp cửa kính. Xác thực bọn họ đang niêm phong đồ đạc, mỗi cái đều được đăng ký chụp hình lại.
Trước mắt chưa phát hiện đám người này lén lấy đi đồ gì.
Không thấy ai đuổi đi nên bọn họ cứ nhìn chằm chằm, canh giữ bên cạnh cửa sổ giúp chủ nhà cũng như bảo vệ đồ đạc của mình.
Công việc kiêm kê tài sản mất khá nhiều thời gian vì đồ đạc ở nhà Diệp Thư thật sự quá nhiều.
Biệt thự 3 tầng gồm mấy chục phòng, vô số vật phẩm tư nhân quý giá hay bình dân đều được đăng ký.
Thời gian tan tầm buổi chiều tới rất nhanh.
Nhân viên công tác chuẩn bị dọn dẹp ra về, ngày mai lại tiếp tục.
Nhóm vệ sỹ và bảo mẫu bị mời ra khỏi trang viên.
Giấy niêm phong được dán lên cửa lớn, để lại hai viên cảnh sát trực bên ngoài phòng ngừa đồ bị người khác di dời.
Nhóm vệ sỹ và bảo mẫu chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Bọn họ đã làm việc nhiều năm ở nhà Diệp Thư, đều có chút tích cóp để dành, đa số đều có gia đình, rất ít người độc thân nên đều có nơi để đi.
Mặc dù không cam lòng nhưng hiện tại không có cách nào khác, chỉ có thể ai về nhà nấy.
Chỉ có một vệ sỹ chậm chạp nấn ná ở sau, nhưng cuối cùng cũng phải đi, vì không có lí do gì ở lại đây, dễ làm cho người khác nghi ngờ.
Chờ hắn đi khuất, người đàn ông lập tức nói: “Cho người theo dõi hắn”.
Người bên cạnh nghe vậy liền gật đầu rời đi.
Người này lái xe dạo một vòng, lúc quay về trên xe có thêm năm sáu người khác. Động tác bọn họ nhanh chóng, lặng yên không một tiếng động đi vào sân, sau đó leo vào phòng bằng đường cửa sổ.
Mấy người xông vào phòng của vệ sỹ và bảo mẫu đóng gói tất cả đồ đạc đem đi.
Những người khác thì vào phòng bếp, lấy những vật dụng bị niêm phong bỏ vào trong túi.
Dọn xong đồ ở phòng bếp lại đến phòng vệ sinh, những đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng bị mang đi.
Tiếp đến là phòng ngủ của Diệp Thư, gói lại tất cả quần áo, chăn đệm và vật dụng hằng ngày.
Hoa Chiêu cảm thấy nguyên nhân Diệp Thư bị trúng độc, ngoại trừ do ăn uống, còn lại là do đồ vật mà chị ấy thường xuyên tiếp xúc hằng ngày.
Xác suất trúng độc ở phương diện ăn uống là nhỏ nhất. Bởi vì đồ ăn của mọi người đều giống nhau nhưng chỉ có Diệp Thư trúng độc. Còn Đại Bảo, Tiểu Bảo và Tiểu Mỹ lại không bị gì.
Không phải do đồ ăn thì khả năng nằm ở những đồ vật mà Diệp Thư sử dụng một mình.
Nhưng để bảo đảm chắc chắn nên cứ đem tất cả đồ đạc đi xét nghiệm, để kiểm tra đo lường xem đồ nào có thành phần độc tố tương tự với loại độc mà Diệp Thư mắc phải.
Quá trình này mất rất nhiều thời gian vì số lượng đồ vật cần kiểm tra quá lớn, việc này đòi hỏi phải kiểm tra nghiêm túc tỉ mỉ nên không thể hối thúc.
Diệp Thư bực bội cả ngày, đến trưa ngày thứ 3 cô ấy không nhịn được hỏi: “Diêu Khôn có điện thoại cho em không? Anh ấy nói thế nào? Sao không thấy anh ấy tới tìm chị?”
Nếu đi chuyến bay gần nhất thì bây giờ cũng nên đến nơi rồi!
Nhưng vẫn không thấy, chúng tỏ anh ấy không đến!
Trời ạ! Cô đã nói muốn ly hôn mà anh ấy còn thờ ơ như vậy sao?
Hay là, anh ấy đang mong được ly hôn, bây giờ mọi việc đang phát triển đúng ý mình?
Cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Anh ấy có gọi cho em không ít cuộc, nhưng em không bắt máy vì không biết nói thế nào” Hoa Chiêu nói.
“Anh ấy còn gọi điện thoại cho anh cả, nói rất yêu chị và bọn nhỏ, kiên quyết không chịu ly hôn”. Hoa Chiêu nói.
Lúc này Diệp Thư mới cười: “Vậy sao anh ấy còn chưa đến?”
“Anh ấy bị gãy xương sườn, không thể ngồi lâu nên không cách nào đi máy bay được, sợ có mệnh hệ gì nên hãng hàng không từ chối cho anh ấy bay” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư….
“Sao lại nghiêm trọng như vậy, lúc đó chị chỉ dùng cùi chỏ thúc anh ấy một cái, ai biết xương hắn giòn như vậy, còn trẻ thế mà thiếu canxi…”
Diệp Thư vừa đau lòng, vừa xấu hổ lại lo lắng thiếu chút nữa muốn trở về thăm hắn.
Nhưng cô biết hoàn cảnh hiện tại của mình không thể đi đâu được.
“Vết thương của anh ấy còn chưa đỡ à? Chắc hiện tại đang lo lắng lắm, không biết điều tra sự việc đến đâu rồi?” Diệp Thư hỏi.
Cô vẫn muốn biết hắn có thể đến hay không?
“Máy bay của hãng nhiều quy định rắc rối”. Diệp Thư nói: “Chị thấy các doanh nhân lớn đều sở hữu phi cơ riêng, chúng ta cũng mua một chiếc đi, thời điểm đi họp mặt bị hỏi tới thật làm mất mặt khi bảo không có phi cơ riêng”.
Chiêu Hoa liền bật cười: “Muốn mua cứ mua, không cần nhiều lý do như vậy”.
“Ha ha, vì chưa từng xài nhiều tiền như vậy trong một lần nên hơi khó thích ứng”.
Diệp Thư cười nói: “Nếu em đã đồng ý thì chuyện này không thành vấn đề!”
Đến lúc đó, nếu cô bị ba mẹ mắng là hoang phí thì cô liền đẩy Hoa Chiêu ra mặt, bọn họ nhất định sẽ không mắng nữa”.
Nghĩ đến việc sắp tiêu tiền như nước để mua phi cơ, tâm trạng của Diệp Thư tốt hơn nhiều….
Cô phát hiện ra, khi tâm trạng không tốt chỉ cần đi tiêu tiền, mua sắm thì trong thời gian ngắn tâm trạng tốt hơn nhiều.
Được! Có tiền mà không xài chẳng khác nào không có tiền! Cô còn chưa biết mình có thể tiêu xài được mấy ngày nữa.
“Khi nào em rảnh? Chúng ta cùng đi Cảng Thành nhé? Phải đi dạo phố tiêu tiền một chút”. Diệp Thư nói.
Cô không bao giờ tiết kiệm chi phí ăn mặc với bản thân mình rồi lại đem hết tiền kiếm được để lại cho con cái sau này mặc sức tiêu xài, làm như vậy cô cảm thấy thật không công bằng với chính mình.
Không nên để lại tất cả tài sản, chỉ cần cho bọn chúng một khoản nhỏ là được, cái gì nên tiêu thì tiêu, nếu không việc gì cô phải liều mạng kiếm tiền chứ?
Hoa Chiêu cũng có cùng suy nghĩ với cô ấy.
Nói đi Càng Thành làm Hoà Chiêu nhớ tới một việc nên gật đầu nói: “Được, mấy ngày nữa sẽ đi”
Nhà họ Kim còn đang thiếu nợ cô đấy.
Nghe nói mấy năm nay bọn họ lại tích trữ được một đống đá thô không nỡ mở, định để lại làm đồ gia truyền.
Haha, lần này cô đến để thu nợ!
“Đừng đợi mấy ngày nữa.” Diệp Thư nói là đi liền: “Hỏi xem chuyến bay gần nhất là lúc nào, chúng ta đi luôn.”
Gần đây Hoa Chiêu cũng không có việc gì, mà có việc cũng không cần cô tự mình ra tay nên có thể rời đi được. Vì vậy lập tức đồng ý cho người đi hỏi vé máy bay còn không.
Trước khi đi Hoa Chiêu đến tìm Diệp Danh.
"Bên kia có tin tức gì không?" Cô hỏi.
Bởi vì là người của Diệp Danh nên tin tức sẽ không đến thẳng chỗ cô.
Diệp Danh gật đầu: "Phát hiện một kẻ khả nghi, nhưng vẫn chưa có tiến triển gì đáng kể, kết quả kiểm tra đồ vật vẫn chưa có."
"Là ai?" Hoa Chiêu nói.
"Là một vệ sĩ." Diệp Danh đưa thông tin đối phương cho cô.
Hoa Chiêu xem thử, là một trong số những vệ sĩ trước kia của Diệp Thâm, Tô Hằng.
Rất tốt, không phải Viên Ngũ.
Trong số các vệ sĩ, người cô có ấn tượng sâu sắc nhất và tiếp xúc nhiều nhất chính là Viên Ngũ.
Nếu là cô của trước kia, chắc bây giờ sẽ rất buồn.
Đó là một vệ sĩ ngoài ba mươi tuổi, đi theo họ đã nhiều năm, theo lý mà nói ở độ tuổi này đã không còn thích hợp làm vệ sĩ nữa, khả năng phản ứng đã giảm, nên về hưu rồi.
Nhưng Hoa Chiêu sợ nhà Địch Luân sẽ tìm họ gây rắc rối.
Nhà Địch Luân?
"Có phải là bọn họ không?" Hoa Chiêu hỏi.
Người có thù với nhà họ chỉ có nhà Địch Luân.
Chuyện này không nói trước được, đấu đá chốn thương trường, gặp phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi, hở một tí là có thể g.i.ế.c người.
Mặc dù cô chỉ nói "bọn họ" nhưng Diệp Danh nghe là hiểu.
"Chưa có chứng cứ, nhưng nếu đúng là vậy thì đại khái họ đã biết hơi nhiều." Diệp Danh nói.
Ban đầu, Diệp Thâm trộm vũ khí tối tân mà Mori Địch Luân giấu dưới tầng hầm, Hoa Chiêu đánh cắp bộ sưu tập quý giá, hai bên không đội trời chung.
Nhưng bọn họ không bắt được tại trận, người khả nghi nhất là "Tô Hằng" thì đã rơi xuống biển ngay trước mặt mọi người.
Theo lý mà nói, họ không tra ra được Diệp Thư, mối liên hệ đã có chút xa cách.
Nhưng vệ sĩ bên người Tô Hằng có thể biết được chút gì đó.
Ví dụ như, Tô Hằng thường đến một trang viên nhỏ để gặp Hoa Chiêu và Diệp Thư.
Chuyện gì đã làm thì đều để lại dấu vết.
"Nhà Địch Luân giờ sao rồi? Vẫn điều tra về chuyện năm đó sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh gật đầu: "Anh không dám điều tra cụ thể, sợ đối phương phát hiện sẽ dẫn đến họa sát thân, nhưng vì biến cố năm đó mà cả nhà họ bất mãn với chính phủ, sự nghiệp bị tổn hại nghiêm trọng, từ đỉnh cao ngã xuống, không tránh khỏi sinh ra oán hận."
Nếu là anh, gặp phải kẻ thù như vậy, nhất định sẽ trả thù đến khi c.h.ế.t mới thôi.
Miễn là có tiền trong tay thì chắc chắn sẽ dùng nó để trả thù.
Kiên trì không bỏ, nhất định sẽ có kết quả.
"Hay là chúng ta bắt một người về tra hỏi." Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh không nói nên lời nhìn cô, người phụ nữ yếu ớt, trong trẻo trước mặt.
Cứ mở mồm ra là c.h.é.m chém g.i.ế.c giết.
Anh cảm thấy cô chính là Diệp Thâm phiên bản nữ.
Lời này lẽ ra nên được thốt ra từ miệng của đứa em trai thích đi thẳng vào vấn đề của anh mới đúng.
Người ta nói hai người ở chung lâu ngày sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, quả đúng là vậy.
Diệp Danh lắc đầu: "Có lẽ nhà Địch Luân chỉ đang thăm dò thôi, chúng ta ra tay, đối phương mới chắc chắn. Nếu vậy, Diệp Thư và nhà họ Diêu cũng không sống được ở đó nữa, Diêu Ký sẽ bị ảnh hưởng nặng nề."
Nếu nhà Địch Luân biết được em trai của Diệp Thư là người đã khiến họ rơi vào hoàn cảnh thê thảm năm đó, vậy thì sẽ không chỉ cho Diệp Thư một liều thuốc độc.
Mà họ sẽ xách s.ú.n.g đến tận cửa tiêu diệt cả nhà họ Diệp.
Diêu Ký không chỉ bị ảnh hưởng nặng nề mà còn có thể bị đổi chủ.
Bởi vì việc trộm vũ khí tối tân nghiêm trọng hơn cả trộm tiền, đây không phải chuyện của riêng một ai nữa, mà đã nâng lên tầm quốc gia.
Phía chính phủ sợ rằng cũng sẽ hành động.
Đến lúc đó, nhà họ Diệp sẽ không được thái bình, ngoài sáng trong tối đều có người truy sát, trẻ con cũng không được tùy ý đi trên đường.
Cuộc sống sẽ hoàn toàn đổi khác.
Cho nên không thể động tới nhà Địch Luân, cho dù có phải động tới thì cũng không phải họ làm, bất cứ chuyện gì khiến họ bị hoài nghi thân phận đều không được làm.
"Nhưng hiện tại đối phương đã ra tay rồi." Hoa Chiêu cau mày nói: "Họ đã bắt đầu nghi ngờ."
"Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ thôi." Diệp Danh nói. Nếu không Diệp Thư đã c.h.ế.t lâu rồi.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Làm thế nào để họ không nghi ngờ nữa?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh cau mày: "Chuyện này phải xem xem họ bắt đầu nghi ngờ từ đâu. Chúng ta cần tìm một lý do hợp lý để cạy miệng tên vệ sĩ kia."
Hoa Chiêu lật túi, lấy ra một món đồ đưa cho Diệp Danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-329.html.]
"Dùng cái này đi, lúc ngủ hỏi anh ta là được, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ gì nữa." Hoa Chiêu hỏi.
Trước đây phương pháp khám bệnh cứu người của Hoa Chiêu đơn giản thô bạo, chính là dùng tinh hoa thực vật để cứng rắn chống lại.
Đối với các loại chất độc cũng dùng cách đơn giản thô bạo nguyên thủy nhất. Đều dùng dung dịch nguyên chất, hiệu quả chỉ có một.
Nhưng sau khi học y thì đã hiểu dược lý, học được cách "Quân thần" hỗ trợ lẫn nhau, sử dụng phối hợp, thuốc mà cô điều chế ra luôn kỳ lạ, hiệu quả đa dạng.
Chỉ nghe thôi Diệp Danh đã biết sự thần kỳ của bình thuốc nhỏ trong tay này: "Đây là thứ gì? Làm như thế nào?"
"Thì là chiết xuất nước mạn đà la ra, phối hợp..."
"Dừng, em đừng nói nữa, anh nghe không hiểu, anh không muốn biết nó được làm ra như thế nào, anh chỉ muốn biết nó được dùng như thế nào." Diệp Danh nói.
"Rất đơn giản." Hoa Chiêu lấy lại cái bình, mở nắp phía trên ra.
Để cho tiện sử dụng, cô dùng bình phun sương để đựng.
"Phun ba lần ở trên mũi, chờ hai phút, người đó sẽ biết gì nói nấy." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa xong chuyện không có bất kỳ ấn tượng gì, có điều thời gian có hiệu quả rất ngắn, chỉ có nửa giờ."
"Sau nửa giờ nếu như lại muốn sử dụng thì tốt nhất là chờ một tuần, hiệu quả mới có thể tốt." Hoa Chiêu nói: "Nếu không đối phương sẽ có khả năng kháng thuốc, có thể sẽ không hỏi được gì, hoặc là nói không rõ."
"Còn nữa, tốt nhất là người sử dụng nên đeo mặt nạ chống độc, nếu không bản thân cũng sẽ trúng chiêu, vậy thì đen đủi rồi." Hoa Chiêu nói.
"Em quá giỏi!" Diệp Danh khen ngợi mà nhìn cô.
Có cái này, vậy thiên hạ này còn có bí mật ư?
"Thứ này rất khó làm, sai sót một chút thôi hiệu quả cũng sẽ không tốt, một năm cùng lắm là làm được một bình này, thế nên bí mật trong thiên hạ vẫn nhiều lắm." Hoa Chiêu nói.
Cái bình nhỏ trong tay trông có vẻ chỉ chứa được 20ml, một lần phun ba lần, đoán chừng cũng không dùng được bao nhiêu lần.
Đương nhiên, câu nói này có phần lừa dối Diệp Danh.
Chỉ cần nghiên cứu được phương pháp điều chế, sau này cô muốn điều chế ra sẽ rất dễ dàng.
Nhưng cô không muốn những thứ này bị lạm dụng.
"Như vậy đã rất giỏi rồi." Diệp Danh nói.
Anh cũng không thất vọng, bởi vì anh cũng không cần thứ này.
Dù thiên hạ có nhiều bí mật đến mấy, anh cũng không tò mò.
Có thể dùng cho chuyện lần này đã là một niềm vui bất ngờ rồi.
Anh cả quả nhiên vẫn là anh cả, Hoa Chiêu cũng cười.
"Bây giờ anh sẽ bảo người đưa qua đó." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu cũng rời đi, không làm chậm trễ công việc của anh ấy.
Nhưng trước khi đi cô đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Anh cả, Diệp Thâm đi đâu rồi?"
Trước đó Diệp Thâm đã về Bằng Thành, nhưng bây giờ hóa ra đó chỉ là những gì cô nghĩ.
Mấy ngày nay cô vẫn không nhận được điện thoại của Diệp Thâm, bên phía Bằng Thành cũng nói không nhìn thấy ông chủ, máy bay lại không xảy ra chuyện, Diệp Thâm mất tích rồi.
Nhưng Hoa Chiêu không sốt ruột, chờ nhiều ngày như vậy mới tới hỏi.
Diệp Danh cười: "Chuyện này à, mấy ngày nữa chắc hắn sẽ trở về thôi."
Trông có vẻ là thật sự có chuyện.
"Làm gì vậy, thần thần bí bí." Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh cười nhưng không nói.
Đây là không chịu nói rồi.
Hoa Chiêu cũng không hỏi nữa, vẫy tay rồi đi.
Diệp Danh cũng dọn dẹp đồ đạc rồi rời đi, anh đi mấy vòng ở thủ đô sau đó đi vào một nơi bí mật, giao bình thuốc cho người đáng tin cậy nhất, để người đó tự mình đi làm chuyện này.
Trong phòng có hai người đàn ông, một người đã đi còn lại một người.
Diệp Thâm nói: "Cô ấy đưa cho anh à? Sao toàn nghiên cứu những thứ kỳ cục này vậy."
"Hừ." Diệp Danh lườm anh một cái: "Cất cái vẻ đắc ý trên mặt cậu đi, biết cậu có một cô vợ tốt rồi, không cần khoe khoang với anh."
Diệp Thâm mỉm cười.
"Cô ấy hỏi anh là cậu đi đâu rồi, hiếm thấy, nhịn nhiều ngày như vậy mới hỏi." Diệp Danh nói: "Anh nói mấy ngày nữa cậu sẽ trở về, có thể về không?"
Diệp Thâm gật đầu: "Sắp rồi."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Danh nói đến chuyện của Diệp Thư.
Lúc này Diệp Thâm mới biết, bình thuốc nước thần kỳ kia là để dùng cho việc này.
Cái này...
"Chờ sau khi chuyện này kết thúc em sẽ qua đó, giải quyết triệt để bọn hắn." Diệp Thâm nói.
Vấn đề không dễ giải quyết, vậy thì giải quyết người gây ra vấn đề.
Cả nhà Địch Luân biến mất, sẽ không còn ai truy xét chuyện Tô Hằng nữa.
Diệp Danh lắc đầu, quả nhiên là hai vợ chồng, phương pháp xử lý đều giống nhau, quá thô bạo.
"Chờ tên vệ sĩ kia khai ra rồi nói sau." Diệp Danh nói: "Để xem vấn đề xuất phát từ đâu."
...
Bốn ngày sau kết quả đã được đưa về.
Chuyện quan trọng như vậy không dám nhờ người khác, cầm bình thuốc tự mình đi, tự mình về, không dùng điện thoại báo cáo kết quả.
Diệp Danh nghĩ ngợi một lát, để Hoa Chiêu quen biết người này cũng không tồi, nên dẫn người đi thẳng về nhà, tránh người nhà đi, trực tiếp đi vào từ cửa sau, đi vào ngôi nhà riêng rẽ ở trong vườn hoa kia.
Những loại thực vật nguy hiểm của Hoa Chiêu cũng được di dời khỏi gác lửng, bỏ vào chỗ này.
Thế nên tuy rằng ngôi nhà này dùng để nghỉ ngơi nhưng cũng chỉ là dùng cho cô nghỉ ngơi, bình thường không cho phép bất kỳ ai đi vào, trừ phi là cô dẫn vào.
Tò mò có thể hại c.h.ế.t mèo, còn có thể hại c.h.ế.t trẻ con, trẻ con thường thì bạn không cho bọn chúng làm chuyện gì, bọn chúng sẽ nhất quyết làm chuyện đó.
Vậy nên thỉnh thoảng Hoa Chiêu sẽ dẫn bọn trẻ vào tham quan, hoặc là để bọn trẻ làm việc.
Giúp cô dọn dẹp phòng, quét nhà, lau kính, quét dọn sân.
Ngôi nhà lớn như vậy có tổng cộng hai tầng, cửa sổ vẫn là cửa sổ ô quả trám kiểu cũ, lúc lau phải cẩn thận lau từng ô nhỏ.
Đúng là đòi mạng mà.
Hơn nữa còn là nghĩa vụ lao động, không có phần thưởng.
Không làm xong còn bị phạt, hoa quả này, đồ ăn vặt này, tiền tiêu vặt này, đều bị cắt xén.
Mấu chốt là tiết lao động này còn thường xuyên có, trung bình một tuần một lần, điều này khiến cho bọn trẻ trong nhà không có việc gì đều cách xa nơi này, không muốn tới gần một chút nào!
Người lớn trong nhà muốn âm mưu bí mật gì ở đây sẽ khá an toàn.
Hoa Chiêu gặp được Nhiếp Mãn với tướng mạo bình thường không có gì nổi bật, tuổi tác trên ba mươi, toàn thân trên dưới không điểm đặc biệt gì.
Nếu như dùng khí chất để suy đoán nghề nghiệp của một người cũng không đoán chính xác được hắn làm gì, hắn ngồi xuống chỗ đó, nói là công nhân bình thường cũng giống, nói là hộ cá thể cũng giống, nói là một thương nhân lớn khiêm tốn cũng giống.
Đây là một người rất giỏi ngụy trang.
"Anh giới thiệu một chút, Nhiếp Mãn, chuyện quan trọng nhất trong nhà, chuyện mà chúng ta không tiện ra mặt, đều có thể giao cho anh ấy đi làm." Diệp Danh nói: "Anh ấy và Ngũ Lạc, một sáng một tối."
Trước đây Hoa Chiêu luôn biết nhà họ Diệp còn có người như vậy tồn tại, chỉ có điều chưa từng gặp mà thôi.
Bây giờ, làm dâu mười hai năm, cuối cùng cô cũng có tư cách tiếp xúc với chuyện bí mật nhất của nhà họ Diệp.
Hoa Chiêu gật đầu với Nhiếp Mãn, hỏi một cách tự nhiên: "Hỏi ra được gì rồi?"
Nhiếp Mãn cũng rất tò mò về Hoa Chiêu, anh ta ở trong bóng tối, cũng quan sát Hoa Chiêu đã lâu, cực kỳ khâm phục con mắt chọn vợ của Diệp Thâm.
Lại càng phục sát đất bản lĩnh chế thuốc của Hoa Chiêu.
Anh ta lấy chỗ thuốc còn lại ra đặt lên mặt bàn, nói.
"Nửa năm trước có người liên hệ với gã ta, nói gã hạ độc, lại hứa cho lợi ích lớn, bảo gã ta hạ độc Diệp Thư."
"Độc được hạ ở trong sữa dưỡng thể của Diệp Thư, tôi lấy một ít mẫu về, còn lại bên kia lấy đi xét nghiệm rồi, vẫn chưa ra kết quả."
Nhiếp Mãn lại lấy một cái bình nhỏ ra đặt xuống, tiếp tục nói:
"Còn người hạ độc là ai, gã ta cũng không biết, không biết tại sao đối phương lại tìm tới gã ta và có mục đích gì."
Hoa Chiêu nhíu mày, vậy chuyện này gần như không có gì tiến triển.
Chất độc bọn họ đã biết rồi, trọng điểm không phải là tìm hiểu độc được bỏ vào đâu, mà là tìm được người hạ độc.
"Người hạ độc" cũng đã tìm được, là tên vệ sĩ đó, nhưng đó chỉ là một thanh đao, vô dụng.
"Có điều trùng hợp là tôi gặp được người sai khiến gã ta tới tìm gã ta." Nhiếp Mãn tiếp tục nói: "Tôi đi theo, phát hiện người liên hệ với đối phương."
Nhiếp Mãn lại móc từ trong túi ra mấy bức ảnh để lên bàn.
Cả đi cả về chỉ mất hai ngày, làm việc một ngày, anh ta kéo dài thêm một ngày chính là để điều tra chuyện này.
Ảnh chụp rõ ràng là được chụp lén từ chỗ rất xa, ống kính phóng lên, lại vội vàng, hơi có chút mờ.
Nhưng Hoa Chiêu chỉ cần nhìn một cái là nhận ra người đàn ông trong bức ảnh.
"Là O'Neill Địch Luân." Hoa Chiêu nói: "Đúng là anh ta thật!"
Con trai của Mori Địch Luân.
Trong phòng yên tĩnh lại, bầu không khí có chút nặng nề.
Nếu như người nhà Địch Luân phát hiện ra Diệp Thư, hậu quả rất nghiêm trọng, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều sẽ không được bình yên.
Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, tuy rằng nhà Địch Luân không còn lớn mạnh bằng lúc trước, nhưng vẫn thừa sức thuê mấy tên sát thủ.
"Vẫn là câu nói đó, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn xác định." Diệp Danh nói: "Nếu không hiện tại đã ra tay từ lâu rồi."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Ý kiến của cô vẫn như ban đầu, đi qua đó, tiêu diệt bọn họ.
Khụ, ý nghĩ này xuất hiện, chính Hoa Chiêu cũng giật nảy mình, từ bao giờ cô đã bạo lực như vậy.
"Tôi nghe thấy O'Neill Địch Luân dặn dò nhiệm vụ mới." Nhiếp Mãn lại mở miệng...
Hoa Chiêu phát hiện người này có một sở thích không tốt, nói chuyện thích ngắt quãng!
Dường như Diệp Danh đã sớm biết thói quen của anh ta, chỉ liếc xéo Nhiếp Mãn một cái.
"Nói hết một lèo những gì anh phát hiện đi." Diệp Danh nói.
Nhiếp Mãn cười một tiếng, hơi ngu ngơ, nói: "O'Neill nói tên vệ sĩ này nghĩ cách xúi giục những người khác cùng nhau đi tìm Diệp Thư, tiếp tục đi theo bên cạnh cô ấy, vừa hạ độc vừa điều tra xem rốt cuộc cha ruột của đứa bé là ai..."
"Cha ruột?" Hoa Chiêu khó hiểu lên tiếng, trong đầu chợt lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì đó.
"O'Neill nói vệ sĩ chụp lại ảnh cha ruột của đứa bé, gửi cho anh ta, sau đó điều tra rõ ràng thân phận của người này, nhất định phải chú ý cẩn thận, đừng để lộ thân phận." Nhiếp Mãn nói: "Chỉ có từng này thôi."
"À... Tôi hiểu rồi!" Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Bọn họ cho rằng con của Diệp Thư không phải của Diêu Khôn, mà là của Tô Hằng!"
Cháu trai giống cậu, ba đứa con của Diệp Thư đứa này còn giống cậu hơn đứa kia.
Thật ra ba đứa trẻ tính cách hoạt bát, càng giống Diệp Danh hơn.
Có điều người nhà Dylan chưa từng gặp Diệp Danh, bọn họ chỉ từng gặp Diệp Thâm.
Đương nhiên bọn trẻ cũng giống Diệp Thâm.
Lại thêm trước đó Diệp Thư từng đến trang viên của Diệp Thâm ở bên kia, các vệ sĩ đều biết, báo lại cho người nhà Địch Luân, khó tránh bọn họ sẽ suy nghĩ nhiều.
Như vậy thì không thể trực tiếp g.i.ế.c Diệp Thư, mà phải thông qua cô ấy để tìm người.
Lại không muốn tha cho một người có khả năng là kẻ thù, thế nên hạ độc trước.
"Vậy chuyện này xử lý thế nào?" Hoa Chiêu lập tức lo lắng.
Chuyện này đúng là trùng hợp, lại để cho nhà Địch Luân đoán đúng, quả thật Diệp Thư có quan hệ với Tô Hằng, mặc dù không phải là loại quan hệ mà bọn họ nghĩ, nhưng thậm chí còn gần hơn một chút so với loại kia.
"Tôi đoán tên vệ sĩ kia sẽ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, tìm tới đây." Nhiếp Mãn nói: "Không bằng chúng ta cho gã ta một chút tin tức giả, để nhà Địch Luân từ bỏ."
Mắt Hoa Chiêu sáng lên, nói: "Em sẽ nói tài xế của mình ra mặt tranh giành tất cả mọi tài sản đứng tên Diêu Khôn cho con của Diệp Thư, lại sắp xếp người đưa ra chất vấn, yêu cầu làm xét nghiệm AND cho bọn trẻ, cũng có chút tác dụng nhỉ."
Diệp Danh gật đầu: "Nếu như đối phương chỉ nghi ngờ chuyện này, quả thật có tác dụng."
"Tên vệ sĩ kia, cũng để gã ta đến đây đi." Hoa Chiêu nói: "Vốn dĩ em và Diệp Thư đã hẹn nhau đi Hồng Kông dạo phố, mấy ngày nay có việc làm chậm trễ, bây giờ xuất phát thôi, để bọn họ tìm tới Hồng Kông."
Rời khỏi đại bản doanh của nhà họ Diệp, để những tên vệ sĩ kia biết ít một chút, càng tiện cho việc lừa gạt.
Mấy người tiếp tục bàn bạc một chút chi tiết nữa mới giải tán.
Hoa Chiêu lập tức trở về tìm Diệp Thư.
"Đi thôi, có thể đi dạo phố rồi." Hoa Chiêu nói.
"Cuối cùng em cũng hết bận rồi." Diệp Thư ngồi dậy muốn đi tìm hành lý của mình.
Hoa Chiêu cũng muốn chuẩn bị ít thuốc để mang theo.
Mấy đứa bé đã được tan học.
Trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt.
Hoa Chiêu nhìn thấy một đứa bé đi ở giữa đám trẻ con thì dừng bước lại, cười hỏi: "Đức Hành, em đã khỏi cảm cúm chưa?"
Một đứa bé trai cùng tuổi với Thiên Kim, Vân Đằng và Tu Viễn gật đầu, chững chạc nói: "Cảm ơn thuốc của chị dâu, em khỏi rồi."
Nụ cười của Hoa Chiêu càng tươi hơn.
Bé Đức Hành là con trai của Diệp Thành và Đường Phương Hà, vậy nên tuy rằng tuổi tác chỉ lớn bằng đứa con trai nhỏ của cô, nhưng vai vế của người ta cũng không nhỏ.
Lại bị Đường Phương Hà vô tình cố ý truyền bá quan niệm bề trên, nên cậu bé luôn thích ra vẻ già dặn.
Bây giờ trông rất đáng yêu... không biết sau này sẽ thế nào.
"Lát nữa ngoan ngoãn ăn cơm, đừng ăn quá no, cơm nước xong nửa tiếng mới được đi chơi." Hoa Chiêu cẩn thận dặn dò cậu bé: "Nhưng mà đừng có chạy điên cuồng giống như các anh chị, người với người không giống nhau, phải lượng sức mà đi."
Thật ra Hoa Chiêu nói câu này cũng rất bất lực.
Cô luôn nói câu này, đặc biệt là mấy năm gần đây, gần như là gặp Diệp Đức Hành lần nào nói lần đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé nghe không vào, thậm chí nghe nhiều còn trực tiếp ngó lơ đi.
Bé Đức Hành ngoan ngoãn gật đầu, sau khi rửa tay cùng ba chị em sinh ba thì chạy thẳng vào phòng bếp.
Mỗi ngày về đến nhà, đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong.
Cậu bé cực kỳ thích ăn cơm ở chỗ của Hoa Chiêu, đơn giản là vì ăn quá ngon, ngon hơn rất nhiều so với mẹ cậu bé làm.
Nhưng cậu bé không thể đến mãi, sức khỏe của cậu bé không tốt, say xe rất nặng, thế nên mỗi ngày không thể cùng mấy đứa bé nhà họ Diệp đến đây ăn cơm.
Một tháng luôn có bảy tám ngày cậu bé phải xin nghỉ ở nhà, càng không thể tới đây.
Vậy nên lần nào tới là không nhịn được mà ăn nhiều, ăn xong thì đi chơi với các anh chị, sau đó không phải mệt đến nôn mửa thì chính là mệt đến toát mồ hôi đầy người, một nửa khả năng là lại bị ốm.
Vì vậy Đường Phương Hà không cho cậu bé đến chỗ Hoa Chiêu nhiều nữa.
Diệp Thư đi lấy hành lý quay lại bèn hỏi: "Em trai nhỏ được chăm sóc lâu như vậy rồi, sức khỏe vẫn chưa ổn sao?"
Theo lý thì có Hoa Chiêu ở nhà trấn thủ, người nhà họ Diệp sẽ không bị ốm bệnh.
Nhưng sinh lão bệnh tử, có đôi khi là do trời định.
Có thể là do Đường Phương Hà mang thai lúc tuổi cao, Diệp Đức Hành bẩm sinh đã không khỏe, cũng không tra ra có vấn đề ở đâu, nhưng sức khỏe lại yếu, cả người đều yếu.
Sức lực yếu hơn người khác rất nhiều, người khác đeo cặp sách, nặng đến mấy cũng đeo được, nhưng cậu bé lại không được, đặt hết tất cả sách vở vào, đến xách cậu bé cũng không xách được.
Chạy mấy bước đã mặt mũi tái xanh thở hồng hộc, dáng vẻ như sắp đột tử.
Kiểm tra một lượt, không thiếu m.á.u không thiếu canxi, cũng không thiếu nguyên tố vi lượng, nhưng lại cứ gầy yếu, sức khỏe yếu.
Mấy năm nay Hoa Chiêu đã cho cậu bé ăn không ít đồ bổ, có thay đổi, nhưng không rõ ràng.
Là một minh chứng cho việc tinh hoa thực vật không phải là sự tồn tại vạn năng.
"Bây giờ chúng ta đi luôn hay là ăn cơm xong mới đi?" Diệp Thư hỏi.
Hôm nay quyết định có chút vội vàng, thời gian hơi gấp gáp.
Hoa Chiêu và Diệp Thư đi khỏi, khi không còn người ngoài, Hoa Chiêu nói kết quả điều tra trong nhà cho Diệp Thư nghe.
Chất độc có trong sữa dưỡng thể của cô ấy, chỉ có một mình cô ấy dùng sữa dưỡng thể đó, đám nhỏ và Diêu Khôn có chai riêng của mình, vì thế chỉ có một mình cô ấy trúng độc.
Người giật dây bảo vệ hạ độc là nhà Địch Luân.
“Thế phải làm sao bây giờ?” Diệp Thư không nhịn được ngạc nhiên thốt lên.
Cô ấy bỗng chốc biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề.
“Bọn họ biết quan hệ của chị và Diệp Thâm sao?” Mặt Diệp Thư tái nhợt.
Tác dụng của thuốc kích thích thần kinh lại khiến cô ấy quá căng thẳng sốt ruột.
“Không, bọn họ nghi ngờ điều khác.” Hoa Chiêu giải thích cặn kẽ cho cô ấy rồi nói tiếp về các sắp xếp khác trong chuyến đi tới Hồng Kông lần này.
Giọng cô bình tĩnh, mạch suy nghĩ rõ ràng, kế hoạch hợp ký, lý trí của Diệp Thư cũng dần quay lại.
“Được rồi...” Cô ấy nói: “Nếu dẹp được suy nghĩ của bọn họ là tốt nhất, nếu không thì...”
Trong mắt Diệp Thư lóe lên sự tàn nhẫn: “Vậy thì nghĩ cách tiêu diệt hết nguồn nguy hiểm!”
Bọn hắn muốn hại c.h.ế.t cô ấy! Muốn các con của cô ấy mất mẹ!
Nếu như cô ấy phải c.h.ế.t thì phải kéo tất cả bọn hắn chôn cùng!
Quyết không để bọn hắn sống sót uy h.i.ế.p tới nhà họ Diệp, uy h.i.ế.p tới các con của cô ấy.
“Em biết.” Hoa Chiêu.
...
Hai người đến Hồng Kông đã là chuyện một ngày sau.
Lúc thì máy bay, lúc thì ô tô, lúc lại tàu thủy, đúng là giày vò.
Vừa mới sắp xếp ổn thỏa khách sạn xong, báo bình an cho gia đình, Phương Hải Tinh nói: “Trước kia bên nước Mỹ gọi điện thoại đến, hỏi dò tung tích của cô Diệp Thư, người hỏi là vệ sĩ và bảo mẫu bên cạnh cô ấy, hình như bên ấy xảy ra chuyện gì đó, cô biết chuyện gì không?”
Phương Hải Tinh nhìn bọn trẻ nô đùa trong phòng, trong đó có cả mấy đứa con của Diệp Thư, cô ấy chưa nói ra chuyện mà đối phương đã nói.
Quá dọa người!
Cô Diệp Thư thế mà lại muốn ly hôn! Tài sản cũng bị đóng băng rồi! Vậy ba đứa trẻ phải làm sao?
Loại chuyện này, cô ấy không dám nhắc tới một chữ nào.
“Tôi biết rồi.” Hoa Chiêu nói.
Phương Hải Tinh thở phào một hơi, quả nhiên Hoa Chiêu đã biết chuyện, biết là tốt rồi.
“Tôi nói với bọn họ là cô Diệp Thư không ở nhà, bọn họ nói sẽ gọi lại, lần sau tôi phải nói thế nào?” Phương Hải Tinh hỏi.
“Nói cho họ biết số điện thoại ở đây.” Hoa Chiêu đọc dãy số điện thoại nội bộ trong khách sạn này.
Lúc này Phương Hải Tinh mới cúp máy.
Chưa tới nửa tiếng sau, điện thoại khách sạn vang lên.
Hoa Chiêu và Diệp Thư liếc mắt nhìn nhau, Hoa Chiêu nói: “Ai nhận?”
Diệp Thư hít sâu nói: “Để chị nhận cho, chị không vô dụng đến mức một cuộc điện thoại cũng bị lòi đuôi.”
Mặc dù bây giờ cô ấy cáu kỉnh muốn nổ tung, muốn trở thành một quả đạn pháo bay đến bên kia, làm nổ tung cả nhà Địch Luân!
“Alo.” Giọng cô ấy nghe có vẻ uể oải, tâm trạng không tốt, rất tang thương.
Rất phù hợp với trạng thái người phụ nữ muốn ly hôn.
Diễn kịch ấy à, Diệp Thư là dân chuyên nghiệp.
Lý Lâm thở phào một hơi, nhà bị niêm phong, Diệp Thư muốn ly hôn, chắc chắn không phải vì phát hiện ra điều gì...
Anh ta từng xem qua sữa dưỡng thể bị hạ độc, giống y hệt sữa không có độc, không nhìn ra khác biệt gì cả, thần tiên cũng không phát hiện ra được.
“Bà chủ, nhà bị niêm phong rồi, cô biết không?” Lý Lâm hỏi với giọng nghẹn ngào.
Viên Ngũ ôm vai, cau mày liếc nhìn anh ta.
Thế mà trước đây không phát hiện ra Lý Lâm là loại người này! Thấy tương lai xảy ra rủi ro, anh ta lại muốn gạt hắn ra để nói chuyện trực tiếp với bà chủ!
Đáng tiếc tên ngu ngốc này không biết mình ôm sai đùi.
Cái đùi anh ta cần ôm là Hoa Chiêu chứ không phải Diệp Thư.
Tiền lương của bọn họ do Hoa Chiêu phát, đi hay ở đều phải nghe Hoa Chiêu, đồ ngu này còn tưởng là Diệp Thư.
“Tôi biết rồi.” Diệp Thư dùng một câu cắt ngang việc khóc lóc kể lể của anh ta: “Chính tôi đã nói người niêm phong lại.”
Lý Lâm dừng một chút: “Vậy bà chủ, bao giờ cô về? Bây giờ mấy người bọn tôi nghỉ làm luôn sao? Hay là sắp xếp tới làm ở những chỗ khác?”
“Bà chủ, tôi muốn đi theo cô, tất cả mọi người đều muốn! Mọi người phục vụ cô gần mười năm rồi, đều không nỡ xa cô!”
“Rời xa cô, chắc chắc bọn tôi sẽ không bao giờ tìm được bà chủ tốt như cô nữa!”
Viên Ngữ lập tức vòng tay hừ lạnh một tiếng, nhận tiện xoa cánh tay, tê rần! Hắn nổi hết da gà lên rồi!
Diệp Thư dừng một chút nói: “Bây giờ tôi không cần nhiều người bên cạnh, những người khác... Ai muốn ở lại thì đi tìm Diêu Khôn để anh ta sắp xếp, ai không muốn ở lại thì giải tán, tìm luật sư của tôi nhận phụ cấp thôi việc, tôi không muốn tới nước Mỹ nữa.”
Lý Lâm lập tức nói: “Bà chủ, chắc chắn sau này cô bận rộn công việc, bên cạnh không thể thiếu người được, bà chủ, cho tôi tiếp tục làm việc cho cô đi! Tôi cũng không muốn ở lại nước Mỹ, tôi không muốn làm việc cho ngài Diêu, ngài ấy vậy mà lại...!”
Trung thành tuyệt đối như thế, hơn nữa, chỉ trung thành với một mình Diệp Thư! Tức giận với Diệp Khôn, đứng cùng một phe với cô ấy.
Khóe miệng Diệp Thư cong lên, ánh mắt lạnh lùng, lời nói ra lại xúc động lạ thường, tràn đầy tình cảm: “Cảm ơn anh, vậy cũng được, anh tới tìm tôi đi, bây giờ tôi đang ở khách sạn ở Hồng Kông!”
“Vâng, bà chủ, tôi tới ngay!” Lý Lâm như sợ Diệp Thư đổi ý, “tút” một phát tắt máy luôn.
Viên Ngũ trợn tròn mắt, gì cơ? Bảo bọn họ đi tìm Diêu Khôn?
Diêu Khôn và Hoa Chiêu có quan hệ gì với nhau? Hắn không biết mối quan hệ anh em họ này.
Hoa Chiêu không cần bọn họ nữa sao? Không, hắn không tin, lời của Diệp Thư không tính.
Viên Ngũ quyết định tự mình gọi hỏi Hoa Chiêu.
Lý Lâm đắc ý nhìn người xung quanh, dọn dẹp hành lý đi mất. Người xung quanh há hốc miệng, giải tán?
Mặc dù câu nói vừa rồi của Lý Lâm hơi khoa trương nhưng bọn họ biết, có rất ít chủ nhà hào phóng, dễ nói chuyện như Diệp Thư và Diêu Khôn.
Hầu hết chủ nhà đều muốn bắt ngựa chạy chứ không muốn cho ngựa ăn cỏ!
Hay là đi tìm Diêu Khôn vậy...
Mọi người giải tán, Viên Ngũ gọi điện, lần này Hoa Chiêu nghe máy.
“Bà chủ...” Viên Ngũ cũng không chắc chắn lắm.
Hoa Chiêu vẫn nhớ chú em nghe lời này, biết độc không phải cậu ta hạ thì rất vui.
“Anh cũng đi tìm Diêu Khôn đi, tôi có sắp xếp, không quên anh đâu, yên tâm.”
“À, được!” Viên Ngũ lập tức có sức sống lại.
Sau khi cúp máy, Hoa Chiêu kéo Diệp Thư đang sầm mặt đi dạo phố.
Mua sắm giúp tâm trạng phụ nữ vui vẻ! Nhất là khi nhìn thấy thứ mình thích, mua mua mua có thể chữa lành tất cả.
Từ đầu đường bên này, càn quét tới đầu bên kia, trên người bản thân và vệ sĩ phía sau treo đầy túi lớn túi nhỏ, Diệp Thư cười tươi rói.
Hai người càn quyết rất mạnh mẽ, dù ở Hồng Kông đâu đâu cũng là người có tiền, người phóng khoáng thế này cũng không nhiều.
Vì đồ bọn họ mua toàn là hàng xa xỉ, nhiều như thế tổng cộng lại giá trị phải tầm trăm vạn, thậm chí là hơn.
Người tùy ý đi dạo phố mà tiêu xài nhiều như thế rất ít.
Hoa Chiêu và Diệp Thư bỗng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Một người phụ nữ cũng đang đi dạo phố “Ồ” lên.
“Sao thế Lệ Trân, cô quen bọn họ à?” Cô gái đi cùng bên cạnh hỏi.