Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 325

Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:03:14
Lượt xem: 59

Diệp Thâm và Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ kể chuyện xưa, tán gẫu, ba đứa nhỏ rất nhanh đã không ngăn cản được đồng hồ sinh học, ngủ thiếp đi.

Giường Hoa Chiêu đủ lớn, hoàn toàn chứa được ba đứa nhỏ.

"Con cũng muốn ở lại đây." Tiểu Thận Hành đột nhiên mở miệng, nhìn ba đứa em ở trên giường, ánh mắt hâm mộ.

Đã lâu rồi nó không ngủ với cha mẹ.

Hoa Chiêu lập tức có chút đau lòng.

Tiểu Thận Hành tuy rằng trời không sợ đất không sợ, đá trứng giẫm chân mắt cũng không chớp, nhưng kỳ thật lá gan của thằng nhóc rất nhỏ, sợ tối, sợ một mình.

Có thể là do liên quan đến trải nghiệm bị bắt cóc khi còn nhỏ.

"Hôm nay mấy đứa ở lại đây đi.” Hoa Chiêu nói với mấy đứa nhỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chúng con cũng có thể?" Thúy Vi lập tức hỏi, có chút vui mừng.

Cô bé đã rất rất lâu rồi không ngủ với cha mẹ.

"Đương nhiên có thể, Vân Phi cũng ở lại, các con dựa theo trình tự lớn nhỏ xếp thành một hàng, giường này chứa được.” Hoa Chiêu nói.

Vân Phi hiếm khi có chút thẹn thùng, nó đã lớn như vậy còn ngủ chung với ba mẹ... Nhưng, rất mong chờ!

Hoa Chiêu không cho thắng nhỏ có cơ hội cự tuyệt, nói nó đi rửa mặt sau đó lên giường ngủ.

Bảy anh chị em, xếp hàng một giường, đầy đủ.

Hoa Chiêu đứng ở bên giường, nhất thời cảm giác thành tựu bùng nổ.

Diệp Thâm mỉm cười đứng bên cạnh cô, đột nhiên nói một câu: "Cảm ơn."

Nếu như không phải gặp Hoa Chiêu, anh không biết mình hiện tại sẽ sống cuộc sống như thế nào.

Có lẽ chưa kết hôn, có thể đã c.h.ế.t trong một nhiệm vụ nào đó.

Cho dù kết hôn, đoán chừng anh cũng không có tâm tình mà sinh nhiều như vậy.

"Hừ hừ." Hoa Chiêu ngạo kiều hừ một tiếng, cám ơn cô là chuyện nên làm, mấy năm nay bọn họ hợp thì ít mà ly thì nhiều, cô trông một đám nhỏ, rất vất vả đấy.

"Các con ngủ đi, cha mẹ ngủ ở giường nhỏ bên ngoài." Hoa Chiêu nói với bọn nhỏ, rồi cùng Diệp Thâm đi ra ngoài.

Không có giường nào có thể chứa 9 người, nếu có, đó là giường lớn ở phía đông bắc.

Tòa nhà này kiến trúc kiểu cũ, lúc Hoa Chiêu cải tạo, cũng giữ lại một phần phong cách ban đầu, bên ngoài phòng ngủ chính có một gian phòng nhỏ, vốn để cho hạ nhân nghỉ ngơi buổi tối.

Bây giờ được cô biến thành phòng nghỉ, đặt một cái bàn, làm phòng trà.

Đẩy cửa sổ ra, xuân hạ thu đông đều có thể ngồi ở chỗ này ngắm cảnh.

Bây giờ lấy bàn giường xuống, hai người ngủ vừa đủ.

Hai người lâu ngày mới gặp lại, nếu như là trước kia sẽ là củi khô gặp lửa, nhưng lúc này đều thành thành thật thật nằm trong chăn, nói chuyện phiếm.

Chuyện đau lòng không đề cập tới, hai người cũng không phải là người đắm chìm trong bi thương không ra được.

Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi Diệp Thâm chuyện ở ở Quỳnh Châu, đi thẳng đến kết quả: "Bắt được chưa? Sau này anh có tính toán gì không?"

Diệp Thâm cười, có đôi khi anh cảm thấy tham vọng của Hoa Chiêu còn lớn hơn cả anh.

"Gần nắm giữ toàn bộ rồi.” Diệp Thâm nói: "Củng cố thêm một thời gian nữa, cũng giống như Bằng Thành, đến lúc đó em có thể tùy tiện đi lại."

Muốn quét sạch sẽ là không có khả năng, nước quá sạch sẽ không có cá, lợi ích của việc buôn lậu quá lớn, vô số người nguyện ý xách đầu làm.

Chém xong một nhóm còn có nhóm tiếp theo, c.h.é.m không hết.

Hoa Chiêu lập tức vui vẻ: "Lần sau khi nào đi? Đưa em đi cùng với." Cô đi trồng rong tảo.

Vớt hàng lậu rất gây nghiện.

Nhìn những chiếc container chất thành núi trong không gian, nhìn chúng biến thành đống đá thô phỉ thúy, Hoa Chiêu vui vẻ muốn nhảy lên.

Khi không có ai, cô thích chạy vào không gian để kiểm kê vật tư của mình.

Với sự tiến bộ của thời đại, những thứ tốt trong không gian sẽ ngày càng nhiều.

"Một tuần sau." Diệp Thâm nói.

Anh muốn ở nhà thêm vài ngày nữa, ở bên các con.

Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, bất tri bất giác giọng của Hoa Chiêu nhỏ dần, tựa đầu lên vai Diệp Thâm, ngáy nhỏ.

Từ sau khi Diêu Lâm rơi xuống nước, cô chưa từng chợp mắt.

Bây giờ cuối cùng đã ngủ thiếp đi.

Nhưng trong mộng hình như cũng không vui, lông mày đã cau lại.

Diệp Thâm thở dài.

Ngoài miệng không đề cập đến, trong lòng chắc là rất khổ sở.

Huống chi, chuyện còn chưa tính là xong.

Quả thật chưa xong, thù còn chưa báo!

Sáng hôm sau Hoa Chiêu thức dậy, liền gọi Ngũ Lạc tới, bảo hắn đi điều tra Hướng Hồng Anh.

"Chủ ý điều tra rõ ràng, Hướng Hồng Anh tiếp cận ông cậu tôi vì muốn lấy được cái gì.” Hoa Chiêu hỏi.

Chuyện này có chút khó khăn, ý định trong lòng một người cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.

Nhưng luôn có dấu vết để lần theo.

Ngũ Lạc nhận lệnh đi ra ngoài, tối hôm đó đã trở về giao kết quả.

"Không nghĩ tới chuyện này lại dễ điều tra như vậy."

"Hai cô con gái của Hồng Anh đã bắt đầu khoe khoang với bên ngoài, họ rất có thể sẽ ra nước ngoài, con gái lớn thậm chí còn chuẩn bị bán nhà, con gái thứ hai cũng không tích cực làm việc nữa, gần đây thường xuyên bị phê bình.”

"Mọi người tò mò làm sao họ ra nước ngoài được, họ nói rằng có người thân ở nước ngoài, làm ông chủ, muốn đưa cả gia đình họ đến nước Mỹ."

Ba mẹ con đó rất quyết tâm nắm chắc Diêu Lâm.

Diêu Lâm lại biểu hiện rất thân sĩ, cự tuyệt không đủ triệt để, khiến ba người hiểu lầm.

Hướng Hồng Anh chạy theo Diêu Lâm cọ cơm vài lần, đi dạo vài lần, bà ta đã cảm thấy ông ấy có ý tứ với mình, chuyện tốt sắp tới.

"Muốn đến Mỹ, chuyện này dễ làm.” Hoa Chiêu cười nói.

Nụ cười này rất lạnh, ai nhìn thấy cũng lạnh người.

Diệp Thâm khẽ vuốt ve lưng cô, đừng tức giận, tức giận không đáng giá, làm là được.

Diệp Danh từ bên ngoài đi vào, hỏi: "Đang nói chuyện về Hồng Anh? Vừa hay, lúc Diệp Thư và Diêu Khôn rời đi còn nhờ anh 'chăm sóc' một chút, em định làm gì?"

“Họ muốn đi đến Mỹ, hãy đưa bọn họ đi.” Hoa Chiêu cười nói.

Mấy người trong phòng đều nhìn cô, nghe cô tiếp tục.

"Truyền ra mấy lời, nói tôi sẽ không để yên cho Hướng Hồng Anh, ở thủ đô này, có tôi sẽ không có bà ta!” Hoa Chiêu nói với Ngũ Lạc.

Lời này đủ nặng, Hướng Hồng Anh đụng vào Hoa Chiêu, giống như trứng chọi đá.

Chắc hẳn tự mình Hướng Hồng Anh cũng biết rõ.

"Làm khó họ, dụ dỗ họ bán nhà.” Hoa Chiêu lại nói với Diệp Thâm: "Để mấy người kia tiếp xúc với mấy người vượt biên, đưa bọn họ đi."

Hướng Hồng Anh có nhà, lại là công nhân lâu năm, nên vị trí nhà bà ta cũng không tệ lắm, ngay bên ngoài vành đai 2, còn là một căn nhà 3 phòng ngủ 90 m2.

Hơn 30 năm sau, căn nhà này trị giá mấy ngàn vạn!

Hai con gái của Hướng Hồng Anh cũng có nhà, tuy rằng là phòng đơn vị cấp, nhưng chỉ cần bọn họ thành thành thật thật ở thủ đô, sau cải cách nhà ở, căn nhà kia sớm muộn gì cũng là của bọn họ. Cũng là vị trí tốt và có giá trị đáng kể. Cứ để họ đổi phòng thành tiền đi.

Rồi đưa bọn họ vượt biên qua bên kia, đi làm công nhân bất hợp pháp, cả đời ở trong tầng hầm, rửa chén rửa bát.

Trong những năm 1980, trong nước rất nghèo, nhìn vào nước Mỹ giống như nhìn vào thiên đường.

Nhiều công chức, lãnh đạo lớn, ông chủ nhỏ, còn bỏ lại vị trí của họ, tìm cách, bỏ hết cả vốn liếng, đi đến "thiên đường" để hưởng phúc.

Trong số này, người có thể trở mình làm ông chủ lớn, rất ít.

Một phần c.h.ế.t trên đường trôi dạt qua biển, một số lại c.h.ế.t trong khi làm việc bất hợp pháp, phần lớn còn lại đều là bè lũ xu nịnh, miễn cưỡng sống sót, không còn phong quang như trước.

Nhiều người sẽ hối hận vì đã đi ra ngoài, nhưng họ không thể quay trở lại.

Tất nhiên cũng có một số người thông qua những nỗ lực của riêng mình, sống cuộc sống của người bình thường, có nhà có xe hơi mà thôi.

Hướng Hồng Anh chắc chắn sẽ không thể sống cuộc sống bình thường đó.

"Để Diêu gia bên kia chú ý bọn họ một chút, cứ làm công nhân bất hợp pháp, đi rửa chén cả đời đi.” Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh yên tâm: "Chuyện này được, cứ làm như vậy!"

Hắn đã nói, muốn chỉnh người, có đôi khi tìm Hoa Chiêu là thích hợp nhất, rất đáng sợ.

Ngũ Lạc và Diệp Thâm đều gật đầu, đều hành động.

Ngũ Lạc tìm người dụ dỗ gia đình Hồng Anh, Diệp Thâm đi tìm mấy tên vượt biên.

......

Ba mẹ con Hướng Hồng Anh giống như chim sợ cành cong.

Diêu Lâm chết, bọn họ nghe nói, vừa sợ vừa hối hận, rồi lại không thể làm gì được.

Bên này còn có người bắt đầu làm khó bọn họ, hơn nữa trực tiếp ám chỉ là Hoa Chiêu chỉ thị, bọn họ lập tức tin, cũng sợ.

Bây giờ họ còn có thể làm gì? Cứng đối cứng không thể được, chỉ có thể trốn.

Tìm đến người thân ở nơi khác?

Lúc này xuất hiện một người quen, giới thiệu cho bọn họ một tên đưa người vượt biên tuyệt đối đáng tin cậy, họ nên bắt lấy cơ hội.

Căn nhà bán rất nhanh, bán theo giá thị trường là được.

Đáng tiếc số tiền này còn chưa nóng tay đã phải nộp "phí đi đường".

Đau lòng cũng không có biện pháp, bằng không nếu đi con đường bình thường, cả đời này bọn họ cũng không đạt đủ yêu cầu đi ra nước ngoài.

Không chỉ có Hướng Hồng Anh mà còn có gia đình hai cô con gái của bà ta.

Ai có thể bỏ qua cơ hội đến thiên đường?

Tuy rằng không giống với suy nghĩ trước kia của bọn họ, nhưng đích đến giống nhau, cho nên mặc dù có chút không cam lòng khi nhà bán, vẫn dứt khoát bán.

Đàn ông trong nhà cũng ủng hộ.

Hai vợ chồng gom hết tất cả tài sản, lên tàu chở hàng, mong chờ một cuộc sống mới tốt đẹp...

Diệp Thư bên kia dàn xếp tốt cho Diêu Lâm, liền trực tiếp trở về, bên kia còn có rất nhiều việc phải làm.

Diêu Khôn tự mình gọi điện thoại cho Hoa Chiêu, nói cô yên tâm, hắn sẽ ở bên kia sẽ đón đám người Hồng Anh.

......

"Mọi chuyện cuối cùng đã được xử lý xong." Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lộ ra bộ dạng tươi cười.

Nhìn thấy tâm tình của cô tốt hơn, cả nhà đều cảm thấy mây mù tan ra ánh mặt trời ló rạng.

Hoa Chiêu quyết định đi dạo phố giải sầu.

Hiện tại là thời gian đổi mùa, trung tâm mua sắm có rất nhiều người.

Thấy vậy Hoa Chiêu cũng muốn mở một trung tâm thương mại, sau đó vừa nghĩ đến, cô lập tức rút lui.

Vẫn nên về nhà trồng rau thôi, chuyện này đối với cô đơn giản hơn.

Đang lúc chọn vải, Hoa Chiêu quay đầu đã nhìn thấy một "người quen".

Cô hiểu rõ đối phương, đối phương lại không quen cô.

Không, chỉ là bề ngoài không quen mà thôi.

Hoa Chiêu nhìn Uông Phỉ Phỉ nhiều hơn hai lần, cô gái này nhìn đoan trang có lễ nghi thất, khuôn mặt có tướng vượng phu, là khuôn mặt của con dâu mà người già thích.

Không ngờ thẩm mỹ của Đại Vĩ còn rất truyền thống.

Uông Phỉ Phỉ dường như nhận ra có người nhìn mình, lập tức nhìn qua, sau đó vẻ mặt kinh diễm, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng dường như cô ta không thể chịu đựng được, xấu hổ đi đến hỏi: "Chị gái này, quần áo trên người chị rất đẹp, mua ở đâu vậy?"

Hoa Chiêu cười cười, lý do bắt chuyện rất tốt.

"Tôi tự làm.” Cô nói.

"Ồ." Uông Phỉ Phỉ có chút thất vọng, nhưng cô ta vẫn nhìn kỹ quần áo trên người Hoa Chiêu, vừa nhìn vừa khen.

"Chị có thể cho em biết phải làm thế nào không? Vạt áo này em nhìn có chút không hiểu, tuy tay nghề của em bình thường, nhưng vẫn muốn trở về thử làm xem.” Uông Phi Phi nói.

"Được." Hoa Chiêu không ra vẻ kiêu ngạo gì, chỉ cho cô ta cách làm quần áo.

Uông Phi Phi lập tức lấy giấy bút từ túi của mình ra, hy vọng cô vẽ nó.

"Xin lỗi, tôi làm quần áo chưa bao giờ vẽ, trực tiếp xuống tay, cho nên tôi cũng không vẽ.” Hoa Chiêu nói.

Tất nhiên là giả, cô vẽ rất nhiều.

Chẳng qua cô không thích cho người lạ bất kỳ chữ viết tay nào, cũng không thích đụng vào đồ của người lạ, để lại dấu vân tay.

Uông Phi Phi hình như không ngờ cô lại nói như vậy, biểu tình thay đổi một chút lại rất nhanh đã khôi phục.

"Vậy chị cứ nói, em viết lại.” Cô ta nói.

Hoa Chiêu lại nói với cô ta vài câu, sau đó liền tạm biệt.

Cô cũng không phải người có lòng tốt chỉ điểm cho người qua đường nửa tiếng, như vậy là đủ rồi.

Uông Phi Phi nhiệt tình nói lời tạm biệt với cô, có chút ngượng ngùng nói: "Chị ơi, chị làm việc ở đơn vị nào vậy? Em có thể đến nhờ chị tư vấn một số ý kiến không?"

Yêu cầu này ở thời đại này không tính là quá đáng, thời đại này người người đều nhiệt tình, không có sự riêng tư, đơn vị làm việc của mình, quang minh chính đại, có cái gì không thể nói?

Chỉ cho một cô gái nhỏ cách làm quần áo, loại chuyện nhỏ này có cái gì mà giấu?

Lý do của Uông Phi Phi có thể nói là rất hợp lý.

Hoa Chiêu lại từ chối: "Xin lỗi, tôi ở nhà trông con toàn thời gian, không có việc làm.”

Nói xong vẫy tay chào tạm biệt cô ta.

Cô có thể cảm nhận được, Uông Phi Phi nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô biến mất trong tầm mắt cô ta.

Hoa Chiêu không về nhà, trực tiếp đi tìm Đại Vĩ.

Hôm nay là cuối tuần, Đại Vĩ lại đang đi làm, trước đó xin nghỉ quá lâu, phải tăng ca bổ sung.

Hắn bị gọi ra cũng rất bất ngờ.

"Chị, xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn lo lắng hỏi.

Hoa Chiêu chưa từng tìm hắn, lúc đi học không có, lúc đi làm cũng không có, đây là lần đầu tiên, còn là tự mình đến.

"Không có việc gì, đi ngang qua, thuận tiện thăm em.” Hoa Chiêu nói.

"Ồ.” Đại Vĩ thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi hắn còn cho rằng người Lưu gia đến thủ đô gây phiền toái....

Ngoại trừ người Lưu gia, hắn không nghĩ ra lý do gì khác.

"Vừa rồi chị gặp Uông Phi Phi.” Hoa Chiêu nói.

"À..." Đại Vĩ lại nói, lòng lại nhấc lên.

"Sau khi em trở về, cô ta có biểu hiện thế nào? Cô ta có cố tình tiếp cận em không?” Hoa Chiêu hỏi.

Lúc trước Đại Vĩ có ý với người ta, luôn tìm mọi cách tiếp cận Uông Phi Phi, nhưng rốt cuộc da mặt mỏng, biểu hiện rất hàm súc.

Ăn cơm, xem phim, đi dạo phố gì đó đều không dám làm, chỉ thỉnh thoảng nhìn đối phương vài lần, cùng cô ta tan tầm, tạo ra cơ hội tình cờ gặp gỡ, lúc ăn cơm ngồi ở bàn bên cạnh vân vân.

Nhưng từ khi Hoa Chiêu nói Uông Phi Phi khả nghi, Đại Vĩ đã trung thực rồi, không làm những chuyện kia nữa.

Sau đó hắn phát hiện, Uông Phi Phi thật sự đang cố ý tiếp cận hắn.

Hiện tại đến lượt Uông Phi Phi đi căng tin, sau đó làm như vô tình ngồi xuống bên cạnh Đại Vĩ.

Dù sao mỗi ngày đều phải ngẫu nhiên gặp Đại Vĩ vài lần, cùng hắn nói vài câu.

Bóng đèn nhà cô ta bị hỏng một lần, đường ống bị chặn một lần, Uông Phi Phi luôn nhờ Đại Vĩ giúp đỡ.

Đại Vĩ đều từ chối không đi.

Nếu như không phải Hoa Chiêu cảnh cáo trước, Đại Vĩ chắc chắn đã vui mừng mà đi...

“Chị vừa gặp Uông Phi Phi sao? Cô ấy tìm chị làm gì?” Đại Vĩ lại không nhịn được tò mò hỏi.

"Không có gì, cứ làm bộ như không biết chị, bắt chuyện với chị, muốn đến nhà chị." Hoa Chiêu nói.

Bắt chuyện thật hay giả cô vẫn phân biệt được, đáy mắt Uông Phi Phi có tính toán.

Đại Vĩ lập tức ỉu xìu, sau đó lại nổi giận: "Rốt cuộc là ai! Sao ngay cả cô ấy cũng lợi dụng!”

Gia thế của Uông Phi Phi bình thường như vậy, khẳng định là bị người lợi dụng để tiếp cận hắn và Hoa Chiêu.

Nhưng hắn nói xong lập tức phản ứng lại, người này ngoại trừ Uông gia, chắc không còn người khác.

Uông Phi Phi tiếp cận hắn, có thể đạt được cái gì?

Hoa Chiêu lắc đầu, có thể lấy được nhiều lắm.

Nhưng cô nhìn ra, Đại Vĩ còn chưa hoàn toàn hết hy vọng.

Cũng đúng, mối tình đầu của chàng ngốc, c.h.ế.t ở chỗ này, không cam lòng nha.

"Rốt cuộc là cố ý bắt chuyện, hay là thật sự ngẫu nhiên gặp, xem tiếp theo sẽ biết." Hoa Chiêu nói.

"Nhìn thế nào?" Đại Vĩ hỏi.

"Xem gần đây chị còn có thể gặp lại cô ta nữa không." Hoa Chiêu nói.

Thủ đô lớn như vậy, Hoa Chiêu lại không phải lúc nào cũng ra ngoài, nếu như còn có thể "ngẫu nhiên gặp", vậy thật sự là gặp quỷ.

Hoa Chiêu vỗ vỗ bả vai Đại Vĩ, rời đi.

Đến lúc đó, không cần cô nhiều lời, Đại Vĩ cũng nên hết hy vọng.

......

Lần này Hoa Chiêu lại nghĩ sai, lần thứ hai ngẫu nhiên gặp Uông Phi Phi không phải là cô, mà là Trương Quế Lan.

Diêu Lâm gặp chuyện không may, Trương Quế Lan nhận được tin tức cũng trở về tiễn ông ấy một đoạn đường, hiện tại ở nhà bồi cháu ngoại, còn chưa trở về Bằng Thành.

Vốn tối hôm đó Trương Quế Lan đồng ý với ba đứa nhỏ sẽ xào bỏng ngô cho bọn chúng, kết quả đến giờ cơm, Trương Quế Lan gọi điện thoại nói không tới, bà ở nhà chiêu đãi khách nhân.

Hoa Chiêu nhận điện thoại, không nghĩ nhiều.

Lúc Trương Quế Lan mở nhà hàng ở thủ đô cũng quen biết mấy người bạn, những người này không biết là vì Diệp gia, hay là vì Trương Quế Lan, dù sao cũng chơi không tệ.

Mỗi lần Trương Quế Lan trở về thủ đô, đều sẽ cùng các bà tụ tập, hoặc ăn cơm, hoặc đi dạo phố, hoặc là leo núi chơi nước.

Nhưng lúc sắp cúp điện thoại, Hoa Chiêu nghe thấy giọng nói của Tiểu Cần, tò mò hỏi một người: "Chị Phi Phi, chị và anh trai em là bạn học cũng là đồng nghiệp?”

Hoa Chiêu không nghe thấy tiếng trả lời, điện thoại đã bị Trương Quế Lan cúp máy.

Hoa Chiêu.....

Cô cầm điện thoại ngây ngốc, vô cùng muốn đưa dị năng vào đường dây điện thoại, bò qua bên kia xem tình huống.

Muồn làm thì làm!

Tay phải cô cầm điện thoại, thật sự đưa dị năng nhìn thấu vào.

Dị năng giống như dòng điện, thực sự lưu thông trong đường dây điện thoại.

Nhưng đường dây điện thoại quá lộn xộn.... Sau khi ra khỏi nhà cô đến trạm cơ sở, cô không thể tìm thấy hướng.

Dị năng rốt cuộc không phải là tín hiệu vô tuyến, có chức năng kết nối, có thể lưu thông trong đường dây điện thoại, lại không tìm được dây nào đi tới nhà Trương Quế Lan.

Nhưng cảm giác này rất kỳ diệu, Hoa Chiêu tùy tiện tìm một sợi dây điện rồi đi tới thiết bị đầu cuối, sau đó nhìn thấy tình huống của nhà kia.

Cô trực tiếp nhìn thấy rõ ràng tình huống trong phòng người ta, một nhà năm người đang ăn cơm.

Cô rời khỏi, lại đổi dây điện khác, lần này là một cái đèn đường, có thể thấy rõ một khu vực xung quanh.

Một lần nữa, lần này là một máy giặt ....

Hoa Chiêu như tìm được đồ chơi mới, chơi đùa vui vẻ.

Nhưng vài phút sau, đầu cô choáng váng.

Không nghĩ tới thao tác như vậy, lại tiêu hao dị năng và tinh thần rất lớn.

Cô vội vàng nới lỏng điện thoại trong tay.

"Làm sao vậy?" Diệp Thâm từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, khẩn trương hỏi.

Dứt lời người đã ngồi xuống bên cạnh cô, Hoa Chiêu lại cảm thấy một trận choáng váng, người đã rơi xuống trên đùi anh.

Dọa cô ngay lập tức nhìn ra ngoài: "Cẩn thận để cho mọi người nhìn thấy!"

Cô đã nhìn thấy chị dâu Lý đi theo phía sau Diệp Thâm muốn tiến vào, hình như tìm cô nói cái gì, vừa lúc nhìn thấy động tác của hai người.

Chị dâu Lý quay người một cái, chân cũng rẽ, đổi hướng tiếp tục đi.

Mạnh đến mức Hoa Chiêu sợ cô ấy xoay đến trẹo cổ.

“Anh xem!” Hoa Chiêu vội vàng vỗ Diệp Thâm.

"Vậy thì đổi chỗ khác." Diệp Thâm thoải mái đứng dậy, ôm cô vào trong phòng.

Đây là phòng ngủ của họ, không ai vào đây.

Hoa Chiêu càng nóng nảy: "Trời còn chưa tối!... Còn để cho chị dâu Lý nhìn thấy, làm cho người ta hiểu lầm! Không tốt.”

"Anh chỉ muốn nhìn xem em bị làm sao vậy, nếu không có việc gì thì một lát sẽ đi ra ngoài." Diệp Thâm cúi đầu nói.

Nói xong người đã ngồi xuống, Hoa Chiêu vẫn ở trên đùi anh.

Người ngoài nhìn không thấy, Hoa Chiêu tất nhiên cũng không cự tuyệt.

Lười biếng nằm trong vòng tay anh.

"Em không sao, chỉ là ừm. Có chút lo lắng.”

Cái gì cũng không nói Diệp Thâm chắc chắn không tin, vẫn phải nói gì đó.

"Vì sao lại lo lắng? Nói đi, anh sẽ giải quyết em." Cằm Diệp Thâm cọ cọ đỉnh đầu cô.

"Còn không phải vì Uông gia sao, tay duỗi quá dài, đã vươn tới chỗ Đại Vĩ."

Cô nói với Diệp Thâm về Uông Phi Phi.

"Uông gia..." Diệp Thâm nói: "Con cháu đông đúc, quả thật có chút phiền toái.”

Trước đó anh phế bỏ một đứa con trai của con cả ông cụ Uông, nhưng mà hầu như không có tác dụng.

Đối phương đau lòng trong chốc lát, rất nhanh đã quên luôn đứa con trai này, tập trung tinh lực vào đứa con trai khác.

Con cháu hưng thịnh tốt ở chỗ đó, các tầng lớp nhân dân, các phòng ban, lĩnh vực đều có bóng dáng của người Uông gia.

Không giống Diệp gia, chỉ có vài người như vậy.

"Cũng may kế hoạch hóa gia đình." Hoa Chiêu đột nhiên cười nói: "Làm cho dân số của bọn họ giảm mạnh! Ha ha.”

Bây giờ người có chức vụ công cũng không dám sinh thêm con, sinh thêm một đứa, hủy hoại tiền đồ của cả nhà, đáng sợ như vậy.

Nhà người khác không lo, người Uông gia nếm được nhiều người thế mạnh sẽ lo chết.

"Rốt cuộc bọn hắn muốn làm gì?" Hoa Chiêu lại hỏi: "Em cho rằng hai bên đã miễn cưỡng cùng chung sống hòa bình, chẳng lẽ vẫn vì rượu thuốc?”

Từ lần trước trở mặt, Uông gia cũng yên tĩnh lại, ba năm năm gần đây không có bất kỳ động tác gì.

Cô nghĩ họ đã trung thực rồi.

Diệp Thâm gật đầu: "Ông cụ Uông sắp không được.”

Nhà có người già như có bảo vật, đặc biệt là loại người có công lớn này, mất đi, cả gia tộc sẽ rút đi một nửa sức mạnh.

"Nếu không được rồi... vậy thực sự quá đáng tiếc, nhưng em cũng không có cách nào." Hoa Chiêu nói tiếc nuối, khóe miệng lại cong lên.

Người với người buồn vui ah ...

Diệp Thâm gật gật đầu, trong lòng lạnh lùng nghĩ, Diêu Lâm không còn, thực tế đã giúp bọn họ đỡ được rất nhiều phiền toái.

Mười năm trôi qua, nhiều người đã già đi.

Người già thì sợ chết.

Những người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhà họ cũng nhiều hơn.

Những người lúc trước không hỏi thăm rượu thuốc, gần đây cũng đã đến hỏi thăm rượu thuốc nhà bọn họ cò còn hay không.

Nói không, họ không tin.

Bởi vì ông nội của hắn có mái tóc đen! Nói là nhuộm, đối phương cũng không tin.

Dù tóc nhuộm, trạng thái tinh thần cũng không phải giả vờ, Diệp Chấn Quốc còn cường tráng như năm đó, so với bạn bè cùng trang lứa, càng khỏe mạnh hơn.

Rất nhiều người lấy bao nhiêu năm giao tình ra nói chuyện, muốn cầu một chén rượu thuốc.

Vào lúc này, Diêu Lâm lại không còn.

Hoa Chiêu ngay cả ông cậu của mình cũng không cứu được, xem ra rượu thuốc này cho dù có, cũng không phải vạn năng.

Người lý trí đều lùi bước, giao tình năm đó vẫn nên giữ lại cho con cháu dùng đi, cũng không nên lãng phí trên người bọn họ.

"Bây giờ Uông Phi Phi này lại xuất hiện, chứng tỏ Uông gia còn chưa hết hy vọng." Diệp Thâm nói: "Bây giờ anh rảnh rỗi, lại đi…”

"Dừng lại!" Hoa Chiêu lập tức nói: "Bớt tạo chút sát nghiệt đi! Tích chút phúc cho bọn nhỏ.”

Diệp Thâm lại không chột dạ: "Dưới tay anh chưa từng có oan hồn, g.i.ế.c nhiều hơn, mới là tích phúc cho bọn nhỏ.”

Hoa Chiêu...

Điều này cũng đúng.

"Vậy cũng đừng kích thích bọn hắn nữa, hiện tại Uông gia đã ra chiêu, em bồi được. Lần này nếu đã đưa tay về phía Đại Vĩ, chuyện này cứ giao cho em.”

Hoa Chiêu nói xong đứng lên, hôn một cái trên mặt Diệp Thâm, cười với anh rồi đi ra ngoài.

"Em không ăn cơm ở nhà ăn, em đi bên kia xem một chút." Cô nói.

Cô lẻn đi, không dám để cho bọn trẻ nhìn thấy, nếu không chúng sẽ đi theo, điều đó là không thể.

Uông gia đưa tay về phía Đại Vĩ, sử dụng mỹ nhân kế cũng không sao.... Dám vươn về phía con của cô, vậy cô cũng mặc kệ cái gì mà sát nghiệt hay không sát nghiệt.

Lúc Hoa Chiêu đến nhà Trương Quế Lan, bà vừa mới nấu cơm xong, đang chuẩn bị ăn.

Cả nhà, ngoại trừ Đại Vĩ, đều ở đây.

Ngoài ra còn có thêm một Uông Phi Phi.

"Ồ? Sao cô lại ở đây?” Hoa Chiêu làm bộ kinh ngạc hỏi.

Uông Phi Phi cũng kinh ngạc đứng lên.

Trương Quế Lan và Đại Cần Tiểu Cần cũng kinh ngạc.

"Hai người quen biết?" Trương Quế Lan hỏi.

"Hôm qua gặp ở trung tâm thương mại, cô bé nhờ con chỉ cách làm quần áo như thế nào." Hoa Chiêu nói: "Không nghĩ tới hôm nay lại gặp lại, thật sự là duyên phận.”

Câu cuối cùng Uông Phi Phi thích nghe, không phải chính là cái này sao?

"Vậy thật đúng là duyên phận." Trương Quế Lan cười: "Hôm nay lúc mẹ mua đồ ăn gặp cô gái này, đồ quá nhiều, túi lại rách, cô ấy giúp mẹ xách về, lúc nói chuyện phiếm mới biết là bạn học và đồng nghiệp của em trai con! Không phải là duyên phận sao?”

Trương Quế Lan nhìn Uông Phi Phi, vô cùng hài lòng.

Tuy rằng lúc nói chuyện về Đại Vĩ chỉ có mấy câu, nhưng có thể thấy được cô gái này có ấn tượng rất tốt với Đại Vĩ.

Lại là bạn học, lại là đồng nghiệp, mối quan hệ này, không nước chảy thành sông sao?

Đại Vĩ 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, đã đến lúc lo lắng về cuộc sống cá nhân.

Trương Quế Lan cũng bắt đầu tìm đối tượng cho con trai.

Uông Phi Phi này, chỗ nào cũng thích hợp.

Khóe miệng Hoa Chiêu cong cong, nhìn Uông Phi Phi ánh mắt cũng cong cong, thoạt nhìn thật vui vẻ.

Uông Phi Phi đột nhiên hét lên một tiếng: "Ai nha! Em nhớ chị là ai rồi! Chị là ngôi sao lớn... Ôi, ôi! Sao hôm qua em không nhận ra?!”

Hoa Chiêu ra ngoài đều tận lực ăn mặc đơn giản, lại trang điểm che lấp một chút, hoặc dùng kính râm, mũ, đi trên đường rất an toàn, sẽ không dễ dàng có người nhận ra cô.

Bây giờ cô không còn nhận đóng phim mới nữa, sức nóng giảm nhẹ.

"Chị không phải là ngôi sao lớn gì nữa." Hoa Chiêu cười nói.

"Ai da, chị quá khiêm tốn! Hôm qua em vẫn đang xem phim của chị! Cả nhà em rất thích nó, chị, chị có thể cho em một chữ ký không?" Uông Phi Phi trong nháy mắt hóa thân thành fan hâm mộ.

"Được." Hoa Chiêu nói.

Uông Phi Phi lập tức lấy giấy bút từ trên người ra, bảo cô ký tên.

Ngày hôm qua Hoa Chiêu nói không để lại bút tích trong tay người khác cũng không phải khách khí, lập tức thuận tay vẽ một hồi, viết lại tên nhân vật cô đóng.

Mấy năm nay cũng bị người qua đường nhận ra vài lần, từ chối cũng có chút kiêu ngạo, tổn hại thanh danh, cho nên Hoa Chiêu đã nghĩ ra biện pháp này.

Uông Phi Phi không ngờ chữ ký của cô lại như vậy, sắc mặt nhất thời có chút cứng ngắc.

Nhưng cô ta nhanh chóng che giấu.

"Ăn cơm, có chuyện gì ăn cơm xong lại nói chuyện, bằng không sẽ nguội." Trương Quế Lan cười nói.

"Được." Hoa Chiêu nói.

"Đúng rồi, Đại Vĩ đâu? Sao nó không quay lại ăn tối?” Hoa Chiêu hỏi.

"Gần đây anh ấy rất bận, luôn tăng ca." Người nói chuyện là Uông Phi Phi, giọng điệu rất quen thuộc.

"Vậy sao? Nó đang làm gì vậy?” Hoa Chiêu hỏi.

"Chuyện công việc..." Uông Phi Phi tự nhiên nói cho mọi người nghe về công việc của Đại Vĩ.

Tuy rằng không cùng một bộ phận, nhưng Đại Vĩ đang làm cái gì, cô ta lại hiểu rõ, nói rõ ràng.

Không biết là vì thích hỏi thăm, biết nhiều, hay là đặc biệt chú ý Đại Vĩ...

Trương Quế Lan cảm thấy là vế hai, nhìn Uông Phi Phi càng hài lòng hơn, quyết định buổi tối khi về nhà sẽ nói với Đại Vĩ.

Nếu thằng bé cũng có ý tứ với cô gái này, hai người qua lại nhiều một chút, như vậy trước năm có thể kết hôn!

Than ôi, chỉ còn vài tháng nữa là đến Tết, rất nhiều việc phải bận rộn!

Hoa Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy sự hưng phấn của mẹ, thật ngại quá, sợ là mẹ phải thất vọng.

Một bữa cơm vừa nói vừa cười ăn xong, Trương Quế Lan nhiệt tình tiễn Uông Phi Phi ra ngoài.

"Rảnh rỗi thì đến nhà chơi, vừa rồi không phải cháu nói muốn học món dì nấu sao? Cháu đến, dì chắc chắn sẽ dạy cho cháu!” Trương Quế Lan cười nói.

"Được, vậy thật sự là phiền dì Trương." Uông Phi Phi ngượng ngùng nói.

"Không phiền phức không phiền toái, dì thích nhất là dạy người khác nấu cơm." Trương Quế Lan nói.

Không phải đâu nha.

Hiện tại bà biết tay nghề của mình đáng giá, tay nghề của bà được học từ mấy sư phụ đầu bếp, học được rất nhiều bí kỹ, đều là tiền!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-325.html.]

Hiện tại Trương Quế Lan không dễ dàng nấu cơm trước mặt người ngoài, nhưng hôm nay đã để Uông Phi Phi nhìn không ít.

Uông Phi Phi không biết những trân quý này, tâm tư của cô ta hoàn toàn không để tâm đến nấu cơm, lại hàn huyên với Hoa Chiêu hai câu, rồi thẹn thùng cáo từ.

Hoa Chiêu kéo Trương Quế Lan về, đóng cửa viện lại.

"Không tốt lắm đâu?” Trương Quế Lan nói: "Đóng cửa sớm như vậy có vẻ không lễ phép.”

Phải để lại ấn tượng tốt trước mặt con dâu tương lai, nếu không sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu không dễ ở chung.

"Mẹ đừng lãng phí tình cảm, trong lòng Đại Vĩ đã có người thích, không phải cô ta." Hoa Chiêu nói.

"Cái gì?" Trương Quế Lan và Đại Cần Tiểu Cần, Tiểu Vĩ, đều kinh ngạc hô lên thành tiếng.

Đại Vĩ có người thích sao? Tại sao họ không biết điều đó!

Nhưng cũng đúng, anh cả có tâm sự gì, dù không dám nói cho bọn họ biết, nói cho chị cả cũng là chuyện nên làm.

"Là ai?"

"Người nào?"

"Anh ấy nói điều đó khi nào?"

Mấy anh chị em rắc rắc.

Trương Quế Lan có chút tiếc nuối nói: "Không phải Phi Phi này sao, vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp, mẹ còn tưởng rằng.”

Uông Phi Phi thật sự có gương mặt con dâu tốt của quốc dân, đoan trang đại khí, người còn có thể đến chuyện, rất được phụ nữ lớn tuổi thích.

"Không phải cô ta." Hoa Chiêu nói.

"Đó là ai?" Trương Quế Lan hỏi.

"Con đã hứa với Đại Vĩ không thể nói." Hoa Chiêu nói.

Dù sao trước tiên phải bỏ đi ý niệm của Trương Quế Lan, tránh cho bà ấy vui mừng một hồi.

Về phần nói cho bọn họ biết Uông Phi Phi không đáng tin, phía sau có bẫy, chuyện này cũng không nói được.

Trương Quế Lan không phải là diễn viên, Đại Cần Tiểu Cần cũng thiếu chút kinh nghiệm, ngay cả Uông Phi Phi cũng không thể so được, chẳng may để cho cô ta nhìn ra, cũng không tốt lắm.

"Đứa nhỏ này, có đối tượng không phải là chuyện gì phải giấu." Trương Quế Lan lại vui mừng: "Chờ nó về nhà mẹ sẽ hỏi nói.”

Đại Vĩ tự mình tìm được đối tượng, chuyện này đương nhiên càng tốt, nó có thể tìm được người mình thích, bà rất vui.

Trương Quế Lan dọn dẹp xong muốn đi ra ngoài mua thức ăn, đợi ép hỏi được bạn gái của Đại Vĩ, sẽ bảo nó lập tức mang về nhà, nếu như có thể, trước năm sẽ tổ chức hôn sự.

Hoa Chiêu không nói gì: "Mẹ, mẹ sốt ruột như vậy làm gì? Sợ Đại Vĩ tìm không được đối tượng sao? Không đến mức, em trai con đẹp trai lại có tài, rất dễ tìm đối tượng."

"Mẹ sốt ruột sao? Mẹ sợ Đại Vĩ nóng vội, cũng 22 rồi. . ." Trương Quế Lan nói thầm một tiếng, không trả lời Hoa Chiêu.

Cô quay đầu nhìn mấy đứa em...

"Đừng nhìn em, em không vội! Em không muốn kết hôn!” Tiểu Vĩ lập tức nói.

Trương Quế Lan lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "Con nói cái gì? Sao con không muốn kết hôn?"

“Con không muốn tìm người quản con, cái gì cũng quản, còn muốn quản tiền của con, không chừng còn không cho con mua đồ." Tiểu Vĩ nói xong, đã chuồn mất.

Hắn mua đồ cổ, thời này thuộc loại không làm việc đàng hoàng, hơn nữa việc này còn nguy hiểm, không chừng một ngày nào đó mua phải đồ giả, phải bồi thường toàn bộ gia sản vào.

Phàm là cô vợ giỏi quản gia chắc chắn sẽ không cho hắn làm việc này.

Cô vợ không giỏi quản việc nhà, hắn cũng không muốn.

Cho nên hắn nghĩ rồi, hắn không kết hôn sớm, trước 30 không kết hôn, sau 30 có kết hôn hay không còn chưa biết.

Thật sự không được, có thể sống cùng bình lọ lọ của hắn cả đời, cũng rất hạnh phúc.

Trương Quế Lan chỉ nghĩ hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, một chút cũng không thèm để ý lời hắn nói.

Bà quay đầu nhìn hai cô con gái của mình, mỉm cười: "Trong nháy mắt, Đại Cần Tiểu Cần cũng đã lớn."

Bà nói với Đại Cần: "Nhớ năm đó khi chị gái con lớn như con đã kết hôn sinh con rồi, bây giờ con học đại học, trước tiên không vội, nhưng con đừng nghe giáo viên trong trường học, đối tượng nên tìm vẫn phải tìm, ở trong trường đại học lén lút tìm đi, chờ tốt nghiệp rồi mới nói chuyện!"

Đại Cần nhà bà là sinh viên đại học, đối tượng cũng phải là sinh viên đại học! Nếu không làm sao xứng đáng với con gái bà?

Đại Cần không biết nghĩ đến cái gì, mặt đỏ lên, nhăn nhó một chút muốn chạy.

"Trở về." Hoa Chiêu mở miệng giữ người lại.

Đại Cần nháy mắt nhìn cô.

"Kể lại những chuyện xảy ở quê nói với mẹ một tiếng." Hoa Chiêu nói.

"Ah..." Bả vai Đại Cần co rụt lại, nhìn Hoa Chiêu lại nhìn Trương Quế Lan, nhỏ giọng nói: "Lúc trước không phải nói không nói sao..."

"Đó là không nói qua điện thoại, đỡ cho mẹ lo lắng sợ hãi, chạy về đây trong đêm." Hoa Chiêu nói: "Hiện tại mẹ đã trở lại, nói hết ra, đỡ cho mẹ không biết rõ tình hình, bị lừa gạt.”

Lưu Tiền biết địa chỉ của bọn họ ở thủ đô, lúc trước không tới, đó là bị một nhà quả phụ Chu ngăn cản.

Hiện tại người Chu gia đều đã vào tù, không có ai kéo chân ông ta, hiện tại ông ta nhất thời không kịp phản ứng, không đuổi tới thủ đô, không có nghĩa là sau này ông ta sẽ không đến.

Ông ta không đến, Lưu Thông tâm tư nhiều cũng sẽ xúi dục ông ta.

Đây chính là điểm không tốt duy nhất khi để mất đi người Chu gia.

Trương Quế Lan trở nên nghiêm túc, tuy rằng chỉ hai câu, nhưng bà cảm giác được mức độ nghiêm trọng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã về quê? Về quê ai?” Trương Quế Lan hỏi.

Đại Cần nhìn mẹ, lại nhìn chị gái, cuối cùng nhỏ giọng nói với bà ấy.

Nghe xong, cơn giận của Trương Quế Lan bùng lên, vỗ mạnh lên bàn, người cũng đứng lên tức giận đến thở hổn hển.

"Con, con ... bọn họ!”

Bà ấy không biết nói gì cho phải, vừa tức giận mấy đứa nhỏ lén đi thăm người Lưu gia, lại tức bọn chúng xảy ra chuyện lớn như vậy hiện tại mới nói với bà!

Cũng thương con gái.

"Đại Cần lần này trải qua nguy hiểm, về sau con bé sẽ nhớ kỹ." Hoa Chiêu nói.

"Đúng vậy đúng vậy, con đã nhớ kỹ rồi! Con sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa! Không bao giờ nghe người lạ nữa! Không đúng, dù là người quen, bất luận kẻ nào, con cũng sẽ suy nghĩ hai lần, sẽ không bao giờ đến nhà người xa lạ nữa, ừm, người quen cũng không.” Đại Cần nói.

Cô ấy thực sự nhớ rất kỹ rồi. Mấy ngày nay có bạn học hẹn cô ấy đi chơi, cô ấy cũng không đi.

Một người bạn cùng lớp đã mời một số bạn cùng lớp đến nhà vào ngày sinh nhật của mình, cô ấy cũng không đi.

Sợ hãi.

"Con ah!" Trương Quế Lan chọc vào ót Đại Cần, sau đó ôm con gái vào trong n.g.ự.c vỗ dỗ.

Chỉ thiếu một chút, thiếu chút nữa!

"Đưa tiền cho họ để làm gì? Mẹ chưa xong với bọn hắn đâu! Không biết bọn hắn có tham gia hay không!” Trương Quế Lan tức giận nói.

Trước đây bà không nói xấu người Lưu gia, không muốn để cho bọn nhỏ hận ông bà nội và ba ba bọn chúng, nhưng hiện tại bà nhịn không được.

Bà không phải là thánh nhân.

"Chuyện này mẹ phải nói với anh cả, tiền là anh ấy muốn cho, dù sao con cũng không cho." Đại Cần nói.

Vốn ông bà nội và ba cũng không có bao nhiêu tình cảm với cô ấy, lại xảy ra chuyện như vậy, cô ấy tuyệt đối sẽ không cho bọn họ một xu.

"Đúng, không cho! Mẹ sẽ nói chuyện với anh trai con sau!” Trương Quế Lan nói.

Dứt lời, Đại Vĩ đã đẩy xe đạp vào sân.

Trở về muộn, bỏ lỡ giờ cơm, hắn đã rất đói bụng, đi thẳng vào phòng bếp, sau đó nhìn thấy đồ ăn được dành riêng cho mình, bảy tám món.

"Ah, đồ ăn hôm nay rất phong phú nha, trong nhà có khách sao?" Đại Vĩ tò mò hỏi.

Trương Quế Lan đã quên chuyện bạn gái, túm lấy Đại Vĩ bắt đầu giáo huấn.

Bà và Đại Vĩ nghĩ giống nhau, nếu không phải hắn nhiều chuyện dẫn em gái về quê làm gì, Đại Cần có thể gặp tai họa này sao?

Chờ bà ấy dạy dỗ vài phút, Hoa Chiêu mượn danh nghĩa cứu vớt Đại Vĩ, kéo người ra ngoài.

Nói thẳng: "Khách hôm nay là Uông Phi Phi, cô ta tình cờ gặp mẹ, hơn nữa còn được mẹ thích.”

Mặt Đại Vĩ trầm xuống.

Vậy thì không có bất kỳ cơ hội nào để biện minh nữa.

"Em biết rồi." Đại Vĩ nói.

Lần này hắn thật sự biết, trước kia hắn còn ôm một chút ảo tưởng, hiện tại ảo tưởng tan vỡ.

Trầm mặc vài giây, Đại Vĩ ngẩng đầu, hỏi Hoa Chiêu: "Bây giờ em nên làm gì? Có xa lánh cô ta không? Hoặc gần gũi với cô ta? Nhân cơ hội này tìm hiểu mục đích của cô ta?”

Hoa Chiêu nhìn Đại Vĩ, hắn không phải là người nằm vùng.

"Em cứ tránh xa cô ta đi, không cần em phối hợp, chính cô ta sẽ tiếp cận em, bại lộ mục đích, em chỉ cần cẩn thận một chút, coi chừng trúng bẫy, bị người ta kiện em tôi lưu manh gì đó." Hoa Chiêu nói.

Khuôn mặt của Đại Vĩ chuyển từ màu đen sang đỏ, gật đầu: "Em biết."

Không khí nhất thời yên tĩnh, bóng đêm sâu xuống, đêm mùa thu cũng rất lạnh, Đại Vĩ nói: "Chị mau vào nhà đi."

“Em đi vào đi, chị trở về bây giờ. À đúng rồi, em hãy nói với mẹ là em đã có người mình thích, nhưng không phải Uông Phi Phi, về phần là ai tự mình biên soạn.”

Nói xong vội vàng rút lui, lưu lại Đại Vĩ khuôn mặt đau khổ.

Hắn không thích nói dối nhất, bây giờ phải nói dối cho tròn, hắn không tròn được đâu!

Hoa Chiêu ra khỏi ngõ, tìm được xe của mình, phát hiện người lái xe đã không còn là vệ sĩ, mà là Diệp Thâm.

"Ồ! Sao anh lại ở đây?” Hoa Chiêu kinh ngạc vui vẻ nói.

Diệp Thâm nhìn cô cười cười: "Dẫn em ra ngoài dạo một vòng.”

Hoa Chiêu mỉm cười, cô thích loại bất ngờ nho nhỏ này trong cuộc sống.

Chiếc xe đi vòng quanh thủ đô.

Hai bên đường không có phong cảnh gì, không đẹp lắm.

Nhưng thứ đẹp là con người.

Hoa Chiêu quay đầu, trong bóng tối ánh mắt Diệp Thâm như sao, đường nét vẫn mê người như đêm đó.

Diệp Thâm đưa Hoa Chiêu đi dạo một vòng mới về nhà.

Tuy rằng chỉ cùng Diệp Thâm tán gẫu, nhưng ở trong không gian nhỏ chỉ có hai người, chính là chuyện làm cho tâm tình người ta sung sướng.

Về đến nhà, trạng thái của Hoa Chiêu thoạt nhìn đã tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều.

Tâm trạng của cô tốt, tâm trạng của cả gia đình cũng tốt theo.

Hoa Cường nhìn cháu rể này, càng hài lòng vô cùng.

Ông yên tâm đi ngủ.

Phương Hải Tinh cũng rất vui vẻ, rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon.

......

Hội đấu giá rau quả chấm dứt, nửa năm tới trái cây đều đã được đặt trước, lo lắng của Lý Nguyên cũng buông xuống hơn phân nửa, sau đó vội vàng đến khu vực tiếp theo, tiếp tục cử hành đấu giá.

Hoa Chiêu hiện tại chỉ có 3 khu trồng trái cây và rau quả, một ở thủ đô, một ở Bằng Thành, một ở Quỳnh Châu.

Mấy khu trồng cây này đều rất lớn, chẳng qua bởi vì nguyên nhân địa lý nên trồng giống cây khác nhau.

Một số thương nhân trái cây trước đó mua được đồ, cảm thấy mỹ mãn, chỉ chờ đến nhận hàng.

Một số người không mua được lại phải đi theo Lý Nguyên, đi tranh một trận.

Tạ Liên Na do dự.

Lúc trước cô ta lựa chọn làm thương nhân trái cây, thứ nhất là biết hoa quả hoa quả của Hoa Chiêu quả thật kiếm được tiền, chỉ cần có thể mua được, là có thể bán được, kiếm lời ổn định không bồi thường.

Bởi vì cô đã ăn ở Mỹ, trước đó nghe nói là sản phẩm của Hoa Chiêu, còn vừa ăn vừa khen.

Thứ hai đương nhiên là quan trọng nhất, làm khách hàng của Hoa Chiêu, cô ta tiếp tục có liên hệ với Hoa Chiêu, cũng có thể có liên hệ với Diệp Danh.

Nghe nói chuyện xuất nhập khẩu trước kia Diệp Danh cũng tham dự, hiện tại tuy rằng không làm nữa, nhưng thành viên tổ chức đều là người của hắn, quen biết hắn.

Người quen dễ dàng trở thành bạn bè.

Nhưng hiện tại Hoa Chiêu nói với cô ta, Diệp Danh nói sa thải cô ta rất tốt....

Cô ta không tin điều đó.

Cô ta sẽ tự mình hỏi.

Diệp Danh gặp Tạ Liên Na trong bữa tiệc của người quen.

Thân phận hoa kiều, phú thương, lúc này rất dễ dàng giúp cô ta tiếp xúc với người trong giới.

Vòng tròn lớn như vậy, anh lại thường tham gia yến hội, nên dễ dàng gặp được.

"Danh, tôi có thể ..."

Tạ Liên Na vừa mở miệng đã bị Diệp Danh bịt miệng lại.

"Cô không thể." Giọng nói anh bình thản, tùy ý nâng ly rượu nói chuyện với cô ta.

Người ngoài nhìn thấy, giống như nói chuyện rất vui vẻ.

Nhưng Tạ Liên Na trực tiếp đối mặt với anh lại có thể cảm giác được cảm giác lạnh lẽo.

Đây là chuyện lần trước gặp mặt không xảy ra.

"Đừng từ chối nhanh như vậy, tôi vẫn chưa nói tôi muốn làm gì..." Tạ Liên Na nói bằng tiếng Anh.

"Ý tôi là, cô không thể gọi tôi là 'Danh', theo thói quen của người Trung Quốc chúng tôi, người thân mới có thể gọi như vậy." Diệp Danh nói: "Mặt khác, đừng giả vờ không nói tiếng Trung Quốc.”

Tạ Liên Na lập tức xấu hổ, thì ra điểm này cũng bại lộ....

Lúc ấy sợ anh nhận ra giọng nói của mình, cô ta cố ý nói tiếng Anh với anh, sau đó cũng không có cơ hội thay đổi.

"Xin lỗi, giữa chúng ta có thể đã xảy ra hiểu lầm, xin cho tôi một cơ hội giải thích." Tạ Liên Na nâng chén rượu nói.

Thái độ cũng rất lạnh nhạt, không quấn quýt lấy nhau, văn chất nho nhã, không làm cho người ta phản cảm, mà làm cho người ta có dục vọng trò chuyện.

Diệp Danh rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào cô ta.

Em gái ưu tú của anh thiếu chút nữa rơi vào trong tay người phụ nữ này, quả nhiên không oan.

Nhưng loại phụ nữ này ở trong tay Hoa Chiêu cũng không kiên trì nổi một ngày, bị chỉnh đến khóc thảm thiết.

Ngẫm lại hình ảnh Tạ Liên Na khóc rống nước mắt, hoảng sợ trong phòng phẫu thuật, Diệp Danh đột nhiên bật cười.

Như gió xuân.

Tạ Liên Na hoa mắt tâm thần mê mẩn, không chút che dấu kinh diễm của mình.

Nữ truy nam cách tầng sa mà, cô ta biết rõ đạo lý này.

Sự yêu thích của cô ta sẽ làm cho người đàn ông có cảm giác thành tựu, sự phù phiếm bùng nổ.

Tạ Liên Na nhìn chằm chằm mặt Diệp Danh, lần đầu tiên không che dấu hảo cảm của mình.

Trước đây không quen lắm, người Trung Quốc hàm súc, đi lên nói thích, sẽ dọa bọn họ.

Bây giờ gặp vài lần, miễn cưỡng có thể.

Hơn nữa không nói nữa, sợ là không kịp rồi.

"Trước khi tôi và Hoa Chiêu xảy ra một chút xung đột, cô ấy đã nói với anh sao? Tôi có thể biết cô ấy nói gì về tôi không?” Tạ Liên Na hỏi.

Diệp Danh lắc lắc ly rượu của mình, cảm giác những tầm mắt xung quanh như có như không, có chút đủ rồi.

Anh không có thời gian để lãng phí với cô ta.

Diệp Danh đột nhiên tiến về phía trước một bước, đứng bên cạnh Tạ Liên Na, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải Diêu Khôn, đừng dùng thủ đoạn cô dùng trên người hắn trên người tôi.”

Nói xong buông ly rượu xuống, nhấc chân đi ra ngoài.

Tạ Liên Na mắt thấy anh rời khỏi phòng, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng, rốt cuộc tức giận, đuổi theo.

"Diệp Danh, anh căn bản không hiểu tôi! Anh không thể từ chối tôi chỉ bằng việc nghe những lời một chiều của người khác! Anh chỉ cần cho tôi chút thời gian! Anh sẽ phát..."

"Phát hiện cô rất chán ghét." Diệp Danh chặn nửa câu sau của cô ta, tự mình bổ sung.

Tạ Liên Na có chút ngây dại, không nghĩ tới Diệp Danh lại không có phong độ mà nói chuyện với một người phụ nữ như vậy.

Diệp Danh không hề nể mặt Tạ Liên Na, cự tuyệt một cách vừa vô tình vừa dứt khoát, nhưng Tạ Liên Na lại không quan tâm.

Xấu hổ chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó lòng cô ta đã được lấp đầy bằng ý chí chiến đấu.

Cô ta phải chinh phục người đàn ông này! Tương lai...

Thấy anh sắp lên xe rời đi, Tạ Liên Na bất chấp tất cả lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa hét lên: "Danh!”

Trước cửa khách sạn có vài người quen biết Diệp Danh, vừa định đi qua chào hỏi hắn, đã nhìn thấy Tạ Liên Na nên dừng bước nhìn bọn họ, ánh mắt lóe lên tia hóng chuyện.

Diệp Danh giữ cửa xe, dừng động tác.

Từ lần trước, sau khi có một người đuổi theo tông vào xe, anh đã trở nên thận trọng không muốn làm trò cười trước mặt những người trong giới nữa.

"Diệp Danh! Tôi thực sự rất thích anh! Làm ơn cho tôi một cơ hội để theo đuổi anh!” Tạ Liên Na đi tới trước mặt Diệp Danh, ưỡn n.g.ự.c thở dốc nói.

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo, càng nhiều người đứng lại xem.

Kiểu tỏ tình công khai này thật kích thích!

"Theo như tôi được biết Tạ tiểu thư từng sống chung với ba người bạn trai, xin lỗi, tôi không thích loại phụ nữ như cô." Diệp Danh thản nhiên nói.

Tiếng huýt sáo mới được một nửa đã tịt ngòi.

Cả đám ngạc nhiên nhìn Tạ Liên Na, không ngờ cô ta là loại nữ nhân này!

Vẻ mặt của Tạ Liên Na cũng rất khiếp sợ, cô ta không ngờ ngay cả chuyện này Diệp Danh cũng biết, nếu đã điều tra cô ta vậy có phải đã động tâm với cô ta không?

"Đó đều là bạn trai cũ của tôi, tôi đã chia tay với họ, không còn thích họ nữa, tôi phát hiện anh mới là tình yêu đích thực của mình, làm ơn cho tôi một cơ hội để yêu anh." Tạ Liên Na chân thành nói.

Sau đó thấy Diệp Danh nhìn mình chậm rãi cong khóe miệng, nở nụ cười. Anh ấy cười, có phải là cuối cùng cũng bị cô ta làm cho cảm động, đồng ý đúng không? Mặc dù nụ cười trông hơi kỳ lạ nhưng cũng không giống như cười nhạo.

"Hả!”

“A!”

"Thật sự..." Tất cả mọi người đều bị sự vô liêm sỉ của cô ta làm cho khiếp sợ không nói nên lời.

Tạ Liên Na nghe thấy những từ ngữ kỳ lạ ở phía sau lưng nhưng cô ta không hiểu lắm.

Diệp Danh cười lớn, nhìn Tạ Liên Na nói: "Cô quả nhiên là lần đầu tiên đến đây, cái gì cũng không hiểu, nơi này của chúng tôi khác với chỗ của các người.”

Lúc này "Họ" ở đại lục là đề tài cấm kỵ, mà thập niên bảy mươi, tám mươi ở bên kia đại dương lại là một vấn đề cởi mở.

Ai mà không có bạn trai? Có bao nhiêu cũng là bình thường.

Nếu trước khi kết hôn không quen một ai, điều đó có thể chứng tỏ người phụ nữ này có vấn đề, không ai thích, là một điều rất mất mặt....

Tạ Liên Na sinh ra ở nước Mỹ, sinh sống ở nước Mỹ nên cô ta cũng được giáo dục theo phong cách phương Tây, đối với việc mình có 3 bạn trai cũ cũng không thấy có vấn đề gì, năm nay cô ta đã hai lăm, hai sáu tuổi, còn chưa có bạn trai? Vậy mới là mất mặt!

Nhưng lúc này cô ta chính là người bị mất mặt.

"Visa của cô còn lại 7 ngày, chúc cô vui vẻ tận hưởng, lần sau đừng đến đây nữa." Diệp Danh nói xong mở cửa xe.

Tạ Liên Na bị nhắc nhở lại nhớ tới một chuyện khác.

Thổ lộ cũng chỉ là ý định nhất thời, hôm nay cô ta tìm Diệp Danh còn có một chuyện khác.

"Còn bảy ngày nữa tôi sẽ đi, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ." Cô ta đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ tôi là một thương nhân trái cây, muốn nhập khẩu một số loại trái cây của Hoa Chiêu, bất kể là loại nào chỉ cần của cơ sở rau Hoa Chiêu sản xuất là được, bất kể có bao nhiêu tôi đều có thể lấy, đến lúc đó kiếm được tiền chúng ta chia năm năm.”

Người này thật sự thần kỳ, tay Diệp Danh đang mở cửa xe khựng lại, kinh ngạc nhìn cô ta.

Mối quan hệ của bọn họ vô cùng xa lạ, thậm chí còn tồi tệ hơn, nói những việc này liệu có thích hợp không?

Mấu chốt là đối phương vẫn tỏ vẻ tự tin có lẽ sẽ được đồng ý, điều này làm cho Diệp Danh rất khó hiểu.

"Tôi đã từng tìm hiểu cơ sở rau quả của Hoa Chiêu, đặc biệt là trái cây, ở thị trường bang O nước Mỹ đều rất tốt, nếu dựa theo giá cả năm ngoái, một container hàng hóa có thể kiếm được vài chục thậm chí vài triệu đô la, chúng ta chia năm - năm."

Tạ Liên Na nhìn Diệp Danh: "Hoặc là bốn sáu cũng được.”

Diệp Danh hiểu rồi, cô ta cho rằng anh sẽ vì tiền mà đồng ý.

"Cô có hiểu đối nhân xử thế không?" Diệp Danh hỏi.

Hỏi xong thấy có chút hối hận, một người lớn lên ở phương Tây bên kia chắc chắn không hiểu nhân tình thế thái trong nước.

Nếu Hoa Chiêu là bạn của anh, hai bên đều là bạn bè của anh thì việc anh kết hợp kiếm tiền sẽ không thành vấn đề.

Nhưng Hoa Chiêu là người nhà của anh....

Quên đi, nói những điều này với cô ta cũng chẳng có tác dụng gì.

Diệp Danh lên xe, xác định Tạ Liên Na sẽ không làm ra chuyện kéo cửa xe không buông, anh lập tức đạp chân ga rời đi.

Thật sự không hiểu nổi.

Tạ Liên Na quả thật không làm được chuyện kéo cửa xe trước mặt mọi người, đó đều là chuyện những người đàn ông khác làm với cô ta, nhìn xe của Diệp Danh rời đi, cô ta dậm chân.

"Tiện nhân." Phía sau đột nhiên có giọng nữ mắng.

Tạ Liên Na lập tức quay đầu, thấy hai nữ nhân đang "Trò chuyện" với cánh tay, không ai nhìn cô ta, nhưng mở miệng ra là lưu manh, không biết xấu hổ.

Họ đang nói nhỏ bên cạnh cô ta, cũng không biết đang nói về ai.

Tiếng Trung của Tạ Liên Na khá tốt, cô ta biết một câu gọi là "chỉ gà mắng chó – chửi chó mắng mèo".

“Bệnh thần kinh, chẳng hiểu kiểu gì!” Cô ta cũng mắng một tiếng, tức giận bỏ đi.

Người đàn ông này hơi khó theo đuổi, nếu không thể trực tiếp thú nhận thì thử cách khác xem sao.

Cô ta, Tạ Liên Na, sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô ta sẽ không ngừng chiến đấu!

Lúc Diệp Danh về đến nhà, cả nhà vẫn chưa ăn tối.

Hoa Chiêu nhìn đồng hồ trên bàn, mới hơn 4 giờ.

“Anh cả, hiếm khi trộm được nửa ngày nhàn rỗi sao?” Hoa Chiêu cười nói.

“Nửa ngày là nhiều rồi, không trộm thì chỉ cướp được 2 giờ thôi.” Diệp Danh nói.

Anh tan sở lúc 6 giờ, khi không có tiệc tùng hắn sẽ về đây ăn cơm, chơi với bọn trẻ một lúc, sau đó chúng đi ngủ rồi mới về.

Nếu Diệp Thâm ở nhà anh sẽ không rời đi, tan sở sớm có thể đến đây.

"Sao vậy? Anh đang tức giận sao? Ai dám chọc giận anh? Thật hiếm thấy nha." Hoa Chiêu liếc anh, kinh ngạc nói.

Diệp Danh không dễ biểu lộ cảm xúc nhưng hôm nay ánh mắt sáng lên một chút.

Diệp Thâm đang chơi trò "đập mu bàn tay"* với Thiên Kim nghe thấy vậy cũng quay đầu nhìn sang.

(*Đập mu bàn tay - 打手背: Khi chơi, một người úp lòng bàn tay xuống không trung, người kia ngửa lòng bàn tay úp vào lòng bàn tay đối phương, sau đó tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương, đồng thời nhanh chóng dùng tay đập vào mu bàn tay đối phương, trong khi đối thủ phải rút tay nhanh để không bị đánh trúng. Nếu trúng, tiếp tục chơi, nếu trượt, thay phiên nhau.)

Diệp Minh nhìn Thiên Kim, kỳ quái nói: "Cục cưng, hôm nay sao không đi học?" Còn chưa tới giờ tan học.

Đang vui vẻ, Thiên Kim lập tức khép miệng lại, yếu ớt nói: "Cháu bị cảm nên hôm nay xin nghỉ ạ."

Diệp Danh cẩn thận nhìn con bé, sau đó nhìn Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu vẻ mặt không nói nên lời.

Diệp Danh biết, đây là giả bệnh, một thủ đoạn trẻ con thường dùng.

Tuy nhiên, trong nhà chưa từng có đứa trẻ nào làm chuyện này cả, chỉ có cô nhóc này tháng nào cũng có thể “ốm” một ngày.

May mắn thay, con bé thật sự chỉ "ốm" một ngày trong tháng.

Trước sự “tự giác” của con bé, cả nhà đã đồng ý.

Nếu không đồng ý cũng không thể làm gì được, không đồng ý, khi đến trường Thiên Kim sẽ "ngất", "đau bụng", sau đó giáo viên sẽ tự mình đưa về hoặc gửi trực tiếp đến bệnh viện.

Giày vò cả một ngày.

Vì việc này, cả nhà đã nhiều lần họp bàn nhưng không bàn ra cách giải quyết.

Đánh mắng là không thể được, đã giải thích nhưng con bé không nghe, thật đáng lo ngại.

"Bảo bối Thiên Thiên, người bị cảm lạnh cần phải nghỉ ngơi không thể xuống giường, cháu mau trở về nằm đi, nếu không ngày mai còn phải đi tiêm." Diệp Danh nói.

Thiên Kim lập tức nói: "Vâng ạ."

Dù sao tiêm vẫn rất đáng sợ!

Nhưng cũng không ai dùng việc tiêm để hù dọa Thiên Kim, chỉ sợ khi cô bé thật sự bị bệnh lại không dám nói với người nhà, như vậy sẽ làm trì hoãn bệnh tình.

Cho nên không dám cố gắng hù dọa.

Thiên Kim kéo tay Diệp Thâm luyến tiếc không muốn buông ra: "Ba ơi, chúng ta lên giường tiếp tục chơi nhé!”

Cảm lạnh cũng không muốn ngừng chơi!

Diệp Thâm bất đắc dĩ, nhưng lại vô cùng cưng chiều nắm tay cô nhóc, tiếp tục chơi đùa.

Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hai người sầu não nói: "Làm ba mẹ thật khó khăn, tật xấu này của con bé phải làm sao bây giờ?”

"Nếu 'bệnh tình' không phát triển, chỉ có một ngày, thì không cần quản." Diệp Danh nói.

Nếu như con bé nếm được vị ngọt lại không khống chế được cứ ba ngày lại muốn xin nghỉ hai thì mới phải lo lắng.

Đây là “bệnh cũ", bây giờ Hoa Chiêu càng tò mò vấn đề của Diệp Danh, không có đứa nhỏ ở đây, cô lại hỏi: "Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Với Tạ Liên Na kia, em không cần làm ăn với cô ta, sau này cũng đừng bán bất kỳ cái gì cho cô ta!” Diệp Danh tức giận nói.

Sự "Thích" của cô ta làm hắn khá khó chịu.

"Được rồi, không thành vấn đề." Hoa Chiêu dứt khoát đáp ứng, sau đó mới nhịn không được hỏi: "Cô ta lại đến làm phiền anh? Làm những gì thế?”

"Cất nụ cười của em đi, rất buồn cười sao?" Diệp Danh trừng mắt nhìn cô, nhưng vẫn nói đến chuyện vừa rồi.

"Đừng tức giận nữa, còn 7 ngày nữa thôi cố chịu đựng đi." Hoa Chiêu nói: "Chờ cô ta rời đi, không cho cô ta trở lại nữa là được.”

Chuyện này ngược lại rất đơn giản, thời điểm này rất khó xin visa vào trong nước, tìm lý do không cấp cho cô ta qua là được rồi.

Diệp Danh cũng nghĩ như vậy, đến nói với Hoa Chiêu là muốn sau này cô điều tra lý lịch của các thương nhân hoa quả một chút, tránh sau này Tạ Liên Na giả dạng nhờ người khác tới đây kiếm tiền từ Hoa Chiêu.

Vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu.

Muốn điều tra lý lịch, visa của tất cả thương nhân cũng không phải quá khó, mỗi người nước ngoài đến đây đều có tư liệu nên có thể tra được.

"Mặc dù làm như vậy cũng không thể ngăn chặn Tạ Liên Na hoàn toàn nhưng em sẽ chú ý." Hoa Chiêu nói.

Nghe nói chị Tạ này ở bên kia cũng có chút căn cơ, có nhiều thân thích bạn bè, tùy tiện tìm anh chị họ nào đó, hoặc bạn bè ra mặt thì sẽ khó điều tra.

"Cũng may em định tự mình bán, đoán chừng sau này cũng sẽ không có nhiều thương nhân nữa, chỉ còn mấy người." Hoa Chiêu nói.

Trong cuộc đấu giá, người đưa ra giá cao thì có được, một người mua tất cả sản phẩm mà cô bán cũng không có vấn đề gì, chỉ cần hắn ra giá cao nhất.

Một người mua không nổi, nhưng nhiều người sẽ mua được, kỳ thực thương nhân hoa quả cũng vô cùng có thực lực, chẳng qua biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Diệp Danh gật đầu, chút cáu gắt vô vớ kia cũng tiêu tan.

"Chuyện Đại Vĩ thế nào rồi?" Diệp Danh hỏi.

Uông Phi Phi đã liên lạc với Trương Quế Lan, sau khi Hoa Chiêu nói cho Diệp Thâm, cũng đã nói cho Diệp Danh biết.

Hiện tại Diệp Thâm phụ trách ở "Ngoài", còn chuyện kinh thành vẫn phải do Diệp Danh quản lý.

"Hai ngày nay không có chuyện gì mới, Đại Vĩ nói nếu Uông Phi Phi liên lạc với hắn, hắn sẽ nói cho em biết." Hoa Chiêu nói.

Diệp Danh gật đầu, không nói gì.

Bên ngoài truyền đến tiếng náo nhiệt, mấy đứa nhỏ tan học cùng nhau về nhà.

Thiên Kim đang bị "bệnh " nghe thấy lại chạy ra chơi với anh chị.

Diệp Danh nháy mắt với Diệp Thâm, hai người đi thư phòng không biết thì thầm cái gì.

Nếu không trực tiếp để cho Hoa Chiêu nghe, Hoa Chiêu cũng không tò mò đi nghe lén.

Đôi khi biết quá nhiều, cuộc sống sẽ không có niềm vui nữa.

......

"Đại Vĩ, chờ một chút." Trên đường tan tầm, Uông Phi Phi gọi.

Xung quanh là đồng nghiệp, đều nhìn qua với ánh mắt dò xét, hai người bọn họ có chuyện gì sao?

Cùng là bạn học cũng là đồng nghiệp, trước đó còn có một chút tin đồn...

Đại Vĩ không thể không dừng lại, nghiêm mặt nhìn cô ta hỏi: "Có việc gì không?”

Thái độ lạnh lùng như vậy lập tức làm cho người xung quanh kinh ngạc, xem ra lời đồn không đáng tin, xem biểu tình này của hai người không giống có tình mà ngược lại giống như có thù.

Uông Phi Phi cũng kinh ngạc nhìn Đại Vĩ, lúc trước Đại Vĩ không phải như vậy, chính cô ta biết rõ nhất hắn có ý với mình hay không.

Đại Vĩ cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh nhận ra mình hơi to tiếng, hơi đau đầu.

Hắn thở dài, buông lỏng vai, nói: "Tôi xin lỗi, hai ngày qua tâm trạng của tôi hơi tệ, không phải do cậu."

Lời giải thích này có vẻ hợp lý.

Đại Vĩ cũng không dừng lại, tiếp tục cho những người khác xem kịch, chậm rãi đẩy xe đi.

Uông Phi Phi cũng buông nghi hoặc xuống, đuổi theo rất tự nhiên lại tò mò hỏi: "Tâm tình không tốt? Có chuyện gì vậy?”

"Là chuyện của quê tôi." Đại Vĩ nói một câu cũng không nói nhiều, hỏi cô ta: "Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”

"À, đúng rồi, tối hôm đó dì mời tôi ăn tối nên tôi luôn muốn mời lại, nếu không thì quá bất lịch sự. Cậu xem hôm nay và ngày mai, ngày nào cậu có thời gian? Tôi muốn mời dì và mấy chị em của cậu qua nhà tôi chơi”.

Uông Phi Phi lại gần anh, nói nhỏ: "Nếu chị gái cậu rảnh thì càng tốt! Tôi là fan hâm mộ trung thành của cô ấy!”

"Đại Vĩ! Cậu thật xấu tính! Làm bạn học nhiều năm như vậy cũng không nói với tôi Hoa Chiêu là chị gái của cậu! Đến một chút gió cũng không có! Sao cậu có thể làm thế!"

Lý do này hợp lý.

Đại Vĩ giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Tôi đã hứa sẽ giữ bí mật, không được phép nói cho người khác biết."

“Được rồi, được rồi!” Uông Phi Phi ngạc nhiên khi cả hai có chung một bí mật.

Hai người cùng nhau thì thầm to nhỏ, lại cảm thấy không ổn.

Đại Vĩ nhanh chóng đứng thẳng người, giả vờ như đang có tâm trạng không tốt.

Không cần giả vờ, dạo này tâm trạng của hắn thật sự rất tệ.

Uông Phi Phi lại hỏi: "Vậy chuyện ăn uống cứ quyết định như vậy đi, cậu chọn ngày để tôi đi mua rau."

“Không cần.” Đại Vĩ nói: “Mẹ tôi đã trở về Bằng Thành, không ở thủ đô.”

Trương Quế Lan không biết diễn xuất, hắn cũng không thể nói dối, vì vậy chỉ có thể thúc giục mẹ mình đến Bằng Thành.

Tuy rằng Trương Quế Lan đang lo lắng chuyện của hắn, nhưng bên kia gọi bà ấy thực sự không thể bỏ qua, bà ấy cũng đã ở đây mấy ngày rồi, đã đến lúc phải quay lại.

Uông Phi Phi rất thất vọng, nếu sớm biết như vậy thì đã không vì thể diện mà trì hoãn mấy ngày, đáng lẽ hôm sau phải mời lại ngay.

Uông Phi Phi nói: "Vậy em của cậu ở nhà, tôi mời bọn họ ăn tối."

“Cậu gọi bọn chúng làm gì?” Đại Vĩ tò mò nhìn cô ta.

Đơn giản chỉ là tò mò.

Họ là bạn học cũng là đồng nghiệp, mời em trai và em gái của nhau đi ăn tối có được không? Vậy có chút nhiều hơn tình bạn rồi.

Uông Phi Phi sửng sốt, cô ta không nghĩ tới Đại Vĩ sẽ cự tuyệt.

Nhưng cô ta nhanh chóng nói: “Không phải hôm đó cậu đã giúp tôi chuyển nhà sao?”

"Không cần, hôm đó còn có mấy người giúp cậu dọn nhà, cậu đều mời cả chúng tôi ăn tối? Không cần, không cần." Hắn nghiêm mặt nói.

Loading...