Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:56:13
Lượt xem: 57
Bởi vì có sự chèo kéo nên mỗi phiên đấu giá mất rất nhiều thời gian, đại khái phải mất mười phút hoặc hai mươi phút mới có thể bán một mẫu hoặc một nhà kính dưa leo.
Vì vậy một ngày, dưa hấu trong 120 nhà kính cũng mới chỉ bán được một nửa.
Nhưng cuối cùng giao dịch cũng rất cao, từ 30 vạn đến 35 vạn.
Cuộc đấu giá kết thúc, những người bên ngoài đều đã rời đi, ngày mai quay lại.
Hoa Chiêu và Diệp Danh đến văn phòng.
Trong văn phòng ngoại trừ Lý Nguyên còn có hai vệ sĩ.
Lý Nguyên đang nhìn hai tên vệ sĩ mà nhe rang trợn mắt, hắn quen biết hai người này, biết đây là người của mình.
Hoa Chiêu vừa vào phòng hắn đã hỏi: "Bà chủ, trong hồ lô của cô bán thuốc gì vậy?”
Tìm người đến nâng giá thì bình thường, hắn có thể hiểu, nhưng thật sự chỉ bán được một nửa dưa hấu là chuyện gì vậy?
Trong số 50 nhà kính đã bán, thì 27 nhà kính được bán cho hai vệ sĩ.
"Không bán mấy cái không phải sẽ bị người ta nhìn ra là đang nâng giá sao?" Hoa Chiêu cười nói.
"Vậy bán mấy cái thôi, bán hơn 20 cái, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn của chúng ta, sau đó phải làm sao bây giờ? Hơn 20 nhà kính này để bán lại hay là tự mình ăn?”
"Tôi cảm thấy giá của chúng ta và giá bán lẻ bên ngoài chênh lệch quá lớn, chúng ta phải chịu thiệt nên cần phải nâng giá lên." Hoa Chiêu nói: "Giá hôm nay tôi vẫn chưa hài lòng, ngày mai tăng thêm 10 vạn.”
Lý Nguyên nhếch miệng: "Chuyện này có quá khoa trương không?”
Trước đây một quả dưa hấu khoảng 100 đồng, hắn đã cảm thấy rất khoa trương, bây giờ giá tăng gấp ba lần còn chưa đủ, muốn tăng gấp bốn lần?
Bản thân hắn cảm thấy như vậy rất quá đáng.
"Chuyện này sao, đợi đến 30 năm sau, dưa hấu của chúng ta có thể bán với giá mấy vạn, anh có tin không?" Hoa Chiêu nói.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, kể cả Diệp Danh.
"Không tin." Mấy người trả lời rất nhanh, chỉ coi như Hoa Chiêu nói giỡn.
Một quả dưa hấu có giá mấy vạn? Sản lượng của họ hơn 1000 mẫu đất, sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Đây đâu phải là trồng dưa hấu, đây là trồng cây rụng tiền thì đúng hơn?
Hoa Chiêu cười và không giải thích, sau 30 năm, sẽ có người bán dưa hấu với giá mấy vạn tệ, mặc dù có nguyên nhân là được lăng xê...
Nhưng cô cũng biết lăng xê!
"Bà chủ, trước tiên chúng ta vẫn nên nói chuyện này đã, cô muốn giữ mấy quả dưa hấu này tự mình dùng sao? Không bán?” Lý Nguyên không thể không hỏi.
Bọn họ trồng tổng cộng 120 nhà kính dưa hấu, hôm nay Hoa Chiêu bán đi gần một phần tư, nếu không bán hết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi nhuận của công ty.
"Không bán nữa." Hoa Chiêu nói: " Hàng hiếm là thứ đắt nhất, tôi cảm thấy 120 nhà kính là quá nhiều nên cắt đi một nửa.”
"Nhiều ở chỗ nào? Không nhiều chút nào!” Lý Nguyên cố gắng nói lý.
"120 nhà kính dưa hấu này cũng không thu hoạch cùng lúc, không đưa ra thị trường cùng lúc, chúng ta canh thời gian trồng, mỗi tháng chỉ có 10 nhà kính dưa hấu được đưa ra thị trường, mấy ngàn quả dưa hấu, bán ra toàn thế giới, nhiều sao?”
"Giống như một tảng đá rơi xuống biển, tóe lên chút bọt nước rồi biến mất! Không có gì nhiều cả! Tôi còn đang nghĩ đến việc mở rộng diện tích trồng trọt”. Lý Nguyên nói.
Hoa Chiêu cười cười, quả thật không nhiều lắm.
"Mỗi tháng chỉ bán mấy ngàn quả dưa hấu, nhiệm vụ có nặng không?" Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu hỏi hai vệ sĩ.
Hai người mờ mịt, không biết tại sao đột nhiên hỏi bọn họ chuyện này.
Nhưng chỉ nghĩ bán dưa hấu, thực sự không nặng vì vậy gật đầu.
"Vậy các cậu cứ thử làm thương nhân hoa quả đi, luyện tập với dưa hấu trước." Hoa Chiêu nói.
Cô cảm thấy quá nhiều, là bán cho người khác quá nhiều.
Nếu bây giờ trái cây cô sản xuất đã trở thành trái cây cao cấp, đã có danh tiếng và thị trường nhất định, vậy cũng không cần thông qua trung gian nhiều nữa, tự mình đi.
Mặt Lý Nguyên giãn ra, vậy thì không có vấn đề gì.
Nhưng hai vệ sĩ lại có vấn đề!
Mỗi tháng bán được vài nghìn quả dưa hấu, nhiệm vụ không nặng nề.... Đó là đặt trên người khác không nặng!
Đặt lên người mình, nặng chết!
Cũng không phải bán loại dưa hấu bình thường!
"Chúng tôi không biết ngoại ngữ."
“Dưa hấu này chỉ có thể bán ra nước ngoài, trong nước ăn không nổi!”
"Đây là kinh doanh thương mại với nước ngoài, chúng tôi không có bất một thông tin hay kinh nghiệm gì.”
"Ai nói trong nước ăn không nổi? Phải tin vào khả năng chi tiêu của người dân, có người còn mua được xe hơi một trăm vạn”. Hoa Chiêu nói.
"Đó là xe hơi, không phải dưa hấu." Một vệ sĩ nói: "Họ có thể mua xe hơi một trăm vạn mà không đau lòng, mua một miếng dưa hấu vài trăm đồng chắc chắn sẽ đau lòng."
"Thử đổi lại cách nói, đôi khi không phải là ăn dưa hấu, mà là mặt mũi." Hoa Chiêu nói.
Nói như vậy, hai người không phản đối nữa.
Quả thực, đối với thể diện, bỏ ra vài trăm đồng cũng không có vấn đề gì!
"Hơn nữa cũng không phải mấy ngàn trái đều tiêu thụ trong nước, chuyện đó thật sự không thể được, ta đoán một tháng tiêu thụ mấy chục trái sẽ không thành vấn đề." Hoa Chiêu nói.
Mười mấy trái, mục tiêu này tương đối ổn, dễ dàng đạt được.
Đã 88 năm rồi, cũng có rất nhiều người giàu có.
Mấy cái ô tô trên đường, cái nào mà không phải mấy vạn? Thậm chí mấy chục vạn, trăm vạn.
Bia nhập khẩu có giá mấy ngàn, mấy vạn một chai, không biết mỗi ngày tiêu thụ biết bao nhiêu chai.
Có thể tiêu thụ trong nước nhưng muốn đưa dưa hấu vào thì phải có sự tính toán.
Số còn lại vẫn phải bán ra nước ngoài.
“Tôi sẽ nhờ chị gái liên hệ với bên đó để tìm một địa điểm mở cửa hàng hoa quả.” Hoa Chiêu nói.
Trong tương lai, phần lớn trái cây của cô sẽ được bán trực tiếp và một phần nhỏ sẽ được bán đấu giá để quảng cáo.
Mấy người ngồi trong phòng thảo luận về chính sách kinh doanh trong tương lai, chủ yếu là Hoa Chiêu nói, những người khác lắng nghe.
Bằng cách này, hai vệ sĩ cứ như vậy bị không trâu bắt chó đi cày rồi.
Ngày hôm sau tiếp tục làm người nâng giá.
Có thể là sau khi trở về suy nghĩ cả đêm, hoặc đã xác nhận đơn hàng với người mua bên kia, thương nhân nào tiếp tục tham gia đấu giá vào ngày hôm sau đều nhất quyết phải thắng.
Đúng như Hoa Chiêu dự đoán, giá cả lại tăng vọt, đạt đến độ cao khiến người bình thường nghi ngờ bản thân.
Người bán đấu giá đã tê liệt, cứ ngỡ mình đang đấu giá một viên ngọc trai, ngọc lục bảo và dưa bạch ngọc.
Dù sao hắn cũng chỉ đang kiếm tiền thôi, những người mua này dù là mua thật hay là thật sự bị bệnh, liên quan gì đến hắn?
Chỉ cần đừng thiếu phí vất vả của hắn là được.
Vào ngày thứ hai, tất cả dưa hấu đã được bán, sang ngày thứ ba, đến lượt các loại trái cây khác, tốc độ lập tức tăng lên.
Các loại trái cây này có nhiều loại, đối tượng tiêu thụ ít nên cạnh tranh không gay gắt.
Mọi người đều biết rõ điều đó nên trong lòng nhanh chóng đưa ra giá, nếu thấp hơn giá họ nghĩ họ sẽ mua, nếu cao hơn họ sẽ không mua.
Một mẫu đất có thể được bán trong một phút.
Sau đó, Lý Nguyên tạm thời thay đổi quy tắc và bán đấu giá 10 mẫu đất một lần, điều này khiến quá trình này diễn ra nhanh hơn.
Vào ngày thứ tư, tất cả các loại trái cây xuất khẩu đều đã được bán.
Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, Tạ Liên Na không mua được gì cả.
Có lẽ nó quá đắt, khiến cô ta sợ hãi.
Đây lại là một ngành xa lạ, cô ta không có nơi tiêu thụ nên không dám dấn thân.
Hoặc đơn giản là không đủ tiền.
Hoa Chiêu không biết cô ta đang nghĩ gì, là thật sự muốn làm thương nhân trái cây, hay là muốn lại gần Diệp Danh.
Nhưng hôm sau Diệp Danh không tới, mà cô ta vẫn đến mỗi ngày.
Cuộc đấu giá đã hoàn toàn kết thúc, Hoa Chiêu tổ chức một buổi lễ ăn mừng nho nhỏ, mời tất cả các thương nhân tham gia.
Không có món ngon nào trong buổi lễ, chỉ có nhiều loại trái cây.
Nó cũng có thể coi là một buổi nếm thử, để họ nếm thử những gì mình đã mua, những gì họ đã bỏ lỡ.
Thủ thuật này hiệu quả đến mức khiến nhiều người lập tức hối hận, nên đã quyết định vài tháng nữa đấu giá sẽ phải mua được chúng bằng mọi giá.
Tạ Liên Na cũng xác định mình muốn trở thành thương nhân bán trái cây này, vì vậy cô ta đã chủ động đi tìm Hoa Chiêu.
"Hoa tổng, sao cô lại ở đây?" Tạ Liên Na kinh ngạc nhìn Hoa Chiêu hỏi.
Giống như trước đây hai người không phát sinh chuyện xấu hổ gì mà là một đôi bạn tốt.
Độ dày của da mặt người bình thường không thể so sánh được.
Loại người này thường thường lăn lộn rất khá.
Hoa Chiêu cười cười, nói chuyện với cô ta: "Đúng vậy, không ngờ gặp được cô Daisy ở đây, thật tình cờ.”
So về da mặt dày cô cũng không thua.
Hai chữ "Daisy" làm cho ánh mắt Tạ Liên Na lóe lên, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần.
Cô ta cho rằng Hoa Chiêu chỉ biết tên mình là Tạ Liên Na.
Daisy là tên lúc nhỏ của cô ta, người ngoài không thể biết.
Khi gặp được Diệp Danh, cô ta quyết định không đi nhưng lại sợ Diệp Thư, Hoa Chiêu biết nên lúc giới thiệu với Diệp Danh, cô ta đã nói là "Daisy".
Xem ra Hoa Chiêu vẫn biết.
Tạ Liên Na tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Làm sao cô biết tên tôi là Daisy? Diêu tổng nói cho cô biết sao?”
Vẫn còn giả ngu.
Hoa Chiêu đánh tan hy vọng của cô ta, cười nói: "Không phải, là Diệp Danh nói cho tôi biết, Diệp Danh, cô đã gặp qua chưa?”
Nụ cười của Tạ Liên Na có chút miễn cưỡng, nhưng xem như có chút khéo léo.
Hoa Chiêu lại nói: "Tôi đã nói với anh cả chuyện cô giả bệnh, anh ấy rất ngạc nhiên. Tôi cũng đã nói về việc sa thải cô, anh cả cũng đã đồng ý.”
Nụ cười từng chút một biến mất trên mặt Tạ Liên Na.
Chuyển lên khuôn mặt Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cười hỏi: "Visa của cô còn mấy ngày nữa là hết hạn?”
Tạ Liên Na không trả lời, chỉ nặng nề nhìn cô.
Hoa Chiêu cầm chén trà hoa quả tỏ ý chào cô ta rồi xoay người rời đi.
"Hai người đang nói gì vậy?" Một trợ lý đi tới hỏi Tạ Liên Na.
Hắn đã từ chức ở Diêu Ký, đi theo Tạ Liên Na.
"Cô ấy có đồng ý bán riêng cho cô một phần trái cây không? Chỉ cần một loại là được, chúng ta đem về bán thử trước, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề." Một trợ lý khác đi tới, hy vọng nói.
Lúc này Tạ Liên Na mới nhớ tới cô ta chạy đi tìm Hoa Chiêu muốn nói chuyện gì.
Nhưng cô ta vừa mới nói chuyện một câu, tất cả lời sau đều bị chặn trong miệng, nói không nên lời!
Còn làm rối tung những chuyện quan trọng nhất của cô ta.
Diệp Danh nói, thật tốt khi sa thải cô ta?
"Ah!" Tạ Liên Na ném ly rượu trong tay.
Xung quanh lập tức yên tĩnh nhìn sang.
Tạ Liên Na lập tức cứng đờ, xấu hổ nói: "Xin lỗi, không cẩn thận, tôi vừa mới nhìn thấy chuột….”
Nhưng mọi người cũng không hoảng loạn nhảy dựng lên làm cho bữa tiệc rối loạn như cô ta nghĩ.
Hoa Chiêu cầm chén trà, không biết từ đâu quay lại.
"Đại tiểu thư, đây không phải là yến tiệc cao cấp của những người nổi tiếng được tổ chức trên sân thượng nổi tiếng, đây là bữa tiệc hoa quả tổ chức trên cánh đồng." Hoa Chiêu nhìn xung quanh
Đây là một trang viên nhỏ, bên cạnh là tòa nhà hai tầng mang phong cách nông thôn châu Âu, hiện tại tất cả mọi người đang ở trên một bãi cỏ bằng phẳng.
Phía xa là các loại cây ăn quả khác nhau.
Chỗ này được xây dựng ở ngã ba của "khu quản lý" và mấy vườn cây ăn quả, thực tế là "biệt viện" của Hoa Chiêu.
Mỗi lần đưa con đến, cũng không thể nghỉ ngơi trong khu văn phòng cho nên Hoa Chiêu xây dựng căn nhà này.
"Những thương nhân trái cây đều trực tiếp tiếp xúc với nông dân, bọn họ sẽ sợ chuột sao?" Hoa Chiêu cười nói.
Tạ Liên Na một chút cũng không cười được, chính mình lại làm chuyện ngu xuẩn.
Nhưng ngược lại cô ta nhớ tới mục đích hiện tại của mình, sửa lại biểu tình xong muốn nói chuyện với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đã bị người khác lôi kéo.
Có người quan tâm đến trà trái cây trong tay cô nên muốn hợp tác kinh doanh.
Trà trái cây này được làm từ những quả "dưa vẹo táo nứt" không bán được, bán tươi thì không được nhưng làm thành quả sấy khô thì không có vấn đề gì, hương vị cũng tốt như nhau.
Hoa Chiêu rất hứng thú với ông chủ vô cùng có "ánh mắt" này, hai người vừa đi vừa tán gẫu.
Đến lúc Tạ Liên Na muốn tìm cô cũng đã không thấy cô ở đâu.
......
Vừa về đến nhà lại thấy thấy Diệp Thư đang muốn ra ngoài.
"Sắp tới giờ cơm tối rồi mà chị còn đi đâu vậy?" Hoa Chiêu tò mò nói.
"Đi tìm em." Diệp Thư nhìn thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp hỏi: "Tạ Liên Na kia đâu? Cô ta đi chưa? Khi nào visa của cô ta hết hạn?”
"Sao chị lại biết? Ai nói với chị vậy?” Hoa Chiêu tò mò nói.
Tạ Liên Na chưa rời đi, còn muốn làm thương nhân hoa quả, còn gặp Diệp Danh, còn báo tên giả, những chuyện này Hoa Chiêu chưa từng nói với Diệp Thư.
"Anh cả." Diệp Thư nói, không giải thích mà quấn lấy cánh tay Hoa Chiêu oán giận nói: "Sao em không nói cho chị biết? Chuyện lớn như vậy mà em lại giấu chị!”
"Làm gì có chuyện lớn?" Hoa Chiêu cười nói: "Một người không quan trọng, đã rời khỏi cuộc sống của chị, cũng không cần nhắc tới nữa.”
Diệp Thư ... nghe vậy, tâm trạng của cô ấy lập tức dịu đi, lo lắng vừa rồi cũng biến mất.
"Chị ah, thực sự đến thời kỳ mãn kinh hơi sớm, tâm tình cũng quá dễ bị kích động, không phải lại có chứ?" Hoa Chiêu nói.
"Làm sao có thể? Chị đã 42 tuổi rồi? A! Ta 42 tuổi! Thật đáng sợ!" Diệp Thư than thở.
"Tại sao trong nháy mắt lại có cảm giác mình đến tuổi trung niên rồi chứ? Thật quá đáng sợ! Năm ngoái chị vẫn luôn cho rằng mình chỉ mới 18 tuổi." Diệp Thư nói.
“Đừng nói nữa, đừng nhắc đến tuổi nữa, hơn nữa em vẫn luôn 18 tuổi.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư đột nhiên bật cười.
Hoa Chiêu liếc cô ấy, tâm tình Diệp Thư có chút không ổn định, tâm trạng rất thất thường, dễ vui dễ buồn, nhưng lúc trước cô bắt mạch lại không thấy có gì không ổn.
Cơm tối đã làm xong, lũ trẻ ríu rít vây quanh Hoa Chiêu chào đón cô trở về.
Nhưng Hoa Cường và Diêu Lâm không thấy xuất hiện trên bàn ăn.
Hoa Chiêu chợt nhớ ra đã mấy ngày không thấy hai người ngồi ăn cơm tối.
Bữa sáng còn có thể nhìn thấy.
“Ông nội và ông cậu lại đi chơi ở xa à?” Hoa Chiêu hỏi.
Đôi khi cả hai sẽ đi leo núi và trở về rất muộn.
“Đúng vậy.” Diêu Khôn nói: “Ông nội nói muốn đi dạo một chút, không muốn suốt ngày ở nhà.”
Trên bàn không có người ngoài, sắc mặt hắn có chút không tốt.
Ông nội nói như thể ông ấy biết điều gì đó ... Trước đây ông nội không phải là người yêu sông núi.
Ông ấy chỉ yêu công việc.
Nhưng bây giờ ông ấy hoàn toàn không đề cập đến công việc, như đã hoàn toàn buông bỏ sự nghiệp mà ông ấy đã làm việc chăm chỉ cả đời, không bận tâm chút nào.
Mọi người... đều có linh cảm, phải không?
Diêu Khôn không thể ăn nổi nữa.
Hoa Chiêu cũng không khuyên hắn, chuyện này căn bản không có cách nào an ủi hắn.
Diệp Thư không nhìn ra hắn đang buồn bực, tùy tiện chọn một đề tài, nói: "Anh biết Tạ Liên Na hiện tại đang làm gì không?"
“Làm cái gì?” Diêu Khôn hỏi.
"Cô ta đang đuổi theo anh trai em." Diệp Thư nói.
Lời nói của Diệp Thư khiến biểu tình Diêu Khôn có chút vặn vẹo, Tạ Liên Na đang đuổi theo Diệp Danh?
Ánh mắt Diệp Thư lập tức dựng thẳng lên, uy h.i.ế.p nhìn hắn: "Anh có biểu tình gì vậy? Luyến tiếc?”
Diêu Khôn nhất thời có chút tức giận: "Em đang nói cái gì vậy? Em lại bắt đầu nghi ngờ anh, trong lòng em anh không đáng tin như vậy sao? Tình cảm của anh, em không nhìn thấy chút nào sao?"
Diệp Thư có chút chột dạ, lại có chút tức giận: "Em chỉ hỏi anh có ý gì, ngược lại anh nghi ngờ em? Anh chột dạ rồi phải không?!"
Hoa Chiêu.....
"Dừng lại! Sao mấy ngày không gặp, mùi thuốc s.ú.n.g giữa hai người còn chưa giảm vậy?” Cô có chút kỳ quái nói: "Không phải mọi chuyện đã được giải quyết sao? Tạ Liên Na có tâm tư bất chính, cũng đã rời khỏi cuộc sống của hai người, sao hai người còn chưa kết thúc?"
Cô không muốn tham gia vào bất kỳ cuộc cãi vã nào của hai vợ chồng, nhưng nhìn tư thế trước mắt, nếu Diệp Thư và Diêu Khôn tiếp tục cãi nhau sẽ tổn thương tình cảm.
Diêu Khôn có chút chột dạ, mấy ngày nay ở nhà không có việc gì thật đúng là cùng Diệp Thư cãi nhau mấy trận.
Diệp Thư ủy khuất hốc mắt cũng đỏ lên, cô ấy cũng biết như vậy không được, vô lực ngồi xuống bên cạnh Hoa Chiêu thở dài: "Chị cũng không biết tại sao, luôn không khống chế được chính mình, há miệng cũng không nói được lời nào tốt."
Cô ấy biết vấn đề là gì, nhưng cô ấy không thể thay đổi nó.
Hoa Chiêu...
"Sau này có chuyện gì thì trực tiếp nói, đối với chuyện Tạ Liên Na theo đuổi Diệp Danh, anh nghĩ thế nào?” Hoa Chiêu hỏi Diêu Khôn.
"Anh không có suy nghĩ gì, cô ta thích theo đuổi ai thì theo đuổi người đó, không liên quan gì đến anh.” Diêu Khôn nói.
Biểu tình của Diệp Thư tốt hơn một chút.
Hoa Chiêu nhìn Diêu Khôn, ánh mắt ý bảo: Dỗ dành phụ nữ chỉ đơn giản như vậy, sau này nên nói như thế nào biết rồi chứ?
Diêu Khôn biết rồi, chuyện gì cũng theo Diệp Thư đi, cô ấy muốn nghe cái gì thì nói cái đó!
Hoa Chiêu nhìn hai người thở dài.
Những gì cần nói cô cũng đã nói, nhưng hai người chỉ hài hòa hai ngày, lại biến thành bộ dáng như bây giờ, cô cũng không có biện pháp.
Nhưng miễn là không có vấn đề thực chất, chắc sẽ không có vấn đề, họ có thể đã đến bảy năm ngứa ngáy.
Ừ, hai người đã kết hôn được bảy, tám năm.
Lúc trở thành vợ chồng già rồi, cũng sẽ không đuổi theo chút chuyện nhỏ này không buông.
Diệp Thư cũng không muốn gây sự vô lý phá hoại quan hệ giữa mình và Diêu Khôn, chuyện vừa rồi cho qua đi, cô ấy hỏi chuyện mình tò mò: "Rốt cuộc Tạ Liên Na kia muốn làm gì vậy? Cô ta đến mua trái cây? Mua được gì rồi?"
"Không mua được gì cả.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư lập tức vui vẻ, hoa quả của công ty Hoa Chiêu sau khi xuất khẩu bán được bao nhiêu tiền cô ấy quá biết, mắt thấy tiền này Tạ Liên Na không kiếm được, tất nhiên cao hứng.
"Nói đến chuyện này, khi nào hai người trở về? Giúp em tìm một cửa hàng, mở một công ty, em muốn trực tiếp kinh doanh trái cây và rau quả.” Hoa Chiêu nói.
"Không cần chứ?” Diệp Thư nói: "Căn bản cũng không cần, không phải đều đã đấu giá xong sao? Cho dù em không bán đấu giá, mà tự mình bày bán trong cửa hàng, thì vừa mới mở cửa cũng đã bị cướp sạch. Không bằng cứ cho đặt trước hết, tiết kiệm thời gian và công sức."
Phương pháp này không tệ, nhưng không có lợi cho việc tạo danh tiếng, danh tiếng càng cao, giá cả mới càng cao.
"Em dự định sẽ xây dựng thêm một cơ sở sản xuất, thu hoạch đều tự mình bán." Hoa Chiêu nói với Diệp Thư kế hoạch của mình.
Diệp Thư vừa nghe nói có thể kiếm được tiền, còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, lập tức nghiêm túc thảo luận.
Đàn ông gì, tạm thời đi qua một bên đi.
Diêu Khôn cảm thấy mình lại học được, trước kia hắn không nói chuyện công việc ở nhà, cảm thấy nhà chính là nơi nghỉ ngơi, nhưng nếu công việc có thể làm cho vợ vui vẻ, bớt gây chuyện, vậy thì nói đi! Nói chuyện suốt đêm cũng không thành vấn đề!
Diêu Khôn cũng gia nhập, thỉnh thoảng còn đưa ra vài đề nghị không tồi, ánh mắt Diệp Thư nhìn hắn mang theo tán thưởng, Diêu Khôn càng hăng hái hơn ~
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ, cửa đột nhiên truyền đến tiếng lộn xộn.
"Hãy cẩn thận, nhẹ chút nhẹ chút." Giọng nói của Hoa Cường.
"Tiểu Hoa đã trở lại chưa? Gọi con bé đi!” Hoa Cường nói.
"Tôi không sao, chuyện nhỏ, cũng đỡ rồi, đừng gọi... Khụ khụ khụ khụ!" Giọng của Diêu Lâm suy yếu, đột nhiên ho mạnh.
"Ai nha anh Diêu, anh đừng nói chuyện nữa, cẩn thận nước chảy vào phổi!” Một người phụ nữ cao giọng nói.
Giọng nói hơi quen thuộc, nhưng không quen thuộc lắm.
Hoa Chiêu vừa nghĩ vừa xông ra, Diêu Khôn và Diệp Thư theo sát phía sau cô.
Vừa đến tiền viện Hoa Chiêu đã gặp Hoa Cường và Diêu Lâm, còn có người phụ nữ vừa mới nói chuyện, Hướng Hồng Anh.
Hoa Chiêu nhướng mày, lại không kịp quan tâm đến bà ta, trực tiếp chạy về phía Diêu Lâm.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô lo lắng hỏi.
Diêu Lâm đang được một vệ sĩ cõng, hơn nữa toàn thân ướt đẫm, đang nhỏ giọt.
Hoa Cường và Hướng Hồng Anh cũng vậy, trên người ba người đều ướt đẫm, kể cả tóc.
"Chèo thuyền, rơi xuống nước.” Hoa Cường nói.
Nói xong còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồng Anh.
Ánh mắt Hướng Hồng Anh có chút chột dạ, không nói gì.
Ai cũng không để ý tới bà ta, mấy người đều vây quanh Diêu Lâm, cõng ông vào phòng.
Hoa Chiêu trên đường đã chẩn đoán mạch cho ông ấy, trước mắt không có vấn đề gì lớn, vẫn là những vấn đề cũ kia.
Nhưng bây giờ đã là giữa mùa thu, mùa thu ở thủ đô rất lạnh! Gió thu đã bắt đầu quét lá rụng, ba người ướt đẫm từ hồ nước kia về đến nhà, chắc chắn sẽ bị bệnh!
Đôi môi của Hoa Cường đã thẫm màu, miệng Hướng Hồng Anh đã tím tái.
"Có quần áo nào cho tôi mượn để thay đổi không.” Bà ta vừa lạnh rung vừa nói.
Hoa Chiêu gọi một bảo mẫu dẫn bà ta đến phòng khách, thuận tiện tìm cho bà ta một bộ quần áo.
Mà Hoa Cường đã sớm bị Phương Hải Tinh sốt ruột kéo đi, hiện tại đang tắm rửa.
Hoa Chiêu lại vội vàng gọi Diêu Khôn Diệp Thư mở nước, Diêu Lâm cũng phải ngâm mình một chút, còn phải tắm thuốc.
Cô đã đến phòng thuốc để lấy mấy loại thảo mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-324.html.]
Phương Hải Tinh rất nhanh đã đuổi theo: "Lấy cho ông nội cô một phần nữa, trời lạnh này, không có việc gì còn đi chèo thuyền! "
Cô ấy có chút tức giận nói, tức giận này xông về phía Hồng Anh.
"Hôm nay bọn họ ra cửa lại gặp người phụ nữ kia, nhất quyết bám theo lôi kéo chú Diêu chèo thuyền, chú Diêu dù gì cũng có phong thái quý ông, ngượng ngùng cự tuyệt bà ta, đã bị bà ta kéo lên thuyền, kết quả bà ta lộn xộn, thuyền lật ở giữa.” Phương Hải Tinh nói.
Hoa Chiêu vừa bốc thuốc vừa hỏi Phương Hải Tinh: "Ông nội tôi gần đây luôn gặp Hướng Hồng Anh?”
Biểu tình của Phương Hải Tinh không tốt nói: "Đúng vậy, hình như từ lúc quen biết người phụ nữ kia, mỗi lần bọn họ ra ngoài, luôn 'ngẫu nhiên gặp' bà ta."
Phương Hải Tinh đã không còn là góa phụ làng chài trầm mặc ít nói, không có kiến thức trong quá khứ.
Cô ấy đã ở nhà Hoa Chiêu nhiều năm. Kiến thức nhiều, người cũng tự tin hơn.
Cái gì mà ngẫu nhiên gặp, nhất định là ôm cây đợi thỏ!
Trong lòng Hoa Chiêu có chút kỳ quái.
Mấy ngày nay tuy rằng ban ngày cô bận rộn, nhưng buổi tối đều ở nhà, có thể cùng ông nội nói chuyện phiếm.
Nhưng tại sao cô không nghe ông nội nhắc tới chuyện với Hồng Anh một lần nào?
Hoa Chiêu nói: "Sao lúc trước ông nội lại không nói với tôi?”
Phương Hải Tinh nói: "Không có gì để nói, Hướng Hồng Anh không chạy tới vì chú Hoa, mà chạy tới vì chú Diêu, lúc trước căn bản không liên quan gì đến ông ấy."
Chỉ là hôm nay Hoa Cường bị liên lụy, nếu như bị bệnh....
Phương Hải Tinh nhìn thuốc trước mặt Hoa Chiêu, là ba phần, cô ấy nói: "Hai phần là được rồi, người phụ nữ kia thân thể tốt, tắm nước nóng là đủ rồi, không cần tắm thuốc."
Vốn Hoa Chiêu không biết, hiện tại nếu đã biết, vậy đặt phần thuốc thứ ba sang một bên. Ừ, hai phần là đủ.
"Nấu trong 15 phút trước khi đổ vào bồn tắm.” Hoa Chiêu nói.
Phương Hải Tinh nhanh nhẹn đi vào góc nấu thuốc.
Hoa Chiêu trở về thăm Diêu Lâm.
Tắm nước nóng bình thường đối với Diêu Lâm mà nói dường như vô dụng.
Nước nóng khiến Diêu Khôn nóng đến không dám xuống nước, Diêu Lâm lại nói nhiệt độ không đủ, giống như nước ấm, lạnh.
Đôi môi của ông vẫn còn màu xanh lá cây.
Nước mắt Diêu Khôn sắp rơi xuống, đây là chuyện gì vậy?
Hoa Chiêu đi vào.
Hoa Chiêu cầm một cái bình, rót một ít chất lỏng vào.
Sắc mặt Diêu Lâm rất nhanh đã phiếm hồng, môi cũng khôi phục huyết sắc.
"Thoải mái.... Ah, nước này có chút nóng, nhanh pha thêm chút nước lạnh vào giúp ông!” Diêu Lâm nói.
Ông lại tò mò nhìn cái bình trong tay Hoa Chiêu hỏi: "Cháu rót cái gì vậy?"
“Tinh dầu thực vật, thư giãn hoạt huyết.” Hoa Chiêu nói.
Không khí tràn ngập hương thơm đặc trưng của thực vật, không thể nói rõ mùi gì... Nếu phải hình dung, đó chính là hương vị của rừng sau mưa.
Diêu Lâm thở ra, cảm giác cả người đều sống lại.
Ông vừa mới cho rằng, hôm nay mình sẽ c.h.ế.t cóng.
Phương Hải Tinh đã nấu xong thuốc tắm, nói một bảo mẫu khác bưng tới cho Diêu Lâm bên này, cô ấy bưng phần Hoa Cường trở về.
Một giờ sau, hai ông già ra khỏi nước.
Hoa Cường đi tới phòng Diêu Lâm, xem ông ấy thế nào.
Ông từ thái độ của Hoa Chiêu mơ hồ đoán được Diêu Lâm có thể không tốt, hơn nữa trạng thái vừa rồi, thật sự không tốt, ông có chút lo lắng.
Diêu Lâm hiện tại đang nằm trong chăn, trong chăn còn bỏ túi nước nóng.
Ngoài cửa, Hướng Hồng Anh cũng đi vào.
Bà ta quả thật trẻ hơn hai người rất nhiều, sau khi tắm nước nóng một lúc cũng không còn vấn đề gì nữa, vội vàng tới thăm Diêu Lâm.
"Anh Diêu, anh có sao không?” Hướng Hồng Anh ngồi bên giường Diêu Lâm, ân cần hỏi.
Ánh mắt bà ta tìm kiếm bàn tay của Diêu Lâm.... Phát hiện tay đang ở trong chăn thì từ bỏ ý định nắm tay.
"Tôi không sao." Diêu Lâm có chút suy yếu, nhưng vẫn lấy lại tinh thần nói.
Trước mặt người ngoài, ông luôn cố gắng duy trì phong độ tốt.
Quý ông, quý ông tiêu chuẩn.
Hốc mắt Hướng Hồng Anh lập tức đỏ lên: "Hôm nay thật sự xin lỗi, tôi vốn định cứu anh, kết quả không cứu được, ngược lại còn được anh cứu.... Nếu không phải anh cứu tôi, hiện tại tôi đã chìm dưới đáy hồ kia, tôi nên báo đáp anh thế nào mới tốt đây!"
Nói đến chỗ động tình, nước mắt cũng rơi ra hai giọt.
Tiếng khóc già nua Diêu Lâm nghe thấy mà đau đầu.
Bây giờ ông chỉ muốn nghỉ ngơi.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Chiêu nhìn Hướng Hồng Anh hỏi.
Hướng Hồng Anh lau nước mắt giả vờ không nghe thấy.
Hôm nay bà ta muốn diễn một vở mỹ nhân cứu anh hùng.
Lúc trước nói chuyện phiếm, Diêu Lâm nói ông không biết bơi, bà ta liền nghĩ ra ý tưởng này, dẫn ông ấy đi chèo thuyền, rơi xuống nước, bà ta sẽ cứu!
Bà ta bơi rất tốt.
Có ân cứu mạng ở đây, làm cái gì không được?
Chèo thuyền, rơi xuống nước, đều dễ dàng thao tác, rất dễ kéo Diêu Lâm lên mặt nước.
Nhưng bà ta đánh giá thấp cái lạnh của hồ nước vào mùa thu và đánh giá quá cao khả năng bơi của mình.
Ngâm mình trong nước được hai phút, chân bà ta bị chuột rút, chìm xuống đáy.
Quá khẩn trương nên đã kéo lật luôn thuyền của Hoa Cường tới cứu bọn họ.
Thuyền đôi bằng nhựa, bất ổn, huống chi trên thuyền chỉ có mình Hoa Cường, trọng tâm càng không vững.
Cuối cùng bà ta được Hoa Cường và Diêu Lâm vớt lên.
Mà Diêu Lâm nói không biết bơi, thực tế rất biết, bà ta một chút công lao cũng không có.
Bây giờ bà ta có nói gì cũng bất lợi.
Hoa Chiêu đã đoán được mọi chuyện từ lời nói của Phương Hải Tinh, hiện tại dù Hướng Hồng Anh không nói lời nào, cô cũng không buông tha cho bà ta, tiếp tục hỏi: "Bác gái Hướng, hôm nay ai đề nghị chèo thuyền vậy?"
Hướng Hồng Anh vừa lau nước mắt vừa nói: "Tôi thấy hôm nay mặt trời không tệ, thời tiết cũng tốt, nghe nói ngày mai trời sẽ lạnh, sau này không thể chèo thuyền, tôi nghĩ hôm nay chèo một chút..."
"Lần sau bà muốn chèo thuyền thì hãy tự chèo, dẫn theo mấy ông già khác mà chèo thuyền, đừng tìm ông nội và ông cậu tôi nữa, bọn họ lớn tuổi, giày vò không nổi.” Hoa Chiêu nói.
Khóe miệng Hướng Hồng Anh kéo một chút, cái gì gọi là mang mấy ông già khác chèo? Bà ta là loại người đó sao?
"Đây là lần đầu tiên tôi chủ động mời người khác chèo thuyền!” Bà ta không thể không nói.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người đáng để bà ta chủ động mời, trước kia đều là được mời.
"Nghe nói gần đây bà luôn đến gặp ông cậu tôi?” Hoa Chiêu hỏi.
Câu hỏi này....
"Đây đều là duyên phận, ai ngờ..."
Hướng Hồng Anh còn chưa nói xong Hoa Chiêu đã nói: "Là duyên phận cũng là nghiệt duyên, bà thiếu chút nữa đã lấy mạng ông ấy! Xem ra các người bát tự tương khắc, về sau không thích hợp gặp mặt, bác gái Hướng, phiền bác sau này nhìn thấy ông cậu tôi, hãy coi như không thấy."
"Đâu mà lấy mạng hả? Nói vậy quá phóng đại rồi.” Hướng Hồng Anh không khóc nữa, ánh mắt sáng ngời nhìn Diêu Lâm: "Cô xem sắc mặt anh Diêu tốt biết bao? Không sao đâu!”
Hướng Hồng Anh lại lẩm bẩm một câu: "Còn nói bát tự tương khắc gì nữa, cô cũng không phải người tính quẻ, cô nói không tính.”
"Hơn nữa, ân cứu mạng không thể không báo, bằng không tôi thành loại người nào?"
Diêu Lâm nghe thấy giọng nói của bà ta rất phiền, hiện tại đầu đau như muốn nổ tung: "Đủ rồi! Ra ngoài đi! Sau này tôi không muốn gặp bà nữa!"
Nói xong không đợi mọi người phản ứng, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Mọi người kinh hãi.
Trong phòng rối loạn.
Nhưng chỉ hoảng loạn trong chớp mắt, mọi người lập tức hành động, đỡ người, lấy đồ, đưa Diêu Lâm đến bệnh viện.
Hướng Hồng Anh không cần người mời, tự mình chạy ra khỏi phòng, chạy về phòng khách, cầm lấy quần áo ban đầu của mình, bỏ chạy.
Hiện tại không ai để ý tới bà ta, mọi người vội vàng lái xe đưa Diêu Lâm đến bệnh viện.
Sau khi đi vào kiểm tra một trận, tình huống rất không ổn.
Chức năng của các cơ quan đã suy giảm đến bờ vực sụp đổ.
Tuy rằng Hoa Chiêu đã tiêm phòng trước cho mọi người, nhưng tâm tình bọn họ vẫn không tốt, Diêu Khôn ngồi ở bên giường khóc lên.
Tiếng khóc đánh thức Diêu Lâm đang mê man.
Khí lực cả người ông giống như bị rút đi, hiện tại mở mí mắt ra cũng cần cố sức, nhưng ông thấy rõ tình huống trước mắt.
Một tay nắm chặt Diêu Khôn, một tay nắm Hoa Chiêu, Diêu Lâm nói: "Không có việc gì, để ông về nhà đi, ông không muốn ở lại bệnh viện."
Diêu Khôn không đồng ý, bệnh viện được trang bị đầy đủ, vạn nhất không được, lập tức có thể cấp cứu.
Hoa Chiêu lại nói: "Được, đi ngay bây giờ."
Cô cảm thấy cấp cứu căn bản không cần thiết, đã như vậy, cấp cứu sẽ làm ông thêm chịu tội, nếu Diêu Lâm muốn về nhà, vậy thì về nhà.
Diêu Khôn cuối cùng cũng không nói được Diêu Lâm, vừa lau nước mắt vừa đưa Diêu Lâm về nhà.
Sau khi về đến nhà, Hoa Chiêu vừa châm cứu vừa mát xa vừa uống thuốc, lúc này hô hấp của Diêu Lâm rốt cuộc cũng ổn định, ngủ thiếp đi.
Mọi người rời khỏi phòng, Diêu Khôn lập tức hy vọng hỏi: "Không sao chứ?"
“Mau đi gọi điện thoại cho ba anh đi, nói ông ấy tới đây với tốc độ nhanh nhất.” Hoa Chiêu nói.
Nước mắt Diêu Khôn lại rơi xuống.
Không ai cười nhạo hắn, vào những thời điểm như vậy, không ai có thể chịu đựng mà không khóc.
Đáy mắt Hoa Chiêu cũng đỏ lên.
Nhận nhau nhiều năm như vậy, Diêu Lâm coi cô là cháu gái ruột, có thứ tốt chưa bao giờ quên cô, còn lập tức di chúc, tài sản dưới danh nghĩa một nửa cho cô, một nửa cho Diêu Khôn, không cho con trai mình cái gì.
Đây là người thân của cô.
Diêu An đến rất nhanh, chưa đầy 48 giờ sau đó.
Diêu Lâm nhìn thấy ông ấy, chỉ kịp mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ấy, rồi mỉm cười rời đi.
Đời này ông ấy đã đi qua bao thăng trầm, khổ cực, đến cuối đời lại sống những ngày sung sướng, thăng đạt, con cháu đầy đàn, không có gì tiếc nuối.
Ông mỉm cười đi gặp người thân đã qua đời của mình.
Tiếng khóc trong phòng vang lên.
Đây là thân nhân đầu tiên của Hoa Chiêu qua đời sau khi cô xuyên tới, loại đau đớn này không thể nói nên lời, chỉ có thể dựa vào thời gian để xoa dịu.
Diêu An tự mình xử lý tang sự.
Ông vẫn khá ổn, ông cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.... Hơn nữa cũng có chuẩn bị tâm lý từ sớm, bản thân cha cũng đã có dự cảm, trước khi về nước đã nói với ông, ông ấy là lá rụng về cội.
Bận rộn rối loạn, trời đã chạng vạng, Hoa Chiêu lấy lại tinh thần chuẩn bị đi ra ngoài đãi khách.
Diêu Lâm qua đời ở tuổi này, không bệnh không tai, sống thọ c.h.ế.t tại nhà, là hỉ tang.
Có rất nhiều người đến viếng.
Diêu Lâm là ông cậu của cô, hiện tại cô ở thủ đô cũng là một nhân vật, người tới không ít.
Diêu gia sau khi về nước cũng tìm được tộc nhân, trợ giúp tộc nhân phát triển, hiện tại những người nhận được tin tức đều bay tới.
Diêu An tàn tật, trạng thái Diêu Khôn không đúng, chỉ có cô và Diệp Thư đứng ra.
"Em đi nghỉ ngơi đi, để anh." Ngoài cửa vang lên một giọng nói, người nói xong đã đi đến gần.
Hoa Chiêu chớp chớp mắt nhìn người trước mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
"Sao bây giờ anh mới trở về." Trong giọng nói không hiểu sao mang theo ủy khuất.
Diệp Thâm nghiêng người, ôm chặt lấy cô một cái, lại nhanh chóng buông ra.
"Xin lỗi, anh đến trễ.” Diệp Thâm nói: "Việc còn lại giao cho anh, em nghỉ ngơi đi."
Diệp Thâm bên kia đấu với núi dựa phía sau Chu gia, đều là đại sự thấy máu, căn bản không để ý đến bên ngoài.
Cô cũng chỉ có thể nhận được một tin tức bình an của anh mỗi ngày, căn bản không thể trực tiếp nói chuyện với anh.
Chuyện trong nhà đương nhiên cô không nói cho anh biết.
Hiện tại anh trở về, cô rất ngạc nhiên.
"Sao có thể nghỉ ngơi.” Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm nói: "Nhưng anh đã trở lại, em quả thật có thể thanh nhàn hơn rất nhiều, em sẽ đi chiêu đãi mấy vị khách nữ."
“Đi đi." Diệp Thâm nhìn cô, vỗ vỗ bả vai cô, ánh mắt dịu dàng.
Hoa Chiêu rốt cuộc cũng lộ ra chút tươi cười, đi tìm Diệp Thư phân công lại nhiệm vụ.
Sau đó phát hiện Diệp Danh đang mắng Diêu Khôn.
Thời khắc quan trọng như vậy, Diêu Khôn thế nhưng lại không khống chế được cảm xúc, giao hết chuyện lớn chuyện nhỏ cho phụ nữ làm, hắn trốn phía sau khóc? Còn có chút tiền đồ hay không! Có còn là đàn ông không?
Diệp Danh tuy không nói nhiều, nhưng rất nặng, Diêu Khôn đỏ mặt lau khô nước mắt, lấy lại tinh thần chống đỡ công việc của Diệp Thư.
Diệp Thư cũng thanh nhàn hơn.
Nữ khách đến không nhiều lắm, loại chuyện này bình thường đều là đàn ông đến.
Hoa Chiêu mời mấy nữ khách đến phòng khách nhỏ ở hậu viện, tiệc chay tuy rằng đơn giản, nhưng hương vị rất tốt.
Nhưng lúc này ai có thể vui vẻ ăn tiệc?
Mấy vị khách cũng chỉ nếm thử, biểu đạt bi thương rồi rời đi.
Tiền viện có Diệp Thâm Diệp Danh kéo Diêu Khôn chiêu đãi, Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng thanh nhàn.
"Thật ngại quá, lại tổ chức tang sự ở đây." Cô ấy mở miệng câu đầu tiên lại nói về chuyện này.
"Ai nha, thật sự là con gái đã gả đi, chị coi mình là người Diêu gia, coi em là người ngoài.” Hoa Chiêu ra vẻ thương tâm nói.
Diệp Thư cũng cười một chút: "Chị không có ý đó, nói chuyện nghiêm túc với em, đây cũng là ý của bố chồng chị."
Ngày đó từ bệnh viện trở về, Hoa Chiêu trực tiếp đưa người đến nhà mình.
Sau đó lúc Diêu Lâm tỉnh táo cũng không nhiều, cuối cùng người ra đi ở đây.
Nếu là người khác, sẽ kiêng kỵ chết.
Hoa Chiêu nói: "Nếu nói nghiêm túc, em còn là em chồng của chị, bà nội em họ Diêu, em tổ chức tang lễ cho ông cậu mình, cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, nhà nào mà không có người chết? Tòa nhà này có lịch sử hơn 300 năm, đừng nói mỗi phòng, ngay cả trong hoa viên này, có lẽ chỗ nào cũng chôn xác."
“Dừng lại! Đừng nói nữa!" Diệp Thư cảm giác lông tơ trên người dựng đứng lên, cô ấy vừa xoa xoa cánh tay vừa nói: "Em nói như vậy, không thấy sợ sao?"
“Em nói thật đấy, chị xem mấy bộ phim truyền hình rồi đó, trước kia trong nhà này đã xảy ra bao nhiêu chuyện xưa? Bao nhiêu ân oán tình cừu? Có một số việc không thể để ý, nếu đã để ý sẽ không có cách nào ở lại.” Hoa Chiêu nói.
Hai người tùy tiện tán gẫu một lúc, làm tâm tình nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi cảm thấy tốt hơn, Diệp Thư liền nghĩ đến một vấn đề khác.
"Hướng Hồng Anh, phải xử lý bà ta thế nào đây?” Cô ấy hỏi.
Tuy rằng thân thể ông nội đã sớm không tốt, Hoa Chiêu cũng nói qua, có thể kéo dài thời gian, một hai năm!
Không tốt cũng có thể kéo dài vài tháng!
Kết quả mới về nước vài ngày, vài ngày! Người đã không còn!
Đều bị Hướng Hồng Anh hại!
Diêu Lâm xem Hoa Chiêu là cháu gái ruột, lại thân với Diệp Thư hơn cả cháu gái ruột....
Ông nội ruột của Diệp Thư nói một cách nghiêm túc thì, công việc bận rộn, đối xử với mấy đứa cháu cũng rất nghiêm khắc.
Không giống như Diêu Lâm, cưng chiều và từ ái.
Có đôi khi Diệp Thư cảm thấy, đây mới là "ông nội".
Kết quả ông nội bị một người phụ nữ kéo xuống nước, đã không còn!
Cô ấy không thể để yên như vậy được!
"Chuyện này, trước tiên chúng ta hỏi ông nội em một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Hoa Chiêu nói.
Tình hình thực tế rốt cuộc như thế nào, 3 đương sự đều chưa nói.
Hướng Hồng Anh nói vài câu, khẳng định không tính.
Hoa Chiêu và Diệp Thư cùng nhau đi tìm Hoa Cường.
Diêu Lâm không còn, Hoa Cường cũng rất khổ sở.
Hơn nữa ông không phải khách nhân, lại không cần xã giao, đến giờ cơm, ông chỉ ở trong phòng mình ăn hai miếng cơm.
Không có khẩu vị, ăn không vào.
Lúc Hoa Chiêu và Diệp Thư đi vào, phát hiện ông ấy gần như không đụng vào thức ăn trên bàn, chỉ có một chén cháo gạo, vơi một nửa.
Phương Hải Tinh ngồi bên cạnh khuyên nhủ nhưng không được, vẻ mặt sầu não.
"Ông nội, vừa hay, cháu và chị vừa rồi cũng chưa ăn, mọi người cùng nhau ăn một chút, giúp cháu múc chén cơm.” Hoa Chiêu nói.
"Được, được rồi." Phương Hải Tinh vui vẻ chạy tới phòng bếp.
Hoa Chiêu nhìn bóng lưng Phương Hải Tinh, cười nói với Hoa Cường: "Ông nội, chị dâu Phương chiếu cố có được không?"
Nhìn thấy Hoa Chiêu, tâm tình Hoa Cường tốt hơn một chút.
Ông cười cười gật đầu: "Quả thật, mấy năm nay nhờ có Tiểu Phương, ông cũng sống cuộc sống của lão đại gia, quần áo đến đưa tay cơm tới há mồm, thật đúng là hưởng phúc."
“Đây là nhờ Tiểu Phương sao? Không phải nhờ cháu sao?” Hoa Chiêu nói đùa.
"Đúng vậy đúng vậy, nhờ có cháu." Hoa Cường nói, nỗi buồn trên mặt cũng tán đi, trở nên thoải mái hơn chút.
Mấy ngày nay Hoa Chiêu không để ý đến ông nội, luôn ở bên cạnh Diêu Lâm duy trì sinh mệnh của ông ấy, để ông ấy kiên trì đến khi Diêu An đến.
Hiện tại Diêu Lâm mỉm cười mà chết, cô cũng không có gì tiếc nuối, vội vàng tới trấn an ông nội một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông nội lớn tuổi hơn, không muốn nhìn thấy nhất là những người bạn già bên cạnh qua đời, cô phải dỗ dành.
Hoa Chiêu lại bắt đầu trêu chọc.
Hoa Cường quả thật vui vẻ hơn không ít, lại nói: "Không cần miễn cưỡng vui vẻ đến chiếu cố tâm tình của ông, ông không yếu ớt như vậy, đời này ông nội đã gặp qua biết bao sinh tử, ông đã sớm nghĩ thông suốt, không khổ sở."
Chuyện này cũng đúng.
Vậy thì cô sẽ nói chuyện chính sự.
"Ông nội, hôm đó rốt cuộc có chuyện gì? Ông nội cảm thấy Hướng Hồng Anh và ông cậu rơi xuống nước, là ngoài ý muốn hay là do người tạo ra?” Hoa Chiêu hỏi.
Đây là vấn đề quan trọng nhất.
Mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống, mang theo sát khí: "Ông ở phía sau hai người, chắc chắn là bà ta cố ý. Bà ta luôn đứng lên, ông đã cảnh báo bà ta một vài lần, bà ta không nghe, giả vờ tìm mọi lý do để đứng lên, cố ý làm lật thuyền."
Hoa Cường kể lại chuyện này.
Diệp Thư nghe xong tức giận đến mức đứng lên, lập tức muốn đi tìm Hướng Hồng Anh tính sổ.
"Ngồi xuống và bình tĩnh lại.” Hoa Chiêu nói.
"Ông ấy không phải c.h.ế.t vì đuối nước, bây giờ chị tìm bà ta nháo loạn, luật pháp cũng không đứng về phía chị.” Hoa Chiêu nói.
"Vậy cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Diệp Thư tức giận nói.
"Tất nhiên là không.” Hoa Chiêu nói: "Chúng ta phải cho bà ta một bài học, nhưng không náo loạn, nháo ra bên ngoài ngược lại để cho bà ta thoát thân, không dễ thao tác."
Không phải c.h.ế.t đuối, chỉ là dẫn đến bệnh cũ, hoặc coi như là bị tức chết, cũng không dùng pháp luật được.
Có một câu, nói cho người ta tức c.h.ế.t không cần đền mạng.
Lấy chuyện Diêu Lâm phun m.á.u kia ra nói cũng không được.
Nếu bọn họ đi tìm Hướng Hồng Anh náo loạn, bà ta nói một câu không phải cố ý là có thể thoát thân.
"Đúng vậy, cho bà ta một bài học!” Diệp Thư ngồi xuống.
Nếu không phải lúc trước Hoa Chiêu đã nói thân thể ông nội có vấn đề lớn, hiện tại cô ấy chắc chắn bắt Hồng Anh phải đền mạng!
"Em hiểu rồi.” Hoa Chiêu nói: "Chị có suy nghĩ gì, cũng có thể đề cập tới."
“Chị vẫn chưa nghĩ ra.” Diệp Thư nói.
Vấn đề này mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn suy nghĩ, nhưng cảm thấy không đủ, không thích hợp.
"Em có nhiều ý tưởng, em giúp chị suy nghĩ một chút.” Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu gật đầu: "Chuyện này phải xem, Hướng Hồng Anh muốn nhất là cái gì."
Muốn nhất là có được cái gì, sẽ làm cho bà ta mất đi cái đó.
Vào buổi tối, tất cả khách đã ra về.
Người Diệp gia vẫn chưa nghỉ ngơi, Hoa Chiêu, Diệp Thâm, Diệp Thư, Diêu Khôn, Diệp An, thay phiên nhau canh giữ linh cữu.
Thời điểm nghiêm túc như vậy, Hoa Chiêu cũng không nói gì thêm với Diệp Thâm, thời gian hai người canh giữ linh cữu cũng đứng tách biệt, Hoa Chiêu chỉ canh giữ một lát đã bị Diệp Thâm đuổi đi, loại chuyện này nên để đàn ông làm.
Ngày hôm sau, an táng, yến khách, bận rộn.
Diêu An và Diêu Khôn, Diệp Thư hôm đó đã mang tro cốt Diêu Lâm về quê an táng.
Đợi đến buổi tối, tất cả mọi chuyện chấm dứt, Hoa Chiêu và Diệp Thâm mới trở về phòng.
Chuyện thương tâm không cần nhắc lại, Hoa Chiêu hỏi Diệp Thâm chuyện ở bên kia, có thuận lợi không.
"Đều tốt, đừng bận tâm." Diệp Thâm từng chút từng chút giúp Hoa Chiêu lau tóc, anh thích cảm giác tóc của cô lướt qua đầu ngón tay mình.
Hoa Chiêu cũng không hỏi nhiều, bọn nhỏ đều ở trong phòng.
Mấy ngày nay bọn chúng cũng sợ hãi, bọn chúng cũng là lần đầu tiên trải qua việc mất đi thân nhân, lần đầu tiên biết cái gì gọi là "tử vong".
Chỉ cần không có người ngoài, ba đứa nhỏ sẽ dính vào bên cạnh Hoa Chiêu, ôm đùi cô, ngửa đầu nhìn cô, thỉnh thoảng sẽ thốt ra một câu: "Mẹ, mẹ đừng chết."
Những lời này lật qua lật lại nói vô số lần, Hoa Chiêu vừa cảm động vừa đau lòng.
Ngay cả Tiểu Thận Hành, hình như cũng không phải là không sợ trời không sợ đất.
Cũng nói vài câu: "Mẹ ơi, con không muốn mẹ chết."
Hoa Chiêu trấn an bọn chúng hết lần này đến lần khác, nói mình trẻ mãi không già, mấy đứa nhóc mới có chút tươi cười.
Bây giờ mấy đứa đều dán lên người Diệp Thâm, nhìn ba mẹ, rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười.