Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 322

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:56:09
Lượt xem: 56

Hoa Chiêu và Đại Vĩ đến đồn cảnh sát, ở đây đã có người tiếp ứng, đó là một thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tóc đầu đinh, biểu cảm lạnh nhạt, nhưng bề ngoài rất đẹp trai, trông cực lạnh lùng.

"Tình hình không dễ giải quyết lắm." Tề Phi Hồng nói: "Lưu Đại Cần hành hung công khai, tính chất nghiêm trọng, cấp trên đang chuẩn bị nghiêm trị..."

"Nhưng con bé tự vệ." Hoa Chiêu cắt ngang anh ta: "Có người muốn làm hại con bé, nên nghiêm trị nên là Mạnh Cường và người nhà họ Chu!"

"Nhưng mà bọn họ không thừa nhận." Tề Phi Hồng nói: "Chúng tôi cũng đến nhà họ Chu điều tra rồi, chỉ thấy được mấy vết m.á.u trên giường, không hề thấy sợi dây và chai nước tương Lưu Đại Cần nói đến."

"Ngày mai anh quay lại nhà họ Chu tìm cho kỹ đi, chắc chắn có." Hoa Chiêu nói.

Không có thì làm một cái rồi ném vào thôi!

Không phải là một sợi dây thôi à!

Tề Phi Hồng nhíu mày. Anh ta không phải người của nhà họ Diệp, chẳng qua là nhà họ Diệp thông qua quan hệ tìm tới anh ta, nhờ anh ta chăm sóc một chút, đừng để cho Lưu Đại Cần bị đổ oan.

Chuyện này không trái với nguyên tắc.

Anh ta đã gặp Lưu Đại Cần, đã nghe khẩu cung của cô gái. Bằng trực giác, anh ta tin lời cô gái ấy.

Cô ấy có sai thì chỉ sai ở một d.a.o cuối cùng với Mạnh Cường ngay giữa đường thôi. Nếu như không ai thấy, có rất nhiều chỗ sẽ dàn xếp được...

"Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn người đến." Tề Phi Hồng nói.

Hoa Chiêu gật đầu. Vậy là tối nay cô phải đi.

Nhưng mà trước đó cô phải đi gặp Đại Cần đã.

Đến đây mà chưa được cho phép nên bọn Tiểu Vĩ chưa hề gặp người. Nhưng có Tề Phi Hồng bảo lãnh, Hoa Chiêu thuận lợi gặp được Đại Cần.

Đại Cần rất bình tĩnh, vẻ mặt ngây ra, mãi đến khi nhìn thấy Hoa Chiêu, hốc mắt cô bé lập tức đỏ lên.

"Chị ơi..." Đại Cần uất ức muốn khóc, lại biết đây không phải là lúc khóc.

"Không sao đâu, chị tới rồi đây, chị sẽ đòi lại công bằng cho em!" Hoa Chiêu nói, rồi vươn tay tới cô bé cách một song sắt.

Tay của cô không có gì, Đại Cần cũng đã bị kiểm tra rồi thay quần áo, trên người cũng không còn vật dụng nguy hiểm.

Người gác cửa không cản lại.

Hai chị em nắm tay nhau giữa không trung. Đại Cần chỉ cảm thấy bàn tay đau xót, như bị kim đ.â.m rách.

Sao trên tay chị có kim được?

Nếu có, thì chính là cố ý.

Mặt cô bé không hề thay đổi, nhịn đau, không lên tiếng.

Hoa Chiêu nắm tay em gái mấy giây, đau đớn trên tay Đại Cần lập tức tan đi.

Hoa Chiêu bắt đầu hỏi em gái cặn kẽ về chuyện đã xảy ra. Nào là sợi dây to, dài như thế nào, làm bằng chất liệu gì, cái khăn bịt miệng cô trông như thế nào, sợi dây trói chân nhìn ra sao.

Và cả chai nước tương góa phụ Chu đưa cho con bé bộ dạng thế nào nữa.

Mấy thông tin này cảnh sát chưa từng hỏi tới.

Dù sao Mạnh Cường bây giờ vẫn chưa chết, chuyện này vẫn chưa tính là nghiêm trọng.

Nếu như phía bệnh viện truyền tin tức đến, nói thương thế Mạnh Cường không nặng, vậy Đại Cần sẽ được thả ra nhanh thôi.

Hoa Chiêu hỏi xong mấy thông tin này, thời gian gặp mặt đã kết thúc, cô yên lặng rời đi.

Nhìn thấy chị gái, lòng Đại Cần lập tức ổn định. Chắc chắn chị ấy sẽ không để mình chịu uất ức. Cô ấy tin là như vậy!

Đại Cần cúi đầu nhìn bàn tay mình, thấy nó sạch sẽ, phẳng lì, không có nửa vết thương.

Trực giác nói với cô ấy là chị sẽ làm gì đó, nhưng đến cùng là làm gì, cô ấy có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Hoa Chiêu dặn dò Tiểu Vĩ tiếp tục ở lại đây để mắt đến Đại Cần, tránh để xảy ra chuyện gì, để Đại Vĩ trở về bệnh viện canh chừng Mạnh Cường, còn Tiểu Cần thì tìm một khách sạn để nghỉ.

Tiểu Cần có nói thế nào cũng không chịu đi, cô bé hơi sợ, nhưng lại biết hiện tại chính là lúc chị gái cần mình, cô bé không thể không làm gì hết.

"Em, em đi mua cơm và nước cho hai anh, đảm bảo hậu cần!" Tiểu Cần nói.

Mấy anh trai của cô bé phải để ý thông tin, tốt nhất là nửa phút cũng không được rời đi.

Hoa Chiêu gật đầu. Nếu con bé muốn làm thì cứ để con bé làm.

"Phải rồi, góa phụ Chu và người nhà họ Chu đều là người có liên can, nên triệu đến điều tra." Hoa Chiêu nói với Tề Phi Hồng.

"Đã hỏi thăm rồi, bọn họ không thừa nhận, lại không đủ chứng cứ, bây giờ chỉ có thể thả đi thôi." Tề Phi Hồng nói.

Hoa Chiêu muốn nói chuyện này không hợp nguyên tắc. Bọn họ không thừa nhận thì sẽ thả người à? Ít nhất cũng phải giữ lại điều tra đến hai mươi bốn tiếng chứ.

Tuy nhiên, ở thời đại này, không có gì là đồng bộ, chỗ này chỗ nọ có quy tắc riêng.

"Được rồi." Hoa Chiêu không kiên trì nữa, vậy thì cũng tiện cho cô hành động.

Cô một mình bỏ đi.

Đại Vĩ và Tiểu Vĩ nhìn theo bóng lưng khuất dần của chị gái, không hề hỏi là cô đi đâu.

Nhất định là chị đi nghĩ cách cứu Đại Cần rồi, còn như là dùng cách gì... Haizz, chênh lệch giữa bọn họ và chị gái thật sự quá lớn, họ sẽ gây phiền phức cho chị ấy, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà ngay cả cần phải giải quyết vấn đề thế nào họ cũng không biết.

Đại Vĩ vô cùng ảo não. Hắn cũng hai mươi hai rồi, vốn tưởng là có thể giúp chị làm việc, không ngờ nước đã đến chân mới phát hiện ra, không làm được gì hết!

Hoa Chiêu đuổi vệ sĩ đi, tự hành động một mình.

Vệ sĩ đến bảo vệ cô, cũng nghe theo mệnh lệnh từ cô, nếu như cô không cho bọn họ theo, bọn họ sẽ không theo.

Mà những vệ sĩ nhỏ tuổi mới được điều từ công ty an ninh đến lại càng nghe lời hơn.

Hoa Chiêu đi đến cạnh nhà nhà họ Chu.

Bây giờ, mấy anh em nhà họ Chu, một nửa ở bệnh viện, một nửa thì ở nhà.

Trong nhà có rất nhiều việc phải giải quyết, phải bàn giao.

Còn mấy người phụ nữ ở trong nhà, tuy trước đó đều bị đuổi ra ngoài, không biết gì cả, nhưng trong nhà đột nhiên thiếu mất hai sợi dây, cần phải nói rõ với bọn họ.

Nhà bọn hắn chưa từng có loại dây thừng như vậy!

Bọn hắn đều là những người bình thường, trung thực, tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện như vậy!

Cảnh sát muốn tới nhà điều tra, không ai nhìn chằm chằm mấy người phụ nữ này, bọn hắn thấy lo lắng.

Bọn hắn chỉ sợ có ai đó sẽ phạm vào lỗi lầm ngu ngốc, buột miệng nói gì đó.

Hoa Chiêu đứng ở bên ngoài nhà họ Chu, trao đổi với một gốc anh đào bên nhà hàng xóm.

Ở vùng Đông Bắc, anh đào không cao, cũng may mà cây này nhiều năm rồi, khó khăn lắm mới vượt quá bờ tường, có thể thấy tình huống trong nhà họ Chu.

Chuyện mới qua mấy tiếng thôi, cây anh đào vẫn còn ký ức.

Hoa Chiêu "nhìn thấy" Đại Cần đi vào sân, bị bao vây, vồ lại, còn thấy con bé kéo Mạnh Cường đi ra ngoài.

Sau đó nữa, hai tên đàn ông nhà họ Chu trở về, đi vào trong. Chỉ chốc lát sau, bọn họ cầm một sợi dây trói đi ra.

Hoa Chiêu đã thấy hình dạng sợi dây.

Rất phổ thông, là loại dây ni lông thường dùng, trong cung tiêu xã có bán, to bằng ngón tay, một đồng tiền một mét.

Bây giờ ni lông là loại hàng tốt, khan hiếm, chắc chắn, đắt tiền.

Hoa Chiêu đi theo hướng bọn hắn rời khỏi con hẻm, sau đó nhìn thấy hai người giấu sợ dây ni lông vào góc của một công xưởng bỏ hoang.

Tổng cộng có hai sợ dây, tính ra hơn mười mét. Mười mấy đồng tiền đấy, không hề rẻ, vứt đi tiếc lắm. Đợi chuyện qua rồi bọn hắn còn tính mang về nhà dùng tiếp.

Đây là thứ bọn hắn dùng để g.i.ế.c lợn, không có nó sẽ g.i.ế.c không tiện.

Hoa Chiêu yên tâm rồi. Nếu sợi dây chưa bị tiêu hủy, vậy cô cũng không cần ngụy tạo chứng cứ, dùng luôn cái này là được.

Hoa Chiêu đeo bao tay vào, lấy sợ dây ra, sau đó trên tay cô đột nhiên xuất hiện một cái bình nhỏ, bên trong là chất lỏng màu đỏ.

Đó là m.á.u ban nãy cô vừa rút ra từ tay Đại Cần.

Cô nhỏ giọt m.á.u của Đại Cần lên sợi dây.

Sau đó, đợi trời tối đen, cô bỏ sợi dây vào trong ổ chó ở sân sau nhà họ Chu.

Nhà họ Chu cũng lớn thật, vừa có sân trước vừa có sân sau, còn nuôi một con ch.ó săn lớn.

Con chó săn vốn dĩ hung dữ nhìn thấy Hoa Chiêu thì lập tức biến thành "chó ngoan", hết vẫy đuôi lại le lưỡi.

Hoa Chiêu bỏ sợ dây vào trong cái ổ của nó, lại ném cho nó hai miếng thịt từ trong không gian.

"Ngày mai nếu có người lạ đến đây, nhớ tha sợi dây đến cho hắn." Hoa Chiêu nói.

Chó săn như nghe hiểu, vừa ăn vừa gật đầu.

Làm xong những chuyện này rồi, Hoa Chiêu không hề rời đi mà bước nhẹ vào sân trước.

Cô vẫn chưa tìm thấy chai nước tương và khăn lau đấy.

Lúc đó hai tên đàn ông nhà họ Chu chỉ mang dây đi thôi, hai thứ kia chắc vẫn còn ở trong nhà.

Hoa Chiêu chống tay phóng lên vách tường, nhìn rõ tình huống bên trong phòng.

Trong nhà này thật ra chỉ có gia đình hai anh em ở, phòng đông một nhà, phòng tây một nhà.

Hiện tại người hai nhà đều nằm ở trên giường, nhưng không ngủ được.

Chuyện đã xảy ra hôm nay khá kích thích, khiến cho lòng người phập phồng bất an.

Đại Cường suýt nữa đã có một người vợ là sinh viên đại học, bây giờ lại xảy ra chuyện, Đại Cường sắp chết...

Mặc kệ có c.h.ế.t hay không, đối phương cũng phải bồi thường!

Bồi thường bao nhiêu thì hợp lý đây!

Người hai nhà, trừ mấy đứa bé ra, đều mở to mắt nhìn lên trần, không biết đang suy nghĩ gì.

Hoa Chiêu tìm được một cái bình thủy tinh trong góc giường, đen xì, chắc chính là chai nước tương mà góa phụ Chu nói Đại Cần cầm đi.

Bên cạnh chai nước tương có một miếng vải rách nhìn không ra màu sắc, chắc hẳn là miếng dùng để bịt miệng Đại Cần kia.

Cô lại cẩn thận tìm một vòng trong phòng nữa, không thấy thêm vật gì tương tự. Chai đựng nước tương vốn có của nhà họ Chu lẫn khăn lau, khăn mặt, đều bị cảnh sát mang đi hết.

Hoa Chiêu còn tìm thấy tiền được giấu trong ngăn kéo.

Mấy anh em nhà họ Chu rất giàu có, một nhà giấu hơn hai nghìn, nhà kia dấu hơn ba nghìn.

Ở thời đại này, đã là rất nhiều. Tốt lắm!

Cô không hề khách sáo lấy hết tất cả tiền đi, thậm chí là ít tiền lẻ nằm trong túi quần áo của bọn hắn!

Làm xong những chuyện này, Hoa Chiêu mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, cô đi theo Tề Phi Hồng đi đến nhà họ Chu, đi cùng còn có mấy người cảnh sát.

Không ngờ bọn họ đã đi còn quay lại, hai anh em nhà họ Chu có hơi sợ hãi.

Chớ thấy bọn hắn ở ngoài làm phách, nhưng vừa thấy cảnh sát đã sợ hãi.

Chu Tùng cúi đầu khom lưng mà hỏi thăm: "Mấy vị đồng chí, sao các vị lại đến nữa? Hôm qua không phải mọi người điều tra hết rồi à? Nhà chúng tôi thật sự bị oan, không có gì hết!"

"Tôi muốn xem nhà các người có cái gì tốt, tốt đến mức nữ sinh viên người ta tự tìm tới cửa, g.i.ế.c người ở ngay trên giường nhà các người." Tề Phi Hồng nói.

Hoa Chiêu không kìm được mà liếc anh ta một cái, không ngờ người có khuôn mặt lạnh lùng này lại có cái miệng rất độc địa.

Nhưng mà độc mới tốt!

Khuôn mặt Chu Tùng lập tức hiện lên nụ cười khó xử, nói: "Thanh niên ấy mà, tính tình khó chịu, thấy ông nội, bà nội chúng nó bị em gái tôi ức hiếp, tìm đến nhà, vừa hay khi tới trong nhà không có ai, chỉ có một mình Mạnh Cường ở nhà.”

"Cô nữ sinh viên kia còn có võ, chắc chắn là đã tập luyện đặc biệt, vậy nên cô ta ra tay với Mạnh Cường!"

Chu Tùng khóc lóc: "Đồng chí cảnh sát, anh phải phân xử cho cháu trai của tôi, con quỷ nhỏ kia quá độc ác! Đầu tiền là phế mất tay, chân thằng bé, sau đó còn đòi mạng thằng bé nữa!”

Để giải thích vì sao Đại Cần xuất hiện ở nhà ông ta, mấy anh em đã bàn bạc cả ngày.

Nói là Đại Cần chủ động quấn lấy Mạnh Cường là không thực tế, sẽ chẳng có ai tin cả.

Vậy bọn hắn dứt khoát không đề cập đến nguyên nhân, chỉ nói là Đại Cần vì muốn báo thù cho ông nội, bà nội.

So với việc chủ động hiến thân thì chuyện này đáng tin hơn.

Tề Phi Hồng liếc Chu Tùng, không nói gì, bắt đầu đi kiểm tra ở trong sân.

Muốn hỏi được lời nói thật từ miệng đám người này thật sự không thể nào, then chốt vẫn nên xem chứng cứ.

Nhưng mà anh ta cảm thấy chứng cứ chắc chắn bị người nhà họ Chu tiêu hủy, hoặc là mang đi rồi, không thể để yên ở trong sân cho bọn họ đi tìm, bọn hắn cũng không ngốc.

Hôm nay họ tới hoàn toàn là vì cho Hoa Chiêu mặt mũi, ngoài ra... nhỡ đâu vẫn có một chút khả năng thì sao.

Anh ta cũng không hy vọng một cô nữ sinh viên tốt đẹp như Lưu Đại Cần bị những tên vô lại này hủy hoại.

Anh ta lục soát rất tỉ mỉ, sân trước không có gì dị thường.

Đống gạch lát dưới sân trước nhà họ Chu không có dấu vết bị cậy lên.

Anh ta cũng đi tìm cẩn thận trọng nhà kho. Tất cả số dây đều bị mang về kiểm tra rồi, nhưng Lưu Đại Cần nói không phải.

Quan sát xong sân trước, anh ta lại ra sân sau.

Hoa Chiêu cũng đi theo ra sân sau.

Theo sau nữa là Chu Tùng và mấy tên đàn ông nhà họ Chu.

Không biết ở đâu ra mà anh em nhà họ Chu sáng sớm đều đến đây rồi, vốn muốn bàn bạc chuyện Mạnh Cường xem sao, không ngờ vừa hay đuổi đến kịp.

Bọn hắn cứ nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, sợ cô sẽ gây sự, tuy bọn hắn cũng không nghĩ ra cô có thể làm chuyện gì.

Mạnh Cường bị Lưu Đại Cần một d.a.o c.ắ.t c.ổ trước mắt bao người, cô ta còn có thể...

"Gâu!"

Một tiếng chó sủa đột ngột vang lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Đại Hắc! Đừng có sủa lung tung! Đi về!" Chu Tùng quát lên. Con chó già này giữ nhà rất hung, ông ta sợ nó cắn cảnh sát, vậy cũng bắt đền ông ta được rồi.

Đại Hắc vẫy vẫy đuôi với ông ta, sau đó trở lại cái ổ vừa tồi tàn vừa rách nát của nó.

Không ai để ý.

Tuy nhiên, một giây tiếp theo, Đại Hắc lại xuất hiện, trong miệng ngậm giây trói, điên cuồng vẫy đuôi với đám người nhà họ Chu.

Mấy tên anh em nhà họ Chu đều ngẩn ra, nhìn nó y như thấy quỷ vậy, căn bản không kịp phản ứng.

Sợi dây này nhìn quen đến mức bọn hắn liếc qua một cái là nhận ra ngay. Đó chính là sợi dây trong nhà bọn hắn.

Nhưng mà không phải hôm qua bọn hắn đã mang đi ném rồi à?

Theo bản năng, bọn hắn nhìn về phía hai tên chịu trách nhiệm đi xử lý sợi dây.

Biểu cảm hai tên này là ngạc nhiên nhất trong tất cả.

Sợi dây này sao mà ở đây được?

"Khá lắm! Thì ra là giấu trong ổ chó!" Một người cảnh sát đột nhiên lên tiếng.

"Ngày hôm qua con ch.ó này hung hăng lắm, chúng tôi đi vào trong xem mà không kiểm tra cẩn thận." Một người nữa giải thích với Tề Phi Hồng, có hơi chột dạ.

Tề Phi Hồng cười.

Người nhà họ Chu đã tính chuồn đi, nhưng Tề Phi Hồng lập tức quay đầu quát lên: "Đứng yên, không được nhúc nhích!"

Mấy người cảnh sát cũng bao vây bọn hắn lại.

Người nhà họ Chu không dám động đậy.

Tề Phi Hồng đích thân đi tới, đeo bao tay vào, cầm sợi dây lên nhìn cho kỹ.

Toàn sợi dây đã không nhìn ra màu sắc vốn có nữa, toàn là vết m.á.u đã cũ, sợi dây đã biến thành màu tím đen.

Chuyện này không lạ, nhà họ Chu có mấy anh em làm nghề mổ heo, sợi dây cũng dùng để trói heo.

Bỗng nhiên, hai mắt Tề Phi Hồng sáng lên. Với con mắt chuyên nghiệp của anh ta, anh ta nhìn thấy một vết m.á.u có vẻ mới.

Một lượng m.á.u nhỏ như vậy, trái lại không giống như của heo.

Người nhà họ Chu trơ mắt nhìn Tề Phi Hồng bỏ sợi dây vào trong túi, chuẩn bị mang đi.

"Đó, đó, đó không phải là dây của nhà chúng tôi, chúng tôi cũng không biết vì sao nó ở đây nữa!" Chu Tùng nói.

Tề Phi Hồng lập tức cười khẩy một tiếng: "Con chó này của nhà mấy người hung hăng như vậy, còn có người ngoài nào bỏ sợi dây vào trong ổ nó được à?"

Hơn nữa, xem dáng vẻ mới ban nãy của con ch.ó này, rõ ràng là muốn lấy lòng chủ nhân, nên mới "giúp đỡ" lấy đồ đạc ra cho chủ nhân.

Xem kia, bây giờ con ch.ó kia vẫn còn đang vẫy đuôi tranh công với chủ kia, không hề biết là mình đã gây họa.

Sợ là tối nay nó sẽ nằm trong nồi nước.

Hoa Chiêu cũng nhận ra rồi, như vậy không được...

"Tiếp tục tra!" Tề Phi Hồng lớn tiếng nói.

Sợi dây này đã cho anh ta lòng tin. Vậy thì chai nước tương, rồi khăn lau mà Lưu Đại Cần đã nói, cũng sẽ có.

Không ngờ người nhà họ Chu lại dại dột không tiêu hủy chứng cứ tại chỗ... vậy thật quá tốt rồi!

Sân trước sân sau đều đã lục, đám người đi vào trong tìm.

Trong phòng trước đó đã từng bị lục soát, đồ đạc gì khả nghi đều bị mang đi, trong phút chốc không có thu hoạch gì.

Hoa Chiêu không muốn lê la lại chỗ này quá lâu, bầu không khí trong cả nhà họ Chu rất ngột ngạt.

Cô giật giật ngón tay, sợi xích của con ch.ó ở sân sau lập tức bung ra.

Con chó mực lớn vui vẻ chạy vào phòng, moi ra chai nước tương và cái khăn lau ở trong góc giường phòng Chu Tùng với thế nhanh như chớp không kịp bịt tai.

Cả nhà họ Chu như c.h.ế.t lặng.

Có chuyện gì xảy ra với con ch.ó này thế?

Kiếp trước bọn họ là kẻ thù nên kiếp này nó tới báo thù có đúng không?

Làm sao mà nó biết đồ được giấu ở đây?

Không còn thời gian để nghĩ tới mấy vấn đề này nữa rồi, anh em nhà họ Chu nhấc chân lên hung ác đá vào người Đại Hắc.

Đại Hắc oan ức kêu lên một tiếng.

Hoa Chiêu liếc mắt nhìn nó một cái.

Đại Hắc rụt cổ cụp đuôi nhanh như chớp quay đầu chạy ra ngoài sân.

Có người tức quá muốn đuổi theo.

"Khoan đã." Tề Phi Hồng lên tiếng.

Mấy người cảnh sát ngay lập tức chặn cửa lại.

"Các người hiện tại đều là nghi phạm, dẫn bọn hắn đi." Tề Phi Hồng nói

Nếu có chứng cứ chứng minh những lời Lưu Đại Cần nói là sự thật, thì tội mà những người nhà họ Chu gây ra rất nghiêm trọng.

Cưỡng hiếp, bắt cóc, chỉ với hai tội danh này thôi đã đủ để kết án tử hình.

"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng tôi không biết tại sao mấy thứ này lại có ở đó, tất cả, tất cả là tại con ch.ó kia tự mình bỏ vào đó! Đúng! Nhất định là do con ch.ó kia tha vào! Nếu không làm sao mà nó lấy ra được?" Đầu óc Chu Tùng xoay chuyển không chậm.

Nhưng chỉ là phí công vô ích, cảnh sát lập tức rút còng tay.

Đột nhiên, một người đàn ông đứng trong đám người cuống quýt bỏ chạy, chẳng mấy chốc đã chạy ra đến ngoài cổng.

Tề Phi Hồng cười lạnh một tiếng, lao tới.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, đối phương vừa mới chạy ra ngoài cửa, đã bị hắn ấn xuống đất.

"Chạy đi!" Người đàn ông quay đầu nóng nảy liều mạng hét về phía các anh trai.

Một đám đàn ông đang đứng đực người ra, sau khi được nhắc nhở lập tức điên cuồng tản ra bỏ chạy.

Tức khắc bốn năm người cảnh sát không còn đủ dùng nữa, không thể đuổi kịp bọn họ.

"Đừng chạy! Chạy cái gì mà chạy! Chúng ta vô tội cơ mà!" Chu Tùng tức điên người, còn lão Bát quá không kiên nhẫn rồi.

Bọn họ không chạy thì còn có thể không sao, không phải chỉ tìm được mỗi sợi dây thừng thôi à? Tìm được rồi thì thế nào? Đúng là dây thừng nhà bọn họ thì làm sao? Dùng dây thừng g.i.ế.c heo cũng phạm pháp à?

Lưu Đại Cần nói bọn họ dùng sợi dây thừng này trói cô ta thì đúng như thế à? Dây thừng mở miệng ra làm chứng cho cô ta à?

Còn có cả chai xì dầu, nhà ai mà không có xì dầu? Nhà ai mà không có khăn lau?

Chai xì dầu đó biết nói chuyện à? Nói nó là của nhà quả phụ Chu? Nói nó bị Lưu Đại Cần cầm?

Hay là cái khăn lau kia có thể nói? Nói nó bị bọn hắn dùng để bịt miệng Lưu Đại Cần?

Bọn hắn thích nhét đồ vào trong hốc thì làm sao chứ!

Không chạy thì không sao.

Chạy mới xảy ra việc lớn.

Nhưng cho dù Chu Tùng kêu gọi đầu hàng cũng vô dụng, mọi người bị lão Bát quát, nếu chuyện này bị phát hiện hậu quả vô cùng nghiêm trọng, trong thời đại nghiêm trị này, rất có thể sẽ mất mạng.

Không một ai muốn chết.

Đằng sau còn có người truy đuổi, tất cả mọi người đã bắt đầu chạy, bây giờ muốn dừng lại cũng đã muộn.

Chạy đi.

Trong nháy mắt, sáu bảy người đàn ông đã trèo lên tường.

Thân thủ những cảnh sát khác không bằng Tề Phi Hồng, chỉ có hai người trong số họ bắt được anh em nhà họ Chu, còn lại vẫn không thể khống chế được, mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ đã chạy thoát.

Tề Phi Hồng điên tiết, sau khi còng người trong tay vào cửa, hắn lại đi bắt những người khác.

Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy hai người ngay ngoài bờ tường.

Rõ ràng là bức tường này không cao, nhưng sau khi bọn hắn nhảy xuống, lại ngã không đứng dậy nổi.

Trong lòng hai người đàn ông này tức muốn chết, ai lại ném một đống đinh ra đất vậy chứ! Đâm hết vào chân và đùi của bọn hắn.

Như thế này còn chạy kiểu gì nữa? Đau c.h.ế.t mất thôi!

Tề Phi Hồng vui vẻ gọi người bắt hai tên kia lại, rồi lại đi bắt những người khác.

Những người nhảy khỏi tường khác đều gặp kết cục giống như vậy, chẳng biết ai đã rải một vòng đinh ra khắp sân sau nhà họ Chu.

Đây rõ ràng là có người cố ý trả thù, tất cả đinh rải ra đất, đầu nhọn đều hướng lên trên, mấy người đàn ông nhảy từ trên tường xuống sẽ lập tức gặp nạn.

Tề Phi Hồng sau khi đi kiểm tra một vòng đã quay lại, hỏi Hoa Chiêu: "Là người của cô làm?"

Hôm qua hắn nhìn thấy Hoa Chiêu dẫn theo mấy người vệ sĩ, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy bọn họ đâu.

Cô có người, có động cơ và năng lực để làm mấy chuyện này.

"Không, sao có thể chứ." Hoa Chiêu mỉm cười phủ nhận.

Dĩ nhiên là cô nói người làm.

Chó cùng dứt dậu!

Chỉ cần hôm nay tìm được bằng chứng xác thực, nhà bọn hắn nhất định sẽ bị bắt. Nếu bọn họ không cảnh giác, khả năng bọn chúng chạy trốn rất cao, cho nên nhất định phải đề phòng.

Nhưng cô không thể thừa nhận được, nếu không sẽ phải bồi thường tiền thuốc men.

Tề Phi Hồng gật đầu: "Đúng đúng, chuyện này nhất định không phải do cô làm."

"Đi, đưa bọn hắn đến bệnh viện trước đi." Tề Phi Hồng nhìn một đám đàn ông đau đớn kêu gào, nhếch miệng cười.

Có người chân bị cái đinh dài mười mấy cm đ.â.m vào chân, cái chân này còn giữ lại được à?

Thật tàn nhẫn.

"Không cần phải đến bệnh viện, tôi chính là bác sĩ. Để tôi giúp bọn hắn rút đinh ra, sau đó có thể đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra luôn." Hoa Chiêu nói.

"Được." Tề Phi Hồng vẫn gật đầu như cũ.

Vốn đây cũng chỉ là quy trình, hiện tại vừa vặn tiết kiệm được thời gian thì càng tốt.

Hoa Chiêu lấy ra một bộ sơ cứu đơn giản từ trong ba lô, bao gồm thuốc khử trùng, băng gạc và nhíp.

Tề Phi Hồng lắc đầu, đã chuẩn bị tốt như vậy rồi còn nói không phải do mình làm.

Người con dâu này của nhà họ Diệp quả nhiên đủ tàn độc.

Hắn mắc chứng sợ lỗ nên không dám nhìn mấy bàn chân chi chít lỗ kia.

Hắn phái người quay về sở yêu cầu lấy xe lăn để lát nữa đẩy những người này về. Lúc quay đầu lại thì thấy còn sót lại người đàn ông duy nhất còn nguyên vẹn, Chu Tùng.

Chu Tùng mặt mũi cứng đờ, đang sững sờ.

Bên phía Hoa Chiêu chỉ vài phút thôi đã xử lý xong.

Cô chỉ chịu trách nhiệm dùng nhíp nhổ đinh ra, và rắc một ít bột để cầm máu. Mấy việc như băng bó thì để cho cảnh sát làm là được.

Sau khi xong việc, Hoa Chiêu khử trùng bằng khăn ướt tự chế, rồi đi đến bên cạnh Tề Phi Hồng, hỏi hắn: "Làm sao có thể chứng minh cái dây thừng kia dùng để trói Lưu Đại Cần?"

Cô vừa hỏi đến vấn đề này, cái mặt gỗ của Chu Tùng có phản ứng, tò mò nhìn cô, cô cũng biết là tìm thấy dây thừng cũng vô dụng à?

Tề Phi Hồng cũng nhíu chặt mày, không hiểu sao Hoa Chiêu lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn đáp: "Tôi thấy trên dây thừng có vết m.á.u người vẫn còn mới, lúc về cần phải mang đi xét nghiệm một chút."

Chu Tùng vẫn bất động, vệt m.á.u người? Là lúc mổ lợn không cẩn thận bị dính vào!

Nếu không trùng nhóm máu, thì đó có thể là m.á.u của những người khác trong nhà! Dù sao người trong nhà cũng nhiều, nhóm m.á.u gì mà chả có.

Hoa Chiêu cười nói: "Tôi nghe nói bây giờ kỹ thuật DNA đã được dùng trong quá trình điều tra tội phạm, hơn nữa còn được tiếp nhận làm chứng cứ. Anh có biết về DNA không?"

Cô hỏi Tề Phi Hồng.

Tề Phi Hồng gật đầu, mấy tháng trước hắn mới biết có phương pháp điều tra tội phạm tiến tiến như vậy, lập tức giật nảy mình!

Trong mấy tháng qua, rất nhiều vụ án cũ đã được phá.

"Để tôi nói cho ông biết DNA là gì!" Hoa Chiêu nói với Chu Tùng.

Lời cô nói vô cùng dễ hiểu, rõ ràng, mạch lạc, Chu Tùng nghe xong sắc mặt trắng bệch.

Ông ta nghe hiểu.

Hiện tại có loại kỹ thuật có thể chứng mình vết m.á.u trên sợi dây thừng đó là của Lưu Đại Cần.

Đợi đã, ngày hôm qua Lưu Đại Cần để lại vệt m.á.u lên đó? Cô ta bị thương? Vết m.á.u trên đó hẳn phải là của Mạnh Cường mới đúng chứ!

Hoa Chiêu tiếp tục hỏi Tề Phi Hồng: "Trên chai xì dầu kia nhất định có dấu vân tay của quả phụ chu và Đại Cần, điều này có thể chứng mình Đại Cần quả thật bị Chu quả phụ lừa tới đây.

"Khăn lau kia cũng có nước bọt của Đại Cần, cái này cũng có thể mang đi xét nghiệm DNA, con bé không thể tự nhét mấy đồ này vào miệng mình được chứ nhỉ?"

"Mấy chứng cứ này cộng lại, Chu Tùng, các người chạy không thoát đâu." Hoa Chiêu nói.

Nội tâm của Chu Tùng sụp đổ, mọi người choáng váng.

Tiếng kêu rên thảm thiết trong sân nhà họ Chu không biết đã ngừng từ lúc nào.

Hoa Chiêu chỉ nói mấy câu đã làm sụp đổ hàng phòng ngự tâm lý của mấy anh em nhà họ Chu.

Sau khi đến đồn công an, trạng thái tâm lý của Chu Lão Bát kém cỏi nhất, là người đầu tiên khai báo, tại sao Mạnh Cường lại tới tìm bọn họ, đến lúc nào, nói bọn hắn làm những chuyện gì, bọn hắn hành động ra sao.

Đã có người chịu mở miệng, những chuyện phía sau lập tức trở nên dễ dàng hơn nhiều

Quả phụ Chu đang ở trong phòng bệnh đã bị giải đi.

Mạnh Cường đang nằm trên giường bệnh chưa tỉnh, cưỡng bức không thành cũng sẽ bị bắt.

Hiện tại hắn là phạm nhân cho dù chưa bị dẫn đi cũng bị cảnh sát tiếp quản.

Bởi vì yêu cầu gấp rút xử lý, nên sau 3 ngày kết quả DNA đã được đưa đến đây. Vết m.á.u trên dây thừng và khăn lau quả thật là của Đại Cần, cộng thêm có lời khai của người nhà họ Chu, Đại Cần được thả ra ngoài.

Bây giờ vấn đề duy nhất của cô ấy chính là ra tay quá nặng.

Là phòng vệ chính đáng hay là vượt quá giới hạn phòng vệ, vẫn cần phải xem xét lại.

Nhưng mà chuyện này phạm vi rất rộng, g.i.ế.c c.h.ế.t người mới là vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng, nếu như Mạnh Cường có thể tỉnh lại thì không có vấn đề gì lớn.

Trong khách sạn, Hoa Chiêu hỏi Đại Cần: "Biết mình sai ở đâu không?"

"Dạ." Đại Cần gật đầu.

Mấy ngày hôm nay cô ấy cũng đã suy nghĩ lại kỹ càng.

"Sai ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi.

"Lời kẻ thù nói không thể tin." Đại cần nói.

Đã sớm biết quả phụ Chu không đáng tin, làm sao mà bà ta có thể tốt bụng làm thịt kho tàu cho bọn họ được chứ? Người ta nói gì cô cũng làm, bị lừa cũng xứng đáng.

Hoa Chiêu….

"Khá tốt, có điều hãy suy nghĩ kỹ càng hơn. Còn gì nữa không?" Cô hỏi.

"Còn có, không nên hành hung trước mặt mọi người." Đại Cần nói.

Cô ấy cũng đã nghĩ rồi, nếu lúc đó cô aays c.ắ.t c.ổ Mạnh Cường ngay trong sân, sau này cô ấy không thừa nhận, người nhà họ Chu là bên đương sự, họ hàng thân thích, nếu đứng ra chỉ tội sẽ không được thừa nhận.

Làm chuyện xấu không thể để cho người khác nhìn thấy.

Hoa Chiêu gật đầu: "Nếu đã nghĩ được như vậy rồi, chị sẽ không nhiều lời nữa. Em đi tắm rửa rồi thay quần áo đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn để chúc mừng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-322.html.]

Lần này Đại Cần coi như vượt qua một lần nguy hiểm.

Con bé xử lý chuyện này xem như cũng được.

Bị bảy tám người đàn ông vây bắt trói, lại có ý đồ quấy rối, còn có thể dựa vào chính mình chạy thoát, mà không bị thương gì hết, cách xử lý có chút sai xót nhỏ cũng có thể tự mình nhận ra.

"Xem đi, cho mấy đứa đi học võ là có chỗ dùng cả đấy, hai đứa về sau học hành cho tốt." Hoa Chiêu nói với Đại Cần và Tiểu Cần.

Hai người gật như giã tỏi, nói một trăm lần không bằng tự mình trải nghiệm một lần.

Hiện tại Đại Cần dự định về sau thời gian luyện võ sẽ tăng gấp ba lần!

Cũng may là lần này Mạnh Cường dễ lừa, cởi dây thừng trên đùi ra cho cô ấy, cộng thêm võ công của mấy anh em nhà họ Chu không cao.

Nếu không, cô ấy thật sự tiêu rồi.

Đại Cần trong lòng còn sợ hãi đi đến buồng vệ sinh tắm rửa. Khi nước nóng dội xuống đầu, có tiếng nước che giấu, cô ấy mới dám bật khóc.

Ở trước mặt anh chị em mình, cô ấy không dám khóc.

Đều tại bản thân ngu ngốc, cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ mà khóc.

Nhưng cho dù cô ấy cố kiềm nén thế nào thì tiếng khóc vẫn bị người bên ngoài nghe thấy.

Đại vĩ cắn răng: "May là mấy người nhà họ Chu đã vào tù! Nếu không anh nhất định sẽ không để yên cho bọn hắn!"

Tâm trạng Tiểu Vĩ thật ra cũng không tệ lắm, hắn vẫn luôn canh giữ ở đồn công an, nên đã thấy được bộ dạng của mấy người nhà họ Chu.

"Anh không biết thôi, cái chân kia bị quấn giống y như cái bánh chưng, nghe nói đã bị đ.â.m thành cái sàng, sau này có lẽ sẽ bị cắt bỏ, phải ngồi xe lăn cả đời!"

Điều này còn hả giận hơn so với việc bỏ tù bọn hắn vài năm.

Thật ra sự việc lần này không phải là vấn đề gì lớn, rốt cuộc là mưu đồ chưa đạt được, phạm tội bất thành, hơn nữa thủ phạm có tỉnh lại hay không còn chưa biết, cho nên người nhà họ Chu không c.h.ế.t được, nhiều lắm cũng chỉ bị bỏ tù vài năm.

Bọn họ cảm thấy như thế vẫn rất nhẹ.

Loại người này vào tù vài năm, ra ngoài vò đã mẻ lại sứt, càng dễ gây chuyện ác hơn nữa.

Đấy chính là thả hổ về rừng.

Giờ thì tốt rồi, cả đời phải ngồi xe lăn, cho dù bọn hắn muốn phá cũng không phá được.

Đại Vĩ vẫn chưa biết chuyện này, người nhà họ Chu vào đó rồi sẽ không ra ngoài được, nên hắn không thấy được, nhanh chóng hỏi thăm.

Nghe xong sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều.

Trong lúc mấy chị em nói chuyện phiếm, Đại Cần ở bên kia cũng đã tắm rửa xong, sau đó cùng mọi người đi ra ngoài, định đi tìm một khách sạn lớn ăn uống một chút.

"Đúng rồi, nhân tiện đi đến đồn công an gọi Tề Phi Hồng đi cùng luôn. Chuyện lần này phải cảm tạ hắn đã xuất lực, bằng không, có lẽ em đã phải chịu tội rồi." Hoa Chiêu nói với Đại Cần.

Cô đã nghe nói về mấy "Quy tắc" của niên đại này, không thể nào tốt đẹp được.

Có người che chở, ít nhất Đại Cần cũng không phải chịu nỗi khổ da thịt.

Hơn nữa về sau Tề Phi Hồng tích cực điều tra, còn cho phép cô đi đến nhà họ Chu, nên cũng tiến triển nhanh hơn.

Nếu như hắn không làm gì hết, chẳng lẽ Hoa Chiêu còn phải tự mình đi đến nhà họ Chu lấy dây thừng và cái chai kia ra nữa?

Như vậy không đủ thuyết phục.

"Đúng thế! Thật sự phải cảm ơn anh ấy! Ngày em mới vào trong đó..." Đại Cần nói đến đây thì dừng lại, lại nói tiếp: "Cũng may là anh ấy xuất hiện kịp thời, bằng không, haiz."

Anh em mấy người trầm mặc, không ai hỏi cô ấy ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện gì, cho dù hỏi được cũng vô dụng.

Cũng may chuyện đã qua, cũng không có tổn thất gì, bọn họ cần phải học cách mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đồn công an cách đây không xa, rất nhanh đã đến nơi. Đúng lúc bây giờ là giờ ăn cơm, Tề Phi Hồng đang dẫn theo một vài người khác đi ra ngoài.

Nhìn thấy mấy người Hoa Chiêu đến, hắn tự động bước tới.

"Có việc?" Hắn hỏi.

Không đợi Hoa Chiêu nói chuyện, Đại Cần đã chủ động đứng ra nói: "Anh Tề, cảm ơn anh vì tôi mà bận rộn, giúp tôi giải trừ oan khuất! Tôi, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào, muốn mời anh ăn bữa cơm!"

Tề Phi Hồng cười nói: "Không cần, muốn cảm ơn thì cảm ơn chị cô đi, không có chị cô, thì tôi cũng không làm gì được."

Tề Phi Hồng đột nhiên hỏi Hoa Chiêu: "Đúng rồi, con ch.ó kia đâu? Cô đưa nó đi chỗ nào rồi?"

Ngày đó sau khi rời khỏi nhà họ Chu, hắn thấy con ch.ó của nhà họ Chu kia lén lút theo sát ở phía sau.

Lúc đầu hắn còn tưởng con ch.ó này trung thành, muốn đi theo bọn hắn để bảo vệ chủ.

Quả thật nó cũng đi theo tới ngoài đồn công an, rồi ngồi chồm hỗm trong xó.

Nhưng đợi đến lúc Hoa Chiêu đi ra, trong lúc vô tình hắn thấy con ch.ó kia vẫy đuôi rời đi cùng Hoa Chiêu!

Một người một chó, ở chung với nhau vô cùng hài hòa tự nhiên, người nào không biết có khi còn tưởng đấy là con ch.ó Hoa Chiêu nuôi từ bé!

Không nói lên lời, hắn tìm đến nhà họ Chu hỏi thăm. Con chó kia quả thật là của nhà bọn hắn, bọn hắn nuôi nó cũng đã ba năm rồi!

Kết quả là nuôi được một con sói mắt trắng.

Nhìn con ch.ó kia thân thiết với Hoa Chiêu như thế, trong thoáng chốc Tề Phi Hồng cảm thấy hoài nghi lai lịch những chứng cứ có trong tay mình.

Nếu là như thế, cho dù DNA có trùng khớp cũng không chứng minh được điều gì.

Cũng may sau này có lời khai của người nhà họ Chu, hắn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng Tề Phi Hồng rất tò mò không biết cô làm thế nào mà có thể nhanh chóng thuần phục được chó nhà người khác, biến nó thành một con sói mắt trắng, hắn cực kỳ muốn học.

Hoa Chiêu cười, không hề phủ nhận, giờ ván đã đóng thuyền rồi, nói thêm một hai câu ngoài lề với người xa cũng không có vấn đề gì.

"Bây giờ nó là chó hoang." Hoa Chiêu quay đầu lại vẫy vẫy tay.

Một con ch.ó đen ngồi cách bọn họ mười mấy mét, vui vẻ nhìn về phía Hoa Chiêu lè lưỡi, lắc lắc cái đuôi lấy lòng.

"Khi nào quay lại thủ đô tôi sẽ dẫn nó theo, tìm cho nó một mái nhà." Hoa Chiêu nói.

Con chó này rất thông minh, không phải con ch.ó nào cũng thông minh thế này, cô rất thích.

Nhưng bây giờ cô đã nuôi hai con ch.ó rồi, hơn nữa còn là một đôi. Nên cô sẽ tìm cho nó một gia đình khác.

“Có kỹ xảo gì không?” Tề Phi Hồng tò mò hỏi.

“Trời sinh tôi đã được động vật thích, anh không học được.” Hoa Chiêu nói.

Tề Phi Hồng gật đầu, hắn tin.

Nếu không thì sao? Hắn không tin trên đời này có loại kỹ thuật huấn luyện chó như vậy, con người còn có kỹ thuật huấn luyện, nhưng chó không đủ thông minh để phối hợp.

Thứ này trời sinh đã trung thành.

"Đi, đi ăn cơm thôi." Tề Phi Hồng nói.

Đại Cần cười, cô ấy còn tưởng rằng hắn nói tới nói lui là muốn từ chối mình, không ngờ trái lại hắn không hề ưỡn ẹo mà dứt khoát đồng ý, thật đàn ông!

"Anh có biết nhà hàng nào không? Giới thiệu chút đi! Chúng tôi không rành nơi này lắm." Hoa Chiêu nói.

"Được, đi theo tôi." Tề Phi Hồng sảng khoái nói.

Sau đó rẽ qua bảy tám cái ngõ, hắn dẫn Hoa Chiêu đến một tiệm ăn nhỏ bên cạnh một nhà xưởng.

Mặt tiền không lớn, bên trong phòng bày bảy tám cái bàn bốn người.

Nhưng lại chật kín người.

Bên ngoài còn có người tiếc vì tới muộn không có bàn, ồn ào kêu ông chủ ngày mai nhớ giữ bàn cho bọn hắn.

Ông chủ tính tình nóng này, thẳng thừng cự tuyệt.

"Không được, tôi bị người ta cho leo cây nhiều phát sợ rồi, suýt chút nữa thì không buôn bán được nữa." Ông chủ hơn 50 tuổi nói.

"Đó là do có người cố tình muốn chỉnh ông, tôi đâu muốn chỉnh ông đâu! Chúng tôi đều là khách hàng lâu năm, qua lại với nhau nhiều năm như vậy rồi, ông còn không tin tôi à?" Một người đàn ông không đợi được bàn nói.

Ông chủ vẫn lắc đầu như cũ: "Mấy người chỉnh tôi lúc trước đều là khách hàng cũ."

Người đàn ông kia cũng biết chuyện này, lập tức giúp ông ta mắng cả buổi, hậm hực mà thẳng bước đi.

"Làm sao bây giờ? Đợi à?" Đại Cần đứng bên cạnh Tề Phi Hồng hỏi.

Cô ấy lặng lẽ ngẩng đầu, ước lượng chênh lệch chiều cao giữa mình và Tề Phi Hồng.

Cừ thật, cô ấy tự cảm thấy mình không hề thấp, cao 1 mét 66, đỉnh đầu lại chỉ chạm tới bả vai của Tề Phi Hồng. Khi đứng gần cô ấy phải ngước đầu lên nhìn hắn.

Tề Phi Hồng không trả lời cô ấy, mà hét lên với ông chủ: "Ba."

Chỉ một câu nói đã khiến cho Đại Cẩn cuống quýt, ba?

Ông chủ tiệm ăn này là cha của Tề Phi Hồng ư?

Vừa rồi cô ấy không chú ý, bây giờ nhìn kỹ, quả thật ngoại hình của hai người có chút giống. Mặt lạnh giống nhau, cũng cao giống nhau.

Cha Tề ngẩng đầu, nhìn thấy Tề Phi Hồng, ông cười đến nhăn hết cả mặt lại.

Mặt lạnh? Nhất định là cô ấy nhìn lầm rồi!

"Con trai cả về rồi! Sao hôm nay lại về nhà ăn cơm vậy? Ái chà, chiêu đãi bạn à? Lại là nữ đồng chí"

Sắc mặt cha Tề chợt thay đổi, khẩn trương quay ra phía sau hét lớn: "Mẹ nó! Mẹ nó ơi! Trong tủ lạnh còn cái gì? Đừng bán thịt bò, gà vịt nữa! Con cả dẫn nữ đồng chí về nhà!"

Đằng sau bếp lập tức vang lên tiếng lạch cạch, chỉ chốc lát sau đã thấy một người phụ nữ vội vàng chạy ra.

Nhìn Lưu Đại Cần đang đứng gần Tề Phi Hồng nhất, vẻ mặt bà mững rỡ hai tay tạo thành chữ thập, không biết nói cái gì cho phải.

Thực khách xung quanh nhìn người một nhà.

Hoa Chiêu nhanh chóng kéo em trai em gái lùi ra xa một chút.

Chỉ có Đại Cần vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó, đi cũng không được ở lại cũng không xong.

Gương mặt Tề Phi Hồng đen sì.

"Đây không phải là đồng nghiệp của con! Hai người nghĩ chuyện tốt gì thế? Dừng lại đi." Tề Phi Hồng vừa xoay người gọi mấy người đi vào vừa nói: "Đồ ăn ngon phải để tôi, hôm nay tôi tiếp đãi bạn bè."

"Không không không, tôi mời khách tôi mời khách." Đại Cần lập tức nói: "Lúc trước đã nói là tôi mời khách, để cảm tạ anh, sao có thể để cho anh tiêu tiền được chứ."

Lúc đi ngang qua bố mẹ Tề, Đại Cần nhỏ giọng lên tiếng chảo hỏi: "Cháu chào chú chào dì."

"A tốt tốt! Chào cháu chào cháu." Gương mặt thất vọng của ba mẹ Tề lại ấm lên, trực tiếp đi theo mấy người vào sân sau, tiệm cơm đằng trước cũng không thèm quản nữa.

Khách gọi cũng không quay lại.

Hóa ra ở sân sau là một nơi rất xinh đẹp.

Đây không phải là một khoảng sân nhỏ, một nửa ngôi nhà phía nam được dùng làm tiệm ăn.

Xuyên qua nhà bếp phía sau là một cái sân lớn rộng khoảng 200 m², bên kia căn nhà là nhà chính 5 gian.

Sân được lát bằng đá xanh, sạch bóng không có cái gì.

Năm gian nhà ngói lớn sáng sủa sạch sẽ.

Tề Phi Hồng dẫn mọi người vào một gian nhà gần nhât.

Gian nhà này được thiết kế như một phòng riêng biệt, nhưng thật ra nó được thông với phòng khách ở nhà riêng.

Vừa nhìn là biết không dành cho người ngoài.

Đại Cần đột nhiên cười.

Hoa Chiêu cũng mỉm cười, Tề Phi Hồng này thật ra không hề cổ hủ chút nào. Đừng chỉ nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của hắn, kỳ thực hắn rất khôn khéo, rất biết cách kéo quan hệ với bọn họ.

So với ra khách sạn ăn, thì dẫn bọn họ về nhà ăn cơm tốt hơn nhiều.

Quan hệ giữa bọn họ lập tức trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Ba mẹ Tề đứng ở mép bàn, hỏi Đại Cần: "Cô bé, cháu muốn ăn gì?"

Bọn họ đã quan sát một lượt mấy người mà con trai dẫn về.

Hai người thanh niên thì bỏ qua!

Một người phụ nữ tuy rằng rất đẹp, nhưng là kiểu đẹp của các phu nhân, cả người tràn đầy khí chất, con của ông không xứng.

Một người còn quá nhỏ, vẫn là một đứa bé.

Chỉ có cô gái này, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh con trai ông, có triển vọng.

Đại Cần bị ánh mắt chăm chú của hai người già nhìn làm cho có chút sợ hãi, cả mặt đỏ bừng, nói: "Cháu không kén ăn, ăn cái gì cũng được ạ."

"Vậy các cháu muốn ăn cái gì?" Lần này cha Tề hỏi những người khác.

Đang ăn cơm ở nhà người ta, làm gì có ai không biết xấu hổ há mồm đòi thực đơn? Đó là thiếu EQ.

"Chú, bọn cháu cũng không kén ăn, có cái gì thì ăn cái đó." Hoa Chiêu nói.

Ba Tề cười: "Vậy các cháu có cái gì không ăn được không? Hành, gừng, tòi, rau hẹ, rau thơm, ớt? Có cái gì không ăn được không?"

"Đều ăn được hết ạ." Đại Cần nói.

"Được rồi! Mọi người ngồi đi, chú đi xào rau, lập tức có thể ăn! Mẹ nó ơi, bà bưng rau trộn lên trước cho mấy đứa đi, rót thêm một bình trà!"

Hai người lập tức bắt tay vào làm.

Đại Cần cứ nhấp nha nhấp nhổm.

Cô ấy cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, trời sinh đã giác ngộ phương diện này, lại có thêm Hoa Chiêu dạy dỗ, cô ấy càng hiểu rõ.

Đến nhà người ta còn ngồi há miệng đợi ăn, chờ hầu hạ như đang ở khách sạn, thế thì hơi quá đáng.

Đại Cần kéo Tiểu Cần đứng dậy, đi đến nhà bếp giúp đỡ.

Đại Vĩ Tiểu Vĩ ngượng ngùng chen vào nhà bếp, nhưng làm thế nào cũng không chen vào nổi, hai người thu dọn việc trong phòng, bưng trà rót nước, không cần mẹ Tề hầu hạ.

Băng tuyết trên mặt Tề Phi Hồng cũng hòa tan, không trưng ra khuôn mặt nghiêm nghị giống khi đang ở bên ngoài nữa, thoải mái tự nhiên hơn.

Mấy người em của Hoa Chiêu không tồi, được dạy dỗ rất tốt.

Không học được sự tàn nhẫn của chị mình.

Không đúng, Lưu Đại Cần cũng đủ ác đấy, dám đứng trên đường c.ắ.t c.ổ người ta.

Đồ ăn đi lên, cả khách và chủ đều vô cùng vui vẻ.

Tay nghề của cha mẹ Tề quả thật không tồi, tuy không so được với Hoa Chiêu, cũng không so được với tiệm cơm của Trương Quế Lan, nhưng là tuyệt đối đáng để tự hào.

Nhìn tiệm cơm chật ních người bên ngoài là đủ để chứng minh.

“Chú à, tay nghề của chú rất tốt, sao chú không nghĩ đến việc mở rộng quy mô một chút?” Đại Cần tự nhiên hỏi cha Tề.

Không biết ông xuất phát từ tâm lý gì mà cũng tới cùng chen chúc với bọn họ trên bàn cơm, cười đùa suốt cả bữa ăn.

Nghe thấy có người khen mình, ông cười tươi như hoa nói: "Chú và dì làm thế này cũng bận lắm rồi, lớn hơn thì lại bận bịu quá không kham nổi, hiện tại như thế này vừa đủ."

"Vậy thuê thêm vài người, hai người chỉ phụ trách xào rau, thuê thêm mấy nhân công để rửa và thái đồ ăn, chú với dì phụ trách xào nấu, tiền lời có thể tăng thêm gấp đôi." Đại Cần nói.

Cô ấy rất rành mấy chuyện này, tiệm ăn nhà cô ấy không phải cũng như thế à?

Nếu cái gì cũng chỉ trông cậy vào một mình mẹ, thì nhà cô ấy làm sao có thể kinh doanh một tiệm cơm lớn như bây giờ.

Cha Tề nhìn cô ấy một cái, tâm tư của cô gái này không nhỏ ah.

"Thuê nhân công, phải quản lý, còn có rủi ro, còn phải chi tiền nữa." Ông chỉ ra rất nhiều điểm hạn chế, nhưng đều bị Đại Cần nói lại.

Hơn nữa còn nói đâu ra đấy, ông mở tiệm cũng không phải để kiếm tiền, nên chưa từng cân nhắc đến mấy vấn đề này.

Cha Tề nói tới hứng trí, tò mò hỏi han: "Làm sao cháu hiểu được mấy chuyện này?"

"Nhà của cháu cũng mở tiệm cơm." Đại Cần nói: "Hơn nữa là do mẹ cháu một mình kinh doanh. Ban đầu cũng chỉ bắt đầu từ một tiệm cơm nhỏ, bây giờ mẹ cháu đã mở thêm hai cái."

Sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cha Tề, cũng sợ khiến mọi người nghĩ rằng cô ấy ở đây khoe khoang, nên đã nói ít đi vài lời.

Trong mấy năm gần đây tiệm cơm của Trương Quế Lan không mở rộng quy mô, nhưng lại mở thêm mấy chi nhánh.

"Ồ!" Cha Tề quả thực cao hứng muốn chết. Nhìn khí chất của anh em nhà này còn tưởng rằng là gia đình cao cửa, ông còn sợ con trai mình không xứng đây này.

Hóa ra nhà cũng mở quán ăn, cái này được, môn đăng hộ đối!

Tề Phi Hồng xụ mặt, liếc mắt nhìn cha mình một cái, muốn nói ông ấy nghĩ cũng đừng nghĩ, tiệm cơm nhà mình không cùng cấp bậc với tiệm cơm nhà người ta.

Hắn ở thủ đô đào tạo chuyên sâu một năm, cũng gặp nhà họ Diệp ở đây.

Lúc đi dạo thủ đô hắn đã nếm thử qua đồ ăn của Trương Ký, ăn xong chỉ có bốn chữ, tâm phục khẩu phục.

Tuy rằng rất đắt nhưng đáng đồng tiền bát gạo, không phải dựa vào tên tuổi của nhà họ Diệp để lừa tiền.

Đại Cần và cha Tề trò chuyện hăng say, Đại Cần thậm chí còn đồng ý sau này sẽ tạo hệ thồng quản lý cho nhà hàng của nhà họ.

Vô cùng nhiệt tình.

Tề Phi Hồng nhìn cô ấy thêm mấy lần.

Đại Cần phát hiện, quay đầu ngượng ngùng nói: "Tôi muốn cảm ơn anh, nếu ngày đó anh không đến, tôi đã bị bắt nạt rồi."

"Chỉ là việc nhỏ thôi, cho dù tôi không đến, bọn họ cũng sẽ không làm gì quá phận." Tề Phi Hồng đen mặt nghiêm túc nói.

Nói tiếp lại có chút xấu mặt, hắn cũng không muốn nhắc tới. Mấy người đó quả thật nên quản giáo lại cho tốt!

"Khi nào mấy người quay lại thủ đô?" Tề Phi Hồng hỏi.

"Tôi có thể rời đi được à?" Đại cần hỏi.

Rốt cuộc thì chuyện như thế nào vẫn chưa thể kết luận. Nói cho cùng nếu Mạnh Cường không tỉnh lại, hắn mà c.h.ế.t thì cô ấy nhất định sẽ gặp rắc rối.

"Thông qua thủ tục, là có thể." Tề Phi Hồng nói: "Nếu cả đời này hắn không tỉnh lại, thì cô định ở đây canh giữ cả đời à?"

Đại Cần lập tức cười, có thể đi là được!

Trường học đã khai giảng rồi, cuộc sống sinh viên của cô ấy, ngày đầu tiên đã đến muộn!

Cô ấy còn làm em trai, em gái nhập học muộn, còn cả anh trai nữa, còn làm trễ nải chị gái lâu như vậy.

"Chiều hôm nay mấy đứa đi về đi, chị sẽ ở lại thêm vài ngày để xử lý nốt mấy chuyện còn lại." Hoa Chiêu nói.

"Em cũng ở lại." Đại vĩ nói: "Đơn vị không có việc gì, em có thể xin nghỉ phép."

Đều là tại hắn không có việc gì tìm chuyện quay vè, nên mới xảy ra loại chuyện này, hắn không thể trốn tránh, phải tự mình giải quyết chuyện này cho xong, dạy cho bản thân một bài học.

"Em cũng ở lại! Dù sao đây cũng là chuyện của em, tự bản thân mình không biết cách xử lý ổn thỏa, em ở lại nhìn xem giải quyết như thế nào." Cô ấy nói xong cảm thấy không đúng lắm, bởi vì rời xa chị gái, cô ấy cũng không biết phải xử lý như thế.

Cô ấy nhiều lắm là ở cạnh chị gái học tập.

Cuối cùng chỉ có Tiểu Vĩ và Tiểu Cần là được ở lại, hai người đều là học sinh, tiếp tục nghỉ thêm cũng không được.

Ra khỏi tiệm cơm, cha Tề tiễn bọn họ ra tận cửa, hết lần này đến lần khác xác nhận với Đại Cần sau này sẽ liên lạc qua thư từ, gửi cho bọn họ kế hoạch phát triển tiệm ăn, ông mới thả người.

Trước đây ông thầm nghĩ mình kinh doạnh một tiệm ăn nho nhỏ, hàng ngày có việc để làm, kiếm được tiền, vậy là được.

Nhưng nhìn thấy một cô gái tốt như vậy, lòng ông liền động.

Nếu không làm cho gia đình mình trở nên tốt hơn, cao giá hơn chút, thì làm sao cưới được người con dâu như vậy! Nhỡ người ta chướng mắt gia đình ông thì làm sao bây giờ?

Con trai không thể độc thân cả đời được, thật vất vả mới có người không biết nội tình, cũng không phải người bản địa.

Rời khỏi nhà họ Tề, mấy người tiện đường cùng nhau trở về đồn công an.

Vừa vào đến cửa đồn công an cửa thì thấy một đám người từ bên trong lao ra.

"Đại Vĩ Tiểu Vĩ! Các cháu còn sống! Ông nội, bà nội thiếu chút nữa thì không gặp được các cháu nữa!" Ông cụ Lưu gào khóc.

Ông ta và bà cụ Lưu dẫn đầu vọt ra ngoài, còn cả một đám nam nữ đi theo đằng sau.

Trạng thái của ông cụ Lưu và bà cụ Lưu cũng không tốt, lúc trước chỉ mặc quần áo rách rưới, tinh thần uể oải, bây giờ thì mặt mũi bầm dập, chân cũng đi khập khiễng.

Mạnh Cường gặp chuyện không may, quả phụ Chu quá tức giân, nên cùng ngày đã sai anh em bắt hai người và cả Lưu Hướng Tiền về đánh.

Sau đó anh em nhà họ Chu và quả phụ Chu đều vào tù, nhưng vẫn còn lại hai người, Mạnh Tân, Mạnh Kiều.

Còn có cả con dâu và con cái của anh em nhà họ Chu, một đám đều là thanh niên trai tráng, thu thập ba người vô cùng dễ dàng.

"Ông, bà, các người…" Đại Vĩ nhìn bọn họ thành ra cái dạng này biết ngay đã xảy ra chuyện gì, tức khắc căm phẫn nhìn về phía mấy người nhà họ Chu đi đằng sau.

Bảy tám người phụ nữ trung niên đi đầu, rất có khí thế, đẩy ông cụ Lưu và bà cụ Lưu ra lập tức lao tới đây.

Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần lập tức bày ra tư thế, sau đó một đám đàn bà chạy tới gần: "Phù" một tiếng liền quỳ xuống .

"Oan uổng cho chồng tôi quá, hắn cái gì cũng chưa làm, hắn chưa hề chạm vào cô gái kia dù chỉ một chút! Tại sao hắn lại bị bắt lại chứ!"

"Chồng tôi cũng đâu có đụng đến cô, mọi chuyện đều là do anh cả, anh hai, Mạnh Cường và mấy người nữa làm, không liên quan gì đến chồng tôi!"

"Bà nói cái rắm, anh cả và chồng bà làm hết thảy! Chẳng liên quan quái gì đến chồng tôi!"

Bọn họ tự mình náo loạn.

Một đám chị em dâu vốn đã không hòa thuận, qua vài ngày cũng chẳng thấy ai bàn bạc xem để người nào gánh tội thay.

Hoa Chiêu thấy lạ hỏi: "Nghe nói các người thường xuyên bị chồng mình đánh đập, bạo hành gia đình. Mỗi lần đều bị đánh tới kêu cứu mạng, bây giờ bọn họ phải vào tù, không phải các người nên vui mừng à?"

Dù ở bất kỳ thời đại nào, nếu cô dính phải một người đàn ông như vậy, đối phương mà c.h.ế.t rồi cô còn phải thắp nhang mà chúc mừng ấy chứ. Bị bắt thì càng tốt, nếu bị phán chung thân thì càng sướng hơn nữa, khỏi cần phải phân chia tài sản, tất cả đều là của cô hết.

Nhưng có một vài người phụ nữ hiển nhiên lại không nghĩ như vậy.

“Không có đàn ông chống đỡ thì cái nhà này sống thế nào đây?” Một người phụ nữ khóc lóc nói.

Người phụ nữ khác khóc ròng nói: "Không có đàn ông, ai kiếm tiền nuôi gia đình bây giờ? Ba đứa con của tôi còn chưa lấy vợ đâu!"

"Con của tôi còn đang đi học đây này!"

Bảy tám người phụ nữ bắt đầu gào khóc ầm ĩ.

Hoa Chiêu hiểu, bọn họ không phải khóc vì chồng mình, mà là vì tiền.

Không có đàn ông, nguồn thu nhập trong nhà giảm đi một nửa thậm chí là toàn bộ, không phải là đến để chặn cô lại?

“Các bà nói mấy điều này với chúng tôi cũng vô dụng, chồng mấy người có tội hay không có tội, quan tòa sẽ định đoạt, chúng tôi không có quyền quyết định.”

Hoa Chiêu nói xong lập tức tức dẫn em trai em gái mình đi.

Tề Phi Hồng đứng phía sau mấy người quát lớn: “Các người đang làm cái gì đây? Xem kịch à? Đứng trước cửa đồn ông an làm ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa? Sợ người khác không biết khu vực các người quản lý xảy ra chuyện sao? Giữa ban ngày ban mặt mà…?"

Kiêng dè thanh danh của Đại Cần, nên hắn không nói tiếp.

Đại Cần chẳng sợ mất mặt, lúc trước cô ấy đã dám hét lên, thì bây giờ cũng không sợ người khác bàn tán.

Cô ấy cảm thấy mình cũng không cần phải vì chuyện này mà thấy mất thể diện. Cô ấy là người bị hại chứ không phải là thủ phạm, sao cô ấy phải thấy mất thể diện? Người mất thể diện chính là mấy kẻ xấu xa kia kìa!

Tề Phi Hồng không phải là đồn trưởng, hắn là cảnh sát nhảy dù xuống để xử lý vụ án này.

Nhưng lời nói của hắn rất hữu hiệu, một nhóm người xem kịch nãy giờ chạy ra ngoài, lại thêm cả vệ sĩ Hoa Chiêu mang dến, cản người lại.

Ông bà Lưu bởi vì trước đó không hề gom góp vào, trái lại lặng lẽ vòng qua mấy người gây chuyện, đuổi theo.

Đây là ông bà nội người ta, Tề Phi Hồng nhìn thấy cũng không nói lời nào.

"Đại vĩ! Ông bà nội tới rồi! Sao lúc đi không gọi chúng ta?" Ông bà Lưu dìu nhau vội vàng đuổi theo.

Lưu Hướng Tiền giống như người qua đường, không nói không rằng, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn ai, nhưng vẫn theo sát hai ông bà cụ đuổi theo đến đây.

Người đứng bên cạnh túm góc áo hắn là Lưu Nguyệt. Đứng sau Lưu Nguyệt là Mạnh Tân, Mạnh Kiều.

Theo sau là cả một dãy.

Đây không phải chỗ có thể ở lại lâu, Đại Vĩ nhìn thấy cũng không nói gì.

Những người theo sau hắn cũng im lặng, theo sát tới khách sạn.

Đây là khách sạn cao cấp nhất trong huyện, Hoa Chiêu lấy một phòng riêng, rồi cho người vào.

Lát nữa ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng không để cho người ngoài chê cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô lặng lẽ ngăn Tiểu Vĩ và Tiểu Cần lại, nhỏ giọng nói: "Mấy đứa nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc đi, một tiếng nữa sẽ có tàu."

Tiểu Vĩ và Tiểu Cần nhìn ông nội, bà nội và cha mình, còn có cả hai người con trai của Chu quả phụ, những người này vừa nhìn đã thấy khó đối phó.

Đặc biệt ông nội, bà nội, bọn họ không thể đối xử với họ như những người xa lạ được.

"Cũng không phải là ông bà nội của chị." Hoa Chiêu nói.

Tiểu Vĩ mỉm cười, chị gái nhất định sẽ không bị lỗ vốn. Được rồi, chị gái có để mình thiệt thòi bao giờ đâu, hắn lo lắng quá rồi.

Hắn kéo Tiểu Cần đi thẳng.

Hoa Chiêu đi vào phòng riêng, đóng cửa lại.

Không ai quan tâm Tiểu Vĩ và Tiểu Cần đã rời đi, ông bà Lưu thậm chí còn hy vọng Hoa Chiêu cũng rời đi luôn, để một mình Đại Vĩ ở lại đây là được.

Từ đầu đến cuối bọn họ đều không dám đối mặt với Hoa Chiêu.

Càng lớn tuổi sức khỏe ông bà Lưu càng kém, tính tình lại càng hay sợ sệt. Hoa Chiêu này mấy năm gần đây khí thế ngày càng mạnh mẽ, hai người căn bản không dám nói chuyện với cô, người ta cũng chẳng phải cháu gái của bọn họ.

"Ở đây không có người ngoài, có yêu cầu gì thì nói đi." Hoa Chiêu nói với ông bà Lưu.

Nếu đã hỏi bọn họ, thì bọn họ tất nhiên sẽ trả lời: "Chúng tôi không có yêu cầu gì, chỉ là chúng tôi bây giờ không có chỗ để đi, cũng chẳng có gì ăn, già rồi vô dụng."

Hoa Chiêu ngắt lời ông ta: "Con của ông vẫn chưa chết."

Lưu Hướng Tiền rụt cổ, nghĩ rắng đấy không phải nói hắn.

"Hơn nữa anh em của Chu quả phụ đã vào tù, không phải vẫn còn căn nhà đó à, giờ không có ai ngăn cản, sao các người không đến đó ở?" Hoa Chiêu nói.

Ông cụ Lưu lập tức cảm thấy khổ không tả nổi, nhưng vẫn nói tiếp: "Căn nhà kia, đã sớm sang tên cho Mạnh Cường rồi, bây giờ người ta muốn đuổi chúng tôi ra ngoài!"

Đó là sản nghiệp tổ tiên của Lưu gia, không phải nhà do đơn vị phân, cho nên vẫn có thể sang tên chuyển nhượng.

Quả phụ Chu vào cửa chưa được mấy năm đã ép Lưu Hướng Tiền sang tên nhà cho Mạnh Cường.

Hoa Chiêu, Đại Vĩ và Đại Cần lập tức nhìn về phía Mạnh Tân cùng Mạnh Kiều.

"Người ta", chính là chỉ bọn hắn sao.

Hoa Chiêu rất hiếu kỳ, hai người này sao vẫn còn mặt mũi ngồi ở đây nhỉ?

"Anh trai tôi thiếu chút nữa đã bị cô ta g.i.ế.c chết!" Mạnh Kiều đột nhiên chỉ vào Đại Cần nói: "Bây giờ người còn đang hôn mê bất tỉnh, không chừng ngày nào đó sẽ chết! Cô ta dựa vào cái gì mà được thả ra?”

"Còn nữa, hôm này bác sĩ tới tìm tôi, anh trai tôi phải nộp tiền viện phí! Các người làm anh tôi bị thương, cho nên các người phải bồi thường!"

"Em không trả tiền thuốc men à?" Hoa Chiêu hỏi Đại Vĩ.

Cô thật sự không thể để cho người ta chết, vì vậy lúc này vẫn phải chi ra tiền thuốc men.

Nếu ngừng thuốc nhỡ đâu c.h.ế.t người, tất cả tội lỗi lại đổ lên đầu Đại Cần.

Có thù hận gì, đợi người tỉnh lại rồi nói sau.

"Em trả 1000 trước, trên người em không mang nhiều tiền như vậy." Đại vĩ nói.

"Thế chắc không đủ." Hoa Chiêu lập tức nói vệ sĩ đi trả tiền, nói với bác sĩ cứ dùng những loại thuốc tốt nhất, không cần lo lắng về tiền bạc.

Hơn nữa cô ước tính có lẽ khoảng 2 ngày nữa Mạnh Cường sẽ tỉnh lại.

Nghe cô nguyện ý bỏ tiền như vậy, sắc mặt của Mạnh Kiều và Mạnh Tân vô cùng tốt, hai anh em liếc nhìn nhau, ánh mắt lấp la lấp lánh, tạm thời không nói gì.

Hoa Chiêu lại hỏi Đại Vĩ: "Chuyện của bọn họ em muốn xử lý như thế nào?"

Đại vĩ nhìn ông bà nội mình thật sự khó xử muốn chết.

Lúc trước hắn muốn sửa chữa lại nhà kho cho ông bà, nhưng giờ biết căn nhà kia đã được sang tên cho Mạnh Cường, hắn chán ghét muốn chết.

Theo lý, hắn là con cả của Lưu Hướng Tiền.

Cho dù Lưu Hướng Tiền tặng căn nhà đang ở cho người vợ đã sinh con cho mình, thì cũng nên sang tên cho Lưu Nguyệt, mà không phải cho một người khác họ, không có quan hệ huyết thống gì chứ.

"Chị nói đúng, ông bà em vẫn còn con cái, chưa đến lượt em quản." Đại vĩ nói.

Lưu Hướng Tiền lập tức nói: "Ba vô dụng, ba không quản được. Vì chuyện của Mạnh Cường mà nhà máy đã đuổi ba rồi."

"Sao bọn họ lại đuổi ông?" Đại vĩ lấy làm lạ nói.

Đại Cần là người bị hại!

Nhưng một thoáng sau hắn đã nghĩ ra.

Người làm chuyện xấu là mấy người nhà họ Chu, là Mạnh Cường, mà quả phụ Chu và Lưu Hướng Tiền làm cùng một nhà máy, đoán chừng là người ta đuổi việc quả phụ Chu, sau đó cũng đuổi luôn người liên quan là chồng bà ta Lưu Hướng Tiền.

Vậy thì phải trách Lưu Hướng Tiền chứ? Đều nhờ ông ta lấy được một người vợ quá tốt!

Chưa kể, Đại Vĩ thực sự cảm thấy oán giận.

Nguốn gốc của mọi chuyện tồi tệ này, đều bởi vì cha hắn.

Hắn lại càng không muốn quản.

"Hiện tại có rất nhiều người không có việc làm, nhưng chẳng thấy ai c.h.ế.t đói. Xã hội mở cửa, khắp nơi đều là vàng, tự ông nên nghĩ biện pháp kiếm tiền đi, tôi không quản được." Đại vĩ nói.

Lưu Hướng Tiền lập tức muốn khóc, nhưng rốt cuộc vẫn là ngại mất mặt.

Nhưng ông bà Lưu lại chạy đến, một người ôm một cái đùi, ngồi chồm hỗm trước mặt Lưu Đại Vĩ khóc.

Hoa Chiêu cảm thấy hết sức may mắn vì mình đã đóng cửa, nếu không lại để cho người ta chê cười.

Nhìn Đại Vĩ vẫn đứng yên, lửa giận đè nén dưới đáy lòng của Lưu Hướng Tiền dần bùng phát.

Đây là con của ông ta, là dòng giống của ông ta! Không có ông ta thì có hắn chắc!

Bây giờ bọn họ đã cùng đường, ông bà nội cầu xin nó giúp đỡ nó cũng không muốn giúp, thật là một kẻ vô lương tâm!

"Mày đừng trách tao vô nghĩa! Hôm nay mày nhất định phải nuôi bọn tao. Cho dù không muốn nuôi cũng phải nuôi, không dưỡng cũng phải dưỡng! Bằng không tao đến đơn vị mày tố cáo mày bất nhân bất hiếu gì đó Để tao xem còn có đơn vị nào cần mày!" Lưu Hướng Tiền chỉ vào Đại Vĩ quát lớn.

Loading...