Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 311

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:35
Lượt xem: 76

Hoa Chiêu lập tức biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đưa tay sửa sang lại chính mình, chỉ là giày vẫn còn ở trong phòng, nhất thời sẽ không đi vào được.

"Đừng lo lắng, là em tự làm, bọn hắn ngay cả một sợi tóc cũng không đụng vào được, ở đó." Hoa Chiêu chỉ một đống người không nhúc nhích nói.

Sát khí nơi đáy mắt Diệp Thâm lúc này mới giảm xuống.

Nhưng Hoa Chiêu tự biến mình thành bộ dáng này, chứng tỏ lúc trước cũng rất nguy hiểm, vẫn như cũ không thể nhịn!

Diệp Thâm nhảy xuống trên đất, ôm lấy Hoa Chiêu.

"Bị thương sao?" Anh hỏi.

"Em đương nhiên không bị, là Lưu Minh và Chu Binh, hai người bọn họ bị thương rất nặng, bọn chúng không muốn lưu lại người sống."

Hiện tại không phải lúc an ủi nhau, Hoa Chiêu đẩy Diệp Thâm ra, kéo anh vừa đi vừa hỏi: "Anh mang theo mấy người đến? Có đáng tin cậy không? Có thể giải quyết tất cả người Chu gia không?”

"Em nghe ý tứ của Chu Hiếu, cả thôn đều làm chuyện này, không dễ đối phó đúng không?”

Diệp Thâm gật đầu, anh đã lĩnh giáo.

Chu gia trước kia anh cũng từng nghe nói, đều là "buôn bán" trên biển, chẳng qua lúc trước vẫn chưa từng giao tiếp.

Hôm nay thật sự lĩnh giáo, toàn thôn đều là lính, thủ hạ tính ra, so với anh còn nhiều hơn.

Nhưng lợi hại thì chưa chắc.

Hoa Chiêu mang theo Diệp Thâm vào phòng, Diệp Thâm liếc mắt một cái liền thấy Lưu Minh và Chu Binh đang ngồi trên mặt đất, toàn thân đều là máu, sự nguy hiểm của sự việc ngay lập tức được nâng lên một cấp độ khác.

Diệp Thâm nhìn phòng ngự xung quanh của sơn động này, biết người Chu gia vì sao không lo lắng nơi này.

Hiện tại Hoa Chiêu lại không có việc gì, anh liền nói: "Anh đi ra ngoài một chút, các em lại ở chỗ này chờ anh."

“Em đi cùng anh." Hoa Chiêu nói.

"Không cần, bên ngoài đao thương không có mắt, em ở lại chỗ này bảo vệ bọn họ, nếu có nguy hiểm, hãy gọi anh." Diệp Thâm nói.

Chỉ cần ở trong phạm vi Chu gia thôn, cho dù xung quanh tiếng s.ú.n.g dày đặc, nếu Hoa Chiêu gọi anh, anh nhất định có thể nghe thấy.

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, cô muốn hỗ trợ cũng không cần tự mình ra mặt.

5 năm qua, dị năng của cô được rèn luyện, đã không còn như xưa nữa.

Diệp Thâm trở về, rất nhanh, tiếng s.ú.n.g bên ngoài càng dày đặc.

Hơn nữa còn xen lẫn tiếng khóc của người Chu gia, lúc thì người này chết, lúc thì người kia chết.

Chẳng bao lâu, cả ngôi làng đều sôi sục.

Tình cảm quần chúng xúc động, thề sẽ bắt mấy kẻ không có mắt này ra tế thiên.

Kết quả người ngã xuống đất càng ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi người đều là trưởng bối dòng chính, có quyền nói chuyện.

Phòng lớn, phòng hai, phòng ba, mỗi nhà c.h.ế.t mấy người, chỉ còn lại mấy người già ở nhà không đi ra, còn có mấy đứa trẻ.

Mắt thấy hết người này đến người khác ngã xuống, rốt cuộc cũng có người ý thức được không đúng, trong lòng sinh ra sợ hãi, muốn chạy trốn.

Có người bắt đầu lui về phía sau, thế nhưng lại phát hiện đường lui về phía sau rất không thuận lợi.

Tại sao luôn té ngã? Sao cỏ trên mặt đất này lại dễ vấp ngã vậy? Họ quá sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn?

Rất có thể!

Một khi sợ hãi, họ chỉ muốn trốn thoát.

Mà chạy trốn lại có thể lây nhiễm.

Một người chạy trốn bị nhìn thấy, những người khác đều cố gắng trốn thoát.

Đương nhiên mấu chốt chính là, những tay s.ú.n.g kia không biết trốn ở nơi nào, quá dọa người!

Rất nhiều người còn chưa biết gì, đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Nhiều lần, khiến người bên cạnh bị dọa cho c.h.ế.t khiếp.

Kết quả tay chân bọn hắn đều mềm nhũn.

Không biết có phải do sợ quá mức hay không, dù sao tay chân cũng không nghe sai khiến, kết quả đã bị một đám b.ắ.n tỉa.

Đến lúc những thanh niên, tráng niên Chu gia tử thương hơn phân nửa, cha Chu Hiếu rốt cuộc cũng phát hiện không đúng, ra lệnh rút lui đầu tiên trong đời hắn.

"Tất cả mọi người rút lui! Tất cả đến hang động!" Tiếng loa vang lên.

Hoa Chiêu có chút ngạc nhiên, lúc này không chạy phân tán ra, còn chạy tới sơn động làm gì? Chết cũng muốn trông coi tiền tài sao?

Phải biết rằng diện tích sơn động này có hạn, một quả đạn pháo đã có thể tiêu diệt bọn hắn.

Hoa Chiêu quan sát người bên ngoài, mỗi người nghe nói phải đến sơn động tránh nạn, trên mặt đều là hy vọng sống.

Một người ngu ngốc còn dễ hiểu, không thể tất cả mọi người đều ngu ngốc.

Sơn động này nhất định có thể cứu sống bọn hắn!

Hoa Chiêu lập tức đặt tay lên vách đá, tìm kiếm chỗ khác.

Quả nhiên, ở phía sau ba tòa nhà còn có một mảnh đất trống, nơi đó kéo dài vào trong, càng ngày càng hẹp.

Nhưng Hoa Chiêu có thể nhìn thấu, liền thấy được,tất cả đều là giả.

Vách đá trong cùng đều là ngụy trang, đó là một cánh cửa ngầm, phía sau cửa ngầm là một đường hầm tự nhiên, kéo dài rất xa vào trong, thông thẳng qua phía bên kia núi.

Mà hai bên đường hầm là những cửa sắt lóe lên, ước chừng mấy chục cái, bên trong các loại vật tư sinh hoạt đầy đủ, lương thực, đệm chăn, đạn dược, chiếm một nửa số gian phòng, số còn lại, chứa đủ loại đồ đáng giá.

Thì ra bảo tàng Chu gia ở chỗ này, bên ngoài đều là giả dối.

Hoa Chiêu vui vẻ cười.

Cũng biết suy nghĩ của người Chu gia, đến sơn động chẳng những có thể hội tụ nhân thủ, dọa lui địch nhân, còn có thể bảo vệ mình.

Nếu địch nhân dọa không lùi, còn có thể mang theo gia sản chạy trốn, chờ ngày trở lại!

Diệp Thâm cũng không nghĩ tới, những người này không phải chạy tán loạn, mà là chạy về phía sơn động, nhất thời nóng nảy.

Thế nhưng vị trí hiện tại của anh không tốt, những người đó khẳng định sẽ vào sơn động trước anh.

Tuy rằng Hoa Chiêu không phải là người phụ nữ tay trói gà không chặt, nhưng đối phương nhiều người.

Tốc độ của Diệp Thâm như gió cuốn về phía sơn động, dọa cho đồng nghiệp bên cạnh sợ tới mức đều dừng lại.

Đã nghe nói Diệp Thâm lợi hại cỡ nào, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có chút không phục, dù lợi hại đến đâu, cũng đã là quá khứ, anh đã lui xuống hơn mười năm, thể lực khẳng định không bằng hơn 20 người như bọn họ.

Kết quả là, người với người thật không giống nhau!

Không, đây không phải là tốc độ con người nên có!

Nhưng nhìn lại cũng không kịp, Diệp Thâm bất chấp tất cả, trực tiếp chạy về phía cửa chính sơn động.

Điều này rất nguy hiểm, anh muốn đi trước, phải chạy trước tất cả mọi người.

Đây không phải sẽ trở thành bia ngắm sáng trưng cho tất cả mọi người?

"Anh đừng tới đây! Em có cách để giải quyết!” Hoa Chiêu hô.

Người Chu gia nghe hay không không biết, dù sao Diệp Thâm cũng nghe thấy, bóng dáng dừng lại.

Không quá mấy giây, cửa chính sơn động bốc lên một dòng điện.

Hoa Chiêu dùng dây leo đặc thù, đem dây thép gai trên tường dính vào cửa sắt lớn.

Bây giờ xem họ vào thế nào!

Tường cũng không thể leo lên, cửa cũng không thể mở, ai đụng vào sẽ chết.

"Anh mang theo người tới đây đi, trong sơn động này có đường, có thể thông ra bên ngoài." Hoa Chiêu dùng giọng bình thường nói.

Người Chu gia không nghe thấy, nhưng Diệp Thâm nghe thấy.

Anh lập tức dùng ám hiệu liên lạc, sau đó mang theo người đi vòng quanh sơn động.

Hoa Chiêu vì tiếp ứng anh, đã tắt tất cả đèn pha ở cửa sơn động.

Người Chu gia đang chạy về phía này đều sửng sốt.

Trong bóng tối, hàng rào dây thép gai và cửa sắt lớn thỉnh thoảng xẹt qua ánh sáng màu xanh, cho thấy sức mạnh của chúng.

Cha Chu Hiếu từ xa nói người dừng bước, nhìn sơn động.

Ông ta nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hét lên vào bên trong: "A Hiếu! A Hiếu!"

"A Triệu! A Cường! A Thanh!” Ông ta hét lên một vài cái tên liên tiếp, không ai trả lời.

Trong sơn động tối đen.

Tim của người Chu gia đều chìm xuống.

Diệp Thâm mang theo người đu dây thừng nhảy vào sân.

"Chúng ta đi thôi." Hoa Chiêu nói.

"Em có thuốc trị thương không? Anh ra ngoài vội vàng không mang theo, em cầm m.á.u cho họ trước.” Diệp Thâm chỉ vào người phía sau nói.

Mấy người lập tức ngượng ngùng, nhìn Diệp Thâm, trên người hình như ngay cả một vết thương cũng không có, đây không phải là vấn đề vận khí.

Lại nhìn bọn họ, ít nhiều cũng mang theo thương tích, có mấy người thậm chí còn bị s.ú.n.g b.ắ.n trúng.

Hiện tại có thể đứng ở chỗ này, còn không để người ta nhìn ra, Hoa Chiêu đã bội phục nghị lực của bọn họ.

"Tôi cảm thấy cửa sắt này còn có thể ngăn cản bọn hắn một lát nữa, tôi xử lý vết thương cho các người một chút trước đã."

Hoa Chiêu nói xong lấy ra hộp cấp cứu của người Chu gia, quyết định lấy viên đạn trong cơ thể hai người ra trước.

Một người bị thương ở cánh tay và một người ở đùi.

Hoa Chiêu bảo bọn họ ngồi xuống, cô nắm lấy cánh tay một người nói, "Đừng nhúc nhích.”

Cậu lính ngượng ngùng cười, tuy rằng quá tối không thấy rõ bộ dạng Hoa Chiêu, nhưng nghe giọng nói đã biết là một mỹ nữ.

Chị dâu thật ôn nhu thật cẩn thận, chỉ là có chút xem thường người khác, không phải chỉ sát trùng thôi sao, không cần ấn hắn.

"Chị dâu, tôi làm được!”

Bọn họ đã được huấn luyện đặc thù, ăn s.ú.n.g cũng không kêu đau nhưng trong nháy mắt cũng chịu không nổi.

Đau quả thực rất đau, nhưng cũng quá bất ngờ.

Khử trùng thì khử trùng, khử trùng rồi lấy kẹp chọc vết thương của hắn làm gì?

Nhưng cậu lính vừa cúi đầu, đã nhìn thấy Hoa Chiêu gắp một thứ gì đó ra, nhìn hình dạng liền biết là đạn.

Cô không mổ, cũng không chụp phim, vừa đ.â.m cái kẹp vào, đã kẹp viên đạn ra.

Lần trước hắn bị trúng đạn, cũng là cánh tay, phải ở trong phòng phẫu thuật nằm một tiếng đồng hồ.

Hoa Chiêu đã nhanh chóng băng bó khử trùng cho hắn, trước sau không quá 2 phút.

Sau đó, tiếp theo.

Người lính này đã có kinh nghiệm, lúc cái kẹo đi vào vết thương, hắn không hô, chỉ là cả người hơi cứng đờ.

Cũng không đến 2 phút.

Cả hai đều sửng sốt.

Sau đó Hoa Chiêu bắt đầu xử lý cho những người khác, những người khác đều chỉ bị thương ngoài da, vết đao trầy xước, rắc thuốc cầm m.á.u là xong việc.

Thật sự không kịp xử lý kỹ.

Người Chu gia bên ngoài điên rồi, dựa theo phương pháp bắt rùa trong hũ mà Hoa Chiêu phỏng đoán lúc trước, bắt đầu công kích tường vây.

Từng tảng đá lớn đập vào dây thép gai, tập trung vào hộp phân phối điện.

Đều là người Chu gia, biết nhược điểm ở nơi nào.

Nếu không phải đầu kia bị Hoa Chiêu dùng dây leo đặc thù quấn chặt, hiện tại không đã bị ngắt điện, cửa bị phế đi.

"Phóng hỏa! Đốt lửa đi! Hun khói chúng!” Cha của Chu Hiếu hét lên.

Ông ta không tin người bên trong biết mật đạo kia, nếu như bọn họ biết, vừa rồi đã từ bên kia chạy đi, cần gì phải cứng rắn với bọn họ.

Đối phương cũng không phải là không có ai bị thương.

"Đi thôi." Thấy người mình mang đến đã khôi phục sức chiến đấu, Diệp Thâm nói: "Nâng hai người bọn họ lên.”

Lưu Minh và Chu Binh xấu hổ không dám nhìn Diệp Thâm, hiện tại thời điểm quan trọng như vậy, bọn họ còn kéo chân mọi người, được người ta nâng lên.

Tâm tình hai người cả đời này cũng chưa từng phức tạp như vậy.

Hoa Chiêu bảo bọn họ đi ra ngoài trước, cô đi vào phòng bếp tìm củi cùng xăng, tay chân nhanh nhẹn bố trí.

Xăng được lấy trong không gian của cô.

Diệp Thâm…

"Đốt đi, không thể tiện nghi cho bọn họ." Hoa Chiêu nói.

Kỳ thật là vì hủy thi diệt tích… thiếu nhiều đồ như vậy, sẽ có người cảm thấy không đúng.

Mấy người cũng không có suy nghĩ gì khác, nhìn Diệp Thâm đồng ý, những người còn lại vội vàng hỗ trợ.

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, chạy lên lầu hai, kéo Chu Hiếu ra ngoài.

Còn có mười mấy người hôn mê khác, đem người đặt ở giữa sân.

Sau đó mới phóng hỏa thiêu rụi mấy tòa nhà chứa bảo vật của Chu gia.

Ngọn lửa của người bên ngoài còn chưa thắp lên, ngọn lửa bên trong đã hừng hực nổi lên, lập tức chiếu sáng sơn động, chiếu sáng mắt người bên ngoài.

Cha Chu Hiếu lập tức ngửa mặt lên trời mà khóc, điều này chứng tỏ Chu Hiếu thật sự xong rồi.

Hắn là đứa con trai duy nhất của ông ta!

May mắn thay, ông ta còn có một đứa cháu trai.

Cháu trai của ông ta đâu?

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta vội vàng quay đầu đi tìm, kết quả bên cạnh chỉ có bà bạn già, không có cháu trai.

"Đại Hổ đâu?" Ông ta giận dữ trừng mắt nhìn bà bạn già hỏi.

Bà Chu cũng trợn tròn mắt, vội vàng tìm kiếm: "Đại Hổ? Đại Hổ? Tôi ôm nó chạy không nổi, đưa cho Thập Bát ôm rồi! Thập Bát đâu?”

Thập Bát? Người trong đám người lập tức tìm kiếm, kết quả không ai trả lời.

"Hỏng rồi, không phải là…" Ánh mắt mọi người bắt đầu thay đổi.

Chi trưởng, đoạn tử tuyệt tôn rồi hả??

Bà Chu hét lên một tiếng liền ngất xỉu.

Tộc trưởng Chu gia cũng lảo đảo.

Ánh mắt những người khác lại điên cuồng lóe lên, ngay cả việc xông vào bên trong cũng không tích cực nữa.

Chi trưởng đoạn tử tuyệt tôn rồi, người Chu gia vẫn chưa chết, về sau, sẽ có người đứng đầu mới xuất hiện, là ai?

Mỗi gia đình trong bọn họ đều có hy vọng ah!

Tất cả đều được sinh ra từ một tổ tiên!

Mấy năm nay bởi vì phòng chính áp chế, những người phòng khác đều không thể phát triển, sống như hạ nhân! Hiện tại tốt rồi, phòng chính đoạn tử tuyệt tôn!

Lửa bên ngoài không cháy, lửa bên trong cũng không cứu được, dù sao cũng không cứu được.

Về phần kẻ địch ở chỗ tối, bọn họ bởi vì có ánh lửa, đã nhìn thấy dây thừng từ trên núi vươn xuống, người khẳng định ở bên trong, bọn họ an toàn.

Không cần vội vàng chạy trốn nữa.

Cũng không lo lắng cho tiền tài bảo vật bên trong, nhiều như vậy, để cho bọn họ lấy đi mấy thứ, cũng không đau lòng!

Điều này ngược lại cho đoàn người Hoa Chiêu thêm thời gian, bởi vì cửa ngầm của mật đạo vậy mà rất khó mở ra.

Đó là loại cơ quan cổ xưa hàng trăm năm trước.

Trí tuệ của cổ nhân không thể khinh thường, Hoa Chiêu dựa vào vũ lực cũng không thể giải quyết, cửa đá lại giống như đã dung hợp vào núi, nhất định phải mở được cơ quan.

Mà cơ quan này không phải lỗ khóa bình thường, dây leo của Hoa Chiêu cũng không giúp được gì.

Có thể giúp cũng vô dụng, trước mắt bao người, cô lấy một sợi dây leo ra hù dọa ai?

Vẫn là Diệp Thâm, vậy mà ở phương diện này cũng có nghiên cứu, ấn một chút lên mấy chỗ xung quanh cửa đá, cửa đá chậm rãi mở ra.

“Lợi hại như vậy!” Mắt Hoa Chiêu lập tức tỏa sáng như sao.

Diệp Thâm cong khóe miệng, kéo tay cô đi vào.

Hoa Chiêu đi bên cạnh vách đá, không có việc gì liền sờ vách đá một chút.

Đối với cửa sắt hai bên vách đá, cô “không tò mò chút nào”.

Diệp Thâm cũng không có thời gian tò mò, mấy người tập trung chạy đi, một giờ sau mới đi tới lối ra.

Nhưng mà lối ra bên kia, đã sớm bố trí mai phục.

Diệp Thâm dừng lại.

Đoàn người dừng lại theo.

"Phía trước chính là lối ra, mọi người ở đây chờ, anh mang vài người đi ra ngoài xem một chút." Anh nói.

Mấy động tác như mai phục ở cửa cũng rất bình thường.

Hoa Chiêu gật đầu, lần này cô không muốn đi theo, ra khỏi cửa hang sẽ gặp những người nào, cô đã thấy rõ ràng.

Đó là mười mấy người đàn ông, vũ trang đầy đủ, nhìn khí tức, không phải là thôn dân lúc trước.

Đây có thể là lính tinh nhuệ của Chu gia.

Diệp Thâm vừa dẫn người đi tới cửa sơn động, còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy sự hỗn loạn bên ngoài.

"A!"

Thét chói tai ngắn ngủi hoảng loạn, sau đó vài bóng người từ trong bụi cỏ nhảy ra, liều mạng đánh vào người.

Không biết từ khi nào một đám kiến độc đã bò lên người bọn họ, cắn cho nửa người bọn họ đều tê dại.

Đây là một địa phương mà mấy con côn trùng đặc biệt độc, trẻ con bị cắn một phát cũng có thể mất mạng, người lớn bị cắn thêm vài phát cũng không sai biệt lắm.

Phải được xử lý kịp thời.

Mấy người chạy ra, không để ý đến chuyện mai phục nữa, vội vàng đi tìm kiếm thảo dược, nhất định phải nhai nát đắp vào vết thương trong vòng vài phút mới được, bằng không chính là chết.

Bị kẻ địch đánh c.h.ế.t coi như xong, kẻ địch còn chưa nhìn thấy, đã bị độc trùng cắn chết? Quá oan uổng.

Còn có mấy người trốn ở trong bóng tối không nhúc nhích, bọn chúng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mắng to mấy người chạy trốn, nhưng một giây sau bọn chúng cũng gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Một đám rắn nhanh chóng bò về phía bọn chúng ẩn thân, há miệng, bộ dạng không cắn bọn chúng một ngụm không được?

Mấy người còn lại cũng nhảy ra ngoài.

Diệp Thâm và người anh mang theo không biết vì sao những người này đột nhiên nhảy ra, nhưng đây là cơ hội, không thể buông tha.

Tiếng s.ú.n.g "rầm rầm" vang lên một hồi, qua hơn một giờ, Diệp Thâm mới dẫn người trở về.

"Đi thôi." Anh nói.

Vợ anh chính là phúc tinh của anh, mang cô ấy ra ngoài, vận khí luôn đặc biệt tốt. Mấy tên ẩn nấp bị côn trùng và rắn độc đuổi ra, mà anh lại có vòng tay đuổi côn trùng mà Hoa Chiêu đưa, những con kiến và rắn này vừa nhìn thấy anh giống như nhìn thấy thiên địch, chạy trốn rất nhanh.

Đoàn người từ sơn động đi ra, Diệp Thâm nhìn ngôi sao trên bầu trời, phân biệt vị trí một chút, chọn một phương hướng, đi không bao lâu đã đến bên đường quốc lộ, sau đó lấy ra một cái bộ đàm lớn, gọi người lái xe tới đón bọn họ.

Đây là quân dụng, có tín hiệu.

"Không có gì quan trọng bị rơi lại chứ?" Diệp Thâm hỏi mấy người Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lắc đầu, đồ đạc quan trọng của cô đều ở trong không gian, hơn nữa phòng của cô ở khách sạn đã bị người Chu gia thu thập qua, có đồ cũng không lấy ra được.

Mấy người Lưu Minh cũng lắc đầu.

"Vậy thì về nhà." Diệp Thâm nói.

Mấy người đi thẳng đến sân bay và rời đi bằng máy bay chuyên dụng.

Nếu không đi, thế lực bên Chu gia phản ứng lại, có thể sẽ không đi được.

Máy bay vừa vặn đi ngang qua vườn cây ăn quả của Hoa Chiêu.

Cô đột nhiên nói: "Chu gia này, phải nhổ tận gốc.”

Bằng không vườn cây ăn quả này của cô sẽ làm đồ cưới cho người khác.

"Yên tâm, chắc chắn sẽ." Diệp Thâm nói.

"Đúng rồi, em gặp Hoa Tiểu Ngọc, chuyện lần này, do cô ta sai khiến." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thâm sửng sốt, điểm ấy anh thật sự không nghĩ tới, anh chỉ tra được người của Chu gia bắt Hoa Chiêu, còn tưởng rằng là thấy sắc nổi lòng tham.

Thì ra là Hoa Tiểu Ngọc ở trong đó làm khó dễ, vậy thì không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Diệp Thâm híp mắt nhớ lại: "Vừa rồi ở trong thôn, không nhìn thấy cô ta.”

Là một người phụ nữ, cô ta không ra ngoài tham chiến là điều dễ hiểu, nhưng khi tập thể chạy tới sơn động lại không nhìn thấy cô ta.

Hoa Chiêu ngược lại nhìn thấy, cô thấy Hoa Tiểu Ngọc lái xe máy chạy.

Cô cũng không ngăn cản, chạy mới tốt, rời khỏi Chu gia, tiếp tục sống cuộc sống lưu lạc của cô ta đi.

Hơn nữa lúc cô nắm chặt Hoa Tiểu Ngọc đã hạ độc cô ta, không c.h.ế.t chỉ có thể làm cho cô khóa vị trí của cô ta.

Khi nào rảnh, cô sẽ đến tìm cô ta.

Cô chẳng những biết Hoa Tiểu Ngọc ở đâu, cô còn biết Đại Hổ nhà cô ta ở đâu.

Trong lúc hỗn loạn, được một người đàn ông bế đi, bỏ chạy ra ngoài.

Biểu tình của người đàn ông này rất khác thường, mang nó đi, hiển nhiên không có ý muốn bảo vệ nó.

Lúc trước Hoa Chiêu còn chưa hiểu rõ, cùng là người Chu gia, ai có thù với một đứa nhỏ hai tuổi.

Nhưng vừa rồi nghe thấy phản ứng sau khi người Chu gia phát hiện Đại Hổ không có ở đây, cô liền hiểu được.

Thiếu một Đại Hổ, ai cũng có cơ hội làm gia chủ!

Về phần vận mệnh của đứa nhỏ này, Hoa Chiêu ngồi trên máy bay, đã bay ra biển.

Cô lực bất tòng tâm, không quản được.

Vài giờ sau, máy bay hạ cánh, Hoa Chiêu không về nhà, mà trực tiếp đi theo Lưu Minh và Chu Binh đến bệnh viện.

Chờ bác sĩ phẫu thuật lại cho họ, chữa trị gân chân, cô bôi thuốc cho họ rồi mới rời đi.

Trở về nhà, cả gia đình đang chờ cô.

Ngay cả Diệp Chấn Quốc và Diệp Mậu ở thủ đô cũng tới.

Mấy đứa nhỏ của cô cũng ở đây, một đám ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, ngồi nghiêm chỉnh.

Thấy Hoa Chiêu vào phòng, Thiên Kim và Vân Đằng chạy như bay tới, mỗi đứa ôm một đùi.

"Mẹ!"

Hai đứa ngửa mặt lên, nước mắt đã đảo quanh đáy mắt, làm Hoa Chiêu đau lòng vô cùng, vội vàng ôm tới hôn hôn sờ sờ.

Vân Phi mang theo em trai em gái đi tới, đứng bên cạnh cô cẩn thận đánh giá cô.

"Mẹ, mẹ có bị thương không?" Vân Phi hỏi.

Hoa Chiêu cười: "Không có, các con không cần lo lắng."

Có vẻ như người trong nhà đã nói với mấy đứa trẻ rằng cô gặp rắc rối để rèn luyện lá gan cho chúng.

Không trải qua một số điều, làm sao có thể phát triển.

"Không có việc gì là tốt rồi." Biểu tình của Vân Phi lập tức thả lỏng.

Thằng bé đã là một thiếu niên cao một mét sáu, bộ dạng giống Diệp Thâm, khí chất lại nhu hòa hơn so với Diệp Thâm một chút.

Thúy Vi bên cạnh thằng bé cũng đã là một thiếu nữ, bộ dạng cũng giống Diệp Thâm nhiều hơn một chút, chỉ là đôi mắt giống Hoa Chiêu, linh động mê người.

"Mẹ, lần sau mẹ đi đâu cũng mang theo con đi!" Thúy Vi lấy ánh mắt ám chỉ Hoa Chiêu.

Cô bé đã bắt đầu cảm thấy mình không giống người thường, hơn nữa có thể sử dụng rồi, nếu mẹ lại đi vào núi lớn, năng lực đặc biệt của cô bé hiểu rõ thực vật khẳng định có thể giúp được!

"Còn có con." Cẩm Văn nói.

Cẩm Văn vẫn là một đứa bé, nhưng con bé giống Hoa Chiêu, tinh xảo xinh đẹp, cũng là một tiểu mỹ nữ làm cho người ta vừa thấy đã không quay đi nổi.

Cô bé cảm thấy rằng khả năng chỉ huy động vật của mình có thể giúp mẹ nhiều hơn.

"Mẹ, mọi người nói mẹ gặp kẻ xấu! Những kẻ xấu kia đã được giải quyết chưa?” Tiểu Thận Hành chen vào hỏi.

Đôi mắt thằng bé rất biết nói chuyện, hơn nữa tuổi còn nhỏ, đi lên còn hỏi "Đã giải quyết chưa"? Còn vẻ mặt nếu chưa giải quyết thì nó sẽ đi.

Tiểu Thận Hành khi còn bé giống Hoa Chiêu, nhưng càng lớn càng không giống, cũng không giống Diệp Thâm, Hoa Chiêu cảm thấy thằng bé như đột biến gien.

Nó vẫn xinh đẹp không tưởng tượng nổi, đẹp nhất trong số mấy đứa trẻ. Mặc kệ biểu tình gì cũng đẹp mắt, cho dù hiện tại có vẻ mặt đầy sát khí. Tuổi còn nhỏ mà sát tính lại lớn như vậy.

Hoa Chiêu vội vàng ôm thằng bé vào trong n.g.ự.c dùng sức xoa, hy vọng lòng nó có thể mềm mại một chút

Đôi mắt to của tên nhóc này quả nhiên tràn đầy thích thú, sát khí biến mất, biến thành thẹn thùng.

"Mẹ, con là đứa bé lớn rồi, mẹ không thể luôn hôn con như vậy." Thằng bé nói, nhưng người lại đứng đó bất động, vẻ mặt thẹn thùng.

Tên nhóc khẩu thị phi này.

"Người xấu đều đã giải quyết xong, hiện tại còn chưa cần con, con trở về luyện võ cho tốt đi." Hoa Chiêu nói.

Cô cảm thấy mỗi đứa trẻ đều có bản tính riêng của mình, cô không thể thay đổi, vì vậy cô chỉ có thể làm cho chúng mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ bản thân.

"Được rồi, bây giờ mẹ muốn cùng ông bà nội nói chuyện, các con ra ngoài chơi trước đi." Hoa Chiêu nói.

Chuyện cụ thể không cần nói cho mấy đứa nhỏ biết, đó là cơ mật.

Người Diệp gia nghe cô kể lại chuyện đã trải qua, nghe nói chủ mưu chính là Hoa Tiểu Ngọc, cũng không phải thế lực sau lưng Chu gia, biểu tình mới tốt hơn một chút.

Cũng chỉ là một chút mà thôi.

“Mặc kệ là ai, Chu gia này, phải đả kích đến cùng!” Diệp Chấn Quốc mở miệng, giải quyết dứt khoát.

Diệp Thâm gật đầu: "Cháu sẽ trở về đó.”

Thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, tiêu diệt tất cả, sau đó tiếp nhận thế lực của Chu gia.

Quỳnh Châu, sau này phải do anh định đoạt, như vậy Hoa Chiêu đi qua đó mới an toàn.

Hoa Chiêu cũng biết hiện tại không phải lúc xử trí theo cảm tính, chỉ để Diệp Thâm ăn một bữa cơm, lại đem các loại thuốc trị thương cho anh cất kỹ, sau đó liền thả người.

"Những đứa trẻ vị thành niên kia, nên bỏ qua thì cứ bỏ qua, haiz." Trước khi đi, Hoa Chiêu nói một câu.

Mặc dù biết những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó cũng đáng lo, nhưng luật bảo hộ trẻ vị thành niên, cô đã nghi nhớ.

"Thật sự có cái gì, chờ bọn chúng sau 18 tuổi lại thu thập, cũng giống như vậy." Hoa Chiêu nói.

Chu gia bị diệt, những đứa trẻ này cải tà quy chính, thành thành thật thật làm lương dân thì thôi, làm không được, lúc đó lại động thủ, bọn họ cũng không cần mềm lòng.

"Anh biết." Diệp Thâm nói.

"Còn nữa, Chu Hiếu anh cứ giữ lại, đừng động vào." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thâm cúi đầu nhìn cô, lần này không đáp ứng ngay lập tức.

Anh muốn quay trở về sớm vậy, người đầu tiên muốn g.i.ế.c chính là Chu Hiếu!

Lúc trước anh đã muốn động thủ, Hoa Chiêu ngăn cản không cho, lúc ấy anh chưa kịp hỏi.

Hoa Chiêu cười: " Hắn trúng độc, không có thuốc giải sẽ không tỉnh được, nằm cả đời mới tốt, nếu Hoa Tiểu Ngọc có thể bị người Chu gia tìm được, bắt về, hầu hạ Chu Hiếu cả đời, vậy thì càng tốt."

Diệp Thâm lập tức thoải mái, so với g.i.ế.c Chu Hiếu thì như vậy sẽ tốt hơn.

"Anh biết rồi, anh sẽ tận lực tìm được Hoa Tiểu Ngọc." Anh cũng cảm thấy chủ ý này của vợ thật không tệ, vì thế, anh có thể lưu lại mấy người Chu gia, áp chế Hoa Tiểu Ngọc.

Lúc này Hoa Chiêu mới thả người đi.

Quay đầu lại, phát hiện Diệp Danh đang đứng đó nhìn cô.

"Anh cả, có việc gì?" Cô đi qua hỏi.

Diệp Danh nhìn cô vài giây, cái gì cũng không nói, chỉ thở dài.

"Anh cả, không phải anh cảm thấy bởi vì anh không đi cùng em, em mới gặp phải chuyện ngoài ý muốn chứ? Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, lúc ấy anh đi, hiện tại chắc cũng đang nằm bên cạnh Lưu Minh và Chu Binh, vậy cũng không tốt.” Hoa Chiêu nói.

Mặt Diệp Danh nhất thời đen sì, vẫn xem thường anh như vậy!

Chờ Diệp Thâm trở về, có phải anh nên đánh nhau với Diệp Thâm một trận không? Để cho cô nhóc này thấy sức mạnh của anh?

Nhưng, Diệp Danh cũng không nắm chắc trăm phần trăm thắng lợi, đến lúc đó chẳng may thua, càng xác thực thêm suy nghĩ của Hoa Chiêu.

Được rồi, nhịn một chút trời cao biển rộng!

"Mạng lưới quan hệ sau lưng Chu gia rất lớn, trong giới ở thủ đô cũng có rất nhiều người đứng sau bọn họ, cho nên hai năm sắp tới em đừng nên đi Quỳnh Châu nữa, vườn cây ăn quả bên kia, anh sẽ để ý giúp em." Diệp Danh nói.

Hoa Chiêu lập tức có chút không muốn, hạt giống rong biển của cô còn chưa rải được bao nhiêu.

Loại này chẳng những phải tự mình rải, còn phải tự mình thúc đẩy sinh trưởng, như vậy mới có thể bảo đảm chúng nó thành tinh, nghe cô chỉ huy, chỉ kéo vật, không kéo người.

Nhưng nhìn biểu tình của Diệp Danh, cô biết hiện tại không phải là thời điểm tốt để nói, bằng không Diệp Danh lập tức sẽ hóa thân thành máy nói, giảng đạo lý cho cô.

Cô đã bị nói vài lần, thật đáng sợ.

"Em biết rồi anh cả." Cô ngoan ngoãn nói.

Thái độ hợp lý, Diệp Danh hài lòng gật đầu, rời đi. Diệp Thâm bận rộn ở Quỳnh Châu, bên thủ đô sẽ giao cho anh.

Hoa Chiêu lại trở thành một người không có việc gì làm, bọn nhỏ đều đi học, ban ngày không cần cô.

Bên bệnh viện, cô một ngày đi một lần, giúp thay thuốc trị thương là hết việc.

Hôm nay, từ bệnh viện đi ra, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời tươi sáng, lại không nóng, Hoa Chiêu nhìn thành phố thay đổi từng ngày, đột nhiên muốn đi dạo.

Nói làm liền làm.

Cô cầm máy ảnh xuống xe, đi dọc theo đường, đi đến đâu chụp đến đó.

Lúc này cảm thấy hình ảnh này rất bình thường, nhưng mấy chục năm sau, sẽ chính là lịch sử, làm cho người ta nhớ lại.

Bằng Thành năm 88 đã phát triển rất phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên san sát.

Người cũng nhiều hơn một vài năm trước đây, tạo thành một sự tăng trưởng bùng nổ. Gió xuân cải cách đã thổi khắp đất nước.

Đột nhiên, động tác của Hoa Chiêu dừng lại.

Trong ống kính xuất hiện một bóng dáng khiến cô nhíu mày.

Người này, cô đã thật lâu không gặp, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra.

Hoa Thái Ngưu, con trai út của Hoa Sơn.

Hoa Thái Ngưu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ yểu điệu đứng ở trước mặt hắn, cầm máy ảnh, hình như đang chụp ảnh hắn?

Hắn lập tức sửa sang lại quần áo trên người một chút, cười cười với Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu lấy máy ảnh xuống.

Mắt Hoa Quá Ngưu sáng lên, trong nháy mắt kinh diễm.

Nhưng chưa đầy hai giây sau, nụ cười đã cứng đờ trên khuôn mặt.

Hắn nhìn Hoa Chiêu ngẩn người, hắn nhận ra, khuôn mặt này của Hoa Chiêu, người gặp qua sẽ không thể quên.

Huống chi, hắn cũng không phải là chỉ gặp qua mà thôi.

Người phụ nữ bên cạnh Hoa Thái Ngưu thấy thế, lập tức trừng mắt nhìn Hoa Chiêu một cái, sau đó bóp chỗ thịt trên thắt lưng Hoa Thái Ngưu, hung hăng vặn một cái!

Còn nói bên ngoài không có phụ nữ!

Quả nhiên, đàn ông có tiền sẽ trở nên tồi tệ, cô ta từ chức đến đây nhìn chằm chằm hắn là đúng rồi!

Nếu không, sớm muộn gì cô ta cũng bị Hoa Thái Ngưu vứt bỏ.

Cô ta chính là vợ của Hoa Thái Ngưu, năm đó gia thế không tệ, Hoa Thái Ngưu phí sức chín trâu hai hổ mới cưới được.

Nhưng mấy năm nay Hoa Quá Ngưu từ chức xuống biển, phát tài, người có chút thay đổi.

Thường xuyên không về nhà không nói, vừa về nhà liền bắt bẻ tật xấu của cô ta, không phải chê cô ta cái này không tốt, chính là chê cô ta cái kia không tốt, như thể cô ta không xứng với hắn vậy!

Hoa Chiêu đến gần hai người, mỉm cười.

Biểu tình của Tào Lệ lập tức càng thêm không tốt, hồ ly tinh bên ngoài sao lại nhiều như vậy! Còn không biết xấu hổ, thấy đàn ông liền cười!

"Chú năm, đã lâu không gặp." Hoa Chiêu chủ động chào hỏi, tươi cười nghênh đón.

Mặc kệ quan hệ hai nhà như thế nào, ở trước mặt người khác, cô phải lễ phép, Hoa Thái Ngưu chính là chú họ năm của cô.

Cô bất lịch sự thì người mất mặt chính là cô.

Đương nhiên, điều này không ngăn cản bọn họ sau lưng đánh giết.

Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, cô và Hoa Thái Ngưu dường như không có mâu thuẫn trực tiếp nào.

Một câu chú năm này của cô, làm cho Hoa Thái Ngưu hoàn hồn, cứng ngắc cười với cô: "Đúng vậy, thật trùng hợp, không nghĩ tới lại gặp cô ở đây.”

Hoa Thái Ngưu nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, so với trước kia cô ta càng xinh đẹp, rạng rỡ hơn.

Đương nhiên, đại minh tinh mà, nên như thế này.

Cô ta chẳng những gả cho một nhà chồng tốt, còn làm đại minh tinh

Ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt trở nên nhiệt tình: "Đi, Tiểu Hoa, chú năm mời cô ăn cơm!”

Tào Lệ loạng choạng, chú cháu? Thật hay giả?

Hơn nữa hiện tại cô ta cũng nhận ra, người phụ nữ trước mắt không phải người khác, chính là đại minh tinh Hoa Chiêu đấy!

Hoa Chiêu là cháu gái của Hoa Thái Ngưu? Làm sao có thể?! Trước đây cô ta căn bản không nghe Hoa Thái Ngưu nhắc qua!

Nếu là thật, Hoa Thái Ngưu đã mỗi ngày treo trên miệng, đuôi vểnh lên trời?

"Thật hay giả?" Tào Lệ trực tiếp hỏi ra.

Nhưng địch ý trong mắt cô ta ngược lại không còn, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin cùng kích động.

Đây là Hoa Chiêu! Hoa Chiêu bị mù mới xem trọng Hoa Thái Ngưu!

Chờ đã, hai người họ Hoa! Nói là thân thích thật sự có thể!

"Vị này là?" Hoa Chiêu cũng hỏi.

"Đây là thím năm của cô." Hoa Thái Ngưu không muốn giới thiệu như vậy.

Hắn hiện tại thật sự chướng mắt con gái của một quản đốc xưởng của một trấn nhỏ, bộ dạng cũng bình thường, người cũng thấy già rồi, nhà máy nhỏ cũ nát kia cũng sắp đóng cửa.

Một chút tác dụng cũng không có, lại muốn dính vào ánh sáng của hắn.

Nhưng tâm tình hắn che giấu không tệ, không dám biểu lộ ra ngoài.

Anh em Tào gia rất nhiều, nếu hắn thật sự sám bỏ cô ta, bọn họ có thể đánh hắn tàn phế.

"Chào thím năm." Hoa Chiêu cười gật đầu với Tào Lệ.

"Ah!" Tào Lệ kích động thét chói tai.

Cô ta là fan của Hoa Chiêu, Hoa Chiêu xuất hiện trên màn ảnh, vô số lần cô ta tưởng tượng nếu mình có gương mặt này, cuộc sống chắc chắn sẽ hoàn toàn khác!

Ghen tuông? Ngược lại không có.

Chênh lệch quá lớn, lớn đến mức khiến người ta ghen tị không nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-311.html.]

Hiện tại phát hiện đại minh tinh đang gọi mình là thím năm, cô ta sao có thể không thét chói tai?

Người qua đường xung quanh bị cô ta gọi đến, phát hiện Hoa Chiêu, nhất thời có xu hướng vây quanh.

Hiện tại còn chưa phổ biến chuyện theo đuổi thần tượng, trên đường cái nhìn thấy minh tinh, nhiều lắm là vụng trộm đánh giá, chỉ trỏ.

Bây giờ cũng không phổ biến muốn ký tên, sẽ không có người vây quanh.

Nhưng nếu có người dẫn đầu, họ cũng thích đến nói chuyện với thần tượng.

Hoa Chiêu hạ mũ xuống, phát hiện cách đó không xa có một nhà hàng thoạt nhìn không tệ, lập tức nói: "Tôi mời chú năm ăn cơm.”

Cô muốn tìm hiểu tình hình hiện tại của gia đình Hoa Sơn, cho nên trò chuyện là hoàn toàn cần thiết.

Phía sau, hai vệ sĩ mới kịp thời ngăn cản người.

Mà Hoa Thái Ngưu đã đuổi theo.

Tào Lệ vừa nhìn thấy mình hình như đã gây phiền toái cho Hoa Chiêu, lập tức nói với mọi người: "Đó không phải là Hoa Chiêu, không phải, là cháu gái lớn của tôi, chỉ là bộ dạng giống Hoa Chiêu! Tôi đã một thời gian dài tôi không gặp con bé nên có chút vui mừng.”

Nói xong cũng chạy vào khách sạn, bị mất dấu không tốt.

Ngồi vào phòng riêng nhà hàng, Hoa Chiêu cởi mũ ra.

Tào Lệ thấy rõ ràng hơn, thật sự là Hoa Chiêu.

"Ôi! Cháu gái của anh à? Tại sao tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc đến cô ấy trước đây?” Tào Lệ kích động hỏi.

"Chuyện này "Hoa Chiêu suy nghĩ một chút nói: "Có thể là bởi vì chú tư Hoa Chân Ngưu nửa đêm mò tới gần nhà tôi, muốn g.i.ế.c tôi lại không thành, bị phán mười lăm năm.”

Nụ cười của Tào Lệ bỗng chốc cứng đờ trên mặt.

Cô ta là người dân của trấn nhỏ, sau khi kết hôn Hoa Thái Ngưu lại sống ở trên trấn cùng nhà mẹ đẻ cô ta, chỉ có ngày lễ tết mới trở về thôn thăm một cái, cô ta căn bản không biết chuyện của Hoa Chân Ngưu.

Cô ta cũng đã hỏi Hoa Thái Ngưu, không phải nói năm anh em sao? Tại sao chỉ có bốn?

Hoa Quá Trâu đã nói gì? Nói anh tư hắn c.h.ế.t rồi!

Cô ta thực sự tin!

Không nghĩ tới, người chẳng những không chết, còn bởi vì muốn g.i.ế.c Hoa Chiêu mà ngồi tù?

Tào Lệ không ngốc, lập tức biết Hoa Quá Ngưu, thậm chí cả Hoa gia vì sao không đề cập đến Hoa Chiêu và Hoa Chân Ngưu.

Mối quan hệ này quá xấu hổ, nói ra rất mất mặt!

Nếu trước khi kết hôn cô ta biết Hoa Thái Ngưu có một người anh muốn g.i.ế.c cháu gái, ba cô ta nhất định không đồng ý hôn sự này!

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Tào Lệ cứng ngắc quay đầu hỏi Hoa Thái Ngưu.

"Có chuyện gì nữa, đó đều là chuyện cũ rồi." Hoa Thái Ngưu trừng mắt nhìn cô ta.

Hiện tại hắn cũng không sợ để cô ta biết, đã kết hôn hơn mười năm, đứa nhỏ cũng đã sinh được 2 đứa, cô ta biết thì có thể làm gì?

Ly hôn?

Tốt, đến đi!

Nhưng Hoa Thái Ngưu hiện tại không rảnh để ý tới cô ta, hắn lại quay đầu lấy lòng Hoa Chiêu nói: "Đó đều là chuyện của quá khứ, anh tư lúc ấy uống rượu, hồ đồ, hắn thật sự không muốn g.i.ế.c người, hắn chỉ là sau khi uống rượu nên nghĩ loạn, muốn hù dọa các người một chút."

Nhìn ánh mắt rõ ràng của Hoa Chiêu, hắn có chút bịa không nổi nữa.

"Ừm, anh tư quả thật không đúng, hù dọa cũng không thể hù dọa như vậy! Vì vậy, nhốt hắn 15 năm, không oan uổng! Tôi thay mặt hắn xin lỗi cô! Hắn thật sự làm sai, nhưng cô đừng giận tôi, lúc ấy tôi không ở nhà, một chút cũng không biết, càng không có nửa điểm quan hệ với việc này!”

Hoa Chiêu gật đầu: “Chuyện cũ, chúng ta không đề cập tới.”

Dù sao cũng đã báo thù.

"Ông nội ba hiện tại thế nào? Sức khỏe của ông ta sao rồi?” Hoa Chiêu hỏi.

Khuôn mặt Hoa Thái Ngưu lập tức kéo xuống, vẻ mặt sầu não nói: "Ông nội ba cô lớn tuổi, đã gần 80, thân thể một ngày lại không bằng một ngày, nghe nói một tháng trước bị cảm mạo, hiện tại còn chưa tốt, hình như còn không xuống được giường.”

Hoa Chiêu gật đầu, thật sự quá tốt.

Nhưng Hoa Sơn có thể sống đến tuổi này, cô cũng rất ngạc nhiên rồi.

“Thím tư hiện tại thế nào?” Hoa Chiêu lại hỏi một người khác mà cô quan tâm.

Một nhà Hoa Sơn, cũng có vài người có thể lọt vào mắt cô, ví dụ như vợ của Hoa Chân Ngưu là Vương Tú Phân.

Lúc trước thím ấy mạo hiểm phản bội cả nhà để thông báo tin tức cho cô, mới có thể phòng bị trước.

"Đừng nói đến người phụ nữ thối kia" Hoa Thái Ngưu mắng một trận, giật mình phát hiện mình nói không đúng.

Đứng ở lập trường của Hoa Chiêu, Vương Tú Phân không cùng một lòng với Hoa Chân Ngưu khẳng định là người tốt.

"Cái kia, anh tư vào tù không bao lâu, chị dâu tư liền mang bọn nhỏ trở về nhà mẹ đẻ, nhiều năm như vậy, vẫn không liên lạc với nhà, ông nội ba cô tìm qua, người nhà mẹ đẻ cô ta thế nhưng lại nói cô ta đã cùng anh tư ly hôn, người cũng không biết đi đâu."

Người đàn ông trong nhà ngồi tù, vợ có thể ly hôn với người đó, cơ bản có thể rời khỏi.

Lúc trước Hoa Chân Ngưu đương nhiên không đồng ý, nhưng không có tác dụng, Vương Tú Phân cầm giấy ly hôn, lại chờ vài năm, đợi đến khi mọi người có thể tự do đi lại xung quanh, cô ấy lập tức mang đứa nhỏ đi nương nhờ thân thích ở xa.

Hoa gia, cô ấy thật không dám ở lại lâu, đó không phải là một đám trâu bò, đó là một bầy sói!

Cô ấy không ly hôn, không đi, chờ Hoa Chân Ngưu ra tù đánh c.h.ế.t cô ấy sao?

Nghe nói Vương Tú Phân và Hoa Chân Ngưu ly hôn, còn chạy đi, Hoa Chiêu mừng cho cô ấy, thật sự là một người phụ nữ thông minh.

"Những người khác của Hoa gia có khỏe không?" Hoa Chiêu hỏi.

Biểu hiện của cô không hề che giấu.

Hoa Chân Ngưu biết, đây còn ghi thù một nhà bọn họ, không muốn thấy bọn họ dễ chịu!

Hắn chẳng những không tức giận, còn chọn những gì Hoa Chiêu thích để nói.

"Một nhà anh cả sống không tốt, trong nhà nghèo, trong ba anh em Long Hổ Báo, chỉ có Hoa Long tìm được vợ, hai người kia tuổi đã không nhỏ, nhưng vẫn còn độc thân."

"Một nhà anh hai cũng không khác mấy, Hoa Tiểu Ngọc không biết c.h.ế.t đi đâu, không thấy bóng dáng, Hoa Kim năm nay 25 tuổi, cũng không có đối tượng, Hoa Ngân lại đi ra ngoài lăn lộn, quanh năm không về nhà, Hoa Bảo cũng 20 tuổi, lại không hiểu chuyện, anh cả hắn còn chưa có vợ, hắn mỗi ngày la hét đòi cưới vợ.”

Hoa Chiêu đột nhiên xen vào: “Hoa Tiểu Ngọc, tôi ngược lại biết cô ta ở đâu.”

Năm đó Hoa Tiểu Ngọc đi thành phố cảng, bắt cóc đứa nhỏ, mất tích, những chuyện này cô không nói cho một nhà Hoa Sơn biết.

Bây giờ cô lại muốn nói.

Hoa Thái Ngưu cũng rất tò mò: "Cô có biết Hoa Tiểu Ngọc ở đâu sao?"

“Ừm, ở Quỳnh Châu, một thôn gần Tam Á, sống cuộc sống của thiếu phu nhân đấy." Vẻ mặt Hoa Chiêu biểu lộ không nghĩ tới: "Cô ta gả cho một người có tiền, còn sinh một đứa con trai.”

“Đâu, thôn nào?” Hoa Thái Ngưu lập tức hỏi.

Hoa Chiêu cười cười, nói cho hắn biết.

Tuy rằng Hoa Tiểu Ngọc còn chưa tìm được, thế nhưng, sớm muộn gì cũng bị tìm được, sau đó được "đưa về" thôn Chu gia, chăm sóc người chồng thực vật của cô ta.

Đến lúc đó người Hoa gia lại đi góp vui, làm cho cuộc sống của cô ta càng thêm muôn màu muôn vẻ, thật tốt.

Hoa Thái Ngưu miệng lẩm bẩm, đem địa chỉ này ghi nhớ trong lòng.

Hắn tiếp tục nói về gia đình Hoa Tam Ngưu.

Nhà này ngược lại không có gì làm cho Hoa Chiêu vui vẻ

Hoa Tam Ngưu ngốc, chính là có sức khỏe tốt, vợ hắn lại khôn khéo, không có Hoa Chiêu quấy rầy, cuộc sống cũng không tệ.

Con cả Hoa Sinh đã cưới vợ sinh con, con thứ hai Hoa Hảo cũng gả cho một người trong thành, con thứ ba Hoa Thụ nhờ anh rể mà tìm được một công viện trong thành phố.

Một nhà Hoa Chân Ngưu thì không nói, hắn đang ngồi tù, vợ con không thấy bóng dáng.

Hoa Chiêu cười cười, hỏi Hoa Thái Ngưu: "Chú năm xem ra đã phát tài, đang làm gì vậy?"

“Hắc, cái gì mà phát tài, không thể so sánh với cô, chỉ là chút buôn bán nhỏ, kiếm miếng cơm ăn thôi." Hoa Thái Ngưu tuy rằng nói như vậy, nhưng trên mặt lại không giấu được sự đắc ý.

Hắn cũng không biết Hoa Chiêu kiếm được nhiều tiền, hiện tại làm minh tinh nghe nói cũng không kiếm được quá nhiều tiền, chỉ là nhìn khí thế bất phàm của Hoa Chiêu, phía sau còn có hai người đi theo, trực giác của hắn không sai.

Hắn không nói, Tào Lệ lại thay hắn nói.

Rốt cuộc đã tìm được một đề tài có thể nói chuyện với Hoa Chiêu! Cô ta rất phấn khích.

"Anh ấy làm buôn đi bán lại, kiếm tiền chênh lệch cái gì đó, quần áo, giày dép, radio TV, anh ấy đều bán, hiện tại đang bán áo khoác da." Tào Lệ nói.

Biểu tình của Hoa Thái Ngưu lập tức có chút không tốt.

Mặc dù đã cải cách mở cửa 10 năm, nhưng vẫn còn người sợ hãi chuyện mua đi bán lại này! Rất nhiều người đã bởi vì chuyện này mà bị bắt, hắn sợ người khác biết hắn là một kẻ buôn bán.

Đặc biệt sợ hãi để cho Hoa Chiêu biết, bởi vì Hoa Chiêu có cơ hội chỉnh hắn, khẳng định sẽ không bỏ qua!

Hoa Thái Ngưu vụng trộm nhìn Hoa Chiêu, đang phát hiện cô cười với hắn không rõ ý tứ, lập tức bị dọa cho bạc tóc.

Hoa Chiêu lại không nghĩ sẽ vì loại chuyện này mà làm gì hắn, vậy có chút rớt giá.

Nếu Hoa Thái Ngưu chuyển hàng lậu thì ok, chuyển áo khoác da thì tính là gì, có gì nói sau.

Đồ ăn lên, Hoa Chiêu không ăn, tạm biệt hai người.

Tào Lệ có chút thất vọng, thím năm này cũng xem như không.

Nhưng vừa nghĩ đến ân oán Hoa Chiêu vừa nói với Hoa Chân Ngưu, cô ta cũng có thể hiểu được.

Hoa Chiêu hiện tại có thể gọi Hoa Thái Ngưu một tiếng chú năm, gọi cô ta một tiếng thím năm, đã là cho bọn họ mặt mũi.

"Nhà anh sao còn có một kẻ g.i.ế.c người? Nếu tôi sớm biết nhà anh có kẻ g.i.ế.c người, tôi sẽ không cưới anh!” Tào Lệ tức giận nói.

"A, hối hận? Bây giờ hối hận cũng kịp!” Hoa Thái Ngưu nói.

Tào Lệ không nói gì được nữa, cô ta không muốn ly hôn, cô ta và hắn đã sinh được 2 đứa con! Hoa Thái Ngưu còn có tiền.

Mấu chốt là, ly hôn rất xấu hổ!

Trong quá khứ, những người nói cô ta ngu ngốc, cưới một người nông thôn, sẽ càng cười cô ta mắt mù!

Hoa Thái Ngưu lại quyết tâm muốn ly hôn.

Tào Lệ thật sự không thể lên mặt bàn, không có cách nào so sánh với tình nhân của hắn.

Hơn nữa, có Tào Lệ mỗi ngày ở bên cạnh đi theo, hắn cùng tình nhân cũng không cách nào gặp mặt.

Cơm nước xong, Hoa Thái Ngưu không đi dạo phố, lôi kéo Tào Lệ trở về nhà khách.

Đóng cửa lại, hắn liền cho Tào Lệ một cái tát, thoáng cái đã đánh cho Tào Lệ choáng váng.

"Ai bảo cô nói chuyện của tôi làm gì? Cô chê tôi c.h.ế.t không đủ nhanh, phải không? Cô là người đàn bà phá gia!"

“Ba ba ba."

Hoa Thái Ngưu tìm được lý do, đánh cho Tào Lệ kêu cũng không kêu được.

Đầu óc hắn cũng càng ngày càng linh hoạt, hắn không thể chủ động đề nghị ly hôn, vậy đánh cho Tào Lệ tự mình đề cập đến chuyện đó!

Sợ anh em Tào gia? Vậy thì không về quê nữa!

Dù sao quê hương cũng không có người, mấy anh em mấy năm nay cũng trở nên xa cách, chỉ còn lại một cha già.

Chờ trước khi cha hắn chết, hắn sẽ trở về nhìn lần cuối cùng.

Càng nghĩ càng tốt, Hoa Thái Ngưu quyền đ.ấ.m cước đá một hồi, mắt thấy Tào Lệ đã mềm nhũn, lúc này mới dừng tay.

Đưa tay dò xét hô hấp của cô ta, còn có hơi thở, hắn liền đi ra ngoài.

Loại chuyện đánh người này, hắn từ nhỏ đánh đến lớn, mấy năm nay đi lại bên ngoài, càng đánh không ít.

Nếu không thể đánh, hắn đã c.h.ế.t sớm.

Vừa nhìn trạng thái của Tào Lệ, hắn liền biết chỉ choáng váng, không c.h.ế.t được.

Hoa Thái Ngưu mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa phòng bên cạnh.

Rất nhanh cửa liền mở ra, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp nói: "Rốt cuộc cũng nỡ tách ra với bà vợ già kia của anh!"

“Em cũng biết cô ta là bà già, chúng ta không tức giận với cô ta." Hoa Thái Ngưu chen chúc vào cửa.

Chỉ chốc lát sau trong phòng liền truyền ra chút âm thanh, làm cho mấy người đi ngang qua trước cửa đều nháy mắt.

Chỉ có nhân viên phục vụ mới trợn trắng mắt về phía này, cô ta biết, hai phòng này, một người là vợ, một người là tình nhân.

Chưa bao giờ thấy một người đàn ông không biết xấu hổ như vậy!

Những người khác mang tình nhân tới nơi này, nhưng đều tránh vợ, hắn ngược lại to gan, còn để cách vách.

Hoa Chiêu trở về nhà, lập tức chia sẻ tin tức nhìn thấy Hoa Thái Ngưu với Hoa Cường, nhân tiện nói một chút tình huống của những người khác trong Hoa gia.

Nghe nói Hoa Sơn sắp chết, tay đang trêu con chim trong lồng của Hoa Cường dừng lại.

Rốt cuộc cũng là anh em ruột thịt, đánh sống đánh c.h.ế.t có thể, nhưng khi đối phương thật sự sắp chết, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh như nước.

"Ai." Hoa Cường thở dài: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, hy vọng kiếp sau hắn sẽ làm người tốt.”

Nhưng chuyện này lại khiến Hoa Cường nghĩ tới một chuyện khác: "Bà nội và cha cháu còn chôn cất ở thôn Kháo Sơn, chúng ta cũng đã đi hơn 10 năm, nên trở về thăm bọn họ rồi."

Hoa Chiêu lập tức nói: "Là cháu bất hiếu, quả thật đã đến lúc trở về rồi."

Nếu như là cha mẹ ruột kiếp trước, mấy ngày trước sau thanh minh, cô đều khó chịu đến thăm.

Đời này rốt cuộc cũng là xuyên tới, cha ruột nằm trên núi mười mấy năm, cũng chưa từng đi qua liếc mắt một cái.

"Có hiếu hay không, đều ở trong lòng, không phải ở những chuyện bề ngoài này." Hoa Cường nói.

Nhưng ông cũng quyết định muốn trở về, lập tức gọi Hoa Chiêu thu dọn hành lý.

"Mang theo Hải Tinh nữa." Hoa Cường đột nhiên nói.

Mấy năm nay Phương Hải Tinh vẫn đi theo Hoa Chiêu, bay từ nam ra bắc, nghiễm nhiên đã trở thành bảo mẫu bên người.

Nhưng cô ấy chủ yếu phục vụ mấy đứa nhỏ khi còn bé, hiện tại bọn chúng đều đã lớn, cô ấy liền đi theo chăm sóc Hoa Cường, cùng ông đi dạo bên bờ biển, cùng ông nói chuyện phiếm.

Hoa Chiêu có đôi khi khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng nhìn hai người ở chung hòa hợp, lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, không cần lại vẽ vời cho thêm chuyện.

Hoa Chiêu đi tìm Phương Hải Tinh, nói cho cô ấy biết chuyện muốn về quê.

Phương Hải Tinh lập tức cười: "Quê nhà hai người không phải ở cực bắc sao? Ôi, ôi! Tôi chưa bao giờ đến đó, tôi có cần mang theo quần áo dày không? Có lạnh không?”

Cô ấy so với lúc trước quả thực thay đổi rất nhiều, anh trai chị dâu hiện tại đứng ở trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra.

Phương Hải Tinh trong quá khứ, đen gầy, nhút nhát, tóc ngắn, 40 tuổi, chỉ có thể gọi là "bà lão gầy gò".

Phương Hải Tinh hiện tại, tuy rằng cũng là tóc ngắn, nhưng dứt khoát lưu loát, làn da trắng nõn, khí chất sảng khoái. Nhiều lắm là bị người ta gọi là chị dâu, dì, hoặc là chị cả.

Hoa Chiêu cười nói: "Lúc này mới là tháng tám, là phương bắc, cũng không phải Bắc Cực, cũng có mùa hè, mang theo một bộ quần áo dài tay là được."

Phương Hải Tinh hào hứng thu dọn đồ đạc, chưa đến 10 phút đã chuẩn bị xong.

Luận về thu dọn hành lý, người bên cạnh Hoa Chiêu cũng rất chuyên nghiệp, đã quen rồi.

Mấy đứa nhỏ hiện tại đang nghỉ hè, nghe nói Hoa Chiêu muốn về quê, nhất thời vây quanh.

"Mẹ, con cũng muốn đi, con còn chưa từng thấy nơi mẹ sống khi còn bé!" Thúy Vi nói.

“Con cũng muốn đi, tế tổ, chúng con nên đi ah?" Vân Phi hỏi.

“Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!” Những đứa trẻ khác không cần bất kỳ lý do gì chỉ muốn đi.

Nhưng Vân Phi nói đúng, lần này trở về với mục đích tế tổ.

Hoa Chiêu không dám nói Vân Phi và Thúy Vi hoàn toàn là của một mình cô, bọn chúng cũng là con của nguyên chủ, dựa theo quỹ đạo ban đầu, nguyên chủ cũng sẽ sinh ra bọn chúng.

Thôn Kháo Sơn, không chỉ chôn cất bà nội, cha của nguyên chủ, có lẽ còn chôn cất linh hồn nguyên chủ.

Nên dẫn bọn chúng trở về xem một chút.

Tuy rằng nguyên chủ không phải là một người mẹ tốt, nhưng có lẽ nguyên chủ đã hối hận, nên mới để cô xuyên không tới, cứu vớt hết thảy.

Nghĩ tới đây, Hoa Chiêu nói không nên lời cự tuyệt, gật đầu nói: "Được, cùng đi.”

"Ah a!" Bọn nhỏ lập tức hoan hô, chạy về thu thập hành lý.

5 năm rồi, những đứa trẻ khác của Diệp gia đều đã lớn.

Tôn Hàn lớn nhất đã đi học đại học, những người khác không phải đang học cấp ba thì cũng học cấp hai, tất cả đều ở thủ đô.

Kỳ nghỉ hè, bọn chúng cũng được sắp xếp các hoạt động khác, không đến Bằng Thành nữa.

Tiểu Đức cùng tuổi với ba đứa nhỏ, bị Đường Phương Hà xem như bảo bối, kỳ nghỉ hè cũng giữ ở bên người, đi đến đâu mang đến đó.

"Mang thêm vài người trở về, một nhà Hoa Sơn kia không đáng tin cậy." Miêu Lan Chi nói.

Nếu không phải bà vừa mới nhận một bộ phim, không đi được, bà cũng muốn đi theo.

Bà xin nghỉ phép trở về bởi vì Hoa Chiêu xảy ra chuyện. Hiện tại Hoa Chiêu bên này không có việc gì, bà cũng nên đi.

"Con mang mười người trở về, mẹ yên tâm đi." Hoa Chiêu nói đùa.

10 người là phóng đại, nhưng bốn hoặc năm người là cần thiết.

Có quá nhiều đứa trẻ, cô không thể chăm sóc một mình.

Diệp Thâm còn chưa trở về, cũng không biết chuyện Chu gia bên kia xử lý đến bước nào rồi, Hoa Chiêu cũng không liên lạc được với anh, nên cũng không liên lạc nữa.

Nhưng có 2 người phải liên lạc.

Hoa Chiêu quay một dãy số không thường dùng, chuyển qua vài người, rốt cuộc cũng liên lạc được với Hoa Diệp.

Hoa Diệp, con gái út của Hoa Sơn mang theo mẹ chạy trốn.

Lúc trước Hoa Chiêu chỉ đường cho cô ấy, tìm một công việc, dàn xếp ổn định.

Mấy năm nay cô ấy cũng kết hôn sinh con ở chỗ đó, cuộc sống trôi qua an ổn thỏa mãn.

Hoa Chiêu chỉ truyền đạt một chút tin tức thân thể Hoa Sơn không tốt, nằm liệt giường một tháng, những thứ khác không nói nhiều.

Quay về hay không, cô mặc kệ, cũng không đề nghị.

Cô chỉ sợ Hoa Diệp bỏ lỡ tin tức này, về sau sẽ lưu lại tiếc nuối cả đời không thể bù đắp nên mới báo tin.

Hoa Diệp người này, cô vẫn rất thích.

Lúc trước là thông qua Tần Hướng Đông để an bài công việc, mấy năm nay, ngày lễ tết Doa Diệp đều thông qua Tần Hướng Đông tặng lễ cho cô.

Không phải thứ gì có giá trị, chỉ là một ít đặc sản.

Mấy năm nay, cô ấy cũng chưa từng cầu xin Hoa Chiêu hoặc Tần Hướng Đông giúp đỡ, hết thảy đều dựa vào chính mình.

Hơn nữa nghe nói, cô ấy vẫn luôn mang theo mẹ, chiếu cố bà ấy rất tốt, là một người hiếu thuận.

Hoa Diệp ở bên kia trầm mặc vài giây, sau đó nói một câu đã biết, hai người liền kết thúc cuộc điện thoại.

Về đến nhà, cô ấy có chút mất tập trung.

Hoa Diệp không giỏi che giấu cảm xúc, huống chi cô ấy cũng không muốn che giấu.

"Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Bà Hoa tai không điếc mắt không mù, thoáng cái liền nhìn ra, quan tâm hỏi.

Hoa Diệp cố ý tìm một người đàn ông không có cha mẹ gả, trước khi kết hôn cũng đã nói xong, phải mang theo mẹ cùng nhau sinh hoạt.

"Không có chuyện gì" Hoa Diệp do dự.

Điều này càng làm bà Hoa sợ hãi.

"Rốt cuộc có chuyện gì, con nói ra mẹ tham mưu cho con." Bà Hoa nói.

Hoa Diệp thở dài, vậy thì nói đi: "Hoa Chiêu vừa rồi gọi điện thoại cho con, nói cha nằm trên giường một tháng, có thể không được.”

Cả người bà Hoa sững lại, ông ta rốt cục cũng sắp c.h.ế.t rồi sao.

"Cũng đúng, lớn tuổi như vậy, cũng nên vậy." Bà Hoa nói: "Mẹ trở về, nhìn ông ta."

"Mẹ!" Hoa Diệp nóng nảy: "Mẹ trở về, ông ta lại đánh mẹ thì sao?”

Bà Hoa cười một tiếng: "Không phải ông ta sắp c.h.ế.t sao? Ông ta không thể đánh mẹ nữa."

"Mấy anh trai con."

"Chúng còn dám đánh mẹ? Không sợ người ta chọc vào xương sống?” Bà Hoa nói.

Ngược lại, lúc trước khi bà Hoa bị đánh, mấy đứa con trai cũng ngăn cản, ngăn không được thì nhìn, nhưng lại chưa từng động chân động tay.

Hoa Diệp suy nghĩ: "Vậy thì con sẽ trở về với mẹ."

Cô ấy vẫn sợ mẹ mình trở về sẽ bị đánh đập.

"Vậy bọn nhỏ làm sao bây giờ?" Bà Hoa hỏi.

Khuôn mặt Hoa Diệp lộ ra nụ cười, vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ, cô ấy sẽ bất giác mỉm cười.

Trong những năm qua, cô ấy đã có một con trai và một con gái, lớn hơn tám tuổi và nhỏ hơn sáu tuổi.

"Đã đi học rồi, bình thường để bọn chúng đến căng tin ba chúng nó ăn cơm là được." Hoa Diệp nói.

Cô cũng là người có công việc, bình thường không có nhiều thời gian trông con.

Bà Hoa cũng không cần quản, chỉ cần nấu cho bữa sáng cơm tối.

Hiện tại hai người đi rồi, vậy để bọn nhỏ đi ăn cơm căng tin cũng được.

Hai người cũng hành động, bà Hoa thu dọn hành lý, Hoa Diệp đi thông báo cho chồng, Lữ Khánh.

Người đàn ông của cô làm việc ở ban hậu cần trong quân đội, nấu ăn.

Trong nhà không có ai, không có cha mẹ, chỉ có một em gái, bây giờ cũng đã kết hôn.

Lúc trước hắn nhìn trúng Hoa Diệp cần cù có năng lực, đơn giản thiện lương, kết hôn hơn 10 năm, phát hiện mình quả nhiên không nhìn nhầm, cho nên quan hệ hai người vẫn không tệ.

Lần này nghe nói Hoa Diệp muốn cùng mẹ vợ về nhà mẹ đẻ, hắn còn có chút lo lắng.

Hoa Diệp không giấu hắn, nói cho hắn biết mình từ trong nhà bỏ chạy.

"Không sợ, Hoa Chiêu cũng trở về, mấy anh trai của em nếu dám gây chuyện, em sẽ đi tìm Hoa Chiêu, một ngón tay của Hoa Chiêu cũng có thể ấn c.h.ế.t bọn họ."

Hoa Diệp nói rất nghiêm túc, khí lực của Hoa Chiêu rất lớn, một cái tát có thể đánh ngã mấy người anh trai cô ấy, cô đối với Hoa Chiêu mười phần tin tưởng.

Lữ Khánh chỉ xem là cô tùy tiện nói, nhưng hắn cũng biết Hoa Chiêu, cháu dâu của lão đại Tần Hướng Đông.

Cháu dâu của lão đại, khẳng định không ai dám bắt nạt chứ?

"Có việc thì gọi điện thoại cho anh, anh lập tức đi qua." Lữ Khánh nói: "Mua chút lễ vật mang về, dù sao nhiều năm như vậy, chuyện quá khứ nếu như có thể cho qua, hãy để nó qua đi, về sau mọi người coi như thân thích đi lại, cũng tốt.”

Hắn từ nhỏ đã không còn cha mẹ, dẫn muội muội ăn trăm nhà cơm lớn lên, đặc biệt hâm mộ gia tộc thịnh vượng, đặc biệt thích có thân thích.

Nếu như Hoa Diệp có thể hòa hảo với phụ huynh, hắn cảm thấy là chuyện tốt.

Hoa Diệp lại không đồng ý, nắm đ.ấ.m không đánh vào người anh, anh không biết đau.

Cô nói xong liền rời đi.

Lễ vật chắc chắn phải mua, nếu không đến cửa cũng không thể vào được!

Nhưng cũng không thể mua đồ quá tốt, bằng không mấy anh trai chị dâu sẽ hút khô m.á.u cô rồi mới thả cô ra.

Hoa Diệp và bà Hoa lên xe lửa.

Mà Hoa Chiêu đi bằng máy bay, đến trước bọn họ.

Cô đã lên một chuyến tàu để đến thôn Kháo Sơn.

Vẫn xuống xe ở điểm dừng cách thôn không xa đó.

Nhìn thấy nơi quen thuộc này, Hoa Chiêu cảm khái.

Thoáng cái, đã hơn mười năm trôi qua.

Nhớ năm đó lúc cô ấy mới tới, còn cõng giỏ ở chỗ này lên xe xuống xe bán giá đỗ.

Vào thời điểm đó, cô nặng hơn 100 kg.

Ha ha ha ha.

Không thể nghĩ, nghĩ đến liền muốn cười.

"Oa, nơi này thật đẹp a!" Thúy Vi nhìn xung quanh, kinh ngạc hô lên.

Mấy đứa trẻ khác nhìn cô bé, im lặng.

Vẫn là Vân Phi thân với cô bé nhất, mắt thấy không khí sắp xấu hổ, vội vàng nói: "Đúng là rất tốt, không khí trong lành."

“Nhưng không đẹp." Tiểu Thận Hành nói thật.

Xung quanh là những ngọn núi, cây xanh và cỏ dại.

Nhưng trong mắt mấy đứa nhỏ đã quen với danh lam thắng cảnh, nơi này quá bình thường, quá hoang vắng.

"Nhưng rất thú vị, phải không? Đây là nơi mẹ sống khi còn nhỏ, cũng là quê cuả chúng ta!" Thúy Vi vẫn rất xúc động.

Lần này nhận được sự đồng tình của bọn nhỏ.

Ba đứa nhỏ nắm tay nhau, Cẩm Văn nắm tay Thận Hành, Vân Phi cùng Thúy Vi một trước một sau, tựa như giáo viên mẫu giáo chăm sóc bọn nhỏ.

Mấy người lớn đi theo trái phải, nhìn bọn nhỏ rầm rầm thảo luận.

Bởi vì đó là nơi mẹ sống, nên nhìn ở đâu cũng thấy thú vị.

Mọi người giống như du xuân, vui vẻ bất tri bất giác đã đến nơi.

Thôn Kháo Sơn ở ngay trước mắt.

Nhìn thôn trang nhỏ uốn quanh trong khe núi, Hoa Chiêu càng cảm khái.

Bỏ qua gia đình Hoa Sơn khó chịu, cô sống mấy tháng ở thôn nhỏ này, coi như vui vẻ.

Rất hạnh phúc.

Nơi này tuy rằng không phải là danh lam thắng cảnh, nhưng cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là lúc khói bếp bốc lên, có một cảm giác khói lửa nhân gian.

Lúc này đã là buổi chiều, có người đang đi về nhà.

Đoàn người Hoa Chiêu xuất hiện trên con đường nhỏ duy nhất ở cửa thôn, nhất thời hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Một bà lão đi ba bước lại quay đầu lại, nhìn Hoa Chiêu, nhìn Hoa Cường.

Hoa Chiêu cũng cẩn thận nhìn bà lão, lập tức gọi:"Thím Mã! Thím…" Sao lại biến thành bộ dạng này!

Khi cô rời đi, thím Ma vẫn là một người phụ nữ ở độ tuổi 40 đặc biệt thích cười và giúp đỡ người khác.

Tại sao chỉ 12 năm, bà ấy đã trở thành một bà lão.

Mặc dù bây giờ hơn 50 có thể được gọi là bà lão, nhưng thím Mã cũng già quá nhanh, thoạt nhìn giống như một người ở cùng tuổi với Hoa Cường.

Tuy rằng, Hoa Cường cũng đặc biệt trẻ trung, thoạt nhìn cũng chỉ mới 60 tuổi.

"Thím Mã, thím có khỏe không?" Hoa Chiêu thu hồi kinh ngạc trên mặt, hỏi.

Thím Mã nghe được giọng của cô, rốt cuộc cũng xác định đây là Hoa Chiêu, so với cô còn kinh ngạc hơn.

"Ai nha ai nha, là Tiểu Hoa trở về? Thím thậm chí không dám nhận! Cháu còn đẹp hơn trước kia nhiều! Nhiều năm như vậy, sao một chút cũng không thấy già đi? Còn giống như một cô bé chứ?”

Thím Mã đi tới muốn kéo tay Hoa Chiêu nói chuyện phiếm, đây là động tác theo thói quen của bà, đối với người mình thích cứ như vậy, trước kia bà cũng thường xuyên kéo tay Hoa Chiêu nói chuyện.

Nhưng tay vừa động đã bỏ xuống.

Nhìn Hoa Chiêu trước mắt, tay bà cọ cọ trên quần áo, không duỗi ra được.

Vừa từ ngoài ruộng trở về, một tay bùn đất.

Hoa Chiêu lại giống như trước kia, đưa tay kéo tay bà ấy, bàn tay bà ấy thô ráp, đầy vết chai.

10 năm trước, tay thím Mã cũng không phải như vậy, tuy rằng không phải da mịn thịt mềm, nhưng cũng không đến mức đầy vết nứt như vậy.

Tay bị kéo lại, nụ cười trên mặt thím Mã lập tức càng mềm mại, cả người cũng không câu nệ nữa.

Hoa Chiêu hình như vẫn là Hoa Chiêu kia.

"Thím, cháu về thôn cũng không thông báo với ai, trong nhà khẳng định chưa thể nấu ăn được, tối nay ăn cơm ở nhà thím có được không?" Hoa Chiêu cười nói.

Thím Mã từ trước đến nay luôn hào phóng, cho nên cô mới dám nói.

Thế nhưng lần này thím Mã lại do dự một chút mới nói: "Được, cháu đến đây, đừng ghét bỏ cơm nhà thím không tốt là được.”

Nói xong bà mới phản ứng lại, nhìn về phía mấy đứa nhỏ bên cạnh Hoa Chiêu.

Ai nấy đều có tinh thần, rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn kỹ, mỗi đứa đều có chút giống Hoa Chiêu.

Cũng không thể, đều là của Hoa Chiêu chứ?

Quá nhiều!

Cho nên bà cũng không dám xác định, mà là do dự hỏi: "Đây là…?”

"Đây đều là mấy đứa con của cháu, đây là cặp song sinh năm đó, là long phượng thai." Hoa Chiêu kéo Vân Phi và Thúy Vi tới giới thiệu.

"Đây là bà Mã, lúc mẹ mang thai các con không thể làm việc, bà Mã không có việc gì sẽ đến giúp mẹ làm việc." Hoa Chiêu nói.

Vân Phi và Thúy Vi lập tức cười ngọt ngào: "Chào bà Mã.”

Những đứa nhỏ khác cũng chỉnh tề chào:"Chào bà Mã.”

Bà nhìn Vân Phi và Thúy Vi kích động: "Lúc ấy biết là song sinh, không nghĩ tới thật đúng là long phượng thai! Lúc ấy thím còn nói, nếu cháu sinh long phượng thai, thím mua cho cháu móng heo lớn xuống sữa."

Nhớ tới năm đó, thím Mã liền thổn thức.

Hoa Chiêu lại giới thiệu những đứa khác, Cẩm Văn, Thận Hành, còn có ba đứa nhỏ.

"Bọn chúng sinh ba, cho nên cháu sinh con hơi cao sản một chút, ha ha." Hoa Chiêu nói đùa.

"Cháu thật đúng là" Nụ cười trên mặt thím Mã càng tự nhiên, Hoa Chiêu thật sự vẫn là Hoa Chiêu kia, một chút cũng không làm cao.

Mười mấy năm không gặp, hiện tại nói chuyện phiếm, giống như trở về ngày hôm qua, giống như bọn họ chỉ vừa mới chia xa ra.

“Đây là ông nội cháu!” Hoa Chiêu lại kéo Hoa Cường nói.

Thím Mã như vậy, vừa nhìn đã biết là không nhận ra Hoa Cường.

Quả nhiên, Hoa Chiêu vừa nói, cuốc trên tay thím Mã cũng rơi xuống đất!

Người đàn ông năm sáu mươi tuổi, tinh thần phấn chấn, tóc đen nhánh này là Hoa Cường? Bà còn tưởng rằng Hoa Cường đã chết

Bà còn nhớ rõ bộ dạng tuổi già sức yếu của Hoa Cường, kết quả người đàn ông trước mắt này, bà cũng không dám gọi ông ấy là ông già!

Hoa Cường cười một tiếng: “Tóc nhuộm đấy."

Trên thực tế, không phải.

Không biết tại sao, hai năm nay tóc lại càng dài càng đen, ông nói người khác cũng không tin, tin cũng phiền toái, luôn truy hỏi ông dùng phương pháp gì, cho nên dứt khoát nói là nhuộm.

"À." Thím Mã nói: "Vậy cũng rất trẻ trung ah! Trên mặt cũng không có nếp nhăn, tôi cũng ngại gọi chú là chú."

Bà không cần soi gương cũng biết mình hiện tại già thành bộ dạng gì, đứng ở bên cạnh Hoa Cường, đã giống như chị ông ấy!

Nhớ tới phiền não của mình, trên mặt thím Mã lại sầu khổ, xoay người gọi Hoa Chiêu về nhà: “Trời đã muộn bên ngoài có côn trùng, đừng để cắn bọn nhỏ, ai nấy đều da mịn thịt mềm, cắn một ngụm sẽ đau lòng.”

Hoa Chiêu đi theo bà ấy, quen thuộc đi về phía Mã gia, đến nơi, liền nhìn thấy nhà ngói ba gian gạch đỏ.

Kỳ thật dọc theo đường đi Hoa Chiêu đã phát hiện, thôn Kháo Sơn đã giàu hơn, gần như nhà nào cũng là nhà gạch ngói đỏ, rất ít nhà đất.

Điều này cũng dễ hiểu, năm 88, người dân miền núi không nghèo, dựa vào núi để ăn, để làm giàu tương đối dễ dàng.

Không phát tài được, nhưng tiếu mấy trăm đồng xây nhà ngói là không thành vấn đề.

Huống chi, năm đó cô mang theo bọn họ ủ giá đỗ, trồng hạt hướng dương.

Đặc biệt là trồng hạt hướng dương, có thể làm cho họ giàu có.

Chỉ là sau đó cô rời đi, cắt đứt nguồn cung ứng hạt giống, nhưng những hạt giống kia, cũng có thể sinh trưởng mấy đời mới mất đi hiệu quả tối ưu hóa, biến thành hạt hướng dương bình thường.

Những năm này đủ cho họ kiếm được.

Vừa rồi dọc theo đường đi cô cũng phát hiện, đừng nói trong sân nhà mình, dù là trong cánh đồng lớn, đều có từng mảng hoa hướng dương.

Điều này cho thấy họ vẫn đang trồng hoa hướng dương và vẫn có thể kiếm tiền.

Kết quả đến cửa Mã gia, thím Mã thế nhưng không có ý định dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy Hoa Chiêu thắc mắc, bà ấy suy nghĩ một chút dừng lại nói: "Căn nhà này cho Đại Tường ở, chúng ta đã phân gia."

“Ồ."

Hoa Chiêu đáp một tiếng, trong lòng lại có chút kỳ quái.

Lúc cô đi, thím Mã chỉ có một trai một gái, không có khả năng mấy năm nay lại sinh thêm một đứa nhỏ.

Theo lý, sau này bà ấy phải trông cậy vào Mã Đại Tường dưỡng lão cho mình, không có khả năng phân gia.

Cho dù phân gia, nhà cũ cũng là cha mẹ ở, con trai phân ra ngoài một mình.

Đang nói, cửa nhà ngói lớn mở ra, một người phụ nữ bưng chậu nước rửa rau đi ra, hình như muốn tưới đất.

Cô ta liếc mắt một cái nhìn thấy thím Mã ở cửa, lập tức mắng: "Bà lại đến nhà tôi làm gì? Gia đình tôi hết tiền rồi! Khẩu phần ăn và tiền dưỡng lão của tháng trước đã đưa qua cho bà! Bà còn muốn gì nữa? Tôi nói cho bà biết, nhà tôi không có tiền để lấp đầy bụng mấy đứa cháu ngoại không đáy của bà đâu! Tiểu Bảo cũng là cháu trai của bà, nó còn phải đi học ăn cơm!”

Nói xong còn lắc lắc chậu nước, giống như muốn hắt lên người thím Mã vậy.

Nhưng cách khá xa, không lo lắng.

Chỉ là động tác này của cô ta rất khiến người ta tức giận.

Hoa Chiêu đoán được, đây là con dâu của thím Mã.

Sắc mặt thím Mã không tốt, đáy mắt tối sầm, nhưng cũng không nói gì, không cãi nhau với người phụ nữ kia.

Người phụ nữ rắc nước xong mới nhìn thấy một đám người phía sau thím Mã.

Lúc trước nhìn bóng dáng còn tưởng rằng là thôn dân, không nghĩ tới là một đám người không quen biết, hơn nữa thoạt nhìn là người trong thành phố, rất có tiền.

Cô ta lập tức ôm chậu sững sờ, mẹ chồng còn có thân thích có tiền?

Không đời nào! Nếu có, bà ta đã đến từ lâu.

Người phụ nữ ôm chậu hừ một tiếng với Hoa Chiêu rồi quay vào.

Thím Mã cúi đầu tiếp tục đi, đi thẳng đến dưới sườn núi nhà Hoa Chiêu, đến trước cửa nhà Trương Quế Lan mới dừng lại.

"Ai nha, thím quên nói với cháu" Thím Mã hoàn hồn, nhất thời có chút câu nệ nói: "Nhà mẹ cháu, bà ấy không trở về ở nên mượn một chút! Sống bảy, tám năm nay, tiền thuê nhà, cháu thấy bao nhiêu thì phù hợp, thím sẽ trả cho cháu!”

Hoa Chiêu nhìn căn nhà trước mắt, vẫn là căn nhà tranh lúc trước cô và Trương Quế Lan cùng nhau xây, hơn mười năm, không có biến dạng.

Hoặc là nói, còn có một loại hương vị cũ kỹ, nồng đậm hương vị quê hương.

Nghèo.

Hoa Chiêu cười: "Nói cái gì mà tiền thuê nhà, cháu còn phải cảm tạ thím giúp chúng cháu chiếu cố nhà cửa, căn nhà này hơn mười năm không sụp đổ, đều phải cảm tạ thím.”

"Cháu chỉ thỉnh thoảng nhớ tới, trở về tế tổ, ở lại hai ngày liền đi, về sau mọi người cứ yên tâm tiếp tục ở." Hoa Chiêu nói.

Nhưng cô cũng có chút tò mò nói: "Theo lý mà nói, trong thôn có nhiều chỗ, nếu thím muốn ở nhà đất, xây một căn nhà chẳng phải là tốt hơn sao?”

Cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn không xây được nhà gạch ngói, xây một căn nhà đất thì sao? Nền nhà lại không cần tiền, bọn họ lại có cây, cũng không cần tiền, đất càng không cần tiền, chỉ cần mời mấy bữa cơm.

"Ai, vào nói đi." Thím Mã đẩy cửa hàng rào nhà mình ra.

Sân cũng là sân đó, lớn.

Một nửa trồng hoa hướng dương và một nửa trồng rau.

"Đại Bảo, Tam Bảo, Ngũ Bảo, bà ngoại đã trở lại." Thím Mã vào cửa liền hô.

Ngay sau đó, ba đứa trẻ chạy ra.

Bé trai lớn nhất bảy tám tuổi, nhưng đặc biệt gầy, một chân có chút tàn tật, đi khập khiết.

Hắn một tay kéo một bé trai, bên trái vừa nhìn mặt liền biết là bị ngốc, bên phải nhìn rất thông minh, nhưng thấy thím Mã đại trở về, lại khoa tay múa chân, chỉ vào bọn Hoa Chiêu.

Hình như không thể nói chuyện.

Hoa Chiêu…

Thím Mã là bà ngoại? Vậy mấy đứa bé này đều do Mã Thu Bình sinh, đây là cái mệnh gì ah!

Loading...