Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 309

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:55:31
Lượt xem: 70

"Tại sao cháu lại đẩy anh trai? Sao cháu lại đẩy anh trai? "Lưu Nguyệt Quế vừa khóc vừa lắc đứa bé bướng bỉnh.

Đứa bé bướng bỉnh sợ hãi.

Trong nhà này, bà nội đối với nó tốt nhất, chưa bao giờ đánh hay mắng nó, đương nhiên, người khác cũng chưa từng đánh nó chưa từng mắng nó.

Nhưng nó nhạy cảm biết rằng mọi người đều không thích mình.

Lưu Nguyệt Quế lại luôn hỏi nó vì sao lại đẩy anh trai, hình như đã biết.

Đứa bé bướng bỉnh quên luôn nói dối, lớn tiếng nói: "Cháu ghét nó!"

Lưu Nguyệt Quế sửng sốt, không nghĩ tới nó thật đúng là có lý do, thật sự có nguyên nhân.

Đó là cố ý, không phải vô tình.

"Cháu còn nhỏ như vậy, sao cháu lại…" Lưu Nguyệt Quế mờ mịt lại không thể tin nhìn đứa bé bướng bỉnh.

Lúc này mới hơn 2 tuổi! Không phải 20 tuổi!

"Cháu đẩy nó một chút thì sao? Nó còn đẩy cháu!" Đứa bé bướng bỉnh nói.

Lưu Nguyệt Quế sửng sốt một chút, thở phào nhẹ nhõm, nói với Hoa Chiêu: "Hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, hắn cho rằng đó chỉ là đẩy một chút."

Đứa bé còn nhỏ, đâu biết cái gì là rơi xuống giếng hay không rơi xuống giếng, cái gì mà sống với chết, trẻ nhỏ chỉ biết xô đẩy.

Trùng hợp, Tiểu Thận Hành ở bên giếng, để cho đứa bé bướng bỉnh này nhìn thấy, muốn đẩy thằng bé.

Hoa Chiêu tức giận đến thân thể còn đang run rẩy, nhưng lý trí đã tỉnh táo lại.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Tại sao cháu lại ghét thằng bé?"

"Bởi vì mọi người đều thích nó! Nhiều hơn thích cháu! Đồ chơi của nó cũng nhiều hơn cháu, nó có nhiều quần áo hơn cháu, nó ăn nhiều hơn cháu!" Đứa bé bướng bỉnh lớn tiếng nói.

Bà nội dạy nó, nói chuyện phải lớn tiếng, lẽ thẳng khí hùng, như vậy mới có khí thế, như vậy mới xứng làm người Diệp gia.

Nó biết mình tên là Ngô Ân, nhưng nó không biết Ngô gia, nó cho rằng mình là người Diệp gia.

"Mọi người cũng thích người khác nhiều hơn cháu, mọi người thích nhất là Vân Phi, Thúy Vi, còn có Cẩm Văn, còn có…" Cô lần lượt nói vài người.

Đứa bé bướng bỉnh này tức giận đến mặt đỏ bừng. Tính khí cũng thật lớn.

Hắn hét lên: "Cháu ghét họ! Đẩy tất cả!”

Tại sao?

Hoa Chiêu đã không muốn hỏi nữa, hỏi nó vì sao ở đất bằng không đẩy, lại đẩy Tiểu Thận Hành ở bên giếng.

Không có ý nghĩa, rốt cuộc cũng là một đứa trẻ 2 tuổi, dù cô hỏi được rồi, những người khác cũng nghĩ rằng trẻ em không hiểu chuyện.

“Thím hai, thím xem chuyện này xử trí như thế nào?” Hoa Chiêu hỏi Lưu Nguyệt Quế, giọng nói lãnh đạm.

Ánh mắt Diệp An nặng nề nhìn mẹ, liều mạng ám chỉ.

Lưu Nguyệt Quế cũng không phải kẻ ngốc, bà biết Hoa Chiêu có ý gì, biết chuyện này nên xử trí như thế nào.

"Thím sẽ đưa nó về Ngô gia, rốt cuộc cũng là người Ngô gia, cũng coi như để cha con bọn họ đoàn tụ." Lưu Nguyệt Quế nói.

Hoa Chiêu hài lòng, không nói gì nữa, quay đầu ôm Tiểu Thận Hành rời đi.

Diệp An lập tức hành động, đỡ lấy mẹ, nhìn bà đóng gói hết quần áo và đồ chơi của đứa bé bướng bỉnh, tự mình đưa bọn họ đến ga xe lửa.

Đứa bé bướng bỉnh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bầu không khí nghiêm túc khiến nó sợ hãi.

Đến ga xe lửa, nó càng sợ hãi hơn, nó không thích đi tàu hỏa, mỗi lần đều bị giới hạn trong không gian nhỏ, ăn cũng không ngon chơi không vui.

"Bà nội, chúng ta phải trở về sao? Cháu không quay lại đâu, cháu phải về nhà chơi!” Nó đã xem nơi có nhiều trẻ con là nhà mình rồi.

Kỳ thật khái niệm về gia đình của nó còn rất mơ hồ, bởi vì nó không có cha mẹ, không có anh chị em, vẫn luôn đi theo Lưu Nguyệt Quế, đi theo bà vào nam ra bắc lăn qua lăn lại.

Lưu Nguyệt Quế lau nước mắt nói: "Không phải cháu luôn hỏi cha mẹ anh chị em mình đang ở đâu sao? Bà sẽ đưa cháu đến gặp cha mẹ chị em của cháu."

Đứa bé bướng bỉnh lập tức vui mừng, ngạc nhiên hỏi: "Thực sự?"

Hơn 2 tuổi, biết không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, ít nhất nó biết những đứa trẻ khác đều có cha mẹ, anh chị em, vì sao nó không có?

Nó chỉ có ông bà.

"Thật sự." Lưu Nguyệt Quế nói.

Đứa bé bướng bỉnh an tĩnh lại, ngoan ngoãn cùng bà trở về thủ đô.

Sau đó Lưu Nguyệt Quế đem người giao cho Diệp Danh, liền mặc kệ.

Diệp Danh đưa người về Ngô gia.

Lưu Nguyệt Quế không lộ diện, bà không muốn nhìn thấy bộ dáng khóc đến xé lòng của đứa bé bướng bỉnh.

Rốt cuộc cũng đã chăm sóc từ trong tháng đến giờ, thật không nỡ.

Bất quá không đưa về thì không được.

Bà cũng sợ người Ngô gia nháo, cho nên sau khi đưa người cho Diệp Danh, lập tức đứng dậy trở về Bằng Thành, trốn ra ngoài.

Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Diệp Danh, hỏi anh cả diễn biến tiếp theo, Ngô gia có náo loạn không.

Diệp Danh cười lạnh: “Quả thực ầm ĩ, nói đứa nhỏ kia không phải của bọn họ, đứa bé nhà bọn họ đã chết, lại ném người đến trước cửa nhà thím hai rồi chạy mất.”

Người Ngô gia năm đó đã hỏi thăm địa chỉ nhà Lưu Nguyệt Quế, để trước cửa nhà bà ấy.

"Sau đó thì sao." Hoa Chiêu hỏi.

"Sau đó anh gọi người dẫn bọn họ vào phòng tạm giam, 'hỏi' chuyện năm đó, người Ngô gia liền thành thật." Diệp Danh nói.

Đều là dân chúng bình thường, tuy rằng tâm nhãn quỷ kế không ít, nhưng xương cốt không cứng, dọa một chút liền thẳng thắn, còn ôm đứa nhỏ trở về.

Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Vốn nên làm như vậy, hiện tại cũng chậm hai năm."

Diệp Danh ở bên kia sắc mặt rất khó coi, quả thật là như thế.

Khi anh nghe nói Tiểu Thận Hành suýt nữa bị đẩy xuống giếng, thiếu chút nữa đã đứng dậy đến Bằng Thành, tự mình đưa đứa bé này trả về.

Chờ đến khi nó đến thủ đô, cũng là Diệp Danh tự mình đến đón.

Tính tình dù bướng bỉnh, đến tay Diệp Danh liền thành thật như chuột nhìn thấy mèo.

Nó cũng dám ở trước mặt Hoa Chiêu hô to gọi nhỏ, nó là người Diệp gia mà, nên ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh cao khí tráng!

Nhưng duy chỉ có ở trước mặt hai người nó không dám.

Đó chính là Diệp Danh và Diệp Thâm.

Một người cười ha hả, một người lạnh như băng, thế nhưng khí tức đều làm cho nó sợ hãi.

Bây giờ càng sợ hãi hơn, bầu không dám thở.

"Nó còn nhỏ, hy vọng nó quên đi hai năm trải nghiệm này, trở về với cuộc sống bình thường đi." Hoa Chiêu thở dài nói.

Cô chỉ cảm thán tâm mình không đủ tàn nhẫn, để nó sống trong nhà thêm hai năm!

Thiếu một chút, thiếu chút nữa, Tiểu Thận của cô đã gặp nguy hiểm!

Chết đuối, nếu phát hiện muộn, cô cũng không phải thần tiên, làm sao cứu?

Hơn nữa đứa bé bướng bỉnh nếu đã nổi lên tâm tư này, lại "không hiểu chuyện", lần này là đẩy Tiểu Thận Hành, lần sau, nó ôm ba đứa bé sơ sinh lên ném xuống giếng thì sao?

Hai tuổi sẽ không làm như vậy, năm tuổi sáu tuổi, bảy tuổi tám tuổi thì sao?

Một số người sinh ra đã ác!

"Đi sớm cho sạch sẽ." Những điều Hoa Chiêu lo lắng Diệp Danh cũng hiểu, bởi vì anh cũng nghĩ đến!

Hai người nói chuyện một lúc, sau đó vui vẻ cúp điện thoại.

Dù sao, bây giờ đứa bé đó đã được trả về.

Vui vẻ nhất chính là Tiểu Thận Hành.

Thằng bé cũng "không hiểu chuyện", những đứa trẻ lớn khác đều sẽ nhường đứa bé bướng bỉnh, nó lại không.

Ngày thường chỉ có thằng bé và đứa bé bướng bỉnh là mâu thuẫn nhiều nhất.

Hiện tại biết sau này không cần nhìn thấy đứa bé bướng bỉnh nữa, lập tức nhảy lên vỗ tay.

Những đứa nhỏ khác cũng rất vui vẻ, dù sao cũng không có ai biểu hiện luyến tiếc, càng không có ai đứng ra giữ lại.

Lưu Nguyệt Quế thấy vậy cũng ngượng ngùng.

Đứa nhỏ kia rõ ràng bà đã nuôi dưỡng rất tốt, kết quả thì ra lại không được lòng người như vậy?

Rõ ràng vẫn theo phương pháp cũ, mấy đứa trẻ trong nhà đều nuôi như vậy, sao lại nuôi thằng bé làm cho người ta chán ghét như vậy?

"Đừng rối rắm nữa, mẹ mau ngẫm lại nên giới thiệu đối tượng gì cho Tần Trác và Tôn Thượng đi." Diệp An tìm việc làm cho Lưu Nguyệt Quế.

"Còn có Lưu Minh và Chu Binh, đều đã hơn ba mươi tuổi rồi! Nhiệm vụ này giao cho mẹ đã được 2 năm, tại sao vẫn chưa được hoàn thành?”

Miêu Lan Chi không lên tiếng nãy giờ cũng bị hắn nói đến ngượng ngùng.

Việc này nên trách bà, Lưu Minh và Chu Binh đem chuyện quan trọng như vậy phó thác cho bà, kết quả bà xem xét hai năm, cũng chưa giới thiệu được đối tượng tốt cho người ta, kéo đến lúc người ta cũng hơn 30 tuổi rồi.

Lưu Minh và Chu Binh bị điểm danh, vẫn là loại chuyện này, lập tức đi tới.

"Không liên quan đến dì Miêu và dì Lưu, là chúng tôi quá kén chọn, người này không vừa ý, người kia thấy không hợp." Lưu Minh nói.

"Đúng vậy, các cô gái dì giới thiệu cho chúng tôi đều rất tốt, đặc biệt tốt! Vấn đề là ở chúng tôi.” Chu Binh nói.

Diệp An kỳ thật cũng đã nghe nói chuyện gì xảy ra, hiện tại nói như vậy chẳng qua là muốn phân tán lực chú ý của Lưu Nguyệt Quế.

Nhưng kỳ thật hắn cũng hiểu Lưu Minh và Chu Binh.

"Mẹ, bác gái, kỳ thật con cảm thấy phương hướng của hai người đã sai lầm, hai người đừng giới thiệu tiểu thư cho bọn họ nữa, bọn họ không cần! Bọn họ không muốn hầu hạ, cũng hầu hạ không nổi.” Diệp An nói.

Nhìn xem những người mà Miêu Lan Chi và Lưu Nguyệt Quế giới thiệu là người nào đi, trong nhà không phải làm cái này, chính là làm cái kia, dù sao cũng rất có thế.

"Lưu Minh và Chu Binh không tệ mà, vừa chính trực, lại chuyên nghiệp, tiến bộ, có tiền, cô gái nào mà không xứng?" Miêu Lan Chi nhỏ giọng nói.

Trong lòng bà còn có chút không phục

Đã là xã hội nào rồi, cái gì mà tiểu thư với không tiểu thư, đại tiểu thư như Văn Tịnh?

Dù là cô gái nhà người khác, cũng có tật xấu như vậy.

Kỳ thật cũng là do thân phận của bà, bà lăn lộn trong giới đã lâu, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua?

Cái gọi là giới quý tộc, trong mắt bà cũng có tật xấu như vậy, cho nên trong mắt bà không có tiểu thư này tiểu thư kia, giới thiệu cho Lưu Minh Chu Bình thì làm sao vậy?

"Cám ơn dì Miêu." Lưu Minh cười, lộ ra một hàm răng trắng.

Miêu Lan Chi xem trọng bọn họ từ đáy lòng, bọn họ đương nhiên cao hứng.

"Nhưng chuyện chúng cháu có tiền cũng không tiện tiết lộ, người ngoài chỉ coi chúng cháu là những người vệ sỹ, hoặc là tài xế, khó tránh khỏi chướng mắt, cũng hợp tình hợp lý." Lưu Minh nói.

Kỳ thật có vài lần cũng không phải bọn họ chướng mắt người khác, là người khác chướng mắt bọn họ.

Chẳng qua ngại mặt mũi của Miêu Lan Chi, đến đây xem mặt một chút mà thôi.

Khẳng định là không vừa ý.

Bọn họ chỉ muốn lấy lòng Diệp gia, càng muốn cùng Diệp gia kết thông gia.

Cho dù lấy một thân thích xa tám gậy đánh không tới, giống như Đào Lam cũng được! Nhưng đừng lấy tài xế ra mai mối với người ta chứ!

Tình cảm bọn họ chỉ xứng làm bạn với người làm của Diệp gia?

Sau vài lần như vậy, kỳ thật Miêu Lan Chi và Lưu Nguyệt Quế đều nhận ra, nhưng các bà vẫn không hạ thấp tiêu chuẩn và yêu cầu, bởi vì các bà cảm thấy Lưu Minh và Chu Binh rất tốt.

Nếu thân phận của hai người lộ ra sẽ dọa c.h.ế.t những người mắt chó nhìn người thấp!

Nhưng tính tình của các bà vậy mà cũng nổi lên, không muốn bại lộ chuyện hai người có tiền, muốn tìm cho hai người một cô gái thật lòng thật lòng thích bản thân bọn họ.

Hoa Chiêu không nói gì: "Xem mắt, không phải là đem những điểm tốt của mình ra cho đối phương xem xét để cho mọi người cân nhắc lẫn nhau sao? Mọi người lại làm chuyện gì mà hoàng tử giả nghèo, còn muốn cưới công chúa?”

"Nếu lúc trước Diêu Khôn là một tên nhóc nghèo"

Hoa Chiêu còn chưa nói hết đã biết mình đưa ra ví dụ sai lầm.

Nếu Diêu Khôn là một tên nhóc nghèo, chỉ cần hắn không ngại thân thế của Diệp Thư, chỉ cần hắn chịu đối xử tốt với Diệp Thư, chỉ cần Diệp Thư thích hắn, nhà họ Diệp vẫn sẽ gả Diệp Thư cho hắn.

"Lúc trước tôi và Diệp Thâm" Hoa Chiêu lại không nói nữa.

Bản thân cô cũng không phải là một ví dụ điển hình, ngay từ đầu cô và Diệp Thâm cũng cực kỳ không phù hợp!

Cô mập hơn 100 cân, nghèo quá mức, lúc ấy có chút tiền, nhưng chút tiền kia cũng không được nhà họ Diệp để vào mắt, nhà họ Diệp cũng không biết số tiền đó.

"Được rồi, mẹ và thím hai đều là những người tốt thông tình đạt lý, không có ý kiến gì, nhưng người ngoài thì không."

Hoa Chiêu vứt bỏ nguyên tắc không mai mối cho người khác, trực tiếp hỏi Lưu Minh và Chu Binh: "Hai người muốn tìm cô gái thế nào?"

“À, khụ, sức khỏe tốt, xinh đẹp." Lưu Minh nói.

Chu Binh ở bên cạnh gật gật đầu, đây là yêu cầu quan trọng nhất.

Hoa Chiêu lập tức trợn trắng mắt.

Sức khỏe tốt kỳ thật là vì mặt mũi mới cố gắng thêm vào đúng không?

Haiz! Đàn ông!

“Hai người cũng nói một chút về nghề nghiệp đi.” Hoa Chiêu nói.

"Có nghề nghiệp hay không thực ra không quan trọng, nhưng nếu không có việc làm thì hình như cũng không được." Lưu Minh nói: "Làm những công việc như bác sĩ, giáo viên, diễn viên đều ok."

Hoa Chiêu lại trợn trắng mắt!

Lại còn diễn viên, cũng được!

Nhưng cũng đúng, diễn viên bây giờ chính là nghề cầm tiền lương, diễn viên hạng nhất cũng chỉ có mấy trăm đồng tiền lương, hạng hai chỉ có mấy chục.

Chút tiền này thật đúng là không được Lưu Minh và Chu Binh để vào mắt.

Lúc trước cô mở cửa hàng sủi cảo ở nước ngoài, hiện tại vẫn đang kinh doanh bình thường.

Bởi vì lúc ấy mọi người cùng nhau phấn đấu, sau đó cô không làm nữa, liền chia cổ phần thành vài phần, lúc ấy những người tham gia đều có.

Lưu Minh và Chu Binh cũng có, mỗi năm chia cổ tức chính là mấy trăm đô la, ngoại tệ.

Tiền này, đừng nói là tìm một minh tinh

Ngừng, tìm nhiều hơn cũng không phải là người nữa rồi.

Hoa Chiêu đột nhiên nhìn Lưu Minh và Chu Binh, đặc biệt là Lưu Minh, hắn là người không thích nói nhảm, mỗi câu nói đều có chút ý tứ

"Anh đã chọn trúng ai rồi sao? Diễn viên? Người nào? Tôi biết người đó, phải không?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.

Lưu Minh và Chu Binh đi theo cô khi cô đi diễn, hai người diễn mấy chục vai nhân vật quần chúng rồi!

Không chừng lúc đó đã gặp ai.

Ánh mắt Lưu Minh lập tức né tránh một chút.

"Ha! Hóa ra lại là thật? Ai vậy?” Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thâm đột nhiên từ bên ngoài trở về, ngồi xuống bên cạnh Hoa Chiêu, cười nói: "Lưu Minh thích Tống Tuyết.”

Mặt Lưu Minh lập tức đỏ bừng.

Hoa Chiêu ngạc nhiên hỏi Diệp Thâm: "Làm sao anh biết?”

Diệp Thâm cười cao thâm, không giải thích.

Thật ra là bởi vì anh nhìn thấy Lưu Minh và Tống Tuyết liên lạc với nhau hơn một năm nay.

Cũng không phải anh xâm phạm quyền riêng tư, đây là quy tắc, quy tắc của bọn họ chính là công khai thông tin liên lạc.

Thông tin liên lạc của những người xung quanh Hoa Chiêu đều được công khai.

Gọi điện thoại, viết thư cho gia đình nói những gì, đều có người điều tra.

Không điều tra, chẳng may trong này có người phản bội, ở dưới mí mắt bọn họ viết thư bán thông tin, bọn họ lại không biết, sẽ bị người ta cười chết.

Lưu Minh và Chu Binh cũng không cảm thấy kiểm tra thông tin có cái gì không đúng, đây là chuyện nên làm, bọn họ lúc trước ở trong quân đội cũng như vậy, đã quen.

Lưu Minh ngượng ngùng nhìn Hoa Chiêu, thành thật thẳng thắn: "Chỉ là tôi và Tống Tuyết đã liên lạc vài lần nhưng cô ấy không nói thích tôi."

"18 lần." Diệp Thâm nói.

"Cái gì?" Hoa Chiêu hỏi xong liền hiểu, là số lần liên lạc.

Từ lúc cô quay phim xong tách ra khỏi Tống Tuyết đã hơn một năm, hai người liền lạc 18 lần, không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối không ít.

"Cô ấy không nói thích anh sao? Cô ấy trả lời cho anh có dài không? Trông có giống có lệ không?” Hoa Chiêu hỏi.

Cái này làm khó Lưu Minh rồi: “Thư rất dài, có qua loa hay không thì không rõ."

Trước đây hắn không nghĩ đến phương diện này, hắn cảm thấy rất tốt, hắn và Tống Tuyết chỉ kể những chuyện mình cảm thấy thú vị, đương nhiên bỏ qua tất cả những chuyện liên quan đến Hoa Chiêu và Diệp gia, có đôi khi còn nói những chuyện thú vị trên báo chí, tin tức.

Hoặc nói chuyện phong cảnh vân vân, dù sao cũng chỉ là một số chuyện vô nghĩa, chủ yếu muốn Tống Tuyết hồi âm.

Mỗi lần Tống Tuyết hồi âm, cũng là một chút chuyện thú vị bên cạnh, chuyện thú vị khi quay phim.

Vốn hắn còn cảm thấy rất tốt, hiện tại bị Hoa Chiêu hỏi, hắn cũng không biết liệu đây có phải là qua loa, có lệ hay không.

"Tôi giúp anh hỏi một chút." Hoa Chiêu nói.

Cô thật sự nhìn thấy người đàn ông ngoài 30 tuổi đang sầu muộn rồi.

Hơn nữa bởi vì làm việc cho cô mà chậm trễ chuyện chung thân đại sự của người ta, cô cũng có chút trách nhiệm.

Huống hồ chỉ là hỏi một câu, nếu Tống Tuyết không có suy nghĩ gì với hắn, cũng sớm cho hắn hết hy vọng mà đổi người khác.

"Còn anh thì sao? Có mục tiêu chưa?” Hoa Chiêu hỏi Chu Binh.

Chu Binh muốn nói lại dừng lại một chút, cuối cùng lắc đầu nói: "Không có.”

Hoa Chiêu lập tức ngạc nhiên, người nào vậy? Còn ngại nói với cô?

Nhưng hiện tại hắn không nói, cô cũng không tiện hỏi trước mặt mọi người.

"Các người nói chuyện phiếm đi, tôi đi gọi điện thoại cho đạo diễn Dương." Hoa Chiêu đi thư phòng.

Quá trình tìm Dương Lập có chút không thuận lợi, hiện tại ông ấy đang ở bên ngoài quay phim, điện thoại chuyển lời cho ông ấy, lúc ông ấy gọi lại cũng đã muộn rồi.

"Bà chủ Hoa thế nhưng lại chủ động tìm tôi! Cô muốn quay phim rồi sao? Muốn quay bộ phim thể loại gì? Tôi sẽ yêu cầu biên kịch viết một bộ theo ý cô!” Dương Lập nói xoáy.

Một tháng trước ông còn hỏi Hoa Chiêu, hiện tại có thể làm việc chưa?

Hoa Chiêu nói bọn trẻ còn quá nhỏ không thể buông tay, cự tuyệt, ông ấy tức giận đến bây giờ.

"Ha ha ha, chuyện này nói sau." Hoa Chiêu vội vàng nói vấn đề chính: "Tống Tuyết hiện tại còn ở trong đoàn làm phim đúng không? Cháu muốn hỏi chú chút chuyện về cô ấy, được chứ? Cô ấy có bạn trai không? Có tin đồn xấu nào không?”

Tuy Rằng Hoa Chiêu rất quen thuộc với Tống Tuyết, quan hệ lúc trước cũng không tệ lắm, Tống Tuyết lại từ bỏ công việc đứng đắn, gia nhập vào công ty điện ảnh của cô, làm việc cho cô.

Nhưng trước đó cô chưa từng hỏi thăm quá khứ và tin đồn của Tống Tuyết.

Bình thường cô đều dựa vào phán đoán của mình chứ không hỏi thăm qua người khác.

Nhưng mấy tháng ngắn ngủi ở chung, cô cũng không phán đoán được Tống Tuyết có bạn trai hay không.

Loại vấn đề này, vì lý do công việc, tất cả mọi người đều thích giấu.

Hơn nữa cũng đã hơn một năm, không chừng người ta đã có bạn trai?

"Cháu hỏi điều này để làm gì?" Dương Lập hỏi.

"Một người bạn của cháu thích cô ấy, cháu giúp người khác hỏi thăm." Hoa Chiêu nói.

"À." Dương Lập nói: "Cô gái Tống Tuyết này, làm việc rất nghiêm túc, có chí tiến thủ, còn biết nói chuyện, quan hệ với mọi người cũng không tệ, chỉ là chú cũng không nghe nói chuyện bạn trai bạn gái gì, cũng không phát hiện, lát nữa chú sẽ hỏi thăm giúp cháu.”

Hoa Chiêu nghe hiểu ý tứ của ông ấy, không sai biệt lắm so với những gì cô quan sát lúc trước.

Tống Tuyết người này, biết luồn cúi.

Chuyện này không có gì là không tốt, vì sống tốt hơn, ai mà không phải nóng vội mưu cầu?

Mấu chốt là dùng thủ đoạn gì.

Những thủ đoạn nịnh nọt nhỏ của Tống Tuyết cũng không thành vấn đề.

Đừng làm bất cứ điều gì đặc biệt là được.

Nhưng đi theo đạo diễn Dương Lập, đi theo bà chủ như cô, Tống Tuyết không có cơ hội làm những "chuyện đặc biệt", cũng không cần.

"Chú đừng hỏi cô ấy nữa, chú bảo cô ấy gọi điện thoại cho cháu, cháu tự hỏi." Hoa Chiêu nói.

"Được rồi." Dương Lập không cúp điện thoại, kéo cổ họng gọi: "Tống Tuyết! Đến trả lời điện thoại!”

Bây giờ họ đang ở nhà khách, điện thoại của nhà khách ở quầy lễ tân, bên cạnh nhà hàng.

Đoàn làm phim đang ăn khuya.

Tống Tuyết buông đũa lau miệng điên cuồng chạy tới: "Làm sao vậy đạo diễn?"

“Điện thoại của Hoa Chiêu." Dương Lập đưa điện thoại cho cô ấy.

"Hoa Chiêu?" Tống Tuyết kinh ngạc.

Lúc trước sau khi hợp tác ngắn ngủi, cô ấy và Hoa Chiêu chưa từng gặp lại, còn tưởng rằng chút giao tình kia đã theo gió bay đi.

Nhưng cô ấy lại liên lạc rất chặt chẽ với vệ sĩ của Hoa Chiêu, nghĩ đến điều này Tống Tuyết liền căng thẳng, vội vàng cầm điện thoại lên: "Alo? Hoa Chiêu? Có chuyện gì vậy?”

Giọng nói hơi căng thẳng.

Hoa Chiêu sửng sốt, tự nhiên nảy ra một ý nói "Là Lưu Minh, hắn bị thương."

"Cái gì!" Tống Tuyết ngắt lời cô, sốt ruột hỏi: "Anh ấy bị thương? Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”

“Ừm, vết thương ở chân, trước mắt không thể đi lại, cần một người chăm sóc, mà chỗ tôi lại không có người nào rảnh rỗi" Hoa Chiêu nói.

"Tôi" Tống Tuyết do dự một chút, che điện thoại nói với Dương Lập ở bên cạnh: "Đạo diễn Dương, tôi có thể xin nghỉ không? Chuyển những cảnh quay của tôi ra phía sau? Tôi xin nghỉ một tháng?”

Thương gân động cốt một trăm ngày nhưng nếu cô ấy thật sự muốn nghỉ dài như vậy, đạo diễn Dương chắc chắn không đáp ứng, cô ấy cũng không phải là Hoa Chiêu!

Dương Lập đã nghe thấy, mỗi bộ phim của ông ấy đều có một đống âm mưu quỷ kế, vừa nghe đã biết Hoa Chiêu đang bày ra bẫy tình yêu ah.

Những người trẻ tuổi bây giờ, thực biết chơi.

"Được, cô đi đi." Ông hàn phóng nói.

Tống Tuyết lần này vẫn diễn vai phụ, những là vai phụ số ba, không phải nha hoàn thị nữ.

Hơn nữa ông tính tôi luyện khả năng diễn xuất của cô ấy một chút, nếu như có thể, lần tiếp theo sẽ để cho cô ấy làm nữ phụ số hai.

Đối với mấy người vứt bỏ công việc ổn định đi ra ngoài làm với ông, trong lòng ông đều nhớ kỹ.

Tống Tuyết cũng bởi vì phần tình cảm này, mới dám mở miệng xin nghỉ một tháng, bằng không nếu là trước đó, cũng chỉ dám xin nghỉ một ngày.

"Ừm, vậy cái đó." Tống Tuyết lại nghĩ làm thế nào để giải thích với Hoa Chiêu: "Tôi vừa vặn có một tháng nghỉ phép, tôi vẫn muốn đi Bằng Thành chơi, ngược lại có thể thuận tiện chăm sóc Lưu đại ca một chút, lúc trước quay phim, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều."

"Được, vậy cô tới đây đi, vé xe khứ hồi tôi sẽ trả, bao ăn ở." Hoa Chiêu nói.

"Được." Tống Tuyết cười một chút, lại cảm thấy không có gì buồn cười, vội vàng cúp điện thoại chạy tới ga xe lửa mua vé chuyến gần nhất đến Bằng Thành.

Hoa Chiêu tìm Lưu Minh: "Tôi nói với Tống Tuyết rằng anh bị gãy chân, cô ấy lập tức nói sẽ chăm sóc anh."

"Cái gì?" Lưu Minh ngây người, đáy mắt có kinh ngạc cùng vui mừng.

Ý của Hoa Chiêu hắn nghe hiểu, biết chân hắn bị gãy, Tống Tuyết sốt ruột tới đây muốn chăm sóc hắn!

"Thổ lộ cái gì đó, chính anh xem mà làm, cũng không cần tôi làm thay chứ?" Hoa Chiêu nói.

Lưu Minh lập tức giống như một cô gái thẹn thùng, gật gật đầu.

Hắn biết Hoa Chiêu là người thế nào, không thích mai mối cho người ta, có thể làm đến bước này đã là ngoại lệ rồi.

"Đúng rồi, cô nói xem tôi có nên nói với cô ấy tôi rất giàu không?" Lưu Minh nói.

"Tôi cảm thấy nên nói." Hoa Chiêu nói: "Tài lực cũng là một loại thực lực, coi trọng người có tiền cũng không có gì sai, cô ấy thích anh có tiền, anh thích cô ấy xinh đẹp, rất công bằng.”

Hoa Chiêu nói: "Cũng không thể là cô ấy thích anh nghèo, anh thích cô ấy xấu xí.”

Da mặt Lưu Minh run rẩy, dù có đạo lý như vậy, nhưng sao nghe đến lại không được tự nhiên vậy chứ?

"Đương nhiên nếu anh muốn tìm một tình yêu thuần khiết, tìm một người phụ nữ không quan tâm đến công việc và tương lai của anh, chỉ muốn cùng anh sống những ngày gian khổ, anh cứ tiếp tục cố gắng." Hoa Chiêu nói.

Lưu Minh lắc đầu, người phụ nữ có cuộc sống tốt đẹp không cần, lại muốn tìm một tên nhóc nghèo mà sống khổ sở, đó không phải là kẻ ngốc sao?

"Tôi biết, khi nào cô ấy đến? Tôi có nên giả vờ khập khiễng không? Chân tôi bị gãy đúng không?” Lưu Minh hỏi Hoa Chiêu.

"Tùy anh, tôi mặc kệ." Hoa Chiêu đuổi hắn đi, gọi Chu Binh vào.

"Anh đã có người mình thích đúng không? Chính xác thì đó là ai? Ngượng ngùng không muốn nói với người khác, nói với tôi được không?" Hoa Chiêu hỏi: “Anh không nói, tôi có thể tiếp tục tìm đối tượng cho anh.”

Trong thư phòng chỉ có một mình Hoa Chiêu, Chu Binh thoải mái hơn rất nhiều.

Bà chủ Hoa Chiêu là bà chủ tốt nhất mà hắn từng gặp.

Công việc hiện tại của hắn cũng giống như cảnh vệ viên, hoặc lính cần vụ* (lính phục vụ trong quân đội cũ).

Lúc trước hắn cũng quen biết rất nhiều cảnh vệ viên, lính cần vụ, dù sao cũng không có ai sống thoải mái như hắn!

Mỗi ngày đều "ăn uống vui vẻ", Hoa Chiêu còn xem bọn họ như người nhà, cũng không vô cớ mà nhăn mặt.

Mà bọn họ cũng không cho cô cơ hội nhăn mặt, những năm gần đây vẫn biểu hiện rất tốt.

Cho nên mọi người ở chung cực kỳ vui vẻ, hắn cũng không xem Hoa Chiêu là người ngoài, không thể nói với người khác, nhưng nói với Hoa Chiêu hoàn toàn không thành vấn đề.

"Tôi, tôi cảm thấy Triệu Tuệ rất tốt" Chu Binh ấp úng nói.

"Ai?" Hoa Chiêu lập tức không dám tin.

Chu Binh càng ngượng ngùng.

Triệu Tuệ lúc trước theo đuổi Diệp Danh, hắn đây không phải là đào chân tường sao? Đương nhiên, góc tường này hắn cạy không nổi.

"Triệu Tuệ? Con gái út của Đinh Lan?” Hoa Chiêu hỏi.

Chu Binh vẫn gật đầu.

Đây là sự thật, không có cách nào, hắn muốn cố gắng một chút.

"Anh từng tiếp xúc với cô ta sao?" Hoa Chiêu hỏi.

"Tiếp xúc qua mấy lần." Chu Binh nói: "Lúc đầu cô ấy làm quen với tôi để hỏi thăm tin tức của Diệp Danh, tôi đương nhiên không nói cái gì, cô ấy liền đánh nhau với tôi."

Chu Binh cười cười: “Cô ấy là người rất thú vị, tính tình đặc biệt bướng bỉnh, còn không có tâm nhãn gì, ấu trĩ đến buồn cười, tôi vừa thiết lập cô ấy liền trúng kế."

Nhìn thấy mặt Hoa Chiêu không chút thay đổi, Chu Binh cười không nổi rồi.

Lúc này Hoa Chiêu mới bật cười, cái này gọi là gì? Oan gia vui vẻ?

Cô đã nói, người bướng bỉnh như Triệu Tuệ, sao lại không dây dưa với Diệp Danh nữa.

Cô còn tưởng rằng do anh cả độc miệng nói cho người ta c.h.ế.t tâm rồi, thì ra là đụng phải Trình Giảo Kim?

"Hai người đã đi đến bước nào? Anh đã thổ lộ chưa?” Hoa Chiêu hỏi.

Chu Binh điên cuồng lắc đầu "Sao không biết xấu hổ vậy được."

"Anh ngượng ngùng không thổ lộ, chờ cô ấy chủ động mở miệng cầu hôn với anh sao?” Hoa Chiêu nói.

Chu Binh lập tức trợn tròn mắt.

Đó chính là vấn đề.

"Cô gái kia cũng là người dứt khoát, được hay không cô ta chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn, tự anh hỏi đi." Hoa Chiêu nói.

Chu Binh gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài, muốn viết thư cho Triệu Tuệ.

Triệu Tuệ hiện tại đang làm việc ở thủ đô, lúc ở thủ đô, mấy ngày bọn họ có thể gặp nhau một lần.

Hiện tại vệ sĩ nhà Hoa Chiêu có mấy người, thay phiên nhau nghỉ ngơi, mỗi người đều không phải làm việc 24/24, có thời gian riêng tư.

Chu Binh không có việc gì liền đi ra ngoài cùng Triệu Tuệ "đấu một trận".

Nếu Chu Binh ở Bằng Thành, bọn họ sẽ viết thư liên lạc, so với Lưu Minh và Tống Tuyết còn chuyên cần hơn.

Hoa Chiêu trước đây mang thai sinh con, đã không quan sát được.

Giải quyết vấn đề khó khăn của hai người này, Hoa Chiêu duỗi lưng trở về phòng.

Ba chú heo con nằm trên giường chơi đến vui vẻ.

Tiểu Thận Hành ngồi trên đùi Diệp Thâm, Thúy Vi và Cẩm Văn đứng một trái một phải, Vân Phi ở bên kia giường nhỏ đọc sách kể chuyện cho mấy đứa nhóc.

Hình ảnh này ấm áp đến mức khiến cô dừng bước, lẳng lặng nhìn vài giây, sau đó lặng lẽ rời khỏi, lấy máy ảnh từ thư phòng, trở lại phòng "rắc rắc" một tiếng, giữ lại giây phút này.

Cô hiện tại cũng là người trong giới nghệ thuật rồi, kỹ thuật chụp ảnh được cải thiện rất nhiều.

Chiếc máy ảnh trong tay cô lại là loại tiên tiến nhất hiện nay, cô cảm thấy rửa ra chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.

Cô bật tất cả các đèn trong phòng lên để chụp thêm một vài tấm.

Không ai làm gián đoạn cô.

Đọc xong một câu truyện, Diệp Thâm lập tức nói: "Hôm nay đến đây thôi, các con đi nghỉ đi.”

Mấy đứa nhóc lập tức thất vọng.

"Con muốn ngủ với mẹ." Thận Hành nói.

Nụ cười trên mặt Diệp Thâm không còn: "Không được, các con đã ngủ vài ngày rồi! Chúng ta đã ước hẹn, tới hôm nay thôi."

Hoa Chiêu đến Bằng Thành mấy ngày, Vân Phi và Thúy Vi nhớ mẹ, đã ngủ cùng bọn họ.

Lúc Diệp Thâm không ở thủ đô, Hoa Chiêu lại ngủ cùng với Thận Hành và Cẩm Văn, nhưng lại khiến hai đứa nhóc này ngủ đến nghiện, không chịu đi nữa.

Diệp Thâm đã nhẫn nại đến cực hạn!

Ngoại trừ ngày hôm đó trở về từ bờ biển quá muộn, bọn nhóc đã ngủ thiếp đi, anh ăn vụng một lần, những lần khác đều ăn chay!

Nhìn thấy biểu tình của cha không tốt, mấy đứa nhóc đều biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, tuy rằng còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn chúng vẫn ngoan ngoãn về phòng.

Tiểu Thận Hành yếu đuối nhất, còn muốn tìm Hoa Chiêu chơi xấu không đi.

Được Vân Phi ôm đi.

Hoa Chiêu lập tức buồn cười, đi buồng vệ sinh rửa mặt sau đó lần lượt cho ba đứa bé ăn sữa

Thiên Kim bé nhất, con bé ăn trước, sau đó mới là Vân Đằng cùng Tu Viễn.

Ba chú heo con ăn xong, vừa vặn đủ.

Diệp Thâm có chút bất đắc dĩ, trước kia mỗi đứa nhỏ, cho dù là lúc Vân Phi và Thúy Vi đang trong thời kỳ ăn sữa, cũng có thể thừa một chút cho anh.

Bây giờ thì hay rồi, thực sự không chừa lại chút gì.

Cũng may, vợ vẫn là của anh.

Tắt đèn đi ngủ.

Trong bóng tối, Hoa Chiêu lần mò sờ dưới gối đầu, không sờ được đồ đã cất trước đó, cả kinh.

"Bị bọn nhỏ lấy đi chơi rồi sao?"

Loại bóng bay này nếu lấy ra, quả thực xấu hổ chết!

Diệp Thâm nói: "Anh ném đi rồi.”

Hoa Chiêu lập tức đẩy anh ra một chút: “Anh muốn làm gì?"

“Anh đã phẫu thuật, không cần cái đó nữa." Diệp Thâm nói.

Hoa Chiêu sửng sốt, nhất thời bị sự cảm động bao phủ.

Không có nhiều người đàn ông sẵn sàng làm loại phẫu thuật như vậy cho phụ nữ.

Cô dịu dàng quấn lấy.

Thời gian dường như trôi qua trong chớp mắt, đảo mắt đã đến năm 88.

Vân Phi và Thúy Vi đã 11 tuổi, đã là những thiếu niên.

Ba đứa nhóc Thiên Kim đã 5 tuổi, cả ngày lên nóc nhà vạch ngói, không có một chút thời gian nào nhàn rỗi, hơn nữa không biết cái gì gọi là sợ hãi.

Mái nhà cũng dám lên, cây lớn cũng dám trèo, biển rộng cũng dám xuống.

Hoa Chiêu vừa vui vừa phiền não, dứt khoát để lại hạt giống trên người bọn chúng, rồi ném người cho Diệp Thâm, bản thân cô nhắm mắt làm ngơ, bận việc của mình.

Cô muốn đi Quỳnh Châu, ở bên kia cô có vườn cây ăn quả một vạn mẫu, đã kinh doanh được bốn năm.

Năm nay đến mùa trái cây chín, cô sẽ đi xem.

"Mẹ, chúng con cũng muốn đi!" Thiên Kim nhảy nhót chạy tới, váy nhỏ giống như đóa hoa tầng tầng lớp lớp nở rộ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba đứa con gái trong nhà, con bé là người hoạt bát nhất, hạnh phúc như một con chim nhỏ.

Mặc cho ai nhìn thấy nụ cười của con bé cũng không cự tuyệt được.

Ngoại trừ Hoa Chiêu, cô miễn dịch.

"Mang theo ba người các con, quả thực là tai họa, mẹ cũng không cần làm chuyện khác nữa." Cô nói.

“Mới không phải, ba ba không nói như vậy!” Thiên Kim quay đầu lại chỉ Diệp thâm.

Diệp Thâm mang theo hai tiểu soái ca đi tới.

Hoa Chiêu cười, cô cũng không phải trẻ con, cô có thể nhìn thấy bất đắc dĩ dưới đáy mắt Diệp Thâm.

Mặc cho ai mỗi ngày đuổi theo sau m.ô.n.g ba đứa nhóc nghịch ngợm này cũng không chịu nổi, Miêu Lan Chi cũng chịu không nổi đã đi ra ngoài quay phim.

"Ba ba tốt, mấy đứa đi chơi cùng ba đi ." Hoa Chiêu nhanh nhẹn ném hành lý lên xe.

Tài xế của cô vẫn là Lưu Minh và Chu Bình.

Lần xuất hành này cũng không chỉ là công vụ, công việc của cô chính là đi dạo vườn cây ăn quả, cũng không có chuyện quan trọng nào khác, cho nên cho phép bọn họ mang người nhà cùng đi.

Dù sao tất cả mọi người đều là bạn bè, coi như cùng nhau chơi đùa.

Lưu Minh và Chu Binh đều đã ôm mỹ nhân về nhà.

Năm đó Tống Tuyết lo lắng tới chăm sóc Lưu Minh, đã khiến Lưu Minh cảm động đến hỏng mất, thổ lộ ngay tại chỗ, thuận tiện chiếu sáng thực lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-309.html.]

Vốn Tống Tuyết đã có ý với hắn, cảm thấy người này kiên định đáng tin cậy, rất thích hợp làm chồng, không nghĩ tới còn là một phú hào ẩn mình, vậy còn có cái gì phải do dự?

Về phần Triệu Tuệ, cũng giống vậy.

Chu Binh tuy rằng rất đáng ghét, luôn đối nghịch với cô ấy, nhưng đáng c.h.ế.t là cô ấy lại cảm thấy hắn còn không tệ! Hơn nữa lúc ấy tuổi của cô ấy cũng không nhỏ nữa, nên Chu Binh vừa cầu, cô ấy suy nghĩ một chút liền đáp ứng.

Tống Tuyết và Triệu Tuệ từ trên xe đi xuống, nhìn thấy ba đứa nhỏ, lập tức đi qua yêu thương dỗ dành.

Thiên Kim xinh đẹp, giống như một tiểu tinh linh, Vân Đằng và Tu Viễn anh tuấn, giống như phiên bản thu nhỏ của Diệp Thâm.

Khí chất cùng biểu tình lại hoàn toàn trái ngược với Diệp Thâm, vừa mềm vừa dễ bóp, làm các cô yêu thích muốn chết.

Càng thấy Lưu Minh và Chu Binh càng nóng mắt.

Kết hôn được 5 năm, điều hối tiếc duy nhất là chưa có con, cả hai đều chưa có.

Lưu Minh nháy mắt với Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu gật gật đầu với hắn.

Lưu Minh đã tìm cơ hội cùng vợ nói chuyện một chút, lúc nào muốn có con!

"Đi thôi, trở về lại chơi với bọn chúng." Hoa Chiêu nói.

"Mẹ ơi! Chúng con cũng muốn đi! Con chưa bao giờ đến Quỳnh Châu!” Thiên Kim ôm lấy đùi cô.

Hoa Chiêu lập tức nhẫn tâm nháy mắt với Diệp Thâm, anh nhanh ôm đi!

Diệp Thâm thế nhưng lại đứng yên không nhúc nhích.

Hoa Chiêu trực tiếp nói rõ: "Làm gì vậy? Nếu con đi với mẹ, mẹ sẽ phải mang theo ba người bọn con, vậy mẹ không cần làm gì nữa cả, chỉ cần đi theo phía sau chùi m.ô.n.g cho các con.”

“Mẹ, chúng con đã sớm tự mình lau m.ô.n.g rồi!” Thiên Kim nói.

"Ngốc, ý mẹ nói là thu thập tàn cục." Tu Viễn nói.

"Anh mới ngốc, không thấy em và mẹ đang nói đùa sao?” Thiên Kim quay đầu lại nói hắn.

Tu Viễn bĩu môi không nói lời nào, thật sự là như vậy sao?

"Ha ha ha." Hoa Chiêu nhìn biểu tình mờ mịt của thằng bé lập tức cười to.

Bảo bối Diệp Danh thích nhất này, hình như không thông minh như anh ấy.

"Đi thôi, nếu không đi sẽ không kịp xe lửa." Hoa Chiêu nhẫn tâm rút Thiên Kim ra khỏi đùi, nhét vào tay Diệp Thâm.

"Trên đường cẩn thận một chút, sớm trở về." Diệp Thâm bất đắc dĩ nói.

Nếu không phải anh có chuyện quan trọng không thể rời khỏi, anh thật sự rất muốn mang theo bọn nhỏ đi cùng Hoa Chiêu.

"Mẹ!" Ba đứa nhóc đồng thời hô lên, bọn chúng thật sự rất muốn đi.

Chủ yếu là, họ chúng như vậy, vẫn chưa từng tách ra với mẹ!

Chính vì điều này, Hoa Chiêu mới hạ quyết tâm lần này kiên quyết không dẫn bọn chúng.

5 năm rồi! Hãy để cô tận hưởng lại quãng thời gian độc thân một chút ah! !

Cô sẽ không nói cho Diệp Thâm biết, cô chính là cố ý chọn lúc anh không đi được mà đi đấy!

“Bye bye!” Hoa Chiêu vung tay lên, tiêu sái nhảy lên xe, thúc giục Lưu Minh nhanh chóng lái xe: "Mau đi mau đi!”

Chậm một giây cô sợ mình cũng không nỡ rời đi.

5 năm không tách ra, bây giờ đột nhiên chia xa, cô cũng có chút không quen.

Cũng may tốc độ xe đủ nhanh, Hoa Chiêu không có cơ hội đổi ý, rẽ một cái, đã không nhìn thấy Diệp Thâm và bọn nhóc nữa.

"Cô thật sự nỡ, nếu là tôi, tôi cũng luyến tiếc." Tống Tuyết nói.

Hoa Chiêu nhân cơ hội nói: "Thích trẻ con như vậy, tự mình sinh một đứa đi?”

Không nghĩ tới Tống Tuyết cười: "Được!”

Lưu Minh lái xe thiếu chút nữa run tay.

"Khi nào mới đến lượt tôi chứ." Chu Binh lập tức nói.

Giọng điệu chua xót.

"Sao lại thông suốt vậy?" Hoa Chiêu hỏi Tống Tuyết.

Tống Tuyết cười nói: "Lớn tuổi rồi, lúc trước đã nói, bởi vì tuổi còn nhỏ, còn muốn liều mạng phấn đấu thêm hai năm sự nghiệp, nhưng hiện tại tuổi đã lớn, sự nghiệp cũng ổn định, đương nhiên có thể sinh. "

Nhiều năm như vậy, cô ấy chỉ làm nữ hai! Thật vất vả mới được làm nữ chính hai lần, phản ứng cũng không tốt.

Không biết là kịch bản không thích hợp, hay là cô ấy không có cái mệnh kia, không gánh nổi nữ chính.

Nổi tiếng thì cũng nổi, nhưng không bùng lên.

Không giống Hoa Chiêu, tổng cộng mới quay hai bộ phim, mỗi một bộ đều nổi đến rối tinh rối mù.

Mặc dù chỉ quay hai bộ phim, nhưng trên TV chưa từng thiếu bóng dáng của cô!

Mấy năm nay đài truyền hình càng ngày càng nhiều, các nơi cũng có đài truyền hình của riêng mình.

Bộ phim cổ trang lúc trước đã được bán đi, luôn được phát sóng.

Hôm nay anh phát sóng, ngày mai tôi phát, phát xong một thời gian sau lại phát lại từ đầu.

Dù sao cũng là kinh điển, khán giả xem thế nào cũng không đủ.

Nói đến chuyện này, Tống Tuyết lại bật cười, hỏi Triệu Tuệ: "Thế nào? Giám đốc xưởng phim của cô hiện tại đã khóc c.h.ế.t chưa?”

Triệu Tuệ cũng là diễn viên, sau đó được Miêu Lan Chi giới thiệu đến xưởng phim mà Dương Lập làm việc trước đó.

Bộ phim cổ trang kia vốn là của người ta, sau đó nhất định phải làm khó bọn họ, không cho chế tác hậu kỳ, để cho Hoa Chiêu bỏ tiền ra mua.

Hiện tại chỉ riêng Tống Tuyết biết, đã bán được hơn 1 tỷ!

Triệu Tuệ cũng cười: "Quả thật, giám đốc mỗi ngày đều tìm tôi khóc than, còn bảo tôi giới thiệu muốn gặp Hoa Chiêu một lần, muốn mua bộ phim đó về.”

"Phải không? Chuyện này xảy ra khi nào? Sao trước đây cô không nói với tôi?” Hoa Chiêu hỏi.

"Tôi không ngu ngốc, cô chắc chắn sẽ không bán, tôi đắc tội với bên kia là đủ, sao còn trở về đắc tội với cô?" Triệu Tuệ cười nói.

"Vậy hắn không bắt cô đi giày nhỏ sao?" Hoa Chiêu hỏi.

"Đi rồi." Triệu Tuệ nói: "Nhưng chân tôi có thể duỗi thẳng, giày nhỏ cũng rất thích hợp.”

Cô ấy không sao cả nói, cô ấy không sợ đắc tội lãnh đạo.

Cô ấy so với Tống Tuyết còn thảm hơn, Tống Tuyết ít nhất cũng có kỹ năng diễn xuất, diễn nữ hai rất vững vàng, thỉnh thoảng cũng có thể xông lên nữ chính.

Cô ấy không thể, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thừa nhận mình vốn không có năng khiếu trong nghề này.

Cô ấy chỉ phù hợp với các vai diễn một màu.

Nếu nhân vật tương tự như tính cách của mình, cô ấy có thể diễn tốt, nếu quá khác biệt, ví dụ như để cô ấy đóng vai tiểu thư yêu kiều, mệt c.h.ế.t cô ấy cũng không thể diễn được.

Hơn nữa tính cách không tốt, còn cứng đầu, luôn bị người ta cho đi giày nhỏ, mấy năm nay cô ấy đã đóng vai nữ tam, nữ tứ, ăn cơm trộn.

Cũng may Chu Binh nhà cô ấy có tiền, cô ấy vẫn ăn ngon uống tốt.

Nhiều năm như vậy, cô ấy càng ngày càng cảm thấy ánh mắt mình lúc trước tốt, đã chọn Chu Binh.

Nếu như chọn Diệp Danh, người ta kiếp sau cũng sẽ không chọn cô ấy.

Nếu lúc trước cô ấy lại dây dưa, có thể bị miệng kia của Diệp Danh độc chết.

"Thật sự không được thì đến chỗ tôi, chuyện nhân vật tôi nói không tính, nhưng ít nhất không ai dám bắt cô đi giày nhỏ." Hoa Chiêu nói.

Triệu Tuệ thống khoái gật đầu: “Chỉ chờ những lời này của cô!”

Lúc trước Miêu Lan Chi cho cô ấy chọn, công ty điện ảnh mới thành lập của Hoa Chiêu cũng là một lựa chọn.

Nhưng lúc đó cô đang bị Diệp Danh mắng, nuốt không trôi khẩu khí kia, không muốn dính ánh sáng của Hoa Chiêu, cho nên đã đi nơi khác.

Nhưng nhiều năm như vậy khẩu khí kia đã sớm biến mất.

Chu Binh nhịn không được: “Suy nghĩ của vợ cũng thay đổi?”

"Vậy khi nào chúng ta sẽ có con?" Chu Binh hỏi.

Hắn sắp không chịu được áp lực, cách đây không lâu cha mẹ còn gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết, nếu hắn vẫn không có con, bọn họ sẽ đưa đứa con trai út nhà anh cả cho hắn, làm con thừa tự cho hắn!

Hắn không muốn.

Hắn cũng không phải là không thể sinh! Tại sao lại muốn con người khác?

Hắn cũng không phải Diệp Danh, không thể xem đứa trẻ nhà người khác như con mình, nhà anh em cũng không được.

Triệu Tuệ gật đầu: "Hiện tại muốn.”

Mặt Chu Binh đỏ lên.

Mọi người lập tức cười ha ha.

Mấy người đều là bạn bè cùng trang lứa, dọc theo đường đi nói chuyện cười đùa, hành trình không ngắn cũng coi như thoải mái.

Kết quả xuống thuyền, Hoa Chiêu liền nhìn thấy Diệp Danh đến đón.

Vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.

“Anh cả, sao lại ở đây?” Hoa Chiêu hỏi.

Tầm mắt Diệp Danh tìm kiếm phía sau cô vài vòng cũng không phát hiện bọn nhỏ, kỳ quái hỏi: "Ba đứa nhỏ đâu?”

Hoa Chiêu càng có dự cảm không ổn.

"Thả ở nhà rồi."

Diệp Danh nhất thời trợn mắt, anh vì trông bọn nhỏ mới đến đấy!

Hoa Chiêu đã đoán được.

“Muốn thăm bọn nhỏ thì anh nên đi Bằng Thành chứ tới đây làm gì?”

"Không phải vì biết mấy người sẽ đến đây sao? Anh tưởng em sẽ đưa bọn chúng đến, vừa vặn có cơ hội đi công tác, anh liền chọn tuyến này.” Diệp Danh nói.

Hoa Chiêu chỉ vào con thuyền phía sau: “Ngồi lên đó, vài giờ nữa anh có thể nhìn thấy bọn chúng."

Diệp Danh…

Anh thở dài: “Quên đi, anh cũng vì chuyện vườn cây ăn quả mà đến, đến lúc đó cùng nhau trở về đi."

“Vậy chúng ta mau đi." Hoa Chiêu vội vàng chuồn đi.

Diệp Danh cười, việc này trách anh, vốn định cho mấy đứa nhỏ một bất ngờ vui vẻ, cho nên không nói trước một tiếng.

Có Diệp Danh ở bên này tiếp ứng, đãi ngộ liền thăng mấy cấp, phía trên trực tiếp phái trực thăng dẫn bọn họ trèo đèo lội suối, đi thẳng đến vườn cây ăn quả.”

Không cần đi theo những con đường đất gồ ghề nữa.

"Đây cũng là dính ánh sáng của em." Diệp Danh nói: "Nếu không phải nghe nói những loại hoa quả kia phần lớn đều để xuất khẩu, sẽ không có đãi ngộ này đâu."

“Anh cả khiêm tốn, lúc trước em nói tới đây, bên này cũng biết, cũng không nói sẽ phái trực thăng cho em." Hoa Chiêu cười nói.

"Nhưng đường đi vẫn chưa được sửa chữa sao? Điều này không có lợi cho việc vận chuyển trái cây!” Hoa Chiêu nói.

Lộn xộn, bất cứ điều gì cũng có thể xấu ah, đặc biệt là trái cây.

"Xây dựng một đường từ vườn cây ăn quả đi thẳng đến bến tàu, từ đó có thể trực tiếp lên thuyền." Diệp Danh nói.

Hoa Chiêu: "Được rồi.”

Máy bay đến nơi cũng không hạ cánh, mà là đi vòng quanh toàn bộ vườn cây ăn quả một vòng.

Hoa Chiêu rất hài lòng.

Diệp Danh cũng rất hài lòng, Hoa Chiêu thật sự là thiên tài làm nông nghiệp, trồng cái gì sống cái đó.

Máy bay hạ cánh, Hoa Chiêu lập tức ngửi thấy mùi sầu riêng tràn ngập trong không khí.

Vườn cây ăn quả này, một nửa trồng sầu riêng.

Cây này hiện tại chưa được biết đến nhiều, chỉ là một loại trái cây phổ biến ở địa phương.

Người dân trong nước cũng chưa từng thấy qua.

Nhưng Hoa Chiêu cảm thấy người thích hương vị này tuyệt đối không kháng cự được.

Đương nhiên, người không thích đánh c.h.ế.t cũng không tiếp nhận được.

Lý Nguyên dẫn người đi tới: "Bà chủ, đã lâu không gặp.”

Nói xong chính hắn cũng muốn cười, bà chủ của mình, một năm mình cũng không gặp được mấy lần, thật sự là bà chủ hiếm thấy.

Nhưng Hoa Chiêu buông tay đem vườn cây ăn quả cùng cơ sở rau quả giao cho hắn quản lý, đây là bao nhiêu tín nhiệm chứ? Hắn rất xúc động.

"Vất vả rồi, nhìn anh xem, đã rám nắng rồi, chờ trái cây thu hoạch xong, bên này hãy giao cho người khác, anh trở về thủ đô đi, tôi nghe nói đứa lớn nhà anh sang năm sẽ thi đại học?"

Lý Nguyên cười, Hoa Chiêu còn nhớ rõ, nếu không phải vợ thường xuyên nhắc nhở, hắn cũng đã quên.

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào vườn cây ăn quả.

Nơi đây chủ yếu trồng các loại trái cây nhiệt đới như sầu riêng, xoài, dứa.

Bây giờ thị trường trong nước vẫn còn nhỏ, chủ yếu dựa vào xuất khẩu.

Diệp Danh xem xét cẩn thận, hiện tại Hoa Chiêu xuất khẩu trái cây kiếm được lượng ngoại tệ không nhỏ, bên trên rất coi trọng.

Diệp Danh ăn đến vui vẻ, còn lấy một ít, trực tiếp vận chuyển đến thủ đô, đưa cho bên trên.

Nhưng đối với sầu riêng, cảm ơn xin miễn cho kẻ bất tài này.

Mùi vị kia thiếu chút nữa hun cho anh té ngã.

Nhìn Hoa Chiêu ăn ngon, anh trực tiếp lấy một loại ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

Hoa Chiêu…

"Anh cả thật sự không có phúc ăn." Cô nói.

"Không sao cả, anh không quan tâm." Diệp Danh cách xa Hoa Chiêu một chút.

Tống Tuyết cũng rất thích ăn, Triệu Tuệ lại không thích.

Chu Binh rất thích, Lưu Minh lại không thích.

Sau này hai vợ chồng sẽ vì ăn sầu riêng mà cãi nhau nha.

Ăn xong uống xong, dặn dò Lý Nguyên thu hoạch trái cây, vận chuyển thật tốt, Hoa Chiêu lại cùng mọi người đi Tam Á.

Cô không quên mình đang ra ngoài chơi!

Diệp Danh lại liếc cô, chẳng trách lại không mang theo bọn nhỏ đến!

Anh không nói cùng Hoa Chiêu trở về nữa, hôm đó liền mua vé đi Bằng Thành.

Hoa Chiêu không sao cả, vui vẻ mặc váy dài Bohemia, đi đến bờ biển.

Lập tức bị người theo dõi.

Ba mỹ nữ mỗi người một vẻ vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn.

Tống Tuyết và Triệu Tuệ đều là người thời thượng, cả hai hiện tại đều mặc đồ bơi chơi đùa trên biển.

Lưu Minh và Chu Binh theo sát bên cạnh, hung hăng nhìn lướt qua những người đàn ông xung quanh dám nhìn chằm chằm.

Hoa Chiêu không xuống nước, cô cũng không có ý định xuống nước.

Nhưng thân váy dài phiêu dật này của cô rất sáng mắt, lộ ra làn da tinh tế như ngọc, cũng rất hút mắt.

Cho nên cho dù đeo kính râm to mũ rơm, cũng có vô số người nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cũng không thèm để ý, bị theo dõi thành thói quen.

Chỉ là trong góc có một ánh mắt quá mức nóng rực.

Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, nơi đó rất nhiều người, không nhìn ra là ai.

Cô cũng không thèm để ý, loại tầm mắt nóng rực này cô đã gặp nhiều.

Trong góc một người phụ nữ chậm rãi lui về phía sau, cô ta không dám quay đầu lại, cũng không dám chạy, làm bộ như bình thường bước từng bước, chậm rãi đi ra khỏi tầm mắt Hoa Chiêu.

Lúc này mới vụng trộm quay đầu lại một chút, phát hiện không nhìn thấy Hoa Chiêu nữa, cô ta thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt của cô lấp lánh điên cuồng.

Khoảng cách vừa rồi, cô ta đứng không xa lắm, rõ ràng nhìn thấy thứ trên cổ Hoa Chiêu đeo.

Đó là một chiếc vòng ngọc lục bảo.

Cô ta nghĩ đến năm đó, lúc còn ở trong thôn, cô ta vọt vào phòng Hoa Chiêu, thấy Hoa Chiêu đang giấu đồ trên cổ.

Sau đó cô ta quan sát cổ Hoa Chiêu vài lần, đều chỉ nhìn thấy sợi dây thừng, không nhìn thấy thứ gì bên dưới.

Vừa rồi rốt cuộc đã nhìn thấy mặt của chiếc vòng.

Như nước trong veo, xanh mơn mởn, thật là đẹp mắt, giống như có ma lực, thoáng cái liền hấp dẫn cô ta.

Đây chính là tín vật mà Diệp Thâm đã để lại cho Hoa Chiêu trong truyền thuyết đúng không?

Suy nghĩ của cô ta lập tức bay rất xa, nếu như năm đó cô ta chiếm được mặt dây chuyền này, hiện tại có phải đã trải qua cuộc sống như Hoa Chiêu không?

Mọi người đều nói ngọc có linh khí, nó sẽ phù hộ cho cô ta, làm cho cô ta trở nên xinh đẹp, trở nên giàu có, để cho cô ta kết hôn với một người đàn ông tốt.

Tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ, phải ở với một tên quỷ xấu xí, Hoa Tiểu Ngọc mê muội trừng mắt đi về nhà.

Năm đó cô ta rơi xuống nước, chưa chết.

Cô ta may mắn, trôi dạt trên biển cả đêm, sáng sớm hôm sau được một chiếc thuyền đánh cá cứu.

Cô ta giả làm người nhập cư trái phép, lại tự mình tạo thân thế, lưu lại.

Sau đó phát hiện tàu cá này cũng là một tàu cá giả, chủ yếu là buôn lậu.

Cô ta dựa vào mỹ mạo của mình, đã ở bên cạnh "đại ca".

Lần này cô ta đi theo đúng người.

Chu Hiếu làm đại ca dựa vào huynh đệ, dựa vào bối cảnh, dựa vào nghĩa khí, dựa vào lòng dạ độc ác, nhưng lại không có bao nhiêu đầu óc.

Đối với phụ nữ, cũng không có nhiều đam mê.

Hoa Tiểu Ngọc cố gắng mấy năm, nghiễm nhiên đã ngồi vững vị trí chị dâu, đứa nhỏ cũng đã sinh một đứa, năm nay 2 tuổi, là con trai, hiện tại vứt ở nhà mẹ chồng trông.

Cô và Chu Hiếu cùng nhau "làm việc", hôm nay bận rộn xong công việc nên trở về thăm con.

Nhà cô ta ở ngay đây, không xa bờ biển, đó là một nơi tốt.

"Có chuyện gì vậy? Giống như mất hồn.” Chu Hiếu vào cửa hỏi: "Thấy ai rồi? Có chuyện gì vậy?”

Mặc dù hắn hỏi, giọng điệu lại không căng thẳng.

Nơi này là thiên hạ của Chu gia bọn họ, ai còn dám tới nơi này bắt người?

Ngôi làng này sẽ không thể để họ đi ra ngoài!

Đến bao nhiêu ăn bấy nhiêu!

"Em, em." Hoa Tiểu Ngọc nhìn Chu Hiếu, ánh mắt điên cuồng lóe lên.

Thật đúng là có biến?

Chu Hiếu cúi mặt xuống hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cô gặp tình cũ đúng không?”

Thời điểm Hoa Tiểu Ngọc ở bên hắn, đã không còn trinh tiết nữa, hắn biết.

Đây là một cái gai trong lòng hắn, thỉnh thoảng sẽ lấy ra đ.â.m Hoa Tiểu Ngọc.

Đây cũng là điều duy nhất hắn không hài lòng với người vợ này.

Bộ dạng của hắn cũng không đẹp, vẻ mặt dữ tợn, lại cao lớn cường tráng, cùng Hoa Tiểu Ngọc đứng chung một chỗ chính là hoa tươi và kim cương.

Vẻ mặt sát khí này lại cho Hoa Tiểu Ngọc cảm giác an toàn.

“Em gặp kẻ thù!”

Hoa Tiểu Ngọc nói: "Là chị họ em, khi còn bé động một chút lại đánh em, lớn lên gả cho một người có tiền, lại càng không đem cả nhà bọn em để vào mắt, chú của em cũng bị cô ta hãm hại phải vào tù.”

"Em càng bị cô ta hại, hại ô ô ô, về sau em không có biện pháp, sống không nổi nữa, mới mạo hiểm đi vượt biên, kết quả thuyền bị lật, sau đó tốt số mới gặp được anh."

Hoa Tiểu Ngọc dùng hết tất cả vốn liếng, đem sự tức giận của Chu Hiếu dẫn đến trên người Hoa Chiêu.

Chu Hiếu quả nhiên rất tức giận, thì ra kẻ lúc trước hại Hoa Tiểu Ngọc mất đi trong sạch đã tới!

"Ở đâu? Anh bắt cô ta! Cho em giải hận!” Chu Hiếu nói.

Tuy rằng trong lòng có gai, nhưng Hoa Tiểu Ngọc cũng là vợ của hắn, sinh cho hắn một đứa con trai, mấy lần ra biển, gặp phải nguy hiểm, Hoa Tiểu Ngọc cũng đối với hắn không rời không bỏ, Chu Hiếu vẫn hài lòng với người vợ này.

Kẻ thù của vợ, chính là kẻ thù của hắn!

Hơn nữa loại chuyện này, hắn nhất định phải báo thù! Nếu không hắn còn là một người đàn ông sao?

"Bên cạnh cô ta còn có mấy người, chúng ta phải quan sát một chút, có thể xuống tay hay không."

Hoa Tiểu Ngọc quyết định nói một phần sự thật, bằng không chẳng may Chu Hiếu đi qua đụng phải đinh, lại trách cô ta.

"Người đàn ông của cô ta ở thủ đô, có chút bản lĩnh, lại lo lắng cho cô ta, vẫn phái người bảo vệ cô ta, cũng không biết lần này có mấy người đi theo cô ta." Hoa Tiểu Ngọc nói.

“Chỉ có mấy người mà thôi, mấy chục người anh cũng không sợ!” Chu Hiếu Hào tức giận nói: “Đi, dẫn anh đi nhận dạng người, anh nhìn xem nên làm gì.”

Nhưng hắn cũng không ngốc, nếu như có quá nhiều người, ban ngày ban mặt ngược lại không dễ động thủ, phiền toái, lại để cho người ta chạy mất.

Điều tra rõ ràng là tốt nhất.

Hoa Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, mang theo Chu Hiếu đến bờ biển.

Cô ta quấn mình kín mít, ăn mặc của ngư dân ven biển, đội mũ, quấn khăn quàng cổ, áo dài quần dài, còn đeo một cái giỏ, như muốn đi biển.

"Nhìn em bị dọa kìa, cô ta còn có thể ăn em sao?" Chu Hiếu nhìn bộ dáng của cô ta liền đau lòng.

"Em sợ cô ta nhận ra, chạy mất, không thể báo thù." Hoa Tiểu Ngọc nói.

Lý do này hoàn hảo, Chu Hiếu Tin.

Sau đó đi theo đến bờ biển.

Hoa Chiêu còn chưa đi.

Tống Tuyết và Triệu Tuệ bơi lội vui vẻ, cô cũng xuống nước, rắc một số hạt rong biển.

Những hạt giống này rất lợi hại, đều đã thành tinh.

Hoa Chiêu nhìn hạt giống ở trong nước sinh trưởng lớn mạnh, chậm rãi trở nên linh hoạt linh động, vui vẻ cười.

Mảnh này, sau này chính là thiên hạ của cô!

Nụ cười này mê hoặc Chu Hiếu đến choáng váng, đột nhiên hắn cảm thấy mặt trời hôm nay rất lớn, hắn đã say nắng.

Hoa Tiểu Ngọc đứng ở bên cạnh hắn, nhìn thấy rõ ràng biểu tình của hắn, nước chua trong lòng lập tức bốc lên một vại.

Còn tưởng rằng là một người đàn ông thành thật không háo sắc!

Thành thật cái rắm!

Hóa ra là yêu cầu rất cao!

Cũng không nhìn mình có bộ dạng gì!

"Anh cẩn thận một chút, đừng để cô ta chú ý tới mình, khí lực của cô ta rất lớn, người đàn ông bình thường đánh không lại cô ta." Vì kế hoạch tiến hành thuận lợi, Hoa Tiểu Ngọc nói thật.

Chu Hiếu khịt mũi coi thường, người mềm mại như vậy, cánh tay nhỏ nhắn như kia, sức lực lớn? So sánh với Hoa Tiểu Ngọc sao?

Hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể hạ gục cô ta.

“Anh quan sát một chút xem bên cạnh cô ta có bao nhiêu người.” Hoa Tiểu Ngọc nói xong, liền chạy ra núp sau thân cây quan sát.

Rất nhanh đã nhìn thấy Lưu Minh và Chu Binh trên biển, cô ta cũng phát hiện mối quan hệ thân thiết giữa bọn họ và Tống Tuyết cùng Triệu Tuệ.

Cô ta sững sờ một chút rồi mới phản ứng lại, hai người này đã kết hôn.

Xem xét xung quanh một lượt, không nhìn thấy thêm gương mặt quen thuộc nào nữa, không biết tức là không có, hay là đã đổi mới người.

“Hai người kia đi cùng cô ta.” Hoa Tiểu Ngọc vào bọn họ.

Chu Hiếu chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi quay đi ngay, tiếp tục nhìn chằm chằm Hoa Chiêu.

Hoa Tiểu Ngọc cắn chặt răng.

Điều này không quan trọng, miễn là Chu Hiếu tìm được cách bắt được người tới tay là được.

Đến lúc đó, cô ta cũng không ngại chung chồng với Hoa Chiêu!

Không biết Diệp Thâm biết chuyện thì sẽ thế nào?

Đúng rồi, phải chụp ảnh! Ghi cả hình lại nữa!

Cô ta chẳng những phải gửi cho Diệp Thâm, mà còn phải bán lấy tiền!

Không, không, không, không được, nếu Diệp Thâm mà tra được sẽ không tốt.

Vẫn là nên trực tiếp g.i.ế.c chết.

Hoa Tiểu Ngọc tưởng tượng ra vô số cách g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Chiêu, càng nghĩ càng đắc chí.

Cô ta biết rõ, nơi này là thiên hạ của Chu gia.

Bây giờ Hoa Chiêu xui xẻo lại tự mình xông tới tìm cái chết, đó chính là ý trời, là ông trời muốn thu nhận cô ta.

“Tốt hơn hết nên nhanh chóng động thủ, nếu không bọn họ đi rồi, không biết lần sau còn có thể gặp lại nhau không.” Hoa Tiểu Ngọc nói.

Không cần cô ta nói, bản thân Chu Hiếu cũng đang rất sốt ruột.

Mỹ nữ như vậy, lần này bỏ lỡ chính là cả đời.

Thật đúng là không biết chị họ của Hoa Tiểu Ngọc lại đẹp như thế này, nếu hắn biết sớm hơn.....

Quên đi, bây giờ cũng chưa muộn.

“Em ở lại đây để ý bọn họ, anh quay về gọi người tới.” Chu Hiếu vội vàng rời đi.

Hoa Chiêu nhìn thoáng về phía Hoa Tiểu Ngọc.

Ánh mắt nhìn về phía này nóng rực, hơn nữa còn không có ý tốt.

Đã sớm nghe nói ở đây rất loạn, nhưng không nghĩ tới lại loạn đến mức này.

Nhưng cô không hề sợ hãi hay lo lắng một chút nào.

Hiện tại bọn trẻ không ở bên cạnh cô, Diệp Thâm cũng không có ở đây.

Hoa Chiêu muốn “Chơi” như thế nào thì sẽ “chơi” như thế ấy.

Đương nhiên cũng phải cận thận với mấy người Lưu Minh một chút.

Nhưng không việc gì, mấy năm nay cô chẳng nhàn rỗi, đã nghiên cứu ra mấy chiêu thức “Vô hình”.

Chu Hiếu rất nhanh đã dẫn theo năm sáu anh em lại đây.

Là anh em trong một nhà.

Những người này có thủ đoạn, lại cực kỳ tinh ý.

Ai là cảnh sát chìm, ai là người thường, bọn họ có thể nhìn rõ 99 phần trăm.

Lấy Hoa Chiêu làm trung tâm, bọn họ nhanh chóng xác định, đi cùng cô chỉ có mấy người Lưu Minh, còn lại đều là người qua đường.

“Đại ca, sao lại phát hiện mỹ nữ này vậy? Bắt về cho em đi! Em còn chưa có vợ đâu!” Một người em của Chu Hiếu đứng phía nói.

“Anh cũng chưa có vợ đây! Anh lớn hơn cậu, muốn lấy cũng phải gả cho anh trước!”

Một người khác cướp lời.

Mấy người đàn ông phía sau cũng không cam lòng chịu thua kém, mặc kệ đã có vợ hay chưa, đều tiến lên tranh giành.

Hoa Tiểu Ngọc tức điên người: “Cô ta đã kết hôn! Con cũng sinh mấy đứa rồi!”

Mấy người đàn ông sửng sốt, bọn họ thật sự không nhìn ra.

Vòng eo nhỏ nhắn như vậy, cho dù mặc váy cũng có thể nhìn ra, chẳng giống dáng vẻ đã sinh con một chút nào.

“Chị dâu làm sao chị biết được?”

“Đã kết hôn em cũng không chê”

“Đúng vậy, đã từng sinh con em cũng không ghét bỏ!”

“Sinh được cũng tốt, có thể sinh cho em mấy đứa!”

Hoa Tiểu Ngọc tức phát điên.

Chu Hiếu cũng rất tức giận: “Câm miệng! Đây là chị họ của chị dâu mấy người, bắt người trước đã rồi nói sau.”

Mọi người lại tiếp tục sửng sốt, ai cũng hối hận vì hành động mạo phạm của mình vừa rồi.

Nhưng mà, chị họ, không phải là phải “mời” đến sao? Hiểu rồi?

Có lẽ hành động vừa rồi không phải là mạo phạm.

“Cô ta có thù oán với chị dâu của mấy người, chờ bắt được người đến đây, để chị dâu mấy người hả giận trước đã.” Chu Hiếu nói.

Đã làm vợ chồng mấy năm, còn có con cái, Chu Hiếu vẫn thấy đau lòng cho Hoa Tiểu Ngọc.

Nhưng để Hoa Tiểu Ngọc trút giận xong, thì đến phiên hắn.

Hoa Tiểu Ngọc giả vờ không hiểu, đeo sọt trên lưng chuẩn bị bỏ đi.

“Các người nhanh lên, tôi về nhà chờ.” Nói xong thì bước đi.

Hoa Chiêu vừa rồi đã nhìn bên này mấy lần, cô ta sợ mình bị nhận ra, lại thất bại trong gang tấc.

Bên kia, bọn Lưu Minh và Chu Binh cũng ở dưới biển lên đây.

Hôm nay trời nắng quá, phơi nắng nữa sẽ làm bỏng da.

Tống Tuyết và Triệu Tuệ cũng không dám phơi lâu, làn da xấu đi các cô chỉ biết khóc.

Mỹ phẩm dưỡng da của Hoa Chiêu quý báu như vậy, các cô đều dùng rất đều cẩn thận, không dám lãng phí.

Hoa Chiêu chụp đủ rồi, cô cũng muốn đi về.

Mấy cái đuôi phía sau theo chân bọn họ trở về khách sạn.

Nhìn thấy bọn họ ở khách sạn tốt nhất vùng này, Chu Hiếu thế nhưng lại không hề nao núng, ngược lại trực tiếp bước vào trong.

“Mấy người vừa rồi ở phòng nào?” Chu Hiếu hỏi nhân viên lễ tân.

Bác cả của hắn có cổ phần của khách sạn này!

Mà tiền hắn kiếm được, có một phần của bác cả hắn!

Khách sạn này giống như do hắn mở, đến ở không cần phải trả tiền.

Muốn hỏi tin tức, nhân viên lễ tân sẽ trực tiếp nói cho hắn, không hề cảm thấy mình làm sai.

Cô ta cũng là người thôn Chu gia, xét theo vai vế cô ta còn phải gọi Chu Hiếu một tiếng chú.

“Bọn họ đặt bao nhiêu ngày? Chỉ có mấy người bọn họ thôi à?” Chu Hiếu hỏi.

“Đặt 3 ngày, chỉ có mấy người bọn họ thôi.” Nhân viên lễ tân nói.

“Dọn mấy phòng cách vách bọn đi, tôi dùng.” Chu Hiếu nói.

Nhân viên lễ tân lập tức làm theo, sắp xếp cho những người khác không cho đặt mấy căn phòng này nữa.

Phòng nào có người ở, cô ta sẽ tìm lý do chuyển bọn họ sang phòng khác, cô ta không dám hỏi Chu Hiếu muốn làm gì.

“Nếu bọn họ có bất kỳ động tĩnh gì, lập tức nói cho tôi biết, nếu định trả phòng trước, thì tìm lý do không cho đi.” Chu Hiếu nói.

Lễ tân gật đầu, cái này cũng dễ nói, cứ nói bọn họ làm hỏng cái gì đó trong phòng, bắt bọn họ bồi thường.

Xem người ta gọi đồ ăn, cũng phải hơn mấy trăm mấy ngàn.

Chu Hiếu dẫn người vào ở phòng cách vách Hoa Chiêu.

Ngay sau đó, hắn nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, nhóm người này không ra ngoài ăn cơm, bọn họ yêu câu đưa đồ ăn lên phòng.

Bơi lội rất mệt, Tống Tuyết và Triệu Tuệ mệt mỏi không muốn nhúc nhích.

Hoa Chiêu cũng không muốn ra ngoài ăn một mình, gọi đồ ăn lên phòng ăn cũng được.

Chu Hiếu tức khắc nhận ra cơ hội, liền đi đến phòng bếp.

Cái khách sạn này, Chu gia chuyên dùng để chiêu đãi khách hàng lớn, mở ra là để tiện đối ngoại, chỉ cần có người làm, không đặt nặng việc kiếm tiền.

Không ai trách quá vắng vẻ.

Trong phòng bếp có rất nhiều loại sơn hào hải vị hiếm có.

Các đầu bếp cũng biết Chu Hiếu, tất cả bọn họ đều có quan hệ họ hàng với Chu gia.

Chu Hiếu goi đầu bếp vào, nói thầm thì điều gì đó.

Đầu bếp lập tức gật đầu, bổ sung thêm một vài nguyên liệu cho bữa tối.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng mời kẻ thù của mình đến ăn cơm.

Ăn xong rồi có thể đi ra ngoài hay không, thì không chắc.

Hoa Chiêu hiếm khi có cơ hội một mình thoải mái chơi đùa cả một ngày.

Bây giờ trong phòng chỉ có một mình cô, quá ung dung tự tại khiến cô cảm thấy không quen lắm.

Cô nghĩ một chút, quyết định ngủ trưa.

Cũng tốt, lâu rồi cô chưa được tận hưởng cảm giác xung quanh vắng lặng, không có tiếng trẻ em ríu rít như thường ngày, hôm nay cô muốn ngủ tới khi nào tự mình tỉnh giấc thì thôi.

Cho nên khi đồ ăn tới, Hoa Chiêu cũng không động vào, định ngủ dậy rồi ăn.

Một giấc này, cô ngủ thẳng tới khi trời tối mịt.

Loading...