Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:46:14
Lượt xem: 77
Nếu bị phát hiện, Hoa Chiêu cũng không trốn nữa, đi tới.
"Làm ăn không tệ." Cô nói.
Khâu Mai cười ha hả một tiếng, lập tức hỏi: "Gia Khánh có khỏe không? Bây giờ nó đang ở đâu?”
Cô ta cũng biết quan tâm đến con trai mình.
"Ở nhà thím hai." Hoa Chiêu nói.
Khâu Mai lập tức yên tâm, Diệp gia, cô ta cảm thấy Lưu Nguyệt Quế là người tốt.
Gia Khánh ở đó chắc chắn không lo ăn uống, như vậy cô ta yên tâm.
Diệp Đan cũng nghĩ như vậy, cho nên cô ta chưa bao giờ lo lắng cho mấy đứa nhỏ.
Cô ta chỉ lạnh mắt nhìn Hoa Chiêu, cảnh giác hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
“Tại sao tôi không thể ở đây?" Hoa Chiêu nói.
Diệp Đan nghẹn lại, nhưng kinh ngạc lúc đầu đi qua, cô nhớ tới "Phường ẩm thực Quế Lan" bên cạnh.
Trương Quế Lan vừa đến các cô đã biết, mỗi lần bày sạp đều trốn rất xa, không nghĩ tới vẫn bị Hoa Chiêu gặp phải.
"Xui xẻo." Diệp Đan lẩm bẩm một tiếng, thu dọn đồ đạc liền rời đi.
Hoa Chiêu tức giận, cô còn không ngại cô ta xui thì thôi!
Cô còn chăm sóc mấy đứa con của cô ta đây này!
"Túi xách của các người rất đẹp, nhập ở đâu vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Đan và Khâu Mai, còn có mấy người đàn ông xung quanh nhìn chằm chằm cô đều dừng lại.
Khâu Mai ha ha một tiếng: "Nhà cô kinh doang lớn, chẳng lẽ còn muốn cướp chút làm ăn nhỏ này với chúng tôi? Kỳ thật cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đều là tiền vất vả, bận rộn một tháng còn không bằng cô kiếm được một ngày.”
Bởi vì Hoa Chiêu đã cứu Gia Khánh, bởi vì còn phải dựa vào Diệp gia nuôi Gia Khánh, cô ta không còn ác cảm với Hoa Chiêu nữa.
"Tôi cũng muốn biết nguồn hàng ở đâu, thứ tốt như vậy, chuyển đến thủ đô bán cũng có thể kiếm được nhiều tiền." Hoa Chiêu nói.
"Ha ha, chỉ là một xưởng nhỏ làm, một ngày có thể làm như vậy, còn chưa đủ tiền xe. Hôm nay đã quá trễ, tôi phải về nhà.” Nói xong vội vàng chạy đi.
Mà Diệp Đan cùng những người khác đã sớm đi xa.
Ánh mắt Hoa Chiêu trầm xuống, về nhà.
Trong nhà, Diệp Thâm đang định ra ngoài.
Thấy biểu tình của cô không tốt, lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Ai làm em tức giận?”
Hoa Chiêu trực tiếp nói: “Em nhìn thấy Diệp Đan và Khâu Mai, không nghĩ tới bọn họ cũng ở Bằng Thành.”
Thông tin trước đó, không phải ở chỗ này.
"Ừm." Diệp Thâm nói: "Đã tới đây 3 tháng rồi."
“Còn Diệp Hưng thì sao? Hắn đang làm gì vậy?” Hoa Chiêu hỏi.
Ánh mắt Diệp Thâm lóe lên, ánh mắt vợ anh thật tốt: "Em phát hiện ra cái gì?”
Xem ra Diệp Thâm cũng biết.
Hoa Chiêu liền nói: "Hôm nay em thấy bọn họ bán túi ở chợ đêm, chất lượng và kiểu dáng của cái túi kia, không giống loại mà xưởng nhỏ trong nước có thể làm ra, sợ là hàng nhập lậu. Diệp Hưng đang buôn lậu?”
Đây chính là chuyện rơi đầu!
Đương nhiên, quy mô phải lớn.
Bởi vì vị trí địa lý, vì nguyên nhân thời đại, một số thành phố ven biển bây giờ tràn ngập hàng lậu.
Thời điểm nghiêm trọng nhất, có nơi người dân không trồng trọt nữa, học sinh không đi học, ai cũng ra ngoài buôn hàng lậu.
Hoa Chiêu nhớ tới kiếp trước đọc báo, cũng chính là chuyện hai năm nay.
Sau đó bị đàn áp nghiêm khắc mới tốt hơn một chút.
Diệp Thâm gật đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng: "Anh bắt hắn vài lần, không ngờ hắn lại rất trơn tay, không bắt được.”
Diệp Hưng tuy rằng không nhập ngũ, nhưng trên người có gien của Diệp gia, gien này lại kích hoạt sau khi hắn bị trục xuất khỏi gia tộc.
"Hắn đã tổ chức một nhóm người chuyên làm việc này, đội ngũ nhà nước không thể làm gì được hắn.” Diệp Thâm nói.
Vẫn là bởi vì nguyên nhân thời đại, hiện tại người làm việc này quá nhiều, đội ngũ nhà nước lại chỉ có mấy người như vậy, lo bên này không để ý bên kia, cá lọt lưới rất nhiều.
Diệp Hưng giống như cá gặp nước.
Mà Diệp Thâm dù sao cũng không phải người chuyên môn làm chuyện này, anh cũng chỉ có thể mang người của mình lén bắt Diệp Hưng.
Còn phải lặng lẽ tiến hành, không thể để lộ bất kỳ tin tức nào.
Bằng không, cái gì mà bị trục xuất khỏi gia tộc, cái gì mà đổi tên đổi họ, cũng không có tác dụng, hắn vẫn sẽ liên lụy Diệp gia.
Còn có người đem tội của hắn đổ lên người Diệp gia, thậm chí nói là Diệp gia sai khiến.
"Vẫn phải mau chóng bắt được hắn." Lông mày Hoa Chiêu cũng nhíu lại: "Người này sao lại không học được gì vậy? Bây giờ khắp nơi đều là vàng, quang minh chính đại kiếm tiền không tốt sao?”
Quang minh chính đại kiếm tiền, Diệp Hưng không có vốn. Khuân vác? Hắn sẽ không làm thế.
Chỉ có thể đi đường ngang ngõ tắt.
"Nếu em đã biết, vừa lúc, anh định trở về nói với em một tiếng, có tin tức nói mấy ngày nay hắn lại có hoạt động, anh muốn đi theo." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu lập tức nói: "Em đi cùng anh.”
Có cô ở đây, chỉ cần gặp Diệp Hưng, hắn cũng đừng hòng chạy!
Diệp Thâm lại không nghĩ như vậy: "Dưới tay hắn có ít người, còn có vũ khí, em đừng đi."
Vừa nghe có vũ khí, Hoa Chiêu càng nóng nảy: "Anh có áo chống đạn không?"
Diệp Thâm cười: “Có thì có, nhưng thứ kia kỳ thật không có tác dụng gì.”
Dù sao đối với hắn mà nói nó vô dụng, người khác mặc cũng vô dụng.
Áo chống đạn chỉ có thể bảo vệ chút diện tích như vậy, còn có rất nhiều chỗ hiểm lộ ra bên ngoài.
"Dẫn em đi, anh không đưa em đi, em sẽ lặng lẽ đi theo anh." Hoa Chiêu nói.
Cô nhớ tới, đợt đầu tiên trấn áp buôn lậu dường như còn một tháng nữa mới diễn ra, lúc này nếu Diệp Hưng náo loạn bị người bắt, cũng không dễ xử lý.
Uy h.i.ế.p này của cô có tác dụng, Diệp Thâm bất đắc dĩ đồng ý.
"Em đi theo bên cạnh anh, không được tự mình hành động, biết không?"
"Ừm! Đảm bảo một bước…” cũng không rời? Chẳng may có tình huống đặc biệt, cô cũng không dễ nói.
“Ai nha anh yên tâm đi, em chính là tiểu đệ của anh, so với thủ hạ của anh cũng không kém, rất lợi hại!” Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa trên tay em cũng đã từng thấy m.á.u đấy!”
Không thể nhắc tới chuyện này, vừa nhắc tới tâm tình Diệp Thâm liền không tốt, lại không muốn dẫn Hoa Chiêu ra ngoài.
Hoa Chiêu vội vàng câm miệng, trở về thay bộ quần áo thể thao màu đen rồi lôi kéo Diệp Thâm đi nhanh.
Diệp Thâm rất ít khi thấy Hoa Chiêu mặc màu đen, vốn tưởng rằng không đẹp lại bị cô mặc ra vẻ đẹp khác nhau.
Diệp Thâm đứng yên.
Nhưng anh không chống lại được khí lực của Hoa Chiêu, bị kéo đi.
Hai người vừa vào ô tô, Diệp Thâm đưa cho Hoa Chiêu một cái khẩu trang: "Mang vào đi.”
Bằng không khuôn mặt nhỏ nhắn này sẽ phát sáng, đứng ở đâu cũng sẽ bị phát hiện.
Hoa Chiêu ngoan ngoãn mang vào.
Sau đó đi theo phía sau Diệp Thâm, nhìn thấy "đội ngũ" của anh.
Đều là anh tự mình chiêu mộ, hiện tại có vẻ đã được huấn luyện tốt.
Mọi người nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đứng bên cạnh Diệp Thâm đều rất tò mò.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy phụ nữ xuất hiện bên cạnh lão đại! Đây có phải là chị dâu trong truyền thuyết không?
Đại ca mang theo chị dâu đến làm gì?
Họ đang chuẩn bị làm gì vậy? Nếu như nhớ không lầm, hẳn là đi liều mạng với người khác, đen ăn đen! Mang theo chị dâu đi có thích hợp không?
Ánh mắt Diệp Thâm trầm xuống: “Xuất phát.”
Mọi người lập tức cảm giác được sát khí, thu hồi ánh mắt rơi vào trên người chị dâu, đi theo phía sau anh cùng nhau xuất phát.
Một nhóm hơn 40 người lên một số xe tải đi trong đêm tối, nhanh chóng đến bờ biển.
Bằng Thành so với đời sau thì vẫn còn rất nhỏ, phần lớn diện tích bãi biển đều hoang vắng không có người, đèn xe tắt, trong trời đất chỉ còn lại có chút ánh sáng.
Đoàn người xuống xe, lần mò đi về một hướng.
Vừa rồi trên đường Diệp Thâm cũng đã nói rõ với Hoa Chiêu, hôm nay bọn họ đi "ăn đen".
Hôm nay có người giao dịch ở đây.
Mà Diệp Thâm, trước mắt chuyên môn làm chuyện "ăn đen".
Cô nhếch miệng một cái, mới nhớ ra, mục đích của Diệp Thâm là khắc phục khu vực tối tăm này.
Nhưng muốn sửa trị cũng không dễ dàng, hơn nữa bên ngoài đã có người làm việc đó rồi.
Anh muốn làm là hòa nhập vào bóng tối và thống nhất bóng tối.
Dù sao cấp trên cũng đã đồng ý, Hoa Chiêu cũng không có ý kiến gì.
Chỉ cần anh bình an là được rồi.
Chạng vạng tối trên bãi biển còn gió êm sóng lặng, nửa đêm lại nổi lên gió mạnh, dự báo thời tiết nói hai ngày tới sắp có bão.
Thời tiết này rất thích hợp cho các giao dịch.
Bởi vì loại thời tiết này cảnh sát biển cũng phải cố kỵ, gió lớn sóng to sẽ không dễ dàng đi ra bắt người.
Đoàn người đến địa điểm đã lên kế hoạch trước đó, lặng lẽ ngồi xổm canh gác.
Ôm cây đợi thỏ.
Lúc này liền nhìn ra sự lợi hại của Diệp Thâm, những người phía sau anh vừa mới được chiêu mộ chưa được mấy tháng, hiện tại đã được huấn luyện kỹ lưỡng.
Trong gió mạnh, giống như một tảng đá, không nóng vội, chờ đối phương xuất hiện.
Hoa Chiêu cũng không có tố chất này, cô nhàm chán cùng thực vật chung quanh trao đổi.
Trên đất liền, trên biển, bọn họ cùng nhau "tâm sự ".
Đặc biệt là cỏ nước trên biển, Hoa Chiêu đặc biệt thích giao tiếp với chúng.
Bởi vì cô có thể không kiêng nể gì mà trao đổi năng lượng với chúng nó, thúc đẩy chúng sinh trưởng, dù sao cũng không ai nhìn thấy.
Trong khi giao tiếp, cô cũng có thể nhìn thấy thế giới bí ẩn dưới làn nước.
Bây giờ các loại tôm cá nhỏ đang ẩn mình trong các bãi cỏ nước để tránh nước biển khuấy động.
Diệp Đan và Khâu Mai trở về một làng chài nhỏ bên bờ biển, hai người bọn họ vào nhà, mấy người đàn ông đi cùng bọn họ lại tản ra bốn phía, mỗi người trở về nhà mình.
Diệp Đan và Khâu Mai thế nhưng lại không vừa vào cửa liền đếm tiền cướp tiền.
Điều này khiến Diệp Hưng bất ngờ.
Hắn lập tức cảnh giác hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Diệp Đan tức giận hừ hừ không nói lời nào.
Khâu Mai nói: "Bọn em gặp Hoa Chiêu, em hỏi cô ta, cô ta nói Gia Khánh hiện đang ở nhà thím hai.”
Diệp Hưng nhướng mày, lại rất nhanh buông ra.
Diệp Thâm hiện tại cũng ở Bằng Thành, hắn biết.
Hắn cũng đã nhìn thấy anh ta từ xa.
Hắn cũng biết Diệp Thâm đang làm gì.
Đen ăn đen là giả, bắt hắn ngược lại là thật.
Nhưng, hắn cũng không phải Diệp Hưng thành thật trước kia.
Diệp Hưng cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Diệp Đan lại buông xuống tâm tình cá nhân, nói: "Tôi nghe tin tức nói gần đây có chút căng thẳng? Hắn cũng ép cậu rất gắt gao, nếu không mấy ngày nay cậu cứ nghỉ ngơi trước một chút?"
“Không cần." Diệp Hưng nói: "Hoa Chiêu tới rồi, hắn không rảnh, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta ra ngoài hoạt động. Hơn nữa bên kia cũng đã hẹn, tôi không đi, lần sau cũng đừng nghĩ hợp tác nữa.”
Diệp Đan vừa nghĩ cũng thấy có chuyện như vậy, Hoa Chiêu tới, Diệp Thâm đoán chừng đang nằm sấp trên giường không dậy nổi, nào có thời gian quản bọn họ.
Hoa Chiêu ngược lại thành toàn cho bọn họ, hừ!
"Dù sao cậu cũng cẩn thận một chút đi." Diệp Đan nói xong, đổ tiền trong túi ra, cũng bảo Khâu Mai đổ ra, hai người bắt đầu đếm tiền chia tiền.
Bọn họ hiện tại đang bán đồ, không dễ bán, mục tiêu lớn, liền trực tiếp bán buôn ra ngoài.
Đồ bán chạy, kiếm được nhiều tiền, họ tự mình bán.
Diệp Hưng chiếm đầu to, 5 phần, Khâu Mai xuất lực, chiếm 2 phần, cô ta cứng rắn đòi được 3 phần.
Hiện tại trong tay cũng có một ít rồi.
Nhưng đến khi nào mới có thể có tiền hơn Hoa Chiêu?
"Mỗi lần đều là mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ, khi nào mới có thể xoay người?" Diệp Đan bất mãn nói: "Không bằng, chúng ta làm lớn? Cậu nhìn mấy người chuyển ô tô kia, một chiếc sẽ kiếm được vài vạn! Chỉ cần làm vài chiếc thuyền lớn đã có thể xoay người!”
Đến lúc đó xem ai còn xem thường cô ta!
Diệp Hưng nhìn Diệp Đan, hắn thay đổi, Diệp Đan cũng hoàn toàn thay đổi.
Nhưng muốn dùng hắn làm súng? Trông hắn có giống một thằng ngốc không?
"Chị muốn làm, có thể tự mình thử xem, tôi không ngăn cản." Hắn cười.
Diệp Đan mặt trầm xuống.
Đột nhiên, cánh cửa được gõ vài nhịp.
Mấy người trong phòng liền thả lỏng thân thể.
Diệp Hưng đi tới mở cửa, một người đàn ông đầu trọc đi vào. Người cao lớn, so với Diệp Hưng cao gần một mét tám còn cao hơn nửa cái đầu, cũng mập hơn một vòng lớn.
Có thể do thời gian dài sống ở bờ biển, nên làn da có màu đỏ đồng, ngũ quan cũng không đẹp lắm, miễn cưỡng xem như người bình thường.
"Gió nổi rồi, buổi tối còn đi không?" Hắn hỏi.
"Đi." Diệp Hưng nói.
Người đàn ông gật đầu: "Vậy tôi gọi người.”
Chuyện coi như nói xong.
Người đàn ông quay đầu nhìn Diệp Đan, lấy lòng nói: "Mẹ tôi hầm gà, đi qua ăn một miếng?”
Diệp Đan cũng không muốn ở đây nhìn sắc mặt Diệp Hưng, xoay người rời đi.
Người đàn ông lập tức hấp tấp mà theo ở phía sau.
Khâu Mai bĩu môi, con gái Diệp gia, không phải cũng là đức hạnh này sao? Người đàn ông cô ta vì cô ta mà ngồi tù, kết quả cô ta quay đầu tìm tình nhân!
Bụng đói ăn quàng, người đàn ông xấu như vậy cũng để ý!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoa Chiêu cùng cỏ trên biển tán gẫu vui vẻ, chờ không biết ngày nào đó, nhất định sẽ có ngư dân kinh ngạc phát hiện chỗ tảo biển này đặc biệt tươi tốt.
Trên bờ, Diệp Thâm cũng đột nhiên ra hiệu, có người tới.
Mọi người nín thở tập trung, có một đám người đang đi tới, đèn pin chiếu xung quanh.
Ánh sáng của đèn pin quá ngắn để tìm thấy những người ẩn đằng sau tảng đá.
Hoa Chiêu phái cọng cỏ ngẩng đầu nhìn một vòng, trong hơn 20 người đàn ông, có mấy người buổi tối cùng Diệp Đan ra ngoài, mà Diệp Hưng đứng ở vị trí trung tâm.
Những người này đi đến bờ biển, lấy ra mấy chiếc thuyền nhỏ từ rạn san hô.
Bọn họ lại ở bên bờ biển chờ khoảng nửa tiếng, trong cảm giác của Hoa Chiêu, ba chiếc thuyền đánh cá không lớn không nhỏ xuất hiện ở vùng nước nông.
Ánh sáng trên tàu đột nhiên nhấp nháy một vài lần.
Bên này, Diệp Hưng cũng lấy đèn pin ra lóe vài cái.
Hai bên đối đáp bằng ám hiệu.
Diệp Hưng lập tức gọi người xuống biển.
Hoa Chiêu khẩn trương kích động, loại chuyện này cô chưa từng được tham dự.
Sau đó, cô thấy những người trên tàu đánh cá bắt đầu ném mấy cái rương xuống biển, từng rương trôi nổi trên biển, theo hướng sóng biển trôi dạt vào bờ.
Diệp Hưng dẫn người chèo thuyền, dùng lưới đánh cá hoặc thứ gì đó, câu rương lên, kéo đi.
Hoa Chiêu kích động, cô đột nhiên phát hiện ra một con đường kiếm tiền!
Cỏ biển dưới nước trong nháy mắt sinh trưởng, cuốn từng cái rương chìm xuống đáy biển
Rất nhanh Diệp Hưng đã phát hiện dị thường, từng đợt sóng đánh tới, rương liền chìm xuống không thấy bóng dáng.
"Mẹ nó lão Kim, đóng gói kiểu gì vậy! Hắn mẹ nó… đang lừa tiền sao!" Người đàn ông đầu trọc mắng.
Giao dịch giữa Diệp Hưng và bên kia đã hoàn tất.
Họ gửi một hoặc một vài người đi qua để chọn hàng hóa, nhìn vào hàng hóa lên tàu, khi đó đã phải trả tiền.
Không công bằng? Có rủi ro?
Không thích thì đừng làm!
Bọn họ không cần, có rất nhiều người muốn, bọn họ giao dịch như vậy đấy!
Ở một bước này lại bị người cướp mất cũng không phải không có, ngược lại rất nhiều.
Nhưng cũng có một số người muốn làm ăn lâu dài, rất coi trọng chữ tín, tiền đến liền giao hàng.
Lão Kim là một người bán rất coi trọng chữ tín.
Diệp Hưng trước đây đã hợp tác với hắn rất nhiều lần, chưa từng phạm sai lầm.
Lúc đối phương đóng gói đều rất chú ý, đồ trong rương sẽ không quá nặng, tất nhiên là phải nổi lên.
Về phần không vớt được, trôi đi hoặc chìm đáy cũng có, nhưng ít, những tổn hao này cũng do Diệp Hưng gánh vác.
Nhưng tình huống trước mắt này, đây là ít sao?
Mấy rương lúc đầu chỉ để lừa gạt người khác đúng không? Phía sau ném xuống rương nào chìm luôn rương đó!
Người trên thuyền hình như cũng phát hiện điểm này, có chút không dám ném xuống.
Hoa Chiêu biết không đúng, vội vàng khống chế.
Mấy cái rương tiếp theo đều nổi lên.
Mọi người lúc này mới coi như mấy rương trước đó là ngoài ý muốn.
Kết quả chuyện ngoài ý muốn xuất hiện nhiều lần.
Diệp Hưng đen mặt tính toán, 3 thuyền hàng, thuyền nhỏ của bọn họ vận chuyển qua lại vài lần, nhưng tuyệt đối không nhặt được một phần ba!
Mà đối phương đã lái thuyền chạy.
Sóng to gió lớn, nếu không trở về, sẽ không trở về được.
Sóng càng lúc càng lớn, Diệp Hưng cũng lực bất tòng tâm, gọi người thu đội.
Lúc này một nửa người ở trên biển, một nửa ở trên bờ, tiếp ứng bọn họ.
Hơn 30 rương vừa được thu thập được chất đống bên cạnh bọn hắn.
Diệp Thâm vẫy tay một cái, hơn 40 người bên bọn họ liền xông ra ngoài.
Người hai bên lập tức đánh nhau.
Diệp Thâm bên này 41 người, có thể không xử lý được sao?
Người trên biển gấp gáp liều mạng chèo thuyền muốn tới giúp đỡ, nhưng sóng quá lớn, gấp cũng vô dụng.
Bọn họ trơ mắt nhìn hơn 10 người bên mình bị hạ.
Bây giờ lên bờ cũng là đưa đồ ăn tới miệng.
Mấy người liền nhảy xuống biển, bỏ chạy.
Bọn họ đều là ngư dân làng chài ven biển, hiện tại cũng ở vùng nước nông, rất gần bờ, chút sóng gió này đối với bọn họ mà nói không phải là vấn đề.
Chờ họ về nhà! Họ sẽ gọi tất cả mọi người trong làng đến tiêu diệt những người này!
Kỹ năng bơi của Diệp Hưng không tốt bằng những người này.
Nhưng hắn là "người nhiều mưu kế", bên trên còn có đường luồn lách, đồ đạc ra tay vừa nhanh giá lại cao, cho nên người đàn ông đầu trọc liều mạng lôi kéo hắn.
Đột nhiên, động tác của hai người đều dừng lại, cảm giác chân mình bị thứ gì đó cuốn lấy.
Người đàn ông đầu trọc thử thử, là cỏ nước, hắn cố gắng thoát ra, nhưng bất luận làm như thế nào cũng không thoát được.
Mắt thấy mình sắp hết khí lực, mà còn cách bờ càng ngày càng xa, hắn sợ hãi.
Mạng của ai cũng không quan trọng bằng chính mình.
Hắn buông Diệp Hưng ra, lặn xuống nước, cởi bỏ cỏ nước trên chân mình, sau đó một đợt sóng đẩy tới, liền tách hắn và Diệp Hưng ra.
Hắn quay đầu lại tìm một chút, không thấy Diệp Hưng, chỉ có thể thở dài, liều mạng bơi đi.
“Cứu tôi!” Diệp Hưng tuyệt vọng hét to, âm thanh vỡ vụn trong gió.
Không ai trả lời hắn.
Ánh mắt Diệp Thâm bên bờ trầm xuống, nhìn ra biển, cũng xoay người lại.
Hoa Chiêu giữ chặt anh: "Anh muốn làm gì?”
Diệp Thâm quay đầu lại nhìn cô, dừng chân không nhúc nhích.
"Hắn không có việc gì, yên tâm đi." Hoa Chiêu thuận miệng nói bậy: "Chu Lệ Hoa nói hắn từ nhỏ đã bơi rất tốt.”
Diệp Thâm nhướng mày, sao anh không biết? Tuy nhiên, Diệp Hưng thật sự biết bơi lội.
“Lão đại, những người này làm sao bây giờ?” Có người xin chỉ thị.
Mười mấy ngư dân, bọn họ cũng không g.i.ế.c chết, chẳng qua là đánh đến không thể đánh trả.
"Thả bọn họ đi." Diệp Thâm nói.
"Chuyện này" Thủ hạ có chút do dự, đây là thả hổ về núi sao?
"Chúng ta chỉ là mưu tài không lấy mạng, về sau loại chuyện này còn xảy ra nhiều, có thể g.i.ế.c hết được sao?" Diệp Thâm nói.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh, cũng đúng, nếu g.i.ế.c hết, tương lai bờ biển sẽ không còn làng chài?
Hơn nữa trong bọn họ có rất nhiều người, cũng xuất thân ngư dân.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Thâm không xuống tay g.i.ế.c chết, đều rất cao hứng.
Không chừng một ngày nào đó thân thích của bọn họ rơi vào tay bọn họ, chịu chút khổ sở da thịt rồi thả đi, cũng là chuyện tốt.
"Đại ca có tấm lòng thiện lương." Thủ hạ bảy miệng tám lưỡi khen ngợi.
Hoa Chiêu cảm thấy có chút quỷ dị, rõ ràng làm chuyện đen ăn đen, còn có thể bị người ta khen tốt bụng.
"Mau vận chuyển đồ đạc đi." Diệp Thâm nói.
40 người lập tức hành động, chuyển đồ lên xe của mình.
Bọn họ chẳng những lái xe tải, còn kéo theo một thùng hàng, để chứa chiến lợi phẩm.
Đột nhiên, Hoa Chiêu chỉ ra biển, nói: "Các người xem, đó là cái gì vậy?”
Mọi người nhìn theo ngón tay cô, dưới ánh sao, hình như có thứ gì đó bị sóng cuốn lên bờ.
"Ồ! Đó là một cái rương! Bọn chúng chưa vớt hết đồ sao?” Thủ hạ của Diệp Thâm nói.
Bọn họ không biết chuyện trên biển, nhìn Diệp Hưng giao dịch ít, còn tưởng rằng chỉ có như vậy.
Kết quả có cá lọt lưới bị sóng đưa lên?
Quả là may mắn.
Kết quả người còn chưa kịp chạy tới nhặt rương, từng đợt sóng từng con sóng vỗ, đưa từng rương hàng lên.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ xem như Diệp Thâm hạ lệnh ra tay sớm, đối phương còn chưa nhặt xong.
Bọn họ không rảnh nói chuyện, ra sức nâng đồ, nếu không đi, không chừng những người chạy trốn sẽ dẫn người đến.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Thâm sáng lên, Diệp Hưng thế nhưng cũng bị đẩy vào bờ.
Lần này Hoa Chiêu không kéo anh, Diệp Thâm vọt tới chỗ Diệp Hưng.
Diệp Hưng đã đến chỗ rất nông, ngồi trên bờ nước cũng chưa khạc ra khỏi cổ, hắn liền liều mạng kéo đứt cỏ nước trên chân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cỏ nước kia giống như dây thừng, thắt nút chặt vào đùi hắn, hắn kéo thế nào cũng không ra.
Hắn lấy d.a.o ra cắt cỏ nước, dưới tình thế cấp bách trên đùi đã rạch vài vết thương, kết quả cỏ nước kia còn chưa cắt được.
Diệp Hưng tức chết!
Hắn trơ mắt nhìn Diệp Thâm xông tới.
"Đừng đến đây! Lại tới gần tôi liền."
Nhưng hắn chưa bao giờ trải nghiệm tốc độ của Diệp Thâm, không nghĩ tới mình còn chưa nói hết một câu, Diệp Thâm đã vọt tới gần, sau đó đầu hắn đau buốt, trước mắt tối sầm cái gì cũng không biết.
Diệp Thâm kéo Diệp Hưng lên.
Một chuyến xem như thắng lợi trở về.
Vợ anh quả là một ngôi sao may mắn.
Xa xa dường như có đèn pin và tiếng người hướng về phía này, Diệp Thâm đã dẫn người lên xe rời đi.
Trở về nơi cư trú của họ, hàng hóa vào kho, có người nhìn và phân loại.
Tất cả những người khác trở về nghỉ ngơi.
Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu: "Em đến phòng ngủ của anh một lát, anh rất nhanh sẽ trở về.”
“Anh muốn làm gì hắn?” Hoa Chiêu nhìn Diệp Hưng trên đất.
Diệp Thâm kỳ thật cũng rất băn khoăn, Diệp Hưng làm những việc này, không thích hợp nói ra ngoài. Vậy cũng không thể đưa hắn vào tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-302.html.]
Hơn nữa Diệp gia không thể lại có con cháu vào tù nữa.
Nhưng thả hắn ra? Vậy anh bắt hắn làm gì?
Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lên, khóe miệng mang theo ý cười.
Ánh mắt Diệp Thâm sáng lên, hỏi: "Em có chủ ý gì không?”
"Hắn như vậy đánh cũng vô dụng, mắng cũng vô dụng, bắt cũng không được." Hoa Chiêu nói: "Không bằng anh giảng đạo lý với hắn, cảm hóa hắn một chút, rồi thả hắn đi.”
Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu, đây là chủ ý tệ nhất mà anh từng nghe cô nói, nhưng ngẫm lại, dường như là biện pháp duy nhất, trong lòng anh kỳ thật cũng nghĩ như vậy.
Hy vọng dùng lực chấn nhiếp Diệp Hưng, để cho hắn biết sợ hãi, để cho hắn thu tay lại.
Nhưng anh nghĩ rằng không có khả năng.
"Hắn chắc chắn không nghe." Hoa Chiêu tiếp tục nói: "Nhưng không sao, không nghe thì thôi, tiếp tục làm việc này cũng không sao, hắn dám làm, chúng ta liền dám cướp, xem hắn có bao nhiêu tiền có thể gom vào!”
"Đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ không làm nữa." Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thâm cũng cười, là như vậy!
Buộc Diệp Hưng không có cửa để đi đường bất chính, hắn chỉ có thể đi theo đường chính đạo.
Hoa Chiêu vui vẻ rời đi.
Đen ăn đen gì đó, cô vẫn chưa chơi đủ, hơn nữa còn nghiện rồi!
Hoa Chiêu lên lầu, đi tới phòng Diệp Thâm ở chỗ này.
Đây cũng là một làng chài nhỏ, nhưng Diệp Thâm đã mua cả mấy căn nhà xung quanh, trở thành một trong những cứ điểm của anh.
Trong phòng Diệp Thâm sạch sẽ, chỉ có một bàn, một ghế một cái giường, trên giường ngoại trừ một tấm ga trải giường thế nhưng không có gì nữa, phía dưới chính là một tấm ván gỗ.
Loại giường này cô cũng không ngủ được, trong phòng cũng không có gì cần cô hỗ trợ thu dọn, sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút rồi đi xuống nhà kho, nhìn mấy người thủ hạ "chia đồ".
Nhiều rương đã được mở ra, họ đang kiểm kê những thứ bên trong.
Đồng hồ, máy ghi âm, túi xách, quần áo, giày cao gót, t.h.u.ố.c lá và rượu vang có sẵn, nhưng nhiều hơn nữa là băng từ.
Đừng nhìn nó nhỏ, nó có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy.
Hoa Chiêu lật lật, băng ghi âm phần lớn đều đã vỡ một góc, nhưng chắc chắn là đã chào hỏi trước, miếng vỡ cũng chỉ là vỏ ngoài, thậm chí đánh vào hộp, một chút cũng không ảnh hưởng đến việc phát tiếng.
Băng này lấy ra để bán giá rẻ 5 đồng một cái, những bài hát được hoan nghênh có thể được bán đến 50!
Mà giá thu vào lại theo giá rác thải nhựa, 100 cân mấy đồng.
Gần 100 rương được sắp xếp lại, mắt Hoa Chiêu tỏa sáng, tối nay kiếm được rất nhiều tiền! Đống này trị giá hơn mấy chục vạn.
Nhưng chi phí của Diệp Hưng bỏ ra đại khái chỉ có hai ba vạn.
Hoặc là rất nhiều người chịu rủi ro, bí quá hoá liều đây này.
Mặc dù cô không thiếu chút tiền này, nhưng hoạt động "chống lại các thế lực ngầm" này cô rất thích.
Trong tầng hầm, Diệp Thâm vừa cứng vừa mềm, Diệp Hưng lại ỷ vào việc anh không dám g.i.ế.c hắn, cứng rắn chống đỡ tới cùng.
Cuối cùng hắn đã "thắng", Diệp Thâm cảnh cáo hắn thêm một lần, thừa dịp trời còn chưa sáng, đã thả hắn ra.
Diệp Hưng đi rất xa, mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, oán hận phun ra một ngụm máu, xoay người đi vào bóng tối.
Khi hắn trở về, trong nhà đang rất loạn.
Mấy người kia ép Khâu Mai vào góc tường, bắt cô ta lấy tiền ra bồi thường tổn thất cho mọi người.
Việc mua bán này không phải của mình Diệp Hưng, cho dù bây giờ hắn có thể bỏ ra chút vốn này, nhưng có tiền mọi người phải cùng nhau kiếm, mới có thể buộc người vào một sợi dây thừng.
Cho nên tối nay mua bán, hắn chỉ chiếm ba phần, số còn lại đều là hợp tác với thôn dân.
Bọn họ mặc kệ Diệp Hưng sống chết, c.h.ế.t là vận khí của hắn không tốt.
Nhưng lão Kim làm sao liên lạc được? Vớt lên chỉ có một phần ba hàng hóa, còn lại hai phần ba đều chìm, đây chính là lỗi của Diệp Hưng!
Ai bảo lão Kim là do Diệp Hưng tìm tới.
Dù sao, họ cần tiền!
Khâu Mai cứng rắn không đưa, nhưng một nhóm đàn ông có vũ khí mạnh mẽ, ánh mắt nhìn cô ta cũng mang theo tà tính, đây không phải là người tốt.
Cô nhìn Diệp Đan mặt đen bên cạnh cầu xin: "Chị, chị cứu em!"
Diệp Đan liếc mắt một cái: "Người có thể cứu cô chỉ có mình cô, đưa tiền cho bọn họ không phải là được rồi sao.”
"Dựa vào cái gì, đã nói có tiền mọi người cùng nhau hưởng, có tổn thất cùng nhau gánh chịu, hiện tại các người có nói đạo lý nữa không hả?" Khâu Mai nhìn người đầu trọc bên cạnh Diệp Đan.
Đầu trọc hình như có chút áy náy, nếu như vừa rồi hắn kéo Diệp Hưng một phen, có lẽ hắn ta cũng không cần chết.
Nhưng bây giờ người cũng đã chết, hắn chắc chắn sẽ đứng về phía người dân trong làng.
"Chúng tôi"
"Có chuyện gì vậy?" Diệp Hưng đột nhiên xuất hiện ở cửa, khiến mọi người giật nảy mình.
Khâu Mai nhìn thấy hắn "ngao" một tiếng liền khóc lên, nhào về phía hắn.
Chưa bao giờ cô ta cảm thấy Diệp Hưng quan trọng như vậy.
Không có hắn, tối nay cô ta sợ là…
"Các người đang nói chuyện gì vậy?" Diệp Hưng giả bộ tò mò nhìn mọi người.
“Không có gì không có gì, chúng tôi vừa mới an ủi chị dâu!” Đầu trực lập tức nói.
“Anh Hưng, anh trở về, thật sự quá tốt!”
Diệp Hưng cười cười, nói với Khâu Mai: "Đi lấy 2 vạn ra, bù đắp tổn thất cho mọi người.”
Khâu Mai lập tức không muốn, nhưng địa vị hiện tại của Diệp Hưng trong lòng cô ta đã khác ngày xưa, cô ta chỉ do dự một giây rồi trở về phòng lục lọi, cầm 2 vạn đi ra.
Diệp Hưng chia tiền thành 4 phần, đưa cho mấy người trước mặt.
Sắc mặt mấy người đều có chút ngượng ngùng.
Diệp Hưng c.h.ế.t rồi, bọn họ bắt nạt Khưu Mai không có áp lực gì, nhưng Diệp Hưng vẫn còn, người này cũng không phải người dễ đối phó.
"Chuyện của lão Kim là sai lầm của tôi, tôi sẽ tự mình đi qua hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lần này không có mang mọi người phát tài, xin lỗi, số tiền vốn này tất cả mọi người đều lấy về đi." Diệp Hưng đi.
"Nói cái gì vậy, đã nói có tiền cùng nhau kiếm, mất tiền thì cùng nhau mất!" Tên đầu trọc nhét tiền vào tay hắn: "Lần này không được, còn có lần sau, nếu không, đây là tiền vốn lần sau đi."
"Đúng vậy đúng vậy." Mọi người bảy miệng tám lưỡi phụ họa.
Diệp Hưng cũng cố mà đáp ứng.
Biểu tình của mọi người lúc này mới tốt hơn một chút.
Mặt tên đầu trọc đột nhiên trầm xuống, hung ác hỏi: "Cũng không biết người cướp chúng ta tối nay là ai!”
Ánh mắt Diệp Hưng chợt lóe, cũng không nói.
Nói cái gì? Nói những ngững người kia vì hắn mà đến sao? Quả thực tìm chết.
"Có thể là thế lực xuất hiện gần đây." Một người nói: "Nghe nói rất hung bạo, rất nhiều người đều bị bọn họ cướp hàng, không nghĩ tới hôm nay đến phiên chúng ta."
"Không cần nghe nói rất mạnh, chính là rất mạnh." Có người sờ sờ trên người nhỏ giọng nói.
Hắn ta bị đánh đau quá!
Nhưng trong lòng kỳ thật lại không có bao nhiêu oán khí.
Người ta không muốn mạng của bọn hắn.
Hơn nữa không có hạ tử thủ, không muốn bọn hắn mất một cánh tay một chân gì đó.
Như vậy rất hiếm có.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn thế nhưng có chút cảm kích
Mọi người thảo luận nửa ngày, đối với đám thế lực mới này cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể cầu khẩn sau này đừng gặp.
Cả thôn già trẻ đồng loạt ra quân chống lại đối phương? Không thực tế lắm, thôn của bọn họ cũng chia làm mấy nhóm.
Sau khi Diệp Hưng đến chỉ tập hợp được 20 người bọn hắn.
Những người khác không đi cùng với bọn hắn.
Bọn hăn khó khăn dân làng có thể giúp đỡ, nhưng mọi người cùng nhau làm ăn thì không được, người ta có con đường riêng.
Ánh mắt Diệp Hưng trầm xuống.
Chờ mọi người đi rồi, Khâu Mai vừa thu tiền vừa nói: "Trả lại tiền cho bọn hắn làm gì? Bây giờ chúng ta phải chịu tất cả các tổn thất."
Mặc dù những người này không cầm tiền, nhưng bọn hắn lại nói đây là tiền vốn của lần tiếp theo!
Chẳng khác nào lần sau bọn hăn căn bản không bỏ tiền ra, tất cả tiền đều là bọn họ ra, đến lúc đó kiếm được tiền còn phải chia cho bọn họ!
Không biết xấu hổ!
Diệp Hưng lạnh lùng liếc nhìn cô ta:"Chút tiền này tính toán gì? Quan hệ với bọn hắn xử lý không tốt, mạng cũng mất!”
Nếu quan hệ trước đó của hắn với tên đầu trọc tốt hơn một chút, hắn ta xuống nước thêm một lần kéo cỏ nước trên chân hắn ra không phải là xong sao?
Nếu quan hệ của bọn hắn tốt hơn một chút, cũng không cần hắn bên này "vừa không còn", bên kia đã có người nhớ đến vợ hắn, tiền của hắn!
Khâu Mai cũng nghĩ đến điểm này, nhưng cô ta tức giận hơn chính là Diệp Đan.
"Người phụ nữ không biết xấu hổ! Cứng rắn đòi chia tiền không nói, hiện tại một chút tình cảm cũng không để ý! Mặc kệ tôi bị bắt nạt!”
“Chúng ta cùng bất luận kẻ nào của Diệp gia, còn có tình cảm gì đáng nói?” Diệp Hưng liếc cô ta khập khiễng trở về phòng.
Hắn cúi đầu nhìn lên đùi mình, vết thương được Diệp Thâm băng bó, cười.
Người Diệp gia ngược lại còn nhớ tình cảm với hắn.
Điều này rất tốt, rất tuyệt vời.
Sau này hắn cũng không kiêng nể gì nữa! Dù sao bị bắt rồi, cũng sẽ không bị gì.
Diệp Thâm thậm chí còn bảo vệ hắn!
Đã như vậy, vậy thì bắt đầu làm lớn!
Hắn tính tự mình đi tìm lão Kim, nếu như hắn ta có thể liên hệ với lãnh đạo bán xe cho hắn, sổ sách lúc trước có thể không tính!
Diệp Thâm và Hoa Chiêu cùng nhau về nhà.
Anh biết cô không thích giường cứng, hơn nữa nơi này có quá nhiều người, phòng ốc lại không có cách âm, không tiện cho bọn họ tạo lão ngũ.
Hoa Chiêu hiện tại còn rất hưng phấn, bởi vì cô tìm được chuyện thú vị.
Hơn mười vạn là con số nhỏ, nhưng mỗi ngày hơn mười vạn lại không phải rồi.
Tuy nhiên, có một vấn đề quan trọng.
"Mấy thứ này thì sao? Thuộc về ai? Chúng ta có thể tùy tiện xử lý không?” Cô hỏi.
"Trên lý thuyết là như vậy." Diệp Thâm nói.
Quy định của cấp trên cho hắn chính là, những tài sản bất nghĩa này, mặc kệ anh dùng cách gì đoạt được, dù sao cũng là tài sản bất chính, đều cho anh.
Tốt hơn là cho người khác.
Cơn hưng phấn qua đi, Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không được, nếu có một ngày, hướng gió thay đổi, chúng ta sẽ trở thành nhóm cầm đầu lớn nhất, sẽ bị tính sổ.”
Cái này không giống với những tài sản bất nghĩa ở nước ngoài, ở nước ngoài, người trong nước kỳ thật không quản được.
Trên địa bàn nhà mình, đen ăn đen cũng là đen!
Thực sự có người tính sổ, họ không thể chạy thoát.
Diệp Thâm cười, vợ anh quả thật càng ngày càng hiểu biết, lúc trước còn sợ cô ấy luyến tiếc.
"Cho nên mấy thứ này anh định đưa cho hải quan." Diệp Thâm nói: "Chỗ tốt là nếu em muốn, có thể mua về trước khi đấu giá.”
Hiện tại tất cả hàng hóa bị bắt đều do hải quan xử lý, có mấy phương pháp xử lý, có thể bán thì bán, bình thường là đấu giá công khai, dân chúng đều có thể đến mua, mua xong là bán hay tự mình dùng, sẽ không có người quản.
Những thứ không thể bán được thì tiêu hủy, chẳng hạn như hàng cấm.
Một số khác thì để bán cho các bộ phận chuyên môn khác, chẳng hạn như người dân không được phép sản xuất và bán t.h.u.ố.c lá tư nhân.
Ngoài ra còn đưa cho các tổ chức phúc lợi cộng đồng.
Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy chủ ý này rất không tệ.
Đồ đưa cho hải quan, bọn họ lại bỏ tiền mua về, chính là qua đường sáng, quang minh chính đại!
Hơn nữa tiền này chắc chắn cũng sẽ không nhiều, hải quan bán đồ rất rẻ, chẳng qua có một số người không biết, có vài người cướp không được mà thôi.
Tóm lại, vẫn là một giao dịch kiếm được máu.
"Làm đi! Tối nay chúng ta sẽ đi!” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm đen mặt: "Buổi tối anh không rảnh."
“Sao lại không có thời gian? Em rảnh!”
"Phải không? Để anh nhìn xem, ở nơi nào?” Diệp Thâm nói xong, liền duỗi tay tới.
Hoa Chiêu qua nửa ngày mới hiểu được anh có ý gì.
"Ah! Anh đang lái xe!” Cô đẩy tay anh ra.
Diệp Thâm có chút kỳ quái nói: "Đúng vậy, anh đang lái xe, làm sao vậy?”
Bây giờ họ đang lái xe trên đường, sắp về nhà rồi.
Hoa Chiêu…
Về đến nhà, sắc trời đã sáng rõ, trong sân yên tĩnh, Trương Quế Lan cũng đang ngủ bù.
Chợ đêm bây giờ mặc dù không mở quá muộn, nhưng khi bà ấy trở về đã 12 giờ.
Chỉ có Hoa Cường đi dạo trong sân, nhìn thấy Hoa Chiêu và Diệp Thâm trở về, ông yên tâm đi ra ngoài đi dạo.
Hoa Chiêu cả đêm không trở về, ông rất lo lắng.
"Ông nội, hôm nay còn có bạn bè đến không? Cháu sẽ làm một bữa lớn!” Hoa Chiêu cười nói.
Cô hy vọng ông sẽ có nhiều bạn bè hơn.
Người già sợ nhất là cô đơn, mà cô cũng không có thời gian để làm bạn.
Hoa Cường cười ha hả nói: "Đoán chừng sẽ có, hôm nay ông và ông Bạch hẹn nhau đi câu cá, câu được thì cháu làm.”
Ông Bạch, chính là ông cụ cùng đơn vị mà Hoa Cường gặp ngày hôm qua.
Hoa Chiêu cười: "Được ạ.”
Ông Bạch thì không sao, nhưng người bạn thân của vợ ông Bạch, bà thím Phạm mặc váy đỏ kia thật khiến người ta chịu không nổi.
Cô đã có chồng có con, bà ta còn hỏi thăm cái gì!
Nhà bọn họ chuyện gì bà ta cũng muốn biết, một chút cũng không coi mình là người ngoài.
"Mấy người ông Bạch là người ở đâu? Ông ấy đến đây nghỉ ngơi sao? Khi nào thì đi?” Hoa Chiêu hỏi.
"Ông ấy là người ngoài, đáng tiếc bà thím váy đỏ kia là người địa phương." Hoa Cường rất hiểu Hoa Chiêu, ông cũng không thích bà già kia.
Ông cũng không tiện nói với Hoa Chiêu, bà già kia không đứng đắn, động tay động chân với ông!
Không phải kéo tay ông, thì ôm bả vai ông, nếu không phải mình đã có tuổi, ông sẽ hiểu sai.
Đoán chừng tác phong sinh hoạt bình thường của bà ta đã như vậy, không có khoảng cách với người khác, không biết chừng mực.
Hoa Chiêu không thấy sắc mặt mất tự nhiên của Hoa Cường, ông ấy đã ra khỏi sân.
Mà Hoa Chiêu cũng bị Diệp Thâm kéo về phòng ngủ bù.
Anh định bổ sung mấy tiếng đồng hồ, để cho buổi tối Hoa Chiêu không rảnh!
Nhưng đó là chuyện không thể, Hoa Chiêu sạc điện một buổi chiều, đã có thể nhảy nhót vài ngày.
Tuy rằng buổi trưa mới bắt đầu ngủ, nhưng khi trời tối, tinh thần cô đã phấn chấn, mặc quần áo xong đi tìm Diệp Thâm.
Cô vẫn nhớ đã đáp ứng ông nội nấu ăn chiêu đãi bạn bè, nhưng lúc tỉnh lại, trong sân đã không còn ai.
Chỉ còn lại Lưu Minh và Chu Binh, cô ở đâu bọn họ ở đó, như hình với bóng.
"Ông cụ hôm nay không trở về, câu cá xong rồi, liền trực tiếp mang đến chợ đêm để dì Trương làm." Mặc dù Lưu Minh không đi ra ngoài, nhưng có người đã trở lại báo tin cho anh ta.
Hoa Chiêu gật đầu, hỏi Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên: “Sao hai người này lại không có ở đây?”
"Hai người bọn họ cũng đi chợ đêm, thuận tiện tìm Diệp An." Lưu Minh nói.
Phương Nam, Bằng Thành, đối với hai người mà nói cũng tràn ngập hấp dẫn cực lớn, nơi này có phồn hoa mà bọn họ chưa từng thấy qua.
Cát Hồng Miên cũng không thể giả vờ bệnh được nữa, yếu ớt đi theo Lưu Nguyệt Quế ra ngoài.
Lưu Nguyệt Quế dù biết cô ta giả bệnh, cũng sẽ không làm gì cô ta.
Bà ấy thật sự sợ hãi, chỉ sợ Cát Hồng Miên nghĩ quẩn.
Người hiền lành rất dễ đắn đo.
Lúc trước có thể bị một câu nói của Hoa Chiêu dọa sợ, hiện tại cũng có thể bị thủ đoạn của Cát Hồng Miên trị được.
Hoa Chiêu mặc kệ, gọi hai người đi: “Chúng ta đi tìm Diệp Thâm.”
“Anh Thâm nói tối nay gió lớn, nói cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi tìm hắn" Lưu Minh nói.
"Lời anh ấy nói không có tác dụng." Hoa Chiêu mới không nghe, đen ăn đen, cô còn chưa chơi đủ.
Khi Hoa Chiêu tìm thấy Diệp Thâm, anh đang muốn đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô, Diệp Thâm bất đắc dĩ thở dài, biết sẽ như vậy.
Xem ra ban ngày anh vẫn không đủ cố gắng!
"Đi một chút, đừng chậm trễ thời gian." Hoa Chiêu thúc giục: "Hôm nay đi đâu?”
Diệp Thâm cũng khởi hành nói: "Hôm nay đi tìm một tên nhà giàu.”
Hoa Chiêu cũng phát hiện, hôm nay có rất nhiều xe tải đi theo, có 3 chiếc, người đi cũng rất nhiều, hơn 50 người.
Hình như là tất cả thủ hạ của Diệp Thâm.
Hoa Chiêu kích động đi theo đến bờ biển.
Sóng hôm nay quả nhiên còn lớn hơn so với ngày hôm qua, nhưng vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận, bằng không cũng sẽ không có cách nào giao dịch.
Dựa theo lệ thường, Hoa Chiêu trước tiên cùng thực vật dưới nước giao tiếp một phen.
Bãi biển này có nhiều rạn san hô và ít cỏ.
Nhưng không sao, chỉ cần có một cây cỏ nước, sau vài phút, Hoa Chiêu có thể làm cho nó sinh sôi thành một mảng lớn.
Chưa đến nửa đêm, chỉ mới hơn 10 giờ, trên biển đã xuất hiện một số tàu cá, nhiều hơn ngày hôm qua.
Cách đó không xa, bãi đá ngầm đột nhiên xuất hiện mấy chiếc thuyền nhỏ, cưỡi sóng đi về chiếc thuyền lớn.
Hiện tại tất cả mọi người đều nghèo, không có tiền cũng không có con đường nào để mua loại thuyền đánh cá cỡ trung như của đối phương, đó là của nhà nước.
Bọn họ lén lút làm chuyện này, đều là sử dụng thuyền gỗ nhỏ.
Chỉ có thể vất vả hơn vài chuyến.
Quá trình giao dịch cũng giống như ngày hôm qua, thuyền lớn ném đồ, thuyền nhỏ vớt lên.
Hoa Chiêu như thường lệ để cho cỏ biển cuốn đi gần hết các vật phẩm.
Cả hai bên đều lo lắng nhưng không thể làm được gì.
Cuối cùng người trên thuyền nhỏ chỉ có thể hùng hùng hổ hổ lên bờ.
Bọn họ còn thảm hơn so với Diệp Hưng, một phần ba cũng không vớt được.
Nhưng Diệp Thâm vẫn dẫn người đi cướp.
Mục đích của anh không phải là cướp đồ, mà là đánh cho những người này sợ hãi! Không dám làm điều đó nữa.
Cuộc chiến chấm dứt rất nhanh, vốn cũng không vớt được cái gì, đối phương cũng không muốn tham chiến, vừa đánh vừa lui, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Diệp Thâm quay đầu lại tìm Hoa Chiêu.
Sau đó phát hiện bên cạnh vợ anh có rất nhiều rương hàng.
"Đều là sóng đánh tới." Vừa dứt lời, lại một làn sóng lớn đập tới, một đống rương lại bị đẩy lên.
Những người đi theo phía sau Diệp Thâm đều trợn tròn mắt.
"Còn sững sờ làm gì, mau nhặt đi, lát nữa lại bị cuốn đi." Hoa Chiêu nói.
"À." Một đám người ngừng sững sờ, vội vàng nhào tới nâng rương.
Một làn sóng, một đống và một đống
3 xe tải nhanh chóng được lấp đầy.
Mọi người đầy ắp trở về.
Không ai cảm thấy kỳ lạ gì, sóng biển đẩy một đống đồ lên bờ, bọn họ tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả?
Lần này đồ đạc không nhập kho, Diệp Thâm bảo những người khác trở về, tự mình mang theo 3 xe tải đi dạo một vòng, rồi đến hải quan.
Buổi tối ít người đi làm, Diệp Thâm đi vào bằng đường đặc biệt.
Diệp Thâm kéo Hoa Chiêu đi dạo.
Hiện tại hoạt động bắt hàng lậu rất mạnh mẽ, đồ đạc trong hải quan rực rỡ muôn màu.
Lớn là xe hơi, nhỏ là đồng hồ, tất cả mọi thứ, nhiều hơn các cửa hàng nhà nước, rất tốt.
Hoa Chiêu không hứng thú với những thứ này lắm, cũng không phải là cô chưa từng thấy qua thứ tốt, tv màu lớn 21inch đối với cô một chút hấp dẫn cũng không có.
"Em đề nghị anh nên nhập hàng từ đấu giá công khai, không nên tự lấy hàng." Hoa Chiêu nói.
Nếu không vẫn là nhược điểm.
Đồ trong phòng này cũng không phải toàn bộ đều là bọn họ đen ăn đen, lại lén dùng giá thấp lấy đi, tay cũng có chút dài rồi.
Nhưng Hoa Chiêu nhìn một đống băng cassette chất thành núi nhỏ, vẫn có chút động tâm.
"Cùng lắm thì, để cho bọn họ đóng gói bán, bán theo xe, đồ tốt xấu đều trộn lẫn với nhau đóng một xe tải, như vậy sẽ bán nhanh hơn. Hoặc đóng gói tất cả mọi thứ cùng một chỗ."
Mua đồng hồ? Vậy thì đừng chọn, lấy đi 1.000 chiếc đồng hồ cùng nhau.
Những thứ khác cũng thế.
Hải quan bán nhanh hay không cô mặc kệ, nhưng như vậy nâng cao ngưỡng cửa của người mua, bọn họ muốn lấy hàng cũng đơn giản hơn.
"Ôi! Đó là một ý tưởng tuyệt vời! Cô đã giúp chúng tôi giải quyết một vấn đề lớn! "Một người đàn ông trung niên đi theo phía sau bọn họ đột nhiên kích động nói.
Nếu không phải nhìn Hoa Chiêu là phụ nữ, tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng có vẻ cũng không lớn tuổi, hắn đã đi qua bắt tay cô.
Đối phó với những loại hàng lậu này luôn là một vấn đề khó khăn của họ.
Đừng nhìn đồ nhiều, tất cả đều là tiền, nhưng cũng là rắc rối!
Bán từng chút một quá chậm trễ thời gian, bọn họ thật sự không có nhiều nhân thủ như vậy.
Hơn nữa mỗi người vào đều hoa mắt, có một số thứ cũng không được nhóm người mua này thích, ví dụ như băng cassette loại "rác nước ngoài", bọn họ không hiểu.
Cũng có một số vật phẩm đợi đến lần đấu giá tiếp theo, đã hết hạn.
Ví dụ, thực phẩm, hay quần áo theo mùa.
Bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều có đấu giá.
Một lượng lớn đồ không dễ bán chất đống trong kho hàng, vừa chiếm chỗ vừa khiến người ta đau lòng, tốt xấu gì cũng là tiền.
Bây giờ, những thứ này cuối cùng đã tìm thấy một cách để bán.
“Ngày mốt sẽ có một hội đấu giá, hai người nhất định phải đến đấy!” Quản lý nhìn Hoa Chiêu và Diệp Thâm nói.
Hắn không biết Hoa Chiêu là ai, thông tin của Diệp Thâm hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng phía trên mở cho hắn ta bao nhiêu cửa thuận tiện hắn biết.
Gặp hắn ta, không được bắt!
Vốn hắn còn có chút nói thầm, nhưng từ khi Diệp Thâm đưa đồ đến chỗ bọn họ, hắn mới cẩn thận suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra, tất nhiên phối hợp thật tốt.
"Nhất định sẽ đến." Hoa Chiêu cười nói.
Ra khỏi tòa nhà hải quan, thời gian cũng chưa quá muộn, 2 giờ sáng.
Hoa Chiêu còn chưa buồn ngủ.
"Còn có chỗ nào cần chúng ta không?" Cô hỏi.
Diệp Thâm tính toán thời gian, bây giờ trở về giày vò cô, buổi tối cô vẫn sẽ đi theo.
Không bằng lại dẫn cô đi một chuyến, tiêu hao tinh lực một chút.
Trong tay Diệp Thâm có rất nhiều tư liệu, hiện tại Bằng Thành đang có người làm chuyện này, khi nào giao dịch, giao dịch với ai, anh biết bảy tám phần.
Cho dù không biết, đi một vòng ven biển, vận khí tốt là có thể gặp được.
Diệp Thâm lập tức mang Hoa Chiêu và hai chiếc xe trống xuất phát.
Lúc đi ngang qua điểm dừng, còn gọi vài người.
Không gọi nhiều, chỉ gọi mười mấy người, anh cảm thấy những người này chuyển hàng là đủ rồi.
Đến bờ biển, thật đúng là bọn họ đã gặp được
Làng chài nhỏ ven biển hiện tại, không có mấy người thành thành thật thật đánh cá, đều muốn kiếm chút thu nhập thêm.
Vào lúc bình minh, hai chiếc xe tải đã được lấp đầy.
Tiểu đệ Diệp Thâm hiện tại bội phục chị dâu này rồi, chị dâu rất vượng phu đấy!
Bọn họ và Diệp Thâm suy nghĩ không giống nhau, bọn họ hy vọng Hoa Chiêu mỗi ngày đều cùng bọn họ hành động.
Diệp Thâm từ trước đến nay luôn cảm thấy, Hoa Chiêu chính là tiểu phúc tinh, vượng phu.
Hoa Chiêu cười hì hì với anh "Lúc em ở đây, cho em đi theo đi. Dù sao em cũng chỉ ở đây vài ngày rồi phải quay lại.”
Thủ đô là đại bản doanh, là nhà, cô còn có rất nhiều mối quan hệ muốn đi lại.
Vừa nói như vậy, Diệp Thâm cũng không thể nói nên lời từ chối.
Ngày hôm sau, cơn bão thực sự đến.
Cả nhà trốn ở nhà tránh bão, không đi đâu cả.
Hoa Chiêu tự mình xuống bếp chiêu đãi cả nhà.
Bạn của ông nội hôm qua cũng đã rời đi, lúc chia tay hai ông còn rất lưu luyến, không biết khi nào mới gặp lại.