Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:57:53
Lượt xem: 233
Trương Quế Lan lúc trước nói đi, người nhà họ Lưu cao hứng đến hỏng mất, thoáng cái đã bớt được ba cái tàu há mồm, sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền đây.
Nhưng rất nhanh bọn họ đều cười không nổi rồi, bà Lưu là người đầu tiên không chịu được, không ai làm việc nhà. Giặt quần áo, nấu cơm, thu thập nhà cửa, đều là một mình bà ta làm, những người khác đều là đàn ông, cũng không có ai thò tay giúp bà ta làm một chút.
Bà lão lưu chỉ nhịn được hơn một tuần lễ, rốt cục không kiên trì nổi rồi, bà ta đã là một bà lão già lọm khọm rồi sao bây giờ lại còn phải hầu hạ người khác? Bà ta đây là cái mệnh gì ah!
Bà ta thời gian này sống thật không dễ chịu, không rơi đồ cũng ném vỡ đồ, cơm cũng làm không tốt, những người khác cũng đừng mong được sống yên lành.
“Con ngày mai đi gọi cô ta trở về.” Bà Lưu nói với hai bố con.
Lưu Hướng Tiền còn chưa nói gì, Lưu Thông liền không đồng ý: “Bà nội, ủ giá mỗi tháng có thể kiếm được 300 đồng đấy! Không phải là 30! Nếu không làm sẽ thật đáng tiếc.” Một khi có tiền, hắn có thể kết hôn với Tôn Tiểu Phương rồi.
Bà lão Lưu vừa liếc qua liền thấy rõ tính toán của hắn, tức giận đến mắt trợn trắng, cháu trai của bà ta lại bị con yêu tinh nhà họ Tôn kia mê hoặc.
“Đừng có nằm mơ, tôi nhìn cũng quá sức rồi!” Bà Lưu đả kích hắn ta: “Mấy ngày nay cung tiêu xã cũng không bán giá đỗ, không biết sao? Nói là do thời tiết không tốt, nên không ủ được giá đỗ tốt như vậy nữa!”
Một tháng 300 đồng, còn có thể rơi vào túi bà ta, sao có thể không để bụng? Bà ta mỗi ngày đều đến cung tiêu xã nhìn, xem bao nhiêu người mua giá đỗ. Kết quả càng ngày càng ít, hai ngày nay cũng không bán rồi. Chỉ có hơn 100 cân giá, còn chưa đủ cho các lãnh đạo chia ra, làm gì còn thừa mà bán.
Tâm bà Lưu lạnh xuống, lúc này mới có ý định đem người gọi về, kiếm không được 300 thì về nhà thành thật mà làm việc, kiếm đc 25 đồng còn có thể hầu hạ cả nhà bọn họ.
“Cái gì?” Lưu Thông hét to một tiếng, không tiếp thu được những tin tức này: “Tại sao có thể như vậy?”
Trong nhà thật sự cầm không ra 200 đồng cùng ba chuyển vừa vang lên, không kết hôn được với Tôn Tiểu Phương, ngược lại…không xuất được tiền, Tôn gia thực sự đi báo cáo hắn làm sao bây giờ?.
“Trương Quế Lan này thực sự mang đến xui xẻo, lúc trước chính là không nên cưới cô ta!” Bà Lưu liếc con trai nói ra: “Thôn người ta đang ủ giá đỗ tốt như vậy, một ngày 2000 cân, cô ta vừa trở về, 200 cân cũng không có. Cô ta khắc đấy!”
Bà ta vừa nói, trong lòng Lưu Hướng Tiền liền khó chịu, nổi giận nói: “Cô ta không tốt vậy thì bỏ! Cưới một người khác.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Lưu còn chưa nói gì, Lưu Thông ngược lại không đồng ý: “Đừng cha! Cha đã cưới 2 người rồi, con ngược lại một người cũng không có đâu. Tiền trong nhà không thể đem hết cho cha lấy vợ được! Lúc trước không phải cha cưới Trương Quế Lan tốn không ít tiền, con hiện tại cưới vợ cũng không khó khăn như vậy.”
“Mày còn dám nói cha mày nữa hả?” Lưu Hướng Tiền trong lòng cùng mặt mũi đều không nhịn được, cởi giày nén Lưu Thông.
Lưu Thông cũng không ngoan ngoãn chịu đánh, vừa chạy vừa hô: “Ngày mai con sẽ vào thôn gặp Trương Quế Lan, xem bà ta đến cùng đã kiếm được bao nhiêu tiền?”
Hắn ta vẫn không muốn buông ra.
Hơn nữa bây giờ đang là mùa rau củ, hắn ta đến chỗ Trương Quế Lan một chuyến, bà ta cũng không thể để hắn tay không trở về. Lúc đó đưa rau củ tươi đó đến nhà họ Tôn, cho Tôn Tiểu Phương, xin cô ấy nghĩ biện pháp, thực sự tố cáo hắn, cô ấy nâng cao bụng mà nhìn?.
…..
Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan cùng thím Mã và chị dâu Lưu mỗi người cõng một cái giỏ đi chợ đen. Một giỏ toàn các loại rau quả tươi ngon, một giỏ nấm, 1 giỏ dưa hấu.
Rau quả 1 mao, 2 mao đến 3 mao tiền tuỳ loại, nấm khô 1 đồng một túi, dưa hấu 5 mao một quả. Trong nháy mắt liền hết sạch.
Trong những năm này, nguồn cung cấp thiếu hụt, nếu không có phiếu để hạn chế, mọi thứ sẽ bị đoạt không còn gì. Những rau củ tươi này đều không cần phiếu, đặc biệt do Trương Quế Lan bán, càng bị tranh cướp nhanh hơn.
Trương Quế Lan cũng không biết mình hiện tại đã có một nhóm khách quen ổn định, chính là trong nhà không thiếu đồ ăn, cũng muốn buổi sáng mỗi ngày tới đợi cô, mặc kệ cô bán cái gì đều mua.
Mấy khách hàng bởi vì dưa hấu đã xảy ra tranh chấp nho nhỏ, một người muốn mua hết, những người khác không cho.
Bởi vì đường xá không tốt, 100 cân dưa hấu lại quá nặng, Trương Quế Lan trên đường phải vừa đi vừa nghỉ mấy lần, cái giỏ buông rồi cõng, buông rồi cõng, nên có một quả dưa hấu bị nứt ra, mùi thơm dị thường phát ra xung quanh, câu dẫn những người xung quanh, ai cũng muốn bắt lấy một quả.
Lưu Thông chuẩn bị lên tàu, vừa vặn đi ngang qua, cũng bị hương thơm này hấp dẫn, nhưng không đợi hắn đến gần, dưa hấu đã bị tất cả mọi người lấy đi.
Đám người nhanh chóng tản đi, lộ ra Trương Quế Lan bên trong. Lưu Thông sững sờ sau đó liền quay người tránh đi, trốn trong bóng tối lặng lẽ quan sát Trương Quế Lan.
Trương Quế Lan bán xong dưa hấu, lại giúp đỡ thím Mã cùng chị Lưu bán đồ, nghe nói hai giỏ đồ kia cũng là của bà ta, cũng sắp bán xong rồi.
10 phút sau, bán hết đồ, ba người liền cõng sọt rời đi.
Lưu Thông đi theo phía sau, theo các bà lên xe lửa, không cùng một khoang, hiện tại Lưu Thông không muốn cùng Trương Quế Lan đối mặt.
Hắn đi theo ba người trở về thôn, nhìn hai người phụ nữ kia trước sau ly khai, nhìn Trương Quế Lan tiến vào một cái sân, bận rộn công việc, trong sân phơi rất nhiều nấm.
Mà Trương Quế Lan thái độ rất tự nhiên, như ở chính nhà mình vậy. Hắn lúc này mới đi vào.
“Dì Trương ở nơi này à? Rất tốt nha!” Hắn nhìn chằm chằm mấy cây nấm trên mặt đất.
Nhiều nấm như vậy, phơi khô cũng đến 100 cân, mà theo giá thị trường 1 cân nấm 1 đồng tiền, vậy ở đây cũng được 100 đồng.
Bà ta hái sao? Thật tốt quá!
Trương Quế Lan nghe thất giọng hắn, tay thiếu chút nữa làm rơi cái chổi. Cô quay đầu lại nhìn thấy người đứng bên ngoài hàng rào, đúng là Lưu Thông.
“Cậu, sao cậu lại tới đây?” Trong lòng cô lập tức khẩn trương.
Lúc cô được gả vào nhà họ Lưu, Lưu Thông mới 13,14 tuổi, lúc tức giận cũng đánh cô không ít, có đôi khi đánh so với Lưu Hướng Tiền còn tàn nhẫn hơn.
Cô không dám đánh lại, một khi cô đánh lại, tất cả mọi người nhà họ Lưu, kể cả mấy người chú, người cô đã phân gia của Lưu Thông cũng đều tới đánh cô. Lưu Thông cứ như vậy mà đánh cô năm sáu năm, thẳng đến lúc hắn 20 tuổi, cao lớn cường tráng, lại đánh người mẹ kế trung thực bị tất cả mọi người chê cười, hắn mới thu liễm lại. Cô từ trong đáy lòng có chút sợ Lưu Thông. Hắn cũng biết rõ điều này, nên rất đắc ý.
“Những cây nấm này là do gì hái sao?” Hắn hỏi.
“Không phải, không phải” Trương Quế Lan lập tức lắc đầu: “Tôi một cây cũng không hái. Tôi phải ra công, không có thời gian để hái nấm.” Cái này là sự thật.
“Vậy là ai hái? Đây là nhà ai? Sao dì lại ở chỗ này?” Lưu Thông không tin, nhíu mày hỏi.
“Nơi này là nhà tôi mới được dựng lên, bởi vì còn trống nên hàng xóm tới đây mượn chỗ phơi nấm.” Trương Quế Lan kiên trì nói dối.
Nếu như là trước kia, cô sẽ không dám cùng Lưu Thông nói dối, nhưng hiện tại, cô phải nói dối, bằng không thì số nấm ba đứa con gái của cô vất vả bao nhiều ngày hái đc sẽ bị hắn cướp hết.
Cô rất hiểu Lưu Thông rồi.
Không đợi Trương Quế Lan mở cửa, Lưu Thông đã tự mình đẩy cửa ngang nhiên tiến vào sân nhỏ, vừa vào đã dò xét xung quanh.
Nhà đất mới đắp nên giường chiếu cũng đều không có, tự nhiên cũng không có những đồ Lưu Thông muốn nhìn.
“Dì mấy hôm nay không ủ giá đỗ?” Nét mặt hắn lập tức không tốt, giọng nói bất mãn.
Trương Quế Lan đứng tại của ra vào, trong tay nắm lấy cái chổi, nói ra: “Tôi không có chỗ ở, mấy ngày nay bận lợp nhà rồi.”
Lưu Thông lúc này mới nhìn thoáng qua nhà đất, nhớ tới bà ta vừa mới nói, đây là nhà mới che lên đấy.
“Tốn không ít tiền đấy?”
“Không” Trương Quế Lan nói ra: “Gỗ không tốn tiền, thiếu nợ công, đất gạch cũng ký sổ, đợi về sau buôn bán có lời thì trả.”
Lưu Thông liền nổi giận, hai bước từ trong nhà nhảy ra, đứng trước mặt Trương Quế Lan quát lớn: “Bà còn chưa bắt đầu kiếm tiền đấy, còn giám ký sổ sách? Số tiền này nhà họ Lưu chúng tôi không trả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-30.html.]
Trương Quế Lan ôm lấy cây chổi, lui về phía sau một bước, rụt bả vai, nhỏ giọng nói: “Không cần các người, tôi sẽ tự mình kiếm tiền trả.”
“Bà kiếm được tiền? Tiền đó chẳng phải của nhà họ Lưu sao? Nhà chúng tôi cũng nuôi không bà cùng 4 đứa trẻ hơn 10 năm! Bà còn phải trả thêm 10 năm nữa!” Lưu Thông càng to tiếng.
Nếu như là trước kia, Trương Quế Lan sẽ không phản bác, nhưng là những điều ngày đó Hoa Chiêu nói với Đại Cần, Tiểu Cần cô cũng nghe lọt.
Cô nhỏ giọng nói: “Tôi ở Lưu gia 10 năm cũng không ăn không ở không, mỗi tháng tôi đều có tiền lương, đủ để tôi cùng mấy đứa bé…”
“Đủ cái rắm!” Lưu Thông gân cổ lên nói: “Bà chỉ có tiền lương mà không có lương thực. Có tiền cũng không mua được một hạt lương thực. 10 đồng, 20 đồng đi chợ đen có thể mua được mấy cân lương thực? Nếu không có nhà họ Lưu trợ cấp, bà đã sớm c.h.ế.t đói cùng 4 đứa nhãi con rồi! Không biết cảm ơn thì thôi đi, còn cảm thấy nhà họ Lưu chúng tôi chiếm được tiện nghi rồi hả?”
Thái độ của hắn rất kích động, Trương Quế Lan nhìn thấy quả đ.ấ.m của hắn dơ lên, doạ cô ôm chặt lấy cán chổi.
“Ôi!!! Cái lời này cũng nói được, thật sự hiếm có.” Hoa Chiêu đứng ở sau lưng Lưu Thông châm chọc nói: “Không biết nghe thấy còn tưởng rằng mẹ của tôi và 4 đứa bé cùng với người nhà họ Lưu không có một chút quan hệ nào đấy. Lần đầu nghe được đàn ông nuốn vợ con mà, vợ con còn phải mang ơn đấy.”
“Ai đặc biệt…” Lưu Thông quay đầu, sau đó nhìn thấy Hoa Chiêu, liền im bặt không kịp nói hết câu.
Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Ở nông thôn vậy mà có cô gái xin đẹp như vậy? Hắn chính là nằm mơ, cũng chưa từng mơ thấy cô gái xinh đẹp như vậy. Vậy mà có người có thể lớn lên xinh đẹp như vậy…
Trong đầu của hắn chỉ còn lại hai chữ “xinh đẹp”
Hoa Chiêu cũng thấy rõ Lưu Thông, hơn 20 tuổi, tương đối cao lớn, nhưng mày gian mặt chuột, nhìn không thành thật một chút nào. Lúc này đang nhìn chằm chằm vào cô, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.
“Đi! Đem cây nấm gạt sang bên kia.” Hoa Chiêu đẩy sau lưng Đại Cần Tiểu Cần, làm cho hai đứa trẻ cách xa đây một chút, tránh khỏi đánh nhau ngộ thương.
Đại Cần Tiểu Cần nhìn Hoa Chiêu, lại liếc sang Lưu Thông, vậy mà nắm lấy một góc áo của cô không nhúc nhich.
Hai bàn tay nhỏ bé khẩn trương đến phát run rồi. Hoa Chiêu ánh mắt tối sầm lại, hỏi: “Anh trước kia đã tưng đánh hai đứa bé?’
“A..cái kia..” Lưu Thông đỏ mặt, xoa tay, cà lăm nói: “Con nít không nghe lời, sao có thể không bị đánh? Nhưng tôi đều đánh rất nhẹ, rất nhẹ đấy!”
Hoa Chiêu lại nhìn biểu cảm của Đại Cần Tiểu Cần, hai đứa trẻ vẻ mặt phủ nhận.
Đó cũng không phải nhẹ, anh cả đánh người, không nhẹ không nặng, có đôi khi đau vài ngày đấy.
Hoa Chiêu đã biết rõ, đây cũng là một tên cặn bã. Cô cũng không muốn cùng hắn lý luận nữa.
“Anh đến đây có chuyện gì?”
“À tôi đây là đến thăm dì Trương, xem cuộc sống như thế nào, có thiếu gì không?”
Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng: “Thiếu nhiều lắm, thiếu gạo, thiếu mì, đầu muối,… anh có mang theo không?”
“À, cái kia, lần sau tôi sẽ đưa, lần sau sẽ đưa!” Lưu Thông ánh mắt sáng lên nói, hắn quyết định ngày mai sẽ đến, sau này cũng sẽ thường xuyên đến.”
Hoa Chiêu không biết hắn nhưng Trương Quế Lan lại hiểu rõ, vừa thấy nét mặt của hắn liền thấy không ổn, lập tức nói ra: “Không cần, không cần, tôi cái gì cũng không thiếu, cậu về sau không cần đến nữa!”
Lưu Thông liếc nhìn Trương Quế Lan, lúc này cũng không trừng bà nữa, chỉ là ánh mắt có chút đen tối, không nghĩ tới con gái lớn của bà ta lại xinh đẹp như vậy, trước kia bà lão Trương kia lại nói không ra gì…
Hoá ra hai người này lại cùng nhau hát đệm.
Bà ta sợ cái gì? Sợ hắn vừa ý con gái lớn của bà ta ư? Có phải xem thường hắn hay không? Chướng mắt hắn? Phòng bị hắn đấy? Khinh người quá đáng.
Trong nháy mắt, Lưu Thông bổ não đầy đủ.
Hắn lại nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, ánh mắt dừng lại trên mặt, trên ngực, trên đùi cô, lưu luyến không đi, hắn đúng là thật sự vừa ý.
“Các người đây là lên núi hái nấm sao? Vậy mà hái được nhiều như vậy á?” Lưu Thông đi qua nhìn giỏ phía sau lưng Hoa Chiêu, khoa trương nói: “Ai nha vậy mà một giỏ đầy à, nặng như vậy. Buông ra tôi giúp cô tháo xuống.”
Hắn giơ tay định sờ n.g.ự.c Hoa Chiêu…cái móc treo bên cạnh, ánh mắt lập loè.
Hoa Chiêu cũng ánh mắt lập loè, đưa táy hướng tới tay hắn hung hang vỗ xuống.
“BA~” một tiếng giòn tan, Lưu Thông chỉ cảm thấy một cơn đau sắc bén, tay của hắn mất đi cảm giác vài giây, sau đó chính mà kịch liệt đau nhức.
“AAA..” Lưu Thông hét lên.
Hoa Chiêu cũng kinh ngạc lùi về phía sau một bước, cô không nghĩ tới khí lực của mình lại lớn như vậy, thoáng cái liền đánh gãy xương người ta…
Cái này làm sao bây giờ?
Trương Quế Lan cũng trợn tròn mắt.
Hoa Cường nghe được âm thanh vội vàng đi tới.
Những gia đình khác trong thôn cũng nghe được, một số người chưa ra công đều chạy tới xem náo nhiệt.
Thời gian này quá nhàm chán rồi, chỉ cần có một chút náo nhiệt, là toàn bộ người trong thôn cùng lên.
Thôn trong núi không lớn, chỉ trong chốc lát, mọi người đã tụ tập đầy đủ.
“Làm sao vậy, đây là?”
“Người này là ai?”
“Bị Hoa Chiêu đánh nữa à…”
Lưu Thông nắm cổ tay, đứng đối diện Hoa Chiêu, vẻ mặt hung ác mà nhìn Hoa Chiêu, nhìn như vậy cũng không thể là tự mình ngã được.
Bọn họ đồng tình mà nhìn tay Lưu Thông, xem ra tổn thương rất nghiêm trọng?
“Không ah, hắn định giở trò với cháu! Cháu vừa rồi chỉ vỗ nhẹ tay hắn thôi, rất nhẹ đấy!” Hoa Chiêu học giọng điệu của Lưu Thông nói ra.
“Nha” Mọi người cùng nha một cách chỉnh tề nhưng trong lòng đều không tin, nhìn người kia mặt mũi trắng bệch, mồ hôi trên mặt đều túa ra rồi, những người hay diễn nhất trong thôn cũng không làm được cái hiệu quả như vậy nha, xem ra thực đau rồi.
Xem ra định nghĩa “nhẹ nhàng” của Hoa Chiêu cùng bọn họ không giống nhau.
“Bác đội trưởng, cháu là một cô gái có thể có bao nhiêu khí lực, hắn thực sự muốn đùa giỡn cháu.” Hoa Chiêu chạy tới nói với Triệu Lương Tài: “Việc này làm sao bây giờ?”
Thực tế cô rất hiểu, cô hiện tại xem ra ngộ thương, thậm chí là cố ý tổn thương, bởi vì cô chủ quan vào sức mạnh, nên xác thực đã tổn thương hắn…Phải chịu trách nhiệm đấy, nhưng là cô không muốn phụ trách nha.
“Một cô gái trẻ, lại không có bao nhiêu khí lực…” Triệu Lương Tài trái lương tâm mà nói, nhưng cũng chột dạ, hắn trưng cầu ý kiến mọi người xung quanh: “Đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy” Mọi người cười toe toét nói.
Hoa Chiêu cùng với một tên mặt lấm la lấm lét, không cần nhìn cũng biết rõ phải giúp ai, đương nhiên là giúp thân không giúp lý rồi.