Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:19
Lượt xem: 292

Anh đi được nửa đường thì phát hiện mình bị mất sợi dây chuyền, đó là di vật bà nội để lại, anh vô cùng quý trọng nên lập tức quay trở lại tìm.

Kết quả đã nghe được những lời nói này.

Hoá ra là có nỗi khổ tâm.

Ông nội Hoa bị bệnh nặng, Hoa… Cô gái này lại có người thân không tốt, lo lắng cho tương lai, cho nên mới…

Hơn nữa cuối cùng cô ấy lại hối hận, không muốn kết hôn (làm hại..) anh.

Ngược lại có vài phần thiện lương.

Oán khí trong lòng anh lại tiêu tan thêm một ít.

Vậy sợi dây chuyền kia, vẫn nên đưa cho cô ấy!

Dù sao sớm muộn gì cũng là của cô ấy…

Lúc bà nội đưa cho anh đã từng nói qua, đây là món quà gặp mặt dành cho cháu dâu sau này.

Diệp Thâm quay người rời đi.

Hoa Chiêu ra nấu cơm.

Bên cạnh tủ bếp, trong thùng gạo vẫn còn mấy quả trứng, bên cạnh thùng còn chất hai bắp cải héo và mấy củ khoai tây sắp mọc mầm, đây là toàn bộ lương thực trong nhà rồi.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, tất cả đều là ăn. Đặc biệt, có một số ngày trong tháng đồ ăn đặc biệt phong phú, Hoa Chiêu nhớ lại, ngày đầu mỗi tháng Hoa Cường được phát tiền lương, ngày đó ông ấy sẽ đi lên trấn lĩnh tiền lương, thuận tiện mua lương thực và rau dưa một tháng về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông cháu kỳ thực đều là dân quê, có khẩu phần lương thực, đội sản xuất cũng sẽ phân đồ ăn, nhưng mỗi người một năm có 180 cân khẩu phần lương thực, làm sao đủ cho một đô vật ăn? 360 cân cũng không đủ! Cho nên ông cháu hai người ở nông thôn nhưng lại sống như người trong thành phố, được mua gạo, mua thức ăn.

Còn 5 ngày nữa mới đến mồng 1 đầu tháng, bình thường lương thực chắc chắn không đủ ăn, mỗi cuối tháng Hoa Cường sẽ phải đói thêm mấy ngày.

Hoa Chiêu vừa vo gạo, vừa cảm thán, đây là ông nội tốt đến cỡ nào.

Hiện tại, lại để cô nhặt được.

Cọ nồi, nhóm lửa, vo gạo, nấu cơm… Hoa Chiêu đều biết.

Tuy cô không sử dụng thành thạo loại bếp ở nông thôn này, nhưng có mấy lần đến nông thôn chơi đùa nên cô vẫn biết đấy. Cô cũng biết kiến thức lý thuyết để giữ lửa, chỉ cần thực hành nhiều thêm mấy lần là ổn thôi.

Hoa Cường từ trên giường gạch đứng lên, ngồi ở trên ghế trong phòng bếp nhìn, thấy Tiểu Hoa Nhi nhà ông vậy mà làm được đâu ra đấy, hơn nữa chân tay lanh lẹ, cả buổi không kêu mệt mỏi, kích động mà lau nước mắt.

Tiểu Hoa nhà ông, rốt cuộc cũng trưởng thành!.

Gia đình nông thôn Đông Bắc, nhà có hai phòng phía Đông và Tây, bình thường cũng có hai cái bếp lò, một cái nấu cơm, một cái chuyên nấu thức ăn cho heo.

Lúc này gia đình nào cũng nuôi heo, Hoa gia trước đây cũng nuôi, chỉ có năm nay Hoa Cường thực sự làm không được nữa mới không nuôi.

Hai cái nồi này Hoa Chiêu đã lau dọn sạch sẽ rồi, hiện tại một cái nấu cháo, một cái hầm cách thuỷ đồ ăn. Khoai tây hầm cách thuỷ với cải trắng, lại có thêm mấy miếng tóp mỡ, mùi hương lập tức bay ra, bay thẳng đến bụng Hoa Chiêu mà gọi, nước miếng cũng muốn chảy ra.

Hoa Cường cũng như thế, ông không có thiên phú nấu ăn, làm hơn mười năm cũng là miễn cưỡng ăn vào không chết.

Cũng khó cho nguyên chủ rồi, khó ăn vậy mà cũng có thể ăn thành béo như đô vật.

“Ông nội, ăn cơm thôi!” Hoa Chiêu đưa cho Hoa Cường một bát cháo lớn và một bát thức ăn lớn, trước mắt mình cũng chỉ có một chén cháo nhỏ và đồ ăn.

Hoa Cường cho là mình ngồi sai vị trí rồi, lượng cơm vừa vặn bị đảo ngược.

“Hoa à, chúng ta đổi đi.” Hoa Cường bưng bát.

“Ông nội đừng đổi, đây đều là của ông, từ hôm nay trở đi, cháu muốn giảm béo!” Hoa Chiêu nói.

“Giảm béo?” Hoa Cường chưa từng nghe qua cái từ này, xung quanh không có ai cần giảm béo, ông cũng không cảm thấy cháu gái mình cần giảm béo, béo tuy có chút mập mạp, nhưng có quan hệ gì, không phải là chỉ tốn chút vải vóc, hao chút lương thực thôi sao, những người xung quanh đều hâm mộ c.h.ế.t cháu gái ông rồi.

“Ông nội, ông không thấy cháu như vậy rất xấu sao?” Hoa Chiêu hỏi.

Hoa Cường gõ đũa, trừng mắt: “Ai nói cháu xấu hả? Ông đi tìm hắn!”

Hoa Chiêu thở dài, cô như vậy mà không xấu thì thế nào mới gọi là xấu. Thực sự quá cưng chiều rồi.

“Diệp Thâm nói…quá mập không thể sinh con” Cô nói ra.

“Cái này, cái này…hắn ghét bỏ cháu sao?” Hoa Cường hỏi.

Hoa Chiêu lại thở dài, như vậy sao lại không chê? Hắn cũng đâu có mù.

“Cũng tạm được, anh ấy đã nói muốn kết hôn với cháu rồi, ghét bỏ cũng phải lấy, nhưng cháu thực sự cần giảm béo rồi, bằng không thì lúc sinh con sẽ không tốt.” Cô không biết nguyên chủ sao có thể dựa vào thân thể này mà sinh ra một đôi song sinh đấy, đây cũng là kỳ tích y học.

Nhưng trong trí nhớ của cô, cặp song sinh sinh ra vừa gầy lại nhỏ, hơn nữa sức khoẻ lại không tốt, ba ngày hai bữa lại sinh bệnh.

Có đôi khi người mẹ được ăn nhiều không có nghĩa là đứa trẻ ăn được nhiều hơn.

Chính vì để hai đứa trẻ sau này có sức khoẻ tốt, cô cần phải giảm cân, kể cả khi đang mang thai.

“Đúng, đúng, con cái là chuyện lớn, sau này sinh thêm mấy đứa nữa, về già cháu cũng có người chăm sóc.” Hoa Cường liên tục gật đàu.

Ông căn bản chưa từng phản đối Hoa Chiêu, cô nói gì sẽ là cái đó.

Hai ông cháu rốt cuộc cũng cúi đầu ăn cơm, đồ ăn vừa vào miệng, hai mắt Hoa Cường sáng ngời: “Tiểu Hoa nhà ta thật lợi hại! Mới lần đầu nấu ăn đã ngon như vậy! Ông nội cả đời này cũng chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy!”

“Cảm ơn ông nội khích lệ” Hoa Chiêu cho rằng ông ấy đang nói đùa, trong trí nhớ của cô có hình ảnh Hoa Cường thường xuyên kể về “năm ấy”, Hoa Cường nếm qua khổ, bị tội, cũng hưởng qua vài năm phúc, lại có thời điểm làm cảnh vệ cho các quan chức lớn, cũng từng nếm qua các món ăn ở các nhà hàng lớn ở thủ đô.

Tay nghề của người ta khẳng định tốt hơn cô.

Nhưng đồ ăn vừa vào miệng, Hoa Chiêu cũng kinh ngạc, cô cũng chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy. Đừng nói là các nhà hàng lớn ở thành phố, các nhà hàng đẳng cấp thế giới cô cũng đã ăn qua vài lần, chưa bao giờ có món ăn có thể làm cô kinh diễm như vậy!

Cô cảm thấy cái mình ăn không phải là khoai tây, cải trắng, mà là khoai tây tinh, cải trắng tinh, chỉ có thành tinh mới có thể ngon như vậy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào chén đồ ăn.

Thực sự chỉ là khoai tây, cải trắng bình thường thôi mà, bề ngoài cũng không có gì đặc biệt, vừa rồi cô cũng không dùng kĩ thuật gì, chỉ tuỳ tiện xào vài cái, thêm nước hầm cách thuỷ, gia vị cũng chỉ có muối.

Có lẽ không liên quan đến nguyên liệu, nếu không Hoa Cường cũng không ngạc nhiên như vậy.

Mắt Hoa Chiêu loé sáng, cô bộc phát kĩ năng nấu ăn? Hay có liên quan với sợi dây chuyền?

Lát nữa thử thí nghiệm lại một lần, bây giờ ăn cơm quan trọng hơn.

Cảm giác có sợi dây chuyền trên lồng n.g.ự.c khiến cô bớt hoảng hốt, nhưng cảm giác khác vẫn còn đó, ví dụ như đói, ví dụ như đau, cô đói bụng đến nỗi dạ dày cũng muốn đau.

Kết quả sau khi ăn xong một bát nhỏ thức ăn, Hoa Chiêu sững sờ nhìn cái bát.

Lượng cơm của nguyên chủ được tính theo chậu, mỗi lần một chậu, một bát nhỏ như vậy, nguyên chủ một ngụm là có thể ăn hết.

Theo lý cô ăn hết chén cơm sẽ vẫn đói, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy toàn thân thoải mái ấm áp, cảm giác như sức lực tràn đầy khắp tứ chi.

Cô phấn khích đến không thể ngồi yên, cô làm được đồ ăn mang tác dụng đặc biệt hay sao?

Đối diện, Hoa Cường đã ăn hết một bát đồ ăn to.

“Thoải mái, đã lâu rồi không thấy thư thái như vậy…” Hoa Cường vuốt bụng, bất giác cảm thán. Cái cảm giác thoải mái này làm cho ông cảm thấy lệ nóng quanh tròng.

Hoa Chiêu nhớ tới bệnh của ông, mắt cũng đỏ lên.

Hoa Cường bị bệnh đau dạ dày, ác tính đấy, bác sỹ cũng không có biện pháp, đã cho ông về nhà muốn làm gì thì làm.

Hoa Chiêu cảm thấy, bệnh này của ông đều là do nuông chiều cháu gái mà ra đấy.

Được, nguyên chủ thiếu nợ, cô sẽ trả. Cũng không biết cô có năng lực như thế hay không.

Hoa Chiêu nhanh nhẹn thu thập bát đũa sau đó tiếp tục giặt quần áo.

Quần áo giặt xong, cô liền đi ra ngoài.

Vốn muốn cùng Hoa Cường nói chuyện, kết quả phát hiện Hoa Cường đã ngủ ngon trên giường gạch.

Điều này rất khó có được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-3.html.]

Hoa Chiêu biết, vì căn bệnh này, Hoa Cường đã đau đên một đêm không ngủ được, cả ngày cũng chỉ ngủ được 2 giờ, cả người như đèn cạn dầu.

Hoa Chiêu nhẹ nhàng đắp chăn cho ông, rồi quay người đi ra ngoài.

Cô muốn tìm một chỗ không người, ngay sau núi, kết quả vừa mới vào núi, cô đã cảm thấy có điều khác thường.

Vừa bước chân vào núi, cảm giác khoan khoái dễ chịu ùa về phía cô, không, nói đúng hơn, là hướng tới sợi dây chuyền trên cổ cô, sau đó từ sợi dây chuyền, một phần được đưa vào trong thân thể cô, một phần khác lại quay trở lại lộ trình ban đầu.

Loại cảm giác này càng đi lên núi càng rõ rệt. Năng lượng lưu động cũng ngày càng rõ ràng, ánh mắt của cô, không, trong cảm giác của cô cũng xuất hiện vô số sợi tơ năng lượng hợp thành.

Hoa Chiêu thấy, những năng lượng này được chiết xuất từ thực vật xung quanh.

Cái này thật sự là bảo bối!

Chẳng trách kiếp trước Hoa Tiểu Ngọc liều mạng cũng muốn giữ lấy, lần này cô phải bảo vệ nó! Đây chính là đồ của Diệp Thâm!

…Không, trả lại hình như có chút đau lòng, cô còn không có rộng lượng đến mức đem bàn tay vàng trả lại.

Vậy…đây chính là đồ thuộc về con trai, con gái anh ấy! Cô cầm cũng không có lỗi gì.

Hoa Chiêu ở trong núi ngây ngốc hết buổi trưa, nghiên cứu ra một chút da lông rồi.

Cái sợi dây chuyền này có thể hấp thu năng lượng thực vật xung quanh cho chủ nhân, cũng sẽ trả một ít trở về, mà năng lượng được trả về cũng trải qua nó tinh lọc, dường như cao cấp hơn, cô có thể cảm giác được thực vật xung quanh bởi vì nhận được những năng lượng này, sinh mệnh càng thêm tràn đầy, lại đưa tới càng nhiều năng lượng.

Đây là một vòng tuần hoàn vô cùng có lợi.

Hơn nữa cô có thể khống chế sợi dây chuyền, khiến nó không hấp thu năng lượng của tất cả các loại thực vật xung quanh, mà chỉ hấp thu năng lượng của một loại thực vật nào đó.

Cô nhìn vào một cây rau đắng mọc đầu xuân, chỉ cùng nó trao đổi năng lượng.

Kết quả có thể là do năng lực của sợi dây chuyền quá cường đại, hoặc là cây rau đắng quá yếu ớt, trong lần đầu tiên, một cây rau đắng vừa mới nảy mầm đã vọt lên cao và đập vào mặt Hoa Chiêu đang chăm chú nhìn nó.

Lần thứ hai, cây rau đắng kêu răng rắc rồi rơi hạt giống xuống đất và héo tàn.

Thì ra việc trao đổi năng lượng cũng không thể thay đổi các quy luật của vạn vật, cuối cùng cũng hướng đến sự lụi tàn.

Hoa Chiêu thất vọng nhìn một cái, cũng không thể trường sinh bất tử, …. nhưng rất nhanh cô liền buông tay.

Trường sinh bất lão quá nghịch thiên, ngày sau khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, rồi cô sẽ bị phát hiện, đến lúc đó cô sẽ có kết cục rất rất bi thảm. Nếu không bị phát hiện, xung quanh tất cả bạn bè người thân đều dần ra đi, cô lần lượt tiễn biệt từng người, chỉ lưu lại nỗi đau, nghĩ lại, sống như vậy thật đáng sợ.

Tưởng tượng như vậy, Hoa Chiêu cảm thấy thật may mắn, sợi dây chuyền không có công năng nghịch thiên như vậy.

Nhìn lại hạt giống rơi đầy đất, nghĩ đến tốc độ phát triển của chúng, cô lại kích động, đây là muốn phát tài ah!

Như vậy không có không gian lại hơn hẳn có không gian mà!

Thần xuyên không cho cô một không gian thì sao? Cũng không thể cho cô cả hành tinh lớn như vậy!

Không gian rộng một mẫu, hay mười mẫu? Hay là một ngàn một vạn mẫu, cũng không thể so với thế giới rộng lớn bên ngoài.

“Phát tài, phát tài…” Hoa Chiêu kích động lại cầm các loại cây khác lên thí nghiệm.

Mặc dù việc trao đổi cây cối sẽ không khiến cho chúng cao lên ba thước một lúc, nhưng tất cả các mầm cây đều bị kéo căng một vòng, Hoa Chiêu bị doạ vội vàng đổi một cây khác.

Cô chọn một cây việt quất.

Sau một vài vòng, trên mặt đất rơi xuống một tầng trái cây.

Cô vui vẻ ăn hết một nắm, hương vị ngon vượt quá ấn tượng của cô về quả việt quất. Trong ấn tượng của cô, việt quất có vị rất nhạt, không có hương thơm đặc thù, mà bây giờ, nó thơm tới mức khiến cô không thể ngừng lại được.

Ăn xong một nắm, nghĩ đến chính mình còn phải giảm béo, Hoa Chiêu thành công mà nhịn được. Sau đó cô huy động hai cánh tay lực sỹ, tay không đem những quả thừa chôn vào đất.

Không thể lưu lại sơ hở, những cây khác còn chưa có nảy mầm, chúng đã kết quả rụng đầy mặt đất, bị người ta phát hiện thì giải thích thế nào?

“Thật dễ chịu”

Đột nhiên, trong đầu Hoa Chiêu tiếp nhận được cảm giác này, doạ cô giật mình.

“Cái gì vậy?”.

“Ở đây ở đây, còn muốn còn muốn.” Một cây việt quất đã cao bằng người, rũ lá xanh tươi.

“Là mày đang nói chuyện?” Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, còn muốn, còn muốn.” Lá cây lại một hồi xôn xao.

Hoa Chiêu sợ ngây người, cô có thể cùng thực vật nói chuyện rồi hả? Những loại thực vật khác sao không nói chuyện?

Cô cũng không ngu ngốc, nghĩ một chút đã đoán được, có thể là do năng lượng trao đổi ít hơn, năng lượng thanh lọc mà cây thu được cũng ít hơn, lực cộng hưởng với cô cũng thấp.

Cô cầm một cây việt quất bên cạnh lên thí nghiệm, quả nhiên là vậy.

Vài vòng sau, cây việt quất cũng ra hết trái, rũ lá mà kêu gào “còn muốn còn muốn.”

“Ngoan ngoan ngoan” Hoa Chiêu thuận miệng nói, chôn hết trái cây, sau đó khống chế sợi dây chuyền, hấp thu năng lượng đã phóng thích, để cho cây tiến vào trạng thái đầu xuân kế tiếp.

Nghĩa là lá cây rụng sạch, giống với cây cối trụi lủi xung quanh.

Hai cây việt quất ngừng kêu, lộ ra uỷ khuất.

Hoa Chiêu cười hì hì rồi đi xuống núi.

Về đến nhà, cô phát hiện trong nhà có người đến.

Hai người phụ nữ hơn 40 tuổi đứng ở trong sân, trong tay nắm cán cuốc. Nhưng một người ăn mặc đẹp đẽ và không làm gì, mà chỉ huy một người khác mặc đồ chắp vá làm việc này, việc kia.

Hoa Chiêu đứng ở trong sân suy nghĩ một lát, mới biết được hai người này là ai.

Người ăn mặc chỉnh tề, chải đầu gọn gàng là con dâu cả của nhà ông nội ba Hoa Sơn, người còn lại là con dâu thứ hai của nhà Hoa Sơn.

Nhìn thấy họ, Hoa Chiêu nhân tiện nghĩ đến gia đình Hoa Sơn.

Hoa Sơn là em trai thứ ba của Hoa Cường, từ nhỏ đã bị đưa đi làm con thừa tự cho một gia đình thân thích trong thôn, sau khi lớn lên Hoa Sơn hoành hành ngang ngược, cường đoạt cô gái nhà lành về làm vợ, sinh ba người con trai.

Con cả gọi là Hoa Đại Ngưu, con thứ hai gọi là Nhị Ngưu, con thứ ba gọi là Tam Ngưu.

Sau đó Hoa Sơn sinh thêm hai người con gái, kết quả vừa sinh đã bị cho đi, lại sau đó, sinh thêm hai người con trai, Hoa Chân Ngưu, Hoa Thái Ngưu.

Cuối cùng sinh thêm một cô con gái, Hoa Diệp, không bị cho đi, để lại chính mình nuôi.

Nghĩ tới một trâu của Hoa gia, Hoa Chiêu cười thành tiếng.

“Ai ôi! Tiểu Hoa Nhi trở về rồi à!” Vợ của Hoa Đại Ngưu quay đầu lại, gào to nói.

Cô nghe câu “Tiểu Hoa Nhi”, âm dương quái khí, tựa như trào phúng.

Hoa Chiêu không thèm để ý, đi thẳng vào sân nhỏ, có ý định vào nhà. Nguyên chủ chính là người như thế, đối với gia đình Hoa Sơn, cô cũng muốn bảo trì cá tính này.

“Ai nha, má ơi! Sao mà hôi như vậy!” Khi đi ngang qua vợ của Nhị Ngưu, bà ta đột nhiên che mũi, hô to một tiếng.

Vợ Đại Ngưu cũng vội vàng bịt mũi, lùi về phía sau, nhìn Hoa Chiêu vẻ mặt ghét bỏ: “Cô vừa bò ra khỏi hố phân? Sao lại buồn nôn như vậy?”

Kỳ thật Hoa Chiêu cũng ngửi thấy mùi trên người mình, mỗi lần hấp thu năng lượng, trên người cô lại toát ra một tầng dơ bẩn, lúc đầu cô còn không phát hiện, nhưng sau một buổi chiều tích tụ, bụi bẩn trên người cô đã ướt hết, nhỏ giọt trên mặt đất.

Hơn nữa hương vị cũng thực hun người, dù không muốn như vậy, cô cũng không nóng nảy về nhà.

Hoa Chiêu vẫn không để ý đến họ, vào cửa, nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.

Vợ Đại Ngưu lại không buông tha cô, đứng ngoài cửa chỗ thông gió cằn nhằn: “Thím nói Tiểu Hoa à, không phải thím nói cháu, nhưng lớn như vậy rồi còn đại tiện ra quần, nếu để người ngoài biết được không phải cười c.h.ế.t cháu à? Ha ha ha!”

Nói xong không thấy người khác cười, chính bà ta đã cười không ngừng, bà nhất định phải đi vào trong thôn nói, cháu gái béo của Hoa Cường ngày càng vô dụng, vậy mà đại tiện ra quần rồi!

“Ha ha ha ha!”.

Vợ Nhị Ngưu đứng bên cạnh chị dâu cả, vô tâm vô phế mà cười theo.

Hoa Cường bị đánh thức, từ đông phòng đi ra, âm u mà nhìn chằm chằm vào các bà, Hoa Chiêu mặt không biểu cảm, đứng đun nước như không nghe thấy gì.

Vợ Đại Ngưu cười đến không nổi nữa, chỉ có vợ Nhị Ngưu vẫn còn haha

Loading...