Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 296

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:46:04
Lượt xem: 68

Hoa Chiêu gật đầu, gọi hai người lại: "Hai người về nhà cùng tôi trước, sau đó ngồi xe của tôi đi.”

Hôm nay Đào Lam còn muốn nhắc tới chuyện kết hôn, dù sao cũng phải mang theo chút lễ vật, không thể mang hai tay không đi được, vậy sẽ bị đánh ra.

Đào Lam lập tức chắp hai tay với Hoa Chiêu, thật cảm ơn cháu gái xinh đẹp tri kỷ này!

Triệu Nhã Đình cái gì cũng không chú ý, hiện tại cô ấy một lòng suy nghĩ về nhà ngăn cản hôn sự của chị gái và Lục Nguyên.

Xe ô tô chở hai người trở lại nhà Hoa Chiêu, Hoa Chiêu chọn trà, điểm tâm, thuốc lá, rượu cho Đào Lam.

Đều là "ngoại tệ cứng" trên thị trường không mua được, tặng quà không mất mặt.

Cộng với một giỏ trái cây theo mùa, vậy là đủ rồi.

"Buổi tối quay lại đây ở đi, cháu cũng thuận tiện biết kết quả một chút." Hoa Chiêu nói với Đào Lam.

Trương Quế Lan trở về, Trương Tiểu Mạch lúc trước cùng Trương Quế Lan đi Bằng Thành cũng trở về.

Chẳng qua ngày sinh nhật tiểu Thận bà ấy giống như người vô hình, đứng ở phía sau đám người cùng cười, lặng lẽ đánh giá Hoa Chiêu và mấy đứa nhỏ của cô.

Đây là cháu ngoại và chắt ngoại của bà ấy, hiện tại bà ấy cũng ngồi ở trong phòng khách với Trương Quế Lan.

Mẹ ruột trở về, để bà và con trai ở cùng nhau vài ngày cũng là chuyện nên làm.

Dù sao mấy ngày nữa Trương Quế Lan đi cũng sẽ mang Trương Tiểu Mạch đi.

"Được, cậu biết rồi." Đào Lam cười nói.

Có thể cùng Hoa Chiêu thân cận hơn một chút, đương nhiên không có gì tốt hơn.

Hoa Chiêu phất tay, nhìn xe chạy ra ngoài.

Trương Quế Lan và Trương Tiểu Mạch vừa mới đến gần.

"Sao mẹ thấy người vừa rồi hình như là Đào Lam? Sao hắn vừa đến đã đi rồi?” Trương Quế Lan kỳ quái hỏi.

Vừa rồi bà nghe thấy động tĩnh nên nghênh đón, còn tưởng rằng Đào Lam đến thăm mẹ.

"Đi cầu hôn rồi." Hoa Chiêu trực tiếp nói.

"Cái gì?" Trương Tiểu Mạch lập tức kinh ngạc hô lê, vẻ mặt vui mừng.

Con trai bà ấy sắp kết hôn sao?

"Đợi thành rồi lại vui mừng." Hoa Chiêu nói.

Khuôn mặt của Trương Tiểu Mạch liền suy sụp. Cũng đúng, nhà người ta có, có thể coi trọng Đào Lam nhà bà sao?

Bà ấy vẫn cảm thấy mình rất hèn mọn, liên lụy Đào Lam từ nhỏ đến lớn cũng không có cuộc sống tốt đẹp.

Bây giờ mặc dù đã nhận thân, cũng không thay đổi.

Trương Quế Lan giơ tay nhẹ nhàng vỗ cánh tay Hoa Chiêu một cái: "Nói chuyện cho tốt, đừng đùa giỡn với người già!”

Thân thể Trương Tiểu Mạch từ trước đến nay không tốt, đừng hù dọa bà ấy!

"Được rồi, cháu đoán chừng sẽ thành, cho dù không được, Đào Lam khẳng định cũng có biện pháp để nó thành." Hoa Chiêu nói: "Các người phải tin tưởng Đào Lam, cậu ấy làm cái gì cũng sẽ thành công!”

Hoa Chiêu cảm thấy chỉ cần không phải phát sinh chuyện gì bất khả kháng, loại người như Đào Lam rất đáng sợ.

Nếu cô không có dị năng, nếu không phải cô "nhìn" được chân tướng, Đào Lam và Diệp Lị hiện tại đã sớm kết hôn.

Diệp Lị học cũng không được đã phải gả cho Đào Lam.

Triệu Nhã Đình về đến nhà, vào cửa liền nhìn thấy Lục Nguyên ngồi ở trong phòng khách, đang nói gì đó với cha mẹ, trong tay bày một đống lễ vật.

Vừa nhìn đã biết đang nói chuyện hôn sự.

Cô ấy lập tức nói: "Không được! Tôi không đồng ý!”

Mặt Triệu Nhã Phân và cha Triệu mẹ Triệu đều sáng lên, không đồng ý rất tốt! Nếu con bé có thể quấy nhiễu vậy thì càng tốt hơn!

"Đây là chuyện của anh và chị gái em, anh và chị gái em đã qua lại sáu năm, em dựa vào cái gì mà không đồng ý để bọn anh kết hôn?" Lục Nguyên hỏi.

Triệu Nhã Đình lập tức bị kẹt lại rồi, đúng vậy, cô ấy dựa vào cái gì mà không đồng ý?

Dựa vào những gì hắn đã làm với cô ấy?

Đó là cái bẫy mà hắn và chị gái cùng nhau đặt ra, hiện tại hai người muốn kết hôn, cô ấy dựa vào cái gì mà không đồng ý?

Nhưng nghĩ không ra, cũng không sao.

"Tôi không thích anh!"

“Tôi không muốn anh làm anh rể!” Triệu Nhã Đình nói.

Lục Nguyên quay đầu không nhìn cô ấy, còn tưởng rằng nha đầu ngốc này có thể nói ra đạo lý gây sốc gì, thì ra chỉ là quấy rối.

"Chị gái em thích anh là đủ rồi." Lục Nguyên nói.

“Tôi cũng không thích anh!” Triệu Nhã Phân lập tức nói.

"Vậy tôi sẽ đi nói với Hoa Chiêu"

"Đủ rồi!" Cha Triệu hắt một chén trà lên mặt hắn: “Nghĩ mình là ai vậy! Chút mánh khóe đó người khác không biết sao? Hoa Chiêu đã sớm biết!”

“Không có khả năng!” Lục Nguyên không thể tin.

"Là thật, Hoa Chiêu biết, tôi nói cho con bé biết." Đào Lam nói.

Lục Nguyên lập tức oán hận nhìn hắn.

Dựa vào cái gì mà hắn lại tốt số như vậy.

Hai người xuất thân giống nhau, hắn ta cố gắng năm sáu năm, mắt thấy sắp được hái quả, lại bị hắn hái!

Được rồi, Đào Lam không hái quả của hắn ta, là quả bên cạnh hắn.

"Hoa Chiêu biết cũng không sao, tất cả mọi người còn chưa biết." Lục Nguyên đột nhiên cười lạnh, biểu tình ôn hòa cẩn thận vừa rồi lập tức không còn, trở nên âm trầm nguy hiểm.

"Trừ phi hôm nay tôi c.h.ế.t ở chỗ này, bằng không chờ tôi đi ra ngoài, các tờ báo lớn ở thủ đô đều sẽ xuất hiện những chuyện xưa mà tôi và Triệu Nhã Phân không thể không nói!

"Tôi sẽ nói cho tất cả mọi người một chút, tiểu thư con của lãnh đạo làm sao mà liên hợp với bạn trai cũ thiết kế em gái ruột của mình, muốn cướp bạn trai của cô ấy!"

“Đủ rồi!” Một chén trà của mẹ Triệu cũng hắt qua.

"Nhã Đình, em đừng nghe anh ta nói bậy! Anh ta ghét chị và muốn vu khống chị!” Triệu Nhã Phân đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Nhã Đình, liều mạng giải thích.

Mặc dù tất cả mọi người nói như vậy, cô ta không thừa nhận!

Cô ta c.h.ế.t cũng không thừa nhận!

Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người sẽ tin tưởng cô ta, có lẽ thật sự có hiểu lầm

Chuyện đó quả thật đã qua hơi lâu, lại nhìn thấy Triệu Nhã Phân hận không thể đập tường để tỏ vẻ trong sạch, ánh mắt Triệu Nhã Đình giãy dụa.

Đào Lam kéo cô ấy ra phía sau, nha đầu ngốc này.

“Anh nói xem, lúc trước các người lên kế hoạch như thế nào?” Hắn hỏi Lục Nguyên.

"Lúc trước"

"Đủ rồi!" Cha Triệu lại hét lên.

Lục Nguyên lập tức câm miệng.

Hắn đến cầu hôn, không phải đến chọc giận cha Triệu, cho nên lời ông ta nói, ngoại trừ những gì gây bất lợi với hắn, hắn đều nghe.

"Hôn sự của các người tôi đồng ý." Cha Triệu nói.

Lục Nguyên lập tức kinh ngạc và vui vẻ.

"Cha!" Triệu Nhã Phân và Triệu Nhã Đình đồng thời hét lên.

"Hét cái gì mà hét! Đều là do mình làm! Bây giờ cô không lấy hắn, cô muốn làm gì? Cô có muốn lên báo không?” Cha Triệu mắng.

Triệu Nhã Phân lập tức không lên tiếng, ủy khuất cúi đầu khóc.

Triệu Nhã Đình cũng tỉnh táo, uy h.i.ế.p của Lục Nguyên có tác dụng.

"Tôi không muốn đến bệnh viện huyện tỉnh Vân." Lục Nguyên lại nói: "Để tôi đi cũng được, Nhã Phân phải đi theo tôi.”

“Vậy thì cùng nhau đi đi!” Cha Triệu lập tức nói.

Dù sao Triệu Nhã Phân gả cho Lục Nguyên đã vô dụng với gia tộc, đi đâu cũng giống nhau.

Huống chi, bệnh viện gần đây vừa mới tiết lộ tin tức muốn điều chuyển cho Triệu Nhã Phân.

Nói dễ nghe là điều chuyển công tác, nhưng từ phòng khám chuyển sang hậu cần, đây có phải là điều chuyển bình thường không? Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, là kỹ thuật của Triệu Nhã Phân quá tệ, bị người ta ghét bỏ.

Thật đáng xấu hổ!

Con gái vô dụng cách xa ông ta ra một chút!

Cha Triệu lại nhìn về phía Triệu Nhã Đình cùng Đào Lam, nhìn thấy lễ vật trong tay Đào Lam, hơn nữa nhìn bao bì liền biết là sản phẩm của xưởng Hoa Chiêu.

Ông ta lập tức lộ ra nụ cười từ ái: "Đào Lam tới rồi, mau tới đây ngồi.”

Đào Lam kéo Triệu Nhã Đình đi qua ngồi xuống, dâng lễ vật lên, đặt bên cạnh đống lễ vật của Lục Nguyên.

Đồ của xưởng Hoa Chiêu sản xuất đều là tinh phẩm.

Những hộp trà, rượu trái cây này đều do cô thiết kế, bên ngoài không có.

Cao hơn mấy cấp bậc.

Ánh mắt Lục Nguyên tối sầm lại.

Cha Triệu lại cười híp mắt.

Con rể Đào Lam này thật không tồi, nếu như coi trọng Triệu Nhã Phân lớn tuổi hơn thì càng tốt.

Nhưng mắt thấy hắn được Hoa Chiêu coi trọng như vậy, coi trọng Nhã Đình thì Nhã Đình đi, so với ai cũng chướng mắt còn tốt hơn.

Nhìn xem, chỗ tốt của việc thông gia với Diệp gia rất rõ ràng, sau này người ta đến thăm nhà, ông ta đem những lễ vật này ra chiêu đãi khách nhân, đối phương cũng phải nhìn ông ta thêm một cái. Vốn chuyện không xử lý được không chừng lại có thể thành.

Đào Lam cùng ông ta hàn huyên vài câu, rồi trực tiếp tiến vào chủ đề chính.

"Bác trai, cháu và Nhã Đình đã qua lại lâu như vậy, cháu phát hiện cô ấy là người mà cháu tìm, muốn làm bạn cả đời, cho nên, mong bác trai gả cô ấy cho cháu! Cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy!” Đào Lam trịnh trọng nói.

Có lẽ là diễn công tử vương hầu vài ngày, có lẽ là có Hoa Chiêu làm chỗ dựa vững chắc, khí chất của Đào Lam cũng không giống trước kia, đặc biệt trầm ổn đáng tin.

Cha Triệu từ chối cho có lệ một chút: "Nhã Đình còn nhỏ, chú còn muốn con bé ở nhà thêm hai năm nữa.

Trước năm 80, luật hôn nhân không quy định độ tuổi kết hôn, có thể có một số chính sách địa phương được kết hôn ở tuổi 18.

Sau năm 80, luật hôn nhân đã được sửa đổi, với nam giới 22 tuổi và nữ giới 20 tuổi mới được kết hôn.

Triệu Nhã Đình còn kém 2 tháng nữa mới 20 tuổi.

Đào Lam lại cùng cha Triệu lôi kéo một hồi, cuối cùng biểu thị ngày mai Hoa Chiêu sẽ mời ông ta qua nói chuyện kết hôn của hắn cùng Triệu Nhã Đình, lúc này cha Triệu mới hài lòng nhả ra.

Triệu Nhã Đình đã không thể suy nghĩ đến chị gái, anh rể gì đó, cô ấy đã kinh ngạc thẹn thùng lui ở trên sô pha hận không thể tự mình biến mất.

Rồi lại không nỡ.

Cô muốn nghe xem Đào Lam rốt cuộc muốn cưới cô ấy đến mức nào, Triệu Nhã Phân và Lục Nguyên đều trở thành bối cảnh.

Lục Nguyên hâm mộ ghen tị nhìn một màn trước mắt này, vốn hắn cũng nên hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Hai người đều có xuất thân giống nhau, dựa vào cái gì mà không giống nhau! Không phải là leo lên một người thân có năng lực sao? Tám cây gậy nhà hắn cũng có thể đánh được một thân thích có quyền thế!

Triệu Nhã Phân nhìn Triệu Nhã Đình, ánh mắt d.a.o động rồi lại d.a.o động.

Đào Lam nói xong, Lục Nguyên mở miệng: "Hôn sự của con và Nhã Phân, dự định ngày 28 tháng này sẽ làm."

Còn mười ngày nữa.

Ông Triệu lập tức mắng hắn: "Chúng tôi nghèo không có cơm ăn sao? Sao phải gả con gái nhanh như vậy, hay đã làm chuyện gì mất mặt sao?"

“Đúng vậy." Lục Nguyên không khách khí nói.

Cha Triệu nhất thời nghẹn lại.

Lục Nguyên lại tỏ thái độ chịu thua mà cười nói: "Đây không phải là nhìn em gái và em rể rất sốt ruột, muốn kết hôn sao? Nhã Phân là chị gái, dù sao cũng phải đi trước bọn họ, vậy ngày 28 tháng này chính là một ngày rất tốt, tháng sau, tháng sau không có ngày tốt.”

Lý do này coi như hợp lý, dù sao đối với bên ngoài cũng có thể nói như vậy, cũng giải thích vì sao Triệu Nhã Phân vội vàng lập gia đình.

Mặt mũi cũng không có trở ngại rồi.

"Được được, các người thích làm như thế nào thì làm." Triệu phụ nhìn Triệu Nhã Phân nói: "Đều là tự mình làm!”

Triệu Nhã Phân "ngao" một tiếng liền khóc chạy lên lầu.

"An bài hôn lễ phải phiền toái cha mẹ, bên con cũng thông báo cho cha mẹ con một chút, để bọn họ đúng giờ tới tham gia." Lục Nguyên lại nói.

Cha Triệu nhìn hắn vài giây, phản ứng lại, hắn đây là mặc kệ chuyện hôn lễ, đều để cho Triệu gia bọn họ lo liệu!

Bởi vì hắn không có tiền!

Hắn chỉ chờ đến lúc đó dẫn người đến ăn tiệc là được!

Dù sao Triệu gia cũng muốn mặt mũi, vì thể diện nhà mình, dù thế nào đi nữa đám cưới cũng phải được diễn ra một cách chỉn chu.

Nhìn bộ dạng hiện tại của Lục Nguyên, đi ăn chùa còn ăn đến hợp tình hợp lý như vậy.

"Cút” Cha Triệu quát.

Lục Nguyên cười đứng dậy: "Trời đã muộn, vậy con trở về trước, chờ qua vài ngày, bắt đầu lo liệu, con lại đến hỗ trợ.”

“Cút nhanh lên!” Cha Triệu đứng lên đẩy hắn.

Không cần ông ta đẩy, Lục Nguyên bước nhanh đi.

“Cậu nhìn xem, cậu nhìn xem, gia môn bất hạnh a!” Cha Triệu mất mặt nhìn Đào Lam, có chút ngượng ngùng.

Vốn, ông ta có thể ở trước mặt Đào Lam tự cao tự đại đấy, nhưng hiện tại, dạy ra con gái như vậy, tìm một đối tượng như vậy, nào còn mặt mũi mà nói?

Đào Lam an ủi ông ta một chút, cũng chào rời đi.

Hắn vừa đi, mẹ Triệu liền lôi kéo Triệu Nhã Đình nói, đi thăm chị gái con, hiện tại không biết con bé thương tâm cỡ nào.”

Triệu Nhã Đình dừng một chút, cũng không muốn đi.

Bà Triệu vỗ cô ấy: "Đứa nhỏ này, chị em gái ruột nào có thù qua đêm? Lúc trước con bé nhất thời lầm đường, mấy ngày nay con không ở nhà, chị con mỗi ngày đều khóc, mỗi ngày đều hối hận, hận mình không biết nhìn người, lúc trước con bé căn bản không nói Lục Nguyên làm cái gì, là Lục Nguyên tự mình chủ trương!”

Triệu Nhã Phân ở nhà nhiều ngày như vậy, đã dỗ dành được mẹ mình, hoàn toàn kéo đến bên cô ta.

Hơn 20 năm qua, Triệu Nhã Phân vẫn luôn là một chiếc áo bông nhỏ tri kỉ của mẹ, miệng ngọt ngào luôn dỗ được bà Triệu vui vẻ.

Ngốc bạch ngọt ít nhiều cũng có chút ngốc, cũng sẽ không chủ động làm cho cha mẹ vui vẻ.

Cho nên Triệu Nhã Đình ở phương diện này hoàn toàn không sánh bằng Triệu Nhã Phân.

Hơn nữa tâm tư ngốc nghếch ngọt ngào còn đơn thuần, thiện lương, vừa bị mẹ nói, lại nghe thấy tiếng khóc đè nén của Triệu Nhã Phân, ngẫm lại tương lai chị ấy gặp phải, phải cùng loại người mặt người dạ thú như Lục Nguyên sống cả đời.

Quá thảm rồi.

Nghĩ như vậy, mặc dù biết lúc trước có thể chị ấy cố ý hại cô ấy, nhưng cô ấy cũng hận không nổi nữa.

Dù sao chị ấy cũng thảm như vậy, mà cô ấy lại hạnh phúc như vậy.

Làm người phải rộng lượng hơn một chút.

“Đình Đình, em hãy cứu chị!” Triệu Nhã Phân phát hiện thái độ của cô ấy thay đổi, lập tức quỳ trên mặt đất ôm chân cô ấy khóc.

Triệu Nhã Đình vội vàng kéo cô ta dậy, làm sao có thể để chị gái quỳ mình?

"Chị đứng lên nói, em làm sao có thể giúp chị?" Dù sao cô ấy quả thật rất ghét Lục Nguyên!

Triệu Nhã Phân liếc cô ấy một cái, Lục Nguyên chỉ muốn cưới con gái Triệu gia, kỳ thật là ai cũng giống nhau, nhưng Đào Lam kia khẳng định không qua được, chủ ý này không thể thực hiện được.

"Chị không thể gả cho Lục Nguyên, chị c.h.ế.t cũng không gả! Nếu ép buộc chị kết hôn với hắn ta, chị sẽ nhảy lầu!” Triệu Nhã Phân khóc lóc nói.

Triệu Nhã Đình lập tức nóng nảy, sao chị có thể c.h.ế.t đây?!

"Baba đã đáp ứng, Lục Nguyên còn uy hiếp, hiện tại còn có thể làm sao bây giờ?" Triệu Nhã Đình vội vàng nói.

Ngốc bạch ngọt cũng có chỉ số thông minh, cô ấy biết loại chuyện này trong nhà tuyệt đối không cho phép Lục Nguyên nói ra, bằng không ba cô ấy có thể tự tay đánh c.h.ế.t chị gái.

"Để cho hắn nói, chỉ cần chúng ta một mực khẳng định không có chuyện gài bẫy, chính hắn bị mất trí, nhìn trúng em, muốn xuống tay, bất quá hắn không thành công! Mọi người đều biết! Mọi người đều có thể làm chứng cho em, hắn ta không thành công! Chuyện đó sẽ không làm tổn thương thanh danh của em!”

"Hơn nữa Đào Lam cũng biết chuyện kia, em không có việc gì, hắn lại không thèm để ý.”

"Hiện tại chỉ cần em đi kiện hắn, kiện Lục Nguyên đùa giỡn lưu manh là có thể bắt hắn! Cũng nhiều người nhìn như vậy" Triệu Nhã Phân nói.

Triệu Nhã Đình đen mặt.

Vậy để cô ấy nhảy lầu đi!

Mẹ Triệu cũng không đồng ý chủ ý này, như vậy Triệu gia cũng sẽ mất mặt! Về sau cũng không có cách nào gặp người.

“Con ra chủ ý gì vậy!” Mẹ Triệu tức giận nói.

"Vậy làm sao bây giờ? Mẹ? Mẹ không đau lòng con sao? Mẹ muốn cho người như Lục Nguyên gọi mẹ là mẹ sao?"

“Còn không phải đều là do con tự mình làm sao?” Mẹ Triệu vỗ cô ta một cái, quay đầu nói với Triệu Nhã Đình: "Các con đều đần, kỳ thật chuyện này rất đơn giản, Đình Đình, con đi cầu xin Hoa Chiêu, Triệu gia chúng ta không thể làm gì Lục Nguyên, con bảo Hoa Chiêu nghĩ biện pháp, đem Lục Nguyên đưa vào, hoặc là bắt đi, muốn làm sao thì làm."

“Đúng đúng đúng! Em đi cầu Hoa Chiêu!” Triệu Nhã Phân lập tức nói.

Triệu Nhã Đình không đáp ứng, trực giác của cô ấy nói Hoa Chiêu không muốn quản chuyện nhà cô ấy.

Nhưng mẹ nói đúng, hỏi một chút cũng không có quan hệ gì, cô ấy thật sự chán ghét Lục Nguyên.

Ngày hôm sau, Triệu Nhã Đình gặp Đào Lam trong đoàn làm phim, lập tức nói ý tứ của người nhà.

Ánh mắt Đào Lam chợt lóe, hỏi cô ấy: "Em định để Hoa Chiêu vận dụng quyền lợi giúp nhà các em giải quyết Lục Nguyên?”

Nếu cô ấy dám nghĩ như vậy, sẽ hủy bỏ hôn lễ của mình ngay bây giờ.

Ý nghĩ này, hắn cũng không dám có! Cô ấy dám nghĩ!

Trong tay Hoa Chiêu có chút quyền lợi, nhưng dùng để bắt nạt người thường sao?

Lục Nguyên, nói cho cùng cũng chỉ là một người bình thường.

Tuy rằng tiểu nhân một chút, nhưng hắn ta làm những chuyện kia, không đủ để phạm pháp.

Nói hắn ta đùa giỡn lưu manh cũng không thể, bởi vì lúc ấy Lục Nguyên rất cẩn thận, chỉ cởi áo khoác Triệu Nhã Đình, cũng không chạm vào cô ấy.

Lúc ấy có thể là hắn ta cũng sợ Triệu gia vò đã mẻ lại sứt, dùng tội "đùa giỡn lưu manh" để thu thập hắn.

Kết quả Triệu gia không có ý định tự mình động thủ, tính để Hoa Chiêu giúp bọn họ ra tay?

"Không không không không." Triệu Nhã Đình lập tức lắc đầu: "Em không muốn để Hoa Chiêu ra mặt giúp nhà mình giải quyết!”

"Chị gái em nghĩ như vậy, nhưng em không nghĩ như vậy, em biết làm như vậy không tốt, sẽ mang đến phiền toái cho Hoa Chiêu, em chỉ muốn nhờ cô ấy ra chủ ý, cô ấy thông minh như vậy, chắc sẽ có biện pháp nào đó hợp lý để vứt bỏ Lục Nguyên chứ, em thật sự rất ghê tởm hắn ta!”

"Vừa nghĩ tới sau này phải gọi hắn ta là anh rể, phải thường xuyên nhìn thấy hắn, em liền sợ hãi." Triệu Nhã Đình rung mình nói.

Đó là lý do duy nhất khiến cô ấy mở miệng.

Người trong nhà cũng không còn cách nào khác, baba cũng không có biện pháp, bằng không ông ấy đã không cần con rể như Lục Nguyên.

Hiện tại cô ấy chỉ có thể trông cậy vào Hoa Chiêu, hoặc là Đào Lam.

Triệu Nhã Đình đột nhiên hy vọng nhìn Đào Lam: "Anh có biện pháp gì không? Nếu anh có, em sẽ không phải làm phiền Hoa Chiêu!”

Đào Lam nhất thời có chút xấu hổ, không thương tổn Lục Nguyên, hợp tình hợp lý để cho hắn buông tha miếng thịt béo Triệu Nhã Phân này, hắn không có bản lĩnh này.

"Vậy vẫn nên tìm Hoa Chiêu đi." Hắn nói.

Nhưng ngốc bạch ngọt không có tâm tư lợi dụng Hoa Chiêu, ánh mắt của hắn lại mềm mại.

Buổi tối, Triệu Nhã Đình theo Đào Lam đến nhà Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu đang chuẩn bị hành lý cho bọn nhỏ, bọn chúng sẽ đi thảo nguyên!

Vân Phi và Thúy Vi vừa đi cũng muốn đi tiếp.

Chỉ có Cẩm Văn không muốn đi, muốn ở nhà với ba ba, vết thương của ba ba còn chưa khỏi.

Diệp Thành nhận được nhiệm vụ phải lập tức trở về, cho nên đi gấp, hơn nữa ông ta áp tải một nhóm đồ cùng trở về.

Những đứa trẻ đi theo đoàn xe tải.

Những đứa trẻ trên 10 tuổi của nhà họ Diệp đều phải đi theo, những người không muốn đi cũng phải đi.

Dưới 10 tuổi thì tự nguyện, có thể theo kịp bằng tàu hỏa.

Hoa Chiêu vừa thu dọn hành lý vừa đau lòng, đường dài, xe tải, ngồi trong thùng xe, một đường không biết xóc nảy như thế nào đây!

Thế nhưng với thể lực của Vân Phi và Thúy Vi hẳn là chịu được, hơn nữa đồng hành còn có các binh sỹ, không lo lắng an toàn, cô cũng nhịn đau để cho bọn chúng đi.

Cũng coi như có thêm kiến thức.

Nhìn thấy Đào Lam và Triệu Nhã Đình tới, Hoa Chiêu cũng không rảnh chào hỏi, vội vàng thu dọn hành lý, đưa hai bảo bối lên xe.

Cô cẩn thận sửa sang lại quần áo cho hai đứa nhóc, vỗ nhẹ thẻ bài bình an trên n.g.ự.c bọn chúng, lại nhéo nhéo chiếc vòng hạt đậu đủ màu sắc trên cổ tay, trên cổ chân bọn chúng.

Đó là do các loại hạt giống xuyên thành, chẳng những có thể giúp cô cảm ứng được, cô còn có thể điều khiển từ xa.

"Lời của mẹ có nhớ kỹ không?" Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.

"Nhớ ạ! Bất cứ khi nào cũng không được lấy nó xuống, bao gồm cả khi tắm và ngủ.” Vân Phi và Thúy Vi đồng thời nói.

"Ừm." Xung quanh mọi người đã tới, Hoa Chiêu không nói nữa, vỗ vỗ bọn chúng, ôm bọn chúng lên xe.

Lại dặn dò hai vệ sĩ đi theo bọn chúng vài câu, xe tải liền xuất phát.

"Cô thật sự nỡ, nếu là tôi tôi sẽ không nỡ." Triệu Nhã Đình từ phía sau đi tới nói.

Tuy rằng cô ấy còn chưa muốn làm mẹ, nhưng cô ấy cùng Vân Phi và Thúy Vi đã quen thuộc, hai đứa bé đáng yêu như vậy, cô ấy cũng không yên tâm bọn chúng đi xa như vậy.

Bên ngoài lại lộn xộn như vậy!

Cũng may là cùng một đám binh sĩ đi ra ngoài, khẳng định không có việc gì.

Hoa Chiêu thở dài, quay đầu lại gọi hai người bọn họ vào phòng, lúc này mới nói: "Vốn hôm nay muốn mời cha cô tới thương lượng hôn sự của hai người, kết quả ông ấy tạm thời có việc, đi ra ngoài họp, chưa nói chuyện được.

"Thật ra nói chuyện với cô cũng được, cô có ý kiến gì cứ nói với tôi, ví dụ như muốn tổ chức hôn lễ ở đâu, muốn mặc váy cưới hay mặc lễ phục màu đỏ, muốn tv nhãn hiệu gì, máy ghi âm, hoặc là tủ lạnh thương hiệu gì đó?"

Hoa Chiêu dừng một chút đột nhiên nói: "Đúng rồi, Đào Lam còn chưa có phòng ốc!"

Cô quay đầu nhìn Đào Lam: "Cháu cho cậu mượn tiền, cậu có thể đi mua nhà.”

Cô không sợ Đào Lam không trả tiền, nhìn gương mặt này đi, sau này chính là một ngôi sao lớn.

Không nổi tiếng, cô cũng có thể đầu tư vào! Để hắn kiếm tiền cho cô!

Vì vậy, bây giờ cô đặc biệt hào phóng: "Muốn mua loại nhà nào, cứ chọn đi!"

Đào Lam đột nhiên cười, không khách khí, gật đầu: "Ngày mai cậu sẽ đi hỏi thăm.”

Trương Tiểu Mạch xa xa nghe thấy động tĩnh lập tức đưa tay ôm ngực, không thể tin được phòng ốc cứ như vậy mà đến.

Con trai nói đúng, ở chung với Hoa Chiêu không thể dụng tâm nhãn, một chút cũng không thể dùng. Dù lòng mình có gì đen tối, cũng phải xé ra cho người ta thấy.

Hoa Chiêu sẽ không để ý tâm nhãn của hắn đen tối thế nào, cô ấy chỉ chán ghét bị tính kế.

Triệu Nhã Đình nghe vậy có chút ngượng ngùng, những vấn đề này ngày hôm qua cô ấy còn chưa kịp suy nghĩ, lát nữa suy nghĩ cũng được, hiện tại cô ấy chỉ muốn giải quyết vấn đề của Lục Nguyên.

"Tôi thật sự không muốn người này làm anh rể của mình, tôi sợ hắn, tôi sợ hắn lại làm trò gì với tôi nữa." Triệu Nhã Đình nói: "Cô có biện pháp gì không?”

Chuyện lúc trước, đã để lại trong lòng cô ấy bóng ma tâm lý.

Hoa Chiêu không nghĩ tới lại như vậy, cũng do dự.

Lúc trước còn muốn để cho nam cặn bã tiện nữ sống bên nhau, nhưng hiện tại lại dọa ngốc bạch ngọt cũng không tốt.

"Muốn vứt bỏ Lục Nguyên a, cũng không phải là không thể." Cô nói.

"Phải làm sao bây giờ?" Triệu Nhã Đình kích động lắc lắc Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu nói: "Vào phòng nói."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-296.html.]

“Ồ." Triệu Nhã Đình lập tức tỉnh táo lại, còn phát hiện Trương Quế Lan và Trương Tiểu Mạch bên cạnh, mặt đỏ đến nhỏ máu.

Trương Quế Lan không nói, sau này là chị dâu họ của cô ấy, Trương Tiểu Mạch chính là mẹ chồng tương lai của cô ấy, quá không nghiêm túc rồi!

Hoa Chiêu muốn tính kế người, cũng không tiện để Trương Quế Lan và Trương Tiểu Mạch ở bên cạnh nghe, hai người này nghe nhiều hơn nữa cũng không quen được.

Cô mang theo Đào Lam và Triệu Nhã Đình đi đến một phòng trà ở hậu viện.

"Tôi nhớ Lục Nguyên có cha mẹ và 3 em trai, 2 em gái." Hoa Chiêu nói.

Đây là nội dung của tài liệu.

Triệu Nhã Đình gật đầu: "Tôi còn gặp qua bọn họ, năm đầu tiên là cha mẹ hắn đến thủ đô thăm hắn, năm thứ hai là hai em trai của hắn, sau đó là em trai út, sau đó là hai em gái, thay phiên nhau đến thủ đô thăm hắn.”

Lúc ấy chị gái là bạn gái Lục Nguyên, cô ấy đã gặp người Triệu gia.

"Tính cách bọn họ như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.

Đó là những gì không có trong tài liệu.

"Tính cách" Triệu Nhã Đình nói: "Tôi cũng không rõ, bọn họ đều rất tốt với tôi, đối với Lục Nguyên đặc biệt tốt, đối với chị tôi cũng rất tốt, không có gì đặc biệt đáng nói, cuộc sống hàng ngày có được tính không?”

Triệu Nhã Đình nói: "Mỗi khi bọn họ đến thăm Lục Nguyên, đều không ở nhà khách, mà cùng Lục Nguyên chen chúc trong một ký túc xá, hai em gái không chen được, liền kéo quan hệ với chị gái tối đến ký túc xá nữ sinh ở vài ngày."

"Họ ăn trong căng tin, chưa bao giờ nấu ăn, chỉ ăn bánh bao, nước nóng, mấy ngày đó Lục Nguyên cũng không nấu ăn, chỉ mua dưa muối."

"Tôi nhớ rõ có một lần tôi nhìn không được, gọi mấy món ăn mời bọn họ ăn, bọn họ còn rất chân thành mà nói tôi hoang phí nửa ngày."

Nếu lúc ấy người Lục gia chỉ nói một câu hai câu, cô ấy sẽ coi như đó là khách khí, sớm đã quên mất.

Nhưng lúc ấy bọn họ rất dài dòng, tận tình lôi kéo cô ấy nói, giống như cô tiêu tiền của bọn họ vậy, đau lòng vô cùng, Triệu Nhã Đình liền nhớ kỹ.

Hoa Chiêu không có gì để nói: "Vậy thì về sau thì sao, cô mua đồ ăn bọn họ có ăn không?”

Triệu Nhã Đình cũng có chút xấu hổ: “Ăn hết, canh cũng không còn, chấm bánh bao ăn sạch, chén cũng sáng bóng đến không cần rửa, tôi còn nhớ rõ lúc ấy mặt Lục Nguyên đã đen thui rồi.”

Chuyện này cũng làm cho cô ấy có ấn tượng sâu sắc, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng gặp qua người như vậy, lúc ấy đã xấu hổ đến toàn thân ngứa ngáy.

Hoa Chiêu càng không có gì để nói, bất quá trong lòng cũng có chút tính toán.

"Tình huống hiện tại của ba đứa em trai hắn ta thế nào, cô biết không?" Hoa Chiêu hỏi.

Tư liệu chỉ nói đứa em trai lớn đã kết hôn, ở nhà làm nông.

"Lúc trước tôi nghe hắn nói chuyện phiếm, ba em trai của hắn ta không muốn ở nhà làm nông nữa, muốn tới đây nương tựa hắn, xem thủ đô có đơn vị tuyển dụng không, hoặc làm việc gì đó kiếm sống."

Triệu Nhã Đình nói: "Lục Nguyên nhờ chị gái tôi hỗ trợ tìm việc làm, chị tôi lúc ấy có thể đã có ý muốn chia tay với hắn ta, cho nên không tìm.”

"Hai em gái của hắn ta còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không đi học nữa, không biết ở nhà làm gì." Triệu Nhã Đình nói.

Cô ấy biết rất nhiều về tình hình nhà Lục Nguyên, lúc trước Lục Nguyên luôn nói với cô ấy là cha mẹ anh em sống rất khó khăn, quanh năm ăn không đủ no.

Lúc ấy cô ấy chỉ hận mình không có năng lực, không thể giúp hắt ta tìm mấy công việc, hiện tại ngẫm lại, là Lục Nguyên cố ý nói cho cô nghe!

May mà khả năng của cô ấy nhỏ! Nếu không bây giờ sẽ buồn nôn đến chết!

"Rất tốt, tôi biết rồi, cô cứ trở về chờ tin tức đi." Hoa Chiêu nói.

"Hả? Cô định làm gì? Triệu Nhã Đình hỏi.

"Trước khi chuyện thành không thể nói." Hoa Chiêu.

Triệu Nhã Đình lập tức câm miệng.

"Còn lại hôn sự thì làm sao bây giờ, cậu nói chuyện với mẹ một chút, bà ấy khẳng định có chút ý nghĩ." Hoa Chiêu nói với Đào Lam.

Đào Lam liền lôi kéo Triệu Nhã Đình đi ra ngoài.

Hoa Chiêu liền trở về phòng ngủ, nói với Diệp Thâm chuyện vừa rồi.

Tạm biệt hai bảo bối lớn, Diệp Thâm cũng không đi ra ngoài.

Anh ở trong phòng ôm Tiểu Thận, không thể để thằng bé nhìn thấy anh chị mình đi, nhìn thấy sẽ phải đi theo, không cho đi theo liền khóc đến tê tâm liệt phế, trời long đất lở.

Hiện tại tiểu Thận bình thường sẽ không khóc nữa, nhưng nếu khóc sẽ khóc không ngừng.

Cả nhà đều sợ.

Nhỏ như vậy, còn chưa hiểu chuyện, đánh không được mắng không xong, nói đạo lý thằng bé lại không hiểu, chỉ có thể tận lực tránh làm cho nó khóc.

Hiện tại tiểu tử kia đang cùng chị hai chơi trốn tìm, vui vẻ kêu lớn.

Diệp Thâm vừa cười vừa nghe Hoa Chiêu kể chuyện vừa rồi.

"Anh nói làm sao mới tốt?" Hoa Chiêu hỏi.

Diệp Thâm lập tức liếc xéo cô một cái: "Không phải em đã có chủ ý rồi sao?”

Hoa Chiêu cười: “Tâm linh tương thông như vậy sao? Đoán xem ý tưởng của em là gì?"

“Sắp xếp công việc cho mấy đứa con nhà họ Lục, lấy tiền đồ của bọn họ bức bách Lục Nguyên, để cho hắn cút đi." Diệp Thâm nói.

"Nếu Lục Nguyên không nghe lời thì sao?" Hoa Chiêu nói: "Loại người như hắn, làm sao có thể vì tiền đồ của người khác mà buông tha tiền đồ của mình?”

"Vậy thì làm cho hắn phải từ bỏ Triệu Nhã Phân" Diệp Thâm nói.

Ánh mắt Hoa Chiêu sáng ngời, cô chính là nghĩ như vậy, suy nghĩ hoàn toàn đúng!

Quả nhiên là vợ chồng ~

"Chỉ là còn chưa nghĩ ra, làm sao để cho hắn từ bỏ." Hoa Chiêu nói.

Diệp Thâm nói: "Chuyện này không cần em nghĩ, để cho người nhà họ Lục tự nghĩ, trời giáng xuống năm công việc, để cả nhà họ thoát khỏi xuất thân nông thôn, có công tác, đương nhiên bọn họ phải ra chút sức. Không ra được, không có biện pháp, vậy chúng ta cũng không có biện pháp.”

Diệp Thâm nói: “Nghe em nói những điều này, Triệu Nhã Phân và Lục Nguyên kỳ thật rất xứng đôi, để họ ở cùng một chỗ đi, tránh gây họa cho người khác. Cùng lắm thì sau khi kết hôn để cho người Triệu gia đuổi bọn họ đến vùng xa xôi ở đó cả đời.”

Hoa Chiêu cười ha ha: “Em cũng nghĩ như vậy! Chỉ là cảm thấy có chút tiện nghi cho người Lục gia, trời giáng xuống năm công tác, là chuyện bao nhiêu người tha thiết ước mơ.”

Diệp Thâm lại lắc đầu: “Đây thì tính là chuyện tốt gì? Một tháng vài chục đồng tiền lương, ràng buộc họ suốt đời, để cho họ bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim.”

Anh chậm rãi có dự cảm, thời kỳ hoàng kim của đại lục này đã đến, khắp nơi đều là vàng!

Đặc biệt là ở Bằng Thành, loại cảm giác này đã rất rõ ràng, phàm là làm chút gì đó, một ngày kiếm được mấy chục đồng cũng là ít.

Hiện tại giới thiệu công tác cho người Lục gia, nhìn có vẻ là tốt, trên thực tế là cắt đứt cơ hội phát tài của bọn họ, chưa chắc đã tốt.

Một chút băn khoăn cuối cùng trong lòng Hoa Chiêu đã không còn, lập tức đứng lên: "Em đi tìm anh cả!”

Loại chuyện này, còn phải nhờ Diệp Danh ra tay.

Tay cô còn chưa dài như vậy, người nhà họ Lục cách xa ngàn dặm.

Diệp Danh vừa lúc tan tầm trở về, nghe thấy vậy anh gật đầu, đây chỉ là chuyện nhỏ, đã đi gọi điện thoại.

Anh càng tàn nhẫn hơn, sắp xếp công tác cho người Lục gia đều là công tác tạm thời.

Nhưng việc này còn phải để Ngũ Lạc đi qua thương lượng với người Lục gia một chút.

Phải mất thời gian.

Đào Lam bên kia đã thương lượng xong với Trương Tiểu Mạch, Trương Tiểu Mạch không có ý kiến gì, hết thảy đều nghe theo Hoa Chiêu.

Hoa Chiêu cũng không nói gì, đều nghe ý của Đào Lam.

Ý tứ của Đào Lam chính là nghe Triệu gia, làm cho Triệu gia càng hài lòng.

Triệu gia cũng rất nhiều suy nghĩ.

Triệu gia muốn đính hôn trước rồi mới kết hôn, làm theo quá trình một chút.

Thế nhưng Lục Nguyên bên này không làm nổi, ông ta lại sốt ruột, định hai hôn sự một lúc có chút quá loạn, cuối cùng chỉ có thể giản lược, không đính hôn nữa, trực tiếp kết hôn.

Lại bởi vì có quy mô hôn lễ của Triệu Nhã Phân và Lục Nguyên so sánh, Triệu Nhã Đình bên này cũng không thể làm lớn chuyện, bằng không sẽ làm Triệu Nhã Phân mất mặt, Triệu gia cũng không có mặt mũi.

Làm cha Triệu tức giận đến mức muốn đánh Triệu Nhã Phân một trận, thế nhưng đây là cô gái sắp gả ra ngoài, không thể đánh.

"Hôn lễ sẽ không đi khách sạn, tổ chức ở trong sân nhà tôi." Một câu nói của Hoa Chiêu trấn an tâm tình mất mát của cha Triệu.

Làm ở trong sân nhà Hoa Chiêu, chứng minh Diệp gia thừa nhận hơn nữa rất coi trọng thân thích Đào Lam này, đây mới là ý nghĩa của mối hôn sự này, đây mới là con rể tốt của ông ta!

Hoa Chiêu liếc mắt nhìn Đào Lam một cái, có đôi khi cô cũng hoài nghi Đào Lam chọn nhầm người, chỉ với bộ dạng này của cha Triệu một ngày nào đó không liên lụy hắn?

Đào Lam mỉm cười, tính cách của cha Triệu hắn đã nghiên cứu kỹ, nóng vội mưu cầu danh lợi nhưng rất chú ý cẩn thận, lại biết luồn cúi, loại người này mới đi được xa!

Hơn nữa ông ta đã lớn tuổi như vậy, cũng sắp phải về hưu, không làm ra được chuyện lớn gì nữa.

Hắn mượn Triệu gia để triệt để thay đổi thân phận cũng đã thành.

Hoa Chiêu không nhìn hắn nữa, đường của mỗi người đều là tự mình đi, thật sự xảy ra chuyện, Đào Lam chỉ là một cậu họ bị thông gia liên lụy, cũng không liên quan đến trên người cô.

"Nhưng bởi vì địa phương có hạn, người đến tham gia hôn lễ không thể quá nhiều." Hoa Chiêu nói.

"Hiểu, hiểu." Cha Triệu gật đầu.

Nhà của Hoa Chiêu ai cũng có thể đi vào sao?

Hoa Chiêu không hay tổ chức tiệc chiêu đãi trong nhà mình, cho dù mời, cũng chỉ mời ít người.

Dần dần đã trở thành một loại biểu tượng rồi.

Ông ta không thể mời loạn, làm mất mặt mũi nhà họ Diệp, cũng làm mất mặt mũi nhà mình.

"Phòng ốc vài ngày nữa sẽ chuẩn bị sẵn sàng, đồ nội thất gia dụng trong nhà…"

Hoa Chiêu còn chưa nói xong, cha Triệu đã lập tức nói: "Tôi ra! Đồ nội thất và thiết bị gia dụng chúng tôi ra!”

"Không cần? Theo lý cần tam đại kiện…"

Hoa Chiêu còn chưa nói xong đã bị cha Triệu đoạt đi, ông ta có vẻ đặc biệt thông tình đạt lý, đặc biệt yêu thương con gái, cái gì cũng muốn ra.

Hai người thương lượng cả buổi sáng, chuyện cơ bản đã định xuống.

Chỉ chờ sau khi Triệu Nhã Phân kết hôn, bọn họ bên kia cũng quay xong phim, lúc đó lại kết hôn.

Ngày được ấn định vào tháng sau, sau khi Triệu Nhã Đình 20 tuổi.

Đào Lam thế nhưng cũng rất gấp gáp.

Hắn thực sự rất cấp bách đấy, độc thân 27-28 năm đây này.

Đào Lam bên này thuận lợi, Lục Nguyên bên kia ngay từ đầu cũng rất thuận lợi.

Hắn gọi điện báo về nói với gia đình rằng hắn sắp kết hôn, bảo họ nhanh chóng đến, gia đình điện tín lại nói sẽ đến ngay lập tức.

Nhưng hai ngày sau, vậy mà gửi một điện báo nói với hắn là chờ đợi thêm hai ngày.

Hai ngày sau lại thêm hai ngày nữa.

Đợi đến mấy ngày, sắp đến ngày tổ chức, Lục gia mới khoan thai đến muộn.

Lục Nguyên ở nhà ga đón được người, lập tức mở miệng oán giận: "Sao mọi người giờ mới tới! Con còn tưởng mọi người sẽ không đến!"

“Trong nhà một đống việc, còn sắp phải thu hoạch." Ông Lục cúi đầu nói.

"Được rồi, đi nhanh một chút, hiện tại theo con đến Triệu gia, cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao cũng phải gặp qua, sau đó chỉ chờ ngày kết hôn đến ăn rượu mừng là được." Lục Nguyên lôi kéo người muốn đi.

Nói giống như đi đám cưới của người khác.

Người Lục gia cũng không thấy có gì kỳ lạ, bọn họ một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có, không như vậy thì còn có thể làm gì?

Để họ trả tiền cho một bữa tiệc?

Để họ xuất tiền cho cô dâu mua tam đại kiện? Càng không có.

Vốn bọn họ chỉ đến để ăn tiệc đấy.

Nhưng bây giờ, bữa tiệc này không thể ăn được.

Bọn họ đến dẫn Lục Nguyên về ăn tiệc.

Hai em trai của Lục Nguyên không biết từ lúc nào đã đi tới một trái một phải bên cạnh Lục Nguyên.

Ông Lục nói: "Thằng cả, trong nhà có chút việc, con theo chúng ta trở về một chuyến.”

“Có chuyện gì vậy?” Lục Nguyên nhíu mày: “Chờ mấy ngày, chờ con kết hôn xong rồi nói sau, hiện tại còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện con kết hôn?"

“Về nhà, kết hôn." Cha Lục Nguyên nói.

"Cái gì?" Lục Nguyên sửng sốt một chút nói: "Các người định để con trở về tổ chức hôn lễ? Các người có tiền không?”

Không tổ chức nổi một bàn tiệc, không phải bởi vì ở thủ đô, ở nơi nào nhà bọn họ cũng không xử lý nổi!

Cha hắn mê đánh bạc!

Gia đình hắn chưa bao giờ có tiền.

Lúc hắn đi học đại học, đều là người trong thôn tiếp tế, nhà hắn không có một xu.

Cha hắn còn không quan tâm hắn mà đòi tiền để trả nợ cờ b.ạ.c của mình.

"Không cần chúng ta lo liệu, nhà gái xử lý." Cha Lục Nguyên nói.

"Cái gì?" Lục Nguyên lại sửng sốt: "Các người đã nói với người Triệu gia rồi sao? Nói lúc nào? Điện tín hay điện thoại?"

“Chuyện này con không cần quản." Cha Lục Nguyên nói.

Lục Nguyên nhíu mày: "Không phải là Triệu Nhã Phân nói với các người chứ? Mọi người đừng để cô ta lừa! Người phụ nữ kia hiện tại đã thay lòng đổi dạ, đã không muốn gả cho con nữa, con phải dùng biện pháp ép cô ta gả, cô ta lại lén lút tìm các người sau lưng con, khẳng định có âm mưu quỷ kế gì!"

Cha của Lục Nguyên nói: "Chúng ta biết, người ta không dùng âm mưu gì."

Ông đã đi học, đọc sách, khi còn bé điều kiện gia đình không tệ, ông biết cái từ kia, gọi là dương mưu.

Người ta quang minh chính đại, niêm yết giá rõ ràng cùng bọn họ trao đổi.

"Chuyện gì đã xảy ra với các người vậy? Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? "Lục Nguyên cảm giác được bầu không khí kỳ quái.

Trên mặt cha mẹ, em trai và em gái không có một chút vui mừng nào.

Không, đáy mắt có, nhưng tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm hắn làm gì?

Thằng cả từ trước đến nay thông minh, không lừa được.

Cha Lục Nguyên liền trực tiếp nói: "Trói hắn lại.”

Hai đứa em hắn lập tức tiến lên, một trái một phải kìm lấy cánh tay hắn, còn không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, trói nửa người trên hắn lại.

"Cha! Hai người đang làm cái quái gì vậy?” Lục Nguyên hét.

Nhưng chính bởi vì câu hét này, làm cho người muốn tới hỗ trợ dừng bước.

Người cha bắt con trai mình, họ không thể nhúng tay vào.

"Về nhà, kết hôn." Ông Lục vẫy tay, đè Lục Nguyên lại kéo vào ga xe lửa.

Chuyến tàu tiếp theo đi về quê chỉ mười mấy phút nữa là tới, người ta đã giúp bọn họ hỏi thăm rành mạch, rõ ràng.

"Về nhà kết hôn cái gì? Con muốn kết hôn ở thủ đô! Triệu gia cũng đã bắt đầu lo liệu!” Lục Nguyên hô.

Còn có vài ngày nữa là kết hôn, hiện tại khách sạn lớn chỉ có mấy nơi như vậy, người Triệu gia đã đặt mâm tiệc, hắn đều biết.

"Bàn tiệc trong nhà cũng đã chuẩn bị xong, con về đến nhà là có thể ăn, buổi tối liền vào động phòng." Cha Lục Nguyên nói.

"Các người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?" Lục Nguyên làm thế nào cũng nghĩ không ra bọn họ đang làm trò gì.

Triệu Nhã Phân cảm thấy kết hôn ở thủ đô mất mặt, đi nông thôn càng có thể khoe thân phận đại tiểu thư thủ đô của cô ta?

"Anh Lục Nguyên, người muốn kết hôn với anh là em~" Một giọng nói nũng nịu đột nhiên xuất hiện.

Lục Nguyên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nữ nhân nói chuyện, da đầu nhất thời nổ tung.

Lục Nguyên biết cô gái này, Trần Đại Nữu, con gái nhà đồ tể cùng thôn hắn, từ nhỏ đã cường tráng, hiện tại lại càng cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn.

Nếu như hắn nhớ không lầm, cô gái này còn lớn hơn hắn ba tuổi, khi còn bé hắn còn gọi cô ta là chị.

Về sau hắn thi lên đại học, Trần đồ tể còn đến nhà hắn muốn đề thân, đối tượng chính là Trần Đại Nữu.

Lúc ấy người cả nhà đương nhiên cự tuyệt.

Nghe nói về sau Trần Đại Nữu lập gia đình, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu người đàn ông của cô ta đã c.h.ế.t rồi.

Tất cả mọi người vụng trộm nói người đàn ông của cô ta bị cô ta làm cho “mệt mỏi” mà chết.

Hiện tại cha mẹ đang làm cái gì vậy?

"Cha! Mẹ!"

"Bịt miệng nó lại." Cha Lục Nguyên nói.

Hai đứa em trai lập tức tiến lên, không biết cầm được một miếng vải rách từ chỗ nào, đã nhét vào miệng Lục Nguyên.

Trần Đại Nữu tiến lên, ôm chầm lấy Lục Nguyên như kẹp con gà con dưới cánh tay lôi đi.

Lục Nguyên dốc sức liều mạng giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể nhìn xe lửa chậm rãi lăn bánh.

"Thằng cả, con đừng oán ba mẹ, ba mẹ cũng không có biện pháp." Cha Lục Nguyên nói: "Chúng ta đã làm giấy hôn thú cho con và Trần Đại Nữu, các con hiện tại đã chính thức là vợ chồng rồi, con đừng làm rộn nữa, náo cũng vô dụng."

Lục Nguyên thoáng cái đã không còn vùng vẫy nữa, đứng sững tại đó.

Cha Lục Nguyên tiếp tục nói: "Triệu gia kia ghét bỏ chúng ta, dưa hái xanh không ngọt, bây giờ chúng ta không đem con về, đến lúc đó bọn hắn sẽ nghĩ cách g.i.ế.c c.h.ế.t con! Chúng ta cũng không thể giải oan cho con."

Con mắt Lục Nguyên chuyển động, nhìn về phía cha mình.

Cha Lục Nguyên nói: "Con nghe lời, về nhà cùng Đại Nữu sống yên ổn qua ngày, Triệu gia đã đáp ứng, không điều công tác của con đến tỉnh Vân nữa, mà điều đến bệnh viện thành phố chỗ chúng ta, con làm cho tốt, bằng bản lĩnh cùng bằng cấp của con, về sau nhất định được lên làm viện trưởng!"

Hoa Chiêu đang nghe Ngũ Lạc kể lại hiện trường.

"Không nghĩ tới người Lục gia lại có thủ đoạn dứt khoát như vậy " Cô cảm thán không thôi.

Vì những đứa con còn lại mà bọn hắn từ bỏ đứa con cả có bản lĩnh nhất.

Cũng không tính là từ bỏ, Lục Nguyên trở lại bên cạnh bọn hắn vẫn làm bác sỹ, bọn hắn vẫn có thể dính ánh sáng của hắn ta.

Nhưng cũng phải xem Lục Nguyên có muốn để cho bọn hắn dính không đã.

Dù sao bọn hắn an bài cho Lục Nguyên một người vợ như vậy.

Lục Nguyên không hận c.h.ế.t bọn hắn mới là lạ.

Triệu Nhã Đình khẩn trương đến nỗi tay xiết chặt đến tím rồi, như vậy, Lục Nguyên cũng coi như ác giả ác báo đúng không? Thậm chí, trong lòng cô ấy còn có chút băn khoăn.

Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

"Về nhà nói với ba mẹ cô, tôi nể mặt cô mới ra tay đấy, đừng để bọn hắn nghĩ nhiều, về sau luôn tìm tôi nhờ hỗ trợ, cũng không dễ dàng như vậy." Hoa Chiêu nói.

Triệu Nhã Đình xấu hổ nói: "Về sau tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa, việc lớn việc nhỏ cũng sẽ không"

"Ừ." Hoa Chiêu gật đầu: "Có chuyện gì cô hãy tìm Đào Lam, hắn cũng có thể giúp cô giải quyết đấy."

Triệu Nhã Đình lập tức ngọt ngào cười cười.

Hoa Chiêu từ chối ăn cẩu lương, đuổi người đi đưa tin cho Triệu gia.

Triệu gia đang chuẩn bị phát thiếp mời, mời thân thích bạn bè tới tham gia hôn lễ của Triệu Nhã Phân đây này.

Cái này nếu phát ra ngoài, chính là chiêu cáo thiên hạ, nếu không kết hôn nữa mới mất mặt.

Cũng may Triệu Nhã Đình trở về kịp thời.

Cha Triệu vỗ ba cái: "Cao! Thật sự rất cao! Sao lúc đầu cha không nghĩ tới vậy! Như vậy đã giải quyết được Lục Nguyên kia, còn không cần làm kẻ ác!"

Nhìn xem Hoa Chiêu đã làm gì đi, sắp xếp công tác cho năm người, điều động công tác của Lục Nguyên, không có gì hơn.

Đây đều là chuyện tốt! Ai dám nói đây là làm ác? Trái với quy tắc?

An bài mấy công tác cộng tác viên mà thôi, sẽ không có ai tố cáo.

Về phần Lục Nguyên có muốn kết hôn với cô gái kia không, đó là chuyện cha mẹ của hắn quyết định, từ xưa hôn nhân đều do cha mẹ làm chủ

Việc này vốn cũng không có khuyết điểm gì, có cũng không ai nghĩ đến trên đầu Hoa Chiêu.

Tay hoàn toàn sạch sẽ giải quyết chuyện này.

"Học một chút đi, các con nhanh học một chút đi! Học được một nửa, con đường tương lai sẽ càng thuận lợi!" Cha Triệu chỉ mấy đứa con trong phòng nói.

Hôm nay người Triệu gia rốt cuộc cũng nổi lên, đến mấy đứa con trai đang công tác bên ngoài cũng gọi trở về.

Biểu tình của mọi người đều bình thường, chỉ có Triệu Nhã Phân mừng như điên.

Nhưng cha Triệu bây giờ nhìn thấy cô ta liền tức giận.

Đều là do cô ta gây ra phiền toái!

Thiệp mời mặc dù chưa phát ra ngoài, rất nhiều người cũng đã nghe được tiếng gió rồi, dù sao bọn hắn cũng đã đặt tiệm cơm rồi.

Về sau cô ta sẽ khó tìm nhà chồng.

"Nếu không như vậy, để cho em gái kết hôn trước, nói tiệm cơm đặt cho em ấy!" Triệu Nhã Phân lập tức nói.

"Đi qua một bên!" Cha Triệu tức giận nói: "Đào Lam là người không mời nổi tiệc rượu sao? Cần nhà gái xử lý? Hoa Chiêu nói, mời khách ở nhà cô ta!"

Mặt Triệu Nhã Phân tối sầm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cha Triệu cười với mấy đứa con khác nói: "Đến lúc đó các con phải biểu hiện thật tốt! Lọt vào mắt lãnh đạo nào, không chừng có thể kết thông gia rồi!"

Bên trên Triệu Nhã Đình có hai anh trai, đều chưa kết hôn, phía dưới có em trai em gái, đều đang đi học, nhưng không đến vài năm cũng nên tìm đối tượng.

Thậm chí hiện tại tìm cũng không quá sớm.

Không khí Triệu gia lập tức náo nhiệt lên, ai không muốn tìm một nhà khá giả? Mặc kệ nam hay nữ.

Duy chỉ có Triệu Nhã Phân, cô ta nhất định sẽ không tìm thấy đối tượng môn đăng hộ đối.

Cô ta trầm xuống mà nhìn Triệu Nhã Đình.

Là nó, cướp đi đối tượng mà người trong nhà giới thiệu cho cô ta, bằng không thì hôm nay người nên hưởng thụ tất cả sẽ là cô ta!

"Nhã Phân không kết hôn, vậy tiệc rượu kia coi như là lễ đính hôn của Nhã Đình cùng Đào Lam đi! Như vậy có thể che được tai mắt mọi người." Anh cả Triệu gia Triệu Nguyên nói ra.

Ngày hôm sau cha Triệu lập tức đi tìm Hoa Chiêu nói chuyện.

Hoa Chiêu đương nhiên không có ý kiến gì, vài ngày sau với tư cách người nhà tham dự một chút là được rồi.

Lúc này không xảy ra tình huống ngoài ý muốn gì nữa, Đào Lam và Triệu Nhã Đình thuận lợi đính hôn.

Sau đó cuộc sống vẫn như thường lệ, ngày hôm sau bọn họ lại trở về đoàn làm phim quay phim.

Vội vàng bảy ngày, cuối cùng cũng hoàn toàn đóng máy.

Dương Lập thở phào một hơi dài.

Lúc này, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn nữa chứ?

Chuyện này ai cũng không biết.

Hoa Chiêu mỗi ngày vẫn bận rộn nhiều việc, buổi sáng đi học y, buổi chiều đến chỗ đất thầu trồng rau, buổi tối còn phải vội vàng "Thuận theo tự nhiên", nhìn xem lão ngũ có đến hay không.

Miêu Lan Chi không có việc gì làm, mỗi ngày làm các loại canh bổ cho Diệp Thâm.

Hơn nữa ánh mắt nhìn anh càng ngày càng không khách khí.

Canh đã uống nhiều như vậy Hoa Chiêu còn không có động tĩnh, không phải là chỗ đó có vấn đề chứ?

Diệp Thâm đã im lặng, không muốn cùng bà ấy đối mặt.

Hoa Chiêu xem cuộc vui đến sung sướng, chỉ là lúc nhìn thấy Lưu Nguyệt Quế ôm đứa bé bướng bỉnh kia đến, nụ cười phai nhạt đi một chút.

Lưu Nguyệt Quế mấy ngày nay rất rảnh rồi, mấy đứa nhỏ đều đi ra ngoài chơi, không ở nhà, Diệp Thượng cũng đi công tác.

Trong nhà chỉ còn lại bà ấy cùng đứa bé bướng bỉnh, bà ấy còn cảm thấy quá quạnh quẽ.

Cho nên bà ấy không có việc gì lại ôm đứa bé bướng bỉnh tới tìm Hoa Chiêu và tiểu Thận chơi, chỉ có điều hôm nay sau lưng còn mang theo một người ngoài ý muốn, Cát Hồng Miên, người con dâu không được Lưu Nguyệt Quế chào đón.

Chuyện này cũng rất hiếm có, trước kia Lưu Nguyệt Quế đều không cho cô ta đi ra ngoài, chỉ để cô ta ở nhà làm công việc nội trợ, giặt quần áo cho bọn nhỏ.

Càng chưa từng mang qua chỗ Hoa Chiêu.

Loading...