Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:46:41
Lượt xem: 75
Bà ấy đang cầm một bản in chữ phúc màu vàng óng cùng một đống câu đối mà Hoa Chiêu đưa để đi in, đau lòng nói: "Sao cháu không lấy ra sớm hơn? Sớm lấy ra sớm kiếm được tiền!"
Thứ này vừa nhìn đã thấy vui mừng, chữ to vàng óng, gần sang năm mới người người đều muốn vui mừng, thứ này vừa ra chắc chắn sẽ bùng nổ doanh thu.
"Quên mất." Hoa Chiêu nói ra.
Không phải chướng mắt chút tiền nhỏ này, mà thật sự bận quá.
Nếu không phải ngày đó Diệp Danh tới nói viết cho cô chữ phúc, cô cũng không nghĩ tới chuyện này.
Cô chẳng những nhờ Diệp Danh viết chữ phúc, còn nhờ anh cả viết thêm mấy câu đối.
Những cái này đối với Diệp Danh mà nói đều là chuyện nhỏ, khi còn bé đã luyện viết bút lông, viết câu đối, Diệp gia có một bản sách thật dày, trong đó toàn là những câu đối ưu tú.
Hoa Chiêu lưu lại nhà mình dùng đấy, những thứ khác đều nói người đưa cho Đường Phương Hà, để cho bà ấy tìm nhà máy in ấn in ra.
Đã nhớ tới rồi, có thể kiếm tiền, cô không chê nhiều tiền.
“Năm nay chỉ có thể đuổi kịp phần đuôi rồi.” Đường Phương Hà tiếc nuối nói: "Còn có vài ngày nữa đã bước sang năm mới, gia đình bình thường đều đã chuẩn bị xong."
Thứ này chậm một ngày, một tờ cũng không bán được, chỉ có thể đợi năm sau.
“Nếu đủ hàng trong năm tới, vẫn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh hôm nay cũng tới, đứng ở bên cạnh, thế mới biết những câu đối anh viết vào ngày hôm đó dùng để làm gì?
Anh lập tức bật cười, còn có chút là lạ.
Chữ của anh sắp đến ngàn vạn gia đình rồi hả?
Chuyện này. . . . .
"Bọn em không lấy không, em sẽ trả tiền nhuận bút." Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh cười nói: "Một bộ 1000 đồng."
Cô cảm thấy với chữ của Diệp Danh, trả như vậy thậm chí có chút ít.
Cô cũng là lần đầu tiên thấy bút pháp của Diệp Danh. Nếu anh cả đi theo con đường của một nhà thư pháp, một chữ không biết giá trị bao nhiêu tiền đây này.
"Nhiều lắm, không cần." Diệp Danh lắc đầu cười nói.
Anh cảm thấy Hoa Chiêu đang biến tướng phụ cấp cho mình.
Lúc trước anh vì bù tiền phạt cho Diệp Hưng cùng Diệp Đan, tiền mặt đều lấy ra rồi, còn phải mượn thêm của Diệp Thư, công việc kinh doanh trong tay cũng bị ảnh hưởng.
Hơn nữa phương thức kinh doanh phạm sai lầm nên anh đã hoàn toàn kết thúc công việc kinh doanh trong tay mình vài tháng trước.
Trước kia Hoa Chiêu đã đem những món đồ dưới mặt đất của Diệp gia kia đưa đến trong tay anh hơn phân nửa, nhưng những vật không thể bán để lấy tiền mặt.
Cho nên trong tay anh xác thực không có nhiều tiền mặt nữa.
Bất quá anh cũng không cần.
"Anh không có chỗ tiêu tiền, tiền lương còn không phải tiêu đến nhiều." Anh nói ra.
Anh ngoại trừ mỗi tháng hiếu kính người lớn, chỉ là mua đồ chơi cho bọn nhỏ, không phải ăn uống thì là đồ dùng học tập, cũng tiêu không hết bao nhiêu tiền.
"Em còn cảm thấy trả hơi ít đây này." Hoa Chiêu cười nói: "Đây chính là việc kinh doanh lớn, ai không mừng năm mới? Ai không đăng những câu đối tết? Chữ của anh cả lấy ra, tuyệt đối đè bẹp tất cả mọi người, mặc kệ là biết chữ hay không, đều sẽ mua của chúng ta đấy.”
"Một bộ câu đối hiện tại em định bán 1 đồng, in mười vạn bản, thậm chí thêm nữa..., chỉ trả cho anh 1000, quá ít."
Cô cảm thấy mình một chút cũng không khoa trương, người không biết chữ cũng có thể nhìn ra đẹp hay xấu, chữ của Diệp Danh phiêu dật tiêu sái, vừa liếc nhìn đã làm cho người ta cảm thấy thoải mái, tuyệt đối so với những người không chuyên nghiệp kia tốt hơn nhiều.
Dù là chuyên nghiệp cũng chưa chắc so được.
Bút pháp của Diệp Thâm, Hoa Chiêu cũng đã thấy, viết rất tốt, nhưng tuyệt đối không thể lấy ra viết câu đối xuân, sát khí quá nặng.
Chữ của anh mang theo một cỗ kỵ binh lưỡi mác mạnh mẽ ác liệt, dù cho đẹp cũng không thích hợp.
Chữ của Diệp Danh lại khác, người sao chữ vậy, ôn nhuận phiêu dật, như tắm gió xuân, ít nhất biểu hiện ra thoạt nhìn là như vậy đấy. . .
"Kỳ thật bán bao nhiêu tiền hoàn toàn quyết định bởi khả năng in ấn của chúng ta." Hoa Chiêu nói ra: "1000 thật sự rất ít rồi, anh cứ cầm đi!"
Đất nước có bao nhiêu gia đình? Nhà ai không dán câu đối xuân? Hơn nữa là mỗi năm lại thay mới một lần đấy.
Đó là một thị trường cực lớn.
Hoa Chiêu phân tích cho anh một chút.
Diệp Danh không cảm thấy gì, Đường Phương Hà lại kích động rồi.
Trong này có việc của bà ấy không vậy?
Chữ cũng không phải là của bà ấy, nhà máy in ấn cũng không phải là của bà ấy, chủ ý cũng không phải, bà ấy chỉ là hỗ trợ làm chân chạy.
"Còn phải phiền toái thím ba tiếp tục hỗ trợ làm chân chạy, tiếp tục cùng tất cả nhà máy in lớn liên hệ, chỉ nhận việc buôn bán của chúng ta, không được nhận của người khác, lại thông qua con đường của sách luyện tập, tiêu thụ ra đi." Hoa Chiêu nói ra.
Muốn kiếm được nhiều tiền vẫn phải bán ra cả nước, thị trường ở thủ đô quá nhỏ rồi.
Đường Phương Hà đã quen thuộc với việc sản xuất và tiêu thụ vẫn có thể tham dự vào.
"Thành phẩm chúng ta mỗi người một nửa, lợi nhuận cũng mỗi người một nửa." Hoa Chiêu nói.
"Được được được!" Đường Phương Hà liên tục gật đầu, bà đương nhiên vui vẻ.
Việc phải làm cũng không phải việc khó gì, tùy tiện chọn ai đến cũng được, Hoa Chiêu lại đem nhân bánh này cho bà, bà nhớ kỹ là tốt rồi.
Hoa Chiêu cười cười với Đường Phương Hà, cho bà ấy làm là vì cô cảm thấy Đường Phương Hà là người biết học hỏi từ sai lầm.
Từ lần trước nói chuyện với bà ấy xong, bà ấy lập tức sửa lại rồi.
Căn nhà lớn mới mua không ở, thành thành thật thật trở về ở nhà Diệp Thành, ngừng dạy học mấy tháng cũng đã tiếp tục trở lại.
Đối với người bên ngoài nói mình chỉ là người làm công, hiện tại công việc bận rộn đã xong, tiếp tục trở về làm giáo viên.
Hơn nữa bà ấy còn đến nhà mấy đứa nhỏ bị chó cắn trước kia xin lỗi, lại tặng đồ đưa tiền, còn cam đoan về sau nếu như đứa nhỏ bởi vì lần chó cắn này mà xảy ra vấn đề gì, bà ấy đều phụ trách.
Rốt cuộc cũng đã nhận được sự tha thứ của mấy người nhà kia.
Cho nên Hoa Chiêu một lần nữa cho bà ấy nhân bánh.
Diệp Danh cười cười, không cự tuyệt.
Lúc trước anh ngược lại cũng không chú ý tới thị trường này, nghe Hoa Chiêu phần tích, thật đúng là cảm thấy đây là một thị trường rất lớn, hơn nữa nó ở ngay dưới mũi, lại không được ai phát hiện ra.
Người bình thường thực sự không phát hiện được, bởi vì hiện tại câu đối đều do nhà mình viết.
Mỗi khi đến cuối năm, thị trường giấy đỏ cùng mực nước ngược lại buôn bán rất tốt.
Nếu mình không biết viết sẽ nhờ người khác viết, thân thích ah, hàng xóm ah.
Hoa Chiêu thấy Diệp Danh đồng ý cũng vui vẻ.
Một năm viết một trăm, tám mươi bản gì đấy, có thể kiếm được 10 vạn, hơn nữa các loại kiểu chữ phúc, một chữ cô cũng trả 1000, kiếm được hơn mười hai mươi vạn, đổi thành nhà.
Một năm đổi một bộ.
Về sau cần dùng tiền, bán một cái nhà, lập tức có thể tự do tài chính rồi.
Số tiền này trong sạch và có thể kiểm chứng được, không ai nói trước được điều gì, nó an toàn hơn bất kỳ công việc kinh doanh nào mà anh cả kinh doanh.
Loại người có thân phận như anh cả, về sau sẽ bị quản càng ngày càng nghiêm, không cho kinh doanh bất kỳ thứ gì.
Ba người nói chuyện cũng không nhỏ giọng, người xung quanh muốn nghe đều nghe thấy được.
Tôn Diễm cảm thấy toán học của mình không đủ dùng, trong lòng x10,x10, lại x10, cũng không thể tin được ba người bọn hắn đang nói chuyện kinh doanh kiếm được nhiều tiền như vậy.
Cô ta đẩy Diệp Thần, ra hiệu hắn đi qua.
Diệp Thần liếc nhìn Tôn Diễm, lắc đầu với cô ta, ngồi ở chỗ kia bất động.
Tôn Diễm sốt ruột mà nháy mắt mấy cái.
Diệp Thần trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài không để ý tới cô ta.
Hắn biết rõ ý tứ của Tôn Diễm, muốn hắn đi nịnh nọt Hoa Chiêu, tham dự vào, lời ít tiền.
Hắn không quen, cũng sẽ không.
Tôn Diễm hầm hừ mà liếc hắn một cái, cuối cùng không có biện pháp, tự mình đi tìm Hoa Chiêu.
"Chị dâu hai, em nghe thấy mọi người nói chuyện, mọi người làm lớn như vậy, cần nhân thủ không? Chị thấy em được không? Em biết chữ, tốt nghiệp trung học! Việc gì cũng có thể làm!" Tôn Diễm nói ra.
Hoa Chiêu nhìn cô ta: "Không phải em đã có công tác?"
Tôn Diễm làm việc trong nhà máy trang phục, hiện tại mặc kệ là nhà máy gì, đều là xí nghiệp nhà nước, đều là bát sắt, cô ta không cần bát sắt nữa rồi hả?
Tôn Diễm lập tức nói: "Em mới chỉ là người học việc, một tháng hơn ba mươi đồng, còn không biết lúc nào mới trở thành nhân viên chính thức, dù là lên chính thức đấy, một tháng cũng chỉ sáu bảy mươi đồng là cao nhất, cả đời cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
Cô ta nói thẳng, mình muốn kiếm nhiều tiền hơn.
Cô ta vất vả một năm, kiếm được ba bốn trăm, bảy tám trăm đồng, nhưng nhìn người ta, há miệng ngậm miệng là bảy tám vạn, bảy tám chục vạn, bảy tám trăm vạn. . . .
Cơ hội này nếu không bắt được cô ta sẽ gấp chết.
Hoa Chiêu cười cười, thích tiền không phải tật xấu, cô cũng thích tiền, cô cũng tham tiền.
Hào phóng nói ra, đừng ở sau lưng nói nhỏ giở trò là được.
"Em cũng nghe thấy rồi, tiền vốn, triển khai hoạt động, hai người bọn chị đã xử lý xong xuôi rồi, hiện tại chỉ thiếu người chấp hành, loại người này đi ra ngoài thuê cũng được, cũng chỉ là lĩnh tiền lương, không kiếm được số tiền lớn." Hoa Chiêu nói.
Tôn Diễm có chút thất vọng.
Nhưng cô ta cũng hiểu, cô ta một không ra tiền vốn, hai không nghĩ kế, cũng chỉ có thể tham dự vào làm việc, làm công cho người ta, công việc của cô ta cũng không đáng giá hơn những người khác.
Cũng không thể trả cho người khác 50, trả cho cô ta 500.
Quy củ của Diệp gia, Diệp Thần đã nói cho cô ta biết rồi, anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, trước kia bọn hắn còn không được vay tiền nhau, bây giờ tất cả mọi người đều có tiền rồi, cho mượn một vạn tám ngàn cũng không phải chuyện lớn.
"Làm công cũng được, cũng phải nhiều hơn 30 đúng không?" Tôn Diễm cười nói: "Hơn nữa em cảm thấy làm ở nhà máy trang phục không có ý nghĩa, nghĩ tới đạp máy may cả đời, em đã cảm thấy đủ rồi, đời này sống quá vô dụng rồi, đi theo chị dâu hai cùng dì Đường làm một trận, em cảm thấy có thể học được thêm chút năng lực."
Đường Phương Hà nhìn cô ta cười.
Hoa Chiêu cũng nhìn cô ta cười.
Cô em dâu này, tuổi không lớn lắm, rất xinh đẹp, miệng cũng khéo, biết ăn nói, biết làm việc, vậy thì cho cô ta một cơ hội.
"Vậy trước hết em cứ đi theo thím ba giúp đỡ một chút, khi đã hiểu rõ công việc rồi hãy chọn cho mình công việc thích hợp mà làm." Hoa Chiêu nói.
Bán câu đối xuân, cũng phải thành lập một công ty chuyên môn, phải tổ chức đoàn đội, mọi vị trí đều cần tiền.
Tôn Diễm không nghĩ tới cô lại nhẹ nhàng đồng ý như vậy, lập tức cao hứng nói: "Cảm ơn chị dâu hai! Cám ơn dì Đường!"
"Không cần cám ơn dì, thế nhưng dì là một bà chủ nghiêm khắc, không nuôi người rảnh rỗi, làm không tốt đừng trách dì mắng cháu, thật sự làm không tốt dì còn có thể sa thải cháu, đến lúc đó bát sắt cháu cũng không còn, không có cơm ăn đừng trách dì." Đường Phương Hà nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.
Đừng chỉ mọc ra một cái mồm miệng khéo léo, thực tế lại gian manh lười biếng trơn trượt cái gì cũng không làm được, người như vậy bà ấy cũng không cần, vợ Diệp Thần thì thế nào? Dù là con dâu ruột, bà nên mắng cũng sẽ mắng.
Nói đến con dâu ruọt, Đường Phương Hà tự nhiên để tay trên bụng, nhìn gian phòng bên kia Diệp Thành đang cùng Diệp Thượng nói chuyện.
Hắn được nghỉ đông, về mấy ngày, bọn hắn hiếm khi gặp nhau thời gian dài như vậy, cũng không biết mình có thể có hay không. . .
Đợi vài ngày nữa nhìn xem bạn tốt có tới hay không, nếu tới..., bà phải tìm Hoa Chiêu nhìn cho mình một chút.
Tuổi càng lớn, càng cô độc, càng thích trẻ con.
Đặc biệt là trông thấy mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu, ngoan ngoãn đáng yêu đứng bên người, giọng nói trẻ thơ gọi "Mẹ", bà cũng muốn đỏ mắt c.h.ế.t rồi.
Bà cũng muốn sinh một đứa, bằng không thì công tác bận rộn xong về đến nhà, đến chó cũng không có, quá nhàm chán, quá tịch mịch.
"Dì Đường yên tâm! Cháu là người tuy có thể không thông minh, cũng không có kinh nghiệm công tác, nhưng cháu là người rất chịu khó! Dì nói cháu làm gì cháu liền làm cái đó! Cam đoan không lười biếng." Tôn Diễm nói ra.
Đường Phương Hà cười cười: "Như vậy là tốt nhất."
Đường Phương Hà quay đầu cùng Hoa Chiêu thảo luận chuyện công ty mới mở đưa vào hoạt động thế nào, bà muốn mời ai đến.
Trong thời gian ngắn như vậy, bà ấy còn nghĩ tới việc mời ai.
Diệp Danh cũng nhịn không được nhìn bà ấy nhiều hơn.
Đường Phương Hà thật sự lợi hại, làm giáo viên mấy năm này, bà ấy cũng không phải làm chơi đấy, nhiều năm như vậy yêu mến chăm sóc học sinh cũng không phải vô ích.
Bà chẳng những chăm sóc học sinh nghèo khó, gia đình của học sinh tốt bà càng chú ý…
Chẳng những có nguồn nhân mạch cực lớn, còn đem mỗi một học sinh thậm chí anh em cha mẹ trong nhà của bọn hắn đều sờ soạng rõ ràng.
Nói đến dùng người, bà có thể thành lập 10 công ty, người cũng dùng không hết.
Đây cũng là nguyên nhân Hoa Chiêu cho bà ấy một nửa cổ phần công ty.
Cô chỉ là một người ra ý tưởng, ra một chút tiền vốn, còn lại chỉ cần ngồi yên đợi lấy tiền là được, chính mình còn muốn một nửa, kỳ thật cũng là vì Đường Phương Hà nguyện ý cho cô ~
Bằng không thì bà ấy quay đầu lại tự mình thành lập một công ty cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Chỉ có điều như vậy sẽ đắc tội với Hoa Chiêu rồi. . . . Đường Phương Hà ngu ngốc mới làm như vậy.
Tôn Diễm yên tĩnh mà ngồi ở một bên nghe, không chọc vào một câu nào nữa.
Cô ta nháy mắt nhìn người mẹ kế này, quyết định đem bà ấy xếp phía sau Hoa Chiêu, trở thành người thứ hai ở Diệp gia cô ta cần nịnh nọt, mà ngay cả bố chồng cùng Diệp Thần, đều phải xếp hạng ở phía sau.
...
Thời gian thoáng một cái đã qua, đã sắp tới đêm 30.
Diệp Thâm lại chưa trở về.
Bất quá anh đã gọi điện thoại trở về báo bình an, đường bị chặn do bão tuyết, bên cạnh anh lại có lãnh đạo lớn, không nên đạp tuyết chạy đi, cho nên phải lưu lại đón năm mới.
Diệp An cũng chưa trở về, bên kia công nhân tuy nghỉ rồi, nhưng Hoa Chiêu có rất nhiều đất, muốn tranh thủ nghỉ ngơi đi xem xét, suy nghĩ rồi tính toán kế hoạch xây dựng như thế nào trong tương lai, cũng không trở lại.
Hắn một lòng phấn đấu cho sự nghiệp như vậy , người trong nhà cũng không dám quấy rầy hắn, cũng không gọi hắn trở về.
Diệp Đào ngược lại được nghỉ đông, nhưng hắn nghe được chuyện của anh cả, nhà cũng không trở về, trực tiếp chạy đến Bằng Thành.
Diệp Thư xa ngoài vạn dặm, cũng không trở về.
Bất quá Diêu Khôn gọi điện thoại cho Hoa Chiêu, trong điện thoại hắn kích động mà nói năng lộn xộn: "Anh cảm thấy, chúng ta đã không giống với lúc trước."
Hoa Chiêu cười: "Chúng ta cho tới bây giờ đều không giống."
Diêu Khôn cũng không cùng cô đấu võ mồm, hắn phối hợp nói ra: "Anh cảm thấy, Diêu ký của chúng ta, sẽ là số một trên thế giới."
Giọng nói kích động của hắn rưng rưng, Diêu gia thật sự xoay người rồi nha?
"Khoa trương." Hoa Chiêu cười nói: "Chỉ là danh tiếng số một trong một loại thực phẩm, còn là tạm thời, đừng kích động, tương lai đường còn rất dài."
Diêu Khôn lau mặt: "Những điều này anh cũng biết. . . Em không thể để cho anh say mê trong chốc lát sao? Số một là số một! Hiện tại rất khó để trở thành số một! Chỉ cần anh nỗ lực làm việc và giữ được nó, chúng ta sẽ luôn là số một! "
"Đúng vậy, anh cố gắng lên." Hoa Chiêu cười nói. Có đối tác luôn tích cực chủ động muốn trở thành số một trên thế giới thật tốt.
Cô giống như trồng một đồng tiền vào trong đất, sau đó nó đã phát triển thành một cái cây rụng tiền. Cây rụng tiền này, cô đã trồng mấy cây.
"Ăn cơm thôi." Miêu Lan Chi cùng Trương Quế Lan, Lưu Nguyệt Quế, Diệp Anh và mấy người khác đồng loạt từ phòng bếp đi tới, bắt đầu dọn thức ăn lên trên bàn.
Hoa Chiêu hiện tại muốn vào cũng lách không vào nổi.
Năm nay phòng bếp Diệp gia có thêm Tôn Diễm, còn có người chưa từng xuống bếp Diệp Lị.
Diệp Lị trưởng thành, đột nhiên đi tìm Lưu Nguyệt Quế học trù nghệ rồi, làm Lưu Nguyệt Quế cao hứng c.h.ế.t mất, tận tình chỉ dạy.
Đồ ăn dọn lên trên bàn, người một nhà đều vui vẻ ra mặt, Diệp Chấn Quốc bưng chén rượu lên chuẩn bị nói chuyện.
Chuông cửa nhẹ vang lên, Diệp Danh tự mình đi mở cửa.
Vệ sỹ trong nhà đều nghỉ rồi, người ta cũng cần đón năm mới, vài năm trước bọn hắn không có cơ hội nghỉ ngơi, năm nay Hoa Chiêu đều cho nghỉ.
Vấn đề an toàn do cảnh vệ của Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu điều qua, dù sao bọn họ cũng không nghỉ đấy.
Lễ mừng năm mới, Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu cũng đều ở chỗ này.
Còn có Diệp Danh.
Có bọn họ, Hoa Chiêu cảm thấy ở đây phòng thủ kiên cố, rất an toàn.
Một lát sau, Diệp Danh mặt không biểu tình đi đến, đi theo phía sau là một đoàn người.
Diệp Chấn Quốc thấy một ông lão đi trước, chén rượu trong tay để mạnh xuống, vỗ vào mặt bàn.
Hoa Chiêu không biết thân phận của ông lão này, nhưng cô thấy Diệp Giai cùng Miêu Bân ở cuối đội ngũ, liền đoán được.
Lại nhìn Miêu Lan Chi, ánh mắt của bà đã mở lớn, khóe miệng run rẩy, biểu cảm trên mặt không thể nói là hoảng sợ hay là kích động.
Người này là cha của Miêu Lan Chi, Miêu Cương a?
Hoa Chiêu nhanh chóng trấn an mẹ chồng, bà ấy đang sợ hãi, đừng có lại kích động đến chảy m.á.u não ah!
"Mẹ, không có việc gì." Cô giữ chặt Miêu Lan Chi vuốt nhẹ.
Miêu Lan Chi quay đầu nhìn cô, ánh mắt chậm rãi tập trung, nhìn cô hít thở sâu, chậm rãi an tĩnh lại.
Không có gì phải kích động, vốn đã biết cha còn sống, chỉ có điều không nghĩ tới còn có một ngày gặp lại mà thôi.
"Anh bạn già, nhiều năm không gặp, sao thấy anh một chút cũng không thay đổi? Vẫn giống như trước kia?" Ông ta vào nhà, đứng ở cửa ra vào, hai tay chống gậy cao đến thắt lưng, kinh ngạc mà nhìn Diệp Chấn Quốc nói.
Thái độ tự nhiên tùy ý, mang theo kinh ngạc cùng vui vẻ.
Giống như ông bạn già nhiều năm gặp lại.
"Bộ tóc kia của ông, tuyệt đối là nhuộm đấy! Nhuộm ở đâu vậy? Tự nhiên như vậy? Giới thiệu cho tôi một chút." Ông ta cười nói.
Còn quen thuộc như vậy.
Không đúng, vốn hai người cũng rất quen thuộc, bạn hữu bao nhiêu năm rồi.
"Hừ! Đừng giở điệu bộ này ra với tôi!" Diệp Chấn Quốc lạnh lùng mà nhìn ông ta: "Hôm nay là bữa tiệc gia đình của Diệp gia, người không có phận sự, không chào đón! Diệp Danh! Tiễn khách!"
"Vâng." Diệp Danh lập tức nói.
Vừa rồi ở ngoài cửa, đây rốt cuộc cũng là ông ngoại của anh, huyết mạch áp chế. . . Anh không thể trực tiếp đuổi người, bây giờ ông nội mở miệng, vậy không có vấn đề rồi.
Miêu Cương đứng nguyên tại chỗ, cây gậy gõ xuống hai cái: "Ông bạn gì, tôi sai rồi, một suy nghĩ sai lầm năm đó, đúc thành sai lầm lớn cả đời, ông nói, phải làm thế nào ông mới có thể tha thứ cho tôi?"
"Hừ." Diệp Chấn Quốc lạnh lùng nói: "Tôi chính là mạng lớn, bây giờ có thể chính tai nghe thấy ông xin lỗi, bằng không thì, ông chỉ có thể đến mộ phần của tôi mà nói nha?
"Không đúng, nếu tôi thật sự c.h.ế.t rồi, ông còn có thể xin lỗi? Ông cao hứng cũng không kịp!" Diệp Chấn Quốc lại nói: "Tiễn khách!"
"Ông bạn già, tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi, lại thâm cừu đại hận, hãy để nó cùng tôi xuống mồ a, bây giờ nể mặt bọn nhỏ, ông hãy tha thứ cho những tiểu bối Miêu gia này a, bọn hắn đều là người vô tội, năm đó bọn hắn mới mấy tuổi, căn bản không tham dự bất cứ chuyện gì." Miêu Cương lại nói.
Hoa Chiêu cảm thấy thân thể Miêu Lan Chi run lên một cái.
Cha sắp chết, đặt ở trên người ai cũng khó chịu a? Dù là người cha này cùng bà có thù hận không giải được.
Hoa Chiêu thở dài, vỗ vỗ bà: "Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình. . . Mẹ cũng đừng quá khổ sở."
Giọng cô không lớn không nhỏ, trong phòng đang yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe thấy được.
Miêu Cương lập tức nhìn cô, nói gì vậy? Giống như ông ta đã c.h.ế.t rồi vậy, còn thiếu một câu bớt đau buồn thôi!
Ông ta híp mắt nhìn Hoa Chiêu, thấy vị trí ngồi của cô, nhìn bộ dang của cô, liền đoán được thân phận của cô, há hốc mồm không đáp trả lại cô.
Diệp Chấn Quốc vẫn không chịu nể mặt: "Hiện tại biết tiểu bối là người vô tội đúng không? Năm đó tại sao ông không buông tha cho tiểu bối Diệp gia?"
"Tại sao không? Tôi không muốn ra tay với bọn chúng." Miêu Cương nói đến hùng hồn: "Tôi còn muốn Diệp Danh cùng Diệp Thâm làm cháu rể của tôi đây này! Yêu thương bọn chúng còn không kịp!"
"Hừ!" Diệp Chấn Quốc hừ lạnh một tiếng.
Diệp Danh cùng Diệp Thâm làm cháu rể của ông ta? Giẫm lên t.h.i t.h.ể của ông và Diệp Mậu, nhận giặc làm cha sao?
Lúc ấy nói hay lắm hai người cưới cháu gái Miêu gia hắn sẽ bỏ qua cho ông và Diệp Mậu, nhưng căn bản không có khả năng đấy.
Chuyện đã phát triển đến một bước đó, đã không phải do Miêu gia hô ngừng là có thể ngừng đấy.
Thiên hạ cũng không phải là của Miêu gia, để cho bọn hắn định đoạt!
Miêu Cương muốn lưu lại Diệp Danh cùng Diệp Thâm, là muốn nắm chặt nhân mạch cuối cùng của Diệp gia mà thôi.
"Tiễn khách!" Diệp Chấn Quốc lại hô, lần này trong giọng nói đã kẹp lấy sự tức giận.
Miệng lưỡi của ông vốn không lợi hại, hiện tại cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy nói những chuyện cũ bẩn thỉu này, đã trôi qua rồi.
Miêu gia hiện tại tính là cái đếch gì! Không có tư cách cùng ông nói chuyện!
Miêu Cương lại dùng gậy chống xuống đất.
Diệp Danh nhíu mày thò tay, thật sự không thể không kéo ông ta đi ra ngoài rồi, chỉ có điều như vậy có chút lúng túng.
Anh khi còn bé, cũng lớn lên bên gối ông ngoại.
Hoa Chiêu đứng lên, đi vài bước tới "đỡ" Miêu Cương đi.
Diệp Danh lúng túng, cô chỉ là một người ngoài không biết xấu hổ.
Miêu Cương muốn giãy dụa, vậy mà phát hiện căn bản giãy không được, mắt thấy sẽ bị túm đi.
Diệp Giai đột nhiên lao tới ngăn ở cửa ra vào.
"Đây là cha của mẹ chồng cô! Ông ngoại cô! Cô có bộ dạng con cháu không? Sao lại vô lễ như vậy!" Diệp Giai hô.
"Tôi có lễ hay không có liên quan gì tới cô?" Hoa Chiêu vừa nói vừa muốn đẩy cô ta.
Diệp Giai ôm bụng một cái: "Cô dám đẩy tôi? Tôi thế nhưng là phụ nữ có thai! Ngã một phát cô đền không nổi!"
Hoa Chiêu nhìn bụng Diệp Giai, hơi có chút phồng lên, có vẻ tầm hai ba tháng.
Cô ta hai tay chống nạnh mà ngăn ở cửa ra vào, một bộ một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Gần sang năm mới, Hoa Chiêu thật đúng là không muốn thấy máu, hoặc là một thi hai mệnh.
Hoa Chiêu đang xem xét, Diệp Danh đã đi qua mở cửa.
Hoa Chiêu kéo người đi.
Diệp Giai bổ nhào qua ngăn cản.
"Diệp Thần Diệp Lị." Hoa Chiêu hô.
Diệp Thần và Diệp Lị kịp phản ứng, lập tức đã chạy tới ngăn Diệp Giai.
Ân oán trước kia với Miêu gia Chu Lệ Hoa đã nhiều lần nói với bọn họ, trong miệng luôn lẩm bẩm trước kia không nói cho bọn họ biết, cho rằng không dùng đến, hối hận thì đã chậm, mới khiến cho Diệp Giai nhảy vào hố lửa.
Bọn hắn đã biết Miêu gia lúc trước đã làm nên trò gì, hiện tại không thể nhìn Diệp Giai ở đây làm trò.
Hai người chống đỡ Diệp Giai.
"Các người làm gì? Các người thả tôi ra!" Diệp Giai dốc sức liều mạng giãy dụa: "Tô là chị, là em gái của hai người! Hai người vậy mà giúp đỡ cô ta đối phó với tôi! Hai người còn có lương tâm hay không!"
"Em gái của tôi, chỉ có một mình Diệp Lị." Diệp Thần đột nhiên nói ra.
Đã biết ân oán của Miêu gia cùng Diệp gia, lại nhìn Diệp Giai, hắn cũng tức giận.
Diệp Giai sững sờ mà nhìn Diệp Thần, hô to một tiếng: "Ai nha tôi đau bụng!"
Tiếng kêu sắc nhọn, dọa cho mấy đứa nhỏ trong phòng hoảng sợ.
Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, cô cảm thấy Diệp Giai đã hoàn toàn vò đã mẻ lại sứt, từng chút khôn khéo, khéo đưa đẩy trước kia đã không còn.
Diệp Giai kỳ thật vẫn có mặt mũi đấy, chỉ có điều cô ta không dùng mà thôi.
Bởi vì dùng cũng vô dụng.
"Nhìn xem nhìn xem, náo thành bộ dáng gì nữa, chẳng ra cái thể thống già cả." Bị Hoa Chiêu kéo đi ra ngoài, Miêu Cương vậy mà còn tiếp tục nói.
Động tác của Diệp Thần cùng Diệp Lị dừng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-270.html.]
Diệp gia giãy giụa ra khỏi bọn hắn chạy vào trong phòng, không có ai phản ứng, cô ta liền "Bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Ông nội, cháu sai rồi! Ông nội nể mặt chắt trai, tha thứ cho cháu đi!" Cô ta ôm bụng khóc ròng nói.
Miêu Cương cũng quay đầu nhìn Diệp Chấn Quốc: "Diệp gia cùng Miêu gia hiện tại lại có hậu nhân rồi, ông không thể nể mặt bọn nhỏ mà tha thứ cho những bọn tiểu bối này? Tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi, cái gì cũng không cầu, chỉ cầu bọn hắn bình an là tốt rồi."
Diệp Chấn Quốc nặng nề mà nhìn ông không nói lời nào, không biết là tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, hay là chẳng muốn nói.
Miêu Cương lại gõ nhẹ cây gậy.
Không để yên rồi hả? Hoa Chiêu cũng không kéo ông ta nữa, ông già này một bộ quân tử bị bắt nạt vừa thấy cô ta tức giận.
"Thực sự cái gì cũng không cầu, vậy im lặng ở lại đó là tốt rồi, đến thủ đô làm gì?" Hoa Chiêu nói.
Bọn hắn nếu trung thực co lại ở thủ đô, khả năng cô cả đời cũng không nhận ra bọn hắn.
Miêu lão gia tử dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Hoa Chiêu đã đem tay buông lỏng ra, đứng cách ông ta xa một chút.
"Bọn nhỏ dù sao cũng phải sống. . ." Ông ta nói ra.
"Cho nên vẫn có điều muốn cầu, vậy đừng nói đến đường hoàng như vậy, tất cả mọi người đều là người thông minh, nói chuyện đừng âm dương quái khí." Hoa Chiêu nói.
Miêu Cương cúi đầu nhìn Hoa Chiêu, cũng không nói ra lời.
Bất kể lúc thịnh hay lúc suy, chưa từng có tiểu bối nào nói chuyện với ông ta như thế này.
"Các người nhìn cô ta! Cô ta nói chuyện quá phận như vậy các người không nghe thấy sao! Tôi gả cho người ta các người lại đem tôi trục xuất khỏi gia tộc! Các người cũng quá phân biệt đối xử rồi! Tôi đến cùng cũng là huyết mạch của Diệp gia!" Diệp Giai ngồi dưới đất, khóc đến thương tâm.
Đã mất đi mới biết quý trọng.
Lúc là một phần của Diệp gia cô ta cũng không cảm thấy gì, ăn uống chỉ tốt hơn người bình thường một chút, phòng ở vẫn phải thuê đấy, phương diện khác không có bất kỳ ưu đãi nào.
Muốn thi vào đại học còn phải dựa vào chính mình nghĩ biện pháp. . . .
Kết quả thi đậu còn không cho đi!
Cô ta cảm thấy thân phận Diệp gia cũng chỉ có như vậy.
Nhưng bị đuổi ra khỏi Diệp gia rồi, rốt cuộc cô ta cũng cảm nhận được với tư cách một người bình thường, với tư cách một người không có nhà mẹ đẻ có bao nhiêu khó khăn.
Miêu gia cũng muốn dày vò c.h.ế.t cô ta!
Nhưng Miêu Bân đối với cô ta rất tốt, vì đứa nhỏ trong bụng, vì thể diện, vì Miêu Bân, cô ta không thể ly hôn.
Cô ta vẫn phải trở lại Diệp gia, là người hữu dụng đối với Miêu gia, để cho Miêu gia để mắt đến cô ta! Cung phụng cô ta!
Gần sang năm mới, Diệp Giai khóc đến làm cho mọi người khó chịu.
"Câm miệng! Đi ra ngoài!" Diệp Thành đột nhiên hô.
Chu Lệ Hoa không ở đây, ông ta mắng Diệp Giai là thích hợp nhất, rốt cuộc cũng là cha ruột.
Diệp Giai liếc ông ta một cái, tiếng khóc dừng lại, một giây sau khóc đến lớn tiếng hơn!
Diệp Thành cũng không có biện pháp rồi.
Nó mang thai, để cho người ta kéo đi ra ngoài sao?
Ông ta nhìn Hoa Chiêu, sợ Hoa Chiêu động thủ với Diệp Giai.
Rốt cuộc cũng là con gái của ông ta.
Hoa Chiêu đi về phía Diệp Giai.
Diệp Giai lại càng hoảng sợ, dừng khóc, la lớn: "Cô làm gì? . . . Hắt xì! . . . Hắt xì! . . . Hắt xì!"
Cô ta đột nhiên hắt xì liên tiếp mấy cái, làm thế nào cũng không ngăn được.
Hoa Chiêu thừa cơ đem cô ta từ trên mặt đất kéo lên, kéo đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua cửa ra vào, còn túm lên Miêu Bân đang thành thật đứng đó.
Miêu Bân không dám cùng Hoa Chiêu động thủ, luôn làm người thành thật, ngoan ngoãn bị cô kéo đi ra ngoài.
"Láy nữa ông nội của anh cũng sẽ ra, sau đó các người đi nhanh lên, còn dám bước vào cửa một bước, tôi c.h.ặ.t c.h.â.n các người. Đối với anh, tôi có thể hạ thủ được." Hoa Chiêu nhìn Miêu Bân nói.
Điểm ấy Miêu Bân tin, ánh mắt của cô quá lạnh rồi.
"Hắt xì! . . ." Diệp Giai vung vẩy tay muốn phản kháng, muốn nói chuyện.
Nhưng người đã từng hắt xì cũng biết, hắt xì hơi liên tục, thân thể cùng đầu óc đều không thể khống chế, cô ta không thể làm quá nhiều động tác, cũng không thể nói chuyện.
Hoa Chiêu đem Diệp Giai giao cho Miêu Bân, xoay người đi.
Hai cảnh vệ viên nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng không dám đi vào nữa.
Vậy mà khinh địch như vậy đã bị người ta mang về. . . . Sắc mặt Miêu Bân không tốt, ngữ khí quan tâm nói: "Sao em đúng lúc này lại hắt xì vạy hả? Còn không dừng lại được?"
"Em. . . . Hắt xì!" Diệp Giai nước mũi nước mắt đều chảy ra, cô ta cũng không muốn ah! Cô ta cũng không biết!
Lúc Hoa Chiêu trở về, Miêu Cương còn chống gậy đứng ở nơi đó nói nói nói.
Trong phòng ngoại trừ cô, không ai kéo ông ta đi ra ngoài.
Nếu đây là kẻ thù bình thường đã sớm đánh ra ngoài.
Nhưng ông ta là cha của Miêu Lan Chi, ông ngoại của Diệp Danh cùng Diệp Thâm, ai động thủ với ông ta đều không thích hợp.
"Lão gia tử, tôi da mặt dày, tôi không sợ người khác nói tôi không lễ phép, việc này nếu truyền đi, người biết rõ tiền căn hậu quả sẽ nói tôi quá lễ phép rồi." Hoa Chiêu ngắt lời ông ta.
"Cho nên ông tự mình đi? Hay để tôi kéo ông đi ra ngoài?" Cô nói ra.
Miêu Cương câm miệng nhìn cô.
"Tiểu Thâm thật sự cưới được người vợ tốt." Ông ta nói ra.
"Khen ngợi tôi cũng vô dụng, ông còn ba giây cân nhắc." Hoa Chiêu nói: "1. . ."
Miêu Cương trừng mắt.
Thật sự quá không cho ông ta mặt mũi!
Ông ta lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà lại để cho người ta đếm số 123?
Bất quá ông ta cảm thấy Hoa Chiêu nói được thì làm được.
Cho nên ông ta không nói nhảm nữa, quay đầu nhìn Miêu Lan Chi nói: "Cha bị bệnh nặng, bác sĩ nói tối đa còn có ba tháng, cha đến thủ đô thăm con. . . . Nếu như con còn nhớ mẹ mình, nhớ tuổi thơ, hãy đến thăm cha."
Ông ta nói xong cũng không nhìn những người khác, chống gậy run run rẩy rẩy mà thẳng bước đi.
Người Miêu gia đi ra, trong phòng vẫn rất yên tĩnh, mà ngay cả bàn của mấy đứa nhỏ cũng không còn tiếng cười đùa.
Không khí có chút nặng nề.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ của nhà nào đó.
Như một tín hiệu, hàng xóm, gần gần xa xa cũng vang lên tiếng pháo nổ.
Đây là tiếng pháo trước bữa tối.
Hoa Chiêu lập tức nói với bọn nhỏ: "Nhanh, đi ra ngoài b.ắ.n pháo hoa, thím đã chuẩn bị cho các cháu rồi."
"Vạn tuế!" Bọn lập tức hoan hô chạy đi.
Hoa Chiêu lại nói với Diệp Thần cùng Diệp Lị: "Mau đi ra trông bọn hắn."
Diệp Thần lôi kéo Tôn Diễm đi ra ngoài rồi.
Diệp Anh cũng đi ra ngoài xem bọn nhỏ.
Trương Quế Lan nhìn nhìn rồi cũng đi ra ngoài.
Hiện trong phòng chỉ còn lại mấy người lớn, không khí đã khá hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều đã trải qua chuyện đó, không cần xấu hổ.
Thân thể Miêu Lan Chi liền buông lỏng.
Từ khi người Miêu gia đến, bà vẫn luôn căng cứng.
Bên ngoài vang lên tiếng nổ vang không ngừng, trên bầu trời tràn ngập sắc pháo hoa, tuy so với đời sau màu sắc đơn giản hơn rất nhiều, nhưng vào lúc này đã thật rực rỡ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Các trẻ em liên tục hoan hô, lại vang lên tiếng cười đùa.
Trong phòng những người lớn cũng cười rộ lên.
Người Diệp gia cũng là người bình thường, bận rộn cả đời, cuối cùng cũng là vì bọn nhỏ.
Thấy bọn chúng khỏe mạnh trưởng thành, thật vui vẻ, cũng không có phiền não nữa rồi.
Hoa Chiêu chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, đủ bọn hắn b.ắ.n nửa giờ đấy, cho nên những người lớn cũng không chờ bọn chúng nữa, bắt đầu ăn.
Diệp Chấn Quốc phát biểu một vài câu ngắn gọn như thường lệ, và mọi người cũng yên tĩnh mà đã ăn xong bữa cơm tất niên này.
Sau đó mọi người tách ra.
Có người trở về đi ngủ, có người xem tivi, có người tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm.
Miêu Lan Chi liếc mắt ra hiệu với Diệp Danh cùng Hoa Chiêu, đem hai người gọi vào phòng.
Đi vào lại không nói lời nào, chỉ ngồi ở chỗ kia, cảm xúc có chút bất an.
Hoa Chiêu biết bà ấy đang nghĩ cái gì, nhưng cô cảm thấy mình tới hỏi cũng không thích hợp.
Cô nhìn Diệp Danh.
Diệp Danh hỏi: "Mẹ muốn đi thăm ông ta?"
Miêu Lan Chi dường như lại càng hoảng sợ, lập tức nói ra: "Không, không muốn. . . ."
Nhưng rõ ràng bà ấy đang rất do dự, bà ấy muốn đi.
Rốt cuộc cũng là cha mình, sắp c.h.ế.t rồi, bà ấy muốn đi nhìn mặt một lần.
Năm đó lúc mẹ qua đời, bà ấy đã không trở về nhìn mặt lần cuối.
Mỗi lần nhớ tới, luôn vụng trộm mà khóc ướt gối.
Loại tiếc nuối này, thực khó chịu đến tận xương.
Hoa Chiêu thở dài, loại cảm giác này cô hiểu, kiếp trước cha mẹ cô cũng đột ngột qua đời, cô cũng không được gặp họ lần cuối, mỗi lần nhớ tới đều tiếc nuối thống khổ.
"Vậy thì đi gặp." Cô nói ra: "Gặp mặt một lần mà thôi, chỉ đến gặp không có nghĩa là chúng ta đã cùng Miêu gia hoà giải.”.
"Chỉ cần mẹ kiên định lập trường, không bị bọn hắn đầu độc, đừng nói gặp một mặt, dù là mỗi ngày gặp, còn ở lại chiếu cố thì thế nào? Bọn hắn vẫn là bọn hắn, chúng ta vẫn là chúng ta."
Miêu Lan Chi nước mắt lóng lánh, bà có chút kích động nói: "Thật sự có thể chứ?" Còn có thể chiếu cố?
"Đương nhiên có thể." Diệp Mậu đẩy cửa tiến đến: "Rốt cuộc cũng là cha mẹ ruột của bà, trước lúc lâm chung chăm sóc ông ta cho tốt cũng là việc nên làm đấy, bà đi đi."
Đã có Diệp Mậu ủng hộ, Miêu Lan Chi bổ nhào vào trong n.g.ự.c ông ấy khóc lớn lên.
Diệp Mậu xấu hổ mà tay cũng không biết để vào đâu, ánh mắt nhìn Diệp Danh lại nhìn Hoa Chiêu.
Diệp Danh cùng Hoa Chiêu lập tức lui ra.
Đứng ở trong sân, còn có thể nghe thấy tiếng bọn nhỏ cười đùa.
Bọn chúng vội vàng ăn cơm rồi lại đi ra ngoài đốt pháo.
Pháo hoa đã nổ hết, Hoa Chiêu lại chuẩn bị cho bọn chúng rất nhiều pháo bông, còn có pháo xịt, thích hợp cho bọn nhỏ chơi.
Mà lễ mừng năm mới, cao hứng nhất cũng chỉ có mấy đứa nhỏ.
Nhất là mấy đứa nhỏ ở thời đại này.
Chờ đến đời sau đồ chơi phong phú, cuộc sống giàu có, mỗi ngày đều như lễ mừng năm mới, nên đến lễ mừng năm mới lại lộ ra có chút không có ý nghĩa rồi.
Hoa Chiêu mỉm cười mà đứng ở xa xem một lát, Diệp Danh lại gọi cô.
"Diệp Giai hắt xì là có chuyện gì vậy? Em dùng cái gì đó?" Anh hiếu kỳ nói.
Hoa Chiêu. . . . .
Không thừa nhận a, có chút quá giả dối.
Diệp Giai là tới gần cô mới bắt đầu hắt xì đấy, hơn nữa hắt hơi một đường hơn mấy chục cái cũng không có dừng lại, vừa thấy đã biết không bình thường.
"Em dùng vật này." Hoa Chiêu từ trong túi quần lấy ra một lọ thuỷ tinh nhỏ như ngón út, miệng lọ có lỗ nhỏ như những lọ đựng đồ gia vị.
Cô mở ra lắc một cái.
Diệp Danh liền ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, rất nhạt, không khó ngửi thấy.
Nhưng một giây sau anh cũng bắt đầu hắt xì, từng cái liên tục không dừng lại được.
Sau mười cái, rốt cuộc cũng ngừng.
Hoa Chiêu vừa rồi chỉ lắc rất nhẹ.
Hắt hơi một hai cái sẽ rất thoải mái đấy, hắt nhiều hơn, có thể hắt đến c.h.ế.t người.
Diệp Giai ra khỏi cửa một lát cũng dừng lại rồi, nếu để cho cô ta hắt hơi tiếp, có c.h.ế.t hay không cũng không nhất định, nhưng sẽ sinh non.
"Ai nha ông trời ơi." Diệp Danh lấy ra khăn tay, lau nước mũi nước mắt của mình: "Em thật sự là, cái gì cũng nghiên cứu!"
"Em là chuyên gia thực vật nha." Hoa Chiêu cười nói.
Cô thường xuyên nghiên cứu mấy thứ kỳ kỳ quái quái cho Diệp Thâm.
Cứu mạng, hay hại người đều có.
Không quá giới hạn, cũng cho Diệp Danh một ít.
Anh cả cũng cần cứu mạng, cần hại người. . . .
"Đây là đồ tốt, chia cho anh một chút." Diệp Danh lau nước mắt nói.
Đây quả thực là thần khí không đả thương người lại để cho người mất đi sức chiến đấu.
"Ha ha, em cũng biết là đồ tốt." Hoa Chiêu đem cái lọ trong tay trong tay trực tiếp đưa cho anh ấy: "Anh đã thấy rồi đấy, một phút đã hắt hơi 10 cái, em cảm thấy nhiều nhất là từ 10 cái trở xuống, nếu nhiều hơn đầu óc của đối phương cũng bị phun ra."
"Gần sang năm mới lại nói chuyện m.á.u me như vậy." Diệp Danh buồn cười, cẩn thận tiếp nhận lọ.
"Quay đầu lại anh sẽ đưa cho em thêm một ít chai lọ chất lượng hơn tới, dùng lọ thủy tinh quá dọa người rồi, lỡ may bị vớ, quả thực muốn chết." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu cười cười nói cảm ơn.
Đặt ở trong tay người khác khả năng muốn chết, nhưng ở trong tay cô, cô có thể lập tức khiến chúng mất đi hiệu lực. Cho nên thủy tinh hay thiếc cũng không sao cả.
...
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu vừa mới rời giường, liền thấy Miêu Lan Chi ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong phòng khách.
"Mẹ, chúc mừng năm mới! Mẹ đây là muốn đi chúc tết?" Cô hỏi.
Miêu Lan Chi lắc đầu, lại gật đầu, nói với cô: "Con mau ăn cơm, ăn xong đi cùng mẹ."
Hoa Chiêu nhìn thấy sự khẩn trương trên mặt bà ấy liền đoán được, bà ấy là muốn đi Miêu gia, thăm Miêu Cương.
Vậy cô xác thực phải đi theo, tránh cho Miêu Lan Chi bị bọn hắn ăn hết.
Hai người chuẩn bị đi ra ngoài, Miêu Lan Chi đột nhiên hỏi: "Con biết bọn hắn hiện tại đang ở đâu sao?"
Hoa Chiêu: ". . . Mẹ không biết?" Cô cũng không biết.
"Con biết nhà Miêu Phương, không biết Miêu lão gia tử hiện tại có ở đó hay không." Cô nói ra.
Miêu Lan Chi lắc đầu: "Ông ấy sẽ không ở lại nhà người ta."
Cha của bà. . . Bà cũng không thể nói là người như thế nào rồi, nhận thức của bà đối với ông ấy đã thay đổi sau lần hỗn loạn kia, nhưng bà biết ông ấy chắc chắn sẽ không ở nhà con rể.
Tuy Miêu gia bọn hắn không ngại được nhà con rể trợ giúp, nhưng trên mặt mũi vẫn đừng nên quá rõ ràng thì tốt hơn.
"Diệp Giai còn ở nhà Miêu Phương sao?" Miêu Lan Chi hỏi.
"Ở đó." Hoa Chiêu nói ra.
Tuy đã trục xuất Diệp Giai ra khỏi gia môn rồi, nhưng hướng đi cô ta cô luôn chú ý.
"Vậy ông ấy sẽ càng không ở đó." Miêu Lan Chi nói.
Bà cũng đã nghe qua, nhà chồng Miêu Phương chỉ có hai phòng một sảnh, trong phòng khách còn có Chu Lệ Hoa ở, lão gia tử đến đó thì ở đâu?
"Con đi hỏi xem." Hoa Chiêu về phía sau viện tìm được Diệp Danh đang nghỉ đông, đang chơi đùa cùng bọn nhỏ.
Anh cả tuy trước đó không biết Miêu lão gia tử đã đến, nhưng hiện tại khẳng định đã biết ở nơi nào.
Diệp Danh xác thực biết.
"Anh đưa hai người đi?" Anh nói ra.
Anh vừa nói xong, Thúy Vi lập tức ôm lấy cánh tay của anh, mặc dù không nói gì, nhưng mắt to nháy nháy ah, chính là ý tứ kia.
Chuyện còn chưa kể xong đây này!
Diệp Danh lập tức do dự.
Hoa Chiêu buồn cười: "Không cần, anh cả thật vất vả mới được nghỉ, cùng bọn chúng chơi đùa đi a, em cùng mẹ đi cũng được, lại gọi thêm hai người lái xe."
Diệp Danh nghĩ nghĩ gật đầu, nói cho cô địa chỉ.
Hai người đến đó, phát hiện hoá ra là ở vùng ngoại thành, tương lai chính là đường vành đai ba.
Thực tế chỉ là một cái thôn, chỉ có điều thôn ở thủ đô, hiện tại cũng nhà gạch ngói, không phải nhà gỗ mà thôi.
Điều kiện sinh hoạt tốt hơn một chút.
Ô tô dựa theo biển số nhà, đứng ở trước một căn nhà.
Hoa Chiêu đỡ Miêu Lan Chi xuống xe gõ cửa, người mở cửa là một ông lão.
Miêu Lan Chi vừa thấy ông ta liền bật thốt lên: "Anh cả. . . Anh sao lại. . ." Biến thành cái dạng này?
Người đàn ông ở trước mắt hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, thân hình còng xuống, vẻ mặt tang thương, chính là những ông lão có thể tuỳ tiện thấy ở ven đường, mà không phải là người anh cả hăng hái kia của bà.
Miêu Anh Hoa thấy Miêu Lan Chi cũng sửng sờ, cũng vừa liếc nhìn đã nhận ra, ông ta kinh ngạc cùng vui vẻ mà hô: "Vân Chi! Không nghĩ tới đời này còn có thể nhìn thấy cô. . . . Vân Chi ah! Cô ngược lại vẫn giống như trước kia, một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy."
Ông ta thổn thức mà nhìn Miêu Lan Chi, ánh mắt đảo qua Hoa Chiêu, nói ra: "Vào trong ngồi đi?"
Ông ta mở cửa, mời Miêu Lan Chi cùng Hoa Chiêu vào nhà.
Động tác kia, tựa như một ông lão canh cổng.
Miêu Lan Chi nhìn thấy càng thêm không đành lòng.
Lúc trước anh cả của bà, là người hăng hái giỏi giang nhất Miêu gia. . . .
Nhưng bây giờ chỉ như một người xem cửa.
Tuy đã từng hận bọn hắn, nhưng thấy như thế khó tránh khỏi thổn thức.
Hoa Chiêu nhìn bà một cái, còn chưa vào cửa đâu, vừa đối mặt một cái liền mềm lòng rồi.
"Cha đột nhiên quyết định đến đây, tới có chút vội vàng, chỉ có thể thuê chỗ này đặt chân trước." Miêu Anh Hoa giải thích nói.
Miêu Lan Chi càng đau lòng.
Bà nghĩ cha thế nào cũng mua một căn nhà để ở, Miêu gia lúc ấy tuy chịu đả kích rồi mới rời khỏi thủ đô, nhưng Diệp gia không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, bọn hắn lại phát triển nhiều năm như vậy, đến tiền mua một căn nhà cũng không có sao?
Hoa Chiêu tiện tay loạn mua phòng ốc, cho bà một loại ảo giác, phòng ở tiện tay là có thể mua đấy.
Cửa nhà giữa đẩy ra, Miêu Cương khoác áo bông đi ra, thấy Miêu Lan Chi, lập tức yêu thương mà cười.
Nhưng một giây sau ông ta mãnh liệt mà ho khan, ho khan vài tiếng, lại phun ra một ngụm máu.
Hoa Chiêu thấy rõ ràng, đây không phải là một hiệu ứng đặc biệt, đây là thật sự thổ huyết.
Lại nhìn sắc mặt của Miêu lão gia tử, trong chớp mắt đã tái nhợt.
"Cha!"
"Cha!"
Miêu Anh Hoa cùng Miêu Lan Chi đồng thời vọt tới đở lấy ông ta, hai người đều hoảng sợ.
Miêu lão gia tử lau m.á.u tươi ở khóe miệng, kiên cường nói: "Ta không sao, khục khục."
Ông ta lại ho khan vài tiếng, tiện tay đem chiếc khăn tay lau m.á.u nhét vào túi, kéo Miêu Lan Chi vào cửa: "Đến đây, mẹ con trước khi lâm chung có cái gì cho con."
Một câu lại làm cho Miêu Lan Chi ngây người, ngơ ngác theo phía sau ông ta vào cửa.
Miêu Cương từ trong nhà lấy ra một cái rương, mở ra.
Bên trong là mấy bộ quần áo, có áo bông, có trang phục hè, đều là sườn xám được thêu thùa.
"Mẹ con nói con rất thích được bà ấy làm quần áo, bà ấy cũng không có năng lực gì khác, chỉ có thể làm cho con mấy bộ quần áo, lưu lại chút kỷ niệm." Miêu Cương nói.
Nói xong, dường như có những giọt nước mắt rơi trên quần áo.
"Mẹ ah! ~" Miêu Lan Chi rốt cuộc chịu không được, bổ nhào lên trên quần áo khóc lớn.
Con dâu Miêu gia đều không quản lý việc nhà, mẹ bà luôn phải nghe cha bà đấy, có chút giống như Lưu Nguyệt Quế, chuyện bên ngoài chưa bao giờ quản, chỉ để ý cuộc sống hàng ngày của người một nhà.
Tình cảm giữa bà và mẹ luôn rất sâu đậm.
Kết quả bởi vì hai nhà thù hận, bà cùng mẹ chia cách nhiều năm như vậy, lúc mẹ bà lâm chung, bà cũng không trở về liếc mắt nhìn.
"Mẹ ah!" Miêu Lan Chi khóc đến không dừng được.
Hoa Chiêu vỗ lưng bà ấy trấn an, nhưng cái gì cũng chưa nói.
Hãy để cho bà ấy khóc lên a, không khóc lên rồi những tâm sự giấu ở trong lòng mới có thể được xoa dịu.
Nước mắt cuối cùng cũng dần khô.
Khóc hơn nửa giờ, giọng Miêu Lan Chi đã khàn, khóc không được rồi.
Hoa Chiêu lúc này mới đưa cho bà ấy chén nước nói: "Mẹ đừng quá đau buồn, lúc còn sống hãy thật vui vẻ mà sống, mọi người luôn sẽ có một ngày gặp lại."
. . .
Cha con Miêu gia nhìn cô, nói cái gì vậy? Có kiểu an ủi như vậy sao?
Miêu Lan Chi lại cảm thấy những lời này rất tốt, nếu con người khi c.h.ế.t thực sự có linh hồn, thực sự có thể nhìn thấy người thân đã khuất của mình thì còn gì phải sợ?
Bà không sợ Hoa Chiêu nói mình sớm muộn gì cũng chết, mà chỉ sợ khi c.h.ế.t đi sẽ không còn gì nữa, sẽ không thể nhìn thấy người thân của mình.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn Miêu lão gia tử, quan tâm mà hỏi thăm: "Lão gia tử bệnh gì? Đến thủ đô chữa bệnh sao?"
Cha con hai người lại liếc nhìn cô một cái, đáy mắt không có ý tốt.
Người phụ nữ này, thật sự biết cách đào hố.
Miêu Anh Hoa nói ra: "Cha tôi bị bệnh dạ dày, giai đoạn cuối. . . Chúng tôi tới thủ đô chủ yếu là để gặp Vân Chi, về phần xem bác sĩ, có kiểm tra được hay không, cũng không quan trọng."
Ánh mắt Miêu Lan Chi lại sáng ngời, bệnh này, giống như bệnh cũ của Hoa Cường ah!
Nhưng thân thể hiện tại của Hoa Cường rất khoẻ mạnh, không có chút bệnh nào.
Bà quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu, lại thấy cô cười lạnh, trong lòng lập tức lạnh lẽo.