Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:44:09
Lượt xem: 79
"Em không chạy, chuyện mạo danh bị điều tra ra, có thể không bị bắt sao?" Âu Dương nói: "Mà Hứa Tri Minh trước kia đã thấy hai người chúng ta không vừa mắt, lần này bắt được cơ hội, ông ta nhất định sẽ hung hăng giày vò chúng ta đấy!”
"Em trước tìm một chỗ trốn đi cái đã, bọn hắn nhất thời bắt không được em, khẳng định sẽ mặc kệ, cũng không phải chuyện lớn gì, nào có tinh lực phái người lùng bắt một mình em."
"Đúng." Kim Viên Viên nặng nề gật đầu.
"Đừng đến nhà thân thích, em cũng thấy đấy, thân thích kia, thấy em gặp rủi ro rồi, bọn hắn căn bản sẽ xem thường em, chê cười em còn không kịp, coi chừng bọn hắn tố cáo em, trước tiên em cứ tìm một nơi không có người biết ẩn núp đi, đợi chuyện này qua đi, anh sẽ thông báo cho em, lúc đó em hãy trở về." Âu Dương nói.
"Được!" Kim Viên Viên nặng nêg gật đầu.
Âu Dương bắt đầu lục tủ, từ trong tủ lấy ra một túi vải mở ra, bên trong có một bọc nhỏ, mở ra, là một xấp tiền.
Rất dày, nhưng đều là tiền lẻ, thực tế không có nhiều.
"Em cứ cầm, ăn uống đừng ủy khuất chính mình." Hắn vẻ mặt đau lòng nói.
Kim Viên Viên lại cười không nổi.
Chỉ bằng từng này? Có được 500 đồng không?
Đủ ăn bao lâu?
"Trước kia em đưa cho anh không chỉ như vậy a?" Sắc mặt cô ta không tốt, lạnh lùng nói ra.
Mỗi ngày, cô ta sẽ lấy một phần doanh thu ra.
Trương Quế Lan kết toán sổ sách đều không thể nhìn ra.
Vốn nguyên liệu nấu ăn có thể làm 10 bàn, mỗi bàn cô ta làm thiếu một chút, làm ra 12 bàn, nhiều ra 2 bàn căn bản không ở trong sổ sách, vậy cô ta có thể mấy cho mình rồi.
Cô ta đối với người mua một mắt nhắm một mắt mở, phòng bếp có đầu bếp phối hợp với cô ta.
Mọi người cùng nhau phát tài nha.
Còn có một chút đồ ăn thừa của thực khách, tuy còn lại không nhiều lắm, nhưng phàm là đồ thừa đẹp mắt một chút, 3 bàn lại có thể chế ra thêm một bàn, lại không ở trong sổ sách.
Số này cô ta lưu lại một phần, còn lại phân ra cho nhân viên phục vụ.
Như vậy người một nhà mới có thể thương thân thương ái.
Còn có bình rượu, hôm nay làm vỡ một lọ, ngày mai làm vỡ một lọ, quý đổi thành tiền đấy, lại là một ít khoản thu không thể tra ra đấy.
Chỉ cần muốn, luôn có biện pháp.
Mỗi ngày cô ta đều có thể khấu trừ ra không ít tiền.
Ngay từ đầu nhát gan, chỉ hơn mười đồng, về sau là mấy trăm.
Những số tiền này cô ta không dám để ở bên người, liền đưa cho Âu Dương.
500 chỉ là số tiền một ngày của những ngày buôn bán tốt.
Hắn đuổi ăn mày sao?
"Số còn lại đấy, anh giữ lại mở tiệm cơm ah!" Âu Dương nói rất hùng hồn: "Lý tưởng lúc trước của chúng ta không phải là mở một nhà hàng của chính mình sao?
"Thời gian chính là tiền tài! Tiệm cơm bắt đầu mở cửa..., một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
"Em đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, bên này anh khai trương tiệm cơm..., chờ em trở về, trực tiếp làm bà chủ rồi!"
Sắc mặt Kim Viên Viên đã khá hơn nhiều.
Nhưng trong lòng vẫn có chút không chắc. . . . .
"Không nghĩ tới em vậy mà không tin tưởng anh." Âu Dương thương tâm mà thở dài.
"Mà thôi. Vậy em cứ suy nghĩ một chút, Bằng Thành lớn như vậy, tiệm cơm nếu khai trương..., chắc chắn sẽ nổi danh đấy, em còn sợ trở về không tìm được anh sao? Đến lúc đó nếu anh không nhận nợ, em liền cho những người thân thích kia đến đập phá tiệm của anh."
Nói như vậy, biểu cảm của Kim Viên Viên đã khá hơn nhiều rồi.
"Vậy 500 cũng quá ít, em còn không biết phải ở bên ngoài bao lâu, lấy cho em 5000."
"5000 nhiều quá, mở tiệm cơm sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng tiền." Âu Dương bắt đầu cùng cô ta cò kè mặc cả, cuối cùng cho cô ta 2000.
Vội vã đưa cô ta lên xe lửa.
Hắn đuổi theo xe lửa chạy một đoạn, thẳng đến khi xe lửa khuất bóng hắn mới dừng lại ra, sau đó cười ha ha.
Trở về? Dám náo sao?
Vậy hắn sẽ dám đi tố cáo!
Chuyện mạo danh này là một thanh kiếm, có thể giữ ở trong tay Hoa Chiêu, cũng có thể cầm trong tay hắn.
Hắn hiện tại vô sự một thân nhẹ nhàng, có thể mở tiệm rồi!
Động tác của Âu Dương cũng rất nhanh, trực tiếp tìm chủ thuê nhà trước kia đã từng nói qua, thuê một cửa hàng trên một con phố đông đúc, khai trương một tiệm cơm đặc biệt lúc trước hắn đã từng nói qua.
Trương Quế Lan không bán cho hắn “tinh chất gà", không có vấn đề gì đấy, trong tay hắn còn có rất nhiều, đủ để chèo chống đến khi tiệm cơm có tên tuổi.
Trương Quế Lan mỗi ngày không ở trong tiệm, mặc dù ở cũng sẽ không ỏ phòng bếp nhìn chằm chằm vào đầu bếp xào rau, vậy lượng dùng của "tinh chất gà" kia bà ta sẽ không thể nắm giữ.
Luôn dùng hết.
Bà ta đã tìm Hoa Chiêu nói gửi qua đường bưu điện nhiều lần.
Số này hầu hết đều rơi vào trong túi Âu Dương.
... .
Ngày hôm sau Hứa Tri Minh đã tới tìm Hoa Chiêu, bên cạnh ông dẫn theo mấy người.
"Đến kiểm tra chuyện mạo danh đấy." Ông nói ra.
Chuyện cơ bản đã có thể để xác định rồi, chính là có người mạo danh, bởi vì trong hồ sơ của trường học đã viết rất rõ ràng, người trúng tuyển chính là Kim Viên Viên của trấn Kiều Đầu, địa chỉ gia đình, số trên giấy căn cước đều là như vậy.
Gia đình Kim Viên Viên kia rất nghèo, nhưng từ nhỏ đã học giỏi nhiều mặt, thi đại học lại không đậu, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc.
Mà Kim Viên Viên này, thậm chí còn chưa tốt nghiệp trường cấp ba, vừa vặn lúc kỳ thi Đại Học khôi phục, cô ta tham gia náo nhiệt mà đi tham gia một chút, không nghĩ tới vậy mà thi đậu vào một trường đại học tốt.
Lúc ấy tất cả mọi người đều kinh ngạc c.h.ế.t rồi.
"Bọn họ tới để bắt Kim Viên Viên về điều tra đấy, đáng tiếc không tìm được người." Hứa Tri Minh rất hối hận: "Lúc ấy nên bắt cô ta lại."
Hoa Chiêu lại không quá thất vọng: "Cô ta sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, không gấp. Bất quá chuyện cô ta mạo danh hiện tại phải công bố ra ngoài, hơn nữa phải tuyên truyền thật lớn, hãy coi đây là một chuyện điển hình, quy định lại chế độ của trường thi."
Công bố ra ngoài, vậy Kim Viên Viên sẽ thân bại danh liệt rồi.
Phàm là cô ta muốn giữ chút mặt mũi, sẽ không dám xuất hiện trước mặt tất cả bạn bè và người thân của mình.
Cô ta đã mất đi hết thảy những gì mình từng có.
Dù bắt không được, cô ta cùng không còn lại cái gì rồi.
Dù sao bắt được, loại chuyện này xử phạt cũng không nặng, chỉ huỷ bỏ kết quả học tập.
Nếu như lại cùng người kia hoà giải, bồi thường tiền, cũng không cần ngồi tù.
"Vậy Kim Viên Viên thật sự thì làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu lại hỏi: "Nghe nói cô ta đã kết hôn sinh con rồi hả?"
Cô có chút đồng tình với cô gái này.
Không, không phải có chút, là rất đồng tình.
Tính toán thời gian, cô ấy là người thuộc nhóm đầu tiên thi lên đại học!
Vinh quang cỡ nào.
Hơn nữa còn xuất thân trong một gia đình nghèo khổ.
Kết quả lại bị người ta thế thân rồi.
Vốn cuộc sống đã có thể rất huy hoàng rồi, lại trở nên thảm như vậy.
Hứa Tri Minh liếc nhìn hai người sau lưng, một người trong đó đã được ngành giáo dục đẩy đi tới theo dõi đấy.
"Kim Viên Viên muốn quay lại trường đại học mà cô ấy được nhận vào." Trên mặt người đàn ông có chút khó xử.
Hoa Chiêu hỏi: "Như thế nào? Không được sao? Cô ấy vốn thi đậu rồi, bởi vì các người làm việc sai lầm làm cho cô ấy không được lên đại học, thay đổi cuộc đời mình, hiện tại một lần nữa đón nhận, không được sao?"
"Chuyện này. . . . Cô ấy đã kết hôn có con rồi, hiện tại đại học quy định, không nhận những người này rồi, bên kia không đồng ý." Người đàn ông nói.
Hiện tại các trường đại học đã không tuyển phụ nữ đã kết hôn nữa rồi.
"Nhưng đó là do trường học sai! Sai rồi thì phải sửa, nơi dạy học trồng người, chút đạo lý ấy cũng không biết sao?" Hoa Chiêu nói ra.
Người đàn ông rụt cổ lại: "Tôi biết rõ, thế nhưng tôi nói không tính ah, người ta không nghe tôi đấy. . . ."
Hoa Chiêu cũng biết hắn nói đúng tình hình thực tế.
"Tôi đi nói." Hoa Chiêu nói.
Bất quá cô cũng không tự mình đến trường đại học nhao nhao, không cần thiết.
Cô gọi điện thoại cho giáo viên Đại Học Thanh Hoa của mình. . . . .
Hoa Chiêu cùng giáo viên có quan hệ tốt nhất với mình nói chuyện này, hơn nữa nói ra ý kiến của mình.
Đối phương rất tức giận.
"Chuyện này cứ giao cho thầy, em đừng quan tâm nữa, nói với Kim Viên Viên kia, cô ấy cứ đem chuyện trong nhà dàn xếp tốt, chờ đến trường là được rồi." Giáo viên nói.
Hoa Chiêu cười cười, lại nói chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.
Hiện tại mỗi một giáo viên của đạo học Thanh Hoa đều không phải hạng người vô danh, nhân mạch khổng lồ, đặc biệt là trong nội bộ giới giáo dục.
Hơn nữa, nếu ông ấy không xử lý được, ông ấy còn có thể đi tìm hiệu trưởng, người này tuyệt đối có thể làm được.
"Vậy cháu cứ làm việc, chú đi trước." Hứa Tri Minh nói ra.
Hứa Tri Minh nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài rồi.
Hoa Chiêu tiễn mọi người, lập tức mang theo bọn nhỏ xuất phát, đi thăm quan những phố lớn ngõ nhỏ của Bằng Thành.
Mấy đứa Đại Vĩ cung xin nghỉ học đi theo.
"Vẫn là theo chân chị thật tốt." Đại Cần đột nhiên nói ra: "Em muốn trở lại thủ đô rồi. . ."
Đại Vĩ Tiểu Vĩ liếc nhau, trong mắt đều là đồng ý.
Chỉ có Tiểu Cần có chút do dự: "Vậy mẹ làm sao bây giờ? Em muốn ở cùng mẹ. . ."
Bốn đứa nhỏ khi còn bé quan hệ với Trương Quế Lan đều rất ác liệt.
5 năm gần đây mọi người ngược lại thân thân mật mật, nhưng những ký ức trong quá khứ kia đều ở đó.
Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ còn có Đại Cần, thậm chí cảm thấy Hoa Chiêu thân thiết hơn một chút.
Chỉ có Tiểu Cần tuổi còn nhỏ, hiện tại thích Trương Quế Lan hơn.
"Vậy em ở cùng mẹ, chị trở lại thủ đô!" Đại Cần vậy mà rất vui vẻ.
Tất cả đều đi chỉ có một mình mẹ ở đây, con bé cũng hiểu được rất không tốt, hiện tại lưu lại một người nó liền an tâm.
"Hai người thấy thế nào?" Đại Cần hỏi Đại Vĩ Tiểu Vĩ.
Đại Vĩ nói: "Em cùng chị quan hệ tốt nhất, em đi nói với chị ấy đi!"
Bọn hắn cũng muốn trở lại thủ đô.
Lúc ấy xác thực là không muốn cùng Trương Quế Lan tách ra, mới cùng tới Bằng Thành.
Kết quả trường học ở Bằng Thành thật sự không thể so với thủ đô, giáo viên trường cấp hai của bọn họ lại là người tốt nghiệp trường cấp ba tới dạy học đấy. . . .
Còn có bình thường, Trương Quế Lan kỳ thật không có thời gian ở cùng bọn hắn, bọn hắn ngay từ đầu cũng cùng bà ấy ở một chỗ trong tiệm cơm, nhưng thật sự là quá náo loạn nên bọn hắn đã đến trường ở ký túc xá.
Chỉ có cuối tuần mới gặp Trương Quế Lan.
Dù sao bọn hắn cũng muốn trở lại thủ đô rồi, nhớ giáo viên cùng bạn học rồi.
Đại Cần lập tức đi tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn bọn hắn, gật gật đầu: "Chị sẽ nói với mẹ."
Lúc trước xác thực không nghĩ tới những chuyện nhỏ này.
Hện tại xác thực không thích hợp, mà bọn hắn cũng muốn trở về, vậy thì trở về.
Bất quá chuyện này mấy đứa nhỏ nói với Trương Quế Lan cũng không quá phù hợp, như vậy hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm Trương Quế Lan đau lòng.
Hoa Chiêu không lập tức đi tìm Trương Quế Lan, mà là đợi ngày nghỉ của bọn nhỏ chấm dứt, chuẩn bị trở về thủ đô rồi, cô mới tìm Trương Quế Lan.
"Mẹ, hãy cho mấy đứa Đại Vĩ cùng trở lại thủ đô a, chất lượng dạy học ở chỗ này quá kém, con đã kiểm tra bài vở của bọn hắn một chút, vậy mà không cách nào so được với mấy đứa Tôn Hàn." Hoa Chiêu nói ra.
Tôn Hàn là con trai trưởng của Diệp Anh, cùng tuổi với Đại Vĩ.
Câu nói đầu tiên đã làm cho Trương Quế Lan khẩn trương, lập tức nói: "Vậy nhanh để cho bọn hắn trở về, đều trở về!"
"Tiểu Cần còn nhỏ, học tập không phải gấp gáp như vậy, cứ để con bé ở lại với mẹ, bằng không thì một mình mẹ ở chỗ này quá nhàm chán đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan dừng một chút nói: "Nếu không, mẹ cũng trở về?"
"Mẹ không làm tiệm cơm nữa?" Hoa Chiêu nói.
Cô kỳ thật rất coi trọng thị trường ở Bằng Thành, tương lai đây là một đô thị quốc tế, không chênh lêch bao nhiêu so với thủ đô.
Bất quá Trương Quế Lan nếu không muốn ở lại. Vậy cô sẽ tự kin h doanh.
Dù sao Diệp Thâm ở đâu cô sẽ ở đấy.
Trương Quế Lan đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Vậy Thu Tú Vân kia còn ở đó sao?"
Hoa Chiêu dừng một chút nói ra: "Vẫn ở đó, hiện tại ở cùng bà Hứa."
Trương Quế Lan lập tức nói: "Vậy mẹ ở lại chỗ này."
Bà không muốn trở về thấy người đáng ghét.
Bà có loại cảm giác, nếu bà trở về thủ đo, Thu Tú Vân nhất định sẽ đến trước mặt bà làm trò.
"Tiểu Cần cũng trở về đi, tiểu học cũng rất quan trọng, đúng lúc đặt nền móng, mẹ ở đây bận rộn..., thật sự sẽ chẳng thể quan tâm con bé được." Trương Quế Lan lại nói.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng bọn nhỏ ở chỗ Hoa Chiêu, bà cũng yên tâm.
Tiểu Cần cũng rất không nỡ Trương Quế Lan, nhưng cũng luyến tiếc anh chị. Đặc biệt là Đại Cần.
Từ nhỏ đến lớn, đều là Đại Cần chăm sóc con bé.
Bây giờ nghe nói sẽ cùng đi với Đại Cần, con bé cũng rất vui vẻ.
"Đứa nhỏ không có lương tâm." Trương Quế Lan tâm tình phức tạp mà mắng một câu, nhanh chóng đẩy bọn hắn lên xe lửa.
"Mẹ, chúng con sẽ trở lại thăm mẹ." Đại Cần có chút xấu hổ nói.
Con bé cảm thấy mình thực sự rất không có lương tâm đấy, khuyến khích mọi người cùng nhau rời khỏi mẹ.
Trương Quế Lan sờ tóc con bé: "Mẹ không trách con, là mẹ không chăm sóc tốt cho các con"
Bà mới là người phải xấu hổ.
Đem bọn chúng theo trên người rồi, kết quả lại đưa đi ký túc trường học, mỗi ngày ăn uống khổ sở đấy.
"Tốt rồi, tàu sắp xuất phát rồi, khi nào nghỉ đông con lại dẫn bọn chúng đến." Hoa Chiêu nói ra.
"Chúng cháu thì sao?" Tôn Hàn lập tức hỏi.
"Các cháu muốn tới thì tới." Hoa Chiêu nói.
Một câu làm cho tất cả mọi người đều hoan hô, quét đi thất vọng trước đó.
Nhìn xe lửa chạy xa, Hoa Chiêu cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hiện tại rốt cuộc cũng thanh tĩnh rồi, chỉ còn lại tiểu Thận, mấy đứa Vân Phi đều trở về đến trường đi.
Cô phát hiện mình kỳ thật không thích hợp để làm bảo mẫu, đối với con nhà người ta, cô không có bao nhiêu kiên nhẫn. . . . .
Cô phải quản chuyện ăn uống, mang đi ra ngoài chơi, còn phải chiếu cố chu đáo, mệt c.h.ế.t cô.
Mấu chốt là quá nhiều, mười đứa.
Lần sau việc này phải giao cho. . . Diệp Anh làm! Lần sau lại để cho Diệp Anh mang theo bọn chúng đi ra ngoài!
Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ thật vui vẻ mà trở lại khách sạn, định cùng Diệp Thâm trải qua thế giới hai người, kết quả là thấy Hứa Tri Minh đang ở cửa ra vào đợi cô.
Bên cạnh ông còn có một người phụ nữ trẻ tuổi.
Ngoài hai mươi, lông mày to, tóc ngắn và quần áo có nhiều mảnh vá.
"Người này là Hoa Chiêu, người cô muốn gặp." Hứa Tri Minh nói với cô ta, lại nói với Hoa Chiêu: "Đây là Kim Viên Viên."
Hoa Chiêu lập tức giật mình.
"Cảm ơn cô." Kim Viên Viên đi qua cúi đầu thật sâu trước mặt Hoa Chiêu: "Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi!"
Nói xong, vài giọt nước mắt lạch cạch rơi xuống mặt đất.
Hoa Chiêu đỡ người lên..., vỗ vỗ bờ vai của cô ấy.
"Còn gì cần trợ giúp không?" Hoa Chiêu nhìn cô ấy hỏi.
Người thời đậi này mặc quần áo có miếng vá còn rất nhiều, nhưng miếng vá thành như vậy vẫn rất ít.
Chuẩn bị lên đại học, mỗi người đều mặc bộ quần áo tốt nhất của chính mình. Kết quả bộ đồ tốt nhất của cô ấy chính là như vậy đấy.
Lại nhìn những thứ khác, không có thứ gì khác rồi.
Cô ấy không có chút hành lý nào, không có chậu rửa mặt, không có chăn đệm kem đánh răng.
Hoa Chiêu thật sự nhịn không được hiếu kỳ, kéo cô ấy tiến vào tiệm cơm.
"Tôi mời cô ăn cơm." Cô nói ra.
"Không được, sao có thể không biết xấu hổ như vậy, nên là tôi mời cô đấy." Kim Viên Viên đứng đó không đi.
Nhưng cô ấy đâu chống lại được sức lực của Hoa Chiêu, rất dễ dàng bị kéo vào tiệm cơm.
Kim Viên Viên kinh ngạc mà nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nếu như cô ấy nhắm mắt lại, cô ấy sẽ cho rằng thứ đang kéo mình chính là tài sản đắt tiền nhất nhà mình, một con trâu.
Ngồi vào trong tiệm, Hoa Chiêu không chọn những món ăn hiếm có gì, chỉ chọn mấy món ăn gia đình, sợ Kim Viên Viên không được tự nhiên.
Bất quá mấy món cho rằng là món ăn gia đình, mỗi lần bưng lên, đều làm cho Kim Viên Viên trừng lớn mắt, hiển nhiên chưa từng thấy qua.
"Nghe nói cô đã kết hôn?" Hoa Chiêu thật sự nhịn không được, cẩn thận hỏi thăm.
Cô cẩn thận hiển nhiên là đang quan tâm đến cái tôi của cô ấy. Kim Viên Viên cảm nhận được thiện ý của cô, nên nở nụ cười.
Sự khẩn trương trên người tan biến, lộ ra nụ cười sạch sẽ sáng ngời.
Hoa Chiêu cảm thấy nếu như cô ấy trắng trêm một chút, béo thêm một chút, tóc tai chỉnh tề hơn, đây sẽ là một người rất xinh đẹp.
So với Viên Viên kia xinh đẹp hơn nhiều.
"Người đàn ông của tôi coi như cũng được, chịu khó làm việc, hắn là con một trong nhà, cha mẹ lại có bệnh cần quanh năm uống thuốc, cho nên trong nhà hơi nghèo một chút." Kim Viên Viên nói ra.
Lòng Hoa Chiêu thoải mái hơn chút, lúc nói đến người đàn ông của mình, trong mắt có ánh sáng, cũng không nhìn thấy sự khổ sở.
"Vậy cô hãy học tập thật tốt, về sau tốt nghiệp có công tác, toàn bộ gia đình sẽ ngày càng tốt hơn rồi." Hoa Chiêu nói.
Nói ra chuyện này ánh mắt Kim Viên Viên lại sáng hơn, lại đứng lên cúi đầu với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu vội vàng đè lại: "Ăn cơm ăn cơm, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui đấy. Vậy cô đến trường, trong nhà làm sao bây giờ? Đứa nhỏ làm sao bây giờ?"
"Tôi chỉ sinh được một đứa con gái, anh ấy rất có năng lực. Tuy rằng ở nhà một mình chăm sóc đứa trẻ có hơi mệt nhưng không phải là không thể. Anh trai tôi cũng hứa sẽ giúp một số việc nên không có vấn đề gì." Kim Viên Viên nói.
Vậy thì không có vấn đề gì.
Hoa Chiêu nhanh chóng mời cô ất ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại đút cho cô ấy 100 đồng, để cô ấy sắm sửa vài thứ.
Kim Viên Viên đẩy ra nhưng không đẩy nổi đành nhận lấy, nhìn Hoa Chiêu trịnh trọng nói: "Về sau tôi sẽ báo đáp cô."
Hoa Chiêu cười cười: "Tốt, tôi chờ ngày đó."
"Cô có thể cho tôi địa chỉ nhà không?" Kim Viên Viên nói ra. Bằng không thì về sau muốn báo đáp cũng không tìm thấy nơi.
Hoa Chiêu cười cười: "Có việc cô cứ tìm chú Hứa cũng được."
Kim Viên Viên liếc nhìn Hứa Tri Minh, cũng không hỏi lại. Có lẽ người ta không tiện nói, bất quá tìm Hứa Tri Minh cũng được, ông ấy là người của đơn vị nhà nước, dễ tìm.
Kim Viên Viên quay người đi nha.
Hứa Tri Minh nhìn bóng lưng của cô ấy thì thở dài.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Cô ấy chỉ nói một mặt tốt, chuyện không tốt thì không nói." Hứa Tri Minh nói.
"Cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Bố chồng cô ấy là một người thọt, mẹ chồng là một người ngốc, người đàn ông của cô ấy thì trí lực cũng có chút không bình thường, nhưng so với kẻ đần thì mạnh hơn mọt chút, đứa con thì còn nhỏ, nhìn không ra cái gì.”
"Cũng may người đàn ông của cô ấy nghe lời, nhưng bố chồng đặc biệt xấu, đối với cô con dâu mà ông ta mua bằng tiền tiết kiệm cả đời, xem như một nô lệ, còn ..."
Hứa Tri Minh đột nhiên dừng lại, phần còn lại không nên nói với Hoa Chiêu! Sẽ làm ô uế lỗ tai con bé.
Hoa Chiêu cũng đã trừng lớn mắt: "Không phải chứ? Có phải là những gì cháu nghĩ không? Ông ta thành công không?”
Nếu như ra tay được rồi, cô sẽ đến liên đoàn phụ nữ địa phương!
"Có lẽ không có, Kim Viên Viên biết phản kháng, thường xuyên cùng bố chồng đánh nhau, toàn bộ thôn cũng biết.
"Bất quá bố chồng cô ấy năm đó cũng là kẻ lăn lộn trên đường đấy, nghe nói đã làm thổ phỉ, đánh nhau bị kẻ thù cắt đứt chân, công phu trên tay vẫn còn, cô ấy thường xuyên bị đánh không nhẹ." Hứa Tri Minh nói.
"Nhà mẹ đẻ mặc kệ sao? Không phải là có anh em sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Hỏi xong cô cũng nghĩ ra, thực sự đau con gái sao có thể đem cô ấy bán cho một kẻ ngốc!
"Đúng như cháu nghĩ đấy, nghe nói sau khi kết hôn cũng chưa từng liên hệ qua, lần này nghe nói chuyện mạo danh, cô ấy lại có thể một lần nữa lên đại học mới liên hệ lại đấy." Hứa Tri Minh nói.
"Sao có thể như vậy, vậy cũng quá thảm rồi." Trương Quế Lan ở một bên nói.
Người này so với bà còn thảm hơn, ít nhất bà cũng chưa từng gả cho một người ngốc, sinh ra một người ngốc, lại còn gặp phải loại chuyện xấu xa như vậy.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn về phía Kim Viên Viên rời đi, còn có thể thấy bóng lưng của cô ấy.
Cuộc sống như vậy cũng không bẻ cong eo của cô ấy.
Hoa Chiêu đột nhiên có chút mong đợi: "Về sau chú hãy chú ý tình huống của cô ấy một chút, có cái gì khó khăn hãy giúp một tay. Cô ấy muốn thông qua chú tìm cháu, chú hãy nói cho cháu biết."
"Được." Hứa Tri Minh nói.
Hoa Chiêu lúc này mới quay người lên lầu.
Trương Quế Lan muốn đi theo.
Hoa Chiêu dừng bước lại hỏi bà: "Mẹ không đi chọn địa điểm mới cho tiệm cơm sao?"
"Ah, đúng đúng." Trương Quế Lan lập tức quay người đi nha.
Hứa Tri Minh cười với Hoa Chiêu rồi nhanh chóng đuổi kịp.
Hoa Chiêu liếc bóng lưng của ông ấy, cô cũng không phải giúp ông ấy, cô chỉ muốn tạo chút cơ hội cho Trương Quế Lan, để bà ấy suy nghĩ cẩn thận.
Đem hai người tách ra, có đôi khi nghĩ mãi mà không rõ mình rốt cuộc có còn thích đối phương hay không.
Chỉ có đem người thả đến dưới mí mắt, cọ sát một chút, mới biết được còn muốn cùng người này ở bên nhau hay không.
Cô cùng Diệp Thâm là cọ sát tốt rồi, cô rất muốn sống với anh ấy cả đời.
"Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn?" Diệp Thâm thấy cô vào phòng, nhanh chóng tiếp nhận tiểu Thận hỏi.
Theo lý cô đã sớm tiễn người xong trở về rồi, kết quả đợi cả buổi không thấy, anh cho người đi hỏi, liền biết cô đang ở dưới lầu mời Kim Viên Viên kia ăn cơm.
"Dạ." Hoa Chiêu vừa thay quần áo rửa mặt vừa cùng Diệp Thâm nói chuyện về Kim Viên Viên.
Ở đây quá nóng, xung quanh đều là công trường, đường lại chưa xây dựng xong, trong không khí đều là bụi đất.
Cô đi ra ngoài một vòng trở về phải tắm rửa, bằng không thì trên người dinh dính khó chịu muốn chết.
Diệp Thâm lại không có tâm tư nghe, tầm mắt của anh đều đổ dồn vào cánh cửa đang mở.
Một đám nhóc cần chiếu cố đều đi rồi, Hoa Chiêu rốt cuộc cũng thanh nhàn, có thời gian cùng Diệp Thâm ẩu tả.
Ngày hôm sau cũng có thời gian cùng anh đi dạo phố.
Nhưng thật ra là cùng Diệp Thâm đi khảo sát thị trường, anh cũng đã bắt đầu bận rộn.
Anh cần chọn một văn phòng trước, chỗ đó phải lớn, phải an toàn, còn phải có rất nhiều văn phòng.
Tóm lại thuê hoặc mua đều không tìm thấy căn nhà như vậy.
Mắt Hoa Chiêu lập tức toả sáng như những vì sao: "Em xây dựng cho anh một cái ah, anh trả thù lao!"
Căn nhà mà Diệp Thâm cần đương nhiên là kiểu cơ quan nhà nước, dưới tay anh về sau sẽ có các phòng ban.
Diệp Thâm cười cười: "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-264.html.]
Hoa Chiêu lập tức vui vẻ, công ty bất động sản của cô, nhận được công việc đầu tiên rồi hả?
"Anh tìm người ra bản vẽ, em sẽ xây dựng." Cô nói ra.
Công ty bất động sản của cô bây giờ chỉ là một đống giấy tờ, không có nửa người nhân viên và không có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Cho nên trước tiên phải nhận việc luyện tập a.
Mà Diệp Thâm tìm người thiết kế, đoán chừng cũng mất mấy tháng, đủ cho cô kéo một đội thi công rồi.
Hoa Chiêu cũng bận rộn.
Nhưng cô ôm đứa bé, không có biện pháp chạy đi tìm người.
Cho dù không ôm đứa nhỏ cũng không thích hợp.
Cô tìm Trương Lượng cùng Ngô Nam, hai người lúc trước giúp cô lừa gạt Đỗ Hãn Lương.
Trương Lượng cùng Ngô Nam gặp cô đều thật cao hứng, còn tưởng rằng Hoa Chiêu đã quên bọn hắn nha.
"Gần đây thế nào rồi? Có tìm được vụ làm ăn lớn nào không?" Hoa Chiêu hỏi.
Sau khi chuyện kia thành công cô cho hai người thù lao phong phú, mỗi người mười vạn, sau đó thả bọn họ "Tự do" rồi, để cho bọn hắn đi ra ngoài khởi nghiệp.
"Tiền không dễ kiếm như vậy." Trương Lượng cười khổ một tiếng.
"Chúng tôi trong khoảng thời gian này buôn bán chút gì đó, lời chút tiền, mười vạn biến thành 30 vạn.
"Sau đó chúng tôi mở cái xưởng nhỏ, làm cửa sổ, theo lý là kiếm được rất nhiều tiền, kết quả tháng trước chúng tôi kết toán, trong tay chỉ còn 3000, bên ngoài ngược lại có sổ nợ 90 vạn." Ngô Nam nói ra.
Bằng Thành xây dựng rầm rộ, bọn hắn thấy được thị trường cực lớn, cũng muốn kiếm một chén canh.
Có nhà phải có cửa sổ.
Suy nghĩ rất tốt, áp dụng cũng thuận lợi, điều duy nhất không thuận lợi chính là không thu lại được tiền.
"Nợ xấu? Có muốn đòi trở lại không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ngược lại cũng không phải, đối phương cũng không có tiền, phải đợi một thời gian, bán được nhà mới có thể kết toán." Trương Lượng nói ra.
Có rất nhiều người nhìn thấy thị trường khổng lồ của bất động sản, nhà máy cửa sổ cũng rất nhiều.
Tiền vốn của Trương Lượng cùng Ngô Nam không nhiều lắm, ở địa phương này lại không có nhân mạch, chỉ có thể nhận một số hạng mục nhỏ, mấy ông chủ nhỏ tài chính không hùng hậu, bị ký sổ.
Trả nợ cho hai người Trương Lượng khẳng định sẽ xếp hạng cuối cùng.
Nhưng kéo dài như thế này có thể kéo c.h.ế.t người đấy.
"Nguồn tài chính của chúng tôi sắp cạn." Ngô Nam ngượng ngùng nói: "Cô đến chậm thêm vài ngày, khả năng sẽ nhìn thấy hai kẻ lang thang rồi."
Lúc trước Hoa Chiêu cổ vũ bọn hắn đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, làm ông chủ, đến lúc đó mấy người bọn hắn sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trở thành ông chủ giống như Hoa Chiêu, nhiệt huyết sôi trào đến cỡ nào?
Kết quả sự thật rất tàn khốc.
Thấy Hoa Chiêu dễ dàng kiếm được rất nhiều tiền, kết quả đến lượt bọn hắn, hoàn toàn khác biệt.
Hạng mục kiếm tiền rất nhiều, ví dụ như lúc đầu bọn hắn bán quần áo, nhưng lại cảm thấy kiếm tiền chậm, vất vả, còn không thể diện.
Không bằng mở nhà máy làm ông chủ.
Kết quả thiếu chút nữa phá sản.
Nguồn tài chính cạn kiệt, không hoàn thành đơn đặt hàng, đối phương khẳng định không trả tiền, trước kia bán cửa sổ, người ta cũng lấy lý do này không trả tiền rồi.
Sổ nợ 90 vạn có thể thu hồi mấy vạn cũng không tệ rồi, rất có thể một phần cũng không thu lại được, kết quả đương nhiên là phá sản.
Còn muốn bắt đầu lại còn khó hơn.
"Chị dâu, chỉ cho chúng tôi một đường sáng a." Trương Lượng nói ra.
Ngô Nam chờ mong mà nhìn Hoa Chiêu.
Kỳ thật Hoa Chiêu hôm nay không đến tìm bọn hắn, bọn hắn cũng không nhịn được nữa muốn cầu cứu Hoa Chiêu rồi.
"Chị dâu, kỳ thật chúng tôi vẫn muốn đi theo chị ah." Ngô Nam nói ra.
"Chúng tôi thừa nhận, hai người chúng tôi có chút năng lực, trước kia cũng rất đắc chí đấy, nhưng sự thật nói cho chúng tôi biết, năng lực của chúng tôi không thích hợp làm ông chủ." Trương Lượng nói ra: "Chúng tôi thích hợp đi theo chị!"
Mấy tháng này bọn hắn luôn suy nghĩ lại, sau đó nhận rõ chính mình.
Họ có khả năng chấp hành rất mạnh mẽ và khả năng ra quyết định rất kém, khi những người như vậy làm sếp, họ sẽ vô tình đưa doanh nghiệp xuống vực sâu.
"Được rồi." Hoa Chiêu dứt khoát gật đầu.
Vốn hôm nay cô gọi hai người tới là muốn mượn người của bọn hắn, nhờ bọn hắn hỗ trợ tuyển công nhân, không nghĩ tới lại tuyển hai người này trước tiên.
Chuyện này cũng không tệ.
Cô đang cần một số giám đốc điều hành.
“Tôi sẽ thu mua nhà máy sản xuất cửa sổ của hai người, bơm tiền vào, trước tiên phải hoàn thành các hạng mục trong tay hai người.” Hoa Chiêu nói.
Cô không sợ quỵt nợ, dám quịt tiền cô, cô còn rất nhiều thủ đoạn để lấy lại, rất nhiều, đều có thể đem tiền đòi trở về.
"Hai người cử người giúp tôi thành lập đội xây dựng." Hoa Chiêu đem nhiệm vụ phân phối xuống dưới.
Diệp Thâm còn phải đợi bản vẽ, bên trên có thể kéo dài một chút, được mấy tháng.
Trong khoảng thời gian này bọn hắn còn có thể xây dựng tiệm cơm cho Trương Quế Lan.
Sau đó là những căn nhà của cô nữa.
Bên này bận rộn xong, thủ đô bên kia còn một đống.
Còn có mấy thành phố lớn xung quanh, lúc ấy Tần Trác cũng giúp cô mua một tí.
Tóm lại bận không qua nổi.
Trương Lượng cùng Ngô Nam nghe thấy hai mắt tỏa ánh sáng.
Đã nói mà, vẫn phải đi theo Hoa Chiêu!
Đi theo Hoa Chiêu có thịt ăn.
Chính mình làm, bị người ta ăn.
Hai người xác thực có lực hành động siêu cường, chỉ trong ba ngày, Trương Lượng đã kéo đến một đội xây dựng hơn mười người.
Hơn nữa đều là những công nhân có tay nghề, đi từng công trường đào tới.
Hơn nữa những kiến thức cơ bản về xây dựng bọn hắn cũng hiểu, mấy tháng này bọn hắn coi như là lăn lộn ở công trường đấy, rất rõ ràng.
Bất quá Hoa Chiêu vẫn gọi điện thoại cho Diệp Danh, để anh cả cử một số kỹ sư xây dựng chuyên nghiệp đến.
Cũng không phải dựng nhà ở nông thôn, tự ngươi nói xây thế nào liền xây thế đó, bình thường không xảy ra vấn đề.
Hoa Chiêu vẫn cảm thấy mời chuyên gia tới mới an tâm.
Người tới là người quen, là thầy Tôn trước đây đã sửa căn tứ hợp viện cho nhà cô và hai học trò của mình.
Nghe nói Hoa Chiêu muốn xây dựng một khu nhà vườn cổ điển diện tích tầm 10 mẫu, lập tức mang người đến.
Hiện tại mọi người đều ưa thích kiến trúc kiểu Châu Âu, loại nhà vườn cổ điển này rất ít người làm, bọn hắn cũng quá nhàn rỗi rồi.
Hoa Chiêu cùng thầy Tôn sau khi nghiên cứu các bản vẽ kiến trúc và phong cách trang trí trong vài ngày đã bắt đầu khởi công công trình.
Chuyện giám sát giao cho Trương Lượng, cô lại nhàn rỗi, nên đi loạn khắp thành phố.
Nghiên cứu địa hình một chút.
Thuận tiện cùng Diệp Thâm hẹn hò.
Diệp Thâm hiện tại cũng bận rộn, nhưng bữa tối hằng ngày, anh đều mang theo Hoa Chiêu cùng đứa nhỏ đi ra ngoài ăn.
Sau khi ăn xong sẽ cùng nhau đi tản bộ, tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của những người bình thường.
Hôm nay hai người lại thay đổi địa điểm tìm kiếm mỹ thực.
Kết quả mới vừa đi tới một đầu đường, liền có một hương khí xông vào mũi.
Có một nhà hàng bên kia đường, không lớn không nhỏ, nội thất cũng đơn giản, nhưng buôn bán rất tốt, trong phòng chật ních người, ngoài cửa vậy mà cũng có một ít thực khách xếp hàng chờ.
Vào thời điểm này như vậy là rất hiếm có.
"Ngày mai chúng ta tới sớm chút nếm thử." Diệp Thâm nói ra.
Hoa Chiêu nhăn nhăn mũi, ngửi hương thơm quen thuộc trong không khí, gật gật đầu.
Buổi tối ngày hôm sau, Diệp Thâm quả nhiên rút thời gian mang Hoa Chiêu tới sớm.
Mùi hương kia anh cảm thấy không tệ, nên anh muốn đưa vợ đi dùng thử.
Kết quả vừa vào cửa thấy ông chủ đứng sau quầy thu ngân anh liền sững sờ.
Âu Dương.
Diệp Thâm lập tức híp mắt.
Hoa Chiêu lại thầm nghĩ quả nhiên.
"Ông chủ Âu Dương buôn bán rất tốt ah." Hoa Chiêu cười cùng hắn chào hỏi.
Mặt Âu Dương sững lại một chút sau đó cười, ân cần mà tới nghênh đón.
"Nhanh vào trong, muốn ăn chút gì không? Hôm nay tôi mời khách!" Âu Dương dẫn hai người vào trong.
Hoa Chiêu ngồi xuống nhìn một chút menu trên tường, quả nhiên đều là các loại lẩu.
Xem ra lời Âu Dương nói ngày đó cũng không phải lừa dối, hắn thật sự muốn mở nhà hàng chuyên về các món lẩu hầm.
Hơn nữa cơ bản là thành công rồi.
Mới 4 giờ, vẫn chưa tới giờ cơm, nhưng mọi người đã bắt đầu đến rồi, cửa hàng không nhỏ đã ngồi đầy một phần ba.
"Ông chủ Âu không phải rất có thực lực sao? Lúc trước lại nói không có tiền, một phần cũng không thể đầu tư. Sớm biết anh có tiền như vậy, chúng ta lúc trước hùn vốn mở cửa hàng không phải là có thể làm lớn hơn sao?" Hoa Chiêu nói ra.
Âu Dương dừng lại một chút cười nói: "Hiện tại hợp tác cũng không muộn, tôi trước kia đã từng nói qua đấy. . . ."
"Đã chậm." Hoa Chiêu nói ra: "Anh là người không thành thật, tôi không muốn hợp tác với anh."
Chưa từng có người phụ nữ nào không cho hắn mặt mũi như vậy, khuôn mặt này của hắn đối với cô ta một chút tác dụng cũng không có.
Chút không thoải mái này của Âu Dương vừa tăng lên liền thấy được Diệp Thâm đang yên lặng ngồi ở một bên, lập tức chịu thua rồi.
Đã nhìn quen khuôn mặt này, mặt của hắn xác thực không đủ nhìn.
"Cô muốn dùng gì?" Âu Dương coi như không nghe thấy, tiếp tục hỏi.
"Lẩu vịt hầm thuốc bắc, canh xương sườn khoai từ." Hoa Chiêu nhìn menu trên tường nói.
"Được rồi." Âu Dương xoay người rời đi, không dừng lại.
Rất nhanh, hai bát canh được nhân viên phục vụ bưng lên, Âu Dương không xuất hiện, cũng không ở quầy thu ngân, không biết trốn ở đâu rồi.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ, là một cô gái trẻ mười tám mười chín tuổi, mặt lạ hoắc, không phải những thân thích kia của Kim Viên Viên.
Nhìn những nhân viên phục vụ khác, không có một gương mặt nào quen thuộc.
Hoa Chiêu cười cười, xem ra Âu Dương này thực sự không ngốc.
Hoa Chiêu cúi đầu nếm thử canh.
Hương vị không đúng.
Không có hương vị quen thuộc cô ngửi thấy được.
Nhưng mùi hương phảng phất trong không khí cô tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Xem ra Âu Dương đối xử khác với cô rồi.
Diệp Thâm cũng nếm một ngụm, hương vị cũng bình thường.
"Hắn ta có chuyện gì vậy?" Diệp Thâm múc ra một chén canh hỏi Hoa Chiêu.
"Em đã làm cho mẹ một loại đồ gia vị." Hoa Chiêu nói cho anh chuyện "tinh chất gà".
Những điều này Diệp Thâm căn bản không biết.
Diệp Thâm gật đầu: "Đã hiểu, hắn nhất định là trộm không ít."
"Em đừng quan tâm, chuyện này cứ để anh xử lý." Anh nói ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Chiêu nhanh chóng ngăn lại: "Anh còn phải làm chuyện lớn, chút việc nhỏ này em làm là được."
Cô nháy mắt với anh mấy cái, nghịch ngợm đáng yêu.
Cô nghĩ tới một biện pháp tốt, cam đoan làm cho Âu Dương có khổ không nói nên lời.
"Ngươi trung thực trông con, chớ lộn xộn." Diệp Thâm nói ra.
Hắn nhớ tới trước kia lúc cô ở Hồng Kông, cô lén đi ra ngoài, làm chuyện nguy hiểm như vậy!
Bên kia đã truyền đến tin tức, một doanh nhân giàu có họ Lý ở Hồng Kông c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong kho bảo hiểm, tất cả tiền mặt trong kho tiền đều bị cướp sạch không còn, kẻ thần bí gây án còn không biết tung tích.
Cảnh sát treo giải thưởng 1 triệu đô.
Haizz, người thần bí gây án đang ở chỗ này đây.
"Em cam đoan, lần này không làm chuyện nguy hiểm!" Hoa Chiêu nháy mắt.
Diệp Thâm lại một chút cũng không tin.
Nhưng anh đối với biểu lộ này của cô nửa điểm chống cự đều không có, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng thở dài.
Đây là chấp nhận.
Hoa Chiêu vui vẻ mà kéo tay anh rời đi.
Đồ ăn trên bàn mỗi người chỉ ăn một ngụm.
Kỳ thật người đầu bếp Âu Dương mới thuê này rất có tay nghề đấy, so thân thích của Kim Viên Viên còn tốt hơn nhiều. Cho dù không có “tinh chất gà" tồn tại, hắn cũng là đầu bếp.
Nhưng muốn đắt khách như vậy hoàn toàn không có khả năng, nhiều lắm chỉ là một tiệm cơm khá ổn.
Hai người đi xa Âu Dương mới từ phòng bếp đi ra, nhìn đồ ăn gần như chưa được động vào, mắt hắn tối sầm lại.
...
Hoa Chiêu không lập tức hành động, cô đợi vài ngày, đợi Diệp Thâm hình như không chú ý đến cô nữa, liền tranh thủ đi mua sắm một mình.
À, trong n.g.ự.c cô còn có tiểu Thận, còn có hai người Lưu Minh Chu Binh vừa từ thủ đô vòng về.
Cô chỉ cùng Diệp Thâm tách ra ~
Cô lại đi tới con đường có tiệm cơm của Âu Dương.
Đây là một con phố buôn bán quy mô đơn giản, nhà ở hai bên đường còn rất mới, mở ra các loại cửa hàng, tiệm cơm, tiệm bán quần áo, tiệm tạp hóa, tiệm may.
Hiện tại Bằng thành vẫn còn quá nhỏ.
Hoa Chiêu vào một tiệm quần áo bên cạnh tiệm cơm của Âu Dương, lựa lựa chọn chọn.
Không nói, tiệm bán quần áo này rất hợp mốt, bán đều là hàng cao cấp, như kiểu dáng từ Hồng Kông, bằng không thì cũng không đáng được mở tiệm, bày hàng vỉa hè là được rồi.
"Ánh mắt của người đẹp thật tốt, bộ này thực sự rất thích hợp với cô!" Nhân viên phục vụ nhiệt tình chào mời.
Hoa Chiêu tiện tay chọn một bộ có chất vải khá tốt, kiểu dáng lại không quá quan tâm, không thích thì về nhà tự mình sửa là được rồi.
Tinh thần lực cũng đã thông qua vách tường mà đến tiệm cơm đối diện, thấy được “tinh chất gà” được Âu Dương giấu ở trong tủ.
Mà Âu Dương hầu hết thời gian đều ở trong phòng bếp, nhìn đầu bếp làm canh, bỏ nguyên liệu.
Đã có vết xe đổ, làm thế nào mà hắn có được "tinh chất gà" này? Cho nên vì phòng ngừa người khác đi lại đường cũ của mình, làm cho hắn không còn đường để đi, hắn luôn nhìn chằm chằm vào đầu bếp cho nguyên liệu.
Mỗi lần hắn chỉ đưa cho đầu bếp một lượng nhỏ, có thể làm bao nhiêu món đều biết đấy, chỉ đủ một ngày, dù thừa thiếu gì cũng chỉ trong tầm 3 nồi đất.
Tinh thần lực của Hoa Chiêu ở đằng kia đảo một chuyến.
Chút ít năng lượng tinh hoa trong “tinh chất gà” lập tức bị cô lấy đi.
Từ đâu cô chỉ có thể hấp thu năng lượng từ thực vật tươi sống, nhưng đã nhiều năm như vậy, dị năng của cô cũng tiến hóa, hiện tại phàm là đồ có năng lượng thực vật, cô đều có thể điều khiển.
Huống chi những năng lượng này vốn xuất phát từ tay cô, cô rất quen thuộc.
Hấp thu năng lượng trong “tinh chất gà” còn không tính, còn khiến nó thay đổi hương vị, trở nên đắng hơn cả thuốc.
Đây là chức năng mới cô vừa nghiên cứu ra không lâu, không nghĩ tới lại dùng ở chỗ này, vừa vặn.
Đợi Hoa Chiêu chọn xong quần áo từ trong tiệm đi ra, bên kia đã có phản ứng rồi.
"Nhân viên phục vụ! Cô tới đây! Chuyện này là thế nào? Cô lấy thuốc Đông y cho tôi uống sao?"
Bắt đầu có những tiếng gọi liên tiếp, trong tiệm cơm thoáng cái liền náo nhiệt.
Âu Dương có chút trở tay không kịp.
Nếu một người nói như vậy đó là cố tình gây sự, nhưng tất cả mọi người nói như vậy, chính là sự thật.
Chỗ này cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé đấy, cũng không thể là một đám đều đến để lừa hắn.
Âu Dương cũng không chê, cúi đầu nếm canh của một khách nhân, lập tức phun ra.
Đây là thứ gì vậy!
Hắn lại nếm của những người khác, không sai biệt lắm đều là một vị.
"Xin lỗi, xin lỗi, phòng bếp xảy ra chút vấn đề, thực xin lỗi mọi người, bữa ăn này không cần trả tiền, tôi mời." Âu Dương nói.
"Một câu không cần trả tiền thì xong? Chúng tôi cũng không thiếu tiền cơm một bữa ăn này? Ai biết anh cho chúng tôi ăn cái gì? Đắng như vậy không chừng là thuốc gì!" Một người nói ra.
Người đàn ông bên cạnh hắn đọt nhiên hô lên: "Ai nha tôi không được, tôi trúng độc! Tôi muốn đi bệnh viện!"
Những người khác lại càng hoảng sợ, cẩn thận cảm giác một chút, hình như không đau bụng.
Nhưng người lúc nãy nói đúng, đắng như vậy, giống như ăn phải thuốc ah! Ai biết là thuốc gì? Bọn hắn phải đi bệnh viện!
Một phòng người lập tức níu lấy Âu Dương đi bệnh viện, trước khi đi còn bắt hắn mang đủ tiền.
Nhiều người như vậy, nhân viên phục vụ cùng ông chủ cũng không phải một lòng, không có ai giúp Âu Dương, hắn căn bản không chống lại được, chỉ có thể bị kéo đi bệnh viện.
Kết quả là doanh thu kể từ khi mở cửa hàng cũng không đủ.
Đúng giờ ăn, có nhiều người ăn, mấy chục người, kiểm tra thì mỗi người hơn mười đồng, mấy chục người thì mấy ngàn đồng.
Đáng giận nhất chính là, có mấy người căn bản không phải là người ăn cơm trong tiệm, mà là trên đường thấy được náo nhiệt, phát hiện "cơ hội làm ăn", liền gia nhập đội ngũ.
Mà loại người này là khó chơi nhất.
Những người khác kiểm tra xong phát hiện không có việc gì coi như xong, đến tiền bồi thường cũng không đòi liền về nhà.
Bọn hắn lại không giống, bọn hắn toàn thân khó chịu, đau chỗ này đau chỗ kia, lừa bịp Âu Dương rồi.
Âu Dương trở lại tiệm cơm cũng biết vấn đề xảy ra ở đâu, cũng căn bản tìm không thấy nguyên nhân, chỉ cho là “tinh chất gà” bảo quản không tốt, quá thời hạn rồi.
Đã không có đòn sát thủ, có mấy người vô lại theo dõi hắn, không trả tiền sẽ lấy tay của hắn, Âu Dương hận đến hàm răng cũng muốn cắn nát, trong đêm vụng trộm xách đồ bỏ chạy.
Nếu không chạy, tay sẽ phải để lại chỗ này rồi.
Trước khi đi hắn còn dạo một vòng xung quanh khách sạn.
Hoa Chiêu không có thuật đọc tâm, không biết hắn muốn làm gì. Bất quá hiện tại người đi là tốt rồi, về sau còn muốn xuất hiện ở trước mặt Trương Quế Lan, cũng sẽ không dám tới gần ba mét.
Tôn Lực cùng Chu Tường bị Hoa Chiêu mắng một trận, được đào tạo lại.
Sau này dù là Trương Quế Lan muốn bọn hắn đi làm việc bên ngoài bọn hắn cũng không đi, bọn hắn mỗi ngày chỉ xách giỏ, lái xe cho Trương Quế Lan.
"Vui vẻ rồi hả?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu liên tục gật đầu, trong mắt đều là ý cười: "Chuyện này còn phải nhờ có mấy tên lưu manh, quá tri kỷ rồi."
Nếu như không có bọn hắn đuổi sát không thả, bằng sự khéo léo của Âu Dương, việc này cũng sẽ trôi qua.
Tiệm cơm của hắn tuy không buôn bán tốt như lúc trước, nhưng đang ở Bằng Thành, làm gì cũng có thể buôn bán được, tiệm cơm cũng vậy.
Chỉ cần kinh doanh thoả đáng, tương lai Âu Dương cũng sẽ là ông chủ giá trị con người ngàn vạn.
Vậy cô sẽ có chút khó chịu.
Diệp Thâm cười cười: "Lát nữa để bọn họ tới gặp em, về sau có chuyện gì, em cũng có thể để cho bọn hắn làm."
Hoa Chiêu lập tức trừng lớn mắt: "Người một nhà?"
Diệp Thâm gật gật đầu.
"Sao lại là người một nhà?" Hoa Chiêu có chút kinh ngạc.
Mấy tên lưu manh cô gặp kia, tuyệt đối là lưu manh bản địa thực sự, không phải mấy người như Lưu Minh ngụy trang đấy.
"Vừa mới hợp nhất đấy." Diệp Thâm tùy ý nói.
"Ah. . . ." Hoa Chiêu sợ hãi thán phục.
Hoá ra lúc anh một mình đi ra ngoài, là đi làm những chuyện này.
Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lóe: "Chỉ một ít trong số này?"
"Người nhiều lắm, cũng không thể đều tới gặp em, anh định đem mấy người này bồi dưỡng..., về sau có chuyện gì, nói cho bọn hắn biết là được rồi." Diệp Thâm nói ra.
Hoa Chiêu sợ hãi thán phục mà nhìn anh, anh đây là muốn thống nhất thế lực của thế giới ngầm, Hắc Bạch đều ăn sạch?
"Có thể chứ?" Hoa Chiêu cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.
Diệp Thâm cười cười, gõ nhẹ vào trán cô: "Chuyện không nên làm anh sẽ không làm."
Bất quá thanh kiếm ẩn trong bóng tối đôi khi hiệu quả hơn thanh kiếm ngoài sáng, cho nên anh sẽ không bỏ qua.
Cũng tỷ như lần này, để cho cảnh sát đi xử lý Âu Dương, căn bản quản không được.
Mà mấy tên lưu manh, đánh vài cái, uy h.i.ế.p vài câu, nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.
Hoa Chiêu yên tâm, lập tức bổ nhào qua ôm lấy anh gặm mấy ngụm.
Diệp Thâm ôm cô muốn tiếp tục, cửa phòng bị gõ vang dồn dập.
Nghe thanh âm đã biết là chuyện cấp tốc, chỉ thiếu nước phá cửa xông tới thôi.
Dọa cho tiểu Thận bên cạnh cũng tỉnh dậy.
Hoa Chiêu nhanh chóng đi trấn an thằng bé.
Diệp Thâm nhíu mày nói ra: "Tiến vào."
Lưu Minh nhanh chóng vọt vào.
Hắn nhìn lướt qua điện thoại trên bàn, phát hiện chưa được treo lên, trách không được Diệp Danh phải gọi tới bên kia.
"Vừa mới rồi anh Danh gọi điện thoại tới, nói chị dâu lập tức trở về, Diệp An đã xảy ra chuyện." Lưu Minh nói ra.
"Chuyện gì?" Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đồng thời hỏi, giọng đều rất gấp.
Lưu Minh dừng một chút, sắc mặt khó coi nói: "Nói là trọng thương, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mới từ nơi khác chuyển tới thủ đô."
"Đi thôi." Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi, hành lý cũng không thu thập nữa.
Diệp Thâm cũng đứng dậy đuổi kịp.
Hoa Chiêu đi hai bước lại nhanh chóng lộn trở lại vội gọi điện thoại cho Diệp Danh.
"Anh cả, anh đi đến chỗ ông nội em lấy thuốc! Màu vàng đấy, có tác dụng!" Hoa Chiêu nói ra.
Vì dùng để phòng ngừa vạn nhất, cô lưu lại tinh chất màu vàng ở nhà, giao cho Hoa Cường đảm bảo, chỉ sợ người trong nhà xảy ra vấn đề gì cô nhất thời không ở đó.
"Anh biết rõ, đã lấy ra rồi, mạng Diệp An bảo trụ rồi." Diệp Danh thở dài: "Nhưng có thể tỉnh hay không khó mà nói, cho nên cho em mau quay trở lại xem một chút, Tiểu Thâm không cần trở về, nên làm gì thì cứ làm đi."
Diệp An hiện tại đã bảo trụ được mạng rồi, mà có Hoa Chiêu ở đó, Diệp Thâm cũng tin tưởng hắn có thể trụ được, cho nên Diệp Thâm quả nhiên dừng bước.
"Bên này thế lực ngầm đang thời kỳ mấu chốt, một mình em trở về đi." Diệp Thâm nói ra.
"Ừ Dạ." Tiếng nói rơi, Hoa Chiêu đã đi ra rất xa.
Cô trực tiếp đến sân bay, tính toán giờ bay và chọn chuyến bay có thể về thủ đô sớm nhất dù phải chuyển tuyến.
Vừa hạ cánh, Diệp Danh cùng Miêu Lan Chi đã ở sân bay chờ rồi, sau đó trực tiếp kéo cô đi bệnh viện.
Trên xe, Hoa Chiêu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Tổn thương ở đâu vậy? Tại sao lúc đó anh cả không nói với em? "
Nghe nói Diệp An là chuyển viện đến thủ đô đấy, sau khi xảy ra tai nạn trực tiếp nói cho cô biết ah, hoặc là Diệp Danh mang thuốc đến chỗ Diệp An, cũng sẽ nhanh hơn so giày vò hắn như vậy.
Diệp Danh cau mày, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Hắn thiếu chút nữa đến chuyển viện cũng không kịp, đối phương muốn hắn chết, sau khi gặp chuyện không may đối với hắn chỉ là đơn giản xử lý, còn bệnh viện thì mặc kệ, không có người chiếu cố, đến thuốc cũng không đổi.”
"Vốn thương thế của hắn kỳ thật không nặng, nhưng sau đó không được chăm sóc đã bị nhiễm trùng nặng." Diệp Danh nói ra: "Là Diệp An tự mình vụng trộm gọi điện thoại cho anh trước khi hôn mê."
Hoa Chiêu không thể tưởng tượng nổi nói: "Ai mà to gan như vậy?"