Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-10-29 05:43:59
Lượt xem: 85
Hứa Khiết từ nhỏ đã dốc lòng gả cho một gia đình tốt, sống những ngày tháng được mọi người hâm mộ, hiện tại sao có thể gả cho một người đàn ông xấu xí?
Mấu chốt là, người này không chỉ xấu, tiền kiếm được cũng không thể diện.
Nói là kinh doanh hộ cá thể, nhưng hắn không giống như Hoa Chiêu mở nhà máy, nói ra phi thường có mặt mũi.
Nhà trai kinh doanh hộ cá thể, nghe nói chỉ là bày quầy hàng bán quần áo ở ven đường đấy, tiền tuy kiếm được rất khá, nhưng không dễ nghe.
Hứa Khiết nghĩ tới chính mình phải gả cho một người bày quầy bán hàng, chuyện còn chưa thành mặt cô ta đã đỏ lên đây, rất xấu hổ đấy.
"Nhưng cô ta cho rằng làm như vậy, liền có thể gả cho anh cả con rồi hả? Thật sự nói chuyện hoang đường viển vông!" Miêu Lan Chi vẫn rất tức giận.
"Cô ta có biết mình làm như vậy, sẽ làm Diệp Danh mất hết tiền đồ! Dù là cô ta gả vào được, mẹ có thể để cho cô ta yên?"
"Ai biết cô ta nghĩ như thế nào đấy." Hoa Chiêu không sao cả nói.
Hứa Khiết không c.h.ế.t được rồi, hơn nữa đoán chừng hiện tại cũng tỉnh, nhưng sau khi tỉnh sẽ gặp tình huống gì, cô không cam đoan được.
Cho dù lúc trước rót hết cho cô ta bình tinh hoa kia, nhưng liên tiếp chữa trị hai lần chấn động não, đoán chừng cũng có chút miễn cưỡng.
Hoa Chiêu vội vàng ăn sáng, sau đó sửa soạn cho mình và ba bào bảo.
Hôm nay bọn chúng lần đầu tiên xuất hiện trong hội, nhất định phải ăn mặc chỉnh chu một chút, để cho bọn nhỏ thật xinh đẹp, lại không phô trương.
Diệp gia, hiện tại kị nhất là phô trương.
Kỳ thật Diệp gia chưa bao giờ khoa trương, chỉ là lúc này đã có vài chuyện mất mặt…
Diệp Anh cùng Đường Phương Hà đã dắt tay nhau tới.
Hoa Chiêu nhìn hai người cười cười nói nói, cũng cười theo.
Đã biết Đường Phương Hà muốn nịnh nọt ai, không thể không thành công đấy.
Diệp Anh bởi vì chồng công tác như ý, mấy tháng gần đây cùng Đường Phương Hà tiếp xúc khá hơn rồi, phát hiện đây quả thật là người rất dễ dàng để cho người ta thích.
Cũng trách không được chú ba quay đầu đã quên Chu Lệ Hoa.
"Ôi!!!, ba bảo bảo thật xinh đẹp! Vậy mà mặc giống nhau như đúc, thật sự đáng yêu!" Đường Phương Hà kinh ngạc mà khoa trương nói.
"Bà nội ba, cô cô Anh." Vân Phi, Thúy Vi cùng Cẩm Văn cùng nhau chào hai người.
Nụ cười ngọt ngào làm cho Đường Phương Hà cùng Diệp Anh cao hứng c.h.ế.t mất.
"Thấy bọn nhỏ chị lại muốn sinh thêm một đứa rồi." Diệp Anh đột nhiên nói ra.
"Đừng nói cháu, đến thím cũng muốn sinh một đứa rồi." Đường Phương Hà nói.
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của bà, đoán chừng những lời này có vài phần thiệt tình.
Nhìn không ra.
"Nếu thím thật sự muốn sinh..., phải nắm chặc, tuổi càng lớn càng không tốt." Hoa Chiêu nói.
Đường Phương Hà lại ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Hoa Chiêu: "Cháu nói, thím có thể cùng chú ba cháu sinh đứa bé sao?"
Nếu như Hoa Chiêu nói không thể, vậy quên đi.
Hoa Chiêu lại trực tiếp gật đầu: "Tùy thím, thím muốn sinh thì sinh, không muốn sinh thì không sinh."
Diệp Anh. . . . .
Đường Phương Hà cúi đầu nhìn nhìn ba đứa nhỏ, lại nhìn tiểu Thận trong n.g.ự.c cô, trong mắt đều là những vì sao: "Thật đáng yêu ah, thật muốn nuôi một đứa, vậy thím sẽ sinh một đứa, đến lúc đó nếu như thím không thể sinh..., cháu giúp thím điều trị một chút!"
Hoa Chiêu trị được bệnh vô sinh, ở trong nội bộ Diệp gia đã nổi danh, Văn Tịnh chính là ví dụ. . .
Hoa Chiêu gật đầu: "Được."
Diệp Anh nhìn tiểu Thận mặc giống ba đứa bé còn lại, đột nhiên hỏi: "Hôm nay cũng dẫn thằng bé theo?"
Hoa Chiêu gật đầu: "Anh Thâm lại có việc đi ra ngoài rồi, nên em ôm thằng bé đi ra ngoài luôn, thằng bé mới có cảm giác an toàn."
Chỉ cần ở trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, nó cái gì cũng không sợ, mắt nhỏ tò mò nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia.
Nhưng nếu Hoa Chiêu không ở nhà, không thấy cô sẽ khóc rất lớn.
Cho nên Hoa Chiêu nghĩ nghĩ vẫn quyết định mang theo nó.
Diệp Anh cúi đầu nhìn ba đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, anh trai nắm tay hai em gái, chăm sóc rất tốt, vậy Hoa Chiêu ngược lại không cần làm gì cả.
"Đi thôi." Cô nói ra.
Ba người mang theo bọn nhỏ lên xe.
Hoa Chiêu nhớ tới hỏi một câu: "Cha mẹ của đứa bé bướng bỉnh kia đã xuất hiện chưa?"
"Thật đúng là để em đoán được." Diệp Anh nói ra: "Hôm trước tan tầm về nhà, thấy bóng dáng của bọn họ ở cổng khu cư xá, lén lén lút lút đấy, trông thấy chị liền quay đầu bỏ chạy."
"Đây là tới xem đứa nhỏ rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Xác định đứa nhỏ được các chị để lại, bọn hắn khẳng định an tâm, bất quá về sau thỉnh thoảng sẽ đến cửa ra vào nhìn xem."
"Còn không nỡ ôm về nhà ah, thật là lòng tham không đáy." Diệp Anh tức giận nói.
Cô ấy thật sự nghĩ mãi mà không rõ loại người này, dù cho đến nhà người ta, con của mình không ở bên cạnh mình, đây không phải là sinh không sao?
Hoa Chiêu cười: "Cũng không nhất định là sinh không đấy."
Đợi đứa nhỏ lớn rồi, nói cho nó biết bọn hắn mới là cha mẹ ruột của nó, mới hỏi han ân cần, cũng có thể được lấy được chỗ tốt đấy.
"Vẫn luôn quên hỏi, thím hai nghĩ như thế nào? Tương lai nói cho đứa nhỏ này thân phận thật sự của nó ư? Có phải, coi như là con cháu Diệp gia mà nuôi?"
"Mẹ của chị có ý là, không nói cho nó thân thế thật sự, mà đem nó làm con thừa tự cho Diệp An. . ." Diệp Anh nói ra.
Lưu Nguyệt Quế vẫn cho là Diệp An không thể sinh, đây cũng là nguyên nhân bà cực lực muốn lưu lại đứa bé này.
Xấu một chút cũng không sao, tối thiểu thân thể khỏe mạnh, đưa cho Diệp An, hắn cũng coi như có hậu rồi, tương lai có người dưỡng.
Hoa Chiêu. . . . .
"Việc này các người đã hỏi ý kiến Diệp An chưa, hỏi ý kiến ông nội chưa." Cô nói ra.
Nếu như Diệp An thực sự có ý định thu dưỡng, vậy thì là họ Diệp rồi, phải hỏi Diệp Chấn Quốc có đồng ý hay không.
"Chị muốn hỏi ý kiến của em trước." Diệp Anh nói ra.
Nếu như là vài ngày trước kia, cô ấy sẽ không hỏi.
Nhưng tư thế hiện tại của Hoa Chiêu cô ấy đã nhìn ra, đây là bắt đầu nhận lấy chuyện nội vụ từ trong tay Diệp Danh rồi, vậy ý kiến của Hoa Chiêu rất quan trọng rồi.
Hơn nữa với quan hệ của Hoa Chiêu với ông nội còn có Diệp An, cô ấy hoàn toàn có thể hỏi ý kiến hai người này.
"Em, đương nhiên là không muốn nó mang họ Diệp." Hoa Chiêu nói ra: "Ăn ngay nói thật, em cùng đứa bé kia có lẽ là chữ bát (八) không hợp, em nhìn thấy nó tâm tình liền không tốt."
Hoa Chiêu vỗ vỗ tiểu Thận trong ngực, cô không quên được lần đầu tiên gặp thằng bé, bộ dạng hấp hối.
Bất quá cô cảm giác mình không giận chó đánh mèo đứa bé bướng bỉnh kia, nhưng không hiểu vì cái gì, dù sao trông thấy đứa bé kia cô liền bực bội.
Để cho nó mang họ Diệp, cùng con của cô hưởng thụ đãi ngộ giống nhau, trong lòng cô không thoải mái.
"Bất quá, vẫn phải hỏi ý kiến của Diệp An cùng ông nội." Hoa Chiêu nói: "Em không đem ý của mình áp đặt cho người khác, nếu Diệp An muốn thu dưỡng nó mà nói, nó đương nhiên có thể ở lại Diệp gia."
"Được rồi, chị sẽ về hỏi hắn." Diệp Anh nói ra.
Đường Phương Hà toàn bộ quá trình đều không lên tiếng, bà quyết định về sau mặc kệ đứa bé bướng bỉnh kia họ gì, bà cũng cách xa nó một chút.
...
Đến tiệc cưới, một đoàn người Hoa Chiêu lại trở thành so nhân vật mới được chú ý.
Đây là lần đầu tiên Hoa Chiêu đại biểu Diệp gia xuất hiện ở loại trường hợp này.
Mọi người lập tức vây quanh, không ngớt lời khen ngợi.
Ba đứa nhỏ trừng to mắt, sững sờ chào đón cảnh tượng này.
mang theo bọn nhỏ vẻ mặt mờ mịt về nhà.
Ba tiểu bảo bảo đều bị khen ngợi đến ngơ ngác rồi.
Trước khi bọn nhỏ được ba tuổi, Hoa Chiêu luôn khen ngợi bọn chúng, cái gì mà thật xinh đẹp, thật lợi hại, thật thông minh!
Nhưng sau ba tuổi, cô rất cẩn thận trong việc khen ngợi bọn nhỏ, hơn nữa lúc bọn nhỏ làm điều gì không tốt, cô sẽ ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với chúng.
Không thể để cho bọn nhỏ luôn sống ở trong những lời nói dối, bằng không thì ngày nào đó nghe thấy một câu nói thật, bọn chúng sẽ không tiếp nhận được sự thật.
Ba đứa bé đối với biến hóa này ngay từ đầu có chút không thích ứng, nhưng dưới sự kiên trì của mẹ, bọn chúng đã tiếp nhận được những chuyện thực tế xung quanh.
Nhưng hôm nay, lại không bình thường, bị khoa trương thành một đóa hoa rồi.
"Không nên tưởng thật." Hoa Chiêu cười cười, bắt đầu phân tích thế giới người lớn cho bọn nhỏ.
Đường Phương Hà đột nhiên cười nói: "Nếu như tương lai thím sinh được đứa nhỏ, có thể đưa tới theo chân bọn chúng cùng nhau học tập? Học võ, học tri thức."
Bà biết Hoa Chiêu mở lớp học văn hoá cho ba đứa nhỏ, cũng không giảng lại nội dung trên sách giáo khoa, mà là Hoa Chiêu nhớ tới cái gì thì dạy cái đó, càng giống như giải đáp mười vạn câu hỏi vì sao.
Bà thỉnh thoảng dự thính qua một tiết, lập tức nhớ mãi không quên.
Nếu như con của bà có thể cùng ba đứa nhỏ học tập phát triển, cùng tiếp nhận giáo dục, cùng bồi dưỡng cảm tình, như vậy thật là tốt.
Hoa Chiêu cười nói: "Đứa bé còn chưa thấy bóng dáng đâu, thím đã nghĩ thật xa. Chờ thím sinh, có thể đưa tới cùng nhau học."
Vài ngày trước có lẽ cô sẽ không đáp ứng, bồi dưỡng một đứa bé là bao nhiêu trách nhiệm? Cô đảm đương không nổi.
Nhưng hiện tại, tiếp nhận nội vụ Diệp gia, vậy từ nhỏ cũng phải bồi dưỡng được những đứa nhỏ phù hợp với tiêu chuẩn của cô, cũng không tệ.
Diệp Anh há hốc mồm, nhà cô ấy cũng có hai đứa nhỏ cùng lứa tuổi với Vân Phi và Thúy Vi, chỉ là mấy ngày hôm trước bị Lưu Nguyệt Quế mang đến đánh nhau với hai anh em kia…
Tuy Hoa Chiêu trước đó đã nhận sai, xin lỗi cô ấy rồi, nhưng hiện tại cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ mà mở miệng nói Hoa Chiêu giúp mình dạy bọn nhỏ.
“Thím có biết giáo viên nào dạy văn hoá tốt không?” Hoa Chiêu hỏi Đường Phương Hà: "Ngữ văn, toán học, không dạy học vì mục đích thi cử, chỉ cần có khả năng giảng dạy, chữ viết tốt, số học có thể tính toán đúng."
Về phần những kiến thức dùng trong cuộc thi, trong trường học đều đã có, cô không cần mời về trong nhà.
Đường Phương Hà nghĩ nghĩ gật đầu; "Thím ngược lại cũng quen biết mấy người phù hợp với yêu cầu của cháu."
"Vậy thì mời đến xem, lưu lại hai người, cháu sẽ tổ chức một học đường nho nhỏ a, gọi tất cả mấy đứa trẻ đang độ tuổi đi học đến." Cô nói ra.
"Ngoại trừ học viết chữ cùng số học, cháu sẽ dạy thêm một tiết."
Như vậy, cô đem công đoạn phiền toái nhất ném cho người khác, chính mình vẫn lên lớp theo kế hoạch ban đầu, như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì đấy.
"Tốt." Đường Phương Hà lập tức đồng ý.
Diệp Anh ở một bên cười, thậm chí ngay cả đứa lớn tuổi chút đều có thể đến, vậy thì thật là quá tốt!
Cô ấy đang lo mấy đứa nhỏ trong nhà không có người quản giáo đây này!
Còn có mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan. . . .
"Đều đưa tới." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Anh lần này thật sự nở nụ cười, ánh mắt nhìn Hoa Chiêu không còn như cách nhau một tầng mà lại ấm áp như trước, tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Mấy người vui vẻ mà trở về nhà, Lưu Nguyệt Quế đã mang theo mấy đứa nhỏ trước kia cùng Vân Phi đánh nhau lại tới nữa.
Thấy các cô quan hệ hòa hợp, Lưu Nguyệt Quế cười đến miệng cũng không khép lại được.
Hoa Chiêu cùng ngày tuy hung dữ với bà, nhưng rất nhanh đã thay đổi thái độ, lại mời bọn họ thường xuyên đến trong nhà chơi.
Nói đúng là, Vân Phi bọn hắn cần làm bạn.
Hơn nữa mọi người vui vẻ hòa thuận đấy, không tốt sao?
"Trong nhà có khách tới." Lưu Nguyệt Quế vừa cười vừa nói Hoa Chiêu: "Tìm cháu đấy."
"Ai?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nghe nói tên là Tôn Hiểu Quyên, người nào thím cũng không biết, nhưng bảo vệ ở cổng đã để cho bà ta vào." Lưu Nguyệt Quế nói.
Tôn Hiểu Quyên đến rồi?
Đây là vì bên Hứa Khiết xảy ra chuyện sao?
"Hoa Chiêu, xin cô hãy cứu Hứa Khiết!"
Hoa Chiêu còn chưa vào nhà, đã nghe được giọng Tôn Hiểu Quyên, "Phù" một tiếng liền quỳ gối trước mặt Hoa Chiêu.
"Đứng lên." Hoa Chiêu vừa nói vừa kéo người lên.
Trước kia cô bị rất nhiều người quỳ qua, có cầu xin tha thứ đấy, có cảm tạ đấy, cô đã thành thói quen với động tác này.
"Hứa Khiết thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
"Con bé đã tỉnh." Trên mặt Tôn Hiểu Quyên lại không có biểu lộ gì cao hứng: "Nhưng con bé không biết tôi nữa rồi! Ai cũng không nhận ra rồi, ô ô ô."
Nói xong bắt đầu khóc.
Nuôi con gái hơn hai mươi năm, lại quên người mẹ này rồi, thật sự rất khổ sở, cho nên trong lúc bối rồi bà ta đã chạy đến tìm Hoa Chiêu rồi.
Hoa Chiêu khẳng định có biện pháp cứu con gái bà ta đấy.
Ánh mắt Hoa Chiêu lập loè, mất ký ức? Thật hay giả?
Cô còn chưa từng thấy qua người mất trí nhớ đâu.
Hơn nữa "Mất trí nhớ", sao nghe có vẻ hơi khó tin?
Có thể là vì trước kia cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết. . . .
"Đi xem." Hoa Chiêu lập tức nói.
Không nghĩ tới cô lại thống khoái như vậy, Tôn Hiểu Quyên cảm kích, tranh thủ thời gian kéo cô đi.
Đến bệnh viện, Hoa Chiêu liền thấy được Hứa Khiết đã tỉnh táo.
Đang mờ mịt mà nhìn xung quanh, vẻ mặt ngốc trệ.
Tuy cô ta có thể trả lời vấn đề của người khác, nhưng ngoại trừ nghe hiểu Logic, tất cả đáp án đều không biết.
Hoa Chiêu cẩn thận quan sát cả buổi, liền yên tâm.
Đây là di chứng khi bị thương, không phải như cô nghĩ.
"Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi, nhưng cô ta bị tổn thương đầu óc, có tác dụng hay không tôi không biết." Hoa Chiêu đưa cho Tôn Hiểu Quyên một lọ thủy tinh.
Tôn Hiểu Quyên thiên ân vạn tạ mà nhận lấy.
Mà Hứa Tri Đức cùng bà Hứa, đều là ánh mắt lập loè.
Chuyện ngày hôm qua bọn họ hiện tại đã biết rõ đại khái rồi, so với Hoa Chiêu nói càng kỹ càng hơn, cũng đã nghe nói trong tay Hoa Chiêu có thần dược cứu mạng.
Nếu thuốc này dùng ở chỗ khác. . . . .
Tôn Hiểu Quyên phát hiện ánh mắt của bọn hắn, vội vàng đem thuốc bảo vệ chặt chẽ trong ngực.
Cái này là mạng của con gái bà ta!
Nhưng bà ta không biết là, thứ Hoa Chiêu cho bà ta đấy, căn bản chính là đồ giả. . . .
Hứa Khiết mất ký ức, hiện tại còn không biết là tạm thời hay là mãi mãi đấy.
Cô ta ngơ ngác cũng chỉ vì vừa mới bị thương, phản ứng có chút chậm, Hoa Chiêu nghe cô ta nói chuyện, không giống như trí lực bị hao tổn.
Như vậy cô an tâm, cũng sẽ không cho cô ta thứ tốt giúp cô ta khôi phục.
Kẻ ngu này hoàn toàn là bị người ta lợi dụng, không biết đã cùng người khác đạt thành hiệp nghị gì, còn tưởng rằng náo trận này có thể gả cho Diệp Danh.
Nhưng cô ta không biết, mục đích của đối phương có lẽ là mạng Diệp Danh.
Không, có thể cô ta biết, nhưng cô ta muốn đánh cuộc một lần, thắng cô ta có thể gả cho Diệp Danh, thua Diệp Danh chết, cô ta nhiều lắm là mất đi chút thanh danh.
Cô ta không quan tâm đến thanh danh.
Loại người này, không đáng để Hoa Chiêu đồng tình, cho nên, cho bình thuốc giả trấn an Tôn Hiểu Quyên một chút là được.
Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy chủ ý này không tệ, về sau ai lại đến muốn rượu thuốc, cô sẽ xem tình huống, không được thì cho bình giả, như vậy thanh danh của rượu thuốc Diệp gia sẽ đi xuống, cũng sẽ không càng truyền càng quá tà dị.
Càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, trở về cứ như vậy mà làm!
"Cô ta sao rồi?" Hoa Chiêu về đến nhà, Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đều hỏi.
Các cô cũng rất quan tâm đến tình huống của Hứa Khiết, không hi vọng cô ta chết.
Nói cách khác, chuyện trước kia cô ta vu hãm Diệp Danh, nếu c.h.ế.t sẽ không có đối chứng, trên lưng Diệp Danh sẽ luôn cõng cái hiềm nghi này, cả đời nói không rõ.
"Còn sống, nhưng đoán chừng cũng không thể trả lại trong sạch cho anh cả rồi, cô ta mất ký ức." Hoa Chiêu nói ra.
Hơn nữa Hứa Khiết là bị tổn thương vật lý làm cho mất trí nhớ, không phải do kích thích tinh thần, và khả năng hồi phục là rất nhỏ.
Miêu Lan Chi lập tức thở dài, rồi lại không có biện pháp, bà cũng không thể đem Hứa Khiết túm tới đánh một trận, để cho cô ta khôi phục trí nhớ.
"Không có việc gì, chút sóng gió này chẳng là gì cả, anh cả sẽ xử lý được đấy." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa Hứa Khiết không mở miệng được, còn Sử Đán ở đây, để cho hắn nói cũng giống nhau."
"Chỉ có thể như thế." Miêu Lan Chi nói.
"Anh cả hôm nay đã gọi điện thoại tới chưa? Bên kia thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thư lắc đầu: "Chưa thấy."
Hoa Chiêu gật gật đầu, không hỏi nữa, cô hoàn toàn không lo lắng bên kia.
Cô trở về phòng thay quần áo, ôm tiểu Thận bắt đầu chơi đùa, thấy tiểu Thận hé miệng tươi cười, Hoa Chiêu liền cảm thấy mọi phiền não đều tan biết.
Bên ngoài lại đột nhiên có chút náo nhiệt.
Mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan và Diệp Anh đồng thời phát ra âm thanh “ai nha” thật dài.
Hoa Chiêu nhìn ra bên ngoài, phát hiện Đường Phương Hà vậy mà mang theo mấy người đến thăm rồi.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, sau khi trở về còn không thấy bà ấy.
Trẻ con hai nhà Diệp Đan cùng Diệp Anh trông thấy giáo viên liền sầu muộn.
Diệp Anh ở một bên giáo huấn: "Học tập thật tốt, mỗi ngày đều tiến bộ, tương lai mới có thể vì tổ quốc mà cống hiến! Các con hiện tại có thái độ gì vậy?"
Làm sao những đứa trẻ bảy tám tuổi có thể hiểu được điều này, và vẻ mặt của chúng càng buồn hơn.
Vân Phi cùng Thúy Vi đứng ở một bên cười trộm.
Đánh qua một trận, bọn chúng còn chưa làm lành hẳn, thấy đối phương "Không may" tự nhiên vui vẻ.
Hoa Chiêu trông thấy càng vui vẻ hơn, trong nhà nhiều thêm mấy nhỏ nhà khác cũng không tệ, biểu lộ của Vân Phi cùng Thúy Vi vừa sinh động lại thú vị, tràn ngập ngây thơ, như một đứa nhỏ rồi.
Bằng không thì mỗi ngày cùng cô ở một chỗ, mấy đứa nhỏ thiếu chút nữa đã bị cô nuôi thành người lớn, như vậy cũng không tốt.
Sau vài năm nữa bọn nhỏ cũng trở thành người lớn rồi, lúc nhỏ chỉ có mấy năm này, bây giờ vẫn nên làm trẻ con thật vui vẻ ah.
Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi ra ngoài gặp Đường Phương Hà mang mấy người giáo viên đi vào.
Nữ có nam có, trẻ có già có.
Hoa Chiêu nhìn như tùy ý cùng bọn họ nói chuyện, cuối cùng giữ lại hai giáo viên một nam một nữ trẻ tuổi.
Cũng không tính là quá trẻ, đều đã đến 30.
Nghe thấy người được lưu lại là mình, hai người đều rất ngoài ý muốn.
Bọn hắn còn cho là mình cũng phải đi đấy, dù sao bọn họ đến đây cùng mấy vị khác, đều là danh nhân, lão đại trong giới giáo dục.
Loại người này bình thường không thể mời, hiện tại vội tới để dạy dỗ cho đời sau của Diệp gia, đều là xem mặt mũi Diệp Chấn Quốc.
Kết quả còn không được chọn trúng.
Mấy người lão đại đức cao vọng trọng mặc dù không nói chuyện, nhưng biểu lộ đã không tốt rồi.
Hoa Chiêu mỉm cười, thái độ khiêm cung nói: "Chỉ là dạy cho mấy đứa nhỏ biết viết chữ, học số, cũng không phải muốn từ nhỏ như vậy đã đem bọn chúng bồi dưỡng thành trụ cột của quốc gia, cho nên không dám làm phiền mấy vị tiên sinh. Các tiên sinh đều có đại tài, có lẽ nên dùng ở những nơi quan trọng, cần thiết hơn."
Bọn hắn lưu lại, cũng có thể đem mấy đứa nhỏ bồi dưỡng thành trụ cột của quốc gia. Nghe ra ý tứ này, biểu cảm của mấy người mới tốt hơn, hài lòng nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu còn gọi người chuẩn bị mấy giỏ hoa quả, bồ đào, táo, dâu tây, một người một giỏ.
"Đều là trái cây trong sân nhà mình, các vị tiên sinh ngàn vạn lần đừng ghét bỏ!" Hoa Chiêu chân thành nói.
Mấy người càng thêm hài lòng.
Bọn hắn đương nhiên không chê, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm cũng đã thử qua rồi, hương vị cực kỳ tốt.
Hơn nữa xác thực cũng là trong nhà trồng được, không tính là thu lễ gì.
Lúc mấy người được tiễn ra ngoài, vẻ mặt đã tươi cười rồi.
Hoa Chiêu lúc này mới xoa xoa mồ hôi trên trán, liếc Đường Phương Hà nói: "Sao thím lại mời mọi người đến một lần? Lưu lại ai, không giữ ai, đều đắc tội với người ta."
Hai người được Hoa Chiêu giữ lại lúc mới nghe thấy trên mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
Về sau thấy những người khác không tức giận, lúc này mới dám cười.
Hiện tại đang đứng bên cạnh Hoa Chiêu, nghe cô nói như vậy, cũng có chút xấu hổ, bất quá cũng ngoài ý muốn cảm thấy Hoa Chiêu thông thấu.
Bọn hắn vừa rồi xác thực không vui.
Bọn hắn trở thành công cụ đánh mặt người khác!
Đối phương lại là những lão đại trong ngành, quay đầu lại nói mình một câu, bọn hắn sẽ chịu không được.
Cũng may Hoa Chiêu cơ trí đền bù rồi.
Đường Phương Hà nhưng lại không sợ Hoa Chiêu trừng, bà cười cười nói: "Làm như thím mời từng người đến, cháu sẽ không đắc tội với người ta vậy, như vậy ngược lại sẽ lần lượt đắc tội, không bằng đem người tụ lại cùng một chỗ, dỗ một lần cho tốt, thím tin cháu sẽ làm được, xem, cháu quả nhiên có thể ~ "
"Thôi đi!" Hoa Chiêu cười nói: "Loại chuyện đắc tội với người như vậy, về sau thím tự làm đi, ngàn vạn lần đừng tìm cháu."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được." Đường Phương Hà cười cười.
Hai người trò chuyện xong, Hoa Chiêu lại mời hai người giáo viên đi vào.
Lần này thái độ thoải mái hơn nhiều so với lúc cung kính mấy bị lão đại vừa rồi.
"Nguyên nhân tôi chọn hai người khả năng hai người cũng đã nhìn ra, bọn họ thân phận quá cao, danh khí lớn, tính tình cũng lớn, một câu nói không tốt, sẽ không vui.”
"Hơn nữa bọn họ cũng lớn tuổi rồi, cùng bọn nhỏ giao tiếo..., chính giữa không biết có bao nhiêu khoảng cách, căn bản không thể hiểu được nhau. Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, sẽ hoàn toàn phản tác dụng."
"Đương nhiên tuổi của hai người cũng không nhỏ, nhưng tôi hi vọng hai người có thể tận lực. . . . Hòa ái dễ gần."
Muốn những thứ khác, đoán chừng có chút khó.
Dù sao bây giờ là thời đại của tư tưởng "Danh sư xuất cao đồ", "Nghiêm sư ra cao đồ", cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có vị giáo viên nào cười đùa tí tửng có thể dạy ra học trò tốt đấy.
Cô chọn hai người này, cũng vì phát hiện biểu lộ của hai người này không quá nghiêm khắc, có chút hòa ái dễ gần.
Cô không hi vọng con của cô, con cháu của Diệp gia, từ nhỏ đã sống trong nơm nớp lo sợ.
Hai người giáo viên này cũng là người thông thấu, biết Hoa Chiêu muốn cái gì.
Không thể đánh, không thể mắng, cùng chơi.
Hoa Chiêu gật đầu, chính là ý tứ này.
Cô có một câu nói rất thật tình, cô thật sự không trông cậy vào việc mời giáo viên về trong nhà này đem tất cả bọn nhỏ đều bồi dưỡng thành tài.
Có được hay không cũng không phải do ngữ văn, toán học quyết định đấy.
Tương lai còn dài, xem bọn nhỏ làm được chuyện gì, mới có thể kết luận.
Bằng không thì ai biết người nào đó trong tương lai có thể đi lệch đường?
Ánh mắt Hoa Chiêu nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm vào mỗi đứa trẻ trong sân, kể cả con của cô.
Bất luận đứa nào cũng có thể đi sai đường, nhưng con của cô tuyệt đối không thể!
"Sao lại nghiêm khắc như vậy? Bọn chúng phạm sai lầm rồi hả?" Diệp Danh từ bên ngoài đi tới, tò mò hỏi.
Hiếm khi nhìn thấy Hoa Chiêu dùng ánh mắt như vậy nhìn bọn nhỏ.
"Bọn chúng nhảy lên mái nhà lật ngói rồi hả?" Anh nhìn xung quanh hỏi.
"Có chút chuyện như vậy, lát nữa tìm công nhân sửa chữa tốt là được." Diệp Danh nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhỏ: "Có bị thương không vậy? Không từ trên rơi xuống chứ? Về sau không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy!"
Hoa Chiêu. . . . .
Anh cả hình như càng ngày càng cưng chiều bọn nhóc rồi, thật là, càng khích lệ càng b.ắ.n ngược đây này?
"Hứa Khiết không chết, Sử Đán như thế nào rồi? Được thả ra sao?" Hoa Chiêu đột nhiên có chút hối hận, Hứa Khiết bị thương không nặng, cái đuôi của Sử Đán lại vểnh lên rồi.
"Sử Đán chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, râu ria." Diệp Danh cười nói.
"Vậy nhân vật lớn đằng sau thì sao? Có thể thông qua chuyện lần này cho hắn một kích sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đương nhiên có thể." Diệp Danh cười nói: "Những chuyện này sau này hãy nói."
Anh nhìn về phía hai người lạ trong sân.
Hoa Chiêu lập tức giới thiệu.
Diệp Danh cười mà nhìn Hoa Chiêu. Thật sự nói làm liền làm, động tác rất nhanh chóng! Hơn nữa so với anh còn tốt hơn.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ đưa tất cả bọn nhỏ gom lại cùng một chỗ, đặt dưới tầm mắt mà bồi dưỡng, như vậy có học tốt hay không chưa nói đến, ít nhất có thể hiểu rõ tính tình của tất cả bọn chúng, từ nhỏ đã uốn nắn, tránh cho bọn chúng đi nhầm đường, hại người hại mình, còn hại gia tộc.
"Dùng bao nhiêu tiền, đều do ông nội ra." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu, không cự tuyệt.
Đây không phải là vấn đề tiền nhiều tiền ít, đây là vấn đề thái độ, chuyện này đối với Hoa Chiêu mà nói kỳ thật đều là "con nhà người ta", không có đạo lý để cho cô nuôi.
Để cho Diệp Chấn Quốc ra tiền là hợp lý rồi, đây đều là cháu nội cháu ngoại của ông ấy.
"Lúc nào khai giảng?" Diệp Danh hỏi.
"Ngày mai." Hoa Chiêu dứt khoát.
"Về sau mỗi ngày từ 7 giờ đến 8 tối, đều là thời gian học tập, một ngày một môn học, cuối tuần nghỉ ngơi." Hoa Chiêu nói ra.
Không thể đem ngày cuối tuần của bọn nhỏ đều tước đoạt.
Cũng không phải cô không muốn thêm chút thời gian, thật sự là không có thời gian, hiện tại bọn nhỏ tan học đều muộn, tiểu học cũng là 5 giờ rưỡi, 6 giờ mới tan học.
Trừ thời gian đi lại, đã không còn dư bao nhiêu rồi.
Hơn nữa cơm cũng phải ăn ở nhà cô.
"NGAO ~" Mấy đứa nhỏ vụng trộm ở một bên nghe cũng bắt đầu hét lên.
Không biết là vui vẻ hay là không vui.
Mỗi ngày đến nhà Hoa Chiêu ăn, là phi thường vui vẻ đấy, nhưng phải học tập đến 8 giờ, muốn khóc.
Hoa Chiêu cười cười, ai bảo bọn chúng sinh không đúng thời, nếu như là đời sau, hơn 3 giờ tan học, cô tuyệt đối sẽ không "Ngược đãi" bọn chúng.
Hai giáo viên đi rồi, về nhà chuẩn bị tài liệu giảng dạy, ngày mai là buổi học đầu tiên, bọn hắn phải chuẩn bị thật tốt, nhất định không phụ lòng Hoa Chiêu đưa ra mức tiền lương cao.
200 đồng, một tháng.
Một tháng đã kiếm được một cái xe đạp? Hai người đều có chút không muốn đi xe đạp nữa rồi.
Tiễn bước giáo viên, Hoa Chiêu lại bắt đầu chọn địa điểm trong sân.
Mấy đứa nhỏ sắp tới đi học không chỉ cùng lứa tuổi với mấy đứa Vân Phi, trước đó cô đã nói, phàm là đến độ tuổi đi học đều có thể đến, kê cả học sinh cấp ba đấy.
Mấy anh chị em họ đồng trang lứa với Diệp Thâm đã không còn ai đang đi học, Diệp Lị là nhỏ nhất đấy, đã lên đại học.
Còn lại đều đồng lứa nhỏ tuổi, mấy đứa nhà cô, nhà Diệp Thư còn ôm trong ngực, Diệp An Diệp Đào không có, cho nên hầu như đều là con của nhà Diệp Đan Diệp Anh.
Cộng thêm Diệp Gia Khánh.
Nhớ tới đứa nhỏ này, Hoa Chiêu hỏi Lưu Nguyệt Quế: "Ngày đó thím đến, Khâu Mai nói như thế nào?" Cô còn chưa quên chuyện Khâu Mai châm ngòi ly gián đâu.
"Thím đã mắng cô ta một trận! Cô ta biết sai rồi." Lưu Nguyệt Quế nói.
"Ha ha." Hoa Chiêu trả lời.
Lưu Nguyệt Quế: ". . . . Cô ta hiện tại cũng không dễ dàng, một người mang theo đứa nhỏ, trong nhà không có đàn ông, ăn cơm mặc quần áo đều phải xin xỏ, vẫn luôn chìa tay nhận của bố chồng, mà bố chồng cũng đã sớm quên cô ta, tháng trước còn chưa cho cô ta tiền sinh hoạt. . ."
Nói xong bà nhìn thoáng qua em dâu mới Đường Phương Hà.
"Vậy sao? Em không biết, cũng không nghe nói." Đường Phương Hà vẻ mặt kinh ngạc nói: "Lần sau lúc viết thư, em sẽ nhắc nhở Diệp Thành. Bất quá Khâu Mai cũng thật là, tự cô ta không biết viết thư cho Diệp Thành nói sao?"
Hoàn toàn không đề cập tới việc bà sẽ đưa tiền.
Trong lòng Đường Phương Hà cười ha ha, đầu óc bà có bệnh mới cho Khâu Mai tiền. Cũng chỉ có bà chị dâu này ngốc hề hề mà vẫn còn ở trước mặt Hoa Chiêu thay Khâu Mai tố khổ.
Lưu Nguyệt Quế cũng không phải thật sự ngốc, bà nhìn ra Đường Phương Hà không muốn ra số tiền này rồi, bà cũng không có khuyên nhủ, im miệng không đề cập tới nữa.
Nói cho cùng việc này cũng phải trách Diệp Thành, không nhìn Khâu Mai, không nhìn cháu trai sao? Tiền sinh hoạt của cháu trai cũng quên cho.
"Chú ba gần đây đang bận cái gì?" Hoa Chiêu hỏi Đường Phương Hà.
Diệp Thành không phải là người không để ý như vậy, không có khả năng cố ý không cho, khẳng định là đã quên hoặc là bất tiện.
"Ông ấy không nói." Đường Phương Hà nói: "Bọn thím chỉ viết thư, trong thư cũng không nói chuyện công tác của ông ấy."
Hoa Chiêu gật đầu không hỏi nữa.
Tật xấu của Lưu Nguyệt Quế lại tái phát: "Trời sắp tối rồi, thím đi đến nhà Khâu Mai nói một tiếng, để Gia Khánh ngày mai đến học, chớ tới trễ."
"Em với chị cùng đi." Đường Phương Hà đột nhiên nói ra.
Hoa Chiêu nhìn bà một cái, ánh mắt hỏi thăm: sao tự nhiên có hứng thú vậy?
"Thím đối với cô con dâu không hiểu rõ lắm, nghe nói cô ta vậy mà dạy đứa nhỏ loại lời nói này, loại người này thím phải nhìn cẩn thận chút, tránh khỏi về sau cô ta ở sau lưng thím làm mấy chuyện xấu." Bà nhìn Lưu Nguyệt Quế nói ra.
Những lời này phần lớn là để nói cho bà ấy nghe đấy.
Bà cảm thấy Lưu Nguyệt Quế là người không tệ, muốn chỉ điểm cho bà ấy một chút.
Khâu Mai còn châm ngòi để con của Diệp Đan thù hận Hoa Chiêu, làm cho gia đình không yên ổn, mà bà ấy còn chạy đến gom góp, bà có đôi khi thực nghĩ mãi mà không hiểu Lưu Nguyệt Quế.
Hoa Chiêu nghĩ đến rõ, người hiền lành người hiền lành nha, không như vậy, sao còn làm người tốt bụng được.
Cô không có để ý, tiễn bước hai người trở về đi làm cơm.
Lưu Nguyệt Quế đi rồi, bọn nhỏ còn ở lại chỗ này, xem ra hôm nay được nuôi cơm.
Mà Miêu Lan Chi có một buổi biểu diễn tối nay, vừa rời đi.
Huống chi Diệp Danh thật vất vả mới tới một lần, cho anh cả ăn bữa ngon.
Kết quả đồ ăn mới vừa lên bàn, Lưu Nguyệt Quế đã đem Khâu Mai về.
Đường Phương Hà tại bên người bà ấy, đã bó tay rồi.
Đường Phương Hà đột nhiên cảm thấy tính tình Hoa Chiêu kỳ thật rất tốt, nếu như đổi lại là bà, Lưu Nguyệt Quế mỗi ngày biến đổi cách thức ở trước mặt mình gây chuyện như vậy, bà sẽ nghĩ cách giày vò bà ấy.
Nhưng Hoa Chiêu không làm gì Lưu Nguyệt Quế, cũng không có ý định làm gì.
Hoa Chiêu đối với Lưu Nguyệt Quế xác thực có chút nhường nhịn, một là vì bà ấy vốn không có ý xấu, hai là vì cô đã chia rẽ một nhà Diệp Thành, bây giờ lại muốn chia rẽ một nhà Diệp Thượng nữa?
Vậy cô chính là kẻ quấy rối sự hoà thuận trong gia đình rồi.
Cho nên chỉ cần Lưu Nguyệt Quế không giống Chu Lệ Hoa trước kia, bà ấy làm gì cô đều có thể nhịn!
"Khâu Mai muốn hỏi một chút chuyện đi học, thím cũng nói không rõ, nên mang người đến đây. . ." Lưu Nguyệt Quế cũng hiểu đem Khâu Mai đến cửa cũng có chút không tốt, cô ta cùng Hoa Chiêu có mâu thuẫn rất sâu.
Nhưng bà thấy Khâu Mai bây giờ đã triệt để chịu thua rồi, bà thấy hai người có thể ở chung nhiềun hơn một chút cũng tốt, tốt nhất là hóa giải mâu thuẫn, gia hoà mọi sự hưng nha.
Khâu Mai thực sự chịu thua rồi, thấy Hoa Chiêu liền cười: "Chị dâu, nghe nói chị muốn Gia Khánh đến đi học? Vậy thì thật sự cảm ơn rồi! Gia Khánh rốt cuộc cũng có thể ăn bữa cơm ngon rồi. . ."
Nói xong còn chảy nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-258.html.]
Diệp Thâm lớn hơn Diệp Hưng, đã nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu hiếm khi mới được nghe cô ta gọi một câu chị dâu.
Trước kia cô ta cũng đã gọi nhưng âm dương quái khí đấy, hôm nay nghe ngược lại không còn gượng gạo nữa.
Nhưng người vẫn âm dương quái khí đấy, Hoa Chiêu vẫn không thích người như cô ta.
"Nghe nói trước kia tiền sinh hoạt một tháng của cô cũng không ít, có 50 đồng, nhiều năm như vậy không để dành nổi một ít sao? Một tháng không cho cô tiền sinh hoạt, đứa nhỏ liền không có cơm ăn rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Tiếng khóc của Khâu Mai ngừng lại, sau đó lại khóc lớn tiếng hơn: "Em để dành rồi! Sao em lại không để dành chứ? Em ăn mặc tiết kiệm, một tháng chỉ tiêu hơn mười đồng, để dành được hơn 30 đồng! Nhiều năm như vậy để dành được chừng một ngàn đồng! Kết quả đều bị tên vương bát đản Diệp Hưng kia trộm đi rồi!"
Ồ?
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, chuyện này bọn hắn còn không biết.
Không nghĩ tới hắn lại là loại người này.
Rời nhà trốn đi, vợ con cũng không thèm thì thôi vậy, còn trộm mất tiền để dành trong nhà, không biết là lòng dạ ác độc, hay là không muốn chịu trách nhiệm, cảm thấy có cha mẹ ở nhà, có thể giúp hắn nuôi đứa nhỏ.
"Trước kia sao cô không nói?" Lưu Nguyệt Quế sốt ruột mà hỏi.
Nếu biết rõ Gia Khánh thực không có cơm ăn, bà đã sớm hỗ trợ!
"Cháu trước kia xấu hổ ah, ngại mất mặt!" Khâu Mai ô ô mà khóc.
Cô ta gả vào Diệp gia như vậy, chỉ có đem Diệp Hưng thu phục, thì lúc đối mặt với người Diệp gia cô ta mới có chút nắm chắc.
Ai biết Diệp Hưng lại làm ra loại chuyện này, lót bên trong áo đã không còn, mặt mũi càng không thể mất.
Nhưng cơm cũng sắp không có mà ăn rồi, mặt mũi còn giữ lại làm gì.
"Bố chồng cô một tháng cho cô 50 đồng, trước kia cô chỉ cần hơn mười đồng đã đủ sinh sống, hiện tại sao lại không đủ rồi hả?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
"Em còn chưa nói xong." Khâu Mai khóc ròng nói: "Mẹ chồng mỗi tháng còn muốn cướp đi một nửa! Nói là cầm một nửa cho con trai kia, bà ta cũng không biết xấu hổ!"
Mọi người thầm nghĩ, bà ta đương nhiên không biết xấu hổ, Chu Lệ Hoa hiện tại cũng là người không có tiền không có công tác, không có cơm ăn cần người nuôi.
Ah không đúng, Chu Lệ Hoa hiện tại có người nuôi, đang ở nhà con rể, cơm đến há miệng đây này.
Nhưng cũng không chậm trễ việc bà ta đến lấy đi một nửa tiền của Khâu Mai.
Đây mới là Chu Lệ Hoa.
Không đem toàn bộ lấy đi, cũng là vì nể mặt cháu trai rồi.
"Còn lại 25, mẹ em còn muốn tới lấy đi một chút nữa, số còn lại, miễn cưỡng đủ cho hai mẹ con không đói chết." Khâu Mai khóc ròng nói.
"Tiểu Bảo nhà em vốn mỗi ngày uống sữa bột, ăn đùi gà, hiện tại thì tốt rồi, bánh bột ngô muốn ăn cũng không có rồi!"
Các cô hiện tại mỗi ngày đều ăn chay, còn không chắc sẽ được ăn no bụng, mặt mũi ah, cừu hận ah, Khâu Mai sớm đã quên, cô ta chỉ muốn tìm một cơ hội đến trước mặt người Diệp gia tố khổ.
Hôm nay cơ hội này rốt cuộc cũng đã tới, cảm tạ Lưu Nguyệt Quế!
Khâu Mai ngồi ở trên đất gào khóc, mắng xong Chu Lệ Hoa lại mắng mẹ mình.
Hoa Chiêu lại nhìn về phía tiểu Gia Khánh.
Xác thực, đứa nhỏ này so với lần gặp trước đã gầy đi hơn 10 cân, vốn là một bé trai mũm mĩm có vẻ mặt lanh lợi.
Hiện tại lại rất gầy, ánh mắt cũng ngốc trệ.
Thấy mẹ mình ngồi dưới đất như bệnh tâm thần mà khóc, thằng bé ngẩn ngơ đứng đó, ánh mắt ngốc trệ, cũng không thấy bộ dạng hoạt bát trước kia nữa.
Hoa Chiêu nhíu mày, lại tiếp tục như vậy đứa nhỏ cũng bị cô ta phế đi.
"Đã tìm được mẹ cùng nhà em trai cô?" Diệp Thư đột nhiên tò mò hỏi.
Họ trốn ở đâu Hoa Chiêu biết rõ, nhưng không nói cho Khâu Mai, không nghĩ tới cô ta vậy mà tìm được?
"Không phải tôi tìm được, là bọn hắn quay đầu lại đi tìm tôi đấy! Bọn họ không biết xấu hổ, ở bên ngoài không có cơm ăn vậy mà còn không biết xấu hổ quay trở lại tìm tôi!" Khâu Mai tức giận.
Cô ta không muốn quản đấy, nhưng mẹ cô ta cũng ở đó, càng làm cho cô ta thương tâm chính là, mẹ lại hướng về bọn hắn!
Bởi vì Chu Lệ Hoa ở đó, mấy mẹ con Khâu gia không dám vào ở nhà Diệp Hưng nữa, cho nên bọn hắn chỉ có thể đòi tiền, đi ra ngoài thuê phòng ở.
Khâu Mai không muốn cho, nhưng mỗi tháng bà Khâu lại canh giữ ở cửa ra vào bưu cục, chờ Khâu Mai tới lấy tiền, nếu Khâu Mai không cho..., bà ta ở ngay tại cửa ra vào mà khóc.
Người xem náo nhiệt sẽ mặc kệ đằng sau có ẩn tình gì, chỉ thấy một bà lão không có cơm ăn xin con gái chút tiền sinh hoạt, con gái không cho, sẽ bị nước miếng dìm cho c.h.ế.t đuối.
Khâu Mai đánh không lại, đành phải cho.
Cho dù cô ta địch nổi cũng không được, lúc này không cho, Khâu Hải sẽ mạnh bạo mà đoạt.
Khi đó tổn thất cũng không phải là hơn mười đồng rồi, cô ta cùng con trai khả năng thật sự sẽ c.h.ế.t đói.
Khâu Mai vừa khóc vừa mắng.
Hoa Chiêu lại một chút cũng không đồng tình với cô ta, lúc trước đưa người Khâu gia tới, chính là muốn hiệu quả này. . . . .
Chẳng qua là lúc đó cô không để ý đến Gia Khánh.
Đứa nhỏ lớn lên trong loại hoàn cảnh này, tâm lý sao có thể khỏe mạnh?
Cô không muốn thay Khâu Mai nuôi đứa nhỏ, nhưng cô lại càng không muốn Khâu Mai nuôi ra một Tiểu Diệp Hưng, tương lai lại kéo chân sau của Vân Phi.
"Nghe nói Diệp Hưng ở phía nam phát tài rồi, cô có muốn đi qua tìm hắn không?" Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.
Ồ ồ ồ?
Tất cả mọi người nhìn về phía cô.
Bọn hắn còn không biết tin tức này.
Mắt Khâu Mai trừng lớn giống như chuông đồng, Diệp Hưng không có lương tâm kia, vậy mà phát tài rồi hả? Ông trời không có mắt ah!
Bất quá, hắn phát tài cũng không tệ, đó là người đàn ông của cô ta! Tiền của hắn phải do cô ta quản!
"Tôi muốn đi tôi muốn đi!" Khâu Mai nhìn Hoa Chiêu trông mong nói.
"Vậy cô để Gia Khánh lại đây, tôi đưa cô đi phía nam." Hoa Chiêu nói.
Khâu Mai dừng lại, Hoa Chiêu không phải là muốn đem cô ta lừa gạt bán đi chứ?
"Cô đáng giá mấy đồng?" Hoa Chiêu liếc cô ta: "Tôi chỉ thấy Gia Khánh quá đáng thương."
Không muốn để cô ta dạy dỗ đứa nhỏ lệch ra.
Mà để cho cô ta đi tìm Diệp Hưng, có thể hợp lý mà đem mẹ con bọn họ tách ra, Gia Khánh còn nhỏ như vậy tâm lý mâu thuẫn sẽ không quá lớn.
"Em có thể mang theo đứa nhỏ cùng đi." Khâu Mai ôm Gia Khánh nói ra.
"Cô đưa nó đi, có một số việc khả năng bất tiện." Hoa Chiêu nhìn cô ta, ám chỉ nói: "Mang theo đứa nhỏ, bất tiện cùng những người phụ nữ khác đánh nhau."
Mắt Khâu Mai thoáng cái liền trừng lớn..., cô ta hiểu ý tứ của Hoa Chiêu.
Hắn ở bên ngoài có những nữ nhân khác rồi!
Xem cô ta có đi cào c.h.ế.t hắn không!
Nhưng cô ta vẫn có chút không nỡ.
Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Gia Khánh, cháu nguyện ý cùng mẹ đi phía nam, hay lưu lại cùng anh chị ăn cơm, chơi đùa?"
Mắt của Gia Khánh luôn dừng trên bàn đồ ăn. Hoa Chiêu hỏi hai lần thằng bé mới nghe thấy.
Sau khi nghe thấy ánh mắt liền sáng lên, lỗ tai như dựng lên: “Cháu có thể ở lại? Cùng ăn cơm?”
Mọi người thấy thế cũng có chút không đành lòng rồi, đứa nhỏ của Diệp gia lại vì được ăn mà kích động như vậy, không thể tưởng tượng nổi!
Lưu Nguyệt Quế càng muốn rơi nước mắt rồi.
"Chẳng những có thể dùng ăn cơm, còn có thể cùng anh chị đi học cùng nhau chơi đùa." Hoa Chiêu nói.
"Ừ! Cháu nguyện ý lưu lại!" Gia Khánh liên tục gật đầu.
Khâu Mai tuy thấy vậy cũng chua xót, nhưng hiện tại lòng lại càng ghen tỵ rồi.
"Tiểu Bảo, con không muốn đi cùng mẹ sao? Chúng ta cùng đi tìm ba ba ah, ba ba con ở phía nam phát tài, chúng ta đi tìm ba ba ah!" Khâu Mai lôi kéo Gia Khánh nói ra.
Tiểu Gia Khánh bị cô ta lôi kéo, vậy mà dùng sức trốn về phía sau, vẻ mặt sợ hãi biểu lộ kháng cự.
Ba ba? Ba ba không phải đã vứt bỏ nó rồi sao? Còn mang đi tất cả tiền trong nhà, muốn nó c.h.ế.t đói?
Đây là lời cằn nhằn mà Khâu Mai mỗi ngày đều ghé vào tai thằng bé nói.
Nó đã không thích cha nữa.
Mà hiện tại nó cũng không muốn cùng mẹ ở một chỗ.
Mẹ từ trước đến nay luôn đối với nó lúc lạnh lúc nóng.
Có đôi khi gọi nó là tâm can bảo bối, có đôi khi lại đột nhiên nổi giận, không phải đánh thì là mắng, còn ghét bỏ mà nhìn nó.
Nhưng từ khi ba ba đi, mẹ không phải khóc, thì sẽ đánh nó mắng nó.
Nó sợ hãi.
Động tác của nó chính là câu trả lời.
Nhưng đáp án này không làm cho Khâu Mai thoả mãn.
"Đứa nhỏ c.h.ế.t tiệt này sao vậy? Mẹ là mẹ của con ah! Con vậy mà không muốn đi theo mẹ? Con chính là đứa không có lương tâm giống cha, là kẻ không có lương tâm bạch nhãn lang!" Khâu Mai đột nhiên phát bệnh tâm thần..., điên cuồng mà lắc lắc tiểu Gia Khánh.
Tiểu Gia Khánh sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, biểu lộ c.h.ế.t lặng mà đứng ở nơi đó để mặc cô ta lắc.
Vừa nhìn đã biết chuyện này nó đã trải qua vô số lần, đã quen.
Mọi người rốt cuộc cũng biết đứa nhỏ này vì sao không chọn mẹ rồi.
"Cô sao có thể như vậy?"
"Cô hù đến đứa nhỏ rồi!"
Diệp Anh cùng Lưu Nguyệt Quế nhanh chóng tiến lên, kéo hai người ra.
Lưu Nguyệt Quế đem Gia Khánh ôm vào trong ngực, bà có thể cảm giác rõ ràng được tiểu gia hỏa run rẩy, lập tức càng tức giận.
"Chưa từng thấy qua người nào làm mẹ như cô! Có tức giận thì cô hãy đi tìm Diệp Hưng đi, lôi đứa nhỏ ra tức giận làm gì?"
"Đúng, tìm Diệp Hưng, tôi muốn đi tìm Diệp Hưng!" Khâu Mai nhìn Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu cơm tối cũng không muốn giữ cô ta lại, lập tức gật đầu, nói với Lưu Minh: "Đưa cô ta đến nhà ga, mua vé cho cô ta, đưa cho cô ta 200 đồng."
Cam đoan cô ta có thể tìm được Diệp Hưng.
Diệp Hưng ở đâu, đang làm cái gì, Diệp Danh trước kia đã nói qua với cô.
Lúc ấy cô nhớ rõ Lưu Minh cũng ở bên cạnh, hắn khẳng định cũng nhớ rõ.
Lưu Minh quả nhiên không nói hai lời, mang theo Khâu Mai đi.
Tiểu Gia Khánh nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô ta, ghé vào trong n.g.ự.c Lưu Nguyệt Quế, nhìn đồ ăn trên bàn nuốt nước miếng.
Làm Lưu Nguyệt Quế đau lòng c.h.ế.t mất.
"Ăn cơm ăn cơm, chúng ta ăn cơm."
"Dạ, ăn cơm." Hoa Chiêu nói ra.
Bọn nhỏ đã ăn xong, người lớn bọn họ còn chưa ăn, hiện tại rốt cuộc có thể ăn cơm rồi.
Trên bàn cơm, Đường Phương Hà nhịn không được tò mò hỏi: "Diệp Hưng ở phía nam phát tài?"
Hoa Chiêu còn chưa lên tiếng, Diệp Danh vốn luôn yên lặng, coi như mình không tồn tại lại "Phốc phốc" một tiếng bật cười.
"Hắn ở Bành Thành bày quầy hàng bán quần áo, một ngày kiếm được hơn mười đồng." Diệp Danh nói.
Đối với người bình thường mà nói, đây có thể gọi phát tài rồi.
Nhưng đây nhất định không như mong đợi của Khâu Mai.
“Phát tài” trong mắt Hoa Chiêu, Khâu Mai còn tưởng rằng làm ăn rất tốt, vừa rồi ánh mắt còn rất dứt khoát.
Đợi đến lúc đó, phát hiện Diệp Hưng là đi sớm về tối mà bày hàng vỉa hè, không biết sẽ có biểu lộ gì.
"Cháu thật là xấu." Đường Phương Hà nhìn Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu cười cười.
Lưu Nguyệt Quế lại ngồi không yên, nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Vậy Diệp Đan thì sao? Nó bây giờ đang ở đâu? Làm gì?"
Diệp Đan trước kia đuổi theo Diệp Hưng xuôi nam rồi.
Lưu Nguyệt Quế tức giận thì tức giận, nhưng cũng nhịn không được mà nhớ thương.
Nhưng mỗi khi bà hỏi Diệp Thượng Diệp Đan ở đâu, Diệp Thượng chỉ nói vẫn sống tốt, không cho bà nhớ thương, nhưng bà sao có thể không nhớ thương?
Không nghĩ tới Hoa Chiêu vậy mà biết rõ tin tức Diệp Hưng, vậy khẳng định cũng biết Diệp Đan đấy.
"Cô ta cùng Diệp Hưng cùng nhau bày hàng vỉa hè." Hoa Chiêu nói ra.
Trên mặt Lưu Nguyệt Quế lập tức nửa vui nửa buồn.
Con gái của bà kiêu ngạo như vậy, hiện tại đi bày hàng vỉa hè, không biết trong lòng sẽ khổ sở thế nào. . . . Nhưng đây đều là nó tự tìm đấy, chẳng trách người khác.
Hơn nữa một ngày kiếm được hơn mười đồng, nếu so với cha nó thì kiếm được nhiều hơn rồi, ít nhất ăn uống không lo rồi, bà cũng yên lòng nhiều hơn.
Tiểu Gia Khánh ở trong n.g.ự.c bà ăn như hổ đói, nhiều lần thiếu chút nữa nghẹn, giống như đã rất lâu rồi chưa được ăn cơm vậy, thấy vậy Lưu Nguyệt Quế lại đau lòng, lập tức không hỏi nhiều nữa, tranh thủ thời gian chiếu cố thằng bé.
Cơm nước xong xuôi, tiểu Gia Khánh đứng ở bên cạnh mấy đứa nhỏ khác, muốn gia nhập lại không dám.
"Tới, chúng ta cùng nhau chơi đùa." Vân Phi đi tới, lôi kéo thằng bé nói. Rất ra dáng anh cả.
Trong nhóm mấy đứa nhỏ, thằng bé không phải đứa lớn tuổi nhất, nhưng tuyệt đối là đứa có khí thế nhất. Hai đứa con của Diệp Đan lớn hơn nó hai tuổi hiện tại thấy nó cũng không dám trừng mắt rồi.
Tiểu Gia Khánh bị nó lôi kéo, chỉ chốc lát sau đã gia nhập vào nhóm bọn nhỏ, vô cùng cao hứng, cười rộ lên một bộ không có phiền não.
Mọi người thấy được liền thổn thức.
"Khâu Mai đi chuyến này, anh đoán trong thời gian ngắn sẽ không trở về, em muốn giữ thằng bé lại?" Diệp Danh đứng tại bên cạnh Hoa Chiêu hỏi.
Mọi người nhìn anh, cái này còn phải hỏi sao? Hoa Chiêu vừa rồi nói lưu lại thằng bé vừa học tập vừa chơi đùa.
Lời Hoa Chiêu từng nói qua..., cho tới bây giờ đều chắc chắn.
Hoa Chiêu lại nhìn Diệp Danh cười, quả nhiên anh cả hiểu cô!
"Em nói giữ thằng bé lại, nhưng không nói sẽ cho ở lại nhà mình, nó có cha có mẹ, không tới phiên em thu dưỡng, em chỉ lưu nó lại mỗi ngày ở chỗ này học tập, chơi đùa, không ngủ lại." Hoa Chiêu nói.
Thằng bé rốt cuộc cũng là con của Diệp Hưng cùng Khâu Mai, hai người này c.h.ế.t rồi, nó còn có ông nội bà ngoại, thúc thúc cô cô, cũng không tới phiên cô đến thu dưỡng.
Hai người còn chưa chết, cô có bệnh mới thu dưỡng con của bọn hắn.
Hiện tại lưu lại Gia Khánh, đều là vì nó họ Diệp.
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Lưu Nguyệt Quế ngơ ngác hỏi.
"Cái này có cái gì khó hay sao? Chị dâu hai, nhà chị rộng, trẻ con lại nhiều, tiểu Gia Khánh vào ở cũng có nhiều bạn chơi, về sau ban ngày cũng cho nó cùng anh chị đến trường học, buổi tối lại cho tới nơi này đi học, học xong lại cùng nhau về nhà ngủ, không tốt sao?" Đường Phương Hà nói ra.
Hoa Chiêu nhìn bà, người này xác thực so với Chu Lệ Hoa vừa thông minh lại còn biết nói chuyện hơn nhiều, mấu chốt là còn có thể thay cô xuất đầu làm kẻ ác.
Hoa Chiêu làm chủ muốn giữ lại đứa nhỏ, kết quả cô lại không nuôi, giao cho người khác.
Cái này nếu là người khác, chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng người tốt bụng Lưu Nguyệt Quế lại không.
Bà vỗ đùi: "Cũng đúng, sao thím lại không nghĩ tới, nuôi một đứa cũng là nuôi hai đứa cũng là nuôi, đều tới nhà thím a!"
Diệp Anh lập tức muốn nói lại thôi.
Diệp Anh nhìn mẹ mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
Bà ấy chăm sóc bọn nhỏ đến nghiện rồi hả?
Nhưng nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà mình đều dựa vào bà ấy, cô ấy lập tức câm miệng.
Được rồi, cũng không thiếu Gia Khánh một ngụm cơm kia.
"Về sau tiền sinh hoạt của bọn nhỏ trong nhà đều do anh bỏ ra." Diệp Danh nói ra.
Ồ?
Tất cả mọi người nhìn anh.
Diệp Danh cười cười: "Coi như là một chút tâm ý của bác cả, cậu cả."
Trước kia không có người quản coi như xong, hiện tại đã có Hoa Chiêu đem tất cả bọn nhỏ lại cùng một chỗ, vậy cũng không phải là chuyện riêng của Hoa Chiêu nữa, đây là chuyện của gia tộc.
Việc này theo như lý thì ông nội xuất tiền là hợp lý nhất, nhưng hiện tại anh cũng có tiền rồi.
Một số tài sản của Diệp gia mà bà nội chôn ở dưới đất kia, Hoa Chiêu mượn cơ hội cho anh hơn phân nửa, vậy anh phải ra thêm chút sức.
Hoa Chiêu lập tức gật đầu, vui đùa nói: "Em đây liền không khách khí, đến lúc đó chuẩn bị thức ăn cho mấy tiểu gia hỏa nhất định là tốt nhất, lúc anh cả nhận được sổ sách cũng đừng đau lòng."
Cô ngược lại cảm thấy tiền này Diệp Danh ra là thích hợp nhất.
Ai cầm bát thì nghe lời người đó, nhận lấy ân tình của người đó.
Nói một cách không dễ nghe, Diệp Chấn Quốc lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa?
Vẫn là Diệp Danh lâu dài hơn. . . Tương lai anh cũng đảm đương vị trí gia chủ Diệp gia, cho nên để cho đời sau từ nhỏ đã nhớ kỹ ân tình của anh thì càng có lợi hơn.
Có người xuất tiền, có người xuất lực, những người ngồi mát ăn bát vàng như các bà đương nhiên không có ý kiến.
Diệp Anh cùng Lưu Nguyệt Quế cám ơn, nụ cười trên mặt muốn dừng cũng khôngb dừng được.
Các bà cũng không phải tham chút món lời nhỏ đấy, các bà thích chính là bọn nhỏ dung nhập vào " Diệp gia" rồi, Diệp Danh đối với mấy đứa cháu ngoại trai cũng để ý nhiều hơn.
Từ sau khi xảy ra chuyện của Diệp Đan, không có chuyện gì có thể làm họ vui mừng hơn như vậy.
Diệp Danh lại liếc nhìn Hoa Chiêu, chủ ý này coi như không tệ, đem đời sau của Diệp gia tập trung bồi dưỡng, càng gia tăng thêm sự đoàn kết trong gia tộc.
Nếu ông nội dùng biện pháp này sớm hơn 10 năm, Diệp Hưng cùng Diệp Đan còn có Diệp Giai, có lẽ cũng không làm ra những chuyện kia.
Được rồi, nhiều lời vô ích, xem về sau a.
"Diệp Hưng, bên ngoài thực sự có người rồi hả?" Đường Phương Hà lại hỏi.
Vừa rồi ở trên bàn cơm, bà không thể không biết xấu hổ mà mở miệng, nhưng hiện tại thật sự nhịn không được, không biết những lời này là Hoa Chiêu lừa gạt Khâu Mai để lại đứa nhỏ mới nói vậy, hay là thật đấy.
"Cháu không biết, cũng không phát hiện." Hoa Chiêu nói ra: "Cháu chỉ nghe nói có phụ nữ xoay quanh bên cạnh hắn, còn là hai người, rất nhiệt tình."
Một người cũng lập gian hàng bán quần áo, người còn lại bày một gian hàng bán đồ ăn sáng.
Hai người đều chọn trúng bộ dáng rất tốt lại rất tài giỏi của Diệp Hưng.
Không, hai người chọn trúng Cừu Đông Sơn.
Diệp Hưng dưới sự giận dữ, vậy mà đã đổi tên, họ cũng sửa lại.
Không phải họ Diệp cũng không cần họ Chu, mà là họ Cừu.
Hoa Chiêu hỏi, Diệp Danh cũng không tìm thấy xuất xứ của họ Cừu này, Diệp gia cùng Chu Lệ Hoa bên kia, đều không có thân thích họ Cừu.
Vậy là hắn có khác ngụ ý rồi.
Về phần Đông Sơn, Hoa Chiêu có thể đoán được, hắn là muốn Đông Sơn tái khởi.
Mỗi ngày bày quầy bán hàng kiếm được hơn mười đồng, Hoa Chiêu đoán trong tay hắn hiện tại có mấy ngàn, cho nên đưa Khâu Mai tới chỗ hắn.
Đợi số tiền trong tay hắn nhiều hơn một chút, cô sẽ đưa thêm bà Khâu cùng vợ chồng Khâu Hải qua.
Có bọn hắn cản trở, con đường này Diệp Hưng sẽ rất khó đi.
Vạn nhất hắn thực tái khởi rồi, cô sẽ đem tất cả mọi người Khâu gia đến chỗ hắn.
Nếu người Khâu gia không có tác dụng..., vậy thì có những biện pháp khác.
Không phải Hoa Chiêu không muốn hắn tốt hơn, nếu hắn không thay đổi họ, Hoa Chiêu mới không để ý tới hắn.
Đổi thành một cái họ khác, Hoa Chiêu cũng không thèm quan tâm tới hắn.
Nhưng hắn ngàn lần không nên lấy họ Cừu.
Hắn thù hận ai?
Hạ Kiến Ninh?
Cô thấy chưa hẳn, hắn có lẽ cũng không biết kẻ hạ thủ phía sau là Hạ Kiến Ninh.
Hắn hận chính là Diệp gia.
Loại người này phát đạt, nhất định sẽ nhắm ngay vào Diệp gia!
Cho nên cả đời này hắn cứ bày hàng vỉa hè mà bán đi a!
"Không đề cập tới hắn nữa, trời chiều rồi, chúng ta về nhà a." Diệp Anh ôm đứa bé bướng bỉnh nói ra.
Nhắc tới Diệp Hưng, cô ấy sẽ nhớ tới Diệp Đan, mấy đứa nhỏ nhà Diệp Đan đang chơi đùa đối diện nghe được đôi câu biểu lộ đã trở nên không vui rồi.
Còn có đứa nhỏ bướng bỉnh này cũng nên đi ngủ.
"Đúng, về nhà về nhà, ngày mai lại đến." Lưu Nguyệt Quế nói ra.
Bà quay đầu lại chào tạm biệt Hoa Chiêu.
Bà cảm thấy Hoa Chiêu rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi, biết rõ gia hoà mọi sự hưng rồi.
Mọi người đi rồi, Hoa Chiêu mới hỏi Diệp Danh: "Rốt cuộc là ai muốn hại anh?"
"Uông gia." Diệp Danh nói ra.
Tim Hoa Chiêu liền nhấc lên, nhà này thế nhưng là một gia tộc uy tín lâu năm, trước kia địa vị còn ổn định hơn so với Diệp gia, cái gì mà Mã gia, Đỗ gia, ở trước mặt Uông gia đều phải đứng sang một bên.
"Chúng ta không phải là nước sông không phạm nước giếng sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh cười, trong mắt lại không có chút độ ấm nào, lạnh lẽo như băng.
"Uông lão gia tử lớn tuổi, chuẩn bị lui, dốc sức liều mạng vì thế hệ con cháu trong nhà trải đường, mà anh chiếm được vị trí bọn hắn vấn vương đã lâu."
Vậy thì giống như cướp đi còn đường phát tài của người ta.
Hơn nữa đây không chỉ là chuyện một vị trí, là Uông gia cảm thấy, Diệp Danh tồn tại sẽ vẫn cứ ảnh hưởng tới bọn hắn.
Hiện tại chỉ chiếm vị trí nhỏ kia, tương lai những vị trí lớn khác, Diệp Danh cũng sẽ là đối thủ lớn, hơn nữa mạnh mẽ nhất đấy.
Cho nên muốn trước khi anh phát triển thì phải tiêu diệt.
Hoa Chiêu nhíu mày nghĩ đến tình huống Uông gia, ông cụ hai nhà có địa vị không sai biệt lắm, năng lực không sai biệt lắm, nhưng nhân khẩu hai nhà lại kém nhiều lắm.
Uông gia người đông thế mạnh!
Uông lão gia tử cả đời có 4 người vợ, 8 con trai, 6 đứa con gái, mỗi con trai lại có bốn năm con trai, cô cũng không nhớ được tên, chỉ nhớ rõ rất nhiều.
Hơn nữa Uông gia không có nhiều quy củ như Diệp gia, Uông lão gia tử là từ khi bọn hắn bắt đầu công tác liền dốc sức liều mạng mà dẫn đường, hiện tại con trai, con gái, con dâu, con rể, cháu trai, cháu gái, cháu ngoại, đều phát triển rất khá.
Hình thành một mạng lưới quan hệ khổng lồ không gì phá nổi.
Không giống Diệp gia, vừa kiêng dè cái này, lo lắng cái kia, còn muốn lịch lãm rèn luyện con cái, để cho bọn hắn làm đến nơi đến chốn, chính thức phát triển.
Kết quả chính là Diệp Thượng bình thường, Diệp Thành nửa phế, Diệp Hưng triệt để báo hỏng.
Diệp An Diệp Đào đang phát triển.
Diệp Thâm. . . . Còn chưa biết được.
Chính thức thành tài đấy, chỉ có một mình Diệp Danh.
Quá dễ bắt nạt rồi.
"Ngày mai em sẽ cùng Diệp Thần tâm sự, nhìn xem hắn đến cùng có được hay không, nếu thấy có khả năng..., cũng đừng để hắn ở bên ngoài phí thời gian nữa." Hoa Chiêu nói ra.
"Còn có Diệp An Diệp Đào, vài năm không nhúc nhích à nha? Hơn nữa bọn hắn lớn tuổi, nhiệm vụ lại quá nguy hiểm, thể lực sẽ theo không kịp. . . Vẫn nên thay đổi địa phương."
"Còn có Diệp Anh, em thấy chị ấy khá ổn, nhưng vì mới tới thủ đô, vẫn chưa hoàn toàn đứng vững."
"Trước mắt chỉ có như vậy, Diệp Lị còn chưa dùng được."
Quả thực một tay có thể lay tới, ít đến thảm thương!
Hoa Chiêu nắm tay: "Cũng không biết Diệp Thâm chạy đi đâu rồi! Đang bận cái gì? Bên trên đến cùng đã có sắp xếp gì với anh ấy vậy?"
Diệp Danh vừa muốn nói chuyện, đã nhìn thấy Diệp Thâm trở về rồi, anh cười đi về phía Hoa Chiêu duỗi hai tay ra: "Đem Tiểu Điềm Điềm cho anh, tự em hỏi Diệp Thâm đi."
Lúc Diệp Thâm ở nhà, Diệp Danh cũng đã đến đây ở.
Chỉ có điều anh cả đi sớm về trễ, Hoa Chiêu ít khi gặp được.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng đem tiểu Thận đã mơ mơ màng màng cho Diệp Danh.
Có lẽ là đã quen thuộc, có lẽ là khí tức của Diệp Danh quá ôn hòa, tiểu Thận cũng cho anh ôm.
Thằng bé mở to mắt mơ mơ màng màng mà liếc anh một cái rồi chui vào trong n.g.ự.c anh và tiếp tục ngủ.
Sự tín nhiệm này làm cho lòng Diệp Danh cũng hóa mềm rồi.
Rón ra rón rén cẩn thận từng li từng tí mà ôm tiểu gia hỏa trở về phòng rồi.
Không quấy rầy Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhíu mày nhìn bóng lưng Diệp Danh, người đã đi xa, cô mới nhỏ giọng nói: "Hình như anh cả quá yêu chiều tiểu Thận, không riêng anh cả, những người khác trong nhà cũng như thế, như vậy có lẽ không tốt lắm?"
Diệp Thâm nhìn cô, cười: "Chỉ biết nói người khác, không đem mình tính vào sao? Anh cảm thấy em mới là người yêu chiều thằng bé nhất, cơ hồ mỗi ngày đều bế trên tay không buông, đứng ngồi cũng nhẹ chân nhẹ tay, trước kia đối với anh trai chị gái thằng bé em cũng không như vậy."
Hoa Chiêu nghĩ lại, xác thực là như thế.
"Ai, ai bảo thằng bé lúc ấy đáng thương như vậy. . . ." Mỗi khi cô nhớ tới lúc ấy, liền không nhịn được muốn thương nó thêm một chút.
Nhưng cô còn có lý trí.
"Không thể luôn đối với thằng bé như vậy, bằng không thì sẽ bị làm hư đấy." Cô nói ra.
Diệp Thâm thở dài: "Chờ một chút, ít nhất chờ thằng bé qua một tuổi hãy nói a, hiện tại nó cái gì cũng cũng không hiểu, chiều một chút không sao."
Hoa Chiêu lập tức trừng anh, còn nói mình yêu chiều tiểu Thận nhất, cô thấy là Diệp Thâm mới đúng.
"Về sau có dạy võ cho thằng bé không? Ba tuổi bắt đầu ngồi trên lưng ngựa?" Hoa Chiêu hỏi.
Quả nhiên, Diệp Thâm lập tức cau mày, trong mắt đều là giãy dụa.
Cũng không giống như đối với ba anh chị thằng bé, nói huấn luyện liền huấn luyện, mắt cũng không nháy thoáng một phát, đừng nói là cau mày.
Hoa Chiêu lập tức cười phun ra.
Diệp Thâm cũng kịp phản ứng, sủng nịch cười cười, đưa tay vuốt vuốt tóc cô.
Rõ ràng anh yêu chiều cô nhất.
"Bướng bỉnh." Anh ôn nhu nói.
Nụ cười của Hoa Chiêu lại cứng đờ: "Về sau đừng nói với em hai chữ này. . . ."
Làm cô thoáng cái đã nhớ tới đứa bé bướng bỉnh kia.
"Ha ha." Lần này đến phiên Diệp Thâm bật cười.
Anh đối với đứa bé bướng bỉnh kia ngược lại không có nhiều oán niệm như vậy, sau khi biết rõ chân tướng chỉ là không nhớ tới nó nữa mà thôi.
"Đi thôi, nói cho em nghe một chút anh gần đây đang bận cái gì." Hoa Chiêu kéo anh vào phòng nói.
Diệp Thâm không lên tiếng, quay người đi rửa mặt thay quần áo, trở về liền ôm lấy vợ không buông tay, ngăn chặn vấn đề của cô.
"Này. . . Đứa bé còn chưa trở lại. . . ." Vạn nhất lát nữa lại để cho Diệp Danh gõ cửa sẽ không tốt!
"Chúng ta không đến đón, anh cả sẽ không đưa tới." Diệp Thâm khàn khàn nói.
“Thằng bé buổi tối sẽ khóc. . ." Hoa Chiêu hàm hồ nói.
"Sẽ không."
Tiểu Thận tuy chỉ mới hơn một tháng, nhưng đã không b.ú đêm nữa rồi, buổi tối sẽ ngủ một mạch tới sáng.
Thằng bé đi theo Diệp Danh, Diệp Thâm yên lòng vô cùng.
"Anh đang. . . Trốn tránh vấn đề. . . Đến cùng đã xảy ra chuyện gì. . ." Hoa Chiêu đứt quãng nói.
Diệp Thâm không trả lời, chỉ dùng hành động cắt đứt vấn đề của cô.
Chuyện chưa làm xong, chưa lấy được quyết định bổ nhiệm, anh sẽ không nói ra.
Mà anh không nói, cô lại truy vấn không ngừng, anh chỉ có thể ra hạ sách này rồi.
Ân, có lẽ là một biện pháp tốt.
...
Ngày hôm sau, lúc Hoa Chiêu tỉnh lại, tiểu Thận đã ở trong n.g.ự.c cô rồi, hơn nữa có vẻ đã ăn uống no đủ.
Hiếm có đấy, Diệp Thâm vậy mà ở nhà, cùng cô nằm ỳ một chỗ.
Hiện tại đang mang theo tiểu Thận cùng chơi trò chơi.
Tiểu gia hỏa cười khanh khách, vui vẻ vô cùng.
Hoa Chiêu cũng vui vẻ vô cùng.
"Hôm nay không đi ra ngoài?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ừ." Diệp Thâm nhìn cô nói ra.
Ánh mắt ôn nhu làm cho Hoa Chiêu không tự giác mà cười rộ lên.
"Vậy hôm nay làm đồ ăn ngon cho anh ăn! Muốn ăn cái gì?"
Diệp Thâm vừa cười, vừa trêu chọc: "Anh rảnh rỗi, nhưng Diệp phu nhân chưa hẳn có thời gian rảnh ah, hôm nay không phải có tiệc? Còn phải đến xem Diệp Lị hoặc là Diệp Thần? Có phải liên hệ với lãnh đạo của Diệp An một chút? Nghe nói người hắn phái tới cầu hôn đã tới cửa nhà anh cả rồi."
"Hắc!" Hoa Chiêu ngồi bật dậy, thiếu chút nữa quên, cô cũng là người một ngày kiếm bạc tỷ rồi!
Nhiều chuyện như vậy nhất định phải một ngày làm cho xong, chuyện nào cũng không đợi được, thật sự rất bận rộn!
"Vậy cũng không chậm trễ làm cho anh bát mì!" Hoa Chiêu cười hì hì chạy xuống giường, chạy vào buồng vệ sinh, sau đó vội vàng rửa mặt đi phòng bếp.
Cô làm cái gì, Diệp Thâm đều thích! Cho nên cứ thoải mái ah~
Diệp Thâm xác thực rất thích, mỉm cười ôm tiểu Thận đi đến.
Diệp Danh hôm nay vậy mà cũng chưa đi, đứng ở cửa phòng bếp cùng Hoa Chiêu nói chuyện phiếm.
"Cát gia hôm qua phái người đến đấy, hôm nay có lẽ sẽ đi tìm anh, em muốn đến nhà anh tiếp đãi? Hay để cho bọn họ tới tìm em?" Diệp Danh hỏi.
“Vậy để cho bọn hắn tới đây." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em muốn gọi điện thoại cho Diệp An trước, có thể liên hệ với hắn không?"
"Có thể." Diệp Danh nói ra.
Anh nói xong chỉ chỉ trên mặt bàn: "Tư liệu của Cát gia ở đằng kia rồi, kỳ thật anh cảm thấy Cát gia không tệ, bầu không khí chính phái, Cát Hồng Miên cũng không tệ, nghe nói đuổi Diệp An đã nhiều năm, nếu không hãy để cho Diệp An nghĩ lại một chút xem?"
Hoa Chiêu quả thực có khổ mà nói không nên lời, vấn đề của Diệp An cô không nói ra, Diệp Thâm cũng không biết, đừng nói là Diệp Danh.
Anh em ruột tầm đó cũng có sĩ diện đấy.
"Em chỉ hỏi một chút hắn cân nhắc như thế nào đấy." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em cảm thấy không thể đùa giỡn, cũng theo đuổi Diệp An đã nhiều năm rồi, nếu hắn động tâm, đã sớm kết hôn, làm gì chờ tới bây giờ?"
"Cũng đúng." Diệp Danh nhàn nhạt gật đầu.
Chính anhn cũng không muốn kết hôn, hơn nữa đặc biệt phản cảm người khác thúc hôn, anh sẽ càng không đi thúc giục người khác.
Nếu Diệp An cự tuyệt, vậy quên đi.