Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:52:58
Lượt xem: 89
"Chúng tôi không có! Đây đều là hiểu lầm." Biên Lập Nhân lập tức nói.
"Các người bây giờ nói lại nói không phải? Vừa rồi ở cửa ra vào không phải gọi rất lớn tiếng sao? Hiện tại ở bên ngoài mọi người đã cho là tôi vì tiền mà g.i.ế.c người rồi, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu nói ra.
Biên Lập Nhân cảm thấy cha mình không thể c.h.ế.t vô ích, vậy thanh danh của cô có thể chịu tổn thất một cách vô ích sao?
Trước cửa nhà cô vốn cũng khá nhiều người. . . . Lại để cho bọn hắn làm loạn một hồi như vậy, còn thoải mái rút lui? Sợ là mọi người đều cho rằng cô dễ bắt nạt.
Biên Lập Nhân đã hiểu: "Chúng tôi sẽ ra làm sáng tỏ!"
"Từng nhà, nói cho rõ tiền căn hậu quả." Hoa Chiêu nói.
Người Biên gia không lên tiếng rồi, biểu cảm đều rất cự tuyệt.
Nói cái gì? Để bọn hắn đi ra ngoài nói với mọi người, con gái cố ý mua nhân sâm giả, đem ông nội mình độc c.h.ế.t rồi hả?
Như vậy nhà bọn hắn có thể bị cười 50 năm! Về sau cũng không cần đi ra ngoài gặp người rồi.
"Không biết nói? Tôi sẽ để người dạy các người nói." Hoa Chiêu nói: "Lưu Minh Chu Binh, hai người dẫn người đi, đi theo đám bọn hắn, bọn hắn không nói, các người nói."
"Vâng!" Mấy người vệ sỹ trong phòng cùng lên tiếng xác nhận, nhìn chằm chằm vào người Biên gia.
Khí thế phi phàm.
Đây là uy h.i.ế.p trắng trợn.
Biên Lập Nhân lớn nhỏ gì cũng coi như là một nhân vật, ông ta cũng sĩ diện, bị một người phụ nữ tuổi còn trẻ như vậy uy hiếp, ông ta lập tức sượng mặt rồi.
"Chỉ là một chút chuyện, chúng tôi đi ra ngoài nói một tiếng, người xung quanh cũng biết rồi, nói cho từng nhà, không khỏi có chút làm quá." Biên Lập Nhân nói.
Hoa Chiêu chỉ cười, quay đầu nói với cảnh sát: "Mấy vị đồng chí, Biên Mỹ Quyên bị nghi ngờ cố ý đầu độc ông nội , có thể khởi tố không?"
Đã không phải là vu oan, nhưng tội mưu sát có thể có!
Cô không muốn buông tha Biên Mỹ Quyên một cách nhẹ nhàng như vậy, cô phải nhúng tay vào việc hôn nhân của Diệp Đào rồi, cô không muốn để Biên Mỹ Quyên làm em dâu mình.
Biên Mỹ Quyên thoáng cái từ trên ghế sô pha nhảy lên: "Khởi tố là cái gì?" Nghe đã thấy không ổn!
"Tôi không mưu hại ông nội! Đó là ngoài ý muốn! Tôi không biết, tôi không nghĩ đến, không phải tôi! Thuốc kia . . Là cha tôi đút cho ông nội đấy! Không phải tôi!" Biên Mỹ Quyên thốt ra.
Biên Lập Nhân sửng sốt, sau đó liền nổi cơn thịnh nộ! Bổ nhào qua đánh cô ta một trận.
Thật là đồ nghiệp chướng!
Bây giờ có thể độc c.h.ế.t ông nội của nó, về sau có thể độc c.h.ế.t ông ta!
Lúc này không có vệ sỹ ngăn cản, Biên Lập Nhân đánh một trận đã ghiền.
Diệp Đào gần trong gang tấc, cũng không ngăn cản.
Chỉ bằng câu nói vừa rồi của cô ta, một trận đánh vẫn còn nhẹ.
Hoa Chiêu không để ý đến bọn họ, cô vẫn nhìn hai người cảnh sát, hỏi: "Có thể khởi tố không?"
Hai người cảnh sát liếc nhau, việc này a, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải!
Nào có cháu gái bỏ thuốc độc cho ông nội? Hơn nữa, nghe ra thực không phải cố ý đấy.
"Đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng, cứ khinh địch như vậy mà buông tha cho cô ta sao?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Cô biết hiện tại pháp luật có chút loạn, 《 hình pháp 》năm 79 mới ra đời, năm 80 áp dụng, rất nhiều quan toà luật sư đều chưa hiểu rõ, cũng đừng nói đến những nhân viên công tác ở cơ sở này.
Cô không biết những lời này có hiệu quả hay không.
Nhưng mặt mũi cô dễ dùng.
Hai vị cảnh sát tới hôm nay đều là người quen cũ, từ lúc Hoa Chiêu vừa chuyển đến nơi đây, lúc đối phó với Trương Tiểu Ngũ, chính là hai người bọn họ phụ trách đấy.
Nhiều năm như vậy, bọn hắn coi như qua tay biết khá nhiều chuyện của Hoa Chiêu rồi, người dám trêu chọc cô đều không có chỗ tốt.
"Xác thực đã tạo thành tổn thương, chúng tôi đi về hỏi một chút." Hai người cảnh sát nói.
Điều này có vi phạm pháp luật không? Xử lý như thế nào, bọn hắn phải đi về hỏi đã.
Hoa Chiêu thoả mãn gật đầu, chỉ cần bọn hắn chịu nghiên cứu về chuyện này một chút là được rồi.
Biên Mỹ Quyên tuy không tạo thành tội cố ý g.i.ế.c người, nhưng nhất định có sai đấy.
Đủ cho cô ta đi tù đấy.
Bên kia Biên Mỹ Quyên đang bị đánh nhưng căn bản không có tâm tư để ý tới chỗ đau trên người, lỗ tai của cô ta luôn dựng thẳng lấy, nghe động tĩnh bên này.
Nghe thấy Hoa Chiêu nói mấy câu rồi để cho cảnh sát mang cô ta đi, cô ta lập tức kinh ngạc.
"Tôi sai rồi! Tôi không nên đắc tội với cô! Tôi xin lỗi! Cô tha cho tôi một mạng!"
Dù cao ngạo đến đâu, gặp được cảnh sát, cũng phải thấp xuống.
Đây không phải là nơi tốt gì, đi vào một vòng trở ra, trong mắt người ngoài cũng không phải là người tốt lành gì rồi.
Về sau sao còn tìm nhà chồng tốt nữa?
"Cô đang nói gì vậy? Cô bây giờ bị bắt đi là vì đắc tội tôi sao?" Hoa Chiêu nhìn cô ta: "Cô còn không biết mình sai ở chỗ nào."
Trong lòng Biên Mỹ Quyên cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cô ta sai ở chỗ nào? Cô ta sai vì đem nhân sâm cho tiên sinh?
Không không không, chuyện đó không có sai, tiên sinh còn trẻ như vậy, không nên chết, cũng không thể c.h.ế.t được. . . .
Sai, chính là Hoa Chiêu sai!
Vì sao cô ta không bán nhân sâm cho tiên sinh?
Nếu như cô ta (HC) bán đi, cô ta cũng sẽ không động vào cây nhân sâm này! Cây 20 năm, căn bản không vào được mắt tiên sinh! Sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà đưa?
Biên Mỹ Quyên nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt khó dấu được sự phẫn hận.
Cô ta vậy mà oán hận Hoa Chiêu? Diệp Đào nhìn cô ta, thất vọng cực độ, sau đó liền quay đi, không bao giờ ... liếc nhìn cô ta một cái nào nữa.
Một chút tình cảm nơi đáy mắt cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, không còn sót lại chút gì.
Biên Mỹ Quyên là ai? Cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Cảnh sát áp giải Biên Mỹ Quyên cùng ông già bán thuốc giả cùng đi rồi.
Mấy người vệ sỹ áp giải người Biên gia, đi từng nhà trong ngõ này giải thích sự tình vừa rồi.
Mọi người căn bản cũng không tin Hoa Chiêu sẽ vì 5 vạn mà bán thuốc giả, bây giờ nghe giải thích, chỉ cảm thấy người Biên gia buồn cười. Diệp gia lợi hại, mới mấy giờ đã phá được án rồi.
Còn có, Hoa Chiêu thật ác độc.
Họ có một chút thông cảm cho nhà họ Biên khi phải nói về những điều đáng xấu hổ như vậy từ nhà này sang nhà khác.
Mặt mũi người Biên gia thật sự mất sạch trong ngày hôm nay.
Ngày hôm sau, lúc đưa tang Biên lão gia tử ngoại trừ thân thích, không có một người nào khác tới tiễn đưa.
Nhân mạch mà Biên lão gia tử có được lúc còn sống, một người cũng không đến.
Biên lão gia tử nếu như biết chuyện, không biết có vui vẻ hay không.
...
"Vậy cây nhân sâm kia đâu rồi? Biên Mỹ Quyên lấy nó làm gì?" Hoa Chiêu hỏi Diệp An.
Biên Mỹ Quyên bị mang đi thẩm vấn, cơ hồ không có ai tiếp tục chú ý đến cô ta nữa.
Diệp Đào quay trở lại đất thầu trồng rau hỗ trợ rồi.
Kỳ thật không cần hắn làm gì cả, đều là chút việc tốn thể lực, hắn đi làm hoàn toàn là g.i.ế.c gà dùng đao mổ trâu.
Trước kia tới là vì tránh né Lưu Nguyệt Quế cằn nhằn muốn hắn cùng Biên Mỹ Quyên chia tay, hiện tại tới là vì tránh né Lưu Nguyệt Quế kéo hắn đi xem mắt.
Mối tình đầu tạo thành bóng ma tâm lý, hiện tại hắn đối với yêu đương đã không nhiệt tình nổi rồi.
Chỉ có Diệp An vẫn chú ý tới chuyện tiếp sau đó.
Hoa Chiêu nhớ tới cũng hỏi một câu, cô rất tò mò Biên Mỹ Quyên là vì tiền, hay vì cái gì?
Luôn có cảm giác trong này có bát quái!
Diệp Thâm không ở nhà, cô thật sự quá nhàm chán rồi, chỉ có thể đào một chút chuyện nhà người ta.
"Chúng tôi không tìm thấy nhân sâm ở trong nhà họ Biên." Diệp An cùng Diệp Danh tán gẫu qua, bọn hắn ác ý suy đoán là do người Biên gia giấu đi.
Có lẽ Biên Mỹ Quyên đã bị bọn hắn đẩy ra gánh trách nhiệm đấy, thực tế chuyện này là người Biên gia dùng để vu oan cho Hoa Chiêu.
Nhân sâm đang ở trong nhà bọn họ, hoặc là bị chuyển đi chỗ khác rồi?
Nếu như là như vậy, vậy cả nhà này cũng không thể buông tha.
Nhưng trước mắt vẫn không có phát hiện gì về phương diện này.
Hoa Chiêu cũng rất tò mò, bọn hắn náo ra chuyện này, lại bồi vào mạng của Biên lão gia tử, là vì cái gì.
"Tôi. . ." Đi tra một chút.
Nhưng ngẩng đầu phát hiện người đối diện không phải Diệp Danh, mà là Diệp An, Hoa Chiêu lập tức đổi giọng: "Tôi trở về thu thập hành lý, các người tiếp tục điều tra, có tin tức hãy nói cho ta biết, nếu như tôi đã xuất ngoại rồi, vậy thì gọi điện thoại cho tôi."
Đến cùng vẫn còn trẻ, lòng hiếu kỳ nặng như vậy.
Diệp An bật cười rồi đi ra ngoài tiếp tục điều tra.
Buổi tối, Hoa Chiêu cũng đi ra ngoài rồi.
Những cây nhân sâm kia, đều là do cô thúc đẩy sinh trưởng đi ra đấy, ăn năng lượng lớn lên đấy, nếu như khoảng cách không phải quá xa, cô có thể cảm ứng được nó.
Chỉ có điều loại cảm ứng này không thể so với loại cảm ứng trên hạt giống cô đưa cho Diệp Thâm được, loại cảm ứng này rất yếu ớt, khoảng cách phải rất gần mới được.
Hoa Chiêu đi tới dưới lầu Biên gia, cẩn thận cảm ứng, không có phát hiện gì, xem ra thật sự bị cô ta, hoặc là bọn hắn chuyển đi rồi.
Hoa Chiêu buông tay, chỉ có thể lái xe về nhà.
Đi ngang qua chợ hoa, cô lại đột nhiên phanh lại, đứng ở ven đường.
Bên tay trái có chút năng lượng nhàn nhạt đáp lại, cô quay đầu nhìn lại, nhận ra chỗ này, đây là vườn đào của Hạ Kiến Ninh.
Hoá ra là hắn. . .
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới, trước kia cô đã bán cho Hạ Kiến Ninh mấy cây nhân sâm, có lẽ chút năng lượng này là những nhân sâm kia, cô oan uổng cho người ta rồi hả?
Dù sao, chuyện náo loạn của Biên gia này, chỉ là cấp độ thấp lại buồn cười, thực tế một chút tổn thương đều không có, chỉ đem chính mình trở thành trò cười.
Chuyện này không giống như bút tích của Hạ Kiến Ninh trong truyền thuyết, dù là thủ đoạn của Hạ Lan Lan cũng cao cấp hơn nhiều.
Hạ Kiến Ninh não thiếu oxy mới có thể bày ra trận này.
Nhưng năng lượng cô cảm ứng được xác thực cực kỳ yếu ớt, là loại năng lượng mà nhân sâm 20 năm nên có, hơn nữa hình như đã bị gia công rồi, năng lượng bị chia làm vô số phần, chồng chất cùng một chỗ.
Mà loại trước kia cô bán cho Hạ Kiến Ninh, ít nhất cũng là 70 năm, không giống.
Hoa Chiêu lo lắng, cho ô tô đi về phía trước một chút, rời khỏi khu vực vườn đào, sau đó cô xuống xe, đứng ở dưới một thân cây.
Tay phải đặt lên thân cây, vài giây sau cô liền thấy được Hạ Kiến Ninh.
Lý Mộc cầm một chai thuốc, nhẹ nhàng giao cho hắn: "Ăn chút a, dù sao cũng đã làm. . ."
Hạ Kiến Ninh trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào cái chai: "Tôi nuốt không trôi."
May mà người ngoài không biết Biên Mỹ Quyên là con cờ của hắn, bằng không thì hiện tại bị cười cũng không phải là người Biên gia, mà là hắn!
Nhưng mặc dù người ngoài không biết, hắn tự mình biết ah!
Hắn hiện tại không muốn uống thuốc, hắn nuối không trôi, hắn vừa nghĩ đã muốn thổ huyết.
Lý Mộc có chút xấu hổ: "Việc này trách tôi, không nghe lời anh lời nói. Nhưng ai bảo Hoa Chiêu không bán nhân sâm cho anh, thân thể của anh, nếu không bồi bổ, vậy những cố gắng mấy năm trước sẽ uổng phí rồi."
Có những nhân sâm đã ăn trước kia, thân thể Hạ Kiến Ninh thoạt nhìn giống như người bình thường rồi, thậm chí so với người bình thường còn đỡ hơn một ít, hắn có thể làm việc cường độ cao rồi.
Đương nhiên chủ yếu vẫn là lao động trí óc, nhưng đây cũng là chuyện mà trước kia không thể tưởng tượng được rồi.
Lý Mộc đột nhiên tò mò hỏi: "Tôi thật sự không đoán được, anh dùng cô ta làm gì? Không phải là vì mua nhân sâm sao?"
Hắn cảm thấy kỳ thật dùng Biên Mỹ Quyên mua nhân sâm rất tốt, cũng là kế sách hay.
Nhưng hiển nhiên Hạ Kiến Ninh không nghĩ như vậy đấy, bằng không thì thuốc này hắn đã sớm ăn hết.
Hạ Kiến Ninh lắc cái chai: "Dùng cô ta? Anh xem bộ dạng ngu xuẩn kia của cô ta, chỉ xứng với nhân sâm 20 năm đấy, hơn nữa chỉ có một cây này."
Hắn đột nhiên cười, hết sức trào phúng: "Anh nhìn những chuyện ngu xuẩn mà cô ta đã làm kia. . ."
Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng, thật sự là những chuyện kia một chuyện so với một chuyện càng thêm ngu xuẩn, hắn cũng không biết nên nói về chuyện nào trước tiên.
Nói cô ta chẳng phân biệt được hiện thực mà tự cao tự đại?
Nói cô ta dám cho Hoa Chiêu xem sắc mặt?
Nói cô ta mua thuốc giả đem ông nội mình độc c.h.ế.t rồi hả?
Nói cô ta trước tiên không biết trấn an mọi người, bảo vệ mình, ngược lại lại đến trước mặt Hoa Chiêu tự tìm đường chết?
"Được rồi, không phải cô ta ngu xuẩn, là tôi ngu xuẩn." Vẻ mặt Hạ Kiến Ninh như ăn phải con ruồi.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chọn được một quân cờ ngu xuẩn như vậy, lại đi một nước cờ dở.
Lý Mộc ngẫm lại những tin đồn nghe được hai ngày này, cũng im lặng.
"Bất quá cô ta có một điểm không tệ, kín miệng, đến bây giờ cũng không nói ra anh."
"Tôi không sợ cô ta nói." Hạ Kiến Ninh đem chai thuốc đẩy qua một bên: "Tôi là người vô tội đấy, tôi cũng là người bị hại."
Ồ? Hai mắt Hạ Kiến Ninh đột nhiên sáng ngời, quân cờ này kỳ thật còn chưa dùng đã bị phế đi, vậy cũng không tính là bại lộ.
Hắn thật sự là người vô tội đấy.
"Anh nói ngày mai tôi nói chuyện thẳng thắn với Hoa Chiêu, cô ấy có thể cho tôi sắc mặt tốt hay không? Giữ tôi lại ăn bữa cơm?" Hạ Kiến Ninh lần đầu tiên thấy không tự tin như vậy, vậy mà hỏi Lý Mộc đáp án.
Lý Mộc có chút kinh ngạc và nghi hoặc, lại nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Đoán chừng không thể."
"Vì cái gì?" Hạ Kiến Ninh khiêm tốn thỉnh giáo.
"Theo tôi nghĩ, nhìn một người không vừa mắt không cần lý do, tôi cảm thấy Hoa Chiêu có lẽ thấy anh không vừa mắt." Lý Mộc nói.
Có thể kiếm được rất nhiều tiền còn không muốn kiếm, đây là không vừa mắt tới trình độ nào rồi hả?
Nhưng vì mặt mũi của Hạ Kiến Ninh mà suy nghĩ, hắn bỏ thêm "có lẽ".
Hạ Kiến Ninh trừng hắn hai giây, cúi đầu tiếp tục nhìn chai thuốc.
Lý Mộc lại hỏi: "Đến cùng anh định làm như thế nào? Cho dù anh đem chai thuốc này uống hết, cũng chỉ có thể duy trì một năm, một năm sau thì sao? Anh đã nghĩ ra cách để đả động được Hoa Chiêu chưa?"
"Nghĩ tới." Hạ Kiến Ninh nói.
Lý Mộc lập tức hiếu kỳ: "Là gì vậy?"
"Nhưng hiện tại cần đả động không phải Hoa Chiêu, mà là Diệp Danh." Hạ Kiến Ninh nói.
Nụ cười của Lý Mộc lập tức cứng lại ở trên mặt: "Diệp Danh kia thực sự nhìn anh không vừa mắt, làm sao bây giờ?"
Hạ Kiến Ninh nhìn hắn cười nhẹ một cái, không nói gì.
Chuyện cơ mật, hắn không nói ra miệng, dù là ở nơi cực kỳ an toàn.
Hoa Chiêu đợi cả buổi cũng không đợi được câu tiếp theo, nhìn Lý Mộc rời khỏi vườn đào, cô cũng chỉ có thể rời đi.
Bất quá tối nay cũng không tính là không có thu hoạch, ít nhất cũng đã biết nhân sâm kia đi nơi nào, quả nhiên ở trong tay Hạ Kiến Ninh.
Mà Biên gia bên kia cũng không có âm mưu gì, Biên Mỹ Quyên vốn khả năng có, nhưng hiện tại cũng không có.
Chỉ là Hạ Kiến Ninh, lại muốn làm ra trò gì?
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu tìm đến đơn vị Diệp Danh: "Anh lần trước nói, định bán nhân sâm cho Hạ Kiến Ninh, đàm phán thế nào rồi?"
"Hắn không đủ thành ý, anh xem lại một chút." Diệp Danh nói.
Nói cách khác, còn chưa có lấy đủ của Hạ Kiến Ninh.
Hai người bọn họ đánh cờ, cô cũng không nhúng tay vào nữa.
Phát hiện đêm qua, cô cũng không nói cho anh cả nghe.
Không dễ giải thích.
Những "Người tài ba dị sĩ" kia có khả năng giúp cô đào bảo, cũng không thể lại giúp cô nghe trộm góc tường a?
Bất quá cô cũng không đến đây vì chuyện này.
"Em định ngày mai sẽ đi." Hoa Chiêu nói ra.
"Nhanh như vậy? Không phải định qua mồng mười mới đi?"
"Em muốn đi sớm một chút." Rời xa phiền toái.
Hiện tại cô không có tâm tư cùng Hạ Kiến Ninh so chiêu, cô chỉ muốn đi tìm Diệp Thâm, nói cho anh ấy biết tin tức tốt.
Thấy ánh sáng trong mắt cô, Diệp Danh không hỏi nữa.
"Anh đi nghe ngóng chuyến bay." Anh nói ra.
Hoa Chiêu tới tìm anh là vì chuyện vé máy bay.
Hiện tại xuất ngoại cũng không thể bay được ngay. Hiện tại phải cách vài ngày, thậm chí hơn mười ngày, một hai tháng mới có chuyến bay bình thường đi ra ngoài.
Vốn định qua mồng mười đi, cũng là đi phía nam, qua cửa khẩu, bay từ Hồng Không, như vậy sẽ nhanh hơn đợi máy bay ở thủ đô.
Nhưng ở thủ đô cũng không phải là không có máy bay xuất ngoại, chỉ có điều không mở cho bên ngoài mà thôi.
Ngày mai vừa vặn có một nhóm đến hỏi anh, có thể dành ra mấy gế. Dù điểm đến khác nhau nhưng đi ra ngoài lại chuyển máy bay cũng thuận tiện.
Diệp Danh rất có năng lực đấy, ngày hôm sau Hoa Chiêu đã an vị trên máy bay đi ra ngoài.
Nhưng chưa đến vài phút sau, cô liền cười không nổi rồi.
Hạ Kiến Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn vô: "Sao cô lại ở chỗ này?"
Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Kiến Ninh, không hề sơ hở, thật sự giống như vô tình gặp được.
Nếu không phải đêm qua nghe được hắn đối với mình còn chưa từ bỏ ý định, cô cũng tin rồi.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Hoa Chiêu hỏi hắn.
Hạ Kiến Ninh cũng không để ý mình không có được câu trả lời, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, vừa cài dây an toàn vừa nói: "Tôi đi khảo sát, cô thì sao? Thăm Diệp Thư?"
Hoa Chiêu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn nữa.
Cái máy bay này rất nhỏ, chỉ có mười mấy chỗ ngồi, chỗ nào cũng ngồi đầy người.
Ngoại trừ các lãnh đạo, thì chính là trợ lý lãnh đạo, cô cũng không thể đuổi người, ảnh hưởng đến việc sắp xếp chỗ ngồi của người ta.
Hạ Kiến Ninh cũng không nói với cô nữa, hắn cùng Vân Phi và Thúy Vi ngồi đối diện hàn huyên.
Bạn nhỏ mấy tuổi rồi hả? Tên là gì? Không đến trường sao?
Hắn đã gặp bọn nhỏ mấy lần, đây là lần đầu tiên nói chuyện phiếm.
Vân Phi cùng Thúy Vi rất cẩn thận, nhìn hắn, lại nhìn mẹ, ngoại trừ nói cho hắn biết mình không đến trường, những vấn đề khác đều không trả lời.
Xem ra mẹ không thích người này.
Lại hỏi mấy vấn đề, bọn nhỏ chỉ chọn trả lời những câu hỏi không tiết lộ thông tin của bản thân.
Hạ Kiến Ninh không hỏi nữa, vừa cười vừa nói: "Thật thông minh."
Thúy Vi cười, lộ ra một cái răng nanh nhot: "Cảm ơn chú đã khen."
Câu trả lời không khiêm tốn như vậy vào lúc này rất hiếm gặp, Hạ Kiến Ninh cười khen ngợi nói: "Thật đáng yêu."
Thúy Vi lần này không nói chuyện nữa, chỉ vui vẻ gật đầu, cháu chính là đáng yêu như thế!
Hạ Kiến Ninh lại liếc nhìn Vân Phi, tên nhóc này toàn bộ quá trình đều yên tĩnh, không có biểu cảm gì, càng ngày càng có bộ dạng của cha rồi.
Hắn nhíu mày dời mắt, nhìn về phía Cẩm Văn bên cạnh Hoa Chiêu.
Cẩm Văn chớp chớp đôi mắt to đáng yêu nhìn hắn.
Hạ Kiến Ninh cười, đứa nhỏ này lớn lên rất giống Hoa Chiêu, đặc biệt là đôi mắt này, vừa lớn lại sáng, rất có tinh thần.
"Bảo bối tên là gì?" Hắn hỏi.
Cẩm Văn chớp chớp mắt, không lên tiếng.
Hạ Kiến Ninh cười: "Bảo bối năm nay mấy tuổi rồi hả?"
Lại chớp chớp mắt vẫn không lên tiếng.
Hạ Kiến Ninh tiếp tục cười: "Bảo bối không biết sao."
Cẩm Văn nhịn không được: "Cháu biết, nhưng cháu không nói."
Hạ Kiến Ninh sửng sốt một chút buồn bực cười, có chút tán thưởng mà nhìn Hoa Chiêu: "Cô dạy dỗ rất tốt."
Đứa nhỏ hơn 2 tuổi có thể giữ kín như bưng, đề phòng người xa lạ, rất khó gặp.
Hoa Chiêu nhìn mấy bảo bảo cười nói: "Cảm ơn đã khen."
Hạ Kiến Ninh nhìn cô, lại nhìn Thúy Vi, bật cười: "Hoá ra là học mẹ mình."
Hoa Chiêu cười cười không lên tiếng nữa, đây là tất nhiên, con của cô không giống cô thì giống ai?
Hành trình sau đó rất yên tĩnh, Hạ Kiến Ninh không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.
Chỉ thỉnh hoảng hắn sẽ cùng mấy bảo bảo tâm sự.
Không, kỳ thật cũng không phải nói chuyện, người ta căn bản không phản ứng hắn.
Phần lớn thời gian, là Hạ Kiến Ninh nhìn Hoa Chiêu cùng các bảo bảo ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, nghe Thúy Vi kể chuyện xưa cho Cẩm Văn.
Hiện tại kể chuyện xưa phần lớn là Thúy Vi, Vân Phi đã không lên tiếng nữa rồi, hắn phát hiện mình bịa chuyện không bằng em gái.
Hạ Kiến Ninh vậy mà nghe rất chân thành, hắn phát hiện câu chuyện của Thúy Vi cũng không phải là không có Logic, hơn nữa chuyển hướng rất thú vị thần kỳ.
"Cô phải bồi dưỡng con bé thật tốt, con bé sẽ trở thành một tài năng lớn trong tương lai." Trước khi xuống máy bay, Hạ Kiến Ninh nói với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nở nụ cười đẹp nhất từ khi họ biết nhau đến nay: "Cảm ơn, tôi biết rồi."
Nói xong cô vui sướng mà thu thập hành lý, dẫn 3 bảo bảo xếp hàng đi đến cửa ra vào.
Lần này ngồi đúng vào máy bay của các lãnh đạo, cô không mang theo vệ sỹ, chỉ một mình mang 3 đứa bé.
Máy bay hạ cánh cũng đã có người đón, không cần vệ sỹ.
Mà mấy người vệ sỹ qua vài ngày nữa sẽ tới.
Hạ Kiến Ninh đi theo sau lưng Hoa Chiêu, nhìn ba tiểu gia hỏa im lặng, ngoan ngoãn mà đứng ở bên người cô, quy củ từ khi máy bay hạ cánh.
Hơn 20 giờ đồng hồ đồng hành, làm cho đáy lòng hắn phi thường xúc động.
Trẻ con đáng yêu như thế sao?
Trước kia, hắn phi thường chán ghét trẻ con.
Vừa khóc lại náo loạn, bướng bỉnh, bẩn thỉu, không hiểu chuyện, nói lung tung. . . Vân vân và vân vân, những gì hắn có thể nghĩ về trẻ con, tất cả đều là khuyết điểm!
Nhưng những khuyết điểm này, hắn không thấy một chút nào trên người ba đứa bé.
Cả một chặng hành trình dài, ngồi suốt hơn 20 giờ đồng hồ, không thể lộn xộn, người lớn cũng chịu không được, đều phàn nàn đau lưng, nhưng ba tiểu gia hỏa này lại không khóc náo, càng không phàn nàn một câu.
Bướng bỉnh? Không hiểu chuyện? Nói lung tung?
Đặc biệt là chuyện nói lung tung này, hắn cảm thấy ba đứa bé rất cẩn thận, nhiều người lớn khác cũng không so được.
Hiện tại có một số người, chỉ đi bộ cùng nhau trên một đoạn đường, chỉ cần mấy giờ, liền hận không đủ thì giờ để nói hết ra phần mộ tổ tiên chôn cất ở đâu.
Nhưng đến tận khi xuống máy bay, hắn dùng mấy câu chuyện đổi khuôn mặt tươi cười của ba tiểu gia hỏa, lại không hỏi được tên của bọn hắn.
Nếu như trẻ con có thể đáng yêu như thế, hắn cũng không phải. . . . .
Hạ Kiến Ninh dừng lại một chầu, nhìn theo bóng lưng Hoa Chiêu.
Không phải tất cả trẻ con đều đáng yêu như thế, là mẹ của bọn hắn lợi hại.
Có thể đem bọn nhỏ dạy được tốt như vậy, hắn cũng chỉ biết một người là Hoa Chiêu.
Cô ấy hiện tại đã sắp sinh đứa thứ tư rồi. . . .
Hắn phải tăng tốc độ thôi, tránh khỏi cô ấy không có việc gì lại sinh con!
Hoa Chiêu ở lối ra liền cùng người đồng hành tách ra, tìm kiếm một thân ảnh cao lớn.
Nhưng cô chỉ nhìn thấy Diệp Thư.
Hoa Chiêu sửng sốt một chút nhưng cũng vui mừng mà bổ nhào qua.
"Chậm một chút chậm một chút! Em bây giờ là hai người! Sao còn không cẩn thận như vậy!" Diệp Thư nhanh chóng nói.
Hoa Chiêu dừng chân lại, nhìn cô ấy mặc một bộ quần áo rộng thùng thình liền sững sờ.
Diệp Thư rất ít khi mặc quần áo quá rộng rãi, cô ấy không thích loại phong cách này, cô ấy thích phong cách gọn gàng, thoải mái, hiên ngang.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy mặc một chiếc áo khoác bông lớn như có thể chứa được hai người như vậy.
Hơn nữa Diệp Thư đem mình bao bọc như một con gấu.
"Lạnh như vậy sao?" Hoa Chiêu nhìn chính mình, cô chỉ mặc một cái áo khoác.
Được rồi. . . Thể chất cô đặc thù không sợ lạnh, không thể so sánh.
Cô nhìn về phía mọi người xung quanh.
Cũng chỉ mặc nhiều hơn cô có một chút.
"Đừng nói nữa, nóng c.h.ế.t rồi." Diệp Thư muốn cởi bỏ cái khăn quàng cổ, lại thò tay muốn lấy cái mũ cầm xuống.
Diêu Khôn nhanh chóng ngăn cản: "Đừng đừng đừng, em đã toát mồ hôi, coi chừng bị lạnh!"
Diệp Thư lập tức trừng hắn: "Anh cũng biết là em toát mồ hôi! Còn bắt em mặc nhiều như vậy! Anh muốn em bị cảm lạnh sao?"
"Anh có thể như vậy sao?” Diêu Khôn đau lòng mà giúp cô ấy đội lại mũ.
Diệp Thư ủy ủy khuất khuất miễn cưỡng mà mặc hắn đội vào.
Hoa Chiêu: "Tôi đây đã tạo cái nghiệt gì vậy? Vừa xuống máy bay đã bị đút một miệng thức ăn cho chó."
Diệp Thư cùng Diêu Khôn đều sững sờ.
"Em lại bị người ta đút thức ăn cho chó? !"
"Ai to gan như vậy? !"
"Mấu chốt là hắn còn thành công!"
"Người nào lợi hại như vậy ah?"
Hoa Chiêu. . . .
"Được rồi, em sẽ nhét trở về đấy." Hoa Chiêu nói.
Ba tiểu gia hỏa đã đợi không kịp, thấy mẹ và cô cô đã chào hỏi xong, lập tức bổ nhào qua Diệp Thư.
Diêu Khôn nhanh chóng ôm lấy Diệp Thư, khẩn trương nói: "Các bảo bảo động tác nhẹ chút, trong bụng cô cô các cháu có em trai nhỏ rồi!"
Ah!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-231.html.]
Hoa Chiêu lúc này mới chợt hiểu, thì ra là thế!
Cô kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn Diệp Thư.
Diệp Thư thẹn thùng cười cười, nhưng mặt mũi đều tràn đầy hạnh phúc.
"Cái gì mà em trai nhỏ, em gái nhỏ không được sao?" Cô ấy lại quát Diêu Khôn: "Anh trọng nam khinh nữ?"
"Không không không, được được được, anh không trọng nam khinh nữ, em nói cái gì đều được!" Diêu Khôn đẩy cô ấy: "Bà cô của tôi ơi, bên ngoài lạnh lẽo, em cùng Hoa Chiêu còn có bọn nhỏ, cũng không thể đông lạnh lấy, chúng ta lên xe trò chuyện được không?"
Tất nhiên là không có gì không được.
Lên xe, Hoa Chiêu hỏi: "Lúc nào có? Mấy tháng rồi?"
"Vừa mới biết, mới hơn một tháng." Diệp Thư nói.
"Tốc độ đáng kinh ngạc." Hoa Chiêu khen. Đây là vừa kết hôn chưa đến vài ngày thì có.
"Không so được với em." Diệp Thư liếc cô.
Hoa Chiêu một lần thì có.
Hoa Chiêu cười cười, thay đổi chủ đề: "Hai người sao lại tới đón em vậy? Không phải nói không cần sao? Tự em trở về."
Cô đã gọi điện thoại cùng Diệp Thư từng nói qua hôm nay sẽ tới, nhưng cô cũng báo là không cần đón.
Cô nói cho Diệp Thư, là để cho Diệp Thư nói cho Diệp Thâm, để cho Diệp Thâm tới đón mấy mẹ con bọn họ, như vậy trên đường đi, bọn hắn còn có thể thân cận một chút.
Diệp Thư có lẽ cũng hiểu, trong điện thoại cũng ám chỉ chính mình sẽ chuyền đạt.
"Anh ấy bề bộn nhiều việc?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi.
Hai người phía trước vậy mà đều không trả lời.
Diêu Khôn giả bộ như chuyên tâm lái xe, cái gì cũng không nghe thấy.
Diệp Thư giả bộ như uống nước, không rảnh trả lời.
Nhưng hai người đều từ kính chiếu hậu liếc nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt đều là chột dạ, bị Hoa Chiêu nhìn thấy.
"Làm sao vậy?" Cô lập tức hỏi.
"Cái gì làm sao vậy?" Diệp Thư buông chai nước, dường như chỉ mới nghe thấy câu hỏi của Hoa Chiêu.
Nhưng Hoa Chiêu liếc thấy cô ấy có dấu vết diễn xuất.
"Anh ấy không sao chứ?" Cô khẩn trương mà hỏi thăm.
Diệp Thư thở dài, sớm biết có ngày hôm nay, cô ấy sẽ không dạy Hoa Chiêu diễn xuất đấy!
Nhưng cô ấy không biết, cho dù cô ấy không dạy, còn có Phan Xảo Xảo, còn có Đường Phương Hà.
Hoa Chiêu hiện tại thực sự bắt đầu "Diễn"..., Diệp Thư cũng không nhìn ra sơ hở.
"Hắn không có việc gì, chỉ là có chút bận rộn, đang tổ chức hội nghị ngành sản xuất gì đó, phải tham gia, không thể rời đi, cho nên..."
Diệp Thư liếc nhìn Diêu Khôn không nói chuyện.
Cô ấy là chị chồng của Hoa Chiêu, hiện tại lại giúp tình nhân của Hoa Chiêu nói tốt? Sao lại có cảm giác là lạ như vậy?
Diêu Khôn đã nhìn cô ấy vài lần rồi!
Diêu Khôn cảm thấy hai người phụ nữ này quả thực là chơi với lửa!
Diệp Thâm là chồng, là em trai của họ, còn đáng sợ như vậy, các cô sao có thể làm việc này sau lưng hắn?
Mà Tô Hằng lại không đáng sợ sao? Ngẫm lại gần đây nghe được tin đồn, quả thực làm cho đáy lòng của hắn sợ hãi.
Đồng thời đùa bỡn với hai người đàn ông như vậy, các cô không sợ dẫn lửa thiêu thân?
Trở về hắn nhất định phải phải khuyên nhủ các cô thật tốt!
Hoa Chiêu cũng cố kỵ Diêu Khôn ở đây, không hỏi.
Bất quá lời Diệp Thư nói mặc kệ thật giả, nét mặt của cô ấy đã biểu thị Diệp Thâm an toàn không có vấn đề.
Nếu quả thật có vấn đề, Diệp Thư sẽ không gạt cô đấy, giống như lần trước, trước tiên đã nghĩ cách nói cho cô biết.
Hoa Chiêu hơi thả lỏng một chút.
Ô tô trực tiếp lái vào nông trường bên ngoài thành phố, lần này Hoa Chiêu tới đương nhiên cũng muốn thị sát sản nghiệp của mình.
Cái nông trường này là nơi đầu tiên.
Mặt khác ở chỗ này, cũng thuận tiện cho Diệp Thâm tới.
Yên ắng đấy, sẽ ít bị người ngoài phát hiện.
Nông trường vẫn là như cũ, cánh đồng vẫn phủ đầy tuyết, rau trong nhà kính xanh tốt, và một vài công nhân đang bận rộn vận chuyển hàng ra.
Hiện tại bọn hắn sản xuất đều cung ứng cho bánh sủi cảo Hoa gia.
Tuy đã mở nhà máy thực phẩm, nhưng "Bánh sủi cảo Hoa gia" cũng không đóng cửa, vẫn buôn bán bình thường.
Mặt tiền cửa hàng cũng không mở rộng, vẫn là gian hàng cũ kia.
Sản lượng cũng không mở rộng, mỗi ngày có một định lượng nhất định, bán xong liền tan tầm.
Nhưng người xếp hàng ở cửa ra vào lại ngày càng nhiều, giờ tan làm mỗi ngày cũng sớm hơn trước kia.
Hàng năm cũng kiếm được không ít tiền.
Đương nhiên so với tiền lời của nhà máy thực phẩm Diêu gia, đây chỉ là một con số nhỏ.
Nhưng số lẻ của hàng trăm nghìn đô, Hoa Chiêu cũng rất thích.
Buông hành lý, dàn xếp xong xuôi cho mấy bảo bảo đã sớm mệt mỏi, Hoa Chiêu liền đi tìm Diệp Thư.
Nhưng mà Diệp Thư giống như bị mù vậy, không nhìn thấy ám hiệu của cô, chỉ cùng Diêu Khôn ngồi ở chỗ kia điên cuồng vung cẩu lương.
"Chị cố ý. . ." Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Chị đang trốn tránh em, xem ra vấn đề cũng có chút nghiêm trọng."
Diệp Thư lập tức vung không nổi nửa phần cẩu lương còn lại nữa.
"Tiểu Thư, tiểu Hoa." Diêu Khôn đột nhiên mở miệng: "Anh khuyên các em đừng đùa với lửa, quá nguy hiểm! Hai người kia, cũng không phải người dễ trêu vào đấy, một khi bị bọn hắn phát hiện, các em sợ là đến mệnh cũng khó giữ được.
"Đặc biệt là ở chỗ này, Tô Hằng cũng không có hiền lành như trong tưởng tượng của các em, hắn rất hung ác đấy!" Diêu Khôn đột nhiên hạ giọng, khẩn trương nói: "Nghe nói đoạn thời gian trước, hắn đã g.i.ế.c rất nhiều người!"
Về phần Diệp Thâm, hắn ngược lại không lo lắng.
Quần áo trên người đã cho hắn có cảm giác rất an toàn, cảm thấy mặc dù có bại lộ, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm nhiều lắm là ly hôn, sẽ không huyên náo đến ngươi c.h.ế.t ta sống.
Tô Hằng lại không giống với lúc trước, hắn dám g.i.ế.c người, có thể tiếp tục g.i.ế.c người.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư liếc nhau, xem nhẹ vấn đề g.i.ế.c người, Diệp Thâm dám g.i.ế.c người, có cái gì kỳ quái sao?
Hiện tại vấn đề là làm sao để giải thích với Diêu Khôn?
Diệp Thư không dám nói, sợ chính mình không nói được rõ ràn, bại lộ Diệp Thâm.
Hoa Chiêu không muốn nói.
"Hắn đến cùng là làm sao vậy?" Cô hiện tại chỉ muốn biết tình huống của Diệp Thâm.
"Hắn thật không có chuyện gì." Diệp Thư nói: "Em tin tưởng chị, hắn thật sự không có chuyện gì, chỉ là không đi được, không tin em cứ xem báo chí, trên đó đều có đưa tin, chính là hội nghị gì đó."
Diệp Thư cầm lấy tờ báo trong tay lắc lắc, tên buổi hội nghị quá dài, cô ấy không nhớ được.
Đột nhiên, tay của cô ấy dừng lại một chầu, sau đó tự nhiên mà gấp tờ báo lại, đi tìm một tờ báo khác.
Một tờ báo khác vừa mở ra, mí mắt của cô ấy nhảy dựng lên, sau đó cô ấy lật vài trang và tiếp tục tìm phần giới thiệu buổi hội nghị mà cô ấy đã xem một lần.
Đáng hận đây không phải là tin tức lớn gì, mỗi năm đều mở vào lúc này, tầm bảy tám ngày, hơn nữa hội nghị các ngành sản xuất, không tính là chuyện lớn gì, ở trên báo chỉ chiếm một góc hẻo lánh.
Diệp Thư liền lật ra mấy tờ báo đều không tìm được.
Chẳng lẽ lại cùng chuyện "Đáng sợ" kia chung một tờ? !
Miệng cô ấy đúng là thiếu nợ mà, vừa rồi tại sao phải nhắc đến báo chí!
Người giúp việc dọn dẹp nhà cửa cũng đáng trách, sao không đem báo hết hạn đi vứt đi! Đặt nó trên ghế sofa làm gì!
Đương nhiên là để cho chủ nhân tiện lấy dùng. . .
Đột nhiên, Hoa Chiêu thò tay rút đi tờ báo trong tay Diệp Thư.
"Chị cứ bận rộn đi, em tự mình tìm." Cô nói ra.
"Không cần." Diệp Thư vậy mà không buông tay, muốn đem tờ báo túm trở về.
Vậy thì càng nói rõ vấn đề.
Hoa Chiêu tiếp tục kéo.
"Xoẹt" một tiếng, tờ báo bị xé thành hai rồi.
"Được rồi, để cho con bé xem đi, sớm muộn gì cũng thấy đấy." Diêu Khôn đột nhiên nói ra.
Trong giọng hắn có vài phần nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy đó cũng là chuyện tốt. Hoa Chiêu hết hy vọng, khả năng sẽ an toàn.
Diệp Thư lại cảm thấy đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt, Hoa Chiêu còn mang thai, không thể tức giận!
Hoa Chiêu mặc kệ hai người mắt đi mày lại, cúi đầu xem tờ báo.
Chỉ lật ra một tờ, cô đã biết Diệp Thư vì sao lại khẩn trương.
Báo giải trí, trang đầu đề là một bức ảnh màu lớn chụp một cô gái tóc vàng nóng bỏng với đôi mắt xanh, nắm cánh tay một người đàn ông, bám sát vào người đàn ông và bước ra khỏi khách sạn với vẻ mặt hạnh phúc.
Một tiêu đề rất lớn được đặt bên cạnh: "Nữ diễn viên Susannah yêu người châu Á? Ngày cưới đã được ấn định!"
Mà người châu Á này, đúng là Diệp Thâm.
Dù chỉ có một bên mặt, Hoa Chiêu cũng có thể nhận ra.
Diệp Thư khẩn trương mà nhìn Hoa Chiêu: "Em đừng nóng giận! Đây nhất định là hiểu lầm! Hắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em đấy!"
Diêu Khôn nhìn Diệp Thư, ánh mắt có chút ngạc nhiên, hắn phát hiện vợ mình hình như có vấn đề, cô ấy đang giúp tình nhân của em dâu nói tốt sao?
Xem ra sau này sẽ phải tâm sự thật tốt với cô ấy.
Diệp Thư trông thấy ánh mắt của hắn, cũng chẳng quan tâm hắn nữa, cô ấy vẫn nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu một chút cũng không tức giận. . . Đó là chuyện không có khả năng.
Vô số nước chua lập tức đem cô bao phủ.
Dù là biết rõ Diệp Thâm chắc chắn sẽ không phản bội cô, trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó, nhưng nhìn đến những người phụ nữ khác thân mật mà dựa vào anh ấy như vậy, cô liền khó chịu.
Giống như thuộc trân bảo thuộc về mình bị ô nhiễm rồi!
Cô thở sâu, cầm lấy một tờ báo khác.
Đây là tờ báo dân sinh, nhưng cũng có một trang toàn bộ đều tin tức và hình ảnh của Susanna.
Tấm hình này là bóng lưng, Diệp Thâm cùng cô ta đang cùng lên một chiếc xe.
Suzanna đã ngồi ở trong xe, Diệp Thâm đang nhấc chân muốn lên xe.
Từ góc độ ảnh chụp, có thể trông thấy Suzanna ngẩng đầu, thâm tình chân thành mà nhìn Diệp Thâm, vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào.
Diệp Thâm chỉ có bóng lưng, không nhìn thấy nét mặt của anh ấy.
Gấm chua trong lòng Hoa Chiêu thoáng cái liền bạo phát.
Cùng đi ra khách sạn coi như xong, cô coi như bọn hắn chỉ vô tình gặp nhau ở cửa ra vào! Người phụ nữ kia không biết xấu hổ cứng rắn quấn lên cánh tay anh ấy, anh ấy không kịp bỏ qua!
Nhưng cùng lên xe là cái quỷ gì!
Bên cạnh cũng không có người đẩy anh ấy!
Hoa Chiêu oán hận bỏ qua tờ báo này, cầm lấy một tờ báo khác.
Suzanna này khả năng rất nổi tiếng, quả nhiên lại là hình của cô ta.
Lần này là hai người cùng nhau dùng cơm.
Toàn bộ một bên mặt của Diệp Thâm đã lọt vào ống kính, góc cạnh rõ ràng lập tức đưa tới một đống Fans hâm mộ.
Người đưa tin nhất định là phụ nữ, cả bài báo hầu như đều không nói gì nhiều đến Suzanna, toàn bộ đều khen ngợi anh ấy đấy.
Hoa Chiêu bỏ qua tờ báo, không nhìn nổi nữa.
"Chẳng phải nói chuyện yêu đương nha, cả thế giới cũng biết!" Cô hầm hừ nói: "Hơn nữa người trong ngành giải trí, luôn dựa vào những lời bàn tán để gây chú ý, thật không thể tin được”.
"Đúng đúng đúng!" Diệp Thư dốc sức liều mạng mà gật đầu: "Chính là như vậy! Không thể tin! Người phụ nữ này so với em còn xấu hơn nhiều, hắn mù mới có thể vừa ý người khác!"
"Hừ." Ngực Hoa Chiêu vẫn bị nghẹn lại, nhìn lướt qua tờ báo bị ném ở trên ghế, người phụ nữ kia tóc vàng mắt xanh, ngũ quan khắc sâu, làn da trắng nõn.
Một đôi mắt màu xanh, như bầu trời, như biển sâu, nhịn không được làm cho người ta hi vọng có thể nhìn được tận đáy mắt.
"Lớn lên rất đẹp đấy, không cùng một phong cách với em, không chừng anh ấy muốn thay đổi khẩu vị." Câu cuối cùng tràn đầy tức giận.
"Không có khả năng! Đừng nói mò, hắn không phải người như vậy!" Diệp Thư nói.
Diêu Khôn rốt cuộc nhịn không được: "Hắn là đàn ông, có gì mà không có khả năng đấy. . ."
Những lời này thoáng cái đã chọc giận Diệp Thư, thực nổi giận.
Một chút ánh mắt đều không có, còn thích làm ngược lại với cô ấy!
"Đàn ông thì làm sao vậy? Anh cũng là đàn ông! Sau này anh thấy mỹ nữ cũng sẽ đứng núi này trông núi nọ? Thiên hạ mỹ nữ rất nhiều, có phải anh cũng gặp một người yêu một người hay không? !"
Diêu Khôn. . . . .
Sao dẫn lửa thiêu thân lại chính là hắn vậy?
"Không không không, anh sai rồi." Thấy Diệp Thư thực tức giận, tức giận đến n.g.ự.c phập phồng, Diêu Khôn nhanh chóng xin lỗi, nhưng hắn vẫn nhịn không được nói: "Không phải tất cả đàn ông đều giống nhau, anh khẳng định đối với em toàn tâm toàn ý, trung trinh như một, cả đời chỉ yêu một mình em!"
Nhưng những lời này cũng không làm Diệp Thư hoà nhã, cái gì gọi là "không phải tất cả đàn ông đều giống nhau" ?
Lắm miệng!
"Tốt rồi, em đi nghỉ ngơi." Thấy Diêu Khôn bắt đầu điên cuồng vung cẩu lương, Hoa Chiêu đứng dậy lên lầu.
Diệp Thư bỏ qua Diêu Khôn đuổi theo, đem Diêu Khôn nhốt ở ngoài cửa.
"Em đừng nóng giận, khẳng định không phải như em nghĩ đâu! Hắn, nhất định là đang làm nhiệm vụ!" Diệp Thư nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Nhiệm vụ gì có thể liên quan đến diễn viên?" Hoa Chiêu không nghĩ ra được.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị cũng không biết. . . Chúng ta đừng nghĩ lung tung, chờ hắn trở về giải thích với em là tốt rồi! Em đừng nóng giận, coi chừng tổn thương đứa nhỏ." Diệp Thư nói ra.
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu, sờ sờ bụng, cô không tức giận.
Cho đến nay, cô vẫn tin Diệp Thâm 99,9999% đấy.
Chỉ là cô ghen.
Lần đầu tiên cô biết tính chiếm hữu của mình mạnh đến vậy.
Đợi thấy Diệp Thâm, nếu như anh ấy nói một câu làm cho cô không hài lòng, cô sẽ đem anh ấy như vậy như vậy còn như vậy! Anh ấy không thích tư thế gì, cô liền dùng tư thế đó!
Nghĩ đến cảnh kia, Hoa Chiêu bật cười.
Thấy cô thật sự không quá tức giận, Diệp Thư lại cùng cô nói chuyện cả buổi, mới thấp thỏm không yên mà đi ra ngoài rồi.
Không đi ra ngoài không được, Diêu Khôn luôn ở cửa ra vào, một lát đã gõ cửa mấy lần, phiền c.h.ế.t rồi!
"Gõ gõ gõ! Anh không có việc gì làm sao? Không phải anh có tài liệu muốn xem sao? Không phải bận rộn nhiều việc sao? Cứ đứng ở cửa làm gì!"
Diêu Khôn quả thực không hiểu được, tình nhân của em dâu lại tìm tình nhân, sao cô ấy lại gấp gáp như vậy?
Hắn còn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Anh nhớ lúc trước, em bởi vì chuyện này đã cùng Hoa Chiêu mâu thuẫn, nhìn con bé rất không vừa mắt. Từ lúc nào, hai ngươi lại tốt như vậy rồi hả?"
Câu nói đầu tiên làm cho Diệp Thư câm miệng rồi.
Trước kia các cô ở trước mắt tất cả mọi người diễn trò quan hệ không tốt, về sau mặc dù đang ở trước mặt người Diêu gia, quan hệ của hai người cũng nhàn nhạt đấy.
Giống như là bởi vì liên quan với nhau về lợi ích, hai người mới không vạch mặt.
Là vì trở lại thủ đô, ở nhà mình, Diêu Khôn lại sắp trở thành người Diệp gia, các cô mới tháo mặt nạ xuống, tốt giống như chị em ruột rồi.
Mà Diêu Khôn lúc ấy lại nghĩ bọn họ đang diễn trò trước mặt người Diệp gia, cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại, các cô không cần đùa giỡn cho ai xem, Diệp Thư còn thay Hoa Chiêu gấp thành cái dạng này rồi, thật đúng là chị em tình thâm rồi. . .
Diệp Thư không có cách nào giải thích, đành phải chạy về phòng, đem Diêu Khôn nhốt ở ngoài cửa.
Diêu Khôn không hiểu được lại sốt ruột, liền đứng ở cửa không đi, vô số lời dỗ ngon dỗ ngọt theo khe cửa lần lượt đi vào.
Một lát sau Diệp Thư đã mềm lòng rồi, việc này ngược lại không thể oán hắn, hắn có thể khuyên nhủ Hoa Chiêu rời khỏi Tô Hằng, nói rõ hắn là người chính trực.
Nhưng hiện tại cô không muốn đếm xỉa tới hắn.
Diệp Thư cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi qua cho Diệp Thâm.
Nhưng mà giống như lúc trước, Diệp Thâm không ở nhà, cũng không có ở văn phòng, gọi điện thoại căn bản không gặp được.
Chỉ có vệ sỹ chuyển đạt lại câu: "Đã đón được người sao?"
"Đón rồi!" Diệp Thư nghiến răng nghiến lợi trả lời, lập tức hỏi: "Viên Ngũ, anh nói thật với tôi, hắn mấy ngày nay có phải luôn ở bên Suzanna kia?"
Viên Ngũ cùng Hoa Chiêu tiếp xúc nhiều nhất, mấy năm này, có đôi khi Diệp Thâm thật sự đi không được, cần người chuyển đạt lại..., đều là Viên Ngũ đến.
Hắn cùng Diệp Thư cũng trở nên quen thuộc.
Viên Ngũ hiện tại cũng muốn buồn c.h.ế.t rồi, vấn đề này trả lời thế nào? Ông chủ gần đây xác thực luôn cùng Suzanna tiếp xúc.
Làm thế nào cùng Phương tiểu thư giải thích? Phương tiểu thư khẳng định rất thương tâm.
Hắn trầm mặc, chính là đáp án rồi.
Diệp Thư cúp điện thoại.
Không nghĩ tới thật sự là như vậy. . . . . Lòng cô ấy bắt đầu thấp thỏm không yên.
So với Hoa Chiêu, niềm tin của người chị gái này đối với em trai ngược lại chẳng đủ.
Hắn sẽ không thật sự trở nên đồi bại, muốn thay đổi khẩu vị chứ?
Trong đêm, tuyết rơi nhiều, Hoa Chiêu ngủ không an ổn.
Cô đang đợi Diệp Thâm.
Nhưng mà sắc trời chậm rãi sáng lên, cũng không thấy bóng dáng Diệp Thâm.
Sáng sớm đi ra ngoài, Xung quanh nhà tuyết đọng dày đặc một tầng, sạch sẽ dị thường, không hề có dấu chân.
Không có người đến.
Cả ngày, Hoa Chiêu ngồi bên cạnh máy điện thoại.
Ngay từ đầu cô còn rất bình tĩnh, nhưng đợi sắc trời dần tối, cơ hồ đã 24 giờ đồng hồ đi qua, cô cũng không thấy người của Diệp Thâm đến, thậm chí không đợi được một lời giải thích qua điện thoại.
Hoa Chiêu rốt cuộc tức giận.
"Bận rộn, hắn bận rộn. Hoặc là hắn hiện tại không thể liên hệ với em. . ." Diệp Thư nói xong, tận lực không cho giọng của mình lộ ra vẻ chột dạ.
"Em đi xem anh ấy bận rộn cái gì!" Hoa Chiêu nói ra.
"Đừng đừng đừng, trời đang rất lạnh, đường không dễ đi, em còn đang mang thai." Diệp Thư nhanh chóng khuyên nhủ.
"Em cũng không đi bộ, em lái xe." Hoa Chiêu đứng dậy.
"Đừng đi, trời đã sắp tối rồi, bây giờ em muốn đi đâu cũng bất tiện." Diệp Thư cật lực khuyên nhủ.
Hoa Chiêu nhìn sắc trời, xác thực không quá dễ dàng, năm 81 giao thông công cộng ở Mỹ cũng chưa phát triển, để cô trực tiếp lái xe từ phía tây đến phía đông nước Mỹ, cũng không có khả năng.
Cô vẫn muốn đi máy bay, mà bây giờ không chắc sẽ có vé.
Nhưng Hoa Chiêu vẫn muốn đi xem, nếu có cô sẽ đi ngay lập tức!
Diêu Khôn đột nhiên mở miệng: "Các người biết hắn bây giờ đang ở đâu sao?"
Diệp Thư lập tức trừng mắt liếc hắn: "Anh đừng nói chuyện!"
Cô ấy nhặt tờ báo trên bàn lên ... Bây giờ trên bàn chỉ có một, không, nửa tờ báo.
Tờ báo này có tin tức về các hội nghị ngành tài chính, mà không có thông tin giải trí.
"Hắn đang họp ở đây này." Diệp Thư chỉ cho Hoa Chiêu.
Hôm qua, cô ấy đã cẩn thận nhặt hết các tờ báo, đốt những tờ chướng mắt, chỉ giữ lại những tờ hữu ích.
Cô ấy biết rõ tính tình Hoa Chiêu, Diệp Thâm không đến giải thích, nhất định sẽ tìm qua, cho nên địa chỉ cũng đã chuẩn bị xong.
Chỉ là cô ấy không nghĩ tới, một ngày, thật sự không đợi được Diệp Thâm dù là một chiếc điện thoại!
Diệp Thư càng chột dạ rồi.
Diêu Khôn nhìn Hoa Chiêu cầm tờ báo, nhìn kỹ địa chỉ bên trên, đột nhiên nói ra: "Hội nghị đã sớm kết thúc, người có lẽ đã không còn ở đó rồi."
"Cái gì? !" Diệp Thư lập tức kinh ngạc hét lên.
Hội nghị đã xong cũng không rảnh gọi điện thoại sao?
Hoa Chiêu buông tờ báo, nhìn Diêu Khôn.
Cô đã nhìn thấy, hội nghị kỳ thật từ 3 ngày trước đã kết thúc. Chỉ có Diệp Thư không phát hiện vì anh ngữ vẫn chưa được tốt.
Diêu Khôn từ phía sau rút ra tờ báo mới nhất hôm nay, đưa tới trước mặt Hoa Chiêu.
Trang đầu đầu đề lại là ảnh chụp Suzanna.
Mặc dù trong lòng Hoa Chiêu tràn đầy ghen tuông, không thể không thừa nhận cô ta thật sự rất đẹp.
Bất quá lần này trên tấm ảnh chỉ có một mình cô ta, không có bóng lưng hay sườn mặt Diệp.
Nhưng bên trên bài viết có.
Bên trên nói Suzanna quyết định tổ chức hôn lễ ở Hawaii, cô ta cùng chú rể đang đặt lễ phục, đợi lễ phục làm xong, sẽ kết hôn, cô ta đã không thể chờ đợi được rồi.
Hoa Chiêu tức giận. . . . Thoáng cái đã đem tờ báo xé thành bột phấn.
Diêu Khôn nói: "Ở cùng hắn cũng không đúng, em bây giờ lại mang thai con Diệp Thâm, vẫn nên sống với Diệp Thâm thật tốt."
Hắn vốn đã muốn cùng Hoa Chiêu nói chuyện về chồng cùng tình nhân của cô, nhưng hắn một người anh họ, có mấy lời khả năng sẽ không tiện.
Hắn và Hoa Chiêu lại luôn bận rộn nhiều việc, việc này liền kéo dài.
Sau khi kết hôn hắn lại muốn để cho Diệp Thư khuyên nhủ Hoa Chiêu, nhưng ngày hôm qua hắn liền buông tha cái suy nghĩ không thực tế này.
Đành phải tự mình đến rồi.
"Anh thấy em đối với Diệp Thâm cũng không phải không có tình cảm, các em lại có 4 đứa bé. . . ."
Hoa Chiêu hiện tại không có tâm tình nghe Diêu Khôn nói những lời "Không có ý nghĩa" này..., cô hỏi Diệp Thư: "Chị ngày hôm qua đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi đúng không?"
Ngày hôm qua cô tức giận, không tự mình gọi điện thoại cho Diệp Thâm, nhưng cô biết Diệp Thư nhất định sẽ gọi.
Diệp Thư sững lại, không biết trả lời thế nào.
"Vậy là đã gọi qua rồi, anh ấy nói như thế nào? Ở nơi nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Nhìn biểu cảm của Hoa Chiêu, Diệp Thư chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Chị không tìm được người, hắn không ở nhà. . ."
Hoa Chiêu quay người tự mình gọi điện thoại.
Nghe chính là Viên Ngũ.
Phương tiểu thư tự mình hỏi, hơn nữa ông chủ cũng không dặn là không thể nói, Viên Ngũ liền nói: "Tôi cũng không biết tiên sinh bây giờ đang ở đâu, mấy ngày hôm trước hội nghị khi kết thúc hội nghị, nhưng khi trở về chỉ có vệ sỹ, tiên sinh tự mình đi ra ngoài, không mang người."
Diệp Thâm thỉnh thoảng sẽ tự mình đi ra ngoài một chuyến, thời gian không cố định, ai cũng không biết hành tung của hắn.
Hoa Chiêu bực mình.
Trước kia loại thời điểm này, anh ấy đều tới gặp cô!
Hiện tại, lại dành thời gian cho ai?
"Anh ấy và Suzanna thật sự đang nói chuyện hôn nhân?" Hoa Chiêu rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Dù là hiện tại độ tín nhiệm trong lòng cô đối với Diệp Thâm còn có 99. 9998%.
"Không có không có." Viên Ngũ nói ra: "Chuyện này đều là từ một bên Suzanna, ông chủ căn bản không lên tiếng!"
Hoa Chiêu không muốn nghe nữa, cô sợ tức chết.
Là không lên tiếng! Không phải cự tuyệt! Hơn nữa, anh ấy vậy mà một lần lại một lần để cho cô ta có cơ hội mở miệng!
Anh ấy muốn làm gì?
Hoa Chiêu ném điện thoại đi ra ngoài.
"Ai! Ai!" Diệp Thư nhanh chóng ngăn cô lại.
Hiện tại cảm xúc của con bé khẳng định không tốt, không thể ra cửa!
"Trời chiều rồi, đợi ngày mai, bọn chị dẫn em đi tìm hắn!" Diệp Thư quay đầu phân phó Diêu Khôn: "Đi đem mấy vệ sỹ Diêu gia gọi đến! Khả năng không đủ. . . Lại đến trong nhà máy chọn mấy người nữa cùng đi!"
Cô ấy hiện tại có loại tự giác của người nhà mẹ đẻ, giúp em gái đi đập phá!
Bên người Diệp Thâm có nhiều vệ sỹ như vậy, cô ấy dẫn ít người sẽ không được.
Diêu Khôn im lặng mà nhìn hai cô, cảm thấy mấy lời như khi phụ nữ khi đụng tới tình yêu sẽ biến thành kẻ điên quả nhiên đúng.
Nhưng Hoa Chiêu điên cũng điên rồi, vợ hắn xen vào náo nhiệt làm gì?
Thái độ của Diệp Thư làm cho Hoa Chiêu bật cười, cô tỉnh táo lại.
"Tốt rồi chị, em. . . Ngày mai lại đi." Cô nói ra.
"Tốt tốt."
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu cự tuyệt Diệp Thư cùng mấy người vệ sỹ cô ấy sắp xếp, một mình lên máy bay.
Diệp Thư không lay chuyển được cô, chỉ có thể đáp ứng.
"Có chuyện thì từ từ nói, đừng cãi nhau, khẳng định có hiểu lầm." Diệp Thư lần nữa khuyên nhủ.
Hoa Chiêu gật đầu.
Cô kỳ thật sẽ không cãi nhau, cô thích động thủ, hoặc là động cước.
Máy bay hạ cánh, Hoa Chiêu cảm ứng một chút, phát hiện vị trí Diệp Thâm.
Anh ấy ở thành phố này, nhưng lại không ở trong nhà, cũng không phải ở công ty.
Cô gọi xe, trước tiên đến trang viên của Diệp Thâm, sau đó lái xe của anh ấy thẳng đến chỗ mục đích.
Nhưng sau khi đến đó, cô lại nhất thời không biết làm sao bây giờ.
Đây là một nhà hàng, một nhà hàng Trung Quốc. Nhà hàng không lớn, chỉ vài chục mét vuông, mười mấy cái bàn, ngoại trừ phòng bếp phía sau, nhìn thoáng qua đã thấy rõ.
Nhưng mà Diệp Thâm cũng không ngồi ở chỗ nầy.
Cô cảm ứng được vị trí là ở dưới lòng đất.
Lòng cô thoáng cái nhấc lên.
"Ồ? Sao cô lại ở tại đây?" Hạ Kiến Ninh nhìn thấy bóng lưng Hoa Chiêu, giọng ngạc nhiên.
Lần này là thật sự ngạc nhiên, trong ngạc nhiên còn mang theo tìm tòi.