Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:52:56
Lượt xem: 97
Diệp Danh nhìn cô nhóc này một cái, đã biết có thể như vậy, trên người con bé hình như có rất nhiều bí mật, đặc biệt là thành tựu trên phương diện thực vật, thực tế luôn xuất sắc.
Bất quá, anh không cần biết rõ vì cái gì.
Anh chỉ cần không để cho người khác phát hiện ra loại xuất sắc này.
Chuyện này hình như có chút khó, Hoa Chiêu đã bắt đầu kinh doanh. . . Vậy cũng không thể để cho nó quá kinh người.
"Dâu tây ah, loại này thời gian sin trưởng ngắn, thuận tiện cho việc đào tạo hạt giống, hơn nữa mấy năm trước em đã có chút thành tựu trong việc đào tạo giống dâu tây này, hiện tại xuất ra hạt giống ra, cũng không kỳ quái." Diệp Danh nói.
Thật sự là cái gì cũng vì cô mà cân nhắc rồi, Hoa Chiêu có chút cảm động.
"Tốt, vậy thì dâu tây. Nói như vậy, cũng không chậm trễ thời gian xuất ngoại của em."
"Được."
Thương lượng xong chuyện chính sự, Diệp Danh cũng đi, anh cũng có những mối quan hệ của mình cần thăm hỏi chúc tết.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu lại đến nhà Diệp Thượng chúc tết.
Một nhà Diệp Thượng quay trở lại thủ đô, trước kia ở lại nhà Diệp Mậu, nhưng là đó là bởi vì lúc tới đã gần cuối năm, mọi người ở cùng một chỗ cho náo nhiệt, những năm qua cũng là như vậy đấy.
Nhưng chuyện bọn hắn quay trở lại thủ đô cũng không phải là đột nhiên, từ nửa năm trước đã xác định, cho nên lúc quay trở lại bọn hắn cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi phòng ở.
Đơn vị Diệp Thượng đã phân phòng ở cho ông ấy ở, một căn nhà lầu 200 mét vuông.
Diện tích lớn như vậy vào thời điểm này đúng là hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có.
Diệp An Diệp Đào còn ở đơn vị của mình, việc trở lại thủ đô không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ ngược lại không cần phòng ở.
Mà nhà của Diệp Anh Diệp Đan còn chưa sắp xếp xong, các cô định hiện tại mới tìm, hiện tại cũng đang ở nhà Diệp Thượng.
Căn nhà này đã sớm thu thập xong, đồ dùng trong nhà đầy đủ hết, còn thiếu chủ nhân đến ở.
Đã mồng ba rồi, cũng chúc tết xong, nên cũng nên trở về làm nóng nồi rồi.
Hoa Chiêu cầm theo lễ vật, một đôi bình hoa, cùng một đống rau quả.
Đôi bình cổ này cô mua ở cửa hàng đồ cổ, bỏ ra 1000 đồng. Cô đoán vài thập niên sau, thế nào cũng phải giá trị không ít tiền.
Lưu Nguyệt Quế thực tế không tệ, không có ý xấu, đối với cô cũng thực sự quan tâm, đưa cho bà ấy ít đồ tốt cô rất cam lòng.
"Mau vào mau vào, người đến là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo như vậy!" Lưu Nguyệt Quế hôm nay đặc biệt nhiệt tình với Hoa Chiêu.
Không, từ ngày Diệp Đan đắc tội với cô, Lưu Nguyệt Quế liền có bộ dạng này rồi.
Ngày hôm qua lại thấy được Chu Lệ Hoa bị chọc tức đến ngất xỉu, sau khi về nhà nửa đêm còn không ngủ được đấy.
Bị dọa rồi.
Chỉ sợ ngày nào đó bị tức giận đến ngất chính là Diệp Đan.
Hoa Chiêu cùng bà ấy khách khí vài câu, đem bình hoa đặt trên một cái kệ trống.
Một nhà Diệp Thượng rời xa thủ đô, cũng không được Diệp Chấn Quốc phụ cấp, không có nhiều tiền.
Có tiền cũng phải giữ lại cho con trai cưới vợ.
Lưu Nguyệt Quế nhìn Diệp Đào ngồi ở bên cạnh Biên Mỹ Quyên, đã quên thấp thỏm không yên trong lòng, miệng cũng cười đến không thể khép lại được.
Biên Mỹ Quyên hôm nay cũng tới với tư cách là khách.
Thấy căn phòng lớn này, biểu cảm của cô ta nhàn nhạt đấy.
Căn nhà 5 phòng giờ đã bị một lũ nhóc đầu xúm vào chiếm lĩnh, trong nhà ồn ào náo nhiệt, phiền c.h.ế.t rồi!
Mặc dù về sau nếu kết hôn, cô ta cũng không ở chỗ này!
Biên Mỹ Quyên đột nhiên nhìn về phía Hoa Chiêu, cười thoáng một phát.
"Nghe nói trong tay cô có nhân sâm trăm năm?" Cô ta hỏi.
Hoa Chiêu sửng sốt một chút, nhìn cô ta. Không nghĩ tới cái người này lại rất trực tiếp, câu đối thoại đầu tiên giữa bọn họ, lại là câu hỏi này.
Những người khác cũng sửng sốt, nhìn Biên Mỹ Quyên.
"Ông nội của tôi bị bệnh, đi bệnh viện, bác sĩ cũng không có biện pháp rồi, chỉ nói về nhà chăm sóc cho tốt. . ." Mắt Biên Mỹ Quyên có chút ửng đỏ: "Tôi từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với ông ấy, tôi muốn cứu ông ấy. . . Cô có thể đem nhân sâm bán cho tôi không?"
Người một nhà Diệp Thượng nghe hiểu rồi, ánh mắt nhìn Biên Mỹ Quyên có chút ấm.
Nếu là xem mắt, gia thế của đối phương bọn hắn hiểu rõ nhất.
Ông nội Biên Mỹ Quyên năm nay đã hơn 80, nghe nói triền miên trên giường bệnh vài năm rồi.
Không nghĩ tới thân là cháu gái Biên Mỹ Quyên hiện tại còn băn khoăn, thực hiếu thuận!
Hoa Chiêu nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Nhân sâm trăm năm ah. . ." Sợ là cô mua không nổi.
Đương nhiên lời này có chút đả thương người, cô cũng không nói ra.
Hơn nữa đây không phải là vấn đề mua không nổi, là vấn đề bán hay không.
"Trong tay tôi không có nhân sâm trăm năm nữa rồi." Cô nói ra.
Biểu cảm Biên Mỹ Quyên lập tức thay đổi, vẻ mặt không tin.
Tiên sinh cũng không nói như vậy, tiên sinh nói trong tay cô ta có rất nhiều!
"Bất quá trong tay tôi có nhân sâm sơn dã 20 năm."
Thấy nét mặt của cô ta, Hoa Chiêu dừng một chút, đem 30 đổi thành 20.
"20 năm, quá ngắn, có làm được cái gì?" Cô ta không phải đang nghi vấn, mà là ngữ khí ghét bỏ.
Cái thái độ này không giống đang cầu người rồi.
Trừ mấy bảo bảo nhà mình ra, Hoa Chiêu không thích nuông chiều người khác.
"Nhân sâm không phải thần dược, không thể khởi tử hồi sinh." Thái độ của cô phi thường tốt, phi thường ôn nhu mà khuyên bảo Biên Mỹ Quyên: "Đối với việc kéo dài tính mạng mà nói, 20 năm cùng trăm năm, kỳ thật cũng giống nhau."
Lời này không có gì không đúng, Hoa Chiêu lại nói rất chân thành.
Nhưng nghe vào tai Biên Mỹ Quyên lại rất đau lòng.
Dùng cái gì hiệu quả cũng giống nhau, cái này căn bản vô dụng, ông nội của cô ta phải chết, ai cũng không kéo lại được!
"Cô!" Cô ta trừng mắt nhìn Hoa Chiêu muốn phát giận, nhưng cuối cùng nhịn được.
Lòng Lưu Nguyệt Quế vừa nhấc lên rốt cuộc cũng buông xuống.
"Đúng đúng đúng, Hoa Chiêu nói đúng, 20 năm cũng rất tốt!" Lưu Nguyệt Quế nhanh chóng đứng dậy đi tới ngồi vào bên cạnh Biên Mỹ Quyên đè cô ta lại nói ra.
Bà sợ Biên Mỹ Quyên nhịn không được nhảy dựng lên lại cùng Hoa Chiêu nhao nhao lên.
Vậy con dâu bà lại phải tiếp tục ngâm nước nóng rồi, bà cũng không muốn một cô con dâu dám cùng Hoa Chiêu cãi nhau!
"20 năm đấy, cháu muốn hay không?" Lưu Nguyệt Quế lại nói: "20 năm rẻ hơn, có còn hơn không ah!"
Bà muốn Biên Mỹ Quyên nhanh đưa ra quyết định, chấm dứt đề tài này.
Bất quá bà cũng là hướng về Biên Mỹ Quyên, hồi trước lúc Diệp Phương cùng bà nói chuyện phiếm thỉnh thoảng có đề cập qua, Hoa Chiêu đưa bà ấy một gốc nhân sâm sơn dã 20 năm, hiệu quả cực kỳ tốt.
Cái thôn kia có phong thuỷ cực kỳ thích hợp để dưỡng nhân sâm, nhân sâm ở những nơi khác đều không so được!
Biên Mỹ Quyên rất tức giận, nhưng cô ta không dám đắc tội Hoa Chiêu.
"Được a. . ." Cô ta nói: "Bao nhiêu tiền?"
"5 vạn." Hoa Chiêu nói.
Nhìn mặt mũi của cô ta, cô nói nhiều hơn một số 0.
"Bao nhiêu? !" Biên Mỹ Quyên cao giọng lên rồi.
Những người khác cũng nhìn về phía Hoa Chiêu, cái giá này, thật sự có chút cao.
"Tiền người nhà mình cũng muốn kiếm ah." Diệp Đan đột nhiên nhẹ giọng nói một câu.
Lưu Nguyệt Quế lại càng hoảng sợ, lập tức trừng cô ta.
Diệp Đan bĩu miệng, cười cười không nói.
"5 năm trước tôi bán qua một cây nhân sâm 20 năm là 5000, nhưng đó là 5 năm trước, hiện tại cái gì cũng tăng giá rồi." Hoa Chiêu nói.
"Vậy cũng không thể tăng gấp 10 lần!" Biên Mỹ Quyên nói: "Nhà tôi nửa năm trước mua qua một cây hơn 30 năm đấy, mới 1 vạn!"
"Nhân sâm thôn Kháo Sơn chúng tôi, cùng những nơi khác không giống nhau, không tin cô đi ra ngoài hỏi thăm một chút." Hoa Chiêu nói.
Cô từng lưu lại mấy mầm cây nhân sâm ở trong núi thôn Kháo Sơn Truân, nhiều năm như vậy, thực sự có người khác đào được rồi.
Tuy không nhiều lắm, nhưng đều bị kẻ có tiền mua đi, có mấy cây đã truyền đến thủ đô, thanh danh từ đó truyền ra.
"Vậy cũng không đáng 5 vạn ah, mới 20 năm, tối đa 1 vạn!" Biên Mỹ Quyên nói.
Cô ta mặc dù không đứng lên cùng Hoa Chiêu đánh nhau, nhưng nét mặt của cô ta đã như muốn đánh rồi.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Đào.
Diệp Đào bị Hoa Chiêu nhìn qua, mới kịp phản ứng, lập tức nói ra: "5 vạn không đắt, không đắt, nếu cô thiếu chút tiền này, chỗ tôi còn có!"
Hoa Chiêu. . . . Cô liếc hắn một cái là để cho hắn ra mặt thay Biên Mỹ Quyên sao? Hả? Sao hả? !
Biên Mỹ Quyên cũng sửng sốt một chút, nở nụ cười.
Lưu Nguyệt Quế lại tức giận!
5 vạn, không phải số lượng nhỏ, trong tay bà còn không có 5 vạn đây này! Diệp Đào có? Còn không nháy mắt mà cho người mới biết được vài ngày mượn?
Tuy hai người bây giờ đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng cuối cùng có thể thành hay không còn chưa biết đây này!
Cho dù trở thành. . . Bà cũng tức giận!
"Sao con có nhiều tiền như vậy? Tiền lương không phải đều giao cho mẹ sao?" Lưu Nguyệt Quế hỏi.
Ngữ khí hiếm khi không tốt như vậy.
Bà luôn là một người rất hiền lành.
Diệp Đào lập tức chột dạ liếc nhìn Diệp An.
Diệp An. . . . Đem hắn kéo xuống nước làm gì!
"Hả?" Lưu Nguyệt Quế lại nhìn về phía Diệp An: "Con cũng có tiền riêng?"
"Là có một chút. . ." Diệp An nói ra: "Bất quá cái này mẹ cũng biết, chúng con chỉ nộp lên tiền lương, còn đó là tiền trợ cấo nhiệm vụ, mẹ nói cho chúng con làm tiền tiêu vặt."
Lưu Nguyệt Quế cũng không phải người ngu, nghe đến đó đã kịp phản ứng, giận rồi, con mắt đều trừng lớn: "Trợ cấp nhiệm vụ của các con rất nhiều? ! Không phải không cho các con làm nhiệm vụ nguy hiểm sao! Phải bao nhiêu nhiệm vụ mới có thể tích lũy ra 5 vạn? Các con!"
"Không có không có." Diệp An nói ra: "Trong tay con không có nhiều tiền, chỉ có một ngàn tám, Diệp Đào mới nhiều."
Diệp Đào. . . .
Hắn sai rồi, miệng hắn nhanh, hắn không nhìn anh trai, nhưng cũng không nên quay lại hố hắn như vậy a!
Tiền trong tay anh trai còn nhiều hơn hắn, hơn hẳn 1 vạn.
"Bất quá trong tay hắn cũng không có nhiều, 5 vạn nhất định là không có, con đoán chừng mấy ngàn." Coi như Diệp An có lương tâm, giúp Diệp Đào một chút.
Đứa em trai này bình thường rất thông minh, nhưng là về đến nhà, ở trước mặt người nhà mình, hắn liền tháo xuống tất cả võ trang, lộ ra có chút "Khờ" .
Không nghĩ tới sau khi có đối tượng, càng khờ rồi.
Quả thực ngu xuẩn.
Đầu óc cũng bị yêu đương xông đến không còn gì.
"Trực tiếp cho Biên tiểu thư mượn 5 vạn là không thể nào đấy, hắn không có nhiều tiền như vậy, nhưng hắn có thể giúp đỡ một chút." Diệp An nhìn Biên Mỹ Quyên nói.
"Cho" cũng biến thành "Mượn", hơn nữa hạn mức cao nhất chỉ có mấy ngàn.
Thái độ của Biên Mỹ Quyên cũng làm cho hắn không thích, cô ta đối với Hoa Chiêu giống như có địch ý.
Không ngớt đối với Hoa Chiêu, nàng giống như đối với bọn họ gia đô rất có địch ý, trên mặt cung kính, thực chất bên trong kỳ thật rất mâu thuẫn.
Được rồi, kỳ thật đến tôn trọng cũng không có bao nhiêu, thậm chí có chút không lễ phép.
Điều này nói rõ một vấn đề, hoặc là nhà cô ta dạy dỗ không tốt, bản tính như thế, hoặc là chính đầu óc cô ta có vấn đề.
Không nói giá thế Diệp gia còn đó, dù là đối mặt với một đối tượng có gia thế bình thường, cô ta cũng không thể mới lần đầu tiên đến nhà người ta đã cãi nhau.
Chẳng những cùng Hoa Chiêu nhao nhao, giống như ai không thuận theo cô ta, cô ta đều có thể gây chuyện với người đó.
Hiện tại Biên Mỹ Quyên đang lườm hắn, tựa hồ oán hắn phá hư chuyện tốt của cô ta.
Không phải hình như, là khẳng định.
"5 vạn, quá mắc, trong nhà tôi không có nhiều tiền như vậy." Biên Mỹ Quyên nói thẳng.
Hoa Chiêu cảm thấy cô gái này có chút. . . Không dễ hình dung, lời này cũng có thể nói đến hùng hồn như vậy, giống như rất quang vinh vậy.
Mà Biên Mỹ Quyên cũng không phải không biết đạo lí đối nhân xử thế, cô ta cũng biết cầu người.
Bất quá cầu người lại giống như là muốn ăn thịt người.
"Tất cả mọi người đều là. . . Thân thích, cô hãy bán rẻ cho tôi một chút đi, 1 vạn!" Biên Mỹ Quyên nhìn Hoa Chiêu cắn răng nói.
Cô ta hung dữ nói ra "1 vạn", giống như đang mắng Hoa Chiêu lòng dạ hiểm độc.
30 năm mới chịu 1 vạn, 20 năm cô ta mua một vạn cũng không tệ rồi. 5 vạn? Lương tâm quả nhiên quá đen rồi! Không trách có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu.
Hoa Chiêu cười: "Thật xấu hổ, tôi đột nhiên nghĩ tới, cây nhân sâm kia kỳ thật tôi đã dự định cho người khác rồi, người ta cũng đã thanh toán tiền đặt cọc, không thể bán cho cô, thật có lỗi." Hoa Chiêu nói ra.
Cô không bán ~
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cô!" Biên Mỹ Quyên tức giận đến mặt đỏ rần.
Lời này nghe xong đã biết là giả dối, hơn nữa trên mặt Hoa Chiêu còn thiếu hàng chữ, tôi lừa cô đấy, tôi chính là cố ý đấy.
Lưu Nguyệt Quế buông bàn tay đang kéo lấy cánh tay Biên Mỹ Quyên.
Muốn nhao nhao thì cứ nhao nhao a, nhao nhao xong việc xem mắt này cũng đã xong.
Nhưng mà Biên Mỹ Quyên cũng không tiếp tục, cô ta thậm chí không trừng Hoa Chiêu nữa, mà nhịn được nộ khí, ngồi ở chỗ kia chảy nước mắt.
"Ông nội. . . ."
Còn khóc ông nội.
Vừa ủy khuất vừa đáng thương, còn khiến người ta tức giận.
Ngày đầu năm mà ngồi trong nhà người khác khóc ông nội!
Diệp An cũng tức đến bật cười, đây là không hiểu chuyện ? Có phải cố ý hay sao?
Hoa Chiêu cũng bó tay rồi.
"Chú hai thím hai, bọn nhỏ đều ở nhà, không thể rời người, cháu đi về trước." Cô đứng lên cáo từ.
Bệnh cảm mạo của Cẩm Văn còn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay Hoa Chiêu cũng không cho con bé đi loạn, ở nhà nghỉ ngơi.
Vân Phi cùng Thúy Vi tất nhiên đang ở nhà tiếp tục kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho con bé.
Hoa Chiêu cảm thấy mình trở về nghe cô bé quàng khăn đỏ cùng bảy chú lùn đi đào kim cương, còn tốt hơn so với ngồi ở chỗ này xem Biên Mỹ Quyên khóc tang.
Diệp Thượng cùng Lưu Nguyệt Quế đều xấu hổ mà không có ý tứ giữ người.
Lưu Nguyệt Quế khách khí, lo lắng thấp thỏm không yên mà đem người đưa đến dưới lầu rồi mới trở về.
Đi lên liền đuổi người.
"Xem bệnh cho người già là chuyện lớn, nhân sâm ở quê Hoa Chiêu cũng thật sự tốt, giá tiền đắt một chút cũng đúng đấy." Lưu Nguyệt Quế nói với Biên Mỹ Quyên.
"Rốt cuộc nếu muốn mua, cháu về nhà cùng người trong nhà thương lượng một chút, cháu vẫn còn nhỏ, việc này phải để bọn hắn quyết định."
Lưu Nguyệt Quế rốt cuộc cũng là người hiền lành, đuổi người đuổi rất uyển chuyển, không vạch mặt.
Bà nghĩ, Biên gia có 5 vạn gởi ngân hàng khả năng rất nhỏ, cho dù có, cũng không có khả năng đều tiêu hết cho người gia kéo dài tính mạng. . .
Hoa Chiêu mới vừa nói rất đúng, người phải đi, ai cũng ngăn không được, người sống còn phải sống.
Cho nên chuyện mua bán này không thể thành, vội vàng đem người tiễn đi cho xong.
Biên Mỹ Quyên cũng không muốn ở đây ngây người, cô ta xác thực phải về nhà thương lượng một chút.
Cô ta liếc nhìn Diệp Đào, để cho hắn tiễn cô ta về nhà.
Yêu nhau bây giờ không có gì lãng mạn, nhưng tiễn bạn gái về nhà là một thao tác cơ bản, nếu không sẽ tỏ ra không coi trọng người con gái ấy.
Diệp Đào đứng lên, Lưu Nguyệt Quế trừng mắt liếc hắn một cái.
Diệp Đào khó xử.
Hắn cũng hiểu được việc này Biên Mỹ Quyên không đúng, nhưng đây là bạn gái đầu tiên của hắn. . . Mặc dù mới ở chung vài ngày, nhưng vẫn là bạn gái hắn. . . .
Quay đầu lại hắn sẽ đi xin lỗi Hoa Chiêu!
Đi xuống lầu, ngồi trên xe đạp của Diệp Đào, Biên Mỹ Quyên lại hỏi: "Trong tay anh có bao nhiêu tiền?"
Diệp Đào dừng thoáng một phát, phối hợp với anh trai: "Có hơn 6000 ngàn."
Biên Mỹ Quyên có chút thoả mãn, người ở tuổi này có thể tích lũy được 6000 ngàn tiền riêng, quả thực rất tốt!
Nhưng nghĩ đến gia thế Diệp gia, nghĩ đến những gì nghe đồn, Hoa Chiêu người ta tùy tiện mua cái bình cái lọ đã trên mấy vạn.
Diệp Thư ở nước ngoài mở nhà máy, buôn bán lời rất nhiều tiền.
Diệp Danh lúc trước cho người chụp ảnh, trong tay cũng có hơn mười vạn gởi ngân hàng.
Lại nhìn Diệp Đào, cái gì cũng không phải!
"Cho tôi mượn trước để dùng." Biên Mỹ Quyên có chút ghét bỏ nói.
Diệp Đào không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô ta xấu hổ, dùng sự ghét bỏ để che dấu thẹn thùng đây này.
Hắn gật gật đầu: "Được."
Hắn rất coi nhẹ tiền bạc, bạn gái mình muốn mua thuốc cho ông nội kéo dài tính mạng, tốt bụng đến cỡ nào, hắn có thể cự tuyệt sao? Không thể.
Huống chi hắn chỉ lấy ra "một chút" tiền.
Vẫn như suy nghĩ trước đó của hắn, lấy ra 5 vạn cũng không phải là không được, dù sao đều là cho Hoa Chiêu, cũng không phải cho người khác, hắn cam lòng.
Thái độ của hắn làm cho Biên Mỹ Quyên rất hài lòng, nhưng lại bĩu môi.
Thật là một kẻ đần, một người mới chỉ biết có vài ngày đã có thể cho người ta nhiều tiền như vậy!
Là vì người vay tiền là cô ta? Có phải ai vay tiền hắn đều được? Hắn chính là kẻ đần tiêu tiền như nước dễ bị lừa?
Vì nghĩ như vậy, sau khi về đến nhà mặt mũi Biên Mỹ Quyên vẫn sụ xuống.
Diệp Đào chỉ cho là cô ta bởi vì nhân sâm quá đắt, vẫn còn tức giận với Hoa Chiêu.
"Cô cùng người nhà thương lượng một chút, thật sự không đủ..., tôi lại nghĩ biện pháp." Hắn nói ra.
Mắt Biên Mỹ Quyên sáng ngời: "Anh còn có biện pháp nào?"
"Tôi mượn đồng nghiệp ít tiền, gom góp một gom góp."
Đương nhiên chỉ có thể nói như vậy, tiền trong tay hắn vốn đủ rồi.
Biên Mỹ Quyên không lên tiếng nữa.
Nếu như cô ta thực sự cùng Diệp Đào kết hôn, số tiền mượn Diệp Đào sẽ không cần trả lại, nhưng mượn tiền của người khác, cô ta phải trả.
Vậy thì không tốt lắm.
Cô ta không nói gì, quay người về nhà.
"Sao sớm như vậy đã trở lại rồi hả?" Một nhà Biên gia đều ở đây, thấy Biên Mỹ Quyên mở cửa tiến đến, mẹ Biên vội vàng hỏi, giọng có chút khẩn trương.
Diệp gia vậy mà không giữ lại ăn cơm! Không chọn trúng con bé? Bị đuổi trở về rồi hả?
Không được ah!
Biên Mỹ Quyên sắp gả vào Diệp gia, tiếng gió bà ta cũng thả ra rồi, bạn bè người thân đều rất hâm mộ!
Hiện tại nếu như xảy ra sự cố, mặt mũi bà ta đều mất hết!
Mấu chốt là, còn mất đi cơ hội có quan hệ thông gia cùng Diệp gia! Đây là ước mơ của bao nhiêu người!
"Có chút việc, Diệp Đào đưa con trở về đấy." Về đến nhà, sắc mặt của Biên Mỹ Quyên lại trở nên bình thản rồi, đầu cũng thấp xuống, cũng không dùng khóe mắt nhìn người rồi.
"Chuyện gì?" Mẹ Biên vẫn khẩn trương mà hỏi thăm.
Biên Mỹ Quyên nhìn nhìn những người ở trong phòng, đều là người Biên gia, ba người chú, hai cô cô, đều là họ hàng thân thiết.
Bọn hắn hôm nay tới nhà anh cả chúc tết.
Vừa vặn.
"Con hỏi qua Hoa Chiêu rồi, trong tay cô ta còn có một cây nhân sâm sơn dã 20 năm, bất quá chào giá 5 vạn." Biên Mỹ Quyên nói thẳng: "Chúng ta góp tiền, mua cho ông nội a."
Trong phòng yên tĩnh, sau đó liền náo nhiệt.
"Trong tay Hoa Chiêu còn có nhân sâm sơn dã? Thôn Kháo Sơn sao?" Cha Biên Mỹ Quyên, Biện Lập Nhân ở bên cạnh kích động mà hỏi thăm.
"Vâng." Biên Mỹ Quyên nói.
"5 vạn có chút quá đắt." Biện Lập Nhân nói.
"Cô ta không cho mặc cả." Biên Mỹ Quyên tức giận nói.
"Được rồi." Biện Lập Nhân thoả hiệp rồi, Hoa Chiêu không thiếu tiền, không mặc cả ông ta cũng hiểu.
Ông ta cũng không muốn cùng người Diệp gia mặc cả.
Đây cũng là cơ hội đưa tiền. . . .
Biên Phụ càng kích động rồi, nhìn em trai em gái trong phòng: "Cha được cứu rồi! Tất cả mọi người gom góp tiền, tôi ra. . . 5000."
Lời này lập tức đưa tới bất mãn của những người khác.
"5 vạn, chúng ta 6 nhà, mỗi nhà ra 8334." Một người chú của Biên Mỹ Quyên nói.
Lời này cũng làm cho người bất mãn.
"Tôi không có tiền." Một người cô cô của Biên Mỹ Quyên nói: "Gia đình tôi rất bình thường, một tháng chỉ kiếm được hơn mười đồng, lại phải nuôi một đại gia đình, tiền gửi ngân hàng của cả nhà tôi hiện tại cũng không đến 80 đồng đâu, tôi không ra nổi số tiền này."
Một người cô cô khác cũng nói: "Tôi cũng không ra nổi, hơn nữa dưỡng lão là trách nhiệm của mấy người con trai, chúng ta đều đã gả ra bên ngoài, sao lại tìm chúng tôi?"
"Trước kia cũng không tìm hai người, cha nhiều năm như vậy uống thuốc xem bệnh đều là chúng tôi ra tiền!" Biên Lập Nhân nói: "Nửa năm trước mới mua thuốc cho cha bỏ ra 1 vạn, hiện tại thật sự rất cấp bách, đừng nói ra mấy lời không có tiền, lừa gạt ai? Nhanh chóng lên, tất cả mọi người gom góp một chút."
Hai người cô cô đồng thời mở miệng, không vui nói: "Không có tiền."
Bọn hắn dùng tiền là phải đấy! Bởi vì chỗ tốt trong nhà đều bị bọn hắn chiếm được!
Lúc cha còn khoẻ mạnh, đã sắp xếp cho bọn họ rất rõ ràng đấy, công tác tốt, đơn vị tốt, phúc lợi tốt.
Lại nhìn các bà, gả đi ra ngoài liền xong việc, các bà muốn đổi lại công tác, hoặc muốn nhờ cha hỗ trợ cho bọn nhỏ vào trường học hay đơn vị, đều không được.
Hiện tại nói các bà xuất tiền, không có cửa đâu.
Biên Lập Nhân nhìn nhìn hai người, không tiếp tục nhao nhao, cho dù hai người xuất tiền kỳ thật cũng không có nhiều, chủ yếu vẫn phải xem mấy em trai.
Nhưng suy nghĩ của của ba anh em đều không khác nhau lắm.
4 con trai, cũng có dài ngắn.
Năm đó cha thương nhất là anh cả Biên Lập Nhân, cũng sắp xếp công việc cho ông ta tốt nhất, mấy đứa em khác còn kém hơn một chút.
Hiện tại để cho bọn hắn ra nhiều tiền hơn anh cả, trong lòng đều không muốn.
"Các ngươi cần phải nghĩ kỹ, cha có thể sống lâu một năm, có thể che chở cho chúng ta thêm một năm, chúng ta làm gì cũng thuận tiện."
Biên Lập Nhân nói: "Đặc biệt là cậu, lão tam, cậu bây giờ làm kinh doanh, biết rõ tầm quan trọng của quan hệ nha? Nếu như cha mất, người đi trà lạnh, cậu xem bây giờ cậu muốn một toa xe người ta có cho cậu nữa hay không!"
"Anh cả, lời nói không thể nói như vậy. . ." Vợ của Biên lão tam không đồng ý.
Người một nhà bắt đầu ồn ào lên.
Biên Mỹ Quyên chỉ ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nghe, mỗi lần đều như thế này, ông nội cần nhân sâm kéo dài mệnh, mỗi lần mua nhân sâm sẽ nhao nhao một trận.
Nhưng cuối cùng đều có thể mua về.
Bởi vì nhà bọn hắn cần lão gia tử còn sống.
Mặc dù hiện tại ông ấy một mình lẻ loi trơ trọi mà nằm ở trong phòng nhỏ, gần sang năm mới, mọi người cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà liếc mắt nhìn rồi đi ra, nói nhiều một câu cũng không.
Nghe thấy bên ngoài lại bắt đầu ồn ào lên, Biên lão gia tử mở đôi mắt đục ngầu ra, đáy mắt có một tia thanh tỉnh xẹt qua.
Lại muốn cho ông ăn nhân sâm rồi hả?
Ông không muốn ăn, ông không muốn thống khổ mà nằm ở trên giường kéo dài sự sống như vậy nữa, ông thầm mong được c.h.ế.t sớm, sớm giải thoát.
Đáng tiếc, ông sinh ra mấy đứa con rất "Hiếu thuận".
Sự tỉnh táo biến mất, ánh mắt của ông lại trở nên đục ngầu.
. . . . .
Chuyện như Biên Mỹ Quyên dự liệu, cuối cùng mọi người đồng ý ra số tiền này, bất quá trong nhà thật sự gom góp không ra 5 vạn.
Biên Mỹ Quyên mang theo vài phần đắc ý rụt rè mà nói cho mọi người, cô ta có thể ra 6000, lúc này mới giải quyết vấn đề.
Ngày hôm sau, cô ta hẹn Diệp Đào đi ra, để cho hắn xuất tiền, mang mình đi tìm Hoa Chiêu, cô ta muốn mua nhân sâm.
Diệp Đào không có ý kiến gì, rút tiền từ trong ngân hàng ra, trực tiếp đi tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn thấy bọn hắn thật bất ngờ.
Không, nhìn thấy Biên Mỹ Quyên cô thấy không ngạc nhiên lắm, cô gái này đầu óc không dùng được, khả năng nghe không hiểu những gì cô nói, hoặc là nghe không vào.
Nhưng Diệp Đào cũng không nghe thấy?
"Ngày hôm qua chị nói không bán rồi." Hoa Chiêu nói.
"Chị dâu hai. . ." Diệp Đào đem Hoa Chiêu kéo sang một bên nói: "Gây khó dễ với em cũng không thể gây khó dễ với tiền, vụ mua bán kiếm được nhiều tiền như vậy, làm a!"
Nói xong hắn hướng Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái.
Hắn không phải kẻ ngu, ngày hôm qua sau khi tách ra hắn đã đi hỏi thăm một chút về giá nhân sâm trên thị trường.
Nhân sâm sơn dã 20 năm, hiện tại cũng chỉ giá trị bảy tám ngàn, lại là loại phẩm chất hoàn mỹ đấy.
Nhân sâm thôn Kháo Sơn tuy có tiền mà không mua được, nhưng hắn cũng nghe ngóng xong, 20 năm có thể đáng hai ba vạn.
Hoa Chiêu lại muốn 5 vạn, kiếm tiền cỡ nào!
Tuy bán đắt cho người Biên gia, khả năng sẽ là nhà bố mẹ vợ tương lai, nhưng quanh đi quẩn lại hắn vẫn phân chia rõ ràng đấy.
Hắn đương nhiên đứng về phía Hoa Chiêu! Dù là bên trong có 6000 ngàn của hắn.
Hoa Chiêu nghe đã hiểu ý của hắn, lập tức dở khóc dở cười.
Bất quá ý tứ cự tuyệt trong lòng đã phai nhạt, xem ở mặt mũi của hắn vậy.
Bất quá cô hỏi: "Cậu thích Biên Mỹ Quyên như vậy sao? Thích cô ta vì cái gì?"
Diệp Đào lập tức có chút xấu hổ, đỏ mặt cà lăm mà nói: "Em cũng chưa thích cô ấy nhiều như vậy. . . Em chính là thích dáng vẻ tràn đầy tinh thần này. . ."
Hắn sao có thể không biết xấu hổ mà nói mình thích bộ dạng cùng dáng người của Biên Mỹ Quyên. . . Còn có vẻ kiêu ngạo cùng nhiệt tình này, rất không giống người thường đấy.
"Hơn nữa cô ấy bây giờ là bạn gái của em, em giúp cô ấy một chút là việc nên làm đấy." Diệp Đào nói.
Huống chi trên thực tế Hoa Chiêu cũng được chỗ tốt.
Nước phù sa lại không chảy ruộng ngoài.
Hoa Chiêu nhìn Diệp Đào, cảm giác hắn giống như trai ế lâu năm đột nhiên muốn khai trai vậy, người có chút phấn khởi rồi.
"Tìm đối tượng không thể chỉ tìm xinh đẹp đấy, còn phải xem nhân phẩm, nhân phẩm của Biên Mỹ Quyên cậu nên xem lại một chút đi." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Đào sờ đầu nói: "Tính tình cô ấy có chút không tốt, có chút thanh cao, tự cho là đúng, nói chuyện còn hùng hổ, vô tâm, nhưng rất hiếu thuận đấy. . ."
Mua nhân sâm làm cho hắn phát hiện Biên Mỹ Quyên có một điểm tốt, hiếu thuận ~
"Được a, chuyện của mình cậu tự mình làm chủ." Hoa Chiêu không nói.
Cô cũng không phải mẹ hắn, xen vào nữa sẽ thành quản quá rộng rồi.
"Nhân sâm kia. . ." Diệp Đào hỏi.
"Bán." Hoa Chiêu nhìn hắn nói.
Tiểu tử ngốc muốn đưa tiền cho cô, cô liền nhận lấy.
Diệp Đào nhếch miệng cười: "Cảm ơn cám ơn!"
Biên Mỹ Quyên không tình nguyện mà lấy ra 5 vạn, cầm lấy chiếc hộp trên mặt bàn mở ra, nhìn cây nhân sâm gầy teo bên trong.
"Nhỏ như vậy." Cô ta phi thường ghét bỏ.
"20 năm, cũng không phải 200 năm đấy, cô còn muốn bao nhiêu?" Diệp Đào nói ra.
Hắn cũng phát hiện địch ý của Biên Mỹ Quyên đối với Hoa Chiêu, nhưng chỉ nghĩ là vì mấy cô gái thường không thích những cô gái khác xinh đẹp hơn mình, đều là chút tính tình nhỏ, đợi về sau trưởng thành hơn thì tốt rồi.
Nhưng hắn cũng không muốn cô ấy lại nói chuyện đắc tội với Hoa Chiêu.
"Chúng ta đi nhanh thôi, trở về cho ông nội cô dùng, ông ấy nhất định sẽ khá hơn!" Diệp Đào nói.
Biên Mỹ Quyên liếc Diệp Đào, nhìn cái hộp nói: "Cái nhân sâm này là thật hay giả?"
Hoa Chiêu nhướn mi, tay đang đặt vào số tiền kia liền muốn đẩy trở về.
"Đừng đừng đừng, đi thôi đi thôi!" Diệp Đào một tay đẩy tiền lại, một tay đè lên cái hộp, kéo Biên Mỹ Quyên đi.
"Chị dâu tôi là ai? Diệp gia bọn tôi là người nào? Vì 5 vạn mà lừa cô?"
Hoa Chiêu nghe thấy Diệp Đào nói với Biên Mỹ Quyên, ngữ khí có chút không tốt, lần đầu tiên hắn phát giận với cô ta.
Diệp Đào cảm thấy Biên Mỹ Quyên thực sự phải dạy dỗ lại rồi, bằng không thì sẽ đắc tội với Hoa Chiêu.
Mấy ngày nay bởi vì chuyện của chị hai, mẹ luôn ở nhà nói về chuyện của Hoa Chiêu, hắn rốt cuộc cũng biết rồi, chị dâu hai này nhìn giống như một con mèo, thực tế là một con nhím đầy gai, ai chạm vào đều có thể đứt tay.
Biên Mỹ Quyên bĩu môi, không lên tiếng.
Diệp Đào vẫn nóng nảy, đến cửa nhà cô ta còn chưa nguôi giận, cũng không lên lầu, nói câu gặp lại rồi rời đi.
Biên Mỹ Quyên hiện tại cũng không có tâm tư để ý đến hắn, thích thế nào thì thế đấy, cô ta mới không thèm!
Cô ta ngẩng đầu nhìn trên lầu, im ắng đấy, hôm nay tất cả mọi người đi đến nhà những thân thích khác chúc tết, cô ta cũng nói buổi chiều mới đến chỗ Hoa Chiêu mua nhân sâm.
Biên Mỹ Quyên ôm cái túi trên người, khẽ cắn môi, quay người bước nhanh ra.
Cô ta ngồi trên ô tô, một đường chạy đến đào viên.
"Không phải nói không cho cô đến nữa?" Hạ Kiến Ninh mặt lạnh xuống giáo huấn.
Biên Mỹ Quyên lại rất cảm động, tiên sinh đây là đang lo lắng cho cô ta đây này.
"Tôi đưa quà đến cho tiên sinh, lập tức đi ngay!"
Cô ta đưa cái hộp tới trong tay Hạ Kiến Ninh, lưu luyến không rời mà nhìn hắn một cái, rồi quay người bỏ chạy.
Cô ta phải chạy nhanh lên, bằng không thì tiên sinh nhất định sẽ cự tuyệt!
Lý Mộc bưng chén thuốc tiến đến, nhìn bóng lưng của cô ta có chút tò mò: "Ai vậy? Chỗ này từ lúc nào lại có phụ nữ đi vào vậy? !"
"Một kẻ ngu." Hạ Kiến Ninh nói xong, mở cái hộp ra, lộ ra nhân sâm bên trong.
"Ai ôi!!!!" Lý Mộc vội vàng đem chén thuốc buông xuống, bưng cái hộp lên, cẩn thận mà nhìn, ngửi.
"Thôn Kháo Sơn đấy, tuyệt đối là của thôn Kháo Sơn đấy! Tuy số năm có hơi ít, nhưng đơn thuốc tôi cũng đã sửa lại, có cây nhân sâm này, tôi có thể làm thuốc rồi! Tuyệt đối mạnh hơn so với trước kia! Một cây này có thể cho anh dùng một năm!" Lý Mộc vui vẻ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-230.html.]
Hạ Kiến Ninh cũng có chút ít ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới trong tay Biên Mỹ Quyên sẽ có thứ này.
Hắn để cho cô ta gả vào Diệp gia, không phải vì mấy cây nhân sâm 20 năm này, hắn làm như vậy là muốn có đầu bếp.
Hạ Kiến Ninh không cười, sắc mặt ngược lại có chút âm trầm, không biết Biên Mỹ Quyên làm thế nào để đạt được cây nhân sâm này đấy, có thể phá hư kế hoạch của hắn hay không?
"Đừng động vào nó, trước tiên cứ tra tình huống đã." Hạ Kiến Ninh nói.
Lý Mộc nhíu mày, nắp cái hộp lại, không lên tiếng.
Hạ Kiến Ninh cũng không để ý, chỉ cần biết hắn đã nghe thấy được, hắn gọi trợ lý vào, để hắn ta đi ra ngoài nghe ngóng tình huống.
...
Biên Mỹ Quyên sau khi ra ngoài, tim vẫn còn đập nhanh, vẻ mặt tràn đầy hài lòng và vui mừng, cuối cùng cô cũng có thể giúp được tiên sinh rồi! Hy vọng thân thể anh ấy sẽ tốt hơn.
Về sau, cô ta sẽ mua thêm càng nhiều nhân sâm hơn nữa cho anh ấy, không cần anh ấy lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, còn cái gì cũng không chiếm được!
Chỉ là, trong nhà bên kia làm sao bây giờ. . . .
Cô phải mua một cây nhân sâm sơn dã 20 năm khác để báo cáo kết quả công tác, bằng không thì người trong nhà có thể đánh c.h.ế.t cô ta. . .
Nhưng cô ta không có nhiều tiền như vậy, bảy tám ngàn cũng không có, cô ta chỉ có bảy tám trăm, để dành từ nhỏ đến lớn đấy.
Biên Mỹ Quyên thu hồi khuôn mặt tươi cười, ở trên đường do dự trong chốc lát, sau đó kiên định mà đi đến một đầu phố nhỏ, gõ một cửa gỗ nhỏ hẹp.
Nơi này cô ta chưa từng tới, chỉ nghe nói qua một lần.
Đã nghe một bác sĩ trung y già có mối quan hệ tốt với gia đình nói, dặn đi dặn lại cha, nếu như chủ nhân chỗ này bán nhân sâm, vậy thì tuyệt đối không được mua. . . .
Bởi vì nơi này là chỗ ở của một tên lường gạt, chuyên môn chế tác nhân sâm giả! Có thể dùng đồ giả đánh tráo đồ thật, mấy thầy thuốc trung y chưa đủ kinh nghiệm ăn vào đều không nhận ra, rất lợi hại!
Biên Mỹ Quyên không nghĩ tới chính mình sẽ có có ngày phải tới nơi này.
Lần này thỏa thuận diễn ra tốt đẹp, ngay từ đầu nhà bán hàng nói hắn không bán nhân sâm.
Khi cô nói tên của vị bác sĩ Trung y già kia và những lời người đó dặn dò, người bán hàng nhanh chóng đổi giọng.
Cuối cùng Biên Mỹ Quyên bỏ ra 200 đồng, mua đi một cây "nhân sâm sơn dã" 20 năm.
"Ông xác định người khác nhìn không ra?" Biên Mỹ Quyên không yên lòng nói.
"Bị người nhìn ra, tôi đã sớm vào tù." Nhà bán hàng đắc ý nói.
"Bất quá ra khỏi cửa, tôi cái gì cũng không nhận, nhân sâm nào, tôi chưa từng thấy qua, càng không bán qua." Nhà bán hàng nói.
Danh tiếng của hắn kỳ thật vẫn chưa bị lộ ra, người biết rất ít, đều là mấy người trong vòng.
Hơn nữa nhiều năm như vậy, hắn chỉ lừa người bên ngoài, cho nên có thể an an ổn ổn mà có một cái nhà.
Tìm tới cửa mua hàng như thế này là lần đầu tiên.
Bất quá hắn cũng không lo lắng, người mua biết là giả, hắn cũng không lừa cô ta, không sợ cô ta đánh đến tận cửa.
"Đã biết." Biên Mỹ Quyên thấp thỏm không yên rời đi.
Bất quá trên đường về nhà, còn mua một chiếc hộp gỗ tinh xảo để đựng “nhân sâm sơn dã” trị giá 5 vạn 2.Buổi chiều, người Biên gia sớm đã trở về rồi, vẫn là mấy người ngày hôm qua.
Tất cả họ đều trả tiền cho nhân sâm này, là thật nhiều tiền, đương nhiên muốn nhìn.
Không chỉ là nhìn.
"Thật nhiều rễ sâm ah, cho cô mấy sợi." Cô cả của Biên Mỹ Quyên nói.
Đây chính là sâm của thôn Kháo Sơn, nghe nói có các loại tác dụng kỳ diệu, có thể gặp nhưng không thể cầu, bà ta muốn để lại một chút chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
"Tôi cũng muốn!" Cô nhỏ cũng nói.
"Muốn cái gì mà muốn? Đây đều là để cứu mạng cha đấy! Các người có còn lương tâm hay không?" Biên Lập Nhân nói ra.
"Chúng tôi không có lương tâm? Cây nhân sâm này có một phần sáu là của chúng tôi đấy!" Cô cả hô.
"Có chút tiền mà còn một phần sáu? Một phần mười sáu ah." Biên Lập Nhân nói.
Hai đứa con gái cũng không ra đều số tiền, mà chỉ có một chút.
"Một phần mười sáu cũng đáng mấy sợi rễ!"
"Vậy là cô muốn đem số tiền cô ra đều lấy đi~?"
"Tốt rồi tốt rồi đừng cãi nữa! Đây là để cứu mạng cha đấy, ai cũng không thể động!" Biên lão tam xuất ra nhiều tiền nhất có quyền lên tiếng.
Mấy người không lên tiếng nữa.
Biên lão tam nhìn hai em gái nói: "Cha còn sống, chúng ta đều có thể được lợi, tuyệt đối còn có giá trị hơn mấy sợi rễ kia."
Hai người bĩu môi, bất quá hiện tại lão tam phát đạt, các bà có lẽ còn phải dựa vào hắn, cho nên đều không nói nữa.
Biên Lập Nhân cầm nhân sâm, cắt xuống một đoạn nho nhỏ, thay thế nhân sâm đã được sử dụng trước đó, trộn với các loại dược liệu, nhìn bảo mẫu cho lão gia tử uống xong mới cảm thấy mỹ mãn rời phòng nhỏ.
Nghe nói nhân sâm thôn Kháo Sơn có hiệu quả, Hạ Kiến Ninh quỷ đoản mệnh kia còn có thể cứu sống, vui vẻ mà thăng quan đấy.
Nếu như cha ăn hết có thể ngồi dậy, có thể nói vài lời thì tốt rồi, đến lúc đó hắn sẽ mời mấy người bạn bè trước kia của cha đến trong nhà, liên lạc tình cảm một chút.
Mấy người Biên gia mang loại chờ mong này mà nhìn, kết quả là thấy Biên lão gia tử ngày một yếu đi.
Chỉ trong 3 ngày, khi bọn họ còn không thể tin được và không kịp phản ứng, thì ông lão đã mỉm cười mà ra đi.
Nếu như ông ta biết rõ chân tướng, ông ta nhất định sẽ cảm tạ Biên Mỹ Quyên. . . .
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tình huống như thế nào?"
"Làm sao lại c.h.ế.t rồi hả?"
"Cha ah! ~~ "
Biên gia lập tức rối loạn.
Biên Mỹ Quyên núp ở góc phòng, ánh mắt hoảng sợ.
Không liên quan gì đến cô ta!
Ông nội đã lớn tuổi, ai cũng không giữ được. . . Tuyệt đối không liên quan gì đến cây nhân sâm kia!
Nhưng người Biên gia hiển nhiên không nghĩ vậy.
Nếu như không thay nhân sâm, bọn hắn cũng sẽ bình thường mà tiếp nhận Biên lão gia tử tử vong.
Nhưng rõ ràng đã thay đổi loại có hiệu quả hơn, những người đã từng dùng qua đều nói rồi đấy, sao ngược lại lại càng không tốt rồi?
"Nhất định là nhân sâm có vấn đề!" Cô cả của Biên Mỹ Quyên hét.
Bà ta mới mặc kệ Hoa Chiêu, Diệp gia gì đó, phải có người gánh chịu tổn thất cho bà ta!
"Không thể a? Người ta không thiếu chút tiền ấy, cũng không có đạo lý hại chúng ta." Biên Lập Nhân nói.
Cô cả của Biên Mỹ Quyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Biên Mỹ Quyên.
Tim Biên Mỹ Quyên đã nhảy lên cổ họng, làm sao vậy? Vậy mà hoài nghi đến trên người cô ta rồi hả?
"Nghe nói mồng hai tết nó cùng Hoa Chiêu cãi nhau, lúc ấy đã chọc giận người ta, cho nên, Hoa Chiêu nhất định là cố ý bán nhân sâm giả cho nó! Cha ah ~ cha c.h.ế.t quá oan ah!"
Biên Lập Nhân lập tức nhìn về phía Biên Mỹ Quyên, sắc mặt âm trầm: "Con cùng Hoa Chiêu cãi nhau? Có chuyện này?"
"Không có không có! Con chỉ cùng cô ta mặc cả, cô ta không có đồng ý mà thôi!"
"Thôi đi, Diệp gia người ta đã nhắn người tới nói, chướng mắt cô, không muốn kết hôn với cô nữa." Cô cả Biên Mỹ Quyên Đại nói.
Mẹ Biên Phụ Biên kinh ngạc: "Có chuyện này? Sao tôi không biết? !"
"Bà mối tới nói với tôi đấy, tôi còn chưa nói với các người." Cô cả Biên nói.
Biên Mỹ Quyên lập tức vừa thẹn vừa xấu hổ, trách không được mấy ngày nay Diệp Đào không tới nhà tìm cô ta!
( Diệp Đào ngược lại muốn đến, nhưng bị Diệp An kéo đi đến đất thầu trồng rau của Hoa Chiêu hỗ trợ làm việc rồi, không rảnh. )
Cha Biên mẹ Biên lập tức hỏi tình hình cụ thể.
Cô cả nhớ lại, ở trong miệng cô ta, Diệp gia quả thực nửa tròng mắt đều chướng mắt Biên Mỹ Quyên.
"Như vậy ah. . . . Vậy phải kiểm tra một chút, xem cây nhân sâm này có vấn đề hay không rồi." Biên Lập Nhân nói.
Hoa Chiêu khả năng không thiếu chút tiền ấy, nhưng nếu vì để bắt nạt người, cố ý bán nhân sâm giả cũng có khả năng đấy.
Vị thầy thuốc trung y già được mời qua, rất trùng hợp, lúc trước Hoa Chiêu bán nhân sâm đổi phòng, người hỗ trợ kiểm định chính là vị Trung Y già này.
Ông ấy cầm lấy nhân sâm nhìn nhìn, ngửi ngửi, nếm nếm, lập tức nói ra: "Cây nhân sâm này xác thực không phải là của thôn Kháo Sơn đấy."
"Vậy ư!"
"Tôi đi tìm cô ta!" Cô cả Biên nói.
Lão Trung Y lại nói: "Hãy nghe tôi nói hết, nhân sâm này chẳng những không phải là của thôn Kháo Sơn, nó vốn cũng không phải là nhân sâm, hơn nữa có hơi độc, người bình thường ăn vào không có việc gì, nhưng người ốm đau quanh năm ăn vào. . . ."
Tôn Lão trung y cũng không nghĩ tới, hoá ra Biên lão gia tử lại ra đi như vậy đấy.
"Ah! Tôi muốn cô ta bồi mạng cho cha!" Cô cả Biên thét to.
Bồi mệnh đoán chừng không được, nhưng cô ta vậy mà bán độc dược hại c.h.ế.t người, nhất định phải bồi thường cho bọn hắn rất nhiều rất nhiều tiền mới được!
"Hoa Chiêu sao có thể làm loại chuyện này?" Ông Tôn nói: "Trong này khẳng định có hiểu lầm, nhân sâm này là ai mua vậy? Mua ở đâu?"
Nhiều năm như vậy, ông cùng Hoa Chiêu luôn có liên hệ, thỉnh thoảng còn có thể mua chút nhân sâm ít năm của Hoa Chiêu làm thuốc, căn bản không tin Hoa Chiêu sẽ làm ra việc này.
Mọi người lập tức nhìn về phía Biên Mỹ Quyên.
"Cây nhân sâm này là con nhận lấy từ trong tay Hoa Chiêu đấy! Cô ta tự tay đưa cho con đấy! Chắc chắn 100%!" Cô ta hét lớn.
Lúc này, đánh c.h.ế.t cô ta cũng không dám nói ra chân tướng.
Nếu thật sự là nhân sâm hại c.h.ế.t ông nội, vậy chẳng phải là cô ta g.i.ế.c người?
Người Biên gia lại hỏi mấy lần, cô ta sống c.h.ế.t không nhận.
Người Biên gia tất nhiên tin lời cô ta.
Lập tức dọn dẹp một chút, đến tìm Hoa Chiêu tính sổ.
Hạ Kiến Ninh nhận được tin tức, bực bội mà nhìn Lý Mộc.
Ngày hôm sau hắn đã biết nhân sâm Biên Mỹ Quyên đưa cho hắn làm sao tới được rồi, hắn cũng biết Biên Mỹ Quyên dùng 200 mua được nhân sâm 20 năm, lập tức biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn biết nhân sâm giả có độc.
Sẽ c.h.ế.t người.
Biên lão đầu có c.h.ế.t hay không hắn không quan tâm, nhưng ông ta c.h.ế.t rồi, sẽ kinh động Hoa Chiêu!
Sau đó quân cờ Biên Mỹ Quyên sẽ bị phế đi.
Hắn lập tức muốn lặng lẽ đem nhân sâm đổi về.
Kết quả Lý Mộc nói cho hắn biết, nhân sâm đã bị hắn dùng mất, hiện tại cũng đã biến thành thuốc.
"Chuyện này không liên quan đến tôi." Lý Mộc co cổ lại: "Chỉ có thể trách Biên Mỹ Quyên kia ngu xuẩn, vậy mà dám mua hàng giả cho ông nội mình dùng. . ."
Nghe nói mua hàng giả tặng lễ đấy, mua hàng giả cho người khác ăn, chưa từng nghe nói qua mua hàng giả cho ông nội kéo dài tính mạng đấy!
Lúc này tốt rồi, không thể kéo dài được nữa.
...
Người Biên gia kéo nhau đến nhà Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đang ở nhà thu thập hành lý.
Trên mặt bàn để một túi hạt giống, cái túi không lớn không nhỏ, tầm 10.
"Đây là hạt giống dâu tây, đã đủ cưa?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đã đủ rồi." Diệp Danh nói.
Anh hiện tại đối với thực vật cũng có chút hiểu biết, nếu thật sự muốn trồng dâu tây kiếm tiền, cũng không phải trồng từ hạt giống, mà là mầm dâu tây.
Mà mầm dâu tây chủ yếu là dựa vào thân cây bò lan ra sinh sôi nẩy nở.
1hạt giống nảy mầm thành 1 cây mẹ, 1 cây mẹ có thể sinh sôi nẩy nở 50-100 cây giống.
Mà một mẫu đất đại khái có thể trồng 1 vạn cây giống.
10 cân hạt giống này, tuyệt đối đủ rồi.
"Kỳ thật không dùng được nhiều như vậy." Diệp Danh chỉ thò tay nắm lấy một nắm, cho vào trong một túi nhỏ: "Chỗ này đủ để cho bọn hắn nghiệm chứng rồi. Về phần dâu tây, về phần đất xin thầu em đã nghĩ kỹ làm gì chưa? Không thể trồng dâu tây ah."
Dâu tây không thích hợp cho xuất khẩu, muốn xuất khẩu chỉ có thể bán hạt giống, vậy 10 cân sẽ không đủ rồi, bọn hắn cần một trụ sở gây giống hạt giống.
Hoa Chiêu đang muốn nói chuyện, cửa lớn đã bị gõ ầm ĩ.
Diệp Danh lập tức nhíu mày đi mở cửa.
Ngoài cửa một đám người đốt giấy để tang, Diệp Danh nhất thời không nhận ra.
Biên Lập Nhân cùng nhà Lưu Nguyệt Quế có quan hệ, cho nên Biên Mỹ Quyên có thể đi vào danh sách tuyển con dâu của Lưu Nguyệt Quế, nhưng Diệp Danh cũng không nhận ra người Biên gia.
Cũng may anh đã gặp Biên Lập Nhân hai lần, nhìn một lúc cũng nhận ra rồi.
"Biên. . ." Anh vừa muốn chào hỏi, đã bị tiếng khóc của người Biên gia cắt đứt.
Cô cả, cô nhỏ của Biên Mỹ Quyên, cùng mấy người con dâu Biên gia, con trai con gái, há mồm khóc lớn.
"Cha ah ~ cha chết rất thảm ah!"
Mười mấy người, tiếng khóc rung trời.
Diệp Danh sững sờ, xem bộ dáng là Biên lão gia tử không còn.
Nhưng chạy đến cửa nhà anh khóc tang cái gì? !
Rõ ràng là không có ý tốt.
"Biên Mỹ Quyên, đã xảy ra chuyện gì?" Anh trực tiếp hỏi người đang trốn ở cuối cùng, Biên Mỹ Quyên.
Biên Mỹ Quyên hai mắt nhìn thẳng, căn bản không nhìn anh, nghe thấy câu hỏi của anh, càng muốn né tránh sau đám người.
Cô ta vốn không muốn ra, nhưng lại không dám không đến, không đến cùng Hoa Chiêu đối chất, chẳng phải là lộ ra cô ta chột dạ?
Nhưng đến cửa nhà, cô ta thật sự sợ.
"Mấy ngày hôm trước, Mỹ Quyên nhà tôi bỏ ra 5 vạn mua nhân sâm trong tay Hoa Chiêu, có chuyện này hay không?" Biên Lập Nhân hỏi.
"Có." Diệp Danh nói ra.
Ngày hôm đó mặc dù anh không đến nhà chú hai chúc tết, nhưng anh biết chuyện này, anh còn biết sau đó Hoa Chiêu nhìn ở mặt mũi Diệp Đào mà thành giao rồi.
Biên Lập Nhân yên tâm, hắn thừa nhận chuyện này là được.
"Cha ta ăn nhân sâm kia xong đã c.h.ế.t rồi!" Biên Lập Nhân vành mắt đỏ lên: "Các người phải chịu trách niệm!"
Diệp Danh thiếu chút nữa tức giận mà bật cười.
Nhưng vì người đã chết, anh vẫn ân cần nói: "Xin bớt đau buồn.”
"Nhưng nếu như tôi nhớ không lầm, Biên lão gia tử năm nay 84 rồi, đã nằm trên giường 6 năm, những năm qua thỉnh thoảng còn có thể trông thấy bảo mẫu đẩy ông ấy xuống lầu phơi nắng, nhưng 2 năm gần đây cũng không có hàng xóm nào nhìn thấy, có thể kéo cho tới hôm nay, kỳ thật đã khiến người ta kinh ngạc rồi."
Tiếng khóc của người Biên gia dừng lại một thoáng, bọn hắn đối với tình huống của ông cụ cũng rõ ràng như vậy.
Mấy đứa con gái đều tính toán trong lòng mấy lần, mới tính ra ông cụ năm nay xác thực là 84 tuổi, cũng xác thực nằm trên giường 6 năm.
Nhưng 2 năm đều không xuống lầu sao?
Không phải rất rõ ràng.
Về phần mấy đứa cháu trai cháu gái, đến ông nội có phải 84 tuổi hay không cũng không xác định.
Nhưng Diệp Danh há miệng đã nói rõ ra.
Biên Lập Nhân lập tức có chút yếu thế, cái này là sự chênh lệch về gia thế ah.
Người ta có năng lực hiểu rõ như vậy. . .
Nhưng cha ông ta không thể c.h.ế.t vô ích!
Bằng không thì ông ta ở trong hội sẽ không ngóc đầu lên được rồi!
Cha ruột đã bị người ta hại chết, ông ta lại nén giận rồi hả? Tất cả mọi người sẽ xem thường ông ta.
"Cha ta tuy đã lâu rồi không ra ngoài, nhưng có thể ăn có thể uống, sống rất tốt đấy! Có nhân sâm kéo mạng, ít nhất còn có thể sống thêm nhiều năm! Nhưng bị một cây nhân sâm của các người hại chết!" Biên Lập Nhân hét.
"Các người đây là đang g.i.ế.c người vì tiền!"
Diệp Danh nhướn mi: "Nhân sâm giả? Các người sợ là không biết nhân sâm a."
"Tôn trung y nói là nhân sâm giả!"
Diệp Danh lúc này mới phát hiện, trong đám người đang đốt giấy tang, còn có một trường hợp đặc biệt.
Tôn trung y từ trong đám người đi tới, nói thẳng: "Biên lão gia tử ăn cây nhân sâm kia xác thực là đồ giả, Biên Mỹ Quyên nói là mua từ trong tay Hoa Chiêu đấy, tôi lo lắng, sang đây xem xem."
Diệp Danh nhíu mày, như vậy, chuyện này có vẻ phức tạp rồi.
Hoa Chiêu từ trong cửa đi tới, đứng ở bên cạnh Diệp Danh, nhìn người Biên gia nói: "Đây là chuyện lớn, các người phải báo cảnh sát a."
Không cần cô tự giới thiệu, người Biên gia vừa nhìn đã đoán được cô là ai.
Bọn hắn sững sờ, báo cảnh sát? Chuyện này bọn hắn thật đúng là không nghĩ qua.
Báo cảnh sát, chính là cùng c.h.ế.t rồi.
Bọn hắn dập đầu không dậy nổi.
Hơn nữa cũng không muốn dập đầu, bọn hắn thầm nghĩ, có người sẽ vì cái c.h.ế.t của cha mà bồi thường tiền.
Biên Lập Nhân nhìn Hoa Chiêu, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc, cô ta hùng hồn như vậy, là định vận dụng thế lực của Diệp gia để dẹp chuyện này, hay là, người ta vốn trong sạch?
Không có người nói chuyện, người Biên gia đang tự định giá.
Hoa Chiêu quay người gọi Lưu Minh: "Anh đi giúp bọn hắn báo cảnh sát, báo cáo tôi bán thuốc giả, vì tiền mà g.i.ế.c người, mang cảnh sát đến điều tra."
Mọi người. . . . Đối với chính mình còn ác như vậy sao?
Hoa Chiêu lại nói: "Thuận tiện lại thay tôi tố cáo bọn hắn vu oan."
Người Biên gia không tố cáo cô, cô sẽ không thể cắn ngược lại một cái đây này!
Lưu Minh đã hiểu, đi nhanh.
"Các người, tiến vào nói đi." Hoa Chiêu nói: "Bất quá chỉ có chủ nhà mới được vào, những người con cháu này, vẫn nên trở về túc trực bên linh cữu đi thôi."
Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu hỏi Diệp Danh: "Tất cả mọi người Biên gia đều tới rồi sao? Một người cũng không thiếu sao?"
Diệp Danh đếm, gật gật đầu: "Không thiếu một ai."
"Haha, vậy Biên lão gia tử hiện tại chẳng phải là chỉ có một mình? Chậc chậc chậc, thật sự là một nhà hiếu thuận ah." Hoa Chiêu lắc đầu cảm thán.
Mặt Biên Lập Nhân có chút đỏ lên: "Bảo mẫu đang trông coi đây này. . ."
"Ân, ông cũng biết, người kia gọi là bảo mẫu." Hoa Chiêu nói.
Biên Lập Nhân không nói được gì nữa.
Sinh lão bệnh tử, tử vong cũng là chuyện lớn, đặc biệt là những người già, cực kỳ coi trọng.
Lúc còn sống có thể bình thản, ít xuất hiện, nhưng tang sự phải làm cho thật nở mày nở mặt.
Cho dù không nở mày nở mặt, thì thế nào cũng là chuyện quan trọng.
Người Biên gia lại rất tốt, ném ở kia mặc kệ.
Người xung quanh xem náo nhiệt nghe hiểu rồi, lập tức chỉ trỏ người Biên gia.
Biên Mỹ Quyên cúi đầu, âm thầm mừng rỡ, cô ta có thể đi rồi hả? Cô ta muốn đi túc trực bên linh cữu ông nội, ở đó một năm cũng được!
Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Biên Mỹ Quyên lưu lại, cùng vào đi." Nói xong quay người vào nhà.
Diệp Danh liếc nhìn người Biên gia, mời ông Tôn cùng đi vào.
Người Biên gia liếc nhau, thật sự đem con trai con gái đều đuổi trở về, mang theo Biên Mỹ Quyên cùng đi vào.
Biên Mỹ Quyên hai chân run rẩy, tiến vào nhà.
Vào nhà ngồi vào chỗ của mình, Hoa Chiêu hỏi: "Cây nhân sâm giả kia đâu rồi? Tôi nhìn xem."
Biên Lập Nhân lập tức lấy ra.
Còn chưa mở ra, Hoa Chiêu chỉ nhìn cái hộp đã biết không đúng, đây không phải là hộp cô đặc biệt đặt hàng.
Mở ra, tuy nhân sâm chỉ còn lại có hơn phân nửa, nhưng cho dù chỉ thừa lại cặn bã, cô cũng có thể biết không đúng.
"Đây không phải là nhân sâm tôi bán cho Biên Mỹ Quyên, nó nhất định bị người đánh tráo rồi." Cô nhìn về phía Biên Mỹ Quyên: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"
Sắp c.h.ế.t đến nơi. . . Không, tới công chuyện Biên Mỹ Quyên ngược lại bình tĩnh rồi.
"Cái này là cô bán cho tôi, cô vậy mà không thừa nhận. . . Không biết xấu hổ." Cô ta cứng cổ nói.
Cô ta nói không phải là không phải rồi hả? Cô ta không có cách nào chứng minh!
Càng nghĩ như vậy Biên Mỹ Quyên càng bình tĩnh.
"Luận không biết xấu hổ, tôi không sánh bằng cô." Hoa Chiêu nói: "Gọi Diệp Đào ra, ngày đó bán nhân sâm cho cô hắn cũng thấy."
Biên Mỹ Quyên lập tức nói: "Các người đều là người một nhà, hắn đương nhiên đứng về phía cô, giúp cô nói dối! Lời hắn nói không tính toán gì hết!"
Hoa Chiêu cũng biết, thực sự lên công đường, lời Diệp Đào nói xác thực không dùng được.
Nếu như không có chứng cớ bằng chứng khác, đối phương lại không nhận, chỉ dựa vào một người thân với tư cách nhân chứng, rất khó đạt được nhận định.
Biên Mỹ Quyên nếu c.h.ế.t không thừa nhận, việc này thật đúng là không dễ làm.
Đột nhiên, Hoa Chiêu nhìn cái hộp trên bàn, cảm thấy có chút quen mắt, hình như cô đã thấy trong cửa hàng, nhưng không phải hàng bình thường, có chút đắt, chỉ có một cửa hàng bán.
"Cái hộp này cô mua ở đâu? Mua lúc nào vậy?" Cô hỏi.
Biên Mỹ Quyên kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cái hộp vài giây, nói ra: "Lúc cô bán nhân sâm tôi thấy cái hộp khá nhỏ, sợ không bảo quản được nhân sâm, liền tự mình mua một cái hộp khác!"
Cô ta vậy mà rất thông minh, đem lỗ thủng lấp l.i.ế.m qua.
Hoa Chiêu gật gật đầu, một cái hộp xác thực cũng không coi là chứng cớ xác thực.
Cô một chút cũng không gấp.
Hiện tại, biện pháp tốt nhất chính là tìm ra cây nhân sâm cô bán, có lẽ nó vẫn được giấu ở trong phòng của Biên Mỹ Quyên.
Nó cũng không thể bị Biên Mỹ Quyên ném đi, hoặc là ăn hết.
Mặc dù bị cô ta bán đi, vậy chỉ cần tìm được người mua, cũng có thể chỉ ra và xác nhận Biên Mỹ Quyên rồi.
Đột nhiên, ông Tôn mở miệng: "Cái này vốn cũng không phải là nhân sâm, có thể là dùng đồ giả đánh tráo. . ."
Tim Biên Mỹ Quyên lập tức vọt lên cổ họng, có dự cảm không ổn.
Quả nhiên, ông Tôn nói: "Người có loại kỹ thuật này, tôi ngược lại cũng biết một người, cũng ở thủ đô."
Ông nói xong nhìn người Biên gia bên cạnh, biểu cảm trên mặt không chút nào che dấu sự thất vọng, chán ghét.
Sự kinh ngạc ban đầu đi qua, ông từ từ suy nghĩ đến một loại khả năng.
Ông đã từng nói qua về người này với bọn họ, cây nhân sâm này tám chín phần là xuất từ chỗ kia.
Bọn hắn cố ý đổi nhân sâm, vu oan cho Hoa Chiêu!
"Ai?" Diệp Danh hỏi.
Ông Tôn nói tên người cùng địa chỉ.
Diệp Danh lập tức cho người đi đem người đó mang tới.
Biên Mỹ Quyên vẫn còn cố gắng chống đỡ, nhưng trạng thái cả người đều có chút không tốt rồi, cũng không dám cùng Hoa Chiêu đối mặt nữa, thân thể lạnh run.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự dị thường của cô ta.
Trong lòng người Biên gia lập tức như bị ném tới chảo lửa chịu dày vò, đều là Biên Mỹ Quyên giở trò quỷ?
Sớm biết như vậy đã không đốt giấy để tang và cãi lộn ở cửa ra vào rồi!
Hiện tại tốt rồi, nếu quả thật là do Biên Mỹ Quyên làm, vậy cả nhà bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ người thủ đô!
Diệp Đào vọt vào phòng, trước tiên đến nhìn nhân sâm trên bàn.
Hắn lập tức trừng lớn mắt, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm người Biên gia: "Cái này chính là nhân sâm mà các người nói, mua được từ trong tay Hoa Chiêu? Làm Biên lão gia tử ăn vào c.h.ế.t người?”
Không có ai trả lời hắn.
Trước đó bọn hắn khẳng định sẽ điên cuồng mà gật đầu, nhưng hiện tại. . . .
Diệp Danh thay bọn hắn trả lời: "Đúng vậy."
Biên Lập Nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào con gái, há hốc mồm, muốn nói không phải.
Nhưng nếu như không phải, vậy bọn họ hiện tại có thể lăn.
Đâm lao phải theo lao.
Diệp Đào có được đáp án từ Diệp Danh, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Biên Mỹ Quyên.
Cây nhân sâm này cùng cây ngày đó Hoa Chiêu bán khác nhau rất lớn, mặc dù hắn không hiểu, hắn cũng nhận ra được, cái này căn bản không phải là cây Hoa Chiêu bán kia.
Biên Mỹ Quyên nói dối, cô ta vu oan cho Hoa Chiêu!
"Tại sao cô phải làm như vậy?" Hắn có chút mê mang mà hỏi.
Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Biên Mỹ Quyên là vì tiền sao? Vì tiền mà lấy đi mạng ông nội mình? Cô ta có thể ngoan độc như vậy sao?
Hắn không tin.
"Tôi cái gì cũng không làm." Biên Mỹ Quyên nói.
Nhưng trong giọng nói đã mang theo sự chột dạ rõ ràng.
Hiện tại cô ta chỉ hi vọng ông già bán thuốc giả kia không ở nhà, không bị người Diệp gia bắt được.
Hoặc là, ông ta dứt khoát trực tiếp c.h.ế.t đi cho xong!
Như vậy cô ta sẽ không có việc gì rồi.
Đang nghĩ ngợi, người bán thuốc giả kia đã bị người ta kéo vào.
Thấy căn nhà này, ông ta biết đã đụng phải cọng rơm hơi cứng, nói xạo vô dụng.
Ông ta thống khoái mà thừa nhận "Nhân sâm" trên bàn chính là mình làm đấy.
"Tôi đã làm nó, cũng không định dùng nó đi hại người ah! Chuyện không liên quan đến tôi!" Ông ta nói.
"Ông làm ra nó, không liên quan đến ông thì liên quan đến ai!" Biên Lập Nhân tiến lên định đánh.
Hiện tại chỉ có thể đem mọi chuyện đều đổ lên đầu ông ta, mới có thể giảm bớt sự xấu hổ của bọn hắn.
Nhưng ông ta đã bị Lưu Minh ngăn cản, không đập vào.
Vệ sỹ của Hoa Chiêu lúc này cũng đều ở trong phòng, nhìn chằm chằm vào người Biên gia.
Người Biên gia đành phải trung thực ngồi xuống, không đứng lên.
Người bán thuốc yên tâm, nói: "Nếu tôi làm đao đấy, vậy đao đó g.i.ế.c người cũng là do tôi sao? Rõ ràng là vấn đề của cô ta, cô ta biết rõ món đồ chơi này là giả, lại để cho ông nội cô ta ăn, ăn xong xảy ra vấn đề đương nhiên là do cô ta!"
"Cô ta biết là giả?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy!" Ông ta dốc sức liều mạng gật đầu: "Chính cô ta nói với tôi đấy, muốn mua đồ giả, chỉ cho tôi 200 đồng. 200 đồng mà đòi mua nhân sâm 20 năm? Mua một cây ba năm cũng không được."
"Biết rõ ah. . . ." Hoa Chiêu ý vị thâm trường mà nhìn Biên Mỹ Quyên.
"Biết rõ. . . ." Diệp Đào cũng nhìn Biên Mỹ Quyên, lặp lại những từ này.
Ngay từ đầu hắn vẫn không nghĩ về cô ta theo hướng xấu nhất, hắn cho rằng cô ta bị người ta lừa dối rồi, cảm thấy đây cũng là nhân sâm tốt, so với loại Hoa Chiêu bán còn tốt hơn!
Hoặc là, suy nghĩ về cô ta tệ hơn một chút, cô ta vì tiết kiệm tiền, đem nhân sâm của Hoa Chiêu bán đi với giá cao hơn, sau đó tiêu tám ngàn, một vạn, lại mua một cây nhân sâm sơn dã 20 năm bình thường.
Không nghĩ tới, cô ta biết là giả.
"Vì cái gì?" Ánh mắt Diệp Đào càng nghi hoặc, cô ta muốn dùng mạng của ông nội mình, đến vu oan cho Hoa Chiêu?
Hoa Chiêu cùng cô ta, có thù hận lớn như vậy sao?
Biên Mỹ Quyên hiện tại đã ngồi phịch ở trên ghế sô pha, toàn thân run rẩy, không còn khí lực nói chuyện.
Cái dạng này đã nói rõ hết thảy.
"Vì cái gì!"
Biên Lập Nhân giãy giụa khỏi tay Lưu Minh, trở lại vọt tới trước mặt cho cô ta một cái tát.
"Vì cái gì!" Ông ta lại hỏi, một cái tát lại một cái tát.
Nó đem cha hại chết! Cũng đem cả nhà bọn hắn hại chết! Kẻ nghiệp chướng này!
Những người khác của Biên gia cũng nghi hoặc, đều muốn xông lại đánh Biên Mỹ Quyên.
Biên Mỹ Quyên lập tức bị xúm vào đánh rồi.
Hoa Chiêu nhíu mày: "Muốn đánh muốn g.i.ế.c trở lại nhà mình hãy làm."
Mấy người vệ sỹ lập tức tiến lên, đem người Biên gia kéo ra.
Diệp Đào đi tới, ngồi xổm trước mặt Biên Mỹ Quyên, ngẩng đầu hỏi: "Vì sao?"
"Tôi, tôi cũng không có biện pháp, tôi làm mất nhân sâm, chỉ có thể tìm một cây thay thế, nhưng tôi không có tiền. . ." Biên Mỹ Quyên đột nhiên khóc lớn:
"Tôi không nghĩ tới sẽ hại c.h.ế.t ông nội! Tôi cho rằng không có việc gì! Ông ta nói là dùng rễ cỏ làm đấy, ăn hết không có việc gì!"
Người bán thuốc lập tức hô: "Nhưng phàm là người bình thường, ăn hết cũng không có việc gì! Dù là ông nội cô đã 84, chỉ cần ông ta không nằm liệt giường nhiều năm, ăn hết cũng không có việc gì."
Chỉ có trường kỳ nằm trên giường, cực kỳ suy yếu rồi mới không thể ăn.
Nhưng loại người này rất hiếm, ông ta cho rằng sẽ không gặp phải.
Ai nghĩ đến sẽ đụng phải.
Diệp Đào giống như không nghe thấy, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Biên Mỹ Quyên: "Cô nói dối, ngày đó tôi đem cô về đến tận nhà cô, nhân sâm kia có thể mất đi nơi nào? Nhét vào cửa nhà cô sao?"
"Có lẽ là lúc ngồi xe, mất trên đường rồi." Biên Mỹ Quyên nói ra.
Cô ta cũng rất lợi hại, lời nói dối há miệng sẽ tới, hơn nữa cũng coi như hợp lý.
"Không có khả năng."
Đáng tiếc cô ta đụng phải Diệp Đào.
"Nếu như cái hộp gỗ kia rơi trên mặt đất, tôi sẽ nghe thấy đấy." Diệp Đào nói.
Điểm ấy hắn phi thường có tự tin.
Hắn trong mấy năm đã tích lũy được 6 vạn tiền trợ cấp, tuyệt không phải là người thường.
"Dù sao, thật sự đã mất, tôi cũng không có biện pháp!" Biên Mỹ Quyên khóc ròng nói.
Về sau mặc cho ai hỏi lại, cô ta đều dùng lí do này thoái thác.
Chuyện cũng coi như tra ra manh mối, Hoa Chiêu không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Cô nói với mấy người cảnh sát đang yên tĩnh ngồi ở góc phòng: "Mấy vị đồng chí đều nghe thấy được, chứng cớ vô cùng xác thực, bọn hắn vu oan cho tôi."
Người Biên gia. . . . .