Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:46:56
Lượt xem: 123
Hoa Chiêu gọi ông cháu Diêu gia đi qua, nghĩ nghĩ, còn gọi cho Diệp Danh cùng Miêu Lan Chi, bọn họ còn không biết mình cùng Diêu gia có quan hệ đâu, lần này phải nói cho rõ ràng.
"Ông nội, cháu đã tìm được người thân của bà nội."
Vừa ngủ trưa dậy, tất cả mọi người đang ở trong sân uống trà, Hoa Chiêu thấy bầu không khí vừa vặn liền nói ra.
Hoa Cường sững sờ: "Bà nội cháu? . . . Cháu xác định, người ở trên tấm ảnh kia chính là bà nội của cháu?"
"Vâng." Hoa Chiêu nhìn người Diêu gia, chậm rãi nói cho ông ấy nghe chuyện của Diêu Nga cùng mối quan hệ với Diêu gia.
Diệp Danh thế mới biết tại sao mấy ngày nay nhìn Hoa Chiêu ở chúng cùng người Diêu gia có chút "Không khách khí", quả thực so với Diệp Thư cùng người Diêu gia ở chung còn tự nhiên hơn.
Hoá ra còn có một tầng quan hệ này.
Hoa Chiêu nói ra trận hoả hoạn năm đó, biểu cảm trên mặt Hoa Cường lập tức hung ác, lúc nghe nói Lý Thế An cùng Tề Hiếu Trinh đều đã chết, ông cũng không khá hơn là bao.
“Đáng lẽ cháu nên gọi cho ông đấy…” Ông chậm rãi nói.
Vẻ mặt này đã doa Hoa Chiêu không dám nói đến vai trò của Tề Hiếu Hiền trong chuyện năm đó.
Nếu như Tề Hiếu Hiền chỉ là một người xa lạ, cô nhất định sẽ nói.
Nhưng Tề Hiếu Hiền lại là vợ hai của Hoa Cường, đã sinh cho ông hai đứa con…
Cuối cùng Hoa Cường lại phát hiện, Tề Hiếu Hiền cũng tham dự vào việc mưu hại vợ đầu của ông?
Ông ấy sẽ cảm thấy như thế nào chứ?
Sẽ thống hận chính mình a?
Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, Hoa Chiêu chỉ muốn ông ấy về già được bình yên, vui vẻ.
Về phần Tề Hiếu Hiền, Cô sẽ thu thập bà ta đấy.
Cho nên Hoa Chiêu đã che giấu chuyện của Tề Hiếu Hiền.
Sau khi nói ra hết mọi chuyện, người Diệp gia cũng không ở khách sạn nữa mà đến ở bên cạnh Hoa Cường.
Tất cả mọi người đều là người một nhà.
Hoa Chiêu cũng nói làm liền làm, lập tức động thủ.
Đầu tiên cô gọi Diệp Danh đến, nhờ anh cả nghe ngóng tin tức: “Lúc trước em đã lưu lại một lọ rượu thuốc cho Tề Hiếu Hiền, lọ thuốc kia bây giờ thế nào rồi? Tề gia hiện tại ra sao?
Diệp Danh chằm chằm vào nét mặt của cô, hơi bất ngờ một chút nhưng cũng lập tức bật cười: "Lúc trước anh luôn suy nghĩ, em là xuất phát từ lòng tốt, mới cho Tề gia một lọ thuốc rượu kia, hay là cố ý đấy. . ."
Bây giờ nhìn ánh mắt cô lóe sáng, đã biết cô cố ý rồi.
Thật đúng là đủ xấu. . . .
"Bởi vì lọ thuốc rượu kia, Tề gia cũng cãi nhau mà trở mặt rồi. Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan đều nghĩ đến lấy lọ thuốc rượu kia đổi chỗ tốt cho mình, Tề Hiếu Hiền lại kiên quyết không cho, sau đó, bọn hắn liền nghĩ biện pháp để trộm. . ." Diệp Danh giải thích.
Nhưng mà Tề Hiếu Hiền lại coi rượu thuốc như vật cứu mạng, đã tìm dây thừng cột chặt lại, mỗi ngày đeo ở trên cổ, ngủ cũng ôm.
Anh em Tề gia căn bản không trộm được.
Trong lúc này anh em Tề gia lại gặp phải chút chuyện, đặc biệt cần lọ rượu thuốc kia để "Cứu mạng".
Nhưng Tề Hiếu Hiền vẫn không cho.
Cuối cùng Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan tức giận đều mặc kệ bà ta.
Hai năm qua cũng không đứng đắn đến thăm bà ta một chút nào.
Mỗi lần đến đều là để gây chuyện.
Những công việc bình thường hằng ngày như mua thức ăn và nấu cơm gì đấy, Tề Hiếu Hiền đều có thể tự mình làm. Nhưng còn một số việc nặng khác như kéo than đá, tu bổ nóc nhà, thông nước,…bà ta đều không làm được.
Trước kia đều là bà ta nói với con trai, con gái. Bọn họ sẽ tìm người hỗ trợ.
Hiện tại bà ta không tìm nổi ai, hàng xóm cũng không để ý đến bà ta, đơn vị cũng mặc kệ, bà ta chỉ có thể tự mình làm.
Người thoáng cái đã già hơn hai mươi tuổi rồi, nhìn còn già hơn Hoa Cường nhiều.
Hoa Chiêu nghe xong, rất hài lòng, không uổng công cô lãng phí một lọ rượu thuốc, chính là muốn có hiệu quả này.
"Em muốn làm gì?" Diệp Danh nhìn thấy mắt cô càng thêm lập loè liền hỏi.
Cái ánh mắt này, vừa nhìn đã biết không có ý định làm gì chuyện tốt!
"Tề Hiếu Hiền, đã từng làm một chuyện. . ." Không thể nói với ông nội chuyện kia, những vẫn có thể nói với Diệp Danh, cô cần sự trợ giúp của anh cả.
Diệp Danh nghe hiểu rồi, nếu như là anh, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Tề Hiếu Hiền.
"Em định làm như thế nào?" Anh hỏi.
"Lại để cho anh em Tề gia đi gây chuyện, còn lại cứ giao cho em." Hoa Chiêu nói ra.
Lý Thế An cùng Tề Hiếu Trinh ở chỗ đó, cô cũng bất tiện nếu tự mình động thủ, có chút tiếc nuối vì không thể tự tay báo thù cho bà nội.
Tề Hiếu Hiền ở đây, cô sẽ không bỏ qua.
Diệp Danh cũng không hỏi Hoa Chiêu cụ thể muốn làm gì, cô luôn biết điều đấy.
Ngày hôm sau anh cả liền hành động, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan lập tức lại bị đơn vị làm khó dễ.
Cái ghế thấp nhất trong văn phòng bọn họ cũng ngồi không vững, Tề Bảo Quốc bị chuyển đến gác cổng, Tề Thư Lan bị điều đến bộ hậu cần, trông nhà kho.
Đối với hai người đã từng cao cao tại thượng mà nói, chuyện này quả thực sống không bằng chết.
Không muốn như vậy? Cũng được.
Lãnh đạo đã ám chỉ qua bọn họ rồi, đều là cái lọ rượu thuốc kia gây họa.
Chỉ cần bọn hắn lấy rượu thuốc trong nhà ra, chẳng những về sau không làm khó dễ bọn hắn, còn cho bọn hắn thăng một cấp.
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan không ở cùng một đơn vị, nhưng cảnh ngộ đều giống nhau.
Hai người gặp nhau ở cửa nhà Tề Hiếu Hiền, liếc nhau, ai cũng không nói chuyện với nhau, quay đầu liền đi vào trong phòng.
Hai người bọn họ chẳng những cùng mẹ mình cãi nhau trở mặt rồi, giữa hai người cũng cãi nhau mà trở mặt rồi.
Dù sao rượu thuốc cũng chỉ có một lọ, mà ai cũng mơ tưởng.
"Mẹ, con tới thăm mẹ!" Tề Thư Lan vừa gọi vừa đi vào trong phòng.
Đầu tiên cứ chào đã rồi mới dùng binh nha, mỗi lần bọn họ đến đây, ngay từ đầu thái độ cũng không tệ, nhưng cuối cùng đều cãi nhau nha.
Lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Ba người lại vừa cãi nhau một trận, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan quỳ xuống dập đầu cho Tề Hiếu Hiền cũng không được.
Tề Hiếu Hiền ôm rượu thuốc sống c.h.ế.t không buông tay.
Mặt hai anh em ra về với vẻ mặt u ám, nhưng trong lòng đã có dự định.
Mềm không được, chỉ có thể cứng rắn rồi.
Tề Thư Lan định trộm.
Tề Bảo Quốc lại định cướp đoạt.
Bất quá chuyện này cũng phải đợi đến buổi tối.
Hoa Chiêu cũng định buổi tối động thủ.
Sắc trời dần tối, cô liền canh giữ ở ngoài cửa.
Người già chất lượng giấc ngủ đều không tốt, có người ngủ đặc biệt sớm, có người lại ngủ đặc biệt muộn, cô không biết Tề Hiếu Hiền thuộc loại nào, nên đã sớm chờ từ trước.
Cũng may Tề Hiếu Hiền thuộc về loại thứ nhất. Ngay khi trời vừa tối, bà ta đã lên giường đi ngủ lúc tám, chín giờ.
Lúc ngủ, hai tay chặt chẽ nắm chặt lọ rượu thuốc trước ngực.
Trước kia bị bệnh đã biết rõ tầm quan trọng của sức khoẻ, chai rượu thuốc này chính là mạng bà ta, ai cũng đừng mong cướp được.
Hoa Chiêu đứng ở ngoài cửa lẳng lặng chờ, chỉ chốc lát sau, cô đã thấy được bóng dáng của Tề Thư Lan.
Bà ta tới rất đúng lúc, Tề Hiếu Hiền vừa vặn ngủ say.
Đối với lịch làm việc và nghỉ ngơi của mẹ, bà ta hiểu rất rõ đấy.
Bà ta lấy chìa khóa ra và mở cửa sân một cách rất nhẹ nhàng.
Hoa Chiêu không chần chờ nữa, lập tức chỉ huy cây dây leo mỏng manh trong tay chui qua khe cửa sổ, leo lên giường của Tề Hiếu Hiền, leo lên cái lọ.
Sẵn sàng chờ phát động.
Cái dây leo này rất nhỏ, mỏng đến nỗi nó treo lơ lửng như một sợi bông trên đó, không thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được nó nếu không có ánh sáng.
Nếu có ánh sáng, có nhìn thấy cũng không vấn đề gì, người ta chỉ nghĩ đó là sợi bông xanh vô tình cọ vào người.
Tề Thư Lan quen thuộc mà mở cửa, đi vào trước giường Tề Hiếu Hiền, sau đó từ trong túi quần móc ra cây kéo, nhẹ nhàng mà cắt bỏ đoạn dây trên cái chai.
Một bước này rất thuận lợi, nhưng đem cái chai từ trong tay Tề Hiếu Hiền rút ra lại không thuận lợi.
Tề Thư Lan mới vừa vặn thử đã đánh thức Tề Hiếu Hiền.
Thấy bóng đen trước mặt, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, bà ta liền đoán được ngay là Tề Thư Lan.
“Đồ súc sinh không có lương tâm! Vậy mà còn dám đến trộm!” Tề Hiếu Hiền hô hào, vừa hô vừa tát lên mặt Tề Thư Lan, tay kia lại gắt gao nắm lấy cái lọ.
Bà ta đã biết sẽ có ngày hôm nay!
Tề Thư Lan cũng không nói gì, đã nảy sinh sự tàn nhẫn rồi, trộm không thành, vậy thì cướp a!
Bà ta giật lấy cái lọ, một động tác này đã đem Tề Hiếu Hiền kéo dài trên mặt đất.
"Ai ôi!!!!" Tề Hiếu Hiền kêu rên thảm thiết.
Tề Bảo Quốc vừa đi tới ngoài cửa đã nghe thấy được, lập tức thầm nói thật nguy hiểm, may mà ông ta tới kịp thời, nếu không sẽ để cho em gái lòng dạ hiểm độc này thành công rồi!
"Mẹ! Mẹ làm sao vậy!" Tề Bảo Quốc lo lắng kêu lên, chạy vội vào nhà, nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức gia nhập trận chiến.
Ba người, sáu cánh tay, dốc sức liều mạng mà tranh đoạt cái lọ.
Đương nhiên, hai người phụ nữ không thể tranh cướp được với một người đàn ông to lớn như Tề Bảo Quốc, cuối cùng để cho ông ta lấy được rồi.
Tề Bảo Quốc lấy được cái lọ không nói hai lời xoay người rời đi.
"Mày (anh) dám!" Tề Hiếu Hiền cùng Tề Thư Lan đồng thời hét lên.
Tôi vì sao lại không dám? Tề Bảo Quốc thầm nghĩ, bất quá hắn không rảnh mà cùng hai người kia lý luận, lấy được rồi mới là quan trọng nhất.
Đột nhiên, "Răng rắc" một tiếng giòn vang, trong đêm tối trở nên vô cùng rõ ràng.
Sau đó chính là tiếng nước rơi xuống đất.
Tề Bảo Quốc lập tức đứng ngẩn tại chỗ, cứng ngắc mà cúi đầu.
Lọ rượu thuốc trong tay đã vỡ nát, nước rượu màu xanh biếc rơi đầy trên mặt đất, theo khe hở của gạch mà chảy vào lòng đất, giống như đảo mắt liền không thấy gì nữa, muốn nhặt cũng lại cũng không thể được.
Tề Bảo Quốc ngẩn người rồi, đầu óc trống rỗng, ở trong đầu chỉ còn ong ong mấy chữ: nước đổ khó hốt.
"Hàaa...!" Tề Thư Lan đột nhiên nhìn có chút hả hê mà bật cười, cái chai đã bị bọn họ đập vỡ.
Như vậy vừa vặn! Bà ta không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ đến!
"Ha ha ha!" Trong bóng đêm cũng có thể trông thấy sắc mặt khó coi của anh trai, Tề Thư Lan càng nhìn càng muốn cười.
"Loảng xoảng" một tiếng đổ xuống lại vang lên bên cạnh.
Tề Thư Lan quay đầu nhìn lại, phát hiện mẹ đã ngã quỵ rồi.
Ánh trăng lọt vào qua cửa lớn đang mở, trong phòng có một chút ánh sáng, đủ để bà ta thấy mẹ mình đang sùi bọt mép.
Tề Thư Lan lập tức nhíu mày, quan tâm, hay mặc kệ?
Tề Bảo Quốc cũng quay đầu lại nhìn thấy, ông ta dừng lại một chút, lại nhìn người trên mặt đất, oán hận mà dậm chân, vậy mà quay người đi nha.
Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn hồi nãy tới nữa.
"Ai!" Tề Thư Lan cả kinh, lập tức bổ nhào qua ngăn cản ông ta lại: "Mẹ cũng đã như vậy mà anh còn mặc kệ? Anh còn có ... lương tâm hay không!"
"Tôi không có, cô có, vậy cô cứ quản ah!" Tề Bảo Quốc đẩy bà ta ra tiếp tục đi.
Tề Thư Lan giữ chặt ông ta không buông tay: "Nhanh có ai không! Anh trai tôi đem mẹ tôi giận đến ngất xỉu liền muốn chạy! Mau tới cứu mạng ah ~~ "
Giọng của Tề Thư Lan sắc nhọn chói tai, nhà hàng xóm xung quanh lập tức sáng đèn, vang lên tiếng mở cửa.
Tề Bảo Quốc nổi giận: "Cái gì gọi là tôi chọc giận? Rõ ràng là cô chọc giận đấy! Là cô giật đồ của mẹ trước đấy!"
"Vậy cuối cùng cũng bị anh cướp đi! Anh muốn cầm đồ bỏ chạy, mẹ mới chóng mặt đấy!"
Hai người ở trong sân bắt đầu ồn ào.
Nói được hai câu, hàng xóm đã đến.
Nhìn bọn họ, rồi lại vào nhà nhìn Tề Hiếu Hiền.
Mắt Tề Hiếu Hiền cũng đã trắng dã, xem bộ thực sự sắp không được.
Mà bên ngoài hai anh em đã động tay động chân đánh nhau.
Tề Bảo Quốc rất nhanh đã bị cào vài đường thấy máu, tóc Tề Thư Lan cũng rối loạn, trên mặt cũng đã trúng vài quyền.
"Thật sự là nhìn không được!"
"Còn có lòng dạ mà ở đó đánh nhau."
"Còn không mau đưa mẹ của các người đi bệnh viện!"
Hàng xóm hét lên.
Những người làm hàng xóm với Tề Hiếu Hiền, thân phận địa vị cũng không quá chênh lệch.
Bình thường quan hệ với bà ta tuy không tốt lắm, nhưng là bầu bí thương nhau, người đã già bị bệnh thành như vậy, con trai con gái đều không quan tâm, nhìn xem lại làm cho mẹ mình tức giận đến phát bệnh.
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cuối cùng đã bị người ta tách ra, bị người ta ép đưa Tề Hiếu Hiền đi bệnh viện.
Cũng đã là hơn một giờ sau rồi.
Bác sĩ kiểm tra một vòng, nói cho bọn hắn biết Tề Hiếu Hiền lại trúng gió rồi.
Hơn nữa lần này so sánh với lần trước còn nghiêm trọng hơn, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Quả nhiên, Tề Hiếu Hiền ba ngày sau đó mới tỉnh, ngoại trừ "Ah ah ah", cái gì cũng không biết. Tay chân cũng không động đậy được, đại tiểu tiện cũng không khống chế được rồi, hoàn toàn chịu khổ rồi.
Tề Thư Lan hầu hạ một ngày đã bỏ gánh rồi.
"Lần trước đều là tôi hầu hạ đấy, một lần hầu hạ mấy tháng, lần này đến phiên anh!" Tề Thư Lan nói với Tề Bảo Quốc.
"Tôi là một người đàn ông, hầu hạ mẹ cũng không tiện." Tề Bảo Quốc nói.
"Anh còn có vợ đâu rồi, anh cũng không phải độc thân!" Tề Thư Lan nói xong xoay người rời đi.
Tề Bảo Quốc nhìn bóng lưng của bà ta, đột nhiên cười.
Chính là muốn để cho bà ta đi, bà ta đi rồi, ông ta sẽ từ Hoa Chiêu lấy được chỗ tốt, đều là của ông ta rồi.
Ông ta quay người đi tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đến cửa cũng không cho ông ta tiến vào.
Còn tưởng rằng lần trước cứu được Tề Hiếu Hiền, lần này cô cũng cứu? Suy nghĩ quá nhiều.
Không cho ông ta vào, Tề Bảo Quốc liền đứng ở ngoài cửa hô.
"Cha! Cha! Cha mau đi thăm mẹ con một chút ah! Bà ấy sắp không xong rồi! Ô ô ô ~" Tề Bảo Quốc đã là người hơn bốn chục tuổi rồi, lại khóc như một đứa trẻ.
Hàng xóm lại đi ra xem náo nhiệt rồi.
Hoa Chiêu cũng cân nhắc tới việc dọn nhà, ở căn nhà bên cạnh Bắc Hải, có phải sẽ yên tĩnh hơn một chút hay là không?
Ít nhất những người cô không cho phép thì đến cửa lớn cũng không được lại gần.
Cũng không có hàng xóm thích xem náo nhiệt.
Người ta đều là đại lão, luôn luôn bận rộn, một tháng không biết có thể ở chỗ đó vài ngày không.
Hơn nữa lại kín cổng cao tường, trong nhà mình dù có ầm ỹ thế nào, những người khác cũng không nghe thấy.
Chút quyền riêng tư này cũng cần được đảm bảo đấy.
Hoa Cường từ sau viện đi tới, hỏi Hoa Chiêu: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Hoa Chiêu không cho người tiến vào, vậy chuyện này chắc chắn cũng không đơn giản như Tề Bảo Quốc đang hò hét ngoài kia, cho nên ông đi hỏi Hoa Chiêu, ông chỉ tin tiểu Hoa nhà ông.
"Buổi tối hôm trước, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan về trong nhà trộm lọ rượu thuốc cháu đưa, kết quả mấy người tranh đoạt đã làm vỡ cái lọ, Tề Hiếu Hiền tức giận, lại trúng gió rồi."
Hoa Chiêu nói ra: "Hiện tại người đã tỉnh, chỉ là bị liệt rồi."
Hoa Cường thở dài: "Tạo nghiệp ah."
Hai kẻ tai hại này đều là do ông sinh ra đấy…Lúc trước ông không nên cưới Tề Hiếu Hiền!
Bất quá hai kẻ ác nghiệt này cũng là Tề Hiếu Hiền sinh đấy, còn tự tay mình bồi dưỡng.
"Cái quả đắng này hãy để cho chính bà ta gánh chịu a, lúc này chúng ta mặc kệ, quản tới quản lui, không có kết thúc đâu." Hoa Cường nói.
"Dạ." Hoa Chiêu gật đầu: "Hơn nữa chúng ta cũng không quan tâm nổi rồi, rượu thuốc cũng không còn bao nhiêu rồi."
Cô nháy mắt mấy cái, không phải là không còn bao nhiêu, mà là không đưa ra bên ngoài nhiều nữa.
Diệp gia trước kia đưa rượu thuốc ra ngoài, đều là lấy trước ở chỗ cô số lượng cho mỗi tháng.
Cô đi du học hai năm, cũng chỉ ngâm trước một số lượng lớn rượu thuốc như vậy.
Đủ cho Hoa Cường cùng người nhà mình uống, nhưng không đủ để mở rộng đưa ra ngoài rồi.
Và trong số 20 người trước đây, một số đã bị dừng đưa rượu thuốc.
Một số người lập trường thay đổi, một số lại về hưu, một số lại bán rượu thuốc cho người khác.
Mà người khác này chủ yếu là Hạ Kiến Ninh.
Tóm lại, hiện tại Diệp gia đã công bố với bên ngoài rượu thuốc không còn bao nhiêu rồi, mỗi tháng chỉ có thể đưa ra ngoài 5 bình.
Hơn nữa về sau sẽ càng ngày càng ít, có thể sẽ là 3 bình, 2 bình, thậm chí không có.
Thứ tốt nào có vô cùng vô tận? Vậy nó sẽ không phải là đồ tốt rồi.
Hoa Cường biết ý của cô, gật đầu: "Ông đi đuổi hắn đi."
"Cha!" Nhìn thấy Hoa Cường đi ra, Tề Bảo Quốc lập tức kích động: "Cha, cha nhanh cứu mẹ!"
"Tôi không có năng lực này." Hoa Cường nói.
"Tại sao không có? Cái rượu thuốc kia đặc biệt có tác dụng, lần trước mẹ uống đã khỏi bệnh rồi!"
"Không còn rượu nữa." Hoa Cường nói.
"Tại sao không còn? Diệp gia hàng tháng còn. . ."
Hoa Cường đã cắt đứt lời ông ta: "Đó là Diệp gia, không phải Hoa gia, lại càng không phải là Tề gia. Vật kia tôi đã cho Diệp gia rồi, chỗ tôi đã không còn gì nữa."
Đây cũng là lí do thoái thác trước đây bọn họ nói ra ngoài, tránh khỏi người ngoài đến làm phiền bọn họ.
Đương nhiên Tề Bảo Quốc không tin đấy.
Ông ấy không có, Hoa Chiêu có! Cô ta thân là con dâu Diệp gia, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Nhìn ra tâm tư của ông ta, Hoa Cường nói: "Hoa Chiêu có là của Hoa Chiêu đấy, có liên quan gì tới anh? Anh họ Tề, con bé họ Hoa, đừng nói tôi với anh đã đoạn tuyệt quan hệ, con bé với anh lại càng không có quan hệ gì rồi."
"Cha!" Tề Bảo Quốc "Bịch" một tiếng liền quỳ xuống: "Cha! Cầu xin cha hãy cứu mẹ!"
Ông ta vừa khóc lóc vừa than thở.
Thực sự là một người con trai hiếu thảo.
Hàng xóm thấy cũng có chút cảm động.
Hoa Chiêu đi ra, châm chọc nói: "Diễn, tiếp tục diễn đi. Bất quá ông cho rằng ở đây gào khóc hai tiếng đã có thể tẩy trắng rồi hả? Ông trộm đồ bảo vệ tính mạng của mẹ mình, làm cho mẹ mình tức giận nên trúng gió rồi, đang co quắp trên giường, nhiều người nhìn thấy như vậy, bây giờ không phải ông cứ khóc hai tiếng là có thể tẩy trắng đấy."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Xung quanh lập tức có người châu đầu ghé tai nghe.
Tề gia cách khá xa trong cái vòng tròn luẩn quẩn này của bọn họ, chuyện của Tề Hiếu Hiền bọn họ cũng không biết.
Bất quá cũng không phải tất cả mọi người đều không biết, cho dù không có người biết rõ, mấy người Lưu Minh lăn lộn vào bên trong đám đông để giải thích nghi hoặc cho họ đấy.
Mọi người lập tức thổn thức, nhìn Tề Bảo Quốc giống như đang nhìn con chuột chạy qua đường.
Chỗ này cơ bản đều là người cao tuổi, mà người cao tuổi không nhìn được nhất chính là con cái bất hiếu!
Loại người này, còn không đáng để họ ra cửa nhìn!
Tề Bảo Quốc nghe thấy nghị luận xung quanh, trừng mắt nhìn Hoa Chiêu, mặt cũng tái xanh rồi.
Nhưng ông ta lại không thể mắng, chẳng những không thể mắng, ông ta còn phải tiếp tục cầu xin. . . . Nếu thực sụ có thể cầu được Hoa Chiêu mềm lòng, ông ta còn được cứu!
"Đưa ông ta đi." Hoa Chiêu ra hiệu với Lưu Minh.
Mấy người Lưu Minh lập tức tiến lên, kéo Tề Bảo Quốc đưa đi.
Bọn hắn ở nước ngoài đã trở thành vệ sĩ cho Hoa Chiêu 2 năm, trở về cũng không cần phải che giấu tung tích nữa rồi, mấy người thậm chí quang minh chính đại mà tiến vào ở trong nhất tiến của căn tứ hợp viện.
Hoa Chiêu lúc này rốt cuộc cũng có người giữ cửa rồi, không cần phải phiền toái Diệp Thư rồi. . .
Tề Bảo Quốc bị bắt đi nha.
Hoa Chiêu đương nhiên lo lắng, ông ta lại không bị gãy chân, chỉ cần không biết xấu hổ, ngày mai có thể tiếp tục đến.
Cô lái xe đi tìm Diệp Danh.
Hôm nay đường dây điện đang bảo hành sửa chữa, điện thoại cũng không có điện, cô chỉ có thể tự mình đi.
Sau đó thuận tiện đi đón các bảo bảo trở về, bọn hắn lại bị Miêu Lan Chi mang đi, lúc này không phải là đến nhà Diệp Chấn Quốc, mà bà mang đi ra ngoài khoe khoang bốn phía.
Hoa Chiêu rất thuận lợi mà gặp được Diệp Danh, anh cả hiện tại đã có một mình một văn phòng.
Cô vẫn không biết cho đến khi nhìn vào bảng tên trên cửa. Anh cả đã thăng chức lên làm giám đốc.
"Việc vui lớn như vậy mà anh cả cũng không nói một. . . ." Hoa Chiêu gõ cửa, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra cười nói.
Nhưng một câu nói còn chưa dứt lời cô đã dừng lại.
Trong văn phòng còn có một cô gái, đang kéo tay áo của Diệp Danh muốn bổ nhào vào n.g.ự.c anh.
Diệp Danh nhíu mày vung tay, nhưng vẫn không buông.
Nghe thấy giọng Hoa Chiêu, cô gái kia lập tức bị dọa buông tay ra, quay đầu nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thấy rõ mặt của cô ta liền sững sờ, có chút quen mắt.
Cô nghĩ nghĩ một lát liền nhớ tới, đây là người đã cùng cô nói chuyện vài ngày, Chu Nhụy, cháu gái Chu Lệ Hoa.
Cô tiện tay đóng cửa lại.
Chu Nhụy này một bộ dạng khóc sướt mướt như bị ủy khuất, nếu để người ngoài nhìn thấy rất dễ hiểu lầm.
"Anh cả, sắp đến giữa trưa rồi cùng nhau ăn cơm?" Hoa Chiêu làm như không phát hiện ra Chu Nhụy, tự nhiên mà nói với Diệp Danh.
Diệp Danh trong lòng thở phào.
"Về nhà ăn đi, anh đã sớm nói với mẹ rồi, bà ấy sẽ chuẩn bị cơm trưa." Diệp Danh nói.
Bọn nhỏ bây giờ đang ở chỗ Miêu Lan Chi, anh tất nhiên muốn về thăm nhà một chút, dù là giữa trưa thời gian nghỉ rất ngắn, chỉ đủ anh cùng bọn nhỏ ăn một bữa cơm.
"Đi." Hoa Chiêu tất nhiên không có gì không thể.
Diệp Danh tự mình mở cửa, nhìn Chu Nhụy.
Chu Nhụy đã lau khô nước mắt, sửa sang lại tốt cảm xúc, vậy mà tự nhiên mà nói với Hoa Chiêu: "Trở về lúc nào vậy? Tôi cũng không biết, ngày mai tôi đến thăm cô."
Hoa Chiêu nhướn mi nói: "Ngày mai tôi không rảnh, không ở nhà."
"Vậy thì ngày kia." Chu Nhụy cười nói.
Hoá ra lại là một kẻ lưu manh?
Hoa Chiêu nói thẳng: "Thật xấu hổ, chúng ta không quen, hơn nữa với quan hệ của tôi với Chu Lệ Hoa, chúng ta về sau đừng nên có liên quan gì mới tốt, cho nên cô tốt nhất là đừng tới gõ cửa nhà tôi, gõ cũng không ai mở."
Nụ cười trên mặt Chu Nhụy đông cứng lại rồi.
Cô ta từ trước đến nay rất biết ăn nói, chưa từng có người nào trực tiếp không cho cô ta mặt mũi như vậy.
Diệp Danh mở cửa, nhìn Chu Nhụy, đưa tay làm dấu mời ra.
Chu Nhụy chỉ có thể một lần nữa phủ lên khuôn mặt tươi cười, liếc nhìn Diệp Danh, giống như muốn nói chút gì đó, nhưng nhìn thấy Hoa Chiêu bên cạnh liền câm miệng mà đi nha.
Nhìn cô ta đi xuống lầu, Diệp Danh mới từ trong phòng đi ra, đóng cửa lại, thở phào.
Hoa Chiêu lập tức nhỏ giọng hỏi: "Tình huống gì vậy?"
Diệp Danh nhìn nhìn cánh cửa mở lớn của văn phòng nói ra: "Đi ra ngoài nói."
Bất cứ khi nào có một đồng chí nữ đến văn phòng của anh, những người trong văn phòng bên cạnh anh đều sẽ vểnh tai lên, anh biết điều đó.
Hoa Chiêu gật đầu, hai người xuống lầu lên xe, cô lập tức lại hỏi một lần.
Thật sự là quá hiếu kỳ rồi. . .
Hơn nữa động tác vừa rồi của Chu Nhụy kỳ thật rất quá phận, quan hệ nam nữ bình thường, nào có ai kéo tay áo người ta, rồi lại muốn chui vào trong n.g.ự.c như vậy?
Cô không ở đây, hai năm qua lại xảy ra chuyện gì?
Nhìn con mắt cô sáng lóng lánh, Diệp Danh buồn cười nói: "Không phải như em nghĩ."
Hoa Chiêu lập tức thở phào: "Làm em sợ nhảy dựng, may mà không phải. Bằng không thì lại phải cùng Chu Lệ Hoa kết thân thích rồi."
Chỉ là nghĩ tới đã thấy da đầu run lên.
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô ta là tới thay Chu Lệ Hoa cầu tình đấy, nói cô cô của cô ta mấy năm này khổ cực cỡ nào. Bất quá xác thực cũng có dụng ý khác." Diệp Danh thản nhiên nói.
Hai năm nay Chu Lệ Hoa sống cũng thực không dễ dàng, danh bất chính, ngôn bất thuận ở nhà Diệp Thành, tuy Diệp Thành cùng các con vẫn đối xử với bà ta như trước kia, không có gì khác nhau, nhưng đối với người ngoài lại không giống với lúc trước rồi.
Trước kia bà ta được hưởng thụ chút ít vinh quang, thổi phồng cùng đãi ngộ, hết thảy đã không còn nữa.
Những vị phu nhân và bạn bè năm xưa gặp lại bà ta…Người ta căn bản không nhìn bà ta!
Không, là bà ta đã không có tư cách gặp những người kia rồi.
Mọi người đã không phải là người cùng một tầng rồi, bà ta muốn lách vào cũng lách không được.
Mặc dù khi ly hôn đã dự liệu được loại kết quả này, nhưng thật sự đối mặt, Chu Lệ Hoa thiếu chút nữa đã sụp đổ.
Cả người bà ta đều không được khỏe, trở nên rất u ám, cáu kỉnh và thất thường.
Điều này khiến mối quan hệ của bà ta với mọi người trở nên căng thẳng.
Chu Nhụy, người cháu gái tri kỷ này sau khi biết chuyện, đương nhiên muốn thay cô cô cầu tình.
Cho nên cô ta tìm cớ tiếp cận Diệp Danh, nói cái này, nói cái kia, lộ ra cô ta hiếu thảo như thế nào, hiền lành như thế nào, thật tốt đẹp biết bao.
Nhưng đã gần 2 năm rồi mà cũng vô ích.
Diệp Danh đối đãi với cô ta vẫn như lúc mới gặp. . . . Mỗi lần thái độ đều rất xa lạ, giống như căn bản chưa từng gặp qua cô ta.
"Cho nên gần đây cô ta nóng nảy, lá gan liền có chút lớn rồi, chẳng những dám đến phòng làm việc của anh làm cho người ta hiểu lầm, còn dám lằng nhằng rồi." Diệp Danh nói ra.
Anh cũng không giấu giếm loại chuyện đáng xấu hổ này với Hoa Chiêu, cảm thấy không cần thiết.
Hơn nữa anh không nói, thấy ánh mắt tò mò kia của cô, cũng không biết muốn đi nơi nào!
"Cô ta đã dám động thủ, vậy anh cẩn thận một chút." Hoa Chiêu nhắc nhở: "Có đôi khi phụ nữ vì đạt được thứ mình muốn đấy, chuyện gì cũng làm ra được."
Cô nói xong mặt liền đỏ lên, đột nhiên nhớ tới nguyên chủ, vì đạt được Diệp Thâm, vậy thật đúng là cái gì cũng dám làm.
Diệp Danh gật gật đầu, anh nghĩ tới Khâu Mai, thật là. . . .
"Đúng rồi, em hôm nay đến tìm anh có chuyện gì?" Diệp Danh hỏi.
Cũng không thể là đơn thuần đến gọi anh về nhà ăn cơm.
Anh phát hiện, Hoa Chiêu kỳ thật đặc biệt lười, trừ phi thỉnh thoảng có hứng, bằng không thì rất ít đi ra ngoài, chỉ thích ở trong nhà trêu ghẹo vài thứ.
"Là có chuyện, chuyện mới đây của Tề gia anh cũng biết rồi chứ?" Hoa Chiêu vừa lái xe vừa nói.
"Đã biết." Diệp Danh nói xong liếc nhìn cô một cái, phi thường tò mò: "Em làm sao làm được?"
"Làm được cái gì?" Hoa Chiêu khống chế được biểu cảm, vẻ mặt nghi hoặc mà hỏi thăm.
"Vậy cái chai làm thế nào mà vỡ ra vậy?" Diệp Danh hỏi.
Bọn họ cũng không thể luôn dùng lại mấy lọ nhỏ đã dùng qua để đựng rượu thuốc, không kín không nói, còn giảm giá trị.
Cho nên về sau Diệp gia tự mình đặt hàng lọ thủy tinh làm thủ công.
Diệp Danh tự mình thử qua, đặc biệt rắn chắc.
Một người đàn ông và hai người phụ nữ tranh giành, sức mạnh ít ỏi đó không đủ để phá hủy nó, chỉ bằng cách đập nó xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-217.html.]
Cho nên, anh cảm thấy Hoa Chiêu đã sớm động tay động chân.
"Cái này thật không có." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá em cũng vốn định làm như vậy đấy, dùng khí lực của em, bóp nát cái chai không thành vấn đề.
"Hơn nữa đêm hôm đó em cũng đã đến ngoài cửa rồi, kết quả bọn hắn đã đánh nhau, em liền không ra tay nữa."
Như vậy ah, Diệp Danh gật đầu không hỏi lại.
Vậy chắc là đã đụng phải hàng bị lỗi rồi, vậy là do người Tề gia vận khí không tốt rồi.
Hoa Chiêu thở phài, thông minh như vậy làm gì. . . Quá dọa người đấy.
"Vừa rồi Tề Bảo Quốc đến trong nhà náo loạn, muốn rượu thuốc, bị ông nội đuổi đi rồi." Hoa Chiêu nói: "Nhưng em cảm thấy đây không phải kế lâu dài, ông ta hôm nay đi ngày mai còn có thể đến."
"Anh sẽ điều bọn họ đi xa một chút." Diệp Danh không đợi cô nói xong đã nói thẳng.
Hoa Chiêu cười, thông minh như vậy. . . Cũng mới có lợi đấy.
Diệp Danh động tác rất nhanh, vào lúc nữa đêm Tề Bảo Quốc đã được gửi lệnh điều chuyển công tác, lập tức xuất phát.
Bên trên đã quy định rồi, ông ta ngày mốt phải đến báo danh. Bằng không thì cái công tác này cũng không cần làm nữa.
Không phải người gác cổng, mà là chủ nhiệm nhỏ của một đơn vị.
Mặc dù địa điểm là trong một thị trấn nhỏ của một huyện thành cách xa hàng ngàn dặm. Nhưng ông ta thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng, ông ta tình nguyện đến vùng xa xôi làm chủ nhiệm, cũng không muốn ở lại đơn vị cũ làm người gác cửa.
Nơi đó quá xa, may mà cùng ngày có chuyến tàu, nếu không ông ta đã không thể đến đúng thời gian quy định.
Tề Bảo Quốc cái gì cũng không kịp nghĩ, hành lý cũng không kịp thu thập, cầm hai bộ quần áo một ít tiền là được rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tề Thư Lan cũng giống như ông ta, hoặc là ở lại đơn vị quét dọn vệ sinh, hoặc là đi vài ngàn dặm đến một địa phương nhỏ bé làm chủ nhiệm.
Tề Thư Lan cũng lựa chọn giống anh trai, cùng ngày đã cáo biệt người nhà mà đi ra.
Đương nhiên trong đám người bà ta từ biệt này không có Tề Hiếu Hiền, bà ta đến liếc nhìn một cái cũng không có, chứ đừng nói gì đến việc sắp xếp ổn thoả.
Tề Hiếu Hiền đã đói một ngày không có người nào quan tâm.
Lúc đầu bà ta còn kêu gào, về sau đến khí lực để gọi cũng không có.
Bất quá không sợ, bà ta gặp cảnh ngộ thảm như vậy, bên trên cũng rất đồng tình, sao có thể để cho bà ta cùng con cái chia lìa, không có người phụng dưỡng đâu này?
Cho nên Tề Hiếu Hiền đã được một người đặc biệt sắp xếp để lên tàu và đi theo Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan.
Thị trấn nhỏ bọn họ đi đến cũng cùng một huyện thành, thuận tiện chăm sóc Tề Hiếu Hiền ~
Khi bọn họ vừa mới chân trước hoàn thành công việc chuyển vào ký túc xá của đơn vị, chân sau liền nhìn thấy Tề Hiếu Hiền, vẻ mặt đó ...
Hoa Chiêu tuy không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn có thể đoán được, chỉ cần nghĩ tới ra, cô liền muốn cười.
"Cái thuốc đắng này, bọn hắn không ăn cũng phải ăn." Diệp Thư cũng cười nói.
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan không thể đem người đuổi đi đấy, vậy quá bất hiếu rồi, sẽ bị người ta nói này nói kia, còn có thể mất công tác.
Nhưng bọn hắn khẳng định lại không muốn chiếu cố, anh em hai người sẽ đẩy tới đẩy đi, càng đẩy, mâu thuẫn càng lớn.
Mà Tề Hiếu Hiền sống mấy năm cuối cùng này, chỉ có thể thống khổ mà nằm ở trên giường, nhìn mình như rác rưởi bị người ghét bỏ.
Nghĩ tới đây, Hoa Chiêu liền thư thái rồi.
Có đôi khi sống so c.h.ế.t còn đáng sợ hơn.
...
Đại sự đều giải quyết, Hoa Chiêu mới nhớ tới mình là một sinh viên, phải quay trở lại trường học đưa tin một chút.
Lần này du học sinh bởi vì trường học khác nhau, chuyên môn khác nhau, nên thời gian tốt nghiệp cũng khác nhau.
Cô là người đầu tiên tốt nghiệp đấy, cũng là người đầu tiên trở về đấy.
Tất cả mọi người là tự mình đi, sẽ không chờ những người khác tốt nghiệp rồi mới cùng trở về.
Ngoại trừ cô, các du học sinh khác đều rất nghèo, căn bản không có tiền nhàn rỗi ở lại chờ người khác.
Có ít người còn cần hơn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp, đợi không được.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu trở về trường, tiến hành thủ tục tốt nghiệp, thuận tiện đi gặp mấy người Tôn Thượng.
Kết quả sau khi tới trường học nghe ngóng, cô đã bị kinh ngạc đến té ngã.
Tôn Thượng đã bị đuổi học.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu quả thực là kêu sợ hãi mà hỏi thăm Phương Vũ cùng Lôi Xuân.
Cô không thể không kinh ngạc, với những gì cô biết về Tôn Thượng. . . .
Được rồi, tính tình của hắn xác thực không tốt, xúc động dễ giận, mặc dù nói muốn khống chế, nhưng tượng đất cũng có lúc khống thể khống chế nổi.
"Xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Phương Vũ vẻ mặt phức tạp nói: "Hắn cùng phụ nữ có chồng làm loạn, bị người ta bắt ngay tại trận. . . Đã bị trường học đã khai trừ."
Hoa Chiêu trừng lớn mắt, lập tức nói: "Không có khả năng! Cô nói Tôn Thượng đánh c.h.ế.t người tôi còn tin, cô nói hắn quan hệ loạn với phụ nữ đã có chồng, tôi không tin."
Ánh mắt tên nhóc kia nhìn cô luôn rất trong sáng, không có ý xấu xa,
Tiểu tử kia xem nàng thời điểm, ánh mắt đều là thanh minh đấy, không có xấu xa, không có sự dâm loạn, quen biết nhau thời gian dài như vậy, lại chưa từng có nửa điểm vượt khuôn phép.
Có thể thấy được nhân phẩm, ít nhất là trong phần "Sắc" là hoàn toàn không có vấn đề gì đấy.
Còn có người phụ nữ xinh đẹp đến mức làm cho hắn không thể khống chế nổi chính mình?
"Đợi một chút." Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì hỏi: "Người phụ nữ kia là ai?"
"Là Phan Xảo Xảo." Phương Vũ nói.
Hoa Chiêu thở phào: "Vậy càng không thể. Ngựa tốt không ăn lại đồng cỏ cũ, một chú cốt khí ấy Tôn Thượng vẫn phải có."
Nhưng cô rất nhanh đã ý thức được, thở phào nhẹ nhõm cũng vô ích, Tôn Thượng đã bị đuổi học, hơn nữa đã bị đuổi từ một năm rưỡi trước đó.
Nói cách khác, cô đi không bao lâu, hắn đã bị đuổi học rồi.
"Cái kẻ đần này, nhất định là bị người ta tính kế rồi!" Hoa Chiêu nói ra.
Phương Vũ cùng Lôi Xuân đều gật đầu: "Tôn Thượng cũng nói như vậy, chúng tôi cũng tin hắn, đáng tiếc người khác lại không tin."
Phương Vũ lại vẻ mặt phức tạp, sắc mặt khó coi: "Khi đó, bọn họ trần truồng nằm ở trong chăn ... Người ngoài làm sao có thể tin."
Đừng nói người ngoài, bọn họ lúc ấy cũng cho là bọn hắn thực sự làm chuyện kia rồi.
Là sau đó Tôn Thượng liên tục thề, giải thích chuyện gì đã xảy ra, bọn họ mới tin đấy.
"Thảm như vậy. . ." Hoa Chiêu thở dài, cũng không hỏi chi tiết hai người, định một lát nữa sẽ trực tiếp hỏi Tôn Thượng.
"Người bây giờ đang ở đâu?"
"Ở nhà." Lôi Xuân nói: "Từ sau khi gặp chuyện không may, hắn liền tự giam mình ở trong nhà, ít đi ra ngoài rồi."
Sao có thể đi ra ngoài? Tôn gia đã liều mạng lắm mới có thể bảo vệ hắn, nếu không hắn đã phải vào tù ngồi vài năm.
Hắn cũng không nên đi ra ngoài để thách thức thần kinh của một số người.
Kẻ địch của Tôn gia cũng không ít, đang lo bị nắm lấy điểm yếu đây này.
Hơn nữa chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, Tôn Thượng cũng không còn mặt mũi đi ra ngoài.
Hắn không phải xấu hổ, hắn là tức giận, tức giận chính mình chủ quan, tức giận chính mình mắt bị mù!
Lúc Hoa Chiêu đến thăm, hắn lại đang sinh hờn dỗi, cơm trưa cũng không định ăn hết.
Nhìn thấy Hoa Chiêu, Tôn Thượng sững sờ, sau đó vui vẻ, rồi lại kinh ngạc ...
Biểu cảm đổi tới đổi lui, nhìn cô ngây dại, xấu hổ mà đứng nguyên tại chỗ.
Cô có thể tìm đến nơi này, nhất định là nghe nói chuyện của hắn rồi.
Hoa Chiêu nhìn thấy hắn cũng kinh ngạc, gầy giống như con khỉ rồi!
"Anh muốn chết?" Hoa Chiêu mở miệng liền hỏi.
Một câu hỏi sắc bén như vậy ... Tôn Thượng có chút không rõ có phải đang chế nhạo mình hay không.
Hắn trung thực nói: "Không muốn."
"Không muốn c.h.ế.t mà lại đem chính mình biến thành bộ dáng tàn tạ này? Tôi thấy cũng không sống được bao lâu nữa rồi!" Hoa Chiêu nói ra.
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô và nghe giọng điệu tức giận của cô, Tôn Thượng cuối cùng cũng mỉm cười.
Hắn cảm thấy cả đời mình giống như chưa từng cười vậy.
Cười cười, Tôn Thượng đột nhiên bật khóc, rồi lại oa oa khóc lớn.
Hắn biết rõ bộ dạng của mình bây giờ khẳng định vừa xấu lại rất mất mặt, nhưng hắn nhịn không được cứ muốn khóc.
Hoa Chiêu mang theo Phương Vũ Lôi Xuân đi vào nhà, thay hắn đóng cửa phòng, ngăn cản ánh mắt bên ngoài.
Cô đánh giá căn nhà này.
Tôn Thượng bây giờ không ở tại Tôn gia nữa, mà tự mình đi ra ngoài ở.
Hắn ở Tôn gia, khả năng cũng không quá thoải mái, hàng xóm đều là người quen.
Không bằng đến một nơi xa lạ, những ánh mắt khác thường sẽ ít đi một chút.
Vị trí này cũng hơi hẻo lánh, nằm ngoài đường vành đai 3 trong tương lai, nhưng vẫn cách xa đường vành đai 4.
Bởi vì vị trí nên nơi này khá lớn, năm gian nhà giữa cộng với sân xung quanh cũng hơn 200 mét vuông.
Hoa Chiêu đi dạo một vòng từ trong ra ngoài, để cho Tôn Thượng tự mình ở đằng kia khóc.
Đã qua hơn mười phút đồng hồ, Tôn Thượng rốt cuộc cũng ngừng khóc, vào nhà rửa mặt, ổn định lại cảm xúc.
"Thật xấu hổ, làm cho mọi người chê cười rồi." Hắn đi ra có chút xấu hổ lại lưu manh nói.
Tất cả đều là người một nhà, hắn cũng không quá thẹn thùng.
“Căn nhà này là anh thuê hay mua vậy? Đứng tên ai?” Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng hỏi.
Không nghĩ cô đi lên lại hỏi cái này, Tôn Thượng sửng sốt một chút, mờ mịt nói: "Trong nhà mua cho tôi, đứng tên tôi."
Hoa Chiêu gật đầu: "Vậy sao, rất tốt, sau này phải giữ lại nơi này, ít nhất 20 năm cũng không được bán, nếu như chỗ này muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, nhớ rõ hãy lấy phòng ở không cần tiền."
Vị trí này, nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ 20 năm không phá bỏ và dời đi nơi khác, mà 20 năm sau, tức là năm 2000, tiền phá bỏ và di dời đi nơi khác sẽ không nhiều, bởi vì giá nhà ở Bắc Kinh lúc đó vẫn rất "Cải trắng" đấy, 2000~3000, ba bốn ngàn một mét vuông, vị trí này.
Cho nên đòi tiền không thích hợp.
Tôn Thượng lại mờ mịt gật đầu, có chút không hiểu nổi Hoa Chiêu vì sao lại nói đến chuyện này, là vì giúp hắn giảm bớt xấu hổ sao?
Bọn họ quen biết nhau thời gian quá ngắn, trước đó cũng chỉ nói chuyện học tập, bọn họ còn chưa phát hiện Hoa Chiêu có bệnh thích mua nhà.
Thấy hắn xác thực đã buông lỏng, Hoa Chiêu lúc này mới hỏi vấn đề chính: "Nói có tôi chút, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"
Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Tôn Thượng lại thay đổi.
Nhưng không biết vì cái gì, sự hối hận và hận thù từng được dằn xuống dưới đáy lòng trước kia bỗng chốc dần trở nên phai nhạt.
Giống như, chúng sắp tìm được lối ra rồi. . . .
Tôn Thượng nhìn Hoa Chiêu, cô trở về rồi, chỗ dựa của hắn giống như cũng đã trở lại!
Cô nhất định có biện pháp giúp hắn giáo huấn đôi cẩu nam nữ kia!
Trước kia danh ngạch bị chiếm, hắn mặc dù có hận, trong lòng hắn cũng chưa từng hình dung qua Phan Xảo Xảo cùng Tạ Xuyên như vậy.
Nhưng hiện tại đã không giống với lúc trước, hắn chỉ muốn mắng bọn hắn là đôi cẩu nam nữ!
"Hôm đó là một ngày trước kỳ nghỉ, mấy người trong ký túc xá của chúng tôi rủ nhau đi ăn tối, và tôi đã uống hơi nhiều." Tôn Thượng chậm rãi nói: "Lúc quay trở lại đến cửa trường học, Phan Xảo Xảo đã chờ ở nơi đó, nói muốn nói với tôi hai câu. . ."
Hắn cho rằng chỉ là nói hai câu lời nói, chỉ mấy chút thời gian.
Hơn nữa hắn cũng muốn hỏi một chút sau khi Tạ Xuyên bị đuổi học đã sống thế nào ~
Kết quả vừa nói xong, Phan Xảo Xảo liền ngất luôn.
Lúc ấy sắc trời đã rất tối, xung quanh không có người nào, hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức cõng cô ta đi bệnh viện.
Kết quả đi đến nửa trên đường liền đụng phải Tạ Xuyên.
Vậy thì thật tốt, hắn đem người giao cho hắn ta thì tốt rồi, lại không là vợ của hắn, hắn cũng không quan tâm.
Ai biết không đợi hắn mở miệng, cái ót đã bị cái gì đó hung hăng đánh vào, ngất luôn.
Lại khi...tỉnh lại, Phan Xảo Xảo đã ở trên giường.
Sau đó dù hắn có giải thích như thế nào, người khác cũng không tin.
Nào có người phụ nữ nào sẽ hủy đi sự trong sạch của chính mình như vậy?
Hơn nữa, cho dù không phải là hắn chủ động, là Phan Xảo Xảo chủ động đấy, hoặc là bị thiết kế đấy, kết quả vẫn là cả đám bọn hắn đã không trong sạch rồi.
Mà sinh viên như vậy không thể ở lại trường được.
"Phương pháp kia, ngược lại rất đơn giản và thô bạo." Hoa Chiêu hỏi: "Vậy Phan Xảo Xảo cùng Tạ Xuyên hiện tại thế nào rồi? Vẫn sống tốt chứ?"
Mặt Tôn Thượng càng thêm đen, lắc đầu: "Tôi không biết, từ khi tôi bị đuổi học, hai người bọn họ đã rời khỏi thủ đô, đến phía nam rồi."
Sau khi hãm hại người khác xong không chạy thì ở lại làm gì?
Xảy ra việc này, Tôn Thượng mất mặt, Phan Xảo Xảo càng mất mặt, bởi vì cô ta ở trước mặt mọi người thừa nhận, chính mình cùng Tôn Thượng đang ở bên nhau, tuy nhiên là Tôn Thượng chủ động câu dẫn cô ta.
Mà Tạ Xuyên đương nhiên cũng mất mặt, còn sợ Tôn gia trả thù.
Cho nên không thể ở lại thủ đô rồi.
Mà bọn họ đi phía nam, với thực lực của Tôn gia, sẽ không thể với tay đến được.
"Cô không có biện pháp gì sao?" Tôn Thượng chờ mong mà nhìn Hoa Chiêu: "Không cần cô động thủ, cô nghĩ cách cho tôi là được! Tôi muốn cho bọn hắn sống không bằng chết! Còn phải không phạm pháp. . . ."
Không thể vi phạm pháp luật, bằng không thì khi bọn họ chưa kịp rời đi, hắn đã tìm người đem bọn họ bắt lại, sau đó như vậy như vậy!
Nhưng hắn còn có lý trí, không thể bởi vì đôi cẩu nam nữ này mà liên luỵ vào chính mình cùng người nhà.
Hiện tại cũng không thể để Hoa Chiêu liên luỵ vào.
"Tự mình động thủ cơm no áo ấm." Hoa Chiêu lại nói: "Anh đã ngã đau như vậy, đương nhiên là tự mình báo thù mới đã ghiền."
Không nhận được chủ ý nào, Tôn Thượng cũng không thất vọng, gật gật đầu: "Cô nói đúng."
Hoa Chiêu nhìn hắn, lại nhìn xung quanh.
Tôn Thượng tuy gầy, nhưng không lôi thôi, tóc cùng quần áo đều rất sạch sẽ.
Căn phòng không lộn xộn, mọi thứ đều đúng vị trí của nó, sàn nhà cũng không nhiễm một hạt bụi, chăn bông được gấp gọn gàng và trong bếp không có bát đĩa đang chờ rửa trong bồn.
Ngoài sân còn sạch sẽ hơn, trong vườn rau nhỏ trĩu quả, không có một cây cỏ dại nào.
“Ai đã dọn dẹp tất cả những thứ này?” Hoa Chiêu hỏi.
Tôn Thượng nhìn xung quanh, cười khổ nói: "Tôi hiện tại mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì, chỉ có thể thu dọn chỗ này g.i.ế.c thời gian."
"Những quyển sách kia thì sao? Anh thường xuyên xem?"
Hoa Chiêu phát hiện ở nơi này còn có một cái thư phòng, bên trong tất cả đều là giá sách, đủ các loại sách.
"Đọc, không đọc thì làm gì." Tôn Thượng nói: "Dọn dẹp xung quanh cũng không đến nửa giờ."
Hắn là sinh viên của trường Đại học Bắc Kinh, tuy mới vào trường được một năm nhưng đã rèn luyện, nuôi dưỡng được thói quen yêu thích học tập.
"Rất tốt." Hoa Chiêu nói ra.
Người này đã không từ bỏ chính mình.
Tôn Thượng lại chỉ cười khổ, đột nhiên nói ra: "Sư phụ, tôi thực sự xin lỗi cô, chuyện đã đồng ý với cô, sợ là không làm được rồi."
Hắn lúc trước đã đáp ứng Hoa Chiêu, học tập thật tốt để sau này có thể trả lại ân tình của cô.
Kết quả hiện tại, hắn đã là một "tội đồ" rồi.
Bị đuổi học vì loại tội danh này, đâu còn tiền đồ để thăng tiến nhanh nữa?
Đến cả người nhà mình cũng đã từ bỏ hắn rồi.
Cả người Tôn Thượng tràn đầy hơi thở chán nản.
Hoa Chiêu vung tay lên đánh cho hắn một cái vào bờ vai hắn.
Tôn Thượng gầy gầy thoáng cái đã ngã xuống dưới ghế.
Hoa Chiêu: ". . . Xin lỗi, xin lỗi, không nghĩ tới anh lại không thể đỡ nổi như vậy."
Cô thực sự không phải cố ý đấy, cô chỉ muốn "Vỗ vỗ bả vai hắn" .
Tôn Thượng nhe răng trợn mắt mà đứng lên: "Không có việc gì."
"Một cái văn bằng đại học mà thôi, nói rõ lên được cái gì, anh cứ coi như mình chưa từng thi đậu đai học Bắc Kinh là được." Hoa Chiêu nói.
Tôn Thượng không cảm thấy được an ủi, chuyện này sao có thể nghĩ như vậy?
"Anh lên đại học là vì cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Vì tương lai được phân một công tác tốt, trở nên nổi bật." Tôn Thượng nói.
". . . Đem phần công tác tốt này xóa đi, chúng ta chỉ trở nên nổi bật a." Hoa Chiêu nói: "Xã hội này đã thay đổi, không có văn bằng sinh viên, thanh danh không dễ nghe, vẫn có thể trở nên nổi bật."
Có thể chứ?
Tôn Thượng nhìn cô.
Hai mươi năm tư tưởng và thực tế xã hội đã nói với hắn rằng chỉ khi hắn được nhận vào một trường đại học và được phân công về một đơn vị tốt thì mới có cơ hội tốt trong tương lai.
"Anh đã bao giờ nghe nói về cải cách và mở cửa chưa? Đọc báo để làm gì vậy?", Hoa Chiêu nói.
Tôn Thượng gật đầu, lại lắc đầu: "Nghe qua, không phí công xem. Nhưng. . . Có chút không hiểu."
Tin tức về mặt này Tôn gia có chút lạc hậu, hơn nữa Tôn Thượng gặp phải chuyện không may, bọn hắn cơ bản đã buông bỏ hắn, bên trên có chính sách gì mới, ai lại rãnh rỗi chạy đến nơi này mà nói với hắn?
Cho nên hiều biết của Tôn Thượng đối với cải cách mở cửa toàn bộ đều bằng báo chí.
Mà bây giờ cũng mới vừa mở cửa được mấy tháng, đặc khu kinh tế Bằng Thành cũng vừa mới thành lập được 1 tháng, ai hiểu rõ được cải cách mở cửa?
Đến cùng sẽ mở cửa như thế nào? Sau mở cửa sẽ thành cái dạng gì?
Mở thật hay mở giả? Có thể sẽ bị đóng cửa trở lại trong thời gian tới hay không?
Không có ai hiểu được.
Trên báo chí tuy hầu như mỗi ngày đều đưa tin, mỗi một bài báo đều liên quan đến cải cách mở cửa, nhưng đọc kỹ một lần sẽ phát hiện, có vẻ đã nói rất nhiều, nhưng thực tế thì cái gì cũng chưa nói.
Hiện tại Tôn Thượng đối với "Cải cách mở cửa" là chưa hiểu ra sao.
"Những chuyện khác anh không cần quan tâm đến, anh chỉ cần biết rằng, sau này một lần nữa sẽ cho phép kinh tế tư nhân xuất hiện, cá nhân có thể tự mở nhà máy, mở cửa tiệm, mở công ty có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Hoa Chiêu nói ra: "Sau khi tốt nghiệp đại học đến đơn vị làm việc tầm 20 năm mới có thể lăn lộn đến chức xưởng trưởng, chủ nhiệm, không bằng hiện tại trực tiếp làm xưởng trưởng, cũng có thể vì tổ quốc mà cống hiến, cũng có thể trở nên nổi bật."
Biểu cảm của Tôn Thượng có chút ngốc.
"Có tiền không tốt sao? Không thích?" Hoa Chiêu hỏi.
Lúc này Tôn Thượng đã có phản ứng: "Rât thích."
Ánh mắt của hắn chậm rãi sáng lên, không phải là vì tiền, mà vì hắn biết, có tiền có thể ma xui quỷ khiến.
Có tiền có thể một lần nữa đạt được địa vị xã hội, có tiền có thể tìm ra đôi cẩu nam nữ kia, có tiền có thể rửa sạch tội danh trên người mình!
Tội trạng trên người hắn không còn nữa, hắn sẽ trở lại Đại học Bắc Kinh ... Hắn thật sự không dám nghĩ tới, nhưng chỉ cần trên người hắn không còn mang tiếng xấu như vậy, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!
Hoa Chiêu không nghĩ tới hắn còn quan tâm đến chút "Việc nhỏ nhặt" như vậy, cũng đứng, đây đã là 80 năm, và họ là một thế hệ rất bảo thủ.
Bất quá cô vẫn khuyên nhủ: "Anh đừng để ý mấy chuyện như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh xem bây giờ xã hội thay đổi rồi, chẳng ai thèm quan tâm nữa”.
Nếu lại sớm hơn năm sáu năm, hắn và phụ nữ có chồng phát sinh loại quan hệ này, đừng là bị đuổi học, còn bị kéo đi dạo phố, thậm chí bắt lại.
Nhưng hiện tại cũng không cần rồi, Tôn Thượng đây là đang học ở đại học Bắc Kinh, hơn nữa Tạ Xuyên dùng sức làm lớn chuyện.
Bằng không nếu chỉ là một trường đại học bình thường, linh hoạt một chút, có lẽ đã không bị đuổi học.
Mặt Tôn Thượng đột nhiên có chút hồng, cùng Hoa Chiêu nói loại chuyện "Tình yêu" này, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.
Bất quá hắn kỳ thật cũng không phải để ý đến tình yêu gì, hắn để ý chính là mình bị lừa gạt, bị hãm hại, hơn nữa là trong tay một người, hai lần!
"Anh cũng đi phía nam đi, làm một ông chủ, thuận tiện tìm bọn hắn." Hoa Chiêu nói ra.
Nếu như Tạ Xuyên cùng Phan Xảo Xảo đi phía nam, Hoa Chiêu không hiểu sao mà cảm thấy, hai người này tương lai sẽ phát đại tài.
Hai người này đều không phải người ngu, đều là loại người đặc biệt có tâm kế, chỉ có bọn hắn lừa gạt người khác, người khác muốn lừa gạt bọn hắn sẽ không dễ dàng.
Tôn Thượng có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không có tiền. . ." Sao có thể làm ông chủ?
Nhà hắn tuy có chút tiền, nhưng hắn không phải là con một, hiện tại toàn bộ tài nguyên đều ở trên người các anh em khác.
Hắn bị bỏ rơi rồi.
Ở chỗ này ở đã hơn một năm rồi, chỉ có mẹ thỉnh thoảng sẽ đến thăm hắn.
"Không có sao, tôi có." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi hiện tại vẫn rất coi trọng anh, anh vẫn còn cơ hội để trả lại ân tình cho tôi."
Một mình Tần Trác đã bận đến mức không làm nổi rồi, nghe nói cô trở về, mấy ngày gần đây nhất thường xuyên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô bước tiếp theo làm sao bây giờ.
Hoa Chiêu biết phải làm sao, nhưng cô không thể rời đi bây giờ được.
Hiện tại tốt rồi, Tôn Thượng có thể dùng được.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Tôn Thượng bị đuổi học đối với cô mà nói lại là chuyện tốt, bằng không thì dựa vào kế hoạch Tôn gia cho hắn, hắn về sau sẽ tiến vào con đường làm quan, khả năng giúp đỡ đến chỗ cô sẽ có hạn.
Con đường làm quan, Hoa Chiêu không thiếu người.
Điều cô thiếu chính là một người thông minh, có năng lực và trung thành để giúp cô kiếm tiền.
Người như vậy rất hiếm.
Sau khi nghe Hoa Chiêu nói về việc bố trí ở phía nam của cô, ánh mắt Tôn Thượng rốt cuộc cũng sáng lên, khí chất cũng thay đổi, lại tràn đầy sức sống.
Hắn không cần phải bị mắc kẹt trong sân nhỏ này, có thể ra ngoài ngắm ánh mặt trời và thể hiện kỹ năng của mình!
Ngày hôm sau, hắn liền mang theo 10 vạn Hoa Chiêu đưa xuôi nam rồi.
10 vạn này là hạng mục tài chính của họ, Hoa Chiêu để cho hắn lấy một miếng đất trong tay Tần Trác, xây dựng nhà xưởng, về phần làm gì, đợi cô đi qua lại nói.
Đối với Hoa Chiêu mà nói, Tần Trác là một người thân chứ không phải "người của mình".
Hiện tại cũng là đang giúp cô làm việc, đương nhiên cô sẽ không để cho hắn giúp đỡ không công, nhưng cô không có ý định hợp tác quá sâu với hắn.
Bằng không thì không chừng sẽ có một ngày, thân thích cũng không làm được nữa.
Tôn Thượng cũng không giống với lúc trước, vạn nhất ngày nào đó hắn "Làm phản" rồi, cô ra tay cũng không có quá nhiều cố kỵ.
Tiễn bước Tôn Thượng, Hoa Chiêu đến trường học tiến hành thủ tục tốt nghiệp.
Mặc dù cô chỉ ở lại Đại học Bắc Kinh hai học kỳ và không có đủ số năm học, nhưng cô là một sinh viên quốc tế, và cô đã tốt nghiệp ở bên kia, nên cô cũng sẽ tốt nghiệp ở đây.
Hoa Chiêu còn rất vui vẻ, đúng không khí học tập lúc này, nói thật cô cũng không thích lắm.
Không tự do, lại quá khẩn trương.
Trong sân trường có thể gặp những người dõng dạc diễn thuyết, nói những "Đạo lý" mà cô lại không ủng hộ.
Nhưng thỉnh thoảng khi cô đi ngang qua, đã bị bắt gặp và xin lời khuyên, không nói còn không được. . . Cô có chút khổ không thể tả.
Vẫn là sớm chút rút lui thì tốt hơn.
Hơn nữa cô đã từ chối trường học an bài công tác, để cô đi làm nhân viên của viện nghiên cứu hạt giống.
Sau khi Hoa Chiêu nói muốn tự mình mở công ty sinh học và nghiên cứu hạt giống, lãnh đạo nhà trường cũng không có ý kiến gì rồi.
“Em thật sự muốn mở công ty sinh học sao?” Diệp Thư hỏi: "Em không quay về bên kia nữa hả?"
"Không chậm trễ thời gian em trở về ah, ngồi máy bay, hơn 20 tiếng đồng hồ là đến." Hoa Chiêu vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vừa nói.
Hôm nay cô muốn mời khách.
Những việc quan trọng và những chuyện lộn xộn cuối cùng cũng đã giải quyết xong, cô ây giờ mới có tâm trạng để tiếp đãi bạn bè.
Nhưng suy nghĩ một vòng mới phát hiện rằng cô thực sự không có bất kỳ người bạn tốt nào.
Vài năm trở lại đây, cô luôn bận rộn sinh con và chăm sóc chúng, ít có cơ hội giao lưu kết bạn.
Bất quá cũng may vẫn có hai người đấy, Từ Mai cùng Lý Tiểu Giang.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới hỏi mẹ: "Chuyện buôn bán thịt kho thế nào rồi?"
Sau khi cô xuất ngoại, chuyện này đã giao cho mẹ xử lý toàn bộ, sổ sách mỗi tháng, Từ Mai và Lý Tiểu Giang sẽ cùng Trương Quế Lan tính.
Không nghĩ tới biểu cảm của Trương Quế Lan có chút không tốt.
Hoa Chiêu sững sờ: "Làm sao vậy?"
Trương Quế Lan nghĩ nghĩ rồi nói: "Nửa năm gần đây, tiền lời có chút ít, hơn nữa mấy lần xảy ra chuyện, đồ ăn bị hỏng làm người ta bị ngộ độc, bị người ta tìm tới tận cửa, bồi thường chút tiền, thanh danh cũng không bằng trước kia rồi."
"Làm sao có thể! Chuyện xảy ra khi nào? Sao không có ai nói với con?" Hoa Chiêu nói.
"Khi đó con không ở nhà, nói với con thì làm được cái gì, chỉ có thể làm cho con lo lắng." Trương Quế Lan nói: "Hiện tại cũng không có việc gì rồi, Từ Mai cùng Lưu Tiền đều xử lý tốt."
"Từ Mai cùng Lưu Tiền đã xử lý tốt? Vậy Lý Tiểu Giang thì sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Biểu cảm của Trương Quế Lan càng phức tạp, vừa muốn nói chuyện, đã có người gõ cửa.
Hoa Chiêu xem xét, là mấy người Từ Mai đến rồi, Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy cũng ở đó.
Vậy cũng không cần hỏi mẹ nữa, cô trực tiếp hỏi bọn hắn.
Hoa Chiêu mặt không lộ ra cái gì, nhiệt tình mà mời mấy người vào cửa.
Chẳng những Từ Mai đến rồi, mấy người Lưu Tiền ngay từ đầu đã đi theo Hoa Chiêu gây dựng sự nghiệp cũng tới.
Những người này cùng Hoa Chiêu chào hỏi xong mới đi tìm mấy người Lưu Minh chơi.
Lưu Minh đi theo Hoa Chiêu xuất ngoại phát đại tài, hâm mộ c.h.ế.t bọn hắn rồi.
"Các ngươi ở trong nước kiếm được cũng không ít! Đừng cho là chúng tôi ở bên ngoài nên không biết!"
"Sao cũng không thể so với các người, kiếm được ngoại tệ!"
Hoa Chiêu xa xa đã nghe thấy mấy người Lưu Minh trêu chọc.
Bên này, chỉ có Từ Mai cùng vợ chồng Lý Tiểu Giang, còn có một đứa bé trai tầm 1 tuổi, lớn lên rất giống Lý Tiểu Giang.
"Trời ạ, các người vậy mà sinh con rồi, cũng lớn như vậy rồi, trước kia cũng không nói với tôi!" Hoa Chiêu kinh ngạc nói.
Cô thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Từ Mai gọi điện thoại, nhưng Từ Mai không nhắc tới một chữ.
Triệu Thúy Thúy lập tức liếc nhìn Từ Mai, cũng rốt cuộc biết vì sao Hoa Chiêu không tặng lễ.
"Ai nha, chúng tôi còn tưởng rằng cô đã biết rõ đây này." Triệu Thúy Thúy cười nói: "Đều do Tiểu Giang, tôi đã nói hắn tự mình điện thoại cho cô, hắn luôn loay hoay không rảnh."
Để thực hiện một cuộc gọi đường dài quốc tế vào thời điểm này, thường phải đợi cả tiếng đồng hồ, quả thực là hơi chậm trễ thời gian.
Lý Tiểu Giang liếc nhìn Hoa Chiêu, cười cười, biểu cảm có chút xấu hổ cùng chột dạ.
Mà Từ Mai trực tiếp liếc Triệu Thúy Thúy trắng mắt rồi.
Triệu Thúy Thúy làm như không phát hiện lôi kéo con trai chào hỏi Hoa Chiêu, trực tiếp để cho con trai gọi Hoa Chiêu là "Cô cô" .
Không khí giữa ba người có chút quái dị.
Hoa Chiêu cũng làm như không có phát hiện, cười sờ sờ đầu đứa nhỏ, sau đó vào nhà chuẩn bị một cái đại hồng bao ra, nhét vào trong túi quần đứa bé.
Lý Tiểu Giang dốc sức liều mạng đẩy ra, Triệu Thúy Thúy lại ngăn cản, đẩy ra để cho đứa nhỏ nhận lấy.
Còn vui đùa nói: "Chúng ta đều là người một nhà, có cái gì mà phải khách khí? Khách khí nữa chính là xa lạ, tôi chẳng những không khách khí, tôi còn muốn lại để cho Hoa Chiêu chuẩn bị thêm mấy phong bao tiền lì xì đấy, qua mấy tháng nữa, tôi lại muốn sinh. Tôi định học tập Hoa Chiêu, mỗi năm sinh một đứa. Càng nhiều con, càng hạnh phúc. "
Hoa Chiêu nhìn bụng của cô ta, quả thật có chút có lớn, cô còn tưởng rằng cô ta mập ra.
"Chúc mừng chúc mừng." Cô lập tức nói.
"Con của cô đâu rồi? Sao không ở đây? Tôi còn chuẩn bị phong bao đỏ cho chúng!" Triệu Thuý Thuý lấy từ trong túi ra ba phong bao lì xì nói, nhìn độ dày cũng không mỏng.
“Bọn họ được bà nội đưa ra ngoài đi chơi.” Hoa Chiêu nói.
Miêu Lan Chi còn chưa khoe đủ.
"Thật sự rất tốt, nhà của cô nhiều người hỗ trợ trông bọn nhỏ như vậy, không giống tôi cùng Tiểu Giang, mỗi ngày đều mệt c.h.ế.t đấy, cũng không có người hỗ trợ, đứa nhỏ đều là ném trong nhà buộc ở trên bàn, quá đáng thương đấy." Triệu Thúy Thúy nói.
Từ Mai rốt cuộc không nghe nổi nữa: “Trong miệng cô có lời nào nói thật không? Anh chị em của cô nhiều như vậy, mỗi ngày đều tranh cướp nhau trông con cho cô. Cũng chỉ có một ngày tất cả mọi người đều không rảnh, đứa nhỏ phải ở trong nhà một ngày, qua miệng cô đã thành mỗi ngày rồi.”
Từ Mai càng nói càng kích động, đứng lên chỉ vào Triệu Thúy Thúy nói: "Lại nói, ngày đó mọi người vì sao đều không rảnh? Sao cô không nói cho Hoa Chiêu biết?"
Lý Tiểu Giang xấu hổ mà cúi đầu, xấu hổ đến mặt muốn nhỏ máu.
Mặt Triệu Thúy Thúy lại thối ra, trắng bệch liếc Từ Mai liếc, nhưng không lên tiếng.
"Tốt! Cô không nói tôi nói!" Từ Mai quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Triệu Thúy Thúy ăn cây táo, rào cây sung, đem công thức của chúng ta cho anh chị em nhà mẹ đẻ cô ta, làm được đồ ăn lại còn dùng bảng hiệu của chúng ta, kết quả người ta ăn bị ngộ độc, liền đổ lên trên người chúng ta!"
"Cô nói phải làm sao bây giờ a?" Cô ấy hỏi Hoa Chiêu.