Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:50
Lượt xem: 118
Diệp Danh đã chạy qua chạy lại mấy tháng, hơn nữa với địa vị của Diệp gia bây giờ, gây ra chuyện sẽ bị làm lớn lên đấy.
Anh trực tiếp nghĩ tới một cái công xã nhỏ, 1 vạn mẫu đất, năm nay nhiệm vụ gieo trồng của bọn hắn chính là hạt hướng dương rồi.
Nếu trồng tốt, về sau quy mô sẽ còn mở rộng.
Hiện tại đã là tháng 8, nắm chắc thời gian còn có thể trồng thêm một vụ nữa, hơn nữa Diệp Danh định lại đi phía nam tìm một mảnh đất trồng hạt hướng dương, thử xem hạt giống này có thể gieo thêm đời thứ 4 không, nếu như có thể…
Anh nhất định lấy cho Hoa Chiêu phần thưởng lớn!
Hoa Chiêu bây giờ lại có chút sầu muộn, 2 vạn mẫu đất trồng hạt giống, ở đâu ra? Một mẫu đất nếu tính toán cẩn thận đoán chừng dùng 2 cân hạt giống, vậy 4 vạn cân, dùng bao tải to cũng đổ đầy tầm 400 bao tải.
Diệp Danh đào cho cô một cái hố ah!
Hơn nữa cô đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua cô bị lừa rồi!
Kỳ thật lúc dọn nhà, cô đã đưa đến thật nhiều bao tải hạt hướng dương đấy, mẹ cô còn bán được hơn mấy tháng đây này! Làm sao lại quên mất? Bị Diệp Danh lừa một vố thật bó tay rồi.
Thật sự là chửa ba năm ngốc một giờ, cô lại liên tiếp mang thai, đoán chừng sẽ ngốc triệt để ah.
4 vạn cân hạt giống, cô đi đâu làm ra?
Làm thì đương nhiên có thể làm ra, nhưng làm thế nào cầm trở về?
Hoa Chiêu cảm giác mình đi vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra được một phương pháp xử lý hoàn mỹ, cuối cùng chỉ có thể đến tìm Hoa Cường, nhờ ông ấy dùng tư duy của người hiện tại nói một câu, phải lấy ra như thế nào mới hợp lý, lại không để cho người nhà kinh ngạc.
Hoa Cường nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Cháu có thể làm ra được những hạt giống kia?"
"Có thể." Hoa Chiêu nói ra.
Ông nội cũng đã biết một bó lớn nhân sâm vạn năm kia rồi, cũng không hỏi han gì, ông ấy vẫn đối xử với cô như trước, cô không có gì mà khó nói đấy.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ, cháu đem hạt giống cho ông, đến lúc đó lại để cho Diệp Danh tới tìm ông kéo hạt giống, những hạt giống này đều là ông thông qua đường khác lấy được, về sau có chuyện gì, hãy để cho bọn họ tới tìm ông." Hoa Cường nói.
Mắt Hoa Chiêu lập tức ẩm ướt: "Ông nội…Như vậy có chút nguy hiểm…."
Hoa Cường cười: "Có thể có nguy hiểm gì? Ông nội của cháu cũng là ngựa chiến cả đời, quan hệ vô số, có mấy mạng lưới quan hệ không muốn nói cho người khác biết thì có cái gì ngạc nhiên? Hơn nữa có Diệp gia ở đây, bọn họ sẽ ngăn cản phiền toái đấy. Hơn nữa một lão già họm hẹm như ông, còn sợ cái gì."
"Ông nội…."
"Quyết định như vậy nha, chúng ta hiện tại hành động, ngày mai hãy trở lại chỗ Diệp Thâm đi, ông thấy hai tiểu gia hỏa muốn tìm cha bọn hắn rồi, buổi tối luôn tìm." Hoa Cường nói.
Hoa Chiêu còn muốn nghĩ kỹ những biện pháp khác, nhưng cô rất nhanh đã thấy được năng lực hành động của Hoa Cường.
Ông đi ra ngoài liền đem Lưu Minh gọi đi qua, để cho anh ta đi vùng ngoại thành thuê cho ông một nhà kho yên tĩnh, chỗ đó phải lớn, phải yên lặng, anh ta rất hữu dụng.
Phải nhanh, cần trong một ít giờ nữa.
Lưu Minh cũng không dám hỏi, lập tức đi.
Hiện tại cái gì cũng đều là của nhà nước đấy, người nhà nước dùng rất thuận tiện, chỉ cần chào hỏi một tiếng, muốn một cái nhà kho để trống mà thôi, lập tức đã sắp xếp xong xuôi.
Hoa Cường trở về cười với Hoa Chiêu như muốn tranh công: "Hiện tại chỉ cần đợi hạt hướng dương đến là đưa đi thôi."
"Được rồi." Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
"Cháu đến chỗ đó nhìn xem." Hoa Chiêu nói ra.
Thúc đẩy sinh trưởng hạt hướng dương, dù sao cũng phải có chỗ, trong nhà không phải là không được, nhưng đến lúc đó cô làm thế nào mà đem hạt giống chuyển đến nhà kho đây?
"Ông với cháu cùng đi, đến lúc đó trực tiếp để cho người Diệp gia tới."
Hoa Chiêu muốn cự tuyệt, chợt nghe Hoa Cường nói: "Thuận tiện giúp cháu đánh yểm trợ, cháu bây giờ muốn một mình đi ra ngoài, bọn họ cũng không cho."
Từ khi sau khi gặp chuyện không may, Hoa Chiêu đối với bọn nhỏ đã không buông tay rồi, đi đâu đều tự mình mang theo, tuyệt không để cho bọn nhỏ rời đi tầm mắt của mình.
Mà người Diệp gia cũng sẽ không để bọn họ lạc đàn, hai người Lưu Minh, Chu Binh tất nhiên sẽ đi theo đấy.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, cắn răng đồng ý.
Buổi chiều, nhà kho đã thuê xong, Lưu Minh trực tiếp mượn xe dẫn bọn họ đi xem.
Mệnh lệnh của Hoa Cường, hắn chấp hành vô cùng triệt để, cái nhà kho này khá lớn, và đủ xa, nằm ở khu đất hoang ở ngoại ô, rất xa khu dân cư xung quanh, nghe nói là vì an toàn.
Chỗ này là năm đó là nơi cất giữ và điều phối vật tư địa phương, mọi thứ đi từ nam ra bắc đến thủ đô đều phải dừng lại ở chỗ này, kiểm tra, cất giữ, chờ đợi phân phối.
Nhưng hiện tại thế cục đã không còn khẩn trương như vậy rồi, rất nhiều điều lệ chế độ cũng thay đổi, không cần cái sân bãi này nữa rồi, tại đây liền để không đó không dùng nữa.
Từng dãy đựng hàng lớn, Hoa Chiêu đếm, tổng cộng hơn 10 dãy, có thể đựng rất nhiều thứ, 4 vạn cân hạt hướng dương của cô, còn chưa đủ chất đầy một góc hẻo lánh trong số đó.
Đây không phải là điều khiến cô hài lòng, điều cô hài lòng nhất chính là khoảng sân hoang vắng rộng lớn hơn.
Có sàn bê tông cũng chẳng ích gì, cô không thể để cho hoa hướng dương sinh trưởng ở bề mặt xi măng. Chỗ này đã từng là bãi đỗ xe, khoảng sân đất bây giờ cỏ dại mọc um tùm là thích hợp nhất.
Năm đó điều kiện gian khổ, nào có xi-măng để làm nền đất? Thép tốt cũng dùng trên mũi d.a.o rồi.
Hoa Chiêu nhìn thoáng một phát, cái nhà này phải đến bốn mươi đến năm mươi mẫu, trồng hai vòng, đoán chừng đã có thể kết thúc công việc rồi.
"Ai nha, quên cầm bình sữa cho bọn nhỏ." Cô đột nhiên bối rối nói.
"Tôi lập tức trở về lấy!" Lưu Minh nói ra.
"Được, cũng không cần quá sốt ruột, bọn chúng vừa uống sữa xong mới đi ra ngoài, 4 giờ sau mới có thể đói." Hoa Chiêu nói.
"Được, tôi đã biết." Lưu Minh nói xong để cho Chu Binh lưu lại, hắn lái xe đi nha.
Hoa Chiêu….Ngược lại đã quên, chỉ đi một người, còn có người khác, bọn hắn bây giờ sẽ không để cho Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ cộng thêm một người già lẻ loi trơ trọi mà ở chỗ vắng vẻ này đấy.
Nhưng phần còn lại rất dễ xử lý.
Hoa Cường đã giúp Hoa Chiêu nghĩ biện pháp, ông nói với Chu Binh: "Nào, đi săn với tôi! Tôi thấy nơi này có khá nhiều gà lôi và thỏ rừng, đã rất lâu không hoạt động một chút rồi."
Xây dựng địa điểm rộng lớn như vậy, tốt nhất không nên chiếm cứ đất ruộng phì nhiêu, vì vậy khi xây dựng đều ở trên một bãi sông, thoạt nhìn một bờ lau sậy không có điểm dừng kia, rất thích hợp cho gà rừng sinh tồn.
Bây giờ bỏ hoang không sử dụng, có lẽ một phần nguyên nhân là mặt bằng xây dựng không tốt, mấy lần bị ngập nước.
"Vậy hai người đi thôi, cháu thu dọn chỗ này một chút để chuẩn bị đồ nướng." Hoa Chiêu nói ra: "Thuận tiện bắt mấy con cá, cháu muốn ăn cá nướng."
Chu Binh có chút sững sờ, đi thật xa đấy, thuê nhà kho này này, lại chạy tới, chỉ là đến nấu cơm dã ngoại sao?
Ân, ở nơi này nấu cơm dã ngoại rất hợp thích đấy, rời xa người ở, còn có tường viện cao cao, trước khi bọn họ đến, cửa ngoài cũng đang khóa đấy, bình thường sẽ không có người ngoài tiến đến, an toàn.
Hắn bây giờ nhìn ai cũng như bọn buôn người!
"Chị dâu, chúng tôi không đi xa, có việc chị hãy hét lên ah." Hắn vẫn có chút lo lắng nói.
"Đi thôi đi thôi, bắt nhiều một chút, ít không đủ ăn." Hoa Chiêu nói.
Chu Binh đi theo Hoa Cường đi nha.
Hoa Chiêu lập tức đẩy các bảo bảo vào trong sân đi một vòng, nghiên cứu sân bãi, trồng như thế nào, thu hoạch như thế nào, mới có thể lặng yên không một tiếng động.
Trong sân cỏ dại tươi tốt, đã cao đến ngực, cái này làm cho hai mắt Hoa Chiêu sáng ngời, nghĩ đến một chủ ý.
Hoa hướng dương có rất nhiều giống, có thân cao, thân thấp đấy, phương bắc thấy nhiều cây thân cao đến 2 mét đấy.
Vì không lộ vẻ đặc thù, trước kia cô đã lấy ra loại này.
Nhưng không có nghĩa là trong tay cô chỉ có loại hạt giống này.
Lúc trước vì đạt được "giống một thế hệ", cô đã phí hết không ít công phu, tất cả hạt giống lớn nhỏ, cao thấp, cô đã nhận được hơn mười mấy giống, sau đó chọn lấy tầm mười giống cảm thấy khá ổn để giữ lại.
Trong đó có cây thân thấp, hương vị tốt, sản lượng cao, thời gian thu hoạch ngắn.
Cũng không kém hơn loại hạt giống cô cho Lý gia, hơn nữa có thể tự nhiên gây giống mấy đời.
Hoa Chiêu đoán chừng, ít nhất trong vòng 5 đời, hương vị sẽ không biến hóa quá lớn, 5 đời sau đó khẳng định là một đời sẽ không bằng một đời.
Chính là nó.
Hoa Chiêu mở ba lô, lấy ra một cái túi nhỏ lớn cỡ bàn tay, mỗi loại hạt giống, cô chỉ chừa lại một ít cho vào túi, không đến 2 lượng.
Như vậy đủ rồi.
Cô trèo lên trên đầu tường, trông thấy Hoa Cường đã mang theo Chu Binh đứng ở bên ngoài bờ sông tầm 200m, bắt đầu câu cá rồi, lập tức hành động.
Cô ngồi xổm xuống, cùng cỏ xanh trước mặt "Trao đổi" cả buổi.
Vốn cỏ dại đã không còn xanh ngắt bỗng chốc trở nên xanh tươi, xào xạc trong gió, gần như run lên vì phấn khích.
“Nào, trồng chúng đi.” Hoa Chiêu cầm lấy một nắm hạt giống nói ra.
Mấy ngọn cỏ xanh mướt trước mặt chợt cúi rạp người, vài chiếc lá xúm lại, cầm lấy nắm hạt, xoay người đưa về phía sau lưng.
Cỏ xung quanh vươn lá, mỗi lá lấy đi một hạt giống.
Trong tiếng xào xạc, hàng trăm hạt giống đã nhanh chóng được phân ra.
Đây không chỉ là thực vật tự ý thức, bọn chúng còn chưa có trí thông minh cao như vậy, đây đều là Hoa Chiêu chỉ huy.
Cũng may chúng hiện tại đủ linh trí để có thể thực hiện động tác theo mệnh lệnh.
Dưới sự chỉ huy của Hoa Chiêu, đám cỏ xanh tự động hoạt động bộ rễ, đào ra một cái hố nhỏ cho hạt giống và chôn xuống dưới.
Sau khi tất cả các hạt giống được gieo, Hoa Chiêu lập tức phát động dị năng, cùng chúng tiến hành trao đổi năng lượng.
Từng cây hoa hướng dương, mắt thường có thể thấy được mà lớn lên, vừa cao cỡ nửa người, sau đó liền nở hoa, kết hạt.
Một mảnh cỏ hoang đấy, ngay lập tức biến thành một vườn hoa hướng dương.
Sau đó Hoa Chiêu yêu cầu đám cỏ xanh xung quanh lấy đi những đài hoa hướng dương đã trưởng thành, những cây bị bỏ lại lập tức khô héo và biến thành năng lượng bị cỏ dại hấp thụ.
Cỏ dại càng thêm kích động, bắt đầu ra sức làm việc.
Hoa Chiêu mở cửa nhà kho sau lưng, để cho đám cỏ dại phía trước điên cuồng sinh trưởng, duỗi ra những nhánh cỏ thật dài, đem đài hoa hướng dương đặt vào góc nhà kho.
Toàn bộ quá trình không cần tự mình động thủ.
Chỉ là cuối cùng cô giữ lại mấy đài hoa làm giống, tự tay gẩy ra rồi lại một lần nữa gieo hạt.
Sau khi lặp lại mấy lần, trong kho hàng đã chồng chất 4 vạn cân hạt hoa hướng dương, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Hoa Chiêu vỗ vỗ tay kết thúc công việc rồi.
Hiện tại cô đã có thể khống chế thực vật một cách càng ngày càng thuận buồm xuôi gió rồi, cũng sẽ tùy cơ ứng biến, khiến chúng nó hỗ trợ làm được rất nhiều việc mà cô không làm được.
Bằng không nếu chỉ dự vào một mình cô đào hố gieo hạt thì phải trồng đến ngày tháng năm nào đây?
"Cảm ơn các ngươi!" Cô cười nói với đám cỏ dại.
Cỏ dại cũng "Ào ào" mà đáp lại.
Trong hơn nửa giờ, chúng hấp thu không ít năng lượng, lập tức muốn thành tinh…
Đó là điều không thể, chút năng lượng ấy không đủ để chúng chống lại quy luật sinh tồn một năm sẽ héo đi, nhưng trong năm tới, hạt giống của chúng sẽ sung túc và mạnh mẽ hơn, đây là điều chúng cần.
Hoa Chiêu đẩy các bảo bảo tiến vào nhà kho, nhìn núi đài hoa, sau đó tiến hành hấp thu, khiến chúng từ bộ dạng tươi tốt vừa mới hái xuống, biến thành bộ dạng đã hong gió rất lâu rồi.
Việc tuốt hạt cô sẽ không làm, cô cũng không rảnh, tận 4 vạn cân đấy. Hiện tại cũng không có bao tải, cô sẽ nói với Diệp Danh là chúng được vận chuyển tới như vậy.
Hai bảo bảo ngồi ở trong xe đẩy, đã sợ đến ngây người, vẫn luôn trợn mắt há hốc cái miệng nhỏ, cả buổi vẫn không thay đổi.
"Ha ha." Hoa Chiêu ngồi xổm trước mặt bọn chúng, nói: "Mẹ làm ảo thuật ah! Đây là ảo thuật đấy!"
Lần này là vạn bất đắc dĩ, hơn nữa hai tiểu gia hỏa này đến cùng vẫn còn nhỏ, chưa biết nói chuyện, cũng không nhớ quá lâu.
Trong tương lai, cô sẽ không làm điều này trước mặt bọn chúng nữa, để tránh cho bọn nhỏ khỏi rắc rối.
"Ah ah ah!" Thúy Vi chỉ vào những đài hoa được chất lên như ngọn núi nhỏ, muốn bắt một cái chơi.
Hoa Chiêu không đồng ý, hiện tại chúng đều đã khô lại đấy, đụng một cái liền rơi ra. Mà hai tiểu gia hỏa lại đến độ tuổi mà cái gì cũng có thể bỏ vào trong miệng, không thể sơ xuất.
"Đi, mẹ mang các con đi tìm ông ngoại…Còn không, chúng ta chuẩn bị một ít đồ nướng trước." Các chi tiết phải xử lý tốt.
Hoa Chiêu lại phát động cỏ dại, tìm đến rất nhiều cành cây khô chồng chất trên mặt đất, lúc này mới đẩy các bảo bảo đi xem Hoa Cường.
Bên ngoài sân không có đất bằng, cô phải lấy thân làm thành cái móc treo, một trước một sau cõng hai tiểu gia hỏa đi tìm Hoa Cường.
Khi đi ngang qua đám cỏ dại cao cao xung quanh, chúng sẽ hơi mở đường để cành lá không quẹt qua làm xước hai đứa bé.
Thấy cô đi tới, Hoa Cường một câu hai ý nghĩa, hỏi thăm: "Chuẩn bị xong rồi hả?"
Hoa Chiêu ngọt ngào cười cười: "Chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cá của hai người."
"Ha ha!" Hoa Cường cũng cười: “Ở đây ít người, cá cũng ngốc. Sau một hồi đã bắt được vài con!”
Ông chỉ vào mấy con cá to bị quăng trên bãi cỏ và đánh bất tỉnh, trong đó có cá diếc và cá chép bạc, mỗi con nặng hai ba cân.
Vân Phi cùng Thúy Vi liên tục vỗ tay, Thúy Vi còn nói ra một chữ: "Di!"
Con bé không nói rõ cá, nhưng từ sau khi nói từ "Không", con bé đã bắt đầu chậm rãi mà nói được vài chữ rồi.
"Tốt tốt tốt, chúng ta ăn cá, cá ~" Hoa Chiêu dạy bọn nhỏ nói chuyện.
Hai tiểu gia hỏa biết con cá, còn rất thích ăn cá.
Hoa Cường cùng Chu Binh mang theo cá cùng cô trở về.
Lúc đến cửa nhà kho, Lưu Minh vừa vặn cũng trở về rồi.
Có 6 người, 4 người lớn và 2 người nhỏ cùng có một buổi dã ngoại vui vẻ, không có muối, Lưu Minh lại lái xe đến cung tiêu xã ở xa mua đấy.
Về phần trong kho hàng đột nhiên xuất hiện đài hoa hướng dương, không có ai phát hiện. Trong số hơn 10 kho, Hoa Chiêu chọn nơi hẻo lánh nhất, cách xa nơi họ nướng thịt.
Cơm nước xong xuôi, mấy người liền dẹp đường hồi phủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Cường gọi Diệp Danh đến trong nhà, nói cho anh biết ngày hôm qua ông ấy đã liên hệ với bạn cũ rồi, hơn nữa nói cho đối phương biết địa chỉ, hôm nay, hạt hướng dương anh muốn có lẽ đã được vận chuyển đến rồi.
Ông còn nói với Diệp Danh, những hạt giống này tuy đều là Hoa Chiêu đào tạo ra đấy, nhưng ông cũng nhìn thấy, con bé không thể quang minh chính đại trồng trọt, thật vất vả mới tìm được đồng bọn để hợp tác, lại náo thành cái dạng này.
Cho nên ông đã tìm một phương pháp xử lý đáng tin cậy hơn, đã liên hệ với bạn cũ, đang nhờ họ trồng rất nhiều ở một nơi bí mật.
Vốn bọn họ định vụng trộm bán đấy, kiếm tiền mọi người chia đều, nhưng hiện tại quốc gia cần, vậy bọn họ đều cống hiến đi ra.
Hoa Cường nói mấy câu, đem những lỗ hổng nhỏ trước kia Hoa Chiêu lưu lại bổ sung rồi.
Quả nhiên Diệp Danh không hỏi tới người bạn cũ này là ai, trồng ở nơi nào, trồng bao nhiêu.
Bây giờ người ta đã đem hạt giống có thể đổi được ngoại tệ đều lấy ra rồi, bọn hắn còn muốn như thế nào nữa?
"Cảm ơn ông Hoa, công lao to lớn của ông, chúng cháu sẽ nhớ kỹ." Diệp Danh chân thành nói.
"Ha ha, không cần, ông cũng là người đất chôn đến cổ rồi, không ham danh lợi, ông chính là không nỡ để Hoa Chiêu cùng bọn nhỏ chịu khổ, cái xe kia cháu hãy mau chóng sắp xếp, còn nhà cửa cái gì đấy, không gấp, chậm rãi xem xét cho tốt đấy."
Diệp Danh: "…. Tốt, cháu đã biết."
Ngay từ đầu, anh cho rằng Hoa Chiêu tối đa chỉ có thể xuất ra mấy trăm cân hạt giống, kết quả người ta một hơi có thể xuất ra 4 vạn cân!
Số lượng này thì không cần lo hạt giống, chỉ đem làm hạt hướng dương bán lấy tiền, với chất lượng hạt hướng dương của Hoa Chiêu, cũng có thể bán được 200 vạn! Nhiều tiền như vậy, một chiếc xe tính là cái gì? Một căn nhà tính là cái gì?
Quốc gia cũng sẽ không chiếm không lợi ích của dân chúng, phần thưởng lần này, anh phải nghiên cứu thật kỹ một chút rồi.
Trước khi Hoa Chiêu trở về đại viện trong núi, lại đi xem Từ Mai.
Từ Mai lại quay trở lại căn đại viện đang sửa chữa kia ở, còn có mấy người Lưu Tiền hiện tại cũng ở chỗ này.
Những người này dự kiến sẽ sống ở đây khoảng một hai năm, sau khi bên ngoài có thể quang minh chính đại làm kinh doanh rồi, Hoa Chiêu sẽ mở một nhà xưởng, làm ký túc xá, lại để cho bọn họ dời qua.
Đã như vầy, kỳ hạn công trình cũng không cần kéo, cũng không cần tìm người, mấy người đàn ông có thể trở thành thợ sửa chữa dưới sự chỉ huy, đã đem phòng ở sửa chữa tốt rồi.
Lúc Hoa Chiêu đến vừa vặn, Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy cũng ở đây, bọn họ đến tìm Từ Mai thương lượng chuyện hợp tác công việc sau này.
Nhìn thấy Hoa Chiêu, Từ Mai cùng Lý Tiểu Giang đều muốn nghe ý kiến của cô.
"Tôi mặc kệ, tôi chỉ phụ trách xuất tiền, chuyện kinh doanh Từ Mai sẽ định đoạt." Cô đã định danh phận cho Từ Mai rồi.
Mặt Từ Mai đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy không phản đối Lý Tiểu Giang tham gia vào, nhưng nếu nói là một chút ngần ngại cũng không có đó là chuyện không có khả năng.
Cô cũng không để ý chuyện có người đến chia tiền, dù sao đó cũng không phải trích ra từ phần của cô… Là sau này người đó quyết định các chuyện khác, sẽ làm cho cô phiền não.
Trước kia có chuyện gì đều là cô cùng Trương Quế Lan thương lượng ra, Trương Quế Lan cũng dễ nói chuyện, hai người chưa từng có mâu thuẫn, nhưng Lý Tiểu Giang. . . Không, người bên cạnh Lý Tiểu Giang, Triệu Thúy Thúy này, nhìn cũng là người rất có chủ ý đấy.
Thật phiền.
Quả nhiên, khi nghe thấy Hoa Chiêu nói chuyện kinh doanh đều là do Từ Mai định đoạt, biểu cảm của Triệu Thúy Thúy dừng thoáng một phát, nhưng cô ấy cái gì cũng chưa nói.
Cạnh nồi còn chưa được chạm vào đâu, bây giờ không phải là lúc cô ấy nói chuyện.
Chuyện còn lại liền dễ làm rồi, Từ Mai đã làm thời gian dài như vậy rồi, cái gì cũng hiểu rõ rồi, trực tiếp coi Lý Tiểu Giang cùng Triệu Thúy Thúy làm công nhân bình thường, phân phối việc làm là được rồi.
Chỉ có điều lúc chia hoa hồng sẽ phân cho hai người bọn họ hai phần mà thôi.
Bằng không thì còn có thể cho bọn họ làm gì? Bán thịt kho mà thôi, lúc không có bọn họ, bọn hắn vẫn làm tốt đấy.
"Địa điểm đã tìm xong, nói là hôm nay có thể bắt đầu làm." Từ Mai nói ra.
Nhiều người như vậy, không thể đều nhàn rỗi, Hoa Chiêu không có tâm tình mà làm, nhưng cũng phân phó Từ Mai, Lưu Tiền đi ra ngoài tìm sân bãi, để cho bọn hắn tiếp tục kinh doanh.
Bây giờ địa điểm đã tìm được, ở bên kia thành phố, nó là đường chéo hướng về thôn Lý gia lúc trước, cách rất xa!
Nhớ tới thôn Lý gia, Từ Mai cũng nhớ tới đã mất hai cái tủ lạnh, vừa mua không bao lâu đây này! Cô lập tức nhịn không được liếc Lý Tiểu Giang trắng mắt.
Lý Tiểu Giang cũng nghĩ đến: "Lát nữa tôi sẽ về nhà một chuyến, nhìn xem có thể hay không đem tủ lạnh đòi trở về…"
Hắn cũng không dám đánh cược.
"Tốt nhất là đừng đi nữa." Hoa Chiêu nói ra: "Lại để cho bọn hắn cuốn lấy anh, bức anh dẫn bọn hắn tới nhà tôi."
"Tôi sẽ không nghe bọn hắn đấy!" Lý Tiểu Giang cam đoan nói.
"Vậy nếu như ba mẹ anh quỳ xuống cầu xin anh thì sao? Toàn bộ thôn dân già trẻ đều quỳ xuống cầu xin anh thì sao? Anh không đồng ý bọn hắn sẽ đem anh giam lại không thả thì sao?" Hoa Chiêu nói ra.
Lý Tiểu Giang bó tay rồi, hắn đột nhiên cảm thấy, Hoa Chiêu nói những lời này, cũng không phải là không có khả năng.
Nguy hiểm thật! Xem ra thôn Lý gia, về sau hắn không thể trở về!
Từ Mai cũng nói: "Về sau lúc bắt đầu buôn bán rồi, chỗ này hai ngươi cũng đừng đến, tránh khỏi bị bọn hắn theo dõi."
Lý Tiểu Giang liên tục gật đầu, hắn cảm thấy Từ Mai nói rất đúng, chuyện này cũng có khả năng!
Nhưng Triệu Thúy Thúy lại nhìn nhìn Từ Mai, người phụ nữa này tính tình rất lớn, không dễ sống chung, hơn nữa hình như cô ấy nhìn Lý Tiểu Giang không vừa mắt. . .
Cô lập tức cười nói: "Về sau đi nhà xưởng bên kia, lúc đi ra ngoài bán hàng, chúng tôi đều sẽ chú ý đến, tuyệt không để cho người Lý gia tìm đến!"
"Được." Từ Mai nhìn cô ấy hài lòng gật đầu, có chủ kiến lớn thì không sao, hiểu chuyện là được.
Hôm nay đúng lúc mấy người Lưu Tiền dọn nhà, đem đến nhà xưởng bên kia, tránh khỏi qua lại trên đường chậm trễ thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-194.html.]
Thuận tiện sẽ đem hai người Lý Tiểu Giang mang đi, đi cho biết nơi.
Từ Mai lúc này mới hỏi Hoa Chiêu: "Công thức kia làm sao bây giờ? Có để cho bọn hắn biết không?"
"Cứ để cho bọn hắn biết, nếu không được, sau này cứ để cho Triệu Thúy Thúy ở trong xưởng giúp cô gia công, tránh khỏi cô mỗi ngày đều mệt mỏi." Hoa Chiêu nói ra.
Hiện tại nhiều người bán được nhiều, làm tất nhiên cũng nhiều, đều là một mình Từ Mai ở xưởng làm, bận đến buổi tối mệt mỏi eo cũng không thẳng dậy được.
"Có thể làm sao?" Từ Mai không yên lòng nói.
"Có cái gì không được, kỳ thật cô cũng nhìn thấy, thịt kho làm rất dễ, có hoa tiêu cùng xì-dầu là được. Chỉ cần làm ra, thế nào cũng có thể bán đi, cho nên việc buôn bán này chúng ta không thể độc chiếm được." Hoa Chiêu nói.
"Vẫn không giống! Làm không ngon, một người một ngày cũng bán không được 10 cân, chúng ta một ngày một người có thể bán 100 cân!" Từ Mai nói ra: "Công thức của chúng ta đáng giá lắm!"
Cái này Hoa Chiêu đương nhiên cũng biết, chẳng qua là thấy Từ Mai không nỡ, an ủi cô ấy mà thôi.
"Mấy người Lưu Tiền cũng đều biết công thức, Lý Tiểu Giang hiện tại đến cùng cũng không giống lúc trước, cho hắn biết cũng không sao cả." Hoa Chiêu nói.
"Lý Tiểu Giang biết tôi không có ý kiến, nhưng Triệu Thúy Thúy kia, tôi thấy là người có dã tâm đấy, nghe nói gia tộc khổng lồ, chú bác mười mấy người! Chính mình còn có bảy tám đứa em. Tôi sợ miệng cô ta không nghiêm."
Vừa rồi lúc nói chuyện phiếm, Triệu Thúy Thúy đã đem tình huống gia đình mình đều khai báo.
Từ Mai lại nói: "Trước kia tôi tìm những người kia thì cũng thôi đi, bọn hắn thời điểm ra đi cũng không biết cách điều chế, không đoạt được bao nhiêu thị trường. Nhưng nếu như Triệu Thúy Thúy đã biết lại truyền đi, sẽ đoạt thị trường rồi.
"Hơn nữa, cô ta cùng Lý Tiểu Giang hiện tại chỉ là đối tượng, có thể thành hay không còn không biết đây này. Tôi thấy Lý Tiểu Giang không thể quản được cô ta." Đến lúc đó các cô lại để cho người ngoài chiếm tiện nghi rồi.
"Không có việc gì, nếu Triệu Thúy Thúy không đáng tin cậy, coi như cho Lý Tiểu Giang một bài học rồi." Hoa Chiêu nói.
Cô một chút cũng không để ý, bởi vì hiện tại gia vị dùng để kho thịt, đều là chính cô thúc đẩy sinh trưởng ra, làm đồ ăn hương vị rất tuyệt, ai cũng không so bằng.
Triệu Thúy Thúy cho dù đã biết công thức, làm ra đồ ăn cũng không thể so với cô.
"Hơn nữa thủ đô lớn như vậy, thị trường lớn như vậy, chúng ta không thể một mình chiếm lĩnh được, phải chấp nhận là đối thủ cạnh tranh sẽ xuất hiện." Hoa Chiêu lại nói.
"Được rồi, cô không sợ tôi cũng không sợ." Từ Mai thấy cô quyết tâm để cho Lý Tiểu Giang tham gia, vậy thì tham gia a.
"Đúng rồi, Phùng Long gần đây lại tìm cô làm phiền sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tôi chưa gặp hắn, không biết." Từ Mai nói.
"Vậy người trong nhà cô?" Hoa Chiêu lại hỏi.
"Cái này cũng không biết, sau chuyện đó tôi đều không ra khỏi cửa, bọn hắn muốn tìm tôi gây phiền toái cũng không dám." Từ Mai nói: "Hiện tại dọn nhà, bọn hắn càng không tìm thấy tôi rồi."
Cái này có thể là lợi ích duy nhất của việc dọn nhà.
Lại nói chuyện hai câu, không có việc gì nữa nên Hoa Chiêu muốn đi rồi.
Từ Mai lại đột nhiên hỏi: "Nghe nói Diệp đại ca ly hôn rồi hả? Thật hay giả?" Vẻ mặt cô hoảng sợ cùng tò mò.
Diệp Danh vậy mà cũng có thể ly hôn? Cái thế giới này làm sao vậy?
"Ly hôn rồi, cô nghe ai nói vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Bên ngoài đều truyền ra, ngày hôm qua tôi đi ra ngoài, trên đường đụng phải người quen, cô ta nói với tôi đấy." Từ Mai nói.
Hoa Chiêu lại hỏi là người quen thế nào, kết quả chỉ là hàng xóm của Từ gia bên kia.
Người này cùng Diệp Danh và Diệp gia không liên quan gì, nhiều nhất là ở chính giữa có hàng xóm là Diệp Phương.
Đều đã truyền đến nhà Diệp Phương rồi, có thể là mọi người đều biết rồi.
"Chẳng lẽ là vậy? Ai truyền ra?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
Vì muốn giữ cho Văn Tịnh chút mặt mũi, Diệp Danh có ý là chuyện ly hôn sẽ không công khai, chỉ yên lặng như vậy mà tách ra.
Mà có lẽ Văn Tịnh cùng Văn gia cũng sẽ không nói ra ngoài.
Nhưng lần này Hoa Chiêu đã đoán sai, chuyện này là Văn gia nói ra đấy.
Bọn hắn cũng không phải là cố ý, là "huyên náo" có chút lớn rồi.
Ngày đó Văn Tịnh trở về, đem Văn Nhược cùng Văn Đạt đều đuổi đi, ngày hôm sau, ông bà Văn đã đến thăm rồi.
Không phải đến náo loạn đấy, bọn họ là tới "ở cùng" Văn Tịnh đấy.
Nhà họ Văn thật sự là quá chật rồi, hai người già ở cùng hai đứa con trai, lại nhiều trẻ con như vậy, đến lúc trời tối lại NGAO NGAO khóc, khóc đến đầu bọn hắn đều đau.
Trước kia đánh chủ ý lên căn nhà của Hoa Chiêu nhiều lần như vậy cũng không thành công, trong nhà lại không có tiền mua phòng ốc, thuê phòng thì hai đứa con trai đều không muốn.
Dựa vào cái gì mà bọn hắn phải dùng tiền đi ra ngoài ở, người khác lại an an ổn ổn mà ở lại nhà? Ăn của cha mẹ, uống của cha mẹ hay sao? Còn có cha mẹ trông con cho!
Cho nên, mọi thứ cứ đóng băng như vậy.
Hiện tại tốt rồi, nhà Văn Tịnh có chỗ ở rồi.
Vốn là Văn Đạt muốn dời qua đấy, nhưng đã bị Văn Tịnh đánh ra.
Văn Đạt về nhà cùng cha mẹ họp lại mà tính toán, dứt khoát để cho cha mẹ dời qua, như vậy bọn hắn cũng có chỗ ở rồi.
Bọn hắn ở nhà cũng rộng rãi chút ít, hơn nữa bình thường có một nơi để ...
Văn Tịnh lại công tác ở trường đại học, phúc lợi cùng đãi ngộ còn thật tốt đấy, trước kia bọn hắn chỉ một lần một tuần đi qua đánh bữa ngon, hiện tại không cần nhìn sắc mặt Diệp Danh rồi, ba ngày hai bữa đi qua cũng không có ai nói gì, nhà chị gái mình mà.
Hơn nữa trường tiểu học của mấy đứa nhỏ cách nhà chị cả cũng không xa, nếu không dứt khoát giữa trưa và buổi tối đều ăn cơm ở nhà chị ấy là được rồi!
Người một nhà thương lượng một chút, cứ như vậy vui sướng quyết định.
Cha mẹ Văn không chào hỏi, đã xách quần áo chân thành mà đến thăm rồi.
Văn Tịnh hiện tại vẫn ở nhà nghỉ ngơi, chưa đi làm.
Mở cửa trông thấy bộ dạng này của cha mẹ, cô ta đã đoán được cái gì, dù sao ngày hôm qua Văn Đạt đã nhắc nhở cô ta một lần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Văn Tịnh đứng nguyên tại cửa ra vào, cô ta đã không phải là Văn Tịnh trước kia rồi, hiện tại lòng cô ta nguội lạnh vô cùng.
"Ba mẹ, các người đang làm cái gì vậy?" Văn Tịnh hỏi.
"Con gái đáng thương của mẹ ah, ba mẹ tới thăm con ah, con đừng có nghĩ quẩn ah ~" Ông bà Văn khóc nức nở nói.
"Vù" thoáng một phát, cửa đối liền mở ra, hàng xóm hai mắt sáng ngời mà nhìn bọn hắn.
Văn Tịnh tức giận muốn chết, đem cha mẹ kéo vào phòng, đóng cửa.
Với sức chiến đấu của ông Văn cùng bà Văn, người vừa mới hắc hóa như Văn Tịnh cũng có chút quá sức đấy. Lại nói người ta là cha mẹ, chiếm lý rồi, Văn Tịnh cũng không thể đánh mắng gì được.
Cho nên cha mẹ Văn cứ như vậy công khai vào ở.
Đêm hôm đó hai gia đình cùng bọn trẻ đều tới ăn chực rồi.
Giữa trưa ngày thứ hai, gia đình con trai trưởng không sống cùng cha mẹ Văn, cũng qua dùng cơm.
Có tiện nghi không thể bị người khác chiếm được ah, Văn Lượng không đồng ý.
Văn Tịnh hiện tại trong lòng rất loạn, cô ta chỉ muốn ở một mình, kết quả hiện trong nhà có một đống trẻ con, mỗi ngày líu ríu, thì thầm chít chít, ở trong nhà lục tung, cô ngăn lại rất nhiều lần người ta coi như không nghe thấy.
Trong mắt hoàn toàn không có người cô cô này.
Văn Tịnh bạo phát, hét to đem bọn nhỏ đều đuổi ra ngoài.
Cô ta còn muốn đuổi cha mẹ Văn.
Nhưng hai người này ở trước mặt cô ta làm mưa làm gió cả đời, sao chịu được chuyện này? Huống chi bên cạnh còn có hàng xóm nhìn xem, bọn hắn sẽ rất mất mặt.
Lập tức cũng bùng nổ.
Hai phe đại nhao nhao mà bắt đầu..., chuyện gì cũng nói ra, kể cả Văn Tịnh ly hôn, vì sao lại ly hôn, nói tất cả.
Cái này tốt rồi, trong vòng một ngày, những người biết Diệp gia, Văn gia cũng biết rồi.
Không biết cũng nghe nói, có một nữ giáo viên đại học, 10 năm không có con, vì sinh con, vậy mà bắt cóc con của em dâu đề làm pháp!
Nghe nói đơn vị của Văn Tịnh hiện tại đang thảo luận, muốn khai trừ cô ta.
Ảnh hưởng quá lớn rồi! Giảng viên đại học, còn làm chuyện mê tín phong kiến!
Tuy Văn Tịnh chỉ làm ở phòng hành chính, không dạy học, nhưng người ngoài không biết, chỉ biết cô ta công tác ở trường đại học, coi cô ta là giáo viên.
Văn Tịnh thật sự muốn điên rồi.
Nhưng mặc dù như vậy, cha mẹ Văn vẫn phải giữ lại, bọn hắn đi rồi, chẳng phải là nhận thua? Chuyện đó rất mất mặt.
Chỉ có điều gần đây bọn nhỏ không đến ăn chực rồi.
Những lời bàn tán này là lúc Hoa Chiêu đến tìm Miêu Lan Chi tạm biệt nghe nói.
Miêu Lan Chi vẻ mặt thổn thức: "Thật sự là trăm gạo nuôi trăm người, hai vợ chồng Văn gia này sao lại không đau lòng con gái như vậy?"
"Còn có thể vì cái gì? Cảm thấy con gái là người ngoài, già rồi không thể dưỡng lão cho bọn hắn chứ sao." Diệp Thư ở bên cạnh nói ra: "Nhưng các người cứ xem đi, đợi đến lúc hai người nà đã già không thể động, hầu hạ bọn hắn còn phải là Văn Tịnh, con thấy mấy anh em Văn gia, không phải loại lương thiện gì."
Miêu Lan Chi gật đầu.
Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không nhất định, Văn Tịnh hiện tại cũng không phải Văn Tịnh trước kia rồi, nếu như là trước kia, cô ta khẳng định sẽ nhịn, cha mẹ đến ở thì làm sao vậy? Người trong nhà đến ăn bữa cơm thì làm sao vậy? Cô ta đều hầu hạ thật tốt, nhưng hiện tại, lúc này mới vài ngày đã vỡ lở ra rồi hả? Tính tình chuyển biến lớn rồi."
"Cũng đúng." Diệp Thư gật đầu.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người không thay đổi mới là lạ. Chính cô cũng cảm thấy sau khi ly hôn cùng trước khi ly hôn, tâm tính không giống với lúc trước.
Đột nhiên một cái gối ôm đánh tới: "Diệp khỉ con! Đối tượng của con đâu rồi?" Miêu Lan Chi hô.
Diệp Thư sửng sốt một chút, làm cái mặt quỉ với Hoa Chiêu rồi chạy lên trên lầu.
Hoa Chiêu cười ha ha.
Tất cả mọi người đã quen thuộc như vậy rồi, Miêu Lan Chi cũng không cho Diệp Thư mặt mũi, gọi lại nhũ danh của cô ấy.
Cửa lớn đột nhiên bị gõ vang.
Hoa Chiêu đi mở cửa, kết quả sửng sốt một chút, ngoài cửa chính là Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai Diệp Lị.
Kể từ phân nhà, cô đã mấy tháng không gặp họ rồi.
"Thím ba cùng mấy em đến rồi, mau mời vào." Hoa Chiêu nhiệt tình mà hô.
Thấy thái độ của cô, Chu Lệ Hoa rất hài lòng, nhưng cũng chỉ gật đầu với Hoa Chiêu.
Diệp Giai cùng Diệp Lị ngược lại đều nhu thuận mà kêu chị dâu hai.
"Chị dâu ở nhà sao?" Chu Lệ Hoa vào nhà cùng Miêu Lan Chi chào hỏi.
Miêu Lan Chi cũng cùng bà ta nói chuyện hai câu.
Mọi người trên mặt mũi đều rất thân thiện.
"Chị dâu, chuyện của tiểu Danh em đã nghe nói, thật hay giả?" Chu Lệ Hoa đi thẳng vào vấn đề.
Bà ta vừa nghe được tin tức đã tới rồi.
"Chuyện gì?" Miêu Lan Chi bình tĩnh mà hỏi thăm.
"Chính là cùng Văn Tịnh ly hôn ah!" Chu Lệ Hoa hô.
Miêu Lan Chi nhíu mày: "Ah, là có chuyện như vậy."
"Chị không nóng nảy ah! Đến cùng chuyện gì xảy ra ah!" Thấy bộ dạng của Chu Lệ Hoa như là thực lo lắng.
Nhưng trong đáy mắt lóe lên tia nhìn có chút hả hê.
Chuyện tốt, Diệp Danh cũng ly hôn rồi, còn thiếu chút đem con của Hoa Chiêu thất lạc mất, làm bà ta cười c.h.ế.t rồi.
Miêu Lan Chi cũng không phải ngốc bạch ngọt, nhìn thấy ánh mắt của bà ta, trong lòng liền chán ghét, điềm tĩnh nói: "Tôi cũng không gấp gáp, cô gấp cái gì. Không phải là ly hôn đấy ư, cũng không phải chuyện gì lớn."
"Ai nha, ly hôn còn không phải là chuyện lớn thì cái gì là chuyện lớn? Chị nhìn lại nhà mình xem, vốn là Diệp Thư ly hôn, lại đến Diệp Danh ly hôn, lần tới…" Bà ta liếc Hoa Chiêu một cái.
Lời này quá khó nghe rồi, Miêu Lan Chi lập tức không nhịn nữa: "Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Cô có thể nói như vậy sao?"
"Phi phi phi!" Chu Lệ Hoa nhanh chóng xin lỗi: "Em không có ý kia, em nói là, nhà chị ba đứa đã có hai đứa ly hôn rồi, để cho người ngoài biết, còn cho là Diệp gia chúng ta gia phong có vấn đề đấy, đến lúc đó…" Chậm trễ mấy đứa nhỏ khác tìm đối tượng!
"Cô yên tâm, chúng ta đã ở riêng rồi, nhà tôi là nhà tôi, nhà cô là nhà cô, con cái của Diệp Mậu có vấn đề, cũng không liên quan gì tới con cái của Diệp Thành!" Miêu Lan Chi hung ác rồi, trực tiếp sát muối vào lòng bà ta.
Chu Lệ Hoa cười không nổi rồi.
"Mẹ!" Diệp Giai gấp đến độ túm lấy quần áo của Chu Lệ Hoa, các cô hôm nay không phải là đến để bới móc đấy! Các cô đến để cầu người đấy, sao mẹ vừa thấy được người đã quên!
"Có việc?" Miêu Lan Chi trực tiếp hỏi.
Bởi vì tức giận với Chu Lệ Hoa, bà đối với con của bà ta cũng không có thái độ hoà nhã rồi, mà hai đứa nhỏ này cũng thế, bị dưỡng lệch ra, trở thành người không có chuyện sẽ không đến rồi.
Sắc mặt Diệp Giai lập tức đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Miêu Lan Chi, cô ta đẩy Chu Lệ Hoa.
Chu Lệ Hoa liền nói: "Cái này có cái gì mà xấu hổ, lúc trước bác cả của con cũng đã đáp ứng rồi."
Bà ta lại quay đầu nói với Miêu Lan Chi: "Còn không phải là chuyện đến trường, lúc này đã sắp đến tháng 9 nhập học, thư thông báo trúng tuyển của Diệp Giai còn chưa thấy đây này."
Bà ta nói một chút cũng không khách khí. Chuyện Diệp Mậu đã đáp ứng rồi, sẽ không đổi ý đấy, cho nên bà ta không sợ.
Đây là chính sự, Miêu Lan Chi không làm khó bà ta nữa, nhưng việc này bà cũng không biết, phụ nữ trong nhà họ Diệp không dính vào chuyện của đàn ông, ngoại trừ Chu Lệ Hoa.
"Lát nữa Tiểu Danh trở về hỏi một chút a, thằng bé sẽ biết." Miêu Lan Chi nói.
"Tiểu Danh lúc nào trở về?" Chu Lệ Hoa lập tức hỏi.
Đang nói, Diệp Danh đẩy cửa bước vào.
"Chuyện gì muốn hỏi con?"
"Chuyện học đại học của Diệp Giai." Miêu Lan Chi nói.
"Nha." Diệp Danh giật mình một cái, xấu hổ nói: "Gần đây bận quá, đã quên tìm các người, đang có chuyện này muốn nói với các người."
"Cái gì?" Diệp Giai lập tức khẩn trương mà hỏi thăm. Chuyện có biến?
Sắc mặt của Chu Lệ Hoa cũng không tốt rồi, thực không xem bọn họ làm người một nhà rồi hả? Chuyện đã đáp ứng còn có thể đổi ý?
"Là như thế này, bên trên khả năng muốn đưa ra một quyết sách quan trọng, chính là khôi phục kỳ thi đại học, cho nên tôi muốn hỏi Diệp Giai một chút, là hiện tại muốn làm sinh viên công nông binh, hay là chờ sau khi khôi phục kỳ thi đại học, thi vào một trường đại học tốt." Diệp Danh nói thẳng.
Diệp Giai lập tức xoắn xuýt rồi, ngẩn người không biết nói cái gì cho phải.
Kỳ thi đai học cũng mới ngừng mười năm, tuy ngay từ đầu phần tử trí thức bị đả kích, nhưng về sau chậm rãi lại khôi phục bình thường.
Trên xã hội đối với sinh viên vẫn còn rất coi trọng đấy, bằng không thì một số người cũng sẽ không dốc sức liều mạng muốn lên đại học.
Mà bây giờ "Sinh viên công nông binh" là đãi ngộ gì, mọi người kỳ thật cũng biết, danh tiếng không tốt, nguồn học sinh quá không đồng đều.
Một người mù chữ học vài năm đại học đi ra, có trình độ gì ai cũng biết.
Không lấy danh ngạch của đại học công nông binh, tự mình thi để trở thành sinh viên? Chỗ tốt rõ ràng, nhưng Diệp Giai vẫn chưa thể quyết định.
Bởi vì chính cô ta đi thi, không nhất định sẽ thi đậu đại học Bắc Kinh.
Không, là nhất định thi không đậu.
Cô ta học tập cũng không khá lắm, ở trường cấp 3 Tây Kinh, chỉ là trên trung bình. Dù sao lên đại học do nhờ vả cũng không phải cố gắng, tại sao cô ta phải cố gắng?
Bây giờ, để cô ta giành được một suất vào Đại học Bắc Kinh với rất nhiều ứng viên trên khắp đất nước, cô ta vừa nghĩ đã biết mình sẽ không làm được.
Trong lòng Diệp Giai kỳ thật đã sớm có kết luận, nhưng cô ta xấu hổ không thể mở miệng.
Nói ra, chính là thừa nhận chính mình học tập kém, trước kia mẹ luôn ở trước mặt thân thích nói cô ta học tập thật tốt đấy.
Tình huống của Diệp Giai đến cùng là như thế nào, Chu Lệ Hoa đương nhiên cũng biết.
"Lúc nào thì khôi phục kỳ thi đại học? Lúc nào sẽ thi? Đã xác định sao?" Chu Lệ Hoa hỏi.
"Cái này không xác định." Diệp Danh nói.
"Chúng ta đây có thể không đợi được, con bé năm nay cũng 18 rồi, tốt nghiệp đại học cũng hai mươi hai, hai mươi ba rồi, lại đợi thêm ba năm thi lại? Tốt nghiệp đã thành gái lỡ thì rồi! Không nên không nên." Chu Lệ Hoa tìm lý do hợp lý.
Diệp Danh vẫn khuyên nhủ: "Sẽ không đến ba năm đấy, tối đa sang năm là được rồi."
"Xác định sao?" Chu Lệ Hoa lại hỏi.
"Không xác định." Diệp Danh lắc đầu, cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, anh thực không dám xác định.
“Vậy thì, chúng ta không thể chờ đợi được nữa.” Chu Lệ Hoa khẳng định.
Diệp Danh nhìn Diệp Giai, hỏi: "Ý kiến của em thì sao?"
"Em, em nghe của mẹ." Diệp Giai nhỏ giọng nói.
Diệp Danh gật gật đầu: "Được rồi, anh đã biết, anh sẽ đi lấy thư thông báo cho em."
Thư thông báo kỳ thật sớm đã đến, chỉ có điều vừa vặn anh nghe nói đến chuyện khôi phục kỳ thi đại học, liền để lại đó, sau đó trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh nhất thời đã quên đưa.
Diệp Giai cầm thư thông báo, trong lòng lại không vui mừng háo hức như mong đợi.
Luôn có cảm giác khó chịu.
Chu Lệ Hoa nhìn thư thông báo, lại nhìn Diệp Danh, đột nhiên nói ra: "Nếu không như vậy đi, cháu lại kiếm thêm cho Diệp Lị một thư thông báo, để cho con bé cùng chị mình cùng lên đại học, cũng dễ làm bạn."
Diệp Danh mặc dù nói không xác định, nhưng bà ta biết đó là Diệp Danh cẩn thận, hắn đã nói sang năm có thể khôi phục kỳ thi đại học, vậy chính là sang năm.
Con gái của mình là cái dạng gì tự mình biết, thành tích của Diệp Giai đã trên trung bình, vậy Diệp Lị chính là dưới trung bình!
Chờ con bé tự mình đến Đại học Bắc Kinh?
Chỉ cần có thể đậu vào đại học, bà ta đã thắp hương cầu nguyện rồi! Vì vậy, tốt hơn hết là hãy để nó đến đại học Bắc Kinh ngay bây giờ!
Sinh viên công nông binh cũng là sinh viên, có vẻ tốt hơn là không có gì!
Nhưng Diệp Danh lại lắc đầu: "Đã chậm, không đến vài ngày nữa là tháng 9 rồi, hiện tại thư giới thiệu đã hết rồi. Phần của Diệp Giai đã đợc lấy trước."
"Người khác lấy không ra, cháu còn không lấy được sao? Hiện tại Diệp gia ở thủ đô, làm chuyện gì mà không được? Một phong thư giới thiệu nho nhỏ thì tính toán cái gì?" Chu Lệ Hoa nói ra.
"Diệp gia cũng không thể làm chuyện ngoài quy tắc." Diệp Danh dầu muối không vào nói.
"Vậy sang năm còn có thể lấy thư giới thiệu sao?" Chu Lệ Hoa hỏi: "Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, chế độ của sinh viên công nông binh có thể tiếp tục tồn tại hay không?"
"Không biết." Diệp Danh nói ra.
"Cái kia…" Chu Lệ Hoa đột nhiên nhìn về phía Hoa Chiêu: "Vậy Hoa Chiêu làm sao bây giờ? Con bé không lên đại học rồi hả? Con bé đã có thư giới thiệu sao?"
"Không có." Diệp Danh nói ra.
"Làm sao có thể?" Chu Lệ Hoa lập tức cao giọng nói, bà ta không tin: "Cháu không để cho con bé thư giới thiệu, con bé sao có thể lên đại học? Không lên? Vậy lại để cho người ngoài biết con dâu Diệp gia là người mù chữ?"
Ánh mắt Diệp Danh trầm xuống, nếu không phải do chuyện này đã sớm đáp ứng tốt, nếu không phải xem Diệp Giai là em họ của anh, chuyện của Chu Lệ Hoa anh thực sự không muốn quan tâm!
Hiện tại anh cũng muốn đem cái thư thông báo kia thu hồi!
Hoa Chiêu lại cười: "Thím ba đến cùng là có ý gì? Là quan tâm tôi lên lên đại học hay không? Có phải quan tâm tôi có thư giới thiệu hay không? Nếu như tôi mà có, sẽ phải nhường lại cho bà sao? Để cho Diệp Lị bắt lấy cơ hội cuối cùng lên đại học, mà tôi cũng không cần lên?"