Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:39
Lượt xem: 128
Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, mấy người đàn ông đang hướng bên này đi tới, một người đã chạy tới này đoán chừng chính là anh trai Tô Nguyệt, Tô Cường.
Hắn sao không gọi là Tô Đại Cường vậy?
Hoa Chiêu nhìn về phía người đàn ông này than thở, dáng người không thể chê, đàn ông ở chỗ này, mặc kệ già trẻ, không có ai dáng người không tốt.
Bộ dạng là một người trung hậu, an tâm đáng tin cậy, nhìn em gái cùng con trai với vẻ mặt khẩn trương.
Hoa Chiêu liếc mắt, nhìn về phía Diệp Thâm.
Diệp Thâm đã đi tới rồi, đem Thuý Vi trong xe đẩy đang dốc sức liều mạng vẫy tay về phía anh bế lên.
"Làm sao vậy?" Anh cũng hỏi.
Hoa Chiêu không lên tiếng, nhìn về phía Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt lại đang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Em…em muốn giúp cô ấy một số việc ..." Cô ta nhìn Hoa Chiêu.
Xin sữa đã biến thành việc giúp việc? Hoa Chiêu trực tiếp trợn tròn mắt không thèm để ý đến hình tượng.
Nhưng cô cũng không muốn đang ở trước mặt nhiều người đàn ông như vậy thảo luận vấn đề cô có sữa hay không, cho nên cô câm miệng cái gì cũng chưa nói. Để xem Tô Nguyệt diễn như thế nào.
Tô Cường nghe được lời của em gái, quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, không có biểu cảm gì, nhưng từ trong ánh mắt đó có thể thấy được bất mãn của anh ta.
Dương Phương thực sự không chịu được Tô Nguyệt, nói thẳng: "Em gải của anh muốn tới giúp em dâu làm việc, đổi một ngụm sữa cho con của anh uống, kết quả người ta không còn sữa rồi, không đồng ý, cô ta liền khóc lên!"
Tô Cường lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng, bất quá anh ta cũng không tiếp tục nhìn Hoa Chiêu, mà nói với Tô Nguyệt: "Nếu không sao thì lên lầu đi, Hạo Hạo đói bụng không? Nấu chút cháo cho thằng bé uống."
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới chỗ nào không đúng, mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ này bao nhiêu tháng rồi?"
Tô Cường lúc này mới xấu hổ quay đầu, nói khẽ: "1 tuổi 3 tháng rồi."
Nhìn giống như đứa bé hơn mười tháng vậy!
"Đứa nhỏ hơn một tuổi đã có thể ăn cơm đi, thậm chí có thể ăn cơm bình thường đi, không bổ sung sữa bột cũng được, vậy sao thằng bé lại gầy như vậy? Thằng bé đến cơm cũng không ăn sao?" Hoa Chiêu không khách khí mà hỏi thăm.
Mặt Tô Cường lập tức có chút không nhịn được.
Tô Nguyệt tức giận nói: "Đã nói với cô tình huống nhà tôi không tốt rồi, một đại gia đình đều dựa vào anh trai tôi.”
"Tiểu Nguyệt! Đừng nói nữa, về nhà." Nói xong anh ta ôm con trai đi.
Tô Nguyệt hầm hừ trừng mắt liếc Hoa Chiêu rồi đuổi theo.
Hoa Chiêu vô tội mà nhìn Diệp Thâm: "Bởi vì phải nuôi một đại gia đình, cho nên con mình liền không nuôi sao? Em thấy bộ dạng kia của đứa bé không tốt lắm…Trong nhà chúng ta còn có sữa bột thừa, nếu không đứa cho bọn hắn a, đứa bé kia thật đáng thương."
Vẻ mặt cô đầy thông cảm.
Đến lúc tạo hảo cảm rồi, nói cho mọi người cô không phải là người keo kiệt, ích kỷ. Cô không cho ăn vì cô không còn sữa nữa, nhưng cô có thể cho sữa bột.
Bên cạnh đó, gửi vài hộp sữa bột cho đồng nghiệp đang khó khăn cũng là chuyện nên làm. Tô Cường xem ra cũng không phải cố ý ngược đãi đưa bé, hắn khả năng chính là có chút ngu hiếu.
Cô cũng không tin, mấy người ở quê của anh ta thiếu đi chút tiền sữa bột của đứa bé, có thể c.h.ế.t đói? Điểm đạo lý ấy anh ta không hiểu sao? Nhưng anh ta vẫn lựa chọn bỏ đói con của mình.
"Đi, vậy chúng ta trở về cầm sữa bột." Diệp Thâm đối với quyết định của Hoa Chiêu không có dị nghị gì.
Nhưng mà những người khác lại có.
"Đừng đi, anh ta sẽ không cần đâu." Người đồng nghiệp bên cạnh Diệp Thâm nói ra.
"Đúng vậy a, Tô Cường này là người sĩ diện vô cùng, trước đây chúng tôi muốn cho anh ấy vay tiền, nhưng anh ấy không muốn."
"Đồ đạc cũng không được." Dương Phương ở một bên nói tiếp, nói với Hoa Chiêu: "Cô đừng nhìn Tô Nguyệt như vậy, nhưng nếu cô cho cô ta cái gì, gạo trắng, bột mì bắp cải cái gì đấy, anh của cô ta cũng không cho cô ta vào cửa! Lập tức để người ta đưa trở về."
Hoa Chiêu trừng mắt, còn có loại "Tật xấu" này? Tiết kiệm cũng tốt, tự hạn chế cũng tốt, thanh cao cũng tốt, nhưng phải xem tình huống a? Hơn nữa có mượn có trả là được! Lương thực đưa tới cửa cũng đẩy đi, không thấy con của mình dinh dưỡng không đầy đủ sao?
Cô không hiểu được loại người này.
"Chúng ta về nhà a." Hoa Chiêu nói ra.
Có Diệp Thâm đứng ở một bên, Dương Phương không để ý Tiểu Bảo giãy dụa, đem thằng bé từ trong xe đẩy đi ra, Hoa Chiêu đem xe đẩy về nhà.
Trở về liền cùng Diệp Thâm cáo trạng: "Cái cô Tô Nguyệt kia không phải người tốt lành gì! ~bla bla...”, đem những điều nguỵ biện của Tô Nguyệt đều nói một lần.
Hôm nay thật sự tức c.h.ế.t cô.
"Tốt rồi tốt rồi, không tức giận nữa, về sau cô ta trông thấy em đoán chừng sẽ phải đi đường vòng, không dám bắt nạt em rồi." Diệp Thâm dỗ dành nói.
Anh rất ít khi trông thấy Hoa Chiêu tức giận, đột nhiên cảm thấy bộ dáng này thật đáng yêu.
Hoa Chiêu cũng cảm giác tình tình của mình gần đây có chút nóng nảy, chẳng những bởi vì nguyên nhân thời gian mang thai hoóc-môn kích thích, còn bởi vì chuyện bắt cóc lúc trước, trong lòng cô kỳ thật luôn có một chút cảm xúc không chỗ phát tiết.
Hiện tại gặp được Diệp Thâm, người một nhà lại đến chỗ an toàn, cô liền bạo phát.
Cô liền đẩy ngã Diệp Thâm…
Diệp Thâm sửng sốt một chút, sau đó trong mắt hiện lên ý cười: "Không được... Còn chưa tới 3 tháng..."
"Được hay không em tự mình biết!"
“…”
Mấy ngày tới Hoa Chiêu cũng không ra ngoài đi dạo nhiều lắm, bây giờ tạm gác chuyện làm tốt quan hệ qua một bên, cô trước cứ quen thuộc với những người hàng xóm xung quanh rồi nói sau.
Còn có cái vườn của cô cũng rất chiếm dụng thời gian, gần đây không mưa, nên sớm muộn gì cô cũng phải tưới nước cho đất.
Lại thấy Hoa Chiêu mang theo một thùng nước tràn đầy đi ra vườn, mấy người chị dâu Vương vừa nhìn vừa khen: "Cô cũng quá tài giỏi rồi."
"Vẫn nên chú ý một chút, đừng cố quá, cô bây giờ đang là phụ nữ có thai! Cái gì cũng phải để tâm."
Hoa Chiêu cười cười với các cô: "Không có việc gì, tôi rất khoẻ."
Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, cô cũng sẽ không tiếp tục, nhưng chỉ một thùng nước, đối với cô cũng giống như chơi, một chút cũng không là vấn đề.
Thấy cô nhanh nhẹn mà đem vườn nhà mình tưới xong, chị dâu Vương cảm thán: "Thật sự là một dân quê ah."
Các cô bây giờ nhìn Hoa Chiêu rất thuận mắt rồi, cần cù, tài giỏi, không sĩ diện cãi láo, miệng không nói linh tinh, đối với người khác luôn lễ phép, cũng không xem thường các cô, các cô vì cái gì mà nhìn người ta không vừa mắt?
Nhưng có ít người hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Điền Thúy cũng đang tưới cây, lúc cùng lại lấy nước đã nói với Hoa Chiêu: "Nghe nói mấy ngày nay Tô Nguyệt nói xấu cô khắp nơi, bên kia đã có mấy người đối với cô có ý kiến rồi…Cô có muốn đi qua giải thích không?"
"Giải thích cái gì? Có cái gì cần giải thích hay sao?" Hoa Chiêu còn chưa nói lời nào, chị dâu Vương đã ở một bên nói tiếp: "Cô ta dựa vào cái gì mà nói Hoa Chiêu? Lúc trước Hoa Chiêu từ chối cô ta, cũng là có lý do chính đáng! Người ta không có sữa thì cho cháu trai cô ta ăn cái rắm!"
Mấy chị dâu bên này không hay đi tản bộ chỗ vườn hoa, đi cũng chỉ đi lúc không có người, các cô kết bạn cùng nhau đi bộ.
Chạng vạng tối lúc nhiều người chưa bao giờ qua bên kia góp vui.
Cho nên không chứng kiến hiện trường ngày đó, nhưng sau đó các cô đều nghe nói.
Không phải tất cả gia đình binh lính nông thôn đều sống ở khu nhà trệt đấy, trên lầu cũng có mấy người, khi tòa nhà vừa mới hoàn thành, họ đã chuyển vào khi khu nhà chưa có những sự phân biệt giữa hai nhóm một cách rõ ràng.
Người nhà của những gia đình đó bị cuốn vào giữa ... Họ thỉnh thoảng ghé qua đây tán gẫu với vài chị dâu.
Thực sự rất khó trò chuyện với những người bên kia.
Người ta đều có công tác, người ta một khi nói chuyện không phải chuyện làm ăn thì là những chuyện được đăng lên báo, hoặc chính là cái gì mà văn học, thơ ca, các cô thực sự chen vào không được.
"Thế nhưng mà Hoa Chiêu nếu không giải thích..., bên kia có thật nhiều người cũng bắt đầu đối với Hoa Chiêu có ý kiến rồi." Điền Thúy nói ra.
"Thật nhiều người là ai?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
Điền Thúy ấp úng, không lên tiếng rồi.
Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, cũng không tiếp tục truy vấn. Loại thủ đoạn nhỏ để châm ngòi hai bên này, thực sự không thông minh lắm.
Xem ra Điền Thúy này đối với việc cô đột nhiên chiếm được "đất vườn" có ý kiến.
"Quan tâm bọn họ làm cái gì, không để ý tới bọn họ." Chị dâu Vương lòng dạ ngay thẳng, không phát hiện chút cong cong vẹo vẹo giữa hai người, nói với Hoa Chiêu.
"Dạ, hiện tại thật sự không rảnh." Hoa Chiêu cười nói với chị dâu Vương: "Em phải tranh thủ thời gian về nhà cho bọn nhỏ uống sữa bột rồi, bọn hắn đến giờ cơm rồi."
Nói xong cô liền vào nhà bận rộn công việc, chỉ chốc lát sau liền đưa ra hai bình sữa bột cho hai anh em đang ở trong xe đẩy chơi đùa.
Lúc Hoa Chiêu đang tưới nước thì đem bọn nhóc đẩy ra trong sân, có thể trông thấy mọi lúc.
Một người một bình sữa, hai tiểu gia hỏa đã đủ hài lòng, cầm lấy tự uống.
Hoa Chiêu cũng không có biện pháp, mấy ngày gần đây nhất đều đem bọn nhỏ đẩy ra sân cho ăn, để người khác trông thấy, chứng minh chính mình thật sự không có sữa rồi.
Thanh danh lúc này thật sự quá quan trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Diệp Thâm bên kia, cô không thể không chú ý.
"Hoa Chiêu."
Ngoài cửa lớn đột nhiên có người gọi cô, Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt một chút.
"Chị dâu làm sao lại tới vậy?" Cô có chút ngoài ý muốn hỏi.
Văn Tịnh vậy mà thật sự đến thăm cô?
"Nói giúp em trông bọn trẻ, sao có thể không đến?" Văn Tịnh cười, vui đùa nói: "Chị không phải là người nói chuyện mà không biết giữ lời."
Hoa Chiêu…Thật đúng là không nhìn ra, bất quá cô lại thấy thà rằng cô ta nói chuyện không giữ lời gì hết.
Cô đã học qua một ít biểu cảm trong tâm lý học, biểu cảm của Văn Tịnh biểu hiện rằng cô ta căn bản không muốn đến.
Không muốn đến thì cần gì phải đến, cô còn cảm thấy mệt mỏi thay cô ta.
"Mau vào nhà." Hoa Chiêu nhiệt tình mà mời người vào nhà.
Chính cô cũng thấy mệt mỏi…
Văn Tịnh vừa vào trong sân liền đưa ánh mắt đặt ở trên người Vân Phi cùng Thúy Vi, đây là lần đầu tiên cô ta thực sự chăm chú nhìn hai đứa bé.
Thân thể khỏe mạnh, mắt phượng mày ngài, hai mắt có thần, nhìn cũng rất thông minh, rất có phúc khí, quả nhiên đại sư nói đúng.
Văn Tịnh ở nhà Hoa Chiêu ngây người cho tới trưa, cũng không làm gì, chỉ là ngồi đó thỉnh thoảng trò chuyện.
Hoa Chiêu không chịu nổi không khí lúng túng này nữa liền ra sân tìm việc để hoạt động, Văn Tịnh an vị ở bên cạnh xe giúp cô "trông" bọn nhỏ.
Cô ta thật sự chỉ nhìn, cũng không có hành động gì khác, chính là không có việc gì ngoài nhìn chằm chằm vào hai đứa bé.
Hoa Chiêu cũng không để ý, cô ta hiếu kỳ về bọn nhỏ cũng đúng, dù sao đã nhiều năm như vậy cầu mà không được.
Nhưng cô cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào, phòng ngừa Văn Tịnh làm ra cái gì "Kỳ quái".
Hết thảy đều bình thường, Văn Tịnh ngồi hơn nửa ngày, đến đầu giờ chiều mới đi.
Hoa Chiêu cũng bận rộn một ngày, vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, liền thấy một cậu lính chạy tới, trực tiếp đứng ở cửa nhà hô: "Chị dâu, ngoài cửa có người tìm."
Những người chưa đăng ký phải được thông báo và có người ra đón mới có thể tiến vào.
"Ai vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nói là Từ Mai." Cậu lính nói ra.
Sao Từ Mai lại tới? Cái này làm cho Hoa Chiêu có chút tò mò. Hiện tại tuyến đuòng về nhà không có xe đưa đón, đi xe đạp cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Hoa Chiêu đẩy xe đẩy vội vàng đến cửa lớn, thấy Từ Mai mang theo bao lớn bao nhỏ, đang chờ ở nơi đó.
“Sao cô lại ở đây vào lúc này?” Hoa Chiêu hỏi.
Từ Mai cười cười, chỉ nói: "Dì Trương nói tôi tới thăm cô một chút, mang cho cô một ít đồ ăn ngon đấy." Trong túi này có gà có cá còn có thịt cùng các loại rau quả.
Ở đây cách một ngày sẽ phân chia đồ ăn một lần, nhưng các loại thịt là một tuần phân một lần, phân cái gì sẽ không cố định, hơn nữa có nhiều có ít. Bình thường muốn ăn cái gì đặc biệt đấy, không được phân đến phải tự mình vào thành phố mua.
Hoa Chiêu nhìn nhìn nét mặt của cô ấy, biết rõ đây không phải chỗ để nói chuyện liền dẫn người về nhà.
"Chuyện rất gấp sao?" Trên đường, cô nhỏ giọng hỏi.
Từ Mai nghĩ nghĩ lắc đầu: "Không gấp."
Hoa Chiêu liền an tâm, sau khi về nhà trước tiên đem mấy đồ ăn không thể để lâu nhét vào tủ lạnh.
Cô mua một chiếc tủ lạnh và đặt nó ở đây, tuy có bắt mắt một chút nhưng nó là một thứ tất yếu trong sinh hoạt.
Bằng không thì chờ đến khi mỗi lần bên trên phát thịt, cô sẽ thèm chết… Cô phải tự mình đi ra ngoài mua, cất giữ cũng bất tiện.
Hơn nữa cô cũng đã nghe ngóng, trên lầu có vài gia đình có tủ lạnh, cô cũng không tính là người đầu tiên.
Từ Mai ôm hai bảo bảo chơi trong chốc lát, thấy Hoa Chiêu đã thu thập xong rồi, mới không hiểu nói: "Nhà Lý Tiểu Giang đã xảy ra chuyện! Cô biết không?"
Hoa Chiêu sững sờ một chút liền biết rõ cô ấy muốn nói cái gì, tính tính toán toán thời gian, cũng đến lúc rồi.
"Chuyện hạt hướng dương sao?" Cô hỏi.
Vẻ mặt của Từ Mai biểu lộ quả nhiên là thế mà nhìn cô: "Tôi biết ngay là cô!"
Hoa Chiêu hé miệng cười: "Cũng không phải tôi, là chính bọn hắn. Nhanh nói cho tôi một chút, tình huống hiện tại như thế nào?"
"Lý gia vụng trộm trồng hạt dương, Lưu Tiền trước kia đã nói với tôi, lúc ấy tôi còn muốn nói cho cô biết, nhưng Lưu Tiền nói cô đã biết rõ, tôi cũng không nói cho cô nữa." Từ Mai nói ra: "Hiện tại những hạt hướng dương kia đã đến lúc thu hoạch, nghe nói bởi vì lúc trước tiêu thụ tốt, lúc này Lý gia sớm thu tiền của người mua, kết quả hạt hướng dương lại xảy ra chuyện, đều là hạt lép!"
Cô ấy ngạc nhiên mà nhìn Hoa Chiêu: "Cô làm sao mà làm được? Tất cả hạt hướng dương, mỗi hạt đều là hạt lép! Không có một hạt nào ăn được đấy! Cái này quá kỳ quái rồi."
Hoa Chiêu cười cười: "Cái này có cái gì mà kỳ quái đâu, giống lai tạo chính là như vậy, gen của hạt giống…" Nghĩ đến bây giờ còn chưa có từ gien này, cô nhanh chóng đổi giọng: "Đời thứ hai sẽ sinh trưởng không tốt, hoặc là trực tiếp không có đời thứ hai, đều là bình thường đấy."
"Như vậy ah…" Từ Mai không phải nông dân, rất dễ lừa gạt.
Cô ấy tuy hiếu kỳ muốn c.h.ế.t không biết cô từ đâu mua được hạt giống này, nhưng cũng nhịn xuống không nhắc đến, có thể là Diệp gia có đường đi a? Giống tiên tiến nhất trong nước!
“Vậy rốt cuộc nhà họ Lý đã xử lý như thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.
"Nghe nói bên kia đã đánh nhau, người mua muốn lấy lại tiền, Lý gia lại cầm không ra." Từ Mai nói.
"Sao lại cầm không ra?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
"Cô cũng biết một đám hạt hướng dương lúc trước bán được rất tốt." Nói ra cái này Từ Mai cũng muốn hâm mộ c.h.ế.t rồi, cô ấy cùng nhiều người như vậy mỗi ngày làm việc mệt muốn chết, mấy tháng này cũng không kiếm được 15 vạn à? Cũng chỉ có 5 vạn, lại là cùng mọi người phân chia.
Hoa Chiêu ngồi trong nhà liền thu được 15 vạn.
"Nghe nói đám hạt hướng dương kia bán xong, Lý gia bắt đầu tìm người mua, lấy tiền." Từ Mai tiếp tục nói: "Hơn hai tháng qua, những số tiền kia đều bị bọn hắn tiêu xài gần hết."
Lý gia coi như là "Phất nhanh" rồi, hơn nữa tiếp sau đó sẽ còn có vô số 15 vạn tại hướng bọn hắn ngoắc ngoắc, bọn hắn liền bắt đầu tiêu tiền không nương tay, nên lợp nhà liền lợp nhà, nên mua TV thì mua TV, máy may, tủ lạnh, đủ mọi thứ đều đặt mua!
Phòng ở không phải một nhà xây một cái, là một đứa cháu trai trưởng thành một cái! Hơn nữa là phòng gạch.
Điện gia dụng cái gì cũng là một người một bộ.
Còn có đồng hồ, trước kia chỉ người đứng đầu trong nhà mới có, hiện tại một người một cái!
Nghe nói bọn hắn tổng cộng thu 20 vạn tiền hàng, nhưng lại phân chia ra cho mỗi nhà, mỗi nhà kỳ thật cũng không được mấy vạn, đều tiêu xài gần hết rồi.
"Người mua không đòi được tiền, liền kéo máy cày, nghe nói căn nhà vừa đắp kín xong đã bị người ta bới ra, đem gạch đều lấy đi." Từ Mai nói ra.
Biểu cảm trên mặt cô ấy nhìn có chút hả hê, lại có chút không đành lòng. Điểm không đành lòng ấy hoàn toàn là đối với Lý Tiểu Giang.
Hoa Chiêu cũng hỏi: "Lý Tiểu Giang hiện tại ra sao rồi? Cô biết không?"
Từ Mai lắc đầu, sau ki chấm dứt kinh doanh cô đã không gặp qua Lý Tiểu Giang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-188.html.]
Hoa Chiêu gật đầu, lại hỏi: "Lý gia không tìm tới các người gây phiền toái sao?"
"Làm sao có thể không tìm? Tôi chính là vì chuyện này mới đến đấy." Từ Mai nói ra: "Hai ngày nay bọn hắn liên tục chắn ở cửa rồi, người đến rất nhiều, nam nữ già trẻ đều có, tôi đoán chừng một nửa người Lý gia thôn đều đã đến, mấy người chúng ta có đánh cũng không đánh lại…"
Hơn nữa cũng không dễ đánh.
"Lúc từ đầu mấy người tới đều là đàn ông, Lưu Tiền dẫn người đánh họ bỏ chạy, sau đó lập tức có người già trẻ nhỏ và phụ nữ tới khóc than cho người đàn ông nhà bọn họ, đòi chúng ta tiền thuốc men." Từ Mai nói ra: "Về sau mấy người đàn ông cũng đến, nhưng phụ nữ trẻ nhỏ đứng ở phía trước, mấy người Lưu Tiền cũng không dễ động thủ."
Việc buôn bán của bọn họ cũng dừng hai ngày nay rồi, đồ đã làm xong cũng không thể ra cửa đi bán, vừa ra khỏi cửa liền bị đoạt rồi!
Quả thực là một phường trộm cướp!
Cô ấy thật sự không còn biện pháp rồi, leo tường đi ra tìm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhíu mày: "Bọn hắn tiến vào sân nhỏ? Đánh các người sao?"
"Cái kia thật không có, nếu thực đến bước kia, Lưu Tiền cũng không thể nuông chiều bọn hắn." Từ Mai nói.
Kỳ thật cũng là bởi vì mười người Lưu Tiền đều ở độ tuổi tráng niên, một người có thể đánh nhiều người, người Lý gia cũng không giám xông tới, nếu như giống như lúc trước chỉ có Trương Quế Lan cùng Từ Mai, lại thêm ba người đàn ông, bọn hắn đã sớm đem sân nhỏ san bằng rồi.
Hoa Chiêu đã đem bọn hắn bẫy thảm rồi! Hiện tại nếu Hoa Chiêu ở trước mặt bọn hắn, bọn hắn sẽ hận không thể uống m.á.u ăn thịt của cô!
Thứ mà cô phá hủy lần này không phải là công việc kinh doanh, mà là hy vọng của họ!
Hạt hướng dương đó, không có cô thật sự không thể trồng được, mà bọn hắn đã làm mất lòng người rồi, về sau làm sao có thể kiếm tiền?
Người mua lôi đồ đạc đi, đập phá nhà cửa thì sao? Không sao, những vật kia khi đến tay đều là hàng đã xài rồi, không đáng tiền, đó cũng không phải là những gì người ta muốn đấy, cho nên người mua đến khu nhà cũ của Lý gia cũng đập phá, cướp đi tất cả tài sản có giá trị mà họ nhìn thấy.
Lý gia còn không dám đi báo cáo.
Một mình làm buôn bán bán, số lượng lại cực lớn, đi báo cáo? Đó là chui đầu vào lưới!
Đến lúc đó bọn hắn chẳng những tan cửa nát nhà mà còn có thể mất mạng.
Nghe thấy người Lý gia còn có lý trí, Hoa Chiêu cũng yên tâm hơn một chút.
Nhưng tiếp tục để cho bọn hắn làm như vậy cũng không được.
"Tôi quay trở lại đi xem." Cô nói ra.
"Đừng đừng đừng! Cô muốn làm gì?" Từ Mai lại càng hoảng sợ, nhanh chóng ngăn cô lại: "Bên ngoài cô có hai đứa bé, trong bụng còn có một! Cô muốn làm gì? Tôi đến đây không phải để cho cô đi đối phó với người Lý gia đấy, tôi đến là muốn nhờ cô nói với Diệp Danh một tiếng, xem anh ta có biện pháp gì không."
Hoa Chiêu cười: "Tôi không muốn đến tìm nhà họ Lý. Tôi cũng muốn quay về tìm anh cả. Ở đây gọi điện thoại cũng không tiện."
Điện thoại cũng ở trong phòng điện thoại, bên cạnh còn có người, cô còn có thể nói cái gì?
"Như vậy ah." Từ Mai thở phào: "Vậy được. Nhưng cũng phải ngày mai a, hôm nay đã quá muộn, ngày mai cô hãy ngồi xe trở về."
Hôm nay cô ấy đến đây bằng xe đạp, suốt một quãng đường lên núi, thật sự làm cô ấy mệt mỏi quá sức.
"Cô cũng đừng đi rồi, tôi tìm xem có thể tìm một chỗ cho cô nghỉ ngơi một ngày không. Ngày mai chúng ta cùng nhau trở về đi." Hoa Chiêu nói.
Đi đường núi trời tối quá nguy hiểm.
Từ Mai không nghĩ tới đây còn có thể ngủ lại, nếu như có thể thì tốt..., cô cũng không muốn đi đường buổi tối, vừa nguy hiểm, lại sợ hãi.
Đại viện quy củ rất nghiêm, nhưng cũng có một nhà khách nhỏ, tiếp đãi lãnh đạo thỉnh thoảng tới thị sát hoặc là đoàn văn nghệ đến biểu diễn cái gì đấy, ngay ở cửa ra vào có một dãy nhà.
Từ Mai được sắp xếp ở đó một đêm.
Diệp Thâm lại có chút không yên lòng việc Hoa Chiêu trở về, liên tục dặn dò: "Em đi về nhà nói chuyện với anh cả, chính mình ngàn lần không thể ngang nhiên xông đến."
"Đã biết đã biết, em sẽ không đưa bảo bảo ra đùa giỡn đấy." Hoa Chiêu vỗ vỗ bụng nói ra.
Động tác này dọa Diệp Thâm nhảy dựng, lập tức nắm lấy tay của cô: "Đừng lộn xộn! Em đánh nó làm gì? Sẽ đem nó đánh hư!"
Hoa Chiêu cười cười áp vào trong n.g.ự.c anh: "Em cũng không dùng sức, anh đoán xem là trai hay gái? Là một đứa hay hai đứa?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Thâm ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến vấn đề này: "Nam nữ không quan trọng, nhưng là, không thể tiếp tục là sinh đôi à nha?" Cái tỷ lệ này cũng quá nhỏ.
Hoa Chiêu đem tay phải đặt ở trên bụng, cuối cùng vẫn nhịn được xúc động muốn xem xét. Cũng không biết cái dị năng ở tay phải của cô có phóng xạ hay không…Hay là thôi đi, đợi đến lúc đủ thời gian đi bệnh viện làm siêu âm là biết.
Nhớ tới tay phải, cô lại nghĩ tới Tề Hiếu Hiền.
Sau khi rời khỏi đây có thời gian sẽ đi thăm bà ta một chút, cô đột nhiên rời đi, đoán chừng đã đem Tề Hiếu Hiền gấp chết.
Từ khi phát hiện Tề gia thay thuốc, Hoa Chiêu vẫn đang tiếp tục cho Tề Hiếu Hiền uống rượu thuốc…Lúc trước đã cùng ông nội nói rồi, sẽ đem bệnh của bà ta chữa cho tốt.
Nhưng lúc này sẽ không thông qua tay ai nữa, lúc Hoa Chiêu hoặc là Diệp Thư đưa tới, đều tận mắt nhìn Tề Hiếu Hiền uống xong, sau đó bọn họ đến cái chai cũng mang về.
Mỗi lần Tề Thư Lan đứng ở một bên biểu cảm cũng rất đặc sắc.
Tề Hiếu Hiền cứ như vậy chậm rãi tốt lên, bây giờ đã có thể đi đường rồi, có thể nói chuyện, sinh hoạt có thể tự gánh vác rồi, chỉ là không lưu loát bằng trước kia.
Nghe nói Tề Thư Lan đã sớm chăm sóc bà ta nữa, Tề Hiếu Hiền lại bắt đầu sống một mình rồi.
Hoa Chiêu đoán chừng, chỉ cần cho thêm một lần cuối cùng, đến lúc đó cô cũng nên hỏi một chút về người trên tấm ảnh rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu cùng Từ Mai mang theo hai đứa bé ngồi xe vào thành phố.
Trên xe còn gặp Tô Nguyệt, ngồi bên cạnh cô, cách một lối đi nhỏ, trong n.g.ự.c còn ôm Tô Hạo.
Hoa Chiêu làm như không nhìn thấy.
Tô Nguyệt nhưng suy nghĩ cả buổi, lại chủ động nói chuyện với Hoa Chiêu: "Chị dâu Diệp vào thành phố mua đồ à?"
Hiện tại người ta vẫn có thói quen dùng họ của nhà trai để gọi nhà gái.
"Đúng vậy a, cô cũng vào thành phố ah." Cô ta đã mở miệng, Hoa Chiêu liền cùng cô ta nói chuyện một chút.
Tô Nguyệt nhưng lại vỗ vỗ đứa bé, đỏ vành mắt: "Tôi vào thành phố mua sữa bột cho Hạo Hạo, sữa của thằng bé đã hết rồi."
Hoa Chiêu nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nhìn thoáng qua đứa bé nằm yên trong n.g.ự.c cô ta, cũng quá đáng thương đấy.
Từ sau khi trở thành một người mẹ, cô liền đặc biệt không thể nhìn mấy đứa bé chịu khổ.
"Hắn lớn như vậy rồi, đem thức ăn chế biến cho cẩn thận là tốt rồi, mài nhỏ nấu nát cho thằng bé ăn cũng được, vừa dễ dàng lại có thể ăn no bụng. Một tháng nếu có thể ăn được 3 cân trứng gà, sẽ tốt hơn." Hoa Chiêu nói ra.
Lúc này trứng gà đều nhỏ, 3 cân đoán chừng cũng chỉ tầm 30 quả, có thể một ngày một quả rồi.
Tô Nguyệt lại lắc đầu: "Bác sĩ nói dạ dày thằng bé yếu, không ăn được thức ăn của người lớn, hơn nữa ăn vào liền tiêu chảy, vài ngày sau cũng không tốt."
Cái này là tuần hoàn ác tính rồi, giai đoạn trước dinh dưỡng không được bổ sung đầy đủ, giai đoạn sau sẽ có vấn đề về đường ruột, sau đó thì viêc hấp thụ chất dinh dưỡng càng không tốt cơ thể lại càng kém phát triển.
Chính giữa cần một quá trình điều trị tỉ mỉ.
Không biết tại sao cha ruột không thể dựa vào, cô cô này cũng không đáng tin cậy.
"Cô có thể từng chút từng chút thử thăm dò, lần thứ nhất chỉ cho ăn một muôi, sau đó xem tình huống rồi tăng lên…"
Hoa Chiêu còn chưa nói xong, đã bị một chị dâu ở hàng phía trước đánh gãy.
Một người phụ nữ tầm 30 tuổi quay lại, liếc nhìn Tô Nguyệt rồi nói với Hoa Chiêu: "Không cần phiền toái như vậy đâu, người ta cho Hạo Hạo ăn đồ ăn của người lớn bình thường."
Mỗi ngày ăn thức ăn khô khó nuốt đấy, còn bị tiêu chảy, cho nên mới gầy như vậy, cũng chỉ có Hoa Chiêu là người mới nên không biết.
Tô Nguyệt mắt đỏ hoe nói: "Đúng vậy a, thằng bé sữa bột không đủ uống, tiêu chảy cũng chỉ có thể ăn cơm." Nói xong liếc nhìn Hoa Chiêu.
Chuyện Hoa Chiêu nói muốn đưa cho cô ta sữa bột cô ta đã nghe nói, kỳ thật cô ta rất đồng ý. Cô ta khác với anh trai của mình, cô ta cảm thấy mọi người trợ giúp cô ta một chút là chuyện nên làm đấy, bọn hắn khó khăn, người khác lại có năng lực, cô ta tiếp nhận một chút trợ giúp thì làm sao vậy?
Nhưng anh trai lại nóng nảy.
Nghĩ đến cái gì đó, hai mắt Tô Nguyệt sáng lên, nhưng nhìn người xung quanh, liền không nói gì.
Dường như có nhiều người không thích Tô Nguyệt, một người phụ nữ ở hàng phía trước quay đầu lại liếc cô ta một cái rồi nói ra: "Mọi người cũng đã nói với cô không uống sữa bột cũng được, trước đây bọn trẻ không có sữa bột vẫn tốt đấy, nếu cô là một chút đồ ăn đứng đắn cho trẻ nhỏ thì tốt rồi, đừng mỗi ngày cháo kê, cháo gạo, cháo ngô, còn quá loãng đấy, cô đem rau quả cùng thịt hầm cách thủy rồi nghiền nát cho thằng bé ăn một chút! Mỗi ngày húp cháo, người tốt cũng bị cô cho uống đến bệnh!"
Nước mắt Tô Nguyệt rơi xuống: "Thế nhưng mà thằng bé không chịu ăn, mỗi lần ăn thịt còn tiêu chảy…"
"Nó ăn cái gì mà không tiêu chảy?" Người phụ nữ tức giận nói.
Người bạn ngồi chung lập tức kéo cô ấy một cái, không cho cô ấy nói tiếp, hoà giải nói: "Tô Nguyệt tuổi còn nhỏ, sẽ không biết chăm sóc đứa nhỏ cũng bình thường."
Người phụ nữ đó tính tình nóng nảy, tiếp tục nói: "Nhỏ cái gì mà nhỏ, nhìn nhỏ, thực tế cũng 17 rồi, qua hai năm chính mình cũng sẽ làm mẹ rồi! Hơn nữa không phải nói trong nhà có mấy cháu trai đều là cô ta nuôi lớn sao?"
Nhưng người bạn đồng hành của cô ấy tính tình khá tốt, vừa cười vừa nói: "Khả năng chị dâu của cô ấy có sữa nên phương pháp chăm sóc đứa bé không giống."
"Không giống thì không học được sao? Mấy người trên lầu chúng ta có mấy người không có sữa đấy, không phải đã nói cho cô ta biết hơn 100 lần cách chăm sóc đứa nhỏ sao? Cô ta học được một chút sao?"
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, vị chị dâu này tính tình không phải nóng nảy bình thường ah, nhưng nói rất có lý.
Người phụ nữ kia xác thực rất tức giận, cô ấy chính là một trong những người không có sữa, cô ấy có 3 đứa bé, mỗi đứa bé sữa cũng không đủ uống, cô ấy lại phải đi ra ngoài làm việc, ban ngày không về nhà được, cho nên bình thường cũng chỉ kiên trì không đến bốn năm tháng đã tự động cai sữa rồi.
Lúc trước vì nuôi sống ba đứa bé, cô ấy đã rất đau lòng.
Cũng may trả giá liền có hồi báo, hiện tại ba đứa bé đều lớn rồi, còn rất khoẻ mạnh đấy.
Những kinh nghiệm quý giá này, lúc ấy cô ấy đã dạy cho Tô Nguyệt từng chút một rồi, phàm là có chút để tâm ai cũng có thể học xong, nhưng Tô Nguyệt lại không học được!
Hơn nữa lúc trước sau khi chỉ dạy mấy lần, Tô Nguyệt liền mỗi ngày ôm đứa nhỏ đến nhà cô…Sao một ngày cô mới kịp phản ứng, người ta là muốn để cô hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ rồi!
Cô tức giận đến mức không muốn quan tâm nữa.
Thân thể Hạo Hạo vẫn kém như vậy, càng thấy cô càng tức giận.
Tô Nguyệt lúc này chỉ biết khóc.
Người phụ nữ chỉ liếc cô ta một cái, lại nhìn về phía Hoa Chiêu, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng lại nuốt trở vào, chỉ nói: "Tôi gọi là Cao Tú Anh, ở tầng ba khu số hai dãy nhà Đông, cô không có việc gì thì mang đứa nhỏ tới nhà tôi chơi."
Cô nhìn Hoa Chiêu rất thuận mắt đấy, người thiện lương, cũng không quá ngốc, chỉ là quá ít kinh nghiệm, bị Tô Nguyệt nhỏ vài giọt nước mắt đã bị lừa, về sau cô phải nhắc nhở một chút.
Hoa Chiêu cảm giác được thiện ý của cô ấy, cười sáng lạn: "Chị dâu xin chào, tôi gọi là Hoa Chiêu, lúc rảnh sẽ đi tìm chị chơi."
Rốt cuộc đã nhìn thấy một người thuận mắt, có thể để cho cô "Đánh vào" nhóm người trên lầu rồi.
Xe rất nhanh đã đến một khu chợ nông sản ở ven thành phố, Hoa Chiêu cùng Từ Mai xuống xe. Những người khác hoặc là xuống xe mua thức ăn, hoặc là tiếp tục ngồi, ô tô sẽ đưa các cô đến cửa ra vào của đơn vị mỗi người.
Đây là xe đưa đón của họ, lộ trình cố định, không thể làm trễ giờ làm của người khác.
Hoa Chiêu muốn đến Diệp gia phải tự mình chuyển xe.
Hôm nay là cuối tuần, nếu Diệp Danh không làm thêm giờ..., khả năng cao là sẽ về nhà thăm cha mẹ.
Huh…Cha bình thường sẽ không gặp được đấy, nhưng mẹ nếu không có việc gì thì sẽ luôn ở nhà.
"Tôi không đi tiếp nữa, tôi sẽ quay trở lại xem bên kia thế nào rồi, tự cô vào đi thôi." Từ Mai đem Hoa Chiêu cùng hai đứa bé đưa đến cửa lớn của đại viện, liền chào tạm biệt rồi.
Hoa Chiêu vừa mới đẩy hai đứa bé vào cửa lớn, một chiếc xe Jeep đột nhiên ngừng tại bên người, Diệp Thư mở cửa xuống, kinh ngạc và vui vẻ nói: "Em sao lại trở về rồi hả? Cũng không nói trước một tiếng! Bọn chị vừa định đi thăm em!"
Hoa Chiêu nhìn vào trong xe, lái xe chính là Diệp Danh, bên trong còn có Miêu Lan Chi cùng Văn Tịnh.
Những người khác cô cũng không thấy ngạc nhiên lắm, nhưng Văn Tịnh, ngày hôm qua vừa mới từ nhà cô trở về, hôm nay lại muốn đi ah. . .
Miêu Lan Chi đã xuống xe, kêu lên tâm can bảo bối sau đó đem Thúy Vi ôm vào trong ngực: "Vài ngày không thấy, làm bà nội nhớ muốn c.h.ế.t rồi!" Nếu không phải người ta không cho mang theo mẹ, bà cũng muốn theo quân với con trai rồi.
Thúy Vi tính tình so với Vân Phi còn gấp hơn, bình thường cũng hoạt bát, luôn làm người khác ưa thích, thích cười với mọi ngươi, thích duỗi cánh tay nhỏ ra cho ngươi nhà ôm, cho nên dưới tình huống bình thường, tất cả mọi người sẽ ôm con bé trước…
Diệp Thư cũng đem Vân Phi bế lên, người một nhà vô cùng cao hứng mà đi bộ trở về.
Văn Tịnh ngồi ở trong xe không xuống dưới, cô ta quay đầu nhìn Diệp Danh, nhìn thấy trong mắt của anh, ngoài miệng đều là nụ cười ôn nhu.
Diệp Danh cũng thích cười, và hầu như luôn mỉm cười, nhưng cô ta biết rõ cười với cười cũng khác nhau đấy, nụ cười bình thường càng giống một cái mặt nạ hoàn mỹ.
Nhưng hiện tại tuyệt đối không phải.
Dường như anh chưa bao giờ cười với cô ta như thế này trước đây, cười rất dịu dàng, âu yếm, như thể trong mắt của anh chỉ có đối phương vậy.
Rốt cuộc là cười với bọn nhỏ hay là mẹ của chúng vậy? !
Văn Tịnh nhìn về phía trước, phương hướng Diệp Danh cười chính là chỗ Hoa Chiêu.
… Cho nên nói nội tâm lệch lạc thì con mắt cũng trở nên lệch lạc, bọn nhỏ rõ ràng cũng ở bên kia.
Đến nhà, Diệp Danh đương nhiên lập tức rửa tay thay quần áo ôm đứa nhỏ, lúc này trong mắt thật sự không có những người khác.
Hoa Chiêu lại không muốn chậm trễ thời gian, trực tiếp đem chuyện nói với anh luôn rồi.
Nụ cười trên mặt Diệp Danh nhạt xuống một chút, hỏi cô: "Em muốn giải quyết chuyện của Lý gia như thế nào?"
Hoa Chiêu cũng rất khó xử, đem người đuổi đi, người ta chân dài, còn có thể trở về. Vậy cũng chỉ có thể làm cho bọn hắn sợ, không dám tới.
Làm cho người ta "Sợ", cái này chính cô không thể tự làm được, còn phải xem Diệp Danh.
Diệp Danh cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Biện pháp cũng không phải là không có, anh đi ra ngoài hỏi một chút."
"Biện pháp gì? Sẽ không gây khó xử chứ? Đừng làm chuyện ngoài luồng gây phiền phức cho gia đình." Hoa Chiêu nói ra: "Nếu không được em sẽ nghĩ biện pháp khác."
Cô cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, chỉ là cái chủ ý kia chính cô cũng không hài lòng lắm.
Diệp Danh nhìn cô cười cười, cô em dâu này thật sự rất hiểu chuyện, cái gì cũng đặt gia tộc lên đầu. Không giống những người con dâu khác trong tầng lớp này, một khi gả vào nhà cao cửa rộng, liền không biết mình là ai rồi, khắp nơi diễu võ dương oai, gây phiền toái cho người trong nhà.
Văn Tịnh nhéo nhéo góc áo, cười cười cười! Có cái gì buồn cười hay sao? Lại gây rắc rối cho người trong nhà, anh ta còn cười!
"Biện pháp này cũng phải đi ra ngoài hỏi một chút xem có được hay không." Diệp Danh nói xong không nỡ mà đem đứa nhỏ trả lại cho Hoa Chiêu, đứng dậy liền đi ra ngoài rồi.
Anh muốn làm gì, hiện tại không phải chỉ một câu là xong, còn phải đi ra ngoài sắp xếp.
Anh cả đã nói như vậy, Hoa Chiêu liền an tâm chờ.
Cái này lại hợp ý Miêu Lan Chi, bà ôm đứa này một cái, ôm đứa kia một cái, lần lượt thử quần áo mới cho hai bảo bảo. Vài ngày không thấy, bà lại tìm người làm một đống quần áo mới cho bọn chúng.
"Chị gần đây như thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư: "Người kia còn theo dõi chị sao?"
"Gần đây không thấy hắn, đoán chừng là không còn tâm tình rồi, Mã Thành Công cùng hắn quan hệ rất tốt." Diệp Thư nói ra.
Anh em bên kia còn sống c.h.ế.t chưa rõ, bên này nếu hắn còn có tâm tư theo đuổi bạn gái? Nếu Mã Quốc Khánh là loại người này, cô càng xem thường hắn!
"Mã Thành Công kia hiện tại thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nghe nói tính mạng giữ được rồi, hiện tại còn hôn mê." Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu gật gật đầu, không chết, cô cảm thấy an tâm hơn.
Cái người này cô có thể cứu, nhưng vì hắn đã làm những chuyện kia, cô sẽ không cứu. Mặc dù như vậy cô cũng không hi vọng người ta chết, bằng không thì trong lòng cô sẽ cảm thấy không ổn.
Hoa Chiêu cười thầm, sau khi trở thành một người mẹ cô có vẻ mềm lòng hơn rồi, nếu như là kiếp trước, đụng phải loại chuyện này, mặc kệ Mã Thành Công sống hay c.h.ế.t cô cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Văn Tịnh ngồi ở một bên, không nghe Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nói chuyện, mà là lại gần Miêu Lan Chi giúp bà thay quần áo cho hai đứa bé.
Miêu Lan Chi ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không dám nói gì, sợ lại kích thích cô ta.
Văn Tịnh nhìn hai đứa bé, cô ta phải làm quen với chúng trước đã ...
Nhanh đã đến giữa trưa, Hoa Chiêu đang chuẩn bị đi làm cơm, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, dọa hai đứa nhỏ giật mình, lập tức bĩu môi khóc lên.
Bọn chúng lần đầu nghe thấy âm thanh chói tai như vậy.
Hoa Chiêu lập tức đau lòng c.h.ế.t mất, nhanh chóng đi qua trấn an bọn nhỏ.
Diệp Thư cầm điện thoại, nghe được vài câu, vẻ mặt trở nên khó coi.
Hoa Chiêu trong lòng nhảy dựng: "Là ai đã xảy ra chuyện?"