Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:38
Lượt xem: 123
Hoa Chiêu cũng nhìn về phía người phụ nữ kia, lớn bụng, hình như mới năm sáu tháng, tuổi không lớn lắm, mới ngoài 20 tuổi, ngồi trong bóng râm nói chuyện với cô.
Hai người phụ nữ bên cạnh, có một người đang kéo một đứa bé hơn 1 tuổi, cũng tò mò nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu không nói gì, đẩy xe của hai đứa bé đến gần các cô.
Ánh mặt trời chói chang đã lùi xa, cô cũng tiến tới bóng râm dưới tán cây, vẻ mặt của những người phụ nữ ở đối diện đều là sững sờ.
Từ lâu họ đã nghe nói người phụ nữ mới tới rất xinh đẹp, nhưng không ngờ lại xinh đẹp như vậy.
“Xin chào các chị dâu, tôi là người mới đến đây, tôi tên là Hoa Chiêu.” Hoa Chiêu đến gần bọn họ, tự giới thiệu mình.
Mấy người phụ nữ bừng tỉnh.
"Xin chào, xin chào, đây là hai đứa con của cô à? Cô đã sinh con rồi à?" Một người phụ nữ đang dỗ dành một bé trai một tuổi ngạc nhiên hỏi.
Lời này hỏi cũng rất được đấy, không phải cô sinh cô mang vào đây để làm gì? Hơn nữa theo quân cũng có yêu cầu đấy, và trẻ vị thành niên không phải là người thân trực tiếp không được phép mang theo.
Hoa Chiêu cười cười: "Là tôi sinh đấy."
"Ôi! Tôi thật sự không nhìn ra! Nhìn vòng eo nhỏ nhắn của cô, giống như cô chưa từng sinh con vậy. Lúc mang thai không tăng cân sao?", Người phụ nữ hỏi.
Hoa Chiêu nhìn cô ta đang kéo tay một đứa bé, đối chiếu với thông tin thu được, nhóm nội thành chỉ có một người chị dâu có một bé trai hơn một tuổi, họ Dương, tên là Dương Phương.
“Tôi cũng tăng cân một chút, nhưng sau đó lại giảm cân.” Hoa Chiêu nói.
"Sao cô lại gầy được?" Người phụ nữ mang thai vượt lên trước truy hỏi.
Hoa Chiêu nhìn cô ta, cũng đoán được tên của cô ta, Lý Mỹ Quyên.
Cô quét mắt nhìn Lý Mỹ Quyên, bộ dáng ngược lại không tệ, chỉ là hơi mập một chút, tầm 75- 80 cân, trách không được cô ta sốt ruột.
"Ăn ít cơm, vận động nhiều, liền gầy." Hoa Chiêu nói.
Về bí quyết giảm cân của bản thân, cô không thể chia sẻ cho người khác, chia sẻ cũng vô ích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Mỹ Quyên bĩu môi, phương pháp đơn giản như vậy ai mà không biết? Nhưng được mấy người có tác dụng? Nói cũng giống như không nói.
Hai người phụ nữ khác chỉ ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu một chút, cũng không hỏi cô giảm cân như thế nào, bọn họ cũng không béo. Cái thời đại này muốn béo lên, cho dù là lúc mang thai, cũng không dễ dàng.
Họ cũng đồng ý với phương pháp của Hoa Chiêu, ăn ít một chút liền gầy! Ai như Lý Mỹ Quyên, mỗi ngày muốn ăn đến phát điên rồi, thường xuyên nghe thấy cô ta ở trong phòng hô đói, bắt người đàn ông của cô ta phải đến từng nhà để xin ăn.
Nếu người đàn ông của cô ta không đi, cô ta liền gào hét lên, rồi hôm sau tự mình đến cửa để đòi bằng được.
Phần thịt trên người của cô ta là được hàng xóm của cả khu nhà nuôi ra đấy.
Cô ta còn lười, từ khi mang thai về sau thì cái gì cũng không làm nữa, mỗi ngày chỉ xuống lầu ngồi trong chốc lát, liền coi là vận động rồi.
Hoa Chiêu cũng tìm bồn hoa bên cạnh ngồi xuống, hai bảo bảo ở trước người.
Đứa con trai một tuổi của Dương Phương cùng bé gái tầm một tuổi của một người phụ nữ khác tò mò đi tới, và nhìn vào chiếc xe đẩy.
Bé gái đang nhìn bọn trẻ còn bé trai kia thì không phải, nó đang nhìn cái xe đẩy.
Lảo đảo đi đến bên cạnh xe đẩy, nắm lấy không buông tay, "Ah ah ah!" Mà vuốt.
Hoa Chiêu lại thiếu kinh nghiệm ở chung với mấy đứa trẻ, không biết có ý tứ gì, nhưng hai người phụ nữ khác có kinh nghiệm liền đoán được.
"Không thể ngồi không thể ngồi, đây không phải là của con, là của người ta đấy." Dương Phương kéo con trai nhưng ánh mắt lại nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu…
Đứa bé trai không được thỏa mãn, lập tức không chịu, vậy mà một tay túm lấy quần áo Vân Phi, muốn đem nhóc đẩy ra ngoài.
Bộ n.g.ự.c nhỏ của Vân Phi thoáng cái liền đ.â.m vào trước thành xe.
Chuyện này không thể được, Hoa Chiêu vội vàng ngăn cản, nhưng cô chưa kịp tiếp cận thì bàn tay nhỏ của Vân Phi đã tát vào mặt cậu bé.
"BA~" một tiếng, đứa bé trai ngay lập tức bật khóc.
"Ai nha! Đứa trẻ nhà cô sao có thể lợi hại như vậy!" Dương Phương đau làm mà ôm lấy con mình xem xét một hồi.
Đương nhiên nhìn không ra cái gì, con trai của cô ta da đen, hơn nữa Vân Phi mới bảy tháng, cũng không được di truyền sức mạnh của mẹ, chỉ là so với đứa nhỏ bình thường thì sức lực lớn hơn một chút mà thôi.
Hoa Chiêu nắm quần áo Vân Phi, kéo cúc áo bị bật ra xuống, cười nói: "Thật sự xin lỗi ah, tôi cũng không nghĩ tới phản ứng của thằng bé lại lớn như vậy, nhưng con của cô khí lực cũng không nhỏ ah."
"Đó là vì cúc áo của con cô không được may đúng cách. Con trai tôi thường không có nhiều sức lực như vậy." Dương Phương hô.
Con trai còn ở bên cạnh oa oa khóc, đau lòng c.h.ế.t cô ta rồi.
Lý Mỹ Quyên vui vẻ ở một bên xem trò vui, nói với Hoa Chiêu: "Xem đứa nhỏ này khóc đến quá đáng thương đấy, nó muốn ngồi xe nhỏ này, cô hãy cho nó ngồi một chút, chỉ ngồi một lát cũng không hư được."
Dương Phương cũng ôm con mình nhìn về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu thầm nghĩ mà trợn trắng mắt, nhưng cô nhịn được.
Bỏ qua những vấn đề khác, đơn thuần cho đứa bé kia mượn xe đẩy một chút xác thực không phải vấn đề gì. Đặc biệt trong mắt người thời nay, lại càng không có chuyện gì to tát, nếu cô không chia sẻ, liền lộ ra vẻ keo kiệt không hữu nghị rồi.
Dù sao con trai bị thằng bé kia kéo một cái nó cũng đã trả trở về rồi, Hoa Chiêu liền hào phóng một chút.
Cô ôm Vân Phi ra: "Để cho thằng bé ngồi a."
Dương Phương hài lòng, không nói hai lời liền đem con trai cô ta nhét vào.
Con của cô ta cũng thoả mãn rồi, ngồi xuống liền dừng khóc.
Nhưng Thúy Vi tức giận, đưa tay lại một cái tát vỗ vào trên bờ vai thằng bé kia.
Ngồi bên cạnh cô bé luôn là anh trai! Hơn nữa nó lại vừa đánh nhau với anh trai mình!
Hoa Chiêu xấu hổ, lần đầu tiên phát hiện hai đứa bé còn bạo lực như vậy đây này? Đụng phải người mình không thích liền dám động tay.
Cô không biết thói quen này có tốt hay không, nhưng tốt hơn là bị bắt nạt và sợ đánh trả, đúng không?
"Ai! Cô xem hai đứa bé nhà cô cũng lợi hại thật đấy! Một đứa đã như vậy, đứa thứ hai cũng như thế này!" Dương Phương như bắt được lý do liền hô to.
Hoa Chiêu không nói lý với cô ta, kéo bàn tay nhỏ của Thúy Vi nói với con bé: "Không thể chủ động đánh người khác ah, không thể ra tay trước!"
Không có gì sai khi ra tay, nhưng không thể làm điều đó trước!
Thúy Vi nhíu mày nhìn cô.
Mẹ của bé gái, Đào Thanh đột nhiên cười hỏi: "Bọn chúng được mấy tháng rồi?" Cô ta thấy bộ dạng nhíu mày của Thúy Vi rất thú vị, giống như nghe hiểu như vậy.
"7 tháng rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Vậy quá nhỏ rồi, cái gì cũng nghe không hiểu." Đào Thanh cười nói.
Hoa Chiêu cười cười, cô cảm thấy con bé có thể nghe hiểu, hai tiểu gia hỏa này, chỉ số thông minh đoán chừng đã như đứa trẻ hơn 1 tuổi, chỉ có điều quá nhỏ chưa nói được mà thôi.
Thúy Vi còn nhướng mày lên, vươn tay lên với Hoa Chiêu, mẹ không cho con bé đánh người, con bé cũng không muốn ngồi ở đây nữa!
Hoa Chiêu đành phải đem con bé cũng ôm ra, mỗi đứa một bên đùi.
Điều này lại làm trống thêm một chiếc xe nôi nữa.
Dương Phương lập tức nói với Đào Thanh: "Nhanh cho con gái cô cũng ngồi một chút, chiếc xe này nhìn có vẻ hiếm có, cửa hàng bách hoá không thấy bán đấy."
Đào Thanh lại đem đứa nhỏ bế lên: "Tôi cũng đã xuống nửa ngày, phải trở về nhà thu dọn một chút để chuẩn bị nấu cơm rồi. Mấy đứa nhỏ ở nhà, còn không biết sẽ gây lộn xộn thành bộ dáng gì nữa rồi, tôi phải nhanh đi về nhìn xem."
Nói xong cười cười với Hoa Chiêu, ôm đứa nhỏ rời đi nha.
Dương Phương bĩu môi với bóng lưng cô ta, làm như không có việc gì quay người đẩy xe đẩy đi vài vòng trong công viên.
Hoa Chiêu cũng không lên tiếng, ôm hai bảo ảo ngắm phong cảnh.
Bọn chúng hiện tại nhìn thấy cái gì đều kỳ lạ quý hiếm.
"Nghe nói cô là người nông thôn à? Nhưng người đàn ông của cô là người nội thành sao?" Lý Mỹ Quyên mở miệng hỏi.
Hoa Chiêu gật gật đầu.
"Vậy cô có tư cách ở trên lầu đấy, sao cô không đến?" Lý Mỹ Quyên nói: "Nếu không tôi cùng chồng mình nói một chút, để anh ấy đổi lại phòng ở cho các cô?"
Hoa Chiêu nghĩ đến hai chữ "Tư cách", kỳ thật mặc kệ là xuất thân gì, muốn nghỉ ngơi ở đâu bên trên cũng không có quy định, tùy tiện chọn. Nhưng ở trong mắt những người khác, hiển nhiên cần "Tư cách" rồi.
"Không cần." Hoa Chiêu nói ra: "Hai đứa bé nhà tôi còn nhỏ, ở nhà trệt phù hợp hơn, tránh khỏi bọn chúng nửa đêm vừa khóc, cả tòa lâu liền không có cách nào nghỉ ngơi."
Lý Mỹ Quyên lập tức nhớ tới ở trên lầu nhà cô ta, đúng là một nhà Dương Phương, con trai tối nào cũng gào thét, làm cô ta cũng muốn dọn nhà!
"Cũng đúng, đứa trẻ còn nhỏ ở nhà trệt mới phù hợp, ra ngoài đi dạo cũng không phải trèo lên trèo xuống.” Cô ta lập tức đổi giọng.
"Nhân tiện, cô mua chiếc xe đẩy này ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một chiếc." Cô ta lại hỏi.
"Thân thích tặng đấy, nghe nói là mua ở phía nam." Hoa Chiêu nói.
"Vậy thân thích này của cô khi nào lại đi phía nam? Lại để cho hắn cũng giúp tôi mua một cái chứ." Lý Mỹ Quyên lập tức nói.
Trong cuộc sống hàng ngày ở kiếp trước của Hoa Chiêu, cô rất ít khi gặp phải những loại người này, đối với tính tình quá "thẳng" này cũng không nói nên lời.
Mà đối phương lại có một biểu cảm đương nhiên, giống như cô bất ngờ lộ ra vẻ ngạc nhiên, chuyện bé xé ra to vậy.
"Cái này cũng không chắc lắm, anh ấy cũng là đi công tác phía nam, lúc nào tiếp tục đi còn chưa rõ, còn phải do lãnh đạo định đoạt." Hoa Chiêu nói ra.
"Là thân thích của cô à? Làm việc ở đâu? Cô không phải là ở nông thôn đấy sao?" Lý Mỹ Quyên liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
Hoa Chiêu vẫn không thể không trả lời, thời điểm này mọi người cũng không chú ý quyền riêng tư, hỏi cô cái gì mà không nói, chính là có quỷ.
"Là thân thích của chồng tôi, cụ thể là làm công tác gì tôi thật sự đã quên." Đương nhiên Hoa Chiêu cũng sẽ không nói thật.
Đối với bên ngoài Diệp Thâm chỉ là một người lính bình thường của thành phố, người biết rõ thân phận chân chính của anh đều là người cùng tầng lớp. Những đồng nghiệp bình thường không trong vòng giao tiếp cùng tầng lớp sẽ không ngại bị lộ thân phận.
"Bố mẹ chồng của cô đang làm gì?" Lý Mỹ Quyên lại hỏi.
Hoa Chiêu: ". . . Bọn họ đều về hưu rồi, ở nhà."
Cô có chút ngồi không nổi nữa, đột nhiên thò tay vỗ con muỗi bay ngang qua, mượn cơ hội đứng lên: "Sao lại có nhiều muỗi như vậy à? Không được rồi tôi phải về trước, cũng nên nấu cơm rồi."
"Trên núi muỗi rất nhiều." Lý Mỹ Quyên ghét bỏ nói, nếu không phải vì người đàn ông của mình, cô ta cúng sẽ không tới cái địa phương quỷ quái này, mỗi ngày đều giống như đang ngồi xổm ngục giam vậy.
Vừa rồi hỏi những vấn đề kia, cô ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Thái độ của Hoa Chiêu tự nhiên, cô ta cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa hôm nay cô ta đã xuống nửa ngày, xác thực phải trở về, đói bụng rồi.
Hoa Chiêu đã tìm được Dương Phương đang chơi đùa một góc ở trong vườn hoa, vừa cười vừa nói: "Chị dâu, tôi phải về nhà rồi."
“A, mấy giờ rồi? Cô phải về nhà à?” Cô ta vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Chiêu một tay ôm đứa trẻ, động tác khó khăn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt rồi.
Cô ta không tình nguyện mà nói với con trai: "Mau ra đây, đem xe trả lại cho người ta."
Làm sao con trai cô ta có thể hiểu được? Nghe hiểu càng không đi ra rồi, còn ngồi ở bên trong chơi đùa vui vẻ.
Để dỗ con, Hoa Chiêu buộc một món đồ chơi vào đầu xe, lủng lẳng khắp nơi, cậu bé kia chưa từng nhìn thấy, rất kỳ lạ quý hiếm.
Hiện tại sợi dây buộc món đồ chơi đã bị kéo đứt, món đồ chơi đã ở trong miệng đứa bé kia.
Hoa Chiêu cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn Dương Phương.
"Ah, thật xấu hổ ah, đã bị đứa nhỏ kéo ra rồi, thứ này cũng là do cô khâu không chặt, chẳng may rơi xuống sẽ rơi trên người đứa nhỏ rất nguy hiểm!" Cô ta còn oán trách.
Hoa Chiêu nhịn xuống cảm giác muốn trợn trắng mắt, cười nói với cô ta: "Chị dâu tôi sắp không ôm được nữa."
"Ah, sao cô không đặt một đứa xuống trước ah! Đây không phải là có một chỗ trống sao? Cô có bị ngốc không."
Hoa Chiêu. . . .
"Tôi sợ buông ra bọn chúng lại đánh nhau."
Điều này cũng đúng, đừng nhìn đối phương là đứa trẻ nhỏ, ra tay có thể thực sự lưu loát, xem ra là ở nhà bị chiều hư đấy! Dương Phương nhìn hai đứa bé đang nhíu mày nhìn cô ta, cô ta cũng nhíu mày.
Hai đứa bé này thật là kỳ quái, giống như đã hiểu chuyện vậy, còn biết nhíu mày đây này. Dù sao mặc kệ hiểu chuyện hay không, cái biểu cảm này thật không làm cho người ta ưa thích, Dương Phương lạnh lùng liếc nhìn hai đứa bé.
Cho dù đứa bé có đáng yêu đến đâu, nó sẽ không được tất cả mọi người thích. Một phần đông phụ nữ chỉ thích con ruột của mình, trong mắt họ, con của người khác đều đặc biệt chán ghét.
"Tiểu Bảo, mau đứng lên, người ta phải về nhà rồi!" Dương Phương gọi con trai.
Ai quan tâm đến cô ta?
Hoa Chiêu ôm hai đứa nhỏ đứng ở một bên, cũng là một loại áp lực.
Dương Phương còn gọi vài tiếng, đứa bé kia vẫn không động, cô ta đành phải thò tay ôm lấy.
Kết quả là Tiểu Bảo này không phối hợp, NGAO NGAO NGAO mà bắt đầu khóc, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại không cho cô ta ôm, còn duỗi cánh tay nhỏ ra hướng trên mặt cô ta đánh mấy cái, "Ba ba ba" thanh âm nghe cũng rất đau. Đánh còn chưa đủ nghiền, còn kéo tóc.
Hoa Chiêu kinh ngạc mà trừng mắt, cô chưa thấy qua mấy đứa trẻ, hai đứa nhỏ của cô cũng chưa từng đánh cô như thế này, bọn chúng nếu dám, cô khẳng định cam lòng cho bọn chúng một tuổi thơ trọn vẹn.
Ánh mắt của Hoa Chiêu lập tức làm cho Dương Phương xấu hổ, cô ta tức giận mà túm Tiểu Bảo.
Kết quả Tiểu Bảo quýnh lên, tiểu ra quần.
Dương Phương nhìn nhìn và lôi đứa trẻ ra ngoài.
"Cô nhìn xem, cái này, tôi giúp cô lau a?" Nhưng trên tay cô ta không có bất kỳ vật gì, khăn tay hoặc là khăn mặt, cho nên cô ta chỉ đứng đó không nhúc nhích.
Nụ cười lễ phép trên mặt Hoa Chiêu đã không còn, nhưng cũng không có biểu cảm tức giận: "Không cần, tôi tự mình thu dọn là được."
"Vậy được a, đứa nhỏ này tiểu ra quần rồi, tôi phải nhanh đi về dọn dẹp một chút." Nói xong nhanh như chớp bỏ đi rồi, món đồ chơi vẫn còn trên tay Tiểu Bảo.
Hoa Chiêu không lên tiếng, mắt trợn trừng một cái, sau đó đem Thúy Vi cho ngồi vào trong xe của con bé, một tay ôm Vân Phi, một xe đẩy về nhà.
Cửa nhà đã có khách ở đó.
"Anh cả! Anh đã về rồi! Trở về lúc nào vậy?" Hoa Chiêu nhìn thấy Diệp Danh, cao hứng mà gọi.
Ngữ khí thân thiết giống như đây là anh ruột của cô vậy.
Diệp Thâm cùng Diệp Danh đều cười.
"Vừa trở về lúc sáng." Diệp Danh nói ra.
Anh về nhà buông hành lý, phát hiện Văn Tịnh không ở nhà, liền trực tiếp tới nơi này rồi. Lần này đi công tác thời gian rất dài anh rất nhớ hai đứa bé.
"Các bảo bảo! Còn nhớ rõ bác sao?" Diệp Danh mở hai tay gọi bọn trẻ.
Vân Phi cùng Thúy Vi lập tức vừa vỗ tay vừa cười, vẫn là Thúy Vi duỗi cánh tay nhỏ ra trước bổ nhào qua, để cho anh ôm.
Diệp Danh liền ôm lấy con bé, nếu đây là con gái anh thì tốt rồi!
Nhưng, con của Diệp Thâm cũng giống vậy, đều là những đứa nhỏ đáng yêu của anh.
Vân Phi không được bế, cũng không thất vọng, lập tức thay đổi phương hướng hướng giơ tay với Diệp Thâm.
Diệp Thâm cũng vui vẻ mà đem nhớc con ôm lên.
Ba người vô cùng náo nhiệt đi vào sân nhỏ.
Hoa Chiêu đem xe đẩy để ở một bên, đổ nước giặt quần áo vào ngâm trước, quay người liền đi phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Rất nhanh trong sân tựu bay ra hương thơm nồng đậm.
Lũ trẻ hàng xóm bên cạnh đều chạy ra sân hỏi to: "Nhà ai nấu cơm thơm như vậy?"
Kỳ thật kết quả rất dễ đoán, vốn năm gia đình ở đây, mới nhất cũng đã ở hai ba năm rồi, cô vợ nhà ai có tay nghề thế nào tất cả mọi người đều biết.
Lúc này nơi phát ra mùi thơm cũng rất dễ biết, là một nhà mới tới.
Thật hâm mộ ah!
Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ rồi, bọn nhỏ được dạy dỗ không tệ, ngửi được mùi thơm xong liền đi trở về, giục mẹ của mình nấu những món ăn ngon.
Hoa Chiêu cũng thở phào, nếu như tất cả hàng xóm cũng giống như Dương Phương, Lý Mỹ Quyên, sẽ khiến cô đau đầu rồi.
Cũng may người như vậy chỉ là số ít.
Vài món rau trộn và rau xào được dọn ra trước, còn thức ăn hầm còn trong nồi. Hoa Chiêu dọn xong bàn liền gọi Diệp Thâm cùng Diệp Danh ăn cơm.
Diệp Danh cũng thực đói bụng, bữa sáng anh chưa ăn, hơn nữa anh cũng rất nhớ tay nghề của Hoa Chiêu.
"Anh cả, lần này đi công tác sao lại bận rộn lâu như vậy? Có chuyện lớn gì sao?" Hoa Chiêu cũng ngồi xuống hỏi.
"Chủ yếu vẫn là khảo sát thành phố phía nam, chuyện lớn nha, vẫn còn nghiên cứu." Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Chiêu cười cười: "Có phải là đinh mở cửa thị trường, tự do mậu dịch rồi hả?"
Diệp Danh ngẩn cả người: "Làm sao em biết?"
"Đoán ah." Hoa Chiêu nói rất tự nhiên: "Nhìn thế giới bên ngoài, nhìn lại chúng ta đấy, muốn phát triển, cũng không thể một mực bế quan toả cảng xuống mãi như vậy, muốn tiến bộ, muốn cho dân chúng sống những ngày tốt lành, thì phải phát triển kinh tế."
Diệp Danh bưng chén trà, sững sờ mà nhìn cô vài giây, sau đó cười: "Em sao lại…như vậy" Anh cũng không biết nói như thế nào rồi.
Thật tinh mắt có kiến thức?
Có nhiều người có cái nhìn sâu sắc hơn, nhưng người có thể nắm giữ được hiện thực và có cái nhìn sâu sắc về các sự kiện, tầm nhìn xa của thể giới bên ngoài như con bé còn quá ít.
Mà ngay cả người trong bộ như bọn họ cũng có vài loại âm thanh bất đồng, dám nói được chắc chắn như vậy xác thực rất ít người.
Kỳ quái nhất chính là, dùng thân phận của con bé, sao lại có loại này ánh mắt cùng kiến thức này?
Chỉ có thể là thiên phú dị bẩm nha.
"Có hứng thú đến đơn vị của anh công tác không?" Diệp Danh nói xong nghĩ đến cái gì, bổ sung nói: “Chờ đến khi em thi vào đại học rồi tốt nghiệp.”
Hoa Chiêu đối với sự tán thưởng của anh cả có chút chột dạ, tầm nhìn cùng kiến thức của cô đều dựa vào kỳ tích có được, nếu quả thật sinh ra ở niên đại này, cô chắc chắn không làm được tốt như vậy.
Nhưng hiện tại sự chú ý của cô đều tập trung vào câu nói sau cùng của Diệp Danh.
"Thi đại học?" Cô kinh ngạc mà hỏi thăm.
"Thông minh!" Diệp Danh tán thưởng mà nhìn cô. Quả nhiên thông minh hơn người ah, thoáng cái liền bắt được cái trọng điểm khó bị phát hiện kia.
Nhìn Diệp Thâm xem, cũng không kịp phản ứng đây này.
Bị Hoa Chiêu hỏi lại một lần nữa, Diệp Thâm cũng kịp phản ứng.
"Thi đại học? Kỳ thi Đại Học muốn khôi phục rồi?" Anh kinh ngạc mà hỏi thăm.
"Đúng vậy a." Diệp Danh gật đầu: “Phía trên đã có chủ ý này.”
Tháng 10 sẽ đăng báo công bố, tháng 9 sẽ họp xác định, như vậy tháng 8 này nội dung cuộc họp đại khái cũng đã xác định, tin tức khôi phục kỳ thi Đại Học, người bên trong có lẽ cũng đều đã biết.
Diệp Danh bởi vì có xuất thân từ giới giáo dục, đặc biệt chú ý phương diện này, cho nên đã nhận được tin tức.
"Lúc nào chính thức khôi phục? Chừng nào thì bắt đầu cuộc thi?" Hoa Chiêu kích động mà hỏi thăm.
Cô thực sự kích động, cô sắp được trải qua thời khắc lịch sử trọng đại như "Khôi phục kỳ thi Đại Học" rồi! Hơn nữa cô còn tham dự vào, cái loại kích động này, so với “ dân bản địa" có lẽ càng mãnh liệt hơn một ít.
"Cái này còn phải xem hội nghị thảo luận vào tháng 9, có thể thông qua hay không." Diệp Danh nói ra: "Nhưng anh đoán chừng, tám chín phần sẽ được. Nếu như thông qua được, sẽ rất nhanh, nhanh nhất là năm nay, chậm nhất là sang năm, sẽ chính thức khôi phục kỳ thi Đại Học."
Diệp Danh không thấy được văn bản tài liệu cụ thể, dù sao cũng đã chuyển chuyên môn rồi, nhưng anh đoán được rất chuẩn.
Xã hội này thật sự, thực sự rất cần sự cải tổ về các mặt, từ kinh tế, đến giáo dục, đến dân sinh. Hơn nữa thượng diện quyết tâm rất lớn, cho nên động tác sẽ rất nhanh.
Hoa Chiêu hưng phấn đến nỗi mặt mũi tràn đầy vui mừng.
Diệp Danh nhìn cô cười: "Như thế nào? Rất có lòng tin?"
Anh biết Hoa Chiêu ở quê đã lăn lộn được bằng tốt nghiệp tiểu học, còn có liên kết với một trường trung học ở thủ đô, nhưng hình như chưa từng đến đây một lần....Học tập đến trình độ thế nào, anh thật không biết.
"Đương nhiên là có lòng tin rồi! Anh xem!" Hoa Chiêu chỉ vào giá sách phòng bên.
Một phần ba số sách trên giá đã choán hết một bức tường.
Lúc Diệp Danh vào nhà đã nhìn thấy, nhưng anh không có để ý, còn tưởng rằng đây là sách của Diệp Thâm, hắn cũng thích xem sách.
Nhưng hiện tại híp mắt nhìn sang, phát hiện bên trong hầu hết đều là sách giáo khoa, từ tiểu học đến cấp hai đến cấp 3, các loại sách giáo khoa, còn có các loại sách liên quan.
"Xem ra chuẩn bị rất đầy đủ ah." Anh kinh ngạc nói.
"Đó là đương nhiên rồi, đã sớm muốn lên đại học rồi, cũng không thể dùng thân phận mù chữ đi vào, đến lúc đó Diệp gia mất mặt không nói, tự mình cũng cảm thấy rất mất mặt đấy, cho nên mỗi ngày đều chăm chú học tập!" Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sủng nịch, tán thưởng, thậm chí là kính nể.
Anh là người rõ ràng nhất, lúc vừa biết Hoa Chiêu, cô còn chưa biết chữ đây này. . . Là vì cùng anh liên lạc mới bắt đầu học viết chữ. . .
Mà tiến bộ của cô, có thể nói là thần tốc, anh không nghĩ trên thế giới này có thể có người khác có thực lực hơn Hoa Chiêu!
Mà cô cố gắng như vậy cũng là vì anh. . . .
Hoa Chiêu không đoán được hết tâm tư của anh, nhưng cũng có thể đoán được năm sáu phần, lập tức nhìn anh cười ngọt ngào.
Diệp Danh cười lắc đầu, cúi đầu ăn cơm. Anh vẫn là tranh thủ thời gian ăn xong tìm các bảo bảo chơi đi.
Diệp Danh ở lại chơi đến hơn ba giờ chiều mới rời đi, mà ở thành phố, trong lúc chờ anh về đến nhà, Văn Tịnh đã làm xong cơm chờ anh trở về rồi.
Cô ta thấy hành lý trong phòng đã biết anh trở về rồi.
"Vừa trở về liền đi công tác ah! Các anh cũng quá bận rộn rồi! Lần này không có ngày nghỉ sao?" Văn Tịnh nhiệt tình mà nghênh đón Diệp Danh vào cửa, vừa nhận túi lại lấy dép lê.
Phần nhiệt tình này đã lâu không gặp.
Diệp Danh nhất thời có chút sửng sốt.
Lúc bọn họ vừa kết hôn vài năm đầu, Văn Tịnh vẫn luôn đáng yêu như thế đấy, mỗi ngày lúc anh trở về nhà, cô ta liền vui vẻ mà nghênh đón.
Sau đó vì vấn đề con cái, cô ta bắt đầu cau mày, khuôn mặt ủ rũ.
Mặc dù về sau đã buông tay, dáng vẻ đáng yêu vui vẻ ngày xưa cũng không còn nữa. Hai người bình bình đạm đạm mà sống như những cặp vợ chồng già khác.
Sau đó, co ấy lại bắt đầu dấy lên hi vọng mang thai.
Thẳng đến khi xảy ra hiện tượng mang thai giả.
Văn Tịnh chẳng những không có mặt mũi gặp người khác, thậm chí cũng không có mặt mũi nhìn anh. Nói chuyện với anh rất ít, và thậm chí không nhìn vào mắt anh.
Hiện tại có chuyện gì vậy? Thật sự đã khai thông?
Diệp Danh bình tĩnh đưa túi trong tay cho cô, cười nói: "Lần này anh thật sự rất bận, cũng không có ngày nghỉ."
Văn Tịnh cười cười, mở túi ra xem, là một túi rau quả.
"Lúc trở về mua đấy." Diệp Danh nói ra.
Văn Tịnh vui vẻ mang túi đi vào phòng bếp, bất quá lúc bỏ những thứ kia ra mới đột nhiên kịp phản ứng, cũng có chút cười không nổi rồi.
Anh ấy không phải là từ đơn vị trở về đấy, anh ấy không mang cặp công văn, mà cái cặp công văn kia, rõ ràng để ở trong phòng ngủ, lúc trước cô ta không kịp phản ứng.
"Em nghe hàng xóm nói anh buổi sáng đã trở lại rồi, ngày hôm nay đã đi đâu vậy?" Văn Tịnh giống như đang nói chuyện phiếm mà hỏi.
Diệp Danh trong lòng thở dài, hoá ra là anh suy nghĩ nhiều.
"Anh đến nhà Diệp Thâm, xem môi trường làm việc hiện tại của nó, nhân tiện thăm mấy đứa nhỏ.” Diệp Danh nói ra.
Tay Văn Tịnh liền khựng lại, nhìn Diệp Thâm là giả, thăm đứa bé mới là thật a?
Bất quá biểu cảm này thật nhanh đã bị cô ta dấu đi, cô ta cười hỏi: "Anh đã lâu như vậy không trở về, hai đứa bé kia còn nhận ra anh sao?"
Ồ? Hiếm khi nào cô ấy chủ động đề cập đến chuyện này với giọng điệu bình thản như vậy.
Diệp Danh dừng một chút rồi nói ra: "Lũ trẻ đều rất thông minh, còn nhớ rõ anh, còn chủ động muốn anh ôm đây này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-187.html.]
"Vậy sao? Hái đứa bé kia rất biết làm nũng, thật làm người ta ưa thích." Văn Tịnh đưa lưng về phía Diệp Danh, nhưng trong giọng nói mang theo vui vẻ.
Diệp Danh nhíu mày nhìn bóng lưng của cô ta, lần này không phải suy nghĩ nhiều?
"Đúng rồi, anh có biết chuyện mấy ngày hôm trước không?" Văn Tịnh quay người hỏi.
"Chuyện gì?" Diệp Danh hỏi.
"Chính là cái cô Hoa Tiểu Ngọc kia không biết nghe ai xúi giục, lại muốn bắt cóc con trai của Hoa Chiêu! Cô ta đúng là đã lén đem Vân Phi đi rồi! May là nửa đường đã bị bắt trở về rồi, bằng không thì hậu quả không thể lường được."
Diệp Danh kinh hãi, việc này anh thật sự không biết!
Lúc anh đi công tác không có ai nói cho anh biết, hôm nay đến nhà Hoa Chiêu, con bé cùng Diệp Thâm cũng không đề cập đến.
Thực ra không phải cố ý không nhắc đến, chuyện kia hai người đều đã quên.
“Ngày mai anh sẽ hỏi lại!” Diệp Danh cau mày nói.
Văn Tịnh nhanh chóng mím môi, còn nói lần này không có ngày nghỉ, mà lại đi đến chỗ Diệp Thâm kia, đi tới đi lui mất nửa ngày.
Được rồi, cô ta đã đoán được có thể sẽ như vậy không phải sao? Hiện tại trong mắt anh chỉ có hai đứa nhỏ kia. Hoặc là bà mẹ c.h.ế.t tiệt của bọn chúng… Dù sao cũng không có cô ta!
Nhưng cô ta tin tưởng Diệp Danh sẽ không làm chuyện gì khác người, mà đợi đến khi cô ta có đứa con của mình, anh ấy sẽ trở lại bên cạnh cô ta.
"Ăn cơm đi, đều sắp nguội lạnh." Văn Tịnh nói ra: "Ngày mai anh đi thăm bọn trẻ, em cũng đi cùng anh, lần này Diệp Thâm dọn nhà, đoán chừng muốn ở bên kia vài năm a? Em không qua thăm một chút cũng không thích hợp."
Lời giải thích cuối cùng cũng hợp lý, Diệp Danh không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Diệp Danh lại tới nữa, còn mang theo Văn Tịnh, Hoa Chiêu rất bất ngờ.
Lần này không cần Diệp Thâm tự mình đón người, Diệp Danh có thể vào được, bởi vì đã đăng ký qua, bảo vệ ở cổng cũng đã biết, Văn Tịnh cũng thuận tiện đăng ký.
"Anh cả chị dâu tới rồi, mau vào." Hoa Chiêu niềm nở đón người vào không hỏi han gì.
Chị dâu Vương ở bên cạnh nhìn rồi, mở miệng hỏi: "Đây là anh trai cùng chị dâu cô?"
"Là anh trai của chồng tôi." Hoa Chiêu nói ra.
"Ah, tôi đã nói mà." Chị dâu Vương nói.
Hoa Chiêu mang người vào nhà, Diệp Danh trực tiếp hỏi: "Anh đã nghe nói chuyện của bọn trẻ, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?"
Hoa Chiêu nhanh chóng nhìn thoáng qua Văn Tịnh, thấy cô ta khẽ mím môi.
"Chính là Hoa Tiểu Ngọc…" Hoa Chiêu nói cho Diệp Danh những gì cô biết
Có một chút chuyện sau đó mà ngay cả Văn Tịnh cũng không biết, biểu cảm của cô ta càng vi diệu rồi.
Địa vị của Hoa Chiêu xác thực so với con dâu trưởng là cô ta còn cao hơn.
"Anh đã biết." Diệp Danh chậm rãi gật gật đầu, trở về, anh còn phải hỏi lại cha một chút xem còn tin tức gì mới nữa không.
"Đúng rồi, chuyện lần trước cám ơn em." Nói xong chuyện chính sự, Diệp Danh nói.
"Cái gì?" Hoa Chiêu sửng sốt, lần trước có chuyện gì?
Diệp Danh nhìn thoáng qua Văn Tịnh, quay đầu đối với Hoa Chiêu cười cười: "Chính là chuyện em phối thuốc cho chị dâu."
Văn Tịnh cúi đầu, bây giờ còn ở trước mặt cô ta mắt đi mày lại rồi…Cô ta lại nhanh chóng ngẩng đầu, cười với Hoa Chiêu: "Xác thực nên cám ơn em thật nhiều, bệnh của chị có thể tốt lên, đều là công lao của em, chị cũng không có gì tốt để cảm ơn…Em cái gì cũng không thiếu, nấu cơm cũng rất tốt, nếu không về sau chị giúp em trong bọn nhỏ a?"
Lời này vừa nói ra, Diệp Danh cùng Hoa Chiêu đều sững sờ mà nhìn cô ta.
"Chị, chị chính là muốn làm chút gì đó để cảm ơn em." Văn Tịnh cúi đầu nói.
Hoa Chiêu cười: "Chị dâu, không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà, em giúp chị là việc nên làm đấy, chị không cần bận tâm. Hơn nữa em ở xa như vậy chị qua lại rất bất tiện, mà hai đứa bé cũng đặc biệt nghe lời, một mình em có thể trông được rồi."
Biết rõ giúp cô ta là chuyện nên làm đấy còn không sớm ra tay! Lại phải xem hết trò cười này của cô ta mới ra tay!
Văn Tịnh kéo kéo góc áo, cười nói: "Nhưng em bây giờ lại mang thai, có chút bất tiện trong mọi việc, nếu không mỗi cuối tuần lúc có thời gian rảnh chị sẽ đến đây, tuy là người một nhà, nhưng tình cảm cũng không thể quên, quyết định vậy nha!"
Hoa Chiêu dừng một chút, rồi cười cười.
Diệp Danh vẫn nhìn Văn Tịnh, không nói chuyện.
Thấy vậy trong lòng Văn Tịnh liền sợ hãi.
"Đúng rồi, bọn nhỏ đâu rồi?" Cô ta hỏi.
"Còn đang ngủ, vẫn chưa dậy." Hoa Chiêu nói xong, thì nghe thấy động tĩnh ở buồng trong, hai tiểu gia hỏa đã tỉnh.
Cô lập tức đi vào đem bọn chúng ôm ra.
Cùng Văn Tịnh ngồi một chỗ, cô liền cảm thấy lúng túng khó xử một cách khó hiểu.
Bọn trẻ được bế ra, Diệp Danh lập tức nhận lấy Thúy Vi.
Văn Tịnh nghĩ nghĩ, cũng đứng người lên, ôm lấy Vân Phi.
Hoa Chiêu do dự 1 giây, sợ cô ta sẽ không ôm.
Nhưng cô vẫn đem Vân Phi đưa tới, dạy cô ta ôm như thế nào.
Là Hoa Chiêu tự tay đưa tới cho người khác, hai đứa trẻ dù không nhận ra cũng sẽ nghe lời vô cùng.
Văn Tịnh ôm một đoàn mềm mềm, tâm tình phức tạp khó tả.
Trẻ nhỏ hoá ra lại mềm mại thơm tho như vậy, đáng yêu như thế ah.
Cô ta càng khát khao muốn một đứa con của mình.
...
Hai người cũng không ở lại lâu, ngồi trong chốc lát liền trở về.
Về đến nhà, Văn Tịnh phản ứng như thường.
Diệp Danh há hốc mồm, muốn nói cái gì lại nuốt trở về, đi ra ngoài đi làm.
Văn Tịnh ở trong phòng ngồi cả buổi, sau đó cũng đi ra ngoài rồi, nhưng cô ta không đi làm, mà đến một nhà khách, gõ cửa một gian phòng.
"Chủ nhiệm Lưu, ngài có thể nói lại cho tôi chuyện lúc trước không, tôi nghe mà chưa hiểu." Văn Tịnh nói ra.
Chủ nhiệm Lưu nhìn hai mắt cô ta, không tình nguyện mà cho cô ta vào.
"Tôi cũng đã nói với cô, cô không có bệnh, thân thể rất tốt." Sau khi ngồi xuống, chủ nhiệm Lưu ngạc nhiên nói.
Văn Tịnh ngồi ở đối diện bà ta, vừa khẩn trương lại kích động.
Cô ta không có bệnh…Đây là người đầu tiên nói cô ta không có bệnh.
"Vậy vì sao tôi đã nhiều năm như vậy mà không mang thai?" Cô ta kích động mà hỏi thăm.
Chủ nhiệm Lưu nhìn cô ta, không lên tiếng, cuối cùng giống như là thấy cô ta thật sự đáng thương, nhịn không được nói ra: "Cô đây không phải là bệnh thật mà là 'Bệnh bên ngoài’ "
Văn Tịnh khẩn trương mà nắm chặt góc áo.
Cô ta nghe hiểu rồi, thực sự bệnh, nhưng là bệnh "Bên ngoài", nói đúng hơn là có một sức mạnh kỳ lạ không thể nói ra đã quấn lên cô ta.
"Diệp gia sát khí quá nặng, mệnh cô lại mềm, cho nên đã đổ hết vào trên đầu cô." Chủ nhiệm Lưu lại nói.
"Vậy phải làm sao để phá giải?" Văn Tịnh vội vàng hỏi thăm.
Chủ nhiệm Lưu lại không lên tiếng rồi.
Bà ta trước kia là chủ nhiệm khoa phụ sản bệnh viện hữu nghị, nhưng bà ta đã "Xin nghỉ hưu sớm" rồi, đối với bên ngoài là nói như vậy, nhưng cũng có người biết bà ta là vì làm chuyện mê tín, bị đã khai trừ.
Niệm tình bà ta đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm. Năm đó cũng cứu được một số người lợi hại, những người kia đã bảo vệ bà ta, làm cho chuyện không bị lan truyền ra.
Mà bà Mã là bạn từ thời nỏ của bà ta, lại là bạn tốt, năm đó cũng đã vì bà ta mà bận rộn không ít.
Trước kia bà Mã tìm bà ta, nói với bà ta ý tứ đại khái, Lưu Tố đã hiểu. Bà ta không làm theo lời bà Mã dặn dò, hoàn toàn lấy cớ chữa bệnh cho Văn Tịnh để ra tay, bởi vì bà ta phát hiện như vậy sẽ không dễ dàng.
Ngươi trị không hết bệnh cho cô ta, người ta dựa vào cái gì mà tin ngươi? Trị cho cô ta tốt rồi…Chữa tốt rồi người ta còn có thể vì báo đáp ngươi mà giúp ngươi bắt cóc đứa bé? Bà ta phát hiện Văn Tịnh không có cái giác ngộ kia.
Cho nên, muốn có một lý do thuyết phục để cho người ta tin tưởng không nghi ngờ, phải thả mồi câu cho cô ta.
Mà phụ nữ một khi đã tin cái gì, khi bắt đầu bị ma quỷ ám ảnh..., chuyện đáng sợ cỡ nào các cô cũng dám làm. Đừng nói bắt cóc đứa trẻ, dù là để cho cô ta g.i.ế.c người lấy máu, cô ta cũng dám.
Cái này bà ta đã thấy rất nhiều, có kinh nghiệm.
Cũng có lòng tin.
Văn Tịnh cùng bà ta nói chuyện với nhau hai lần, liền có chút mê mẩn rồi. Đây là một người rất dễ đánh lừa, bởi vì trái tim của cô đã bị mê hoặc.
"Đại sư, xin ngài cứu tôi!" Văn Tịnh thấy bà ta không nói lời nào liền nóng nảy.
Cô ta cũng không phải là rất ngu, sau khi phát hiện chủ nhiệm Lưu có chút "Không đúng", cô ta liền đi ra ngoài nghe ngóng.
Kết quả thăm dò được nguyên nhân bà ta bị về hưu, còn thăm dò được người này rất lợi hại, phiền toái gì đều có thể giải, người bình thường không thể mời được!
Chỉ là cô ta không nghĩ đến, mấy người cô ta nghe ngóng đều là được chuẩn bị tốt đấy.
Lưu Tố lắc đầu: "Diệp gia sát khí quá nặng, một mình tôi phá không được."
"Vậy làm sao bây giờ? Ngài còn cần ai giúp sao?" Văn Tịnh vội hỏi.
"Muốn hóa giải sát khí trên người cô, cần đến người Diệp gia đấy, phải có đồng nam đồng nữ ( *nam nữ còn trinh tiết) mệnh tốt đến hỗ trợ, đem sát khí trên người cô, chuyển đến trên người bọn họ, để cho bọn hắn giúp cô chia sẻ mới có thể." Lưu Tố nói ra.
Văn Tịnh trầm mặc, Diệp gia đấy, đồng nam đồng nữ? Vậy thì không có mấy người để chọn.
Chỉ có con cái của hai nhà chú hai chú ba, Diệp Hưng còn phải loại trừ, cũng chỉ còn lại có mấy người, Văn Tịnh vội vàng đem tên của bọn hắn nói ra.
Mà Lưu Tố muốn ngày sinh tháng đẻ của bọn hắn.
Cái này Văn Tịnh cũng biết, đây không phải bí mật gì, từng thành viên trong gia đình sinh nhật lúc nào, cô ta thân là con dâu trưởng, nên phải nắm rất rõ.
“Tôi chỉ biết sinh nhật, không biết thời gian, tôi trở về hỏi!” Văn Tịnh nói ra.
Lưu tố nhưng lại lắc đầu, tiếc nuối nói: "Không cần, mấy người này chỉ nhìn ngày sinh đã biết rõ mệnh không đươc xem trọng, hiện tại cũng không có tiền đồ gì a? Bọn hắn không giúp được cô."
"Vậy làm sao bây giờ?" Văn Tịnh nóng nảy: "Vấn đề của tôi sẽ không có cách giải rồi hả?"
Lưu Tố tiếc nuối mà lắc đầu: "Phải là người Diệp gia, còn phải là đồng nam đồng nữ có mệnh tốt mới có thể giúp cô, thiếu đi một trong hai điều kiện đó, đều không được. Diệp gia không có những người khác sao? Diệp lão gia tử không có anh em sao? Thật sự không được, xem con cháu bọn họ có người phù hợp không, không có giới hạn tuổi tác, là đồng nam đồng nữ, mệnh cách quý trọng là được."
Văn Tịnh lắc đầu: "Năm đó an hem của ông nội đều c.h.ế.t trận rồi, có mấy người cũng là họ hàng, quan hệ rất xa, được không?"
Lưu Tố đương nhiên lắc đầu: "Quá xa khẳng định không được, sát khí của Diệp gia chủ yếu đến từ Diệp lão gia tử cùng Diệp Mậu, mấy người Diệp Thâm, trên người bọn họ có quá nhiều khoản nợ oan nghiệt, muốn hóa giải sát khí trên người cô, đồng nam đồng nữ phải có huyết thống gần với mấy người bọn hắn mới được."
Đều nhắc nhở đến nước này rồi, Văn Tính đột nhiên nghĩ tới.
"Còn có hai người! Đồng nam đồng nữ! Bà xem có được hay không?" Văn Tịnh lập tức đem ngày sinh tháng đẻ của Vân Phi cùng Thúy Vi báo, cái này cô ta đương nhiên cũng biết.
Lưu Tố nhíu mày, qua nửa ngày liền gật gật đầu, không thể tưởng tượng nổi nói: "Không nghĩ tới còn có người có số mệnh tốt như vậy! Có bọn họ, ít nhất Diệp gia còn có thể tiếp tục phồn vinh vài thập niên!"
Lời này không hiểu sao lại khiến cho Văn Tịnh không thoải mái, mệnh Hoa Chiêu lại tốt như vậy? Một con nhóc xuất thân nông thôn, gả vào thủ đô nhà cao cửa rộng còn không tính, còn có thể sinh được hai đứa con ngoan có mệnh tốt?
Chuyện tốt đều bị một mình cô ta chiếm được!
"Đúng rồi, cùng là con dâu Diệp gia, cô em dâu kia của tôi sao lại không có việc gì?" Văn Tịnh không nhịn được hỏi.
Lưu Tố đồng tình mà nhìn cô ta: "Bởi vì cô vào cửa sớm hơn, Diệp gia tích lũy bao nhiêu năm sát khí đều bị cô hấp thu, hơn nữa cô ta không phải kết hôn ở Diệp gia rồi mới mang thai a? Sát khí không ảnh hưởng đến cô ta, hơn nữa người ta lại sinh ra một đôi long phượng có mệnh tốt, có chút tai hoạ nhỏ, con cái cô ta đã gánh thay rồi."
Nghe vậy Văn Tịnh càng thêm ghen ghét muốn c.h.ế.t rồi.
"Đại sư, vậy đôi đồng nam đồng nữ làm sao có thể giúp tôi chia sẻ sát khí trên người?" Cô ta hỏi.
Trong lòng Lưu Tố cười cười, thành công.
"Mang bọn nhỏ đến cho tôi, tôi sẽ vẽ một cái bùa chú lên người bọn chúng, làm pháp là được rồi." Lưu Tố nói ra: "Bất quá bởi vì sát khí trên người cô quá nặng, việc cúng bái hành lễ này không phải một ngày hay hai ngày là có thể làm xong, ít nhất phải làm 3 ngày."
"Như vậy ah, vậy không được." Văn Tịnh lập tức nói ra.
Mang đi trong chốc lát sau đó cô ta lập tức đưa trở về, thần không biết quỷ không hay. Nhưng 3 ngày, không được.
"Vậy tôi cũng không có biện pháp rồi." Lưu Tố nói xong, thản nhiên cự tuyệt.
Bà ta không thể hoàn thành mọi việc trong chốc lát, thật khó để xử lý hết mọi chuyện, dù là giả. Hơn nữa bà ta còn muốn kéo dài chút thời gian cho mình chạy trốn.
Bà ta là người có danh tiếng, còn có rất nhiều người thân ở đó. Những người khác mặc kệ nhưng con gái của bà ta thì không được.
Bà Mã đã hứa hẹn, chuyện này sau khi hoàn thành sẽ lập tức sắp xếp cho bà ta cùng con cái xuất ngoại, xuất ngoại ah…Hơn nữa hộ chiếu cũng làm tốt rồi, cho nên bà ta mới dám mạo hiểm như vậy mà đắc tội Diệp gia!
Bên này chỉ cần đứa nhỏ vừa đến tay, bà ta sẽ đưa cho người trung gian, sau đó lập tức ngồi phi cơ đi, 3 ngày, như thế cũng đủ rồi. Dù Văn Tịnh kéo không nổi 3 ngày, 1 ngày cũng được.
"Tôi sẽ nghĩ lại, tôi sẽ nghĩ lại!" Văn Tịnh thấy bà ta muốn mặc kệ liền nóng nảy.
"Cô cứ từ từ suy nghĩ a, tôi ở lại thủ đô tối đa được một tháng, chờ cháu ngoại tôi mang thai ổn định rồi, tôi mới trở về." Lưu Tố nói.
"Cháu ngoại ngài đã có? Lúc này mới bao lâu!" Văn Tịnh kinh ngạc nói. Bà ta mới đến thủ đô được mấy ngày? Xem bệnh vài ngày đã đem người ta chữa cho tốt rồi hả?
Lưu Tố biểu cảm cao thâm nói: "Con bé với cô giống nhau, cũng là bệnh bên ngoài, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh."
Văn Tịnh yên tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Tôi sẽ nghĩ kỹ, tôi sẽ nghĩ kỹ. . ."
...
Hôm nay Hoa Chiêu lại dẫn bọn nhỏ ra đi bộ, lúc này cô lựa chọn thời điểm chạng vạng tối nhiều người, tranh thủ thoáng một chút đem mấy người trên lầu đều nhận biết.
Mùa hè lúc chạng vạng tối, mỗi nhà sau khi cơm nước xong xuôi đều thích đi hóng mát, mấy người đàn ông bình thường đều kết bạn đến tường viện bên kia trò chuyện những chủ đề mà mình ưa thích, hoặc là tiếp tục công việc.
Mà mấy người phụ nữ ở ngay trong hoa viên nhỏ nói chuyện phiếm.
Hoa Chiêu đẩy xe tới, lập tức làm cho thanh âm xung quanh đều nhỏ lại vài lần.
Thật sự xinh đẹp ah. . . . Một chút cũng không giống dân quê.
Người đầu tiên nghênh đón Hoa Chiêu chính là Tiểu Bảo.
Hắn run run rẩy rẩy mà chạy tới, trên đường ngã hai cái cũng không khóc, vừa tới đã bắt lấy xe đẩy không buông tay.
"Ah! Ah ah!" Không biết thằng bé đang hô hào cái gì.
Thằng bé chỉ vào cái xe, không đối với mình động thủ, Vân Phi cũng không nhúc nhích, yên tĩnh mà ngồi ở trong xe nhỏ nhìn thằng bé.
"Em trai em gái lại tới nữa, Tiểu Bảo nhà chúng ta lại có thể ngồi xe nhỏ rồi." Dương Phương đi tới vừa cười vừa nói.
Đám người rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Hoa Chiêu, đợi cô phản ứng.
Hoa Chiêu cười cười với Dương Phương: "Chị dâu chờ một lát, chờ tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói sau, tôi hiện tại ôm bọn nhỏ mệt mỏi đến sợ."
Muốn ngồi xe có thể, nhưng không cô ta mở miệng là được đấy.
Bằng không thì, về sau xe đẩy này của nhà cô đã thành của nhà cô ta rồi đây này. Hơn nữa không riêng gì xe đẩy, cô sẽ cho người ta một loại hình tượng mềm mại dễ bắt nạt.
Khó mà làm được.
Đám người yên tĩnh, trong lòng mỗi người đối với Hoa Chiêu đều đã có đánh giá sơ bộ.
“Đến đây ngồi đi, mát mẻ lắm.” Đào Thanh lên tiếng.
Hoa Chiêu đối với cô ấy ấn tượng không tệ, đẩy xe đi tới, sau đó cùng Đào Thanh hàn huyên vài câu, thấy Dương Phương một mực đứng ở bên cạnh, Tiểu Bảo một mực ở đó "Ah ah ah", cô mới như đột nhiên nhớ tới đem Vân Phi ôm ra.
Lần này không ôm Thúy Vi, vẫn để con bé ngồi bên trong, trong chốc lát đánh nhau cũng không thiệt thòi…
Hoa Chiêu phát hiện, tính tình Thúy Vi so với Vân Phi còn nóng nảy hơn, đối với người trong nhà, một khi không hài lòng liền cau mày, hét lên, đối với người ngoài, có khả năng sẽ động thủ.
Cô lại quan sát.
Tiểu Bảo cảm thấy mỹ mãn mà ngồi vào xe đẩy.
Thúy Vi quả nhiên không chịu.
Nhưng lần này con bé vậy mà không lập tức động thủ, con bé nhớ rõ mẹ không cho.
Hoa Chiêu nhướn mày, cái gì cũng chưa nói.
"Cô chăm sóc đứa nhỏ này thật tốt, trắng trắng mập mập đấy." Một cô gái ôm một đứa bé gầy yếu đi tới, hâm mộ mà nhìn Thúy Vi cùng Vân Phi.
Hoa Chiêu cảm thấy cô ta là một cô gái, bởi vì thoạt nhìn chính là tuổi vị thành niên, vừa gầy lại nhỏ, tối đa mười lăm mười sáu tuổi.
Mấy chị dâu ở đây không có khả năng ở độ tuổi này đấy, bên trên cũng không cho phép ah!
Mà đứa bé trong n.g.ự.c cô ta, xem bộ dạng kỳ thật không nhỏ rồi, cũng tầm một tuổi, chỉ là đen gầy, ghé vào trên bờ vai của cô gái, vô lực không thú vị mà nhìn xem chung quanh.
Chỉ có ánh mắt lúc rơi vào trên người mấy đứa bé, mới có chút ánh sáng.
"Cô là?" Hoa Chiêu nhịn không được mà hỏi.
Làm sao mà "đại ca, chị dâu" ở nội viện này lại nuôi đứa nhỏ nhà mình hành thế này?
Theo những gì cô thấy trước đây, đứa trẻ nào cũng khỏe mạnh và cường tráng hơn những đứa trẻ ngoài kia vì chúng được ăn uống đầy đủ và tập thể dục.
"Tôi là Tô Nguyệt em gái của Tô Cường ở tầng hai toà nhà số 1, đây là cháu tôi, Tô Hạo." Cô gái nói ra.
Hoa Chiêu càng cảm thấy kỳ lạ, điều kiện theo quân ở đây đặc biệt hà khắc, con gái của mình vượt qua 18 tuổi cũng không được, là tất nhiên theo lý cha mẹ cũng không được, em gái lại càng không được rồi.
Đào Thanh ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích: "Chị dâu của cô ta nửa năm trước đã mất, lưu lại đứa bé này, không có người chiếu cố, mà thân thể cha mẹ Tô Cường cũng không tốt, đứa bé đưa về quê quán cũng không được, cuối cùng bên trên liền quyết định để cho em gái của hắn qua đây chiếu cố."
Như vậy ah, Hoa Chiêu gật gật đầu, đồng tình mà nhìn cô gái trẻ cùng đứa bé trên người cô ta.
Tô Nguyệt giống như nhận được cổ vũ, đỏ mặt cố lấy dũng khí nói: "Tôi có thể cầu xin cô làm một việc nhỏ không?"
"Chuyện gì? Cô cứ nói." Hoa Chiêu ôn nhu nói.
"Cô có thể cho cháu trai tôi ăn không? Nó ăn rất ít! Mỗi lần chỉ ăn một chút thôi! Mỗi ngày ăn 4 bữa! Tổng cộng không ăn được bao nhiêu!" Giống như sợ Hoa Chiêu cự tuyệt, Tô Nguyệt một hơi nói ra: "Về sau mỗi ngày đúng giờ sẽ đến, ăn xong tựu đi, không chậm trễ của cô bao nhiêu thời gian! Tôi còn có thể giúp cô làm việc! Việc gì tôi cũng có thể làm! Chúng tôi còn có thể ra tiền dinh dưỡng! Một tháng 3 cân trứng gà!"
Nụ cười trên mặt Hoa Chiêu đã không còn.
Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng cho ăn chỉ một hai bữa đấy, nhưng nghe ra là hoàn toàn không phải, đây là muốn xem cô làm v.ú em đây này.
Đám người càng an tĩnh, ngoại trừ tiếng ve kêu, không có bất kỳ thanh âm gì, mọi ánh mắt đều ở trên người Hoa Chiêu cùng Tô Nguyệt.
Hoa Chiêu nhìn Tô Nguyệt, lắc đầu nói ra: "Không được."
Mọi ánh mắt rơi vào trên người cô lập tức sáng hơn rồi.
Cự tuyệt một cách thoải mái như vậy ah
Tô Nguyệt cũng không nghĩ tới, cô ta cúi đầu nhìn n.g.ự.c Hoa Chiêu: "Cháu tôi ăn thật sự rất ít đấy, cô xem cô chăm sóc ai đứa bé, còn chăm đến trắng trắng mập mập như vậy, một mình nó chỉ ăn không được một phần tư bọn chúng! Sẽ không ảnh hưởng đến con của cô đấy."
Lớn như vậy, thoạt nhìn cũng có nhiều sữa đấy, phân cho cháu trai cô ta một chút thì làm sao vậy?
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ta, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c tắc nghẽn, không khách khí nói: "Thằng bé không có sữa bột uống sao?"
Mấy người đàn ông ở chỗ này, tiền lương một tháng như thế nào cũng phải nhiều hơn 100 -200 a? Mua không nổi sữa bột?
Như Diệp Thâm, mấy khoản phụ cấp lung tung cộng lại, một tháng cũng có 200.
Biểu cảm của Tô Nguyệt cứng lại, rủ mắt xuống nói ra: "Sữa bột thì có, chỉ là không đủ ăn. . . Nhà tôi điều kiện khó khăn, ba mẹ tôi đều sinh bệnh phải uống thuốc, anh cả năm trước bị thương, không thể làm việc, nhà lại có một đống trẻ nhỏ, không có cơm ăn…"
Nói ra cái này liền không lên tiếng nữa rồi.
Hoa Chiêu lại tiếp tục hỏi: "Vậy thì sao? Cha của đứa trẻ đã gửi tất cả tiền sữa bột của đứa trẻ về quê, nuôi bố mẹ, anh trai và vợ con của anh trai mình? Sau đó nhìn con của mình đói bụng đến gầy trơ cả xương, đi ra ngoài xin ăn?"
Xung quanh lập tức vang lên một mảnh âm thanh hút không khí, lời này nói ra thật không khách khí.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là có chuyện như vậy!
"Sao cô lại nói chuyện khó nghe như vậy!" Vẻ nịnh nọt và uỷ khuất trên mặt Tô Nguyệt biến mất, tức giận nói: "Cái gì gọi là xin ăn? Chỉ là nhờ cô giúp một việc mà thôi, lại không nói cô hỗ trợ không công, tôi có thể giúp cô làm việc, giúp cô trông đứa nhỏ, trả lại cho cô phí dinh dưỡng! Chúng tôi cũng không phải ăn chùa!"
Hoa Chiêu tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, kiếp trước cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, có người hỏi cô mượn sữa ...
"Tôi không cần cô hỗ trợ, cũng không cần phí dinh dưỡng của cô." Hoa Chiêu nói ra.
Tô Nguyệt lập tức bị tức giận phát khóc, chảy nước mắt, ôm Tô Hạo ủy khuất vạn phần mà lên án: "Sao lại có người vô cảm như cô vậy? ! Cháu tôi đã đói thành như vậy, mượn cô chút sữa ăn thì làm sao vậy? Lại không ăn không của cô! Cô cho hai đứa bé ăn đều có thể no bụng, còn ăn được trắng trắng mập mập như vậy, phân cho chúng tôi một ngụm thì sao?"
Những người phụ nữ xung quanh lặng lẽ nhìn cô, với ánh mắt khác.
Có người thông cảm.
"Tôi nói em dâu mới tới này, đủ sữa thì chỉ cho nó ăn vài ngụm thôi. Cô xem đứa trẻ đã đói thành như vậy, thương lắm", một phụ nữ trạc tuổi tứ tuần nói.
"Đúng vậy a đúng vậy a, đứa nhỏ không có mẹ thật đáng thương ah." Lý Mỹ Quyên nói.
"Tôi là thật sự không có hơn rồi, Tiểu Bảo nhà tôi lớn rồi, lượng cơm ăn lại lớn, bằng không thì tôi đã cho ăn thoải mái rồi." Dương Phương nói ra: "Hạo Hạo khi còn bé, tôi cũng cho ăn qua vài ngày đây này." Cô ta chỉ vào mấy người phụ nữ xung quanh rồi nói với Hoa Chiêu: "Chúng tôi đều từng cho ăn đây này! Cô hoặc nhiều hoặc ít cũng cho thằng bé ăn mấy lần a!"
Đám bà mẹ trẻ con bọn họ đều trải qua cảnh bị Tô Nguyệt lấy sữa.
Nhưng lượng sữa của các cô thật sự không lớn, đứa nhỏ nhà mình đến buổi tối lập tức đói bụng đến phải NGAO NGAO khóc, các cô cuối cùng cũng cự tuyệt.
Khi đó Tô Nguyệt ngược lại không có quá phận, sẽ không nhìn chằm chằm vào một người không thả, bình thường là một lần đổi một người, cách vài ngày lại tới một lần. Mọi người cũng miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng.
Tô Nguyệt ôm Tô Hạo, cũng dừng khóc, nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu càng nhìn càng tức giận.
Bất quá cô đột nhiên nở nụ cười, nói ra: "Không được."
Cô thích sạch sẽ, lúc này còn không có máy hút sữa, muốn cho đứa bé ăn chỉ có thể để cho đứa nhỏ tự mình hút, chuyện khác thì thôi, cứ để đứa nhỏ hút…Cô không muốn! Cũng không phải thời điểm sống còn.
Huống chi…
Tô Nguyệt còn chưa nói lời nói, những người khác lại phản ứng rất lớn.
"Này người mới tới…" Em dâu cũng không kêu.
"Sao lại không có lòng đồng tình như vậy?"
"Không cho thằng bé ăn thường xuyên thì ngẫu nhiên ăn mấy ngụm cũng được ah."
"Quá keo kiệt rồi."
Một số người thậm chí còn đứng dậy và bỏ đi để bày tỏ sự không thích của họ với Hoa Chiêu.
Biểu cảm của Tô Nguyệt vừa tức giận phẫn uất lại giải hận.
Hoa Chiêu lại nói ra: "Mọi người không nên hiểu lầm, không phải tôi không muốn cho thằng bé ăn, là do tôi hiện tại không còn sữa rồi."
"Làm sao có thể? !" Tô Nguyệt chằm chằm vào n.g.ự.c cô, người đầu tiên không tin. Không có sữa sao lại lớn như vậy!
Những người khác cũng không tin.
Hoa Chiêu nói ra: "Ta lại mang thai, trong lúc mang thai không thể nuôi con bằng sữa mẹ, chẳng những hàm lượng dinh dưỡng bị thiếu, động tác cho ăn còn dễ dàng khiến cho tử cung co lại tạo thành sinh non, cho nên tháng trước tôi đã cho hai đứa bé cai sữa rồi, tháng này sớm đã cắt sạch sẽ rồi."
Cô đang nói sự thật, cô đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì mình lại mang thai, bằng không thì không có lý do nào tốt cả.
Lúc này tốt rồi, cô không có sữa rồi, có thể tự tin mà từ chối!
"Không có khả năng! Con của cô béo như vậy!" Tô Nguyệt hô.
Hoa Chiêu đứng lên, đồng tình mà nhìn đứa nhỏ gầy yếu trong n.g.ự.c cô ta, nói ra: "Cô không biết sao? Trẻ ăn sữa bột sẽ béo hơn trẻ ăn sữa mẹ. Nếu anh của cô cho thêm thằng bé thêm một hai hộp sữa bột, thằng bé sẽ không có bộ dạng như bây giờ. "
Cô thật sự bị khâm phục, lúc này thật sự có một người vĩ đại như vậy, có thể nhìn con ruột của mình c.h.ế.t đói, suy dinh dưỡng, sau đó dùng tiền nuôi con cho gia đình anh trai mình sao?
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Hoa Chiêu không quay đầu lại, đã nhìn thấy Tô Nguyệt đứng đối diện lập tức khóc: "Anh trai!"
Một tiếng bước chân biến thành tiếng chạy bộ, giọng người đàn ông từ xa mà đến gần, khẩn trương hỏi thăm: "Làm sao vậy?"