Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-10-28 21:34:25
Lượt xem: 134
Hoa Chiêu mỗi ngày đến đi vội vàng, cô không thể rời nhà trong thời gian quá dài, mà ở trong đó lại xa, cho nên buông đồ đạc rồi lại nhanh chóng thu thập, thu dọn xong liền đi, ngoại trừ mấy nhà ở xung quanh, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào trong tòa nhà ở phía xa kia.
Cô cũng không hiếu kỳ, về sau cũng có thể nhìn thấy đấy.
...
Liên tục bề bộn hơn mười ngày, lập tức đã gần tới thời gian chuyển nhà rồi, Hoa Chiêu lại đột nhiên không muốn bận rộn nữa.
Toàn thân mệt mỏi, muốn ngủ, rõ ràng buổi sáng vừa tỉnh, cơm nước xong xuôi liền mệt nhọc, hơn nữa cũng ăn không ngon, mấy ngụm đã no rồi.
"Trời quá nóng, nếu không mua cái quạt a." Diệp Thư một bên vừa lau mồ hôi vừa nói.
Viện này mát mẻ, bọn hắn đã quên mua quạt.
Nhưng năm nay mùa hè ở thủ đô đặc biệt nóng, cô mỗi ngày cũng không muốn chạy tới chạy lui rồi, làm mình rám đen!
Hoa Chiêu ngồi ở chỗ kia ngẩn người, không lên tiếng.
Diệp Thâm lo lắng sờ sờ trán của cô, không nóng ah.
"Có phải còn có chỗ nào không thoải mái? Nếu không chúng ta đi bệnh viện xem một chút đi." Anh nói ra.
Mấy ngày hôm trước khá tốt mà, hai ngày này đột nhiên lại ỉu xìu rồi, đặc biệt là đêm qua, chưa hoạt động xong đâu, cô lại ngủ thiếp đi…
"Hoặc là quá mệt mỏi? Mấy ngày nay em cũng đừng đi theo anh chạy, tự mình ở nhà nghỉ ngơi đi."
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nói ra: "Hay là đi xem bác sĩ a."
Diệp Thâm kéo tay cô, đứng lên liền đi.
Hoa Chiêu cho tới bây giờ cũng không phải là người yếu ớt, cô nói muốn đi gặp bác sỹ, vậy khẳng định là nhịn không được rồi!
"Đến cùng là em không thoải mái ở đâu?" Anh nói xong cảm giác Hoa Chiêu đi quá chậm rãi, xoay người lại đem người bế lên, nhấc chân bỏ chạy.
Đợi Diệp Thư kịp phản ứng đuổi theo ra đi, bóng người cũng không thấy nữa.
"Làm sao vậy, làm sao vậy? Đây là làm sao vậy?" Cô lo lắng lại mờ mịt mà hỏi thăm mẹ mình, lại phát hiện mẹ già đang ngồi kia tiếp tục ăn cơm, hình như một chút cũng không nóng nảy, trên mặt còn mang theo nụ cười không hiểu được?
Tình huống này là như thế nào?
Miêu Lan Chi liếc cô trắng mắt: "Con không hiểu."
"Sao con lại không hiểu? Mẹ nói con nghe một chút!"
Miêu Lan Chi lại liếc cô: "Chuyện sinh đứa nhỏ, con hiểu không?"
Diệp Thư sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, trợn mắt há hốc mồm.
"Lại có? Lúc này mới mấy tháng!"
Miêu Lan Chi thay đổi một phương hướng khác lại liếc cô: "Cũng hơn nửa năm mới có, tính toán một chút thì là chậm."
Diệp Thư run lẩy bẩy khóe miệng: "Thế nhưng mà Tiểu Thâm cũng mới trở về hơn mười ngày ah."
"Vậy thì có sao, vậy thì có gì kỳ quái hay sao? Người ta trước kia một lần thì có, lần này cũng bao nhiêu lần rồi…Một chút cũng không kỳ quái!"
Kỳ thật từ lúc Diệp Thâm trở về, bà đã lưu ý việc này đây này.
Sinh nhiều là phúc, hơn nữa khi bà nghe được tiếng gió ở bên trên về kế hoạch hóa gia đình, bà có chút sốt ruột, luôn ngóng trông Hoa Chiêu có thể trước khi chính sách toàn diện được chứng thực thì sinh nhiều hơn mấy đứa.
Lần này, "chuyện tốt" của Hoa Chiêu đã hai ngày không đến, bà đã đoán được rồi nên cũng không vội vàng chút nào.
Quần áo của đứa bé thứ 3 có thể mặc lại của anh chị, cả nam và nữ đều mặc được.…
Không đúng! Đứa thứ ba sẽ sinh vào mùa hè! Anh trai chị gái của nó nhưng lại sinh vào mùa đông đấy, quần áo căn bản mặc không đến rồi!
"Đi một chút, cùng mẹ mua chút vải vóc đi!" Miêu Lan Chi lôi kéo con gái muốn đi, đột nhiên nhớ tới, bà mà đi trong nhà liền không có người xem hai đứa nhỏ rồi, cũng không được.
Vẫn là trông hai đứa bé quan trọng hơn. . . .
"Con đi mua cho mẹ tất cả các loại vải bông tinh khiết, thoáng khí trong trung tâm thương mại! Loại sáng màu đấy!"
Thấy Diệp Thư còn đứng đó ngẩn người không nhúc nhích, Miêu Lan Chi đột nhiên nổi giận đánh đến: "Con nói một chút xem, người ta đã muốn sinh đứa thứ ba rồi, con cũng không nóng nảy sao được? Con cũng hơn 30 rồi, còn muốn kéo tới khi nào? Kéo dài tới khi không sinh được? Cùng với chị dâu cả của con gom góp thành một đôi?
"Hiện ở bên ngoài nhiều người đàn ông như vậy theo đuổi con, đều muốn xếp hạng ra khỏi thủ đô rồi, cũng không có một người nào có thể lọt vào mắt con hay sao? Diệp Thư! Mẹ đã nói với con, trong vòng ba tháng…"
Diệp Thư đã chạy: "Con đi mua vải cho mẹ!"
. . . . .
Hoa Chiêu cũng đoán được hai ngày này cô không thoải mái là có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng hiện tại không có que thử thai, vẫn phải đến bệnh viện nhìn xem mới yên tâm.
Cô trực tiếp lôi kéo Diệp Thâm đang lo lắng đi tìm Diệp Phương.
Diệp Phương nghe cô nói bệnh trạng, lại nhìn nét mặt của cô, liền đoán được.
Mỉm cười với đứa cháu trai đang ngẩn người vì đã đoán được một chút, mang theo Hoa Chiêu đi rút máu.
Kết quả biểu hiện của cô xác thực mang thai, thời gian tuy ngắn, nhưng giá trị progesterone rất tốt, cho thấy hiện tại em bé đang rất khỏe mạnh và cắm rễ vững vàng đấy.
Diệp Thâm một đường đẩy Hoa Chiêu ngồi trên xe đạp về nhà, xe đạp căn bản không dám đi, chỉ đẩy trên đường.
Lúc trước anh có con, trong thư mới biết điều đó, niềm vui sướng khi đó vẫn còn hiện rõ trong mắt anh, nhưng vẫn không thể sánh được với những gì anh được tận mắt chứng kiến, tận mắt nghe thấy.
Anh cẩn thận từng li từng tí mà đẩy Hoa Chiêu, từng bước đi từng bước một, cảm giác mình đang đẩy thứ quý giá nhất trên đời, không thể phạm sai lầm.
Hoa Chiêu cười đến ngọt ngào lại nói: "Lại không phải là lần đầu tiên làm cha, sao còn kích động như vậy?"
"Không giống với." Diệp Thâm nói ra, lại rất nhanh đổi giọng: "Không, đều giống nhau, mỗi một lần đều rất kích động."
Hoa Chiêu cong cong khóe miệng, dáng tươi cười làm như thế nào cũng ngăn không được, vừa muốn nói cái gì, lại cảm giác xe đạp đột nhiên dừng lại.
Diệp Thâm toàn thân căng cứng mà đứng thẳng người.
Hoa Chiêu ngẩng đầu nhìn, liền gặp được Hạ Kiến Ninh cùng Hạ Lan Lan, thực sự đang đứng ở trước mặt.
Hạ Lan Lan một tay đặt ở trên bụng, thấy ánh mắt của cô, lập tức bỏ tay xuống dưới, sau đó lại đắc ý nhìn cô.
A!
Hoa Chiêu cũng cười.
"Trùng hợp như vậy?" Hạ Kiến Ninh chủ động mở miệng chào hỏi bọn họ, nhìn tư thế kỳ quái của hai người, cười trêu ghẹo: "Các người đây là đang dạo phố sao?"
Diệp Thâm lạnh lùng mà nhìn hắn, không muốn nói chuyện.
Hạ Lan Lan vì sao có thể đến chỗ anh làm nhiệm vụ mà làm y tá? Tại sao lại đươc người Mã gia trợ giúp? Đương nhiên đều là công lao của hắn!
Nhưng anh cũng biết không thể đánh rắn động cỏ, để đối phương phát hiện có bất thường.
Diệp Thâm gật gật đầu: "Thật là đúng dịp."
Hoa Chiêu vịn bờ vai anh, từ chỗ ngồi phía sau xe đạp thò người ra nhìn Hạ Kiến Ninh, quét mắt nhìn hắn từ trên xuống, cười nói: "Hạ tiên sinh thân thể hiện tại cũng không tệ, nhìn so với trước kia đã tốt hơn nhiều."
Hạ Kiến Ninh trên mặt cười càng tự nhiên: "Đây đều là nhờ hồng phúc của cô."
Hoa Chiêu gật gật đầu, biết là nhờ phúc của cô, quay đầu liền đi gài bẫy người đàn ông của cô, cái người này đầu óc có phải là không bình thường hay không?
Cũng không sợ sẽ đắc tội cô, trong cơn tức giận cô có thể không tiếp tục cung cấp thuốc cho hắn nữa?
Hoặc là, hắn còn có thủ đoạn gì nữa?
Chuyện này, hiện tại cũng không thể dò hỏi.
Hoa Chiêu cũng biết hiện tại không thể đánh rắn động cỏ, thái độ của bọn họ đối với Hạ Kiến Ninh, cũng nên hờ hững như trước.
Bằng không thì với tính cách đa nghi của hắn, đứa trẻ có thể sẽ không được sinh ra ...
"Trời quá nóng rồi, chúng tôi phải về nhà rồi, gặp lại." Hoa Chiêu nói ra.
Không đợi Hạ Kiến Ninh nói chuyện, Diệp Thâm đã đẩy xe đạp đưa cô đi.
Vẫn có xe mà không đạp, tư thế cẩn thận từng li từng tí.
Hạ Kiến Ninh đoán được cái gì, đột nhiên hỏi Hoa Chiêu: "Cô sinh bệnh rồi hả?"
“Không, không có.”Hoa Chiêu liếc nhìn Hạ Lan Lan, ý tứ không rõ.
Diệp Thâm đẩy cô bước nhanh đi nha.
Hạ Kiến Ninh cùng Hạ Lan Lan vẫn nhìn theo bóng lưng hai người.
Hạ Lan Lan đã ghen ghét muốn c.h.ế.t rồi, lúc nào Diệp Thâm sẽ che chở cô ta như vậy?
Bất quá, cô ta sờ sờ bụng dưới, nhếch miệng nở nụ cười, rồi sẽ có ngày đó đấy.
Vận khí của cô ta không tệ, một lần liền thành công rồi.
Đến khi chẩn đoán chính xác rồi, cô ta mới ngồi xe trở về, hỏi chú nhỏ bước tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Cô ta còn chưa kết hôn, về sau cũng không thể nâng cao cái bụng lớn đi loạn được.
Giống như Hạ Song Song, tìm người gả để vác nồi cũng không được, như vậy về sau sao còn có thể gả cho Diệp Thâm?
"Chú nhỏ, về sau cháu phải làm sao bây giờ à?" Hạ Lan Lan nhỏ giọng hỏi.
Sau khi trở về cô ta đã không kịp chờ đợi, đi đến đơn vị của Hạ Kiến Ninh gọi hắn ra đây, hai người đang muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Hạ Kiến Ninh còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoa Chiêu, hiện tại hai người còn chưa ra khỏi tầm mắt của hắn.
"Chú nhỏ!" Hạ Lan Lan cắn răng kêu.
Hạ Kiến Ninh quay đầu nhìn cô ta. Sau đó nói ra: "Chúng ta đến bệnh viện trước."
Hạ Lan Lan kinh hoảng, tranh thủ thời gian che bụng: "Cái này không tốt? Cháu ở bên kia đã chẩn đoán chính xác rồi, bên này cũng không cần nhìn thêm a! Nếu để cho người ta biết…"
Tuy đợi đến lúc đứa nhỏ sinh ra người ngoài nhất định sẽ biết rõ, nhưng hiện tại nếu chuyện cô ta chưa kết hôn mà có con nếu truyền đi, thoáng cái cô ta liền nghĩ đến kết cục của Từ Mai…
Phong thủy luân chuyển?
Cô ta mới không cần!
Hạ Kiến Ninh liếc nhìn cô ta một cái, hắn là người ngu xuẩn như vậy sao?
"Không phải xem cho cháu." Nói xong trực tiếp đi đến bệnh viện cách đó không xa.
Xuất phát từ con đường này, Diệp Thâm còn cẩn thận từng li từng tí như vậy, nơi có khả năng nhất bọn họ đã đến lúc trước chính là chỗ bệnh viện của Diệp Phương.
Hoa Chiêu sinh bệnh rồi hả?
Đến bệnh viện, Hạ Kiến Ninh tìm được một người quen, nghe ngóng chuyện của Hoa Chiêu.
Cái người quen này rất lợi hại, đi ra ngoài dạo qua một vòng đã mang tin tức trở về, Hoa Chiêu mang thai.
Đây không phải là bí mật gì, Diệp Phương cũng không muốn giữ bí mật, hiện tại mấy người đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng biết rồi, đang chúc mừng bà.
Thuận tiện nghe ngóng con trai Diệp Phương đã có đối tượng chưa, lúc nào thì kết hôn.
Diệp gia hiện tại là nước lên thì thuyền lên, trước kia những người không có tâm tư trên phương diện này, hiện tại cũng đã có.
Diệp Phương có con trai đang du học ở nước ngoài, trong dịp tết, lại có một dự án nghiên cứu, nên không thể bỏ đi và đã không về nhà.
Chồng bà cũng có nhiệm vụ, không có trở về. Nhoáng một cái, người một nhà đã gần 1 năm không gặp.
Bất quá đây là trạng thái bình thường của một quân tẩu, bà thở dài tiếp tục làm việc, không biết có người đang hỏi thăm Hoa Chiêu.
Hạ Kiến Ninh nhận được tin tức, trầm mặc hơn nửa ngày.
Lại có…Đến lúc đó 3 đứa bé ở đây, có lẽ cô càng có thể cam chịu rồi, vậy hắn lúc nào mới có đầu bếp mới đây?
Luôn đi theo bên cạnh hắn, Hạ Lan Lan vừa tức vừa vội, cái gì cũng muốn cùng cô ta đoạt! Sinh đứa bé cũng muốn cùng cô ta đoạt thời gian!
Không cần nghe ngóng đã biết rõ, hai người là chân trước chân sau cùng có, bất quá nhất định là cô ta có trước!
"Lần trước…Đều do Từ Mai!" Hạ Lan Lan nghiến răng nghiến lợi: "Chú nhỏ, chú nhanh đi thu thập Từ Mai! Nếu không phải cô ta, Hoa Chiêu một đứa bé cũng không sinh ra nổi!"
Lúc trước nếu không phải Từ Mai cố ý nói dối cô ta, hại cô ta, lại để cho cô ta nghĩ rằng Hoa Chiêu đã sảy thai, cô ta đã sớm tìm người khác hạ thủ!
Sao phải đến nỗi như bây giờ!
Hạ Kiến Ninh lành lạnh liếc nhìn cô ta một cái: "Cô vẫn không thể nắm bắt được điểm mấu chốt. Người cô muốn chính là Diệp Thâm, chỉ có Diệp Thâm! Cô giải quyết Hoa Chiêu, là hắn có thể vừa ý cô rồi? Đừng có nằm mộng."
Bị khinh thường… Hạ Lan Lan xấu hổ mặt đỏ như máu, trong lòng lại càng hận, hận Hoa Chiêu, hận Từ Mai.
Phùng gia đã xong, Từ Mai cũng đã biến mất, không biết cô ta chạy đi đâu, phải kiểm tra một chút.
Hạ Kiến Ninh mang theo Hạ Lan Lan trở về nhà mình.
"Về sau, cô ở lại đây, ở một góc khác của đào viên." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Hắn không muốn cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy sự thanh tĩnh của mình, nhưng là đầu bếp của hắn…Không, vì Diệp Thâm, vì Hạ gia, hắn lo lắng Hạ Lan Lan ở bên ngoài làm loạn.
Quá mất mặt rồi.
Đưa đến nơi khác cũng không được, chưa quen cuộc sống nơi đây đấy, cô ta chỉ có một mình, còn ngu xuẩn thành như vậy, lỡ làm mất đứa trẻ thì sao?
Đứa bé này thực tế đến cũng không dễ, hắn hao tốn một lượng lớn nhân mạch, hơn nữa cũng là vận khí của cô ta.
Vận khí tốt sẽ không thường có, vạn nhất đứa bé kia bị cô ta giày vò đến không còn, muốn thành công một lần nữa, không biết lúc nào.
Hắn đã đợi không kịp, cứ cảm thấy Lý tẩu nấu cơm càng ngày càng khó ăn?
Hạ Lan Lan lắc lắc góc áo, có chút không vui, bị nhốt trong vườn đào rồi hả? Cửa ải này chính là 10 tháng, mỗi ngày liền cùng một đống cỏ cây giương mắt nhìn? Nhàm chán c.h.ế.t rồi.
Hạ Kiến Ninh hiện tại thật sự là chán ghét bộ dạng ngu xuẩn của cô ta lắm rồi.
"Tôi không hạn chế cô ra ngoài, cô muốn đi nơi nào thì cứ thoải mái, chỉ cần cô không sợ trở thành chuyện cười." Hắn nói ra.
Chỉ cần đứa nhỏ này còn là được, hắn cũng không thèm quan tâm mặt mũi của cô ta.
Chính cô ta cũng không để ý, hắn lại càng không quan tâm.
Nghe ra chú nhỏ tức giận, Hạ Lan Lan sợ hãi: "Cháu không đi ra ngoài, chỗ nào cũng không đi." Cô ta cũng sợ đi ra ngoài mất mặt.
Chính sự nói xong, Hạ Kiến Ninh lại để cho người dẫn cô ta đến một căn phòng ở một góc khác của đào viên.
Cái phòng ở này vừa dựng lên, một ngôi nhà nhỏ lát gạch đỏ, chừng 30 mét vuông, chỉ là một gian phòng lớn, giống như nơi của những người xem vườn cây ăn trái sống vậy!
Đồ đạc trong phòng tuy đầy đủ, không tồi tàn nhưng chắc chắn không thể so sánh với những gì cô ta từng có ở nhà.
Cũng không chuẩn bị quần áo cho cô ta.
Hạ Lan Lan lại chạy ra đi tìm Hạ Kiến Ninh: "Chú nhỏ, cháu hiện tại chỉ mới 1 tháng, người ta cũng nhìn không ra, cháu có thể đi ra ngoài trong 2 tháng không? Cháu phải mua chút quần áo gì đấy!"
Hạ Kiến Ninh chẳng muốn nhìn thấy cô ta nữa, gật gật đầu: "Tôi thực sự không hạn chế tự do của cô, cô có thể thoải mái ra ngoài. Nhưng chỉ có một chút, phải đảm bảo an toàn."
Chú nhỏ vẫn quan tâm cô ta đấy!
Hạ Lan Lan vui vẻ mà thẳng bước đi.
Hạ Kiến Ninh nhíu mày nhìn bóng lưng của cô ta, không thể không thừa nhận Hạ gia thật sự là một đời không bằng một đời.
Hi vọng đời sau của cô ta cùng Diệp Thâm đời sau, tư chất có thể xuất sắc hơn chút ít.
"Phái một người, đi theo cô ta, những cái khác không cần phải xen vào, đừng để cho đứa bé gặp chuyện không may." Hạ Kiến Ninh xoa mi tâm nói ra.
"Vâng." Tiểu Triệu lập tức đi an bài.
...
Hạ Lan Lan ra khỏi đào viên liền đi tìm bạn bè của mình, nghe ngóng tung tích của Từ Mai.
Từ Mai cũng đã làm "Bạn tốt" nhiều năm của cô ta, hai người cũng có chung bạn bè cùng đồng nghiệp, nghe ngóng rất dễ.
Hỏi qua mấy người, Hạ Lan Lan đã biết tin tức gần đây của Từ Mai, công tác trước kia không làm nữa, đang vụng trộm làm mua bán nhỏ đấy, tham sống sợ chết!
Từ Mai trước kia tìm mấy người công nhân, lại đá đi mấy người, đây là những người cô đã gặp trong bệnh viện, mà những người bạn trước kia của cô phần lớn đều công tác ở bệnh viện, tin tức khó tránh khỏi đã bị truyền ra ngoài.
Hạ Lan Lan trong lòng cao hứng, Từ Mai thật sự là càng lăn lộn lại càng kém, y tá trưởng đứng đắn không làm nữa, đi ra ngoài làm người bán hàng rong?
Cũng đúng, Phùng Long không có việc gì, được thả ra, nếu cô ta còn dám trở về công tác, Phùng Long không chừng thật sự có thể đánh c.h.ế.t cô ta, cô ta chỉ có thể đi làm người bán hàng rong, miễn cưỡng sống tạm ~
Hạ Lan Lan lại nghe tin tức từ rất nhiều người, mới thăm dò được địa chỉ cụ thể của Từ Mai.
Sau đó nói cho Phùng Long.
Cô ta bây giờ là phụ nữ có thai, không thể cùng người ta đánh nhau, hơn nữa lại g.i.ế.c người, vẫn là mượn tay thì tốt hơn.
Phùng Long gần đây đúng là đang điên cuồng mà tìm kiếm Từ Mai, không, hắn tìm Từ Mai đã lâu rồi, nhưng Từ Mai giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, tìm thế nào cũng không thấy.
Bạn bè của Hạ Lan Lan lại không phải là bạn bè của hắn, hơn nữa hắn hiện tại đã sa sút, cũng bởi vì chuyện này…Tuy hắn được thả ra, nhưng là người sáng suốt cũng biết chuyện gì xảy ra.
Đây cũng không phải là người tốt!
Cho nên hắn không thể nghe ngóng được tin tức.
Nhận được tin nhắn của Hạ Lan Lan, Phùng Long mừng rỡ, lập tức đến nhà máy sữa bột bỏ hoang ở ngoại ô.
Kết quả bị vồ ếch chụp hụt, người ta đã dọn nhà.
Hạ Lan Lan cũng không có được tin tức mới nhất của Từ Mai.
Tin tức trước đó được lan truyền bởi những người bị đuổi ra ngoài, và những người này không biết gì về chuyện dọn nhà.
Phùng Long không biết những việc này, hắn chỉ cảm thấy Hạ Lan Lan lừa gạt hắn, quay đầu liền chặn đường Hạ Lan Lan!
Hắn bây giờ thật sự xuống tinh thần, không chỉ có nhà họ Phong xong, mà công việc của hắn cũng không còn nữa.
Không thể để cho hắn vào tù, Hoa Chiêu đã cảm thấy rất quá mức, cho nên lúc cùng Diệp Danh nói chuyện phiếm đã nói đến chuyện này, không thể để cho hắn sống tốt được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-179.html.]
Phương pháp làm cho một người không sống tốt được, vào lúc này vô cùng đơn giản, chính là đuổi việc hắn.
Bị một nhà xưởng đuổi việc, người này trên cơ bản cũng sẽ không tìm được việc làm mới nữa rồi, không có công tác thì không có tiền, phải dựa vào trong nhà nuôi.
Mà Phùng Long hiện tại đã không có nhà rồi.
Sau khi Phùng gia gặp chuyện không may liền bị người ta bỏ đá xuống giếng rồi.
Những người có kiểu gia đình như thế này, đừng mong hắn làm được những chuyện tốt gì bên ngoài.
Trước kia ông bà Phùng cũng làm không ít chuyện thất đức, lần này lại để cho người ta bắt được cơ hội, một chầu đá lớn nện xuống không dứt, chẳng những nhiều tội danh, gia sản còn mất hết rồi.
Trên người Phùng Long hiện tại cơ bản đã không còn đồng nào, ở nhờ bên trong nhà kho của thân thích, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, còn cùng chuột làm bạn, ăn phần cơm uống miếng nước đều phải nhìn sắc mặt người khác, thời gian khổ giống như thuốc đắng, cho nên hắn bức thiết muốn tìm được Từ Mai.
Đánh cho cô ta một trận cho bõ tức, còn phải dựa vào cô ta mà sống.
Hiện tại tìm không thấy Từ Mai, chỉ có thể tìm Hạ Lan Lan rồi.
Hạ Lan Lan có tâm tư gì, hắn cũng biết.
Hạ Lan Lan dễ tìm, hắn ở bên ngoài của Hạ gia ngồi xổm nửa ngày trời, đã thấy được Hạ Lan Lan bao lớn bao nhỏ trở về.
"Lan Lan, mấy hôm không gặp, cô càng hấp dẫn hơn rồi!" Phùng Long ngăn ở trước mặt cô ta nói ra.
Hạ Lan Lan thấy hắn lại càng hoảng sợ, đồ trong tay thiếu chút nữa ném đi.
Trạng thái của Phùng Long nhìn có vẻ không tốt lắm.
"Sao anh lại ở đây?" Hạ Lan Lan lấy lại tinh thần tức giận nói: "Hơn nữa, đừng kêu được thân thiết như vậy, tôi với anh không có quan hệ gì!"
Nói xong dùng khóe mắt cao thấp mà quét mắt nhìn Phùng Long.
Quần áo cũ đã muốn phai màu rồi, hơn nữa rất bẩn, giày da dưới chân nhìn kỹ đều mở miệng, tóc cũng dài đến cổ không được cắt bỏ, còn cột túm lại, lôi tha lôi thôi đấy, so với hình tượng ngăn nắp sạch sẽ ngày xưa khác xa rất nhiều.
Phùng gia là thực sự đã xong.
Phùng Long hiện tại, nói một lời với cô ta đều không xứng.
Nét mặt của cô ta đều lộ rõ trên mặt, Phùng Long nhìn đã hiểu rồi.
Khóe miệng mỉm cười của hắn không thay đổi, trong lòng lại hung hăng mài mài răng, hận không thể cắn rớt một khối thịt trên người cô ta.
Hắn vì cái sao lại có ngày hôm nay? Còn không phải cô ta làm hại! Là cô ta ra chủ ý cùi bắp, để cho hắn cùng đi gài bẫy Từ Mai, kết quả ngược lại bị Từ Mai lừa!
Nếu như không có cái chủ ý cùi bắp kia của cô ta, hắn hiện tại còn cùng Hạ Song Song vợ chồng ân ái, khi đi hai người khi về một đôi đấy, cha mẹ cũng sẽ không có chuyện gì!
Đều là cô ta làm hại!
Nhưng hắn cũng không dám làm gì Hạ Lan Lan, phía sau cô ta có Hạ gia, có Hạ Kiến Ninh.
Nếu hắn thực sự đem Hạ Lan Lan làm gì rồi, hắn tin tưởng Hạ Kiến Ninh sẽ không bỏ qua cho hắn đấy, hắn không muốn chết.
Hạ Lan Lan đã vượt qua hắn muốn đi, Phùng Long không dám trì hoãn nữa, lập tức nói ra: "Tôi đã đến địa chỉ của cô cho, kết quả không có người, tôi đã hỏi thăm một chút, người đã sớm dọn đi rồi, không biết đi đâu, cô lại hỏi thăm một chút."
Hạ Lan Lan dừng bước: "Dọn đi rồi?"
Phùng Long gật đầu: "Nghe nói đã đi vài ngày rồi."
Hạ Lan Lan liếc hắn một cái, loại chuyện này, hắn chắc có lẽ không nói dối, cũng không cần thiết phải làm thế.
"Tôi đã biết, anh chờ xem." Nói xong vung lấy mái tóc rồi đi nha.
Phùng Long nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta, thẳng đến khi cô ta tiến vào cửa.
Có biện pháp nào có thể thần không biết quỷ không hay à…Hắn vẫn muốn đem mặt nạ cao ngạo của Hạ Lan Lan kéo xuống, để cho cô ta khóc với hắn cầu xin tha thứ.
Đặc biệt là hiện tại, càng muốn…
Nhưng trước mắt, tìm được Từ Mai mới quan trọng nhất.
Nhà kho của thân thích cũng không có ý định cho hắn ở nữa rồi, nói là trong nhà không như trước rồi, muốn cho thuê, kiếm chút tiền phụ cấp. Thấy mấy người đến xem phòng, còn thực sự có người chọn trúng, hắn đoán chừng không đến hai ngày, sẽ phải ngủ ở sân vườn rồi.
...
Lúc này Hạ Lan Lan cũng không tìm được người rồi.
Nhưng cô ta có biện pháp.
"Chú nhỏ, chú có biết Từ Mai bây giờ đang ở đâu không?" Cô ta đi tìm Hạ Kiến Ninh.
Hạ Kiến Ninh nhìn cô ta nhếch miệng cười: "Lần này cô lại định làm gì?"
"Cháu không làm gì, cháu không tìm Hoa Chiêu gây phiền toái!" Hạ Lan Lan nói ra: "Cháu chính là muốn cho Phùng Long tìm Từ Mai gây phiền toái, không cho cô ta sống yên ổn. Chú nhỏ, cô ta quá bắt nạt người khác rồi! Không đem Hạ gia chúng ta để vào mắt! Chuyện ban đầu, chú có dám nói cô ta làm đúng không?"
Chú nhỏ của cô ta cũng không phải là người rộng lượng như vậy.
Hạ Kiến Ninh xác thực không phải.
Về sau Từ Mai ở Phùng gia chịu khổ một thời gian, kỳ thật hắn cũng biết, bất quá hắn không quan tâm, hắn cũng không phải Bồ Tát.
Hắn cũng biết rõ Từ Mai bây giờ đang ở đâu.
Chơi Hạ gia bọn họ một bài như vậy, cũng thực sự không thể nhìn cô ta kiếm được nhiều tiền bên ngoài một cách hạnh phúc.
Hạ Kiến Ninh nghĩ nghĩ, nói cho cô ta địa chỉ mới của Từ Mai.
Diệp Thâm trở về rồi…Phải tìm cho Hoa Chiêu một ít chuyện mà làm, tránh khỏi cô đem tâm tư đều đặt ở trên người Diệp Thâm, không có việc gì liền nghiên cứu cách sinh con.
Sau khi Hoa Chiêu về nhà, đã bị mọi người vây lại.
Mọi người mừng rỡ chờ mong mà nhìn cô, chờ cô công bố kết quả.
Hoa Chiêu vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng cười cười, mọi người đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.
"Thật tốt quá!" Miêu Lan Chi kích động nói.
Trương Quế Lan cũng là cười, bà cũng hiểu được rất tốt, có thêm con là một điều may mắn, và Hoa Chiêu càng có nhiều con thì vị trí của con bé trong gia đình họ Diệp càng vững chắc.
Mặc dù đã xác định nhà họ Diệp không giống như đại gia tộc mà bà tưởng tượng, nhưng nỗi tự ti sâu thẳm vẫn hằn sâu trong xương, bà luôn sợ có một ngày Diệp gia đột nhiên chướng mắt xuất thân của Hoa Chiêu và muốn đổi một cô con dâu khác.
Tấm gương của Hoa Cường vẫn còn ở đó…
Cho nên càng nhiều con, càng có thêm bảo hiểm a?
Hoa Cường cũng rất vui vẻ, ngồi ở một bên ha ha cười, một năm trước ông chưa từng nghĩ tới, chính mình còn có thể thấy sự ra đời của cháu ngoại thứ ba của mình, về sau không chừng còn có thể chờ mong đứa thứ tư, thứ năm.
Thật sự là ngày tháng tốt lành ah.
Chỉ có Diệp Thư, không thật sự vui vẻ…Cô vừa mới mua đồ trở về đã bị mẹ bắt được lại quở trách một trận, ra lệnh cưỡng chế cô trong vòng ba tháng phải tìm đối tượng, có được hay không đấy, trước ở chung một chút rồi nói sau.
Có cái gì đẹp mắt hay sao? Những người đàn ông tốt đều là họ hàng gần, những người khác đều là dạng không đứng đắn!
Hoa Chiêu lại trở thành động vật được bảo vệ trọng điểm nên chuyện dọn nhà trước hết tạm dừng rồi, đợi sau 3 tháng ổn định hơn, cô lại chuyển.
Hoa Chiêu cũng không phản đối, cô cũng hiểu được lần này cùng lần trước không giống nhau, phản ứng đặc biệt lớn.
Lúc có bọn nhóc Thúy Vi, cô có thể ăn có thể uống, còn sống rất thoải mái, mỗi ngày tinh lực vô hạn, giống như người bình thường vậy.
Lúc này không giống với lúc trước, lúc này mới vài ngày, mà đã bắt đầu có phản ứng rồi, hơn nữa rất kịch liệt, ngoại trừ hoa quả, cơ hồ nhìn cái gì cũng đều muốn ói, không nhìn thấy, chỉ nhớ tới thôi cũng muốn ói, đừng nói là ăn hết.
Lúc hấp thu năng lượng còn có thể đỡ hơn một chút, nhưng lại không thể ăn cơm, một lần ăn vào lại giống như ăn thuốc độc vậy.
Cô chỉ có thể ở lại nhà không đi được.
Diệp Thâm đành phải một mình trở về đơn vị trước, lần này ngày nghỉ của anh rất ngắn, chỉ có nửa tháng, đã kết thúc rồi.
...
Phùng Long lấy được địa chỉ mới, ngày hôm sau liền đi tìm Từ Mai.
Thật đúng đã để cho hắn tìm được.
Nhìn thấy Từ Mai, Phùng Long nhất thời sững sờ.
Nếu không phải nhìn lâu hơn một chút, hắn cũng không dám nhận.
Lúc này Từ Mai, mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, với một b.í.m tóc lớn, cách ăn mặc bình thường, cùng trước kia lại như biến thành một người khác, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, toàn thân đều tràn đầy sức sống.
Không còn là người phụ nữ trầm lặng, già dặn ngày xưa.
Thoáng cái như trẻ ra 10 tuổi, mà so với lúc trẻ lại càng đẹp mắt hơn.
Hoa Chiêu có cái gì ăn ngon, nói ví dụ như rau quả trồng trong sân nhà mình, thỉnh thoảng sẽ cùng Từ Mai chia xẻ, hơn nữa lúc đến thăm nhà lại được đãi trà hoa quả, Từ Mai cũng được lợi không nhỏ.
Thân thể tốt hơn, người cũng xinh đẹp rồi.
Từ Mai cũng không nhận ra Phùng Long đến.
Trước kia Phùng Long loè loẹt đấy, rất kiểu cách, mà người trước mặt này, như người xin cơm vậy.
Nhưng cô vẫn nhận ra rồi, dù sao cũng là người được khắc đến thực sâu trong đáy lòng…
"Tiểu Mai…Bệnh của em tốt rồi, thật sự là quá tốt!" Phùng Long một mặt khoa trương, hốc mắt liền đỏ lên, rơm rớm nước mắt mà nhìn Từ Mai.
"Xùy~~ ~" Từ Mai đột nhiên nở nụ cười: "Anh đây là thấy tôi không chết, tức đến phát khóc?"
Phùng Long biểu cảm cứng đờ, bất quá rất nhanh lại tiếp tục diễn nói: "Tiểu Mai, chuyện ba mẹ anh làm, anh thật sự không biết! Nếu biết, anh nhất định sẽ không để cho bọn hắn làm như vậy được! Em tin tưởng anh, trong lòng anh luôn có em đấy, hãy cho anh một cơ hội nữa, để anh đền bù tổn thất cho em!"
"Đền bù tổn thất cho tôi?" Từ Mai theo dõi hắn, mặt lộ vẻ trầm tư.
Phùng Long Nhất thấy có hi vọng, kích động c.h.ế.t mất, lập tức tiến lên một bước, muốn ôm lấy Từ Mai, lại bị cô một cước đá văng ra.
"Cách xa tôi ra một chút!" Từ Mai mặt lạnh nói, rồi lại vẻ mặt ôn hoà: "Anh định đền bù tổn thất cho tôi như thế nào?"
Thật đúng là muốn đền bù tổn thất? Phùng Long sửng sốt một chút, hắn hiện tại không có cái gì… nhưng hắn biết phụ nữ không muốn những thứ này.
"Anh về sau sẽ đối xử tốt với em! Anh không bao giờ đánh, chửi em nữa! Về sau em muốn anh làm gì anh liền làm cái đó, tất cả đều nghe theo em! Hai ta sống thật tốt, lại…" Sinh đứa bé!
Hắn đột nhiên nhớ tới, Từ Mai rốt cuộc không thể sinh con được nữa, biểu cảm cứng đờ, nhưng rất nhanh lại đổi giọng: "Cố gắng kiếm tiền, không để em phải sống khổ sở nữa!"
Phùng Long nói xong liền đi tới nắm lấy tay lái xe đạp của Từ Mai.
Từ Mai trong lòng đã hận đến cắn răng, một cước đem hắn đá văng.
Phùng Long giận mà không dám nói gì.
"Cố gắng kiếm tiền? Ai cố gắng kiếm tiền? Anh có công tác sao? An lại để cho tôi về sau cố gắng kiếm tiền nuôi anh sao? A!" Từ Mai châm chọc cười cười: "Muốn cho tôi tin tưởng anh, trước tiên anh hãy tìm công tác rồi nói sau!"
Nói xong cô dùng lực đạp xe đạp đi nha.
Cô đương nhiên không thèm cái gì mà đền bù tổn thất, cũng không có lòng tốt khuyến khích Phùng Long tiến lên, cô chỉ muốn Phùng Long đi ra ngoài nếm thử cảm giác phải cầu xin người khác.
Có thành công hay không, đều không sao cả, với thân phận hiện tại của Phùng Long, có thể xin được công tác, khẳng định cũng không phải là một công tác tốt lành gì, làm những công việc khó nhất và bẩn nhất, kiếm được ít tiền nhất và bị coi thường, cái này đối với Phùng Long mà nói, cũng là một loại tra tấn.
Cô chưa từng nghĩ tới, sẽ tha thứ cho Phùng Long.
Phùng Long nhìn bóng lưng Từ Mai, lại nhìn khu xưởng nhỏ phía xa xa, ngửi thấy mùi thơm từ bên trong bay ra, ánh mắt giãy dụa.
Từ Mai đang bán thịt kho, mỗi tháng kiếm được khoảng 200 đồng, hắn cũng biết rồi.
Con số này cũng được truyền lại bởi một số ít người bị đuổi việc, họ không biết rằng Từ Mai thực sự có cổ phần trong công việc kinh doanh này, họ nghĩ rằng Từ Mai, giống như họ, đang làm việc cho Trương Quế Lan đấy.
Chỉ có điều cô cùng Trương Quế Lan có chút quan hệ thân thích, cho nên Trương Quế Lan dạy cô bí phương, lại để cho cô làm thịt kho, sau đó kiếm nhiều hơn một phần tiền.
Bọn hắn mỗi tháng kiếm được hơn 100, nhưng Từ Mai lại hơn 200.
Cái số này quá khiến người ta động lòng rồi.
Khi mức lương bình quân đầu người hàng năm lúc này chỉ hơn 500, Từ Mai lại có thể kiếm được 2500! Nhiều tiền như vậy, có thể được nhậu nhẹt ăn ngon, thuê một căn nhà lớn rồi!
Phùng Long hiện tại suy nghĩ rất thực tế.
Hắn cũng biết chính mình đi ra ngoài tìm việc làm, là tìm không được đấy.
Cho nên, vẫn phải dỗ tốt Từ Mai.
Phùng Long đi đến nhà xưởng cách đó không xa, muốn nghe ngóng một chút tình huống, đến cùng có phải hơn 200 hay không.
Người mở cửa chính là Lưu Tiền.
"Đồng chí xin chào, tôi là người đàn ông của Từ Mai, nghe nói cô ấy công tác ở đây?" Phùng Long lễ phép mà hỏi thăm.
Ánh mắt Lưu Tiền lập tức trở nên sắc bén, cao thấp mà nhìn hắn.
Tất cả mọi người đã biết tình huống của Từ Mai, người này là tên súc sinh kia? Hắn còn dám đến thăm?
"Anh tới làm gì?" Lưu Tiền lạnh giọng hỏi.
Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, lại dùng ngữ khí này, cùng Từ Mai có một chân?
Thật không biết xấu hổ đấy, lợi hại ah! Xem hắn về sau sẽ thu thập cô ta như thế nào!
Phùng Long kiềm chế sự tức giận nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói: "Tôi đến tìm cô ấy."
"Cô ấy không cần anh đến thăm, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy!" Lưu Tiền nhìn hắn nói.
Phùng Long thực sự nổi giận rồi: "Dựa vào cái gì? Cô ta là vợ tôi! Anh và cô ta có quan hệ gì? Có tư cách gì mà quản chuyện của chúng tôi?"
"Các người đã ly hôn rồi."
Phùng Long sững người, hắn thật đúng là đã quên….Lúc trước ly hôn, hắn còn ở trong tù bị điều tra, chỉ ký một chữ, ấn tượng cũng không sâu.
"Tôi, chúng tôi có hiểu lầm! Chúng tôi sẽ sớm phục hôn đấy! Anh rốt cuộc là ai?" Phùng Long hô.
Tên súc sinh này vậy mà vẫn còn đánh chủ ý lên Từ Mai, Lưu Tiền nổi cơn thịnh nộ, níu lấy cổ áo của hắn đem hắn kéo đi ra ngoài, đánh một trận.
Trong phòng mấy người anh em nghe được động tĩnh, đều đi ra xem xét.
Vốn là muốn can ngăn đấy, vừa nghe nói đây là chồng trước của Từ Mai, lập tức đem người vây quanh ở chính giữa, không cho người ngoài trông thấy.
Đến lúc đó Phùng Long nếu cáo trạng, cũng không có nhân chứng…
"Cút xa một chút! Về sau đừng xuất hiện trước mặt Từ Mai! Bằng không thì tôi thấy anh một lần liền đánh một lần!" Lưu Tiền thu tay lại nói ra.
Anh ta rất có chừng mực, đánh cho Phùng Long nhìn không ra ngoại thương một cách rõ ràng.
Phùng Long nhìn bảy tám người phía sau anh ta, từng người đều khí thế bất phàm, có vẻ như công phu rất mạnh mẽ, bị dọa cho ánh mắt cũng không dám nhìn lên, đứng lên bỏ chạy rồi.
"Hèn nhát." Lưu Tiền chằm chằm vào bóng lưng của hắn, nhổ một ngụm trên mặt đất.
Đợi đến lúc không thấy bóng dáng của Phùng Long nữa, Tôn Hữu giữ chặt Lưu Tiền không cho đi vào, những người khác cũng đem Lưu Tiền vây quanh.
"Anh đã xảy ra chuyện gì?" Tôn Hữu nháy mắt ra hiệu cho Lưu Tiền.
Lưu Tiền nghe không hiểu: "Cái gì?"
"Giả ngu!" Tôn Hữu đụng đụng bờ vai của anh ta: "Chưa từng thấy anh tức giận như vậy, đây là lần đầu tiên vì phụ nữ mà động thủ đi? Như thế nào? Đối với Từ Mai có ý tứ?"
Lưu Tiền lúc này mới kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng, vội la lên: "Đừng nói mò! Tôi chính là thấy Từ Mai đáng thương! Bình thường đối với chúng ta lại rất chiếu cố, vừa rồi nếu anh mở cửa, anh có thể không ra tay?"
Trước kia lúc Trương Quế Lan vẫn còn ở đây, căn bản đều là Trương Quế Lan nấu cơm cho mấy người, ba cái đám ông lớn tay nghề đều giống nhau, không có đem bắp rang đảo hỏng, đều là vì quen tay hay việc.
Về sau Trương Quế Lan có việc, gần đây lại không đến, đều là Từ Mai nấu cơm, thật sự là bọn hắn muốn ăn cái gì sẽ làm cho cái đó, không thể chê.
Tôn Hữu lại sờ lên cằm, chăm chú nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Vừa rồi nếu tôi mở cửa, nhiều lắm là đem hắn đuổi đi, sẽ không đánh hắn."
Hắn không phải là người xúc động như vậy, tính kỷ luật đã khắc vào bên trong cũng nói cho hắn không được phép tùy tiện động thủ.
"Học Binh, cậu sẽ sao?" Tôn Hữu hỏi Triệu Học Binh.
Ba người bọn hắn đã đến đây sớm nhất, năm người đến sau cùng Từ Mai không tính là quá quen thuộc, liền không hỏi rồi.
Triệu Học Binh lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không, tôi nhiều lắm là mắng hai câu, đánh người, còn không đến mức đó." Trên đời này nhiều người xấu rồi, hắn không thể biết ai không tốt liền đi đánh người, đó là có khuynh hướng bạo lực. Nếu điều này xảy ra trước đây, sẽ bị nhốt trong tù rồi.
"Xem đi?" Tôn Hữu nhìn Lưu Tiền, không có hảo ý mà cười.
Quy tắc là bọn họ cùng học đấy, Lưu Tiền học được cũng không chênh lệch nhiều so với bọn hắn, không có đạo lý bọn hắn đều nhịn được, anh ta lại nhịn không được.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hắc hắc hắc ~" những người khác cũng nhìn Lưu Tiền cười mờ ám một trận.
Lưu Tiền có loại cảm giác hết đường chối cãi, khuôn măt đỏ bừng, cứng cổ nói với đám người: "Tôi không nói với các người nữa!"
"Đừng ah, chúng tôi cũng không có ý tứ gì khác, nếu anh thật sự chọn trúng, chúng tôi nhờ dì Trương làm mai cho anh ah!"
"Đúng vậy a, anh cũng trưởng thành rồi, chọn trúng một người phụ nữ thì làm sao?"
"Đáng tiếc, là người đã ly hôn đấy…" Có người nhỏ giọng nói.
Lập tức bị những người khác trừng trở về: "Người cũng sắp 30 rồi còn chọn? Trước kia dù người lấy chồng lần hai cũng không tìm được người ưng ý đúng không?"
Bọn hắn đều trưởng thành, bởi vì tàn tật mà phải trở về, còn không được phân đến một công tác tốt, vốn đã khó tìm vợ, lúc ở nhà, giới thiệu đối tượng không phải là dạng không đứng đắn, thì chính là người từng ly hôn mang theo đứa nhỏ đấy.
Từ Mai còn không mang theo đứa nhỏ, người cũng lớn lên không tệ, còn cần cù tài giỏi.
"Chỉ là nghe nói, cô ấy không thể sinh nữa." Có người càng nhỏ giọng nói.
Những lời này trực tiếp làm cho đám người an tĩnh lại.
Đây mới là vấn đề lớn.
"Được rồi được rồi, về sau đừng trêu ghẹo hắn nữa."
"May mà việc này Từ Mai không biết, bằng không thì cô ấy suy nghĩ nhiều sẽ không tốt."
Tôn Hữu cũng không thể nói gì hơn, đám người liền tản ra.
Chạy đến trong phòng, mặt Lưu Tiền vẫn còn đỏ lên, nhìn mình tay.
Anh ta xác thực không phải là người xúc động, nhưng vừa rồi vì cái gì mà nhịn không được đây này?