Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:29
Lượt xem: 146
Nhưng cô không thể để cho người khác phát hiện mình khác thường.
Hoa Chiêu không nói đến chuyện trâm cài n.g.ự.c nữa, làm sao có thể trả lại nếu nó cứ như bị bám chặt trên tay vậy? Càng lộ ra cô là một kẻ dối trá.
Cô giả vờ giả vịt mà nhìn xem những thứ khác trong hộp, mấy cái nhẫn và vòng tai vừa xem liền hiểu ngay, không có gì đẹp mắt đấy, bên trong ngược lại là có một đống ảnh chụp.
Cô dùng tay kia lật từng tấm ra xem.
Phần lớn đều là ảnh chụp Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc khi còn bé, có chút là theo Tề Hiếu Hiền cùng một chỗ chụp đấy, có mấy tấm là theo những người khác của Tề gia chụp đấy.
Tề Thư Lan thấy cô nắm tram cài n.g.ự.c không buông tay, trong lòng vừa cao hứng lại khinh bỉ. Không nghĩ tới là người thấy tiền liền sáng mắt đấy, ngay từ đầu bà ta còn tưởng rằng người ta thực sự không cần đấy, kết quả khách khí một câu liền không nỡ buông tay rồi.
Rốt cuộc cũng là xuất thân nông thôn, kiến thức hạn hẹp.
Trong rương ảnh chụp có chút nhiều, Tề gia không thiếu tiền chụp ảnh, Hoa Chiêu cũng không có kiên nhẫn mà tìm nữa, mấu chốt là cô lật từng ảnh tò mò xem Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc khi còn bé làm gì? Lại để cho bọn hắn hiểu lầm!
"Ảnh chụp của ông nội tôi đâu này?" Hoa Chiêu hỏi.
Tề Thư Lan lập tức đi mở nắp hộp, kéo mở tấm vải nhung bao bên ngoài, bên trong vậy mà còn một ngăn kép.
Tề Thư Lan thò tay sờ, lấy ra một tấm hình.
Đúng là ảnh chụp Hoa Cường lúc còn trẻ, là một tấm đứng một mình, ông một thân đồ nhung, dáng người thẳng tắp.
Hoa Chiêu cũng rốt cuộc cũng thấy được bộ dạng của ông nội lúc còn trẻ, vậy mà phi thường đẹp trai.
Tề Hiếu Hiền ô ô thanh âm càng lớn, biến thành "Ngao ngao NGAO" .
Tề Thư Lan nhanh chóng nói chuyện lớn tiếng che dấu đi tiếng nói của bà ta: "Ba ba lúc còn trẻ không thích chụp ảnh, chỉ lưu lại một tấm này, chúng ta một mực cất giấu đấy, không có việc gì liền lấy ra xem."
Hoa Chiêu nhìn bà ta một cái: "Tôi thấy giống như là được cất giữ rất cẩn thận đấy, bị các người quên mất, lưu lại đến bây giờ à?"
Tề Thư Lan lập tức xấu hổ. Chẳng lẽ cha đã nói với cô ta rằng lúc còn trẻ ông ấy đã chụp qua rất nhiều ảnh chụp? Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng nói?
Hoa Chiêu vậy mà đã đoán đúng...
Cái tấm hình này là Tề Thư Lan khi còn bé mở hòm ra chơi, trong lúc vô tình phát hiện ngăn kép, sau đó tiện tay nhét vào, khi đó bà ta quá nhỏ, chỉ tầm sáu bảy tuổi, quay đầu liền quên.
Là hai năm trước bà ta nghĩ tới sửa sang lại cái rương này mới phát hiện đấy. Lúc ấy bà ta cũng không dám nói với ai, lại để cho mẹ biết trong nhà còn có ảnh chụp của cha không chừng lại phải đốt đi.
Nhưng khi đó bà ta cùng anh trai lại có chút ý tứ muốn đón cha trở về, cho nên bà ta lại lấy ảnh chụp nhét trở về.
Không nghĩ tới hôm nay thật đúng là hữu dụng.
Kết quả lại bị người ta liếc mắt đã xem thấu.
Con nhóc nông thôn có một đầu óc tốt, thật đáng ghét.
Hoa Chiêu nói kháy một câu cũng không tiếp tục, thò tay cầm tấm hình này, định cầm về nhà chính mình cất giữ, cái này có thể là tấm hình duy nhất của ông nội lúc còn trẻ không thể ở lại chỗ này.
Cô tiện tay đem ảnh chụp cho vào trong túi quần, nhưng đúng lúc này cô cảm giác có chút không đúng lắm, tấm hình này có phải là có chút quá dày rồi không? Bất quá cô cũng không nghĩ nhiều, có lẽ niên đại này có một số bức hình chính là dày như vậy.
Tề Thư Lan muốn nói cái gì, lại im lặng, một tấm hình mà thôi.
"Ngày khác thời tiết tốt, tôi có thể cùng cha đi chụp một tấm hình?" Tề Thư Lan có chút hèn mọn mà hỏi thăm.
"Cái này tôi phải về nhà hỏi ông nội một chút." Hoa Chiêu nói ra. Mặc dù biết hèn mọn đều là biểu hiện giả dối, nhưng cô cũng không thay ông nội cự tuyệt.
"Tốt tốt." Không bị trực tiếp cự tuyệt, Tề Thư Lan đã thật cao hứng rồi.
Nửa người c.h.ế.t lặng đã giảm bớt hơn phân nửa, dòng năng lượng màu sắc rực rỡ đã bị năng lượng màu vàng trong thân thể cô dồn đến trong lòng bàn tay, nhưng cũng không thể thoát ra được rồi.
Cũng may không đau không ngứa, chỉ là trong lòng bàn tay nóng hổi, Hoa Chiêu liền không quá lo lắng, hiện tại cũng không phải là lúc lo lắng.
Cô từ trong túi xuất ra một lọ rượu thuốc, đưa cho Tề Thư Lan: "Mỗi ngày ba lượt, một lần 10 ml, pha với nước uống, pha với bao nhiêu nước tùy ý, uống hết là được."
Bệnh này của Tề Hiếu Hiền còn nặng hơn người có thể đi lại, chạy nhảy nên phải dùng liều nặng hơn. Chính là như vậy, Hoa Chiêu cũng không biết rượu thuốc màu xanh lá có thể chữa được hay không, nhưng dù không chữa được cũng có thể giảm bớt rất nhiều a?
Dù sao nói cô cầm tinh chất màu vàng đi ra là không có khả năng.
Dù sao bà ta bây giờ còn đang ở bên cạnh hướng cô ô ô kêu to, một bộ dạng rất là tức giận, cô cũng không lấy ra.
"Một lọ này cũng không được vài ngày ah." Tề Thư Lan có chút sầu muộn, một lọ cũng chỉ 100 ml, 3 ngày đã uống xong, có thể tốt? Cái kia thật đúng là thần dược rồi.
"Vậy cũng phải đợi tháng sau rồi, bằng không thì bà đến chỗ ông Tôn hay ông Triệu cầu xin đi, xem bọn hắn có cho bà hay không." Hoa Chiêu nói đúng những người đã nhận được rượu thuốc.
Một lọ này bên ngoài nhìn vào là từ mỗi nhà một ngụm nặn đi ra đấy, Tề Hiếu Hiền muốn dùng nhiều hơn, nhà người ta cũng chưa có.
Tề Thư Lan câm miệng rồi,cũng biết đó là không có khả năng, dù là Diệp gia đồng ý, nhà người ta cũng phải đem bọn họ ăn hết.
Hoa Chiêu nắm chặt lòng bàn tay nóng hổi cùng Diệp Thư đi ra.
Tề Thư Lan như nhặt được bảo vật mà đỡ lấy rượu thuốc, lập tức đổ ra 10 ml, pha với nước ấm đi cho mẹ mình uống.
Kết quả quay đầu nhìn lại, mẹ lại đang nhìn chằm chằm vào bà ta với đôi mắt đỏ hoe, cái biểu cảm này so trước kia còn dữ tợn hơn bao giờ hết.
Tề Thư Lan lại càng hoảng sợ, sau đó bao nhiêu oán khí ở đáy lòng liền nổi dậy: "Mẹ, không phải chỉ là một cái trâm cài n.g.ự.c sao? Có cái gì mà không nỡ sao? Coi như là chị họ của mẹ đưa cho thì bây giờ có thể lấy ra cho mẹ cứu mạng, người dì cả con chưa từng gặp mặt nếu biết được khẳng định cũng sẽ thật cao hứng."
"Ô ô ô!" Tề Hiếu Hiền vẫn còn trừng mắt với bà ta.
Tề Thư Lan tức giận, nhưng bà ta vẫn chịu đựng nói: "Trước tiên đem nước thuốc uống đã nha, thật vất vả mới có được, chúng ta cũng không biết cái rượu thuốc này, đến cùng có thần kỳ như bên ngoài truyền được như vậy hay không."
Tề Hiếu Hiền không ô ô nữa rồi, hơi cúi đầu xuống dùng tay uống mấy ngụm nước, sau đó sững sờ vài giây, mới mở miệng kêu to: "Ảnh ... tấm ảnh!"
Hai chữ tuy không rõ ràng, nhưng đến cùng cũng có thể làm cho người nghe hiểu rồi, so với trước kia tốt hơn rất nhiều, trước kia bà ấy sẽ nói c.h.ế.t tiệt, lăn, xấu cái gì đấy.
Tề Thư Lan quá vui sướng rồi: "Rượu này là nước thần rồi!"
Tề Hiếu Hiền lại gắt gao lôi kéo tay bà ta, một tay chỉ vào cái rương gỗ đang mở ra trên mặt bàn: "Tấm…ảnh!"
"Ai nha, tay cũng có thể động!" Tề Thư Lan nói xong thật sự nhịn không được rồi, có chút dạy dỗ: "Mẹ, lần này gặp chuyện không may, đã chịu tội như thế này rồi sao còn không hiểu rõ như vậy? Tiền tài đều là vật ngoài thân, nếu mẹ thích cái trâm cài n.g.ự.c gì đấy, sau khi khoẻ lại chính mình hãy đi cửa hàng văn vật mà mua! Nha…Mẹ nói là ảnh chụp…"
Bà ta có chút nghi ngờ nói: "Đó là một tấm ảnh chụp cha mà trước kia con không cẩn thận giấu đi, mẹ muốn giữ lại?"
Chẳng lẽ mẹ bà ta thực tế đối với cha bà ta tình cảm sâu đậm, không nỡ?
Tề Hiếu Hiền đưa tay liền cho Tề Thư Lan một cái tát: "Rương…, cho…Ta!"
Tề Thư Lan bị đánh cho choáng váng rồi, bà ta đã lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa từng bị đánh.
Bà ta rất muốn vung tay bỏ đi, nhưng ánh mắt của mẹ rất hung ác, Tề Thư Lan cái gì cũng không dám nói, đứng dậy đem cái rương nâng qua.
Tề Hiếu Hiền nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, run rẩy mà vươn tay, ở bên trong vách ngăn kép sờ lên, cái tấm hình kia đã không có, bên trong rỗng tuếch!
"Tấm…ảnh!" Tề Hiếu Hiền hung ác mà trừng mắt nhìn Tề Thư Lan.
Tề Thư Lan thực sửng sốt, mẹ bà ta lại rất yêu thương cha!
"Mẹ, cha vẫn ở chỗ này đấy, chờ mẹ tốt rồi con mang mẹ đi tìm ông ấy, lần này chúng ta sẽ nói chuyện thật tốt, cùng ông ấy chụp một tấm ảnh! Không, thật nhiều tấm!"
Tề Hiếu Hiền đưa tay lại cho bà ta một cái tát.
Ảnh chụp Hoa Cường bà ta đã sớm phát hiện rồi, nhưng bà ta cũng không lựa chọn tiêu hủy, năm đó Hoa Cường thật sự rất đẹp trai, bằng không thì bà ta sống c.h.ế.t cũng sẽ không gả cho ông ta.
Bất quá cái bà ta để ý không phải cái kia.
"Khác…Một tấm khác!" Tức giận đến nỗi bà ta đã có thể nói chuyện lưu loát rồi!
"Một cái ảnh khác?" Tề Thư Lan nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, ở bên trong vách ngăn kép có lẽ còn có một tấm hình, là mẹ cùng chị họ còn bạn tốt của chị họ cùng chụp một tấm đấy.
Chẳng lẽ mẹ muốn nói đến tấm ảnh kia? Không đến mức a? Mẹ của bà ta không phải là người sẽ nhớ tình bạn cũ như vậy ah…Ảnh chụp ông bà nội của bà ta cũng ở ngay trong rương này, cũng không thấy mẹ có bao nhiêu trân quý.
Bất quá Tề Thư Lan thò tay ra sờ, cũng không tìm được tấm hình kia.
"Có thể là bị kẹp cùng ảnh cha đã bị cầm đi." Tề Thư Lan nói ra: "Con đã cảm thấy vừa rồi cái tấm hình kia có chút dày, hai tấm hình có khả năng dính cùng một chỗ rồi."
Hiện tại ảnh chụp sẽ dính ngay khi bị ẩm ướt, chỉ cần kẹp lại sẽ dính vào nhau.
"Đi, lấy…Trở về!" Tề Hiếu Hiền vội vàng nói với Tề Thư Lan.
Tề Thư Lan nhìn nét mặt của mẹ mình không dám cự tuyệt, hơn nữa bà ta thật sự không muốn ở trong phòng ngây người, đứng dậy mặc quần áo liền đi ra ngoài rồi.
Nhưng sau khi ra ngoài bà ta cũng không đuổi theo Hoa Chiêu, một tấm hình mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, về sau lại hỏi cũng được, dù là Hoa Chiêu nửa đường ném đi, cũng không phải chuyện lớn gì.
Bây giờ phải đi tìm anh trai trước, nói một chút chuyện về rượu thuốc, cái rượu thuốc kia thật sự thần kỳ ah, nếu như…
Tề Thư Lan rất nhanh đã đến nhà anh trai, anh trai chị dâu đều ở nhà.
Tề Thư Lan nhìn thấy chị dâu, âm dương quái khí mà nói một câu: "Ôi!!!, thím hết bệnh rồi?"
Vợ Tề Bảo Quốc cũng không phải đèn đã cạn dầu, lập tức mặt không đổi sắc mà trả lời một câu: "Người đã già, vẫn còn một số bệnh đấy, cái đó sao có thể dễ dàng khỏi như vậy, tôi đây là trở về cầm vài món quần áo để thay đổi tắm giặt, cầm hết liền đi."
Nói xong bà ta thật sự nhanh nhẹn mà thu thập mấy bộ quần áo rồi vội vàng đi nha.
Bà ta cùng mẹ chồng quan hệ vốn đã không được tốt lắm, lần này mẹ chồng bệnh rất nặng, tính tình lại không tốt, bà ta mới không muốn hầu hạ.
Tề Thư Lan cũng không tiếp tục khiêu khích bà ta, đợi bà ta đi rồi, nói với Tề Bảo Quốc: "Hoa Chiêu hôm nay đã đem rượu thuốc đưa tới."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thật sự?" Tề Bảo Quốc rất kinh hỉ.
Ông ta cũng không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy. Tuy phải đợi vài ngày, nhưng rốt cuộc cũng cho bọn họ.
"Cái rượu thuốc kia thực sự có tác dụng!" Tề Thư Lan nói ra: "Mẹ vừa uống một ngụm đã có thể nói chuyện! Cánh tay cũng có thể động!"
Tề Bảo Quốc kích động mà đứng lên: "Vậy mà thần kỳ như vậy!"
"Chỉ là đáng tiếc, có một lọ nhỏ, chỉ đủ cho mẹ uống 3 ngày đấy, không biết uống xong có thể khỏi bệnh hay không." Tề Thư Lan nói.
Tề Bảo Quốc lại ngồi xuống: "Ít như vậy ah…Cô ta có nói uống xong lại cho?"
"Nói." Tề Thư Lan nói: "Nhưng phải đợi tháng sau Diệp gia lại nặn ra một chút, muốn nhiều hơn thì không có."
Tề Bảo Quốc không lên tiếng, một lát sau nói ra: "Như vậy, cũng được."
Tề Thư Lan nhìn sắc mặt của anh trai, biết rõ mình cùng anh trai khả năng cùng chung suy nghĩ, nói khẽ: "Cái kia bệnh này của mẹ chúng ta, chắc sẽ khỏi chậm một chút?"
Tề Bảo Quốc nhìn bà ta, nhỏ giọng nói: "Chính là đến lúc đó sẽ vất vả cho em rồi."
"Em vất vả một chút không tính là cái gì." Tề Thư Lan vung tay lên: "Chỉ cần đến lúc đó có chỗ tốt, anh cả đừng quên em là được. Vị trí hiện tại em đã ngồi hơn 10 năm, cũng nên thay đổi rồi."
"Đến lúc đó có thể đổi, khẳng định cho em đổi!" Tề Bảo Quốc cam đoan nói.
Tề Thư Lan cười cười đứng dậy: "Em đây đi về trước rồi, mẹ bên kia không thể rời người quá lâu."
Về phần ảnh chụp, trâm cài gì đấy, bà ta đều không nói đến, đó đều là việc nhỏ, không có ý nghĩa gì.
...
Diệp Thư đạp xe đạp mang theo Hoa Chiêu trở về nhà, trên đường đi, trong lòng bàn tay của Hoa Chiêu vẫn nóng hổi, bất quá độ nóng đã giảm xuống một điểm, lòng cô cũng thở phào một chút.
Cũng không biết đây là thứ gì, là cô đang hấp thu năng lượng của bảo thạch? Có phải chỉ có thứ này đặc biệt?
Mấy tháng trước, thỉnh thoảng cô vẫn đi cửa hàng văn vật, đồ cổ. Cũng đào được mấy món vật phẩm nhỏ như ngọc thạch, nhưng bảo thạch lại chưa thấy qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-164.html.]
Người trong nước không thích bảo thạch, mà người ngoại quốc lại rất thích, phàm là mấy đồ trang sức bảo thạch, phần lớn đều trực tiếp lối ra đổi ngoại hối rồi.
Về đến nhà, Hoa Chiêu đi cho hai đứa bé ăn trước, nhìn bọn nhỏ chơi trong chốc lát sau đó dỗ ngủ, cô liền đi tìm ông nội.
"Thuốc đã đưa qua cho bà ta rồi, có lẽ sẽ có hiệu quả đấy." Hoa Chiêu nói ra: "Cháu thấy tinh thần coi như cũng được, còn có khí lực mắng chửi người đây này."
Hoa Cường gật đầu: "Bà ta tính tình rất cứng rắn, không c.h.ế.t được, dù là rượu thuốc không dùng được, đó cũng là mạng của bà ta, về sau chúng ta hãy mặc kệ."
"Dạ." Hoa Chiêu nói xong nhớ tới trong túi quần có ảnh chụp, thò tay móc ra đưa cho ông nội.
Hoa Cường vui vẻ nhìn: "Không nghĩ tới còn có thể lưu lại một tấm, ngược lại cũng rất hiếm có đấy."
Ông cũng biết lúc ông đi rồi, một chút ảnh chụp kia khẳng định không giữ được.
Nhưng lúc cầm tấm ảnh, Hoa Cường cũng cảm nhận được không đúng, ông biết rõ một tấm ảnh dày bao nhiêu đấy.
Ông đưa tay kéo hai tấm hình phân ra.
"Ồ? Còn dán một tấm, cháu nói như thế nào lại cảm giác có chút dày." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Cường tiện tay xốc tấm hình phía dưới lên xem xét, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Ông nhíu mày nhìn chằm chằm vào người con gái ở giữa tấm ảnh, càng xem mày nhíu lại càng chặt.
Hoa Chiêu cũng nhìn về phía ảnh chụp, bên trên là 3 cô gái trẻ tuổi, ngoài cùng bên trái có thể lờ mờ đoán ra là Tề Hiếu Hiền, tuy trên tấm ảnh là lúc bà ta còn rất nhỏ, tầm 10 tuổi, nhưng cặp mắt kia rất giống.
Hơn nữa cô hôm nay cũng nhìn không ít ảnh chụp khi còn bé của Tề Thư Lan, còn có ảnh chụp lúc trẻ của Tề Hiếu Hiền, không khó nhận ra.
Hai cô gái khác lớn tuổi hơn một chút, khoảng mười tám mười chín hai mươi tuổi, đều là thanh xuân tươi trẻ, nhưng người ở giữa này là xinh đẹp nhất, quả thực là cô chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy.
Một đôi mắt linh động hữu thần, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, có chút nhếch khóe miệng lộ ra cả người ôn nhu như nước.
Ảnh chụp đen trắng có lẽ đã làm giảm đi vẻ đẹp của cô gái đó, nhưng vẫn có thể kinh diễm tất cả mọi người, có thể thấy được cô gái này năm đó đẹp đến nhường nào.
Chỉ là Hoa Chiêu nhìn lại có một cảm giác quen thuộc không hiểu nổi.
Ngón tay Hoa Cường vuốt đi vuốt lại nhiều lần trên khuôn mặt của cô gái đó.
Hoa Chiêu cũng sờ mặt mình, ah ~~~ trách không được có chút quen thuộc, lông mày và đường nét trên khuôn mặt cô có bảy tám phần giống với người phụ nữ trong ảnh!
Chỉ có điều cô nhìn tinh ranh hơn một ít, khí chất cũng không giống nhau.
"Ông nội…" Hoa Chiêu kinh ngạc lên tiếng: "Ông nội biết cô gái trong ảnh này sao?"
Hoa Cường chậm rãi lắc đầu, rồi lại dừng lại.
Trong lòng ông có một ý tưởng táo bạo, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thục Trân làm sao có thể quen biết với Tề Hiếu Hiền? Cái này cũng quá trùng hợp rồi? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, ông chưa từng nghe Tề Hiếu Hiền nhắc tới Thục Trân.
Hơn nữa, đây thực sự là Thục Trân sao?
"Thục Trân là ai?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Cường lúc này mới phát hiện mình đem hai chữ này nói ra khỏi miệng.
Ông nghĩ nghĩ, gọi Hoa Chiêu đến cùng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Hạ Thục Trân, là tên của bà nội con."
"Bà nội?" Hoa Chiêu kinh ngạc lại giật mình.
Nếu thật sự là bà nội cô..., ngược lại đã có thể giải thích được tậi sao hai người lại giống nhau như vậy rồi.
Nhưng nếu bà cô có thân phận như vậy, làm sao bà ấy có thể biết mà gả cho ông nội?
Năm đó lúc kết hôn lần đầu tiên, ông ấy vẫn còn là một người nông dân lớn lên ở nông thôn.
Hơn nữa bà nội cô nếu đã xinh đẹp như vậy..., lúc trước cô ở trong thôn, thôn dân nhất định sẽ nhắc tới đấy.
Nhưng sự thật là, về sau nhân duyên của cô trong thôn đặc biệt tốt rồi, thỉnh thoảng vẫn cùng bảy tám người phụ nữ ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không ai nhắc tới bà nội cô.
Hoa Cường giải thích: "Bà nội của cháu năm đó không phải như thế này đấy, lúc ông biến bà ấy, bà ấy đã bị hủy dung, hai bên khuôn mặt đều bị phỏng, chỉ có khuôn mày này coi như hoàn hảo."
Cũng là bởi vì như thế, ông cứu được bà ấy, sau khi cưới bà ấy về, cũng rất ít khi đi ra ngoài, không lâu sau khi sinh con năm thứ hai, địch nhân đánh vào thôn, bà ấy đã c.h.ế.t rồi…
Cho nên người trong thôn đối với Hạ Thục Trân ấn tượng rất nhạt, mặc dù có ấn tượng, khẳng định cũng chỉ là một người phụ nữ xấu xí bị hủy dung.
Mà ngay cả ông cũng không thể xác định, cô gái hoàn mỹ không tỳ vết trên tấm ảnh này có phải là Hạ Thục Trân hay không.
Nhưng khuôn mày giống y như đúc, cái kia khí cất ôn nhu kia lại càng giống.
Hắn Thục Trân mặc dù đã trải qua nhiều bất hạnh như vậy, nhưng lúc ở bên cạnh ông, vẫn là ôn ôn nhu nhu đấy.
Hoa Cường ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, cũng là càng xem càng cảm thấy hai người rất giống nhau, đặc biệt là khuôn mày.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi Hoa Chiêu thay đổi lớn như vậy, Hoa Cường lại đơn giản mà tiếp nhận.
Chỉ bằng khuôn mày này Thục Trân đã có thể đoán được, lúc chưa bị hủy dung bà ấy là một mỹ nhân, mà cháu gái của bà ấy, cũng là mỹ nhân xinh đẹp, có cái gì mà kỳ quái?
"Vậy thân thế của bà nội là gì? Sao lại lưu lạc đến thôn Kháo Sơn?" Hoa Chiêu hỏi.
Cô cũng đột nhiên nhớ tới, cô chưa nghe nói qua thân thích bên phía bà nội.
Hoa Cường bên này có một nhà Hoa Sơn, mà bà nội cô bên kia tin tức đều không có, không có người nhắc tới, cô cũng không nhớ ra được.
Hoa Cường nhưng lắc đầu: "Bà ấy cũng không nói thân thế của mình, chỉ nói đã quên, mà ngay cả tên, ông cũng không xác định được có phải thật không."
Nhưng ông biết rõ đây nhất định là lời nói dối, lời nói cử chỉ, thói quen sống không thể lừa dối người được, bà ấy hồi đó chắc chắn điều kiện gia đình rất tốt. Chỉ có điều bà ấy không muốn nhắc đến ông liền không hỏi.
Nhìn tổn thương trên mặt bà ấy liền có thể biết, bà ấy đã trải qua chuyện bị thảm đến cỡ nào.
Ông cho rằng sẽ đợi đến lúc bà ấy đối với ông mở rộng cửa lòng, kết quả lại đợi đến rồi âm dương cách biệt. Ông lúc ấy đã không chấp nhận được, đã phát điên rồi, đến đứa nhỏ cũng không để ý, một mình đi bộ đội, muốn báo thù cho bà ấy.
Nhoáng một cái, đã là cả đời….
"Như vậy ah…" Hoa Chiêu điểm một chút trên tấm ảnh chụp: "Không sao, hiện tại chúng ta đã có chỗ biết."
Cô đột nhiên nhớ tới lúc Tề Hiếu Hiền nhìn cô có hoảng sợ sững sờ, đến lúc Tề Thư Lan cho cô đồ, Tề Hiếu Hiền liền kêu gào rồi.
Cái làm bà ta đau lòng chưa chắc là ảnh chụp Hoa Cường, cũng có thể là bức ảnh này.
Mà cái trâm cái áo kia khả năng cũng có câu chuyện đằng sau.
Bạn tốt của chị họ Tề Hiếu Hiền?
Hai tấm hình đều để lại cho ông nội, Hoa Chiêu tự mình trở về phòng.
Tay phải nóng hổi đã rất nhạt, biến thành ấm áp, cô thử giật giật ngón tay, vậy mà đã có thể buông lỏng ra.
Cô nhanh chóng trở về phòng, mở ngón tay ra xem xét, cái trâm cài áo kia vậy mà trong cái nhìn soi mói của cô đã chậm rãi biến mất, mà trong lòng bàn tay, lưu lại một ấn ký nhàn nhạt hình gốc cây, sau đó cô lại nhìn cái ấn ký kia từng chút một nhạt đi rồi biến mất.
Dòng năng lượng trong lòng bàn tay kia tuy đã không nóng rực nưa, nhưng lại như cũ có thể cảm giác được, nó giống như đã cùng năng lượn trong thân thể cô đạt thành chung nhận thức, hai dòng năng lượng bình an vô sự, chung sống hoà bình.
"Lại là một đồ vật thần kỳ." Hoa Chiêu hiện tại đã không phải là người theo chủ nghĩa duy vật rồi, lại phát sinh chuyện kỳ quái cô cũng sẽ không kinh ngạc quá nữa.
"Chỉ là nó làm được cái gì?" Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui vẻ mà hô: "Không gian, tôi muốn vào đi!"
Nhưng mà, cũng không có chuyện gì phát sinh.
"Cũng không phải ah…" Nói xong cô liền nở nụ cười, mình thật sự cũng quá tham đấy.
Hơn nữa vẫn chưa từ bỏ ý định đây này.
Cô vuốt ve lòng bàn tay, niệm thật nhiều chú ngữ, đến "'vừng ơi mở ra'" cũng niệm, cũng không có phản ứng gì.
Nói cả buổi, miệng đắng lưỡi khô rồi, Hoa Chiêu tiện tay cầm lấy ấm nước trên mặt bàn muốn uống một chén nước.
Kết quả tay phải vừa tiếp xúc với ấm nước, trong óc cô liền xuất hiện một bức tranh mặt sứ trắng ở bên trong ấm nước, là vài miếng hoa quả khô, ngâm ra màu tím nhạt quả trà, lại nhìn kỹ, mỗi loại quả hình dáng đều rất rõ ràng, không gian ba chiều giống như xuất hiện ở trong đầu cô, cô còn có thể điều chỉnh góc độ, muốn nhìn ở đâu thì xem ở đó, lại nhìn kỹ, vậy mà có thể thấy rõ hoa văn của chúng.
Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ, buông ấm nước, hình ảnh trong đầu lập tức biến mất.
Cô có chút đã hiểu.
Tay phải lại đưa tới cái nắp trên ấm nước, cô lại thấy rõ tình huống bên trong cái này ấm này.
Hoa Chiêu như phát hiện món đồ chơi mới, đi tìm những vật khác thí nghiệm.
Đóng cửa tủ quần áo, rương hòm, cô đều có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Ngay cả khi đó là một vật rắn, chẳng hạn như bàn ghế gỗ ở nhà, cô vẫn có thể nhìn thấy các kết cấu bên trong.
Ấn tay xuống đất, cô có thể nhìn thấy nền móng dưới sàn nhà, sau đó là bùn đất, sau đó tinh thần lực kéo dài đến nơi chôn cất bảo vật, cô nhìn thấy bọn chúng.
Đầu tiên là hộp gỗ, sau đó là giấy dầu bao bọc, sau đó có thể nhìn rõ nội dung, vàng, sứ, thư pháp và hội họa, thậm chí có thể nhìn rõ màu sắc và chữ viết trên các bức thư pháp và hội họa.
Đây không phải là điều khủng khiếp nhất, điều khiến Hoa Chiêu thực sự bị doạ là khi cô đang nghỉ ngơi, liền đặt tay phải lên đùi, và cô đã nhìn thấy da, cân mạc, máu, xương và các mô khác bên trong.
Cô sợ đến mức nhũn cả người, hình ảnh có chút đáng sợ và m.á.u me ...
Cô đây là biến thành tia X quang hình người?
Trước kia cô cũng có cùng loại công năng nhìn thấu này, nhưng đều là dựa vào thực vật, hơn nữa loại nhìn thấu này chỉ xem được mặt ngoài của đồ vật, gọi là nhìn trộm cũng không sai biệt lắm.
Bây giờ đã không giống với lúc trước, cô thậm chí có thể thấy rõ cấu trúc bên trong của món đồ.
Đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì, đã có cái này, cô có thể tìm ra mấy mảnh đạn giấu ở bên trong cơ thể Diệp Thâm rồi!
Đây vẫn là một khối tâm bệnh của cô, hiện tại xem ra cũng đã có phương pháp giải quyết rồi!
Hoa Chiêu cười ha hả, lập tức lại bắt đầu các loại thí nghiệm, lại có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Mà ở ngoài ngàn dặm Diệp Thâm đã đến địa điểm nhiệm vụ.
Vừa sắp xếp xong, anh được lãnh đạo gọi đến bệnh viện chiến trường để kiểm tra thân thể.
Khi đó mọi người đều biết anh bị thương nặng như thế nào, còn sống đã là kỳ tích, cũng chưa từng nghĩ Diệp Thâm có thể trở lại chiến đội, trở lại tiền tuyến hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm.
Ông ta cũng sợ anh đang cố gắng chống đỡ, cho nên cùng anh đến bệnh viện, nghe một chút bác sĩ nói như thế nào.
Bác sĩ vẫn là người lúc trước giải phẫu chính cho Diệp Thâm, thấy chỉ ngắn ngủn mấy tháng, anh đã khôi phục tốt như vậy, sửng sốt cả buổi.
Kiểm tra một phen, ngoại trừ trong thân thể còn mấy mảnh đạn không nên lấy ra, cũng không còn vấn đề gì nữa rồi.
"Tôi thấy những mảnh đạn vẫn còn có chút nguy hiểm đấy, anh không thích hợp vận động kịch liệt, bằng không thì một khi phát sinh lệch vị trí, hậu quả sẽ khó mà nói rồi." Bác sĩ nói ra.
"Làm xong nhiệm vụ này, tôi sẽ trở lại bệnh viện ở thủ đô nhìn xem có thể giải phẫu hay không." Diệp Thâm nói ra.
Cũng chỉ có thể như thế.
Lãnh đạo nghe được anh cơ bản không có việc gì, an tâm thoải mái đi chỗ khác họp, lại để cho xe bệnh viện đưa Diệp Thâm trở về.
Bệnh viện hôm nay phái người đi tới nơi đóng quân kiểm tra sức khoẻ cho binh sĩ, cùng xe có năm sáu người bác sĩ y tá.
Diệp Thâm vừa lên xe đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lập tức nhíu mày.
Hạ Lan Lan, sao cô ta lại ở đây?