Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:52:26
Lượt xem: 134
Ánh mắt của Lý Tiểu Cương khá kín đáo, hắn chỉ ngẫu nhiên liếc qua Hoa Chiêu, nhưng là mỗi lần liếc đều đem toàn thân cô quét một lần, cuối cùng nhìn chăm chú vào trước n.g.ự.c cô.
Ánh mắt kia khiến cho người ta buồn nôn.
Hoa Chiêu cũng không phải dạng tiểu bạch ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, tất nhiên biết rõ cái người này không phải là hạng tốt đẹp gì, lập tức nhíu mày.
Lý Tiểu Giang đương nhiên cũng biết anh họ của hắn là dạng người gì, tay ở sau lưng Lý Tiểu Cương bấm véo một cái, sau đó làm như không có việc gì hỏi Hoa Chiêu: "Bọn nhỏ thế nào rồi? Lúc nào ôm ra cho mọi người nhìn xem, nhất định lớn lên giống cô."
Hoa Chiêu ngạc nhiên mà nhìn hắn một cái, bọn họ tuy đã hợp tác mấy tháng rồi, xem như đồng bọn rồi, nhưng trên thực tế cô cùng hắn không quen, vẫn luôn là Trương Quế Lan cùng Lý Tiểu Giang liên hệ.
Lý Tiểu Giang nói xong cũng có chút hối hận, hắn xác thực đem Trương Quế Lan làm "Chị gái ruột" rồi, mỗi lần lấy hàng trả thù lao, tán gẫu cũng thân mật tự nhiên, ngược lại là đã quên con gái người ta cùng hắn không quen.
"Chà, hiện tại chắc chắn không ổn rồi. Lạnh quá. Chắc mùa hè mới có thể ôm ra ngoài."
Lý Tiểu Giang nhìn ngoài cửa nói: "Chị cả tôi đang làm gì vậy? Gần sang năm mới, đừng để bận rộn nữa, tùy tiện ăn mấy món là được."
Hoa Chiêu hôm nay tới, cũng định mời hắn ăn bữa cơm, dù sao cũng là cùng hợp tác, thông qua hắn buôn bán lời rất nhiều tiền, cũng đỡ cho các cô rất nhiều phiền toái.
Đương nhiên mục đích chủ yếu vẫn là cảnh cáo hắn.
"Luận về bối phận anh có chút loạn ah." Hoa Chiêu cười nói. Gọi cô là em gái, lại gọi mẹ cô là chị cả.
"Ha ha." Lý Tiểu Giang cười nói: "Nói thật mẹ cô so với chị cả của tôi lớn hơn 2 tuổi, tôi nhìn liền thấy thân thiết, cảm giác cô ấy giống như chị ruột của tôi vậy!"
Câu cuối cùng tuyệt đối xuất phát từ chân tâm, Trương Quế Lan cũng mang đến cho hắn không ít tài vận.
Hai người hàn huyên vài câu, Hoa Chiêu liền nhìn về phía người bên cạnh Lý Tiểu Giang.
Lý Tiểu Giang lập tức giới thiệu nói: "Đây là anh họ của tôi, Lý Tiểu Cương."
"Nghe nói nhà anh làm mua bán một số thứ, hiện tại trừ anh ra người khác đều không nhàn rỗi?" Hoa Chiêu cười hỏi. Cho nên, lại không có mới hắn, hắn làm sao lại tới rồi hả?
Hôm nay mở tiệc chiêu đãi Lý Tiểu Giang, trước kia cũng đã nói rồi đấy, hơn nữa hôm nay cũng không có hàng ra, không cần dẫn người đến kéo hàng.
Lý Tiểu Giang trên mặt có chút ít xấu hổ, anh ta cũng không đồng ý Lý Tiểu Cương đến đây, nhưng là hắn sống c.h.ế.t muốn tới. Hơn nữa nơi này lúc trước hắn cũng đã tới, có thể tìm được, anh ta căn bản ngăn không được.
Về phần tâm tư Lý Tiểu Cương, anh ta hoặc nhiều hoặc ít cũng đoán được một chút, là vì Trương Quế Lan…
Tất nhiên đó không phải là suy nghĩ của hắn, Lý Tiểu Cương đã hơn 20 tuổi, hơn nữa đã kết hôn rồi, con cũng đã có.
Nhưng là mẹ hắn đã c.h.ế.t bao nhiêu năm, cha hắn Lý Nhị còn độc thân đấy.
Trước kia Lý Tiểu Cương cùng mấy người anh chị em một mực không đồng ý cha mình tái giá, nhưng Trương Quế Lan xuất hiện, đã làm cho bọn hắn thay đổi chủ ý.
Nghĩ đến cái này trong lòng Lý Tiểu Giang liền chán ghét, Lý Nhị tuy là chú ruột của hắn, nhưng hắn có sao nói vậy, ai gả cho Lý Nhị, người kia chính là đổ xui tám đời rồi.
Không được, hắn phải bí mật nói chuyện với “chị gái” của mình.
Trương Quế Lan đẩy cửa tiến đến, trong tay bưng một bàn đồ ăn, sau lưng là mấy người Lưu Tiền trong tay cũng không rảnh rỗi, đảo mắt liền sắp xếp một bàn, phi thường phong phú.
Chẳng những nguyên liệu nấu ăn phong phú, cách làm càng mới lạ, nhìn xem so tiệm cơm còn ngon hơn, dù sao hai người đều chưa từng ăn qua hay thấy qua.
"Thơm quá! Nhìn thôi đã thấy ngon rồi! Chị, tay nghề thật tốt!" Lý Tiểu Giang khen.
Trương Quế Lan ha ha cười: "Gọi loạn gì vậy, anh phải gọi tôi là dì, bằng không thì con gái tôi chẳng phải còn phải gọi anh là cậu?"
"Hắc hắc, chúng ta cứ gọi như vậy đấy!" Lý Tiểu Giang cười nói.
Hoa Chiêu nhìn hắn và mẹ mình, xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt. Mà ánh mắt của Lý Tiểu Giang cũng chân thành, dù sao nhìn đạo hạnh của hắn, trước mắt không thấy được cái gì không ổn.
Hoặc là người này cực kỳ dối trá, hoặc là còn có thể kết giao.
Người ở bên cạnh kia lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan, Lý Tiểu Cương, lần sau đừng để cho cô lại nhìn thấy hắn!
Lý Tiểu Cương đánh giá Trương Quế Lan, sau một năm chăm sóc có vẻ đã dưỡng rất tốt, mặt đỏ bừng, trông như trạc 30 tuổi. Bà ta thật sự nhìn cũng trạc tuổi chị họ, một chút cũng không giống người có con gái lớn như vậy.
Hơn nữa tay nghề là coi như không tệ, so với người mẹ đã c.h.ế.t của hắn còn mạnh hơn nhiều, cha của hắn khẳng định sẽ thích
Lý Tiểu Cương cái người này tuy ánh mắt khiến người ta chán ghét, nhưng hắn không thích nói chuyện, một bữa cơm ăn như yên tĩnh, Hoa Chiêu miễn cưỡng nhịn.
Cô tìm cơ hội vụng trộm thì thầm với Lưu Tiền vài câu, mấy người Lưu Tiền lập tức bắt đầu rót rượu, chỉ chốc lát sau Lý Tiểu Cương đã say rồi.
Hoa Chiêu muốn tìm cơ hội một mình cùng Lý Tiểu Giang nói chuyện.
Ai biết Lý Tiểu Cương khi say rượu cả người liền thay đổi, nói nhiều, còn không biết đang nói cái gì.
"Mẹ, về sau bà chính là mẹ ruột của tôi rồi!" Lý Tiểu Cương chỉ vào Trương Quế Lan say khướt nói: "Bà yên tâm, tiến vào cửa Lý gia tôi, đảm bảo bà sẽ được ăn ngon! Cha tôi nhất định sẽ…"
Lý Tiểu Giang sợ hãi kịp phản ứng, lập tức che miệng hắn.
"Hắn uống nhiều quá, nói mê sảng rồi, các người đừng coi là thật, đừng coi là thật." Nói xong một câu, anh ta đã toát mồ hôi hột vì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoa Chiêu.
Thật sự không nghĩ tới, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lúc lạnh lên vậy mà rất dọa người, anh ta cũng không dám nhìn vào ánh mắt của cô.
Trương Quế Lan còn đỡ, bà thực sự xem người này đang nói lời say, khuôn mặt của Lý Tiểu Cương đỏ bừng, nếu không có người đỡ hắn, hắn đã chui xuống dưới gầm bàn rồi.
Đây là ăn ngon đến cao hứng?
Bất quá cô không thế nào xem là cao hứng được.
"Đưa hắn đến phòng cách vách nghỉ ngơi một chút a, tỉnh rượu lại đi." Trương Quế Lan nể mặt Lý Tiểu Giang mà không phát tác.
Ba người Lưu Tiền lập tức kéo Lý Tiểu Cương đi ra ngoài rồi, tiến vào phòng cách vách, không thiếu được muốn " chiêu đãi" hắn thật tốt.
Rượu say sẽ nói thật, mê sảng cũng phải có ý trong lòng mới có thể nói ra, hắn sao lại không chỉ vào Hoa Chiêu gọi mẹ đâu này?
Mấy người này không phải kẻ ngu, Lý Tiểu Cương trước kia đến mấy lần, liền đặc biệt chú ý Trương Quế Lan, bọn hắn sớm đã phát hiện, nguyên lai gốc rễ lại ở đây!
"Hắn lời này có ý tứ gì?" Hoa Chiêu hỏi Lý Tiểu Giang. Cô lại càng không ngốc.
"Hắn, hắn…" Lý Tiểu Giang cắn răng một cái đem suy đoán của mình nói, sau cùng nói ra: "Bất quá cái này cũng chỉ là suy đoán của tôi đấy, trong nhà không có người nào nói với tôi cái này, ta trước kia thật không biết! Nếu biết cũng phải ngăn cản!"
Lý Tiểu Giang nói với Trương Quế Lan: "Chị, đến lúc đó bất kể hắn nói cái gì, hoặc là nhà của tôi có người tới nói cái gì, cũng không thể đáp ứng, Chú hai của tôi là người… Mặt khác đều tốt, có tay nghề, có thể kiếm sống, trong thôn nhân duyên đặc biệt tốt, mỗi người cũng khen tốt, đối với con cái cũng tốt, chỉ là, chỉ là đối với vợ của mình không tốt."
Lý Tiểu Giang l.i.ế.m môi dưới một cái, nhỏ giọng nói: "Hắn trở về nhà liền trở mặt, còn thích uống rượu, vừa uống liền say, say liền đánh vợ. Về sau thím hai của tôi chịu không được, uống thuốc tự vẫn…"
Trương Quế Lan lúc này mới kịp phản ứng, cái kia vậy mà không phải lời say, người ta thật đúng là nhìn chằm chằm vào bà.
"Cái này, cái này…" Bà tức giận đến đỏ mặt. Tuy là bị người khác ngấp nghé rồi, nhưng nếu bị truyền đi bà cũng bị mất mặt!
Bà đời này không có ý định tái giá rồi, đã gả qua 2 lần tái giá, con cái đều không cần làm người rồi.
Huống hồ bà cũng không phải không nổi một mình, bà hiện trong tay có thật nhiều tiền! Tương lai sẽ có thêm nữa..., nuôi sống mấy đứa con không thành vấn đề, tại sao bà phải lập gia đình?
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đừng bao giờ để cho bọn họ tới đây nữa! Bằng không thì cậu cũng đừng đến rồi!" Trương Quế Lan lần đầu tiên tỏ thái độ không khách khí đối với Lý Tiểu Giang.
"Tôi đã biết." Lý Tiểu Giang ừ ừ.
"Còn có, nghe nói anh mang theo rất nhiều chú bác anh em tới đây?" Hoa Chiêu hỏi.
Lý Tiểu Giang gật đầu: "Hàng nhiều lắm, một mình tôi kéo không hết, hơn nữa đi ra ngoài bọn hắn cũng có thể hỗ trợ phân phối một chút."
"Ta mặc kệ những cái này, an bài như thế nào là chuyện của mình anh." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng chúng ta lúc trước có ước định, anh chỉ phụ trách bán hàng, không thể ngấp nghé cách điều chế của tôi."
Lý Tiểu Giang nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút không tốt, chẳng lẽ?
"Đúng, cô đã nói, tôi vẫn nhớ, không dám ngấp nghé!"
"Nhưng chú bác các anh em của anh hình như không nghĩ như vậy, bọn hắn ba phen mấy bận muốn vào phòng bếp, còn nghe ngóng cách điều chế, đây là chuyện gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Lý Tiểu Giang sắc mặt thật sự không tốt rồi, bọn hắn vậy mà thật sự dám!
"Trong nhà đều nói qua quy củ của chúng tôi rồi! Bọn hắn cũng biểu thị đồng ý!" Lý Tiểu Giang vội vã giải thích: "Ai biết bọn hắn sau lưng vậy mà lừa tôi! Tôi thật sự không biết! Lại càng không phải là tôi sai sử đấy!"
Hoa Chiêu trầm mặc mà nhìn hắn.
Lý Tiểu Giang không chút nào chột dạ mà nhìn lại.
Tâm tư người trong nhà kỳ thật hắn ít nhiều cũng biết một chút, bởi vì sau khi anh ta đưa chuyện bán bắp rang về nhà, lúc ấy đã có cố gắng tìm ra cách điều chế, nhảy qua Hoa Chiêu, chính mình bán.
Giá ngô ở đó, họ không thể nghĩ ra những gia vị nào thêm vào để có trị giá 3 đồng cân.
Vài phần tiền biến thành 3 đồng, gấp mấy chục lần lợi nhuận, không động tâm không phải người.
Nhưng anh ta lúc ấy đã kiên quyết bác bỏ, cha cùng ông nội anh ta cũng ủng hộ, mấy người chú khác trong nhà liền không nói cái gì nữa. Anh ta cho rằng chuyện đã trôi qua rồi, không nghĩ tới bọn hắn vậy mà chưa từ bỏ ý định.
"Tôi lại tin tưởng anh một lần, nhưng sau này anh tới đón hàng, tôi không hi vọng phát sinh loại tình huống này một lần nữa, nếu có, chúng ta kết thúc hợp tác." Hoa Chiêu nói ra.
"Nhất định!" Lý Tiểu Giang nói.
Lý Tiểu Giang đi ra ngoài, kéo Lý Tiểu Cương còn chưa có tỉnh rượu về nhà.
Bọn họ đạp xe xích lô đến đấy, anh ta cũng không sợ hắn té xuống.
Đi được nửa đường, Lý Tiểu Giang càng nghĩ càng giận, quay đầu lại nhìn Lý Tiểu Cương đang mê man, liền đem hắn đặt ở trong chăn dừng lại đánh một chầu tơi bời.
Lý Tiểu Cương chỉ là đau đến hừ hừ vài tiếng, cũng không có tỉnh lại.
Về đến nhà, người nhà vậy mà đều ở đây, bọn hắn đều chờ Lý Tiểu Giang trao đổi tin tức về hạt hướng dương đây này.
Lý Tiểu Giang lúc này mới nhớ tới, chuyện hạt hướng dương còn chưa có nói tới, nào có cơ hội! Cũng không có mặt mũi mà nói tới!
"Tiểu Cương chuyện thế nào rồi hả?" Lý Nhị nhìn Lý Tiểu Cương ở bên trong thùng xe hỏi.
"Uống nhiều quá." Lý Tiểu Giang tức giận nói.
"Ai à? Có thể uống nhiều như vậy?" Lý Nhị kỳ quái nói, ông ta biết rõ tửu lượng của con mình, chỉ so với ông ta kém một ít, 2 cân rượu đế chỉ là khai vị, ai có thể đem con ông ta uống đến bất tỉnh nhân sự?
Lý Tiểu Giang không để ý đến ông ta, đi thẳng vào nhà, nói với ông nội: "Cháu bị người ta cảnh cáo rồi, nếu có lần sau nữa, hợp tác kết thúc!"
Câu nói đầu tiên làm cho trong phòng muốn nổ tung rồi.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cái gì lần sau?"
"Cô ta làm sao dám? !"
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận mà hỏi thăm.
Lý gia cũng là một đại gia tộc, cho tới bây giờ đều là cùng tiến cùng lui, mới có lợi đều giúp đỡ lẫn nhau, cùng một chỗ làm giàu.
Lần này bắp rang cũng thế, Lý Tiểu Giang phân ra một nửa số định mức cho mấy người chú bác.
Hiện tại một cân bắp rang, bọn hắn cũng có thể kiếm được gần 2 đồng tiền, thật sự món lợi kếch sù, nói muốn kết thúc, cũng giống như kết thúc mạng của bọn hắn vậy.
"Lúc trước tôi đã nói qua, chúng ta chỉ phụ trách bán! Không cho phép đánh chủ ý đến cách điều chế của nhà người ta! Kết quả các người thì sao? Lại nghe ngóng lại rình coi, xem bọn họ đều là kẻ đần?" Lý Tiểu Giang cả giận nói: "Người ta vì cái gì không dám? Muốn làm chuyện mua bán này còn rất nhiều người mà! Hôm nay cô ta đã cho tôi tối hậu thư, nếu như một lần nữa phát hiện loại tình huống này, liền thay người!"
Mấy người chú bác Lý gia lập tức chột dạ mà cúi đầu.
Lý lão gia tử vừa nhìn đã biết cháu trai thật không có oan uổng bọn hắn.
Những người thiển cận này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-162.html.]
Bán thứ này có gì khó? Bọn hắn chỉ là giúp đỡ bán đi, đã phân bọn hắn 4 thành lợi nhuận, bọn hắn là đụng phải "Kẻ đần" rồi, không nắm thật chặt, mới mấy ngày đã nhẹ nhàng muốn làm một mình? Cũng không nhìn một chút chính mình có năng lực kia không.
"Tôi trước kia cũng đã từng nói qua rồi, không cho phép các ngươi 'Trộm' !" Ông cụ Lý tức giận nói: "Thật sự muốn phát tài, chính mình nghiên cứu cách điều chế đi, nghiên cứu được rồi coi như các ngươi có năng lực, đối phương cũng không thể nói gì hơn, nhưng là tuyệt đối không thể trộm! Đó là mổ gà lấy trứng!"
Trong phòng không có người nói chuyện.
Bọn hắn sao lại không nghiên cứu chứ? Đây không phải là đã nghiên cứu một thời gian dài như vậy, tiêu tốn không ít đồ đạc cũng không có thành công, lúc này mới động tâm tư nha.
Bơ đối với bọn họ mà nói, là từ chưa từng được nghe qua, đương nhiên là nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra nó.
"Những người trước kia cùng tôi đi kéo hàng, đều không cần đi nữa, thay người." Lý Tiểu Giang nói ra: "Người ta lo lắng, không cần."
Tình thế nghiêm trọng, không có người nào phản đối ý kiến. Dù sao người trong nhà nhiều, đổi một đám không có việc gì.
"Còn có Tiểu Cương, về sau cũng không cần đi." Lý Tiểu Giang nói ra.
Lúc này Lý Nhị không đồng ý rồi: "Dựa vào cái gì? Tiểu Cương chúng ta tuyệt đối không đánh tâm tư không đứng đắn! Cái cách điều chế bắp rang kia chúng ta không nhớ thương."
Thực sự không có Lý Tiểu Cương trong số những người được cử đi dò la trước đó.
Bởi vì Lý Nhị nhớ thương nhiều hơn nữa....
Đã có Trương Quế Lan, cái gì không có được? Về phần lén lút mà tính toán? Những người này, đều không gian bằng ông ta!
Lý Nhị trong lòng phi thường đắc ý, nhờ có hắn đã c.h.ế.t vợ.
"Chú là không nhớ thương cách điều chế, chú nhớ thương chính là người!" Lý Tiểu Giang nói thẳng ra tâm tư của ông ta: "Bất quá chú bỏ cái ý nghĩ đó đi, lúc trước Tiểu Cương uống nhiều quá, trực tiếp chỉ vào người ta gọi mẹ rồi, đem người ta doạ sợ hãi, chính miệng nói về sau không cho hắn đến nhà, bằng không thì tôi cũng không cần đến thăm rồi!"
Lý Nhị sửng sốt, vậy phải làm sao bây giờ?
"Ôi!!!, anh hai, anh lại đánh chủ ý này." Chú ba nói ra.
"Kỳ thật chủ ý này rất không tệ đấy." Chú tư nói ra.
"Anh hai, đến lúc đó nếu thật sự đem người cưới vào cửa, có được cách điều chế, nên cùng các anh em chia sẻ ah." Chú năm nói ra.
"Ha ha, dễ nói dễ nói!" Lý Nhị đắc ý cười nói.
"Các người! Ông nội!" Lý Tiểu Giang khó thở mà gọi Lý lão gia tử.
"Đừng xằng bậy!" Lý lão gia tử lập tức lên tiếng: "Người ta nói không cho Tiểu Cương đi, về sau liền không cho phép hắn đi, bằng không thì thực sự gây nóng nảy, ai cũng không có tiền lợi nhuận!"
Mấy người anh em Lý gia ừ ừ mà đáp ứng, cái này ngược lại là sự thật.
Nhưng Lý Nhị vẫn là không cam lòng, trên mặt đáp ứng, về nhà ông ta liền đến phòng con trai, nhưng Lý Tiểu Cương hôm nay bị rót thảm rồi, vẫn chưa tỉnh lại.
Hỏi không ra tình huống cụ thể, liền không hỏi nữa.
Ngày hôm sau, nhìn mấy người được sắp xếp đi kéo hàng đi ra ngoài, lại đợi trong chốc lát, Lý Nhị cũng thay đổi thân quần áo mới, giặt sạch sẽ, cạo tốt râu ria, đạp một xe đạp sáng bóng đi ra ngoài rồi.
Vị trí nhà xưởng bỏ hoang, ông ta cũng biết.
Những người kéo hàng đã đi rồi, Lý Nhị yên lòng mà gõ cửa.
Đứng ở cửa ra vào, Lý Nhị liền phi thường hài lòng.
Nhà bếp của nhà xưởng này đã được bao bọc bởi một cái sân riêng, trong sân mùi thơm đều bay ra rồi, hương vị thịt kho đặc biệt mê người.
Trương Quế Lan đã bắt đầu làm thịt kho, Lý Tiểu Giang trở về đã cùng người trong nhà nói, hắn còn mua không ít trở về cho mọi người cùng nhau ăn, mọi người nhất trí khen ngợi, đều nói Trương Quế Lan là người phụ nữ biết kiếm tiền.
Đương nhiên việc buôn bán này nếu cũng giao cho bọn họ làm thì tốt hơn.
Đáng tiếc Trương Quế Lan không đồng ý, cô ta đã tìm người khác hợp tác.
Cái gì mà người khác? Về sau đều là người một nhà.
Lý Nhị sửa sang lại quần áo một chút, đưa tay gõ cửa.
Từ Mai hôm nay ở đây, việc buôn bán của cô hôm nay cũng đã bắt đầu, vừa vặn cô nhàn rỗi, liền đi mở cửa.
"Ông tìm ai?" Từ Mai cảnh giác mà nhìn người đàn ông lạ lẫm ngoài cửa, không có ý định để cho ông ta vào.
Lý Nhị đánh giá một chút tuổi của cô, thấy thế nào cũng không giống hơn 30, người này không phải là Trương Quế Lan.
"Tôi tìm Trương Quế Lan." Lý Nhị nói ra.
Có thể gọi ra tên dì Trương, lòng cảnh giác của Từ Mai bớt đi một điểm, nhưng vẫn hỏi: "Ông là ai? Tìm dì Trương có chuyện gì?"
Lý Nhị nhíu mày, một người giúp việc còn quản rộng như vậy?
Tình huống của Trương Quế Lan, Lý Tiểu Giang đại khái đã nắm rõ ràng rồi, cũng không gạt người trong nhà, ly dị, mang theo đứa nhỏ, ở thủ đô ngoại trừ mấy đứa con cũng không có thân nhân, người này chính là người giúp việc đấy.
"Tôi là chú của Lý Tiểu Giang." Lý Nhị nói ra.
Từ Mai sửng sốt một chút, chú của Lý Tiểu Giang tìm dì Trương làm gì? Có chuyện gì Lý Tiểu Giang không tự mình nói?
"Lý Tiểu Giang vừa đi, ông bây giờ nếu đuổi theo còn kịp." Từ Mai nói.
"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nói là tôi tới tìm Trương Quế Lan đấy!" Lý Nhị tức giận mà trừng mắt nhìn Từ Mai.
Với người khác có nhân duyên tốt, đó là bởi vì Lý gia thôn đều là người một nhà, đều quan hệ họ hàng đấy, ông ta không cùng người nhà mình tự cao tự đại. Nhưng lúc đối với người ngoài, Lý Nhị cũng có chút lên mặt rồi, bởi vì ông ta có tiền.
Đáng tiếc Từ Mai cũng có tiền, còn có tính tình.
"Ông nói muốn tìm ai thì tìm người đó? Chúng tôi đây không phải là người nào cũng có thể vào! Chờ!" Từ Mai BA~ mà một tiếng đóng chặt cửa sắt, còn chốt lại.
Trong phòng mấy người đang đảo một nồi bắp rang mới, bơ cũng lấy ra rồi, thật đúng là không thể để cho người ngoài tiến vào bây giờ.
"Ai vây?"
"Làm sao vậy?"
Trương Quế Lan cùng Lưu Tiền đều tới hỏi.
Từ Mai nhìn Trương Quế Lan đột nhiên có chút hối hận, ngày hôm qua Hoa Chiêu mời người Lý gia ăn cơm cô biết rõ, không chừng đây là ngày hôm qua đã hẹn trước?
"Ai nha, dì Trương, cháu không chừng đã xử lý chuyện không tốt rồi?" Từ Mai nói ra: "Bên ngoài có một người tự xưng là chú của Lý Tiểu Giang chỉ tên tìm dì, các người đã hẹn trước?"
Trương Quế Lan sững sờ, nhớ tới chú của Lý Tiểu Giang là ai, lập tức thay đổi nét mặt: "Đuổi ông ta đi, dì không muốn gặp ông ta!"
Thái độ này thật sự đã khiến Từ Mai sửng sốt, Trương Quế Lan rất ít biểu hiện chán ghét một người như vậy, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì?
Bất quá là chuyện tốt, cô không đổ tội lầm người.
Từ Mai một lần nữa mở cửa, đắc ý nhìn Lý Nhị: "Vừa rồi ông cũng đã nghe thấy à nha, dì Trương của tôi không muốn nhìn thấy ông."
Sân nhỏ không lớn, người đứng ở trong sân nói chuyện ngoài cửa người nhất định có thể nghe thấy.
Lý Nhị xác thực nghe thấy được, ông ta nhíu mày đứng ở cửa nhìn vào bên trong, đã nhìn thấy Trương Quế Lan.
Ánh mắt ông ta đột nhiên sáng ngời, thật xinh đẹp ah...
Nếu không so sánh với những người phụ nữ trong thành phố, chỉ so với những người phụ nữ nông thôn ông ta đã gặp, bất kể là hai mươi mấy hay là 30 tuôi, cũng không có ai đẹp mắt như Trương Quế Lan đấy.
Lúc trẻ Trương Quế Lan cũng là một đóa hoa trong thôn, về sau bị tha mài đến héo tàn rồi, lại được Hoa Chiêu dưỡng trở về rồi, tất nhiên là người bình thường so sánh không đẹp mắt bằng.
"Xin chào, tôi là chú của Lý Tiểu Giang." Lý Nhị treo khuôn mặt tươi cười chất phác đối với Trương Quế Lan nói: "Đến tìm việc làm đấy."
Trương Quế Lan này, ông ta nhất định phải có.
Trương Quế Lan thật thà, nghe ông ta nói như vậy, ngược lại là sợ chính mình hiểu lầm ông ta, bởi vì bà biết rõ Lý Tiểu Giang có mấy người chú, có lẽ không phải một người này?
"Lý Tiểu Cương là gì của ông?" Trương Quế Lan hỏi.
Lý Nhị sững sờ, xem ra hôm qua con trai đã nói gì đó, cho cô ta lưu lại ấn tượng không tốt.
"Hắn là cháu tôi, tôi là chú của hắn." Lý Nhị nói ra.
"Nha." Trương Quế Lan sắc mặt dịu đi một chút.
"Bất quá chúng tôi ở đây không nhận người, chúng tôi nào có tư cách nhận người? Đều là thân thích bạn bè giúp một chút việc, kiếm miếng cơm ăn." Trương Quế Lan nói ra.
Lý Nhị nở nụ cười: "Tất cả mọi người đang làm cái này đấy, cô không cần sợ hãi. Tôi từ nhỏ đã theo cha mình buôn bán, từ nam ra bắc đã đi qua rất nhiều địa phương…. Hôm nay trời rất là lạnh rồi, tôi có thể đi vào uống chút nước ấm được không?"
Nếu là chú của Lý Tiểu Giang, cũng không phải là cha Lý Tiểu Cương, Trương Quế Lan liền không thể đem người ngăn cản ở ngoài cửa. Dù là cái người qua đường, trời đang rất lạnh vào nhà uống miếng nước cũng là nên phải đấy.
"Vào đi." Trương Quế Lan nói.
Lý Nhị sau khi vào cửa đắc ý nhìn Từ Mai.
Cái nhìn này đem Từ Mai chọc giận, đây tuyệt đối không phải người tốt lành gì! Không thể để cho dì Trương bị lừa.
Cô nhắm mắt theo sát ở phía sau hai người.
Lý Nhị không hổ là vào Nam ra Bắc đấy, đặc biệt biết ăn nói, ngồi một mình ở phòng khách kiêm trong phòng ăn, mấy câu đã nhận được sự tán thành của Trương Quế Lan.
Việc buôn bán thịt kho rất tốt, tiền cảnh rộng lớn, nếu như bắp rang phát ra ngoài, để cho người khác giúp đỡ bán, mới có thể kiếm nhiều tiền.
Mà loại người này, ông ta có thể cung cấp.
Nhà ông ta thân thích nhiều, hiểu rõ, an tâm tin cậy.
Ông ta nói như vậy càng tiêu trừ hoài nghi của Trương Quế Lan đối với ông ta, đó là một người đến tìm bà kiếm tiền đấy, không phải là loại có mục đích kia.
Hơn nữa người này sạch sẽ, biết ăn nói rất là bộ dạng khôn khéo, không giống Lý Tiểu Giang nói là loại người uống rượu đánh vợ.
"Việc buôn bán này tôi đã đã tìm được phía đối tác." Bất quá Trương Quế Lan vẫn cự tuyệt nói.
"Chính là cô gái này a?" Lý Nhị nhìn Từ Mai.
Điểm ấy Lý Tiểu Giang tuy chưa nói, nhưng là hắn đã từng nói qua Trương Quế Lan tìm 3 người đàn ông đảo bắp rang, mà lúc này đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, đoán chừng chính là làm thịt kho rồi.
Trương Quế Lan không có lên tiếng.
"Hùn vốn là hùn vốn, không thể mỗi người hùn vốn ah, tựa như cô cùng Tiểu Giang, các ngươi hùn vốn, mà chúng ta những người này chính là hỗ trợ bán đồ đấy, kiếm tiền vất vả hơn. Các người hiện tại chính là thiếu một ít chân chạy, cho chút ít tiền vất vả là được, cái này tôi có thể tìm đến thật nhiều người, cô xem trước mấy người, nếu cảm thấy không thích hợp cũng không cần, tôi đi theo chân bọn họ nói, tôi nói chuyện, sẽ có tác dụng!"
Trương Quế Lan cùng Từ Mai liếc nhau, Trương Quế Lan có chút động tâm rồi.
Hoa Chiêu trước kia cũng nói tìm người, thế nhưng mà hai mẹ con bà, cũng không biết tìm ai?
Thông qua trước mắt xem ra phù hợp so với việc để Lý Tiểu Giang tìm người, nghe không sai.
Từ Mai lại không đồng ý, cô đương nhiên cũng biết tìm người tốt, nhưng người này tuyệt đối không được. Cái tròng mắt kia luôn đảo quanh, không trộm thì cũng là cướp.
Cũng vì dì Trương gặp ít người, bị hắn dăm ba câu lừa.
"Không thể chỗ tốt gì đều cho Lý gia các người chiếm được, hơn nữa nhà họ Lý của ông có một số việc làm không đúng quy củ. Sau này khó có thể nói có tiếp tục cùng các người hợp tác hay không đây này." Từ Mai nói ra: "Chuyện tìm người không làm phiền ôngi rồi, tôi cũng là người địa phương, có rất nhiều người giới thiệu."
Lý Nhị vậy mà không tức giận, cười cười đứng lên: "Vậy hôm nay tôi đi về trước rồi, hôm nào có rảnh tôi lại đến."
Mục đích cuối cùng của ông ta là Trương Quế Lan, cái gì mà tìm người, chẳng qua là linh cơ khẽ động vì tiếp cận Trương Quế Lan lấy cớ mà thôi, việc thành thì thuận lợi lấy được hảo cảm người trong thôn, không thành cũng không có sao.
Lý Nhị cũng không dây dưa, quay người liền đi.
Từ Mai một bên nói: "Ông có rảnh thì chúng tôi cũng bận rộn rồi, làm sao có thời giờ hàn huyên nói chuyện với ông? Đã nói không cần ông rồi, ông về sau cũng đừng tới nữa. Còn có, ông tên là gì?"