Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:51
Lượt xem: 164
Nói ra giá tiền Diệp Thư có chút mất hứng: "Chủ phòng muốn 2 vạn, có chút đắt."
Miêu Lan Chi lập tức gật đầu: "2 vạn? Đó là quá mắc!"
Khi thu nhập bình quân đầu người hàng năm chỉ hơn 500 đồng, một căn nhà có giá 2 vạn, trong mắt mọi người bây giờ tương đương với tiền lương 40 năm không ăn không uống, là một mức giá cao ngất trời.
"Con cảm thấy coi như cũng được." Hoa Chiêu nói ra: "Viện này lớn nhỏ có 10 gian phòng, nếu như chia nhỏ ra mà bán..., một gian cũng 2000, không phải là rất rẻ?"
Mà bây giờ nội thành, rất nhiều người mà chỉ có mấy ngụm nhà ở, nên một gia đình cũng chỉ ở bên trong một gian phòng trong một viện.
2000 đồng mua một gian phòng, cũng không đắt rồi.
Sở dĩ chưa bán được căn nhà là do chủ nhà kiên quyết không đồng ý việc chia nhỏ, bán đi.
Miêu Lan Chi nở nụ cười: "Con ngược lại là biết tính toán."
"Mua!" Hoa Chiêu giải quyết dứt khoát.
Trương Quế Lan nóng nảy, kéo tay Hoa Chiêu, rồi lại không biết nói cái gì. Không mua? Bà cùng bọn nhỏ phải ở lại nhà Hoa Chiêu, không thích hợp. Mua, 2 vạn... Bà có làm việc cả đời cũng trả không nổi số tiền này.
Đột nhiên, Trương Quế Lan trở nên thông minh hơn, nói: "Con mua, cái nhà này ghi tên con, mẹ sẽ thuê." Như vậy bà có thể an tâm rồi.
Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư lập tức liếc mắt nhìn Trương Quế Lan. Con gái phát đạt, cha mẹ muốn cùng hưởng phúc, đó là chuyện rất bình thường, Trương Quế Lan thế nhưng lại cự tuyệt.
Bất quá hai người nhìn thấy 4 đứa bé bên cạnh, điều này cũng có thể là liên quan đến trải nghiệm đặc thù của Trương Quế Lan.
Hoa Chiêu cũng hiểu đươc tâm lý của bà, nếu như làm vậy có thể là cho lòng bà nhẹ nhõm, vậy cũng không sao cả.
"Được." Cô thống khoái nói.
"Ai ai!" Diệp Thư nóng nảy: "Còn có một tòa nhà nữa đấy, có muốn xem hết hay không, rồi lại quyết định?"
"Hai cái này không liên quan đến nhau, nếu thấy được thì cả hai cái đều mua, dù sao em cũng không có chỗ để tiêu tiền." Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thư trong lòng đột nhiên nhảy ra một câu danh ngôn của đời sau, kẻ có tiền thực tùy hứng!
Nhưng Hoa Chiêu nói cũng đúng, 60 vạn, không, cộng thêm trong nhà có 10 vạn kia nữa, là 70 vạn rồi, nhiều tiền như vậy, cô cũng không nghĩ ra được muốn xài như thế nào. Chỉ để ăn rồi lại uống thì quá lãng phí rồi, không bằng mua nhà, tương lai còn có thể để lại cho con cháu.
Cô biết rõ Hoa Chiêu định thoải mái sinh, vậy tương lai cũng không biết được có bao nhiêu cháu trai cháu gái, nhà ít thì thật đúng là không đủ phân.
"Được a, tý nữa chị sẽ gọi chủ nhà đến, tranh thủ hôm nay sẽ làm hết thủ tục." Diệp Thư nói ra: "Vừa vặn cái nhà bên cạnh rất gấp đấy."
Căn nhà này là của cha vợ đồng nghiệp Diệp Danh sau khi sửa lại án xử sai được trả trở về đấy, nghe nói Diệp Danh đang nghe ngóng mua nhà, hắn liền đưa chìa khóa cho Diệp Danh, để cho bọn họ có thể qua xem, nhìn nhiều một chút, tốt nhất là tranh thủ thời gian mua luôn, trong nhà cũng vội đến bốc khói rồi.
Cái nhà này cũng ở trong ngõ này, bất quá lại ở cuối nhõ, cách nhà vệ sinh công cộng có chút gần, chính là chỉ cách một cái sân.
Hoa Chiêu lập tức nhíu mày.
Đừng nói hiện tại ngõ nhỏ, chính là vài thập niên sau những ngõ nhỏ này vẫn như vậy, mỗi nhà đều không nhất định sẽ có nhà vệ sinh, mỗi đầu ngõ sẽ có một cái nhà vệ sinh công cộng.
Xuân hạ thu đông lúc nào cũng xếp một hàng dài.
Hơn nữa hiện tại nhà vệ sinh cũng không giống đời sau có thể tùy tiện xả nước đấy, bây giờ là nhà vệ sinh khô.
Vào mùa đông đi tới địa điểm này, một luồng gió thổi qua, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi, huống chi là mùa hè, khi đi vào còn có thể bị trúng độc.
Nhưng căn nhà này vẫn phải xem đấy! Dù sao là để đầu tư, lại không phải chính mình ở.
Cái nhà này không giống với căn nhà lúc trước, tuy nhiên cũng là một viện, nhưng nhà giữa lớn, có 5 gian, sương phòng cũng lớn, ngược lại tòa cũng là 2 gian phòng ốc hoàn chỉnh, sân cũng lớn, hơn 100 mét vuông.
Trong sân còn có giếng nước, bên cạnh giếng nước có một cái bệ rửa lớn, bên trong lắp 6 cái vòi nước đối diện nhau.
Dưới mái hiên của mỗi phòng đều có thể nhìn thấy một bếp lò đơn sơ, vách tường còn bị hun khói dầu.
Điều đó có thể thấy được, ở đây đã từng bị coi như là một viện lớn hỗn tạp.
Khả năng cũng chỉ vừa mới được trả lại, trong sân trong phòng còn có các loại rác rưởi bị ném lại, Hoa Chiêu còn thấy một lõi quả táo còn chưa phân huỷ hết.
“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu hỏi.
"Nhà này, chủ nhà muốn 1 vạn 5." Diệp Thư nói ra: "Chủ phòng cảm thấy nhà bảo quản không tốt, hơn nữa, có chút phiền phức."
"Phiền toái gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Hóa ra những người sống ở đây không muốn chuyển đi. Chính vì tổ dân phố nhiều lần điều đình nên họ buộc phải dọn đi. Nhiều người đã đến nơi ở mới và ổn định cuộc sống. Tuy nhiên, người ta nói. Có một số hộ dân gây náo loạn, không hài lòng với việc bố trí nhà mới, muốn chuyển trở về, chủ nhà sợ không bán được nhà sẽ thành của người khác rồi”.
"Quyền sở hữu rõ ràng không? Thủ tục hoàn tất chưa? Có thể trực tiếp chuyển quyền sở hữu không?" Hoa Chiêu hỏi.
"Những điều này đều không có vấn đề gì cả, bằng không thì những người kia căn bản sẽ không chịu đi." Diệp Thư nói ra.
Kỳ thật những chuyện như vậy, những loại tạp viện lớn lại để trống như thế này xảy ra rất nhiều.
Tạp viện là một sản phẩm của thời đại này, căn nhà bỏ trống, người khác tự nhiên sẽ được phân vào ở, nhưng trước khi trở thành tạp viện, căn nhà chỉ có một chủ sở hữu duy nhất, bây giờ khi chủ sở hữu trở lại, hai bên đã bắt đầu cãi cọ.
Nếu không rõ ràng quyền tài sản, loại nhà này sẽ trực tiếp bị cô loại bỏ.
“Tốt rồi, em mua đi!” Hoa Chiêu nói mà không cần nhìn trong nhà.
Tiền của cô có lai lịch rõ ràng, không sợ người ta điều tra, hơn nữa sau hai ba năm nữa, cải cách cởi mở rồi, tất cả mọi người đều thi nhau làm giàu, loại chuyện này cũng không có người tra xét, ngươi có 100 phòng nhỏ người khác cũng không thể xen vào.
"Em sẽ gọi điện thoại cho Hạ Kiến Ninh, để cho hắn đưa tiền đến." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Chiêu đến bốt điện thoại công cộng để gọi cho Hạ Kiến Ninh và yêu cầu anh ta gửi tiền cho cô càng nhanh càng tốt, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu.
Hạ Kiến Ninh xấu hổ nói rằng anh ta hiện tại chỉ gom được 10 vạn.
Hoa Chiêu cũng không nghi ngờ gì, lúc trước anh ta đã đưa cho Chu Lệ Hoa 5 vạn, lại đưa cho cô 10 vạn, hiện tại lại lấy ra 10 vạn, đã là một trong số ít người giàu có trên toàn quốc rồi.
Đợi đến lúc các cô đi bộ quay trở lại nhà mình, Hạ Kiến Ninh cùng Tiểu Triệu đã đợi ở ngoài cửa, bên người để một cái túi lớn.
Nhìn thấy Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư ở đó, Hạ Kiến Ninh trong lòng lập tức có chút thất vọng, hôm nay có thể không cọ cơm được rồi.
Quả nhiên, vào nhà kiểm kê hết tiền mặt, Hoa Chiêu viết xong biên lai, Hạ Kiến Ninh đã bị Miêu Lan Chi khách khí lại không mất lễ phép mà mời đi nha.
Một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào con dâu bà! Đem bà làm người mù sao? Mỗi người đều nói Hạ Kiến Ninh này không gần nữ sắc, bà thấy cũng chưa hẳn, chẳng qua là trước kia không có người đẹp đập vào mắt mà thôi.
Nghĩ như vậy, bà cũng không có giận chó đánh mèo Hoa Chiêu.
Bà lúc trẻ cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, lại thuộc đoàn văn công đấy, người thích bà thật sự là có thể tập hợp lại thành một đơn vị…Bà quá biết rõ những cô gái xinh đẹp cũng không dễ dàng, sẽ không bởi vì điểm ấy mà tức giận với Hoa Chiêu.
Đương nhiên cũng là bởi vì bà thấy rõ ràng, Hoa Chiêu đến cái liếc mắt xéo qua cũng chưa cho hắn.
......
Khi nhận được tiền thì trời đã muộn, lại là mùa đông, sau một hồi bàn bạc, hôm nay họ quyết định thông báo cho chủ nhà và sáng mai sẽ cùng nhau đến để hoàn thành các thủ tục.
Tối hôm đó, hai chủ nhà nhận được tin báo, đều vui sướng nhảy dựng lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì đông con nên ai cũng muốn nhà, ai cũng muốn nhà chính, không ai muốn ở phòng cánh, tình anh em không còn, ông già quyết định bán, chia tiền, ai cũng đừng ở nữa!
Một nhà là vì sợ không bán, nhà sẽ trở thành người khác rồi, bọn hắn đến một mảnh ngói, một phân tiền đều không chiếm được.
Ngày hôm sau thủ tục rất thuận lợi, chỉ là có chút kinh ngạc là nhà ở đều do Hoa Chiêu đứng tên.
Hai chủ nhà lúc ra đi đều nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư với biểu cảm rất kì lạ, bọn hắn cho rằng Diệp gia một lần mua liền 2 cănnhaf, là cho Diệp Danh cùng Diệp Thư đấy.
Diệp Thâm một người được căn tứ hợp viện lớn như vậy, ở cách đó không xa, bọn họ đều biết đến, nếu không biết thì trước đó bởi vì chuyện đào nhà huyên náo xôn xao một hồi, mọi người cũng sẽ biết.
Diệp Danh ở đơn vị được phân một căn nhà nhỏ, Diệp Thư ly hôn về nhà, cũng không phải là bí mật, sau khi nghe ngóng sẽ biết.
Kết quả Diệp gia xuất tiền, mua 2 căn nhà, đều cho con dâu của lão tam rồi! Cái này…
Bất quá hai người nhìn bụng Hoa Chiêu, cũng không phải không thể hiểu được, Hoa Chiêu mang thai trưởng tôn mà Diệp gia trông mong 10 năm qua, Diệp gia bất công một chút cũng bình thường.
Chuyện Hoa Chiêu bán nhân sâm cùng giả sinh non không có làm ồn ào lên, dù sao hai chủ nhà này cũng không thuộc nhóm tầng trên, còn không biết, cho nên cho rằng tiền đều là Diệp gia ra đấy.
Diệp gia có thể xuất ra 3 vạn 5, cũng không kỳ quái.
Nhà tới tay, Trương Quế Lan cùng bọn nhỏ đều rất kích động. Mấy đứa nhỏ đều hiểu chuyện rồi, biết rõ ở nhà chị gái không thích hợp.
Nhà này tuy cũng là nhà chị gái, nhưng cách xa một chút, đỡ hơn nhiều so với ở chung một mái nhà, cũng giống như lúc ở trong thôn.
Trương Quế Lan cũng quyết định sống ở căn nhà đầu tiên, thuận tiện đi lại, diện tích cũng nhỏ, một người phụ nữ mang theo 4 đứa bé dư xài rồi
Diệp Danh lại tìm người đem nhà sửa chữa đơn giản thoáng một phát, sơn lại tường, bồi bổ ngói, đem gạch men sứ đã vỡ vụn ở trong sân đổi đi, dựa theo Hoa Chiêu yêu cầu, một lần nữa trồng xuống hai thân cây lớn, tiểu viện liền rực rỡ hẳn lên rồi.
Diệp Thư đi theo bận rộn 3 ngày, mua thêm đồ dùng trong nhà.
Rất đơn giản, chỉ có mấy cái giường, mấy cái tủ quần áo, mấy bàn lớn, cộng thêm một ít đồ làm bếp cùng đồ dùng sinh hoạt.
3 ngày sau, Trương Quế Lan liền thu xếp đồ đạc cùng bọn nhỏ dời qua.
Đương nhiên bà chỉ buổi tối mới về nhà ngủ, ban ngày vẫn là ngâm mình ở nhà Hoa Chiêu, cùng cô làm bạn, thuận tiện chăm sóc cô.
Hoa Chiêu bụng càng lúc càng lớn, bà nhìn liền thấy lo lắng, cũng may bớt thời giờ đi bệnh viện kiểm tra kết quả đều là tốt, bọn nhỏ rất khỏe mạnh, siêu âm cũng nhìn không ra bất luận vấn đề gì, mọi người cơ bản đều yên tâm.
Mừng tân gia, Trương Quế Lan mời Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư, một nhà Diệp Danh qua dùng cơm. Bà đã nhìn ra, người nhà họ Diệp là thật tâm yêu thích Hoa Chiêu, Hoa Chiêu so với bà mệnh tốt hơn rất nhiều, bà có đôi khi ngồi ngẫm lại đều có thể chính mình bật cười.
Diệp Danh đến một mình, nói Văn Tịnh về nhà mẹ đẻ có việc, không đi được.
Cũng không tính là nói dối, Văn Tịnh thật sự về nhà mẹ đẻ có việc, đã liên tục 3 ngày luôn gọi cô về nhà, Văn Tịnh mỗi ngày quay trở về đều đã khuya, sau khi trở về nhìn anh muốn nói lại thôi.
Lần này, cô không nói, Diệp Danh liền làm như không nhìn thấy.
Văn gia, ngoài những chuyện kia cũng không có gì hơn, không biết lần này lại muốn cái gì, hoặc là muốn nhờ anh làm gì.
Hôm nay Hoa Chiêu mời khách ăn cơm, anh càng không gọi cô ấy tới, bằng không thì không biết cô ấy lại muốn làm gì.
Lần trước nói chuyện không có hiệu quả, anh cũng biết.
"Anh cả, thịt heo lần trước đã ăn chưa? Vị như thế nào?" Hoa Chiêu nói chuyện phiếm hỏi.
Diệp Danh cười nói: "Không có nhớ đến nó, anh gần đây cũng quá bận rộn rồi, anh không làm giáo viên." Mà về đến nhà, Văn Tịnh tự nhiên sẽ không cho anh lấy thịt của Hoa Chiêu đưa ra làm, chưa ném ra ngoài là tốt rồi.
"Không làm giáo viên nữa hả? Vậy giờ anh làm ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đi đến bộ phát triển kinh tế, làm trợ lý nhỏ." Diệp Danh cười nói.
Hoa Chiêu chưa từng nghe qua có bộ này, đoán chừng là tên ban đầu của một bộ nào đó trong tương lai. Cũng đúng, cũng sắp đến năm 77, ánh rạng đông cũng sắp đến, hết thảy đều biến hoá rất nhanh.
"Vậy thì thật là tốt, em hỏi anh chuyện này." Hoa Chiêu nói ra: "Hành lý của em đã đến rồi, anh cũng thấy đấy, có hơn mười bao tải hạt dưa, em đinh chính mình bán, được không?"
Trong nhà không có đàn ông, những việc tốn thể lực như thế này đều là Diệp Danh tìm người làm đấy, lúc ấy trông thấy hơn mười bao tải hạt hướng dương anh cũng kinh ngạc.
Hoa Chiêu thích ăn hạt hướng dương, hạt Hoa Chiêu rang ăn cũng rất ngon, nhưng cũng không cần ăn nhiều như vậy a? Cho dù đưa cho cả nhà bọn họ ăn, cũng ăn không hết. Hoá ra là định bán.
"Em định bán thế nào?" Diệp Danh hỏi.
“Em định đến rạp chiếu phim hoặc cổng ga xe lửa rồi bán từ từ.” Hoa Chiêu nói.
Hạt hướng dương được bán ở lối vào của rạp chiếu phim, ngay cả trong sáu năm nghiêm ngặt nhất.
Người bán hàng nhỏ ngồi xổm trong góc tối bên ngoài rạp chiếu phim với một túi hạt dưa trên lưng, anh ta lấy một cái ly có thể đựng được hai lượng rượu, và bán nó bằng ly đó. Một ly khoảng một lượng rưỡi. Lúc đầu. nó có giá 5 mao một ly, và sau đó là 8 mao. Hiện tại 1 mao, về sau còn đắt hơn.
Nó đắt hơn nhiều so với giá ở cung tiêu xã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-129.html.]
Tuy nhiên, các cung tiêu xã không mở cửa vào buổi tối, hạt hướng dương cũng không có, chỉ cách đây một năm, việc kinh doanh ở lối vào các rạp chiếu phim hay nhà ga mới đặc biệt tốt hơn.
"Kẻ đần" bán hạt hướng dương như thế nào? Cũng là bởi vì thị trường tốt mới phất lên. Đương nhiên hắn về sau không chỉ chính mình bán lẻ, hắn còn làm nhãn hiệu, còn bán sỉ, bằng không thì lợi nhuận cũng không được 100 vạn, bằng không thì cũng sẽ không vào tù nhiều lần như vậy.
"Việc kiểm tra ở thủ đô còn gắt gao nữa không?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh ngẫm lại mười mấy bao tải hạt hướng dương kia của cô, kỳ thật số lượng không lớn: "Em nếu chỉ làm nhỏ, mỗi ngày bán một ít, vấn đề cũng không lớn."
Anh nói một cách thận trọng rằng môi trường ở thủ đô thực sự tương đối thoải mái hơn, bởi vì đất nước cho phép nông dân bán các sản phẩm nông nghiệp và phụ phẩm dư thừa của họ, nhưng ở một số nơi họ sợ gây ra rắc rối nên đã áp đặt, và không được phép bán bất cứ thứ gì.
Hạt hướng dương này của Hoa Chiêu đều là nhà mình trồng đấy, có nhiều người chứng nhận như vậy, chính là bị tra được cũng không sợ.
Hơn nữa, còn có nhà bọn họ đây này.
Hơn nữa, hắn hiện tại đang ở Bộ Kinh tế phát triển, cũng hiểu được ý tứ của phía trên, cho nên cũng không sợ hãi.
"Muốn làm thì làm." Diệp Danh nói ra: "Có vấn đề thì tới tìm anh, anh lại cùng mấy người ở nhà ga và rạp chiếu phim chào hỏi." Như vậy liền không sơ hở tý nào rồi.
Anh không quen ai trong ga xe lửa hay rạp chiếu phim, nhưng anh phải bạn bè khẳng định có quen biết.
"Dạ!" Hoa Chiêu cao hứng mà đáp ứng.
Hai người nói chuyện với nhau, tất cả mọi người đều nghe thấy, Miêu Lan Chi có chút nhíu mày: "Trời lạnh như vậy, con tháng lại lớn như vậy rồi, cũng đừng giằng co, cũng không phải thiếu một ít tiền kia."
"Con không đi, mẹ của con đi." Hoa Chiêu nói ra.
"À?" Làm Trương Quế Lan ngẩn cả người. Bà vừa rồi cũng không đồng ý cho Hoa Chiêu đi ra ngoài bán hạt hướng dương, nhưng là đảo mắt liền biến thành bà đi, bà có chút sửng sốt.
Nền kinh tế tư nhân ở Đông Bắc quá khắt khe, bà nghĩ đến điều đó liền sợ hãi. Bà không sợ ra ngoài bán đồ, cũng không phải là chưa từng bán đồ, sợ Hứa Chiêu cùng nhà họ Diệp mất mặt.
"Trước tiên đi nhìn thị trường đã. Nếu được thì mẹ đi, không được thì không ai đi. Chúng ta tự mình ăn hạt hướng dương này." Hoa Chiêu nói.
"Mẹ cũng có thể giúp con tìm phương pháp, trực tiếp đưa đến đơn vị của mẹ thì tốt rồi, cam đoan với con sẽ được giá hơn đi ra ngoài bán, không phải rất tốt sao?" Miêu Lan Chi nói ra.
Hoa Chiêu…Cái chủ ý này đương nhiên là rất tốt đấy, một chuyến qua tay liền có lợi nhuận, làm gì cần vất vất vả vả làm việc hơn mấy tháng mới kiếm được chừng đó tiền?
Nhưng là những hạt hướng dương này là cho mẹ cô đi luyện lá gan đấy, không phải dùng để kiếm tiền.
"Trước hết cứ để cho mẹ con chính mình bán thử xem sao, cũng cho bà ấy tìm một ít chuyện làm, bán không được khẳng định sẽ tìm mẹ." Hoa Chiêu cười nói.
Miêu Lan Chi há hốc mồm, kỳ thật bọn họ có thể nhờ bà an bài một phần công tác đấy.
"Mẹ, mẹ cứ nghe Hoa Chiêu a, không được lại nói sau." Diệp Danh nói ra.
Anh cảm thấy rằng bán hạt dưa, hoặc bán những thứ nhỏ nhặt khác, cũng không hẳn không phải là một điều tốt.
"Được được được, con cái đều lớn hết rồi, đều không nghe lời mẹ, các ngươi cứ định đoạt." Miêu Lan Chi giả vờ giận nói.
Hoa Chiêu lập tức bắt đầu dỗ người, lấy ra một bộ quần áo làm cho đưa nhỏ, hỏi bà làm như vậy được không.
Miêu Lan Chi hai mắt sáng ngời: "Như vậy mặc vào vừa thuận tiện lại thoải mái, so với nút thắt còn tốt hơn nhiều, con làm thế nào mà nghĩ ra vậy? Thật thông minh!"
Bà bây giờ nhìn Hoa Chiêu, cơ hồ càng ngày càng thuận mắt rồi.
Bà cũng không rảnh nói chuyện hạt hướng dương nữa, dù sao cũng không cần con dâu bà mang theo cháu trai đi ra ngoài bán, bà thông gia muốn đi, lại để cho bà ấy đi thôi ~
Diệp Danh cùng Diệp Thư liếc nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng phát hiện, mẹ lại dễ dỗ dành như vậy. Bọn họ truớc kia chọc mẹ mất hứng, sau đó dỗ vài ngày cũng không được, hiện tại, đảo mắt thì tốt rồi.
Cả hai cùng cười.
Khi bữa ăn sắp bắt đầu, Diệp Phương đến.
Bà hôm nay cũng nhận được lời mời, chỉ có điều bận quá, hiện tại mới tới được.
Sau khi vào nhà biểu cảm của bà có chút kích động, cũng không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp từ trong túi lấy ra một xấp giấy xét nghiệm đưa cho Hoa Chiêu: " Kết quả kiểm tra của ông nội cháu, bọn hắn nói, ông ấy căn bản không có bệnh!"
Lúc trước khi Hoa Chiêu đưa ông nội đi bệnh viện kiểm tra, cũng là đưa ông đến kiểm tra tại hệ thống bệnh viện lớn ở thủ đô.
Kết quả kiểm tra của Hoa Cường lâu hơn ình thường, nhiều ngày như vậy mới có. Nhưng kết quả lại rất khả quan.
"Thật vậy chăng? !" Hoa Chiêu vui vẻ mà tiếp nhận kết quả xét nghiệm, mặc dù đối với kết quả này có chút đoán trước, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn xác định. Hiện tại thiết bị ở bệnh viện tuy không tiên tiến, nhưng là cũng ổn rồi, kiểm tra lâu như vậy vẫn không phát hiện gì, có phải bệnh của ông nội tám chín phần đã khỏi hẳn rồi hả? !
Người Diệp gia cũng vây tới, vui vẻ mà nhìn kết quả xét nghiệm.
Hoa Cường không có việc gì, bọn họ cũng rất vui vẻ.
"Ở nôn thông điều kiện chữa bệnh chắc không tốt, chuyện lớn như vậy cũng có thể xem lầm được! Ông nội Hoa lúc trước không phải đã đươc chuẩn đoán mắc bệnh bao tử." Diệp Thư nói ra.
Những người khác gật đầu, nghe nói Hoa Cường đã kiểm tra ở bệnh viện lớn, chính là bệnh viện ở huyện, vẫn là bệnh viện ở huyện nơi thâm sơn cùng cốc, thật sự không thể trông chờ gì được.
Hoa Chiêu ha ha cười, Hoa Cường cũng ha ha cười, những đau đớn trước kia, chính ông rõ ràng nhất đến cùng có phải xem nhầm bệnh không.
Chính cháu gái của ông đã chăm sóc ông rất chu đáo, mỗi ngày ăn ngon, khiến tâm tình ông cảm thấy dễ chịu hơn, lại cho ông uống nhân sâm để chữa bệnh.
Nghĩ đến cái này, Hoa Cường nói ra: "Tôi cảm thấy đúng là nhân sâm kia công dụng rất tốt, các ngươi không có việc gì uống nhiều thêm chút cái rượu thuốc kia, đảm bảo!"
Ông cũng hi vọng mọi người Diệp gia đều tốt, mà làm chỗ dựa cho tiểu Hoa nhà ông.
"Thật sự rất tốt, rất tốt!" Miêu Lan Chi liên tục gật đầu: "Ta gần đây nghỉ ngơi đặc biệt tốt, cảm giác khí sắc của mình cũng tốt hơn rồi." Bà vừa qua thời kì mãn kinh, tuổi lại có chút lớn rồi, chất lượng giấc ngủ kém hơn trước nhiều, buổi tối luôn ngủ không ngon.
Nhưng từ khi uống rượu thuốc nhân sâm, bà thấy mình như trẻ lại.
Diệp Thư còn trẻ, nên không có gì rõ ràng cảm giác, bất quá cô cảm giác làn da của mình gần đây đặc biệt tốt, cô còn tưởng rằng do mình thay đổi đồ trang điểm, hiện tại mẹ vừa nói, cô cũng hiểu được là bắt đầu uống thuốc rượu mấy ngày nay sự tình.
"Cái gì rượu thuốc?" Diệp Danh kỳ quái nói.
Ngày đó anh không đến, Hoa Chiêu cũng không có nhờ người tiện thể đưa cho anh, nghĩ đến ngày nào đó gặp rồi tự mình đưa luôn. Mấy ngày nay lại bề bộn, liền đem chuyện này quên đi.
"Đợi lát nữa anh về em sẽ lấy cho anh một lọ, khi nào mệt mỏi hoặc là không thoải mái thì uống vài giọt." Hoa Chiêu nói ra.
"Vài giọt?" Diệp Danh lần đầu tiên nghe nói uống rượu bằng giọt đấy, được rồi, trong chốc lát anh sẽ kiểm chứng một chút để tăng thêm kiến thức.
Bữa ăn này lại càng náo nhiệt hơn, tất cả mọi người cùng chúc mừng Hoa Cường một lần nữa lấy lại sức khoẻ.
Cơm nước xong xuôi, náo nhiệt tan hết, Hoa Chiêu cùng mẹ bắt đầu rang hạt hướng dương.
Trước mắt cô không cần bất kỳ thủ thuật gì, không cần gia vị hay tỏi, chỉ cần đến với hương vị nguyên bản nhất, cũng có thể chinh phục tất cả mọi người.
Căn bếp trong nhà cũng không nhỏ, có 3 cái bếp, một vạc đổ đầy được 12 bát lớn. Hoa Chiêu rang hạt trong một cái nồi lớn, một lần hơn chục cân.
Trương Quế Lan đã biết, con gái bà đây là thành tâm muốn bán hạt hướng dương.
Bà kỳ thật cũng nghĩ mãi mà không rõ đấy, Hoa Chiêu có tiền nhiều như vậy rồi, cả đời cũng xài không hết, hiện tại còn có chồng con rồi, nhà chồng cũng rất tốt, con bé giày vò làm chuyện "Nguy hiểm" như vậy làm gì?
"Mẹ, con cảm thấy chúng ta bán 5 mao tiền một ly hạt hướng dương này là thích hợp nhất." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan lại càng hoảng sợ: "Khó mà làm được, như vậy sẽ bị người ta đập tan sạp hàng đấy! Chính là không bắt người khác, cũng phải bắt chúng ta!" 5 mao tiền một ly, sáu chén chính là một cân, ba bốn đồng một cân? Điên rồi.
Hoa Chiêu không có thuyết phục bà, cô cảm thấy giá thị trường ở thủ đô cùng ở nông thôn nhất định là không giống nhau, thị trấn bọn họ, hạt hướng dương còn bán 1 mao tiền một ly, giá thị trường lúc tốt còn cỏ thể đắt hơn, ở thủ đô có thể một mao sao?
Hơn nữa, hiện tại mọi người cũng có tiền mà không có chỗ tiêu, đặc biệt cam lòng dùng tiền. Thập niên 60, hai mươi đồng một cân bánh ngọt cùng kẹo, cũng có người mua, còn cung không đủ cầu.
"Mẹ, hạt hướng dương nhà con cũng tính bán cho mẹ đấy, 1 đồng tiền 1 cân, mẹ nếu đem hơn 1000 cân hạt hướng dương này đều bán đi, có thể thu được lợi nhuận vài ngàn đồng tiền đây này." Hoa Chiêu nói ra.
Trương Quế Lan thoáng một cái liền động tâm rồi.
Sau đó hốc mắt liền có chút hồng, hoá ra con bé nghĩ cách đưa tiền cho bà.
Phương pháp con bé nói, cũng không phải là không được…5 mao bán không được, liền bán 2 mao, một cân cũng nhiều hơn 1 đồng, mà hạt hướng dương của chính nhà mình không cần tiền vốn, bán đi 1000 cân, ít nhất lợi nhuận vài trăm.
Cũng vượt qua lương công nhân đi làm rồi.
Đợi sang năm…Quay trở vè quê trồng hướng dương cũng không quá thực tế, cái sân nhỏ kia cũng nói là cho trong đội trồng rồi, nhưng là nếu như thu mua hạt hướng dương do thôn dân trồng thì sao? Vậy cũng không phải là 1000 cân rồi, đó là 1 vạn cân. Bà có thể lợi nhuận bao nhiêu tiền?
Trương Quế Lan hô hấp thoáng cái liền trở nên nặng hơn, bà cảm thấy bà cũng không phải là trả không được tiền mua căn nhà kia. Như vậy bà đối với người Diệp gia, càng có tiếng nói rồi.
Bà nói nhỏ với Hoa Chiêu về ý tưởng thu hoạch hạt dưa trong năm tới.
Hoa Chiêu thật bất ngờ, cô thấy Trương Quế Lan lá gan không lớn, ngay cả mình đi ra ngoài bán cũng không dám, không nghĩ tới dưới sự kích thích của việc kiếm tiền, bà cũng nghĩ đến đầu cơ trục lợi rồi.
"Chủ ý này tốt, con cảm thấy được." Hoa Chiêu nói ra.
Hơn nữa cũng chưa chắc cần trở về quê ngàn dặm xa xôi mà thu hạt, gia tăng chi phí, hiện tại bên ngoài thủ đô có một mảng lớn đất hoang... Chỉ cần có biện pháp là có thể sủ dụng rồi.
Cái này cô vẫn còn chưa nghĩ ra.
Bất quá không gấp, trước tiên đem hạt hướng dương bán xong lại nói sau.
Hai người rang hết hạt hướng dương cũng không bán luôn.
Hoa Chiêu gọi mấy đứa em: "Đi, chị đưa mấy đứa đi xem phim!"
"Oa!" Bọn nhỏ đều hoan hô.
Trương Quế Lan nóng nảy: "Xem phim điện ảnh cái gì? nhiều người đi ra đi vào, thời tiết còn lạnh, con nhanh ở lại nhà đi, không phải là muốn đến cổng rạp chiếu phim nhìn xem giá thị trường ấy ư, mẹ tự mình đi là được."
Hoa Chiêu nở nụ cười: "Mẹ thật thông minh! Bất quá, con đã lớn như vậy, còn chưa có xem phim điện ảnh đâu, đến công rạp chiếu phim cửa cũng chưa có đi qua, con muốn đi nhìn một cái."
Trương Quế Lan lập tức trong lòng chua xót: "Vậy liền đi thôi, mặc nhiều đồ thêm một chút."
"Oa! ~" bọn nhỏ lúc này mới hoàn toàn cao hứng trở lại, trở về phòng đổi lại quần áo xinh đẹp nhất của mình, đi xem phim.
Lòng hư vinh của trẻ con mới là nặng nhất ~
Họ đến rạp chiếu phim gần nhất và đi bộ nửa giờ. Bên ngoài rạp chiếu phim, rất nhộn nhịp khiến không ít người kinh ngạc.
Bọn họ đến sau khi đã cơm nước xong xuôi, rang hạt xong và ăn thêm một phần thức ăn thừa vào buổi trưa. Bây giờ đang là buổi chiều tối, thời gian tốt để xem phim.
Bên ngoài rạp chiếu phim mọi người đi lại rất tấp nập.
Có người cầm vé vào nhà xem, có người chờ xem phim ngoài trời ở quảng trường, miễn phí.
Vé xem phim bây giờ khan hiếm, muốn cũng không mua được, nhiều vé phải do đơn vị phát hành, lấy được một vé có thể vui vẻ cả ngày.
“Tất cả đều nắm tay nhau theo sát, đừng để lạc mất!” Hoa Chiêu nói với bọn trẻ: “Nếu đi lạc thì biết nhà mình ở đâu đúng không?”.
“Em biết!” Trong mấy ngày qua, Hoa Chiêu đã yêu cầu bọn chúng ghi nhớ địa chỉ, hơn nữa còn lấy bản đồ ra giải thích cặn kẽ tình hình xung quanh nhà cho chúng nghe. Tiểu Cần khả năng hơi quá sức, Đại Vĩ đoán chừng là có thể tìm được nhà đấy.
"Mẹ, con trông Đại Cần Tiểu Cần, mẹ trông Đại Vĩ Tiểu Vĩ, đừng buông tay ah." Hoa Chiêu nói ra.
"Ai ai, không buông tay." Trương Quế Lan cùng mấy đứa nhỏ đều nở nụ cười.
Sáu người, tay cầm tay đi trong đám người, cẩn thận quan sát những người xung quanh.
Ngoại trừ Tiểu Cần, bọn họ ai cũng biết lần này là tới để làm gì đấy.
"Chị, chị xem kìa!" Đại Vĩ đột nhiên nhỏ giọng gọi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn theo, đã nhìn thấy trong tay mấy cô gái đều cầm một cái bọc giấy, đang gặm hạt hướng dương. Nhìn ngược lại hướng bọn họ đi tới, đã thấy một người mang theo một cái bao tải, đựng hạt hướng dương.
Việc kinh doanh của người này khá tốt, đi vài bước lại bán một phần, thường xuyên bị người ta gọi lại, thậm chí bị người vây quanh, sau khi giải tán bao tải liền ít đi một khối, đi vài bước lại bị vây quanh, không nhiều lắm trong chốc lát, đã bán hết rồi, người cũng cao hứng rời đi.
Người giống như hắn vậy, trên quảng trường cũng có mấy người.
Hoa Chiêu cũng ngăn cản một người, học những người khác nhỏ giọng hỏi: "Bán thế nào vậy?"