Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:46
Lượt xem: 155

Bữa ăn vô cùng náo nhiệt giống như mổ heo ăn mừng ngày Tết, ăn đã xong, bán cũng gần hết thịt, Hoa Chiêu cuối cùng cũng rảnh rỗi, tìm Trương Quế Lan nói chuyện.

"Mẹ, mẹ theo con cùng đi thủ đô a."

Khi Hoa Chiêu nói, Trương Quế Lan lại càng hoảng sợ.

Trên giường gạch 4 đôi mắt lớn nhỏ cũng sáng trong mà chằm chằm vào cô.

Đi thủ đô? ?

"Không đi không đi, đó là nơi mẹ có thể đi sao?" Trương Quế Lan kinh ngạc nhanh chóng lắc đầu.

"Tại sao không đi được? Mọi người trong thủ đô đều có thể đi, cũng không có chướng ngại vật trên đường." Hoa Chiêu nói.

"Tại sao không có? Trước kia không phải đã có văn bản tài liệu nói không cho dòng người từ nông thôn di chuyển vào thành phố sao? Hơn nữa đại đội cũng không cho thư giới thiệu." Nghĩ đến khả năng của Hoa Chiêu, Trương Quế Lan lại nói: "Cho dù có cho giấy giới thiệu, thì mẹ đi thủ đô làm gì? Lại cho con thêm phiền phức."

"Dòng người…" Hoa Chiêu suy nghĩ một chút mới biết được bà ấy nói cái gì, đó là văn bản ban hành từ rất lâu trước đây khi người dân nông thôn "di chuyển vào thành thị" bây giờ hầu như không còn ai nhắc tới chuyện này.

Đương nhiên cũng là bởi vì có thư giới thiệu tồn tại, nghĩ đến ra khỏi thôn cũng không dễ dàng.

"Cái kia đều là chuyện từ ngày nào rồi, bây giờ mẹ muốn đi đâu đều được rồi!" Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa mẹ đến thủ đô cũng không phải tạo thêm phiền phức cho con, mẹ còn phải trông con cho con nữa mà, ông nội của con thân thể không thích hợp để trông trẻ, 2 đứa ông ấy lại càng trông không nổi rồi."

Trương Quế Lan d.a.o động, trông đứa nhỏ cho con gái là chuyện lớn, bà không thể không giúp đỡ. Nhưng là…

"Còn mẹ chồng của con đây này." Trương Quế Lan nói.

"Bà ấy là cán bộ, còn phải đi làm, có công tác." Hoa Chiêu nói. Bất quá cô thấy công việc của mẹ chồng cũng không bận, đoán chừng là có thời gian xem đứa nhỏ

Nhưng mặc kệ, trước tiên đem mẹ lừa đi rồi nói sau.

Như vậy ah… Hoa Chiêu một người chăm sóc 2 đứa bé thật sự sẽ mệt mỏi, con bé còn phải chiếu cố ông nội.

"Thế nhưng nếu mẹ đi, ở nhà của con rất bất tiện, nào có vừa kết hôn mẹ vợ liền vào nhà ở cùng được?" Trương Quế Lan nói.

Đừng nói vừa mới kết hôn, dù đã kết hôn cả đời, vào cửa nhà con rể sao có thể dễ dàng như vậy?

Những lo lắng của bà là thực tế của xã hội lúc này. Trong thời đại trung bình có 7 người con được sinh ra trong một gia đình, luôn có những người con trai ở trong nhà chăm sóc người già.

"Chuyện này thì có gì? Mẹ nhất định phải đi trông đứa nhỏ cho con." Hoa Chiêu làm nũng nói: "Con còn nhỏ đấy, cũng chưa từng sinh, sẽ không có kinh nghiệm ah, mẹ không dạy trong lòng con cảm thấy không yên tâm."

Trương Quế Lan càng d.a.o động, lúc bà sinh Hoa Chiêu cũng rất sợ hãi, bà cũng không có người chỉ dạy, cũng không có người giúp, nhìn hình hài nho nhỏ ngủ bên người, bà cũng hay thử kiểm tra xem có hô hấp không… Chỉ sợ nuôi không nổi.

Thế nhưng mà bà lại nhìn 4 đứa bé trên giường gạch…Mẹ vợ giúp xem đứa nhỏ là bình thường, nhưng nào có chuyện mang theo 4 đứa bé đi trông đứa bé? Còn không phải là anh em ruột, đến cùng cũng cách một tầng.

Hoa Chiêu không chê, nhưng nhà chồng con bé không chê sao?

Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng Đại Cần đều rất mẫn cảm, thoáng cái liền hiểu ánh mắt này, sắc mặt buồn bã.

"Mẹ, chúng ta không ở cùng chỗ, con định mua một cái nhà nhỏ bên cạnh nhà Diệp Thâm cho các ngươi ở." Hoa Chiêu nói ra.

Như vậy à? Trương Quế Lan mắt sáng rực lên. Không ở cùng chỗ, không ăn cơm Diệp gia, bà liền có chút tự tin hơn.

"Con lấy tiền ở đâu? Diệp gia cho hay sao? Ở thủ đô mua cái nhà nhỏ rất đắt a?" Nếu như là tiền của Diệp gia, đó cũng là nhà của người ta.

"Con nói nhỏ cho mẹ biết, mẹ đừng nói ra." Hoa Chiêu ghé vào bên tai Trương Quế Lan nói: "Con vào trong núi đào nhân sâm bán đấy, bán được 10 vạn, có rất nhiều tiền!" Nếu bây giờ cô không nói, mẹ đi thủ đô sớm muộn gì cũng nghe được đấy.

"Oa!" Trương Quế Lan cả kinh con mắt đều muốn trừng ra, bà tưởng tượng không ra 10 vạn là bao nhiêu, tóm lại, rất nhiều tiền rất nhiều tiền.

"Cái nhân sâm này là con tự mình đào đấy, tiền chính mình kiếm được, đến lúc đó con mua cho mẹ một cái nhà nhỏ, mẹ cùng các em sẽ ở đó, ăn cơm của mình, không nợ nhà ai đấy." Hoa Chiêu nói: "Cho nên mẹ liền cùng con rời đi, hơn nữa, không đi cũng không được rồi."

Hoa Chiêu sờ tóc Tiểu Cần: "Nơi này không có cách nào ở lại, trẻ con g.i.ế.c người không phạm pháp, lần trước là vận khí ta tốt, đã tìm được Tiểu Cần, cũng là vì hắn không có trực tiếp ném tới trong sông, lần sau thì sao?"

Trương Quế Lan khẽ run rẩy: "Đi, chúng ta cùng đi."

Hoa Chiêu nở nụ cười: "Vậy thì tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, hai ngày sau chúng ta liền đi."

"Ai, ai!" Trương Quế Lan lập tức hành động.

Thực ra cũng không có gì để dọn, bà mới đến Kháo Sơn có vài tháng, mấy người cũng chỉ có vài bộ quần áo, vài bộ chăn ga gối đệm, đồ sinh hoạt, nhét vào túi cũng được.

Chỉ tiếc cái sân rộng, ngôi nhà to và đồ đạc mới này.

Trương Quế Lan, người cũng từng là dân thành phố, giờ chỉ thích ngôi nhà bằng đất này và nghĩ rằng nó ở đâu cũng tốt.

Đây là tổ ấm khiến bà có cảm giác ổn định.

Nhưng Hoa Chiêu nói đúng, không thể ở lại đây.

Chờ đến thủ đô, bà lại thử vận may, nhìn xem có thể tìm được công việc tạm thời nào không, bà cần nhờ bản lãnh của mình nuôi sống mấy đứa nhỏ, nói như vậy mới chính đáng một ít, Hoa Chiêu cũng sẽ không bị Diệp gia ghét bỏ.

Trương Quế Lan biết quá rõ việc xem sắc mặt người khác ăn cơm khổ như thế nào rồi, cái khổ kia bà đã nếm 10 năm, không muốn cho con gái phải nếm trải.

Hoa Chiêu cũng không cố thuyết phục bà, suy nghĩ của bà nhất thời sẽ không thể thay đổi, về đến thủ đô sẽ đưa bà đi xem thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Hoa Chiêu nhìn về phía bốn cặp mắt nhỏ vui sướng lại thấp thỏm không yên: "Chị đã từng nói qua rồi, các em đều là bảo bối của chị, là bảo bối của mẹ, chị cùng mẹ đều yêu nhất mấy đứa, mặc kệ lúc nào, mặc kệ ở nơi nào, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."

Bốn ánh mắt lập tức khóc.

Càng khóc âm thanh càng lớn, NGAO NGAO khóc lớn.

Hoa Chiêu ôm bọn hắn an ủi.

Trẻ em đôi khi nhạy cảm nhất, hoàn cảnh gia đình lại đặc biệt và những đứa trẻ này luôn thiếu cảm giác an toàn, cô phải nhắc lại điều này thường xuyên để chúng sống vui vẻ và tự tin hơn.

......

Trương Quế Lan cũng phải đi rồi, trong nhà gà vịt cũng phải bán đi, khiến bà rất đau lòng ah.

Hoa Chiêu cũng có một chút một đau lòng, cô bắt bọn nó từ nhỏ nuôi lớn, thịt khẳng định đặc biệt đặc biệt ăn ngon…Còn không có nếm qua mấy lần đây này.

Hai ngày tiếp theo, cô nhờ Vương Mãnh đem tất cả những thứ có thể gửi qua bưu điện đều gửi đi rồi, kể cả hành lý và quần áo của Trương Quế Lan.

Còn có hạt hướng dương của cô cùng mẹ trồng, tổng cộng hơn 1000 cân. Ngày hôm qua cô cũng không để cho mẹ bán đi, chính cô cũng không có bán.

Đối với bên ngoài chỉ nói giữ cho nhà ăn, kỳ thật cô có công dụng lớn khác.

Bọn hắn mang theo trong người chỉ có hai bộ quần áo, và một nửa con heo.

Cái thịt heo này quá thơm rồi, Hoa Cường kiên trì để lại cho Hoa Chiêu nửa con, để cho cô bồi bổ thân thể, không chừng còn có thể ăn đến khi cô ở cữ.

Tháng 11, Đông Bắc thời tiết rất lạnh, thủ đô cũng không ấm hơn. Hiện tại toàn cầu khí hậu phổ biến thiên lạnh, thủ đô cũng nhanh sẽ có tuyết rơi, vì vậy có thể giữ lại đó.

Giữ không nổi, lại để cho Hoa Chiêu mua cái tủ lạnh!

Hoa Cường biết cháu gái của mình không thiếu tiền. Lại nghĩ đến nhân sâm trong túi, nhà bọn họ không thiếu tiền!

“Chú đội trưởng, chú phải giữ lại căn nhà này cho chúng cháu.” Hoa Chiêu nói: “Đây là gốc gác của chúng cháu. Chúng cháu vẫn có hộ khẩu ở quê. Không ai có thể chuyển vào căn nhà này”.

“Tất nhiên là tôi biết rõ.” Triệu Lương Tài hứa: “Đừng lo lắng về chuyện này.” Ông biết cô đang lo lắng về gia đình Hoa Sơn.

Trước đây, ông có thể hơi sợ hãi, nhưng bây giờ, nếu Hoa Sơn dám chiếm nhà của Hoa Chiêu, cả thôn có thể ngay lập tức dùng xẻng đánh nhau với bọn họ.

"Bất quá nhà này bỏ hoang thật là đáng tiếc." Hoa Chiêu nói ra: "Liền cho trong thôn giữ lại dùng để trồng hạt hướng dương a, đến lúc đó bán được tiền, đều cho trong đội." Cho đội, chính là cho mọi người.

Trong đội mỗi năm tính toán tiền còn dư, đều giữ lại phòng khi cần thiết, còn lại đều theo như công điểm mà phân phát cho thôn dân.

Triệu Lương Tài bưng rượu trên bàn lên: "Tôi đây thay mặt mọi người cám ơn cô rồi!"

Hoa Chiêu dùng nước rượu, cùng ông cạn một chén.

Lời nên nhắn nhủ đều đã bàn giao xong, xế chiều hôm đó các cô an vị trên xe lửa bắt đầu đến thủ đô.

*Edit: Mọi người ơi sắp tới mình có cuộc thi quan trong nên từ thứ 5 đến chủ nhật đều phải tập trung học, vậy trong 4 ngày này mình sẽ đăng chương cách ngày nha, hai ngày đăng một lần, ít nhất 10 chương nha ^.^ Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện ạ.

Vương Mãnh nhờ người mua phiếu giường nằm, một đường đều không bị tội gì.

Hoa Chiêu cùng Hoa Cường đều rất bình tĩnh, chỉ có năm mẹ con Trương Quế Lan, vẻ mặt giấu không được thấp thỏm không yên. Bất quá mấy đứa nhỏ đến cùng vẫn tốt hơn một chút, bọn hắn nhiều hơn là kích động.

Bọn hắn sắp đến thủ đô rồi! Đây chính là thủ đô của đất nước! Là nơi mà mỗi người đều hướng tới, nói ra, các bạn học khác có thể hâm mộ c.h.ế.t a!

Thật tiếc vì họ đã đi quá gấp và không có thời gian để khoe khoang trước mặt các bạn cùng lớp.

Đại Vĩ còn có chút lý trí, cao hứng trong chốc lát lập tức lo lắng: "Bạn học mới sẽ không hâm mộ chúng ta đấy, người ta đều là người có gốc gác thủ đô, mà chúng ta…Chính là cùng trước kia giống nhau."

Trước kia lúc bọn hắn sống trong thành cũng không tốt, bởi vì bọn họ là dân quê, luôn bị bắt nạt, sỉ nhục.

Thật vất vả mới trở lại nông thôn, chỉ mới vài ngày được bạn học trong thôn hâm mộ, bây giờ lại phải quay trở lại quãng thời gian trước kia rồi hả?

Mấy đứa nhỏ lập tức có chút uể oải.

Hoa Chiêu đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn bốn đứa trẻ đối diện rồi nói: "Thân phận người nông thôn chưa bao giờ là thứ đáng để trêu chọc, nếu người khác chê cười là do bản thân họ kém cỏi, không phải lỗi của mấy đứa. Tại sao lại phải buồn?"

Bốn đứa trẻ chớp mắt, phải ah, những đứa khác mắc lỗi tại sao chúng phải buồn?

Nhưng bị trêu chọc và bắt nạt cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.

“Đến lúc đó cũng làm giống như ở nhà vậy, có người bắt nạt mấy đứa, mấy đứa bắt nạt trở về cũng không sao, nhân tiện mang hạt hướng dương đi.” Hoa Chiêu cười nói.

Cô không muốn dạy 4 đứa trẻ này thành trùm học đường nên vẫn khuyến khích chúng áp dụng chính sách dụ dỗ nhẹ nhàng.

Mấy đứa trẻ nghĩ về cách chúng đã chinh phục được các bạn cùng lớp trước đây, chúng đã lăn lộn trong trường học như cá gặp nước như thế nào, sự hoảng sợ trong mắt chúng đã hoàn toàn biến mất.

Việc lớn, hãy làm lại lần nữa!

Hơn nữa chị đã từng nói, chỉ cần mình là người tốt, tính cách tích cực như ánh mặt trời làm người khác vui vẻ và trên người có nhiều ưu điểm thì không ai là không thích cả.

Nghe chị nói là đúng rồi.

Những đứa trẻ được an ủi, và tâm trạng của Trương Quế Lan cũng tốt hơn nhiều.

Một ngày một đêm xe lửa đến ga, Hoa Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẫy tay với Diệp Thư ở bên ngoài cửa sổ xe.

Diệp Thư và Diệp Danh đều đến đón cô, trước sự ngạc nhiên của cô, Miêu Lan Chi cũng đến.

Nhìn thấy Hoa Chiêu mập mạp cẩn thận từng li từng tí mà từ cái thang xe lửa cao thấp bước xuống, Miêu Lan Chi liền choáng váng.

Tình huống này là như thế nào? Ở đâu ra đứa trẻ vậy?

Phản ứng đầu tiên của bà không phải là bị người nhà lừa gạt, mà là Hoa Chiêu lại mang thai…Còn không nhất định là của Diệp Thâm đấy!

Nhưng nhìn cái bụng to như vậy, bà lại thấy không đúng, dù mang thai hai tháng bụng cũng không thể to như vậy được.

Lại nhìn phản ứng của Diệp Thư cùng Diệp Danh một chút cũng không kinh ngạc, bà rốt cuộc hiểu được, Hoa Chiêu trước kia căn bản là không có việc gì, là mọi người cùng nhau lừa gạt bà đấy!

Tức giận đến mức bà lập tức muốn quay đầu bước đi.

Nhưng lại nhìn cái bụng đấy của Hoa Chiêu, chân của bà cũng không nhấc lên nổi.

Hai cháu trai lớn của bà lại quay trở về rồi! May mà đồ đạc chuẩn bị trước đó cũng không có ném đi!

Hoa Chiêu đột nhiên ôm bụng ai ôi!!! một tiếng.

Miêu Lan Chi lập tức chạy tới: "Làm sao vậy? Mệt rồi phải không?"

Hoa Chiêu nở nụ cười: "Không có, không biết đứa nào là quỷ nghịch ngợm đột nhiên đá con một phát, có đau một chút."

Miêu Lan Chi trên mặt cười đến nhịn không được, lại dùng ngữ khí ghét bỏ nói: "Cái gì mà quỷ nghịch ngợm, không dễ nghe! Gọi cái bao nhỏ nghịch ngợm là được. Đá như vậy, không chừng là con trai đây này!"

Hoa Chiêu lập tức liếc nhìn Diệp Danh cùng Diệp Thư, mẹ chồng của cô là trọng nam khinh nữ? Trước kia ngược lại không cân nhắc qua vấn đề này.

Diệp Thư nhìn không hiểu, Diệp Danh cười cười đối với Hoa Chiêu lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-126.html.]

"Mẹ chúng ta không gia trưởng. Khi còn nhỏ, Diệp Thư được đối xử tốt hơn anh và Diệp Thâm rất nhiều. Mẹ cảm thấy trên đời này phụ nữ sống vừa vất vả lại nguy hiểm. Cha mẹ phải dùng hết tâm tư, không cần như mấy đứa con trai chắc nịch, khi còn bé cho cơm ăn. Khi lớn lên sẽ tống vào quân đội, quốc gia sẽ giáo dục thành người. Thật tuyệt làm sao. "

Nghe xong, Hoa Chiêu càng thêm yêu quý bà mẹ chồng này.

Trương Quế Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mẹ chồng của Hoa Chiêu thật tốt.

Miêu Lan Chi xấu hổ trừng mắt nhìn con trai rồi bắt đầu chào hỏi những người khác.

"Ông Hoa, lại gặp được ngài rồi! Ngài còn nhớ rõ tôi không? Không nghĩ tới sẽ cùng ngài làm thông gia, thật sự là vinh hạnh!" Miêu Lan Chi nói với Hoa Cường, đặc biệt chân thành nhân tình.

Người ta cũng là xuất thân từ diễn viên chuyên nghiệp, rất biết nói chuyện khi gặp mặt. Nếu làm không tốt, đó là do bà ấy không muốn.

Hoa Cường ha ha cười: "Nhớ rõ nhớ rõ, biết rõ cô là mẹ chồng của Hoa Chiêu, đừng nói đến việc tôi cao hứng biết bao nhiêu, mà còn thật sự rất yên tâm."

Hoa Chiêu cười đến khóe miệng có chút run run, ông nội của cô sau lưng cũng không nói tốt cho Miêu Lan Chi được câu nào, nói bà thanh cao khó hầu hạ, lòng dạ hẹp hòi, tầm mắt thấp, không bằng người Diệp gia.

Hoá ra Ông nội của cô cũng là vua màn ảnh.

Cùng Hoa Cường hàn huyên xong, Miêu Lan Chi lại cười với Trương Quế Lan: "Đây là bà thông gia a? Bà có thể tới tôi thật sự rất cao hứng! Tôi trước kia còn nghĩ Hoa Chiêu ngàn dặm xa xôi tới đây, chưa quen cuộc sống nơi đây, Diệp Thâm cũng không ở nhà, con bé ở một mình, trong lòng sẽ buồn bực, bà cùng bọn nhỏ đến rồi, có thể ở cùng con bé, thật tốt!"

Bà lại nhìn thoáng qua bụng Hoa Chiêu, dáng tươi cười càng lớn hơn: "Hiện tại có thêm bà, hai chúng ta cùng một chỗ hầu hạ con bé ở cữ, trông đứa nhỏ, tôi cũng có thể nhẹ nhõm nhiều hơn!" Bà nhịn không được cười ha ha.

Diệp Danh cùng Diệp Thư đều thật bất ngờ, rất ít gặp mẹ mình vui vẻ như vậy.

Trong nhà sắp sinh cháu trai rồi, tất nhiên là phải tốt rồi.

Hai người bọn họ cũng cười rộ lên.

Bầu không khí thoải mái và dễ chịu, giống như một gia đình tốt đẹp.

Trương Quế Lan trái tim hạ xuống rồi, bà cũng nở một nụ cười ngượng ngùng, nhưng bà cũng không nói mấy lời lấy lòng được.

Miêu Lan Chi nhìn ra bà ấy là người như thế nào rồi, trong lòng thở phào một hơi, không biết nói chuyện không đáng sợ, đáng sợ là hay nói chuyện nói lung tung, bà sợ nhất gặp loại người khéo léo đưa đẩy đấy. . . Người đàn bà chanh chua, cùng loại người này kết thông gia thật sự là tai nạn.

Ví dụ như gia đình con dâu cả của bà.

Trương Quế Lan so với mong đợi của bà đã tốt hơn rất nhiều.

Bà không cần Trương Quế Lan nói chuyện, quay đầu liền khen 4 đứa bé.

Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần tâm cũng thả xuống đất rồi, mỗi người đều cười rộ lên, vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.

Miêu Lan Chi bây giờ nhìn trẻ con liền ưa thích, nhìn thấy trên đầu Tiểu Cần còn quấn băng gạc, tranh thủ thời gian hỏi chuyện gì xảy ra.

"Mẹ, về nhà rồi nói sau, Hoa Chiêu mệt mỏi." Diệp Danh nói ra.

"Ai ai! Xem tôi này, vui vẻ đến cái gì cũng quên, đi nhanh lên, đi nhanh lên." Miêu Lan Chi đi tới đónb lấy hành lý trong tay Trương Quế Lan.

Hành lý trong tay Hoa Chiêu cùng Hoa Cường đã bị Diệp Danh cùng Diệp Thư cầm đi.

Trương Quế Lan kiên quyết không thả, hai người đẩy tới đẩy đi ra khỏi nhà ga.

Bên ngoài có 2 chiếc xe Jeep đang chờ.

Biết hôm nay có nhiều người đến, Miêu Lan Chi mượn xe của đơn vị công tác. Đơn vị của họ không thiếu xe hơi.

Xe chạy đến tận nhà họ Diệp, Văn Tịnh mở cửa, thay vì đi ra ga đón, cô đã chuẩn bị bữa ăn ở nhà.

Văn Tịnh mang theo khuôn mặt tươi cười mở cửa, kết quả liếc thấy bụng Hoa Chiêu, kinh ngạc đứng ở cửa ra vào đến quên nói chuyện.

"Xem đứa nhỏ này, cũng cao hứng đến choáng váng." Miêu Lan Chi đẩy cô ta một phát: "Cơm đã làm xong sao?"

"Ah, tốt rồi." Văn Tịnh mở cửa ra, để cho mọi người tiến vào. Cô ta nhìn chằm chằm vào bụng Hoa Chiêu, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.

Diệp Danh nhìn cô ta vài lần, cô ta đều không phát hiện.

Diệp Danh không thể không kéo cô ta lại để giới thiệu, đây là ông nội của Hoa Chiêu, đây là mẹ của Hoa Chiêu.

Văn Tịnh ngơ ngác chào hỏi hai người, ngu ngơ giống như Trương Quế Lan.

Diệp Danh nhìn cô ta một cái thật sâu, không nói gì, kéo cô ta đi lại bàn ăn.

Vừa đúng lúc đến cơm tối, Miêu Lan Chi nhiệt tình mà mời mọi người ngồi xuống: "Mau nếm thử tay nghề của con dâu lớn của tôi, tuy không thể so cùng Hoa Chiêu, nhưng cũng không tệ đấy."

Nhưng đợi đến lúc bà tùy tiện kẹp một ngụm đồ ăn nếm thử, sắc mặt liền cứng đờ rồi.

Đây là đang bán muối sao?

“Con thêm muối vào món này hai lần sao?” Miêu Lan Chi tự nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Bàn ăn không có người ngoài, đây cũng là chuyện vặt vãnh, bà chỉ thản nhiên nhắc đến, đồng thời cũng nhắc nhở mọi người không nên ăn món này.

Văn Tịnh lúng túng một hồi, cô ta đem khoai tây bào này nếm thử, rất mặn.

“À, mẹ nói vậy con mới nhớ, hình như con đã thực sự bỏ muối hai lần rồi…” Cô ta cười xấu hổ, đã hồi phục lại sau cú sốc ban đầu.

“Không sao, mọi người ăn cái khác đi.” Miêu Lan Chi nhiệt tình mà nói.

Diệp Thư lại chỉ vào món xúp lơ xào trước mặt mình: "Cái này cũng đừng ăn, giống như không có cho muối."

Diệp Danh nhìn món ớt xào thịt trước mặt mình, món ăn này hương vị ngược lại bình thường, bất quá đây là một trong những món ăn yêu thích của anh.

Anh lại nếm thử món cá ở giữa, sắc mặt trở nên cứng ngắc, thật sự là nuốt không trôi: "Mật đắng quá."

Hoa Cường với tư cách là trưởng bối lớn nhất, ông là người đầu tiên động đũa đấy, ông đã nếm được hương vị của món ăn kia, đừng nói là ăn ngon, chính là miễn cưỡng mới ăn được. Nhưng ông vẫn quan tâm đến mặt mũi của Diệp gia, biểu cảm cũng không thay đổi.

Trương Quế Lan cũng nếm một món ở gần đấy, món ăn này đặc biệt ngọt, bà còn tưởng rằng đây là khẩu vị của người ở thủ đô, cái gì cũng không dám nói.

Hoa Chiêu vừa rồi bởi vì cùng Diệp Thư nói chuyện, đũa gắp xuống chậm đi một tí, hiện tại lại nhìn vẻ mặt của mọi người, cô đây là tránh được một kiếp à?

Miêu Lan Chi đã nhanh chóng nếm thử từng món ăn, vẻ mặt có chút không thể khống chế mà tối lại.

Bà liếc nhìn chằm chằm vào Văn Tịnh, đây là muốn hại bà sao? Không biết còn tưởng rằng bà cố ý muốn một nhà Hoa Chiêu khó chịu đây này!

"Tiểu Tịnh ah, con có phải là bị cảm rồi hay không? Nếm không ra hương vị?" Miêu Lan Chi không có nổi giận, mà là ân cần mà hỏi thăm.

Văn Tịnh đã không dám nhìn bà, đỏ bừng cả khuôn mặt mà cúi đầu, ấp úng mà ừ một tiếng: "Hai ngày này đổi trời, con có chút không thoải mái."

"Con nhìn xem, sinh bệnh cũng không nói sớm, sớm nói cho mẹ biết khẳng định sẽ không để cho con xuống bếp ah, lại ám dầu và khói bếo, còn cảm thấy mệt hơn." Miêu Lan Chi nói với Diệp Danh: "Đi tiệm cơm mua một bàn đồ ăn trở về, chọn món nào ăn ngon đấy, nhất định phải có cá, Hoa Chiêu thích ăn cá."

"Không cần, tự con đến phòng bếp làm một chút ah, rất nhanh là xong rồi." Hoa Chiêu cười nói: "Con rất thích trù nghệ của mình, đầu bếp bình thường còn không theo nổi con đây này." Nói xong cô liền hướng phòng bếp đi.

Miêu Lan Chi nhanh chóng đứng dậy ngăn cô lại: "Con đã ở một ngày một đêm trên xe lửa, mệt muốn c.h.ế.t rồi! Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đã, cho anh cả đi mua đồ ăn."

"Con không mệt." Hoa Chiêu nói ra. Cô thực không mệt, thỉnh thoảng mệt mỏi cô liền uống một ngụm nhỏ chất lỏng màu xanh, lập tức tinh lực tràn đầy.

"Con không mệt nhưng cháu của mẹ mệt mỏi rồi, ngồi xuống." Miêu Lan Chi nói xong nhìn thoáng qua Diệp Danh.

Diệp Danh đã đứng dậy đi ra ngoài, cũng không liếc nhìn Văn Tịnh một cái.

Văn Tịnh không bị cảm mạo, anh cũng biết.

Cô ấy đây là…Thấy Hoa Chiêu không vừa mắt? Vì cái gì?

"Mọi người trước ăn trái cây đã, tiệm cơm cách đây không xa, hắn lập tức trở về rồi." Miêu Lan Chi tự mình đi phòng bếp rửa sạch một rổ hoa quả đi ra.

Hiện tại cũng không có hoa quả gì nữa rồi, chỉ có táo cùng quýt, đây cũng là mấy loại quả bình thường người dân ở nông thôn không thấy được đấy.

Bốn đứa nhỏ từ huyện thành nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc đi ra cũng là nửa nông thôn chưa từng thấy qua quả táo lớn như vậy, lại càng chưa từng thấy qua quả quýt, bọn hắn chỉ ăn qua mấy loại quả màu xanh nhỏ.

Hoa Chiêu tiếp nhận quả quýt, rất vui vẻ nói: "Con rất thích ăn quýt, không nghĩ vừa tới đã có thể ăn rồi, cám ơn mẹ." Cô cầm qua một quả mở mạnh, phân thành hai nửa, một nửa cho Hoa Cường, một nửa cho Trương Quế Lan.

Lại lột một quả khác phân cho bốn đứa nhỏ.

Bọn nhỏ nhìn Hoa Cường ăn như thế nào, trong lòng cũng không rụt rè nữa rồi, vui vẻ mà tiếp nhận múi quýt, còn biết cùng Miêu Lan Chi nói lời cảm ơn.

Miêu Lan Chi nhìn thấy thật cao hứng: "Mấy ngày hôm trước đơn vị phân ra một giỏ, vừa vặn mẹ không thích ăn, con thích như vậy thì đều cho con."

Văn Tịnh ngồi ở một bên cúi đầu, vẫn không nhúc nhích. Mẹ chồng thật ra là phi thường ưa thích ăn quýt đấy, hàng năm phần được chia cũng không đủ chính bà ăn, bà còn phải đi mua ngoài chợ.

Bất quá mua trên thị trường cũng không bằng phần được chia, mà phần bà được đơn vị chia, mặc dù chính mình rất thích, cũng sẽ phân cho cô ta cùng Diệp Danh nửa giỏ.

Cô ta cũng rất thích ăn quýt…

Hiện tại một giỏ đều là cho Hoa Chiêu rồi.

Hoa Chiêu có thể cảm giác được oán khí đến từ cái người chị dâu này, cô hiện tại đối với các loại khí tức rất mẫn cảm.

Chuyện chị em dâu ở chung không thoải mái là quá bình thường, chung quy vẫn luôn có lòng ganh đua so sánh ở đó.

Cô cũng không để ý.

Nếu cô đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với cô. Cô coi thường tôi, và tất nhiên tôi cũng coi thường cô, miễn là mọi người có thể duy trì sự hòa hợp ở ngoài mặt.

Chỉ là, đột nhiên cảm thấy đáng tiếc cho Diệp Danh.

Bất quá, có lẽ Diệp Danh người ta không cảm thấy đó là đáng tiếc…Cô cũng không quan tâm nữa.

Hoa Chiêu cảm thấy trong phòng nóng lên rồi, liền kêu mọi người cởi áo khoác, trong phòng này có hệ thống sưởi sàn.

Đột nhiên, cô nhớ tới hành lý của mình, nhanh chóng chỉ huy mẹ cùng Diệp Thư lấy chúng cho ra bên ngoài, bên trong đều là những miếng thịt mỡ lớn thơm ngon, cũng đừng để trong không gian ấm mà hư mất.

"Mẹ, con cũng mang theo ít quà từ quê lên, trong nhà tự mình nuôi mấy đầu heo mập mạp, mấy ngày hôm trước g.i.ế.c thịt, lấy ra nửa con, vừa vặn ăn rất tốt, phân cho mẹ một nửa." Hoa Chiêu vừa cười vừa nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước kia cô thật không nghĩ sẽ phận cho Miêu Lan Chi một nửa, cô chỉ muốn chia cho bà ấy một góc, nhưng là hiện tại không giống với lúc trước, cô cảm thấy mẹ chồng có chút đáng yêu.

"Thịt heo ở quê sao? Vậy khẳng định rất ngon." Miêu Lan Chi nói xong, lộ ra một chút tượng trưng cho có.

Văn Tịnh lại không cẩn thận nhếch khóe miệng.

Hoa Chiêu sửng sốt một chút.

Diệp Thư ở bên cạnh lập tức vạch trần mẹ mình: "Mẹ là sợ heo có hạt, chúng ta khi còn bé đã được bà ấy ân cần dạy bảo không cho phép chúng ta ăn thịt heo mua ở chợ đêm đây này."

"Nha." Hoa Chiêu bình thường trở lại.

Trước kia cô cũng sẽ không mua loạn trong quán thịt, ai biết là c.h.ế.t như thế nào? Hiện tại heo bệnh cũng không phải là không có, hơn nữa heo nổi hạt còn nhiều hơn nữa.... 10 đầu heo ở bên trong đã có ba bốn đầu đều là có hạt đấy, thậm chí thêm nữa...!

"Mẹ yên tâm, heo này con nuôi đấy, không phải heo bệnh đâu, đã tìm người xem qua rồi, không có đậu." Cô giải thích. Bất quá hiện tại mặc kệ Miêu Lan Chi nhận hay không nhân lễ vật này, cô cũng không tức giận.

Có con heo cả người nổi hạt, là có thể nhìn ra được, có những hạt nhỏ nhìn không ra, người ta lo lắng là chính xác đấy.

Đã bị vạch trần rồi, Miêu Lan Chi cũng không che giấu nữa, ngược lại tới giáo dục Hoa Chiêu: "Bây giờ con cũng không thể loạn ăn được, con muốn ăn cái gì về trong nhà lấy, mẹ và cha con được chia đều là đồ tốt, ít nhất là an toàn vệ sinh."

Hoa Chiêu thấy ngón tay Văn Tịnh quấn thành một đoàn, cô cười tủm tỉm gật đầu: "Tốt, con đã biết."

Diệp Danh rất nhanh đã trở về rồi, mang về một bàn đồ ăn lớn, cơm tối tiếp tục tiến hành.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Danh kéo người một nhà Hoa Chiêu trở về căn tứ hợp viện.

Diệp Thư trước kia cũng không phải nói lung tung, cái đại viện này không phải ai muốn ở đều có thể ở đấy, việc đăng ký phi thường nghiêm ngặt.

Hơn nữa chỗ tứ hợp viện đã tu chỉnh tốt rồi, đệm chăn của bọn họ đều đã mua xong rồi, hơn nữa sàn sưởi ấm cũng đốt lên, một chút cũng không lạnh, chắc hẳn bọn họ ở chỗ này càng thoải mái hơn.

Đến nhà tứ hợp viện, trong bóng đêm không có nhiều đèn như vậy, nhìn không ra khí phái, nhưng Trương Quế Lan cùng bốn đứa nhỏ đi từ trước ra sau, thấy nó rộng bao nhiêu, sợ đến ngây người.

Họ đã là dân thành phố và biết rõ điều kiện sống ở thành phố, một gia đình năm sáu người chen chúc một phòng là chuyện bình thường, cái sân rộng lớn thế này có thể chứa cả trăm người!

Diệp Danh đưa Hoa Chiêu vào nhà chính và nói cho cô biết cách đốt hệ thống sưởi sàn.

Hệ thống sưởi sàn từ thời cổ đại, bức tường lửa, nó khác với sàn sưởi hiện tại, nó đốt giống như lò sưởi đầu giường ở Đông Bắc, Hoa Chiêu vừa học liền biết.

Những người khác bây giờ đang ở trong gian phòng của mình sửa sang lại giường chiếu, Diệp Danh đứng ở trong bóng đêm, nhẹ nhàng nói ra: "Thực xin lỗi, anh thay cô ấy nói lời xin lỗi với em."

Loading...