Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:36
Lượt xem: 161
Mọi người xếp thành hàng dài xuống núi, có ít người không có kịp phản ứng, kịp phản ứng lại quá xa, ngăn không được, chỉ có thể nhìn lo lắng suông.
Hoa Sơn điên cái gì?
Hoa Chiêu kịp phản ứng, cô từ phía sau Hoa Cường bước ra ngoài hai bước, cầm thanh gỗ trong tay quất về phía Hoa Sơn.
Những người đi vào núi sẽ tìm một cây gậy để giúp họ đi lại, và đánh cho rắn chạy.
Khí lực của cô lại lớn, khúc gậy lớn như cánh tay trẻ em vung mạnh qua, mang theo tiếng gió, đánh ở trên cánh tay Hoa Sơn, làm ông ta đau đến choáng váng, ngã về một bên.
Nhị Ngưu Tam Ngưu tới đỡ ông ta lên.
Vợ Đại Ngưu từ phía sau nhảy lên, thẳng đến trước mặt Hoa Chiêu: "Phải tiểu tiện nhân này hại chồng tao? Lão nương xé c.h.ế.t mày!"
Đại Ngưu là đi làm cái gì cả nhà bọn hắn trong lòng đều biết rõ, hiện tại hai người kia đều tốt đấy, bị thương lại chính là Hoa Đại Ngưu, đây không phải là bọn hắn làm hại thì là ai làm hại? Là cây đại thụ làm hại? Phi!
Hoa Chiêu cũng không khách khí, lại đánh một gậy.
Lúc này không có người đỡ bà ta, nên ngã mạnh vào trong bụi cỏ, cỏ dại cào một đường m.á.u trên mặt bà ta.
Những người khác cũng kịp phản ứng, vây quanh Hoa Cường cùng Hoa Chiêu. Hai người hiền lành tốt bụng như vậy người, sao có thể lại để cho một nhà Hoa Sơn khi dễ rồi hả?
"Hoa Đại Ngưu là bị cây lớn đè lên, liên quan gì đến bác Hoa Cường?”
Hoa Sơn không tin: "Coi như là bị cây đè, cái cây kia cũng là do Hoa Cường đẩy đấy!"
Cũng không phải mùa chặt, hôm nay lại không có gió lớn, cây lớn như vậy làm sao ngã được? Nhất định là Hoa Cường dùng kế!
Mọi người nhìn Hoa Sơn như một bệnh nhân tâm thần, bất quá cũng hiểu cho ông ta, ông ta đây là vì chuyện của con trai mình nên sắp điên rồi.
"Cái cây kia vẫn đang ở bên trong, ông theo chúng ta đi qua nhìn dấu vết một chút sẽ biết." Triệu Lương Tài nói ra: "Hiện tại, vẫn nên đem con của ông khiêng xuống núi tìm người khám xem, bằng không thì có thể sẽ không xong rồi."
Hoa Sơn sững sờ, Đại Ngưu không chết?
Hoa Đại Ngưu đã uống vài ngụm nước liền hôn mê, vẻ mặt trắng bệch, giống như đã c.h.ế.t vậy.
"Ông mà chậm trễ nữa lập tức khó mà nói rồi." Triệu Lương Tài nói.
Người Hoa gia lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chân mở ra một con đường.
Đến dưới núi, cũng không cần đi tìm thầy lang, bệnh này hắn khẳng định xem không được, Triệu Lương Tài trực tiếp khiên lên xe ngựa trong đội, đem người kéo đến bệnh viện trên trấn.
Thị trấn dù lớn nhỏ đến đâu, chỉ cần là thị trấn thì nhất định phải có bệnh viện.
Nhưng đừng mong đợi quá nhiều về điều kiện chữa bệnh.
Bác sĩ nhìn thấy, không hai lời liền phất tay: "Không được, không được, nhanh đến bệnh viện trên huyện.”
Xe ngựa lại đến thẳng bệnh viện trên huyện.
Sau khi giằng co 3 tiếng đồng hồ, tới được đến bệnh viện huyện. Bác sĩ cũng không muốn nhận người này, bọn họ không chắc cứu được, cũng không muốn bệnh nhân chậm trễ. Nhưng nhìn tình trạng bệnh nhân như vậy, không kịp lên bệnh viện tuyến trên nữa.
Vậy thì mặc cho số phận đi.
Bác sĩ đem người đẩy vào phòng giải phẫu.
Bác sĩ mổ chính chưa tiến vào, ngồi đối diện gia đình nói ra: "Cái chân này chỉ có thể cắt, đây là cách duy nhất có thể bảo vệ tính mạng."
Vợ Đại Ngưu ngã khuỵ trên mặt đất, cắt chân rồi, cái người này chẳng phải phế đi sao? Mỗi ngày chỉ ăn rồi uống, lại không thể kiếm tiền, còn không bằng c.h.ế.t nữa nha.
Hoa Sơn nhưng lại một lòng cứu con trai, chân không có thì không có, có vợ có con, luôn luôn có người hầu hạ hắn.
“Đi thanh toán hóa đơn.” Bác sĩ nói rồi bước vào phòng mổ.
Một nhà Hoa Sơn ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau, bọn hắn đều không mang tiền đi. Vốn đều đang làm việc, ai lại mang tiền? Trên tiền cũng không có ghi tên, rơi trên mặt đất để cho người khác nhặt đi làm sao bây giờ?
Hoa Sơn nhìn về phía Triệu Lương Tài cùng theo đến.
Triệu Lương Tài xem thường người một nhà Hoa Sơn, đều lúc này rồi còn nghĩ đến tính toán.
"Đừng nhìn tôi, là thu hoạch mùa thu. Đoàn đội không có tiền, cũng không có tiền cho ông mượn." Triệu Lương Tài nói.
Sau vụ thu hoạch mùa thu, đội sản xuất sẽ để lại một số tiền bán ngũ cốc cho mục đích công cộng. Mua giống mua thuốc bảo vệ thực vật, mua chăn nuôi, mua cái này mua cái kia, cho các thành viên mượn để sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Nhưng lại sắp đến lúc thu hoạch mùa thu, tiền năm trước tính toán tiêu xài hết rồi nên chỉ đợi mấy ngày nữa bán thóc rồi dành dụm.
Cho dù có, ông cũng không nhất định sẽ cho mượn. Nói Hoa Sơn gia một phân tiền đều không có ông không tin, cấp cho bọn hắn mượn, bọn hắn khẳng định không trả.
Trong tay Hoa Sơn xác thực không có tiền, thật sự đều bị Hoa Diệp mang đi. Nhưng những người khác của Hoa gia có tiền. Ai mà không có lòng riêng?
Hai đứa con trai đã ở riêng đấy, trộm lên núi đào chút gì đó bán đi, ông ta mở một con mắt nhắm một con mắt cũng bỏ qua.
Mấy đứa con trai không ở riêng cũng như thế.
"Các ngươi đều về nhà lấy tiền đi!" Hoa Sơn nói với mấy con trai.
"Ai! Vậy con đi!" Hoa Tam Ngưu thiếu tâm nhãn là người thứ nhất hưởng ứng.
Hoa Nhị Ngưu cùng Hoa Chân Ngưu cũng gật đầu. Tất cả mọi người đều là anh em ruột, gặp loại chuyện này, sẽ không bỏ qua. Nhà bọn hắn vẫn luôn đoàn kết.
Lão năm Hoa Thái Ngưu lại không ở đây.
Công việc của anh ta ở cung tiêu xã trên thị trấn cũng không phải giả dối, Hoa Sơn thực sự tìm cho hắn một vị trí, không có xe đạp của Hoa Chiêu, hắn cũng đi rồi, hôm nay là ngày làm việc, không có ở nhà.
Hoa Sơn lại đột nhiên thay đổi, nói với lão Tứ Hoa Chân Ngưu: "Ngươi trở về tìm Hoa Cường, chúng ta hiện tại không có, cháu trai lớn của hắn vẫn chờ cứu mạng, cầu hắn mượn chút tiền cứu mạng!"
Hoa Chân Ngưu con ngươi đảo một vòng liền đồng ý: "Dạ!"
Triệu Lương Tài rất chướng mắt hành động này, nhưng cái mang của Hoa Đại Ngưu vẫn treo đó, không muốn theo chân bọn họ ở đây chậm trễ thời gian giảng đạo lý, kéo Hoa Chân Ngưu đi trở về.
Hoa Chân Ngưu nhìn thấy Hoa Cường, thái độ phi thường thành khẩn hèn mọn, nhưng há mồm liền muốn 500 đồng tiền.
Triệu Lương Tài lập tức nổi giận rồi: "Bác sĩ không phải nói 200 là đủ rồi sao?"
Cắt cụt chi không phải là một ca phẫu thuật phức tạp và không tốn nhiều chi phí. Bác sĩ nói, có thể 200 tệ cũng không cần dùng đến, và lúc đầu cũng không có người ở đó, nên ước tính 20 tệ là đủ.
Hoa Chân Ngưu liếc Triệu Lương Tài một cái.
Triệu Lương Tài tuy là tiểu đội trưởng, nhưng từ tầm mười năm trước, hắn cho tới bây giờ cũng không dám quản việc đâu đâu!
Triệu Lương Tài nếu có thể quản, cũng không có Hoa Sơn xưng Bá Vương rồi.
Bị Hoa Chân Ngưu âm tàn trừng mắt, Triệu Lương Tài kỳ thật cũng rất buồn bực, cái dũng khí này của ông là ở đâu ra…Nhưng lời đã nói ra rồi, ông cũng không muốn thu hồi.
Hoa Cường nhưng lại không muốn lấy tiền. Thằng nhóc kia muốn g.i.ế.c ông đấy, lúc trước ông không có bổ sung thêm cho một tảng đá là nhân từ rồi, hiện tại còn dùng tiền cứu hắn?
Hoa Chiêu nhưng lại không chút do dự vào nhà cầm ra 250 đồng tiền.
Cô rất thích con số này, cùng một nhà Hoa Sơn rất xứng.
"Cứu người quan trọng hơn." Hoa Chiêu nói ra.
Triệu Lương Tài nhìn Hoa Chiêu, thật là một cô gái tốt ah.
Hoa Chân Ngưu cũng nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, nhỏ giọng nói cám ơn.
Hai người lại giằng co mấy giờ, đi vào trong huyện, chờ bọn hắn đến nơi, cũng là nửa đêm rồi.
Hoa Đại Ngưu cũng đi ra.
Sức sống của hắn rất ngoan cường, sau ca mổ các dấu hiệu sinh tồn rất ổn định, các bác sĩ đều thở phào cho rằng đó là một kỳ tích.
Hắn đã bị thương rất nặng, mất rất nhiều máu, chậm trễ nhiều giờ mà người vẫn không sao.
Nhưng chỉ có hắn cảm thấy loại thương tích này là "không sao."
Vợ Đại Ngưu hai mắt đều khóc đến sưng lên.
Ngày hôm sau, Hoa Đại Ngưu tỉnh, thấy hai chân trống rỗng, người cùng choáng váng, nhìn trần nhà không nói lời nào.
Hoa Sơn lại không cho hắn thời gian để ngẩn người, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Hoa Đại Ngưu ánh mắt bỗng chuyển động rồi lại trầm xuống, vô thần nói: "Con nhìn thấy Hoa Cường, chỉ có một mình ông ta, con liền muốn động thủ, ông ta cầm liềm chĩa vào con, con lấy đá ném ông ta, đột nhiên, cành cây lớn đổ xuống rồi."
Mọi người Hoa gia rất kinh ngạc, bọn hắn không nghĩ tới thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
"Không phải hắn đem ngươi đánh ngất xỉu rồi, sau đó lại chặt cây ném lên ngươi?" Hoa Sơn hỏi.
Như nghĩ đến một hình ảnh kinh khủng nào đó, đôi mắt Hoa Đại Ngưu co rúm lại: "Không ... cây đổ đột ngột, một cây ngã, cây thứ hai ngã xuống. Rõ ràng là con có thể tránh. Kết quả là cái cây đó ngã xuống lại đột ngột vòng lại và đuổi theo con... "
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, bước ngoặt kia, giống như cái cây có ý nghĩ, hoặc ai đó bẻ gãy nó trong không khí.
Hắn cũng cảm giác được chính mình va chạm phải cái gì, ngọn núi kia không sạch sẽ sao?
Mấy người đàn ông Hoa gia đều bị lời kể của hắn làm cho lông mao dựng đứng.
Hoa Thái Ngưu nhận được tin tức sáng sớm liền chạy tới, sợ hãi nói: "Cha…Cái kia, Hoa Cường có nói cái gì không?"
Nghe nói là từ trong đống người c.h.ế.t bò ra đấy, trên người phải là mang theo cái gì không sạch sẽ không?
Dọa c.h.ế.t người!
Hoa Sơn cũng không tin cái chuyện tà môn kia: "Người c.h.ế.t ông già này cũng gặp không ít, năm đó tao bị quỷ bắt đem làm cu li, chuyện lừa đảo đấy, tao gặp người c.h.ế.t tuyệt đối so với hắn còn nhiều hơn! Người c.h.ế.t như đèn đã tắt, còn nói được cái rắm gì nữa!"
Đã không phải là do Hoa Cường làm…Vậy thì phải bàn bạc kỹ hơn!
Hoa Sơn về nhà nghỉ ngơi, đã mệt mỏi cả ngày cả đêm qua, bộ xương già nua này của ông ta cũng chịu không nổi.
Một số người khác cũng rời đi, để lại một mình vợ Đại Ngưu chăm sóc cho hắn.
......
Công việc đồng áng bận rộn vẫn đang tiếp tục không ai chậm trễ, sau hai ngày thảo luận về Hoa Đại Ngưu xấu số cũng đã trôi qua rồi, ai cũng mệt mỏi không nói nên lời.
Hoa Chiêu không muốn vào núi nữa.
Cô lên núi hái những sản vật kia đều là giả, mục đích chính là đào những cây sâm khác, trong 8 cây sâm mà cô đã trồng thì đã đào được 7 cây, để lại một cây đem cho người hữu duyên ah.
Miệng vết thương của ông nội được cô làm những bữa ăn ngon đầy năng lượn mạnh mẽ quét xuống, cũng đã kết vảy liền da, Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới nói với ông chuyện xảy ra trước đó: "Nhà Hoa Sơn là cố ý tìm chúng ta, trước đó, vợ của Hoa Chân Ngưu, Vương Tú Phân đã tới tìm con báo động trước."
"Ah?" Hoa Cường hỏi ngay tình huống lúc đó.
Hoa Sơn nghe xong gật gật đầu: "Ông còn tưởng rằng Hoa Đại Ngưu não bị rút rồi, nhất thời nảy lòng tham, hiện tại xem ra là cả nhà bọn hắn đã thương lượng tốt." Đương nhiên cả nhà khả năng không bao gồm cả nữ nhân.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Cường nhìn cô một cái, do dự. Nếu như không có Hoa Chiêu ở đây, hoặc là Hoa Chiêu không mang thai, ông sẽ dám cùng c.h.ế.t với cả nhà Hoa Sơn! Trước khi c.h.ế.t ông nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà bọn hắn! Vĩnh viễn giải quyết mọi rắc rối! Để cho Hoa Chiêu về sau có thể an toàn ở trong thôn.
Cái gì mà anh em, ở thời khắc này đã hoàn toàn không phải rồi.
Nhưng là….
Hoa Chiêu sợ hãi trước sát ý mà ông nội phóng ra vừa rồi, cô đoán được suy nghĩ của ông nên càng sợ hãi.
"Ông nội, sẽ không xảy ra chuyện gì! Chúng ta đồ sứ, bọn họ chính là đống gạch vụn, đối đầu với bọn họ cũng không đáng! Hơn nữa chúng ta mấy tháng nữa liền rời đi. Nếu không được, ngày mai liền rời đi. Chúng ta không thể dây vào được"
Hoa Chiêu cũng kiêng dừ đứa con trong bụng.
Cô ngược lại là không muốn qua đó đem cả nhà người ta đều g.i.ế.c chết, nhưng nếu lưu lại một người, sẽ tạo thành uy h.i.ế.p đối với con của cô.
Vì phòng ngừa chính mình biến thành kẻ cuồng sát, vẫn nên né tránh một chút, cô cũng không ngại mất mặt.
Hoa Cường cũng nghĩ như vậy.
Một nhà Hoa Sơn đều ếch ngồi đáy giếng, trong mắt chỉ có một gian nhà bằng đất rộng hai mẫu ở nông thôn, vì cái này mà g.i.ế.c người cũng dám, nhưng những vật này trong mắt bọn họ thì tính là cái gì, không thể bởi vì một chút đồ chơi này, mang điều ác cho con cháu của mình.
"Chúng ta trước né tránh, đợi về sau, lại tìm cơ hội, quang minh chính đại mà thu thập bọn hắn." Hoa Cường nói ra.
Nhưng ông cảm thấy cơ hội này sẽ không có, ông và Hoa Chiêu sớm sẽ về thủ đô, đời này cả nhà Hoa Sơn cũng không thể rời khỏi sơn thôn, hai nhà cũng không còn ở chung một thế giới.
Đã cho ông nội biết ác ý của một nhà Hoa Sơn, lại bỏ đi sát niệm của ông ấy, Hoa Chiêu yên tâm, mấy ngày nay chuẩn bị đến nhà ăn của đội sản xuất hỗ trợ.
Ông nội có bệnh trên người, mọi người sẽ không soi mói, cô tuy là một người phụ nữ có thai, nhưng hiện tại phụ nữ có thai một chút cũng không quý giá, cô cũng định lúc tất cả mọi người đều bận rộn công việc, ngồi ở nhà gặm hạt dưa, cho nên liền làm chút chuyện trong khả năng a.
Rất nhanh, những người đi làm việc liền phát hiện cơm hôm nay sao lại đặc biệt ăn ngon như vậy? Mọi người ăn đến đầu lưỡi cũng muốn nuốt lấy luôn rồi, rõ ràng chỉ có vài miếng thịt loạn hầm cách thủy, bọn hắn lại cảm giác như ăn toàn bộ đều là thịt, chuyện gì đã xảy ra?
Thời điểm ngày mùa, đội sản xuất ra người ra lương thực nấu cơm. Đương nhiên lương thực là toàn thôn gom góp đấy, nhà nhà tính theo đầu người mà xuất ra lương thực, bằng không thì thực sự lo không nổi.
"Cơm trưa hôm nay là Hoa Chiêu làm đấy!" Có người giải thích nghi hoặc.
“A!” Mọi người đều ngạc nhiên thích thú.
Cũng chính vào lúc này, hảo cảm của dân làng đối với Hoa Chiêu đã cao chưa từng thấy.
Sau một tháng nấu nướng, công việc đồng áng bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.
Mà nhân duyên của Hoa Chiêu, đã là tốt nhất trong thôn.
Bọn hắn đối với Hoa Cường là tôn kính, nhưng là Hoa Cường thực tế chưa mang đến cho bọn hắn chỗ tốt gì.
Triệu Lương Tài, cũng không phải mỗi người đều thích, cũng không phải ai cũng được lợi từ chỗ ông ta.
Chỉ có Hoa Chiêu, để bọn họ ăn mỹ vị nhân gian trong một tháng, dù có vất vả mệt nhọc thế nào cũng không cảm thấy mệt mỏi, vừa nghĩ sẽ được ăn mỹ vị nhân gian thì lòng tràn đầy nhiệt tình.
Trước kia mỗi khi đến ngày mùa, mỗi người giống như bị lột một lớp da, gầy vài cân, nhưng mấy ngày mùa này lại không giống, mọi người đều khỏe hơn và mập hơn một chút, rõ ràng cũng ăn lượng cơm như nhau.
Hoá ra tay nghề tốt tác dụng lớn như vậy.
Giờ khắc này, toàn bộ thôn già trẻ đều hối hận trước kia không đem Hoa Chiêu cưới vào cửa.
Nhưng có một số người tâm tư nhanh nhạy liền đến tìm Hoa Chiêu học tay nghề rồi.
Nhưng các bà cũng rất nhanh liền phát hiện, Hoa Chiêu là từng bước một dạy cho các bà, một chút cũng không giấu, các bà làm đồ ăn, hương vị lại không giống.
Cái này là thiên phú trời cho ah.
Nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thím Mã lại đưa con gái nhỏ của mình đến rồi.
Cô bé mới 13, 14 tuổi, tính tình hơi khác thím Mã, rất nhút nhát không thích nói chuyện, khi nhìn thấy Hoa Chiêu thì đỏ mặt. Bình thường cũng không ra công, chỉ ở nhà làm nội trợ.
Thím Mã thấy Hoa Chiêu mang thai, ngày thường cùng vài người tụ tập tán gẫu chuyện từng trải, bà cũng không cho con gái đến chung vui.
Nhưng lúc này không được, tay nghề của Hoa Chiêu đem toàn bộ mọi người trong thôn đánh gục rồi, thím Mã có thể thấy được có một trù nghệ tốt, tương lai có thể có bao nhiêu chỗ tốt. Chỉ cần là người không quá ngu ngốc, địa vị của mình trong nhà chồng sẽ vững vàng như núi Thái Sơn.
Mà tính cách này của con gái bà... Quá cần cái kỹ năng này rồi.
Cho nên dù không học được, bà ấy cũng sẽ mang người đến học. Bởi vì bà phát hiện ra rằng ngay cả khi không học được đến trình độ của Hoa Chiêu, thì tay nghề nấu ăn của con gái bà đã tăng vọt, con bé cũng học được một số món ăn mới mà bà chưa từng nghe nói đến!
Không có Hoa Chiêu đứng bên cạnh để so sánh, thì trù nghệ này cúng tốt nhất trong thôn rồi.
Thím Mã cười hết cỡ khi nhìn thấy Hoa Chiêu, còn thân thiết hơn cả với con gái ruột.
Nhưng hôm nay thím Mã đi vào nhà cũng không cười, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Không đợi Hoa Chiêu hỏi, chính bà đã nói: "Ta vừa mới nhìn thấy Triệu đội trưởng đem Hoa Đại Ngưu kéo về rồi, người nằm trên xe, ngắn đi một nửa." Có chút thổn thức.
Nhưng đây không phải là nguyên nhân biểu cảm của bà không tốt: "Ông chồng thím vừa rồi từ trên núi trở về, nói là đụng phải Hoa Nhị Ngưu cùng Hoa Chân Ngưu, hai người kia luôn đi lòng vòng quanh hai cái cây, cả buổi cũng không đi. Giống như, chưa từ bỏ ý định....!"
Khi công việc đồng áng kết thúc, mọi người có thể vào núi kiếm thổ sản. Nhiều người cố ý đi đường vòng để xem hai cây xanh bị gãy một cách kỳ lạ kia. Sau khi thấy xong, tất cả đều lộ ra vẻ mặt như gặp phải một sự kiện siêu nhiên.
Những người khác nói rằng sau đó đã nhìn thấy Hoa Cường, người không bao giờ tin vào ma quỷ, ông đã bí mật lên núi đốt tiền giấy nhiều lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-120.html.]
"Người nhà Hoa Sơn đã đến xem mấy lần rồi. Bọn họ muốn làm gì? Còn muốn đem chuyện của Hoa Đại Ngưu đổ lên đầu các ngươi sao?" Thím Mã tức giận nói.
Theo ý bà ấy, nhà Hoa Sơn chỉ muốn tìm đột phá để ăn miếng trả miếng với nhà Hoa Chiêu.
Bà ấy đã đúng, đó là suy nghĩ của gia đình Hoa Sơn. Thật tiếc khi cả tháng nay vẫn chưa tìm được bước đột phá nào.
Hiện trường bọn hắn nhìn đã qua, hơn nữa thêm lời nói của Hoa Đại Ngưu..., việc này giống như thực sự không liên quan đến Hoa Cường.
“Vậy thì hãy gạt chuyện này sang một bên, chúng ta tiếp tục.” Hoa Sơn nói.
Hiện trường bọn hắn đã xem qua vô số lần, thật sự là không liên quan đến Hoa Cường, bọn hắn hiện tại lấy chuyện này đi tìm Hoa Cường, người trong thôn cũng không để bọn họ thực hiện được.
Trước kia, bọn hắn không sợ người trong thôn có đồng ý hay không, không thuận theo có thể sao? Nhiều lắm là trừng mắt hai người bọn họ! Nhưng hiện tại không được, bọn hắn nếu lại khiêu khích, người trong thôn thực sự có can đảm động thủ.
Đặc biệt, Hoa Chiêu gần đây rất có tiếng nói trong thôn, mua hết người trong thôn!
Lúc này, càng không thể cùng hai người nhà Hoa Cường cứng đối cứng.
“Gần đây họ có vào núi nữa không?” Hoa Sơn hỏi.
Ngày mùa đã xong, ngay cả nhà hắn mấy ngày nay cũng mỗi ngày đều lên núi, lên núi kiếm ăn, khoản thu nhập thêm trong một năm phần lớn chỉ dựa vào thời điểm này. Chờ thêm vài ngày nữa tyết rơi rồi, không vào núi được nữa, "Tuyết rơi dày vây núi", đến lúc đó tuyết cao đến eo người, căn bản không có cách nào đi đường.
"Không có đi." Hoa Chân Ngưu nói. Hắn đều lưu ý đây này.
Hoa Sơn không lên tiếng, rút hai phần thuốc, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trời thu gió lớn, cây lớn ở cửa ra vào cũng bị thổi đến cong rồi.
Hôm nay là gió bắc, theo kinh nghiệm của ông ta thì chiều tối gió sẽ tăng lên, mấy ngày gần đây có thể sẽ bắt đầu đợt tuyết đầu tiên trong mùa đông.
Hoa Sơn liếc nhìn mấy người con trai trong phòng, lão đại đã bị phế đi, không ở đây. Lão nhị sắc sảo, nhưng lá gan lại nhỏ. Lão tam chỉ là một từ, dữ. Đứa con thứ năm là niềm hy vọng của gia đình.
“Lão tứ, bữa tối xong xuôi ngươi có thể đi một chút.” Hoa Sơn nói.
"Dạ." Hoa Chân Ngưu không cao không thấp mà lên tiếng.
Những người phụ nữ ở trong bếp cũng chuẩn bị xong bữa ăn và vào nhà dọn bàn ăn cho bữa tối.
Vương Tú Phân nhìn thoáng qua Hoa Chân Ngưu, Hoa Chân Ngưu lại không nhìn bà.
Bữa tối đơn giản, nhưng không phong phú và không ngon.
Con dâu nhà Hoa Sơn đã nhiều năm không đụng vào bếp núc, cũng không có tài cán gì, bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng ăn.
Nếu không phải cùng Hoa Chiêu có cừu oán, bọn hắn cũng muốn đưa mấy bà vợ này đi tìm Hoa Chiêu học tập.
Sau khi im lặng ăn cơm xong, những người con trai khác đều tự giác tránh đi, trong nhà chỉ còn lại Hoa Chân Ngưu.
Vương Tú Phân trước khi đi còn đấu tranh một chút: "Ông xã, chuồng heo trong nhà ngày hôm qua bị sụp, anh không phải đã nói hôm nay sửa một chút sao?"
Hoa Chân Ngưu liếc bà một cái, tự nhiên nói: "Tôi cùng cha nói vài lời, nói xong sẽ trở về tu sửa chuồng heo."
Vương Tú Phân còn có thể nói cái gì? Bà chỉ có thể tự mình rời đi nha.
Trong nhà không có người ngoài, Hoa Sơn trực tiếp nói: "Đêm nay gió lớn, ngươi đi đốt đống củi nhà ông ta, nửa đêm hẵng đi, đừng để người ta nhìn thấy." Tất nhiên, mục tiêu thực sự không thể chỉ là một đống củi.
Lúc này Hoa Chân Ngưu dừng nửa ngày, mới "Dạ" một tiếng.
Hắn dám ứng, vì cảm thấy việc này rất dễ thực hiện, vấn đề không lớn, chỉ cần không bị bắt được ở hiện trường bắt được, cho dù biết là có người cố ý phóng hỏa, lại không có chứng cớ gì?
"Xong chuyện rồi, tiền của ông ta cho ngươi một nửa." Hoa Sơn nói ra.
Hoa Cường có tiền hay không ông ta không biết, đoán chừng trước kia đều để cho Hoa Chiêu ăn hết, về sau Hoa Chiêu gầy đi, ông ta khả năng tích lũy được một chút.
Nhưng Hoa Chiêu có tiền, chồng cô ta cho 2000 tiền lễ hỏi, lúc trước đưa cho Trương Quế Lan 500, không lâu trước kia cũng đã lấy về. Cô ta còn đi thủ đô, bố chồng, mẹ chồng không cho chút lễ gặp mặt sao?
Con trai con gái Hoa Cường lại đột nhiên đến thăm, không cho chút tiền hiếu kính sao?
Cho dù không có, 2000 đồng, đối với dân quê mà nói, là một con số không tưởng rồi. Người bình thường tích lũy cả đời, cũng không nổi 200 đồng. Nhà ai mà không có nạn đói đã là tốt lắm rồi.
Hoa Chân Ngưu cười, hắn dám làm việc này, cũng bởi vì "Có thể có lợi" .
Nghe cha hứa, Hoa Chân Ngưu liền xuống giường về nhà. Cụ thể làm như thế nào thì không cần cha dạy, hắn đương nhiên biết.
Hoa Chân Ngưu trở về nhà.
Bên ngoài đã trời tối, trong phòng đốt đèn dầu hoả, Vương Tú Phân đang ở trên giường gạch may vá quần áo. Sắp đến mùa đông rồi, áo bông nên được tháo ra giặt rửa, may may vá vá rồi.
Thấy Hoa Chân Ngưu trở về, Vương Tú Phân một bên tiếp tục công việc trong tay, một bên tự nhiên mà hỏi thăm: "Cha tìm anh làm gì à?"
"Nói chuyện nhà anh cả." Hoa Chân Ngưu cũng tự nhiên nói: "Anh cả như vậy, ba đứa con trai cũng nên cưới vợ rồi, trong nhà lại không có tiền, về sau còn phải nhờ mấy anh em chúng ta giúp đỡ lẫn nhau."
"Nên làm đấy." Vương Tú Phân nói.
Nhưng trong lòng bà một chút cũng không tin, việc này, không phải nên cùng cả nhà thương lượng sao? Sao có thể chỉ cùng một mình hắn nói?
Hoa Chân Ngưu cũng phát hiện chỗ sơ hở này, nói: "Cha trước mắt cùng tôi thương lượng một chút, hai chúng tôi thương lượng xong, đợi lúc đông đủ lại cùng mọi người nói."
Chuyện này cũng đúng, bình thường nếu là có chuyện lớn gì cần người đến thương lượng, Hoa Sơn nhất định sẽ tìm Hoa Chân Ngưu đầu tiên.
Nhưng Vương Tú Phân vẫn không tin.
Bất quá bà cũng không có lên tiếng, lại làm việc trong chốc lát, đột nhiên "Ai ôi!!!" Một tiếng.
"Sao vậy?" Hoa Chân Ngưu hỏi.
"Hôm nay đụng phải con dâu Lưu, cô ấy nói với tôi cả buổi không đi, lúc ấy tôi không có kịp phản ứng, hiện tại đột nhiên nghĩ tới, trước kia mượn nhà cô ấy mấy cái trứng còn chưa trả đây này! Đây là muốn nhắc tôi rồi!"
Hoa Chân Ngưu tuổi không lớn lắm, năm nay mới 30, hai người kết hôn nhiều năm, có một trai một gái, cũng đều là đứa nhỏ, hai người lại thói quen, phàm là đứa nhỏ đau ốm gì đấy, liền cho ăn ngon.
Nông thôn không có gì ăn ngon, có trứng gà đã tốt rồi.
Mùa thu cả hai cùng bị cảm, để dỗ con ăn cũng không ít trứng gà, ở nhà hết đồ ăn, lại còn mượn của người quen một ít.
Một nhà Hoa Sơn không có nhân duyên tốt, nhưng Vương Tú Phân gả vào trong thôn 10 năm sau, cũng lăn lộn được mấy người bạn, đôi lúc còn có thể mượn trứng.
"Chúng ta hiện tại cũng không có trứng gà nữa." Hoa Chân Ngưu nói.
Đến cuối mùa thu, gà không đẻ trứng rồi.
"Cô ấy ban ngày còn nói với tôi một câu, năm nay lúc mạch trong đội ăn ngon, nhưng là quá ít, lễ mừng năm mới cũng không đủ gói một chầu sủi cảo đấy." Vương Tú Phân nói: "Đây là muốn tôi lấy lúa mạch trả đấy."
Đội sản xuất cũng trồng lúa mạch, nhưng sản lượng thấp, cũng không phải nhiệm vụ lương thực, chỉ trồng một ít, một năm một gia đình có thể được chia hơn mười cân đấy, đủ gói mấy cái sủi cảo là được rồi.
Bằng không thì bọn hắn đã không trồng lúa mạch, ở đây họ muốn ăn sủi cảo cũng không được, bởi vì không có tiền không có phiếu vé đi nội thành mua!
"Vậy thì cầm lúa mạch trả đi." Hoa Chân Ngưu nói ra.
Một nhà Hoa Sơn không biết xấu hổ, đã mượn cũng đừng mong trả, nhưng Hoa Chân Ngưu thích Vương Tú Phân cùng người trong thôn quan hệ tốt một chút, như vậy lúc mượn cái trứng gà, cũng có chỗ mà mượn.
Cho nên hắn sẽ không làm loại chuyện quỵt nợ này, bằng không thì tuyệt đối không có có lần sau rồi.
Vương Tú Phân cùng hắn thương lượng xem cầm bao nhiêu lúa mạch, sau đó đứng dậy đi phòng bếp lấy ra, mặc quần áo tử tế, bưng chậu đi nha.
"Ông xã, bên ngoài quá tối cũng thấy không rõ, chuồng heo ngày mai lại sửa. Anh cứ ngủ trước đi, tôi không chừng còn muốn cùng con dâu nhà họ Lưu nói chuyện một chút." Vương Tú Phân lúc ra cửa nói.
"Ân." Hoa Chân Ngưu lên tiếng, cởi quần áo nằm xuống.
Vương Tú Phân bước nhanh đến nhà họ Lưu.
Lúc ban ngày, kỳ thật bà nghe được ý tứ của con dâu Lưu rồi nhưng vẫn giả vờ ngây ngốc, cho là không có kịp phản ứng. Bà đã nghĩ, mình cũng sẽ sử dụng cái cớ này.
Đến nhà họ Lưu, dùng bột mì trả thay trứng gà, con dâu Lưu quả nhiên rất vui vẻ. Nhà hắn không có thói quen dỗ trẻ con, không thiếu trứng gà, chỉ thiếu bột mì.
Vương Tú Phân lại ở nhà cô ấy ngồi 10 phút đồng hồ, thấy người ta buồn ngủ rồi, cũng rất có ánh mắt mà rời đi.
Ra khỏi Lưu gia, nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay trời rất tối, không trăng không sao, quả thực là đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có mấy nhà lộ ra ngọn đèn, đại khái đã dẫn ra phương hướng cho bà.
Vương Tú Phân mò mẫm hướng nhà Hoa Chiêu chạy tới, trên đường còn ngã hai lần.
Vương Tú Phân cũng không đứng ở bên ngoài gọi người, mà trực tiếp vọt tới trong sân nhà Hoa Chiêu.
Kết quả lập tức bị vây công rồi.
Một đám đại ngỗng NGAO NGAO NGAO lao tới chỗ bà, cái kia tư thế, giống như muốn ăn luôn bà vậy.
Vương Tú Phân giật mình, nhưng bà không dám lên tiếng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhà Hoa Chiêu.
Không cần bà gõ cửa sổ, Hoa Chiêu đã quay đầu nhìn thấy, cô còn chưa ngủ, lúc nghe thấy tiếng ngỗng kêu liền xốc lên bức màn nhìn ra, ánh mắt cô cũng tốt, bên ngoài tối đen như vậy, cô vẫn thấy rõ ràng.
"Đừng kêu!" Hoa Chiêu lập tức từ trong phòng hô một tiếng.
Giọng nói không lớn, nhưng đàn ngỗng bên ngoài lập tức an tĩnh.
Làm Vương Tú Phân cũng hoàn toàn sửng sốt.
Hoa Chiêu cũng mới phát hiện đấy, những con gia cầm được nhà cô nuôi dưỡng, đặc biệt nghe lời cô..., gọi tới liền tới, muốn ăn thì ăn, nói đừng chạy liền không chạy, làm cô không thể không biết xấu hổ mà g.i.ế.c bọn nó ăn thịt rồi.
Hoa Chiêu xuống đất mở cửa, Hoa Cường trong phòng hỏi: "Là ai đến?" Ông nghe thấy tiếng bước chân.
"Thím tư Ngưu." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Cường lập tức mặc quần áo tử tế đi ra.
Vương Tú Phân vào nhà cũng không dám nhìn ông, đứng ở trong bóng tối nói: "Hôm nay cha chồng tôi đem lão Tứ lưu lại nói chuyện, không biết nói cái gì, nhưng là….Các người cẩn thận một chút."
Nói xong bà quay người liền chạy ra ngoài.
Một đường lảo đảo, chạy trở về nhà.
Bà cũng không biết đụng phải cái tà môn gì, luôn muốn mật báo cho Hoa Chiêu. Nếu ông chồng ở nhà mà biết, có thể sẽ đánh c.h.ế.t bà…Lại để cho cha chồn biết, bà về sau liền không thể trải qua một ngày tốt lành nào nữa rồi, không, sợ là sẽ không còn mạng để sống nữa.
Người một nhà kia, sao lại có thể độc ác như vậy ah!
Hoa Đại Ngưu tàn phế, kỳ thật luôn ở phí tây phòng nhà cha chồng, hắn mấy ngày nay mỗi ngày đều mắng, mắng ngày đó sao lại không đem Hoa Cường đánh chết, hoặc là động thủ sớm một ngày, đánh c.h.ế.t Hoa Cường, hắn cũng không cần phải lên núi, cũng không cần đụng phải đoạn cây kia.
Ngày đó, hắn thật sự muốn g.i.ế.c Hoa Cường...
Vừa nghĩ tới chính mình lại gả vào một gia đình như vậy, bà liền sợ run người.
Xưa nay nhà Hoa Sơn loạn lạc, chỉ là đánh nhau chứ không g.i.ế.c ai, bây giờ lại muốn g.i.ế.c chính anh trai và chú ruột của mình. Còn có Hoa Chiêu, còn trẻ như vậy, vẫn đang mang thai một đứa trẻ ...
Sao có thể nhẫn tâm như vậy ah!
Vương Tú Phân nghẹn nước mắt ở bên trong, kéo quần áo thật tốt, bưng chậu vào nhà rồi.
"Tại sao lâu như thế mới trở về?" Trong phòng, Hoa Chân Ngưu lập tức hỏi.
Vương Tú Phân dừng lại một chút, đặt lại cái chậu vào trong tủ, nói: "Chỉ có 20 phút, lâu gì mà lâu, ngày mai không có chuyện gì, tôi đã hẹn con dâu Lưu đi vào trong núi."
"Ân." Hoa Chân Ngưu lên tiếng, đột nhiên nói: "Vừa rồi tôi nghe được tiếng kêu của một đám ngỗng thì phải? Một lần nuôi được nhiều ngỗng như vậy, chỉ có nhà Hoa Chiêu a?"
Vương Tú Phân đang cởi quần áo, nghe nói như thế tay cũng không ngừng, vài cái liền thoát hết rồi chui vào chăn: "Tôi cũng nghe thấy rồi, làm tôi sợ nhảy dựng. Hoa chiêu là thực biết sống ah, nuôi được nhiều gia súc, gia cầm như vậy, trước kia sao lại không phát hiện cô ta lợi hại như vậy?"
Mọi thứ vẫn bình thường, vợ hắn luôn thích khen ngợi người khác, trong mắt cô ấy, ai cũng là người tốt.
Hoa Chân Ngưu tiếp tục ngủ.
Đến nửa đêm, hắn đột nhiên mở mắt.
Không cần đặt đồng hồ báo thức, chỉ cần trong lòng có việc, hắn muốn tỉnh lúc nào sẽ tỉnh lại lúc đó.
Bên cạnh, Vương Tú Phân cùng bọn nhỏ đều đang ngủ rất ngon lành.
Hoa Chân Ngưu lặng yên không một tiếng động mà mặc quần áo tử tế, ở trong phòng bếp bận rộn trong chốc lát, liền đi ra ngoài.
Rất nhanh liền đi tới nhà Hoa Chiêu.
Nhà Hoa Chiêu có vài con ngỗng lớn, vẫn luôn được thả rông, không nhốt lại, hắn cũng biết.
Ngỗng lớn lúc nổi điên, so với chó còn lợi hại hơn. Nhưng nó không thông minh bằng chó, ai cho gì nó đều ăn.
Hoa Chân Ngưu đã chuẩn bị xong, từ trong túi lấy ra một ít hạt ngô, ném xuống sân. Khi con ngỗng lớn nghe thấy tiếng động, nó đột ngột chạy đến chỗ phát ra tiếng động.
Hoa Chân Ngưu không sợ hãi.
Động vật chính là động vật, phân không rõ là người hay những động vật khác, bọn hắn buổi tối thấy chồn cùng con chuột, cũng sẽ kêu lên, một lúc sau chúng sẽ không kêu nữa, hơn phân nửa là nhìn thấy con chuột nên chạy lại.
Ví dụ như một hồi lúc nãy.
Hoa Chân Ngưu nhìn mấy cái ngỗng lớn xông lại, sau đó phát hiện trên mặt đất đầy hạt ngô, vui vẻ mà bắt đầu ăn, hắn lại rắc thêm một ít.
Một lúc sau, những con ngỗng này đều bị đánh ngã rồi.
Hoa Chiêu cùng Hoa Cường ở trong phòng thấy rõ ràng. Đương nhiên Hoa Chiêu là thấy trực tiếp, Hoa Cường là dựa vào nghe mà đoán.
Hoa Chiêu đau lòng mà nhe răng trợn mắt, ngỗng lớn của cô! Cô không nỡ ăn! Vốn định làm ngỗng nướng hun khói cho Diệp Thâm cùng Diệp gia rồi gửi qua bưu điện đây này!
Kỳ thật cô vừa rồi nếu ở trong phòng ra mệnh lệnh "Không cho phép ăn", những con ngỗng này sẽ không ăn đấy, nhưng vì không dám đánh rắn động cỏ, cô cắn răng nhịn được.
"Thật đúng là đến rồi." Hoa Cường nhỏ giọng nói.
"Làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
Từ lúc Vương Tú Phân đi, mới mấy giờ đồng hồ, cô cùng ông nội đều chưa thương lượng tốt làm thế nào để đối phó với người tới.
Giết c.h.ế.t tại chỗ?
Không nên không nên, hiện tại phòng vệ chính đáng ngưỡng cửa rất cao, người bình thường không thể nói đến, người c.h.ế.t ở trong nhà cô, bọn cô phải chịu trách nhiệm.
Không giết, còn có thể lấy cớ gì mà bắt hắn đánh một trận bây giờ? Ăn trộm ngỗng? Tội danh không đến nơi đến chốn, không thể giải hận.
"Nhìn xem hắn muốn làm gì." Hoa Cường nói ra.
“Đầu độc trong chum nước?” Hoa Chiêu nói.
Thuốc ngủ, người ở nông thôn rất ít có đường để lấy được, người ở ngoài kia dùng thuốc cho mấy con ngỗng, chắc là thuốc trừ sâu.
Một lúc sau, người này sẽ vào đổ thuốc trừ sâu vào thùng nước của nhà cô, ngày mai cô lại dùng cho bữa sáng, chắc chắn không tra được trên người hắn.
Điều này tránh xung đột trực diện và có tính an toàn cao. Nếu đó là cô... Phi phi phi! Làm sao cô có thể làm một điều như vậy?
Hoa Cường ngược lại là khen ngợi nhìn Hoa Chiêu: "Đây cũng là một cách. Bất quá ông đoán hắn là tới để phóng hỏa đấy, hôm nay gió lớn, thế lửa không thể cản được."
Nói tới chỗ này sắc mặt của ông trở nên âm trầm: "Tý nữa một khi hắn phóng hỏa, cháu liền chạy ra khỏi đây! Trước cứ mặc kệ hắn, chạy trốn càng xa càng tốt, sau đó gọi người trong thôn tới đây dập tắt lửa!"
Với gió mạnh như hiện nay, chỉ cần ngọn lửa bốc lên thì chỉ cần chưa đầy 3 phút là có thể nhấn chìm cả ngôi nhà, đây là một ngôi nhà tranh!
Hơn nữa, đang là mùa thu, trời hanh khô, gió lớn, một khi đã có ngọn lửa ở một nơi, đừng nói một hộ gia đình, một thôn xóm, một ngọn núi cũng có thể bị cháy rụi!
Như vậy chắc chắn không chỉ có một hoặc hai người chết.
Nếu Hoa Sơn thực sự làm ra ý tưởng này, ông sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta khi ông rời đi!
Hai người đều không có cởi giày, ngồi ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, thuận tiện chốc lát sẽ hành động.
Không có ánh sáng trong phòng, nên sẽ không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài.
Chậm rãi, có tiếng bước chân tiến vào sân nhỏ, người tới thân hình cao lớn, nhưng lại không mạnh mẽ, xem ra giống như là Hoa Chân Ngưu.
Tiếng bước chân không có dừng lại ở trước cửa phòng.
Củi lửa nhà Hoa chiêu đều đặt ở bên trong nhà kho, nếu đúng như lời Hoa Cường nói, hắn ta nên đến nhà kho lấy một ít củi và đặt dưới mái hiên, để có thể nhanh chóng hoàn thành.
Tiếng bước chân lại đi thẳng tới cửa sổ phòng Hoa Chiêu.