Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:31:33
Lượt xem: 252
Hơn nữa giá đỗ này ngon mọng nước, làm cho người ta cực kỳ muốn ăn, Vương Mãnh thoạt nhìn đã muốn ăn rồi. Ông đưa tay cầm lên một cọng bỏ vào miệng, lập tức trong miệng tràn đầy hương vị thơm mát mà ôngg chưa từng được ăn, làm cho ông tinh thần chấn động, sau đó tựa như muốn dừng mà không được. Ông ăn một cọng lại một cọng, giống như ăn dưa leo, thoáng một cái đã hết một nắm to.
“Nhanh ngừng ngừng, làm xong việc này sẽ cho cậu nguyên một giỏ mà ăn” Hoa Cường nói.
Vương Mãnh trước kia là quân nhân dưới tay ông, có thể đoán được cậu ta nghĩ như thế nào, cuối cùng cái giỏ giá đỗ này cũng bị chính cậu ta tiêu thụ.
“Tốt! Tốt!” Vương Mãnh muốn cũng không thể giấu diếm cái lão lãnh đạo này, ông ta bước ra trước cửa hô to: “Tiểu Triệu, tiểu Triệu”
Rất nhanh một người lính nhỏ chạy vào.
“Đi, cõng cái giỏ giá đỗ này đến cung tiêu xã, để bọn họ thu! Sau đó cậu lại mua về cho tôi! Một xu cũng không thể cân thiếu biết không?” Vương Mãnh một bên trừng mắt một bên móc ra 20 đồng nhét vào tay cậu lính trẻ.
Người lính sững sờ một lúc, đây là cái thao tác gì a? Bất quá ý trên mặt chữ rất dễ lý giải.
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ” Tiểu Triệu nói xong, đến bên cạnh giỏ, kết quả vừa vươn tay, thiếu chút nữa đem mình kéo ngã.
Tình huống gì đây? Vương Mãnh nhìn chiếc giỏ trên mặt đất, lại nhìn Tiểu Triệu đang ngỡ ngàng. Ông ta vươn tay sang, cầm bên kia cái giỏ, thoáng cái liền kiểm tra xong cân nặng, đến 100 cân! Chỉ nhiều chứ không ít! Ông lại nhìn Hoa Chiêu, sợ hãi than, nói: “Được a”.
Cái cô nhóc béo này sau khi vào cửa, tinh thần luôn thoải mái, còn lúc buông cái giỏ này, nhẹ nhàng hạ xuống, ông còn nghĩ đây là cái giỏ không! Không nghĩ tới lại nặng như vậy.
“Đây là tất nhiên, bằng không thực xin lỗi một thân thịt này của cháu rồi.” Hoa Chiêu vui đùa nói.
Cô nhìn ra sự thân mật giữa ông nội và người này, cũng nghe phương pháp xử lý của người này, đây đúng là một “ông chú tốt”.
“Ha ha ha” Vương Mãnh nhìn Hoa Chiêu cười to, đột nhiên cảm thấy cô nhóc to béo này kỳ thật cũng rất thuận mắt đấy.
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi!”Vương Mãnh đột nhiên quay đầu hô người lính: “Mang về cho tôi một cọng cũng không thiếu, biết không?”
“Đã rõ!” Lúc này Tiểu Triệu đã có chuẩn bị, dùng sức, xách giỏ 100 cân rời đi.
Vương Mãnh đóng cửa phòng lại, bưng trà rót nước, mời Hoa Cường ngồi xuống, sau đó nhỏ giọng nói với ông: “Lão tổ trưởng, tôi có cảm giác, trời lại sắp thay đổi…”
Hoa Cường trừng mắt, nhìn ông ta.
Vương Mãnh l.i.ế.m môi dưới một cái, cẩn thận từng li từng tí nói: “Tôi cảm giác, trời muốn nắng rồi…”
Hoa Cường rũ mí mắt xuống, uống một ngụm trà rồi nói: “Cũng nên sáng rồi, đã 10 năm”
“Nhưng là, vẫn còn không tốt, giống như còn thiếu một mồi lửa…” Vương Mãnh nét mặt có chút hoang mang.
Thế cục hiện tại có chút rối ren, phía trên gió nổi mây phun, ngay cả tiểu binh bị phái đến xó xỉnh này của ông ta cũng cảm nhận được.
Nhưng là rung chuyển bầu trời, lại không có bao nhiêu khí lực, đến cùng là có gì khác biệt?.
Hoa Chiêu ngồi ở một góc khác, cúi đầu uống nước, giả bộ như nghe không hiểu.
Sự khác biệt chính là thời gian a.
Bây giờ là năm 76, có một số sự kiện lớn trong năm này. Vào tháng 1, một nhân vật vĩ đại qua đời, toàn bộ thế cục bắt đầu rung chuyển…tháng 9, lại một nhân vật lớn qua đời. Sau đó tháng 10, phong trào kéo dài 10 năm, đã kết thúc.
Nhắc tới những điều này, Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới một sự kiện lớn năm 76. Trong năm này, có một sự kiện bất luận như thế nào cũng không thể xem nhẹ. Ngày 28 tháng 7 có một trận động đất 7.8 độ đó. Hoa Chiêu thoáng rơi vào trầm tư. Cô đến rồi, mang theo tiên tri trở về rồi, có muốn làm một cái gì đó không? Tuy là thiên tai, con người khôn thể chống lại, nhưng nếu không làm gì, tâm lý của cô thực sự không thoải mái. Cực kỳ khủng khiếp! Đó là hơn 20 vạn tính mạng…!
…..
Tiểu Triệu cõng giỏ trở về rồi. Trong huyện cung tiêu xã cách bọn họ rất gần, những người trong cung tiêu xã lại có kiến thức hơn, nghe xong Tiểu Triệu phân phó, liền biết rõ chuyện gì xảy ra, bọn họ cái gì cũng không nói, lập tức đem qua cân, tính toán tiền.
Theo lý hiện tại 1 cân giá đỗ một mao tiền, bọn họ nghe theo phân phó, tính 1 cân 1 mao 5 xu.
Cái giá đỗ này nhìn quá câu người, nhân viên cân hàng tiện tay cầm lên một cọng, ăn xong mắt sáng lên, thò tay lại muốn lấy tiếp.
“BA!” Tiểu Triệu đánh một cái lên tay hắn, đội trưởng đã nói, một cọng cũng không thể thiếu! Hiện đã thiếu một cọng rồi, anh ta trở về bàn giao thế nào.
“Cái giá đỗ này, phân cho tôi 1 cân, không 10 cân” Người cân đồ nói.
“Không bán, một cọng đều không bán!” Tiểu Triệu cõng giỏ về.
“Đội trưởng! Tổng cộng 103 cân, đây là 15 đồng 4 mao 5 xu.” Tiểu Triệu bàn giao sổ sách.
Vương Mãnh đưa qua cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cao hứng, 1 giỏ bán được 15 đồng! Thành phần chỉ là 7 cân đậu xanh, hai ba đồng tiền. Lợi nhuận của 1 giỏ như vậy khoảng 12 đồng, nếu một ngày bán 10 giỏ? Thêm nữa?...Oa! Muốn phát tài nha.
“Chú Vương, giỏ giá đỗ này chú định xử lý như thế nào?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
“Chú lấy về nhà một nửa, cho các thân thích một phần, một nửa còn lại để trong nội viện này phân ra” Cũng không có người ngoài, ông trực tiếp nói thẳng.
“Chú Vương, cháu hiện tại đã ủ được 7 giỏ giá đỗ rồi, về sau mỗi ngày đều có một giỏ, chú ăn được hết sao?”
Vương Mãnh…….
“Khục” Hoa Cường xấu hổ mà ho khan một tiếng, nhưng ông cúi đầu uống trà không nói chuyện.
Vốn những lời này ông muốn nói đấy, không nghĩ tới cháu gái vậy mà cũng nghĩ đến rồi….Hoa Cường mắt hổ rung rung, Tiểu Hoa nhà ông, thực sự thông suốt rồi.
Vương Mãnh đi lại, trong miệng đút một nắm giá đỗ, càng nhai càng thơm: “Mỗi ngày một giỏ a, có lẽ không có việc gì!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cùng lắm thì chia thêm mấy nhà, giá đỗ ăn ngon như vậy, mỗi ngày ăn hai ba lạng cũng không thành vấn đề, chỉ là ông không tặng không rồi, ông cũng thu tiền.
Một ngày 15 đồng, lương tháng của ông cũng chỉ 100 đồng! Không đủ khả năng để cho không.
“Vậy nếu 10 giỏ mỗi ngày thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.
“PHỐC…” Vương Mãnh phun ra một ngụm giá. Như vậy thực sự ăn không hết rồi, còn đem chính mình ăn thành giá đỗ.
“Cho nên chú à, không cần chú mỗi ngày đều mua về để chính mình ăn, chú nhân tiện cùng cung tiêu xã bên này chào hỏi, lại để cho bọn họ thu mua giá đỗ của cháu là được, sau đó chính bọn họ tuỳ tiện bán.”
Hoa Chiêu sợ bọn họ không thể tìm được nguồn tiêu thụ, chỉ điểm nói: “Đến lúc đó lại để cho mọi người trong tất cả các đơn vị căn tin nếm thử giá đỗ này, vậy thì nguồn tiêu thụ không lo rồi, một ngày 10 giỏ cũng không đủ đây này.”
Kỳ thật điểm bán rau quả tốt nhất là cửa hàng đồ ăn, nhưng chỗ bán đồ ăn đi cô đi vào lại càng không dễ dàng. Đồ ăn ở đó không phải tuỳ tiện thôn nào cũng thu, mà phải đi đến chỗ chuyên trồng rau thu đấy. Xung quanh vùng ngoại thành của thành phố sẽ có rất nhiều thôn chuyên môn trồng rau, đội sản xuất chuyên trồng rau, đó là các hợp tác xã trồng rau. Các hợp tác xã trồng rau không trồng lương thực mà chỉ chuyên môn trồng rau: khoai tây, cây ớt, quả cà, đậu giác, các loại rau quả khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-12.html.]
Giao rau quả, đổi điểm phân công, thu được về tính sổ chia tiền. Những điểm bán đồ ăn chỉ thu mua rau quả từ nơi đó.
Những người nông dân trồng rau giống như nửa công nhân, mặc dù không có tiền lương, nhưng bọn họ được phát lương thực chính. Mỗi tháng đến điểm bán lương thực mua đồ ăn. Chỉ có điều số định mức cùng công nhân chính thức không giống nhau, ví dụ người ta một tháng 8 cân bột mì, dân trồng rau hạn ngạch cũng chỉ có 4 cân.
Rau củ lung tung của Hoa Chiêu khác đội sản xuât, không thể vào hệ thống đó được.
Vương Mãnh nhai rau ráu giá đỗ, hai mắt sáng lên mà nhìn Hoa Chiêu: “Lão tổ trưởng, cháu gái của người được a! Cái đầu này, thật thông minh! Việc này cứ quyết định như vậy đi! Có bao nhiêu chú lấy bấy nhiêu!”
Chính cái căn tin chỗ ông, mỗi ngày có thể ăn hết 10 giỏ! Chờ bọn họ ăn đủ, lại hảo tâm chia cho các đơn vị khác nếm thử.
Hoa Chiêu vui vẻ cầm 15 đồng tiền cùng Hoa Cường đi ra, đến cung tiêu xã bên cạnh.
Trong nhà cần mua nhiều đồ lắm, đầu tiên là vải vóc. Diệp Thâm đưa tới lễ hỏi có 6 bộ chăn nệm và mấy khối vải vóc. Nhưng những cái kia chất vải đều tốt, Hoa Chieu không nỡ dùng. Cái khối vải đỏ thêu chỉ ánh kim kia, chỉ đủ cho cái thân hình đô vật của cô may áo lót. Mà bản thân cô chỉ có hai bộ quần áo miễn cưỡng mặc được đi ra ngoài, mà trong đó một bộ vì mấy lần lên núi, đã bị chà xát đến mức muốn trở thành quần áo ăn mày rồi. Cho nên nhu cầu cấp bách hiện tại của cô là mấy bộ quần áo vải rắn chắc một chút.
Còn có những cái đệm chăn kia, đặc biệt mới, nếu làm bẩn thật đáng tiếc, cũng bất tiện khi tháo ra giặt, cô còn cần ga giường và vỏ chăn. Còn cần bông cùng vải bông mềm mại, cô cũng bắt đầu chuẩn bị đồ cho hai đứa nhỏ rồi. Chăn, mền, quần áo, giày mũ, cái gì cũng phải hai phần, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.
Hoa Chiêu hai mắt toả sáng càn quét một hồi, 15 đồng trong tay nháy mắt cũng hết, ngay cả 50 đồng tiền lương vừa mới đến tay của Hoa Cường cũng hết sạch. Hoa Cường cười có chút miễn cưỡng. Tiểu Hoa nhà ông tốc độ dùng tiền hình như lợi hại hơn rồi, Nhưng lần này không phải là mua đồ ăn, mà là mua đồ mặc, thật khiến ông ngoài ý muốn. Bất quá ông rất nhanh liền nghĩ đến, tiểu Hoa nhi là một cô gái đã trưởng thành, có người đàn ông của mình rồi, cho nên cách ăn mặc cũng thay đổi đấy.’
Chính là….Hoa Cường liếc bóng lưng đang cõng một giỏ đồ tràn đầy trước mặt mình, bước chân lướt nhanh như phát ra tiếng gió, thật không tưởng tượng được khi cô ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp thì sẽ như thế nào. Ông kỳ thật không mù và cũng biết rằng người khác cũng không mù a.
……
Hai người bao lớn bao nhỏ mà đến nhà ga đợi chuyến tiếp theo để về nhà, nhưng lại không biết trên chuyến xe trước đó, có người đã đi đến ngoài cửa nhà họ.
“Có người ở nhà không?” Hai người đàn ông đứng bên ngoài nhà Hoa Cường hô to. Kết quả cả buổi không có người trả lời.
“Các người tìm ai?” Hoa Tiểu Ngọc đứng sau hai người họ yếu ớt hỏi thăm.
Nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp phía sau người đàn ông, một cái bàn kỳ quái chưa từng thấy qua, còn trên mặt bàn có để một cái hộp lớn.
“Đông hương! Nhà Hoa Cường không có người a? Ông ấy đi ra ngoài rồi hả? “ Một người đàn ông quay đầu lại, nhìn Hoa Tiểu Ngọc lễ phép hỏi thăm.
Ánh mắt Hoa Tiểu Ngọc loé lên, ngượng ngùng nói: “Các người tìm ông nội tôi? Ông ấy không có ở nhà, sáng sớm đã mang theo Hoa Chiêu đi lên trấn mua đồ ăn, đoán chừng trời tối mới có thể trở về.”
Kỳ thật cô ta cũng không biết hai người đi đâu, chỉ là cô ta hôm nay muốn cùng Hoa Chiêu làm lành, kết quả phát hiện hai người không có ở nhà, cả sáng cũng khôngg thấy trở về, đoán chừng là thật sự đi lên thị trấn mua đồ ăn.
Nghĩ đến những đồ ăn ngon kia, Hoa Tiểu Ngọc dạ dày đều đau xót.
“Các người là ai a?” Cô ta lễ phép mà hỏi thăm hai người.
“Chúng tôi giúp đồng chí Diệp Thâm tặng đồ đấy, đây là sính lễ của hắn: một cái xe đạp, một cái máy may, một máy thu thanh và một cái đồng hồ.” Người đàn ông vừa cười vừa nói, nhất thời không nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Hoa Tiểu Ngọc.
Cô ta cảm giác mình sắp bệnh mất, toàn thân giống như bị ngâm trong vạc dấm chua, từ trong ra ngoài đều đau xót.
“Hoa Cường là ông nội cô?” Người đàn ông hỏi Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên nở nụ cười, cười đến đặc biệt ngọt: “Đúng vậy, ông ấy là ông nội lớn của tôi. Ông nội tôi là em ruột của ông ấy. Tôi là chị em tốt của Hoa Chiêu.”
“Nha” Người đàn ông nhìn cô ta, lại nhìn sắc trời một chút, nếu không đi thì buổi tối không kịp chuyến xe trở lại tỉnh thành rồi, bọn họ ngày mai có công tác quan trọng.
“Trước mang những thứ đó đến nhà tôi đi, để trong sân tuy không bị mất, nhưng ở đây thỉnh thoảng sẽ có lợn rừng, hươu, cáo qua lại, phá hư sẽ không tốt.”
Tiểu Ngọc cười với hai người, nói: “Đợi ông nội trở về, chúng tôi lại đưa qua cho ông ấy.”
“Được rồi” Hai người đàn ông liếc nhau, hướng cô ta cười nói.
Sau đó một người đẩy xe, một người vịn rương đồ phía sau. Nhưng là, bọn họ cũng không dễ dàng tin Hoa Tiểu Ngọc. Trên đường đi, bọn họ hỏi qua 5 gia đình, đều chứng minh Hoa Tiểu Ngọc nói thật, xác thực là có quan hệ an hem ruột. Còn về phần quan hệ có tốt hay không cũng không ai nói nhiều. Hoa Cường bọn họ không muốn đắc tội, Hoa Sơn bọn họ lại không dám đắc tội. Đây chính là mội người tàn nhẫn, bọn họ không muốn bị mấy người đàn ông hung hãn nhà Hoa Sơn đánh ngất. Cũng không muốn mùa hè bị người ta giội sụp đất trong nhà, mùa đông bị giội ướt củi lửa. Cho nên bọn họ trơ mắt nhìn Hoa Tiểu Ngọc lừa người ta mang hết đồ đi nhà Hoa Sơn.
“Hoa Tiểu Ngọc này cũng không phải thứ gì tốt a” Mấy người phụ nữ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm. “ Đúng vậy a, đúng vậy a, từ trước đến giờ vẫn không phát hiện.”
“Như thế nào mà vẫn không biết? Mấy bà là đồ ngốc!” Một người đàn bà cười nhạo: “Bà nhìn Hoa Tiểu Ngọc, mỗi lần từ nhà Hoa Chiêu đi ra, không phải là miệng bôi mỡ mà đi a?,Hoa Chiêu tính tình nóng nảy, nếu không có tâm nhãn có thể dỗ tốt Hoa Chiêu như vậy không?”
“Ồ! Nói ra ngược lại tôi lại cảm thấy tính tình Hoa Chiêu giống như không còn nóng nảy a? Còn đặc biệt thích cười, một bộ dạng hoà nhã?”
“A! đúng đúng. Tôi cũng thấy lạ đấy. Mọi người có thấy không? Hoa Chiêu hình như có chút trắng hơn, cười rộ lên cũng không thấy đáng ghét.”
Tựa hồ có chút chênh lệch, nhưng không ai để ý.
“Bà mỗi ngày không ra khỏi cửa, bà cũng trắng ra.” Một cô gái mười bảy mười tám tuổi sờ một chút trên gương mặt mình, nói ra.
Cô ta phi thường tức giận, cô ta cũng rất đen, nhưng quá khứ có Hoa Chiêu cùng so sánh nên không có mấy người trêu ghẹo cô ta, nhưng kể từ ngày đến hôn lễ Hoa Chiêu, đã có người nói cô ta mới thực sự là người đen nhất tron thôn.
Tức c.h.ế.t cô ta a, cô cũng muốn có một ông nội tốt như vậy, có một người đàn ông tốt, có tiền tiêu không hết và đủ loại sính lễ.
Nhưng cô không có a. Thật tức giận a.
Dường như Hoa Chiêu lại có một danh hiệu khác trong thôn, đó là, đối tượng bị toàn bộ con dâu trẻ tuổi trong thôn chán ghét.
……
Hoa Tiểu Ngọc đưa người trở về nhà.
Đúng thời gian nghỉ trưa ăn cơm, cả nhà Hoa Sơn đều ở nhà.
“Ông nội, đây là hai vị đồng chí từ tỉnh thành tới, đến đưa sính lễ cho chị tiểu Hoa nhà ta” Hoa Tiểu Ngọc vừa vào cửa đã hô.
“Ai! Tốt tốt” Căn bản không cần luyện tập, vợ Đại Ngưu tự nhiên mà phối hợp thêm: “Nhà ở đây các người cứ yên tâm. Cam đoan không thể làm hư được.”
Đồ đạc tốt như vậy, bọn họ nỡ lòng nào làm hư.
Những người khác trong nhà Hoa Sơn kịp thời phản ứng, biết cái gì không nên nói, điều gì nên nói, nịnh nhọt hai người đàn ông đến thoải mái rồi đem họ đuổi đi.
“Làm tốt lắm!” Đây là lần đầu tiên Hoa Sơn khoa trương khen Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ tại chỗ, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình. Ông nội khen cô? Đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới giờ ông nội khen cô? Thậm chí đây là câu nói đầu tiên trong năm nay ông nội nói với cô. Cô kích động mà mặt đỏ rần. Hoa Sơn càng thoả mãn.
“Cha, thứ này khi nào chúng ta trả trở về?” Vợ Tam Ngưu, Khương Cần vuốt máy may hỏi. Xe đạp tuy cô ta cũng thích, cũng cần nhưng biết rõ mình tranh không lại với chú út. Cái máy may này cũng không tồi, cô ta quanh năm suốt tháng không thêu thùa, nhưng có thể sử dụng đến máy may. Nhưng không cần dùng và không có để dùng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đã có cái máy may này, cô ta sẽ trở thành người phụ nữa được hâm mộ nhất mười tám dặm thôn.
“Trả cái gì? Đồ đã vào cửa nhà ta, là của ta.” Hoa Sơn nói mà không biết thẹn: “Khi nào dùng hư lại trả.”