Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:29
Lượt xem: 150
Cô quỳ xuống, vừa khóc vừa hét, ánh mắt đảo qua xung quanh.
Đây không phải là ngoại ô thành phố, mà là trung tâm thành phố, một nơi yên tĩnh giữa ồn ào tấp nập người qua lại.
Diệp Danh cau mày, "Đứng dậy, chúng ta đi vào nói chuyện."
Anh bước đến phòng tiếp tân sau cổng, cũng không nhìn tới Hoa Tiểu Ngọc.
Diệp Thư liếc cô ta một cái rồi đi theo anh trai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoa Tiểu Ngọc còn quỳ cho ai xem nữa? Chỉ có thể đứng lên đi theo phía sau hai người.
Phía sau cổng có một phòng tiếp khách riêng biệt, được thiết kế đặc biệt cho người ở xa, không thân không sơ, không tiện mang về nhà. Trong phòng có bàn, ghế, và ấm đun nước.
Diệp Danh rót một ly nước cho Hoa Tiểu Ngọc rồi đặt lên bàn trước mặt cô ta: "Uống đi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện."
Hoa Tiểu Ngọc đúng là rất khát rồi, cô ta cái gì cũng không mang, mặc dù có 20 đồng tiền, ở trên xe lửa đã mua một cặp lồng đựng cơm ăn, nhưng cà-mên là nhôm đấy, người ta đảo mắt sẽ thu hồi lại, cô ta không có thứ gì để lấy nước uống.
Muốn mượn người khác, lại không dám, chính là một đường khát đến bây giờ.
Nước không phải rất nóng, Hoa Tiểu Ngọc uống liền hai chén, mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Danh mở miệng trước hỏi: "Cô tên là gì?"
"Hoa Tiểu Ngọc."
"Cô sống ở đâu?"
Hoa Tiểu Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
"Cô cùng Hoa Chiêu có quan hệ gì?"
"Ông của tôi và ông nội của cô ấy là anh em."
"Cha cô là ai? Ở nhà có mấy người? Có mấy anh em?" Diệp Danh lại hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc vẫn trả lời.
"Ông nội cô có mấy người con? Bọn hắn sinh được mấy người con? Tên gọi là gì? Bao nhiêu tuổi?"
Hoa Tiểu Ngọc có chút đoán được, đây là đang kiểm tra hộ khẩu của cô ta.
Rất nghiêm ngặt ah.
Bất quá cô ta cũng không phải lừa dối, không sợ.
Hoa Tiểu Ngọc đối đáp trôi chảy.
Diệp Danh gật gật đầu, người này rất có thể thật sự là Hoa Tiểu Ngọc. Đương nhiên cũng không nhất định, nhìn kỹ hẵng nói.
"Cô tìm đến chúng ta, có chuyện gì?" Diệp Danh hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc rớt xuống hai giọt nước mắt, nói ra: "Ông nội của tôi trước kia có ý định đem cô cô của tôi bán cho một cái kẻ ngu, đổi 500 đồng tiền, kết quả cô cô tôi bị bà nội thả chạy, còn cầm đi toàn bộ tiền trong nhà. Trong nhà không có cách nào, bọn hắn liền nghĩ tới tiếp tục bán tôi, kết quả anh rể biết chuyện, anh ấy muốn cứu tôi, đáng tiếc anh ấy có nhiệm vụ, không có thời gian, chỉ đem địa chỉ trong nhà nói cho tôi biết, nói tôi tới tìm nơi nương tựa."
Diệp Danh cùng Diệp Thư liếc nhau, còn có việc này?
Bọn họ không phải kỳ lạ chuyện bán con gái, đây không phải là chuyện hiếm lạ gì, bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là phương pháp xử lý của Diệp Thâm, có thể như vậy sao?
Rất không có khả năng.
Nếu như hắn vô tình gặp người đáng thương, Diệp Thâm liền rước về trong nhà, vậy nhà bọn họ hiện tại đã sớm đầy.
"Cô nói Diệp Thâm nói địa chỉ trong nhà cho cô? Hắn có viết giấy cho cô sao?" Diệp Danh hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc lắc đầu: "Tình huống lúc đó rất vội, không còn kịp rồi, anh ấy phải đi làm nhiệm vụ ngay trong ngày hôm ấy, anh ấy chỉ kịp tới nói cho tôi biết địa chỉ là được rồi."
Diệp Danh liếc cô ta một cái, nói cách khác, cô ta không có chứng cớ sao?
"Hoa Chiêu thế nào? Mỗi ngày ở nhà làm cái gì?" Diệp Danh đột nhiên hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, không nghĩ tới hắn vì cái gì lại đột nhiên thay đổi chủ đề, cô ta nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Chị tôi rất tốt, mỗi ngày ở nhà ăn uống ngon lành ah, trước kia có mấy người từ thủ đô tới, nói là con trai cùng con gái của ông nội chị ấy, dẫn theo một nam và một nữ trở về nhận tổ quy tông, ở lại mấy ngày mới đi."
Cái này là được rồi, cô ta biết rõ Hoa Chiêu xác thực không có việc gì, cũng biết Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan đi thôn Kháo Sơn.
“Hiện tại tôi không liên lạc được với Diệp Thâm, để tôi gọi điện thoại hỏi Hoa Chiêu.” Diệp Danh nói.
Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên nóng nảy: "Đừng đừng!"
Diệp Danh cùng Diệp Thư đều nhìn về phía cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc vẻ mặt lo lắng nói: "Ngày đó bọn hắn muốn bán tôi, tôi đã khóc ở ngoài đường, lúc đó anh rể đi qua gặp phải tôi, anh ấy nói xong cũng đi rồi, lời anh ấy nói với tôi, chị ấy khẳng định không biết. Các người gọi điện thoại đến hỏi, không chừng còn làm cho chị ấy hiểu lầm tôi. Chị ấy còn đang mang thai, không thể để cho chị ấy nghĩ ngợi lung tung!"
Cô ta ngồi đó và khóc: "Hơn nữa, nếu anh gọi về thôn, gia đình tôi sẽ biết chuyện, và tôi sẽ xong rồi ... Các người cứu tôi với, tôi không muốn lấy một người ngu ngốc ... Tôi cũng xong rồi. Không, chỉ cần cho tôi thức ăn! Tôi có thể làm việc, nấu ăn, tôi có thể làm bất cứ điều gì! "
Sống trong một khu nhà có binh lính canh gác, bữa ăn của cô ta còn tệ được sao?
Diệp Danh cùng Diệp Thư liếc nhau, để cho cô ta vào nhà ở, điều đó không có khả năng, cũng không có nơi để thu lưu một người lai lịch không rõ.
"Chúng ta có thể tìm người đi đến nhà ông nội cô nói chuyện, nói cho hắn biết mua bán hôn nhân là trái pháp luật đấy, cam đoan hắn…" Diệp Danh nói ra.
"Không không không." Hoa Tiểu Ngọc liên tục khoát tay.
Thật sự là anh em ruột, nghĩ đến phương pháp cũng là giống nhau.
"Anh rể đã dùng cách này rồi. Có người đến nói chuyện với ông nội và bố mẹ tôi ở nhà, ngoài mặt thì đồng ý nhưng quay đầu lại ngược đãi tôi. Họ không cho tôi ăn hoặc là ngủ, còn giao hết việc cho tôi. Còn định đợi vài năm nữa gió lặng, rồi lại bán tôi cho người ngu! "
Cô ta ngẩng đầu: "Nhìn xem tôi bây giờ có bộ dạng gì. Tôi là em gái của Hoa Chiêu. Tuổi còn nhỏ hơn cô ấy. Kết quả là chỉ sau một thời gian ngắn, tôi đã bị bọn họ làm cho biến dạng!"
Cô ta biết rõ mình bây giờ khó coi như thế nào, cũng là bởi vì điểm ấy, kích thích cô ta bí quá hoá liều, đi tìm một người không quen biết hỗ trợ thoát khỏi thôn Kháo Sơn.
Hai anh em lại liếc nhau, Diệp Danh hướng Diệp Thư nháy mắt ra dấu, Diệp Thư lạnh mặt nói: "Tôi trước mang cô đi nhà khách a."
Hoa Tiểu Ngọc lại quỳ xuống: "Van cầu các người cứu tôi, tôi không muốn về nhà, tôi không muốn gả cho kẻ đần! Van cầu các người! Xem ở mặt mũi Hoa Chiêu, cứu tôi!" Nói xong "Cạch cạch" dập đầu.
Dập đầu đến thành tâm thực lòng, cái trán sau vài cái liền đỏ lên.
Diệp Thư nhíu mày: "Chưa nói sẽ không cứu cô, nhưng nhà chúng ta không phải muốn vào liền vào được, phải kiểm tra ba đời, tra xong lại nói sau."
Hoa Tiểu Ngọc không ngừng dập đầu: "Các người có thể điều tra tôi, nhưng có thể lén lút tra hay không, không thể để cho người nhà tôi biết rõ tôi đang ở đây? Tốt nhất cũng đừng cho chị ấy biết, tôi sợ nếu chị ấy biết, nhà tôi cũng sẽ biết. Các người cứu tôi ~ "
Hoa Chiêu là người lắm mồm không biết nặng nhẹ như vậy sao? Cô ta nếu thật sự khổ như vậy, Hoa Chiêu có thể cố ý hại cô ta sao?
Diệp Thư nghe thấy cô ta ba phen mấy bận nói như vậy, lập tức thấy cô ta không vừa mắt: "Cô chọn đi..., hoặc là đi nhà khách, hoặc là đi nhà ga."
Hoa Tiểu Ngọc lập tức sợ rồi, đứng lên nhìn cô: "Chị là?"
“Cứ gọi tôi là đồng chí Diệp Thư, đừng gọi tôi là chị, tôi không quen.” Diệp Thư nói.
Cũng họ Diệp ah, xem ra là chị em của Diệp Thâm, chính là tính tình cũng không tốt, cũng giống Diệp Thâm, vừa thối lại vừa cứng.
Cô ta vụng trộm liếc Diệp Danh một cái, cái người này tính tình tốt, lớn lên cũng đẹp, không biết đã kết hôn chưa.
Mấy người đàn ông ở thủ đô quả nhiên đều đẹp mắt!
Đều là cao thủ nhìn mặt mà nói chuyện, Diệp Thư nhìn anh trai cười cười, mang theo Hoa Tiểu Ngọc đi ra ngoài.
Sau đó đi tìm một nhà khách tương đối xa và tốt một chút, một ngày một đồng tiền.
"Cô có tiền ăn cơm sao?" Diệp Thư hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc móc tiền trong túi quần ra: "Còn có 10 mấy đồng, không biết ăn được mấy ngày." Cô ta không dám nói tiền này là Diệp Thâm cho, bọn hắn nếu tìm được Diệp Thâm đối chất ngày đó, lúc này nói ít một chút, về sau sẽ ít mắc sai lầm hơn.
Diệp Thư gật gật đầu: "Đồ ăn tuy không cần phiếu vé, nhưng rất đắt, ăn bánh bao cũng đủ vài ngày rồi."
Hoa Tiểu Ngọc cúi thấp đầu, chị em nhà Diệp Thâm này, cũng không phải người tốt lành gì. Cô ta đã thảm như vậy rồi, lại là em gái Hoa Chiêu, ngàn dặm xa xôi đến tìm nơi nương tựa, không cho cô ta vào trong nhà coi như xong, đến cơm cũng mặc kệ cô ta, vậy mà lại để cho cô ta dùng tiền của mình ăn bánh bao rẻ nhất.
Cô ta sớm đã quên, đời này, cô ta cũng chưa ăn qua vài lần bánh bao thật sự.
Diệp Thư lưu ý đến nét mặt của cô ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, quay người đi.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức nóng nảy: "Chị…Không, đồng chí Diệp Thư, tôi phải ở lại đây vài ngày à? Tôi không có nhiều tiền, tôi cũng không thể ở đây mãi ah. . ." Sau đó lại bị đưa trở về?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-116.html.]
"Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng đấy." Diệp Thư nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc vẫn là câu nói đó, có thể điều tra cô ta, nhưng đừng cho bất luận kẻ nào trong thôn biết, kể cả Hoa Chiêu.
Diệp Thư nhìn cô ta, gật đầu, liền đi.
Hoa Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng cô ta, không thể làm gì khác.
Cũng không biết hiện tại cô ta có tính là bị bỏ lại không.
......
Về đến nhà, Diệp Danh đang chờ cô.
"Dàn xếp tốt rồi?" Diệp Danh hỏi.
Diệp Thư gật gật đầu.
Diệp Danh lúc này mới cầm lấy điện thoại, gọi cho thôn Kháo Sơn.
Hoa Tiểu Ngọc nói không nói cho Hoa Chiêu, bọn họ liền không nói cho Hoa Chiêu hả? Đó là không có khả năng.
Vì tiểu đội thôn Khao Sơn nằm trong rừng nếu không cẩn thận có thể xảy ra hỏa hoạn nên đội sản xuất có điện thoại.
Nghe nói là người nhà Diệp Thâm ở thủ đô điện báo đến, Triệu Lương Tài lập tức đi tìm Hoa Chiêu đến.
Hoa Chiêu cũng rất bất ngờ người Diệp gia gọi điện thoại cho cô sao, lúc này nếu không có việc gì bình thường sẽ chỉ viết thư, có việc phát điện báo, chuyện cấp tốc mới gọi điện thoại.
Cũng không phải ở thời đại không có việc gì liền ngồi nấu cháo điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên, Hoa Chiêu nhanh chóng tiếp: "Có phải Diệp Thâm xảy ra chuyện gì không?"
"Không có việc gì, không có việc gì." Trong điện thoại là giọng của Diệp Danh: "Diệp Thâm vẫn tốt đấy, không có chuyện gì, hôm nay tìm em có chuyện khác."
"Ah, như vậy ah, làm em sợ quá." Hoa Chiêu thực sự sợ hãi. Nếu không có nghị lực cường đại chống, vừa rồi trên đường đi cô đã ngã đến lăn lộn mấy vòng.
Diệp Danh cười cười, hỏi: "Xung quanh còn có những người khác sao?"
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua xung quanh, đây là phòng của đội sản xuất, trong phòng không chỉ có Triệu Lương Tài, còn có tiểu đội kế toán, Khương Cần, còn có chủ nhiệm hội phụ nữ, còn có đội trưởng đội dân binh.
Bọn hắn lúc này chính là đang thương lượng chuyện thu hoạch ngày mùa.
"Có mấy người, anh có chuyện cơ mật cần nói?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng vậy, có chuyện cơ mật, em đưa cho tiểu đội trưởng nhận điện thoại một chút, thu dọn hiện trường." Diệp Danh nói ra.
Hiện tại không xác định được Hoa Tiểu Ngọc nói là thật hay giả, anh tạm thời xem như là thật mà tính toán. Xác thực không tốt lắm nếu để cho người thôn Kháo Sơn biết rõ cô ta đang ở đây.
Hiện tại điện thoại phi thường rò âm thanh, giống như dùng loa ngoài vậyHoa Chiêu đem điện thoại cho Triệu Lương Tài.
Triệu Lương Tài đã đoán được người đối diện muốn nói cái gì: "Tốt tốt tốt."
Cúp điện thoại, hắn kêu mọi người cùng đi ra rồi.
Khương Cần trước khi rời đi liền liếc nhìn Hoa Chiêu, lưu luyến mà bước đi.
"Anh bây giờ có thể nói." Hoa Chiêu nói ra.
"Vừa mới đây, có một người gọi là Hoa Tiểu Ngọc tìm đến." Diệp Danh nói ra.
"Ồ? Cô ta chạy đến chỗ mọi người rồi?" Hoa Chiêu nhỏ giọng kinh ngạc nói.
"Xem ra cô em họ Hoa Tiểu Ngọc này của em, là thực sự mất tích?" Diệp Danh hỏi.
"Vâng, đi được 2 ngày rồi, tính toán thời gian, xác thực nên đến rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh đem lí do thoái thác của Hoa Tiểu Ngọc lập lại một lần, ngay cả chuyện cô ta nói là Diệp Thâm đưa địa chỉ cho cô ta đến, nói tất cả. Mặc dù biết chuyện này có khả năng làm cho tâm tình cô không thoải mái, nhưng anh vẫn phải nói.
Giữa vợ chồng nên thẳng thắn thành khẩn, bằng không nếu cứ che giấu đấy, không có chuyện cũng thành có chuyện rồi.
"Điều đó không có khả năng." Hoa Chiêu nói ra: "Diệp Thâm sẽ không để cho cô ta đến đấy."
Diệp Danh nở nụ cười: "Anh cũng là nghĩ như vậy."
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, đem chuyện hôm đó xảy ra nói cho anh biết.
Hoa Tiểu Ngọc xác thực là có ý muốn đi Diệp gia, vì thế không tiếc nói dối, lại đánh vào Diệp Thâm. Đáng tiếc bị Vương Mãnh chặn đứng rồi.
Diệp Danh sắc mặt khó coi.
Điều này cùng với "cô gái đáng thương" ngày hôm này hoàn toàn khác nhau.
"Em cùng Hoa Tiểu Ngọc này quan hệ không tốt, mâu thuẫn rất sâu." Hoa Chiêu lại nói.
Diệp Danh nói ra: "Anh đã biết." Đối với người phụ nữ đang ngấp nghé chồng mình, người vợ nào có thể cùng cô ta quan hệ tốt?
"Còn chuyện bán cô ta cho kẻ đần, có thật không vậy?" Diệp Danh lại hỏi.
"Cái này ngược lại là sự thật." Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Anh nếu là có chỗ nào an bài cho cô ta, trước tiên đừng cho cô ta trở về, cô ta tâm thuật bất chính, em nhìn thấy cô ta liền phiền. Chờ em đến thủ đô rồi, lại để cho cô ta trở về."
Từ đầu buổi sáng hôm nay, lòng cô liền có chút hoang mang rối loạn đấy, bây giờ nghe đến tên Hoa Tiểu Ngọc liền thấy phiền, vừa nghĩ tới cô ta sẽ trở về, thì càng phiền, không biết vì cái gì.
"Tốt, anh đã biết." Diệp Danh lại hỏi: "Em gần đây thế nào rồi?"
Văn Tịnh đang ngồi ở trên ghế sô pha lập tức quay đầu liếc nhìn chồng.
Hoa Chiêu cười: "Bọn em đều rất tốt."
Diệp Danh cũng cười: "Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, mẹ mua cho em đầy một túi đồ đạc, tý nữa sẽ gửi qua bưu điện cho em."
"Thay em cám ơn mẹ." Hoa Chiêu ngoài ý muốn một chút, cười nói.
"Tốt." Diệp Danh mỉm cười: "Không còn việc gì rồi, tạm biệt."
Nghe được đầu kia cũng nói tạm biệt, Diệp Danh cúp điện thoại.
Văn Tịnh tay có chút run, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười trên mặt chồng khó coi như vậy.
"Hoa Chiêu nói gì đó? Tình huống của Hoa Tiểu Ngọc kia như thế nào?" Diệp Thư hỏi.
Điện thoại nhà họ đến cùng vẫn cao cấp hơn một ít, tuy cũng rò âm, nhưng là rò rất nhỏ, cô ngồi xa không nghe được.
Diệp Danh đem nhưng gì Hoa Chiêu nói lập lại một lần.
Diệp Thư bị chọc tức: "Em cũng thấy cô ta không phải loại người an phận gì đấy."
Văn Tịnh cũng kinh ngạc nói: "Trời ạ, Hoa Chiêu tại sao có thể có em gái như vậy?"
Diệp Danh nhíu lông mày, nói ra: "Nhà ai không có mấy người thân thích cực phẩm? Thím ba chúng ta cũng không thua kém bao nhiêu. Hơn nữa, vẫn là em họ xa đấy.”
Mới nói một câu không dễ nghe vậy mà cũng nghe không được? Văn Tịnh mặt đanh lại, không nói gì thêm.
Diệp Thư nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Văn Tịnh, nhanh chóng chuyển hướng chủ đề: "Nhắc tới thím ba mới nhớ, bà ấy cùng chú ba lúc nào đến?"
Lúc trước đem Chu Lệ Hoa đuổi về, vì sợ bà ta ở đây lại làm chuyện xấu, hơn nữa trông thấy bà ta cũng bực bội, đem bà ta đưa trở về cho chú ba quản giáo.
Về sau phát hiện bà ta vậy mà còn bí mật giấu được 5 vạn đồng tiền, Diệp gia lại phái người đuổi theo hỏi, kết quả Chu Lệ Hoa lại cắn chặt miệng, không cạy ra được.
Chú ba lẽ ra phải đưa bà ta đến thủ đô để giải quyết vấn đề, nhưng chuyện tiền bạc đã được Hoa Chiêu nhanh chóng giải quyết, và sự việc lại kéo dài thêm một lần nữa.
Chú ba cũng không thể bỏ đi đấy.
Nhưng không thể cứ một mực kéo dài như vậy, thím ba phải cho Diệp gia một cái công đạo, đem tiền đưa ra, trả lại cho Hoa Chiêu.
"Nghe nói cuối tuần là tới." Diệp Danh nói ra.
Diệp Thư gật đầu, không hỏi nữa.
Miêu Lan Chi ngược lại là có chuyện hỏi cô: "Mẹ hỏi con đã có chuyện gì xảy ra? Ngày nghỉ dài như vậy? Đã ở nhà ngốc lâu như vậy, lúc nào trở về? Khổng Kiệt mỗi ngày đều gọi điện thoại, đem điện thoại công trở thành của nhà mình rồi, quá xấu hổ rồi."
Nói như vậy, kỳ thật bà là đang trêu ghẹo con gái. Con rể nhớ thương con gái, đây là chuyện tốt.
Diệp Thư cũng cười.