Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:46:23
Lượt xem: 163
Hoa Chiêu biểu cảm so Hoa Cường còn lãnh đạm hơn, thấy một cái va li đầy vàng, chỉ là nhướn lông mày một cái, không có kinh hỉ, cũng không có tham lam.
Đúng là một cô bé ... cô vợ nhỏ kỳ quái.
Hoa Chiêu thật sự không thế nào kích động, hiện tại giá vàng chỉ có 2 đồng 1 gram, nếu giao dịch ở chợ đêm có thể đắt hơn một chút, mấy đồng tiền một gram, tương lai sẽ tăng tới mấy trăm đồng, tỉ giá đồng bạc cũng tăng đến mấy trăm lần.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng cũng không bằng mấy tờ đỏ thẫm lưng xanh gì đấy, tỉ giá đồng bạc có thể tăng hơn mười vạn lần.
"Tôi đi làm cơm." Hoa Chiêu nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi ra.
Hạ Kiến Ninh lập tức nói: "Tôi vừa mới thấy trong chum nước có cá, tôi muốn ăn."
Tiểu Triệu nhanh chóng cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, không thể tin được tiên sinh nhà mình lại nói ra lời này!
Hoa Chiêu cũng không ngờ tới, nói: "Không phải anh uống thuốc Đông y sao? Không thể ăn cá sao?"
“Không sao, thuốc Đông Y cũng không phải kiêng kỵ nhiều, cái này không ăn được, cái kia không ăn được, vậy sống còn có ích lợi gì?” Hạ Kiến Ninh nói.
Tiểu Triệu quay đầu, trước kia cũng không giống như vậy đấy, lúc trước chị Lý làm dược thiện tuy không thể ăn nổi, nhưng tiên sinh luôn ăn hết, hơn mười năm như một ngày.
Hạ Kiến Ninh liếc mắt nhìn hắn, đó là do hắn không biết, trên đời còn có đồ ăn ngon như vậy.
Anh ta đã rất nhiều năm rồi không ăn qua những đồ ăn bình thường, không, đồ ăn ngon đã, dường như từ nhỏ anh ta đã dùng đủ loại thuốc cùng đủ loại dược thiện.
Anh ta thậm chí không biết rằng thức ăn còn có thể ngon như vậy.
Hoa Chiêu lại nhìn sắc mặt vẫn nhợt nhạt khó coi của anh ta, có rất ít người thân thể bẩm sinh không tốt mà sau này trưởng thành có thể thật sự sửa đổi cải tạo được.
Được rồi, cũng không biết anh ta có thể sống được mấy ngày nữa, lại chuẩn bị cho đưa cho mình một đống tiền, ăn cá thì ăn cá a.
Mấu chốt là, cô cũng muốn ăn, con cá này là cô cố ý câu lên lúc sáng đấy, để chuẩn bị buổi tối làm đây này.
Hoa Chiêu vào bếp, bận rộn chuẩn bị cơm nước, làm 4 món ăn và 1 món canh.
Hạ Kiến Ninh ở trong phòng cùng Hoa Cường câu được câu không mà trò chuyện.
Chủ yếu là Hạ Kiến Ninh nói cho Hoa Cường tình hình gần đây của một ít người quen biết cũ, có ít người đã chết, có ít người đã rời thủ đô rồi, công tác ở nơi khác, có ít người bị điều xuống tới nơi nào, có ít người lại được sửa lại án xử sai rồi, bây giờ đang ở đâu, vân...vân.
Còn có ở thủ đô một số chức vị đã thay đổi, người nào đi rồi, ai đến rồi, ai là người của ai.
Hoa Cường lẳng lặng nghe, cảm thán tâm tư tỉ mỉ của anh ta.
"Không cần nói với tôi những điều này, tôi cũng không dùng được nữa rồi." Hoa Cường nói.
Hạ Kiến Ninh cũng không có tâm trạng để nói nữa, nên đi ăn cơm rồi nha? Nước miếng của anh ta cũng muốn chảy xuống rồi.
"Không dùng được, nhưng hiểu rõ hơn một chút cũng tốt." Anh ta nói ra.
Hoa Chiêu bưng đồ ăn lên bàn, mấy người không rảnh để nói chuyện phiếm nữa, yên tĩnh ăn cơm.
Hạ Kiến Ninh ăn đến mặt mày hớn hở, đây mới là còn sống ah. Cái đầu bếp nữ này, anh ta định rồi!
Hoa Chiêu nhìn anh ta đang cười mờ ám, đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Vương Chí Dũng kia thế nào rồi?"
Hạ Kiến Ninh đang cười bỗng cứng lại.
Mẹ con Vương Chí Dũng ah...
Không thể không nói, chính mình lúc trước quá khinh địch, thật sự đã làm một chuyện quá ngu xuẩn!
"Cô muốn cho bọn hắn như thế nào?" Hạ Kiến Ninh nhìn Hoa Chiêu nói ra: "Liền có thể như thế."
Hoa Chiêu cười lạnh: "Tôi cũng không năng lực lớn như vậy, tùy ý bài bố người khác, tôi chính là muốn biết, bọn hắn hiện tại thế nào rồi thôi."
Hai mẹ con Vương Chí Dũng sau khi ị mang đi, cô cũng không chú ý tới nữa. Hai tên hề mà thôi.
Diệp gia có lẽ đã xử lý, nhưng cũng không nhắc lại với cô nữa..
Chỉ là Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới đây là trò của Hạ Kiến Ninh, hai người kia, xem như là công cụ của anh ta, anh ta có đưa tay cứu một chút hay không?
Hạ Kiến Ninh có chút chột dạ nhìn Hoa Chiêu, cô nghĩ đúng rồi đấy, chuyện Vương Chí Dũng là anh ta làm cho qua đi, chuyện không thành, anh ta cũng không thể để cho người ta quá thảm, bằng không thì mặt mũi của anh ta biết ném vào đâu? Ai còn dám thay anh ta làm việc?
Diệp gia ngược lại muốn cho hai mẹ con Vương Chí Dũng đi lao động cải tạo, dù sao việc làm của bọn hắn cũng rất tồi tệ, ác ý vu oan cho thanh danh gia đình quân nhân.
Nhưng Hạ Kiến Ninh đem địa điểm lao động cải tạo chuyển về một cái nông trường ở phụ cận, thời gian cũng ngắn, không đến hai tháng nữa, bọn hắn có thể đi ra.
Dù sao bọn hắn vu oan không thành, cũng không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì.
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của anh ta liền đoán được vài phần, liếc anh ta một cái, ngược lại cũng không nói gì thêm.
Cô cũng không cần biết anh ta giúp hai mẹ con nhà đó như thế nào, cô chờ bọn hắn trở về, chính mình sẽ thu thập bọn hắn.
Hạ Kiến Ninh cũng không nói gì, anh ta cũng không thể sẽ đem mẹ con Vương Chí Dũng xử phạt lại, lật lọng, không có đạo lý.
Sau khi ăn xong, Hạ Kiến Ninh nói đến mục đích chính khi tới đây.
"Không biết hiện tại nhân sâm giá bao nhiêu?" Hạ Kiến Ninh hỏi, anh ta đoán được Hoa Chiêu có thể sẽ tăng giá, đó là một tiểu tham tiền, còn không chào đón anh ta sao.
Hoa Chiêu xuất ra một ít hàng tồn từ trong nhà: "Chỉ có những cái này, hơn mười năm đấy, đoán chừng anh cũng chướng mắt."
Hạ Kiến Ninh thật đúng là chướng mắt, có chút thất vọng. Bất quá anh ta vẫn cầm lấy một gốc cây ngửi ngửi, con mắt sáng ngời.
Anh ta từ nhỏ ăn nhân sâm lớn lên đấy, thường dùng loại hơn mười hai mươi năm là tối đa đấy, không cần mang Lý Mộc đến anh ta cũng có thể phân biệt rõ thật giả.
Những củ sâm này đương nhiên là thật, đây là loại sâm rừng thượng hạng và tốt nhất, tác dụng dược tính mạnh hơn nhiều so với sâm rừng nơi khác, đạt tiêu chuẩn từ 30 đến 40 năm, mùi thơm đặc trưng. Hương vị cùng hai cây trăm năm của anh ta có chút giống nhau, giống như cùng một gốc.
Đây thực sự là một kho báu.
"Giá của những thứ này là bao nhiêu? Tôi muốn chúng." Hạ Kiến Ninh nói.
Hoa Chiêu nhìn chiếc vali bên cạnh anh ta, nói: "Một thỏi vàng một gốc cây a."
Nhân sâm hơn 10 năm, không nói là vừa ra tay liền một bó to, nhưng đến mấy tiệm thuốc Đông y, đoán chừng có thể mua được, cho nên không đáng tiền.
Mà một thỏi vàng hơn 300 gram, giá thị trường giá trị sẽ hơn 600 đồng tiền, cả hai cơ hồ bằng nhau. Cái gọi là không đáng tiền, cũng là người bình thường mua không nổi đấy.
"Thành giao." Hạ Kiến Ninh dứt khoát nói. Anh ta cảm giác mình buôn bán lời rồi.
Tiểu Triệu lập tức kiểm kê vàng thỏi, trên mặt bàn tổng cộng 12 cây sâm rừng, hắn liền lấy ra 12 thỏi.
Hạ Kiến Ninh cầm lấy rồi giao cho Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lúc này mới cầm trong tay, lúc này mới cười đến mặt mày cong cong, má lúm đồng tiền đều đi ra.
Hạ Kiến Ninh sững sờ, hoá ra không phải là không ưa thích tiền, là chỉ thích tiền thuộc về mình. Là cô gái có bản tính thuần lương.
"Vậy nhân sâm trăm năm, thật sự không có, hay là?" Hạ Kiến Ninh nhìn Hoa Chiêu nói ra: "Giá tiền thương lượng là được."
Anh ta phát hiện, cái nhà này làm chủ chính là Hoa Chiêu. Vừa rồi giao dịch, Hoa Cường mí mắt cũng không nhấc lên một chút nào.
Đây cũng là một người tài ba xem tiền tài như cặn bã.
"Nhân sâm trăm năm ah, khẳng định có." Hoa Chiêu nói, không đợi Hạ Kiến Ninh kích động, cô lại nói: "Bất quá đều ở trên núi hết rồi, ngày mai sẽ đi đào cho anh."
Hạ Kiến Ninh...
Anh ta nhìn biểu cảm chắc chắn của Hoa Chiêu, cảm thấy cô là có bí mật khó nói. Có lẽ nhân sâm kia được giấu ở chỗ khác, ngay ở trong phòng này, bọn hắn ở đây, cô không tiện lấy ra.
Anh ta lại nở nụ cười: "Vậy buổi sáng ngày mai tôi lại đến."
"Bữa sáng không có, tôi dậy không nổi." Hoa Chiêu nói ra: "Giữa trưa cũng không rảnh, buổi tối a."
Hạ Kiến Ninh: ". . . Được rồi."
Thật là đồ lòng dạ hẹp hòi, nấu cho anh ta ăn vài bữa cơm cũng không vui.
Hạ Kiến Ninh đi rồi, Hoa Cường cũng trở về phòng nghỉ ngơi, vàng thỏi cái gì đấy, ông để cho Hoa Chiêu chính mình cất kỹ.
Buổi tối, đêm khuya thanh vắng, Hoa Chiêu lặng lẽ tiến vào núi.
Con đường Hoa Cường mỗi lần lên núi đều là cố định đấy, chọn đường đó là tốt nhất.
Hoa Chiêu đi dọc theo nhà mình ra phía sau núi, đi vào sâu trong núi.
Một mảnh ở chân núi phía sau này, không nói từng cành cây ngọn cỏ hai người bọn họ đều nhớ rõ, cũng không xê xích gì nhiều. Góc Đông Nam trên mấy cây thân gỗ lớn có rất nhiều nấm đầu khỉ, bên cạnh đó dưới mấy gốc cây đó còn có mấy loại nấm khác, góc Tây Nam có một khúc gỗ mục mọc ra mộc nhĩ, mỗi năm đều có thể ngắt lấy.
Mà mặt đất cũng bị san bằng rồi, nếu có nhân sâm, cái kia khẳng định cũng chỉ là 1 mầm nhân sâm, không thể nào là nhân sâm trên trăm năm được.
Đi nửa giờ, cơ bản mà bắt đầu tiến vào rừng sâu rồi.
Người lui tới đây không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, đặc biệt là từ khi Hoa Chiêu phát hiện ở suối nước nóng bên cạnh có bí đỏ, người lên núi ngày càng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-thanh-thon-phu-xau-xi/chuong-112.html.]
Hoa Chiêu lại đi lên phía trước nửa giờ nữa, chọn cây xong, liền gieo xuống một hạt giống. Có năng lượng trao đổi ở bên trong, nhân sâm càng ngày càng lớn, mãi cho đến ngàn năm. Sau đó cô dừng trao đổi, đem nhân sâm đào lên, nắm ở trong tay.
Cô lấy từ trong túi quần lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ trong suốt, lại lấy ra một cái d.a.o nhỏ, cắt một đường lên đầu nhân sâm. Sau đó cô lại thả ra năng lượng dẫn dắt, rất nhanh, vài giọt chất lỏng màu xanh lá chảy ra, rơi xuống trong bình.
Đây là do Hoa Chiêu mấy ngày nay nhàn rỗi không có việc gì nên nghiên cứu ra đấy.
Cô phát hiện thực vật trải qua tối ưu hoá bằng năng lượng, chẳng những mùi vị ngon hơn, còn có một số loại có công dụng đặc biệt hữu hiệu đối với con người.
Đáng tiếc cô lại không hiểu Trung y, nên không thể phối thuốc được, hơn nữa cho dù phối được thuốc, hiệu quả cũng chậm. Có mấy bệnh cấp tính làm sao kịp chờ đun thuốc Đông y?
Cô đã nghĩ một thời gian, thứ hữu ích này, có thể luyện ra hay không?
Cô đã thử nó trong một vài chậu hoa và nó đã thành công!
Lúc sáng trong chén nước đưa cho Hạ Kiến Ninh đã được cho thêm loại chất lỏng này, bằng không thì anh ta làm sao có thể tốt hơn nhanh như vậy, không chừng còn ở trên giường gạch nhà cô không đứng dậy nổi.
Bất quá màu sắc của chất lỏng chiết ra từ nhân sâm ngàn năm, so với thí nghiệm lên mấy cây vài chục năm lúc trước thì đậm hơn nhiều, đoán chừng hiệu quả cũng mạnh hơn rất nhiều, phải sử dụng một cách cẩn thận.
Năng lượng được chiết xuất ra, tuy rằng hình dáng của nhân sâm trong tay không có nhiều thay đổi, người biết sẽ nghĩ nó ngàn năm tuổi, nhưng công hiệu của nó, ai ăn vào sẽ biết, ước chừng cũng chỉ khoảng một trăm năm tuổi.
Hoa Chiêu cũng không có lãng phí, hấp thu hết.
Nhân sâm ở trong tay cô hóa thành cành khô, vỡ vụn thành bụi mịn.
Hoa Chiêu lại ở tại chỗ gieo xuống một gốc cây, lần này chỉ trao đổi bảy tám chục lần năng lượng liền dừng lại, sau đó rời đi, lại gieo một chỗ khác.
Đây là chuẩn bị cho ông nội đấy.
Sau một đêm bận rộn, Hoa Chiêu đã trồng tổng cộng 10 cây nhân sâm, đều có tuổi đời từ 50 đến 60 năm tuổi, 70 đến 80 năm tuổi, và chỉ có một cây trăm năm.
Chúng được trồng dày đặc một chút, tất cả đều trong phạm vi khoảng cách một giờ đi đường.
Mặc kệ, đây là núi bảo vật, thích nuôi nhân sâm, chính là như vậy! ~
Không ai có thể liên kết những thứ như thế này với cô.
Ban đêm yên tĩnh và ở sâu trong núi, nhưng Hoa Chiêu không hề cảm thấy sợ hãi. Xung quanh đều có cây cối, và năng lượng thoải mái bao quanh cô, khiến cô cảm thấy thoải mái.
Sau đó, cô bắt đầu một vòng thử nghiệm mới.
Nhân sâm ngàn năm sinh ra hoàn toàn bằng năng lượng, hiệu quả quá mạnh nên vẫn làm thêm một ít loại khác có hiệu quả thấp hơn nữa.
Hoa Chiêu bắt đầu trao đổi năng lượng với những cây thông xung quanh, chỉ 10 lần, và sau đó một ít chất lỏng màu xanh lá cây được chiết xuất từ mỗi cây. Nó có hiệu lực thấp và sẽ không gây hại cho cây.
Cô không muốn sau khi cô ra ngoài, xung quanh sẽ trở thành một ngọn núi khô kiệt.
Ngay sau đó, Hoa Chiêu đã thu thập được một lọ chất lỏng màu xanh lục nhạt.
Khẽ khịt mũi, hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã khuếch tán, Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy thứ này cũng tốt như nước hoa, thật là có chút xa xỉ.
Cô nếm thử một giọt, và ngay lập tức cảm thấy đầu óc minh mẫn và cơ thể sảng khoái, nhưng cảm giác này nhanh chóng tan biến và không quá rõ ràng. Nhưng cô vẫn có thể cảm thấy một nguồn năng lượng mờ nhạt quanh quẩn trong cơ thể, điều này rất tốt cho con người.
“Đồ tốt, trở về cho ông nội nếm thử!” Hoa Chiêu cầm lấy bình, tìm chỗ thu thập một bình nước sâm xanh đậm rồi mới vui vẻ trở về nhà.
Về đến nhà, trời đã tản sáng, cô cũng không nghỉ ngơi nữa mà bắt tay vào làm bữa sáng. Sau khi hấp thụ nhiều nhân sâm như vậy trong một đêm, cô cảm thấy toàn thân có sức mạnh vô tận.
Sáng nay, cô chỉ làm một món "canh trân châu phỉ thuý", luộc vài quả trứng, hấp vài củ khoai lang, thế là xong.
Bữa cơm vừa nấu xong, Hoa Cường đã thức dậy nhìn Hoa Chiêu cười nói: "Thơm quá, tay nghề của cháu gái ông càng ngày càng tốt."
Thời gian trôi qua, ông đã quên đứa cháu gái béo ú ngày xưa trông như thế nào rồi.
Hoa Chiêu vừa định nói, liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa sân.
Tiểu Triệu cúi đầu đi theo sau lưng Hạ Kiến Ninh.
Hạ Kiến Ninh thấy hai người bên trong đều trông thấy hắn rồi, tự mình mở cửa sân đi vào, dù sao ở nông thôn, tất cả mọi người đều như vậy, không tính là không lễ phép.
"Thơm quá ah, bác Hoa, cháu có thể tới cọ bữa cơm không?" Hạ Kiến Ninh trực tiếp hỏi.
Anh ta biết mà, Hoa Chiêu nói cái gì mà dậy không nổi, đều là lừa gạt anh ta đấy, cô không có khả năng không dậy sớm làm bữa sáng cho ông nội mình.
Hoa Chiêu cũng đoán được anh ta sẽ tới, cô phát hiện, người này đối với đồ ăn ngon vậy mà rất kiên trì, cho nên bánh canh buổi sáng cô thật đúng là làm nhiều hơn một tí, tăng thêm lượng đồ ăn cho Tiểu Triệu, tràn đầy một bát lớn.
Hạ Kiến Ninh nhìn thấy, lập tức đoán được tâm tư của cô, cười cười. Thật nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ đấy…cô vợ nhỏ.
Diệp Thâm ngược lại rất tốt số.
Hoa Cường còn không biết Hạ Kiến Ninh đã ba phen bốn bận hãm hại Hoa Chiêu, nhìn ở mặt mũi Hạ Hồng Tổ, mời anh ta vài bữa cơm cũng được đấy.
"Ăn cơm đi." Hoa Cường nói ra.
"Cảm ơn bác Hoa." Hạ Kiến Ninh đóng miệng mở miệng một tiếng bác Hoa, gọi đến vui vẻ.
Hoa Chiêu bây giờ mới kịp phản ứng, tên nhóc này bối cảnh rất lớn ah, còn muốn luận thân thích, cô còn phải gọi anh ta một tiếng bác khỉ gió gì đó!
Cũng may hai nhà không có gì thân thích gì, tình cảm cũng không có, chỉ có Hạ Kiến Ninh thiếu nợ phần của cô.
Trên bàn cơm, lại một chầu gió cuốn mây trôi, Hạ Kiến Ninh chỉ cảm thấy cái gì ăn cũng ngon, đều là trứng gà luộc, nhà Hoa Chiêu làm so với đồ anh ta từng nếm qua ăn còn ngon hơn, thật sự là kỳ quái.
Sau khi ăn xong, Hoa Cường nói ông muốn vào núi, đào nhân sâm cho anh ta.
Hạ Kiến Ninh sững sờ, cái đồ này bây giờ mới đi đào hay sao?
"Hai người biết rõ một số vị trí có nhân sâm sao? Sau đó lưu trong đất không có đào lên?" Hạ Kiến Ninh không xác định mà hỏi thăm.
"Làm sao có thể?" Hoa Chiêu nói ra.
"Cũng đúng." Hạ Kiến Ninh gật đầu. Để lại trong đất, cũng không phải ngươi vẽ một vòng tròn, liền có thể chứng minh đó là của ngươi rồi. Để cho người khác đào đi rồi, tổn thất rất lớn ah.
Cho dù một cây nhân sâm hơn mười năm, cũng đáng một thỏi vàng rồi, hủy đi làm thành vòng tay, cũng có thể đánh được năm sau chiếc, đủ làm vậy gia truyền được rồi. Anh nếu cột dây thừng đánh dấu ở trên cây nhân sâm, người khác trông thấy sẽ đào đi, đây không phải là quá ngu ngốc sao.
"Vậy hai người đây là đi…" Hạ Kiến Ninh hỏi.
"Thử thời vận, không chừng liền có thể đào được nữa nha, đây chính là núi vàng núi bạc đấy." Hoa chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh gật gật đầu, bất quá trong lòng lại cảm thấy, bọn họ đây là muốn tránh anh ta, vào núi hơn mười ngày không đi ra, chờ anh ta đi rồi mới trở ra.
Anh ta cho rằng Hoa Chiêu cũng cùng đi.
"Chúng ta cũng cùng đi ah, có thể chiếu cố lẫn nhau." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Tiểu Triệu lập tức nhìn về phía anh ta, đi đất bằng tiên sinh còn phải thở hổn hển, giờ lại lên núi, có thể sao?
"Không cần các người đi, ta đi một mình là được, buổi tối sẽ trở lại rồi." Hoa Cường nói ra.
Hạ Kiến Ninh nghe xong lời này, bờ m.ô.n.g vừa nâng lên lại ngồi xuống, chính mình đi ah, vậy thì được rồi.
"Ông nội chờ một chút, mang một đồ ăn đi, xong ngay đây." Hoa Chiêu nói ra. Trong phòng bếp, cô đã chưng một nồi màn thầu, lập tức xong rồi đây, lại chuẩn bị thêm cho ông nội một ít dưa muối, lạp xưởng cô làm, giữa trưa nếu không kịp về thì nghỉ ngơi ăn một chút.
"Tốt, ha ha ha." Hoa Cường chỉ cần trông thấy Hoa Chiêu, liền vui tươi hớn hở đấy.
Lấy màn thầu ra, Hoa Chiêu lại chuẩn bị thêm cho Hoa Cường một cái ấm nước, trong nước trộn lẫn 2 giọt "Tùng lộ".
Hoa Cường thu thập xong, nói với Hạ Kiến Ninh: "Hiện tại chỉ tiểu Hoa ở nhà một mình, các ngươi ở đây không tiện rồi, đi nhà người ta chơi a."
Hạ Kiến Ninh sờ sờ cái mũi, đi theo ông ấy cùng ra.
"Giữa trưa cũng đừng đến tìm con bé ăn cơm, bất tiện." Hoa Cường nói ra.
Hạ Kiến Ninh...
Thấy hai người rời đi, Hoa Cường bắt đầu đi vào núi.
Đi một đường vừa đi vừa dùng, thật sự cẩn thận tìm kiếm.
Lúc Hoa Chiêu đi rồi, ông mỗi lần lên núi, kỳ thật cũng tìm kiếm bốn phía đấy, ông phát hiện, đây thật sự là một núi châu báu, từ mấy năm trước, phong thuỷ bắt đầu trở nên tốt hơn.
Ông đã phát hiện rất nhiều mầm nhân sân, chỉ là số năm không nhiều lắm, một hai năm, ba năm năm bộ dạng, không đáng tiền, ông cũng không động vào.
(Những hạt giống này đều do Hoa Chiêu tiện tay gieo, cũng không quan tâm đến chúng và để chúng phát triển tự nhiên sau khi cho chúng một chút năng lượng.)
Ông không động vào nhưng có người động.
Nhưng là hiện tại không ai có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi dạo trong núi như ông, nên bị đào đi rất ít.
Hoa Cường cẩn thận tìm kiếm, có lẽ ở một xó xỉnh nào đó, sẽ có cây nhân sâm lâu năm đấy. Đột nhiên, cách đó không xa có một số tiếng " xột xoạt", ông cho là có rắn, cẩn thận nhìn sang, lại phát hiện là một con sóc.
Sóc thấy người cũng không sợ mà nhảy sang một cây khác hái một quả rồi ăn.
Hoa Cường hai mắt đột nhiên mở to, bên cạnh con sóc có một cây màu xanh đã kết vài quả màu đỏ tươi, một cây lớn, quả nhiên độ tuổi cũng không nhỏ.