Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 709
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:07
Lượt xem: 2
Quý ngài Diệp vừa ăn xong bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến với quý cô Hoa Nhụy, còn chưa kịp tính tiền thì đã nhận được điện thoại của Chu Mạt.
Đúng lúc Hoa Nhụy đi vệ sinh về.
“Cô nói thằng nhóc đó trêu chọc Trần Tiểu Quả rồi?!”. Ngài Diệp hỏi lại, bỗng nhớ lại tối hôm qua thằng nhóc con nói đã có người con gái mình thích, lại còn là vị thành niên.
Lúc đó anh còn nghĩ là không biết là con gái xui xẻo nhà ai, không ngờ là nhà Đại Ngốc!
Có thể tưởng tượng ra, thằng nhóc vô liêm sỉ đó đã bị ăn đòn rồi!
“Được rồi, chúng tôi sẽ đến đó ngay!”. Diệp Đại Thành nghiêm túc nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh đứng lên, cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế khoác vào.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”. Hoa Nhụy hỏi.
“Con trai cưng của em, cô gái nó trêu chọc lần này là Trần Tiểu Quả! Thằng nhóc này e là không muốn sống nữa rồi!”. Diệp Đại Thành cắn răng thấp giọng nói.
Hoa Nhụy: “…”. Thằng nhóc này càng ngày càng giỏi đấy nhỉ!
…
Hai vợ chồng nhà họ Diệp nhanh chóng chạy tới nhà họ Trần, vừa vào cửa đã thấy Diệp Nhất Mộc đầy vết thương trên mặt, đứng trong phòng khách.
Còn Đại Ngốc vừa đánh và mắng cậu một trận xong, giờ đang ngồi đó.
Diệp Đại Thành vừa mới vào nhà đã vọt tới chỗ thằng con trai vô liêm sỉ, đánh vào đầu cậu một cái: “Cái thằng hỗn hào này! Mày có còn là người không?! Ra tay với em gái thân quen của mình, thỏ còn không ăn cỏ gần hang! Ông đây đánh c.h.ế.t mày!”
Trần Tiểu Quả nghe thấy động tĩnh thì đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy cậu bị đánh, điều kỳ lạ là, cô không cảm thấy hả giận chút nào, ngược lại còn thấy hơi đau lòng cho cậu.
Đau lòng cho anh ta cái cọng lông à!
Ai bảo anh ta nói ra hết như đồ thần kinh làm gì?!
Sau này chắc chắn cha mẹ sẽ quản thúc cô nghiêm khắc hơn!
“Đoàn trưởng Trần, cô giáo Chu, hai người yên tâm, sau này nếu thằng nhóc này còn dám ức h.i.ế.p Tiểu Quả, người làm cha như tôi chắc chắn sẽ đại nghĩa diệt thân!”. Diệp Đại Thành nhìn Đại Ngốc và cô giáo Chu nổi giận đùng đùng, cất giọng nói.
“Cha, cái gì mà ức hiếp! Con đối với Tiểu Quả Tử là tình yêu, có biết không?! Con có nói thì mọi người cũng không tin con chứ gì?! Trước kia con đa tình thật, nhưng cũng chỉ vui đùa một chút mà thôi! Con nghiêm túc với Tiểu Quả Tử! Con thương em ấy từ nhỏ đến lớn, con có thể hãm hại em ấy sao?!”. Diệp Nhất Mộc tức giận phản bác.
Cậu quay đầu nhìn Trần Tiểu Quả đứng ở cửa phòng ngủ, bây giờ cậu hy vọng cô nhóc này có thể nói giúp cậu biết bao nhiêu!
Nhưng, chuyện đó không có khả năng!
“Này! Con biết thế nào là yêu à?! Trước đây cần mẫn thay bạn gái như thay áo, đừng tưởng mẹ con không biết! Tiểu Quả nó mới lớn bao nhiêu?! Diệp Nhất Mộc, con có thể đừng làm trễ nãi tiền đồ của Tiểu Quả được không?!”. Hoa Nhụy bước tới trước, đập mạnh lên cánh tay cậu và nói.
Cậu cả Diệp: “…”. Mẹ ruột đó! Ngay trước mặt mẹ vợ tương lai mà nói cậu như vậy, muốn cậu cô độc cả đời à?!
“Chính là vậy đấy! Diệp Nhất Mộc, Trần Quả nó còn là học sinh cấp ba, vẫn là vị thành niên, nó cũng không thích cậu, không muốn yêu! Tôi bất kể cậu xúc động nhất thời hay là thật sự rung động với nó, tóm lại mà, cậu không thể quấy rầy nó nữa! Nếu cậu thật lòng với nó thì đợi nó lên đại học rồi lại theo đuổi nó cũng không muộn, nhiệm vụ quan trọng của nó bây giờ chính là học tập!”. Cô giáo Chu nhìn Diệp Nhất Mộc và nghiêm túc nói.
Cô nói rất khách quan, không mang bất cứ cảm xúc nào.
Đương nhiên, cô cũng không tin là chờ khi Trần Tiểu Quả lên đại học, Diệp Nhất Mộc vẫn còn thích con bé.
Không chỉ có Chu Mạt mà ngay cả vợ chồng Diệp Thành và Trần Tiểu Quả cũng cho là như vậy!
“Con, con…”.
“Con cái gì mà con?! Cô giáo Chu nói rất đúng! Diệp Nhất Mộc, nếu con thật sự thích Trần Tiểu Quả thì chờ con bé lớn lên đã rồi nói!”. Hoa Nhụy cũng nghiêm nghị nói.
“Nói chung là, Diệp Nhất Mộc, nếu chú còn thấy mày quấy rầy Tiểu Quả Tử nhà chú nữa, chú sẽ không chỉ đánh mày vài cái đơn giản như vậy!”. Đại Ngốc cũng nói.
“Cái gì gọi là quấy rầy? Sao lại nói khó nghe như vậy, con là đang theo đuổi Tiểu Quả Tử, được chưa!”. Cậu cả Diệp ảo não phản bác.
“Con gái của chú không cần mày theo đuổi!”. Đại Ngốc lại siết nắm đấm, quát lên.
Lúc này Diệp Nhất Mộc nhìn về phía Trần Tiểu Quả không nói tiếng náo đang đứng ở cửa phòng ngủ: “Quả Tử, chuyện của em do em làm chủ! Em nói xem, rốt cuộc có muốn yêu đương với anh không?!”
Cậu chưa từ bỏ ý định mà hỏi.
Cậu không tin Trần Tiểu Quả không có cảm giác với cậu, dù sao, từ nhỏ đến lớn cô vẫn thích cậu!
Anh ta bị thiểu năng sao?!
Mình đã từ chối riêng với anh ta nhiều lần rồi, anh ta lại còn hỏi ngay trước mặt những lời lớn!
Cho dù cô có hơi động lòng đấy, nhưng không thể nào đồng ý ngay trước mặt cha mẹ được, trừ khi cô muốn chết!
“Đương nhiên là tôi không muốn!”. Trần Tiểu Quả quả quyết nói.
Cô vừa nói xong, cặp đôi nhà họ Trần đều thở phào nhẹ nhõm.
Còn cậu cả Diệp, tim tan nát như thủy tinh vỡ, nhìn vẻ mặt vô tình của Trần Tiểu Quả ở cửa phòng ngủ.
“Đáng lắm! Diệp Nhất Mộc, thằng nhóc mày cũng có ngày bị con gái từ chối!”. Ông già Diệp hả hê nói.
“Chú, cô giáo Chu, hai người yên tâm, tuy con theo đuổi Tiểu Quả, nhưng dù gì con cũng là một người có chừng mực, không thể làm ra chuyện gì quá quắt được đâu! Tạm biệt!”. Cậu cả Diệp để lại những lời này rồi đi ra ngoài trước tiên.
Quý ngài Diệp và quý cô Hoa Nhụy chào hỏi xong rồi cũng đi ra ngoài.
“Bà xã, thanh danh cả đời của ngài Diệp anh đây đều bị thằng nhóc khốn kiếp này quét sạch rồi!”. Ra đến hành lang, ngài Diệp nói như vậy.
“Thanh danh của ngài? Tốt xấu gì con cũng giữ lại lần đầu tiên của con cho Trần Tiểu Quả, còn ngài?”. Cậu cả Diệp thấp giọng quở trách cha.
Ngài Diệp tức giận đến mức muốn đá cậu!
Diệp Nhất Mộc lanh lẹ né tránh!
“Sao tôi lại có thể có một thằng con trai bịp bợm vậy chứ?! Bà xã, em nói xem có nên sinh thêm đứa nữa không?!”
“Đều là cha ruột, mẹ ruột của con đấy! Được thôi! Con đi tìm cô con!”. Cậu cả Diệp nói xong là chạy mất.
Trên đời này, cô vẫn là tốt nhất!
…
Diệp Nhất Mộc đón Diệp Kiều ở cổng bệnh viện.
“Cô, thằng cháu này thương cô nhất đó!?”. Cậu cả Diệp mở cửa ghế phụ ra cho Diệp Kiều, tặng cho cô một bông hồng đỏ mua được trên đường, cười híp mắt nói: “Hai đứa con cưng của cô bây giờ chắc đang đi hẹn hò rồi, ai còn nhớ đến cô nữa?!”
“Dượng của con vừa mới gửi một bao lì xì to cho cô đấy!”. Diệp Kiều phản bác.
“Còn bao lì xì to, năm tệ hai à!? Dượng của con nghèo vậy à!”. Cậu cả Diệp đã lên xe, cất giọng nói.
Diệp Kiều: “…”. Đúng là bị thằng nhóc thúi này đoán trúng, nam chính nghèo nhất lịch sử còn nói là chờ lần sau anh sẽ về bồi thường “thịt”!
Cô thích anh bồi thường thịt nhất!
“Con thành tâm với cô chắc? Chịu uất ức mới nhớ tới cô con!”. Diệp Kiều ngửi hoa hồng một cái, nói, tinh tường thấy được vết bầm trên mặt cậu.
“Cháu cô làm sao mà chịu uất ức được?!”. Cậu cười phản bác, vừa khởi động xe.
“Rốt cuộc cô tới bệnh viện làm gì thế? Hơn nửa đêm!”. Cậu cả Diệp quan tâm hỏi.
Diệp Kiều đang định trả lời cậu thì điện thoại di động reo lên.
Nhìn thấy hai chữ “Noãn Noãn” hiện lên màn hình, lòng cô chùng xuống, nhưng vẫn gắng mỉm cười: “Noãn Noãn!”
“Cô, rốt cuộc cha con bị bệnh gì vậy? Cô nói thật cho con biết đi, con có thể chấp nhận được, cũng cam đoan sẽ không nói với mẹ đâu!”. Giọng của Noãn Noãn vang lên, Diệp Kiều nghe vậy thì cảm thấy rất khó chịu.
“Noãn Noãn, ai nói với con là cha con bị bệnh? Cha con vẫn khỏe! Khi nào thời tiết ấm áp hơn một chút, cô sẽ đưa con đến thành phố J thăm cha!”. Diệp Kiều dịu dàng nói.
Thì ra là cậu Kiều Sênh bị bệnh!
Diệp Nhất Mộc hiểu ra, nghĩ thầm, nữ vương Kiều đúng là có số lo lắng cho người khác.
Phải quản lý một tập đoàn lớn, ba nhà Diệp, Lục, Kiều cô cũng phải quan tâm, còn phải làm đủ chuyện công ích xã hội nữa!
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiều khẽ thở dài, nhỏ không thể thấy, nhưng Diệp Nhất Mộc vẫn có thể thấy được.
“Cậu Kiều Sênh, bị bệnh gì ạ?”. Diệp Nhất Mộc quan tâm hỏi.
“Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối!”. Giọng của Diệp Kiều rất nặng nề, nhưng rất nhanh sau, cô lại nhẹ nhàng ngửi bông hồng trong tay một cái: “Nói về chuyện của con đi!”
“Lừa dối con gái nhà ai, bị cha mẹ người ta đánh à!?”. Cô nhìn gò má của thằng cháu cưng, lên giọng hỏi.
Cậu cả Diệp suýt nữa đạp phanh dừng xe ngay lập tức!
“Liệu sự như thần, nữ vương của con ạ!”. Cậu đánh tay lái, nói: “Cô đoán xem là nhà ai?”
“Nhiều lắm, không đoán ra được!”
Cậu cả Diệp: “Cô cũng thấy con lăng nhăng à? Con không sống nữa đâu! Lần này là Trần Tiểu Quả! Cũng là người cuối cùng! Cô có tin không?”
Nghe nói là Trần Tiểu Quả, Diệp Kiều cũng muốn đánh cậu!
Nhưng mà, cô tin lời nói của Tiểu Mộc Đầu.
Thằng cháu của cô có cái nết y như cha cậu trước đây, ham chơi, yêu đương cũng trong trạng thái chơi đùa, thời buổi này, có người trẻ nào mà chưa từng yêu đương mấy người?
“Trần Tiểu Quả còn nhỏ, còn là học sinh, biết chừng mực một chút, đừng vì con mà kéo cô bé xuống nước! Cũng không phải nói học sinh cấp ba là không được yêu, nhìn Lục Tiểu Cổn với Dương Dương xem, hai đứa nó cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành!”. Diệp Kiều nói: “Chuyện này cũng phải xem suy nghĩ của Tiểu Quả, nếu con bé không muốn thì đừng miễn cưỡng người ta!”
“Cô, cô không biết đâu, con nhóc đó từ nhỏ đã thích con rồi! Cũng trách con, phản ứng quá chậm chạp, nhiều năm qua đã trêu chọc không ít nữ sinh trước mặt em ấy…Con bé tức giận!”. Cậu cả Diệp thành khẩn nói.
“Thế cũng đáng đời con lắm!”. Diệp Kiều chê cười cậu.
“Con khó chịu!”. Diệp Nhất Mộc vừa đánh tay lái vừa đau khổ nói, vừa rồi để Trần Tiểu Quả không bị cha mẹ cô trách mắng, cậu đã cật lực nhẫn nhịn không nói cho bọn họ biết, rằng từ nhỏ cô đã thích cậu rồi!
Vốn tưởng rằng cô có thể dũng cảm một chút, kết quả thì ngược lại, thẳng thừng từ chối cậu!
Hai cô cháu cùng nhau về tứ hợp viện: “Cô, ăn cơm tối chưa? Thằng cháu này bộc lộ tài năng cho cô xem nhé?!”
Cậu vừa dứt lời thì đã thấy ngài Cổn đi ra từ nhà chính.
“Ôi, buổi tối ngài Cổn không đi hẹn hò với bạn gái nhỏ à?!”. Cậu cả Diệp sâu xa nói.
“Sao cậu lại ở cùng mẹ tôi?”. Ngài Cổn nghiêm mặt hỏi, cái thằng đê tiện này lại tới giành mẹ với cậu rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-709.html.]
“Làm sao? Tôi không thể gần gũi với cô tôi được à?! Hôm nay là lễ tình nhân, tôi yêu thương cô tôi một tí đấy! Còn cậu, trong mắt chỉ có bạn gái!”. Cậu cả Diệp hùng hồn nói.
Ngải Cổn hung ác trừng mắt nhìn cậu một cái: “Bị chú Đại Ngốc đánh nên tìm mẹ tôi tố khổ à, chí khí đâu?!”
Cậu cả Diệp: “…”. Sao cậu ta biết mình bị chú Đại Ngốc đánh?!
Thấy con trai cưng ghen, trong lòng Diệp Kiều vui vẻ thế nào khỏi phải nói!
“Con trai! Mẹ đói bụng!”. Diệp Kiều làm nũng với con trai.
“Lại không ăn đúng giờ!”. Ngài Cổn nhìn cô giống như đang dạy dỗ con gái vậy!
“Hội chẩn với cậu Kiều Sênh của con, bận rộn nên quên mất!”. Diệp Kiều ôm cánh tay con trai giải thích, vào nhà chính!
Ngài Cổn lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Hôm nay là lễ tình nhân, cậu hẹn hò với Lâm Dương xong là cố ý trở về tứ hợp viện thăm cô một chút.
Diệp Kiều đi vào phòng ngủ, sau đó thấy trên bàn trang điểm đặp một hộp hoa hồng bất tử, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng: Bà xã, lễ tình nhân vui vẻ!
Chữ viết của Lục đại ma vương người bình thường không bắt chước được, cho nên, thật sự là anh tặng!
Cô mỉm cười hiểu ý vì niềm vui bất ngờ này!
…
Diệp Kiêu đang ăn mì, bên cạnh bàn là hai anh chàng đẹp trai đang ngồi, cô cảm thấy rất ấm áp trong lòng.
Cậu cả Diệp bi thương gục xuống bàn, ngài Cổn thì đang đeo bao tay dùng một lần bóc tôm cho cô.
“Cậu Kiều Sênh vẫn muốn gạt Noãn Noãn với dì Giang sao?”
“Đúng vậy…dì Giang của con mà biết thì sao? Noãn Noãn đáng thương, lúc nó hỏi cô, cô thật sự không biết nên nói như thế nào”. Nhắc tới Kiều Sênh, trong lòng Diệp Kiều không thoải mái, nhưng dù sao cô cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, có thể kiềm chế sự bi thương này.
Nhiều năm qua, Kiều Sênh và Giang Ca vẫn sống cách nhau một con sông, Giang Ca cũng không còn nhớ quá khứ đã từng yêu nhau với Kiều Sênh nữa.
“Chúng ta vẫn nên tôn trọng suy nghĩ của cậu Kiều Sênh, cậu ấy là người sĩ diện, không muốn bị thương hại, nhất là dì Giang”. Ngài Cổn nghiêm túc nói.
Nghe lời con nói, Diệp Kiều cay sống mũi, ăn không ngon.
Kiều Sênh chỉ còn sống được chưa đầy ba tháng nữa, cô đau lòng, cũng cảm thấy tiếc hận vì câu chuyện tình yêu bi kịch của anh và Giang Ca. Diệp Kiều cô cho dù có trái tim mạnh mẽ đến đâu thì chung quy vẫn là một người cảm tính!
“Đương nhiên mẹ sẽ không nói với dì ấy, giữa bọn họ là một vấn đề không có lời giải! Cậu con định ra nước ngoài sống hết quãng đời ngắn ngủi còn lại, lén đi…”. Lúc nói chuyện, giọng của cô đã hơi nghẹn ngào.
Kiều Sênh định đi Pháp tĩnh dưỡng, cô biết, đó là nơi tình yêu bắt đầu của anh và Giang Ca, chứng tỏ trong lòng vẫn chưa thể buông bỏ được mối tình đó, nhưng bởi vì ở giữa lại bị ngăn cách bởi sinh mệnh của Giang Ngư – chị gái Giang Ca, mấy năm nay anh cũng không theo đuổi Giang Ca.
Thân quen hơn người xa lạ một chút, thỉnh thoảng xuất hiện cùng nhau cũng là vì con gái Noãn Noãn.
Lục Tiểu Cổn tháo bao tay dùng một lần ra, bàn tay to xoa đầu Diệp Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve, cưng chiều mẹ cậu như cưng chiều con cái.
“Tách!”
Cậu cả Diệp nghịch ngợm chụp lại hình ảnh hai mẹ con họ tương tác với nhau, lập tức gửi vào nhóm chat: “Con phải tag Lục đại ma vương với Lâm Dương vào, để hai người họ nổi m.á.u ghen!
Cậu đê tiện nói.
Thật ra, cậu chỉ muốn chọc Diệp Kiều vui thôi.
“Diệp Nhất Mộc! Đồ tiện nhân!”. Ngải Cổn đứng lên, tức giận mắng, giơ tay lên định đánh người!
Để Lục đại ma vương nhìn thấy hình ảnh cậu cưng chiều Diệp Kiều như thế, sau này cậu nhất định sẽ bị làm khó dễ!
Cậu cả Diệp đứng lên, chuẩn bị nhanh chân chạy bất cứ lúc nào, cũng đê tiện nhăn mặt với cậu!
Diệp Kiều cong môi cười, mở wechat ra, chỉ thấy nhóm chat đã nổ tung.
Mọi người đều tag ông tổ ghen tuông là Lục đại ma vương vào, mà không thể không nói, tấm hình Diệp Nhất Mộc chụp được vừa rồi trông vô cùng ấm áp.
Dưới ánh đèn, hai mẹ con cách một cái bàn ăn, con trai đẹp trai ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đầu người mẹ vẫn xinh đẹp như xưa, Lục Tiểu Cổn của cô, trông thì lạnh lùng xa các, nhưng là người con trai ấm áp của cô đó.
Nữ vương Kiều: Tấm hình này chụp đẹp lắm!
Cô lên tiếng trong nhóm.
Lâm Dương: Đúng vậy đúng vậy, rất ấm áp, anh Lục thật sự rất ấm áp.!
Lâm Dương sẽ không ghen với mẹ chồng tương lai, cô thật lòng thật dạ khen, cũng sẽ không khiến Diệp Nhất Mộc toại nguyện!
Cách lớp màn hình di động, Lục đại ma vương rốt cuộc vẫn thấy chua, nhưng mà đứa con trai lạnh lùng kiêu ngạo kia của anh thường không cưng chiều Diệp Kiều vậy đây, trừ khi đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Nghĩ vậy, anh lập tức gọi điện thoại cho bà Lục.
“Ông tổ ghen tuông này! Gọi điện thoại tới rồi!”. Diệp Kiều ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong trong lòng rất ngọt ngào, người đàn ông của cô quan tâm đến cô lắm!
Diệp Nhất Mộc đi theo Diệp Kiều, muốn nghe thử xem cô của mình cầu xin tha thứ thế nào, lại bị Diệp Kiều ghét bỏ đẩy ra!
Điều khiến Diệp Kiều bất ngờ là ông tổ ghen tuông không ghen, mà hết sức ân cần hỏi cô có chuyện gì xảy ra, vì sao Lục Tiểu Cổn lại đột nhiên cưng chiều cô, cô còn muốn cố ý “nhổ lông bên mép con hổ” một tí mà nói là hai mẹ con ăn lễ tình nhân, nhưng anh không tin.
Cô cũng không đùa anh nữa mà nói thật.
“Diệp Nhất Mộc, cậu còn chưa cút à?!”. Ngài Cổn ghét bỏ nói.
“Đêm nay anh ở đây!”. Cha không thương mẹ không yêu, Trần Tiểu Quả lại không cần cậu, cậu cả Diệp rất bất bình, nằm liệt trên ghế salon.
Cũng không phải là bất bình, mà là cảm giác chua chát, bị tổn thương bởi thái độ của Trần Tiểu Quả!
Lục Tiểu Cổn không để ý đến cậu, lặng lẽ đi vào phòng ngủ chính, thừa dịp Diệp Kiều không có ở đó, cậu gỡ ảnh cưới trên đầu giường xuống, từ lỗ hổng đằng sau lấy ra cái hộp gỗ “kho báu” của Lục đại ma vương, bỏ khối vẫn thạch vào, rồi treo ảnh cưới lên lại.
Cái thứ này vẫn nên giấu ở nhà, cậu mang theo cũng không tiện.
Lại đến mùa tựu trường, lớp 12 tựu trường sớm hơn lớp 10 và 11 vài ngày, ngày 12 tháng giêng đã đi học.
Lâm Dương vừa mới vào tòa nhà ký túc xá đã thấy không ít nữ sinh biết cô đều dùng ánh mắt hoặc là đồng cảm hoặc là thương hại để nhìn cô, cô hơi khó hiểu.
Đến ký túc xá rồi cô mới hiểu, chuyện cô bị người nhà họ Khương đuổi ra ngoài đã bị truyền ra ngoài từ sớm rồi!
“Lâm Dương thật đáng thương, lúc con bé là mồ côi, vẫn ăn nhờ ở đậu. Bây giờ còn bị người nhà họ Khương đuổi ra ngoài, sau này biết làm thế nào?”
“Có lẽ sau này cậu ấy cũng không có tâm trạng học hành nữa!”
“Trước đây đàn anh Lục rất quan tâm cậu ấy, bây giờ dường như bọn họ không liên lạc với nhau nữa, cả học kỳ một cũng không thấy đàn anh Lục đến tìm cậu ấy luôn!”
Ở chỗ giặt quần áo công cộng của ký túc xá, các nữ sinh bàn tán.
Bọn họ thấy Lâm Dương đi tới thì lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng của dì quản lý vang lên: “Lâm Dương phòng 303! Xuống lầu, có người tìm em!”
“Lâm Dương!”.
Dì quản lý lại lên tiếng hô.
“Lâm Dương, đàn anh Lục tìm cậu dưới lầu kỳ túc xá kìa!”. Lúc này, bạn cùng phòng của Lâm Dương đã chạy tới, lớn tiếng nói.
Các nữ sinh vừa bàn tán về Lâm Dương hơi sững sờ.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến?!
Lâm Dương cầm khăn lau tay, sau đó đi ra khỏi phòng giặt đồ, xuống lầu.
Vừa rồi bạn cùng phòng gọi cô một tiếng, gần như nữ sinh của cả tòa ký túc xá đều chạy ra hành lang, nháo nhào nhìn xuống cửa ký túc xá, xem nam thần đã một học kỳ chưa thấy của bọn họ: đàn anh Lục!
Lâm Dương xuống tới tầng một, nhìn phía sau, nhìn thấy ba tầng ký túc xá tầng nào cũng đứng đầy nữ sinh, làm như thể minh tinh mở buổi biểu diễn vậy, còn có người si mê mà không ngừng hô “đàn anh Lục”!
“Đàn anh Lục vẫn đẹp trai như vậy!”
“Càng ngầu hơn trước đây!”
“A a a a, muốn nói với anh ấy một câu quá!”.
Nghe thấy âm thanh si mê của các cô gái, Lâm Dương thật sự không biết nên ghen hay là nên tự hào nữa!
Cô bảo cậu đừng đến trường tìm cô, cậu vẫn tới!
Cô không muốn nổi tiếng, hơn nữa, để những người bạn tốt mê trai của cô biết bọn họ đã yêu nhau từ sớm rồi, cô sẽ trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người mất!
Ngày hôm nay thời tiết cực đẹp, mặt trời ấm áp, đàn anh Lục đã tốt nghiệp và vào đại học Thanh Hoa, cậu mặc một cái áo khoác bằng lông cừu, bên trong mặc áo sơ mi trắng và áo gile, không thắt cà vạt.
Thân hình cậu cao lớn, khuôn mặt tuấn tú không chút cảm xúc, đứng đó trông còn ấm áp hơn nắng ấm.
Cậu chính là ánh trăng sáng trong lòng vô số nữ sinh…
“Sao lại tới rồi?”. Cô đi tới bên cạnh cậu, nói rất nhỏ.
“Đã nói đưa em tới, sao lại tự đi?”. Cậu thân mật vuốt đầu cô, giọng điệu có chút trách cứ.
Chỉ nghe thấy tiếng hít ngược của các nữ sinh.
Vì sao đàn anh Lục lại đối xử thân mật với Lâm Dương như vậy?!
DTV
Trước đây họ chỉ cùng nhau ăn cơm, vẫn chưa thấy bọn họ tương tác thân mật với nhau bao giờ!
Lâm Dương trừng cậu, lại nhìn về phía các nữ sinh đang tụ tập trên ký túc xá: “Anh nói xem?”
“Làm sao, bạn trai là anh khiến em mất thể diện à?”. Đàn anh Lục nghiêm túc nói, động tác càng thân mật hơn, đó là nhéo má cô.
Ăn tết khoảng mười ngày, cô đã được câu nuôi béo thêm ít thịt.
“Tăng thể diện cho em rồi đó, tăng nhiều thể diện cho em luôn rồi đó!”. Lâm Dương lớn tiếng nói, biết ngay là cậu có ý định này.
“Dương Dương!”. Đúng lúc này, mấy nữ sinh tương đối thân với cô đi ngang qua qua: “Đàn anh Lục, anh về trường cũ đánh bóng sao?”
“Tôi tới thăm bạn gái của tôi!”. Đàn anh Lục trầm giọng nói.
“Bạn gái anh…!”. Các nữ sinh đã sớm nghe nói đàn anh Lục có bạn gái, nhưng vẫn không biết là ai.
“Tôi chính là bạn gái của anh ấy!”. Lâm Dương và đàn anh Lục đứng cùng nhau, thân mật ôm lấy cánh tay cậu, hào phóng nói với mấy nữ sinh.