Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 707
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:36:04
Lượt xem: 3
Quyển sổ nhỏ của Trần Tiểu Quả đã ghi nhớ lại những chuyện “thiếu đạo đức” mà cậu đã làm, hầu hết số chuyện trong đó ngay cả bản thân cậu cũng không có chút ấn tượng nào, cô lại ghi nhớ những chuyện này của cậu như tội trạng!
Cậu cả Diệp hét lên một cách bất bình với Trần Tiểu Quả!
Bất bình?
Lúc cô mở mắt trừng trừng nhìn cậu viết thư tình cho cô gái cô ghét nhất cô có bất bình không?
Cô còn từng tận mắt nhìn thấy cậu muốn xảy ra quan hệ với mỹ nữ nữa kìa!
Nếu không có sự cản trở của cô, cậu đã thành “chìa khóa vạn năng” rồi kìa!
“Diệp Nhất Mộc, anh không cần cảm thấy bất bình đâu, đừng bảo tôi làm bạn gái của anh nữa không phải là được rồi sao?! Tôi cũng không cần ghi nhớ những chuyện xưa xửa xừa xưa của anh nữa! Hai bên thanh toán xong, thật tốt!”
Cô không tin cậu thật sự xuất hiện phản ứng hóa học của tình yêu đối với cô đâu, chỉ là ý nghĩ nông nổi nhất thời muốn tán tỉnh cô mà thôi, không chừng chưa đến vài ngày đã từ bỏ rồi, hoặc lại gặp phải người đẹp khác rồi lại bị câu đi!
“Không có không có không có, Quả Tử, anh không cảm thấy bất bình! Chẳng qua, tuy rằng trước đây anh của em dụ dỗ không ít cô gái, nhưng không động lòng với bất cứ một ai cả! Hôn cũng chưa từng hôn! Nụ hôn đâu của anh đã dành cho em rồi, sau này đêm đầu tiên cũng vẫn là của em!”. Cậu cả Diệp vội vàng nói, lúc nói câu sau cùng thì có vẻ tự hào không gì sánh được.
“A!”. Trần Tiểu Quả ở đối diện đá mạnh lên chân cậu dưới gầm bàn một cái!
Trong phòng ăn còn có người ngoài nữa, cậu còn nói lớn tiếng như vậy!
Có biết xấu hổ không?!
Trần Tiểu Quả đỏ mặt, bưng đĩa không chén không đi vào phòng bếp.
Cậu cả Diệp vội vàng theo sát đằng sau như con ruồi!
“Quả Tử, anh vô cùng cảm kích em khi đó đã phá hoại đủ kiểu, thật đấy!”. Trước đây nếu cậu thật sự xảy ra quan hệ với người kỉa người kia, người này người nọ, thì đời này khỏi phải nghĩ đến chuyện theo đuổi Trần Tiểu Quả luôn!
Trần Tiểu Quả tiếp tục cho cậu một ánh mắt tự hiểu.
Cậu cả Diệp vô cùng tinh tường mà giành lấy chén dĩa trong tay cô, ân cần rửa giúp cô!
Cậu cả Diệp “áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há mồm”, nào đã từng làm việc nhà gì đâu, bây giờ để lấy lòng Trần Tiểu Quả mà rửa chén, rửa cứ phải gọi là nhanh chóng!
“Quả Tử, sau này em gả cho anh, việc nhà gì gì đó, anh bao hết!”. Cậu vừa biểu hiện vừa cười nói nhìn Trần Tiểu Quả đang ăn dưa leo.
“Mẹ tôi đã nói từ sớm rồi, tương lai không cho tôi gả cho lính!”. Nói làm như anh ta có thể có thời gian ở nhà để mà làm việc nhà vậy đó!
DTV
Nhắc đến cô giáo Chu, cậu cả Diệp lại luống cuống trong lòng!
“Thế thì anh biểu hiện kém một chút trong quân đội, trở về thừa kế sản nghiệp của mẹ anh, làm một tổng tài bá đạo, suốt ngày cưng chiều em!”. Câu này của cậu đương nhiên là đùa giỡn!
Nếu sau này ở trong quân đội cậu biểu hiện không bằng Lục Tiểu, Diệp Đại Thành sẽ làm thịt cậu!
“Tôi thích làm lính!”. Sau khi nuốt một quả dưa chuột, Trần Tiểu Quả nói chắc như đính đóng cột.
Cậu cả Diệp: “…”. Thế em nói cô giáo Chu làm gì?! Cố ý đàn áp anh à?!
Trần Tiểu Quả nhất định đã khó khăn rồi, có thể khiến cho mẹ vợ tương lai là cô giáo Chu chấp nhận cậu thì càng không nghi ngờ gì nữa, nhất định là đã khó lại càng khó hơn!
Thư tình năm đó bị cô giáo Chu dọn dẹp phải nói là chất thành đống…
Cậu cả Diệp nặng nề thở dài trong lòng, hối hận quá!
…
Nhà hàng của nhà Mạc Tiểu Vũ đã đóng cửa, không kinh doanh, Tiểu Bạch Thái nhận được tin nhắn xin lỗi từ cha của Mạc Tiểu Vũ, bày tỏ sẽ giáo dục Mạc Tiểu Vũ lại đàng hoàng. Quán karaoke kia cũng bị cảnh sát kiểm tra và niêm phong, một cục u ác tính ẩn mình đã bị cắt bỏ, trả lại một vùng đất thanh tịnh cho khu thắng cảnh thiên nhiên yên bình và tươi đẹp này.
Trần Tiểu Quả có thể trốn cậu cả Diệp được lúc nào thì trốn, hoặc là ở cạnh Lục Tiểu Vũ, Lâm Dương.
Ban đêm, trên ban công của khách sạn ven hồ có vài chiếc ô, Lục Tiểu Vũ đang nằm đắp mặt nạ trên một chiếc ghế màu trắng sữa, Trần Tiểu Quả đang chơi Summer Pop, cậu cả Diêp cũng nằm trên một cái ghế ở bên cạnh, đắp mặt nạ bòn rút được từ Lục Tiểu Vũ.
“Sau này anh đây phải bảo dưỡng khuôn mặt này thật tốt mới được, không thể khiến Tiểu Quả Tử nhà ta chê được!”
“Đàn ông đàn ang còn đắp mặt nạ dưỡng da, chê! Anh cẩn thận một chút, đừng làm nhiễm trùng vết thương đấy!”. Trần Tiểu Quả liếc cậu một cái.
Cậu cả Diệp cảm động đến mức lập tức ngồi dậy: “Quả Tử, anh còn dán miệng vết thương đây! Anh làm thế này là vì em!”
“Ồ…ngày hôm trước anh đắp hai cái mặt nạ, cũng là vì tôi?”. Trần Tiểu Quả vả vào mặt cậu bôm bốp.
Tên khốn này, từ nhỏ đến lớn da luôn trắng hơn con gái, lúc còn bé điều kiện tốt, sau khi lớn lên được bảo dưỡng tốt, sau khi chỉ mất tích mấy tháng mới biến thành đen.
Cậu cả Diệp không còn lời nào để phản bác, để lấy lòng Trần Tiểu Quả, cậu lập tức tháo mặt nạ xuống.
Tuy nói tối hôm qua đã xảy ra rắc rối, nhưng Tiểu Bạch Thái vẫn không thể nào cam tâm tình nguyện chấp nhận được chuyện Lục Tiểu Vũ ra nước ngoài, nên lại đi câu cá một mình.
Lâm Dương và ngài Cổn vừa đi dạo quanh hồ về, cô vỗ mặt, cảm thán: “Đẹp thì đẹp, nhưng tia cực tím mạnh quá, sợ rám đen!”
Lục Tiểu Vũ lột mặt nạ ra, không ngừng vỗ lên mặt, vừa massage: “Mau đi rửa mặt, đắp mặt nạ dưỡng da, mặt nạ của tôi đó cô cứ dùng thoải mái! Bổ sung nước trước đã, tối lại dùng “bạn trai cũ”!”
Cô hết sức phóng khoáng mà chia mặt nạ dưỡng da cao cấp của mình cho Lâm Dương và nói.
“Bạn trai cũ cái gì?!”. Ngài Cổn vừa bưng nước ép hoa quả qua đây, đưa cho Lâm Dương, để cô bổ sung vitamin C.
“Mặt nạ dưỡng da “bạn trai cũ”! Mặt nạ dưỡng da khiến cho bạn trai cũ hối hận vì đã chia tay!”. Lâm Dương giải thích.
Ngài Cổn: “…”. Cậu ném lại chiếc mặt trong nháy mắt, cô cũng không có bạn trai cũ, đồng thời mãi mãi không có, không cho đắp!
Lúc Trần Tiểu Quả đi rót nước uống thì phát hiện lại có khách đến thăm khách sạn, hơn nữa còn là ba mỹ nữ, lúc này, cậu cả Diệp đi theo cô cũng vừa vặn đến đây.
“Hi~”. Nhìn thấy mỹ nữ, cậu cả Diệp – kẻ có chức năng chào hỏi tự động – nở một nụ cười tiêu chuẩn, chào hỏi với bọn họ.
“Hi! Anh đẹp trai!”. Các mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, trông không giống như tới du lịch, cùng nhau bắt chuyện với cậu.
Trần Tiểu Quả thấy thế thì lạnh lùng nhếch môi, đi vào phòng bếp.
Cô biết là cậu sẽ mãi mãi không sửa được cái nết phong lưu của mình mà!
Lát nữa cậu sẽ chủ động giúp ba mỹ nữ xách vali lên lầu, sau đó add wechat với bọn họ cho xem…
Củ cải lớn phong lưu!
“Mẹ kiếp! Cái tên Diệp Nhất Mộc này ngay cả tro cốt cũng không muốn để lại à!?”. Thấy cậu cả Diệp lại đến gần gái đẹp, Lục Tiểu Vũ thở dài nói.
Ngải Cổn là một người đàn ông tốt đích thực, đang nghiêm túc giúp bạn gái đắp mặt nạ dưỡng ẩm, khiến cho mặt nạ không xót lại một cái bọt khí nào, đôi tay này ngoại trừ chơi d.a.o chơi s.ú.n.g ra thì khi làm việc gì tỉ mỉ cũng đều khéo léo và tao nhã.
“Để cậu ta làm đi”. Cậu thản nhiên nói.
Lúc này, Trần Tiểu Quả đi từ phòng bếp ra, ba mỹ nữ cũng đã làm xong thủ tục nhận phòng, chuẩn bị lên lầu: “Phòng ở tầng ba, chúng ta nhiều hành lí như vậy…”
Nếu cậu giúp bọn họ đem hành lí lên lầu thì nhất định sẽ chết!
“Anh đẹp trai, nhờ anh giúp một chuyến được không?”. Một mỹ nữ trong đó nhìn cậu cả Diệp và nói.
“Ngại quá, bạn gái tôi sẽ ghen!”. Cậu cả Diệp cười nói, đi về phía Trần Tiểu Quả.
Ba mỹ nữ há hốc mồm, cô gái xinh đẹp đó là bạn gái của anh đẹp trai này à?
Trần Tiểu Quả thấy người nào đó đi về phía mình thì hừ lạnh trong lòng, cô tiếp tân vội vàng hòa giải, nói là sẽ có quản gia xách hành lí hộ!
Cậu cả Diệp ôm Trần Tiểu Quả về ban công, ham muốn sống sót rất mạnh mà giải thích: “Quả Tử, sau này anh tuyệt đối sẽ không bắt chuyện với người khác phái nào nữa ngoại trừ em thôi! Vừa rồi thật sự không muốn giúp bọn họ, chẳng qua là vì lịch sự, thân thiện với bọn họ một tí, đây dù sao cũng là khách sạn của mẹ anh!”
Trần Tiểu Quả ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu, châm chọc nói: “Thân thiện? Chỉ anh biết lịch sự à? Chúng tôi chưa từng lịch sự à! Còn nói là vì khách sạn, anh không nói, ai biết khách sạn này là của nhà anh?! Nhìn thấy gái đẹp thì muốn tiếp cận thôi mà, cần gì phải ăn nói đàng hoàng thế?!”
“Tôi cũng thắc mắc, vì sao lần nào cũng chỉ có anh là tiếp cận gái đẹp? Vì sao anh Tiểu Cổn, anh Tiểu Thái chưa bao giờ như thế? Bọn họ không có lòng thương người như anh à? Hai là không trượng nghĩa như anh?”
Cô vừa nói xong, ngay cả Lâm Dương đang đắp mặt nạ cũng phải phì cười!
Tối hôm qua lúc nghe Trần Tiểu Quả liệt kê một số tội trạng trước đây của cậu cả Diệp, cô nín không nói gì, năm đó ở đại viện cậu cả Diệp còn ngăn cô lại muốn giở trò với cô, bị ngài Cổn hung ác đập cho một trái bóng rổ!
Cậu cả Diệp: “…”. Anh đây đúng là có lòng thương người hơn bọn họ, trượng nghĩa hơn bọn họ đấy!
Nhưng mà cậu nào có dám nói!
“Anh sai rồi, anh sai rồi, sau này, trong mắt anh chỉ có em thôi!”. Cậu vội vàng đảm bảo.
Trần Tiểu Quả: “Haha…miệng của Diệp Nhất Mộc, quỷ gạt người! Tôi tin cái sự tà ma của anh chắc!”
Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh tiếp tục chơi Summer Pop, không để ý đến cậu nữa!
“Anh Diệp, nếu anh muốn Tiểu Quả Tử làm bạn gái của anh thì sau này anh phải từ bỏ cả cánh rừng mới được!”. Lâm Dương cất giọng nói.
“Đừng nói là cả cánh rừng, cho dù bảo tôi tìm chết, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”. Cậu cả Diệp không chút nghĩ ngợi mà nói một cách đàng hoàng.
Trần Tiểu Quả cho rằng cậu khoác lác!
“Thế thì sau này anh phải biểu hiện tốt một chút, nếu không…bọn em sẽ khinh bỉ anh tập thể đấy!”. Lâm Dương lại nói.
“Không cho nói chuyện nữa, mặt nạ nhăn hết cả rồi! Quan tâm cậu ta làm gì, để cậu ta mau vào chỗ c.h.ế.t là tốt nhất!”. Ngài Cổn trầm giọng nói, ngón tay lại nhẹ nhàng niết mặt nạ trên mặt Lâm Dương.
Cậu cả Diệp: “Ha! Anh đây sẽ không đi tìm đường c.h.ế.t đâu! Sau này, tôi phải yêu thương Trần Tiểu Quả đến mức khiến Lâm Dương và Lục Tiểu Vũ phải ghen tị!”.
Ý là phải hạ thấp ngài Cổn và Tiểu Bạch Thái đấy!
Ngài Cổn: “Haha…”
Tiểu Bạch Thái đúng lúc vừa câu cá về: “Haha…”
“Tiểu Bạch Thái cậu có tư cách gì mà cười? Cậu ấy, không phải là không để ý đến chị Vũ của tôi à? Chém gió bạn trai tốt tiêu chuẩn đồ!”. Cậu cả Diệp nắm bắt cơ hội đ.â.m chọt ngay.
“Tôi không để ý đến cô ấy lúc nào?!”
“Bản thân thì chạy đi câu cá, lơ là chị Vũ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-707.html.]
“Tôi đi câu cá về làm cá chiên tỏi cho cô ấy ăn! Đưa cô ấy đi sợ cô ấy bị cháy da!”. Tiểu Bạch Thái vừa dứt lời thì liếc mắt nhìn về phía Lục Tiểu Vũ: “Anh vào phòng bếp chiên cá đây!”
“Bỏ ít ớt chút!”. Lục Tiểu Vũ cất giọng nói.
“Được rồi!”. Tiểu Bạch Thái nói.
Đêm nay, sau khi sáu người họ cơm nước no nê, lại đến bên hồ đốt lửa trại, mọi người ồn ào náo nhiệt, chơi cho đã đời. Trên đường có không ít mỹ nữ, cậu cả Diệp kiên định không nhìn bọn họ một cách chưa từng có!
Cậu nắm tay Trần Tiểu Quả, nhìn cô xinh đẹp như tiểu tiên nữ, hoài niệm lại hương vị ngọt ngào lúc hôn cô, cậu như bị trúng độc, làm gì còn lòng dạ mà dụ dỗ người phụ nữ khác nữa?!
…
…
Sáu người họ về lại thành phố J vào đêm mồng chín tết, xe bảo mẫu lần lượt đưa bọn họ về nhà.
“Diệp Nhất Mộc, anh mau về đi, nếu mẹ tôi mà biết anh nhắm vào tôi…”. Đến nhà Trần Tiểu Quả, cô đang khuyên cậu thì cậu cả Diệp đã giành lấy hành lí của cô đi vào hành lang.
“Biết rồi thì sao?! Nếu chút chuyện đó anh cũng không gánh vác nổi thì có còn là đàn ông không?”. Cậu khí phách nói một cách đàn ông, nhưng chân đã hơi run lên rồi.
Rốt cuộc vẫn xách hành lí lên lầu!
Trần Tiểu Quả đi theo sau cậu, trong lòng hơi thấp thỏm, tuy cô vẫn còn làm khó cậu, nhưng cô cũng mâu thuẫn lắm, cô sợ mẹ biết chuyện này!
“Cô giáo Chu! Con giúp cô đưa Tiểu Quả Tử về nhà một cách an toàn rồi! Cô mau kiểm tra xem Tiểu Quả Tử có thiếu một cọng tóc nào không!”. Cậu cả Diệp vừa mới vừa cửa đã nói với cô giáo Chu có vẻ mặt không thiện cảm cho lắm.
Sau khi vào nhà, Trần Tiểu Quả cực kỳ lo lắng, rất sợ Diệp Nhất Mộc thật sự nói với cô giáo Chu!
“Diệp Nhất Mộc à, mấy ngày nay Tiểu Quả nhà cô đã làm phiền con rồi, không còn sớm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi!”. Cô giáo Chu vô cùng khách sáo nói với cậu, hơn nữa, dứt khoát đuổi người!
Trông cậu thật sự đáng ghét như vậy sao?!
Sao cô giáo Chu vừa thấy cậu là đuổi nhỉ?!
“Anh Mộc Đầu, không còn sớm nữa, anh mau về nghỉ ngơi đi!”. Trần Tiểu Quả sợ cô giáo Chu nhìn ra được gì đó, đành giành lấy vali hành lí trong tay cậu, kéo về phòng mình.
“Cô giáo Chu…cái đó…”. Cậu cả Diệp cao 1m9, cúi đầu nhìn cô giáo Chu, muốn nói lại thôi.
Trần Tiểu Quả chợt thoáng trừng mắt nhìn cậu!
“Diệp Nhất Mộc, con có chuyện gì muốn nói sao?”
“À, không có, không có gì! Cô nghỉ ngơi sớm một chút! Con không quấy rầy nữa! Tiểu Quả Tử, anh về đây! Sáng mai tìm em chơi nhé!”. Rốt cuộc cậu cả Diệp vẫn không dám nói sự thật với cô giáo Chu, sau khi lễ phép nói xong thì lập tức đi ngay.
Trần Tiểu Quả cũng thở phào một hơi!
Để cô giáo Chu biết Diệp Nhất Mộc muốn ở bên cô, lại biết cô thích tên khốn kia hơn mười năm, cô giáo Chu có đập c.h.ế.t cô không?!
Từ nhỏ cô đã biết là lúc còn trẻ cô giáo Chu đã bị tổn thương tình cảm, từng bị thằng đàn ông cặn bã lừa dối, cho nên, cô giáo Chu không dễ dàng tha thứ cho mấy thằng cặn bã được!
“Trần Tiểu Quả, sao đêm nay Diệp Nhất Mộc cứ là lạ? Cậu ta ấp a ấp úng muốn nói cái gì vậy? Có phải thằng nhóc đó bắt nạt con lúc ở tỉnh Y không?!”. Sau khi vào phòng ngủ của con gái, cô giáo Chu nghi ngờ hỏi.
“A…”. Trần Tiểu Quả hơi bối rối, lúc ngẩng đầu lên thì đụng phải giá sách ở trên tường, đau đến mức ôm đầu.
“Mẹ! Anh ta dám bắt nạt con sao?!”
“Tốt nhất là nó không dám đi! Còn con nữa, sau này cách nó xa ra một chút! Không được đi riêng với cậu ta!”. Cô giáo Chu nghiêm nghị nói, con gái nhà mình trổ mã thành tiểu mỹ nhân rồi, không chừng thằng nhóc Diệp Nhất Mộc thấy người nào là yêu người đó kia sẽ chú ý đến con bé mất!
Trần Tiểu Quả: “…”. Cô giáo Chu còn ác hơn cô!
Cô đáp một tiếng, sau đó lập tức ra ban công thăm cục cưng sen đá Conophytum của mình!
…
Diệp Nhất Mộc hiếm khi về nhà mình, vừa vào cửa đã thấy cha mình đang xem tivi với quý cô Hoa Nhụy trong phòng khách.
Tết năm nay thủ trưởng Diệp cũng không về!
“Thủ trưởng Diệp, ngài về rồi à!”. Cậu cả Diệp thay dép, ném balo lên ghế salon một cái, định ngồi xuống.
“Đứng ngay ngắn đó cho ông đây!”. Diệp Đại Thành quát lên.
Cậu cả Diệp không thể làm gì khác hơn là đứng đó.
“Đứng cũng không ra đứng!”. Thủ trưởng Diệp ghét bỏ nói.
“Ăn chưa?”. Quý cô Hoa Nhụy quan tâm hỏi.
“Chưa nữa! Mẹ! Con muốn ăn trứng Omurice!”. Cậu cả Diệp làm nũng với quý cô Hoa Nhụy.
Hoa Nhụy đứng lên đi làm.
“Chiều nó riết quen! Còn gọi cả vợ anh hầu hạ nó! Thích thì đi mà làm!”. Diệp Đại Thành bắt lấy cánh tay Hoa Nhụy, trầm giọng nói, còn trừng mắt nhìn thằng con trai không chịu thua kém của mình!
Nghĩ Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đều có đối tượng, còn cậu, dụ dỗ con gái sớm nhất nhưng kết quả vẫn còn cô đơn!
“Diệp Nhất Mộc! Sau này nếu con mà không làm được trò trống gì trong quân đội, thì phải trở về quản lý công ty nghe chưa!!”. Thủ trưởng Diệp lại nói.
“Anh Thành, nghe anh nói kìa, làm như thể quay về quản lý công ty, làm tổng giám đốc với giá trị con người lên đến hàng tỉ là xấu mặt lắm vậy!”. Hoa Nhụy buồn cười nói: “Như nó thì có thể quản lý công ty kiểu gì đây? Quay về cũng phải làm từ cấp cơ sở làm lên!”
Cậu cả Diệp vừa lột nhãn vừa trưng vẻ mặt bi thương: “Cha ruột! Mẹ ruột! Nói con cái gì cũng tệ! Nói thật cho hai người biết, con có vợ rồi, nhưng mà chưa lớn, phải đợi hai năm nữa!”
Cậu vừa nói xong, thủ trưởng Diệp đã cởi dép ra đánh cậu!
“Diệp Nhất Mộc! Con mẹ nó mày muốn c.h.ế.t đúng không?! Con gái vị thành niên người ta mà mày cũng dám gieo tai họa à?!”
(*)Người trên mà không tử tế thì người dưới ắt sẽ làm loạn, càn quấy.
Thấy cha cởi dép định đánh mình, cậu cả Diệp đã rụt người lên ghế salon, hai tay ôm ngực, phản bác một cách đàng hoàng: “Mẹ kiếp không phải cha muốn con tìm đối tượng sao?!”
“Ông đây bảo mày tìm đối tượng nghiêm túc, chứ không bảo mày đi trêu đùa trẻ vị thành niên!”. Diệp Đại Thành lạnh lùng nói.
“Thủ trưởng Diệp, cha oan uổng con quá! Con trai của cha không phải giống tính cha, phong lưu một chút sao? Có thể làm ra cái chuyện không có tính người là trêu đùa con gái vị thành niên à? Lẽ nào, năm đó cha từng làm như thế sao?”
Cậu cả Diệp ngồi thẳng người, nhìn cha mẹ ruột ân ân ái ái ngồi trên ghế salon chính, đầu tiên là biện bạch cho mình, sau đó nói ngược lại cha mình!
“Cái thằng nhãi này!”. Diệp Đại Thành tức giận đến mức đứng lên: “Bớt khiêu khích chia rẽ tình yêu vững như thành đồng của cha mẹ mày đi!”
“Chột dạ chột dạ! Mẹ, thượng bất chính, hạ tắc loạn, mẹ còn không mau cho cha quỳ bàn giặt đi!”. Cậu cả Diệp không sợ c.h.ế.t mà nói.
Cha cậu lại cởi dém ném sang, cậu phản ứng cũng nhanh, đơn giản tránh được, đi về phía phòng mình!
Dép của Diệp đại ca bay đến huyền quan!
“Thằng nhãi con! Thích ăn đòn! Mày cút đây về cho ông! Còn chưa nói là con gái xui xẻo nhà ai đâu!”. Diệp Đại Thành nghiến răng nghiến lợi, muốn đuổi theo cậu, nhưng chỉ còn lại một chiếc dép!
“Cho nên, thủ trưởng Diệp của chúng ta năm đó rốt cuộc có trêu đùa con gái vị thành niên hay không…”. Hoa Nhụy chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay kê dưới cằm, sâu xa nói.
Diệp đại ca cắn răng!
Anh lập tức quỳ một chân xuống đất: “Bà xã, nhìn em kìa, em lại không tin anh! Diệp Đại Thành anh là loại người không biết nặng nhẹ hay sao?!”
“Ai biết?!”. Hoa Nhụy cười lạnh: “Tránh ra tránh ra, phim đang đến đoạn gay cấn đây này!”
Phản ứng của cô ấy lạnh lùng vậy sao?
Không để bụng đến anh có đúng không?
Diệp Đại Thành anh thất sủng rồi sao? Nếu không thì…sao cô ấy lại không bào vấn đề tận gốc?
Anh không hay bằng phim sao?
“Năm đó, hình như là lúc 16, 17 tuổi, anh vô cùng thích đến bể bơi chơi vào mùa hè, những cô gái mặc đồ bơi rất thích nhờ anh dạy bơi cho bọn họ!”. Thủ trưởng Diệp hơn 40 tuổi ngồi bên cạnh bà xã, hai chân bắt chéo, nói một cách đắc ý không gì sánh được.
Quý cô Hoa Nhụy đang say mê với phim truyền hình bất chợt xù lông lên, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Diệp Thành! Anh đi quỳ bàn giặt cho tôi! Đêm nay đừng có về phòng ngủ!”.
Diệp Đại Thành không sợ, ngược lại còn cười hê hê, ôm bà xã vào lòng: “Anh đã nói rồi mà, vợ anh vẫn còn để ý anh lắm! Anh không bị thất sủng, không bị thất sủng! Vừa rồi anh đùa em thôi, ai bảo em không nhìn anh mà nhìn tivi chằm chằm!”
Hoa Nhụy: “…”. Ghen với phim truyền hình, họ Diệp anh cũng thật có tiền đồ!
Trong phòng ngủ, cậu cả Diệp đang cố gắng hết sức lực để dụ dỗ Trần Tiểu Quả trên wechat.
Trần Tiểu Quả đang chăm sóc cho sen đá của mình, nào có ở không mà để ý đến cậu!
Ngày hôm sau, 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân của phương tây!
Đây vừa là lễ tình nhân, vừa là lễ ghen tị!
Trần Tiểu Quả thức dậy, nhìn thấy rất nhiều đôi khoe khoang tình yêu trong vòng bạn bè, cô đăng một câu: Lễ ghen tị vui vẻ!
Đối với nhóm cẩu độc thân mà nói, ngày hôm nay chẳng phải là lễ ghen tị thì là gì? Chua xót quá!
Trên mạng thậm chí còn có một tiết mục ngắn chế giễu, nói là muốn đến siêu thị đ.â.m thủng hết bao cao su quá!
Cậu cả Diệp thức dậy vào lúc sáng sớm, kể từ khi muốn Trần Tiểu Quả làm bạn gái của mình, một người trước đây mê game như cậu, bây giờ cái gì mà Vương Giả Vinh Diệu, Pubg hay là Lol gì đó đối với cậu mà nói, toàn bộ đều là mây bay hết!
Củ cải lớn phong lưu: Cục cưng, ghen tị gì chứ?! Ngày hôm nay chúng ta cũng ăn lễ!
Cậu lập tức gửi lì xì 520 cho Trần Tiểu Quả!
Trần Tiểu Quả mắng cách một lớp màn hình điện thoại: Cút!
“Trần Tiểu Quả! Dậy ăn cơm!”. Trần Tiểu Quả nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng quát tháo của cô giáo Chu thì sợ đến mức tâm can điên cuồng run rẩy!
Cảm giác có tật giật mình!