Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 696

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:35:46
Lượt xem: 3

(*) Axit xitric có vị chua = ghen tị.

Trần Tiểu Quả đang nghĩ ngợi, Tả Nguyên lại gửi tới một tin nhắn: Bạn anh ở tỉnh Y có một căn cứ sen đá Conophytum, mời anh qua đó hướng dẫn một chút, có muốn đi cùng cho vui không? Vé máy bay, anh bao! Phóng khoáng không!?

Tỉnh Y bốn mùa như mùa xuân, không có khói bụi, ánh mắt trời đầy đủ, nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm vô cùng lớn, vô cùng thích hợp trồng những cây mọng nước, sen đá Conophytum ở bên kia chỉ cần trồng đại cũng có thể sống được!

Dĩ nhiên cô muốn đi, hơn nữa vẫn luôn rất muốn đến tỉnh Y du lịch, nhưng mà đồng chí Chu Mạt chắc chắn sẽ không đồng ý.

Trần Tiểu Quả: Con gà sắt* cũng có thể nhổ lông được đấy nhỉ, ngạc nhiên chưa! Em hỏi mẹ em một chút, xem bà ấy có thể cho em đi hay không!

(*) Con gà sắt = vắt cổ chày ra nước: keo kiệt, bủn xỉn.

Tả Nguyên còn đê tiện mà gửi tới hình ảnh một con gà trống mổ thóc.

Mặc dù giờ này đồng chí Chu Mạt và đồng chí Đại Ngốc đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng Trần Tiểu Quả vẫn rất tâm cơ mà tag nhị vị phụ huynh ở trong nhóm chat: Cha mẹ, ăn tết xong, con muốn đến tỉnh Y du lịch, có thể chứ?

Sau đó nếu đồng chí Chu Mạt không đồng ý, cô sẽ than thở thê thảm trong nhóm một chút, các chú các dì bên trong nhất định sẽ nói giúp cô!

Sau khi gửi xong, cô lập tức để chế độ im lặng đi vào giấc ngủ.

Năm giờ sáng, cậu cả Diệp “ăn gà” xong liếc nhìn wechat, phát hiện Trần Tiểu Quả gửi tin nhắn trong nhóm, nhưng không nhận tiền mừng tuổi của cậu gửi cho cô! Con nhóc thúi, không để ý đến cậu…

Nhưng cậu vẫn tích cực làm một kẻ mặt dày mày dạn, không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để lấy lòng cô, lập tức gửi một tin nhắn trong nhóm!

Cậu cả Diệp: Tiểu Quả Tử cứ to gan lớn mật đi đi, anh đi cùng em!

Năm giờ sáng, tất cả mọi người còn đang ngủ, căn bản không ai để ý đến cậu!

Cậu cả Diệp cảm nhận được một nỗi cô đơn xót xa thật sâu sắc…

Lâm Dương vừa mới mở mắt ra, lấy điện thoại nhìn, còn tưởng là nhìn lầm, cô dụi mắt, nhìn lại lần nữa, đúng là 11 giờ, trưa luôn rồi!

Cô ngủ khoảng 12 tiếng rồi!

Không có mùi thuốc khử trùng gay mũi, cũng không phải là giường của người chăm sóc xoay cái là có thể ngã xuống, đều vẫn hơi choáng, cảnh tượng trước mắt vẫn đang xoay…

Có lẽ hơn một tháng nay chăm sóc ông nội, mệt quá.

Cô nhớ tối hôm qua cô chạy đến phòng của cậu ngủ, hơn nữa, sau khi nằm xuống là cô dường như ngủ ngay!

Cô duỗi người, xuống giường, mở cửa sổ ra, đầu năm mồng một, mặt trời chiếu rọi khắp nơi bên ngoài.

Nhưng mà, cậu đâu rồi?

Xuyên qua cửa kéo thủy tinh trong suốt ở phòng bếp, có thể nhìn thấy một anh chàng đẹp trai tay dài châ dài, mặc đồ bình thường, áo len màu lam đậm, đeo tạp dề, đang đứng bên bệ bếp, cầm d.a.o cắt dưa chuột thành những dải dài mỏng.

Động tác của cậu không nhanh không chậm, nghiêm túc chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ xuống bếp của cậu, hơn nữa xem ra cậu hết sức thành thạo…

Lâm Dương đứng ở cửa phòng bếp, tim đập rộn lên.

Lúc này, cậu đi tới bên cạnh bếp, cầm lấy một cái khăn cách nhiệt, đặt lên nắp nồi, mở nắp ra, cầm cái muôi khuấy cháo bên trong…

DTV

Cô không khỏi đi vào phòng bếp, tới phía sau cậu, ôm lấy cậu.

Thật ra cậu đã sớm thấy cô đứng ở cửa phòng bếp nhìn mình chăm chú rồi!

“Trước đây sao em không biết anh còn biết nấu ăn nhỉ!”. Cô hít một hơi trên người cậu thật sâu, ôm chàng trai hết sức đẹp trai của mình, cất giọng nói.

“Trước kia chưa từng nấu, bây giờ vừa mới học được!”. Cậu nói xong, liếc nhìn điện thoại di động để trên bệ, Lâm Dương cầm lên, chỉ thấy cậu mở phần mềm “Xuống bếp”, trên đó toàn là thực đơn.

Bây giờ cậu đang học làm món bánh cuốn trứng gà!

Bột bánh, nguyên liệu đi kèm cậu đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn thiếu bước nướng bánh áp chảo thôi!

“Được chưa? Để em!! Tốt xấu gì em cũng là con gái, tương đối có năng khiếu hơn!”. Lâm Dương hưng phấn nói, bắt đầu xắn tay áo lên, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa bao giờ xuống bếp, chỉ biết làm sủi cảo.

Ngài Cổn nhướn mày, nắm lấy áo cô, kéo cô ra: “Đừng làm rối loạn của anh, đi rửa mặt đi!”

Lâm Dương: “…”. Sao cô lại làm rối loạn?!

Trước đây cô sẽ thường xuyên tưởng tượng, lúc nào mình mới có thể giống một người vợ hiền huệ, rửa tay nấu canh cho cậu đây!

Cậu mở máy hút khói ra, bật lửa, bắc chào, đổ dầu, lắc đều một cách nhuần nhuyễn để dầu trải đều chảo.

Dáng vẻ thông thạo, căn bản không giống như lần đầu tiên nấu ăn, sau khi đổ bột vào chảo, một mặt được rán chín rất nhanh, cậu lắc chảo, cuốn lại một cách hoàn mỹ, Lâm Dương ở bên cạnh vỗ tay, cậu cong môi trừng mắt nhìn cô, thúc giục cô đi rửa mặt.

Lâm Dương rửa mặt xong, trên bàn đã đặt hai chén cháo, hai phần bánh cuốn trông ngon mắt ngon miệng giống như ở cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học vậy, trong bánh cuốn trứng gà nhìn rất giòn có cuốn rau xà lách, dưa chuột thái sợi, xúc xích, cậu còn gói bằng giấy kraft trông rất nghệ thuật, rồi dùng dây thừng cột lại, có thể cầm đi bán ngay lập tức!

Lúc này, tiếng chuông cửa reo lên, cô thấp thỏm đi tới cửa, trong lòng nghĩ nếu như dì Diệp tìm đến, nhìn thấy tối hôm qua bọn họ ở chung với nhau, không biết sẽ có suy nghĩ nào không hay hay không?

Nhìn qua mắt mèo, thấy là mấy người Lục Tiểu Vũ, cô yên tâm mở cửa ra.

“Mẹ kiếp! Tiến triển thần tốc nhỉ, ở chung luôn rồi!”. Sau khi vào nhà, cậu cả Diệp nhìn thấy ngài Cổn ở trong bếp, Lâm Dương ở huyền quan, cậu ta lập tức cất giọng nói, ngay sau đó đi tới bàn ăn.

“Anh Mộc Đầu, ở chung cái gì chứ, bọn em không giống như anh nghĩ đâu!”. Lâm Dương rất sợ lát nữa cậu ta lại nói lung tung trong nhóm, giương giọng phản bác.

“Ôi ôi ôi, giải thích chính là che giấu! 11 giờ rồi mới chịu ăn sáng à! Có thể thấy được tối qua hai đứa đã phóng túng bao nhiêu!”. Lúc nói lời này, cậu cả Diệp quả thật nghiến răng nghiến lợi, mấy người họ thành đôi thành cặp hết rồi, chỉ có cậu vẫn là cẩu độc thân!

“Bánh cuốn này là do cậu cả Lục làm à? Tôi đây phải nếm thử chút mới được!”. Cẩu độc thân cậu cả Diệp thật sự ghen tị với bọn họ, đương nhiên cũng không muốn thấy bọn họ sống yên ổn, nói xong là định cầm bánh lên.

“Diệp Nhất Mộc! Con mẹ nó cậu đừng có động vào!”. Ngải Cổn chợt mở cửa phòng bếp ra lao tới, xông về phía cậu cả Diệp.

“Mẹ kiếp! Anh đây cứ động đấy, thế nào?”. Cậu cả Diệp cầm lấy một cuốn, vội vã cắn một cái: “Tôi không thể ăn bữa sáng cậu làm chắc?! Quan hệ giữa chúng ta là gì cơ chứ!”

Bữa sáng cậu đích thân nấu cho mình và Lâm Dương, lại bị con cẩu độc thân này tàn phá mất một cái!

Sắc mặt ngài Cổn xám xịt, muốn g.i.ế.c người!

“Mùi vị không tệ đâu, ngải Cổn của chúng ta có thể đẩy xe bán bánh trước cổng trường đó!”. Cậu cả Diệp ti tiện nói, nói xong lại muốn lấy thêm cái nữa.

“Diệp Nhất Mộc! Mẹ kiếp cậu bỏ xuống cho tôi!”. Ngải Cổn lên tiếng cảnh cáo lần nữa, nói xong là vội nhào tới trước.

Đầu năm mồng một mà cậu cả Diệp cứ thích tạo phản, trước khi cậu xông tới đã nhanh tay lẹ mắt mà cầm lấy một cuốn khác, cắn “phập” một cái!

Cậu ta cố ý cắn mỗi cái một miếng, xem bọn họ còn ăn thế nào nữa!

Ngài Cổn nổi trận lôi đình, bước tới định đánh người, cậu cả Diệp nhanh chân bỏ chạy!

“Diệp Nhất Mộc, sao hèn thế?! Lục Lục Tiểu Cổn đánh c.h.ế.t cũng đáng!”. Lục Tiểu Vũ nhìn Diệp Nhất Mộc bị đuổi chạy trên ghế salon, vui vẻ nói.

Lâm Dương nhìn bánh cuốn trên bàn để bị Diệp Nhất Mộc cắn, cũng tức giận đến mức siết chặt nắm tay, lặng lẽ đi vào phòng bếp.

Hai anh chàng đẹp trai chơi trò mèo vờn chuột trong phòng khách, một người chạy tới chạy lui trên ghế salon, một người bắt qua bắt lại ở bên dưới: “Diệp Nhất Mộc! Tốt nhất cậu đừng có để ông đây tóm được!”.

"Diệp Nhất Mộc! Mẹ nó tốt nhất anh ngoan ngoãn để ông đây đánh đi! Bị tôi bắt được thì anh chờ đấy khóc đi!" Cổn gia cách bàn trà trừng mắt nhìn đại thiếu gia Diệp đang đứng ở ghế salong, tay ôm gối ôm, nghiến răng nói.

Diệp đại thiếu không những không sợ, còn bỉ ổi uy hiếp: "Anh thích nhìn dáng vẻ em tức anh lại không làm gì được anh!"

Cổn gia nhếch mép cười lạnh!

Diệp đại thiếu đang đắc ý thấy bóng người cao lớn đột nhiên chuyển động, vượt qua bàn trà vọt tới phía cậu ta!

Ai mà biết được Cổn gia làm thật!

Diệp đại thiếu cũng nhanh chân chạy đi, chỉ là ghế sopha mềm, tốc độ của cậu ta sao có thể kịp tốc độ cậu vọt tới!

Tiếng gào thảm như mổ heo vang lên, Diệp đại thiếu bị Cổn gia đẩy nhào xuống, đè chặt dưới ghế salon!

"Em muốn làm gì! Mẹ nó, ông là trai thẳng! A:-!" Diệp đại thiếu nằm trên ghế khinh bỉ nói, cánh tay bị cậu giữ chặt kéo mạnh về sau, đau đến mức cậu ta như heo bị mổ!

Cổn gia bò dậy, kéo Diệp khốn kiếp ở trên sopha dậy, sau đó thoải mái ném qua vai xuống đất.

"Á:- Lục Tiểu Cổn, tôi chửi c.h.ế.t cậu! Con mẹ nó! Chẳng phải tự mình làm hai cái bánh thôi mà đến mức đó sao?! Ông đây đi tìm cha mẹ em nói chuyện!" Diệp đại thiếu hai mắt trên sàn nhà lớn tiếng nói.

Nói xong lại bị đánh một phát làm cậu ta đau đến kêu ối á.

"Không phải vừa rồi anh chạy sao?! Anh chạy nữa đi?" Cổn gia nghiến răng cười lạnh nói, "Bữa sáng yêu thương do ông đây tự tay làm, anh có thể ăn sao?! Chết tiệt!"

"Sao anh không thể ăn?! Giữa anh em chúng ta không có tình yêu sao?! Ối:-" Diệp đại thiếu vừa định bò dậy, m.ô.n.g lại bị Cổn gia đá một phát.

"Mẹ nó ai có tình yêu với anh?!" Cậu nghiến răng nghiến lợi.

"Lục Tiểu Vũ, Tiểu Bạch Thái, các em, các em..." Diệp đại thiếu muốn cầu cứu đôi vợ chồng kia lại thấy họ đã chìm vào bóng tối.

"Anh Lục! Anh giỏi lắm! Đừng có trách anh Mộc Đầu, em đã nướng thêm hai cái bánh rồi! Chúng ta cùng ăn bánh em làm cũng giống nhau mà!" Lâm Dương bưng một cái khay gỗ nhỏ có hai cái bánh trên đó, nói với cậu.

"Vẫn là em dâu của anh là tốt nhất!" Diệp đại thiếu vội vàng nói, nhưng hình như cậu ta lại bị thể hiện tình yêu!

Cổn gia nheo mắt nhìn cậu ta chằm chằm, Diệp đại thiếu vội vàng đổi giọng: "Chị dâu, chị dâu!"

Món trứng ốp la của Lâm Dương hiển nhiên không bằng của bạn trai, nhưng bạn trai ăn gì cũng ngon!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-696.html.]

Hai người ngồi đối diện nhau ăn, Diệp đại thiếu muốn ngồi bị ánh mắt của Cổn gia ngăn lại.

Cậu ta còn muốn tiếp tục ăn hai chiếc bánh đã bị cậu ta làm hỏng, Lục Tiểu Cổn lập tức ngăn cản, lấy lại.

"Em không cho anh ăn, chẳng lẽ chịu ăn nước bọt của anh?" Diệp đại thiếu tức giận nói.

Cổn gia: "Lát nữa đưa cho chó hoang ăn!"

Diệp đại thiếu: "..." Mẹ nó! Thực sự là anh em tốt! Tình nguyện đưa bánh cho chó ăn chứ không cho cậu ta ăn!

Cậu ta buồn chán ngồi trên ghế sopha, mở wechat ra chỉ thấy cô Chu đã nói trước đó, còn nhắc tên cậu: Trần Tiểu Quả đi theo cậu, tôi mới càng không yên lòng!

Cậu ta đường đường là Diệp đại thiếu mà ở trong mắt cô Chu là người không ra gì?!

"Mẹ nó, gần đây thủy nghịch sao?! Vì sao mọi việc của ông đây đều không thuận lợi vậy?!" Diệp đại thiếu khổ cực nói.

"Anh Mộc Đầu, không có thủy nghịch, đại khái là... Nhân phẩm anh quá kém ấy!" Lâm Dương nói sự thật.

"Anh đi nhảy lầu đây!" Diệp đại thiếu khó thở nói.

"Tùy anh!" Lục thiếu.

Diệp đại thiếu: "..."

Sau khi im lặng mấy giây, Diệp đại thiếu lại nói: "Các anh em, anh đây xin các em đến tỉnh Y chơi mấy ngày có được không? Năm nay chán quá, không bằng đến tỉnh Y hít thở không khí mới mẻ một chút đi!"

Cô Chu không cho cậu đi cùng Trần Tiểu Quả, mấy ngày nay bọn họ đi cùng nhau cô vẫn chưa yên tâm sao?

Nói xong lời này, Diệp thiếu gia cũng nhận ra mình thật sự rất xấu hổ!

Rõ ràng cậu là có gốc Miêu Hồng, thanh niên tốt xã hội chủ nghĩa, sao tất cả mọi người cảm thấy cậu là một tên tay chơi vậy?!

“Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.

Diệp đại thiếu vừa nói xong những lời này, Tiểu Bạch Thái tiến đến bên tai Lục Tiểu Vũ, "Chúng ta đi nhé?"

Lục Tiểu Vũ cũng không ngốc, sao không biết cậu ra ngoài lặng lẽ là muốn trêu ghẹo cô chứ?

Cô đang định nói "Không" dội cho anh một xô nước lạnh, nhưng sang năm mới cô sẽ "Xuất ngoại", còn anh cũng có thể bị đưa đi huấn luyện bất cứ lúc nào. Nghĩ đến tương lại bọn họ nhất định sẽ bên nhau thì ít xa cách thì nhiều, cô không nhẫn tâm được.

Chính vì điều này mà cô đã có quan hệ tình cảm với anh sớm hơn.

Còn chưa dám nói với anh chuyện mình muốn "Ra nước ngoài học" đâu...

"Được!" Cô thoải mái nói...

Thái Dư Bạch vừa mới được ăn mặn kích động kéo cô vào lòng mình, không coi ai ra gì mà mổ lên môi cô!

Cẩu độc thân nào đó lại bị hành hạ...!

Cổn gia cũng muốn dẫn Lâm Dương ra ngoài giải dầu một chút. Trong khoảng thời gian này cô đã quá mệt mỏi rồi, Lâm Dương không yên lòng về ông nội Khương, không muốn đi xa nhà.

Họ ăn cơm xong thì đến bệnh viện, nhà họ Khương sẽ không có ai thực sự quan tâm ông cụ.

"Dương Dương, cháu đang học học kỳ cuối cùng của năm lớp 12, đừng dành thời gian và công sức với ông lão này, chuyên tâm học tập đi! Từ nhỏ cháu đã cố gắng như vậy, tuyệt đôi đừng phí công nhọc sức! Ông nội là cán bộ về hưu, chữa bệnh có quốc gia lo tiền, ăn ngủ có hộ lý chăm sóc, cháu thực sự không cần phải ở đây chăm sóc ông đâu!" Ông nội Khương khuyên nhủ cô.

Lâm Dương không khỏi gật gật đầu, lo lắng trong lòng cô đã tan biến. Sau khi khải giảng sẽ chuyên tâm học tập, chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học!

Sân bay, nhà ga T1.

"Trần Tiểu Quả, em nhìn gì đấy? Cùng anh đi in thẻ lên máy bay và làm thủ tục thôi!" Diệp đại thiếu đội mũ lưỡi trai, đeo túi sau lưng kéo Trần Tiểu Quả đang nhìn xung quanh giữa đại sảnh nhốn nháo này.

Trần Tiểu Quả bỏ tai nghe xuống, nhìn anh.

"Sao thế? Trong lòng đặc biệt cảm ơn anh đúng không? Lần này nếu không nhờ anh giúp thì bây giờ em đang ở nhà bị cô Chu bắt làm bài tập nghỉ đông đấy!" Diệp đại thiếu xoa mặt cô nói.

Trần Tiểu Quả né anh, còn đảo mắt rõ ràng.

"Hừ! Nhóc con kiêu ngạo này, anh biết, em đi ra ngoài chơi với anh trong lòng vui lắm hả!" Diệp đại thiếu mặt dày nói.

Trần Tiểu Quả như đang nghe trò cười.

"Trần Tiểu Quả!" Lúc này, một giọng nam vang lên.

Một anh chàng đẹp trai cao gầy trong bộ quần áo giản dị, đeo kính râm, khoác balo đi về phía họ, Trần Tiểu Quả thấy anh ta vội vàng qua đón!

"Sao giờ anh mới tới?! Nhất định lại ngủ nướng rồi!" Trần Tiểu Quả trách mắng.

Diệp đại thiếu đứng cách đó không xa thấy cảnh này thì choáng váng.

Tình huống gì đây?!

Anh lập tức vọt đến, sau khi túm Trần Tiểu Quả lại, lúc trước anh cũng thăm dò nội tình chuyện Tả Nguyên này, thái tử gia của Tả thị, chỉ là một tên kém cỏi, chơi bời lêu lổng! Chơi bời có thể tiêu hết hơn triệu bạc!

"Anh trai, Trần Tiểu Quả đi du lịch với tôi, anh tính đi theo làm gì?" Diệp đại thiếu nói tới Tả Nguyên.

Tả Nguyên nhai kẹo trong miệng, nghe Diệp đại thiếu nói thì khóe miệng cong lên.

" Diệp Nhất Mộc, tôi đi tỉnh Y nhưng thật ra muốn cùng Tả Nguyên đi xem xương rồng, thứ hai là du lịch!" Trần Tiểu Quả quay người đối mặt với Diệp Nhất Mộc, vô cùng chân thành nói.

Diệp đại thiếu nhất thời choáng váng, "Trần Tiểu Quả em nói cái gì? Vì thằng này nên em mới muốn đi tỉnh Y?"

Diệp đại thiếu vắt hết óc thuyết phục cô Chu để Trần Tiểu Quả đi tỉnh Y lại tác hợp cô và tên nhóc này?!

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Tiểu Quả cười híp mắt nhìn mình, trong lòng Diệp Nhất Mộc thầm chửi bản thân: Ngu!

Nhớ anh vì thuyết phục cô Chu dỗ con bé này vui vẻ, nói sùi cả bọt mép, còn phải bao ăn bao ở bao chơi đám Lục Tiểu Vũ, cậu hận đến nghiến răng!

"Trần Tiểu Quả! Em có tin anh gọi cho cô Chu, nói em muốn cùng một người đàn ông xa lạ đến tỉnh Y không?!" Anh giữ chặt quần áo của Trần Tiểu Quả, kéo cô đến bên cạnh mình trách mắng.

Lại lấy mẹ cô ra để ép cô!

Ngoại trừ cách này ra anh còn chiêu khác không?!

Trần Tiểu Quả đặc biệt ghét bỏ lườm anh, "Anh gọi đi!"

Diệp Nhất Mộc cầm điện thoại định gọi nhưng cuối cùng anh sợ đắc tội với bà cô nhỏ này, tức giận cầm điện thoại ngang ngược dẫn Trần Tiểu Quả đi.

"Trần Tiểu Quả, anh người người thuyết phục cô Chu cho em đi chơi, vì đảm bảo an toàn của em cho cô Chu một lời giải thích, toàn bộ hành trình em nhất định phải đi với anh!" Anh vừa đi vừa hung hăng nói.

Trần Tiểu Quả lườm anh, sau đó nhìn Tả Nguyên, "Tả Nguyên, anh đi nhanh lên!"

Tả Nguyên nhanh chóng đi tới, tức giận trừng mắt với Diệp đại thiếu.

"Trần Tiểu Quả, em học xấu rồi! Em mới là học sinh lớp mười! Em mới bao lớn chứ, dám hẹn một tên đàn ông xa lạ đi chơi xa nhà?!"

"Diệp Nhất Mộc, đàn ông xa lạ cái gì?! Tả Nguyên là bạn của em!" Trần Tiểu Quả mạnh mẽ phản bác.

Làm cậu cả Diệp im lặng.

Ba người cùng lấy vé máy bay, xếp hàng chờ làm thủ tục, vì Trần Tiểu Quả tự bỏ tiền túi ra mua vé mà lại là khoang phổ thông, cậu cả Diệp chỉ có thể ngồi khoang phổ thông với cô.

"Vì bà cô em mà anh phải xếp hàng dài như vậy lên máy bay! Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái giờ đang ngồi ở phòng chờ khoang hạng nhất uống cà phê kìa!" Cậu cả Diệp phàn nàn.

"Vậy anh nhanh đi thăng hạng thương gia đi! Em cản anh à?! Bị anh đi theo em còn không vui đấy!" Trần Tiểu Quả trợn mắt nói.

Cậu cả Diệp choáng váng đến mức cạn lời!

Kiếp trước nhất định cậu đã nợ bà cô nhỏ này rồi!

Sau khi làm thủ tục xong, cậu cả Diệp còn muốn đổi chỗ ngồi với hành khách bên cạnh Trần Tiểu Quả, kết quả trùng hợp là người ngồi cạnh cô là Tả Nguyên!

Sao Tả Nguyên có thể đổi chỗ với anh chứ!

Mỗi lần anh quay sang nhìn đều phát hiện bọn họ đang nói chuyện vui vẻ!

Nếu anh không bóp nát hoa đào này của cô thì xem như mấy năm qua hoa đào của anh bị cô bóp nát phí công!

--

Vừa xuống máy bay, Trần Tiểu Quả đã bị cậu cả Diệp cưỡng chế lên xe của họ, Tả Nguyên lên xe tới đón anh ta.

"Hai người đừng đùa, vừa mở điện thoại lên là chơi! Có thể giúp ông dạy dỗ con nhóc này chút không?! Mới tí tuổi đã yêu đương!" Cậu cả Diệp quát lên với đôi trai gái tình tứ kia.

"Diệp Nhất Mộc, từ năm hai tiểu học anh đã nhận được thư tình rồi, còn không cho một học sinh cấp ba như Tiểu Quả của em yêu sao?!" Lục Tiểu Vũ vả mặt anh.

!!!

Cậu cả Diệp tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, "Mẹ nó anh là con trai! Mấy việc này con trai sẽ không bị thiệt! Nó mới là một con nhóc! Em ấy hiểu gì chứ?!"

"Diệp Nhất Mộc, anh dựa vào gì mà quản tôi?! Anh là ai chứ?! Là gì của tôi?! Đừng có xưng anh em với tôi, tôi không thèm loại anh trai này đâu!" Miệng lưỡi Trần Tiểu Quả sắc bén, trong lòng cũng thực sự căm hận!

Nếu không có ý với cô thì đừng trêu chọc cô có được không?! Cô còn muốn gạt bỏ anh hoàn toàn ra khỏi lòng mình và làm lại từ đầu sau này!

Diệp Nhất Mộc chỉ túc giận, trên đường không nói gì nữa!

Khi đến khách sạn nhà mình, không lâu sau Tả Nguyên cũng tới, hiển nhiên là Trần Tiểu Quả đã nói cho anh ta trước địa chỉ khách sạn!

"Ngại quá, hết phòng rồi!" Cậu cả Diệp sao lại để hoa đào nát của Trần Tiểu Quả và cô ở cùng một khách sạn chứ!

Loading...