Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 693

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:27
Lượt xem: 2

Nghe cậu nói sẽ đua bằng chiếc Maserati chưa sửa sang bất cứ thứ gì đó, đám người Bạch Tuộc đã bật cười!

“Tiểu tử này là quá ngu ngốc hay là quá điên rồ? Cậu ta có biết là, đưa cậu chiếc xe thể thao cấu hình đỉnh nhất của anh Bạch Tuộc, cậu ta cũng không thắng được?!”

“Không phải là điên rồ, cậu ta chính là ngu ngốc!”

“Sống không tốt sao? Cứ nhất định tìm cái chết!”

“Đợi anh Bạch Tuộc ngược c.h.ế.t cậu ta!”

Các loại bình luận chế giễu truyền đến, Lục Tiểu Cổn nhảy xuống xe, liếc nhìn mọi người, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh thường.

Rốt cuộc ai là người có mắt không tròng?!

Cũng rất lâu rồi không thấy cậu cả nhà cô phô trương như vậy, cũng có thể cảm nhận được trong lòng cậu không thoải mái, không cần nghĩ cũng biết là vì Lâm Dương.

Anh Bạch Tuộc nhìn Lục Tiểu Cổn với nụ cười khinh thường, đưa tay ra hiệu, bảo mọi người yên lặng, “Tiểu tử, cậu có biết lời cậu vừa nói vô tri như nào không?!”

“Đừng phí lời!” Lục Tiểu Cổn tiếc chữ như vàng, sau khi nói ba chữ, lập tức xoay người, đi về phía chiếc xe thể thao màu xanh lam, mẫu xe thể thao này là chiếc chạy nhanh nhất của thương hiệu này, tốc độ tối đa có thể đạt 400 km/h, là một chiếc xe thể thao có thể tham gia đua mà không cần sửa sang.

Nhưng, cho dù cấu hình của nó cao đến đâu, cũng không so được với chiếc xe thể thao cấu hình đẳng cấp nhất đã được sửa sang.

Bất luận là xe thể thao hay xe đua chuyên nghiệp, cấu hình có cao đến đâu, đẳng cấp đến đâu mà không có một người lái/ tay đua xuất sắc thì đều là phí công vô ích.

Kỹ năng lái xe của người tên Bạch Tuộc này, cậu vừa nhìn thấy…!

“Tiểu tử đó là ai? Thật là điên rồ…” Tả Nguyên cách xe đám người, nhìn Lục Tiểu Cổn, nghĩ rằng cậu ở cùng với Diệp Nhất Mộc, chắc Trần Tiểu Quả cũng quen nên hỏi cô ấy.

Nhìn Lục Tiểu Cổn, trên mặt Trần Tiểu Quả lộ ra vẻ tự hào, “Có người điên rồ, gọi là tùy tiện, có người điên rồ là dựa vào bản lĩnh! Anh Tiểu Cổn của em chính là vế sau! Anh ấy tên là Lục Chiến Qua, trong đại viện của chúng ta!”

Trần Tiểu Quả giơ ngón tay cái với Tả Nguyên, nói một cách tự hào.

“Anh ấy không biết thực lực của anh Bạch Tuộc sao? Còn có xe của anh ta là cấu hình đỉnh nhất! Bỏ đi, nói với nhóc con nhà em cũng không hiểu.” Tả Nguyên lại nói.

“Em nói này Tả Nguyên, anh ở bên nào thế?! Không phải là anh ở bên Bạch Tuộc thối đó chứ? Vậy hai chúng ta sau này sẽ tuyệt giao!” Trần Tiểu Quả cô ấy là người trọng nghĩa khí nhất, và đám con chái đại viện bọn họ là đoàn kết nhất!

“Anh? Anh là lén đến góp vui thôi! Loại nghèo rớt như anh, sao có thể có quan hệ với anh Bạch Tuộc chứ!” Tả Nguyên vội vàng nói.

“Vậy lát nữa anh cùng em cổ vũ cho anh Tiểu Cổn của em đi!” Trần Tiểu Quả nghiêm túc nói.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều là hoạt náo viên xứng chức nhất trong đại viện của họ!

Tả Nguyên: “…”

“Anh Tả! Làn gió nào đã đưa anh đến đây?!” Lúc này, đàn em của anh Bạch Tuộc cao giọng nói với anh ta.

Tả Nguyên vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh ta ở sau lưng Trần Tiểu Quả.

“Anh Tả! Anh không đi nước ngoài du học à?!” Tên tóc vàng không tinh ý lại nói với anh ta.

Nước ngoài, du học?

Trần Tiểu Quả tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Tả Nguyên.

“Vẫn chưa gom đủ tiền!” Tả Nguyên thấp giọng nói với anh ta.

“Anh Tả, chiếc xe trong nhà để xe của anh có thể cho em trai chơi vài vòng không?” Lúc này, lại một người bước tới nói.

Trần Tiểu Quả: “…”

Chỉ thấy Tả Nguyên giơ nắm đ.ấ.m muốn đánh người, và Trần Tiểu Quả vô tình nhìn thấy một tấm quảng cáo rất lớn ở rất xa bên ngoài trường đua, trên đó viết “Bất động sản Tả Thị”!

Trần Tiểu Quả nắm chặt hai tay, hai mắt nhìn chằm chằm Tả Nguyên đang cầm cốc giữ nhiệt trên tay, bộ dạng nghèo kiết xác, cô ấy giống như vũ trụ sắp nổ tung, khí thế đó khiến Tả Nguyên sợ hãi lùi lại mấy bước.

“Trần Tiểu Quả, họ nói nhảm đấy!” Tả Nguyên không tự tin nói.

Trần Tiểu Quả xoay người, sải bước như chiến sĩ robot, kìm chế ý muốn đánh người, đi về phía Lục Tiểu Cổn.

“Trần Tiểu Quả…”

“Họ Tả, tôi không quen biết anh! Cút!” Trần Tiểu Quả nghiến răng nghiến lợi nói mà không quay đầu lại.

Chết tiệt!

Hóa ra ông chủ của nhà kính chính là anh ta!

Lại giả vờ là người làm với cô ấy!

Mỗi khi gặp cô ấy đều than nghèo với cô ấy!

Đồ đê tiện này!

Hóa ra anh ta mới là tên phú nhị đại phá gia chi tử bỏ ra hàng chục triệu chơi sen đá thật sự!

“Tiểu Quả Tử, sao em lại đến đây?!” Cậu cả Diệp vừa quay lại, nhìn thấy Trần Tiểu Quả, thực sự ngạc nhiên nói.

Trần Tiểu Quả không để ý đến cậu ấy, cậu cả Diệp nhìn thấy bóng người quen thuộc ở không xa, “Tiểu Quả Tử, có phải tên đó bắt nạt em không?! Để anh đi đánh hắn!”

Cậu cả Diệp sa sầm mặt, hung dữ nói, nói xong liền hùng hổ đi về phía trước.

“Anh quay lại cho em!” Trần Tiểu Quả xoay người, ra lệnh một cách bá đạo.

Cậu cả Diệp giống như robot nghe thấy chỉ thị của cô ấy, lập tức xoay người.

“Không có ai bắt nạt em! Em đến cổ vũ cho anh Tiểu Cổn!” Trần Tiểu Quả lớn tiếng nói.

……

Chiếc xe thể thao Maserati màu xanh lam và chiếc siêu xe cấu hình đẳng cấp sửa sang màu vàng đỗ ở điểm xuất phát của đường đua, hầu hết những người vây xem đều là fan cứng của anh Bạch Tuộc, đã có người đặt cược, chỉ là không có ai cược Lục Tiểu Cổn thắng, ván cược này cũng không có gì thú vị.

“Tôi cược bên chúng tôi thắng, mỗi người các anh cược bao nhiêu, tôi sẽ cược tổng của các anh, lát nữa nếu các anh thua, tiền của mỗi người đều đưa cho tôi, nếu tôi thua, tôi cũng sẽ mỗi người các anh một phần!” Lục Tiểu Vũ đi vào giữa, cao giọng nói.

Tất cả mọi người bên kia đương nhiên đều nói được!

“Tôi cũng cược bên chúng tôi thắng!” Lúc này, Trần Tiểu Quả vốn muốn gọi điện tố cáo lớn tiếng nói, có tiền mà không kiếm, đồ ngốc sao?!

Cậu cả Diệp đưa mũ bảo hiểm cho Cổn Gia, bị cậu ném ra ngoài, “Thật sự không cần anh đây làm hoa tiêu cho cậu sao?”

Lục Tiểu Cổn trong xe nhàn nhạt liếc cậu ấy một cái, không nói lời nào.

Cũng đúng!

Đường đua này, trước đây họ đã chơi không biết bao nhiêu lần, vậy còn cần hoa tiêu sao, nhắm mắt cũng biết rẽ ở đâu, ở đâu có chướng ngại vật!

Hai chiếc xe thể thao lao vút đi như mũi tên, để lại tiếng nổ khiến người ta nhiệt huyết sục sôi, Trần Tiểu Quả lớn tiếng gào thét, giọng nói của cô ấy còn lớn hơn giọng của mấy cô gái bên đối phương gộp lại!

“Đã nói rồi, tiểu tử đó quá điên rồ, xem rớt lại phía sau anh Bạch Tuộc của chúng ta bao xa rồi!”

“Tên đó đúng là làm tàng, mũ bảo hiểm cũng không đội, lát nữa đừng có tông chết!”

“E là tên đó chính là đến tự sát!”

Trong xe, Lục Tiểu Cổn mặt không biểu cảm, hai mắt không ngừng chuyển động, đồng thời sử dụng tay chân, phía trước khúc cua thứ nhất đến gần, cậu nheo mắt, tăng tốc, chỉ thấy kim trên bảng đồng hồ nhanh chóng quay đến mức tối đa, màu vàng chói mắt đó ở ngay trước mắt!

Cậu điều chỉnh vô lăng, đi vào phía trong cùng của khúc cua, như vậy có thể rút ngắng thời gian vào cua, nhưng cũng đòi hỏi nhiều kỹ năng lái xe hơn, làm không tốt sẽ tông vào lan can!

Một khoảnh khắc của chiếc siêu xe, anh Bạch Tuộc cảm thấy xe của mình bị va chạm trôi đi, suýt chút nữa tông vào lan can phòng hộ bằng lốp xe bên đường!

“Tiểu tử tối! Có hai bàn chải!” Anh ta nghiến răng nói, anh ta cũng bắt đầu nỗ lực.

……

“Khúc cua cuối cùng rồi! Tiểu tử đó chờ gọi anh Bạch Tuộc là ông đi!” Mọi người nhìn trên màn hình lớn, chiếc xe thể thao màu xanh lam tụt lại phía sau chiếc màu vàng mấy chục mét, lớn tiếng nói.

“Sau khi qua khúc cua, cậu ta phải giảm tốc độ để tránh chướng ngại vật, lần này thua chắc rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-693.html.]

Trần Tiểu Quả cũng nắm chặt tay, đổ mồ hôi hột!

Anh Bạch Tuộc đã vượt qua khúc cua và tránh lốp xe chướng ngại vật, phóng nhanh về đích cuối cùng, khóe miệng đắc ý nhếch lên, tăng tốc một lần nữa, lao về đích!

Lúc này, đúng lúc mọi người cho rằng Lục Tiểu Cổn thua chắc rồi, chỉ thấy chiếc Maserati màu xanh lam đó không những không định giảm tốc độ tránh chướng ngại vật, ngược lại còn tăng tốc càng ngày càng nhanh, khi sắp đến chướng ngại vật, chiếc xe thể thao bay lên!

Mọi người há hốc mồm!

“Vãi! Mẹ kiếp! Chậm lại chút bảo bối tâm can của tôi!” Cậu cả Diệp thấy chiếc xe bảo bối yêu quý của cậu ấy bị Cổn Gia điều khiển bay vọt lên, sau khi tiếp đất trực tiếp vượt qua chiếc xe thể thao màu vàng đó, đau lòng nói.

Anh Bạch Tuộc nắm chắc phần thắng trước khi cán đích, trơ mắt nhìn trước mắt mình xuất hiện một bóng xe màu xanh lam!

Vậy mà còn có thao tác này?!

“Anh Bạch Tuộc, tiểu tử đó, vừa rồi sau khi qua khúc cua đã bay qua chướng ngại vật!” Hoa tiêu ngồi trên ghế phụ của anh Bạch Tuộc lớn tiếng nói.

Anh Bạch Tuộc: “…” Không có biện pháp an toàn nào, lại dám đùa giỡn với mạng sống như vậy, tên này đúng thật là hảo hán!

Sau khi chiếc Maserati màu xanh lam lao qua vạch đích, làm cuộn lên một đám bụi trên mặt đất vàng!

Đám fan cứng của anh Bạch Tuộc vốn há hốc mồm, sau khi định thần lại, bị sặc không ngừng ho, cũng nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng được sửa sang cấu hình đẳng cấp đó dừng lại.

Chiếc xe thể thao cấu hình đỉnh nhất lại không đua lại chiếc xe thể thao chưa từng sửa sang gì!

Tay lái số một trong giới anh Bạch Tuộc và một tên vô danh tiểu tốt!

Không biết sau bao lâu, anh Bạch Tuộc mới xuống xe, không có tiếng hoan hô, lúc này, chỉ nghe thấy Trần Tiểu Quả lớn tiếng hét: “Các người thua rồi, mau đưa tiền! một người cũng đừng hòng quỵt nợ!”

Cô ấy rút điện thoại ra, mở mã nhận tiền wechat, đòi tiền từng người một!

“Tiểu Quả Tử, lấy luôn cả phần của chị nhé!” Lục Tiểu Vũ cao giọng nói.

Mọi người: “…” Trận đấu này, hai người đẹp này trở thành người thắng cuộc lớn nhất!

Lúc này, cậu cả Diệp mở cửa xe cho anh em tốt của mình, Lục Tiểu Cổn đội mũ lưỡi trai ngược, khi bước ra, còn hướng về phía sau, lộ ra khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo cương nghị của cậu.

Giọng nữ ở hiện trường kinh ngạc thốt lên.

Bọn họ vừa rồi chỉ quan tâm đến anh Bạch Tuộc, đâu chú ý đến nhan sắc của cậu!

Chỉ thấy anh chàng đẹp trai cao mét chín, khí chất lạnh lùng đi về phía anh Bạch Tuộc đã đánh cược với cậu.

DTV

Anh Bạch Tuộc cởi mũ bảo hiểm, lộ ra mái tóc trắng khoa trương, nhìn Lục Tiểu Cổn, “Cậu Diệp, không được nhé, tìm một người giỏi như vậy đến phá trường đua của tôi? Người anh em này, rốt cuộc có lai lịch như nào?”

“Bạch Tuộc, anh cũng quá không hiểu quy tắc rồi, trước trận đấu, sao anh không hỏi anh em của tôi có lai lịch như nào? Bây giờ… đã muộn rồi!” Cậu cả Diệp chế giễu nói.

“Bớt nói nhảm!” Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói, “Gọi, Cổn Gia!”

Bạch Tuộc nghiến răng, từ khi chơi đua xe đến giờ, chưa từng thua ai, do dự, trước mặt nhiều anh em, có chút không nói nên lời.

“Đưa tiền đây! Sự vui vẻ của các người lúc đặt cược vừa rồi đâu? Đại ca của các người sử dụng chiếc xe đua có cấu hình đỉnh nhất để đua với chiếc xe thể thao không sửa sang gì của Cổn Gia chúng tôi, kết quả vẫn thua, lẽ nào các người không tâm phục khẩu phục sao?!” Trần Tiểu Quả gặp phải một số trở ngại lúc thu tiền, cô ấy hét lớn, tiếp tục vả mặt!

Nghe lời Trần Tiểu Quả nói, mọi người càng cảm thấy bị vả mặt.

“Núi cao còn có núi cao hơn, Cổn Gia dạy các người làm người!” Trần Tiểu Quả lại nói.

Mọi người: Ngoan ngoãn bỏ tiền!

“Cổn Gia?” Anh Bạch Tuộc thầm nghĩ, chưa từng nghe qua cái tên này.

“Nói to lên! Chưa ăn cơm sao!” Tiểu Bạch Thái vẫn luôn ghi thù nói.

“Cổn Gia!” Anh Bạch Tuộc cao giọng hét, nghiến răng.

Khi xoay người, đối mặt với đám fan cứng, rất mất mặt.

“Hãy mang xe của tôi ở nhà để xe số 1 đến đây!” Lúc này, chỉ nghe thấy Cổn Gia ở phía sau nói vào bộ đàm.

Anh Bạch Tuộc sững sờ xoay người.

Chiếc xe ở nhà để xe số 1 là của cậu?!

Chiếc xe ở gara số một kia đúng là còn cao cấp hơn chiếc xe của anh ta!

Anh Bạch Tuộc càng nhận thức rõ, hôm nay anh ta đã gặp phải nhân vật trâu bò như thế nào rồi!

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy chiếc xe mà nhân viên trường đua đưa cho cậu trông cũng không bắt mắt lắm, nhưng nó đã được sửa sang thành chiếc xe đỉnh nhất toàn trường.

Cậu lên xe, lao vút đi!

“Tâm trạng của ngài Cổn còn chưa tốt má!”. Cậu cả Diệp sâu xa nói.

Bên kia, Trần Tiểu Quả lấy tiền và xòe tay ra trước mặt Tả Nguyên, anh ta cười hề hề nhìn cô và nói: “Trần Tiểu Quả, anh cũng không đặt cược!”

“Vắt cổ chày ra nước!”. Trần Tiểu Quả hung ác liếc nhìn anh ta một cái, nói xong rồi lập tức xoay người đi.

“Tiểu Quả Tử, còn thằng cháu nào không chịu đưa tiền không? Anh đánh giúp em!”. Cậu cả Diệp nịnh nọt nói với Trần Tiểu Quả.

“Không có!”. Cô lạnh lùng nói, không cho cậu sắc mặt tốt.

Cậu cả Diệp: “…”. Cái bà cô nhỏ này khi nào mới có thể cho cậu quả ngọt để ăn đây?!

Lâm Dương nhớ hơn một giờ chiều là cậu đến, bây giờ sắp mười một giờ đêm rồi, có lẽ đêm nay cậu sẽ không đến, cô khóa cửa phòng bệnh lại từ bên trong chuẩn bị ngủ.

Ở cửa có tiếng động.

Cô vừa mới mở cửa ra thì một mùi rượu nồng nặc đã đập thẳng vào mặt, còn có mùi t.h.u.ố.c lá nữa!

Tiểu Bạch Thái đỡ cậu lặng lẽ vào phòng bệnh.

“Lâm Dương, anh của tôi uống nhiều quá, sống c.h.ế.t đòi tới bệnh viện, không ai khuyên được, tôi đưa anh ấy đến đây!”. Lục Tiểu Vũ đứng ngoài cửa, nói với Lâm Dương.

Lâm Dương gật đầu, cái tính bướng bỉnh của cậu quả thật không người nào khuyên nổi.

“Lúc chiều anh ấy đua xe với ai đó, mũ bảo hiểm cũng không đội, suýt nữa đ.â.m xe nát bét!”. Lục Tiểu Vũ lại nói.

Vừa nói xong, trái tim của Lâm Dương đã bị hành hạ đến tê dại vì ông Khương hôn mê bất tỉnh, nay lại run lên dữ dội, cô kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Vũ.

“Trong lòng anh ấy không thoải mái, đua xe, uống rượu, hút thuốc, để trút bỏ!”. Lục Tiểu Vũ lại nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy thê thảm như vậy!”

Lâm Dương sao lại không biết vì sao cậu không thoải mái chứ?!

Cô cắn chặt môi dưới, viền mắt ẩm ướt.

“Được rồi, ban đêm bệnh viện không cho người ngoài vào, chúng tôi vất vả lắm mới lén chạy tới được, đi trước đây, anh ấy thì làm phiền cô rồi!”. Lục Tiểu Vũ thấy Tiểu Bạch Thái ra ngoài thì nói với Lâm Dương, sau đó ôm cánh tay Tiểu Bạch Thái rời đi.

Nhìn cậu say mèm trên ghế salon, Lâm Dương đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, bàn tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu, nhìn cậu dựa vào luồng sáng yếu ớt.

“Anh Lục, xin lỗi…anh phải sống tốt, đừng làm em lo lắng, có được không? Em không biết nên làm thế nào với anh cả, trong đầu em bây giờ chỉ nghĩ đến bệnh của ông nội thôi…em xin lỗi…”

Cậu đang ngủ, không đáp lại cô, trong phòng bệnh yên tĩnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc vừa bất lực vừa bi thương của cô gái…

Cũng như năm ấy, người thân duy nhất trên đời của cô là bà ngoại mất, cô trốn trong góc mà khóc, có một ông cụ mặc quân trang, mặt mũi hiền lành, khiến người ta có cảm giác rất tin tưởng rất thân thiết, đi tới trước mặt cô, ôn hòa nói: “Dương Dương đừng khóc, sau này ông sẽ là người thân của con, có được không?”

“Dương Dương…đừng khóc…con phải sống thật tốt…”. Trên giường bệnh, ông cụ vẫn đang hôn mê, gào thét trong lòng, chẳng qua bất kể ông có kêu thế nào thì cũng không phát ra được âm thanh nào.

Lúc Lục Tiểu Cổn thức dậy thì phát hiện Lâm Dương đang ngồi dưới đất, úp mặt vào ghế salon trước mặt cậu mà ngủ, trông chừng cậu như con ch.ó con, nhìn khuôn mặt gầy gò của cô, còn có vệt nước mắt, trái tim cậu nhất thời thắt lại, cổ họng tắc nghẽn.

Cậu xuống ghế, khom lưng nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía giường dành cho người chăm nom, khẽ khàng buông cô xuống, đắp chăn lên.

Cậu ngồi bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.

Vì cô mà trong lòng cậu không thoải mái, nhưng cậu thà là đi đua xe, đi ngược đãi mấy tên cặn bã, thậm chí là say rượu, cũng không chịu trút giận lên người cô…

Loading...