Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 690

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:22
Lượt xem: 2

Lâm Dương nhìn người thân của Khương Dao Dao, cái ánh mắt của bọn họ tỏ vẻ cô mới chính là hung thủ, cô cũng bắt đầu hoài nghi tam quan của mình!

“Lâm Dương, đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận của Dao Dao thôi! Hơn nữa, con bé không phải vì đố kị với cô nên mới làm ra chuyện đó sao?”. Dì của Khương Dao Dao rốt cuộc cũng đứng về phía cháu gái.

Những người khác nhà họ Khương cũng không muốn Khương Dao Dao thật sự bị bắt, bị cô ta hủy hoại danh tiếng của mình không nói, cũng không tốt cho danh dự của nhà họ Khương nữa.

“Cô ta đố kị tôi! Là có thể g.i.ế.c người phóng hỏa sao?! Mấy người làm người thân của cô ta, lẽ nào không cảm thấy nên để cô ta bị dạy dỗ một chút sao?! Bao che cho cô ta như thế, chỉ làm hại cô ta thêm thôi!”. Lâm Dương phản bác.

“Dương Dương, chúng ta không nói là không muốn dạy dỗ Dao Dao, chờ nó trở lại, chúng ta sẽ cho nó quỳ xuống dập đầu nhận tội với ông nội! Nhưng mà, nếu thật sự bị bắt, lại để lại tiền án, cả đời này nó sẽ bị dính bẩn! Nó mới có 18 tuổi, chẳng qua chỉ ham hư vinh một chút! Con nói một tiếng với đồn cảnh sát, để bọn họ hủy bỏ vụ vu khống con, chúng ta đóng cửa dạy bảo nó, có được không?”. Mẹ của Khương Dao Dao dụ dỗ Lâm Dương.

“Thím, thím cảm thấy cô ta sẽ hối cải làm con người mới sao? Thím đã quên kỳ thi lên cấp ba năm ấy, để vu khống cho con mà cô ta tự uống thuốc ngủ rồi sao? Nếu cô ta bằng lòng thay đổi, nhận sai, thì cô ta sẽ làm ra cái chuyện không phải người này chắc?!”. Lâm Dương hỏi lại.

Chuyện này hầu hết người thân đều không biết, nhưng mà cha mẹ của Khương Dao Dao đều biết.

“Dương Dương, chuyện đó cũng không gây ảnh hưởng xấu gì đến con cả phải không? Lần này, đợi nó ra ngoài, chúng ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó! Nó mới học cấp ba, nếu thật sự để lại tiền án, sau này nó phải làm sao bây giờ?! Thím cầu xin con!”

“Không thể nào, con sẽ không rút đơn kiện!”. Lâm Dương kiên quyết nói.

“Lâm Dương! Cô có còn lương tâm hay không?! Nhà họ Khương nuôi dưỡng cô đã nhiều năm như vậy! Cô làm thế, không sợ làm người nhà họ Khương thất vọng sao?! Ngay cả lão thủ trưởng, nếu ông ấy tỉnh lại, biết cô chỉnh đốn Dao Dao thành nư vậy, ông ấy cũng sẽ nổi giận!”. Dì của Khương Dao Dao kích động nói, càng nói càng khó nghe.

Lời này đã nói ngược Lâm Dương thành kẻ tội đồ!

“Nếu cô ta không đẩy ông nội xuống cầu thang, lại còn vu khống là tôi đẩy, thì tôi có thể đối xử với cô ta như vậy sao?! Vì sao cô ta ghê tởm như thế mà mấy người không nhìn thấy?! Bây giờ cô ta đã như vậy thì tương lai còn thế nào nữa?!”. Lâm Dương lớn tiếng nói, nói xong cũng muốn đi.

“Lâm Dương! Mày là kẻ gây họa! Sau khi mày đến nhà họ Khương, nhà họ Khương đã biến thành cái dạng gì?!”. Bà cô của Khương Dao Dao rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, quát Lâm Dương.

“Ngày hôm nay mày hãy dọn ra khỏi đại viện đi!”. Bà cô lại nói.

“Chứ còn gì nữa? Nếu không nhờ lão thủ trưởng tốt bụng nhận nuôi nó, thiên vị nó, Dao Dao cũng sẽ không biến thành như ngày hôm nay! Cái đồ yêu tinh hại người!”. Dì của Khương Dao Dao lại nói.

Lâm Dương đưa lưng về phía bọn họ, trái tim run rẩy mãnh liệt vì những lời nói của bọn họ.

Ở trong mắt người nhà họ Khương, cô rốt cuộc vẫn là người từ bên ngoài đến, còn Khương Dao Dao bất kể có ghê tởm thế nào, tội lỗi không thể tha thứ thế nào, thì vẫn là người nhà họ Khương!

“Hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài! Nhưng mà, tôi sẽ không rút đơn kiện!”. Nói xong, cô thẳng lưng rời đi.

Lâm Dương vừa đi chưa được mấy bước thì Diệp Kiều đã đi ra khỏi con đường nhỏ, người nhà họ Khương thấy cô thì đều nhiệt tình muốn qua chào hỏi cô, nhưng Diệp Kiều lại đi tới bên cạnh Lâm Dương.

“Dương Dương! Dọn qua nhà dì ở đi!!”. Diệp Kiều cố ý nói rất to.

Cái đám người lớn này ở đây bắt nạt Lâm Dương, là mẹ chồng tương lai, đương nhiên Diệp Kiều phải làm chỗ dựa cho cô rồi!

Người nhà họ Khương đều ngơ ra, bọn họ vẫn không biết quan hệ giữa Lâm Dương và Lục Tiểu Cổn, cho nên cũng không hiểu vì sao Diệp Kiều lại đứng ra giúp Lâm Dương…

“Trước đây, cảm ơn quý vị nhà họ Khương đã chăm sóc cho con dâu tương lai Lâm Dương của tôi, nếu bây giờ nhà họ Khương không tha cho nó, thì sau này, Lâm Dương sẽ do nhà họ Lục chúng tôi chăm sóc!”. Diệp Kiều chưa bao giờ là một người sợ phiền phức, cô bước tới, nói một cách vừa lễ phép mà lại không mất đi khí thế với nhà họ Khương.

Cô cũng không ngờ, người nhà họ Khương thế mà lại bao che cho cái kẻ tại hoa Khương Dao Dao này!

Cô còn tưởng bọn họ sẽ nói lẽ phải bất kể người thân nữa chứ!

Người nhà họ Khương nhất thời có cảm giác đắc tội với ông lớn, nhất là cha của Khương Dao Dao từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, công ty của ông ta đã phá sản, nếu như có thể có ông lớn cứu rỗi một phen thì nhất định có thể cải tử hoàn sinh…

“Giám đốc Diệp, cô nói vậy thì khách sáo quá! Mấy năm nay chúng tôi đã xem Dương Dương như con cái nhà họ Khương!”. Cha của Khương Dao đi ra từ đám người, bước lên và nói.

Diệp Kiều ngoài cười nhưng trong không cười, không nói gì.

Mấy năm nay, cô chưa từng thấy loại người gió chiều nào theo chiều ấy sao?!

“Quý vị, tôi vẫn cảm kích quý vị vì nhiều năm qua đã chăm sóc Dương Dương như vậy!”. Cô khách sáo nói xong câu này, sau đó nắm tay Lâm Dương, xoay người rời đi.

Bỏ lại một đám người nhà họ Khương với vẻ mặt hối hận!

Diệp Kiều tìm người giúp Lâm Dương dọn đồ ra khỏi nhà ông Khương, Lâm Dương không muốn đến nhà họ Lục ở, bất kể là nhà của lão thủ trưởng Lục hay là tứ hợp viện, cô muốn tự tìm phòng ở bên ngoài.

Mẹ chồng tương lai của cô sao có thể để cô tự ra ngoài thuê phòng ở được, mà là cho cô vào ở một căn hộ ở khu trung tâm sầm uất, nơi này cách bệnh viện và trường học đều rất gần.

Ngày thứ sáu kể từ khi ông Khương nhập viện, các dấu hiệu sinh tồn của ông cuối cùng cũng ổn định, từ ICU chuyển đến bệnh viện bình thường, nhưng mà, ông vẫn hôn mê bất tỉnh.

Xuất huyết não khá nhiều, não bị tổn thương nghiêm trọng, tỉnh lại hay không thì phải xem vận may, cho dù tỉnh lại, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều di chứng.

Lúc Lâm Dương có thể vào phòng bệnh thăm ông, cô quỳ gối bên giường bên, khóc một trận dữ dội.

“Ông nội, đây là lỗi của con sao? Nếu không có con, Khương Dao Dao có thể vẫn tốt không? Nếu con không yêu anh Lục, Khương Dao Dao có thể không đố kị như vậy không? Ông cũng sẽ không ngã thành như vậy?”. Cô vừa khóc vừa nói.

Nhìn ông cụ thiện lương chính trực lúc ăn cơm đều sẽ trò chuyện vui vẻ với cô, bây giờ trên đầu quấn đầy băng vải, mũi cắm ống thông dạ dày, miệng đeo mặt nạ dưỡng khí, hôn mê bất tỉnh, Lâm Dương lòng đau như cắt.

Có đau lòng, cũng có tự trách!

Tuy cô hiểu, đó là lỗi của Khương Dao Dao, nhưng nếu như cô thật sự không tới nhà họ Khương, kết quả có thể sẽ khác nhau hay không?

“Ông nội, ông là người già, ông không nên chịu tội này…Ông mau mau tỉnh lại đi, có được không?”. Cô nức nở nói.

Ông cụ vẫn không nhúc nhích, càng không trả lời cô…

Sân bay quốc tế thành phố J.

Ba anh chàng đẹp trai đầu đội mũi lưỡi trai màu đen, mặc áo lông dài màu xám đậm, đôi chân thon dài mang giày quân đội bước ra khỏi cổng, ai không biết còn tưởng bọn họ là minh tinh nhà nào nữa chứ.

Ra khỏi sân bay, anh chàng đi chính giữa hít một hơi thật dài: “Trước đây chưa bao giờ cảm thấy sương mù ở thành phố ta lại dễ hít như vậy chứ!”

“Con mẹ nó cậu có bệnh à!”. Một anh đẹp trai bên cạnh đập cậu một cái, cho dù có nhớ thành phố thì dày đặc khói bụi thế này, con mẹ nó ai mà thích?!

“A! Cậu cả Diệp tôi cuối cùng cũng được tự do rồi! Ha ha ha!”. Cậu cả Diệp bị đập cho một cái, nói xong là ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng!

Ngài Cổn đeo khẩu trang vẫn không lên tiếng, ánh mắt cậu đang thăm dò, nhưng không nhìn thấy người cậu muốn gặp, chỉ thấy một chiếc xe Jeep Wrangler màu đỏ tươi đang bấm còi với bọn họ ở cách đó không xa!

Ngay sau đó, chỉ thấy cậu bạn Thái Dư Bạch lao về phía chiếc xe jeep màu đỏ như cá voi lao về biển vậy đó!

“Mẹ kiếp! Đó là Lục Tiểu Vũ?! Lấy được bằng lái rồi à? Còn lái xe nữa!”. Cậu cả Diệp lấy kính râm xuống, nhận ra là xe của Lục Tiểu Vũ thì lên giọng hỏi.

Nhắc đến bằng lái, trong đầu cậu bỗng nhiên nhớ lại hình bóng của Trần Tiểu Quả, gần nửa năm không gặp, cũng không biết con nhóc kia có còn ghi hận cậu không nữa!

Trên xe, Lục Tiểu Vũ cột tóc đuôi ngựa, đeo kính râm màu đem, miệng nhai kẹo cao su, hai tay vắt lên tay lái, nhìn Thái Dư Bạch chạy tới, cô nhếch môi lên.

Thái Dư Bạch mở cửa ghế phụ ra, lập tức nhảy lên xe, cậu lấy kính râm và mũ lưỡi trai xuống, nhìn về phía Lục Tiểu Vũ ở ghế lái với ánh mắt sáng quắc, khuôn mặt tuấn tú thon gầy nhuộm đầy nét cười.

“Hi, Tiểu Hắc Thái!”. Lục Tiểu Vũ lấy kính râm xuống, nhìn cậu, cười nói, nói xong còn thổi ra một cái bong bóng rất lớn.

Bong bóng bị cô hút trở lại, tiếp tục nhai: “Hai con hàng này, đi kiểu gì thế, bị ngược đãi đến mức tàn phế rồi à?”. Cô vừa nói vừa nhấn còi ô tô, khóe mắt bỗng nhiên nhận thấy, cậu ngồi bên ghế phụ, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô, nhìn đến mức gò má cô nóng lên, tim đập nhanh hơn…

Thái Dư Bạch ngồi ở ghế phụ vẫn không động đậy, mắt nhìn chằm chằm cô mà không hề chớp lấy một cái.

Cuối cùng, Lục Tiểu Vũ không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn cậu, lấy kính râm xuống: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ăn kẹo cao su à? Trong ngăn kéo ghế phụ có đó, lấy đi!”

“Không phải, tôi chỉ muốn ăn cái có sẵn trong miệng cậu”. Anh chàng thản nhiên nói.

Lục Tiểu Vũ: “…”. Lưu manh!

“Ưm…”. Cô đang định quay đầu thì anh chàng ngồi bên ghế phụ dường như rốt cuộc không kìm được nữa, nghiêng người tới phía trước, tay trái giữ sau gáy cô, đẩy cô về phía mình, mạnh mẽ hôn lên!

Say đắm hừng hực…

Nhiệt độ trong buồng xe chợt tăng cao.

Càng hôn, toàn thân cô vốn dĩ cứng ngắc, lại không nhịn được mà trở lại ôm dần lên lưng cậu…

“Ah…”. Tiếng than nhẹ nhàn nhạt mờ ám bật ra khỏi răng môi cô.

Anh chàng buông cô ra, cũng cuốn đi kẹo cao su trong miệng cô, mạnh mẽ nhai: “Kẹo cao su bị tư lệnh Vũ ăn rồi cũng con mẹ nó ngọt thật đấy!”. Cậu cắn răng nói.

“Mấy tháng không gặp, cái miệng nhỏ của cậu cũng càng ngọt!”. Lục Tiểu Vũ rút khăn giấy ra lau nước miếng, khinh thường nói với cậu.

Vẻ mặt Thái Dư Bạch hưng phấn, sau khi thổi bong bóng một cái, cậu quay đầu nhìn cô: “Sau này muốn ăn kẹo thì cứ ăn miệng tôi!”

“Mẹ kiếp, vừa mới mở cửa xe đã nghe thấy hai đứa mày đang “lái xe*” rồi!”. Diệp Nhất Mộc mở cửa ghế sau, lên xe, sau đó Lục Tiểu Cổn cũng lên xe.

(*) Ý chỉ làm chuyện người lớn.

Lục Tiểu Vũ xoay người lại nhìn bọn họ, cũng đều đen đi, gầy không ít, cũng càng đàn ông hơn!

Ban đầu Tiểu Mộc Đầu định đi con đường “tiểu thịt tươi” đấy!

“Tiểu Bạch Thái, thắt dây an toàn, chị sắp cho xe chạy rồi!”. Lục Tiểu Vũ cất giọng nói.

“Lấy bằng lái từ lúc nào?”. Tiểu Bạch Thái tò mò hỏi.

Lục Tiểu Vũ ném bằng lái cho cậu xem.

Chỉ chốc lát sau, cô đã thành thạo lái vào đường chính.

Lục Tiểu Cổn mở điện thoại di động lên, lập tức vào wechat, Lâm Dương vẫn chưa trả lời cậu. Điện thoại di động là do ngày hôm trước Lục đại ma vương đích thân trả lại cho bọn họ, cũng trả lại quyển sổ tay cho cậu luôn.

Ba người họ cố ý đến nước T, rồi từ nước T bay về để che giấu tai mắt người khác.

Trên wechat, cậu đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc trước khi lên máy bay: Bé thỏ nhỏ trắng xinh, chú có tới không nào?

(*) Nguyên văn cho ai cần tìm meme: 小白兔白又白叔叔有套来不来.

Cậu thẳng thừng gọi điện thoại tới…

Đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy.

Cậu gọi liên tục ba lần, cũng không có ai nghe! Cậu cả Diệp ngồi bên cạnh cũng đang liên lạc với Lạc Nhi, trong vòng mấy tháng cậu mất tích, ban đầu Lạc Nhi còn kiên trì gửi tin nhắn wechat cho cậu mỗi ngày, sau đó càng ngày gửi càng ít, sau hai tháng thì không có tin nào nữa.

Lúc Lạc Nhi chưa kịp trả lời, cậu cả Diệp đã dứt khoát gửi tin nhắn thoại cho Trần Tiểu Quả: “Tiểu Quả Tử, gần nửa năm không gặp, có nhớ anh không?”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-690.html.]

Cậu cả Diệp vừa nói xong là bị ba người khác trong xe khinh bỉ tập thể ngay!

Lục Tiểu Vũ: “Diệp Nhất Mộc, cậu thật đê tiện!”

Tiểu Bạch Thái: “Đê tiện đệ nhất thiên hạ!”

Ngài Cổn: Ánh mắt khinh bỉ!

Cậu Cả Diệp: “Sao anh lại đê tiện?! Nửa năm rồi không gặp, anh gửi cho em gái anh một tin nhắn thoại ân cần hỏi thăm một tí thì có làm sao?! Trần Tiểu Quả là em ruột của anh đấy! Năm đó mẹ anh muốn sinh cho anh một cô em gái, nhưng anh không muốn đấy!”

Lúc ấy cậu còn nhỏ, Hoa Nhụy đầu cậu, cậu nói: “Không muốn em gái đâu, lấy Trần Tiểu Quả làm em gái của con mà nuôi đi ạ!!”

Lúc này, Trần Tiểu Quả đang “làm công” trong nhà kính của Tả Nguyên, thấy củ cải lớn đào hoa rốt cuộc cũng “xác c.h.ế.t vùng dậy”, cô mỉm cười, nghe thấy cái giọng nói phong lưu không kiềm chế được kia, cô lại khinh bỉ liếc mắt.

Nhưng mà, bọn họ có thể bình an trở về, cô cũng mừng thay.

“Trần Tiểu Quả, tự nhiên em đờ ra làm gì thế, em nhìn lại em xem, em sắp xịt sen đá Conophytum của anh mòn hết rồi kìa! Đó đều là hàng cực kỳ quý hiếm đó! Nó giá trị hơn sen đá bình thường nhiều lắm!”. Tả Nguyên thấy cái vòi phun sương trong tay Trần Tiểu Quả cứ xịt mãi lên một hàng chậu sen đá Conophytum được sắp xếp chỉnh tề như châu báu, anh ta cầm cái ly giữ ấm trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vội vã kêu!

Trần Tiểu Quả hoàn hồn, sợ đến mức vội vàng tắt vòi phun sương đi, đm…cái đống quý báu mày, cô không bồi thường nổi!

Cái viên ở giữa to khoảng 4cm kia gọi là *, trong màu xanh lục lộ ra màu vàng trong suốt như thạch rau câu, một viên hơn ba nghìn!

“Em lập tức thu dọn ngay đây! May mà ông chủ không ở đây!”. Trần Tiểu Quả thở phào, vỗ n.g.ự.c nói.

Tả Nguyên: “…”. Ông chủ keo kiệt đang ở ngay đối diện em này!

Cũng không phải anh ta keo kiệt, chẳng qua là yêu nó như mạng thôi!

Trần Tiểu Quả cuối cùng vẫn không trả lời tên củ cải lớn đào hoa kia, không biết tên khốn đó biết Lạc Nhi thay lòng đổi dạ rồi thì sẽ phản ứng thế nào nữa!

Anh ta đúng là đáng đời!

“Vẫn là Lạc Nhi của tôi tốt!”. Cậu cả Diệp hiếm khi thấy Lạc Nhi gọi điện thoại tới thì cười nói.

Ngay sau đó, cậu cả Diệp nói mấy lời buồn nôn, khiến lỗ tai của ba người khác ở trong xe đều bị ô nhiễm!

Lạc Nhi khóc trong điện thoại, oán giận cậu biến mất nửa năm, còn không ngừng hỏi cậu đi đâu, có phải bị kẻ xấu bắt cóc không, có phải thay lòng đổi dạ rồi không, có phải không cần cô ta nữa không?

Cậu cả Diệp không ngừng dỗ dành một cách buồn nôn, còn cảm động một phen bởi sự chung thủy của Lạc Nhi!

Ngài Cổn ở bên cạnh có vẻ mặt nghiêm túc, không biết Lâm Dương làm gì mà vẫn không trả lời cậu, sau khi cậu cả Diệp rối cuộc cũng cúp điện thoại, cậu mới hỏi Lục Tiểu Vũ.

“Lục Tiểu Cổn, ông Khương bị Khương Dao Dao đẩy xuống cầu thang, xuất huyết não, làm phẫu thuật mổ sọ, gần một tháng rồi vẫn chưa tỉnh! Lâm Dương cũng bị người nhà họ Khương đuổi ra khỏi đại viện, bây giờ đang ở căn hộ bên ngoài của chúng ta. Mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày Lâm Dương đều canh giữ ở bệnh viện!”. Lục Tiểu Vũ thành thật nói.

Cô vừa dứt lời, trong xe nhất thời chỉ còn lại tiếng hát từ dàn âm thanh trong xe, rất khéo là bài hát “Nửa cuộc đời” của Ashin mà Lâm Dương thích.

Ba người đều cảm nhận được một luồng hơi lạnh tỏa ra từ vị trí bên trái ghế sau!

Ngài Cổn, nổi giận rồi!

“Lục Tiểu Vũ, tăng tốc!”. Một lúc lâu sau, Lục Tiểu Cổn lạnh lùng nói.

“Khương Dao Dao ban đầu còn muốn vu khống là Lâm Dương làm hại ông Khương, nhưng mà, con kỹ nữ đó tự bẫy mình luôn! Bị bắt nửa tháng, cha cô ta bây giờ mỗi ngày đều dẫn cô ta đến xin lỗi mẹ chúng ta!”. Lục Tiểu Vũ lại nói, tăng tốc độ xe, chiếc xe Jeep màu đỏ ngầu lòi chạy như bay trên đường cao tốc.

Ngài Cổn nhắm hai mắt lại, nhìn như đang nghỉ ngơi, nhưng tay lại siết chặt!

Trong phòng bệnh, ngoài bình dưỡng khí đang phát ra tiếng “tí tách” ra thì còn xen lẫn từng tiếng nức nở.

Khương Dao Dao quỳ gối bên giường bệnh, vừa khóc vừa nói lời sám hối, thấy cha cô ta ra ngoài, cô ta vội vã đứng lên nghỉ ngơi, cảnh tượng này vừa vặn bị Lâm Dương đi nấu nước nóng trở về nhìn thấy.

Lâm Dương không nhìn cô ta mà đi vào phòng vệ sin, rót nước sôi vừa mới nấu vào một cái chậu sứ, đợi nước nguội đến 40 độ mới lau người cho ông nội, để đề phòng nhiễm khuẩn, không thể trực tiếp dùng nước nóng lau.

Khương Dao Dao thấy cô đi ra từ phòng vệ sinh thì liếc mắt một cái: “Lâm Dương, cô đừng tưởng những lời mềm mỏng tôi nói lúc trước là thật lòng! Cô cũng đừng cảm thấy tôi quá ghê tởm, nhà họ Khương biến thành như bây giờ, đều do cô làm hại!

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy lời nói của cô là thật lòng, bởi vì, chó không sửa được thói ăn cứt!”. Lâm Dương gầy đi trông thấy, khinh bỉ nhìn Khương Dao Dao và nói.

Cũng chỉ có người nhà họ Khương mới tin là Khương Dao Dao có thể quyết tâm sửa chữa sai lầm thôi!

“Cô…cô chảnh cái gì?! Nhà họ Khương chúng tôi nghèo túng như ngày hôm nay, ông nội tôi nằm hôn mê bất tỉnh ở đây, còn không phải là do cô làm hại à?! Cô là cái đồ sao chổi, khắc c.h.ế.t cha mẹ ruột, ông bà ngoại, lại tới khắc nhà chúng tôi! Nếu cô không tới nhà tôi, tôi cũng sẽ không biến thành như vậy!”. Khương Dao Dao tiếp tục nói.

Lâm Dương chăm chú nhìn vào mặt cô ta, hai tay nắm chặt.

“Cô đừng tưởng có nhà họ Lục làm chỗ dựa là không kiêng kỵ chút nào! Nói không ngừng nhà họ Lục cũng sẽ bị cô khắc đấy! Lục Chiến Qua mất tích lâu như vậy, nói không chừng đã xảy ra chuyện từ sớm rồi!”. Khương Dao Dao lại nói, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Lâm Dương bằng ánh mắt giễu cợt.

Mấy ngày nay Lâm Dương vẫn sống trong bi thương và tự trách, nghe Khương Dao Dao nói xong, trái tim cô như bị con d.a.o tùng xẻo.

Cô vừa định đuổi Khương Dao Dao đi thì một bóng người cao lớn bước vào cửa phòng bệnh, cô nhìn sang, vừa vặn đối diện với khuôn mặt tuấn tú đã mấy tháng không gặp…

Dưới vành nón màu đen, đôi mắt đen láy đó cũng đang nhìn cô, thân hình cao gầy mảnh khảnh của Lâm Dương lắc lư, suýt nữa ngã xuống.

Lục, Lục Chiến Qua, thế mà lại đột nhiên trở về!

DTV

Khương Dao Dao nhìn Lục Chiến Qua – với thân hình cao lớn, đội mũ lưỡi trai, càng đẹp trai hơn, khí chất càng sắc bén hơn trước kia – đi vào, cậu hơi nghiêng đầu, dưới vành nón, ánh mắt sắc bén nhìn lên người cô ta.

Ánh mắt đó dường như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, Khương Dao Dao chật vật lùi về sau một bước.

Cậu cao 1m9, khí thế đàn áp, đi về phía cô ta, sắc mặt Khương Dao Dao trắng bệch, không ngừng lùi về phía sau.

“Họ Khương kia, nhà họ Lục không chỉnh đốn cô đến mức không sống nổi ở thành phố J, đó là vì cái loại người dơ dáy bẩn thỉu đê tiện như cô, căn bản không đáng để bất cứ một ai trong nhà họ Lục lãng phí một giây để đối phó! Trong lòng cô lại còn không biết điều, tiếp tục động vào người của tôi!”. Lục Chiến Qua trợn mắt nhìn Khương Dao Dao, mỗi câu mỗi chữ đều nói một cách khinh bỉ.

Nếu không vì trút giận cho Lâm Dương thì cái loại kỹ nữ thảo mai này cậu sẽ không thèm nhìn lấy cái nào đâu, lại càng không thèm nói một câu với cô ta!

“Sau này, nơi nào có Lâm Dương, cô tốt nhất đừng xuất hiện, nếu không, cô biết kết cục rồi đấy!”. Cậu lại lạnh lùng nói.

“Tôi, tôi, đây là ông nội tôi…”. Khương Dao Dao vô thức phản bác, lúc này, cha cô ta xông vào, tát cho cô ta một cái ngay trước mặt Lục Tiểu Cổn và Lâm Dương!

“Khương Dao Dao! Con về nhà ở cho cha!”. Cha của Khương Dao Dao quát to.

Khương Dao Dao bụm mặt, sau khi nhìn ông ta một cái thì chạy ra khỏi phòng bệnh.

“Tiểu Cổn, con còn nhớ chú chứ? Lúc con còn bé chú còn…”

“Không nhớ!”. Cha của Khương Dao Dao còn chưa dứt lời thì Lục Tiểu Cổn đã lạnh mặt nói.

Trước đây khi gặp người nhà họ Khương ở đại viện, cậu còn có thể chào hỏi, đó là vì nể tình Lâm Dương, bây giờ, trong khi ông Khương còn đang hôn mê mà người nhà họ Khương lại đuổi Lâm Dương ra khỏi bệnh viện, còn nói cô là tai họa của nhà họ Khương.

Thù này, cậu nhớ!

Cha của Khương Dao Dao bị cậu bật lại thì cười ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thức thời mà ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ và ông nội Khương đang nằm trên giường bệnh với đủ loại ống cắm trên người để duy trì sinh mạng.

Lục Tiểu Cổn liếc nhìn Lâm Dương gần nửa năm không gặp ở cách đó không xa, cô mặc áo lông màu lam, quần jean, cúi thấp đầu, tóc cột lỏng lẻo…

Ngay sau đó, cậu bước tới bên cạnh giường bệnh.

Lâm Dương cũng không nói gì với cậu mà đi vào phòng vệ sinh, bưng chậu nước đã nguội ra ngoài.

“Ông nội Khương, con là Lục Tiểu Cổn! Bạn trai của Lâm Dương! Ông yên tâm, sẽ không có ai dám bắt nạt cô ấy nữa đâu!”. Cậu đứng bên cạnh giường bệnh, trầm giọng nói với ông cụ vẫn không nhúc nhích.

Người nhà họ Khương tuy ghê tởm, nhưng ông Khương là một người chính trực biết phân biệt đúng sau, nếu cậu tỉnh lại mà biết Lâm Dương bị đuổi ra khỏi nhà, chắc chắn ông sẽ không bỏ qua cho con cái của mình!

Lâm Dương xắn ống tay áo lên đến cùi chỏ, cầm khăn lông ấm trong tay lau mặt cho ông.

Mắt cậu nhìn lên người cô, cô gầy đi rõ ràng, mu bàn tay lộ cả gân xanh…

“Không mời người chăm sóc sao?”. Cậu trầm giọng hỏi.

Lâm Dương nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn không nói gì.

“Để anh đi tìm!”. Anh trầm giọng nói, sau đó xoay người định đi.

“Không cần! Lúc trước dì Diệp có muốn mời, nhưng em không cho, em muốn tự chăm sóc ông nội!”. Lâm Dương cất giọng nói, hai mắt đỏ lên, nhìn thân hình cao lớn của cậu.

Lúc cậu xoay người lại, cô đã cúi thấp đầu, tiếp tục nhanh nhảu lau cánh tay cho ông cụ.

Cho nên, nhiều ngày như vậy, không có người chăm sóc, đều một tay cô chăm sóc ông cụ?

“Em cần gì phải hành hạ mình như thế?”. Cậu trầm giọng hỏi.

Lâm Dương không nói gì, giặt khăn mặt một chút, sau đó đi vòng qua bên kia giường, xắn ống tay áo của ông cụ lên, tiếp tục thuần thục lau cánh tay cho ông.

Lục Tiểu Cổn có thể cảm nhận được sự xa cách của Lâm Dương đối với mình một cách rõ ràng, dường như cô không chịu để ý đến cậu, cho dù bây giờ cậu rất đau khổ, cũng nhất quyết không để ý đến cậu.

Gần nửa năm không gặp, thấy cậu về, cô nên ôm cậu khóc lóc kể lể một trận chứ, không phải sao?

“Để anh!”. Cậu nói xong, muốn giành khăn mặt trong tay cô, Lâm Dương lập tức né ra: “Không cần, anh không làm được”.

Dứt lời, cô vén chăn lên, xắn ống quần ông cụ lên, lau chân cho ông…

Mười phút trôi qua, cậu nhìn cô lau cho ông cụ từ đầu đến chân, cả quả trình cô không nói với cậu một lời nào.

Cô vào phòng vệ sinh giặt khăn, sau đó cầm bình nước sôi, lại muốn đi nấu nước.

Cậu bước tới, mạnh mẽ giữ lấy cánh tay cô, lôi cô ra khỏi phòng bệnh, mãi cho đến khi vào lối thoát hiểm, cậu mới buông cô ra!

“Lâm Dương, vì sao không để ý đến anh? Lẽ nào là vì anh đi không lời từ biệt?”. Cậu cúi đầu, nhìn cô cúi thấp đầu không nhìn mình, trầm giọng hỏi.

Lối thoát hiểm không thể so được với bên ngoài, không có hệ thống sưởi ấm, không khí lạnh lẽo, cậu lập tức cởi cáo khoác lông ra khoác lên bả vai cô.

Mùi cơ thể của cậu, nhiệt độ của cậu truyền sang cho cô, cô vẫn cúi thấp đầu, mũi đau ê ẩm, cổ họng tắc nghẽn…

“Không phải! Em biết anh đi làm gì rồi!”. Cô cúi thấp đầu, trầm giọng nói: “Em cũng suy nghĩ, Khương Dao Dao biến thành như vậy, có phải là vì em không? Anh Lục, em không biết nên nói với anh thế nào…”

“Em cảm thấy em thật sự là kẻ gây họa!”. Cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu, lớn tiếng nói.

Dứt lời, nước mắt rơi xuống như mưa…

Loading...