Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 687
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:17
Lượt xem: 2
Lục Tiểu Vũ còn nhớ rõ ràng năm đó, cũng chính là khoảng thời gian Diệp Kiều xảy ra chuyện.
Có một ngày, Lục Tiểu Cổn đang xem một đống ký hiệu “.”, “-”, cô khóc lóc tìm cậu, hỏi cậu khi nào Diệp Kiều mới có thể tỉnh lại, Lục Tiểu Cổn nói, cô học được những ký hiệu này thì Diệp Kiều có thể tỉnh lại.
Cô ngu ngơ tin tưởng, khoảng thời gian đó, bất kể là học tập hay làm việc cô đều hết sức chăm chú, rất nhanh đã nhớ hết cách diễn đạt mã morse của 26 chữ cái tiếng Anh!
Ví dụ như chữ A dịch qua mã morse là “.-”, B là “-…”,…
Mã morse của bức thư vừa rồi là đơn giản nhất, dùng rất nhiều chữ cái hợp thành phiên âm Hán ngữ, lại căn cứ vào phiên âm mà cô tổng kết lại.
Điều quan trọng nhất của mã morse là ở chỗ người gửi mật mã còn có thể mã hóa mật mã, người nhận mật mã phải đoán ra ý đồ của đối phương.
“Năm ngày, chúng ta ra khỏi núi là có thể về nhà hay không?”. Tiểu Bạch Thái nghiêm túc hỏi.
“Thì ra là dễ thế! Ăn no xong, chúng ta lập tức lên đường! Cái nơi quỷ quái này, ở lâu thêm một ngày thì con mẹ nó đều là cực hình!”. Cậu cả Diệp hưng phấn nói.
Ngài Cổn không nói gì, trong đầu, hình bóng Lâm Dương lóe lên một cái rồi biến mất…
Cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cậu biết, suy nghĩ cũng vô ích!
Chỉ có thể tranh thủ về sớm để nhìn thấy cô!
Còn Lục Tiểu Cổn sở dĩ khoảng thời gian đó học mã morse cũng là vì cậu đã đọc câu chuyện kiếp trước mà Diệp Kiều viết. Cậu biết, trước đó khi mình chưa sinh ra cậu cũng đã từng dạy Diệp Kiều học.
…
Bốn người, sau khi có nhiệm vụ thì không hề chỉ lấp đầy bụng như mấy ngày hôm trước nữa, mà bọn họ lấp đầy bụng, đồng thời còn phải gấp rút lên đường.
“Ngày hôm nay trời đầy mây! Mặt trời cũng không có, làm sao mà phân định được phương hướng!”. Ngay cả la bàn bọn họ cũng không có, lại là rừng, rất dễ đi lạc.
Lục Tiểu Vũ cau mày nói.
Tiểu Bạch Thái đi tới sau một cây đại thụ: “Nhìn này! Cái cây này, một mặt mọc rêu xanh, loại rêu này chỉ có trong bóng mới sinh trưởng tốt được, cho nên, cậu nói xem, mặt này là nam, hay là bắc?”
Lục Tiểu Vũ: “Đương nhiên là bắc!”. Cậu xem cô như đồ thiểu năng sao?! Vấn đề đơn giản như vậy!
Cô cũng vừa hiểu ra, Tiểu Bạch Thái đang dạy cô kỹ năng sinh tồn trong rừng!
Hướng hai giờ cũng chính là hướng tây nam, bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
…
Dã mười ngày trôi qua kể từ khi bọn họ biến mất, mỗi ngày Lâm Dương đều dùng hình vẽ để ghi lại, trước đây gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu, do đó không cảm thấy cậu ảnh hưởng lớn như thế nào đối với mình.
Nhưng theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng nhớ cậu, giọng nói và nụ cười của cậu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong đầu cô, mỗi lần lấy sổ ghi chép ra là cô đều sẽ nhớ lại những chuyện xảy ra từ khi biết cậu cho đến nay.
Đặc biệt là có rất nhiều thứ nhận ra muộn màng.
Cô cũng vừa hiểu được, trước đây vì sao cậu lại đối xử với cô đặc biệt như vậy!
Sau khi đọc sách giáo khoa vật ký lớp 12 liên tục ba tiếng, Lâm Dương đứng dậy, đi ra ngoài rót nước, đúng lúc gặp phải Khương Dao Dao mới tới, ngày hôm nay ông không có ở nhà, cô ta mới dám tới.
“Nghe nói cô thất sủng rồi à? Vừa yêu được bao lâu mà Lục Chiến Qua đã đá cô rồi thế!”. Khương Dao Dao châm chọc cô, Lâm Dương ngoảnh mặt làm ngơ, đi tới máy lọc nước rót nước.
Khương Dao Dao biết được Lục Tiểu Cổn ra nước ngoài du lịch mà không dẫn theo Lâm Dương, nên cô ta mới lớn lối như vậy.
“Lâm Dương, có phải anh ta cướp mất sự trong sạch của cô rồi, sau đó lập tức đá cô không?”. Khương Dao Dao đến gần cô, tiếp tục chế giễu cô.
Nghe cô ta nói vậy, Lâm Dương rất muốn hắt nước vào mặt cô ta, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được!
“Khương Dao Dao, tôi thật sự không thèm nói chuyện với loại người như cô! Cô tốt nhất đừng có chọc tôi!”. Cô nhìn chằm chằm cô ta, nói không hề khách sáo.
Bây giờ, ông nội đã nhìn thấu bộ mặt thật của Khương Dao Dao rồi, cô cũng sợ cô ta, cho nên, đối với người như Khương Dao Dao, có thể cứng rắn thì tuyệt đối không sợ hãi!
“Lâm Dương, cô khá lắm! Đây là nhà ông nội tôi! Không phải nhà của cô! Cô ở nhà người khác, sao có thể yên tâm thoải mái như thế?! Rốt cuộc lúc nào cô mới cút khỏi nhà ông nội tôi?!”. Khương Dao Dao tiếp tục lớn lối nói.
Cô ta cố ý kích thích Lâm Dương.
Lâm Dương cũng không còn gì để nói với cô ta: “Khương Dao Dao, cô có dám tự mình đi hỏi ông nội câu này không?!”
Khương Dao Dao bị cô cãi đến ngậm miệng, ông cụ đối xử với Lâm Dương còn tốt hơn người cháu ruột là cô ta gấp trăm lần, làm sao có thể đuổi cô đi được?!
Cô ta tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, còn Lâm Dương thì đã tránh khỏi cô ta, đi về phòng mình!
“Cô đứng lại đó cho tôi!”. Khương Dao Dao bước tới, kích động níu lấy cánh tay Lâm Dương!
Lâm Dương cố nhẫn nhịn không hất Khương Dao Dao ra, bởi vì trên tay cô đang bưng một ly nước sôi nóng hổi, nếu hắt vào cô ta thì cái kẻ tâm lý vặn vẹo này nói không chừng sẽ vu cáo cho cô!
Ánh mắt của cô tràn ngập khinh bỉ trừng mắt nhìn Khương Dao Dao – cái kẻ rõ ràng có thể yên lành làm người nhưng hết lần này đến lần khác, càng ngày càng biến thái.
Ánh mắt đó lại khiến Khương Dao Dao có vài phần sợ hãi, nhưng nó càng kích thích cô ta hơn!
Cô ta dựa vào đâu mà sợ một cô bé mồ côi như Lâm Dương chứ?!
“Khương Dao Dao! Thỏ nóng nảy còn có thể cắn người đấy, có phải cô cảm thấy Lâm Dương tôi là trái hồng mềm, để mặc cô bắt nạt không?! Cô buông ra cho tôi!”. Khương Dao Dao đang định mở miệng thì đã bị Lâm Dương giành trước.
DTV
Mặc dù nhỏ hơn Khương Dao Dao một tuổi, nhưng cô cao hơn Khương Dao Dao mấy cm, cô nhìn xuống Khương Dao Dao với khí thế mạnh mẽ.
Khương Dao Dao vẫn còn nắm chặt cánh tay cô, nhất quyết không buông ra, ngược lại càng tóm chặt hơn: “Cô chính là trái hồng mềm, dễ bắt nạt, Lâm Dương, chỉ cần tôi đẩy cô, nước trong ly của cô có lẽ sẽ hắt lên người tôi, đến lúc đó, tôi nói là cô cố ý hắt lên người tôi, xem cô rửa sạch sự trong sạch của mình thế nào!”
Quả nhiên, tâm lý biến thái của Khương Dao Dao đã bị cô nắm chắc rồi!
“Được thôi! Khương Dao Dao, đây vừa vặn là nước sôi 100 độ, tôi hắt lên khuôn mặt này của cô có được không? Dù sao tôi cũng muốn nhìn xem, cảm giác cô bị hủy dung, để lại sẹo thoải mái, hay là vu cáo tôi thoải mái hơn!”. Lâm Dương không hoảng sợ, ngược lại còn nhếch môi cười, trừng mắt nhìn Khương Dao Dao mà nói.
Cô đang đánh đòn tâm lý.
Khương Dao Dao rất thích chưng diện, năm 12 tuổi đã biết trang điểm, bây giờ trên Douyin cũng xem như nửa nổi tiếng, cô ta có thể nào không để ý đến khuôn mặt này sao?!
Bị Lâm Dương đe dọa như thế, Khương Dao Dao sợ đến mức suýt chút nữa buông cô ta, nhưng mà chỉ thoáng qua rồi lập tức tóm chặt cô.
“Cô không dám hắt lên mặt tôi đâu!”. Cô ta kích động nói.
Lâm Dương cười nhạt: “Nếu dù thế nào cũng bị cô vu cáo, tôi cần gì phải để cô sống tốt?!”. Nói xong, cô giả vờ định hắt, Khương Dao Dao sợ đến mức vội vã tránh ra.
Lâm Dương vững vàng bưng cái ly trong tay, chỉ vẩy ra vài giọt nước lên tay mình, có hơi nóng, cô đẩy cửa phỏng ra và lập tức đi vào.
Khương Dao Dao tức giận đến mức giậm chân tại chỗ.
“Lâm Dương! Cô chờ đó! Giữa chúng ta, sớm muộn gì cũng có kết thúc!”. Khương Dao Dao nghiến răng nói với cánh cửa.
Kết thúc?
Lâm Dương cười nhạt, tốt nhất là kết thúc bằng phương thức này, rằng sau khi cô lên đại học thì ở lại ký túc xá trường, cuối tuần, nghỉ đông hay nghỉ hè đều không trở lại, cách xa cái loại rác rưởi Khương Dao Dao này ra!
…
Ngọn núi đổ xuống cơn mưa lớn, bốn người trú mưa trong hang động.
Lục Tiểu Vũ cởi giày lính, ngồi lên tảng đá, Tiểu Bạch Thái đang chuẩn bị giúp cô dùng cành trúc mảnh làm vỡ vết rộp m.á.u ở lòng bàn chân cô.
“Nếu đau thì cắn tôi!”. Tiểu Bạch Thái duỗi cánh tay ra trước mặt cô, cho cô cắn.
“Ôi chộ ôi! Show cái gì, chỉ là mấy cái nốt phồng rộp thôi, cũng đâu phải Lục Tiểu Vũ sinh con! Đến mức đó sao?”. Tiểu Mộc Đầu ở bên cạnh chua ngoa nói.
“Anh đây vậy đó, thế nào?! Trên người cô ấy chỉ cần bị muỗi cắn một cái thôi, anh đây cũng đau lòng!”. Tiểu Bạch Thái nhìn Tiểu Mộc Đầu, khí phách nói, không hề giấu diếm chút nào.
Lục Tiểu Cổn ngồi trên tảng đá phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, tự động ngăn cách với ba kẻ lắm lời pha trò hơn ngày thường này.
“A…!”. Sau khi bọng m.á.u phồng đau bị đ.â.m thủng, một cơn đau thấu tim xộc tới, Lục Tiểu Vũ ngửa đầu trợn mắt há hốc mồm.
“Đau lắm à?”. Tiểu Bạch Thái nhìn bàn chân vốn dĩ mềm mại của cô sắp bị mài hỏng rồi, cậu đau lòng hỏi.
Đây cũng không phải là trò chơi gia đình khi còn bé, đây là rừng rậm nguyên sinh thực thụ, trong mấy ngày nay, trên người mỗi người đều có một chút vết thương nhỏ.
“Làm ra vẻ!”. Tiểu Mộc Đầu thật sự không chịu nổi bọn họ, tức giận đứng dậy, cậu cũng không quên phát cơm chó: “Lúc này, chắc chắn Lạc Nhi đã nhớ tôi muốn c.h.ế.t rồi!”
Lục Tiểu Vũ cười nhạt: “Không chừng đang cắm sừng lên đầu cậu đấy!”.
Tiêu Đề: Sợ bóng sợ gió một phen!
Vẻ mặt của cậu cả Diệp rất tự tin, Lạc Nhi nhớ cậu còn không kịp đây, làm sao có thể cắm sừng cậu được, Lục Tiểu Vũ cố ý kích thích cậu, cậu sẽ không mắc lừa!
“Diệp Nhất Mộc, tôi nói này, cậu thật sự để ý đến Lạc Nhi kia à?”. Lục Tiểu Vũ hiếm khi nghiêm túc nói.
“Anh đây đối với ai mà không nghiêm túc?! Anh nói với các em này, sao lại cảm thấy anh lăng nhăng? Anh như cha anh vậy đó, chưa gặp được người có thể giống như mẹ anh, một người khiến cho ông ấy quyết một lòng yêu có biết không?! Hơn nữa, đã là thời đại nào rồi? Còn để ý cái gì mà “yêu một người đến chết”?! Không yêu thì làm sao mà biết ai thích hợp?!”. Cậu cả Diệp rất bực bội nói.
Vừa mới xoay người lại, lập tức nhìn thấy ngài Cổn đang ngồi bình thản, lại nhớ tới chuyện bị cậu túm áo dạy dỗ chiều hôm đó!
Cậu không khỏi nghĩ đến nụ hôn đáng nguyền rủa đó với Trần Tiểu Quả!
Cậu cả Diệp cảm thán trong lòng: “Thật là nghiệp chướng!”
…
“Lão Lục, cậu thật sự để bốn tên tân binh này dùng dây thừng xuống vách núi sao?! Chúng nó không có bất cứ biện pháp phòng vệ nào cả!”
Trong phòng họp, ba ông chú già đang hút thuốc, đại tá Diệp nhìn hình ảnh hiện tại trên màn hình, nói với Lục Bắc Kiêu đang bình thản hút thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-687.html.]
Trên màn hình, thiếu nam thiếu nữ mặc đồ rằn ri bên vách đá, đang chuẩn bị xuống vách đá.
Vách đá thẳng đứng không có độ dốc!
Nếu muốn ra khỏi rừng thì phải xuống vách núi này, đi bộ qua thung lũng và qua đỉnh núi cuối cùng.
Một quân nhân thâm niên như anh ta nhìn cũng sợ hết hồn hết vía!
“Đồng chí Diệp Thành, đồng chí thật sự cho rằng tôi chỉ cho chúng ra ngoài rèn luyện chút thôi sao? Đây là cuộc tuyển chọn đặc biệt của lính đặc chủng! Chứ không phải là trại hè!”. Đại tá Lục mở miệng nói.
Anh nói thật, cuộc tuyển chọn đặc biệt của lính đặc chủng, nếu không gan dạ, sáng suốt và thực lực thì làm sao có thể đảm nhiệm được những nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao trong tương lai được?!
Đồng chí lão Thái ở bên cạnh khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.
“Thế Tiểu Vũ thì sao?! Cậu lập tức gửi một tin nhắn cho chúng, bảo Tiểu Vũ đợi lệnh tại chỗ, không nên để con bé xuống vách đá!”. Đồng chí Diệp Thành đập bàn nói.
“Đây là hình ảnh từ vệ sinh, trong chốc lát không thể liên lạc được với chúng”. Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn lên màn hình.
Người đầu tiên muốn xuống vách đá là Tiểu Bạch Thái, trên tay cậu đeo bao tay quân sự màu đen lộ ngón tay, hai tay ôm chặt cơ thể, một đầu sợi dây buông thõng xuống vách núi, đầu còn lại cột lên thân cây to, đồng thời, ba người khác cũng nắm chặt sợi dây.
“Thái Dư Bạch! Cậu phải an lành cho tôi, hiểu chưa?!”. Lục Tiểu Vũ mặc đồ rằn ri bước tới, ngửa đầu nhìn cậu, trầm giọng ra lệnh.
Tiểu Bạch Thái đứng bên vách đá, nhếch miệng lên, ngay sau đó, cậu chào một cái theo tiêu chuẩn quân đội một cách đẹp trai với cô: “Rõ! Tư lệnh Vũ!”
Lục Tiểu Vũ hiếm khi nở nụ cười: “Thằng nhóc thúi! Cho dù bầu trời có sập xuống, cũng phải nắm chặt sợi dây cho tôi! Biết chưa?!”. Ngay sau đó, cô lại ra lệnh cho cậu.
Tiểu Bạch Thái cười gật đầu, biết cô đang lo lắng cho mình, nhưng cậu có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, ngược lại cậu vô cùng lo lắng cho cô…Hai tay cậu nắm chặt sợi dây, dùng lực cánh tay chống đỡ, hai chân lập tức dẫm lên vách đá sau khi rơi xuống!
Mười phút sau…
“Lục Tiểu Vũ! Đến phiên cậu!”. Sợi dây đang không ngưng lay động, là tín hiệu cho Tiểu Bạch Thái phát ra, biểu thị cậu đã xuống đến đáy vách núi rồi!
Lục Tiểu Vũ đeo găng tay màu đen lộ ngón tay vào, nắm thả để khởi động.
“Lục Tiểu Vũ, em nên ngoan ngoãn chờ cứu viện đi! Anh đây nói thật lòng đấy!”. Tiểu Mộc Đầu nhìn cô, vô cùng nghiêm túc nói, sợ cô gặp chuyện không may.
Tuy suốt ngày gặp nhau là đấu võ mồm, nhưng mà tình cảm giữa bọn họ vẫn vững vàng như bàn đá vậy!
Lục Tiểu Vũ chưa nói gì đã túm lấy sợi dây, tự tin nói: “Tiểu Mộc Đầu, chị chờ em ở phía dưới!”
Lục Tiểu Cổn nắm sợi dây thật chặt, lúc nhìn thấy biểu cảm anh hùng trên mặt Lục Tiểu Vũ, cậu ngây ngốc, sau đó lại nảy sinh tình cảm trìu mến của một người anh trai đối với một người em gái.
Con nhóc này từ nhỏ đến lớn đều “thâu nhân bất thâu khí”*!
(*) Dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, không thể để bị người khác coi thường.
Lúc nào cũng dũng cảm can đảm như vậy!
Dưới đáy vực, Tiểu Bạch Thái luôn ngửa đầu nhìn Lục Tiểu Vũ đu theo sợi dây hạ xuống từng chút một, trái tim cậu vẫn treo trên cổ họng…
“Vừa mới mưa xong! Vách đá trơn trượt! Cậu dẫm mạnh một chút!”. Cậu hét lên.
Lục Tiểu Vũ đội mũ rằn ri, mang giày lính màu đen, giẫm lên vách đá, tay đeo bao tay màu đen nắm thật chặt sợi dây, mỗi lần hạ xuống đều dùng hết lực cánh tay và lực chân!
Cô cắn chặt răng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, hai mắt vẫn nhìn lên trên chứ không nhìn xuống, nếu nhìn xuống, cô rất lo mình sẽ sợ!
Lúc đó, cách màn hình điện tử, ba người cha già cũng đều nắm chặt tay.
Lục Tiểu Vũ cũng không nằm trong nhóm khảo sát của bọn họ, cô bị bắt đi chỉ vì ngoài ý muốn, lúc đó nếu không bắt cô đi thì chuyện cô bị b.ắ.n trúng thuốc mê rất có thể sẽ vỡ lỡ ra, vỡ lỡ ra rồi thì còn bảo mật thế nào được nữa?!
“Tiểu Vũ!”. Đúng lúc này, Diệp Thành kích động la lên.
Lục Bắc Kiêu và thủ trưởng Thái cũng đồng thời đứng lên: “Tiểu Vũ!”
Trong màn hình, lúc đạp lên vách đá, chân Lục Tiểu Vũ rơi vào khoảng không, tay cũng buông lỏng sợi dây ra, cơ thể của cô nhanh chóng tụt xuống phía dưới!
Ba người cha già nín thở!
Trên vách đá, trái tim Lục Tiểu Cổn đập mạnh, cậu nhất thời dự cảm được Lục Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện, lập tức chạy vội tới bên vách đá.
Lúc này, sợi dây lại căng trở lại!
Trên vách đá, một tay Lục Tiểu Vũ tóm chặt lấy sợi dây, con d.a.o quân đội trong tay phải vừa mới cứu cô một mạng đang rơi “leng keng” xuống đất! Tay kia của cô cũng nhanh chóng bắt lấy sợi dây, cắn chặt răng, trọng lượng toàn thân đều dồn vào lực cánh tay.
Tiểu Bạch Thái dưới đáy vực đã sớm mất hồn mất vía, sau khi nhìn thấy cô nắm được sợi dây, đôi chân cậu như nhũn ra, trực tiếp quỳ trên đất, hai viền mắt đỏ lên!
Vừa rồi, ngay vừa rồi, cậu trơ mắt nhìn cô đạp hụt, thân thể rơi xuống, lại trong chớp mắt, cô dùng d.a.o găm đ.â.m vào vách đá, tay khác nắm sợi dây, làm ra một chuyện mà đối với cô mà nói là gần như không thể nào làm được!
“Lục Tiểu Vũ!”. Tiểu Mộc Đầu đứng trên vách đá nhìn xuống, giọng điệu lúc gào thét còn xen lẫn cả tiếng nức nở.
“Tôi không chết!”. Giọng nói của Lục Tiểu Vũ quanh quẩn trong khe núi, hai tay cô nắm chặt sợi dây.
Chính cô cũng sợ ngây người.
Nếu không phải khoảnh khắc đó nhớ rằng mình có con d.a.o quân đội duy nhất dắt bên hông, nhanh chóng rút ra găm vào vách đá, làm giảm tốc độ rơi xuống để tay kia của cô có thể bắt được sợi dây, thì cô đã sớm tan xương nát thịt rồi!
“Con nhóc Tiểu Vũ này, sao mà làm được vậy?!”. Diệp Thành rốt cuộc cũng tìm lại được hồn vía, kích động hỏi.
“Con nhóc này, thời khắc nguy cấp cũng có đầu óc phết! Phản ứng khẩn cấp này không thua một tên lính đặc chủng đâu!”. Thủ trưởng Thái thở phào nói.
Lục đại ma vương bên cạnh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, không còn gì để nói.
Đó là con gái ruột của anh!
Lúc này, anh không khỏi nhớ lại những gì Tiểu Thất đã nói, chị của cậu kiếp trước là “bậc cân quắc không thua đấng mày râu”, là một nữ quân nhân nắm quyền chỉ huy!
Lục Tiểu Vũ hạ từng chút từng chút xuống đáy vực, Tiểu Bạch Thái đã bước về phía cô, hai chân cô còn chưa chạm đất là eo đã bị cậu ôm chặt lấy rồi!
Lục Tiểu Vũ cảm giác mình không bị ngã c.h.ế.t mà rất có thể sẽ bị Tiểu Bạch Thái ghì chặt đến chết!
Thằng nhóc thúi này ôm chặt cô từ đằng sau, sức lực phải nói là như thể muốn nhập cả người cô vào người cậu, hai hợp thành một với cậu luôn vậy!
“Tiểu Bạch Thái, cậu buông ra một chút, tôi sắp không thở nổi rồi…ưm…”. Cậu vừa thả lỏng ra một chút, cô cảm thấy hô hấp không còn khó khăn nữa, kết quả, môi đã bị bịt kín!
Lục Tiểu Vũ: “…”. Thằng nhóc thúi này muốn ăn đầu lưỡi của cô à!
Cậu hôn cô, nụ hôn điên cuồng trước nay chưa từng có!
Lúc buông ra, hai người đều thở hồng hộc, hai trái tim dính vào nhau, đập như sấm.
“Có bị thương không?”. Tiểu Bạch Thái quan sát cô, trầm giọng hỏi.
Lục Tiểu Vũ lắc đầu, lòng bàn tay hơi tê dại, những chỗ khác thì vẫn ổn, cô mở lòng bàn tay ra mới phát hiện, bao tay màu đen đã bị mài hỏng rồi!
Tiểu Bạch Thái thấy cô không bị thương thì lại ấn cô vào lồng n.g.ự.c mình lần nữa, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, cậu bé to xác cắn chặt răng, ngửa đầu nhìn trời, cậu nói: “May mà cậu không sao…may quá!”
Giọng cậu khàn khàn, thậm chí hơi run rẩy, bị hai chữ cuối cùng của cậu kiềm chế lại.
May mà cô không sao, nếu không…cậu khó có thể tưởng tượng được, sau này cậu làm sao mà sống nổi!
Cậu đối với cô, không biết rõ là thích lúc nào, chỉ biết rằng, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã cảm thấy cậu và cô sẽ ở bên nhau cả đời, mãi mãi không rời xa nhau.
Khi còn bé không hiểu tình yêu là gì, cứ cảm giác mình nên theo cô.
Lúc lớn lên mới hiểu, bọn họ không phải anh em, cũng không phải chị em, mà không có quan hệ m.á.u mủ, đến khi trưởng thành, biết mỗi người đều phải cưới gả, lúc đó cậu đã nghĩ, vậy thì được thôi, cậu có thể cưới cô!
Cưới cô là bọn họ có thể ở bên nhau cả đời không chia lìa rồi.
Vì thế năm 12 tuổi, cậu tặng nhẫn cho cô…
Lúc Tiểu Mộc Đầu xuống dưới, cậu chụp lấy Lục Tiểu Vũ, hai tay xoa mạnh lên gò má cô: “Lục Tiểu Vũ, em là con nhóc xấu xa! Có phải cảm thấy anh em không đủ thương em nên cố ý hù dọa ông đây không?!”
Cậu hung hăng xoa má Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ tức giận đá cậu: “Diệp Nhất Mộc! Cậu là cái bíp gì?! Bà cô đây muốn cậu đau lòng chắc?!”
Tiểu Mộc Đầu cũng không giận, cười ấn cô vào lòng, vừa rồi cậu sợ đến mức mất hồn mất vía!
Mấy phút sau, Lục Tiểu Cổn cũng xuống, mặt cậu không chút biểu cảm nhìn Lục Tiểu Vũ, một chữ cũng không nói.
Lục Tiểu Vũ cho rằng thằng anh ruột mà giống như không phải ruột của mình, lần này ít nhất sẽ tới ôm cô một cái, kết quả là không có gì cả.
Nhưng mà, cậu đột nhiên gào rống trong không trung như nổi điên: “Đồng chí Lục Bắc Kiêu! Đồng chí lập tức đưa Lục Tiểu Vũ về cho tôi!”
Cậu vừa rống vừa không ngừng dùng nắm tay và cánh tay làm mã morse, gửi tin cho Lục đại ma vương, bởi vì cậu biết, chắc chắn anh đang chú ý đến bọn họ mỗi giây mỗi phút, nhưng không nhất định sẽ nghe thấy tiếng của bọn họ.
Hai nhà Lục Diệp cũng không có gen sinh đôi, Lục Tiểu Vũ là do cậu gắng sức đưa tới, khiến cho cả năm người nhà bọn họ được đoàn tụ ở kiếp này. Cậu đưa cô em gái này tới là để cô được hưởng phúc, chứ không phải chịu cực hình.
Cách màn hình lớn, đồng chí Lục Bắc Kiêu tinh tường nhìn thấy tình báo con trai gửi đến cho anh: “Để con bé về nhà!”.
Lục Tiểu Cổn gửi tiếng Anh.
Hai vị quân nhân bên cạnh cũng phiên dịch ra.
“Thằng nhóc thúi, rốt cuộc cũng thương em gái! Lục Bắc Kiêu! Chuyện ngày hôm nay, cậu có tin tôi với em gái tôi, để cậu quỳ điều khiển từ xa không?!”. Đồng chí Diệp Thành nói với anh.
Lục đại ma vương dùng ánh mắt ngang ngược trả lời: “Cậu dám?!”
Để bà Lục biết chuyện này, cô sẽ sợ mất!