Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 686

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:15
Lượt xem: 2

Trong rừng sâu núi thẳm rậm rạp, táng lá cổ thụ che trời, bên cạnh tảng đá lớn, cậu cả Diệp mặc áo sơ mi trắng đưa lưng về phía tảng đá, ngồi xổm, mài sợi dây trên cổ tay!

Lục Tiểu Cổn là người cởi dây ra đầu tiên, sau đó cậu cũng cởi cho Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái, nhưng mà nhất quyết không cởi cho cậu cả Diệp, ba người họ đều đi cả rồi, chỉ còn lại có một mình cậu ta ở lại đây, không thể không “tay làm hàm nhai”!

“Lục Tiểu Cổn! Mụ nội cậu!”. Cậu vừa cọ vừa tức giận mắng, trong lòng cũng rất sốt ruột.

Rừng sâu núi thẳm, không chừng lại lòi ra dã thú gì đó, cậu cả Diệp cậu sẽ thành điểm tâm mất!

Trong lúc cậu đang cố gắng mài lên tảng đá thì ngước mắt lên một cái, lập tức trợn trừng: “Mẹ kiếp!”

Đối diện tảng đá là một con rắn hổ mang diêm dúa lòe loẹt, đang thè cái lưỡi rắn về phía cậu!

Trong tích tắc, cậu toát mồ hôi, thấy con rắn hổ mang diêm dúa đang uốn éo người định xuống khỏi tảng đá, bò về phía cậu, cậu cả Diệp cắ răng, hai cánh tay gắng sức, gào lên một tiếng, sợi dây đã bị cậu mài mòn một nửa cuối cùng cũng đứt ra, ngay sau đó, cậu lập tức khom người cởi sợi dây trên chân.

Con rắn ra đang bò về phía cậu không nhanh không chậm, thè cái lưỡi đỏ ngầu, dáng vẻ thèm thuồng, như thể cậu là mỹ vị gì đó vậy!

Lần đầu tiên trong đời, Diệp Nhất Mộc bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!

Cho dù biết “lão đại” đứng sau chuyện bắt bọn họ là người trong quân đội, không thể nào nghi ngờ được nữa, có thể cha cậu cũng tham gia vào đó, nhưng trong khu rừng sâu thẳm này, bị rắn hổ mang cắn, lỡ không kịp tiêm huyết thanh thì cậu sẽ thật sự ngỏm củ tỏi mất!

Cậu không muốn c.h.ế.t đâu!

Khoảnh khắc sợi dây cởi ra, cậu đã thấy con rắn hổ mang đến bên chân cậu: “Cút con mẹ mày đi!”

Diệp Nhất Mộc rống lên một tiếng, đưa chân đá một cái!

Mà cú đá này vừa vặn trúng đầu con rắn, nó bay ra ngoài, đập lên đại thụ đối diện, rơi xuống.

Tục ngữ nói, đánh rắn đánh dập đầu, cậu cả Diệp lo lắng con rắn này vẫn còn chưa c.h.ế.t nên đã tìm một cục đá sắc bén, đập “phập phập” vào tim nó!

Sau khi đánh c.h.ế.t con rắn độc, cậu lấy một nhành cây vừa mang đi vừa tìm ba kẻ kia.

“Ngày đầu tiên đi chơi mà không có điện thoại di động, buồn quá…”. Lục Tiểu Vũ mặc áo sơ mi đỏ, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay chống cằm, nhìn khu rừng rậm rạp, chán chường nói.

Điện thoại di động, móc khóa, thậm chí là cả đồng hồ đeo tay của bọn họ đều bị tịch thu cả rồi, lại bị ném vào khu rừng rậm nguyên thủy này, tiếp theo phải sống cuộc sống nguyên thủy à?!

Lục Tiểu Cổn thậm chí còn đang đánh lửa!

Tiểu Bạch Thái leo lên được một cây cam rừng, hái một quả cam ném cho cô.

Lục Tiểu Vũ bụng đói kêu vang, lột một múi cam vừa chín tới, cắn một miếng, nhất thời mặt mày nhăn nhúm lại: “Cam này chua quá!”

“Lấp dạ dày trước đã!! Cũng không có gì có thể ăn cả!”. Tiểu Bạch Thái cất giọng nói, sau đó lột một múi cho Lục Tiểu Cổn.

Ngài Cổn không nhận, vẫn đang đánh lửa, có lửa rồi thì tóm vài con chim gì gì đó, ít nhất có thể ăn thịt!

Với bàn tay thon dài, lòng bàn tay cậu không ngừng xoay một thanh gỗ nhỏ, liên tục chuyển động trên một khúc gỗ.

Bây giờ cậu vô cùng muốn biết rằng quyển sổ tay Lâm Dương tặng cho cậu đang ở đâu, nếu mất, cho dù “lão đại” đứng sau chuyện này là Lục đại ma vương thì cậu cũng không tha cho đâu!

Đúng lúc này, có thứ gì đó đập lên đầu cậu, cậu nghiêng đầu né tránh, động tác trên tay vẫn không ngừng, cậu thấy là một con rắn chết, ngay sau đó thì thấy tiện nhân Diệp Nhất Mộc huýt sáo đi tới!

Thanh gỗ trong tay cậu rốt cuộc cũng bốc khói!

“Theo tôi thấy thì chúng ta cứ yên vị ngồi mà đợi thôi, không ăn không uống gì cả, tôi cũng không tin là khi chúng ta sắp c.h.ế.t đói rồi mà mấy ông già kia vẫn cam lòng để chúng ta chịu tội ở đây! Bọn họ có cam lòng thì cô tôi, mẹ tôi cũng đau lòng cho tôi!”. Cậu cả Diệp cất giọng nói.

Cậu chán cái nơi quỷ quái này muốn c.h.ế.t rồi, không được chơi điện thoại di động gì cả!

Vừa dứt lời, cậu đã nhặt được một quả cam dại, lột ra!

“Diệp đê tiện, không phải cậu định ngồi đợi thôi sao?! Ăn cái rắm à!”. Lục Tiểu Vũ đứng lên, ghét bỏ nói.

Diệp đê tiện: “…”. Cái chuyện không ăn không uống này, nói thì dễ, mà làm thì quá khó!

Bên kia, lửa đã cháy, ngài Cổn không ngừng cho lá khô còn ẩm ướt nhặt được vào đống lửa, đồng thời tận dụng mấy thanh gỗ làm mồi lửa.

“Tôi quan sát rồi, một tên lính gác cũng không thấy, tôi thấy, bọn họ là muốn chúng ta ra ngoài bằng bản lĩnh! Các cậu tuyệt đối đừng nghĩ bọn họ quá nhân từ! Mấy ông già đó, ác lắm!”. Tiểu Cải Thìa ngồi trên tàng cây, cất giọng nói.

“Tiểu Bạch Thái, cậu cứ khoác lác đi, lính gác mà có thể bị thằng nhóc cậu phát hiện ra thì còn gì là lính gác nữa?!”. Cậu cả Diệp cãi lại, vừa dứt lời, Lục Tiểu Vũ đã ném một quả cam về phía cậu!

Dám xem thường Tiểu Bạch Thái này!

Bên kia, ngài Cổn định nướng rắn ăn, khiến Lục Tiểu Vũ và Tiểu Mộc Đầu đều chán ghét, liên tục nói trên người rắn có ký sinh trùng vi khuẩn gì gì đó, hơn nữa còn là rắn độc!

Nhưng khi nhìn thấy cậu và Tiểu Bạch Thái ăn ngon lành thì họ cũng thèm thuồng…

Ba ngày không thấy cậu, hoàn toàn bặt vô âm tín, Lâm Dường hoảng hốt không biết làm thế nào, nếu Lục Tiểu Cổn có việc ra ngoài, không thể nào không nói với cô, điện thoại di động lại luôn tắt máy như vậy được!

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi!

Cô chỉ có thể đi tìm Diệp Kiều.

Trong ba ngày nay, người của Diệp Kiều cũng tìm bọn họ khắp nơi, điều khiến Diệp Kiều nảy sinh nghi ngờ là, người của cô thế mà cũng không tìm được mấy người Lục Tiểu Cổn!

Trong một đêm, bốn đứa nhỏ mất tích một cách ly kì!

Diệp Kiều dẫn theo Lâm Dương, quyết đoán tìm tới doanh trại.

Căn cứ Huyết Lang.

Diệp Kiều mạnh mẽ đẩy cửa phòng làm việc của đại đội trưởng Lục ra, sải bước đi vào, giày đạp lên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc.

Người đàn ông mặc quân trang, trong tay kẹp điếu t.h.u.ố.c lá đang đứng trước cửa sổ, bỗng xoay người lại.

“Lục Bắc Kiêu! Anh ném Tiểu Cổn Tiểu Vũ ở đâu rồi?!”. Diệp Kiều nói, chợt đập lên bàn làm việc của anh với vẻ mặt tức giận!

Thủ trưởng Lục nhìn bà Lục với mái tóc xoăn đang tức giận, mày hơi nhíu lại, anh còn chưa lên tiếng thì cô đã nói tiếp.

“Lục Bắc Kiêu! Đừng nói anh không biết chuyện này, trừ anh với lão Thái ra, không ai có thể làm được chuyện này cả! Đây chính là món quả trưởng thành anh tặng cho bọn nó!”. Diệp Kiều lại nói, trừng mắt nhìn người đàn ông thối tha khiến cô lo lắng ba ngày đang đứng ở cửa sổ!

Anh là ma quỷ sao?!

Anh chẳng phải là ma quỷ!

Lục đại ma vương không phải chỉ để gọi cho vui đâu!

“Anh quăng chúng nó ở đâu rồi?! Đưa ba thằng nhóc đi thì cũng cho qua, còn đưa cả Tiểu Vũ đi luôn là sao?! Con nhóc rõ ràng trước đó đã nói với em là không đi làm lính nữa, định đi đóng phim rồi!”

“Đưa Tiểu Vũ đi cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi, lát anh sẽ bảo bọn họ trả con bé lại!”. Đại đội trưởng Lục rốt cuộc cũng mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tình hình của chúng nó, thứ cho anh không thể trả lời, về mặt nổi, chúng nó là ra nước ngoài du lịch, ghi chép xuất cảnh đã làm xong cho bọn nó rồi. Người bên ngoài có hỏi thì em cứ nói như vậy, còn ngày về thật sự thì…nếu chúng nó có thể chống chọi đến cùng thì có lẽ khoảng nửa năm!”. Anh rốt cuộc cũng nói, dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn.

Diệp Kiều nắm quả đấm, khẽ cắn môi: “Anh không có ý định cho chúng nó nhập ngũ theo con đường chính quy à!”.

Nghe anh tự thuật, có vẻ như bồi dưỡng bọn nhỏ như một đội quân bí mật, thật thần bí!

“Không gạt được em…Bà Lục anh minh!”. Anh đi về phía cô, cười nói.

“Bây giờ chúng nó đang ở căn cứ nào?!”. Diệp Kiều trợn trắng mắt, vẫn rất tức giận!

Trên nụ cười dịu dàng của Lục đại ma vương viết bốn chữ: Không thể trả lời.

Diệp Kiều hít ngược vào một hơi, ép mình phải tỉnh táo!

Cho dù bọn họ có ân ái như thế nào đi nữa thì làm sao anh có thể nói tung tích của bọn nhỏ cho cô biết được chứ!

Cô đã làm vợ quân nhân 20 năm rồi, vẫn có một chút tư tưởng giác ngộ: “Anh đột nhiên đưa bọn nhỏ đi như vậy, gạt người thân bạn bè thì còn dễ nói, anh bảo em phải nói thế nào với Lâm Dương đây? Bạn trai ra nước ngoài du lịch mà không nói lời nào? Con bé sẽ tin sao? Nếu tin, đây không phải là phá hỏng tình cảm giữa hai đứa nó sao?”

Nếu Lục Tiểu Cổn thật sự ra nước ngoài du lịch mà không rên một tiếng nào, Lâm Dương chắc chắn sẽ tức giận!

Lục Bắc Kiêu thu lại nụ cười: “Em có thể ám chỉ nó một chút! Có lẽ Lục Tiểu Cổn đã nói cho con bé nghe lý tưởng của mình, là thế hệ sau của quân nhân, phải có tư tưởng giác ngộ về phương diện này. Xem như là biết trước làm vợ quân nhân không dễ! Đối với hai vợ chồng son chúng nó cũng là một bài kiểm tra!”

Diệp Kiều đương nhiên hiểu ý anh, chẳng qua cô vẫn đau lòng cho mấy đứa con: “Lục Bắc Kiêu, chúng nó mới trưởng thành thôi! Tiểu Bạch Thái vẫn chưa đầy 18 đâu! Sao anh lại độc ác như thế?! Mau mau đưa Tiểu Vũ về cho em!”

Ném ra câu này xong, cô nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của anh.

Trong lòng cô cũng hiểu, anh càng ác thì càng muốn tốt cho bọn nhỏ!

Diệp Kiều đưa Lâm Dương – người đang chờ cô ở sảnh tầng một của tòa nhà văn phòng – đi, ngồi bên ghế phụ, Lâm Dương nhìn thấy Lục Tiểu Cổn đăng trạng thái định vị lên vòng bạn bè wechat, định vị biểu hiện cậu đang ở nước T.

Vừa xem xong, Diệp Kiều đã nói với cô là Lục Tiểu Cổn không phải ra nước ngoài du lịch, cụ thể cậu đi làm gì, là bạn gái của cậu, cô hẳn là có thể đoán được.

“Con đã nói rồi mà, nếu anh ấy ra nước ngoài du lịch bình thường thì không thể nào không nói với con một tiếng được, dì, chỉ cần anh ấy không thật sự xảy ra chuyện gì là con yên tâm rồi!”. Cô nhẫn nhịn không hỏi tới cùng, nói.

“Yên tâm đi, nó không sao đâu! Dương Dương, là bạn gái của nó, vất vả cho con rồi!”. Diệp Kiều nói từ trong thâm tâm, mấy năm nay cô và Lục Bắc Kiêu sao có thể không “chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều” chứ?

“Lúc nào anh ấy có thể về ạ?”. Ba ngày không gặp, cô đã rất nhớ cậu, đúng là con gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt, lòng tràn đầy xót xa.

“Đại khái nửa năm! Dương Dương, khai giảng con cũng lên lớp 12 rồi, chuyên tâm học tập, đừng phân tâm vì nó! Càng không được suy nghĩ bậy bạ, đàn ông nhà họ Lục, nhận định ai thì chính là cả đời! Bất kể các con xa nhau bao lâu, dì cũng cam đoan, Tiểu Cổn sẽ không thay lòng đổi dạ với con đâu!”. Cô nghiêm túc nói.

Lâm Dương gật đầu, cô đương nhiên tin tưởng cậu!

“Ngày thứ tư không có điện thoại di động, nhớ nó quá…nhớ cái điện thoại quá! Bây giờ chị đây chỉ muốn tắm rửa thôi có được không?!”. Lục Tiểu Vũ nói xong thì đạp mạnh lên thân cây cam, quả cam trên cây rơi rụng lả tả, đập lên người cô, cô ôm đầu né tránh!

Cuối cùng cũng bị dồn ép, một cú cũng có thể đạp rung cây!

Ở cái nơi rừng sâu núi thẳm ngăn cách với xã hội loài người này, mong muốn duy nhất của bọn họ mấy ngày nay chính là lấp đầy bụng, còn điện thoại di động – cái thứ mà bình thường được xem như khí oxi, không thể thiếu được – bọn họ không chút nghĩ ngợi nữa rồi!

Tiểu Bạch Thái chạy về phía cô, Lục Tiểu Vũ vội vàng quát cậu: “Tránh xa tôi ra một chút!”

Cả người hôi chua, đầu tóc bóng dầu, cô sắp thành một đống phân rồi, thật sự không muốn đối mặt với cậu!

“Tư lệnh Vũ, phía trước có một khe núi, đều là nước suối!”. Tiểu Bạch Thái lớn tiếng nói, chiếc áo sơ mi trắng ban đầu trên người cậu bây giờ đã không còn ra hình dạng gì nữa rồi, hai tay áo đã bị Lục Tiểu Vũ xé như giấy.

Vừa nghe nói đã phát hiện ra nguồn nước, Tiểu Mộc Đầu đang cưỡi trên một cây đại thụ nhanh chóng nhảy xuống: “Mẹ kiếp! Nếu còn không tắm nữa thì sẽ thật sự biến thành người hoang dã mất!”

Mấy ngày nay bọn họ đều nhờ vào việc uống sương đọng trên lá cây để bổ sung nước.

Trong lúc ba bọn họ muốn đi thì trên trời bỗng có vật gì đó rơi xuống: “Tiểu Vũ! Cẩn Thận!”. Tiểu Bạch Thái hét lớn, dùng một tay đẩy Lục Tiểu Vũ ra, cậu cũng nhào về phía cô!

Tiểu Bạch Thái nặng nề đè lên người Lục Tiểu Vũ, lúc này tiếng “ầm ầm” vang lên, thứ gì đó nặng trịch rơi đúng vào chỗ bọn họ vừa đứng.

Tiểu Mộc Đầu nhìn cái balo từ trên trời giáng xuống suýt nữa đập trúng hai người họ, vừa định cảm thán “nguy hiểm thật” thì lúc này, hai mắt cậu tỏa sáng: “Mẹ kiếp! Mấy ông già cắn rứt lương tâm, thả vật tư xuống cho chúng ta sao?!”

Đó là một cái balo rằn ri rất to!

Tiểu Mộc Đầu kích động nói, lập tức xông tới phía trước, muốn mở ra.

“Tiểu Vũ, không bị ngã chứ!?”. Tiểu Bạch Thái đè lên người Lục Tiểu Vũ vẫn chưa có ý định rời đi, nhìn cô tuy lôi thôi, nhưng da vẫn trắng mặt vẫn đẹp trong chiếc áo sơ mi màu đỏ, cậu dịu dàng hỏi.

Lục Tiểu Vũ nghiêng đầu: “Tiểu Bạch Thái, cậu mau đứng lên cho tôi! Chị đây bây giờ là một đống phân đấy!”.

Lúc nói chuyện, cô cũng không tiện đối mặt với cậu, mấy ngày rồi không đánh răng, cô sợ hôi miệng, khiến Tiểu Bạch Thái ghét.

“Cho dù cậu là một đống phân, tôi cũng muốn…”. Đôi mắt của anh bạn Thái Dư Bạch sầm xuống, chưa nói xong thì đã giữ mặt Lục Tiểu Vũ lại, hôn mạnh lên môi cô!

Lục Tiểu Vũ trợn tròn mắt, cắn chặt răng, cậu không ngại cô, nhưng cô ghét bỏ bản thân mình!

Làm thế nào mà cậu ta ngậm miệng được vậy?!

Lục Tiểu Vũ tức giận đến mức nâng đầu gối thúc cậu, cầm thú họ Thái đói bụng ăn quàng lúc này mới buông cô ra, khóe môi cong lên một cách tà mị.

Lục Tiểu Vũ bò dậy đá cho cậu một cú, phủi cỏ vụn trên lưng, lập tức chạy về phía Tiểu Mộc Đầu, chỉ thấy Tiểu Môc Đầu như đang đào kho báu vậy, lấy từng món đồ một bên trong balo ra!

Ừm, không có khả năng có đồ ăn!

Sau khi lật ngược cả đáy lên, cậu cả Diệp bi phẫn ngửa đầu nhìn bầu trời: “Diệp Đại Thành! Chờ đó cho ông, chờ ông đây ra khỏi cái nơi quỷ quái này thì sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cha! Mẹ! Ngay cả một miếng lương khô cũng không có!”

“Đúng là cha ruột của mình! Còn chuẩn bị băng vệ sinh cho mình cơ!”. Lục Tiểu Vũ cầm trong tay hai gói băng vệ sinh mà cười khổ, nhưng mà, cô cảm thấy mình mà còn ở lại đây thêm mấy ngày nữa thì e rằng sẽ mãn kinh sớm mất!

DTV

“Còn có bốn bộ đồ rằn ri nữa chứ! Không tệ!”. Tiểu Mộc Đầu cũng cười khổ nói.

Ngoài ra, trong balo còn có rất nhiều đồ dùng dã ngoại, thậm chí còn có một cái nồi inox, còn có một cái nỏ hình chữ thập rất phi thực tế!

Ba người họ tìm được Lục Tiểu Cổn ở trong khe núi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-686.html.]

Trong khe núi, bên dưới thác nước chảy ào ào là một cái suối, nước suối trong suốt như gương, giữa con suối, Lục Tiểu Cổn đang tắm.

Nhìn thấy nguồn nước, Lục Tiểu Vũ cởi giày vải ra, tháo cột tóc xuống, nhảy vào suối như một người cá!

“Lục Tiểu Vũ! Cậu đừng để bị lạnh!”. Bên bờ, Tiểu Bạch Thái lớn tiếng kêu, dùng một chân cạ rớt giày bên chân kia, bàn tay túm vạt áo sơ mi, cởi áo sơ mi màu trắng bẩn không thể nhìn nổi từ trên đầu, lộ ra cơ thể toàn là bắp thịt rắn chắc, sau đó đưa tay cởi dây lưng ra.

Lục Tiểu Vũ ló đầu ra khỏi mặt nước, mái tóc màu đen đã ướt đẫm, cô vuốt nước trên mặt một cái, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Bạch Thái chỉ mặc độc một cái quần lót màu đen nhảy xuống!

Chỉ nhìn thoáng qua, lòng cô đã nóng lên.

Dáng người của thằng nhóc thúi này có cần gợi cảm như thế hay không…!

“Ào” một tiếng, Tiểu Mộc Đầu cũng nhảy xuống: “Mẹ! Nước này hơi lạnh!”

Tiểu Bạch Thái vừa lội về phía Lục Tiểu Vũ vừa nói: “Mặc quần áo, không thấy khó chịu sao? Chúng ta tránh bọn họ ra xa một chút, cậu cởi quần áo ra tắm đi!”.

Nét mặt của Tiểu Bạch Thái rất nghiêm túc.

Lục Tiểu Vũ: “…”. Cái người mà cô nên tránh ra xa nhất, không phải là cậu sao?!

Cô vô thức bởi về phía anh ruột Lục Tiểu Cổn của mình.

Ngài Cổn để trần cơ thể, nằm ngửa trong nước, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khuôn mặt màu đồng với đường nét rõ ràng đang tắm nắng một cách hưởng thụ, cậu không nói lời nào, đến mắt cũng không mở…

“Tiểu Bạch Thái! Cậu xong rồi!! Người Lục Tiểu Vũ trên tránh xa nhất là cái đồ cầm thú cậu đó!? Tôi với ngài Cổn là ai của nó nào? Một người là anh họ, một người là anh ruột! Lục Tiểu Vũ, trong lòng thằng nhóc này có mưu đồ này!”. Tiểu Mộc Đầu ló đầu lên khỏi mặt nước, phần tóc mái quanh năm tạo hình như đầu máy bay, bây giờ rũ xuống toàn bộ, cậu vuốt tóc mái lên, hét lớn.

Tiểu Bạch Thái: “…”. Cậu có nghĩ như vậy đâu?!

Chỉ đơn thuần là không muốn sự riêng tư của cô bị hai kẻ đó nhìn thấy thôi!

“Diệp Nhất Mộc, cậu chua ngoa thật đấy! Ông đây là người đàn ông của cô ấy!”. Tiểu Bạch Thái xám mặt lại, lớn tiếng nói.

Nói xong cậu bơi về phía Lục Tiểu Vũ, Lục Tiểu Vũ lại càng áp sát anh mình, phòng Tiểu Bạch Thái như phòng sói!

“Còn đàn ông cơ! Lông cậu còn chưa đủ dài đâu! Tiểu Bạch Thái, cậu vẫn còn là vị thành niên đấy! Không thấy Tiểu Vũ người ta đề phòng cậu sao!”. Tiểu Mộc Đầu tiếp tục chọc Tiểu Bạch Thái.

“Tiểu Bạch Thái! Chúng ta đi!”. Lục Tiểu Vũ bị cái miệng đê tiện của Tiểu Mộc Đầu khơi dậy ham muốn che chở của mình, lớn tiếng nói.

Tiểu Mộc Đầu: “…”.

Tiểu Bạch Thái cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó bơi ếch về phía tư lệnh Vũ của cậu!

“Hai đứa mày dám làm ra chuyện gì quá quắt, ông đây sẽ tố cáo bọn mày!”. Tiểu Mộc Đầu chua xót nói.

Cậu từ chối ăn cơm chó!

Bầu trời xanh biếc, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, vách đá cao thẳng đứng, dòng suối trong vắt thấy tận đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy đá cuội và mấy con cá bơi qua bơi lại dưới lòng suối…

Dưới nước, chiếc áo sơ mi màu đỏ của Lục Tiểu Vũ tản ra như cán hoa, thật quyến rũ…

Thiếu niên ở đối diện cô nhìn cô mà không hề chớp mắt.

“Không được nhìn tôi!”. Thiếu nữ khí phách ra lệnh, khuôn mặt ửng đỏ.

Tay cô lục lọi ở dưới nước, cởi chiếc quần legging màu đen ra, quần nổi lên mặt nước, có thể nhìn thấy rõ ràng đôi chân thon dài ngọc ngà ở dưới nước…

“Xấu hổ cái gì, cũng có phải chưa từng thấy đâu!”. Cậu cầm lấy quần cô, mạnh mẽ giặt chà ở trong nước, vừa trầm giọng nói, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.

Lúc đó, Lục Tiểu Vũ đưa lưng về phía cậu, cởi áo sơ mi ra, lộ ra áo dây đen bên trong: “Cậu nhìn thấy lúc nào?!”. Cô hung dữ nói.

“Lúc còn bé chúng ta đều tắm cùng nhau mà, cậu quên rồi à?”. Ánh mắt cậu nhìn lên bờ vai trắng nõn mê người của cô, thản nhiên cười nói.

Lục Tiểu Vũ xoay người lại, hắt nước lên người cậu!

“Lúc còn bé có thể giống như bây giờ sao?!”. Cô sẵng giọng.

“Đúng là không giống…!”. Ánh mắt thiếu niên sáng quắc, cho dù cách mặt nước nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn n.g.ự.c trắng nõn chói mắt của cô, cảnh xuân bên dưới cổ áo áo dây màu đen…

Hầu kết cậu run rẩy, ánh mắt càng tối hơn, cho dù đang ở trong nước thì cậu vẫn cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt!

Cô đẹp thật…

Đẹp đến mức khiến mắt cậu không dời đi được…

Lục Tiểu Vũ không nghe ra ý của cậu, cô lặn xuống ước, giống như một mỹ nhân ngư, vui sướng bơi lội…

“Tư lệnh Vũ, bên cậu có con rắn!”. Thấy cô bơi, cậu lớn tiếng nói, ánh mắt thoáng hiện một sự ranh mãnh!

“A a a a…”

Lục Tiểu Vũ nghe nói có rắn thì sợ hồn bay phách tán, lập tức xoay người lại, bơi về phía cậu, thậm chí còn không kịp liếc mắt nhìn vào nước.

Tiểu Bạch Thái tiến tới ôm cô vào lòng!

Mỹ nhân ôm cậu thật chặt, nhìn ra sau với vẻ mặt hoảng sợ: “Rắn gì? Có độc không? Chúng ta nhanh lên bờ đi!!”

Thái Dư Bạch nở nụ cười, trầm giọng nói: “Là một con rắn mỹ nữ! Độc tính vô cùng mạnh!”

Nói xong, tay cậu giữ sau gáy cô, xoay cô lại, Lục Tiểu Vũ bị dọa đến mức hồn bay phách tán ôm chặt cậu, vừa xoay đầu lại, hơi thở nóng bỏng của phái nam đã đập thẳng vào mặt.

Cậu cúi đầu, chóp mũi kề lên chóp mũi cô, ngay sau đó, hai cánh môi nóng bỏng gợi cảm hôn lên môi cô!

Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này, lừa cô!

Lục Tiểu Vũ bị hôn muộn màng suy nghĩ, hơi thở thuộc về cậu đã nuốt chửng cô, tay cô ôm chặt lưng cậu, móng tay đ.â.m sâu vào bắp thịt cậu, sâu trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kháng nghị.

Cậu hôn cô một cách bất chấp, không chịu thả ra chút nào, cứ làm càn mà đảo lộn, cắn mút!

“Mẹ kiếp!”. Một giọng nói sát phong cảnh vang lên.

Tiểu Mộc Đầu lội tới, vừa mới vòng qua một tảng đá lớn đã thấy Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái đang ôm hôn nhau trong nước, cậu ta tức giận hét toáng lên!

Đôi uyên ương nào đó thả nhau ra, Lục Tiểu Vũ tức giận dùng chân đá lên bụng Tiểu Bạch Thái ở dưới nước: “Thái Dư Bạch! Cậu lừa tôi!”

Tiểu Bạch Thái cười đắc ý, nghĩ thầm, nếu không lừa cậu thì cậu sẽ sợ hãi đến mức nép vào người tôi như chú chim nhỏ, ôm lấy tôi, bị tôi gặm chắc?!

“Má nó, ông đây phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này về thành phố J tìm Lạc Nhi thôi, Lạc Nhi bây giờ chắc là nhớ tôi muốn c.h.ế.t rồi!”. Cậu cả Diệp bị thồn một tô cơm chó căm giận nói.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cậu lại nhớ đến nụ hôn đầu của mình…

Nụ hôn đầu của cậu, thế mà lại mơ mơ hồ hồ dành cho Trần Tiểu Quả mất!

Không biết con nhóc đó bây giờ có còn giận cậu không!

“Cậu bị Lạc Nhi đá thì còn nghe được!”. Lục Tiểu Vũ hắt một chậu nước lạnh, cô tránh Tiểu Bạch Thái rất xa, không ngừng trợn trắng mắt với cậu, Tiểu Bạch Thái đã lên bờ, toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần lót góc bẹt màu đen.

Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, cơ bắp rắn rỏi…

Lục Tiểu Vũ thấy đỏ mặt tim đập, vội vã quay lưng đi.

Trần Tiểu Quả đi ra từ hành lang, chỉ thấy Lạc Nhi đeo kính râm bước từ trên xe xuống, xe vẫn chưa tắt máy.

Cô ta tìm cô làm gì?!

Lẽ nào, cô ta biết ngày đó Diệp cặn bã hôn cô rồi nên đến đây mắng cô?

Trần Tiểu Quả đề phòng, trong lòng càng oán trách tên khốn Diệp Nhất Mộc kia, anh ta thật sự không phải đàn ông!

“Trần Tiểu Quả, em nói chị nghe, Diệp Nhất Mộc anh ấy rốt cuộc đi đâu?! Anh ấy nói là đi du lịch, vì sao chị gọi điện thoại nhưng đều tắt máy?”. Lạc Nhi lấy kính râm xuống, nhìn Trần Tiểu Quả, cúi người xuống, vẻ mặt khẩn thiết.

Trần Tiểu Quả sững sờ, không phải cô ta đến mắng mình.

Anh ta đi du lịch?

“Chị, chị lầm rồi, đó là bạn trai của chị, chị chạy tới hỏi một con nhóc như tôi làm gì? Tôi nào biết anh ta đang ở đâu, tôi với anh ta không quen”. Trần Tiểu Quả nói với tốc độ rất nhanh rất lưu loát, mặt không đổi sắc.

Lạc Nhi nhíu mày: “Em thật sự không biết anh ấy đi đâu?!”

Trần Tiểu Quả lắc đầu.

Cô đã chặn cậu từ lâu rồi, cũng không bao giờ chủ động liên lạc với cậu, đương nhiên không biết hướng đi của cậu, cô cũng không quan tâm!

“Diệp Nhất Mộc mất tích bốn năm ngày rồi!”. Lạc Nhi lại nói: “Ngay cả Lục Tiểu Vũ, cậu Lục cũng không liên lạc được! Bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì ở nước T chứ!? Tiểu Quả, em mau hỏi mẹ anh ấy đi, em tương đối thân quen với dì ấy mà!”

Tuy trên danh nghĩa cô ta là bạn gái của cậu cả Diệp, nhưng cũng chỉ nói như vậy trước mặt bạn bè thôi, người nhà của cậu cũng không biết cô ta.

Lúc này Trần Tiểu Quả mới tin là Diệp cặn bã dường như “mất tích” thật rồi.

“Chờ tôi có tin tức thì sẽ nói cho chị biết!”. Cô thản nhiên nói.

Lạc Nhi vội vàng add wechat của cô.

Trần Tiểu Quả vừa lên lầu đã mở chặn cậu cả Diệp, lướt vòng bạn bè của cậu, cậu đăng một trạng thái định vị, nhưng mà ngay cả bản đồ cũng không có, với tính tình cợt nhả kia thế mà lại không có lấy một tấm hình sellfi!

Thấy mấy người chị Vũ đều định vị ở nước T, Trần Tiểu Quả nhận ra, bốn người họ “mất tích” thật rồi. Cô gọi điện thoại cho Hoa Nhụy, câu trả lời thế mà lại là bọn họ ra nước ngoài đi du lịch, chưa xác định ngày về.

Cô cũng không tiện hỏi lại.

Lạc Nhi nghe cô nói Diệp Nhất Mộc đúng là ra nước ngoài du lịch thì tỏ vẻ không tin, hỏi những người bạn khác của cậu thì đều lấy được đáp án giống nhau.

Bên suối, bốn người đều đã thay đồ rằn ri, mang ủng quân đội đúng kích cỡ.

Sau khi tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngồi trên bờ suối phủ kín đá cuội, đốt lửa, nướng cá bắt từ suối lên, mùi cá dần dần lan tỏa…

“Làm người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn mấy ngày, đm rốt cuộc cũng có cá ăn!”. Cậu cả Diệp nhìn cá nướng tỏa hương bốn phía, cảm động sắp khóc.

Mấy ngày nay, bọn họ dường như cái gì cũng dám ăn, họ được ví như “người đứng đầu chuỗi thức ăn”, côn trùng, rắn, cóc nhái, chim chóc…cái gì cũng ăn được!

Ba người họ nướng cá, ngài Cổn một thân một mình ngồi dựa vào một tảng đá, cậu cẩn thận kiểm kê vật phẩm bên trong balo.

Dưới đáy, cậu phát hiện một bức thư.

“Lục Tiểu Cổn! Mau tới ăn cá! Nếu anh không ăn thì sẽ bị Tiểu Mộc Đầu cướp hết đấy!”. Lục Tiểu Vũ lớn tiếng kêu.

Anh của cô đúng là anh của cô, trong tình huống này mà con ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng.

Lục Tiểu Cổn cầm phong thư đi tới, sau khi ngồi xuống, cậu để phong thư lại, Tiểu Bạch Thái lập tức mở ra.

“Sao tôi không phát hiện ra là có thư nhỉ?!”. Tiểu Mộc Đầu vừa ăn miếng thịt cá nóng hổi vừa nói.

“Trong mắt cậu trừ ăn ra thì còn có cái gì nữa?!”. Ngài Cổn ấn vào gáy cậu một cái.

“Mã morse!”. Tiểu Bạch Thái mở ra xong thì thở dài nói.

“Mẹ kiếp! Thật sự huấn luyện chúng ta như bộ đội đặc chủng à?! Huấn luyện thì huấn luyện đi, còn kẹp khúc củi mục Lục Tiểu Vũ này vào giữa ba chúng ta không cản trở sao?!”. Tiểu Mộc Đầu vừa ăn cá vừa nói một cách ti tiện.

Trong đầu cậu cho là như vậy.

Trong nhóm các nữ sinh, Lục Tiểu Vũ tuy nói có thể lạc, thân thủ cũng không tệ, nhưng mà, lợi hại lớn nữa thì có thể so với con trai được sao?!

“Ồ…Tôi củi mục? Cậu có khả năng thì cậu phiên dịch cái đống mã morse này tôi xem?!”. Lục Tiểu Vũ nói với Tiểu Mộc Đầu.

“Anh mày lại chưa học qua, sao mà làm được?!”. Tiểu Mộc Đầu phản bác.

Lục Tiểu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó cô nhét con cá nướng trên dàn bếp vào tay Tiểu Bạch Thái, cầm lá thư lên, đôi mắt xinh đẹp nghiêm túc nhìn đống ký hiệu chằng chịt, miệng lại không ngừng nhai cá.

“Khỏi phải diễn, anh mày biết diễn xuất của mày tốt rồi!”. Tiểu Mộc Đầu thấy Lục Tiểu Vũ rất ra dáng thì cười nhạo cô.

“Năm ngày, ra khỏi núi, cửa ra, hướng hai giờ”. Lục Tiểu Vũ phiên dịch từng chữ ra.

Tiểu Mộc Đầu hoàn toàn không tin lời cô: “Con nhóc thúi! Diễn như thật nhỉ! Cái diễn xuất vụng về của mày, có thể đánh bại “tiểu hoa đán” nào đó chỉ biết thổi phồng mà không có tác phẩm nào cả đấy!”

Lục Tiểu Vũ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì, giao lá thư của Lục Tiểu Cổn, ngồi đợi Tiểu Mộc Đầu bị vả vào mặt!

Ngài Cổn nhìn lướt qua tờ giấy một lần, sau đó trầm giọng nói: “Lục Tiểu Vũ dịch không sai”.

Lúc này, đừng nói là Diệp Nhất Mộc, ngay cả Tiểu Bạch Thái cũng ngơ ra, nhìn Lục Tiểu Vũ tiếp tục ăn cá nướng trong bộ đồ rằn ri, mái tóc dài đen bóng, vừa ngầy vừa xinh đẹp.

“Còn không bằng củi mục là thứ gì?”. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mộc Đầu ở đối diện, giễu cợt nói.

“Lục Tiểu Vũ…không nhìn ra nha, học trộm sau lưng tôi với Tiểu Bạch Thái từ lúc nào vậy?”. Tiểu Mộc Đầu lau miệng, hỏi.

Loading...