Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 682

Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:08
Lượt xem: 2

Con nhóc thúi này! Vậy mà lại dám bắt tay với người ngoài cũng bắt nạt cậu!

Trong lòng cậu cả Diệp vừa ghen tị lại vừa tức!

Cúi đầu nhìn xuống đám chó con đang cắn xé ống quần của mình, cậu thật muốn một chân đá bay đi, nhưng lại cảm thấy bắt nạt vật nhỏ không tốt cho lắm, một người đàn ông như cậu sao có thể làm ra chuyện như vậy được?!

“Trần Tiểu Quả!” Cậu trừng mắt nhìn sang Trần Tiểu Quả còn ngây ngốc ở đó giúp người ta làm cu li kia.

Trần Tiểu Quả cũng rất quyết tâm không thèm quan tâm đến tên khốn khiếp cậu, nhớ đến tối hôm qua, trong lòng cô giống như lửa đốt, cũng càng thấy giận cậu hơn!

Ghê tởm!

Không biết xấu hổ!

“Người anh em, về đi! Tiểu Quả Tử không thèm quan tâm đến anh đâu!” Tả Nguyên buồn bã mà nói, cầm lấy điện thoại xem đồng hồ, “Tiểu Quả Tử, sắp đến giờ cơm rồi, trong tủ lạnh còn chút nguyên liệu nấu ăn, trưa nay chúng ta làm bữa lẩu nhỏ có được không? Còn có xương sườn nữa, anh không biết làm!”

Trần Tiểu Quả bỏ xẻng xuống, tháo tạp dề cùng bao tay ra, “Được, em đi hầm xương sườn trước, sau đó lấy nước hầm xương sườn làm nước lẩu!”

“Được đó! Hôm nay có lộc ăn rồi!” Tả Nguyên như ông lớn mà nằm dài trên ghế bập bênh, đưa tay lên vỗ bụng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn cùng hạnh phúc!

!!!

Từ khi nào mà Tiểu Quả Tử có quen biết với tên này vậy?!

Nhà kính lớn như thế, mà chỉ có hai người bọn họ, một cô nhóc như cô cũng không sợ bị tên nhóc này bắt nạt hay sao?!

Đúng là con nhóc thúi không tim không phổi!

Cậu vừa muốn nhanh chóng đuổi theo Trần Tiểu Quả, nhưng bị vướng đám chó con còn đang nghiến chặt lấy ống quần cậu!

Cậu cả Diệp bất đắc dĩ rời khỏi nhà kính, ngồi vào chiếc xe thể thao hoành tráng của mình mà tận hưởng sự mát mẻ, trên một bãi đất trống cách đó không xe có một chiếc Ferrari màu trắng đậu ở đó, giá trị lên đến vào triệu tệ, không biết là của ai.

Nhìn thấy chó con canh giữa căn nhà kính, cậu cả Diệp liền nheo mắt lại, sau đó thắt dây an toàn vào, nghênh ngang mà rời đi.

Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Trần Tiểu Quả có hơi ngạc nhiên, nhưng trong chốc lát đã quay lại chặt sườn!

Cô coi đống xương sườn như tên xấu xa nào đó mà chặt xuống!

“Tiểu Quả Tử, vì để báo đáp em, chút nữa anh sẽ lén hái mấy cái lá đắt tiền cho em!” Tả Nguyên nhìn cái nồi lẩu ở giữa bàn, vô cùng nghĩa khí mà nói với Trần Tiểu Quả

“Vẫn là thôi đi! Sau này mà có bị ông chủ của anh biết được thì không hay!” Trần Tiểu Quả vội vàng đáp lại.

Nhìn theo cô gái ngốc ngồi ở đối diện, lương tâm của Tả gia mới chợt phát hiện, anh ta cảm thấy bản thân cũng keo kiệt quá rồi!

“Ông chủ của anh nợ anh mấy tháng tiền lương không trả, anh lấy mấy cái lá của ông ta thì làm sao? Như vậy đi, chút nữa anh lấy mấy mầm cây giống ngón tay cho em, coi như trừ vào tiền lương của anh!” Tả Nguyên vô cùng khí phách mà nói.

Trần Tiểu Quả cảm động không thôi, nhưng một mầm cây nhỏ thôi cũng đã hơn 300, nên cô vẫn lắc đầu.

Cô có thể đến căn nhà kính này tham quan, làm việc, thì cũng đã thoả mãn lắm rồi, sao lại còn có thể không biết xấu hổ mà đòi một món đồ từ người làm công đáng thương không ăn nổi cơm như anh ta chứ?!

Một ngày nào đó của sau này, khi Trần Tiểu Quả biết được cái người làm công đáng thương trước mắt này, thật ra là một tên phú nhị đại phá của tiền bạc chất đống, cô liền phong cho anh ta danh hiệu “Vắt cổ chày ra nước”!

Lúc này, trước cửa có bóng người xuất hiện!

“Sao anh vào đây được?!” Trần Tiểu Quả nhìn thấy Diệp xấu xa, liền tức giận mà chất vấn.

“Tiểu Quả ngoan, cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh rồi!” Cậu cả tỏ vẻ nịnh nọt, vui vẻ mà bước đến.

Trần Tiểu Quả lập tức trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, rồi vội vàng chạy ra xem đám chó, cô chỉ sợ tên khốn kiếp này sẽ độc c.h.ế.t đám chó!

Kết quả, trên bãi đất trống bên ngoài nhà kính, một đám chó hoang đang gặm nhấm mấy miếng giăm bông thơm phức ngon lành, còn không thèm ngẩng đầu lên!

Một bên khác của bãi đất trống còn đặt hơn nửa thùng giăm bông! Rất rõ ràng, là do tên Diệp xấu xa kia mua đến cho chó ăn!

Tả Nguyên bước đến, hai mắt toả sáng mà bê cái thùng lên, “Có thức ăn vặt cho cuối tuần sau rồi!”

Trần Tiểu Quả: “.........” Giành thức ăn vặt với cún, anh cũng thật không có tiền đồ già cả!

Cũng đúng thật là nghèo kiết xác!

“A, vẫn là Tiểu Quả Tử nấu ăn hợp với khẩu vị của anh!” Trần Tiểu Quả mới vừa quay lại căn nhà nhỏ, chỉ nhìn thấy tên xấu xa nào đó đã ngồi xuống đánh chén nồi lẩu của cô!

Cậu cũng thật sự coi mình là một con người!

Trong mắt cô, cậu chỉ là một chú chó đến kỳ động dục!

Chó còn có tình cảm, còn đáng yêu hơn cậu.

Trần Tuyên như nhìn kẻ thù mà liếc nhìn cậu một cái!

“Chời âm*! Thịt của tôi!” Tả Nguyên mới vừa bước vào đã trông thấy Diệp Nhất một gắp một miếng sườn, cảm giác như trên người mình mất đi một miếng thịt, anh ta lớn tiếng nói, bước đến cầm đũa giành lại!

Nhưng mà, cậu cả Diệp đã cắn một miếng vào miệng, chỉ là khúc xương mới vừa ra khỏi nồi nước sôi sục, bỏng đến mức cậu không ngừng há miệng thôi, mặt cũng đỏ lên vì nóng, nhưng cậu vẫn không chịu nhổ ra!

Bỏng c.h.ế.t cậu luôn đi!

Trong lòng Trần Tuyên vô cùng hả giận mà nghĩ!

Cô không phí lời đuổi cậu đi nữa, bởi vì tên chó không biết xấu hổ như cậu có đuổi cũng không đi!

“Anh Nguyên, anh ăn nhiều một chút!” Trần Tuyên ngồi xuống, liền gắp miếng sườn từ trong nồi bỏ vào cái dĩa trước mặt Tả Nguyên, cũng không chừa cho cậu chút nào!

Cậu cả Diệp nhìn thấy Trần Tuyên làm lơ mình, khẽ cắn môi, tiếp tục giành thức ăn!

Cậu chơi game đến hơn 5 giờ, rồi chợp mắt một lát, rồi cũng chưa ăn sáng mà chạy thẳng qua nhà tìm cô, kết quả cô lại không có ở nhà, cậu lại lái xe hơn một tiếng mới tới được đây, bụng cũng đánh trống từ lâu!

Vậy mà con nhóc kia còn không chịu cho cậu ăn, rồi còn tận tình gắp cho tên c.h.ế.t tiệt giữa đường nhảy ra!

Cậu cả Diệp cậu với cô có quan hệ gì?!

Có phải cô đã quên rồi không?!

Con nhóc thúi thiếu đánh này!

Suốt cả bữa lẩu, cậu cả Diệp coi như không ăn gì cả, vì tức đến no bụng rồi!

Nhưng cậu còn phải làm một tên bám đuôi đạt chuẩn, không ngừng lấy lòng cô, nhưng cả quá trình Trần Tuyên đều lạnh mặt, chỉ có nhìn sang Tả Nguyên, thì mới giống như bình thường!

“Tuyên Tử, còn giận anh sao?” Cậu cả Diệp cách một cái bàn toàn là những cây tròn vo, nhìn sang Trần Tuyên ở phía đối diện cầm vòi sen tưới nước mà nói.

Cả một bàn sen đá hồng trứng bỗng lộ ra màu pho mát, nó vẫn thường bị người ta gọi bậy là “Trứng đồ chơi tình yêu”!

“Em muốn giữa bằng lái của anh, được, anh cho em! Sau này anh có lái xe sẽ đi tìm em! Đừng ngó lơ anh chứ! Không phải đã hứa sẽ làm anh em suốt đời suốt kiếp sao?!” Cậu cả Diệp lấy chiếc ví nhỏ đựng bằng lái ra, để qua chỗ cô mà nói.

Tuyên Tử liền không chút khách sáo mà quay vòi sen về phía cậu!

“Trần Tuyên!” Cậu tức giận hét to, chạy nhanh đi!

Nhưng áo sơ mi vẫn dính không ít nước!

“Ai muốn làm anh em với loại đàn ông tồi như anh chứ?! Diệp Nhất Mộc! Anh cút đi xa một chút cho em! Sau này chuyện của anh, em không nhúng tay vào! Anh cũng đừng đến tìm em nữa! Em nhìn thấy anh là thấy ghê tởm!”

Cô hung tợn mà nói.

Từ sáng sớm cô đã nghe bạn học nói rồi, chị gái của bạn học chính là bạn học của Lạc Nhi đó, tối hôm qua bọn họ đã ở trong khách sạn Bốn Mùa ngoài đường vành đai số năm!

Cậu thật ô uế!

Cô giám sát cậu hết mười năm, cuối cùng cậu vẫn bị ô uế!

Ghê tởm?!

Vậy mà con nhóc này lại nói cậu ghê tởm?!

Chời đ*!

“Trần Tuyên, anh của em còn thuần khiết hơn nước cất! Sao lại ghê tởm được?!” Cậu cả Diệp tức giận mà nói.

Trần Tuyên nhìn sang, ánh mắt phức tạp, ý anh là, tối hôm qua anh không bạch bạch bạch với người đẹp kia?

Sao có thể được?!

Cô nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc, không để tâm đến cậu!

Tả Nguyên nằm nghỉ ngơi trên ghế bên cạnh, nghe thấy bọn nói chuyện liền mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên người Trần Tuyên vẫn đang nghiêm túc giúp việc kia.

Con bé này, lớn sớm thật!

Cậu cả Diệp ở cùng cô đến tận 5 giờ chiều, Trần Tuyên chuẩn bị ra về, vừa ra khỏi nhà kính, cô liền nhìn thấy chàng trai quyến rũ đứng bên chiếc xe thể thao, còn mở cửa ghế phó lái cho cô.

Cô làm lơ đi, cậu cả Diệp vội vàng ngăn đó cô.

“Tuyên Tử, anh tiễn em!” Bạn học Tả Nguyên mới vừa tắm rửa, thay bộ quần áo keo kiệt, bước từ trong nhà kính ra, cất tiếng nói.

Không thể không nói, người làm công mà lên đồ, thì trông giống hệt với mấy tên ăn chơi trác táng!

Chiếc Ferrari trắng ở cách đó không xa chớp đèn, Trần Tuyên đi cùng anh ta đến chỗ xe, “Đây không phải xe của ông chủ anh sao? Anh lái xe người ta không tốt lắm nhỉ? Bị bắt được phải làm sao đây?!”

“Vì em, anh em bí hoá quá liều thôi? Thế nào? Trượng nghĩa không?!” Tả Nguyên cất tiếng, vừa nói vừa mở cửa ghế phó lái cho cô!

Vậy mà cô lại chịu ngồi xe của tên nhóc thúi đó?!

“Trần Tuyên! Em đừng có mà cãi lời?! Em có tin anh gọi về mách cô Chu hay không?!” Cậu thật sự không trấn được bà cô này, chỉ đành lôi cô Chu ra mà thôi!

Con nhóc này không sợ bị người ta bán đi sao?!

Trước kia cậu biết cô thường tới đây chơi, cô nhóc này không thích chơi game, bình thường cô chỉ thích nướng bánh, chăm sen đá, hoa cỏ, hay chơi với mèo gì đó.

Cậu cứ cho rằng nhà kính này mở cửa với bên ngoài, nhưng hôm nay đến đây mới biết được, không mở cửa. Vậy là lúc trước khi cô tới đây, thì cũng chỉ ở một mình với tên nhóc này thôi sao? Cả nhà kính lớn như vậy, mà chỉ có hai người bọn họ, cô không sợ bị người ta bắt nạt sao?!

Nếu như cô ở đây bị tên nhóc này bắt nạt, thì có khóc đến c.h.ế.t chắc cũng chưa có người tới cứu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-682.html.]

Nghe cậu nói vậy, Trần Tiểu Quả liền xoay người trừng mắt với tên xấu xa đứng cách đó không xa, “Anh mách đi!

Trợn mắt với cậu một cái, quyết đoán mà bước lên xe!

!!!

Bà cô nhỏ này!

Thật là vênh váo mà!

Đợi khi cậu bắt được cô rồi, xem cậu có tét m.ô.n.g cô không!

Tả Nguyên đi vòng qua chiếc xe thể thao, đến bên cửa ghế lái, cách một chiếc xe mà nhìn sang Diệp Nhất Mộc, khoé môi cong lên đắc ý, sau đó, nghiêng người bước vào trong xe!

Tên nhóc này, là đang khiêu khích, thị uy với cậu!

Chiếc Ferrari trắng nghênh ngang rời đi, cậu cả Diệp đeo kính râm lên, bước vào xe, đuổi theo chiếc xe thể thao trắng.

Trên một mảnh đất rộng vài mẫu, người ta xây lên đó một con đường trải nhựa uốn cong, con đường rộng rãi chứa được tan hai chiếc xe hơi.

Trần Tiểu Quả ngồi bên ghế phó lái, cô bỗng nhiên cảm thấy sau lưng bị đẩy mạnh một cái, nguyên nhân là do chiếc xe thể thao đột ngột tăng tốc, cô vội vàng đưa tay ôm lấy chậu sen đá trong tay.

Đây là do Tả Nguyên không tiếc tiền lương mà tặng cô, mầm cây mà cô tha thiết mơ ước!

Mỗi phiến lá của ngón tay út đều được khống chế đến mượt mà đầy đặn, mỗi một mặt lá đều khoác một lớp phấn trắng, từng chiếc đều dày hơn hai ngón tay cái của cô, được trồng trong một chiếc chậu nhỏ màu đen, khi về nhà, cô nhất định sẽ đổi sang “Biệt thự cao cấp” cho nó.

“Tả Nguyên! Anh lái chậm chút thôi! Quá tốc độ rồi!” Trần Tiểu Quả vừa đưa tay nắm chặt lấy tay cầm trên đầu, vừa lớn tiếng nói của Tả Nguyên.

Cũng may đây không phải là đường cái chính thức, nếu không, cậu đã bị mắt điện tử chụp lại từ lâu!

“Xe thể là dùng để vượt tốc độ!” Tả Nguyên cong khoé môi lên, nheo mắt mà nói, ánh mắt nhìn vào kiếng chiếu hậu, chiếc Maserati kia đang muốn vượt qua anh ta!

“Tả Nguyên! Anh cũng thật không ngoan rồi đó, ông chủ không có ở đây, anh liền trộm xe người ta rồi lái cho đã ghiền đúng không?!” Trần Tiểu Quả cất tiếng phê bình, cô có sở thích phê bình những tật xấu của người khác với một tâm thái nhà dẫn dắt tâm hồn của loài người!

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tả Nguyên hưng phấn mà nói.

Trần Tiểu Quả: “..............” Anh ta cũng không sợ bị ông chủ đuổi việc!

Đúng lúc này, trong khoé mắt cô thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu xanh lam, chỉ trông thấy chiếc xe của Diệp quyến rũ đã chạy song song với xe của bọn họ, lúc này, Tả Nguyên lại tăng tốc, Trần Tiểu Quả cảm giác thân xe như đang trôi đi, làm cô sợ đến mức hét lên chói tai!

DTV

Cậu cả Diệp bị vượt mặt thì nheo mắt lại, liếc mắt nhìn sang chiếc Ferrari trắng đang băng qua khúc cua, trong lòng không khỏi nghi ngờ về thân phận thật sự của người làm công này!

Cậu cả Diệp cậu cũng không cam lòng chịu yếu thế, bắt đầu nghiêm túc!

“Tả Nguyên! Anh điên rồi sao?! Anh mà va quẹt một cái, trầy một miếng sơn thôi cũng đủ để cho anh làm công miễn phí suốt đời cho ông chủ anh đó!

Trần Tiểu Quả lớn tiếng mà nói, chỉ sợ Tả Nguyên vì cô mà gây chuyện.

Tả Nguyên lại như không nghe thấy, ánh mắt nhạy bén nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu cùng trước mặt, chuyên tâm chiến đấu cùng đối thủ mạnh mẽ!

Lúc này đây, cảm giác trôi dạt lại xuất hiện, làm cho Trần Tiểu Quả phải thét lên chói tai, chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đã vượt qua bọn họ! Bây giờ cô cũng mới hiểu ra, bọn họ là đang đua xe!

Điên hết rồi!

“Tả Nguyên! Anh dừng xe lại, em muốn xuống xe!” Cô lớn tiếng kêu lên.

Tả Nguyên nào chịu nghe cô, phát huy đến mức tối đa công dụng của loại xe thể thao này, đuổi theo cậu cả Diệp, mắt trông thấy, chỉ còn hơn một kilômét là đến cuối đường lái xe riêng!

Trong khoảng vài giây ngắn ngủi, Trần Tiểu Quả choáng váng đầu óc, không biết mình đã trải qua những gì!

Chỉ vì để đua xe với Diệp xấu xa, mà suýt chút bọn họ đã lao xuống mương, chỉ biết rằng, Diệp xấu xa đã thắng Tả Nguyên!

Sau khi chiếc xe thể thao dừng lại, cô tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, lảo đảo chạy xuống ven đường, cúi người xuống nôn thốc nôn tháo!

Bước xuống xe thể thao, vẻ mặt khoe khoang mà nhìn sang cậu cả Diệp, vừa nhìn thấy Trần Tiểu Quả đứng bên đường cúi người nôn tháo, anh ta vội vàng bước lên vỗ lưng cho cô, “Tiểu Quả Tử, em say xe sao!”

Trần Tiểu Quả chỉ cảm thấy mặt đất đang quay tròn, trong dạ dày cũng không ngừng sục sôi, không nhịn được nữa mà nôn tiếp!

Qua một hồi lâu, cô mới nôn hết ra, hai anh chàng đẹp trai đưa nước đến cho cô, Trần Tiểu Quả giận đến mức không nhận nước của ai cả, đầu cô còn đang choáng váng đây này!

Trong miệng cũng vô cùng khó chịu, cuối cùng, vẫn là nhận lấy nước của Tả Nguyên!

Cậu cả Diệp giận đến nghiến răng!

Từ nhỏ cậu đã chứng kiến Tiểu Quả Tử trưởng thành, vậy mà bây giờ lại hướng về người ngoài mà không hướng về cậu!

Cảm giác này, chua quá!

Cậu nào có biết, lúc Trần Tiểu Quả nhìn thấy cậu bắt đầu kết giao cùng với mấy người đẹp đó, trong mắt bắt đầu không có cô, mà chỉ có người đẹp, trong lòng còn chua hơn cậu gấp trăm lần!

Sau khi súc miệng, đầu cũng không còn choáng nữa, Trần Tiểu Quả liền xoay người rời đi, Tả Nguyên mở cửa xe cho cô, nhưng cô chỉ cầm lấy chậu sen đá trên ghế ngồi lên, “Tả Nguyên, anh về nhà kính đi, tự em ngồi tàu điện ngầm về nhà!”

“Tiểu Quả Tử, mau lên xe của anh đi, em định ngồi tàu điện ngầm đến chừng nào chứ?!” Từ cách trạm tàu điện ngầm cũng còn tận một dặm nữa.

Mà Trần Tiểu Quả vẫn chưa chịu để ý đến cậu!

Cậu cả Diệp mở cửa xe thể thao ra, đi theo phía sau lưng cô, chỉ chút nữa là ra đến đường cái, không thể cứ đi theo cô như vậy, cũng không thể dừng xe thể thao lại bên đường, chỉ đành đuổi theo cô!

“Trần Tiểu Quả! Con nhóc thúi em! Kiên cường làm gì chứ?!” Cậu cả vẫn giống như lúc còn nhỏ vậy, nắm lấy b.í.m tóc của cô, nghiến răng dạy dỗ cô mà nói.

“Bỏ cái móng vuốt của anh ra!” Trần Tiểu Quả lạnh giọng mà đáp lại.

Khi còn nhỏ tên xấu xa này thích kéo b.í.m tóc cô nhất!

Cũng chỉ có anh là tên đáng ghét nhất, thích bắt nạt cô nhất!

Cậu cả Diệp buông b.í.m tóc đuôi ngựa của cô ra, một tay ôm lấy bả vai cô, mạnh mẽ giữ chặt lấy, làm cho Trần Tiểu Quả tức giận đến mức nắm tay không ngừng đánh lên lưng cậu, thậm chí còn chen chân vào giữa hai chân cậu, nhưng mà, bạn học Diệp Nhất Mộc không phải là bình hoa thật, sao có thể vì chút sức lực này mà bị thương được chứ, thế là thân người cao lớn vẫn lù lù bất động!

“Em đánh, em đánh đi! Đánh xong, anh lại xử lý em! Con nhóc c.h.ế.t tiệt chỉ biết nghĩ đến người khác!”

Trần Tiểu Quả cũng không thèm đánh cậu, cất bước chạy về phía trạm tàu điện ngầm.

Cô cho rằng tên xấu xa đó sẽ không đuổi theo cô nữa, kết quả, cậu cả này lại đi theo cô đến tận trạm tàu điện ngầm, nhưng cậu không mua vé, thế là bị kẹt lại ở máy soát vé, cô thở phào, nhanh như chớp mà chạy đi.

Chỉ là, mới vừa lên tàu điện ngầm, phát hiện ra không biết từ khi nào, cậu đã từ một toa khác qua đây, còn giữ giúp cô một chỗ trống!

“Bà cô nhỏ, vẫn còn giận sao?” Cậu cả Diệp nhưng vai con cháu mà ngồi xổm xuống dưới bên đầu gối bà cô nhỏ, gương mặt tuấn tú c.h.ế.t người không đền mạng ngẩng lên, nhìn cô mà hỏi.

“Ai là bà cô của anh chứ! Em không thèm vì tên đàn ông xấu xa như anh mà tức giận cho có nếp nhăn đâu!” Trần Tiểu Quả khinh thường nhìn cậu mà nói.

“Em còn không phải là bà cô của anh nữa sao?! Mà cũng chỉ có bà cô nhỏ em mới có thể chế ngự được anh!” Cậu nói tiếp.

Chỗ bên cạnh của Trần Tiểu Quả là một chàng thiếu niên, có lẽ bị mấy câu trêu ghẹo của bọn họ làm cho buồn nôn, nên đã âm thầm mà rời đi, cậu cả Diệp lập tức ngồi vào vị trí trống kia, thừa dịp cô không chú ý, giành mất điện thoại trong tay cô!

Sau khi cậu cả Diệp giành lấy điện thoại, đưa màn hình lên với Trần Tiểu Quả liền mở khóc được, cô vội vàng giành lại, cậu liền chạy đi, nhưng trên tàu lại rất nhiều người, cô căn bản là không đuổi kịp cậu!

Cách một dãy đầu người, cô tức giận mà trừng mắt với cái đầu cao nhất là cậu!

“Con nhóc kia! Em dám block anh sao!” Cậu cả Diệp cầm lấy điện thoại của Trần Tiểu Quả, đầu tiên gỡ chặn số điện thoại của mình, sau đó chuyển sang Wechat.

Tất cả mọi phần mềm bị cô block, cậu đều gỡ ra hết!

Nhìn thấy tài khoản Wechat của mình được cô gắn sao bạn tốt, hơn nữa, cô chỉ gắn sao một mình mình, cậu thật sự rất vui vẻ!

Chẳng qua, cô nhóc này đều ghi chú tên cậu là “Tên lăng nhăng”

Quay lại bên cạnh cô, chỉ nhìn thấy cô nhóc đã khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, cậu liền ngồi xuống bên cạnh cô, “Bà cô nhỏ ơi, đừng block anh nữa mà, em cũng nói thử xem, anh cũng già đầu rồi, mười tám tuổi rồi, sao lại không thể yêu đương được cơ chứ? Anh của em chưa đến hai mươi thì đã bị đuổi vào bộ đội rồi, sau này càng không có thời gian để yêu đương nữa, nghẹn uất biết bao nhiêu, có đúng không?”

Cậu đưa tay khoác vai Trần Tiểu Quả, đáng thương mà nói.

Càng nghĩ càng thấy bản thân vô cùng đáng thương, rõ ràng biết rằng cậu là thuần khiết nhất, nhưng lại bị bà cô nhỏ này coi như trai hư!

“Anh cũng không phải là lăng nhăng thật, không phải là chưa gặp được người nhất kiến chung tình hay sao?! Nhưng mà, anh cũng có chút cảm giác với Lạc Nhi đó, dự định quen biết lâu dài, phát triển ổn định! Nên em đừng nghĩ anh là tên lăng nhăng xấu xa nữa!” Cậu nói tiếp.

Không ngờ tới, anh sẽ nói như vậy, với Trần Tiểu Quả mà nói, đây giống như là tháo gỡ được nút thắt trong lòng cô vậy!

Cô giành lại điện thoại của mình, đứng dậy lách qua dòng người tránh cậu.

Cậu cả Diệp lại lần nữa không hiểu chuyện gì, bỗng nhiên, trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ rơi nước mắt của cô tối hôm qua, lại nhìn đến dáng vẻ cô đơn kia của cô nhóc, cậu cả Diệp thầm nhíu mày lại.

Ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ mới đến trạm, cậu nhanh chóng đuổi theo bóng dáng cô, đi theo cô ra khỏi trạm tàu điện ngầm, lúc này, mặt trời cũng đã xuống núi.

“Trần Tiểu Quả!” Lúc đến gần tiểu khu nhà cô, cậu liền bước đến chặn côn lại, bên cạnh đó là quảng trường nhân dân.

“Chó ngoan không cản đường, anh tránh ra cho em!” Gương mặt Trần Tiểu Quả vô cảm, lạnh lùng mà nói.

Sau này, cô nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu nữa!

Nhưng Diệp bám đuôi không những không tránh ra, ngược lại còn nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đi vào con đường nhỏ trong khu rừng trúc bên cạnh!

Tuy rằng Trần Tiểu Quả cũng là cô gái lực điền, nhưng mà, sức cô sao có thể địch nổi cậu, cứ như vậy mà bị cậu kéo đi vào con đường nhỏ yên tĩnh.

“Trần Tiểu Quả, anh hỏi em, tại sao tối qua em lại khóc?” Cậu cất tiếng hỏi.

Trần Tiểu Quả trừng mắt với cậu, không nói lời nào, cô còn muốn chạy, lại bị cậu nắm chặt lại, dính chắc như keo con chó, muốn bỏ cũng không được!

Cậu cả Diệp nghiến răng, trong đầu tràn ngập cảnh tượng cô rơi nước mắt tối hôm qua.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần thấy cậu có người theo, cô liền phá hỏng, cậu nói muốn yêu đương, cô liền coi cậu như kẻ thù!

Tại sao chứ?

“Trần Tiểu Quả! Có phải em đã thích anh rồi hay không?!” Trừ nguyên nhân này ra, cậu không nghĩ được nguyên nhân nào khác nữa.

Cậu vừa dứt lời, Trần Tiểu Quả đang không ngừng giãy dụa đột nhiên quay sang nhìn cậu, cả người cứng đờ, không chút động đậy.

Không biết qua bao lâu, cô nắm chặt hai tay lại, lớn tiếng mà hét lên: “Em không thèm thích tên đàn ông tồi như anh đâu?!”

Hai mắt cô rưng rưng, trừng mắt lại với anh.

“Em còn ngụy biện nữa sao! Nếu như em không thích anh, vậy sao mỗi lần anh yêu đương, em đến phá hoại bọn anh làm gì?!” Cậu nắm chặt lấy cánh tay cô, lớn tiếng mà phản bác.

Trần Tiểu Quả bị cậu nói tới cứng họng, trái tim cũng treo lửng lơ.

Loading...