Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 679
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:04
Lượt xem: 2
Bởi vì dáng người cậu có hơi cao lớn, làm cho trần nhà của hành lang bệnh viện trông có vẻ thấp, tạo nên một cảm giác áp bức.
“Anh Lục, sao anh lại mặc đồ bóng rổ đến đây vậy?” Cô tiến lên, đi đến trước mặt cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhẹ giọng mà hỏi.
Cả người cậu vẫn còn một lớp mồ hôi nóng, trên vầng trán rộng lớn, cũng chứa đầy từng giọt một hồi, khuôn n.g.ự.c phập phồng liên tục.
Đã qua thời gian thăm bệnh, không thể vào được khu nằm viện, cậu cũng là trộm vào toà nhà khu nằm viện, leo cầu thang mà đi lên!
Gương mặt tuấn tú nhưng lại lạnh lùng, cậu rũ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua gương mặt cô.
Cậu, không phải là cậu đang giận đó chứ?
Trong lòng Lâm Dương lập tức cảm thấy thấp thỏm, lúc giữa trưa cô còn nghĩ, cậu đã biết được cô ở trong bệnh viện thì sao lại không đến tìm cô.
Cô vừa định lên tiếng, thì cậu đã đi đến bên cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đi thẳng vào phòng bệnh!
Cho dù sức khoẻ của A Nam vẫn còn rất yếu, vừa mới định nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thì lập tức nhận ra được tiếng bước chân, anh ta mở mắt ra, nghiêng đầu qua, đến khi nhìn thấy được gương mặt của Lục Tiểu Cổn, liền sửng sốt.
Tên nhóc này, có hoá thành tro thì anh ta cũng nhận ra!
Đó còn không phải là tên nhóc thúi năm đó đã nắm lấy cổ áo anh ta mà cảnh cáo, rằng Dương Dương là của cậu hay sao?! Đã vậy tên nhóc này còn xoá số của cô nữa!
Lúc này, A Nam chỉ thấy hận bản thân mình đang bị thương, nếu không, anh ta nhất định sẽ báo được mối thù năm đó!
“Dương Dương, có phải là tên nhóc thúi này, bắt nạt em hay không?” A Nam thấp giọng hỏi.
Lâm Dương: “.........” Thế này là thế nào chứ?
Cô nào có biết rằng năm đó, hai người họ đã kết thâm thù với nhau, mà còn lại là vì cô nữa!
“Dương Dương, em không giúp bọn anh giới thiệu với nhau hay sao?” Cổn gia đã lên tiếng, đôi con ngươi đen tuyền nhìn chăm chăm vào gương mặt của A Nam đang nằm trên giường bệnh.
Mà con mắt màu hổ phách kia của A Nam, cũng đang dán chặt vào cậu!
Lâm Dương hoàn hồn lại, thông minh như cô, sao lại không biết được đây là câu hỏi nộp mạng chứ?!
Chắc chắn là cậu mưới vừa nhìn thấy anh A Nam xoa đầu cô, chắc chắn là ghen tị rồi!
Cô lập tức thân mật ôm lấy cánh tay của cậu, nghiêng đầu qua dựa lên cánh tay cậu, gương mặt nở một nụ cười hạnh phúc mà nhìn về phía A Nam, “Anh A Nam! Cậu ấy là bạn trai của em, Lục Chiến Qua!”
Bạn trai?!
Suýt chút là A Nam đã hộc máu!
Dáng vẻ một người đàn ông trợn mắt há hốc miệng, đúng thật là rất buồn cười.
“Anh Lục, người này là anh A Nam! Là hàng xóm ở quê của em! Mấy năm nay anh ta tham gia quân đội, lần này phải đi chấp hành nhiệm vụ.” Lâm Dương nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu mà giới thiệu, còn chưa nói hết thì đã bị cậu lôi đi mất!
Cô còn chưa giới thiệu xong nữa mà!
Mà Cổn gia xấu xa bảo cô giới thiệu cũng chỉ để cho A Nam kia biết được, thân phận của cậu, đánh tiếng thị uy với A Nam mà thôi!
Tên nhóc này, lòng dạ cũng thật hiểm độc!
A Nam nằm trên giường bệnh, sao anh ta lại không hiểu được suy nghĩ của cậu chứ!
Suốt cả quãng đường đi, cô vẫn luôn giải thích với cậu, tại sao điện thoại lại hết pin, còn nói đã nhờ dì chuyển lời, nhưng cậu vẫn không nói lời nào, gương mặt còn liên tục xị xuống.
Bọn họ đi đến trước cổng trường, Lâm Dương mới nhận ra cặp táp cùng sách giáo khoa mình vẫn còn ở nhà, nghĩ thầm sau khi hết tiết tự học buổi tối sẽ xin nghỉ về nhà, sáng mai lại đến đi học.
“Anh Lục, chuông vào học sắp reo rồi, em đi học trước đây! Anh đừng giận có được không? Anh mau về ký túc xá thay quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh đó!” Cô nhìn cậu, thấp giọng mà nói.
Bởi vì xung quanh có rất nhiều học sinh qua lại, cô liền giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
Cô nói xong liền xoay người rời đi.
Cậu bước đi rất nhanh, chưa được mấy bước đã chắn trước mặt cô, cúi đầu xuống mà nhìn cô, “Anh vẫn còn giận!”
Lâm Dương: “..........” Vậy ngài có thể đừng giận nữa được không vậy?
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Thân là một học sinh ba tốt, đội quân gương mẫu trong học tập, bạn học Lâm Dương liền tuân theo phản xạ có điều kiện mà cất bước chạy đi, vứt lại bạn trai vẫn còn đang giận qua một bên!
Vứt lại!
Giữa học tập và cậu, cô đương nhiên là chọn vế trước rồi!
A!
Hoá ra địa vị của cậu trong lòng cô còn thua cả học tập!
Cổn gia đứng yên tại chỗ, trong lòng thầm ghen tức một tiếng!
Ánh mắt không chút chớp động cứu dán chặt lên bóng dáng khuất dần theo màn đêm, hàm răng nghiến lại ken két, hai tay nắm chặt lại, phát ra âm thanh xương cốt ma sát giòn tan!
Cậu cố nén cảm xúc muốn đuổi theo, kéo cô đi vào trong khu rừng nhỏ mà bắt nạt một phen!
Bạn học Lâm Dương chạy trốn còn nhanh hơn cả thở, trước khi tiếng chuông kết thúc, cô đã kịp vọt ngay vào phòng học!
Sau khi ngồi xuống, dùng mười phút để tịnh tâm lại, vừa mới bình tĩnh hơn, liền nhớ đến lời cậu nói, lúc này cô mới ý thức được, tự mình đã buowcxs vào một đường c.h.ế.t khác!
Bạn trai còn đang giận kia kìa, phải làm sao bây giờ?
Tiếng chuông hết tiết đầu tiên reo lên, bạn học Lâm Dương vội vàng chạy ra ngoài, như vậy lại không giống cô, thường ngày khi tan học, học bá đều đang tiếp tục học bài.
Lâm Dương cũng không ngốc mà đến phòng học của năm ba mà tìm bạn trai cô, bởi vì, cậu không thể ngoan ngoãn mà có mặt trong lớp vào tiết tự học buổi tối! Thời lớp mười cậu vẫn còn là học sinh ngoại trú, cho đến khi lên mười một, cũng bởi vì cô, nên cậu mới ở lại trường,
Lấy sự hiểu biết của cô với cậu, hơn nửa phần là cậu đang ở phòng huấn luyện bóng rổ huấn luyện cho đội viên của cậu.
Trong sân bóng rổ, một dàn trai đẹp cao lớn tầm cỡ 188cm đang được huấn luyện ném rổ, nhìn thấy cô tới trước cửa, liền ngoan ngoãn cũng kêu một tiếng “Chị dâu”!
“Học trưởng Lục không có ở đây sao?” Trong trước học, trước mặt các bạn, cô vẫn sẽ khiêm tốn mà gọi cậu một tiếng “Học trưởng Lục”.
“Chị dâu! Anh Lục sang Học viện Công Nghệ bên cạnh chơi bóng rồi, chị qua sân bóng rổ bên đó sẽ tìm thấy anh ấy!” Người cao nhất trong số bọn họ là bạn học Vệ với chiều cao vượt qua hai mét đang cúi đầu xuống mà nhìn cô, ngoan ngoãn lễ phép mà nói.
Mỗi khi đám trai đẹp này gọi cô một tiếng “Chị dâu”, chút lòng hư vinh của Lâm Dương lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Cô mới vừa bước vào sân bóng rổ, bạn học Vệ cao 2m1 liền chạy ra, “Chị dâu, em dẫn chị qua đó nha! Nếu như chị mà xảy ra chuyện gì, thì mấy đứa bọn em cũng không đảm đương nổi!”
Lâm Dương cảm thấy thật ấm lòng, mà sự ấm áp đó, đồng thời phát ra cùng sự cưng chiều của Lục Tiểu Cổn dành cho cô!
Người người có quen biết với cậu, người thân, anh em, đồng đội, có ai mà không biết được, Lâm Dương cô có trọng lượng thế nào trong lòng cậu?!
Khuôn viên của các trường đại học đều mở cho mọi người, còn chưa tới được sân bóng rổ, thì đã nghe thấy tiếng kêu gào của cổ động viên, trong đó cái tên vang dội nhất chính là “Lục Chiến Qua”!
Cậu đã nổi tiếng đến tận trường đại học kế bên.
Bạn học Vệ đưa cô vào tận sân bóng rổ, ánh đèn sáng chói, với ưu thế chiều cao của mình, cậu thu hút được rất nhiều sự chú ý, cộng thêm những tiếng hò hét đến từ người hâm mộ cuồng nhiệt Lâm Dương, làm cho Cổn gia đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng rổ để xả hết mọi tức giận của bản thân, lập tức chuyền bóng sang cho đồng đội, nhanh chóng chạy ra bên bìa sân bóng.
Cô nhóc này!
Còn biết đến tìm cậu sao!
Cổn gia nhìn thấy cô đứng bên bìa sân bóng, mái tóc dài buông xõa, trên người còn mặc chiếc sweater cổ tròn, liền ghen tị mà nghĩ.
“Tìm anh làm gì? Anh đang gấp lắm!” Khắp người cậu tràn đầy mồ hôi nóng, khom người xuống mà nhìn cô, kiêu ngạo mà nói, hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào mặt cô.
DTV
“Đến bồi anh đó!” Cô cười hì hì mà nói, đây đã là bên ngoài trường học rồi, dù có là đại học, thì cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
Cả người Cổn gia đổ mồ hôi nóng hổi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười xấu xa, vô cùng kiêu ngạo đáp lại: “Ai cần em bồi chứ? Về đi học đi!”
Cậu nói xong, lại chạy đi chơi bóng tiếp!
Lâm Dương lập tức trừng mắt với dáng người cao lớn của cậu.
Nhưng cô cũng không rời đi, tiếp tục làm người hâm mộ nhiệt tình của cậu!
Gia còn đang giận kìa, cố ý làm lơ cô đó, có thế nào thì cô cũng phải tỏ chút thành ý chứ?!
“Lục Chiến Qua cố lên!”
“Lục Chiến Qua giỏi quá!”
“Lục Chiến Qua 587!”
“Lục Chiến Qua! Em yêu anh!”
Trong nhóm người, chỉ có tiếng kêu của cô là lớn nhất, cũng là lộ liễu nhất!
“Cô gái này điên rồi sao?”
“Fan não tàn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-679.html.]
Mà lúc này, Lục Chiến Qua lại đang chạy đến chỗ “Fan não tàn” của cậu.
Sau khi Lục Chiến Qua, người luôn có thể làm cho nữ sinh cả trường phải thét lên chói tai, chạy đến trước mặt “Fan não tàn” của cậu, bàn tay to lớn đưa lên vò rối mái tóc của cô, mãi cho đến khi mái tóc cô rối tung hết cả thì mới chịu buông tha.
Vò đến cả người cô ngả nghiêng ngả, rồi bị cậu kẹp lấy dưới cánh tay, kéo đi mất!
Mấy nữ sinh ở đó cũng đều hoa cả mắt.
Đi được một hồi lâu, Lâm Dương liền tránh khỏi cậu, không ngừng vuốt tóc lại, cô bĩu môi, sao cả đám người đều thích xoa đầu cô vậy?!
Coi cô như đang vuốt mèo vậy!
Cô cũng nhận ra rằng, cậu là đang “Trả thù” cô, bởi vì trước đó cô đã bị A Nam xoa đầu, mà lúc này cô cũng có chút nhận thức muộn màng nhớ lại chuyện cậu đột nhiên kéo cô ra khỏi phòng rồi xoa đầu cô, ở khách sạn Lệ Giang năm đó.
“Hoá ra, năm đó là anh đang ghen với anh A Nam sao.” Cô như bừng tỉnh mà nói.
“Ai ghen đâu chứ?!” Cổn gia kiêu ngạo mà phản bác lại, cúi đầu xuống trừng mắt với cô.
“Anh! Chỉ có anh mới ghen với anh A Nam!” Lâm Dương lớn tiếng nói lại.
“Không có.” Cậu nhàn nhạt đáp lại.
“Không có sao? Thật sự là không có sao?!” Cô cố ép hỏi, ngẩng mặt lên, một đôi mắt to tròn đang nhìn thẳng vào cậu!
“Cmn thì ông đây ghen đó!” Cậu thô bạo mà nói, nhanh chóng xoay người rời đi!
Lâm Dương “Phì” một tiếng cười thành tiếng heo kêu!
Chạy đuổi theo cậu!
“Anh Lục, em quay về học tiết tự học buổi tối đây!” Cô nghịch ngợm cất tiếng nói.
Anh nghe cô nói xong, thì đột nhiên xoay người lại, làm cho Lâm Dương sợ hãi tới mức chạy vào một mái đình, nhảy lên chiếc ghế đá.
“Em dám quay về thử xem?!” Cậu lạnh lùng mà nói, ngửa đầu lên trừng mắt với cô.
“Không là anh bảo em quay về đi học hay sao?!” Cô không chút khách sáo mà vỗ lên mặt cậu mà nói, vừa nói còn vừa giữ lấy gáy của cậu.
Cậu trừng mắt lại với cô, không nói lời nào,
“Anh chơi bóng xong rồi sao?” Đi được một hồi lâu, Lâm Dương liền cất tiếng hỏi.
“Xong rồi.” Cậu tỏ vẻ lạnh lùng.
Xong cái rắm đó!
Rõ ràng là cậu bị tiếng hét của cô trêu ghẹo đến ngứa ngáy đến không thể chơi tiếp được nữa, phải đổi thành bạn học Vệ lên sân!
“Anh Lục, có còn giận nữa không?” Cô lại hỏi tiếp.
“Em nói thử xem?” Cậu nhàn nhạt mà hỏi lại cô.
Cô cúi mặt xuống, lần đầu tiên chủ động dâng đôi môi mình lên!
Trái tim anh lập tức nóng lên, ngay sau đó, một xúc cảm mềm mại chạm lên cánh môi, kế tiếp đó, một chiếc lưỡi màu hồng nhạt ấm áp nghịch ngợm chui vào trong miệng cậu, trong phút chốc, m.á.u huyết cả người cậu liền sôi trào.
Thật mẹ nó cảm động mà!
Lần đầu tiên bạn gái chủ động hôn cậu!
“Không giận nữa đúng không?!” Sau khi cô vừa hung hăng lại vụng về mà khuấy động khuôn miệng của cậu, thì lập tức rời đi, còn ôm lấy đầu của anh, cười tủm tỉm mà hỏi.
“Giận chứ! Sắp giận điên lên luôn rồi!” Cậu thấp giọng mà nói, thở gấp liên tục, chỉ một cái hôn sao có thể hả giận được?!
Cậu dùng một tay ôm lấy cô đang đứng trên cao, “Anh cmn còn tưởng rằng em đã ra ngoài cùng ông nội Khương từ sáng sớm, kết quả là, vật nhỏ em lại chạy đến bệnh viện hầu hạ tình địch của anh! Em nói xem anh có tức hay không?! Ngẩn ngơ hết cả một ngày! Anh còn tận mắt nhìn thấy em đút nước cho anh ta, còn để anh ta xoa đầu em!”
Cuối cùng Cổn gia cũng nói ra hết những tức giận trong lòng ra!
Lâm Dương trề môi, “Trên cuộc đời này của em chỉ còn lại một người quen cũ là anh ấy, mà anh ấy lại bị em khuyên đi nhập ngũ, lần này còn suýt chút đã mất mạng, trong lòng người ta cảm thấy áy náy không được sao! Làm gì mà có ở bên anh ấy nhiều hơn một chút, làm gì mà tình địch đâu, chỉ là một anh trai nhà bên mà thôi!”
Trong giọng nói mang đầy vẻ nũng nịu, hai tay cô nâng gương mặt tuấn tú lên, không ngừng trấn an cậu.
Con nhóc này!
Còn lý lẽ nữa chứ?!
Cậu buông cô ra, xoay người muốn rời đi.
Lâm Dương vội vàng đuổi theo, “Được rồi được rồi, em sai rồi! Không phải vừa rồi cũng chủ động hôn anh rồi hay sao?! Anh còn muốn em thế nào nữa đây?!”
Cổn gia nheo mắt lại, nương theo ánh sáng mỏng manh mà nhìn cô, ngón tay miết qua cánh môi của mình, “Em như vậy cũng gọi là hôn sao?”
Anh xấu xa mà nói.
“Em, em như vậy sao không gọi là hôn?!” Cô đỏ mặt lên mà nói.
Tuy rằng cô là một tiểu tiên nữ hay ngại ngùng, nhưng bị bạn trai chê bai kỹ thuật hôn môi của mình, cũng sẽ cảm thấy mất mặt đó có biết không?!
Cậu cúi đầu xuống, nheo mắt lại mà nhìn chằm chằm vào cánh môi của cô, rõ ràng là yết hầu đã căng chặt, nhớ tới nụ hôn ngọt ngào làm trái tim cậu nóng lên vừa rồi, nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng kiêu ngạo:
“Hôn mà anh không cảm nhận được cảm giác gì cả!”
Lâm Dương: “...........” Cậu muốn có cảm giác gì chứ?
“Nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, em là học theo anh đó, muốn trách thì trách người làm thầy như anh không dạy dỗ tốt!” Trừng mắt với cậu một cái, rồi xoay người rời đi, còn chưa đi được hai bước, thì đột nhiên bị cậu ôm ngang lấy từ phía sau, làm cô sợ tới mức kêu lên, nhưng lại không dám kêu thành tiếng, vì sợ bị người khác nghe thấy.
Cổn gia như tên thổ phỉ mà dùng một cánh tay vòng lấy eo của bà xã nhỏ, bắt cô vào trong khu rừng nhỏ tối tăm!
Cũng là khu rừng bạch dương nổi tiếng của ngôi trường này!
“Ở đây tôi quá đi……..Làm gì vậy……” Lâm Dương sợ hãi tới mức hoảng loạn mà nói, chỉ cảm thấy sau lưng mình đang hải dựa lên một thân cây cứng rắn xù xì!
Xung quanh là một mảng tối đen như mực, khắp người cô đều là hơi thở của cậu, trên cổ vẫn còn vương chút mùi mồ hôi nam tính, nơi cánh môi cũng truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
“Dạy em hôn môi!” Cậu vỗ nhẹ lên đôi môi cô, thấp giọng mà nói.
“Cái, cái gì?” Trái tim cô lại một lần nữa lỗi nhịp.
“Bình thường chỉ lo dạy học cho em, không cố gắng truyền đạt kỹ thuật hôn môi cho em, cho nên tối nay nhất định phải cố gắng luyện tập!” Cậu khom người xuống, vừa nói, đôi môi cậu như cọ xát lên môi cô.
Câu nói này, muốn xấu xa như thế nào thì xấu xa như thế đó!
Lúc này Lâm Dương mới hiểu được, thì ra là do cô cố ý ném cái nồi này qua cho “Thầy giáo” là cậu, kết quả, cô lại tự đưa mình vào tròng luôn rồi.
“Anh, anh Lục…….Vẫn là thôi…….Ưm—-” Hu hu hu, anh dạy rất tốt, nhưng là miệng của em cố tình tổn thương anh, kết quả, cô còn chưa dứt lời, thì cậu đã bắt đầu “Dạy học”!
Giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trái tim cô cứ treo ngang ngay cổ họng, toàn bộ tế bào trong khắp cơ thể đều vô cùng hưng phấn………
Trong quá khứ thì chỉ hôn mạnh xuống một cái, rất nhanh là buông ra, nhưng lúc này đây, cô lại bị ép phải mở miệng ra, tùy ý để cậu tàn sát bừa bãi, không biết đã qua bao lâu, khi cô cho rằng cuối cùng cậu cũng hôn đủ rồi, thân người vốn dĩ còn đang dựa trên cây, lại đột nhiên rơi vào lòng cậu, được cậu ôm chặt lấy!
Phù………Khó thở quá……..
Lại không biết qua thêm bao lâu nữa, cuối cùng cậu cũng chịu buông tha cho miệng của cô, chỉ là, trên cổ cô lại truyền đến một cảm giác ẩm ướt nóng hổi, là cậu đang chôn trong cổ cô!
Mùi hương của thiếu nữ, vừa thanh thuần lại còn kèm theo hơi ngọt nhẹ, cậu gặm lấy cổ cô, luyến tiếc đến mức không nỡ buông ra………
………
“Có kích thích không?” Cậu dán sát bên tai cô, thấp giọng mà hỏi.
Lâm Dương có cảm giác như mới vừa chơi tàu lượn siêu tốc, trái tim vẫn còn chưa thể phục hồi lại sau một cảm giác kích thích cùng căng thẳng, cô cũng chỉ biết nặng nề mà gật đầu!
“Đây mới gọi là hôn, có hiểu chưa?!” Cậu nói tiếp, âm thanh thô kệch, vừa dứt lời bỗng lập tức lùi lại!
Nếu như không lùi lại một chút, cậu chỉ sợ rằng chính mình sẽ không khống chế được mà một hơi nuốt gọn thanh mai bé nhỏ còn chưa hoàn toàn trưởng thành!
“Nga……..” Cô ngoan ngoãn mà đáp lại, giọng điệu khàn khàn nhưng ngọt ngào, làm cho yết hầu của anh không ngừng rung động.
Cậu duỗi tay ra với cô, cô ngây ngốc một hồi, mới đưa tay nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, đi theo bước chân của cậu trong rừng cây tối đen, đến khi sắp ra tới nơi, Lâm Dương lại nghe thấy được âm thanh kỳ lạ, nhìn thoáng ra phía sau, vừa liếc mắt một cái, cô liền sợ hãi tới mức vội vàng bỏ chạy!
Trông như vừa nhìn thấy ma!
“Chạy cái gì vậy?!” Cậu đuổi theo phía sau cô, trầm giọng mà hỏi.
“Trong rừng cây có, có người!” Cô hoảng loạn mà nói.
“Anh còn tưởng là có ma nữa chứ!” Cậu thấy buồn cười mà đáp lại.
“Là, là người yêu, bọn họ đang……..kiss!” Giọng nói của cô rất nhỏ, dáng vẻ vô cùng lúng túng, “Còn rất lớn gan………”
“Đừng nói nữa!” Cậu nghiến răng mà nói.
Nghe thấy mấy chữ “Còn rất lớn gan” phát ra từ miệng cô, với cậu mà nói, thật sự như châm dầu vào lửa!
Lâm Dương: “............” Em có nói gì đâu!