Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 677
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:33:00
Lượt xem: 1
Cái gì mà bạn gái nhỏ của anh còn phải nhiều năm nữa mới trưởng thành?
Đại thiếu gia Diệp mang vẻ mặt ngơ ra nhìn về phía người anh em “tốt” bên cạnh. Nếu là người khác nói lời này, anh sẽ coi như vui đùa. Nhưng từ trước đến nay Cổn gia tích chữ như vàng, cũng không thích nói vớ vẩn.
“Mẹ tôi không gạt tôi, đính hôn từ nhỏ cho tôi đấy chứ?! Tôi bảo này, rốt cuộc cậu nói ai vậy?” Bạn học Diệp Nhất Mộc tức giận nói.
Lúc này, Trần Tiểu Quả bưng mâm đựng trái cây bự xinh đẹp cô tự làm qua đây, đi đến trước mặt Lâm Dương trốn Lục Tiểu Cổn rất xa.
Cổn gia lạnh nhạt liếc nhìn Trần Tiểu Quả một cái, sau đó ghét bỏ mà nhìn Đại thiếu gia Diệp, “Về sau thu liễm chút đi, đừng để tương lai bán sạch mình đi theo đuổi!”
Đại thiếu gia Diệp càng không hiểu ra sao.
Anh cũng mới phát hiện, hình như Chương Nhuế Nhuế đi rồi.
“Chị Vũ, chị ăn trái cây nhé?” Trần Tiểu Quả bưng mâm đựng trái cây đến trước mặt Lục Tiểu Vũ mời.
Lục Tiểu Vũ mới cắn không ít hạt dưa, cổ họng đang khô, cô duỗi tay sờ gương mặt Trần Tiểu Quả còn mềm hơn cô, “Tiểu Quả à, sao em ngoan và hiền huệ như vậy chứ, lớn như chị Vũ có phải tốt không?”
Lục Tiểu Vũ nhịn không được trêu ghẹo em gái nhỏ.
Tiểu Bạch Thái bên cạnh ghen, dán ở bên tai cô ấy: “Có bản lĩnh thì trêu ghẹo tôi này, trêu em gái nhỏ tính là bản lĩnh gì?”
Chị Vũ: “Mặt cậu có mềm như em ấy không?”
Tiểu Bạch Thái: “Chị sờ chẳng phải sẽ biết sao!”
Chị Vũ: “Biến!”
“Chị Vũ! Em phải ôm chặt đùi chị!” Trần Tiểu Quả nói.
Bưng mâm đựng trái cây, nhìn thấy người nào đó duỗi tay tới, Trần Tiểu Quả trực tiếp né tránh, đi đến trước mặt anh Tiểu Cổn.
“Trần Tiểu Quả! Em….” Tiểu nha đầu còn tức ư?!
Rốt cuộc anh đắc tội cô lúc nào?!
Anh còn chưa tức cô làm hỏng chuyện tốt của anh đâu!
Trần Tiểu Quả tính toán mặc kệ đại củ cải trăng hoa chín chín tám mươi mốt ngày, cho anh thành củ cải héo!
Cổn gia cầm tăm xỉa răng, chọc một miếng đu đủ nhỏ rồi đi đến bên cạnh Lâm Dương vẫn luôn tránh anh như rắn rết, Lâm Dương vừa định trốn, vòng eo đã bị cánh tay rắn rỏi của anh giam chặt, không thể động đậy. Ngay sau đó, bên miệng cô được bón một miếng đu đủ, hơn nữa còn bị nhét đầy miệng!
!!!
Nhất định là anh cố ý!
Cô trợn trắng mắt với anh, đu đủ trong miệng nhổ đi không được, ăn cũng chẳng xong!
Chỉ thấy anh ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía màn hình TV, dáng vẻ chính nhân quân tử làm người khác không có cách nào liên tưởng bản chất của anh kỳ thật là kẻ lưu manh!
10 giờ tối, nhóm người mới chịu tản đi.
Lục Tiểu Vũ và Tiểu Bạch Thái lái xe đạp đi mất, Cổn gia dắt vợ nhỏ tính đi về khu nhà, Trình Đồng mang theo cả đám bạn bè ngồi trên một chiếc xe thương vụ đi mất, Trần Tiểu Quả phải về nhà, cô ấy cưỡi xe đạp muốn đi, bị Tiểu Mộc Đầu lôi kéo.
“Nha đầu, qua đây, anh đưa em về!” Đại thiếu gia Diệp uống hơi say nói, rồi đoạt xe đạp của cô.
“Em không cần anh đưa! Anh vẫn nên ở lại đây, rồi hẹn Chương đại mỹ nữ đi!” Trần Tiểu Quả ghen tị nói, ngay sau đó, cô sải bước lên xe đạp rồi chạy.
Nha đầu này!
Đại thiếu gia Diệp cắn răng, cuối cùng anh vẫn không yên tâm để cô lái xe về một mình, nếu cô xảy ra chuyện, chú Đại Ngốc với cô Chu chắc chắn sẽ làm thịt anh!
Kết quả là, Đại thiếu gia Diệp đành phải chạy vội đuổi theo cô gái đang lái xe đạp.
Anh không phải bình hoa, nghiêm túc chạy còn nhanh hơn Trần Tiểu Quả lái xe đạp nhiều, ngược lại Trần Tiểu Quả vì bỏ rơi được anh, lái xe đến mức thở hổn hển!
Đại thiếu gia Diệp thoáng cái đã ngồi khóa ở trên ghế sau xe cô, hai tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô, khiến Trần Tiểu Quả sợ tới mức buông tay muốn đánh anh, cuối cùng lại hét thảm một tiếng!
Xe đạp đổ, hai người đều ngã trên mặt đất.
Đại thiếu gia Diệp phản ứng nhanh nhẹn mà đá văng xe đạp khỏi người bọn họ, bế Trần Tiểu Quả đang bụm mặt, đau kêu ỉ ôi lên, “Quả Tử, em bị ngã chỗ nào rồi?!”
“Ôi mặt em!” Trần Tiểu Quả cảm nhận mặt bên phải đau nóng rát, gấp đến độ dậm chân, sợ ngã hỏng mặt!
Lòng yêu cái đẹp người nào cũng có, huống chi là thiếu-nữ-xinh-đẹp như hoa như ngọc!
Trần Tiểu Quả thực bị dọa khóc! Đau chỉ là phụ, quan trọng là cô ấy sợ bị hủy dung!
Thời điểm bị ngã, mặt cô cọ xuống đất, không cần nhìn cũng biết, chắc chắn đã bị mất miếng da rồi!
“Đều tại anh! Diệp Nhất Mộc! Nếu em bị hủy dung, anh cũng đừng hòng sống!” Trần Tiểu Quả khóc lóc gào lên.
Đại thiếu gia Diệp nghe cô nói vậy, hãi hùng khiếp vía hoàn toàn không còn men say, anh không sợ Trần Tiểu Quả báo thù anh, mà là sợ em gái đẹp như hoa bị hủy dung!
“Em gái ngoan, để anh nhìn xem!” Nói rồi, anh dịch cái tay Trần Tiểu Quả che mặt ra, nương theo ánh đèn đường, nhìn tỉ mỉ mặt cô.
Chỗ xương gò má quả thực bị cọ trầy da, còn dính rất nhiều bụi!
Trái tim Diệp Nhất Mộc siết chặt!
Nếu để lại sẹo, cô phải làm sao?!
Làn da tiểu nha đầu vừa trắng vừa mềm, gương mặt trứng ngỗng hoàn mỹ không tì vết, để lại sẹo thì rất đáng tiếc!
Đại thiếu gia Diệp vội chuẩn bị gọi taxi đi bệnh viện, bảo tài xế trong nhà tới đón bọn họ anh sợ chậm trễ thời gian.
——
Khoa cấp cứu bệnh viện.
“Chị gái ơi, mặt em có bị để lại sẹo không ạ?” Trần Tiểu Quả nước mắt lưng tròng, vội vàng hỏi y tá đang giúp cô rửa sạch vết trầy da trên mặt.
“Vết thương chỗ xương gò má của em bị thương khá nặng, có lẽ sẽ để lại chút vết sẹo. Qua mấy ngày miệng vết thương kết vảy thì em đừng gãi, chờ nó tự bong ra từng màng. Trong lúc đó cần phải ăn kiêng, đồ cay, đồ kích thích em không nên ăn, nước tương, cà phê tốt nhất cũng đừng dùng, chủ yếu là chú ý chống nắng!” Y tá dặn.
Lúc này, Diệp Nhất Mộc đi đóng phí lấy thuốc vừa vặn trở về, Trần Tiểu Quả trừng anh.
Ra bệnh viện, tài xế anh gọi đã tới.
“Tại anh hết! Diệp Nhất Mộc! Em hận anh c.h.ế.t đi được!” Trần Tiểu Quả tức giận nói, nói xong thì cô tự đi mất.
Đại thiếu gia Diệp vội vàng tiến lên giữ chặt cô, “Em gái ngoan nào, anh còn không muốn trên mặt em có sẹo hơn em đấy, em gái anh đáng yêu như thế, để lại sẹo rất đáng tiếc đúng không?! Yên tâm đi, hiện tại kỹ thuật laser phát triển, dù có để lại sẹo cũng có thể xóa được! Đừng lo lắng!”
Trần Tiểu Quả vẫn trừng anh.
Cuối cùng, cô vẫn bị anh kéo lên xe.
Dọc theo đường đi, Đại thiếu gia Diệp không ngừng dỗ cô, Trần Tiểu Quả vẫn luôn không cho anh sắc mặt tốt.
Kết quả tới nhà cô, mới vừa vào nhà, cô đã bị cô Chu dạy dỗ một trận!
Chu Mạt không phải không nhìn ra tâm ý của con gái bảo bối nhà mình với thằng nhóc thúi này, chỉ là thằng nhãi này, từ nhỏ đã là củ cải nhỏ trăng hoa, năm đó vào lúc anh học lớp hai tiểu học, anh đã nói chuyện với nữ sinh cả ngày, bà sợ con gái chịu thiệt!
“Cô Chu, nếu trên mặt Tiểu Quả Tử để lại sẹo thật, cháu chắn chắn sẽ phụ trách!” Đại thiếu gia Diệp cười tủm tỉm nói.
“Sao cháu phụ trách được?!”
“Cưới em ấy! Được không ạ?!” Bạn học Diệp Nhất Mộc vô cùng đàn ông nói, anh nói xong, chính bản thân anh cũng giật nảy mình.
“Tôi khinh……! Tôi sẽ không cho con gái tôi nhảy vào hố lửa!” Cô Chu vội phản bác, lúc này, Trần Tiểu Quả tránh ở sau cửa phòng cô lại nghe rõ ràng, trên má tiểu nha đầu không khỏi nổi lên màu đỏ ửng.
“Cô Chu! Sao cháu lại là hố lửa được?!” Diệp Nhất Mộc tức giận nói.
Tuy câu vừa rồi của anh là lời vô tâm, nhưng anh phát hiện hình như mọi người đều coi anh là hái hoa tặc!
Anh trăng hoa, anh thừa nhận.
Nhưng cũng chỉ chơi chơi mà thôi, nào có thật sự phong lưu thành tính chứ?!
Mẹ nó sống đến 18 tuổi, đến miệng nữ sinh anh còn chưa hôn được! Đến cuối anh mới là người thuần khiết nhất, thế mà còn tiếng thúi rõ ràng!
Đúng là đủ nghẹn khuất!
“Được rồi được rồi, cháu mau đi đi, chú của cháu sắp quay lại, nếu ông ấy biết cháu làm Trần Tiểu Quả hủy dung, chắc sẽ đánh c.h.ế.t cháu!” Chu Mạt ghét bỏ đuổi anh đi.
Đại Ngốc chỉ có một cô con gái bảo bối, thương vô cùng, cho dù đã có chính sách đẻ hai con, bà cụ ở quê ngóng trông ông có thêm đứa cháu trai cho Trần gia, ông là đại lão gia đến từ khu vực tư tưởng trọng nam khinh nữ còn nghiêm trọng, mấy năm nay vẫn c.h.ế.t sống không chịu sinh thêm!
Diệp Nhất Mộc sợ tới mức lanh lẹ lẩn đi, lúc ở dưới tầng gặp được chú Đại Ngốc vẻ mặt hiền lành, anh chột dạ chào hỏi, rồi chạy!
……
Bên phía kia, Cổn gia nắm tay Lâm Dương, chậm rì rì đi ở trong khu nhà, đã mấy lần Lâm Dương muốn tránh anh, sợ bị hàng xóm đi qua nhìn thấy, hoặc là bị cảnh vệ tuần tra nhìn thấy.
Nhưng anh bá đạo nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không chịu buông ra một chút.
“Đúng rồi, cái này cho anh! Nếu như bị ông nội phát hiện trên người em có thứ này thì nguy!” Lâm Dương lấy hộp Durex cỡ S từ ba lô ra, nhét vào trong tay anh, phỏng tay như củ khoai lang nóng.
“Cho anh làm gì? Thương hiệu này rẻ, ít nhất phải dùng Okamoto, hơn nữa size quá nhỏ!” Cổn gia đánh giá cái hộp trong tay, nghiêm trang nói bậy.
Em gái Lâm trong sáng như nước tinh khiết, có hơi ngốc.
Một hồi lâu sau, cô mới bừng tỉnh đại ngộ!
“Hóa ra áo mưa nhỏ là ý này ạ?!” Cô chợt nhận ra, Durex thường thấy, Okamoto hiếm hơn, bây giờ cô mới phản ứng lại được.
Áo mưa nhỏ, hình dung này quá chuẩn xác!
Anh, anh còn nói size S quá nhỏ, ý kia tức là……
Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ của Lâm Dương càng nóng!
Anh cưng chiều xoa đầu cô, “Mới hiểu à, cô gái ngốc!”
Khi nói chuyện, anh tiện tay ném hộp Durex size S vào thùng rác!
Lâm Dương né tránh anh đi nhanh hơn, trợn trắng mắt với anh, “Sao anh đen tối thế chứ?! Có phải ngày thường cũng làm không ít chuyện xấu sau lưng em không?!”
Cổn gia không những không tức giận, anh còn cảm thấy tiểu nha đầu thông suốt không ít, đã biết ghen tị!
“Em nói chuyện xấu là chỉ cái gì?” Anh dồn cô vào trong một góc kín, trêu đùa cô.
“Thì là, thì là chuyện không đứng đắn đó!” Lâm Dương tức giận phản bác.
“Không đứng đắn sự là chuyện gì?” Anh tiếp tục hỏi.
Cô quá ngoan lại quá trong sáng, anh thật sự muốn cô tà ác một chút.
Lâm Dương: “……”
“Nói nhanh lên xem! Em đã biết những chuyện không đứng đắn gì!” Anh lại nói.
“Nghe nói, nam sinh các anh tuổi này đều thích đi cơ sở chăm sóc massage, chỗ đó có các cô “đào”……” Lâm Dương cúi đầu, thấp giọng nói thầm.
“Cơ sở chăm sóc massage cũng hiểu à…… Nha đầu của anh đúng là lớn rồi…… Em cảm thấy anh là loại người này sao?” Tay anh vỗ về thùy tai cô, thấp giọng hỏi.
Cảm giác run rẩy từng đợt lại tới nữa, chọc cho cô không ngừng nuốt nước miếng, hơi thở cũng nặng hơn, theo bản năng cô muốn né tránh, anh lại chơi bên thùy tai của cô.
“Ai, ai biết anh chứ! Em thấy anh rất lưu manh, lỡ đâu đã từng đến rồi…… Ưm ——” Cô còn chưa nói hết đã bị anh chặn môi!
Đêm nay anh uống chút rượu, giữa môi răng còn vương hương rượu, hơi say mê người……
Tay anh giữ chặt eo cô, một tay khác ấn lưng cô, không ngừng ấn cô vào trong n.g.ự.c anh, dùng sức vội vàng!
Lâm Dương hơi hoảng, rồi lại rất say mê……
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong bóng tối, anh mới buông cô ra, môi anh còn ở trên cánh môi cô, luyến tiếc rời đi……
Thiếu niên trưởng thành khí huyết hừng hực, trên người có nơi đã đau đến khó chịu, khi mở miệng, giọng anh khàn đáng sợ: “Tờ giấy trắng anh đây vẫn luôn chờ được em viết vẽ lên trên đấy, chỉ để một mình em nghịch thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-677.html.]
Anh lại nói thêm một câu: “Tùy ý em giày vò!”
Lâm Dương sao không nghe ra được ý anh chứ, anh đúng là đủ đen tối!
Đôi tay cô đẩy bờ n.g.ự.c rắn rỏi và ấm áp của anh, giận dỗi nói: “Anh Lục, anh nghĩ hay thật!”
Anh Lục: “……” Tiểu nha đầu lớn rồi.
“Sao lại anh nghĩ hay chứ? Anh đây chờ bị em chiếm tiện nghi đấy!” Anh lại có ý lừa gạt cô.
Ngón tay Lâm Dương từng chút chọc bờ n.g.ự.c cứng rắn của anh, khóe miệng nở nụ cười, “Anh Lục, trước nay em không phải người thích chiếm tiện nghi người khác!”
Anh Lục: “……” Tiểu nha đầu cũng có miệng lưỡi sắc bén!
Cô lách ra khỏi trong n.g.ự.c anh, nhảy dựng tránh ra.
Lá gan cô cũng càng lúc càng lớn!
Không giống như lúc ban đầu, ở trước mặt anh còn lúng túng.
Đây đều do anh chiều quá đấy!
Anh nhìn bóng cô, khóe miệng cong lên cười cưng chiều, bước đi nhanh, chẳng bao lâu sau anh đã đuổi kịp cô, hơn nữa còn lên trước cô, xoay người đối diện với cô lui về phía sau, rồi nhìn cô.
“Cho em tiện nghi em còn không chiếm, thế mới bảo ngốc!” Anh tiếp tục trêu cô.
Lâm Dương xem thường anh, “Học trưởng Lục, tính cách cao ngạo lạnh lùng của anh sắp biến mất rồi!”
Anh cười đến là đen tối, đứng yên ở trước mặt cô, bóp mặt cô mặt, “Anh có lúc nào có tính cách cao ngạo lạnh lùng ở trước mặt em?”
“Vậy ở trước mặt em thì anh có tính cách gì?” Bạn học Lâm Dương ngửa mặt nhìn anh hỏi.
“Anh ở trước mặt em đều biểu diễn theo bản sắc! Em nói xem là dạng gì!” Anh cười nhạt nói.
Lâm Dương nhớ lại anh nửa năm nay, trừ dùng hình dung “bá đạo”, “đen tối” để hình dung ra, còn có thể dùng…
“Lưu manh thủ đoạn chắc chắn!” Cô lớn tiếng nói.
Nói xong, cô chạy về phía cửa khu nhà Khương gia.
Anh thật sự bá đạo, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến nỗi biến thái, cô không thể hỏi bài nam sinh trong lớp, nam sinh cũng không thể hỏi bài cô, nếu bị anh biết, không tránh được bị anh hôn một trận!
Anh cũng rất đen tối, bởi vì bọn họ không công khai tình cảm, cô vẫn thề thốt phủ nhận trước mặt các bạn học nữ, cho nên không tránh khỏi nhận được thư tình, có lúc thật sự không tìm được cớ từ chối, cô chỉ có thể khổ bức đưa tới trước mặt anh.
Hậu quả là, bị anh hôn trận thì thôi, còn bị anh buộc viết thư tình cho anh, còn phải gấp thành hình trái tim màu đỏ!
Cô nhớ rõ cô không có khiếu làm thủ công, nhìn giáo trình dạy gấp giấy trên Weibo, học hai ngày, trái tim vẫn lỗi!
Lưu manh đúng là lưu manh!
Bọn họ học chặt, anh sắp phải thi đại học, hai người thường học tập cùng nhau, lúc không có ai, anh thường thường ấn cô ở góc không người, hôn sâu một lúc……
Tóm lại, anh thường bới lông tìm vết, áp đặt tội danh “có lẽ có” cho cô, sau đó trừng phạt (hôn) cô!
Anh đi theo cô sắp đến cửa khu nhà, Lâm Dương lập tức bảo anh rời đi, ai ngờ, ông Khương đã ra, vừa hay gặp phải anh, Lâm Dương sợ anh trực tiếp thẳng thắn quan hệ của bọn họ với ông, cô không ngừng đưa mắt ra hiệu với anh.
Anh cũng đưa mắt ra hiệu với cô, ánh mắt kia như đang nói “Nha đầu, nợ anh một lần!”
“Ông Khương!” Chàng trai 18 tuổi thân hình cao lớn thẳng tắp, đi đến trước mặt ông cụ, lễ phép chào hỏi.
“Đây là Tiểu Cổn à!” Ông Khương thấy tiểu bá vương này ở bên cạnh cháu gái nhà mình, ông thực sự kinh ngạc.
Ông nào biết đâu rằng, mấy năm nay, tiểu bá vương trước mắt lâu lâu lại bò đến sân nhà ông, bò đến cửa sổ cháu gái ông!
“Ông Khương, cháu thuận đường đưa Dương Dương về.” Anh cười nhạt nói, rồi móc ra một bao thuốc lá, dâng thuốc cho ông cụ.
Ông cụ nhận một điếu, gật đầu, khách sáo nói: “Phiền cháu rồi! Ông đang muốn bảo cảnh vệ đi tìm, sợ nha đầu này bên ngoài gặp lưu manh!”
Lâm Dương: Ông ơi, lưu manh có kế hoạch đặt ở trước mặt ông đấy!
Thật là khôi hài!
Cũng không biết anh lưu manh có chột dạ không.
Nhưng thấy anh khí định thần nhàn, dáng vẻ thành thục ổn trọng, lễ phép lại quen thuộc châm lửa cho ông nội, là biết anh không chột dạ!
“Ông à, Dương Dương là đứa trẻ trong khu này, có cháu che chở, không ai dám bắt nạt cô ấy đâu!” Cổn gia mặt không đỏ tim không đập, nghiêm trang nói.
“Ôi chao! Con bé đi theo cháu chơi, ông già này rất yên tâm! Ông cũng thường khuyên nó đi lại với các cháu nhiều hơn, tính tình đứa trẻ này, ông cũng rõ rành rành!” Ông Khương lại nói.
Lâm Dương: “……” Rất yên tâm?
Cô quả thực muốn dậm chân nói cho ông cụ, chàng trai này chơi lưu manh với cô thế nào!
Mà anh chàng lưu manh đang nghiêm trang gật đầu, dáng vẻ mặt người dạ thú, trông giống chính nhân quân tử thật!
Lúc ông hút thuốc, anh còn nhân lúc ông nội không chú ý, đắc ý chớp chớp mắt với cô.
Ánh mắt kia như đang nói “Cổn gia tôi từ trước đến nay người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhìn, ngươi gia gia nhiều thích ta!”
Lâm Dương trừng anh một cái, thúc giục ông đi vào nhà.
Nhưng anh đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở thật!
Không phải bằng bối cảnh của anh, mà là sức cuốn hút từ tính cách và cùng bản lĩnh của anh! Nhóm những lão thủ trưởng đều là lính cả đời, thích hạt giống tốt giống anh, thân thể khoẻ mạnh, có dũng có mưu, bẩm sinh đã hợp tham gia quân ngũ!
……
Bạn học Thái Dư Bạch cứ thế chen vào phòng của Tư lệnh Vũ, ngày thường cậu ở trước mặt cô không biết xấu hổ xin được trêu chọc, lúc này, cậu kabedon Lục Tiểu Vũ!
“Tư lệnh đại nhân, xin hỏi, hộp Okamoto kia từ đâu ra?” Cậu không quên dáng vẻ cô tiện tay móc ra từ sau sau túi ra một hộp Okamoto, rồi tiện tay ném cho Tiểu Mộc Đầu vô cùng tự nhiên lại thong dong, cứ như một lão làng!
Ngày thường ở trước mặt cậu, cô rất trong sáng!
“Từ đâu ra cần phải nói cho phó quan cậu sao?” Bị kabedon, cô ngửa đầu nhìn cậu, buồn bã nói.
Mắt cậu tối sầm lại, ngay sau đó, khóe miệng cậu cong lên nở nụ cười nguy hiểm, cô nhận ra cậu muốn làm gì, vội vàng muốn quay mặt đi, cằm lại bị cậu giữ chặt!
“Tư lệnh, phó quan tôi đây lại muốn tạo phản, ngài nói xem phải làm sao?” Cậu cười tà, nói xong thì hôn cô.
Lục Tiểu Vũ sợ tới mức vội vàng nói: “Tiện tay lấy ở Watsons!”
“Sao chị lại biết thứ đồ chơi đó?!”
“Phó quan Tháu, chị lớn hơn cậu bốn tháng đấy, cậu cũng biết, sao tôi lại không thể biết? Chị biết không ít hơn cậu đâu!” Lục Tiểu Vũ thầm phản bác, một tay đẩy cậu ra.
Thằng nhóc thúi nhìn chằm chằm cô rất chặt!
“Vậy chị ở trước mặt tôi, sao trông dáng vẻ giống ni cô vậy?!” Bạn học Thái Dư Bạch vô cùng buồn bực nói.
Sau nụ hôn nửa năm trước, cô không còn tình anh em thân mật khắng khít với cậu như trước nữa, phòng cạu như phòng sói!
“Không có cảm giác với cậu đó, thì sao phải trêu cậu!” Cô nâng giọng nói, vừa nói vừa hoạt động phần cổ, bả vai nhức mỏi.
Bạn học Thái Dư Bạch ra tay sắp cởi quần áo, cô vội vàng nói: “Cậu làm gì?!”
“Cởi hết, xem chị đến tột cùng có cảm giác hay không……” Nửa năm nay, ngày nào cậu cũng kiên trì rèn luyện, càng không tin cô sẽ không có cảm giác với cậu!
Nữ sinh theo đuổi cậu cũng rất nhiều, được chứ?!
“Thái Dư Bạch! Cậu mặc lại quần áo vào cho tôi!” Lục Tiểu Vũ thấy trên người cậu cởi chỉ còn lại sơ mi trắng lót nền, vội vàng hô lên.
Cậu đúng là cợt nhả!
Mặc lại chắc chắn là không thể nào.
Cậu còn chưa lộ thịt đâu!
Bạn học Thái Dư Bạch làm lơ lời cô nói, ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo sơmi, lộ ra trên hầu kết nhô lên ở cổ đặc biệt đại diện cho phái nam, xuống chút nữa, là cơ n.g.ự.c phát triển rắn chắc của cậu.
Lục Tiểu Vũ sửng sốt, rõ ràng cảm nhận được trong phòng nhiều thêm hơi thở nào đó, loại hơi thở này khiến cho bầu không khí quanh cô cũng thay đổi, cô lại nói không nên lời là bầu không khí gì.
Mắt thấy tất cả cúc áo sơ mi đã mở hết.
Bạn học Thái Dư Bạch thấy cô nhìn chằm chằm thẳng vào cậu, cậu nghĩ thầm, có hy vọng!
DTV
Hai tay cậu nắm vạt áo sơ mi trắng, một tay kéo sơ mi trắng xuống dưới bả vai, phần lõm hiện rõ như vận động viên thể hình, quyến rũ cô!
Hừ!
Luôn miệng nói không có cảm giác với cậu, cậu còn chưa cởi hết áo sơmi, cô đã xem ngây người!
Bạn học Thái Dư Bạch vốn có tâm tình hơi buồn bực, ngay tức thì lại rộng mở thông suốt!
“Tư lệnh, thế nào? Thèm hông? Còn nói không có cảm giác với tôi không?” Cậu huýt sáo không đứng đắn với cô, đắc ý nói.
Chỉ thấy Tư lệnh Vũ nhà cậu vọt qua chỗ cậu!
Bạn học Thái Dư Bạch hơi sợ, nhưng cậu bình tĩnh lại ngay, chuẩn bị sẵn sàng bị cô cưỡng hôn!
“Đệt! Tiểu Bạch Thái! Từ khi nào cậu luyện được tám khối cơ bụng đấy?! Trước kia rõ ràng chỉ có sáu khối thôi mà!” Lục Tiểu Vũ vọt tới trước mặt Tiểu Bạch Thái, cong eo, đối mặt với bụng nhỏ có cơ bắp rõ ràng của cậu, ngón tay chọc vào cơ bắp cứng rắn đó, hình như đang thử thật giả!
!!!
Bạn học Thái Dư Bạch cúi đầu, nhìn cô đang nghiêm túc đánh giá cơ bụng cậu, đương trường hóa đá!
Tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy?!
Không nên trực tiếp như con khỉ nhảy lên người cậu, ôm đầu cậu, cưỡng hôn một chặp sao?!
Lục Tiểu Vũ trong miệng nhắc mãi: “1, 2, 3, 4……”
Cô còn nghiêm túc đếm!
Tiểu Bạch Thái càng thêm thất bại!
“Thằng nhóc thúi, dám trộm tôi rèn luyện à! Đường nhân ngư cũng sâu thế này……” Lục Tiểu Vũ lại nói, vô cùng bình tĩnh, không có vẻ d.a.o động.
Ngực Tiểu Bạch Thái phập phồng kịch liệt, cắn chặt răng, không nói gì, trực tiếp mặc áo sơmi vào.
Mẹ nó, sao cậu cảm thấy cực kỳ giống trai bao ở hộp đêm vậy? Có ý sắc dụ khách hàng nữ, kết quả, người ngồi trong lòng cậu vẫn không loạn, còn bắt đầu nghiên cứu cơ bắp của cậu!
“Đừng, đừng mặc vào mà! Không phải cậu muốn khoe sao, qua đây, để chị lại đếm cơ bắp của cậu!” Cô buộc tóc đuôi gà, mặc áo len dệt kim với quần jean ngồi dậy, vội vàng nói.
Sắc mặt Tiểu Bạch Thái đem vô cùng, cậu trừng cô, cài lại từng chiếc cúc một!
Ngay sau đó, cậu cầm áo khoác của mình, xoay người đi về phía cửa.
Cậu mới đi, Lục Tiểu Vũ vội vàng chạy tới phòng vệ sinh, mở vòi nước, hứng nước lạnh, không ngừng vỗ mặt mình.
“Đệt mợ! Chị suýt nữa đã phạm tội quan trọng rồi! Mẹ nó, may mắn kỹ thuật diễn của chị đây tốt! Cái thằng nhóc thúi này!” Cô nhìn trong gương, khuôn mặt đỏ bừng đang lầm bầm, còn chưa ngừng nuốt nước miếng.
Trái tim nhỏ còn kinh hoàng đập “Thình thịch”.
Cả đầu cô đều là hình ảnh tám khối cơ bụng rõ ràng của cậu, tuyến nhân ngư hằn rõ nét gợi cảm.
Rõ ràng thường nhìn thấy tám khối cơ bụng của Lục Tiểu Cổn, cô đã không còn cảm giác thèm, tim đập tăng tốc này nữa……
Cho đến khi tắm rửa xong, tim cô còn đập hơi nhanh.
Nằm trên giường, cầm lấy di động, nhấn vào từng app có thông báo nhắc nhở, mới vừa mở vòng bạn bè, lướt một cái, cô sửng sốt.
Thái Dư Bạch vạn năm không thích cập nhật vòng bạn bè, thế mà lại đăng một trạng thái, ảnh còn là tự chụp nửa người trên trần trụi!
Đại soái ca trần trụi nửa người trên, chỉ lộ nửa dưới khuôn, trong tay cầm di động, chụp ảnh với gương phòng vệ sinh, cơ ngực, tám khối cơ bụng rõ ràng!
Dưới bài đăng này, đã có một hàng dài bình luận!