Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 672
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:26
Lượt xem: 0
Từ lúc 7 tuổi tới đại viện tời giờ, gần 10 năm cô chưa tới khu thi đấu của đội bóng rổ.
Đối với đám con cháu ở trong đại viện, cô còn trốn tránh.
Từ xa, cô đã nhìn thấy trong sân bóng rất đông người. Có ba tầng khán đài, có nhiều người mặc trang phục cán bộ, cũng có người mặc quân trang, còn có rất nhiều thanh thiếu niên, đều đang hò reo.
“Dương Dương?”
Cô vừa đi tới cửa sân bóng thì nhìn thấy Khương Dao Dao từ phía sau cây tùng đi ra.
Trên tay Khương Dao Dao mang dụng cụ của hoạt náo viên, nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, “Không phải tôi nhìn lầm chứ? Thật sự là cô sao? Còn mang theo đồ uống? Cho ai?”
Lâm Dương thầm nghĩ, liên quan gì tới cô?
“Tôi tới cổ vũ học trưởng Lục!” Lâm Dương mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa cao vút, để lộ ra cái trán bóng, thản nhiên trả lời.
Vẻ mặt Khương Dao Dao khiếp sợ, “Học trưởng Lục? Ý cô nói là Lục Chiến Qua?”
“Đúng vậy, chị Dao Dao!” Lâm Dương tủm tỉm nói.
“Tôi không nghe lầm chứ? Cô nói cô cổ vũ Lục Chiến Qua? Còn muốn đưa đồ uống cho anh ấy?” Khương Dao Dao kích động hỏi lại, nhưng giọng nói hạ thật thấp, sợ ảnh hưởng tới hình tượng của chính mình. Cô ta còn nhìn tới nhìn lui phía sau.
Lâm Dương không trả lời.
“Lâm Dương, cô cần gì phải tự rước nhục vào người chứ? Mấy năm nay, ngoại trừ tôi ra, Lục Chiến Qua không nhận đồ uống từ ai khác. Đúng rồi, hôm nay cha mẹ anh ấy đều tới, cô gái mồ côi như cô vẫn nên ngoan ngoãn về nhà làm bài tập đi!” Khương Dao Dao ghé sát bên tai cô, trào phúng nói.
Khương Dao Dao nói xong thì bị bạn bè gọi đi.
Cha mẹ anh ấy cũng tới.
Lâm Dương đứng lại chỗ, sững sờ.
“Hữu nghị là thứ nhất, thi đấu là thứ hai a! Các đồng chí, nhớ nhường nhịn mấy đứa trẻ này một chút. Bọn chúng vẫn còn nhỏ a!” Đồng chí Trần Nhị Đản ngồi xem hướng tới sân bóng kêu lớn.
Anh đây là lo cho mấy đứa trẻ, nào ngờ, vừa nói xong mấy đứa trẻ cuồng dã cao ngạo đã lớn tiếng coi thường anh.
“Chú Đại Ngốc. Cái gì mà hữu nghị số 1, thi đấu số 2 chứ. Thi đấu là nhất, hữu nghị để sang bên. Các đồng chí giải phóng quân, cứ việc ra hết sức, đàn ông không bao giờ nhận thua!”
Trên sân bóng, Tiểu Mộc Đầu tay vỗ vỗ bóng, đầu treo băng đô lớn tiếng nói.
Phía sau anh ta, Lục Tiểu Cổn đang cong eo, tạm nghỉ ngơi, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn chú ý nhất cử nhất động của đối thủ xung quanh.
Tiểu Bạch Thái chơi ở vị trí trung phong, chính là để đề phòng hai gã đối thủ như hổ đói rình mồi.
“Đúng. Cái gì mà hữu nghị số 1 chứ, khiến đối thủ c.h.ế.t không chỗ chôn mới là số 1!” Cậu cả Diệp ngồi trên khán đài quan sát, dựa lưng vào ghế cao giọng nói.
Hai mắt tán thưởng đều dán trên cậu con trai đang ở sân bóng.
“Em gái, nhìn cháu trai lớn của em xem, không hề kém cạnh gì cháu ngoại trai của anh, đúng chứ? Con trai của Diệp Thành anh sao có thể kém hơn con trai của Lục Bắc Kiêu chứ? Con trai anh, gặp người người thích, xe thấy xe nhường. Đặc biệt là, tương lai chuyện vợ con sẽ không phải âu sầu. Chứ như cháu ngoại trai của anh chắc không như vậy. Thằng nhóc đó đã qua 18 tuổi, đến tay con gái còn chưa có cầm qua.”
Diệp đại gia vô cùng đắc ý nói.
“Diệp đại thành tử, sao cậu biết con trai bảo bối của tôi chưa cầm tay con gái?” Lục đại ma vương ngồi trên ghế gần đấy, ôm Kiều nữ vương như một cô con gái nhỏ trong lòng, lên tiếng phản bác.
“Giống cha hắn a!” Diệp đại thành tử đắc ý nói.
“Ha ha.” Diệp Kiều bật cười.
Trên sân bóng, Lục Tiểu Cổn giống như tia chớp vượt qua mọi phòng tuyến của đối phương, chỉ còn cách vài bước đã nhảy lên, chụp bóng xuống, hai tay bắt lấy thành rổ, thân hình cao lớn treo trên đó!
“Lục Chiến Qua. Thật soái a!” Từ trong đám người cổ vũ, Khương Dao Dao lớn tiếng kêu lên, những cô gái khác cũng lớn tiếng cổ vũ.
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.
Ánh mắt của Lục Tiểu Cổn lướt qua đám người cổ động, băn khoăn, sau đó thả người xuống.
Nhóc con, rốt cuộc có tới không?
Trước kia, cô vẫn luôn ở thế bị động, chưa từng chủ động biết tới. Khi anh đ.â.m thủng lớp giấy mỏng kia, trực tiếp dọa cô sợ. Thế nhưng, giờ phút này anh lại mong chờ cô xuất hiện, cho dù trốn giữa đám đông lặng lẽ xem anh chơi bóng cũng tốt.
Nhưng mà, không có!
Trong lòng có chút mất mát, có chút tức giận, chỉ có thi đấu hết mình mới có thể làm dịu tạm thời sự khó chịu này.
Lau mồ hôi, Lục Tiểu Cổn tiếp tục thi đấu.
“Cổn gia hôm nay tâm trạng không tốt, nhận được bóng thì dùng mọi khả năng mà truyền cho anh ấy, để anh ấy thể hiện!” Tiểu Bạch Thái nhìn ba người còn lại nói.
“A, là thất tình a.” Tiểu Mộc Đầu vui sướng khi người gặp họa.
Vừa dứt lời thì ánh mắt sắc như tên b.ắ.n của Cổn gia b.ắ.n tới.
Hiệp thi đấu thứ hai chỉ còn 1 phút, Lục Tiểu Cổn tâm tình không tốt cướp được bóng, đối phương vây lại.
“Tiểu tử, muốn kéo dài thời gian sao?” Một người vừa nhìn chằm chằm vào quả bóng trong tay anh vừa lên tiếng khích tướng.
Lục Tiểu Cổn cong khóe miệng nở nụ cười nhạt, đột nhiên xoay người thoát khỏi vòng vây của bọn họ, chạy tới rìa sân bóng. Năm người của đối phương đều đuổi theo. Đúng lúc trọng tài chuẩn bị thổi còi hết hiệp đấu, bóng trong tay anh đã bay về phía rổ.
Tiếng còi vang lên, bóng đập vào thành rổ, lọt vào lưới.
“Lục Chiến Qua! Đỉnh!” Trong tiếng hò reo của mọi người truyền tới tiếng nói trong trẻo của một cô gái.
Ở phía dưới sân đấu, cặp mắt sắc bén của Lục Tiểu Cổn đang đầm đìa mồ hôi, nương theo âm thanh nhìn tới, chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra trong đám người có một cô gái tóc buộc đuôi ngựa mặc chiếc hoodie màu hồng nhạt.
Những người khác bỗng trở nên mơ hồ, chỉ có cô, là nổi bật.
Khóe miệng anh cong lên.
Vì vận động mạnh nên hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Lâm Dương vừa kêu lên một tiếng thì những nữ sinh khác cũng hét lên chói tai. Chỉ có Khương Dao Dao có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô gái mặc chiếc áo màu hồng nhạt.
Con nhóc này, thật sự tới, còn thật sự dám reo hò cổ vũ Lục Chiến Qua trước mặt nhiều người như vậy.
“Khương Dao Dao, kia không phải em gái chị sao? Cô ấy cũng tới xem Cổn gia đánh bóng sao? Trước kia chưa từng thấy cô ấy tới.”
“Đúng vậy, cô ấy còn mang theo đồ uống tới, nói là cho Cổn gia!” Khương Dao Dao cười nói. Trước mặt người ngoài, cô ta vẫn phải giữ hình ảnh người chị tốt, cố ý để cho mọi người biết.
Làm cho Lâm Dương khó xử trước mặt mọi người.
“Cổn gia với cô ấy không thân? Cô ấy dựa vào cái gì mà đưa đồ uống cho Cổn gia chứ?” Một cô gái thẳng thắn nói.
Đừng nói là Lâm Dương, các cô lăn lộn ở sân bóng này bao nhiêu năm cũng chưa thể được Cổn gia nhìn tới.
“Mau mau mau, bọn họ tới rồi!”
5 cậu thanh niên đẹp trai cả người đầy mồ hôi đi tới, dẫn đầu là Tiểu Mộc Đầu. Anh ta ai cũng không từ chối, nhận lấy đồ uống đưa tới. Trần Tiểu Quả vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn anh.
“Trần Tiểu Quả, sao em không đưa cho anh nước a!” Tiểu Mộc Đầu xoa mặt Trần Tiểu Quả hỏi.
“Anh đâu có thiếu nước đâu, muốn uống cho chướng bụng c.h.ế.t sao?” Trần Tiểu Quả chua ngoa nhìn anh lên tiếng, ánh mắt nhìn cái dáng vẻ quen thân đều không từ chối của Tiểu Mộc Đầu.
Tiểu Mộc Đầu vội ném chai nước khoáng trên tay vào thùng. “Nhóc con, hiện giờ có thể lấy nước cho anh không?”
Anh trêu đùa Trần Tiểu Quả.
Trần Tiểu Quả lúc này mới lấy một chai nước khoáng ném cho anh, trừng mắt với Tiểu Mộc Đầu một cái.
“Lục Chiến Qua! Mời uống nước!” Khương Dao Dao thấy Lục Chiến Qua phá lệ đi tới phía các cô vội vàng cầm lấy chai nước, dáng vẻ tự nhiên đưa cho anh.
Một khoảng thời gian dài không được gặp, anh càng thêm đẹp trai, thân thể rắn chắc, đặc biệt dáng vẻ hiện giờ, cả người đẫm mồ hôi, hormone nam tính tỏa ra xung quanh.
Cô ta ôm một tia hy vọng được đưa nước cho anh, hy vọng anh có thể thuận tay nhận lấy, khiến cho cô ta có chút uy phong trước mặt con nha đầu thối Lâm Dương kia.
Nhưng mà, lúc này đây, Khương Dao Dao trang điểm hoa lệ vẫn là thất vọng.
Lục Tiểu Cổn chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái rồi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Cũng không rõ màn này có thu hút được sự chú ý của Lâm Dương không.
Khương Dao Dao nắm chặt chai nước, trong lòng có chút tức giận.
Lục Tiểu Cổn ngồi trên ghế, chân tay duỗi ra, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần. Mồ hôi theo khuôn mặt cương nghị chậm rãi chảy xuống.
Kiêu ngạo như anh, dù biết rõ Lâm Dương có ở trong đám đông cổ vũ cũng không có đi tới trước mặt cô. Anh muốn cô chủ động đi tới trước mặt anh.
“Xin cho qua!” Lâm Dương từ trong đám nữ sinh đi tới đường biên, tới phía sau Khương Dao Dao, cô cố ý nói.
“Lâm Dương, cô tới làm gì a?” Cố nữ sinh biết rõ còn hỏi.
“Tôi tới tìm Cổn gia!” Lâm Dương cười nói.
Khương Dao Dao nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt trào phúng, “Dương Dương, cô có thể đừng làm ông mất mặt được không?”
Giọng của cô ta rất nhỏ, dán bên tai Lâm Dương nói.
“Chị, người mất mặt là chị chứ? Vừa rồi em nhìn thấy rõ chị đưa nước cho anh ấy, anh ấy cũng đâu có nhìn chị cái nào đâu!” Lâm Dương cũng hạ thấp giọng, nói bên tai Khương Dao Dao.
Sắc mặt Khương Dao Dao thoắt trắng thoắt đỏ, cắn chặt răng. Nhưng rồi, cô ta cũng mong chờ Lâm Dương chủ động tới tìm Lục Tiểu Cổn, bị anh làm lơ.
Cô gái trong chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, dáng cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, trẻ trung đầy sức sống đi tới trước mặt Lục Tiểu Cổn.
“Cổn gia, anh uống nước không?” Cô cúi người ôn nhu hỏi.
Lục Tiểu Cổn đang nhắm mắt nghĩ ngơi, lập tức mở mắt ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn thấy khuôn mặt non mềm.
Lúc trước bị anh cưỡng hôn còn choáng váng, chạy trốn suốt một ngày, hiện giờ đã tới trước mặt, trong tay còn cầm lon nước tăng lực, vẻ mặt ân cần tươi cười nhìn mình.
Ánh mắt anh như có lửa nhìn chằm chằm vào cô. Điều khiến cho Khương Dao Dao và những cô gái khác, thậm chí cả những người hiểu tính cách của anh, ngạc nhiên chính là anh nhận đồ uống từ tay Lâm Dương.
Mẹ nó.
Không phải thất tình sao?
Tiểu Mộc Đầu ngồi một bên, nhìn thấy Lâm Dương chủ động chạy tới chỗ Lục Tiểu Cổn thì trong lòng kêu lên một tiếng.
Lâm Dương nhìn anh, anh mở đồ uống nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán vào cô, nhìn chằm chằm khiến cô đỏ mặt, tim đập thêm nhanh.
Đông người như vậy.
Ba mẹ anh cũng ở đây.
Có thể đừng rõ ràng như vậy được không?
Cô thừa nhận, cô khó xử.
“Giúp anh lau mồ hôi!” Lục Tiểu Cổn kéo khăn trên cổ xuống, đưa cho cô, trầm giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-672.html.]
“….” Lâm Dương.
Có cần thể hiện như vậy không?
Nhưng cô vẫn nhận lấy, nghiêm túc lau mồ hôi trên trán, trên má cho anh.
Lục Tiểu Cổn lần đầu tiên cảm nhận được, nước tăng lực ngọt như thế nào.
“Khương Dao Dao, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cổn gia biết Lâm Dương lúc nào? Hai người họ nhìn rất thân thiết!” Các nữ sinh khác đều ngây người, nhìn Khương Dao Dao sớm đã tức giận cành hông.
Cô ta sao có thể biết được Lâm Dương từ lúc nào quen biết Lục Chiến Qua chứ?
Lúc này, chỉ thấy Lâm Dương cũng đưa đồ uống cho đồng đội của anh.
“Cho bọn chúng uống làm gì.” Lục Tiểu Cổn nhìn cô nhóc mới đưa đồ uống về, hai mắt híp lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô, thấp giọng nói.
“….” Lâm Dương.
Không phải muốn che giấu một chút sao a?
Cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh thích chính mình.
Là dựa vào bản năng mới tới đây xem anh chơi bóng, đồng thời cũng không muốn anh cảm thấy mất mát.
“Anh Lục, vị này là em Lâm, là chị dâu sao?” Trình Đồng cầm lon bò húc trong tay đi tới, lên tiếng hỏi.
Cậu ta là con trai Trình Đại Phi, tuổi tác cũng không kém Lục Tiểu Cổn.
“Không phải. Tôi là anh em với Cổn gia!” Lâm Dương sợ cái người không sợ trời không sợ đất Lục Tiểu Cổn này đem quan hệ của hai người công khai, vội vàng nói.
“Anh em?” Lục Tiểu Cổn nhàn nhạt lặp lại hai chữ này.
Chỉ có Lâm Dương hiểu, anh đang châm chọc cô.
Còn anh em gì nữa chứ, hôn cũng đã hôn rồi, hơn nữa, anh vẫn muốn ăn cô!
Rốt cuộc cô cũng hiểu, mấy năm nay anh vẫn giăng lưới, chờ cô mắc câu.
“A, anh em của Cổn gia chính là anh em của chúng tôi. Em gái Lâm, sau này đi chơi với các anh nhiều một chút a!” Trình Đồng vừa dứt lời thì bị Lục Tiểu Cổn đá vào bắp chân.
Sau đó, cậu ta bị ánh mắt “cút đi” của Lục Tiểu Cổn làm cho sợ không dám thở.
“Gian trá!” Diệp Nhất Mộc bất ngờ thấp giọng nói ra một câu.
Cái tên cầm thú gian trá này, bất động thanh sắc mà bắt được cô vợ nhỏ.
“Anh thi đấu đi, em tới khán đài ngồi xem!” Lâm Dương đặt khăn xuống, cười nói.
Cô không muốn để người khác nhìn thấy giữa hai người có gì, ít nhất là hiện giờ.
“Tốt nhất em nên chờ anh, nếu không tối nay anh chui qua cửa sổ phòng em.” Anh nhàn nhạt nói, giọng điệu có chút bá đạo.
Tối qua anh đã muốn tới cửa sổ phòng cô, nhưng sợ cô bị ép đến cùng cực mới nhịn lại.
Lâm Dương không có trả lời, nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô chạy tới bên ngoài rồi mà trái tim vẫn không ngừng kinh hoàng.
“Cô gái kia con nhà ai a?” Lục đại ma vương nhìn cô vợ nhỏ trong lòng hỏi.
Anh biết, Diệp Kiều hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay.
“Là cháu gái nuôi của thủ trưởng Khương. Cha mẹ đều là chiến sỹ biên phòng, song mười mấy năm trước đã hy sinh!” Kiều nữ vương quả nhiên biết rõ chuyện Lâm Dương.
Lục đại ma vương nghe xong thì híp mắt nhìn anh vợ đắc ý vênh mặt.
DTV
Lúc này, ngay cả Diệp đại thành tử cũng nhìn thấy điểm không thích hợp. Lục Tiểu Cổn không khác gì cha mình, cũng không có tiếp xúc với người khác phái bao nhiêu, sao lúc này lại bảo cô gái lau mồ hôi giúp chứ? Rõ ràng là có tình cảm.
Trời ạ.
Diệp Thành hắn lại thua Lục đại ma vương rồi.
“Tiểu tử thối, ngấm ngầm a…” Lục đại ma vương nhỏ giọng nói với Diệp Kiều.
“Cũng không hẳn. Mấy năm nay một tay dạy dỗ, tỉ mỉ che chở. Cô nhóc này cũng tiền đồ vô lượng a!” Diệp Kiều nói, ánh mắt kiêu ngạo nhìn con trai.
Đối với Lâm Dương, Diệp Kiều không có gặp trực tiếp nhưng có biết.
Cô bé này nhìn thì không nổi bật, trông có chút nhút nhát, nhưng mà là cố gắng thu mình.
Tuổi còn nhỏ đã hiểu được đạo sinh tồn, yên lặng tích góp sức lực, cho tới thời điểm cần thiết thì bùng nổ, là hạc trong bầy gà.
“Con trai anh!” Lục đại ma vương kiêu ngạo nói.
Lâm Dương ngoan ngoãn ngồi trên sân xem Lục Tiểu Cổn thể hiện ở nửa cuối trận đấu.
Sau đó, trong ánh mắt ghen ghét của Khương Dao Dao mà cùng nhau rời đi.
Cô ta chỉ có thể ở lại đó thu dọn.
“Không phải ngày hôm qua vẫn luôn trốn tránh anh sao? Sao hôm nay lại không trốn nữa?” Đi tới một góc vắng, Lục Tiểu Cổn vẫn mặc áo thi đấu, cả người đầy mồ hôi, ép cô vào góc tường, hai mắt nhìn thẳng vào cô, cất giọng hỏi.
Trong giọng nói lộ ra tia oán trách.
Thật muốn hôn cô một trận, không để cho cô trốn.
Cổn gia một ngày một đêm này, trong lòng cảm thấy nhục chưa từng có.
“Còn anh em nữa? Chỉ coi anh là anh em thôi sao? Hử?” Anh không nhịn được đưa tay bẹo cái má mềm mại của cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Lâm Dương nhìn anh, cả người đầy mồ hôi, cường thế có chút hung hãn thì trái tim lại tăng tốc.
“Cổn gia.”
“Gọi là anh Lục. Ai là ông của em?” Anh hung hặng nói.
“….” Lâm Dương.
“Anh… anh Lục, cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu vì sao anh thích em? Không phải anh vẫn luôn ghét em sao?” Lâm Dương mở to hai mắt, bĩu môi hỏi.
Vì sao lại là cô?
Vấn đề này không phải anh chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà, chưa từng nghĩ được lời giải.
Khi còn nhỏ, anh hiểu lầm cô là con trai, nhưng khi đó đối với cô chỉ là đề phòng, đề phòng cô không cẩn thận nói ra bí mật của mình, khiến mình bị lũ trẻ trong đại viện chê cười, tổn hại đến hình tượng khí phách của Lục Tiểu Cổn anh.
Sau đó, vào tuổi dậy thì mới biết, cô thực ra là một cô nhóc, còn hiểu thân thế của cô.
Lúc ấy, anh có chút thương hại cô, đồng tình với cô, cảm thấy cô sống cũng không dễ dàng gì.
Liền không tự giác mà để ý tới cô, giúp đỡ cô.
Bản thân anh cũng không biết mình từ lúc nào nảy sinh tình cảm đối với cô.
Không có lý do, không có nguyên nhân, chính là cô.
Chỉ là cô.
Dưới góc tường, anh chống một tay lên vách tường cúi đầu, nhìn cô gái trong chiếc áo hồng nhạt dưới ánh mặt trời, tràn ngập sức sống, không hề giống với cái cô nhóc Đầu Nấm xấu xấu nhỏ xíu trước đó.
Khóe miệng anh cong lên nụ cười xấu xa, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Vì sao lại là em? Ai bảo em nhìn thấy cái bớt kia của anh, phải chịu trách nhiệm, hiểu không?”
Anh cố ý nói vậy.
“….” Lâm Dương. Đây là cái lý do quỷ gì chứ!
“Nhóc con, sau này còn dám trốn anh không?” Anh đối với chuyện cô không thuận theo này không có ý định buông tha.
Nín nhịn nhiều năm, rốt cuộc nói ra rồi, cô không đáp lại anh thì thôi, còn trốn tránh. Cường thế bá đạo như anh, sao có thể chịu được chứ.
Hiện giờ khó lòng buông tha.
Hai con mắt như có lửa gắt gao nhìn cô.
Lâm Dương sao có thể không cảm nhận được cơn giận của anh chứ, trong lòng có chút sợ, bị ánh mắt nguy hiểm của anh nhìn chằm chằm nên mặt đỏ lên, “Anh Lục, trời thu mát mẻ, anh cả người đầy mồ hôi, chịu gió một lúc sẽ bị cảm lạnh đó. Mau về nhà tắm rửa thay quần áo đi.”
Cô vội đổi đề tài, đương nhiên, cũng là lo anh bị lạnh thật.
“Lạnh?” Anh hừ một tiếng, đầu càng cúi thấp xuống, chóp mũi đụng vào mũi cô.
“Anh hiện giờ đang nóng. Trong n.g.ự.c còn chứa một chùm lửa giận, muốn thu thập em. Ai cho em trốn anh!”
Anh thấp giọng nói.
Thấy hơi thở nguy hiểm cận kề, trong đầu cô lại nảy lên hình ảnh tối đó bị anh cưỡng hôn, trái tim lại đập thình thịch, hơi thở trở nên dồn dập, ánh mắt len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú vẫn đầy mồ hôi ngay gần kề.
“Thu thập như thế nào chứ? Em… em sau này sẽ không tránh né anh nữa, được không?” Cô tâm hoảng ý loạn lúng túng nói.
Không có cách nào a.
Mấy năm nay là ở dưới sự “hù dọa” của anh mà lớn lên.
Ở trước mặt anh, cô còn không dám đứng thẳng.
Ánh mắt anh giống như ánh mắt của con hổ rình mồi, chằm chằm nhìn vào đôi môi mượt mà mềm mại như thạch trái cây. “Không được. Trốn một lần, thu thập một lần!”
Khi anh nói chuyện, hơi thỏ nóng bỏng phả lên mặt cô, cô nhớ lại chuyện đêm trước, sợ tới mức nhắm chặt hai mặt, rụt cổ lại.
Nhìn dáng vẻ bị kinh sợ mà lúng túng của cô, anh nghiến chặt hai hàm răng, nén nhịn cái cảm xúc muốn hôn cô, giúp cô điều hòa cảm xúc.
Ngón tay cái thô tháp vuốt ve trên môi cô, chỉ thấy đôi hàng mi đen nhánh rung rung.
Trên môi truyền tới cảm xúc, trái tim cô lại tăng tốc.
“Bị anh hôn đáng sợ vậy sao?” Lục Tiểu Cổn lên tiếng hỏi.
Lâm Dương mở mắt, gật đầu thật mạnh, sau đó ý thức được mình làm sai rồi vội vàng lắc đầu.
Anh liếc cô một cái, thản nhiên nói, “Còn trốn anh thử xem, sẽ thông báo cho toàn trường biết em là bạn gái anh!”
“Không, đừng, Cổn gia, em không dám nữa. Chết cũng không dám. Đừng thông báo a! Chủ nhiệm lớp sẽ đem em ra bổ đó!” Lâm Dương vội vàng chắp tay trước n.g.ự.c cầu xin.
Cô là người của nhóm học tập.
Tuy rằng trong trường học không cấm yêu đương, nhưng mà các giáo viên trong trường vẫn không muốn học sinh yêu đương sớm ảnh hưởng tới việc chọ tập.
Cô tin, anh thật sự dám làm chuyện này.