Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 667
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:17
Lượt xem: 0
Từ khi Lâm Dương nói, cả người Khương Dao Dao sững ra, cô đưa hai mắt nhìn xung quanh căn phòng, lại không thấy camera giấu ở đâu.
Sắc mặt Khương Dao Dao càng lúc càng trắng ra, trong lòng hoảng hốt, hai tai ù ù.
Người Khương gia cũng chấn kinh, bọn họ cũng không ngờ rằng, ở trong nhà này thế mà có người còn trộm tiền.
Lâm Dương đã cài camera rồi tất nhiên sẽ không nói dối, cho nên bọn họ tin cô quả thật mất tiền.
Hiện tại máy giám sát có thể kết nối với điện thoại, chỉ cần cài đặt ứng dụng camera, là có thể xem ở mọi nơi, cực kỳ thuận tiện.
Lâm Dương lúc đầu nghĩ cài máy giám sát để bắt tên trộm là Khương Dao Dao, lại không ngờ bây giờ lại thành chứng cứ chứng minh cô trong sạch.
“Ông nội, chú, thím còn có cậu mợ! Con vỗn dĩ không có ý chống đối chị Dao Dao, nên mấy năm nay đều nghe theo chị ấy, nhưng mà chị ta càng ngày càng không vừa ý con, bời vì ông nội đối xử tốt với con mà ghen ghét, mà những chuyện này con có thể nhịn. Nhưng con không thể nhịn chính là chị ta lợi dụng con càng ngày càng quá đáng! Vốn dĩ, mấy ngày trước tiền là do chị ta trộm, máy giám sát cũng ghi lại nhưng con vẫn nhịn không nói ra, sợ ảnh hưởng thi cử!” Lâm Dương mở ứng dụng máy giám sát ra, nhìn tất cả mọi người thành khẩn nói.
Nhưng con không ngờ hôm này lại xảy ra chuyện này! Chị ta cho là con hại để chị ta phát huy không tốt, vì đổ oan cho con mà tự mình uống thuốc an thần!” Lâm Dương nói xong thì mở ra cho mọi người xem.
Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào màn hình điện thoại của Lâm Dương.
Chỉ nhìn thấy trên màn hình Khương Dao Dao âm thầm đi vào phòng của Lâm Dương, lấy chìa khóa từ dưới bồn hoa, đi đến học tủ mở ra.
DTV
“Khương Dao Dao! Con…” Nhìn thấy cảnh này, bất kể Khương Dao Dao có bị hại hay không ông nội Dương đã tức giận không nói nên lời.
Cái gì gọi là hành vi?!
Trộm!
Sắc mặt Khương Dao Dao trắng bệt, không ngừng lắc đầu.
Ống kính vừa hay quay thằng mặt Khương Dao Dao, thấy rỏ cô ta bỏ hộp thuốc vào trong hộc bàn.
“Dao Dao, con, con…” Dì Uông khó tin nhìn sắc mặt Khương Dao Dao càng ngày càng trắng bệt, vạn vạn không ngờ, bình thương cô gái nhỏ miệng ngọt như thế, mà lại làm chuyện hãm hại người khác, càng đáng sợ hơn là, vì hại Lâm Dương mà còn tự mình uống thuốc an thần.
“Khương Dao DAo! Sao con lại làm ra cái chuyện này?!” Cha Khương hét lên.
“Dương Dương, còn nữa không, nó còn làm chuyện xấu gì nữa không, toàn bộ đem ra đi! Cho nó tự mình xem, con nhỏ xấu xa này!” Ông nối Khương tức giận nói.
Tay của ông cụ vì giận mà run cả lên.
Lâm Dương lấy đoạn Khương Dao Dao trộm tiền mở ra, “Ông nội, lúc trước ông cho con 10 ngàn, con bỏ trong hộc bàn lại mất đi hai ngàn rưỡi, trong lòng còn hoài nghi nên mới lấp camera.”
“Bốp” một tiếng vang lên, mẹ Khương đi lên trước táng cho cô ta một cái.
Một bạt tay này đáng lên Khương Dao Dao ngã xuống đất.
Mẹ Khương không sao mà ngờ con gái mình lại làm ra chuyện như vậy.
Vừa nãy còn cảm thấy bất bình cho cô, kết quả lại bị Lâm Dương đánh thẳng vào mặt.
Bà tức giận đến nói không nên lời!
Lúc trước nhìn con gái khóc thê thảm như thế, còn cho rằng thật sự bị Lâm Dương hại.
Lúc này Khương Dao Dao ngã trên mặt đất nằm đó không nói lời nào.
“May mà Dương Dương lấp camera, nếu không chuyện này nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch! Khương Dao DAo! Con, con…” Ông nội Khương trầm giọng nói, trừng mắt nhìn đứa cháu mình.
Tiêu Đề: Đây là hậu quả của việc cô ta không trả tiền
Nếu không có camera, cho dù ông nội Khương tin cô trong sạch, thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, càng không thể cho Khương Dao Dao một bài học.
Khuôn mặt Khương Dao Dao phù lên, hai mắt hung hăn nhìn Lâm Dương.
Cô cứ tưởng Lâm Dương đem tủ khóa lại là vì phòng trộm, nào có ngờ cô ta còn lấp đặt camera giám sát nửa chứ.
“Dao Dao, con làm như vậy quá sai trái rồi!” Cậu Khương Dao Dao luôn yêu thương cô lúc này cũng nhịn không được trách cô, mợ thì đi lên dìu cô đứng dậy.
Khương Dao Dao cũng không nói gì chỉ không ngừng khóc.
“Quá sai trái rồi, nó mới có 16 tuổi mà đã trộm đồ, lại hại người, thì sao này lớn lên sẽ như thế nào nữa!” Ông nội Khương tính tình luôn chính trực nói tiếp.
Nếu không phải có camera quay được rỏ ràng, ai mà tin nó bình thường miệng lưỡi ngọt ngào, thuần khiết lại làm ra chuyện này cơ chứ!
Cha mẹ của Khương Dao DAo cũng không dám tin.
“Dao Dao con à, con lấy ở đâu ra thuốc an thần vậy, sao mà con lại nghĩ ra chuyện như thế này chứ?” mẹ Khương Dao Dao chỉ chỉ đầu cô ta tức giận nói.
“Con, là bạn học con cho con, chuyện này cũng là do bọn họ dạy con, bình thường quan hệ của Lâm Dương ở trường học không tốt, lại xúc phạm người khác nên bọn họ muốn dạy cô ta một bài học, nếu không thì con cũng không bị bọn họ nắm được.” Khương Dao Dao lại nói dối.
Trong lòng Lâm Dương lại bùng lên tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm Khương Dao DAo, chuyện đã đến bước này, cô ta còn muốn đổ trách nhiệm cho người khác.
“Cô nói dối, tôi trước này chưa từng xúc phạm người nào, trong lớp cũng không cố thể hiện cảm giác tồn tại, bọn họ muốn cho tôi bài học gì chứ?” Lâm Dương lớn tiếng phản bác.
“Khương Dao Dao, con là c.h.ế.t cũng không hối cải” Ông nội Khương cũng không ngờ, con nhỏ này lại đẩy trách nhiệm cho bạn học nữa.
Càng đau lòng cho Lâm Dương hơn.
Trong mắt ông nội Khương, Lâm Dương là đứa trẻ trưởng thành sớm, từ ngày đầu tiên đến đây ở, nó đã hiểu hoàn cảnh của mình, đối với người Khương gia, lễ phép, nghe lời, đối với người ngoài thì cẩn thận, chắc đã ăn không ít thiệt thòi nên không gây gổ với ai.
Đứa trẻ này luôn hiểu chuyện, sống không phô trương thì làm sao mà xúc phạm bạn học được chứ.
“Ông nội, ông thiên vị cô ta, con nói gì ông cũng không tin!” Khương Dao Dao khóc sướt mướt nói, “Con làm sao có thể mua được thuốc an thần chứ, là bọn họ cho con!”
“Con trộm tiền của Dương Dương, là sự thật, ông xem con làm sao mà giảo biện!” Ông nội Khương lại nói.
“Là bọn họ kêu con đi trộm tiền!” Khương Dao Dao lại khóc nói.
Lâm Dương đang muốn cải lại, thì dì Uông vừa đi ra ngoài nghe điện thoại nên vội vàng chạy vào, “Thủ trưởng, có người gọi điện thoại đến, nói Dao Dao ở bên ngoài thiếu tiền, kêu ông đi ra nghe điện thoại!”
Dì Uông vừa dứt lời, Khương Dao DAo vội chạy đến cướp điện thoại nhưng ông nội Khương lại nhanh tay hơn bật loa ngoài lên.
Lúc này mọi người đều ngây dại.
Khương Dao Dao thiếu tiền bên ngoài.
Lâm Dương cũng không biết chuyện này, nhưng lúc Khương Dao Dao trộm tiền cô cũng do dự, Khương Dao DAo là một tiểu thư thì làm cái gì mà phải đi trộm tiền chứ.
Không ngờ là do cô ta nợ tiền bên ngoài.
Cha mẹ Khương Dao Dao cũng đi ra ngoài, lúc này ông nội Khương đang nghe điện thoại.
“Khương Dao DAo nhà các người, đầu tiên là thuê chúng tôi chặn đường Lâm Dương, chuyện này làm xong thì thiếu chúng tôi 5 ngàn đồng, cô ta lại đưa không đến 3 ngàn, thiếu hai ngàn, giờ chúng tôi không muốn tiền cô ta đưa nữa, chỉ muốn nói với ông là thiếu tiền chúng thì sẽ có hậu quả như thế nào!”
Người gọi điện thoại đến là anh Đông, cũng chính Lục Tiểu Cổn ép bọn họ gọi đến.
Tiêu Đề: Người Khương gia bắt nạt em sao?
Lúc sáng Khương Dao Dao đến muộn mọi người đồn nhau là do Lâm Dương bỏ thuốc an thần cô ta, hiện tại tất cả các khóa đều biết chuyện này thì làm sao mà Lục Tiểu Cổn lại không biết chứ.
Cậu lo lắng Lâm Dương lại bị Khương Dao Dao hại, cố ý uy hiếm đám lưu manh này gọi điện thoại cho người Khương gia, để người nhà họ biết rỏ bộ mặt của Khương Dao Dao.
Khương Dao Dao làm sao mà ngờ được, đám lưu manh này lại gọi điện thoại đến đây, lần nay cô ta lại bị người khác đánh thêm một gậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-667.html.]
“Các người không tin thì chúng tôi đưa đoạn ghi âm ra, má ơi, thật sự muốn đăng lên mạng, để mọi người biết cháu gái của thủ trưởng là cái dạng gì!” Anh Đông ở trong điện thoại cố ý nói sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Lão thủ trường Khương tức giận dập điện thoại, quay người trừng mắt nhìn Khương Dao Dao, tay run run chỉ vào mặt cô ta.
“Mấy đứa nghe rỏ chưa, con nhỏ này lại dùng tiền đi thuê người chặn đương Dương Dương”
“Khương Dao Dao, con!” Cha Khương tức giận nhấc tay lên muốn đánh Khương Dao DAo một trận.
Khương DAo Dao thì ngây dại ra, còn muốn chối liền không ngừng lắc đầu khóc.
Lâm Dương biết, loại người như Khương Dao Dao sẽ không cúi đầu nhận sai.
“Con, con...”
“Con cái gì, con, con còn muốn tìm lí do ngụy biện sao?” Ông nội Khương phẩn nộ cực điểm.
Khương Dao Dao còn muốn tìm lí do chối tội, nhưng đã ầm ĩ như thế này, phút chốc não cũng ngắn lại không tìm được lí do.
“Con còn không mau xin lỗi Lâm Dương, sau này con cũng đừng ở trong đại viện nữa.” Lão thủ trưởng lại nói.
Khương Dao DAo nhìn Lâm Dương, làm sao mà có thể nói xin lỗi được.
Lâm Dương nhớ đến buối chiều còn phải thi vật lí, không muốn phí lời với Khương Dao Dao.
“Ông nội, chú, thím, chuyện này mọi người biết con trong sạch là được rồi, buổi chiều còn phải thi nữa, con đi chuẩn bị trước” Cô nhìn thời gian nói với mọi người
“Dương Dương, con còn chưa có ăn cơm nữa!” Ông nội Khương nhìn bóng lưng cô đau lòng nói.
“Ông nội, con đi ra ngoài tìm cái gì đó ăn là được rồi!” cô vừa nói vừa lấy sách vật lí đi nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi tiểu khu Lâm Dương thở một hơi dài, lúc này đang là giữa trưa, mặt trời như đỏ lửa ở trên cao.
Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng cô rét lạnh.
Loại người như Khương Dao Dao, nếu cô không đề phòng trước, hôm nay sẽ có hậu quả như thế nào chứ.
Lúc ngẩng đầu lên thì không biết khi nào đã có thân hình cao lớn đang đứng cách cô không xa
“Học trưởng Lục!” Cô lên tiếng chào hỏi.
Lục Tiểu Cổn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô đợi cô đi qua.
“Học trưởng Lục, anh đang ở đây đợi người sao?!” Cô làm như không có chuyện gì xảy ra lên tiếng chào hỏi.
“Người Khương gia bắt nạt em sao?” Thiếu niên mặc áo trắng quần jean cao lớn hơn cô rất nhiều, híp mặt nhìn cô trầm giọng hỏi.
Thần sắc cậu rất nghiêm túc, nhìn cô không chớp mặt hỏi.
“Không có, anh cũng biết chuyện này à, là do Khương Dao Dao hiểu lầm tôi thôi, tôi không sao!” Cô cười nói
Lục Tiểu Cổn híp híp măt, cau mày, “Là do Khương Dao Dao hãm hại em, cô nhóc này còn không nói thật với tôi nữa!”
Ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lại co chút trách cứ, bàn tay to của anh dùng sức xoa đầu cô.
“Anh làm sao mà biết Khương Dao Dao hãm hại tôi!” Cô hoài nghi hỏi.
“Tôi không tin em lại làm chuyện này, ngược lại là hoài nghi cô ta hãm hại em!” Anh nhìn cô nghiêm túc nói.
Trong lòng Lâm Dương vì câu nói của cậu mà căng thẳng lên.
Tiêu Đề: Học muội này, đến nhà tôi ăn bửa cơm đi.
Anh làm sao mà biết cô lại không làm chuyện này, anh đối với cô hiểu rỏ lắm sao.
Nhưng không thể không nói, một cô nhi như cô được anh tin tưởng như thế làm cho cô có chút cảm động.
Cô nhịn không được nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng với anh.
“Là Khương Dao Dao tự mình uống thuốc an thần, lại vu oan cho tôi hạ thuốc cô ta, nhưng mà trong phòng tôi có gắn camera giám sát nên cô ta không cách nào chối tội được.” Lâm Dương nhìn anh năm mười kể hết.
Nghe cô nói anh mắt cậu càng lúc càng nóng, cô nói xong cậu cũng không nói gì chỉ nhìn cô.
“Học trưởng Lục, anh đang nghĩ gì vậy?” Lâm Dương cẩn thận hỏi.
Lục Tiểu Cổn hồi thần, lại xoa xoa đầu cô, giống như tối hôm đó nắm tay cô kéo đi.
Lâm Dương:”...”
Cổn gia: Quả nhiên cô dâu của tôi so với vợ của Lục đại ma vương Diệp Kiều còn lợi hại hơn, lúc trước Diệp Kiều đối chội với Diệp Trăn Trăn còn nhờ cậu giúp mà.
“Vẫn chưa ăn cơm phải không?” Buông tay cô ra cậu hỏi.
“Vẫn chưa ăn, tôi định ra quán cơm ăn” Lâm Dương nói xong liền muốn quẹo trái thì bị một lực kéo lại.
Lục Tiểu Cổn kéo cô đi về phía nhà của ông cố Lục.
“Học trưởng Lục, anh muốn làm gì? Tôi không đi nhà lão thủ trưởng đâu!” Cô biết ông cố của Lục thủ trưởng cao nhất trong quân năm đó, cô liền nói.
Lục Tiểu Cổn mặc kệ cô nói gì vẫn kéo cô đi về nhà ông cụ Lục.
Ông cụ Lục ăn cơm trưa xong đang ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, nhìn thấy người đi vào còn tưởng rằng mình nhìn sai người, vội ngồi dậy đeo kính lão lên.
“Ông cố, học muội của con đến đây ăn một bửa cơm.” Lục Tiểu Cổn lớn giọng nói, ngữ khí cực kì tự nhiên, dường như chỉ dẫn bạn học bình thường về nhà ăn cơm thôi.
“Con chào ông!” Lâm Dương vội cười chào hỏi ông
“Được, được, được” Ông cụ gật đầu nói.
Lục Tiểu Cổn kéo Lâm Dương đi vào nhà.
“Học trưởng Lục, như vậy có làm phiền người nhà anh không?” Sau khi vào nhà Lâm Dương ngại ngùng thấp giọng hỏi.
“Phiền cái gì! Tôi cũng chưa có ăn gì, em ăn cùng tôi đi, người nhà tôi ăn rồi, em chào hỏi hai ông bà là được rồi!” Lục Tiểu Cổn nói vừa đi rót nước cho Lâm Dương.
Lâm Dương có chút bất ngờ, trong lòng nghĩ bọn họ cũng không quá thân thuộc, cô làm sao có thể ăn cơm ở đây chứ.
Cô bị ra lệnh ngồi vào bàn ăn, dì giúp việc của lão thủ trưởng bưng cơm lên, Lâm Dương vội lên giúp đỡ, lúc này dì giúp việc bị Lục Tiểu Cổn đuổi ra.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, ngồi đối diện nhau, trên bàn bài ba mặn một canh.
Thịt kho ngũ vị, rau xào, cá hương chiên và canh cà chua.
“Căng thẳng cái gì, ăn nhiều chút đi” Lục Tiểu Cổn thấy Lâm Dương có chút không tự nhiên, lấy đầu đũa gỏ gỏ đầu cô giáo huấn.
Lâm Dương liền ngoan ngoãn ăn cơm, lần đầu tiên ăn cơm cùng anh Lâm Dương có cảm giác không nói nên lời, anh vì sao lại đối tốt với cô như thế.
“Môn vật lí buổi chiều, có gì không hiểu thì nói để tôi giảng cho em!” Sau khi ăn xong cậu lao miệng nhìn cô hỏi.
Lâm Dương cũng ăn no rồi, nghe cậu hỏi như thế liền gật đầu rồi lấy đề vật lí ra.
“Phòng sách trên lầu rất yên tĩnh, lên đó đi!” Cậu đứng dạy, trầm giọng nói.
Lâm Dương cùng cậu đi lên lầu, cậu đi trước vừa đi vừa nói, “Đừng lo lắng chuyện bạn học bàn tán lúc sáng, chỉ cần tập trung thi là được!”