Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 666
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:16
Lượt xem: 0
Nghe Lâm Dương nói dì Uông liền đi lên lầu thúc giục Khương Dao Dao.
Khương Dao Dao ngủ say như c.h.ế.t ở trên giường, dì Uông lay mãi không tĩnh, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, dì Uông gấp muốn chết.
“Dao DAo mau dậy đi, sắp không kịp rồi, làm sao mà đến thi kịp, sắp bãy rưỡi rồi!” Dì Uông lớn tiếng nói, thậm chí lay mạnh cô hơn nhưng Khương Dao Dao cũng không động đậy, nhắm nghiền hai mắt ngủ ngon lành.
Ở trên bàn cô còn sót lại nước trái cây hôm qua còn chưa uống hết.
“Dao Dao này, sắp thi chuyển cấp đến nơi rồi sao mà còn chưa xuống” Ông nội Khương nghe thấy động tĩnh cũng đi lên lầu tức giận nói.
“Thủ trưởng, ông mau lên xem xem, Dao Dao sao mà gọi mãi không dậy, tôi đã gọi một lúc lâu rồi nhưng mà nó vẫn chưa tỉnh” Dì Uông đi đến cửa phòng thì gặp lão thủ trưởng vẻ mặt lo lắng nói.
Lão thủ trưởng đi vào phòng của Khương Dao dao, ông cũng gọi mấy tiếng Khương Dao Dao vẫn như củ không tĩnh dậy.
“Dao Dao” Ông cụ lại trầm giọng gọi lớn lần nữa.
Lúc này Khương Dao Dao cuối cùng cũng nhút nhích, “Ông nọi, mầy giờ rồi, con!” Khương Dao Dao ngồi dậy, vẻ mặt mơ màng, ngáp một cái, cô ta vừa nói vừa xem đông hội, nhìn thời gian trên đó lền nhảy dựng lên.
“Sao lại như vậy, con cài báo thức 7 giờ mà, sao lại 8 giờ rồi!” Chút mơ màng còn lại liền mất sạch nhìn đồng hồ.
“Ai mà biết con làm sao, có phải tối qua xem ti vi đến khuya không?” Ông nội Khương vở trách.
“Không có mà, tối qua con uống ly nước trái cây dì Uông đưa cho con rồi con đi tắm, một lát liền đi ngủ rồi” Khương Dao Dao tủi thân nói.
“Được rồi được rồi, mau mau đi tắm, để ông bảo Tiểu Thiệu lái xe đưa con đi, con như vậy thì trể mất” Ông nội Khương trầm giọng nói.
Khương Dao Dao bộ dạng như sắp khóc, “Ông nội, đầu con nặng nề quá, cho dù có đến trường thi, nhưng làm sao mà thi, ngữ văn là môn con giỏi nhất, huhu, con đã cài báo thức rồi mà, sao tỉnh lại đầu lại đau như thế!”
Cô khóc tố cáo.
“Dao Dao, con tỉnh lại tình thần nhìn rất kém, rốt cuộc là có chuyện gì?” Dì Uông quan tâm hỏi.
“Dì à, tối qua con uống ly nước trái cây xong thì con cảm thấy rất buồn ngủ, sau đó nằm xuống giường liền ngủ luốn, bình thường con dậy sớm lắm, ai mà biết không dậy nổi, con làm sao đây!” Khương Dao Dao khóc lóc nói.
Dì Uông cau mày lại.
“Được rồi, nhanh đi tắm đi, nhanh đến trường thi mới là chính!” Ông nội Khương thúc giục
“À à, hôm qua dì làm nước đúng không, có phải nước có gì không?”
“Sao lại thế, đều là trái cây mới cả, cũng chỉ là nước cam và nước táo, lão thủ trưởng ông xem, Dao Dao, con có phải nghi ngờ dì bỏ gì vào nước không?” Dì Uông vội nói.
“Dì, con không có ý này, còn cảm thấy tối qua hơi khác thường, cảm thấy có người muốn hại con” Khương Dao Dao vội nói.
“Khuong Dao Dao con đừng có lộn xộn nữa, chắc tối qua con xem ti vi đến khuya chứ gì, ai mà hại con, mau đi thi đi” Ông nội Khương nạt.
Khương Dao DAo đỏ mắt lên nước mắt rơi không ngừng, cầm ly nước trái cây qua, “Không được, con nhất định phải làm rỏ, ông nội, ông để Tiểu Thiệu đem cái này đi xét nghiệm có được không?”
Ông nội Khương cảm thấy là cô đang gây chuyện, nhưng Khương Dao Dao lại gọi điện thoại cho cha cô ta.
“Các bàn có nghe gì không, hôm nay Khương Dao Dao đến muốn 45 phút, nghe nói là có người bỏ thuốc ngủ cô ta, sáng ra người nhà cô ta gọi mãi cô ta không dậy”
“Thật hay giả vậy, vậy cũng quá đáng sợ rồi, sao lại có chuyện này chứ, ai làm thế?”
Lúc 11 giờ, môn ngữ văn kết thúc, Lâm Dương đi về lớp học của mình nghe mấy bạn nữ trong lớp bàn tán, lúc đầu, lúc đầu cô còn tường họ đang bàn tán vụ án gì, nghe một lúc mới biết là nói về Khương Dao Dao.
Khương Dao DAo bị người ta bỏ thuốc ngủ.
Cô cảm thấy chắc chắn là mình nghe sai rồi.
Chỉ là ánh mắt mấy cô gái lại như có như không liếc về phía cô như có thâm ý.
Cô không để ý đến bọn họ, đi tìm Hổ Bất Li cùng đi.
Lâm Dương vừa đến trong sân, thì nghe Khương Dao Dao khóc lên như người bệnh thần kinh.
“Lúc thi, con đến trể 45 phút, trong lòng rất hoảng loạn, lúc làm bài thì đầu vẫn còn choáng váng, đầy là môn ngữ văn con giỏi nhất, làm sao con có thể thi vào trường trọng điểm đây!”
Lâm Dương nghe thấy lời này thì trong lòng toàn là châm biếm.
Khương Dao Dao quả thật giỏi nhất môn ngữ vắn, chẳng qua lấy thực lực của cô ta, 150 điểm thi mà cô ta có phát huy tốt thì được 110 điểm đã là cao, muốn thi vào trường trọng điểm quả là nằm mơ.
Cô cũng chú ý đến trong sân có thêm mấy chiếc xe đậu chặt kín cả cái sân.
“Thế mà lại có người bỏ thuốc ngủ cho Dao Dao, thật là quá đáng sợ rồi, Khương gia chúng ta sao lại có người như vậy chứ?”
Lâm Dương vừa đi vào cửa thì nghe tiếng bác gái truyền đến.
Hóa ra chuyện này là thật.
Cô đi vào nhà.
Vừa lên tiếng chào hỏi mọi người, không ngờ, cậu mợ Khương Dao Dao và cả cha mẹ cô ta cũng ở đây.
Ông nội Khương hút một điếu thuốc, vẻ mặt trầm trọng.
Khương Dao Dao nhìn thấy Lâm Dương đi vào, vội lau nước mắt, tức giận nói, “Lâm Dương, tối qua co đưa nước trái cây cho tôi, tôi uống xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi, tôi đã đem đi kiểm tra, trong nước có thuốc an thần.”
Lâm Dương nhìn hai mắt khóc đến đỏ chạch của Khương Dao Dao, đôi mày cau lại.
“Khương Dao Dao, con không có chứng cứ, con đừng nói bậy đổ oan cho Lâm Dương.” Ông nội Khương cuối cùng cũng lên tiếng cho Lâm Dương, ông đã chăm sóc Lâm Dương nhiều năm như vậy, con người cô ông cũng rỏ ràng.
Mà đứa cháu ruột của mình ông lại cảm thấy con bé cũng không có ý tốt gì.
“Ông nội, ông con bênh cô ta, chẳng lẽ con còn tự bỏ thuốc mình mà vu oan cho cô ta sao?” Khương Dao Dao khóc nói.
Lời cô ta nói làm Lâm Dương liền tỉnh ra, đôi mắt đầy hiểu rỏ nhìn Khương Dao Dao khóc không ngừng.
Cô xem như đã hiểu rỏ, Khương Dao Dao là tự bỏ thuốc an thần cho mình.
Mẹ nó!
Cô chịu đựng đủ rồi.
Trong lòng Lâm Dương muốn bùng phát.
Lúc trước chỉ cảm thấy Khương Dao DAo ghen ghét có nhiều, cũng có chút xấu xa, nhưng không ngờ cô ta lại xấu xa như thế.
“Cha, Dương Dương tuy rằng được gửi nuôi dưỡng ở đây, ông thương cô bé chúng con có thể hiều, nhưng mà cha cũng đối với cháu gái mình quá hà khắc rồi, thuốc an thần cũng đã được xét nghiệm ra, dì Uông lại không thể bỏ thuốc cho Dao Dao, trừ dì Uông ra, chỉ có Dương Dương là hoài nghi nhất!” Lúc này mẹ của Khương Dao Dao đứng lên nói, vì con gái mình nói lời công đạo.
Khương Dao d.a.o vừa khóc vừa tủi thân, “Ông nội, hôm nay con đang làm cái gì vậy chứ, ông đừng có trách con, Dương Dương lúc trước gây sự với con, con gì giữ hòa khí trong nhà nên không nói, cô ta tuy rằng không để ý con, nhưng con vẫn quan tâm chăm sóc em ấy, tại con quá mềm yếu, em ấy cảm thấy con bắt nạt em ấy, con muốn đến phòng em ấy lục xoát, con không tin không tìm được chứng cứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-666.html.]
Nói xong Khương Dao DAo vội lau nước mắt đi lên cầu thang.
“Khương Dao Dao, cô không được đụng vào phòng của tôi!” Lâm Dương đi lên trước một bước, nghiêm nghị nói.
Khương Dao DAo căn bản không nghe, lôi dì Uông đi lên lầu, ông nội ở cũng ngăn cô ta không được.
Khi Lâm Dương lên phòng mình thì thấy Khương Dao Dao đã mang một cái túi nhỏ ra, mà dì Uông thì lục lội học tủ, đi đến học bàn của cô thì bị khóa lại bà ta không mở ra được.
Dì Uông vì tìm chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì rất tích cực.
Dì sao thì nước trái cây cũng là cô ta pha chế.
Lâm Dương đứng trước cửa phòng, nhing dì Uông không ngừng lục lọi hộc tủ của mình nhưng không mở ra được vì bị khóa rồi.
“Các người đừng có động vào đồ của tôi, các người không có tư cách đụng vào” Lâm Dương tức giận nói.
Tuy rằng cô mói có 15 tuổi, bình thường không gây chuyện nhìn rất chín chắn, nhưng cũng không có nghĩa là có thể bắt nạt cô.
DTV
“Đừng nói chuyện này không phải tôi làm, cho dù có làm, các người cũng không có tư cách lục xoát phòng của tôi, chỉ có cảnh sát mới có quyền làm, các người lấy tư cách gì lục xoát đồ của tôi” Lâm Dương đi lên phía trước tức giận nói,
“Lâm Dương, cô là đang dọa nạt ai, nếu chuyện này báo cảnh sát thì hay lắm sao, đến lúc đó, cô sẽ bị bắt đi trại giáo dưỡng!” Khương Dao DAo đi lên trước lau nước mắt phản bác.
“Đúng đo, Dương Duong, nếu con không có làm, con để chúng tôi kiểm tra đi, cũng là vì con và dì chứng minh mình thanh bạch, phòng của dì cũng bị lục xoát rồi!” Dì Uông nhìn Lâm Dương vội nói.
“Dương Duong, đem học tủ này mở ra, để chúng tôi xem xem có được không?” Di uông lại nói.
“Cái học tủ này bị khóa lại, chắc chắn bên trong có vấn đề!” Ánh mắt Khương Dao Dao như tai X quang nhìn chằm chằm học tủ dường như biết bên trong có gì vậy.
Biểu tình của cô ta bị Lâm Dương nhìn thấy.
“Các người cảm thấy, nếu tôi thật sự bỏ thuốc thì sẽ lưu lại để cho các người bắt được sao? Mà không phải là hủy thi diệt tích sao? Chị Dao Dao, sao chị lại khẳng định trong phòng tôi có chứng cứ chứ?” Lâm Dương phản bác, ngữ khí đầy châm biếm.
Có thể nói, chuyện này là Khương Dao Dao hãm hại cô, đồng thời khẳng định cô ta đã bỏ gì vào trong học tủ.
“Các người dừng lại cho tôi, tôi hiểu rỏ Dương Dương là người như thế nào, các người không có tư cách đụng vào đồ của nó” Ông nội Khương đi lên tức giận nói.
“Cha, lục thì cũng đã lục rồi thì cần làm cho rỏ luôn, không lẽ đi báo cảnh sát, nếu như thế, Dương Dương cả đời này bị vết nhơ, mà bọn nhỏ buổi chiều còn thi nửa” Mẹ Khương Dao Dao nói, cũng đi vào theo.
Bọn họ và Lâm Dương không phải người thân, bình thường cũng ít qua đây, nhưng quý nữ nhà họ gặp chuyện như vậy, đương nhiên là phải giúp con mình rồi.
“Ông nội, để chứng minh con trong sạch, con mở hộc tủ ra” Lâm Dương thở dài nói, cô đi đến bồn hoa, từ dưới đấy lấy ra chìa khóa mở hộc tủ ra.
Lúc này trong lòng Khương Dao Dao vui như nở hoa.
Kế hoạch của cô thật hoàn hảo!
Lâm Dương chắc chắn không biết, cô đã sớm biết chìa khóa để ở đâu rồi.
Lần trước có thể Lâm Dương phát hiện bị mất tiền, sau đó khóa tủ lại, cô ta sau này còn trộm tiền hai lần nhưng tiền mặt lại không nhiều, nên Lâm Dương mới không truy cứu
Lâm Dương đi đến hộc bàn, cho chìa khóa vào mở hộc tủ ra.
“Dương Dương không thể nào ngốc nghếch làm ra chuyện này được” Ông nối Khương lúc này vẫn còn rất tin tưởng cô.
Ông cụ tin tưởng cô như vậy làm Lâm Dương rất cảm động, sau này cô nhất định sẽ báo đáp ông.
Cô kéo hộc tủ ra.
“Dương Dương, đây là cái gì?” Dì Uông đi đến lấy một cái một cái bình màu trắng, trên đó viết “Tam Phệ Hồn” (chắc là tên loại thuốc an thần)
Lâm Dương trước này không biết thuốc an thần ra làm sao, nhưng cô biết, cái bình dì Uông lấy ra chắc chắn là thuốc an thần.
Những người khác cũng chấn kinh.
Cha của Khương Dao Dao đi lên trước, lấy bình thuốc trong tay dì Uông, nhìn chữ trên bình xong thì tức giận nhìn Lâm Dương.
“Đây là thuốc an thần hiệu quả nhanh” cha Dao Dao lớn tiếng nói.
Ông nội Khương sững người, sao lại có thể?!
Dương Dương làm sao lại có thể làm chuyện này?!
Ông hiện tại rất khó tin, cũng không muốn tin!
“Lâm Dương! Sao cô lại đối xử với tôi như thế? Sao cô lại làm vậy?” Khương Dao Dao lớn tiếng nói, bộ mặt phận nộ tức giận.
Lâm Dương vẻ mặt vô cảm nhìn cô ta biếu diễn.
“Cô sợ tôi thi chuyển cấp tốt hơn cô có phải không? Cô vẫn luôn ghen ghét tôi, bời vì cô không phải người nhà họ Khương, mà tôi lại là người họ Khương, cô ghét tôi, trong lòng không cam tâm, nhìn không vừa mắt tôi sao?” Khương Dao DAo khóc nói, “Ngữ văn là một tôi họi tốt nhất, bởi vì cô, tôi không thể phát huy như bình thường được! Lâm Dương, sao cô lại xấu xa như thế!”
Khương Dao Dao vừa khóc vừa chất vấn Lâm Dương, mẹ cô ta cũng đi lên, đâu lòng nhìn con gài mình.
Vẻ mặt Lâm Dương nãy giờ vẫn không cảm xúc, khóe miệng nhếch lên châm biếm, “Thành tích của cô kém như thế, tôi vì sao lại sợ cô hơn tôi chứ? Chị Dao Dao, tôi trước này chưa từng xem cô là đối thủ của tôi, bởi vì mục tiêu của tôi là tứ trung, mà thành tích của cô như thế nào trong lòng cô biết rỏ, nhiều năm như vậy tôi giúp cô làm bài tập không ít, viết luận văn giúp cô, trong lòng cô rỏ nhất!”
Hôm này xe rách mặt luôn là tốt rồi!
“Đúng, tôi là đứa trẻ mồ côi được gửi nuôi, nhưng cha mẹ tôi là liệt sĩ, là anh hùng! Tôi kiêu ngạo vì họ, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém! Thế nên đối với người chị như cô tôi cũng cảm thấy không có gì ưu việt, cho nên tôi ghen ghét với cô cái gì?!” Cô tiếp tục nói, khinh thường với Khương Dao Dao.
Khí thế này làm Khương Dao Dao choáng váng.
Lâm Dương trước mắt nào có phải là Lâm Dương cô bảo sao nghe vậy, một Lâm Dương lầm lì ít nói?
“Chị Dao Dao, thành tích môn ngữ văn của cô như thế nào cô rỏ nhất! Vì sao tôi lại làm chuyện hại chị làm gì? Thuốc an thần, dung lương dùng không tốt thì rất dể c.h.ế.t người! Sao tôi lại làm cái chuyện ngốc ngếch như thế chứ, tôi ngốc thế sao?” Lâm Dương lại nói.
Mọi người bị cô nói như thế thiếu chút nữa quên luôn trong hộc tủ của cô quả thật có thuốc an thần.
“Dương Dương, cô đùng có nói lí lẽ nữa, hiện tại thuốc an thần tìm được trong tủ cô, cô làm sao mà giải thích?” Dì Uông mở miệng nói.
Lâm Dương nhìn bình thuốc trong tay cha Khương Dao Dao trầm giọng nói, “Không phải của tôi! Cũng không phải tôi bỏ vào, có người hãm hại tôi!”
Cô vừa dứt lời, toàn bộ người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Lâm Dương! Ai hãm hại cô?! cô không phải nói là dì Uông sao? Dì Uông vì sao lại hại tôi chứ?” Khương Dao Dao phản kích.
Lâm Dương không nói, đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại ra.
“Ai hãm hại tôi?! chúng ta để camera nói đi!” Lâm Dương lấy điện thoại ra thì nhìn Khương Dao Dao, cũng nhìn những người khác nói.
Camera?
Hai mắt Khương Dao Dao dại ra, dì Uông cũng ngây ra.
“mấy ngày trước, tôi bị mất tiền trong hộc tủ, không biết là ai lấy, cho nên để yên tâm hơn, tôi lên mạnh mua thiết bị giám sát, âm thâm đặt ở trong phòng…”Lâm Dương vừa nói vừa mở file giám sát ra.