Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 665

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:14
Lượt xem: 1

Liệu bạn gái của tôi có hiểu lầm không, vậy thì em phải tự hỏi chính bản thân mình chứ!

Nhìn cô gái cao gầy mặc áo sơ mi trắng trước mặt, trên tay ôm chặt quyển sách giáo khoa, anh tự nhủ.

“Vậy phải làm sao đây?” Lâm Dương căng thẳng hỏi, vì sợ mình gặp phải tai họa lớn,nếu bạn gái anh hiểu lầm sẽ không tốt, đối với ai cũng không tốt cả.

Cổn gia nghiến răng, dùng tay nhéo mạnh má cô rồi kéo kéo, “Nha đầu ngốc!”

Cậu vừa ghét bỏ vừa yêu thương mở miệng, đương nhiên mọt sách Lâm Dương nghe không ra ý trong lời.

“Là tôi ngốc quá, đã gây phiền phức cho anh rồi, nếu bạn gái anh thật sự hiểu lầm, tôi sẽ đến trước mặt cô ấy giải thích rỏ ràng” Lâm Dương nói, cúi đầu trước cậu như cô hầu gái nhỏ vậy.

Khương Dao Dao trốn sau cái cây cách đó không xa đã nhìn rỏ ràng cảnh này.

Cô ta không biết làm sao mà Lâm Dương đã dụ dỗ được Lục Chiến Qua rồi.

Lục Tiểu Cổn nhìn cô gái quá ngốc trước mặt mà không nói nên lời, cậu rất muốn nói cho cô ấy biết sự thật.

Nhưng thấy cô còn mấy ngày nữa là bắt đầu thi rồi nên không muốn làm cô phân tâm, nên cậu nhịn lại, bây giờ cô còn nhỏ.

Lâm Dương nhìn Lục Tiểu Cổn như muốn đánh c.h.ế.t cô làm cô sợ tới mức không dám nhìn thẳng cậu, "Học trưởng Lục, tiền bối, đã tới đại viện rồi, không sợ ai chặn đường nữa, anh không cần lo cho tôi nữa, lần nữa cảm ơn anh.”

Cô nói xong cúi đầu chào cậu một lần nữa rồi chạy đi thật nhanh.

Học trưởng Lục, “…”

Anh ta nhìn bóng lưng đang lon ton chạy của Lâm Dương, khóe miệng cậu nở nụ cười nham hiểm, ánh mắt như một con dã thú nhìn chằm chằm vào con thỏ nhỏ không cách nào tránh thoát được.

Trong con hẻm, một vài thanh niên xã hội đen đang phì phèo t.h.u.ố.c lá và chửi thề, họ chính xác là nhóm người mà Khương Dao Dao tìm kiếm để chặn đường Lâm Dương.

Vừa nhìn thấy Lâm Dương và Lục Tiểu Cổn đi cùng nhau, bọn họ cũng không dám tiến lên gây sự, những người này không quan tâm chuyện có thành công hay không, đêm nay một phẩn tiền cũng không thể thiếu.

“Thôi Khải, mày nhanh đi tìm con nhỏ kia đem tiền về đây.” một thanh niên cao lớn đi đến nắm cổ áo người tên Thôi Khải hung hăn nói.

“Anh Đông, anh yên tâm, tiền này em đây sẽ giúp các anh đem về, Khương Dao Dao là người đại viện, không thiếu tiền.” Thôi Khải cười nịnh bợ nói.

DTV

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp địa hình đang phi nước đại về phía đây, người chạy xe đạp là một thanh niên tuấn tú lạnh lùng, cậu không hề có ý định giảm tốc độ, giống như quả bóng bowling lao húc về phía bọn họ, mấy người hét lên nhanh chóng né tránh.

“Này, thằng khốn kiếp, mày muốn anh em tao dỡ bánh xe của mày ra phải không? ”Thấy chiếc xe đạp dừng lại, một tên khốn hét vào lưng cậu bé.

Đúng lúc này, chiếc xe đạp quay đầu lại lao về phía bên này, tên côn đồ mặt ngạo nghễ nhưng khi chiếc xe đạp định đ.â.m phải anh ta thì anh ta vội vàng tránh ra, nhanh như chớp tên côn đồ đã ngã xuống mặt đất.

Xe đạp leo núi đột nhiên phanh dừng lại, thiếu niên ngồi trong xe, một chân chống đất, tên côn đồ bị ngã vội vàng bò dậy chạy đến trước chiếc xe đạp, tay chỉ thẳng mũi Lục Tiểu Cổn mắng, “Mày bị mù à, muốn c.h.ế.t phải không!”

Trong con hẻm tối, thiếu niên ngồi trong xe nheo mắt và không nói gì.

Đúng lúc này,tên côn đồ cao lớn nhất lập tức bước tới tát cho tên côn đồ vừa chỉ vào mặt Lục Tiểu Cổn mắng một cái tát trời giáng.

“Mày mới bị mù, Cổn gia mà cũng dám chỉ, mày hết muốn sống rồi hả?” Anh Đông chỉ vào mặt tên đàn em vẻ mặt hoang mang mắng.

Cổn gia!

Tên du côn sửng sốt, sợ tới mức khói từ khóe miệng rớt ra, ngây người nhìn chằm chằm người trên xe đạp, ngồi một chân trên mặt đất, không nói lời nào, nhưng là lạnh lùng đáng sợ.

Không tính đến bối cảnh gia đình, một mình cậu ta cũng có thể đánh bọn họ răng rơi đầy đất.

“Bốp!”

Tên du côn đen tự tát mình với khát vọng sống sót mãnh liệt, nhìn Lục Tiểu Cổn cầu xin lòng thương xót:”Cổn gia, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, anh đừng giận, anh hút điếu thuốc đừng trách nhặt với đám người chúng tôi”

Lục Tiểu Cổn liếc mắt nhìn điếu t.h.u.ố.c lá do tên du côn đưa, không nhận lấy mà nhìn về phía tên cao nhất, “Cô một cô gái tên Khương Dao Dao kêu các người bắt nạt một cô gái, đây là chuyện gì?”

Cậu lên tiếng hỏi.

“Không có!”

“Có!”

Người kêu anh Đông và tên du côn vừa nãy đồng thời trả lời nhưng đáp án không giống nhau.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Tiểu Cổn hiện rỏ vẻ không vừa ý, anh Đông vội cuối người cười nịnh với cậu.

“Tóm lại là có hay không?” Cổn gia nghiêm nghị lên tiếng.

“Cổn gia, quả thật có chuyện này nhưng mà chúng tôi thấy hình như cô gái đó là bạn gái của anh, nên không dám làm gì.” Anh Đông làm gì dám nói dối, chỉ có thể nói thật.

“Coi như các người có mắt nhìn, nhớ lấy, cô gái tên Lâm Dương là người của tôi, sau này ai dám bắt nạt cô ấy thì biết tay tôi.” Lục Tiểu Cổn trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm túc.

“Cổn gia, chúng tôi làm sao mà dám, anh nguôi giận!” Anh Đông vội nói.

Lục Tiểu Cổn híp mắt nhìn một vòng cảnh cáo, cả đám người vội đảm bảo với cậu xong thì cậu mới đạp xe rời đi.

“Các người không cso xử lý giúp tôi mà còn đòi tiền, lí gì lại vậy, tôi không có tiền!” Khương Dao Dao nghe điện thoại xong thì tức giận nói, sau đó cúp máy, cúp xong thì kéo người nọ vào danh sách đen.

Thật là tức c.h.ế.t mà!

Khương Dao Dao tắt điện thoại xong thì ném điện thoại lên giường.

Đám du côn này đã gọi điện thoại đến hai lần hối thúc cô đưa tiền.

Việc không làm xong mà còn muốn tiền, những tên khốn này.

Kết quả là Khương Dao Dao bị bọn du côn này chặn đường sau khi tan giờ tự học tối hôm đó.

“Đám lưu manh thối các người không làm xong chuyện mà còn muốn tiền, làm gì có chuyện tốt như thế!” Khương Dao Dao ngạo nghễ nói, “Biết tôi là ai không?”

“Cô là ai chứ?” Anh Đông đi lên trước nắm lấy cổ áo Khương Dao Dao hung hăn nói.

“Tôi là cháu của Khương lão thủ trưởng, các người không đi nghe ngóng xem ông tôi là ai!” Khương Dao Dao còn chưa nói xong, mũi con d.a.o đã chĩa chĩa vào mũi cô, hai mắt cô nhìn con d.a.o nhãn cầu như muốn lồi ra.

“Tôi không cần biết ông cô là ai, nếu cô không đưa tiền cho ông đây, có tin ông đây đem chuyện cô kêu chung tôi chặn đường em gái cô nói cho ông cô biết không!” Lời anh Đông nói trúng điểm yếu của Khương Dao Dao, hắn ta mới không sợ con nhỏ này.

Khương Dao Dao sững ra, nếu để ông biết cô có ý đồ làm hại Lâm Dương, cô còn không c.h.ế.t chắc ư!

Hơn nữa còn tổn hại hình tượng của cô nữa!

“Anh, anh Đông, anh yên tâm, tôi quay về nhà chuẩn bị tiền, ngày mai đưa cho các anh!” Khương Dao Dao bị dọa đến ngoan ngoãn nói.

Anh Đông cầm chủy thủ vổ vổ vào mặt cô, “Thiếu một phân tiền thì đừng trách tôi tố cáo cô với ông cô!”

Khương Dao Dao vội gật đầu sao đó chạy thật nhanh.

“Dương Dương, em nước trái cây đi!” Khương Dao Dao cầm ly nước trái cây vừa vắt xong đem đén trước phòng Lâm Dương gỏ gỏ cửa, nhưng không có ai trả lời, cô đi vào phòng thì nghe thấy tiếng Lâm Dương đang tắm trong nhà tắm.

Sau khi đặt cốc nước trái cây xuống, cô lặng lẽ đi đến bàn của Lâm Dương, vừa mở ngăn kéo vừa nhìn về hướng phòng tắm.

Quả nhiên trong hộc tủ của Lâm Dương có một bao lì xì thật dày.

Đây là ông nối hôm qua đưa cho cô, ông nội đối với cô rất có lòng, thường cho cô tiền, mà cho còn nhiều như thế. Tuy rằng ông nội nói đây là tiền trợ cấp của Lâm Dương, là tiền trợ cấp của bộ đội khi cha mẹ cô hi sinh.

Nhưng cô biết chắc là ông nội cố ý nói như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-665.html.]

Ông lại đối xử tốt với một người ngoài mà hà khắc với cháu ruột của mình.

Cho nên cô lấy tiền này thì tính là gì chứ.

Một sấp tiền dày không có số hiệu đánh dấu, Khương Dao Dao nhìn cửa phòng tắm, nhẹ tay rút, cũng không dám lấy nhiều, tránh để cô biết được mất tiền.

Nhưng mà cho dù phát hiện mất tiền thì cô ta lấy bằng chứng gì để chứng minh là cô làm chứ.

Khương Dao Dao tham lam lấy thêm một chút bỏ vào trong túi, vỗ vỗ n.g.ự.c sau đó cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống sô pha chờ Lâm Dương.

Lâm Dương đi ra thấy Khương Dao Dao đem nước trái cây đến thì không cho cô ta sắc mặt tốt, trong lòng nghĩ không biết trong nước cô ta có bỏ thuốc gì vào không, sắp thi rồi, cô không thể không đề phòng.

"Chị Dao Dao, cám ơn chị đã mang nước cho tôi, đế đó lát nữa tôi uống!” Lâm Dương nói, trong nhà này nên lịch sự thì cô sẽ lịch sự, tránh để Khương Dao Dao bắt được điểm yếu.

Để cô ngoài ý muốn chính là Khương Dao Dao không cần cô uống xong ly nước mà đứng dậy đi ra ngoài.

Vô sự ân cần, không gian thì cũng là trộm.

Đặc biệt là đóa bạch liên hoa như Khương Dao Dao!

Từ khi trở mặt nhau, cô ta trong nhà trước mặt người nhà, đặt biệt là trước mặt ông giả vờ thân thiết với cô, nhưng sau lưng lại tìm người chặn đường cô, trước mặt bạn bè thì giả vờ, nhưng mà hiện tại mọi người đang hoài nghi tài nữ như cô ta thực tế chỉ là bao cỏ.

Mở tủ ra, Lâm Dương cầm lấy bao tiền chuẩn bị đi ngân hàng gửi tiền vào thể.

Ông nội không sự dụng thẻ ngân hàng, cho tiền cô đều là tiền mặt.

Lâm Dương đếm lại ba lần thì xác định số tiền một vạn đã mất hai ngàn rưỡi.

Cô tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y đi ra cửa, đi đến cửa phòng thì bình tĩnh dừng lại.

Tuy rằng chắc chắn tiền của cô là do Khương Dao Dao trộm, nhưng mà cô không có chứng cứ, cho dù có đối chất thì Khương Dao Dao cũng chối ngay thôi.

Cô ta vì biết cô không có chứng cửa nên mới dám trắng trợn trộm tiền của cô như thế.

Ông nội Khương có đứa cháu như thế quả thật bôi nhọ một đời anh minh.

Lâm Dương đi về bạn học mở máy tính lên, lên tranh mua sắm, cô phải tìm cách tìm được chứng cứ bắt được Khương Dao Dao trộm tiền của cô.

Số tiền còn lại , cô cố ý không mang đi gửi mà để lại hộc bàn để làm mồi nhữ.

Trước ngày thi chuyển cấp một ngày, buổi sáng buổi chiều ôn tập hai tiếng thì không học nữa, khi trời tối thì cô đi ra sân tập của đại viện chạy bộ.

Chạy mệt thì về nhà cố gắng ngủ sớm.

Chạy đi chạy lại, chỉ thấy một quả bóng rổ lăn đến chân cô, nhìn nhãn hiệu quả bóng cô liền biết là ai ném, liền ngoan ngoãn như con ch.ó nhỏ nhặt lại bóng đem trả cho người ngồi trên bật thềm toàn thâm mồ hôi.

“Nha đầu, thật là ngoan!” Dưới cột cờ, Cổn gia đang ngậm điếu thuốc trong miệng như một tên lưu manh, híp mặt nhìn Lâm Dương ôm trái bóng đi về phía này.

Khi chạy, cô buộc tóc lên hết, tóc mái kẹp lại bằng kẹp tóc, lộ ra vầng trán mịn màng, rất nữ tính, cô mặc một chiếc áo nỉ màu hồng hơi mỏng, có thể nhìn rõ những đường cong tinh xảo.

Chiếc màn thầu cuối cùng cũng phát triển thành cái bánh bao rồi, thật cảm động.

Có vẻ như mẹo “nâng n.g.ự.c bằng đu đủ” mà cậu tìm kiếm trên mạng không đáng tin cậy.

Nhìn bộ dạng lưu manh của cậu, nghe những gì cậu nói, sao cô lại cảm thấy cậu có vẻ đang trêu chọc cô.

Người kêu ngạo như Cổn gia sao có thể trêu ghẹo cô chứ!

Nhất định là cô hiểu sai rồi!

Lâm Dương đặt trái bóng rổ bên cạnh cậu, nhìn người đang ngồi trên bật thềm chân dài tay dài, “Bóng của Cổn gia không dám không nhặt”

Một mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng, cô cau mày, nhưng cậu vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Cô làm sao mà không dám nghe lời Lục ma vương chứ!

Sau khi ngồi xuống cậu liền dập tắt điếu thuốc!

Trong đêm tối dưới những vì sao, chàng trai cô gái đang trong độ tuổi thanh xuân cùng nhau ngồi trên đài chỉ huy, nghe tiếng côn trùng và tiếng ếch nhái ồn ào, một lúc lâu sau,cậu mới quay đầu lại nhẹ nhìn cô.

Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô trong suốt và thanh tú hơn, thoạt nhìn cậu khó có thể nghĩ cô và đầu dưa hấu là cùng một người.

Bây giờ cô đã là cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.

“Căng thẳng không?” Cậu nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Dương ngẩng ra, lắc lắc đầu, sau đó nghiêng người vẻ mặt tự tin nhìn cậu nói, “Học trưởng Lục, nếu tôi nói, nếu tôi nói điểm thi của tôi sẽ cao hơn anh năm rồi thi thì anh có cười tôi không?”

Cậu chính là thủ khoa của năm rồi.

Cô đúng là có tố chất làm dâu nhà họ Lục.

“Sẽ không cười em, nhưng mà em sẽ không cao điểm hơn tôi đâu, mẹ tôi năm đó thi cũng không cao điểm hơn cha tôi!” Khuôn mặt anh tuấn của cậu nhìn cô, môi nhếch lên nói.

Đàn ông Lục gia làm sao không bằng vợ chứ!

Lâm Dương,”…”

Câu đầu và câu sau, trước sau có liên quan với nhau sao?!

Sao mà loogic kỳ lạ vậy?

Đương lúc cô ngẩng ra, tay Cổn gia nhẹ nhàng véo má cô, sau đó lại nhè nhẹ xoa xoa, nhưng Lâm Dương không để ý đến sự kỳ lạ của cậu, “Nghỉ ngơi sớm đi, đừng căng thẳng!”

Sau khi nhảy xuống, cậu nhìn lên cô đang ngồi trên mép bục cất giọng.

Lâm Dương cũng nhảy xuống chạy chậm về nhà.

“Lâm Dương quay về rồi à!” cô vừa mới về đến nhà, cô giúp việc vội nói, ông nội Khương thì đang xem ti vi.

“Dương Dương, cầm hai ly nước trái cây này, con một ly, đem một ly cho Dao Dao, nó cả ngày nay không đi xuống lầu, thật là chăm chỉ mà.” A dì nói.

Khương Dao Dao là nước tới chân mới nhảy đây!

Cô cầm hai ly nước lên lầu, đi đến phòng Khương Dao Dao gỏ gỏ cửa.

Khương Dao Dao lập tức lên tiếng, đi ra mở cửa, “A dì kêu tôi mang nước lên cho chị”

Sau khi nói xong cô đặt ly nước xuống, không nói thêm một lời thừa đi về phòng của mình.

Sau khi Lâm Dương quay về, Khương Dao Dao nhìn ly nước khóe miệng nhếch lên, “Thật là đang giúp tôi mà!”

Sau khi cô ta lẩm bẩm xong thì cầm ly nước trái cây lên, lấy từ trong túi ra một gói nhỏ bỏ vào ly nước, dùng tay lắc lắc cho tan ra,

“Lâm Dương, cho cô đắt tội với Khương Dao Dao tôi, cho cô không có kết quả tốt, thành tích của tôi không tốt, nhưng mà ai biểu não của tôi linh hoạt chứ!” Khương Dao Dao vừa lắc ly vừa lẩm bẩm.

Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động không ngừng vang lên, nhưng người trên giường lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bảy giờ rưỡi, vẫn chưa dậy

“Dì Uông, sao chị Dao Dao còn chưa xuống, dì lên xem xem, hôm nay chúng con thi chuyển cấp, chị ấy không thể trể được, con không đợi chị ấy nữa, con đi trước đây” Lâm Dương nhìn đồng hồ, nói với dì Uông xong rồi đi.

Loading...