Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 661

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:41:08
Lượt xem: 1

Lúc còn nhỏ ở trong đại viện, cậu không biết từ chổ nào luôn xuất hiện nắm lấy cổ áo cô.

Chỉ thấy cậu ở phía sau chỉ nói hai chữ :”Ngây thơ”

Lúc Lâm Dương quay người lại, nhờ ánh đèn trên tường, chỉ thấy cậu đang gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, làm cho cô rất kinh ngạc là cậu có thể nhớ luôn số điện thoại của cô.

“Trể nhất là sáng mai, nhất định sẽ có người trả điện thoại cho cậu, yên tâm đi, tiền ở trong đó sẽ không mất đồng nào đâu.” Sau khi tắt điện thoại cậu nhìn cô trầm giọng nói.

Cậu thật sự giống như tổng tài bá đạo vậy, chỉ một cuộc gọi là có thể tìm được điện thoại của cô rồi.

Mấy năm nay từ trong miệng của Dao Dao, cô rất rỏ thực lực nhà họ Lục hùng mạnh như thế nào, không chỉ lục gia mà cậu còn có người mẹ bạc tỉ nữa.

“Cám ơn Cổn gia.” Lâm Dương thành thành thật thật cúi người cảm ơn cậu.

Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cậu cực kì không vui.

Cô làm sai cái gì sao!?

“Gia cái gì mà gia, sao này cứ gọi tên tôi là được rồi!” Cậu trầm giọng nói.

Cậu rất không thích bộ dạng cô trước mặt anh lại rụt rè như vậy.

Lâm Dương: “…”

Năm đó chính cậu nắm lấy cổ áo cô, ngênh ngang bắt cô gọi “Cổn gia”, nếu không gọi sẽ đánh một trận, sao bây giờ lại thay đổi rồi.

“Tôi không phải là giúp Khương Dao Dao cứu cậu, cô ta thì tính là gì, là cô ta tự mình đa tình.” Cậu lại nói.

Lâm Dương gật đầu, không hiểu ý cậu là gì, nhưng cô rất rỏ là Khương Dao Dao quả thật tự mình đa tình, nhưng mà Cỏn gia vì cái gì phải giải thích với cô chứ?!

“Quay về nghỉ ngơi đi, sau này buổi tối đừng đi ra ngoài!” Cậu trầm giọng nói.

Lâm Dương đi được vài bước thì quay lại, “Cổn, học trưởng Lục, tôi, xâu chuỗi của tôi vẫn còn ở chổ cậu.”

Thật sự không gọi được tên cậu.

DTV

“sáng sớm mai thức sớm một chút sẽ trả lại cho cậu.” Cậu bình tĩnh nói.

Lâm Dương không dám nói gì thêm, nhanh chóng quay về nhà khách tránh để cho Khương Dao Dao tắm xong lại đi tìm cô.

Lục Tiểu Vũ rốt cuộc không có bị món tôm lạnh của Tiểu Bạch Thái đả động, cũng không thèm để ý đến cậu, không đi ra khỏi phòng.

“Tiểu Bạch Thái, nghe nói cậu có bạn gái rồi, thằng nhóc này, nhìn không ra đó, trong mấy người chúng ta cậu là nhỏ nhất.” Trong phòng, hai thiếu niên còn chưa đi ngủ, sau khi tắm xong chuận bị chơi game, Tiểu Mộc Đầu hỏi Tiểu Bạch Thái.

Tiểu Bạch Thái cười xấu xa nhìn Tiểu Mộc Đầu, “Sao nào, chẳng lẽ cậu vẫn chưa có.”

“Xuy, nhìn không ra à, trong mấy người chúng ta cậu là nhất, nhỏ như vậy đã có bạn gái rồi.” Tiểu Mộc Đầu chỉ Tiểu Bạch Thái chỉ trích.

Đừng nhìn cậu bình thường đào hoa hay trêu chọc các cô gái, nhưng chưa từng chính thức bàn qua chuyện này đâu.

Mẹ của cậu quản rất chặc, không cho cậu yêu sớm.

Chủ yếu là sợ tên lưu manh như cậu làm hại bông hoa của tổ quốc, cậu hiểu mà.

Tiểu Bạch Thái vẫn cười xấu xa như cũ, “anh đây không tin cậu không có bạn gái đâu” Lúc nói chuyện còn quơ quơ năm ngón tay.

Tiểu Mộc Đầu sững người một lát, đột nhiên hiểu “bạn gái” trong miệng cậu ta là ý gì.

“Cái nhà cậu, anh đây còn tưởng rằng cậu có gan đi tìm đối tượng, hóa ra ngón tay cô nương” Tiểu Mộc Đầu không có ý tốt nói, lúc này Lục Tiểu Cổn đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Bạch Thái, có dám hỏi Cổn gia có bạn gái chưa không? Ha ha ah” Tiểu Mộc Đầu cười đê tiện hỏi.

Tiểu Bạch Thái: đương nhiên không dám!

“Hai người các cậu, lăn đi trực ban đi!” Lục Tiểu Cổn lười để ý hai người họ, nói xong liền tự mình về phòng.

“Lục Tiểu Vũ không phải nói tối nay cậu trực ban sao?” Tiểu Mộc Đầu không có ý tốt hỏi.

“Cậu xem lão tử đây giống trực ban lắm sao?” Lục Tiểu Cổn chưa nói xong đã đẩy cửa phòng bước vào.

“Lục Tiểu Cổn! Cậu đừng kiêu, cậu trời định cả đời làm bạn cùng ngón tay cô nương rồi!” Ở bên ngoài Tiểu Mộc Đầu không sợ c.h.ế.t nói.

Lục Tiểu Cổn ban đầu còn không hiểu “ngón tay cô nương” nghĩa là gì, đợi lúc cậu hiểu rỏ, nghĩ đến Lâm Dương cách vách, có thể bị Tiểu Mộc Đầu độc hại liền kéo mạnh cửa ra.

Đương lúc Tiểu Mộc Đầu không cho rằng Lục Tiểu Cổn sẽ tính toán, vừa quay người chuẩn bị đi xuống lầu trực ban, phía sau liền có tiếng gió truyền đến, một giây sau cậu đã bị quật ngã nằm xuống đất, trên hành lang bằng gỗ phát ra tiếng “cạch” một tiếng.

“Gừ, Lục Chiến Qua, cái nhà cậu, ông đây là anh của cậu” Tiểu Mộc Đầu nằm trên sàng đau khổ kháng nghị.

Tiểu Bạch Thái thì ở một bên xem náo nhiệt.

Cậu phát hiện hai năm không gặp, thân thủ của Lục Tiểu Cổn lại tiến bộ rồi, cú quật ngã lúc nãy phải nói là đẹp.

Thằng nhóc này, bình thương chắc luyện tập không ít.

Cậu nhìn Tiểu Bạch Thái như nhìn bình hoa vậy thôi, không thèm ra tay.

“Anh, tôi gọi cậu bằng anh? Cậu có nhận nỗi không?” Lục Tiểu Cổn hừ lạnh một tiếng, nói xong liền kéo cậu dậy, lúc kéo lên Tiểu Mộc Đầu lại bị quật ngã xuống sàng lần nữa.

Cái này giống như cha cậu năm đó, bị Lục đại ma vườn đánh cho phải gọi cậu bằng anh, lúc này cậu nằm trên sang rên hừ hừ còn quản gì luc phải gọi bằng anh chứ.

Lục Tiểu Cổn lúc này mới bỏ qua, “ Ở đây còn có trẻ chưa thành niên, miệng mồm thu lại một chút.”

Cậu nhỏ giọng cảnh cáo bọn họ, “chưa thành niên” trong miệng cậu đương nhiên là chỉ Lâm Dương.

Cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

Lâm Dương không hiểu “sớm chút” trong miệng Lục Bá Vương là mấy giờ, bên này mặt trời mọc trể hơn so với bên Đế Đô, 6 giờ sáng mà trời mới có chút rặng đông. Nhẹ nhàng không đánh thức Khương Dao Dao, cầm cuốn sách tiếng anh cấp 3 đi xuống lầu.

Lúc xuống lầu đã thấy Lục Bá Vương mang giầy thể thao, quần áo thể thao nốt, hình như muốn chạy bộ.

Cậu nhìn thấy cô xuống thì nhìn cô một cái rời chạy ra khỏi nhà khách, cô cũng đành chạy theo.

Lúc này trên con đường nhỏ không một bóng người, trên vệ đương ngang dọc những khóm hoa nhỏ nở rộ, giống như câu thơ, “Mạch bên trên hoa nở, có thể chậm rãi về”

Nhưng cô muốn lấy lại sợi dây chuyền, đành phải chạy theo bóng dáng cao lớn kia, không rãnh thưởng thức cái đẹp nhỏ nhỏ này.

Bọn họ chạy từ của tây nam lên đường chính, lúc chạy đến cửa đông bắc thì cô không chạy nỗi nữa, mệt như con ch.ó ngồi bên vệ đường, cuốn sách tiếng anh ném đại lên đất.

Lục Tiểu Cổn chạy đến bên cạnh cô, “Mệt rồi sao? Thể lực gì vậy?”

Lâm Dương chạy một lúc lâu, mặt đã đỏ lên, hít thở cũng muốn đau cả phổi, cổ họng khô như lửa đốt, nghe cậu nói vậy thì trừng trắng mắt nhìn cậu.

Cô một người không thích vận động có thể so với đội trưởng đội phóng chuyền như cậu sao?!

Nhưng cô chú ý đến tay cậu đáng quấn mặt dây chuyền của cô, Lâm Dương lúc này lá gan cũng lớn hơn đưa tay qua cướp lại.

Một tay cô nắm lấy tay kia của cậu, một tay nắm lấy tay quấn sợi dây chuyền, giống như chú sói nhỏ và con gấu vậy.

Lục Tiểu Cổn bị hành động của cô làm bật cười lộ ra cả hàm răng trắng lóa.

Cậu đưa ra để cô lấy lại.

Từ khi biết cô đến nay đây là lần đầu nhìn thấy vẻ mặt không sợ cậu của cô.

Lâm Dương từ trên tay cậu lấy lại sợi dây chuyền, tựa như bảo bối giữ trong lòng bàn tay, liếc mắt qua nhìn cậu lại phát hiện cậu đang cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-661.html.]

Cái người hung dữ với cô, nói chuyện với cô như ra lệnh, người cô không bao giờ dám chọc, Lục Bá Vương thế mà lại đang cười với cô.

Trên trán cậu đổ mồ hôi, cậu dùng tay quơ qua, “Sợi dây tôi đã sửa lại, sau này không dể rơi ra nữa đâu.”

Lâm Dương mới nhìn lại, lúc trước sợi dây là đánh nút thắt, bây giờ trên sợi dây màu đen nhiều hơn một kết màu đỏ, đem sợi dây cố định thêm một vòng trong, cái vòng có thể thay đổi kích thước không cần phải mở ra.

Hai đầu sợi dây còn thêm một khóa tượng phật cùng chất liệu với hạt châu pha lê.

Thấy cô chần chờ thì cậu lại đoạt lấy sợi dây, nhưng một giây sau lại thấy cậu đeo lên cổ cô, sau đó vòng ra sau cô điều chỉnh lại kích thước sợi dây.

“Cổn… học trưởng Lục, cậu đối với tôi như thế…” thật có tâm, ba chữ này vừa đến miệng lại không thốt ra được.

Cũng có thể do cô nghĩ nhiều. Bời vì anh giúp cô sửa lại sơi dây mà cô nghĩ anh có đối với cô có tâm rồi.

Hình như cô quên rồi, vừa nãy anh còn ép cô đuổi theo anh chạy nữa mà, cô mệt đến nói phổi muốn vỡ ra, không thở nổi.

Cô lại không muốn giống như Khương Dao Dao tự mình đa tình.

Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi như cô bình thường đều tập trung vào chuyện học, đối với tình cảm nam nữ rất mờ hồ, cô thậm chí đối với bạn khác phái rất vô cảm. Không giống như bạn cùng bàn, không vì tình yêu nam nữ thì cũng nên vì nối dỗi tông đường, nên mỗi ngày như hoa si theo đuổi người này người kia, yêu đơn phương người này người kia.

LAm Dương quay người muốn đi, nhưng vừa cất bước, sợi dây đã bị Lục Tiểu Cổn ở phía sau nắm lại, siết chặt cổ cô buộc cô phải dừng lại.

“Tôi đối với cậu như thế nào?” Chàng thiếu niên cao hơn 1m8, cúi người nhìn cô, cất giọng nghiêm túc hỏi.

“Cậu đối với tôi không tốt chút nào, bời bì lúc nhỏ lỡ nhìn thấy cái bớt của cậu, cậu liền sống mái không bỏ qua cho tôi.” Lâm Dương lớn gan nói những không thích của mình mấy năm qua ra.

Lục Tiểu Cổn, “…” Cậu đối với cô không tốt.

Có quỷ mới biết một chàng trai như cậu mà thức đến hai giờ sáng, xem video dạy thắt kết, còn đem pha lê phỉ thúy trên dây chuyền của Kiều Vương tháo ra cho cô.

Vừa rồi còn tưởng nha đầu này sẽ vui vẻ nữa.

Đợi đã.

Xấu thì cho xấu luôn.

Cô còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu.

“Ai biểu cậu nhìn thấy chứ?!” Còn thành thành thật thật đọc chữ “Cổn” ra nữa chứ, Cổn gia không cần mặt mũi lộ ra khí thế ngang ngược.

Lâm Dương quả thật khóc không ra nước mắt mà.

Hai tay chấp trước n.g.ự.c xin tha, “Cổn gia, trên m.ô.n.g cậu có chữ Cổn là bí mật, tôi c.h.ế.t cũng không nói với người khác, cho nên, cậu sau này đừng dọa tôi nữa.”

Lúc cô đang cầu xin, một ông cụ đi tập thể dục buổi sáng nghe thấy nhìn qua bọn họ, còn liếc mắt nhìn Lục Tiểu Cổn làm cậu tức đến nghiến răng.

Nếu là người khác đã sớm bị cậu đánh c.h.ế.t rồi!

Cô lại một bộ dáng cười nhưng không dám cười!

Lục Tiểu Cổn trừng mắt nhìn cô, lần này Lâm Dương bật cười thật, “Cổn gia, chữ Cổn kia quả thật rất rỏ ràng, thật thần kỳ, có phải vì cái bớt kia nên cậu mới có tên là Lục Tiểu Cổn không?”

Nha đầu này quả thật là được voi đòi tiên mà!

Dưới mái tóc ngắn gương mặt nhỏ như lòng bàn tay, nở nụ cười rạng rở dưới ánh bình minh…

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô cười như vậy!

Hai tay cậu nhìn không được bưng lấy gương mặt cô nhào nặn, xoa đến nối khuôn mặt biến dạng, khiến cô không ngừng cầu xin cậu mới buông ra.

“Chạy theo tôi về!với thể lực này của cậu có thể qua cửa môn thể dục cấp ba sao?” Cậu khôi phục bộ dạng lạnh lùng, ghét bỏ nói, sau đó giúp cô nhặt sách lên rồi chạy trước.

Đúng rồi, còn có môn thể dục nữa!

Nên cô không còn cách nào khác hơn là chạy đuổi theo cậu, vừa tời khách sạn thì có một cảnh sát đang chờ bọn họ, là cảnh sát đem điện thoại đến trả.

Lâm Dương nhận lại điện thoại, tiền bên trong quả thật không mất đồng nào.

…..

Lâm Dương về quê cúng bai cha mẹ, Khương Dao Dao mượn cái cở này ở lại nhà khách, cô để Khương Phong ở lại chăm sóc Khương Dao Dao, cô đi theo chiến hữu ngày xưa của cha mẹ cô.

“Lục Tiểu Cổn đi đâu rồi? Sao không lấy tiền mặt trong này đi gửi?” Lục Tiểu Vũ mở ngăn kéo thấy tiền vẫn còn nguyên, hỏi Tiểu Mộc Đầu đang chơi game.

“Tôi làm sao biết được!” Tiểu Mộc Đầu không ngẩng đầu lên nói.

“Trông coi một chút, hai mươi phút nữa có một cặp tình nhân đến, họ có đăng ký trên mạng rồi.” Lục Tiểu Vũ vừa xoa kem chống nắng vừa nói, xoa xông cô đeo kính mát lên, trumg khăn quàng cổ

Tiểu Mộc Đầu nghiện game từ trên sô pha đến ngồi trên ghế ở bàn tiếp tân, đầu không ngẩng lên tiếp tục chơi game.

Tiểu Bạch Thái cần cù chăm chỉ dọn sạch cỏ trong vườn quay lại, thấy Lục Tiểu Vũ không ở trong phòng, quay ra hỏi Tiểu Mộc Đầu, người nghiện game dường như không nghe thấy, đầu cũng không ngẩng lên, làm Tiểu Bạch Thái tức đến vổ mạnh lên vai cậu, cậu mời ngẩng mặt lên.

“Lục Tiểu Vũ mang tiền trong tủ đi gửi rồi, tôi nói cậu nè, các cần gấp như vậy không?” Tiểu Mộc Đầu xoa xoa vai tức giận nói.

“Cô ấy đi đâu gửi, sao cậu không đi? Chỉ biết chơi, bên ngoài trời nắng như thế, làn da cô ấy non như thế sẽ đen đi mất” Tiểu Bạch Thái trách cứ nói.

Nghe Tiểu Bạch Thái nói như thế, Tiểu Mộc Đầu cười gian, ánh mặt ám muội nhìn cậu ,” Làm sao cậu biết làn da Lục Tiểu Vũ non, cho dù đen thì có liên quan gì đến cậu?”

Lục Tiểu Vũ học kỳ này thành tích tăng vọt, đương nhiên là do cô cần cù cố gắng, vì để có thể thuận lợi thì lên cao trung nên được thưởng ở đây mở một nhà khách.

Ý đồ gì chứ?

Nhất định là vì tiểu tử thúi này!

Tiểu Mộc Đầu cảm thấy mình đúng là thông minh tuyệt đỉnh.

Tiểu Bạch Thái không thèm trả lời cậu chỉ trừng mắt nhìn rồi đi ra.

Lục Tiểu Cổn dựa theo điện thoại chỉ đương, đi lên con đường núi, đi đến ngoại ô Cổ Thành gửi tiền.

Cô mang giầy ống cao, quần jean đen, áo len mày chàm, đầu đeo khăn chùm, mắt đeo kinh răm, tay xách túi sách hàng hiệu, từ trên núi đi xuống thông qua con đường nhỏ là có thể đến đường chính rồi.

Chỉ là khi cô đi đến căn nhà trẻ phía trước, ở đó có mấy thanh niên liêu lổng đang ngồi xổm ở đó, miệng ngậm điếu thuốc huýt sáo trêu cô.

Lục Tiểu Vũ không thèm để ý bọn họ trực tiếp đi qua, chỉ là bọn họ không bỏ qua, vứt điếu thuốc xuống đuổi theo cô.

“Người đẹp à, túi đẹp nhe, nhìn là biết hàng chính hãng không giống hàng giả nha.” Một tên trong đó nhìn chằm chằm túi của cô nói.

Lục Tiểu Vũ :Cũng biết nhìn đấy!

Cô liền đem túi đeo trên vai ôm vào người.

“A, còn ôm nữa, ngoan ngoãn giao cho chúng tôi đi! Còn cái kính râm kia nữa, chắc cũng mấy ngàn!” Một tên khác đánh giá nói.

Mấy người này liên bao vây Lục Tiểu Vũ lại.

Lục Tiểu Vũ lấy kinh râm xuống, kéo khăn trùm ra lộ ra gương mặt tuyệt sắc kết hợp vẻ đẹp của cha và mẹ cô, hai mắt quét qua đám lưu manh ,”Chó ngoan không cản đương, ngoan ngoãn tránh ra cho bà”

Hai tay cô ôm n.g.ự.c lạnh lùng nói.

“Dáng người đẹp như vậy lại nũng nụu nữa, nhưng tính cũng nóng quá đó!” Tên cầm đầu nhìn khuôn mặt trắng mịn, ngũ quan tuyệt mỹ của cô, liền muốn đưa tay lên sờ.

Lục Tiểu Vũ cười khinh miệt, lúc bàn tay lợn sắp chạm vào gương mặt cô, cô đột nhiên nghiêng người đi làm tên này chụp hụt, Lục Tiểu Vũ lại đừng lên chế trụ phần gáy, tay kia ấn bờ vai hắn xuống, nhấc chân phải đá tên này một cái, tên nào đau đớn lảo đảo mấy bước rồi té lăn ra.

“Con nha đầu này còn có vỏ nữa! Bất quá cái công phu mèo quào của cô có thể đánh lại bốn chúng tôi sao?” Một tên khác móc chủy thủ ra nói.

Lục Tiểu Vũ hừ lạnh, “Bà cô người cóc sợ!”

Loading...