Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 648

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:46
Lượt xem: 1

Trong gương phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú không một chút cảm xúc với đường nét rõ ràng, đôi mắt đen láy cũng không có một gợn sóng nào.

Bông gòn nhúng iot bị ấn trên những vết thương rách da, cậu lại dường như không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào, khuôn mặt tuấn tú vẫn không hề có một chút biểu cảm, điện thoại di động bên tai chỉ vang lên một tiếng mà đối phương đã bắt máy.

Trong phòng họp trống rỗng, chỉ có một mình Lục Bắc Kiêu đang ngồi, điện thoại di động đặt trên bàn, tay phải cầm điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, gạt tàn thuốc chất đầy một đống tàn thuốc, đôi mắt thâm thúy thỉnh thoáng nhìn về phía đồng hồ treo trên bức tường đối diện.

Lúc này, điện thoại di động rung lên, người đàn ông trông rất bình tĩnh đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại, bắt máy ngay lập tức.

DTV

Đầu bên kia không có tiếng gì cả, anh nhíu mày, phá vỡ sự im lặng trước: “Lục Chiến Kỳ?”

Không ai đáp lại anh, cũng không nghe được một tiếng thở nào, Lục Bắc Kiêu siết chặt nắm tay, anh lại hỏi: “Tiểu Thất?”

Trong căn phòng mờ tối, Dạ Thất nhếch miệng lên, phía sau, quản gia xử lý vết thương với lực nặng hơn, cậu vẫn không hề nhíu mày một cái: “Là con!”

Nghe thấy giọng nói của cậu, Lục Bắc Kiêu ở trong phòng họp nện nắm đ.ấ.m lên bàn họp: “Lục Chiến Kỳ! Cái thằng nhóc này! Bây giờ mới gọi điện thoại cho ông đây à?! Muốn tạo phản có phải không?!”.

Anh đứng lên, hung ác nói.

Anh biết, con trai của Lục Bắc Kiêu anh thì không dễ dàng c.h.ế.t như vậy mà!

“Cha, cha quan tâm con như vậy à, bình thường có vẻ ghét bỏ con lắm mà…”. Dạ Thất sâu xa nói trong điện thoại, giọng điệu còn mang theo ý cười.

“Ông đây là đang quan tâm con thay mẹ con!”. Lục đại ma vương sĩ diện tức giận nói.

Anh lại hỏi: “Có bị thương không?”

Bại lộ rằng người làm cha này thật sự đang quan tâm cậu.

“Trước khi xe lao xuống sông, con đã nhảy xuống xe, bị trầy da một chút. Để mẹ con với Hạ Hòa yên tâm, tạm thời con không muốn để người nhà họ Dạ biết là con còn sống”. Dạ Thất trầm giọng nói, nói xong, cậu lập tức cúp máy.

“Cậu Tiểu Thất, cậu bị thương như vậy, hay là đến bệnh viện xem một chút đi, xác định có gãy xương chỗ nào không?”. Quản gia thành khẩn nói.

Tốc độ xe nhanh như vậy, nếu không phải cậu thân thủ tốt thì làm sao có thể chỉ trầy da với cả bầm thịt thôi!

“Có gãy xương hay không thì bản thân con không cảm nhận được sao? Chú à, chú yên tâm, con không sao”. Dạ Thất thản nhiên nói, sau đó lấy áo sơ mi trên kệ áo bên cạnh mặc vào, gài từng nút một.

“Cậu Tiểu Thất, cậu chịu khổ rồi!”. Quản gia đau lòng nói.

Nghĩ đến cậu Tiểu Thất từ nhỏ đến lớn bị nhà họ Dạ bỏ rơi trong căn biệt thự ở nơi rừng sâu núi thẳm này, bây giờ con cái nhà họ Dạ còn trăm phương nghìn kế mưu hại cậu, quản gia lại đau lòng không dứt.

Dạ Thất cười nói: “Chú, bây giờ con sống vô cùng tốt”.

Còn mấy tên súc sinh nhà họ Dạ, cậu chưa từng xem bọn họ là anh em, lúc bị bọn họ hãm hại, cậu cũng không thấy đau khổ, càng không thể nói là có chịu khổ hay không!

Diệp Kiều nhận được điện thoại của Lục Bắc Kiêu thì rốt cuộc cũng thở dài một hơi, cô biết là Tiểu Thất không sao cả, người phụ nữ có tâm lý mạnh mẽ là cô ngã ngồi trên ghế salon: “Hạ Hạ, Tiểu Thất nó không chết, cũng không bị thương gì, em có thể yên tâm rồi!”

Hạ Hòa ngồi trên ghế salon bên cạnh nghe cô nói vậy thì thần kinh vốn dĩ căng thẳng đã trầm tĩnh lại: “Anh ấy đang ở đâu? Làm sao liên lạc được với anh ấy?! Em muốn đi tìm anh ấy!”

“Hạ Hạ, Tiểu Thất nhất định phải đưa người hại nó ra công lý thì mới có thể cam tâm, cho nên nó không thể nào quay lại ngay được, em đừng lo lắng, yên tâm chờ nó về là được rồi!”. Diệp Kiều trấn an cô ấy.

Tiểu Thất của bọn họ, bây giờ đã là một người đàn ông!

Hạ Hòa dần dần bình tĩnh lại, một khi nhắm mắt lại là cô lại thấy hình ảnh chiếc xe bị nổ tung, may mà cậu kịp thời trốn thoát…

Cảnh sát tìm ra thuốc bột chế tạo ngòi nổ trong nhà người con thứ hai của nhà họ Dạ là Dạ Viễn, cũng nhanh chóng bắt lại, Dạ Viễn kêu oan!

Dạ Hào Minh bị chuyện này kích thích mà đột ngột xuất huyết não, vào viện lần nữa, người ngoài đều cho rằng Dạ Thất c.h.ế.t rồi, tập đoàn Dạ Thị vì tổng giám đốc đột nhiên bị g.i.ế.c hại, chủ tịch lại lâm vào nguy kịch lần nữa, nên nhất thời rơi vào hoàn cảnh bấp bênh.

Nhà họ Dạ.

“Tôi cũng không tin, Dạ Thị không có thằng nhóc Dạ Thất kia thì sẽ thật sự sụp đổ!”. Bốn anh chị em còn lại của nhà họ Dạ và vợ chồng của họ ngồi trong phòng khách, bàn chính sự.

Trên tay bọn họ cầm ly rượu vang, có vẻ như đang ăn mừng.

Chị ba của Dạ Thất là Dạ Xán cười giễu nói, dứt lời thì uống một ngụm rượu vang.

“Chị ba, nhưng mà rất nhiều khách hàng của chúng ta định chấm dứt hợp tác với chúng ta vào quý sau đấy! Tiểu Thất lại bị anh hai hại chết, đến lúc đó, phía thành phố J, giám đốc Diệp trả thù chúng ta, Dạ Thị sẽ thật sự lâm vào nguy cơ!”. Người nói chuyện là chị sáu của Dạ Thất, Dạ Tinh.

“Chị ba, ngày hôm nay Quốc tế Viễn Dương cũng muốn chấm dứt hợp tác với chúng ta!”. Anh tư của Dạ Thất cau mày nói.

Bọn họ cũng không cảm thấy quá đáng tiếc về cái c.h.ế.t của Dạ Thất, mà là cam thấy khó hiểu, vì sao nhiều khách hàng chỉ chấp nhận thằng nhóc đó như vậy?!

“Tôi tin rằng, những khách hàng này chỉ đang cố ý ép buộc chúng ta hạ mình, nếu Dạ Thị mang lại cho bọn họ nhiều lợi ích hơn, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta!”. Anh năm Dạ Quang lên tiếng.

“Thằng năm nói không sai! Quả thật như vậy! Mọi người không cần quá lo lắng! Bây giờ Tiểu Thất c.h.ế.t rồi, cha nằm viện, sau này, gánh nặng là Dạ Thị sẽ do chị ba tôi gánh!”. Dạ Xán đứng lên, cất giọng nói.

Ngoài anh năm ra, mấy người khác đều đứng lên: “Chị ba, sau này chúng em phải dựa vào chị rồi!”

Dạ Xán hưng phấn uống rượu.

Trong đêm giông bão, sấm sét ầm ầm, cửa sổ trong phòng không đóng, rèm cửa sổ bị gió thổi tung, Dạ Xán nhấn công tắc mấy lần mà đèn vẫn không sáng, cô ta ảo não chửi một câu, rồi vội vàng đi tới cửa sổ đóng cửa lại, rèm cửa sổ ẩm ướt rủ xuống, cô ta gắng sức kéo rèm cửa sổ lại.

Đúng lúc này, một tia chớp lóe lên sáng rực, phía sau rèm cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bóng người!

Bóng người đứng đó không nhúc nhích, mặc áo mưa trên người người, đầu đội mũ áo mưa hình tam giác có đỉnh nhọn trên đầu!

“Chị ba…”. Một giọng nói lạnh như băng reo lên.

Không phải, đó không người người, là ma!

Dạ Xán nghe thấy tiếng của Dạ Thất thì sợ đến mức xoay người định chạy, bỗng trượt chân một cái, ngã gục xuống đất!

“Chị ba…đã g.i.ế.c tôi…”. Giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau đầu, Dạ Xán không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ, cô ta nín thở.

“Không phải, không phải chị, Tiểu Thất, không phải chị, đừng tới tìm chị! Thật sự không phải do chị giết, là anh hai, anh ấy đã bị cảnh sát bắt rồi!”. Dạ Xán kích động nói.

Cậu đi tới trước mặt cô ta, cô ta nhìn thấy giày lính trên chân cậu, sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc này, lại một tia chớp kinh người lóe lên, ngay sau đó là tiếng sấm nổ ầm ầm, Dạ Xán sợ đến mức không dám thở.

“Chị ba, anh hai chỉ là người chịu tội thay…đừng tưởng là tôi không biết, là chị…”. Giọng nói lạnh như băng vang lên, Dạ Xán chỉ thấy cậu nâng một chân lên, dường như một tích tắc tiếp theo là có thể đạp c.h.ế.t cô ta vậy!

“Tiểu Thất! Không phải chị! Là, là anh năm, Dạ Quang! Là nó làm! Vu oan cho anh hai rồi! Là nó!”. Dạ Xán kích động nói.

“Anh năm nói, là chị làm”. Trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh như băng của Dạ Thất lần nữa.

“Anh ấy lại vu oan cho chị!”. Chị ba khóc lóc nói: “Thằng năm này! Cả nhà nó là xấu nhất, nguy hiểm nhất! Tiểu Thất, là nó hại c.h.ế.t em!”

Dạ Xán kích động nói.

Không biết qua bao lâu, cảm thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Dạ Xán mới dám đứng lên, nhìn thấy trong căn phòng tối thui dường như không có bóng ma nữa, cô ta chật vật chạy ra ngoài!

Dạ Xán gõ cửa, người mở cửa là vợ của Dạ Quang.

“Gọi Dạ Quang, lập tức đến thư phòng tầng ba tìm tôi!”. Dạ Xán nói xong rồi nghi thần nghi quỷ là đi đến thư phòng tầng ba.

Chỉ chốc lát sau, Dạ Quang đã tìm đến.

“Thằng năm! Tôi thấy Tiểu Thất rồi! Nó biến thành ma! Nó đến tìm tôi! Nó nói, cậu nói với nó rằng tôi là người hại nó!”. Dạ Xán trừng mắt nhìn Dạ Quang, kích động nói.

“Chị ba, chị có thể bình tĩnh lại một chút không?! Trên đời này làm gì có ma, là do chị làm chuyện sai lầm nên chột dạ mà thôi! Là chị g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Thất, chị chột dạ!”. Dạ Quang nhìn cô ta chằm chằm, lớn tiếng nói.

“Cậu nói cái gì? Tôi g.i.ế.c Tiểu Thất? Dạ Quang! Rõ ràng là chủ ý của cậu, l.ự.u đ.ạ.n cũng do cậu làm!”. Dạ Xán kích động nói: “Cậu vu oan cho anh hai, bây giờ còn muốn vu oan cho tôi, có phải không?! Chắc chắn là cậu nói với Tiểu Thất rằng tôi hại nó, bảo nó tới trả thù tôi!”.

Dạ Quang cười nhạt: “Chị ba, lưu đạn, là do tự tay chị để lên xe Tiểu Thất! Ngày mai, cảnh sát nhất định sẽ tới đưa chị đi!”

“Dạ Quang! Là cậu bảo tôi làm như vậy! Tên súc sinh này!”. Dạ Xán kích động nói, dương nanh múa vuốt với anh ta.

“Chị ba, chị bình tĩnh lại một chút cho em, nói nhỏ chút, chuyện này mà lộ ra, cả chị và em đều không thoát khỏi liên quan đâu! Nếu như chị thật sự muốn bình an vô sự thì phải nghe theo em! Nhất là Dạ Thị, cái ghế tổng giác đốc này, hẳn là nên để em ngồi!”. Dạ Quang cắn răng nói.

Vừa rồi lúc họp, thấy Dạ Xán ngồi mát ăn bát vàng mà muốn tiếp nhận Dạ Thị, trong lòng anh ta tức giận bao nhiêu khỏi phải nói!

Dạ Xán nhìn Dạ Quang lòng lang dạ thú, cô ta giơ tay cho anh ta một cái tát!

“Dạ Quang, cậu nằm mơ đi!”. Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Dạ Quang bụm mặt, nhìn bóng lưng của cô ta, lạnh lùng cắn răng…

Sáng hôm sau, bảo mẫu quét tước vệ sinh của nhà họ Dạ bỗng hét lên một tiếng chói tai, đánh thức tất cả mọi người đang còn trong giấc mộng!

Dạ Xán c.h.ế.t rồi!

Cô ta treo cổ tự sát trong phòng vệ sinh ở phòng ngủ của mình!

Người nhà họ Dạ nhanh chóng báo cảnh sát.

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát và pháp y đã đến hiện trường, tất cả mọi người nhà họ Dạ để tiếp nhận điều tra.

Cảnh sát tìm ra một bức di thư trong phòng của cô ta, nội dung đại khái của bức di thư là, Dạ Thất bị cô ta g.i.ế.c chết, cô ta không chịu nổi sự lên án của lương tâm cho nên đã tự sát.

Trong di thư còn viết Dạ Thất hóa thành hồn ma tìm đến cô ta, cô ta rất sợ, cho nên lấy cái c.h.ế.t để tạ tội.

Pháp y căn cứ vào hướng của dấu vết trên cổ Dạ Xán để phán đoán sơ bộ là cô ta c.h.ế.t vì tự sát, cụ thể là có loại trừ được khả năng bị g.i.ế.c hay không thì còn phải tiến hành thêm một bước kiểm nghiệm mới có thể xác định.

Vợ của Dạ Quang chủ động khai báo, nói tối hôm qua Dạ Xán có tới phòng của bọn họ tìm Dạ Quang.

“Đúng vậy, chị ba tới tìm tôi, chị ấy nói với tôi là nhìn thấy hồn ma của Tiểu Thất, chị ấy rất sợ, tôi hỏi chị ấy vì sao sợ, chị ấy ấp úng không nói gì”. Dạ Quang tỏ vẻ bi thương nói: “Sau đó, chị ấy về phòng mình, tôi cũng về phòng, không đi ra nữa”.

Vợ của Dạ Quang cũng chứng minh điểm này.

Hai ngày trôi qua, pháp y phát hiện ra dấu vết của dây trên cánh tay của Dạ Xán, sau khi nghiệm chứng thì nhận thấy, Dạ Xán bị người ta trói lại khi còn sống, sau khi treo cổ lên thì mới tháo sợi dây ra.

Cho nên, Dạ Xán c.h.ế.t vì bị giết!

Nhưng hung thủ không để lại bất cứ dấu vết nào!

Người nhà họ Dạ đều có chứng cứ vắng mặt.

Trong lúc đội cảnh sát hình sự đang hết đường xoay sở thì bọn họ nhận được một cái đĩa CD…

Tiêu Đề: Cô cũng tới.

Anh hai nhà họ Dạ là Dạ Viễn vừa mới thoát khỏi hiềm nghi, chị ba là Dạ Xán bị g.i.ế.c hại, Dạ Hào Minh vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, Dạ Thi lâm vào trạng thái rắn mất đầu, vì vậy, Dạ Quang thuận lý thành chương ngồi vào ghế tổng giám đốc của Dạ Thị!

Dạ Thị khẩn cấp triệu tập ban giám đốc, các đổng sự lớn trong cả nước.

Trong phòng họp, nhà họ Dạ vốn dĩ có bảy anh chị em, bây giờ chỉ còn lại ba người, bọn họ ngồi vào vị trí, những đồng nghiệp khác lần lượt ngồi xuống.

“Các đổng sự đã đến đủ chưa!?”. Dạ Quang hấp tấp đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng các đổng sự đang ngồi: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?”.

“Giám đốc Dạ, còn đổng sự Diệp Kiều vẫn chưa đến”. An Thần trầm giọng nói.

Lúc này Dạ Quang mới nhớ ra vị đổng sự nặng ký này, nữ ma vương trong thương giới, Diệp Kiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-648.html.]

Hơn hai năm trước, Thiêm Dực nhập cổ phần vào Dạ Thị, thay đổi càn khôn cho Dạ Thị, Diệp Kiều đương nhiên trở thành đại cổ đông của Dạ Thị.

Lúc này, cửa phòng họp bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ mặc đồ công sở già dặn với mái tóc xoăn, đeo kính râm, đạp giày cao gót đi vào!

Bước đi của cô như thể kèm theo gió, khí thế uy nghiêm, đôi môi đỏ mọng, lúc lấy kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, bất kể là về phong thái hay là về nét mặt, cũng không giống như một người phụ nữ đau đớn vừa mất con.

Cô luôn luôn tràn đầy năng lượng, vô cùng khí thế!

An Thần nhanh chóng đi tới chỗ ngồi của cô, kéo ghế ra cho cô, ngoài anh em nhà họ Dạ ra, những đồng nghiệp khác cũng rối rít đứng dậy, nghênh đón lão đại trong thương giới, nữ vương Kiều!

“Giám đốc Diệp!”.

Mọi người rối rít chào hỏi cô.

“Chào các đổng sự! Xin lỗi đã khiến mọi người đợi!”. Diệp Kiều cất giọng nói, ngồi xuống vị trí bên phải chủ tịch, sau đó những người khác mới ngồi xuống.

“An Thần, nội dung của cuộc họp hôm nay là gì?”. Diệp Kiều nhìn An Thần và hỏi.

Dạ Quang lập tức xen vào: “Nội dung của buổi họp ngày hôm nay là về việc lựa chọn tổng giám đốc mới!”

“Tổng giám đốc mới? Tại sao lại là mới?”. Diệp Kiều nghi ngờ hỏi.

“Giám đốc Diệp, lẽ nào cô cảm thấy, Dạ Thị bây giờ không thiếu một người tổng giám đốc mới sao? Tuy rằng tro cốt của Dạ Thất vẫn chưa lạnh, chọn tổng giám đốc mới thì có hơi bất kính với cậu ấy, nhưng mà, tập đoàn Dạ Thị bây giờ đã như rắn mất đầu!”. Dạ Quang cất giọng nói.

Tuy giọng điệu anh ta có vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng lại đắc ý.

Dứt lời, anh ta đi về phía vị trí tổng giám đốc, tự kéo ghế ra cho mình.

Cửa phòng họp lại đột nhiên bị người ta đẩy ra, cái người mà Dạ Quang vừa nói trong miệng là “tro cốt chưa lạnh” – Dạ Thất, mặc u phục, xuất hiện ở cửa với thân hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, cậu bước đôi chân dài đi về phía bên này.

Thấy cậu, Dạ Quang thật sự ngỡ ngàng.

Cậu ta, cậu ta không phải đã c.h.ế.t rồi sao?!

Dạ Quang khiếp đảm nhìn Dạ Thất đi về phía bên này, những đồng nghiệp khác cũng há hốc mồm từ sớm, nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ gần như đều mừng chảy nước mắt.

Dạ Thất – người trên xe bị rơi xuống sông và nổ tung, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm được, bây giờ thế mà lại trở về một cách nguyên vẹn không một chút hao tổn!

Mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, bộ veston được làm thủ công khéo léo tôn lên dáng người cao ngất của cậu, mặt cậu không một chút cảm xúc, đôi mắt đen kịt vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm.

Dạ Quang rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, vô thức rút ra khẩu s.ú.n.g mà anh ta cất giấu trên người, nhắm vào Dạ Thất định nổ súng, chẳng qua, cánh tay anh ta vừa mới duỗi ra thì đã bị Dạ Thất tóm lại, sau đó “bịch” một tiếng, đầu của Dạ Quang bị đè lên bàn họp, trong tay anh ta vẫn còn cầm s.ú.n.g lục, mọi người giật nảy mình.

Dạ Thất giữ chặt cánh tay anh ta, gắng sức đập lên bàn họp, Dạ Quang bị đau, bị ép phải buông lỏng s.ú.n.g trong tay ra.

Ngay sau đó, anh ta bị Dạ Thất bắt lại, Dạ Quang chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, tiếp đó, bụng bị đá một cú nặng nề, thân thể của anh ta bay ra ngoài!

Anh ta té ngã trên mặt đất ở một khoảng cách rất xa, miệng phun máu!

Lúc này, một nhóm cảnh sát vọt vào, đến bên cạnh Dạ Quang, bắt anh ta lại!

Dạ Thất vừa đánh người xong, xoay xoay cổ tay một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra cả, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có một chút cảm xúc nào, An Thần kéo ghế ra cho cậu, cậu ngồi lên ghế chủ tịch.

Diệp Kiều ở bên phải cậu quay sang, nhìn thần thái sắc bén và khuôn mặt lạnh lùng của con trai, viền mắt cô hơi nóng lên.

“Mấy người, mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi?!”. Bên kia vang lên tiếng của Dạ Quang.

“Dạ Quang! Anh bị tình nghi là hung thủ của hai vụ án g.i.ế.c người! Bây giờ anh đã bị bắt!”

Cảnh sát vừa dứt lời, các đổng sự náo động, hai anh em nhà họ Dạ còn sót lại cũng tỏ vẻ khiếp sợ, chỉ có Dạ Thất là cảm xúc không có một chút thay đổi nào.

Dạ Quang bị đưa đi, bên trong phòng họp, chỉ chốc lát sau đã mang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Mọi người vỗ tay vì Dạ Thất đã bình an vô sự.

“Xin lỗi, mấy ngày nay đã khiến các vị lo lắng cho tôi rồi, bản thân tôi không bị sao cả, xin mọi người yên tâm!”. Dạ Thất đứng lên, trầm giọng nói, nói xong, cậu cúi người một cái thật sâu.

Lại thêm một tràng pháo tay nhiệt liệt nữa vang lên, Diệp Kiều bên phải cậu cũng vỗ tay cuồng nhiệt…

Sau khi vào đồn cảnh sát, Dạ Quang còn muốn chống chế, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ rằng, hình ảnh lúc anh ta tranh chấp với Dạ Xán đã bị ghi lại toàn bộ, cùng với việc anh ta đánh ngất Dạ Xán như thế nào, treo cổ cô ta như thế nào, tất cả đều có.

Sau đó cảnh sát cũng tìm ra được rất nhiều camera lỗ kim trong biệt thự nhà họ Dạ, bọn họ không tra ra được là ai cài vào, băng ghi hình là ai gửi cũng không điều tra ra được.

Nhưng Dạ Quang không thể nào thoát khỏi liên quan đến việc mưu sát Dạ Thất và g.i.ế.c hại Dạ Xán, căn cứ vào băng ghi hình, cảnh sát cũng tìm ra được các chứng cứ liên quan!

Chứng cứ vô cùng xác thực, Dạ Quang không cách nào chống chế được!

Hai mẹ con mới vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Diệp Kiều đã dang hai cánh tay ra ôm chặt Dạ Thất.

Dạ Thất cong môi, cũng trở tay ôm cô.

“Tiểu Thất! Con dọa chúng ta sợ muốn chết!”. Diệp Kiều hơi nghẹn ngào, trầm giọng nói, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Vừa nghĩ đến chuyện lần này cậu suýt nữa chôn mình trong biển lửa là cô lại hoảng sợ trong lòng, bây giờ được ôm cậu thật sự, cô mới yên lòng.

Dạ Thất khẽ nhíu mày, Diệp Kiều buông cậu ra, hai cánh tay giữ chặt cánh tay cậu, quan sát cậu tỉ mỉ.

“Không sao thật mà! Con trai của Lục đại ma vương với nữ vương Kiều, sao có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được?! Thế thì quá kém!”. Dạ Thất nói với vẻ mặt tự hào, câu này là đang an ủi Diệp Kiều thôi.

Mỗi khi thấy Diệp Kiều, cậu luôn nhớ lại kiếp trước, một nữ hiệp vung vẩy roi dài, có tài thao lược không kém gì đấng mày râu!

Diệp Kiều nắm tay, đ.ấ.m vào lòng cậu.

Dạ Thất thu lại nụ cười, nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Hạ Hạ đâu?”

Mấy ngày nay cậu vẫn không liên lạc với cô, thật ra ngoài việc gọi điện thoại báo bình an cho Lục đại ma vương ra, cậu không gọi điện cho bất cứ kẻ nào cả.

“Con không cho cô ấy tới, cô ấy nhất quyết tới, rất muốn nhìn thấy con. Sau khi tới đây thì không quen khí hậu, bây giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn, Tiểu Thất, con mau đi tìm cô ấy đi, mẹ con sẽ giúp con giải quyết tốt hậu quả của Dạ Thị!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Dạ Thất gật đầu, sau đó bước nhanh ra cửa.

Hạ Hòa ngồi trên ghế salon, trên đầu gối đặt máy tính xách tay, cô đang dùng tài khoản của Dạ Thất để trộm đồ ăn của mình, sau đó lại dùng tài khoản của mình để thu hoạch. Mấy ngày nay cậu không có thời gian trộm đồ ăn của cô, cô giúp cậu trộm.

Đang thu hoạch thì đôi mắt lại đỏ hoe…

Trước đây bận rộn, cũng rất ngọt ngào, không rảnh để nhớ lại những hồi ức của bọn họ từ khi quen biết cho đến bây giờ, mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày cô đều nhớ lại, suy nghĩ một chút là cười ngốc, đang cười là đỏ mắt ngay được…

Cho dù biết cậu bình an vô sự, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, bởi vì cậu đang bắt hung thủ.

Cô cũng chưa từng lo lắng cho cậu như vậy, càng chưa từng điên cuồng mà nhớ cậu như vậy…

Tiếng chuông cửa khiến cô hoàn hồn lại, lấy giấy lau đi vẻ chật vật trên mặt, sau đó cô buông máy tính ra, lập tức đi tới cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, tầm mắt cô lập tức trở nên mờ nhạt, lại vội vàng chạy đi rút giấy, lau khô nước mắt, chuẩn bị xong tất cả mới chạy lại mở cửa.

Cũng không phải là sinh ly tử biệt gì cả, gặp mặt không phải là nên vui vẻ sao?

Cô kéo mạnh cánh cửa màu đen ra, cong môi cười gọi: “Tiểu…”

Giọng cô khản đặc, chữ phía sau có làm thế nào cũng không thốt nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn bóng hình cao lớn đứng ở cửa…

Tiểu Thất, Tiểu Thất tốt nhất của cô.

Trong nguyên vẹn không một chút tổn hại mà xuất hiện trước mặt cô…

Cậu đứng ở cửa, trông hơi yuppie*.

(*) Thuật ngữ yuppie xuất hiện vào những năm 1980 và được sử dụng để chỉ những người trẻ tuổi có chuyên môn ở thành thị, những người thành công trong kinh doanh và rất giàu có.

Cậu mang giày da, quần tây, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu xanh ngọc sọc chéo, cổ áo sơ mi hơi mở, áo vest khoác lên vai phải, ngón tay giữ lấy áo, trên chiếc cằm góc cạnh rõ ràng đã xuất hiện một lớp râu màu xanh đen.

Mặt cậu không chút cảm xúc, đôi mắt đen láy thản nhiên nhìn cô, trông như thờ ơ hờ hững, lại không hề chớp mắt.

Người phụ nữ trong cửa, tóc dài búi thành cái bánh bao, trên người mặc đồ ngủ hoạt hình kiểu suông rộng thùng thình đến gần đầu gối, phía trước in hình mèo máy Doraemon màu xanh nhạt.

Mấy ngày không gặp, cô gầy đi trông thấy, cằm càng ngày càng nhọn, hai mắt sưng đỏ, mắt rưng rưng, mũi hồng hồng.

Cậu cứ nhìn cô như vậy, thấy cô nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô cho cậu vào cửa, cửa phòng bị cậu đá đóng lại sau khi đi vào.

“Tiểu Thất, mấy ngày nay anh đi đâu?!”. Cô tiết chế lại dáng vẻ đau khổ của mình, hỏi cậu.

Chỉ thấy cậu móc từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá, thuận tay ném áo vest, thân hình cao lớn ngồi xuống ghế salon hình tròn bên cạnh cửa sổ sát đất trong phòng, rút một điếu thuốc ra ngậm lên miệng châm lửa.

Một câu cũng không nói, trông rất lạnh lùng, nhất thời, cô cứ đứng sững sờ ở đó, không biết nói gì cả, cũng không biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, vì sao không nói chuyện với cô.

Trong khói thuốc lượn lờ, cậu ngước khuôn mặt tuấn tú lên, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, trầm giọng nói: “Qua đây!”

Hạ Hòa sửng sốt một chút mới đi về phía cậu.

Lúc đi tới bên cạnh cậu, cô lại ngây ngốc, vừa định mở miệng thì cổ tay đột nhiên bị bàn tay ấm áp của cậu siết chặt, kéo một cái, cô lập tức ngã ngồi vào lòng cậu, mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt phun lên mặt cô.

Nhìn dáng vẻ thâm trầm của cậu, cô không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng, chỉ nhìn cậu.

“Sao không nhào vào người anh?”. Người đàn ông trông thâm trầm đó đột nhiên hỏi.

Hạ Hòa: ???

“Ưm”. Cô ngơ ngác, ngay sau đó, nụ hôn của cậu đáp xuống, nuốt sống hơi thở của cô!

Cuồng dã, tàn sát bừa bãi, là phải ăn mô mới cam tâm, không giống như vẻ thâm trầm vừa rồi, cậu lại hóa thân thành một con sói!

Trong nụ hôn này kèm theo ý muốn trừng phạt, cắn lưỡi cô phát đau.

Dường như đang phạt cô, bởi vì vừa rồi thấy cậu thì chỉ biết ngây ngốc, mà không ôm cậu, hôn cậu, nói nhớ cậu!

Cô bị tàn sát bừa bãi đến mức thở không ra hơi, chỉ có thể mặc cho cậu hôn, trở tay ôm cậu, hai tay áp lên lưng cậu cách một lớp áo sơ mi.

Không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc cũng buông cô ra, gò má cô càng đỏ hơn trước, há to mồm thở dốc: “Ưm…Tiểu Thất…anh…”

Tay cậu sờ soạng trong áo ngủ của cô, cô khom người, cau mày nói.

“Không quen khí hậu? Nhớ anh nhớ thành bện luôn à!?”. Cậu trầm giọng hỏi.

“Ừm! Đúng…là nhớ anh!”. Cô cắn môi nói, câu trả lời như vậy mới khiến ngài Tiểu Thất nhếch môi nở nụ cười hài lòng, thân hình cao lớn ôm cô, đứng lên, đi về phía chiếc giường được dọn dẹp rất chỉnh tề kia…

Cô vốn dĩ đang sốt, lại bị cầm thú chơi đùa đến mức mồ hôi đổ như mưa, trong lúc quấn quýt, cô phát hiện ra vết thương sau lưng cậu, có nơi kết vảy, cũng có nơi đã tróc vảy, lộ ra da non hồng hồng.

Những vết thương đó khiến cậu trông có vẻ hoang dã hơn, cô thất thần nhìn cậu, nhớ lại cái lần đầu tiên với cậu, sau đó cảm thán trong lòng: Tiểu Thất, đúng là lớn rồi!

Từ một thằng nhóc thúi hèn nhát gì cũng sợ kia, bây giờ đã lột xác trở thành một người đàn ông trưởng thành chững chạc!

Loading...