Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 647

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:44
Lượt xem: 3

Nghe lời Hạ Hòa nói, Dạ Thất khẽ cười, trong mắt cô, Tiểu Thất Gia cậu là sống dựa vào miếng “bùa hộ mệnh” này sao?

Thật ra, bình thường cậu không đem nó bên mình.

“Tiểu Hạ Tử, đặt trái tim của em về lại trong bụng đi, Tiểu Thất Gia anh là sống dựa vào bản lĩnh!” Cậu trầm giọng nói.

Lời nói mạnh mẽ, khiến Hạ Hòa yên tâm.

Sau khi nói thêm mấy câu họ mới không nỡ mà cúp điện thoại.

——

Nhà họ Dạ.

Trong phòng ăn phong cách châu u, con cái nhà họ Dạ ngồi quanh chiếc bàn ăn hình bầu dục, Dạ Hào Minh bị liệt nửa người ngồi ở ghế chính, vị trí bên tay trái và bên tay phải ông ta đều trống.

Vị trí bên tay trái là của Dạ Thất, bên tay phải là đứa con trai buôn ma túy vô tích sự đã bị xử bắn, Dạ Chính.

Dạ Thất vẫn chưa đến, ai cũng chưa động đũa, kể cả Dạ Hào Minh.

“Cha, cha đã biết Dạ Thị bây giờ đã thành bộ dạng gì rồi đúng không? Cái này, Dạ, đã gọi là Lục rồi!” Chị ba Dạ Xán sau khi bị cách chức rất không phục, nhưng cũng chỉ có thể nín nhịn.

“Cha, Dạ Thất là con của cha, không sai, nhưng chúng con cũng là con của cha, cha thực sự không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của chúng con sao?! Dạ Thị sớm muộn gì cũng bị nhà họ Lục mua lại!” Anh hai của Dạ Thất phẫn nộ nói.

Ba người còn lại, bao gồm cả vợ chồng họ, đều không dám lên tiếng.

Dạ Hào Minh đang xem bản tin tài chính trên báo, lật tờ báo qua, ngón tay chỉ vào tiêu đề của bản tin tài chính, “Nhìn thấy chưa?! Khách hàng lớn suýt mất của chúng ta đã được Tiểu Thất kéo về rồi! Mười giờ sáng nay đã ký hợp đồng!”

“Mấy đứa chúng mày thật sự không biết Dạ Thị ba năm trước là tình trạng gì sao, hay là giả vờ không biết?! Nếu hơn hai năm trước ta không giao Dạ Thị cho Tiểu Thất, dựa vào chủ tịch Diệp, để Dạ Thị cải tử hoàn sinh, từng đứa chúng mày bây giờ sao có thể ngồi không hưởng lộc?!” Dạ Hào Minh đập bàn nói.

Lời của ông ta khiến đám con cái cúi đầu, lúc này Dạ Thất trong bộ quần áo kiểu phương Tây bước vào phòng ăn.

Con cái nhà họ Dạ mỗi khi nhìn thấy Dạ Thất bây giờ đều vừa kính nể vừa muốn thủ tiêu cậu, nhất là anh hai và anh ba!

Dạ Thất ngồi vào chỗ của mình, sau khi đặt khăn ăn lên đùi, ánh mắt nhìn về phía anh hai và anh ba, “Đúng vậy, tôi đang muốn để Dạ Thị nằm dưới trướng Thiêm Dực! Các anh, các chị, hoan nghênh rời khỏi Dạ Thị, tôi cũng rất sẵn lòng mua lại cổ phần Dạ Thị mà các vị đang nắm giữ với giá cao!”

Bán cổ phần Dạ Thị?

Bọn họ đâu có ngu!

Ai cũng ngậm miệng, không nói một câu nào.

Dạ Thất cũng là đang nói bóng gió bọn họ, chiếm lợi mà còn kêu gào, ai cũng chưa từng bỏ công sức, cũng không có năng lực gì, suốt ngày thấy cậu nắm quyền hành Dạ Thị!

“Nếu không có Tiểu Thất, Dạ Thị hôm nay đã đóng cửa rồi, lấy đâu ra nhiều miếng ngon để chia cho chúng mày! Chúng mày vẫn suốt ngày không thỏa mãn kêu gào!” Dạ Hào Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

“Cha, cha đừng nổi giận, thành tựu hai năm nay của Tiểu Thất, chúng con đều thấy!” Người lên tiếng là anh năm của Dạ Thát, Dạ Quang. Con người anh ta đối nhân xử thế rất khôn khéo, quản lý việc phát triển bất động sản dưới trướng Dạ Thị.

Dạ Hào Minh không nói gì nữa, thấy Dạ Thất đã cầm d.a.o nĩa, ông ta tuyên bố bắt đầu ăn cơm.

Cậu chỉ ăn mấy miếng rồi rời bàn ăn, xuất phát đến công ty.

Dạ Thất vừa rời khỏi phòng ăn, dưới bàn ăn, Dạ Xán đá vào chân ở đối diện.

“Vé máy bay đặt lúc mấy giờ?” Sau khi Dạ Thất lên xe, hỏi An Thần ở ghế phụ.

Cậu nóng lòng về nhà.

Hai giờ chiều! Là chuyến bay sớm nhất đến thành phố J vào buổi chiều!” Câu sau của An Thần có mùi vị tranh công. Anh ta biết, Tiểu Thất Gia chờ ký xong hợp đồng là quay về.

Tuy nhiên, Tiểu Thất Gia không khen anh ta một câu.

Chiếc xe chạy về phía trước một cách ổn định, phía trước không xa chính là đoạn đường trường học.

Điện thoại đổ chuông, cậu lập tức nhấc máy, giọng nói lo lắng của Hạ Hòa truyền đến, “Tiểu Thất! Giờ anh đang ở đâu?! Em vừa đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng ô tô phát nổ!”

Nghe Hạ Hòa nói, ý cười dịu dàng trên khóe miệng Dạ Thất dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc, cậu cầm điện thoại, đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xổm xuống, nhìn dưới gầm ghế…

Trên mấy ngòi nổ gắn đồng hồ đếm giờ, con số màu đỏ trên đồng hồ đếm giờ hiển thị dòng chữ 05

Tiêu Đề:00!

“Dừng xe!” Cậu hét lớn.

“Chủ tịch Lục, sao vậy?” An Thần tỏ vẻ bối rối, tài xế đã tấp xe vào lề.

“Trên xe có bom! Tất cả cút xuống xe cho tôi!” Dạ Thất hét vào mặt tài xế và An Thần, cậu đã đẩy cửa và xuống xe, bên đường là học sinh tiểu học cuối cấp đang đi cùng nhau.

Nghe nói trên xe có bom, An Thần và tài xế đều sững sờ, trong nháy máy liền cởi dây an toàn lập tức xuống xe.

Trong tứ hợp viện, Hạ Hòa nghe thấy lời của Dạ Thất, cảm thấy lo lắng, Diệp Kiều ở bên cạnh đang gọi cho Lục Bắc Kiêu bằng một chiếc điện thoại khác.

“Tiểu Thất! Anh chạy mau đi!” Hạ Hòa kích động nói.

An Thần sợ hãi đang chuẩn bị bỏ chạy, nhưng thấy Dạ Thất đã lên ghế lái, “Thất Gia! Anh lái xe đi đâu?!”

Anh ta đập kính, kích động hỏi.

Lúc này mới hiểu ra rằng, chủ tịch nhà họ là nghĩ cho những học sinh và người dân xung quanh, An Thần nhìn chiếc xe phóng đi về phía ngoại ô!

Dạ Thất quay đầu liếc nhìn quả b.o.m dưới gầm băng ghế sau, thấy rõ thời gian đếm ngược, lập tức đặt báo thức ngắn hơn năm giây trên điện thoại.

Sau đó, cậu bẻ lái, chiếc xe vốn sắp đi qua đoạn đường trường học, đột nhiên quay đầu.

Có một cuộc gọi mới gọi tới, hiển thị cuộc gọi từ Lục đại ma vương.

“Tiểu Hạ Tử, em yên tâm, anh sẽ không sao đâu, ngoan ngoãn chờ anh về ăn anh!” Nói xong liền cúp máy, lập tức trả lời điện thoại của Lục đại ma vương, kẹp điện thoại trên vô lăng.

“Mười ngòi nổ, còn bốn phút!” Vừa kết nối, cậu liền đáp, tăng tốc một lần nữa, bóp còi, không đếm xỉa đến đèn đỏ.

“Có thể bỏ xe tẩu thoát không? Hoặc là thử gỡ bom?!” Khi đó, Lục Bắc Kiêu mặc đồ rằn ri đứng bên thao trường, vẻ mặt nghiêm túc.

“Con vừa mới ra khỏi nhà họ Dạ không bao lâu, phía trước là trường học, phía trước nữa là khu trung tâm, không tẩu thoát được, nếu không gỡ được trong bốn phút, nhất định sẽ làm hại đến những người vô tội! Con đang lái xe về phía sông!” Điện thoại bị ném lên ghế phụ, Dạ Thất vừa lái xe vừa hét lớn.

Chiếc xe màu đen phóng như bay trên đường, không ngừng bóp còi, gặp xe liền chạy hình chữ S!

“Không hổ là đàn ông nhà họ Lục!” Lục Bắc Kiêu nghiến răng, trầm giọng nói, trong ánh mắt lóe lên chút tia sáng ươn ướt.

Là một người cha, làm sao lại không lo lắng cho an nguy của con trai mình!

Cậu rõ ràng có thể bỏ xe tẩu thoát, nhưng như vậy sẽ làm hại những người vô tội, không thể không lái chiếc xe có b.o.m đến khu không có người!

Đàn ông nhà họ Lục, sự nghĩa khí và trách nhiệm chảy trong máu!

“Lục đại ma vương! Cha đợi con về thành phố J tìm cha uống rượu đi!” Dạ Thất nói xong, bẻ tay lái, tránh chiếc xe bên phải, rồi lại tăng tốc!

“Lục Chiến Kỳ! Con phải nói lời giữ lời với lão tử!” Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.

Trong đầu đều là dáng vẻ hèn nhát và đê tiện của tiểu tử thối!

“Tiểu Thất Gia con trước giờ đều nói lời giữ lời!” Dạ Thất trầm giọng nói, lao về phía cây cầu bắc qua sông cách đó không xa…

Trên cây cầu bắc qua sông rộng rãi, xe cộ không quá đông đúc, một chiếc ô tô màu đen mất kiểm soát lao về phía lan can giữa cầu, tốc độ xe quá nhanh, dường như tông vào lề đường, chiếc xe trực tiếp bay lên, sau đó, rơi xuống mặt sông phẳng lặng, mênh m.ô.n.g theo đường parabol!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-647.html.]

“Bùm” một tiếng nổ lớn, chiếc xe đột nhiên phát nổ trước khi rơi xuống nước, giống như một quả cầu lửa…

Vốn dĩ mặt sông tràn ngập sương mù bình tĩnh không lay động, bởi vì bóng lửa rơi vào mà bùng lên một cột nước cao mấy thước, nước văng tung tóe, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, hòm thư nổ tung, ngọn lửa vẫn đang cháy trên mặt nước nhanh chóng bị sóng lớn dập tắt…

Mặt sông rộng lớn vô ngần nhanh chóng bình tĩnh lại, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng, trên cầu đã có một số xe cảnh sát dừng lại, nhìn về ngoài thì không có bất cứ thương vong nào!

“Vì sao anh ấy không chạy?! Rõ ràng có thể chạy trốn!”. Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hòa không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, biết rõ còn hỏi, cô ngồi trên ghế salon, hai tay ôm ngực.

Diệp Kiều ở bên cạnh mở điện thoại di động lên, lập tức thấy tin tức.

Trên con cầu bắc qua sông lớn của tỉnh H, một vụ nổ đã xảy ra sau khi một chiếc xe ô tô màu đen rơi xuống cầu, bây giờ không rõ số người thương vong…

“Lục Bắc Kiêu! Tiểu Thất ra sao rồi?! Có trốn thoát không?! Em không tin nó không trốn được, nó không thể nào chịu c.h.ế.t được!”. Sau khi xem xong tin tức, Diệp Kiều lập tức gọi điện thoại cho Lục Bắc Kiêu, trầm giọng hỏi.

“Anh gọi điện thoại cho nó mà không cách nào liên lạc được, cảnh sát ở hiện trường trả lời là không phát hiện ra tung tích của nó, cũng không xác định được là nó rớt xuống sông hay là thoát rồi!”. Lục Bắc Kiêu thành thật nói.

Người đàn ông mặc đồ rằn ri đứng vững vàng tại chỗ như núi, nhưng không ai nhìn thấy nội tâm anh sớm đã cuộn trào mãnh liệt!

Diệp Kiều tâm lý vững, một tay chống nạnh, một tay cầm điện thoại di động: “Mẹ kiếp lại mất liên lạc! Em ghét nhất cảm giác này! Con em sẽ không có chuyện gì đâu! Thằng nhóc thúi, nó tốt nhất nên gọi điện thoại trước cho em!”

Mặc dù giọng điệu tức giận, nhưng chỉ có chính cô mới cảm nhận được trái tim mình đang không ngừng run rẩy mà thôi.

Hạ Hòa đã sớm đứng lên, nắm thật chặt cái túi gấm màu xanh nhạt, nhìn Diệp Kiều, mày nhíu chặt lại.

Sau khi cúp điện thoại, cô lại ném điện thoại lên ghế salon: “Đàn ông nhà họ Lục! Đều có cái đức hạnh vậy đấy!”

Cái đức hạnh khiến người ta vừa yêu vừa hận!

Nhưng cũng có lòng dạ và ý chí mà một nam tử hán nên có!

“Hạ Hạ, em bình tĩnh một chút, tình hình bây giờ là nó sống c.h.ế.t không rõ. Thằng nhóc thúi này không sợ chết, nó có thể chịu đựng được! Tiếp theo chúng ta cứ chờ tin tức đã!”. Diệp Kiều thấy bên cạnh còn có Hạ Hòa, lập tức tiết chế cảm xúc lại, trấn an cô ấy.

Hạ Hòa gật đầu, lúc này, cái “bùa hộ mệnh” này cũng không còn được nhắc đến nữa…

Tiểu Thất, anh dám không trở lại thử xem?!

Thật ra cô rất sợ, sợ lần này cậu đưa đá cho cô, để cô thoát hiểm, chính cậu lại không thể nào thoát được một kiếp…

Nghĩ thế, nước mắt vô thức lăn xuống.

Nghe nói xe của Dạ Thất bị nổ, cậu bây giờ sống c.h.ế.t không rõ, Dạ Hào Minh suýt nữa thì ngất xỉu, nhưng những đứa con của ông ta thì đang ui vẻ trong lòng, hầu như không ai quan tâm là xe của cậu rốt cuộc vì sao mà phát nổ.

“Nổ ấy à, lành ít dữ nhiều! Mười giờ sáng nay, không phải cậu ta muốn ký hợp đồng với khách hàng lớn sao?”. Dạ Xán nói xong thì nhìn thời gian: “Con gọi điện thoại bảo thằng năm đại diện nó ký hợp đồng!”

Dạ Hào Minh uống một viên thuốc trợ tim, thở hổn hển: “Nếu Tiểu Thất thật sự chết, Dạ Thị cũng xong đời, để tao xem chúng mày làm thế nào!”

“Cha! Sao cha cứ làm như thể không có nó là trái đất sẽ ngừng xoay thế?! Nguy cơ của Dạ Thị sớm đã được giải trừ vào ba năm trước rồi, các sản nghiệp phát triển rất mạnh, bây giờ, mọi người có thể quản lý tốt Dạ Thị!”. Dạ Xán chỉ thiếu điều nói ra năm chữ “ngồi mát ăn bát vàng” thôi.

“Mày, bọn mày…Tiểu Thất dù gì cũng là em ruột của bọn mày mà!”. Dạ Hào Minh tức giận nói.

“Cha! Cha thôi đi, người ta cũng đâu có xem bọn con là anh chị em ruột, càng không xem cha là cha ruột!”. Dạ Xán lại nói.

Bên kia, Dạ Quang đã hào hứng đi tới phòng họp, chuẩn bị ký hợp đồng với khách hàng lớn.

“Chúng tôi vừa nghe nói, giám đốc Lục Lục Chiến Kỳ đã xảy ra chuyện?”. Đại biểu khách hàng có vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí là có chút bi thương mà hỏi.

Tiêu Đề: Thằng nhóc Dạ Thất kia thật sự có năng lực lớn như vậy sao?

Bọn họ không thể tin, vị tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao của Dạ Thị tối hôm qua kia đã chôn vùi trong biển lửa!

Trái lại với sự thương cảm của khách hàng, Dạ Quang – anh em cùng cha khác mẹ với Dạ Thất – lại mặt mày hớn hở: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lục Chiến Kỳ của chúng tôi thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước mắt sống c.h.ế.t không rõ! Cho nên, ngày hôm nay tôi sẽ thay mặt Dạ Thị ký kết hợp đồng với quý công ty!”

Dạ Quang mỉm cười nói, cái gì mà sống c.h.ế.t không rõ, thằng nhóc Dạ Thất kia bị nổ đến mức không toàn thây ấy chứ!

Sau này, Dạ Thị sẽ là của anh ta rồi.

Có câu nói rằng “tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả”, hai năm qua chẳng qua là Dạ Thất đang trồng cây cho những người anh chị của cậu!

Hai năm qua Dạ Thất cũng dựa vào người mẹ mới nhậm chức mà thôi, bây giờ Dạ Thị đã vững chắc rồi, những người anh chị như họ, ai cũng không thể leo lên giữ cái ghế tổng giám đốc này!

Đoàn khách hàng đại diện mặc u phục ưu tú liếc nhìn nhau, tiếc nuối lắc đầu: “Nếu tổng giám đốc của quý công ty đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hợp đồng này chúng tôi cũng không cần thiết phải ký nữa!”

Dẫn đầu đoàn đại diện tiếc nuối nói.

Dạ Quang nhất thời choáng váng đầu óc, thấy bọn họ đứng dậy định rời đi, anh ta bước tới phía trước: “Các vị, tổng giám đốc của chúng tôi tuy bỏ mình ngoài ý muốn, nhưng mà, Dạ Thị vẫn còn đó mà!”

“Chúng tôi không nghĩ rằng Dạ Thị không có giám đốc Lục thì còn có thể tiếp tục hoạt động, trên thực tế, chúng tôi cũng vì mặt mũi của giám đốc Lục mà đồng ý ký hợp đồng với quý công ty!”. Đại diện khách hàng trầm giọng nói.

Mọi người mang theo túi công văn đi về phía cửa.

“Các vị, giám đốc Lục có thể hứa với mọi người cái gì, chúng tôi cũng có thể! Dạ Thị không thể không có cậu ta thì không được!”. Dạ Quang đuổi theo, khuyên nhủ.

Nhưng đoàn khách vẫn đi!

Dạ Quang tức giận!

Thằng nhóc Dạ Thất kia thật sự có năng lực lớn như vậy sao?

Anh ta nhanh chóng gọi điện cho chị ba Dạ Xán!

“Cái gì? Bọn họ đi hết rồi? Dạ Quang, cậu có còn ích lợi gì nữa không?”. Dạ Xán nghe nói đoàn khách đi hết rồi, không ký hợp đồng thì tức giận nói.

Mất đi khách hàng lớn này thì Dạ Thị của bọn họ sẽ tổn thất bao nhiêu?!

Dạ Hào Minh ngồi trên xe lăn bên cạnh nhìn con cái của mình như sài lang hổ báo bằng ánh mắt u oán!

“Bọn mày cho rằng, không có Tiểu Thất thì Dạ Thị sẽ là của bọn mày sao?! Không có Tiểu Thất, sau này bọn mày sẽ ăn không khí!! Dạ Hào Minh tao sao lại nuôi một đám súc sinh như bọn mày nhỉ?”. Ông ta tức giận nói.

Gương mặt già nua có vẻ tuyệt vọng.

Nếu hơn hai năm trước, giao quyền thừa kế của Dạ Thị cho Dạ Thất là vì tương lai của Dạ Thị, thì bây giờ, chỉ cần Dạ Thất còn sống, ông ta nguyện trao hết tất cả mọi thứ cho cậu!

Lúc này, vài cảnh sát đi từ bên ngoài vào!

“Bây giờ chúng tôi nghi ngờ rằng người nhà họ Dạ các người có liên quan đến một vụ nổ, đây là “Lệnh khám xét”! Yêu cầu mọi người trong căn nhà này phối hợp điều tra với chúng tôi!”. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự dẫn đầu đưa ra “Lệnh khám xét”, trầm giọng nói.

Vụ nổ của Dạ Thất có liên quan đến người nhà họ Dạ?!

Dạ Hào Minh nghe cảnh sát nói xong thì nhìn về phía Dạ Xán, chỉ thấy nét mặt cô ta hơi bất ổn.

Tiểu Thất là do đám súc sinh này hại chết?!

Hiển nhiên, lúc trước Dạ Hào Minh không nghĩ rằng bọn họ sẽ hư hỏng đến mức này!

Nhưng mà, Tiểu Thất vừa rời khỏi nhà họ Dạ chưa được bao lâu đã bị nổ, điều đó đã nói rõ vấn đề!

“Bọn, bọn mày…”. Dạ Hào Minh chỉ vào Dạ Xán, huyết áp đột nhiên tăng vọt, nói không ra lời, chỉ cảm thấy có một dòng m.á.u dường như đang xông thẳng lên trán.

“Cha!”. Dạ Xán lớn tiếng gọi.

DTV

Quản gia thấy thế thì vội vàng gọi bác sĩ gia đình, nhà họ Dạ nhất thời hỗn loạn.

Trong phòng, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách ánh sáng bên ngoài, chàng trai trẻ để trần thân trên, tay trái cầm điện thoại di động, dán bên tai, phía sau lưng cậu bị lột một mảng da lớn, bầm một mảng, một lão già mặc trường sam đứng phía sau cậu, đang cầm miếng bông xử lý vết thương giúp cậu.

Loading...