Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 646
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:43
Lượt xem: 2
Hạ Hòa đã đi cấp cứu bệnh nhân rồi, phòng làm việc của cô không có ai, Nhiếp Hồng cầm một quyển hồ sơ bệnh án trên bàn lên mở ra, quả thực là Vương Cường, chị ta lập tức đặt quyển trong tay mình xuống, tráo đổi hai quyển hồ sơ bệnh án.
Hồ sơ bệnh án trong tay chị ta mới là hồ sơ bệnh án thật của Vương Cường, bên trên viết rõ ràng là: có tiền sử dị ứng với penicillin.
Chị ta rất mong đợi lát nữa Hạ Hòa bị chịu trách nhiệm, cầm hồ sơ bệnh án thề thốt phản bác, kết quả là cảnh tượng ngoài dự kiến!
Nhiếp Hồng đắc ý đi về phía cửa phòng làm việc, đến cửa, nhanh chóng kéo cửa phòng làm việc ra…
“Bác sĩ Nhiếp, chị đến phòng làm việc của tôi làm gì?!” Hạ Hòa mặc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống nghe, mặt không biểu cảm, trầm giọng hỏi.
Phía sau cô là Tiêu Nhiên với thân hình cao lớn, bên cạnh Tiêu Nhiên còn có trưởng phòng y tế với vẻ mặt nghiêm túc!
Nhiếp Hồng sững sờ, cô, cô bây giờ không phải đang ở phòng cấp cứu sao?!
Tiêu Nhiên bước tới, đi đến bên cạnh Nhiếp Hồng và cướp lấy hồ sơ bệnh án trong tay chị ta, Nhiếp Hồng giữ chặt, “Chủ nhiệm Tiêu! Anh làm gì vậy?!”
“Nhiếp Hồng! Cô nói tôi làm gì sao?! Cô là một người phụ nữ khiến người khác phẫn nộ!” Tiêu Nhiên nghiến răng, căm phẫn nói, giật lấy hồ sơ bệnh án trên tay chị ta một cách cứng rắn.
Sau đó, anh ta đi vào trong phòng làm việc, cũng cầm hồ sơ bệnh án trên bàn qua.
Nhiếp Hồng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trong đầu ong ong.
Trơ mắt nhìn Tiêu Nhiên cầm hai hồ sơ bệnh án đưa cho trưởng phòng y tế!
Ánh mắt của Nhiếp Hồng nhìn về phía đối diện, khuôn mặt của Hạ Hòa.
Cho nên, Vương Cường căn bản không phải đang cấp cứu, mà là Hạ Hòa này cố tình lừa chị ta, gài bẫy để chị ta rơi vào, rồi bắt quả tang tại trận?!
“Bác sĩ Nhiếp, không, chị không xứng với danh xưng “bác sĩ” này! Nhiếp Hồng! Để tính kế với tôi, chị lại làm giả hồ sơ bệnh án, để tôi nghĩ rằng Vương Cường không có tiền sử dị ứng penicillin, kê penicillin cho anh ta, sau đó, chị lại đổi hồ sơ bệnh án thật, bằng cách này, tôi sẽ trở thành một lang băm không xem kĩ hồ sơ bệnh án, kê sai đơn thuốc cho bệnh nhân, dẫn đến bệnh nhân tử vong, đúng không?!” Hạ Hòa nhìn Nhiếp Hồng, mỉa mai nói.
May mắn là khi cô đang kê đơn thuốc, trong đầu lóe lên một cảnh tượng như vậy một cách khó hiểu, nếu không, bây giờ Vương Cường thực sự đang cấp cứu rồi!
Sự nghiệp của Hạ Hòa cô cũng sẽ kết thúc ở đây, nói không chừng còn phải đối mặt với xử phạt hình sự!
Nhiếp Hồng nghe Hạ Hòa nói, im lặng và cũng nghi hoặc, rốt cuộc tại sao Hạ Hòa lại biết được?!
“Để hãm hại tôi, chị lại có thể thuyết phục một bệnh nhân, hy sinh mạng sống quý giá của mình với hai triệu! Nhiếp Hồng, chị là bác sĩ sao?! Chị thực sự là ác quỷ!” Hạ Hòa lại căm phẫn nói.
Nếu hôm nay cô kê penicillin, bệnh nhân c.h.ế.t rồi, còn có hồ sơ bệnh án thật làm bằng chứng, Hạ Hòa cô thực sự có nhảy xuống sông Hoàng Hòa cũng không rửa được tội!
Thủ đoạn này thật là độc ác!
Nhiếp Hồng không nói lời nào, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng.
Ngày càng có nhiều bác sĩ y tá vây lại xem, sau khi Tiểu Ôn và Tiểu Tống hiểu chuyện mà Nhiếp Hồng đã làm, hai người tỏ vẻ kinh ngạc, đến lúc này, họ mới nhận ra, cái gì gọi là xấu xa thực sự và không có giới hạn!
Chủ nhiệm Nhiếp này, bình thường lúc họ buôn chuyện, chị ta còn tỏ ra nghiêm khắc khiển trách.
Nhiếp Hồng nắm chặt hai tay, dù thế nào chị ta cũng không ngờ, chuyện này lại bị bại lộ, rốt cuộc Hạ Hòa làm sao phát hiện ra?!
Lẽ nào Vương Cường nhất thười nuốt lời?
Hai hồ sơ bệnh án gần như giống hệt nhau, trừ chỗ tiền sử dị ứng, chỉ khác nhau một chữ “có” và một chữ “không”, chỉ một khác biệt nhỏ bé như vậy lại có thể thay đổi vận mệnh của một người!
“Bác sĩ Nhiếp! Rốt cuộc tại sao cô lại làm ra chuyện khiến người khác phẫn nộ như vậy?!” Trưởng phòng y tế sau khi xem hồ sơ bệnh án, căm phẫn nói.
Tiêu Đề: Chị ta thật sự là một kẻ tâm thần!
Chuyện này, nếu Nhiếp Hồng thành công, bệnh nhân có thể sẽ chết, Hạ Hòa chắc chắn sẽ bị gánh tội, không nói đến việc bị thu hồi chứng chỉ hành nghề bác sĩ, còn có thể bị kết án về tội “sơ suất dẫn đến c.h.ế.t người”, ngoài ra, danh tiếng của bệnh viện bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng!
Nhiếp Hồng không có lời biện minh nào, bị bảo vệ bệnh viện đưa về phòng y tế để tiếp nhận điều tra.
Bệnh nhân Vương Cường ban đầu còn không chịu thừa nhận rằng anh ta bị Nhiếp Hồng mua chuộc, cuối cùng vẫn là con gái của anh ta khóc lóc van xin anh ta đừng muốn chết, anh ta mới nói sự thật với bệnh viện.
Anh ta đến khám bệnh, Nhiếp Hồng đã hỏi riêng anh ta, gia đình nghèo như vậy, chân của anh ta sau này còn có khả năng sẽ không bình phục được, con trai đang học cấp ba, con gái nhỏ đang học tiểu học, gia đình nợ nần chồng chất, sau này phải làm thế nào?
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bị Nhiếp Hồng nói cho tinh thần sụp đổ, cảm thấy rất có lỗi với vợ, anh ta bằng lòng đánh đổi mạng sống của mình lấy cuộc sống an nhàn của họ, vì vậy đã đồng ý với Nhiếp Hồng.
Nhiếp Hồng tự cho rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, bởi vì trước mặt Hạ Hòa, Vương Cường sẽ nói mình không có tiền sử dị ứng với penicillin, về hồ sơ bệnh án, hai quyển gần như giống hệt nhau, chị ta đổi lại đúng lúc là OK, nhưng không ngờ…
Sau quyết định của phía bệnh viện và Ủy ban Y tế, thu hồi giấy phép hành nghề bác sĩ của Nhiếp Hồng, sau đó, chị ta sẽ không thể hành nghề y của trong nước nữa.
Chuyện này khiến Hạ Hòa rất kích động, cô khó có thể tưởng tượng được, nếu Nhiếp Hồng thực sự thành công, cô sẽ thoát thân như thế nào, cho dù thoát được, còn có một mạng người trong tay, tâm lý của cô vĩnh viễn sẽ không thể vượt qua được cú c.h.é.m này.
Là mẹ ruột của cô, bác sĩ Chu cuối cùng vẫn yêu thương con gái, hiếm khi hẹn cô về nhà ăn cơm.
“Sao Tiểu Thất không đến?” Thấy con gái đi vào, quý bà ăn mặc phong cách rất phương tây hỏi.
Hạ Hòa bĩu môi trợn mắt nhìn bà ấy, “Bà lão, rốt cuộc là mẹ muốn mời con ăn cơm, hay là muốn mời con rể của mẹ?”
Sau này địa vị của cô trong nhà này lại tụt xuống một bậc rồi, vốn đã không bằng một con mèo, bây giờ, trong lòng mẹ cô, thậm chí còn không bằng địa vị của Thất cẩu tử.
Bà ấy nhìn cô với ánh mắt thương hại, là thương hại.
“Được rồi, được rồi, nể tình con đáng thương, hôm nay mẹ con đã nấu nhiều món cho con như vậy!” Bà ấy vội vàng nói.
Hạ Hòa nhìn ba món ăn và một món canh khó coi trên bàn, bĩu môi, “Vẫn là Tiểu Thất của con tốt! Bà lão, mẹ mau tìm một ông lão làm bạn đồng hành đi, tương lai con không chăm sóc mẹ, con chỉ muốn ân ân ái ái với Tiểu Thất, không bị làm phiền!”
Vừa nói, cô vừa đi rửa tay.
“Nha đầu đáng c.h.ế.t này! Mẹ mày vất vả nuôi nấng mày, đồ vô ơn…”
“Bà lão, con gái của mẹ không phải là ở kia sao!” Hạ Hòa chỉ vào chú mèo ragdoll ung dung, cao quý, tao nhã trên sô pha nói.
“Nha đầu thối, mẹ không nên thương hại mày!” Bà ấy tức giận nói.
“Ha?! Ai cần mẹ thương hại đâu?!” Cô gặm một miếng sườn xào chua ngọt, “Không ngon bằng Tiểu Thất của con làm, tỷ lệ chua ngọt của mẹ không đúng!”
Bà ấy tức giận, còn thực sự có chút ghen tị với tiểu tử đó, “Ăn hay không thì tùy!”
Khi hai mẹ con ăn được nửa bữa, bà ấy còn nói mấy lời khuyên bảo cô, bảo cô đừng nản lòng, tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Trong lòng bác sĩ Chu thực sự rất cảm ơn Dạ Thất, trong hơn hai năm qua, rõ ràng cảm thấy con gái mình đã khác trước, đặc biệt là việc cha cô qua đời đã gây đả kích rất lớn đối với cô, trước đây cô chỉ biết học, không biết hỷ nộ ái ố.
Bây giờ, mọi thứ đều ổn rồi!
Hạ Hòa đi trong con hẻm nhỏ rất tối, vừa đi vừa gọi điện cho Dạ Thất, kể cho cậu nghe về việc Nhiếp Hồng định gài bẫy cô, cũng kể về cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trong đầu mình, hỏi cậu có phải là nhờ thiên thạch không.
Cậu nói dối cô: “Đó là sự nhạy cảm nghề nghiệp của em.”
Bên kia, cậu vẫn đang tiếp đãi, đơn giản nói mấy câu rồi cúp máy.
Vừa cúp máy thì Tiêu Nhiên lại gọi điện tới.
“Hạ Hạ, giờ em đang ở đâu? Nhiếp Hồng mất tích rồi, anh vừa nhận được email từ bác sĩ ở Mỹ, cô ta mắc chứng rối loạn thần kinh thực vật… Hạ Hạ?”
Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, trong ống nghe truyền đến tiếng kêu của cô, rồi chuyển sang một âm thanh ồn ào.
“Hạ Hạ?!” Tiêu Nhiên hét lớn.
Bên này, Hạ Hòa bị bịt miệng, người đã mất đi ý thức, bị kéo lên một chiếc ô tô, người phụ nữ mặc đồ thể thao, đội mũ lưỡi trai, nahnh chóng lên xe, nghênh ngang rời đi!
Điện thoại của Hạ Hòa rơi trên đất…
DTV
——
Trong tầm nhìn mơ hồ, cô nhìn thấy trần nhà, ghế sô pha và bức tường phía sau ti vi quen thuộc, đây không phải là nhà của cô và Tiểu Thất sao?
“Ưm ưm…” Giọng nói của cô biến thành tiếng kêu rên, cô dùng sức ngẩng đầu lên mới phát hiện mình bị trói vào bàn trà ở phòng khách, nằm thẳng, miệng bị dán lại!
Cô đã bị bắt cóc!
Nhớ rằng lúc đó cô đang gọi điện, đột nhiên có một mùi thuốc nồng nặc, sau đó liền mất cảm giác.
Đó chắc là hít phải thuốc gây mê.
Ai đã bắt cóc cô?!
Đột nhiên, một lưỡi d.a.o sắc bén xuất hiện trước mắt cô, cả người cô rùng mình, đó là d.a.o phẫu thuật, bàn tay cầm d.a.o phẫu thuật đeo găng tay vô trùng.
“Cô tỉnh rồi à…” Giọng nói của người phụ nữ truyền đến, Hạ Hòa nằm trên bàn trà, chỉ nhìn thấy Nhiếp Hồng mặc đồ vô trùng, đầu đội mũ phẫu thuật, trên mặt nở một nụ cười như biến thái.
“Nhiếp Hồng! Chị muốn làm gì?!” Cô cũng nhớ ra những gì Tiêu Nhiên đã nói, chị ta là một kẻ tâm thần!
“Cô nói xem?” Nhiếp Hồng cười nói, trên kệ đồ bên cạnh đặt một bộ dụng cụ phẫu thuật, thậm chí còn có cưa điện của khoa chỉnh hình bọn họ, bộ dụng cụ này là bố trí để cô làm thí nghiệm ở nhà lúc trước.
“Nhiếp Hồng, tôi chỉ không hiểu, tôi có thù oán gì với chị? Tại sao chị lại muốn hại tôi?!” Hạ Hòa định kéo dài thời gian, thắc mắc nói.
Nhiếp Hồng đang sắp xếp dụng cụ.
“Nếu không có cô, Tiêu Nhiên sẽ không ly hôn với tôi! Chính là vì cô, anh ấy không quên được cô nên mới ly hôn với tôi!” Nhiếp Hồng kích động nói, con d.a.o phẫu thuật khua trên mặt cô, bất cứ lúc nào cũng có thể hủy hoại dung nhân của cô, “Cô nói xem, tôi nên lấy cái xương nào của cô trước thì tốt hơn?”
“Nhiếp Hồng! Tiêu Nhiên đã có bạn gái mới rồi, sao cô còn nghĩ rằng người anh ấy thích là tôi?! Nếu anh ấy thích tôi, tại sao chưa bao giờ theo đuổi tôi?! Đều là do cô suy nghĩ lung tung!” Hạ Hòa hét lớn.
“Cô nói bậy! Y tá đó chẳng qua chỉ là Tiêu Nhiên mượn danh nghĩa! Người anh ấy thích chính là cô!” Nhiếp Hồng điên cuồng hét lên, khuôn mặt dữ tợn, hoàn toàn không có ấn tượng trí thức, tao nhã khi lần đầu Hạ Hòa gặp chị ta.
Lúc đó cô còn hỏi Tiêu Nhiên, tại sao lại ly hôn với một bạch phú mỹ tốt như vậy?
“Được rồi, được rồi, anh ấy thích tôi, cô bình tĩnh trước đã! Thật ra, cô có thể đi g.i.ế.c anh ấy mà, tại sao lại g.i.ế.c tôi chứ?” Cô trấn an Nhiếp Hồng, cố ý kéo dài thời gian, Tiêu Nhiên chắc đã nhận ra cô bị bắt cóc rồi, chỉ là sẽ không ngờ, người phụ nữ biến thái này lại bắt cô đến nhà của cô và Dạ Thất?
Lúc này, tiếng cưa điện vang lên, Hạ Hòa mở to mắt, chỉ thấy Nhiếp Hồng đeo khẩu trang lên, trên tay cầm chiếc cưa điện chuyên dùng trong phòng phẫu thuật, thường được khoa chỉnh hình dùng để cắt bỏ phần xương đã hoại tử của bệnh nhân.
Đây là muốn trình diễn cưa điện kinh hồn phiên bản hiện thực sao?!
Nhiếp Hồng cầm lấy cưa điện, răng cưa sắc bén đến gần khớp gối của Hạ Hòa, Hạ Hòa lập tức căng thẳng đổ mồ hôi, “Bác sĩ Nhiếp! Chị quên gây mê cho tôi rồi! Bác sĩ gây mê đâu?!”
Cô không kêu cứu, cố tình hét lớn như vậy.
Tuy nhiên, Nhiếp Hồng như thể không nghe thấy.
Răng cưa đã sắp chạm vào đầu gối của Hạ Hòa, cô ra sức vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.
“Bộp” một tiếng, một thứ nặng trĩu rơi từ trong túi quần jeans xuống đất, đó là túi gấm màu xanh lam, Nhiếp Hồng mặt mày dữ tợn, đột nhiên nhìn về phía ban công, ánh mắt kinh hãi…
Tiêu Đề: Một bóng người cao lớn xuyên qua cửa kính đóng chặt đi vào
Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, người phụ nữ mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, đầu đội mũ phẫu thuật, mặt đeo khẩu trang, hai tay cầm một chiếc cưa điện, cưa điện phát ra âm thanh chói tai.
Cảnh tượng như vậy khiến căn phòng vốn trông có vẻ ấm áp, tăng thêm cảm giác kinh dị khiến người ta sợ hãi.
Đặc biệt là đôi mắt to hai mí rất sâu của người phụ nữ, kinh hãi nhìn về phía ban công đang đóng chặt như thể nhìn thấy ma, cưa điện vẫn đang kêu, bàn tay đeo găng tay vô trùng của chị ta lại nắm chặt hơn, bước chân bất giác lùi lại phía sau.
Một bóng người cao lớn mặc đồ đen xuyên qua cửa kính đóng chặt đi vào, cậu càng lúc càng tiến lại gần, Nhiếp Hồng nhận ra cậu, chính là Dạ Thất!
Cậu đi bốt da quân đội màu đen, mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn tỏa ra sát khí!
“Cậu, cậu đừng qua đây! Tôi, tôi có cưa điện, tôi, tôi không sợ cậu!” Nhiếp Hồng vừa giơ cưa điện trong tay lên cao, vừa lùi lại, kích động hét lớn.
Dạ Thất như thể không nghe thấy lời chị ta nói, sải bước về phía chị ta, Nhiếp Hồng ngẩng đầu lên, giơ cao cưa điện, c.h.é.m về phía cậu!
“Đi c.h.ế.t đi!” Chị ta mặt mày dữ tợn, điên cuồng hét lên, cưa điện c.h.é.m về phía bóng người, tuy nhiên, Dạ Thất không như trong tưởng tượng của chị ta, bị cưa điện tách ra, cưa điện xuyên qua cơ thể cậu, cậu vẫn không hề hấn gì, lạnh lùng nhìn chị ta.
Nhiếp Hồng ngây người, sợ hãi rút cưa điện ra, chỉ thấy Dạ Thất lại đi về phía chị ta, cưa điện trong tay chị ta lại c.h.é.m đến một lần nữa, kết quả, cậu vẫn không hề hấn gì, cưa điện c.h.é.m vào tủ vách ngăn bên cạnh!
Mạt cưa bay tứ tung, chị ta định rút cưa điện ra, nhưng không rút được, còn Dạ Thất đã đi sang phía bên kia.
Hạ Hòa ở trên bàn trà đã cởi được dây trói ngồi dậy, chỉ thấy cưa điện bị mắc kẹt trên tủ vách ngăn ở lối vào, cưa điện vẫn đang hoạt động, mạt cưa bay tứ tung, Nhiếp Hồng đang tay đ.ấ.m chân đá vào không khí, trong phòng căn bản cũng không có người thứ ba mà lúc trước chị ta gào thét!
Vì vậy, chị ta thật sự là một kẻ tâm thần!
Nhiếp Hồng nhìn bóng dáng Dạ Thất không nhanh không chậm đi về phía cửa, chị ta chộp lấy một chiếc bình hoa trang trí trên bệ ở lối vào, đập về phía sau lưng cậu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-646.html.]
“Cậu đi c.h.ế.t đi!” Cô ta điên cuồng nói.
Bình hoa đi theo tiếng nói, nhưng Dạ Thất vẫn không hề hấn gì, Nhiếp Hồng chỉ thấy cậu mở cửa đi ra ngoài!
“Cậu đừng có chạy! Cậu đứng lại cho tôi! Tôi phải g.i.ế.c cậu!” Nhiếp Hồng kích động hét lớn, cũng mở cửa ra.
Hạ Hòa thấy Nhiếp Hồng mở cửa định đi ra ngoài, có chút ngây người, lúc này, cửa đóng lại, Nhiếp Hồng đã đi ra ngoài.
Cô nhìn phòng khách hỗn loạn, chiếc cưa điện mắc kẹt trên tủ vẫn phát ra tiếng “brừm brừm”, mạt cưa bay tứ tung, cô hãi hùng khiếp vía bước tới, mạt cưa bay vào mặt cô, vô cùng đau đớn.
Cô cúi người, nhanh chóng tắt cưa điện, tiếng cưa điện vừa biến mất, ở cửa trueyefn đến tiếng gõ cửa dữ dội.
Hạ Hòa ngập tràn hình ảnh Nhiếp Hồng cầm cưa điện định cưa đứt chân cô trong đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa đó, cảm giác sợ hãi lại ập đến, nhưng phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là phải khóa trái cửa lại.
Người phụ nữ điên rồ này đã biết mật khẩu khóa mật khẩu của nhà cô rồi!
Cô vừa định đến cửa, cửa thật sự mở ra, Nhiếp Hồng mặc đồ phẫu thuật, không biết mũ phẫu thuật đã biến đâu mất, tóc tai bù xù, không khác gì người điên, “Hạ Hòa! Cô là hồ ly tinh! Cô dám lừa tôi! Bạn trai cô căn bản không quay về! Tôi phải g.i.ế.c cô!”
Nhiếp Hồng vừa nói, vừa đi về phía cô, Hạ Hòa cầm lấy bình hoa trên tủ bên cạnh, đập về phía chị ta, bị tay của chị ta chặn lại, bình hoa vỡ tan tành trên mặt đất.
Hạ Hòa nhanh chóng di chuyển đến phòng ăn, nhấc một chiếc ghế lên đập chị ta, Nhiếp Hồng phản ứng rất nhanh nhẹn tránh đi.
Cô cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn, giwo về phía Nhiếp Hồng, “Nào! Chị g.i.ế.c tôi đi! Chị tưởng tôi sợ chị hả?! Đêm nay rốt cuộc là ai chết?!”
Sợ hãi đến cực điểm, cũng biến thành dũng khí phản kháng, cô hung dữ nói.
Lúc này, trước mắt Nhiếp Hồng xuất hiện vô số Hạ Hòa cầm d.a.o gọt hoa quả muốn g.i.ế.c chị ta, chị ta sợ hãi lùi lại mấy bước, xoay người chạy về phía cửa, mở cửa ra, nhanh chóng chạy ra ngoài!
“Đồ tâm thần!” Hạ Hòa cầm chặt con d.a.o gọt hoa quả trong tay, thấy chị ta lại tự chạy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô vén một lọn tóc rơi xuống, đi về phía cửa, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này, cô nahnh chóng chạy ra cửa, khóa trái cửa lại.
Qua mắt mèo, một đôi mắt dữ tợn phóng to, vô cùng đáng sợ, Nhiếp Hồng lại đang gõ cửa!
Hạ Hòa cầm ống nói trên tường bên cạnh lên, nahnh chóng ấn nút báo động, “Tầng 20, ở đây có một người phụ nữ điên, chị ta muốn g.i.ế.c tôi! Các anh mau lên đây! Chị ta rất nguy hiểm!”
“Mở cửa! Hạ Hòa, đồ tiện nhân! Cô dám lửa tôi! Đồ hồ ly tinh!” Nhiếp Hồng vẫn không bỏ cuộc đập cửa, tức giận chửi bới.
Hạ Hòa rời khỏi cửa, tim đập loạn xạ, cảnh tượng vừa rồi còn đáng sợ hơn nhiều việc tên cạn bã Triệu Nghị Thần kia muốn cường bạo cô!
“Nhiếp Hồng! Đồ mất trí!” Bên ngoài hình như truyền đến giọng nói của một người đàn ông, là Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên dẫn cảnh sát và bảo vệ tìm đến đây!
Lúc trước anh ta đã tìm đến nhà của bác sĩ Chu, sau khi bác sĩ Chu biết Hạ Hòa bị Nhiếp Hồng bắt cóc, đã nhanh chóng báo cảnh sát, cũng đã tìm người nhà họ Lục.
Nếu không, bọn họ có lẽ sẽ không hoài nghi rằng đồ mất trí Nhiếp Hồng này lại đưa Hạ Hòa đến chỗ ở của cô và Dạ Thất!
Nhiếp Hồng vẫn muốn kháng cự, bị cảnh sát dễ dàng khống chế, đeo còng tay vào, miệng vẫn không ngừng chửi bới.
“Hạ Hạ! Không sao rồi, anh là Tiêu Nhiên! Em sao rồi?!” Tiêu Nhiên đứng ở cửa, đập vào cửa, bấm chuông, lớn tiếng nói.
Hạ Hòa mở camera giám sát ở cửa, nhìn thấy Tiêu Nhiên và cảnh sát mới yên tâm mở cửa.
Tiêu Nhiên thấy Hạ Hòa không hề hấn gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng nhìn thấy chiếc cưa điện mắc kẹt trên tủ, những mảnh vỡ của bình hoa vương vãi trên mặt đất, “Đồ mất trí này!”
Cảnh sát đi vào, thu thập chứng cứ theo thông lệ, nghe Hạ Hòa miêu tả đơn giản, Hạ Hòa vừa đi trong phòng khách, vừa miêu tả mọi chuyện đã xảy ra sau khi Nhiếp Hồng bắt cóc cô vừa rồi, đi đi lại lại, dưới chân dường như giẫm phải thứ gì đó.
Cô cúi đầu liền nhìn thấy chiếc túi gấm màu xanh đậm đó, nhanh chóng cúi người nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Vừa rồi, Nhiếp Hồng đã đánh nhau với người thứ ba căn bản không tồn tại như một kẻ điên, liệu có phải là nhờ nó?
Nhìn túi gấm trong tay, cô đột nhiên rất nhớ Dạ Thất, lần này, nếu không có bùa hộ mệnh của cậu, cô làm sao có thể thoát nạn hai lần?!
Cô muốn lập tức gọi điện cho cậu, nhưng phát hiện không thấy điện thoại đâu, hỏi mượn điện thoại của Tiêu Nhiên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho cậu.
Trợ lý của cậu nghe máy, nói rằng Dạ Thất vẫn đang dùng bữa với khách hàng lớn, tạm thời không tiện nghe điện thoại, cô lập tức nói không sao.
Cô theo xe cảnh sát đến đồn cảnh sát của khu.
Khẩu cung vẫn chưa ghi xong, Diệp Kiều đã tìm đến, thấy Hạ Hòa bình an vô sợ, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi ghi xong khẩu cung, Diệp Kiều đưa Hạ Hòa lên xe của mình, vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Dạ Thất.
“Mẹ! Hạ Hòa đâu?!” Giọng nói không bình tĩnh của Dạ Thất truyền đến.
Dạ Thất đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, tay trái chống nạnh, tay phải cầm điện thoại, cổ áo sơ mi bị cởi ra, cà vạt bị kéo ra, trông cậu rất nóng nảy, trên đất vương vãi mảnh vỡ của ly rượu, An Thần khom lưng xuống giống như cháu trai, cúi đầu đứng ở một bên.
Vừa rồi, cậu ta suýt chút nữa bị ông chủ một cước đá bay!
Rõ ràng là cậu dặn dò, không phải cuộc gọi đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền cậu.
Kết quả, cậu lại nói: “An Thần, mẹ kiếp có phải cậu không muốn sống nữa không?! Điện thoại của người phụ nữ của tôi không quan trọng thì ai quan trọng?!”
Vừa rồi, cậu ra tận mắt chứng kiến cảnh tượng khi ông chủ không gọi được cho Hạ Hòa, nóng nảy ném hết cốc nước này đến cốc nước khác, rõ ràng trong bữa tiệc, thái độ trầm ổn bình tĩnh điềm đạm, Thái Sơn đè đầu, chế áp dã tâm của những người đại diện không trung thực của khách hàng lớn, ngoan ngoãn đồng ý gia hạn hợp đồng.
Trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, người phụ nữ mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhạt, đầu đội mũ phẫu thuật, mặt đeo khẩu trang, hai tay cầm một chiếc cưa điện, cưa điện phát ra âm thanh chói tai.
Cảnh tượng như vậy khiến căn phòng vốn trông có vẻ ấm áp, tăng thêm cảm giác kinh dị khiến người ta sợ hãi.
Đặc biệt là đôi mắt to hai mí rất sâu của người phụ nữ, kinh hãi nhìn về phía ban công đang đóng chặt như thể nhìn thấy ma, cưa điện vẫn đang kêu, bàn tay đeo găng tay vô trùng của chị ta lại nắm chặt hơn, bước chân bất giác lùi lại phía sau.
Một bóng người cao lớn mặc đồ đen xuyên qua cửa kính đóng chặt đi vào, cậu càng lúc càng tiến lại gần, Nhiếp Hồng nhận ra cậu, chính là Dạ Thất!
Cậu đi bốt da quân đội màu đen, mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn tỏa ra sát khí!
“Cậu, cậu đừng qua đây! Tôi, tôi có cưa điện, tôi, tôi không sợ cậu!” Nhiếp Hồng vừa giơ cưa điện trong tay lên cao, vừa lùi lại, kích động hét lớn.
Dạ Thất như thể không nghe thấy lời chị ta nói, sải bước về phía chị ta, Nhiếp Hồng ngẩng đầu lên, giơ cao cưa điện, c.h.é.m về phía cậu!
“Đi c.h.ế.t đi!” Chị ta mặt mày dữ tợn, điên cuồng hét lên, cưa điện c.h.é.m về phía bóng người, tuy nhiên, Dạ Thất không như trong tưởng tượng của chị ta, bị cưa điện tách ra, cưa điện xuyên qua cơ thể cậu, cậu vẫn không hề hấn gì, lạnh lùng nhìn chị ta.
Nhiếp Hồng ngây người, sợ hãi rút cưa điện ra, chỉ thấy Dạ Thất lại đi về phía chị ta, cưa điện trong tay chị ta lại c.h.é.m đến một lần nữa, kết quả, cậu vẫn không hề hấn gì, cưa điện c.h.é.m vào tủ vách ngăn bên cạnh!
Mạt cưa bay tứ tung, chị ta định rút cưa điện ra, nhưng không rút được, còn Dạ Thất đã đi sang phía bên kia.
Hạ Hòa ở trên bàn trà đã cởi được dây trói ngồi dậy, chỉ thấy cưa điện bị mắc kẹt trên tủ vách ngăn ở lối vào, cưa điện vẫn đang hoạt động, mạt cưa bay tứ tung, Nhiếp Hồng đang tay đ.ấ.m chân đá vào không khí, trong phòng căn bản cũng không có người thứ ba mà lúc trước chị ta gào thét!
Vì vậy, chị ta thật sự là một kẻ tâm thần!
Nhiếp Hồng nhìn bóng dáng Dạ Thất không nhanh không chậm đi về phía cửa, chị ta chộp lấy một chiếc bình hoa trang trí trên bệ ở lối vào, đập về phía sau lưng cậu!
“Cậu đi c.h.ế.t đi!” Cô ta điên cuồng nói.
Bình hoa đi theo tiếng nói, nhưng Dạ Thất vẫn không hề hấn gì, Nhiếp Hồng chỉ thấy cậu mở cửa đi ra ngoài!
“Cậu đừng có chạy! Cậu đứng lại cho tôi! Tôi phải g.i.ế.c cậu!” Nhiếp Hồng kích động hét lớn, cũng mở cửa ra.
Hạ Hòa thấy Nhiếp Hồng mở cửa định đi ra ngoài, có chút ngây người, lúc này, cửa đóng lại, Nhiếp Hồng đã đi ra ngoài.
Cô nhìn phòng khách hỗn loạn, chiếc cưa điện mắc kẹt trên tủ vẫn phát ra tiếng “brừm brừm”, mạt cưa bay tứ tung, cô hãi hùng khiếp vía bước tới, mạt cưa bay vào mặt cô, vô cùng đau đớn.
Cô cúi người, nhanh chóng tắt cưa điện, tiếng cưa điện vừa biến mất, ở cửa trueyefn đến tiếng gõ cửa dữ dội.
Hạ Hòa ngập tràn hình ảnh Nhiếp Hồng cầm cưa điện định cưa đứt chân cô trong đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa đó, cảm giác sợ hãi lại ập đến, nhưng phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là phải khóa trái cửa lại.
Người phụ nữ điên rồ này đã biết mật khẩu khóa mật khẩu của nhà cô rồi!
Cô vừa định đến cửa, cửa thật sự mở ra, Nhiếp Hồng mặc đồ phẫu thuật, không biết mũ phẫu thuật đã biến đâu mất, tóc tai bù xù, không khác gì người điên, “Hạ Hòa! Cô là hồ ly tinh! Cô dám lừa tôi! Bạn trai cô căn bản không quay về! Tôi phải g.i.ế.c cô!”
Nhiếp Hồng vừa nói, vừa đi về phía cô, Hạ Hòa cầm lấy bình hoa trên tủ bên cạnh, đập về phía chị ta, bị tay của chị ta chặn lại, bình hoa vỡ tan tành trên mặt đất.
Hạ Hòa nhanh chóng di chuyển đến phòng ăn, nhấc một chiếc ghế lên đập chị ta, Nhiếp Hồng phản ứng rất nhanh nhẹn tránh đi.
Cô cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn, giwo về phía Nhiếp Hồng, “Nào! Chị g.i.ế.c tôi đi! Chị tưởng tôi sợ chị hả?! Đêm nay rốt cuộc là ai chết?!”
Sợ hãi đến cực điểm, cũng biến thành dũng khí phản kháng, cô hung dữ nói.
Lúc này, trước mắt Nhiếp Hồng xuất hiện vô số Hạ Hòa cầm d.a.o gọt hoa quả muốn g.i.ế.c chị ta, chị ta sợ hãi lùi lại mấy bước, xoay người chạy về phía cửa, mở cửa ra, nhanh chóng chạy ra ngoài!
“Đồ tâm thần!” Hạ Hòa cầm chặt con d.a.o gọt hoa quả trong tay, thấy chị ta lại tự chạy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô vén một lọn tóc rơi xuống, đi về phía cửa, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này, cô nahnh chóng chạy ra cửa, khóa trái cửa lại.
Qua mắt mèo, một đôi mắt dữ tợn phóng to, vô cùng đáng sợ, Nhiếp Hồng lại đang gõ cửa!
Hạ Hòa cầm ống nói trên tường bên cạnh lên, nahnh chóng ấn nút báo động, “Tầng 20, ở đây có một người phụ nữ điên, chị ta muốn g.i.ế.c tôi! Các anh mau lên đây! Chị ta rất nguy hiểm!”
“Mở cửa! Hạ Hòa, đồ tiện nhân! Cô dám lửa tôi! Đồ hồ ly tinh!” Nhiếp Hồng vẫn không bỏ cuộc đập cửa, tức giận chửi bới.
Hạ Hòa rời khỏi cửa, tim đập loạn xạ, cảnh tượng vừa rồi còn đáng sợ hơn nhiều việc tên cạn bã Triệu Nghị Thần kia muốn cường bạo cô!
“Nhiếp Hồng! Đồ mất trí!” Bên ngoài hình như truyền đến giọng nói của một người đàn ông, là Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên dẫn cảnh sát và bảo vệ tìm đến đây!
Lúc trước anh ta đã tìm đến nhà của bác sĩ Chu, sau khi bác sĩ Chu biết Hạ Hòa bị Nhiếp Hồng bắt cóc, đã nhanh chóng báo cảnh sát, cũng đã tìm người nhà họ Lục.
Nếu không, bọn họ có lẽ sẽ không hoài nghi rằng đồ mất trí Nhiếp Hồng này lại đưa Hạ Hòa đến chỗ ở của cô và Dạ Thất!
Nhiếp Hồng vẫn muốn kháng cự, bị cảnh sát dễ dàng khống chế, đeo còng tay vào, miệng vẫn không ngừng chửi bới.
“Hạ Hạ! Không sao rồi, anh là Tiêu Nhiên! Em sao rồi?!” Tiêu Nhiên đứng ở cửa, đập vào cửa, bấm chuông, lớn tiếng nói.
Hạ Hòa mở camera giám sát ở cửa, nhìn thấy Tiêu Nhiên và cảnh sát mới yên tâm mở cửa.
Tiêu Nhiên thấy Hạ Hòa không hề hấn gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng nhìn thấy chiếc cưa điện mắc kẹt trên tủ, những mảnh vỡ của bình hoa vương vãi trên mặt đất, “Đồ mất trí này!”
Cảnh sát đi vào, thu thập chứng cứ theo thông lệ, nghe Hạ Hòa miêu tả đơn giản, Hạ Hòa vừa đi trong phòng khách, vừa miêu tả mọi chuyện đã xảy ra sau khi Nhiếp Hồng bắt cóc cô vừa rồi, đi đi lại lại, dưới chân dường như giẫm phải thứ gì đó.
Cô cúi đầu liền nhìn thấy chiếc túi gấm màu xanh đậm đó, nhanh chóng cúi người nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Vừa rồi, Nhiếp Hồng đã đánh nhau với người thứ ba căn bản không tồn tại như một kẻ điên, liệu có phải là nhờ nó?
Nhìn túi gấm trong tay, cô đột nhiên rất nhớ Dạ Thất, lần này, nếu không có bùa hộ mệnh của cậu, cô làm sao có thể thoát nạn hai lần?!
Cô muốn lập tức gọi điện cho cậu, nhưng phát hiện không thấy điện thoại đâu, hỏi mượn điện thoại của Tiêu Nhiên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho cậu.
Trợ lý của cậu nghe máy, nói rằng Dạ Thất vẫn đang dùng bữa với khách hàng lớn, tạm thời không tiện nghe điện thoại, cô lập tức nói không sao.
Cô theo xe cảnh sát đến đồn cảnh sát của khu.
Khẩu cung vẫn chưa ghi xong, Diệp Kiều đã tìm đến, thấy Hạ Hòa bình an vô sợ, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi ghi xong khẩu cung, Diệp Kiều đưa Hạ Hòa lên xe của mình, vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Dạ Thất.
“Mẹ! Hạ Hòa đâu?!” Giọng nói không bình tĩnh của Dạ Thất truyền đến.
Dạ Thất đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, tay trái chống nạnh, tay phải cầm điện thoại, cổ áo sơ mi bị cởi ra, cà vạt bị kéo ra, trông cậu rất nóng nảy, trên đất vương vãi mảnh vỡ của ly rượu, An Thần khom lưng xuống giống như cháu trai, cúi đầu đứng ở một bên.
Vừa rồi, cậu ta suýt chút nữa bị ông chủ một cước đá bay!
Rõ ràng là cậu dặn dò, không phải cuộc gọi đặc biệt quan trọng thì đừng làm phiền cậu.
Kết quả, cậu lại nói: “An Thần, mẹ kiếp có phải cậu không muốn sống nữa không?! Điện thoại của người phụ nữ của tôi không quan trọng thì ai quan trọng?!”
Vừa rồi, cậu ra tận mắt chứng kiến cảnh tượng khi ông chủ không gọi được cho Hạ Hòa, nóng nảy ném hết cốc nước này đến cốc nước khác, rõ ràng trong bữa tiệc, thái độ trầm ổn bình tĩnh điềm đạm, Thái Sơn đè đầu, chế áp dã tâm của những người đại diện không trung thực của khách hàng lớn, ngoan ngoãn đồng ý gia hạn hợp đồng.