Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 641
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:34
Lượt xem: 1
Hạ Hòa nhìn anh chàng Dạ Thất vẫn đang xụ mặt trước mắt mình, sao cô không biết cậu đang cố ý, nhưng cô vẫn lớn tiếng nói:
“Tiểu Thất gia, yêu anh!”
Giọng nói của cô vang vọng khắp phòng nghỉ, và thời điểm này, phòng nghỉ không một bóng người.
“Ai yêu anh vậy?!” Dạ Thất bắt bẻ nói, còn bày ra vẻ mặt kênh kiệu.
“Đương nhiên là, em yêu anh! Tiểu Thất à, anh nghĩ còn ai khác yêu anh sao?!” Hạ Hòa trả lời ngay, không cần suy nghĩ, mỉm cười, kinh thường cậu.
Cô nghĩ thầm, Tiểu Thất gia cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên ơi, bây giờ ngài nguôi giận rồi chứ?
Kết quả, Tiểu Thất gia nheo mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói: “Lời yêu này không đủ thành ý, chỉ nói mà không làm!”
Cô sững sờ một lúc mới hiểu được ý của cậu, trợn mắt nhìn cậu, “Tiểu Thất gia, ngài càng ngày càng láu cá đấy!”
“Ông đây nghiêm túc!” Cậu xụ mặt nói, lộ ra vẻ bất mãn.
Lúc này, điện thoại của cậu vang lên.
Hạ Hòa tự đỡ cục đá, nhìn cậu đi sang một bên để nghe điện thoại. Cậu vừa xoay người đi, vẻ mặt cô liền chùng xuống, cô lo lắng cho bệnh nhân “ông Ngoan Đồng”, vốn dĩ ông thực sự chỉ cần phẫu thuật thay đổi khớp xương, bây giờ, ông lão phải gánh chịu nhiều thứ.
Dạ Thất không ngờ rằng có người đăng sự việc vừa rồi lên mạng, còn cố tình thay đổi từ sự cố ngoài ý muốn thành sự cố trong điều trị, bức ảnh chụp Hạ Hòa bị bệnh nhân đánh cũng được đăng lên mạng.
An Thần gọi điện thoại báo cho cậu biết, cậu liền yêu cầu xóa tin tức sai sự thật này ngay lập tức, cũng là để bảo vệ Hạ Hòa.
“Có phải ở bệnh viện có người chống đối em không?” Sau khi nghe điện thoại xong, Dạ Thất liền ngồi xuống bên cạnh cô và nghiêm túc hỏi.
Chống đối?
Hạ Hòa không biết tại sao cậu lại đột ngột hỏi như vậy, cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Đố kị với em, có tính không? Thật ra có rất nhiều người đố kỵ với em, ở sau lưng nói xấu em nhưng từ trước đến nay em chưa từng để ý đến họ.”
“Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?” Cô hỏi.
“Không có gì! Em đừng sợ bọn họ! Tóm lại, dù trời sập xuống vẫn có anh đây chống lưng cho em!” Dạ Thất trầm giọng nói. Cậu không nói chuyện trên mạng cho cô biết, tránh để cô áp lực hơn.
Hôm nay Tiểu Hạ Tử gặp chuyện này đã đủ áp lực rồi, mặc dù ngoài mặt trông cô vẫn rất vui vẻ.
Là một bác sĩ mới vào nghề, Hạ Hòa thực sự rất sốc trước sự việc ngày hôm nay, mặc dù đó không phải lỗi của bất kỳ nhân viên y tế nào, nhưng nếu không được cứu chữa kịp thời thì bệnh nhân đã tử vong, đối với một người bác sĩ rất có trách nhiệm như cô, có thể nói đây sẽ là bóng ma tâm lý trong cuộc đời sự nghiệp của cô.
Cũng may, sau khi phẫu thuật ngoại khoa, tình trạng thuyên tắc phổi của ông lão đã ổn định, ngay sau đó ông được phẫu thuật để thay khớp xương.
Sau ca phẫu thuật, các dấu hiệu sinh tồn của ông lão đã ổn định và sau khoảng thời gian nhất định, ông sẽ tỉnh lại.
Nhìn thấy ông lão tỉnh lại, Hạ Hòa cảm động rơi nước mắt, nếu năm đó bệnh viện cũng có máy Ecmo, có lẽ cha cô vẫn còn sống.
“Tiểu Hạ Hạ, rốt cuộc lúc trước chú đã xảy ra chuyện gì? Sao ông già này lại đột ngột dạo ngang quỷ môn quan một thế thế? Không phải cháu nói chú chỉ cần thay đổi một phần nhỏ trong người thôi sao? Suýt chút nữa chú không thể giới thiệu con trai của chú cho cháu rồi!” Ông lão đặt ống thở trong mũi, nhìn Hạ Hòa mặc áo blouse trắng liền hỏi.
Nghe ông lão vui vẻ nói như vậy, đầu mũi Hạ Hòa cay cay nhưng cô vẫn kiên nhẫn, mỉm cười giải thích cho ông lão hiểu: “Lão Ngoan Đồng, bởi vì trước khi ngài thực hiện ca phẫu thuật đã ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày, không hoạt động nên động mạch ở chi dưới bị tắc, m.á.u lưu thông từ tim qua phổi dẫn đến phổi bị tắc nghẽn!”
“Thưa chú! Lúc đó tình hình của chú vô cùng nguy cấp, may mắn là đệ tử của cháu kịp thời nhận ra chú bị phổi tắc nghẽn, nên mới cứu được chú!” Tiêu Nhiên mặc áo blouse trắng bước vào, nhìn ông lão và nói.
DTV
“Trách tôi, đều tại tôi. Mấy ngày nay bác sĩ Tiểu Hạ thường xuyên khuyên tôi xuống giường hoạt động, tôi sợ đau sợ phiền phức nên ăn vạ, luôn nằm trên giường!” Ông lão vô cùng cởi mở nói.
“Vậy sau này chú phải nghe lời bác sĩ nhỏ này nói rồi, sớm ngày bình phục!” Hạ Hòa cười nói, hốc mắt cô hơi đỏ lên.
“Nhưng mà, bác sĩ Tiểu Hạ, cháu thực sự có bạn trai rồi?” Ông lão nghiêm túc hỏi.
Hạ Hòa nghĩ thầm, ông ấy vẫn còn nhớ rõ lời này sao? Cô gật đầu, đồng ý sẽ sớm dẫn Dạ Thất đến gặp ông lão!
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, con trai nhỏ của chú là thiếu tá không quân đấy!” Ông lão đầy tự hào nói.
“Hừ! Bạn trai cháu là ba đời nhà quân!” Hạ Hòa cũng tự hào nói.
Sau khi nhân viên y tế trao đổi với người nhà bệnh nhân, phí sử dụng máy Ecmo, phí phẫu thuật ngoại khoa và viện phí đều được miễn phí.
“Nếu chuyện này không phải trách nhiệm của bệnh viện các người, tại sao lại giảm nhiều chi phí cho chúng tôi như vậy?! Chúng tôi nghe nói đối với trường hợp này, bệnh viện phải bồi thường ít nhất 50 vạn!” Trong phòng họp, con dâu cả của ông lão kích động nói.
Trong phòng còn có Hạ Hòa, Tiêu Nhiên, Nhiếp Hồng và một vài bác sĩ ngoại khoa khác.
“Người nhà bệnh nhân, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, sự việc lần này là ngoài ý muốn, không phải sơ suất y tế, giảm các chi phí cho mọi người đều xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, quan tâm đến bệnh nhân!” Giám đốc sở y tế khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Các người nói một câu không phải là sơ suất y tế là xong chuyện sao? Muốn lừa gạt chúng tôi sao? Đừng tưởng chúng tôi không biết gì, bác sĩ họ Hạ này là một bác sĩ mới vào nghề, chắc chắn do cô ta không đủ kinh nghiệm nên mới gây ra tai họa! Đáng thương cho ông già nhà chúng tôi, suýt chút nữa mất mạng! Tôi nhất định sẽ đăng lên mạng, phơi bày sự thật về bác sĩ này và bệnh viện các người!” Con dâu cả của ông lão vỗ bàn nói.
Cô ta chính tai nghe bác sĩ trong bệnh viện nói như vậy.
Hạ Hòa ngồi đối diện có chút cạn lời, ông lão xuất hiện tình trạng phổi tắc nghẽn khi đang ở tư thế chuẩn bị phẫu thuật, cho dù quy trách nhiệm thì cũng nên quy cho y tá trong phòng phẫu thuật, tại sao người nhà bệnh nhân lại cắn c.h.ế.t cô không buông?
“Người nhà bệnh nhân! Nếu không phải lần này bác sĩ Hạ của chúng tôi chẩn đoán chính xác, kịp thời cấp cứu, lắp máy Ecmo cho bệnh nhân thì ông ấy đã qua đời rồi. Sao các người có thể đẩy mọi trách nhiệm lên người cô ấy chứ?!” Tiêu Nhiên nhìn người nhà bệnh nhân, hỏi ngược lại.
Nhiếp Hồng ngồi bên cạnh anh ta, vẻ mặt vô cảm nhưng âm thầm siết chặt cây bút trong tay.
Nghe thấy Tiêu Nhiên bênh vực Hạ Hòa, trong lòng chị ta vô cùng khó chịu!
Hạ Hòa này thực sự có bản lĩnh, bên ngoài có bạn trai của cô bảo vệ, còn trong bệnh viện có Tiêu Nhiên giúp đỡ!
Mặc dù chị ta biết chuyện này không phải trách nhiệm của Hạ Hòa, nhưng chị ta hiểu rõ tâm lý của một bác sĩ mới vào nghề, bị người nhà gây rắc rối lớn như vậy, với một người mới, lòng tự tin sẽ chịu đả kích nặng nề!
Hậu quả là không thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện!
“Kịp thời cứu chữa thì thế nào? Vốn dĩ bố tôi chỉ phải làm phẫu thuật nhỏ, kết quả như thế nào? Còn không do bác sĩ tay nghề yếu kém này của các người gây ra sao, hại ông già nhà tôi phải chịu đựng nhiều như vậy!” Con trai lớn của ông lão cũng tức giận nói.
Tiếng điện thoại vang lên, người đàn ông nhìn thông báo hiển thị trên màn hình điện thoại liền cao giọng nói: “Phóng viên của tòa soạn báo đến rồi, để tôi xem hôm nay các người định giải thích như thế nào với chúng tôi!”
Nghe phóng viên của tòa soạn báo đến, tâm lý mỗi người đều khác nhau.
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, chỉ thấy ông lão mặc đồ bệnh ngồi trên xe lăn được một chàng trai trẻ mặc đồng phục không quân đẩy vào.
“Hồ Nhất Minh, hai đứa bây đang làm loạn gì ở đây vậy hả?!” Ông lão tức giận nói. Con dâu lớn của ông vội vàng đi đến bên cạnh ông.
“Ba, chúng con đã hỏi thăm rồi, chuyện này, không cần biết bệnh viện nói có lý hay không, bọn họ phải bồi thường cho chúng ta ít nhất sáu con số!” Con dâu cả của ông lão khom lưng, nhỏ giọng thì thầm bên tai ông.
Hạ Hòa nhìn thấy ông lão được đẩy vào, cô lập tức lấy khẩu trang y tế mới trong ngăn tủ ra sau đó đi về phía ông, ông lão này lại không nghe lời khuyên!
Cô bước đến trước mặt ông lão, khom lưng và đeo khẩu trang giúp ông.
“Này, bác sĩ như cô còn ở đây giả từ bi nữa!” Con dâu của ông lão nhìn Hạ Hòa, chế giễu nói.
“Làm càn!” Ông lão tức giận mắng!
Ông lão vừa lên tiếng, con trai và con dâu cả của ông đều sửng sốt, Nhiếp Hồng mặc áo blouse trắng cũng kinh ngạc, siết chặt cây bút trong tay.
Lúc này, con trai út của ông lão bước lên trước một bước, nhìn anh trai và chị dâu, trầm giọng nói: “Anh hai, chị dâu, chuyện này em đã hỏi ý kiến các bác sĩ chuyên môn rồi, quả thực không phải trách nhiệm của bệnh viện, anh chị không cần gây rối nữa đâu. Cũng may là lần này cha may mắn được cứu chữa!”
Lời cậu ta vừa dứt, ngoại trừ Nhiếp Hồng, tất cả lãnh đạo và bác sĩ của bệnh viện đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng gặp người nhà bệnh nhân biết nói lý lẽ!
“Chú út, chuyện này…”
“Vợ của thằng cả! Bệnh viện đã giảm tiền chữa bệnh cho chúng ta nhiều như vậy rồi, bây còn muốn như thế nào nữa?!” Ông lão tức giận nói, nói xong ông không ngừng ho khan.
“Ba! Ba đừng tức giận, chúng con, chúng con cũng là nghe lời lừa gạt của người khác!” Hồ Nhất Minh cũng là một đứa con hiếu thảo, anh ta vội vàng bước đến khuyên nhủ ông.
“Thật là mất mặt! Thấy tiền mờ mắt! Tụi bây ước gì lão già này không được cứu sống, để bệnh viện bồi thường cho tụi bây 50 vạn, có phải không?!” Ông lão lần nữa tức giận mắng.
Hai vợ chồng con trai cả vội vàng xua tay, “Ba, chúng con không có ý đó đâu!”
Ông lão nhìn về phía lãnh đạo bệnh viện, “Các vị lãnh đạo bệnh viện, sự việc lần này xin các vị đừng trách tội bác sĩ Tiểu Hạ, đều tại ông già này không nghe lời khuyên, không chịu vận động nên gây ra hậu quả!”
Nghe ông lão nói vậy, Hạ Hòa mỉm cười, nghĩ thầm, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt và hiểu lý lẽ.
Tuy nhiên, Nhiếp Hồng ngồi bên cạnh Tiêu Nhiên sắp không nghe tiếp được nữa, nhưng chị ta vẫn bình tĩnh ngồi ở đó.
Tất cả lãnh đạo của bệnh viện đều bước đến trước mặt ông lão để bày tỏ lòng biết ơn vì hiểu biết và sự bao dung của ông, đồng thời nói rằng họ không trách phạt Hạ Hòa, bệnh viện còn phải ban thưởng cho cô vì hành động cứu người trong lúc nguy cấp!
Sau khi phóng viên của tòa soạn báo đến, tiếp tục phỏng vấn sự việc này, kết quả đương nhiên hoàn toàn trái ngược tin nóng mà con dâu ông lão đã tung ra!
Vốn dĩ là sự cố y tế do năng lực không đủ, bây giờ đã chuyển thành câu chuyện cảm động về sự bao dung, thấu cảm giữa bác sĩ và bệnh nhân.
……
“Tiểu Hạ, cháu đoán xem con trai út của chú tên gì?” Ông lão vừa trở lại phòng bệnh liền vui vẻ hớn hở hỏi Hạ Hòa.
“Chẳng lẽ là Hồ Kinh Nhân?” Cô nhớ con trai cả của ông tên là Hồ Nhất Minh.
Ông lão cười ha ha: “Con trai út của chú tên là Hồ Nhất Phi! Một bước lên trời! Thế nào, con trai út của chú có đẹp trai không? Cháu có rung động không?”
Hạ Hòa đang cười liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, quả nhiên, Tiểu Thất gia nhà cô giá lâm!
Không phải vì người nhà bệnh nhân, cậu cũng không vào phòng bệnh. Sau khi nói với ông lão rằng bạn trai đã đến, Hạ Hòa liền nhanh chóng chạy đuổi theo, nếu không cậu lại tức giận.
“Rốt cuộc các người nghe ai xúi giục làm loạn?!”
Khi Hạ Hòa tìm thấy Dạ Thất, cậu đang đứng ở cuối lối đi nhỏ của khoa nội trú và chất vấn vợ chồng con trai lớn của ông lão, dáng vẻ lạnh lùng và uy nghiêm kia có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
“Vì tôi nghe thấy hai bác sĩ nữ nói chuyện lặng lẽ ở phòng vệ sinh!” Người phụ nữ đuối lý, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hùng hổ dọa người lúc trước, cô ta thành khẩn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-641.html.]
“Bọn họ tên gì, cô có biết không? Có thể nhận ra họ không?” Dạ Thất lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu, liếc nhìn Hạ Hòa rồi nói: “Trông hai người họ vẫn còn trẻ, giống, giống như bác sĩ Tiểu Hạ!”
Hạ Hòa đã biết cô ta đang nói đến ai, chỉ là cô không ngờ rằng hai người này lại ở sau lưng cô, trắng trợn nói những lời bất lợi cho bệnh viện, ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ như vậy!
Hạ Hòa nhỏ giọng nói với Dạ Thất rằng cô đã biết hai người kia là ai, nói rằng bọn họ chỉ đố kỵ với cô thôi.
Dạ Thất cũng không dễ dàng buông tha người trước mắt mình, người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo đã đánh Hạ Hòa mấy ngày trước, cậu thật sự rất muốn trả lại cái tát ấy, nhưng theo nguyên tắc “Không đánh phụ nữ”, cậu đã nhẫn nhịn!
Hạ Hòa là một bác sĩ “Y giả nhân tâm*”, chắc chắn cô sẽ không đánh trả, cho nên cậu chỉ bắt đối phương xin lỗi.
[*Y giả nhân tâm: người hành nghề y cứu người phải có tấm lòng nhân hậu]
Người phụ nữ thành thật và chân thành xin lỗi Hạ Hòa, lúc này Tiểu Thất gia mới cảm thấy hài lòng.
—
Trong phòng làm việc chỉ có hai người họ, Hạ Hòa rót hai ly nước rồi đi về phía cậu.
Trông cậu chín chắn và điềm đạm hơn.
Nhìn bóng lưng cao lớn của cậu, Hạ Hòa đã nghĩ như thế, sau đó cô đặt chiếc cốc giấy dùng một lần xuống.
“Con trai của ông lão kia có đẹp trai không?” Tiểu Thất gia đột nhiên hỏi.
Một dấu chấm hỏi hiện lên trên mặt cô, Hạ Hòa đứng trước mặt cậu, nhìn khuôn mặt tuấn tú và nghiêm túc kia, cô mới chợt nhận ra: “Tiểu Thất gia của chúng ta đang ghen sao? À ~”
Cậu đột nhiên bước đến gần cô, cô liên tục lùi về phía sau, lưng dựa sát vào tường, cả người cô bị giam giữ giữa vách tường và lồng n.g.ự.c của cậu, trái tim cô đập chậm nửa nhịp, nó đang đập vô cùng hỗn loạn.
“Con trai của ông lão kia có đẹp trai không?” Dạ Thất vô cùng nghiêm túc, tay nắm chiếc cằm thon thả của cô, ánh mắt nguy hiểm, lần nữa lạnh lùng hỏi.
Dường như nếu cô dám nói hai chữ “Đẹp trai”, cậu có thể lập tức ăn tươi nuốt sống cô!
“Không đẹp trai! Sao có đẹp trai bằng anh?!”
“Em nhìn người đàn ông kia mấy lần? Nhìn mấy lần? Hửm?” Cậu hỏi tiếp, giọng điệu càng lúc càng nguy hiểm, nhịp tim Hạ Hòa cũng càng lúc càng nhanh.
“Sao? Không có! Chắc chắn không nhìn nhiều hơn một cái! Em thậm chí còn không biết anh ta mắt một mí hay hai mí mà!” Câu trả lời vừa rồi không đạt tiêu chuẩn, lần này chắc cậu hài lòng rồi chứ?
Dạ Thất nheo mắt, nhìn Tiểu Hạ Tử đang khát vọng sinh tồn trước mắt mình, ngay sau đó, cậu mãnh liệt hôn lên môi cô.
Đại ca! Đây là văn phòng mà! Có thể có người đi vào bất cứ lúc nào!
Trong lòng cô hò hét, nhưng môi cậu có độc, cô nhanh chóng bị nụ hôn của cậu chinh phục, không nhịn được hôn lại, hôn đến mức thở hồng hộc, đến khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, cô mới đẩy cậu ra.
Cả hai đều thở hổn hển, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông lóe lên tia lửa, sau đó, đôi môi khẽ mở, gằn từng chữ một: “Đêm nay, anh nhất định sẽ ăn em!”
Nhìn người đàn ông lạnh lùng, dường như đang tiết chế bản thân bước một bước cách xa cô, nói với cô những lời vô cùng ái muội…
Quá sexy…
Cô có thể cảm nhận được thứ gì đó đang chuyển động sâu trong cơ thể mình, hô hấp trở nên hỗn loạn hơn, ma xui quỷ khiến cô đã gật đầu!
“Em đồng ý rồi!” Dạ Thất trầm giọng nói.
Hạ Hòa hoàn hồn, bày ra vẻ mặt “Sao? Em đồng ý cái gì?”!
“Đã một tuần rồi, muốn ép c.h.ế.t anh sao?!” Cậu buông cằm cô ra, bất mãn nói.
Trong lòng Hạ Hòa giống như nai con chạy loạn, gương mặt cũng đỏ bừng, “Buổi tối anh đến đón em…”
“Em thật sự không có thời gian tham gia hoạt động với anh sao?” Cậu giơ cổ tay lên nhìn thời gian rồi nói.
Hạ Hòa lắc đầu.
Cô biết tối nay cậu phải tham gia bữa tiệc từ thiện, nhưng tối nay 10 giờ cô mới tan làm.
—
“Tổng giám đốc Lục, ngài xem, một lát nữa ngài có thể cùng người phát ngôn thương hiệu trang sức Kỳ Hạ của chúng ta, chính là tiểu hoa đán điện ảnh đang nổi hiện nay, tiểu thư Hình Băng Tư, hai người cùng nhau bước đi trên thảm đỏ, được không? Đây là cơ hội rất tốt để quảng bá thương hiệu trang sức của chúng ta!” Trên xe RV, An Thần nhìn vị tổng giám đốc mặc lễ phục còn anh tuấn và đẹp trai hơn những nam sinh mới nổi kia và nói.
Dạ Thất không thèm liếc nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “An Thần, cậu theo tôi được mấy năm rồi?”
“Hai năm!” An Thần vô cùng tự hào nói.
“Hai năm, cũng lâu rồi. Ngày mai cậu đến phòng nhân sự lãnh tiền lương rồi đi đi!” Lão thần Dạ Thất lạnh lùng nói.
Có lẽ An Thần không muốn làm nữa nên mới tùy tiện sắp xếp một bạn nữ cho cậu!
Vốn dĩ An Thần đang tươi cười, khi nghe thấy tổng tài đại nhân nói như vậy, anh ta suýt chút nữa dập đầu quỳ gối, sốt sắng nói: “Tổng giám đốc Lục, tại sao lại nói vậy?! Đang yên đang lành, chúng ta ăn ý như vậy, tại sao, tại sao lại…” phải nghỉ việc?!
Dạ Thất đáp lại anh ta bằng một ánh mắt “Chẳng lẽ trong lòng cậu vẫn không rõ sao?”
“Tổng giám đốc Lục! Tôi, tôi sai rồi! Thuộc hạ đáng chết! Không nên tùy tiện sắp xếp một người phụ nữ đi thảm đỏ cùng ngài! Nhưng mà, tối nay nữ vương Kiều cũng không đi thảm đỏ mà!” An Thần vội vàng nói.
Trước đây đều là hai mẹ con họ cùng nhau bước trên thảm đỏ.
Dạ Thất đang định nói tối nay cậu cũng không đi, nhưng xe của họ đã dừng trước thảm đỏ, thảm đỏ này không đi không được.
Cậu hung hăng liếc nhìn An Thần một cái: “Trử nửa năm tiền lương!”
An Thần thực sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không nghỉ việc, cậu nói cái gì cũng được!
Vị nữ minh tinh Hình Băng Tư kia đang được phỏng vấn, cô ta định nói tối nay người cùng cô ta bước trên thảm đỏ chính là Dạ Thất thì nhìn thấy bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ của Dạ Thất đi về phía một cô bé mặc váy công chúa màu trắng, mái tóc đen nhánh trông vô cùng ngọt ngào và ngoan ngoãn.
Sau đó, cậu và cô bé kia cùng nhau bước trên thảm đỏ!
Hình Băng Tư cảm thấy may mắn vì vừa rồi bản thân không xớn xác nói ra, nếu không cô ta sẽ rất mất mặt!
“Vẫn là Tiểu Thất nhà chúng ta đẹp trai nhất!” Cô gái nhỏ nắm tay Dạ Thất, ngẩng đầu nhìn cậu, tự hào nói.
Cô chính là người ngày thường ăn mặc như một tomboy, Lục Tiểu Vũ!
“Chị, thật hiếm thấy đấy, tối nay trông chị giống một cô gái nhỏ!” Muốn chị của cậu ăn mặc như con gái, trừ phi mặt trời mọc đằng Tây, kiếp trước cũng vậy.
Lục Tiểu Vũ: chị không phải cô gái nhỏ sao?
“Lâu lâu cũng muốn cưng chiều Diệp Kiều một chút mà!” Lục Tiểu Vũ ranh ma nói.
Có người làm mẹ nào không thích trang điểm cho tiểu công chúa của mình chứ? Nhưng Lục Tiểu Vũ ngay từ nhỏ đã học mọi thứ từ Lục Tiểu Cổn, suốt ngày giống như một tomboy, đòi đánh đòi giết.
Hai năm trước, khi Lục Tiểu Vũ cuối cùng cũng đồng ý để tóc dài, Diệp Kiều thực sự cảm động rớt nước mắt, nhưng dù để tóc dài, Lục Tiểu Vũ hầu như không bao giờ trang điểm giống một nữ sinh.
Một anh chàng đẹp trai cao ráo, lạnh lùng và một cô gái trẻ mười mấy tuổi cùng sánh bước trên thảm đỏ, thực sự khiến mọi người kinh ngạc, trong mắt người ngoài họ là anh em, trên thực tế lại là chị em!
Lục Tiểu Vũ đã có sẵn tự tin từ lúc mới sinh, lần đầu tiên bước trên thảm đỏ lại giống như một ngôi sao nhí, không hề luống cuống.
Trong hội trường, nữ vương Kiều đang bận rộn tiếp khách, nhìn thấy hai đứa con bảo bối của mình bước vào, nhất là khi thấy cô công chúa nhỏ Lục Tiểu Cổn trang điểm, cô ước gì có thể bước đến và hôn cô bé hai cái.
Khi ở độ tuổi của Lục Tiểu Vũ, cô vẫn là một đứa mập mạp cho nên cô rất muốn nhìn thấy con gái cưng của mình trang điểm giống như công chúa.
“Tiểu Thất, gần đây con rất bận sao? Lâu rồi con không đến đại viện!” Hoa Nhụy mặc đồ đen trắng như một nữ cường, bước đến và hỏi.
Dạ Thất: “Mợ, con cũng hơi bận.”
“Mợ, Tiểu Thất của chúng ta bận hẹn hò đó!” Lục Tiểu Vũ chua xót nói, cô chị nhỏ này thất sủng rồi!
“Đừng nói đến người mợ như cậu, người mẹ là tớ này còn rất ít khi nhìn thấy nó, đàn ông nhà họ Lục đều là sói mắt trắng*!” Diệp Kiều bất lực nói.
[*Sói mắt trắng: chỉ người vong ân bội nghĩa]
Hoa Nhụy cười nói: “Chị Kiều, đừng bi quan như vậy, không phải vẫn còn Lục Tiểu Cổn sao? Tớ thấy thằng nhóc đó không hề có hứng thú với con gái!”
Diệp Kiều cười nhạo: “Ha ha, giống y chang cha của nó hồi còn nhỏ, bởi vì chưa gặp được thôi!”
Lục Tiểu Vũ: “Vì vậy, mẹ yêu của con, tương lai mẹ nên giao hết tài sản cho cô con gái này! Con sẽ giúp mẹ trông coi chúng!”
Diệp Kiều: “……”
Con chắc chắn sau này không đưa cho nhà chồng chứ?!
“Tiểu Thất, bên kia có rất nhiều đồ ngọt, chúng ta đi ăn đi!” Lục Tiểu Vũ ham ăn, vừa nhìn thấy bánh Macaron nhiều màu sắc, hai mắt liền sáng lên.
Dạ Thất trước đây cũng rất thích ăn đồ ngọt đột nhiên dừng lại: “Chị, Tiểu Thất lớn rồi, là đàn ông phải từ bỏ đồ ngọt!”
Nếu người ngoài nghe thấy Tiểu Thất gia luôn lạnh lùng gọi một cô gái mười mấy tuổi là “chị”, nhất định sẽ kinh ngạc đến mức ngây người.
Lục Tiểu Vũ tự mình đi tìm gì đó ăn, còn Dạ Thất dưới sự giới thiệu của An Thần chào hỏi không ít khách khứa và chụp hình kỷ niệm.
“Tổng giám đốc Lục, bạn nhỏ vừa rồi là em gái của ngài sao? Trông cô bé thật xinh xắn! Vừa nhìn cũng biết rất ngoan ngoãn!” Hình Băng Tư đi đến bên cạnh Dạ Thất và bắt chuyện.
Mặc dù người phụ nữ này trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ngũ quan, Dạ Thất cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng chắc chắn không phải bảng quảng cáo bên đường, bởi vì từ trước đến nay cậu luôn ngó lơ những thứ đó.
Cho dù nhìn có chút quen mắt, cậu cũng chỉ bày ra vẻ mặt lãnh đạm, người xa lạ chớ lại gần, gật đầu đáp lại rồi chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Thất, anh thật sự không nhớ em sao?” Hình Băng Tư thấy cậu lạnh lùng không để ý đến mình, còn chuẩn bị rời đi liền sốt sắng hỏi.