Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 640
Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:33
Lượt xem: 2
Vẫn còn thắc mắc?
Cô thực sự cố ý đấy!
Dạ Thất tức giận nhìn Hạ Hòa với vẻ mặt rất đắc ý, đang vui mừng nhảy cẫng trên ghế sô pha, đôi tay nâng niu tờ giấy Tuyên Thành như nâng niu thánh chỉ, cậu chỉ muốn vật cô xuống đất để XXOO.
Sắc mặt cậu tối sầm, bước đến.
Hạ Hòa thấy khuôn mặt Dạ Thất tối sầm lại, lạnh lùng bước đến gần mình, cô liền giơ tờ giấy Tuyên Thành trong tay lên giống như đang giơ kim bài miễn tử, “Dạ Thất! Anh định làm gì?! Trên này từng câu từng chữ đều do anh vừa viết xong, mực còn chưa khô đấy!”
Bước chân Dạ Thất dừng lại, không bước về phía trước nữa, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, môi mím lại, hai tay nắm chặt.
“Chữ viết của Dạ Thất chúng ta thật sự rất đẹp và còn biết rất nhiều chữ Phồn thể nữa.” Có “kim bài miễn tử” này trong tay, cô không sợ cậu sẽ làm gì mình nữa, Hạ Hòa cẩn thận đọc từng chữ trên tờ giấy rồi khoe khoang.
Cô có luyện thư pháp cả đời cũng không thể viết chữ đẹp như cậu!
Trước kia cô từng tò mò hỏi cậu, Dạ Thất nói, mỗi ngày Diệp Kiều đều bắt cậu luyện thư pháp và cô tin lời cậu nói.
Sau đó, cô ngồi xuống ghế sô pha, cầm laptop đặt trên bàn trà lên và lập tức bắt đầu mua đồ trên mạng. Dạ Thất trơ mắt nhìn cô đặt mua khung tranh cho tờ giấy kia!
Cậu tức giận nghiến răng.
“Chỉ còn b*tch Vương Khả Khả kia!” Sau khi trừng phạt Dạ Thất xong, Hạ Hòa cắn răng nói. Cô ngước mắt nhìn cậu đang đứng ở đó, vẫn không nói lời nào. Nghĩ đến chuyện cậu và Vương Khả Khả thông đồng với nhau bày mưu tính kế cô, cô càng tức giận!
“Chuyện này quá lợi mà!” Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Vương Khả Khả đứng trước cửa hàng chụp hình, cô gái vô tâm này, nghĩ rằng chặn cô lại thì cô sẽ không biết sao?!
“Còn anh nữa! Phá gia chi tử! Vì ăn em một lần mà anh tốn biết bao nhiêu tiền?! Anh như vậy, chị Kiều có biết không?!” Hạ Hòa tức giận nói. Cô đã gặp Diệp Kiều vài lần, theo thói quen nên gọi cô là chị Kiều.
Thực tế, Diệp Kiều không lớn hơn cô và Dạ Thất bao nhiêu.
“Có thể ăn em một đêm, tiêu hết một trăm triệu cũng xứng đáng!” Dạ Thất lạnh lùng, trầm giọng nói. Lời nói của cậu có thể khiến người khác tức chết.
“Em muốn anh rút lại lời hứa với Vương Khả Khả?” Cậu hỏi tiếp.
Hạ Hòa ngồi trên sô pha, “Thất gia của chúng ta là một ông chủ lớn, nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể thu lại được chứ! Em sẽ không để anh vì em mà làm hỏng hình tượng của mình đâu! Nhưng mà, cũng không thể để Vương Khả Khả được lợi như thế!”
Nói xong, cô ném một hạt đậu phộng vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Dạ Thất bước đến mở cửa, chỉ thấy Vương Khả Khả cầm một giỏ trái cây rất lớn đi vào, giống như đi thăm người bệnh.
Nhìn Vương Khả Khả với mái tóc ngắn, mặc váy yếm hai dây và dáng vẻ sắp khóc, Hạ Hòa mặc sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa và quần linen cotton rộng lao đến trước mặt Vương Khả Khả. Vương Khả Khả sợ hãi, vội trốn sau lưng Dạ Thất, Dạ Thất nhanh chóng né tránh.
“Vương Khả Khả! Cô vẫn còn mặt mũi đến tìm tôi sao?!” Hạ Hòa hung dữ nói.
“Hạ Hạ, người ta không muốn mất đi một người chị em tốt như cậu nên đã bỏ rất nhiều tiền mua một rổ trái cây này, tất cả đều là hàng nhập khẩu đấy!” Vương Khả Khả bày ra dáng vẻ sắp khóc, nói.
Hạ Hòa liếc nhìn trái cây trong giỏ, táo, nho và lê! Nhập khẩu cái khỉ gì, tất cả đều là loại rẻ tiền, còn không bằng tiệm tạp hóa nhỏ trước cửa bệnh viện của họ!
Vì vậy, cô không cần gì phải nương tay trước loại tình chị em plastic* này.
[*Tình cảm chị em: là cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa làm từ nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau]
“Vương Khả Khả, muốn tôi tha thứ cho cô cũng không phải là không thể, chỉ xem cô có đủ thành thật hay không thôi!” Hạ Hòa khoanh tay, cằm khẽ hất lên, cao giọng nói.
Vương Khả Khả lập tức bày ra dáng vẻ như một hầu gái rẻ tiền, cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn và nhắm ngay n.g.ự.c mình: “Hạ Hạ, có cần tớ m.ó.c t.i.m của mình ra cho cậu xem không?”
Hạ Hòa trưng ra vẻ mặt “Cô bớt giở trò”, Vương Khả Khả lập tức mở giấy gói bên ngoài giỏ trái cây và chọn một quả táo trông ngon lành rồi gọt vỏ, đưa cho Hạ Hòa.
Một lúc sau, Hạ Hòa ngồi trên ghế, gặm quả táo mà hầu gái rẻ tiền Vương Khả Khả đưa cho cô. Còn Vương Khả Khả đứng trước mặt cô, dáng vẻ nghe theo mọi lời của cô.
Tiểu Thất gia ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đọc báo một cách rất bình tĩnh.
“Vương Khả Khả, nếu cô thực sự có thành ý thì đưa tôi cổ phần trong bệnh viện thú cưng mới của cô! Tôi muốn 50% cổ phần! Đương nhiên, tôi sẽ không đầu tư một xu!” Hạ Hòa nghiêm túc lên tiếng.
Cô vừa mở lời, Vương Khả Khả liền kinh ngạc, ngay cả Tiểu Thất gia lạnh lùng, bình tĩnh cũng bị sốc trước sự mưu mô và đen tối của cô bạn gái này!
Tiểu Hạ Tử nhà cậu nên đổi nghề, kinh doanh cùng cậu mới đúng!
Tiểu Thất đặt tờ báo xuống, đi vào phòng làm việc.
“Dựa, dựa… dựa vào cái gì chứ?!” Vương Khả Khả rặn nửa ngày với nói được câu này.
“Dựa vào chuyện cô vì tiền mà bán đứng tình chị em 20 năm của chúng ta! Cô không biết xấu hổ, còn dám chất vấn tôi?! Vương Khả Khả, nếu cô không đồng ý thì kiếp này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Hạ Hòa đứng lên, ngắm chuẩn xác, ném quả táo ăn được một nửa và có lỗ bị sâu đục vào thùng rác!
Vương Khả Khả nhìn Hạ Hòa, trong đầu đang đấu tranh dữ dội, cô ta vất vả lắm mới chiếm được lợi thế lớn như vậy, dựa vào cái gì mà phải chia một nửa cổ phần cho cô? ‘Vương Khả Khả, mày là đồ khốn! Mày được lợi như thế nào? Không phải vì bán đứng Hạ Hòa sao?!’
“20%!” Cuối cùng, Vương Khả Khả cũng lên tiếng, hai mắt nhắm chặt, lớn giọng nói.
Chỉ 20% cũng cảm thấy tim đang rỉ m.á.u đấy?!
“50%!” Hạ Hòa lạnh lùng nói.
Vương Khả Khả cảm giác bản thân sắp c.h.ế.t vì lên cơn đau tim!
Cô ta mở mắt, phẫn nộ nhìn Hạ Hòa đang khoanh tay trước ngực, “Hạ Hòa! Cậu có thể đừng tàn nhẫn đến như vậy không?! Tớ cũng không bán cậu cho người xấu mà, đó là Tiểu Thất gia cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên* đấy!”
[*Cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên: ngôn ngữ mạng, chỉ một người rất giỏi về phương diện nào đó, rất lợi hại, thiên phú hơn người]
Hạ Hòa phớt lờ cô ta, chỉ tay về phía cửa.
“Được, được rồi! Cậu lợi hại nhất, được chưa?! Tớ đồng ý với cậu là được phải không?!” Vương Khả Khả vừa khóc vừa nói.
Lúc này, Dạ Thất từ phòng làm việc bước ra, trong tay cầm một bản hợp đồng gồm ba tờ cậu vừa in ra, vẫn còn nóng.
“Hạ Hạ, anh đã giúp em soạn một bản hợp đồng. Ngoại trừ 50% cổ phần em sở hữu từ cửa hàng thú cưng, ngoài ra, cửa hàng thú cưng sẽ có nhân viên kế toán bên thứ ba chịu trách nhiệm thu chi mỗi ngày.”
Dạ Thất vừa dứt lời, Vương Khả Khả suýt chút lên đường vì đột ngột phát bệnh tim!
Tiểu Thất gia đang phòng hờ cô ta làm giả giấy tờ để gài bẫy Tiểu Hạ Tử! Người bạn trai này sao có thể chu đáo đến như vậy?!
Một màn phu xướng phụ tùy này thực sự ngược cô ta mà!
“Hạ Hạ! Cậu có một người bạn trai cực phẩm như vậy, tại sao không thể rủ lòng thương cô bạn thân này chứ?! Tớ có ít lông cừu này, cậu có thể…”
“Ký tên!” Hạ Hòa lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô ta.
“Hừ!” Vương Khả Khả vừa rồi còn bày ra dáng vẻ khóc lóc, than trời than đất, hừ lạnh một tiếng, nhận lấy hợp đồng rồi bước đến bàn ăn, cam chịu số phận, ký tên!
“Sau khi cửa hàng thú cưng chính thức khai trương sẽ có hợp đồng chính thức.” Dạ Thất nhàn nhạt nói.
Khi Vương Khả Khả rời đi, tức giận mang theo cả giỏ trái cây kia!
Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Hòa xoay người, vòng hai tay qua cổ chàng trai mặt không cảm xúc Dạ Thất, “Vừa rồi biểu hiện không tệ, cho anh 99 điểm! Thêm 1 điểm nữa sợ anh kiêu ngạo!”
“Không thưởng một nụ hôn sao?” Dạ Thất nhìn đôi môi mọng nước của cô dưới ánh đèn, mỉm cười nói.
Hạ Hòa nhấc chân, giẫm lên bàn chân cậu, “Đừng hòng! Mau xuống tiệm thuốc dưới lầu mua cho em tuýp thuốc Erythromycin!”
Hôn một cái, sau đó đến lên giường sao? Cậu mơ cũng thật đẹp!
“Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?” Vừa nghe thấy cô muốn mua thuốc, Dạ Thất liền khẩn trương hỏi.
Hạ Hòa: “Chỗ nào em cũng cảm thấy khó chịu! Đặc biệt là chỗ đó!”
“Ở đâu?” Dạ Thất ngẩn người.
“Chỗ đó!” Hạ Hòa tức giận nói, “Anh mau đi mua đi! Em đi pha nước ấm để tắm, ngày mai còn có ca phẫu thuật nữa!”
Tiểu Thất gia vẫn ngây ngốc hỏi: “Rốt cuộc là chỗ nào?”
Cậu thay giày và đi ra ngoài.
Dạ Thất nghĩ suốt đoạn đường đi cũng không nghĩ ra chỗ đó là chỗ nào. Tuy nhiên, cậu đã được mở mang tầm mắt, biết được sự khôn khéo của Tiểu Hạ tử, sau này không dám xem cô là nàng ngốc nữa.
Trong phòng tắm, bồn tắm mát xa to lớn chứa đầy bọt mịn, Hạ Hòa nhắm mắt nghỉ ngơi, tận hưởng dòng nước ấm áp làm dịu cơ thể, cảm giác rất thoải mái, cơn đau nhức trên người cũng thuyên giảm nhiều.
Tuy nhiên, cánh cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy anh bước vào liền nhớ đến cảnh tượng đầy gợi cảm khi ăn canh cá cay tối hôm qua, theo bản năng muốn trốn đi!
Nhưng đây là bồn tắm, không có chỗ trốn, trong nháy mắt, cô cảm thấy ảo não.
Cô đã có “kim bài miễn tử”, còn sợ cậu gì chứ?!
“Em sợ anh đến thế sao! Trước đây mỗi khi em đi tắm, thường xuyên bảo anh chà lưng giúp em, còn trêu chọc anh!” Dạ Thất cau mày, bất mãn nói, nắm chặt bao thuốc trong tay.
Cậu vì cô nên đã mua bồn tắm này, bởi vì cô làm việc rất vất vả, thỉnh thoảng ngâm bồn có thể giúp cô giảm bớt mệt mỏi.
“Phí lời, lúc đó là anh sợ bị em ăn thịt bởi vì anh vẫn chưa hiểu biết mọi chuyện, nên em mới dám trêu chọc anh!” Hạ Hòa mỉm cười.
DTV
Dạ Thất liếc nhìn cô một cái rồi bước đến bên cạnh cô. Hạ Hòa theo bản năng muốn trốn đi.
“Anh giúp em gội đầu!” Cậu trầm giọng nói, vẻ mặt không vui.
Lúc này Hạ Hòa mới ngửa đầu ra sau, áp sát người vào thành bồn tắm. Dạ Thất cầm lược, vén mái tóc đen nhánh ướt đẫm của cô ra ngoài, bôi dầu gội lên rồi bắt đầu mát xa.
“Ai bảo anh cầm thú như vậy, khiến em sinh ra bóng ma tâm lý, chỗ đó bị thương rồi!” Hạ Hòa oán hận nói.
“Chỗ nào bị thương?!” Dạ Thất lo lắng hỏi, ngoại trừ vết hôn và vết bầm trên da, cậu còn khiến cô bị thương ở đâu sao?
Hạ Hòa: “”
Vậy mà cậu vẫn không biết rõ đó là chỗ nào!
Hạ Hòa cũng là một cô gái “đầy kinh nghiệm”, cô đưa tay trái lên, lấy ngón trỏ ấn vào ngón cái tạo thành một vòng tròn nhỏ, sau đó đặt ngón trỏ tay phải vào đó, khoa tay múa chân giúp chú chó săn nhỏ “thuần khiết” như anh giác ngộ.
“Nơi này bị thương, hiểu rồi chứ?!” Cô chỉ vào cái lỗ nhỏ, nói.
!!!
Hóa ra là chỗ đó!
Dạ Thất đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn thấy ngón trỏ tay phải của cô vẫn đang làm mẫu, cậu không nhịn được liền giơ nắm tay lên chọc vào vòng tròn nhỏ trên tay trái cô, “Hình như nó hơi nhỏ, phải lớn như thế này!”
Cậu vô cùng tự hào nói.
Hạ Hòa: “”
Trong phút vô tình nhớ đến hình ảnh đó, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, cô dùng sức hất tay cậu ra, tức giận nói: “Dạ Thất! Anh thật dơ bẩn! Không biết xấu hổ!”
“Vì em cứ khoa tay múa chân như vậy, hơn nữa, thực sự nó lớn cỡ này!” Dạ Thất phản bác.
Nghĩ đến cảm giác được bao bọc trong sự chặt kín và ấm áp của cô, cậu cảm thấy cơ thể nóng ran, khó chịu.
“Anh vẫn còn mặt mũi nói như vậy sao! Bị phá nát rồi!” Cô tức giận nói, sau đó tiếp tục tranh cãi với cậu.
Sau đó, Hạ Hòa không thể lay chuyển được cậu, đành để cậu bôi thuốc cho cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-640.html.]
—
Trong hai năm qua, ngoại trừ những lần đi công tác thì dù bận rộn thế nào, mỗi buổi sáng cậu đều đưa Hạ Hòa đi làm, bây giờ đã có tài xế đưa cô đến trước cửa tòa nhà văn phòng của bệnh viện.
“Tiểu Thất!” Dạ Thất vừa quay đầu đã bị Hạ Hòa gọi người lại. Cậu đang định hỏi có chuyện gì thì cô đã hôn lên môi cậu.
Như chuồn chuồn lướt nước, cô nhanh chóng rút lại, “Chúc em hôm nay may mắn!” Cô tủm tỉm cười nói.
“Sau khi cô phẫu thuật xong, tôi sẽ đến đón!” Cẩm Lý tiên sinh trầm giọng nói.
Hạ Hòa lần nữa khuyên anh ta không cần đến đây nữa, công việc quan trọng nhưng anh ta không nói gì đã rời đi.
“Đứng núi này trông núi nọ!” Hạ Hòa vừa đi được vài bước liền nhìn thấy hai người phụ nữ đi phía trước quay đầu lại nhìn và bàn tán về cô.
Cô vẫn giống như thường lệ, phớt lờ bọn họ.
Chỉ cần là chính mình, hà tất phải để ý lời bàn tán, đàm tiếu của những người khác.
“Còn không phải sao, không biết bản lĩnh của cô ta học ở đâu lại có thể khiến hai người đàn ông vây quanh cô ta!” Hai người phụ nữ đi vào văn phòng, không chịu bỏ qua.
“Hai cô đang nói nhảm cái gì vậy?!”
Trong văn phòng, một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, tóc dài gợn sóng xõa ngang vai, nghiêm túc hỏi.
“Chủ nhiệm Nhiếp, tụi em đang nói đến cái vị suốt ngày câu dẫn chồng trước của chị! Thiệt tình, đã có bạn trai giàu có và đẹp trai như vậy, còn quyến rũ chủ nhiệm Tiêu! Cô ta đang có ý đồ gì?!” Người đang nói là Tiểu Ôn, vào làm việc ở bệnh viện cùng ngày với Hạ Hòa, người còn lại là Tiểu Tống.
Hiện tại hai người họ đang đi theo vị Nhiếp Hồng vừa trở về nước được hai tháng, Nhiếp Hồng là vợ cũ của Tiêu Nhiên.
“Hai người các cô, chú ý đến lời nói của mình! Sau này đừng nói những chuyện đàm tiếu như vậy nữa, đây là bệnh viện, không phải ngoài chợ!” Nhiếp Hồng gõ bàn, nghiêm khắc nhắc nhở.
Tiểu Ôn và Tiểu Tống liền mếu máo, “Chủ nhiệm, tụi em đang bất bình thay chị mà. Một người tài giỏi như chị, sao chủ nhiệm Tiêu lại vì Hạ Hòa mà ly hôn với chị chứ?! Hạ Hòa kia có tài đức gì?!”
“Bảo các cô đừng nói nữa, các cô không nghe thấy phải không?!” Nhiếp Hồng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói.
Lúc này Tiểu Ôn và Tiểu Tống mới thật sự câm miệng lại.
—
Trong phòng phẫu thuật, Hạ Hòa mặc bộ đồ phẫu thuật vô khuẩn và đội mũ vô khuẩn đã rửa tay xong, chuẩn bị ổn thỏa tất cả, sau đó cô giơ hai tay đã khử khuẩn trước ngực, nhìn y tá đưa ông lão vừa được gây mê vào vị trí.
“Tiểu Hạ Hạ, chờ đến khi bác khỏe hơn sẽ mời cháu ăn cơm, chú sẽ giới thiệu con trai bác cho cháu!” Ông lão vừa được gây mê cách đây không lâu nên vẫn có thể nói đùa.
Hạ Hòa mỉm cười, “Ông Ngoan Đồng, sau khi phẫu thuật xong, cháu sẽ dẫn bạn trai cháu đến thăm ông!”
Ông Ngoan Đồng: “”
Ca phẫu thuật ngày hôm nay giống như ca phẫu thuật cô đã thực hiện vào hai tháng trước. Mấy ngày trước, ông lão gặp tai nạn xe nên chỏm xương đùi và xương khớp háng bị gãy, phải làm phẫu thuật thay thế. Hôm nay cô cũng là bác sĩ phẫu thuật chính, nhưng hôm nay trợ lý của cô không phải là Tiêu Nhiên, mà là một vị bác sĩ ít tên tuổi khác.
Bởi vì cô vẫn được xem là lính mới nên phòng giám sát trong khoa luôn được mở và hôm nay Nhiếp Hồng sẽ theo dõi ca phẫu thuật của cô thông qua màn hình giám sát.
“Tiểu Hạ Hạ, bác…” Ông lão nằm nghiêng trên giường, chuẩn bị sẵn sàng để phẫu thuật thì đột nhiên cảm thấy tức ngực, khó thở.
“Ấy, chuyện gì thế này?! Huyết áp của chú đột nhiên giảm xuống, mạch đập cũng giảm! Bác sĩ Hạ!” Y tá kích động hét lên.
Hạ Hòa đeo khẩu trang, hai mắt mở to, vội vàng bước đến, chỉ thấy ông Ngoan Đồng đang hít thở khó khăn, đôi môi tím ngắt.
“Bác sĩ Hạ! Bệnh nhân bị sao vậy?!” Y tá khẩn trương hỏi.
“Chuẩn bị adrenalin!” Hạ Hòa trầm giọng nói.
“Bác sĩ Hạ, tim của bệnh nhân đã ngừng đập!” Y tá lại nói, trên màn hình điện tâm đồ, nhịp tim của bệnh nhân đã thành một đường thẳng.
Hạ Hòa lập tức bước đến, đặt ông lão nằm thẳng lại sau đó nhanh chóng thực hiện kỹ thuật hồi sinh tim phổi cho ông ấy!
“Chủ nhiệm Nhiếp, tại sao bệnh nhân đó lại đột nhiên như thế?!” Tiểu Ôn đi theo Nhiếp Hồng để xem ca phẫu thuật cũng kích động hỏi.
Lúc này không phải chủ nhiệm Nhiếp nên vội vàng chạy đến hỗ trợ cứu bệnh nhân sao?
Phổi tắc nghẽn.
Nhiếp Hồng nhìn màn hình và tự nghĩ.
Khi bệnh nhân đã sẵn sàng để phẫu thuật lại gặp tình trạng phổi tắc nghẽn có thể nói là thiên tai, nhưng thật tình cờ, Hạ Hòa xui xẻo này lại gặp phải!
“Bệnh nhân xuất hiện phổi tắc nghẽn! Trương Ngọc! Chuẩn bị cấp cứu!”
Điều khiến Nhiếp Hồng kinh ngạc là một người mới vào nghề như Hạ Hòa lại có thể nhận ra bệnh nhân bị phổi tắc nghẽn. Lúc này chị ta mới lập tức dẫn theo Tiểu Ôn và Tiểu Tống đến hỗ trợ.
Trong trường hợp phổi tắc nghẽn, kỹ thuật hồi sinh tim phổi thông thường không thể cứu được, nếu bác sĩ không đủ kinh nghiệm, không thể phán đoán bệnh nhân đang ở tình trạng này thì chắc chắn 100% bệnh nhân sẽ tử vong!
Lúc này, biện pháp duy nhất là truyền oxy màng ngoài cơ thể mới có thể cứu sống bệnh nhân, chữa trị bằng loại máy này, cho dù tim bệnh nhân không còn đập hay phổi không hoạt động thì họ vẫn có thể “nằm ăn kem”.
Nhìn thấy bệnh nhân đã lắp ống thở xong xuôi, Hạ Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cần một bác sĩ ngoại khoa dày dặn kinh nghiệm phẫu thuật mở bụng cho bệnh nhân!
“Tiểu Hạ, tình hình bệnh nhân thế nào rồi?” Nhiếp Hồng vội vàng chạy đến, nhìn cô và hỏi.
“Chủ nhiệm Nhiếp, vừa mới đặt ống! Chờ bác sĩ chuyên khoa ngoại phẫu thuật!” Cô vực lại tinh thần để trả lời, nhưng trong lòng đang cười khổ, một chuyện xúi quẩy như vậy, cô cũng có thể gặp được!
Điều xui xẻo hơn chính là vốn dĩ ông lão chỉ cần phẫu thuật thay chỏm xương đùi và xương khớp háng, hiện tại phải lắp một cái máy trị giá mấy vạn một ngày vào người, còn phải phẫu thuật mở bụng.
Nhiếp Hồng gật đầu, “May mắn là cô kịp thời xác định được tình trạng phổi tắc nghẽn!”
Hạ Hòa gật đầu không nói gì, thật ra, năm đó cha cô vì lý do này nên mới mất.
Khi ấy, bệnh viện không có dụng cụ tiên tiến như vậy, chỉ vài phút đồng hồ người đã đột nhiên ra đi.
“Bệnh viện các người làm ăn như thế này sao?! Không phải cha tôi đến đây để phẫu thuật nối xương gãy sao?! Tại sao ông ấy phải mổ bụng?!” Hạ Hòa và y tá trong phòng phẫu thuật ngoại khoa tìm gặp người nhà bệnh nhân và yêu cầu người nhà ký tên vào giấy báo phẫu thuật, con trai lớn của ông lão tức giận nói.
“Anh Chương, là bác sĩ chính của ông cụ, tôi cũng rất buồn khi xảy ra chuyện như vậy. Nhưng tình huống thế này thực sự là chuyện ngoài ý muốn, không phải do chúng tôi thất trách! Cũng may hiện tại ông cụ đã được cứu sống, bây giờ ông cụ cần được phẫu thuật kịp thời, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị…”
“Bốp” một tiếng, cắt ngang lời nói của Hạ Hòa, thân hình mảnh khảnh của cô lảo đảo lùi về phía sau.
Đánh người rồi, là do vợ của người đàn ông vừa lên tiếng!
“Sao chị có thể đánh người như vậy chứ?!” Y tá đứng bên cạnh, kích động nói.
Ở lối đi nhỏ, từ phía xa, Dạ Thất mặc áo sơ mi và thắt cà vạt nhìn thấy cảnh Hạ Hòa bị người khác đánh, hai tay cậu nắm chặt lại, vang lên tiếng xương cốt rốp rốp!
“Tôi vừa mới nghe đồng nghiệp của các người nói, chính hành động sơ suất của các người tạo thành! Bố chồng tôi vốn dĩ chỉ làm phẫu thuật nhỏ, bây giờ thì tốt rồi, phải dùng đến máy móc tốn mấy vạn một ngày, còn phải làm phẫu thuật mở ổ bụng nữa! Tôi không đánh các người thì đánh ai hả?!” Người phụ nữ kích động nói, rồi giơ chiếc túi trong tay lên định đánh Hạ Hòa lần nữa.
Tuy nhiên, chiếc túi trong tay cô ta vừa giơ lên đến giữa không trung đã bị người khác túm lấy, dùng sức đẩy ra, cơ thể người phụ nữ lảo đảo ngã về phía sau.
Hạ Hòa ngã vào vách tường được Dạ Thất đỡ lấy, đôi mắt đỏ ngầu của cậu dừng trên nửa gò má cô, ngay sau đó cậu vung nắm đ.ấ.m lên chuẩn bị đánh đối phương.
“Tiểu Thất!” Hạ Hòa lập tức ôm chặt eo của cậu, “Anh đừng kích động, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Cô sợ Dạ Thất chỉ cần một đòn cũng có thể đánh c.h.ế.t người!
“Không được!” Dạ Thất cắn răng, lạnh lùng nói.
Người phụ nữ của cậu bị người khác đánh, sao cậu có thể không đáp trả?!
“Bệnh viện các người bắt nạt người khác như vậy sao, còn thuê côn đồ nữa?!” Sau khi được chồng đỡ dậy, người phụ nữ thấy dáng vẻ muốn đánh người của Dạ Thất liền lớn tiếng hét lên.
“Là cô ra tay trước, đánh bạn gái tôi!” Dạ Thất lạnh lùng nói.
“Tiểu Thất, em cầu xin anh! Đừng động thủ!” Hạ Hòa ôm chặt eo cậu, trầm giọng nói. Nếu cứ tiếp tục làm loạn như thế này thì đến bao giờ ông lão mới có thể được phẫu thuật?!
Dạ Thất cúi đầu, nhìn thấy nửa gò má của cô đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh cầu xin cậu, trái tim cậu lập tức đau nhói. Cuối cùng cậu cũng hạ nắm đ.ấ.m xuống, đặt lên mặt cô, “CMN, công việc này em dứt khoát đừng làm nữa, ông đây có thể nuôi em mười đời!”
Tiêu Đề: Bởi vì người chịu thiệt là em! Nên anh càng khó chịu!
Hai mắt Dạ Thất đỏ hoe, nhìn dấu tay trên má Hạ Hòa, cái tát này giống như đánh thẳng vào trái tim cậu!
Mấy năm qua, anh chứng kiến cô vất vả học tập và thực tập để trở thành một bác sĩ chính thức, từ trước đến nay, cô luôn đặt công việc lên hàng đầu, có khi tan sở về nhà vẫn muốn gọi điện thoại hỏi thăm người phụ trách của cô xem tình hình bệnh nhân thế nào.
Cô vất vả và làm tròn trách nhiệm như vậy, cuối cùng cô nhận lại được gì?!
Cậu đang bất bình thay cô và cũng đau lòng vì cô!
Vốn dĩ Hạ Hòa không cảm thấy bản thân chịu nhiều thiệt thòi, nhưng sau khi nghe cậu nói như vậy, hốc mắt cô đột nhiên nóng lên, dòng chất lỏng ấm áp đảo quanh mắt cô, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, tay đặt lên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi cậu.
“Tiểu Thất, anh muốn nhìn thấy em khóc sao? Lại nói lời cảm động như vậy!” Cô nhỏ giọng cười nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, cố gắng xoa dịu cơn tức giận trong lòng cậu.
Dạ Thất trừng mắt nhìn cô, kích động muốn dẫn cô đi khỏi đây!
Mẹ của Hạ Hòa, bác sĩ Chu nghe tin này cũng chạy đến, “Người nhà bệnh nhân, cho tôi hỏi, rốt cuộc các vị có muốn cứu bệnh nhân không?! Hiện tại tình hình của bệnh nhân rất nguy cấp, phải tiếp tục phẫu thuật! Nếu các vị muốn cứu ông ấy thì lập tức ký tên xác nhận phẫu thuật, còn nếu không muốn có thể lên lầu 14 tìm nhân viên y tế tranh luận phải trái!”
Bà vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói.
“Là một bác sĩ, tôi khuyên mọi người, cứu người quan trọng hơn! Chờ đến khi bệnh nhân kết thúc ca phẫu thuật rồi tranh luận cũng không muộn!” Bà nói tiếp.
Nghe bác sĩ Chu nói vậy, con trai cả của ông lão vội nhận lấy giấy báo phẫu thuật và ký tên vào đó.
“Nếu hôm nay vì vấn đề của các bác sĩ đó mà bố chồng tôi phải thực hiện ca phẫu thuật lớn như vậy thì gia đình chúng tôi chắc chắn không để bệnh viện các người được yên đâu!” Con dâu của ông lão vẫn giữ thái độ như cũ.
“Nếu không phải trách nhiệm của bác sĩ, cô tát bạn gái tôi một cái, có phải chúng tôi nên đáp trả lại không?!” Dạ Thất bước lên, lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ kia định tranh luận lại nhưng cuối cùng bị dáng vẻ của Dạ Thất làm cho sợ hãi, nhìn cách ăn mặc của cậu không giống người bình thường, cô ta nào dám lỗ mãng, ấp úng không nói nên lời.
Sau khi người nhà ký tên, ông lão được đẩy đến khoa ngoại để phẫu thuật, bác sĩ Chu quan tâm, dịu dàng hỏi cô một câu rồi quay lại làm việc.
“Tiểu Hạ, cô không sao chứ? Mau chườm đá lên mặt, sẽ dễ chịu hơn đấy!” Nhiếp Hồng từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn thấy Hạ Hòa, quan tâm hỏi.
“Cảm ơn bác sĩ Nhiếp!” Cô lịch sự đáo.
—
Trong phòng nghỉ. Một chiếc khăn lông bọc khối đá lạnh băng đặt lên má trái của Hạ Hòa, cảm giác nóng và đau rát đã biến mất.
“Vẫn còn giận sao? Rõ ràng người chịu thiệt là em, giờ còn muốn em an ủi ngược lại anh sao!” Hạ Hòa mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhạt ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Dạ Thất.
Vừa rồi, cô cũng cho phép anh hút một điếu.
Dạ Thất vươn tay gỡ tay cô ra sau đó giúp cô đỡ viên đá, trầm mặc nhìn cô: “Bởi vì người chịu thiệt là em! Nên anh càng khó chịu!”
Trông cậu vẫn rất tức giận, là một người đàn ông, sao cậu có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình chịu tủi thân?! Mà cô vẫn khăng khăng vì công việc của mình, còn cậu phải chịu đựng sự tức giận này!
“Đừng làm nữa! Một tháng có mấy ngàn tệ, không đủ để bị ức hiếp!” Cậu lại tức giận nói.
Hạ Hòa nhìn người đàn ông làm mọi điều vì mình, cô vui vẻ cười ngây ngốc.
“Bên hồ Đại Minh! Em là kẻ cuồng chịu ngược sao?! Bị đánh còn cười?!” Dạ Thất trừng mắt nhìn cô, giáo huấn.
“Em cười bởi vì người đàn ông của em cưng chiều em như vậy, em rất vui!” Hạ Hòa cười ngây ngốc, sau đó trường người lên hôn vào má cậu một cái.
“Đừng giận nữa mà, yêu anh!” Cô thì thầm, dịu dàng nói.
“Em nói gì vậy? Ông đây không nghe thấy! Nói lớn lên!” Dạ Thất dựa vào ghế, cố ý nói.