Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Trở Lại, Ta Nhất Định Sẽ Bên Em - Chương 639

Cập nhật lúc: 2024-11-05 07:40:31
Lượt xem: 1

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Dạ Thất mới vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hạ Hoà ngồi trên ghế phó lái bắt lấy tay phải của mình, đưa lên môi cô, trông cô như đang nhấm nháp một thứ mỹ vị nào đó, hút vào một hơi thật sâu.

Cậu cố gắng dùng sức, mới rút được tay về, giữ vững tay lái.

Cảm giác miệng lưỡi khô khốc, làm cho Hạ Hoà phải nắm chặt vào tay vịn trên ghế dựa, lý trí cùng t.ì.n.h d.ụ.c đang đấu tranh với nhau, “Sao lại là cậu?! Tôi, tôi phải về chỗ Khả Khả, tôi, ở đây, nóng quá!”

Cô vẫn đang đấu tranh, lý trí lại bị rối loạn, chỉ cảm thấy rất nóng, không khí xung quanh cũng nóng rực, một luồng nhiệt từ sâu bên trong cơ thể toả ra.

Khổ sở đến phát khóc!

Bởi vì cô vẫn còn sót lại một tia lý trí, biết rằng chính mình đang làm cái gì, sắp sửa xảy ra chuyện gì!

“Hạ Hạ, em lại uống rượu sao?” Dạ Thất vì để phối hợp với lời nói dối của Khả Khả nên cố tình hỏi như vậy, cậu nghiêm túc mà lái xe, tốc độ nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Hạ Hoà nghiêng đầu, nhìn sang Dạ Thất bên ghế lái mặc một chiếc áo sơ mi đen, đang nghiêm túc mà lái xe, không nhịn được mà vươn cánh lưỡi hồng phấn ra, l.i.ế.m láp đôi môi nóng bỏng, không cầm được mà nuốt nước bọt, đôi bàn tay ngọc ngà nắm chặt lên tay vịn, bởi vì dùng sức mà móng tay trắng bệch cả ra.

Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn lao vào anh!

Hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, cứ như có kiến bò bên trong m.á.u huyết, cô cực lực đối kháng với cảm giác khó chịu này, nửa thân trên bọc trong chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, không ngừng vươn người về phía trước, gáy dựa lên lưng ghế, lại một lần nữa ngẩng đầu lên.

Trên trán đã thấm một lớp mồ hôi từ lâu.

“Sao tôi lại ở trên xe của cậu?! Dạ Thất, cậu là, là cố ý!” Hạ Hoà cắn răng, tức giận mà hỏi, có ý muốn phân tán lực chú ý của mình.

“Oan uổng quá! Tôi thấy hai người cứ mãi không gọi được xe, nên mới chạy đến.” Người đàn ông ngồi trên ghế lái, ung dung bình tình, gương mặt tuấn tuấn dần dần trở nên u ám, cậu thấp giọng nói.

“Vậy Khả Khả đầu?! Ừm hừ tôi, tôi……” Cũng chỉ mới có ba ly rượu mơ xanh 15 độ, cô lại giống như uống trúng xuân dược vậy, trong lòng khổ sở như lửa đốt!

Cô thật muốn đi chết!

Dạ Thất không trả lời câu hỏi của cô, cậu đánh tay lái, đã có thể nhìn thấy tấm bảng quảng cáo dưới mái nhà chung cư của bọn họ, cậu vươn tay ra xoa đầu cô, nghiêng đầu sang, bất chợt liếc mắt nhìn thấy cảnh xuân mê người n.g.ự.c cô, làm cho cậu suýt chút phải phanh gấp!

!!!

Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, có thể nhìn thấy được đường con n.g.ự.c hoàn mỹ, cúc áo nơi trước n.g.ự.c lại bung ra, cảnh tượng đó, cũng đủ để cho cậu phải chảy m.á.u mũi.

Cậu quay đầu đi, ngón tay thon dài nhẫn nại, thong thả ung dung mà cởi từng nút áo sơ mi.

Thật cmn nóng!

Cuối cùng, chiếc xe SUV màu đen cũng đậu vào bãi, tại một vị trí gần thang máy nhất, trên ghế phó lái, Hạ Hoà vẫn luôn nhẫn nhịn, cả người mềm nhũn như socola tan chảy, ngón tay ấn xuống rất nhiều lần, nhưng cũng không thể ấn vào nút tháo dây an toàn.

Dạ Thất cầm theo áo vest xuống xe, vòng qua ghế phó lái, mở cửa xe ra, cậu khom lưng cúi người tiến vào trong, giúp cô tháo dây an toàn.

Thân người cậu tiến đến gần, nghe thấy hơi thở nam tính trên người cậu, cô giống như người đi trên sa mạc, cuối cùng cũng phát hiện ra có nguồn nước từ ốc đảo, liền tham lam mà l.i.ế.m mút hương vị trên cơ thể cậu.

Đến khi cậu bế cô ra khỏi xe, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều không chịu được mà đánh trống hò reo.

“Dạ Thất! Tôi không muốn về nhà! cậu là tên lừa đảo!” Chút lý trí còn sót lại làm cho cô tức giận mà nói.

Cậu cũng không để ý đến cô, bế cô vào trong thang máy.

Mới vừa bước vào thang máy, cậu liền bỏ cô xuống, nhanh chóng khoác chiếc áo vest của mình lên cho cô, không để cho cảnh xuân của cô lộ ra ngoài.

Gương mặt cô đỏ ửng, tựa như hoa đào của tháng hai, mồ hôi trên trán lấp lánh theo ánh đèn chiếu rọi, dựa lưng vào vách tường, đợi đến khi đến tầng lầu của bọn họ, hai chân của Hạ Hoà lập tức mềm nhũn ra, đến lúc sắp ngã xuống, thì đã được cậu nhanh chóng đỡ dậy.

“Đừng chạm vào tôi, tôi, tôi sẽ không bị mắc mưu…..” Suốt quãng đường, cô vừa bước đi vừa nói.

Mở cửa, cô được dìu đi vào, tới ngay huyền quan, cậu liền buông cô ra.

Cô mặc chiếc ao sơ mi trắng, phối với chân váy denim, cho dù đã đi làm, nhưng trông vẫn như một cô sinh viên, đứng dưới ánh đèn cất tiếng thở gấp, con ngươi mê ly nhìn cậu đứng bên tủ giày, dáng người cao gầy mặc áo sơ mi đen, dù bận rộn nhưng vẫn thong thả ngắm nhìn cô.

Cậu cong khoé môi lên thành nụ cười xấu xa.

“Dạ Thất! Cậu, tôi, tôi sẽ không chạm vào cậu đâu!” Chút lý trí còn sót lại của cô đang giãy dụa đến đáng thương, cậu càng ngày càng bước đến gần cô, rồi đứng lại trước mặt, vươn ngón tay thon dài xinh đẹp ra, xoa nhẹ lên gương mặt ửng hồng mà nóng bỏng của cô.

“Hạ Hạ, trông em rất cần tôi!” Giọng nói từ tính, ngữ điệu chắc chắn.

Trên bàn tay đó của anh còn vương chút mùi t.h.u.ố.c lá cùng hương nam tính hoà trộn, hô hấp của cô cũng dẫn trở nên tham lam, không nhịn được mà nuốt nước bọt, “Tôi không cần! Tên lừa đảo!”

“Thật sự không cần sao?” Bàn tay cậu chậm rãi dời xuống, rơi vào chiếc cổ thiên nga thon dài của cô, vỗ nhẹ lên hai cái, chỉ nhìn thấy cô vô cùng hưởng thụ mà nhắm mắt lại.

Cậu biết là cô rất cần cậu, cũng như cậu, rất cần có cô!

Trông bề ngoài cậu vô cùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế, cũng là đang vô cùng nhẫn nhịn, kiềm chế!

Bàn tay cậu mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, chạm vào da thịt nóng bỏng của cô thì vô cùng thoải mái, ngón tay nhẹ nhàng di động, trong khoảnh khắc, cô cảm giác cả người mình như tan thành một vũng nước, nhào vào trong lòng cậu, giây tiếp theo, cô vội vàng hôn lên môi cậu!

Một hành động tham lam, nóng bỏng đến như vậy, nhưng mà, trong bên ngoài cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn đưa tay mà kéo cô ra, thẳng thừng mà nói: “Hạ Hạ, là em động khẩu trước, đừng lại thì đừng trách tôi…..Ưm……”

Cậu vẫn còn chưa dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của cô lại rơi trên người cậu!

Như vậy, cậu cũng không khách sáo nữa, hai tay lập tức dời xuống tháo chiếc chân váy denim kia ra, chiếc váy lập tức rơi xuống đất, giống như một đoá hoa tố cẩm nở rộ.

Đưa hai tay nâng gương mặt cô lên, cuồng dã mà đáp lại nụ hôn môi của cô, đầu của hai người vừa lần lượt chuyển động trái phải, hai chân cũng lần lượt bước đi, cả người cô ngã xuống bàn ăn.

Không giống như lần trước, chú chó săn đánh ngã thỏ trắng, hải người giờ đây như củi khô gặp lửa nóng, trái đất đụng sao hoả!

Bùm bùm, bùng cháy dữ dội!

Bởi vì có hơi cồn trong người, nên cô vô cùng chủ động, mà hậu quả của vô cùng chủ động đó chính là, lần này thậm chí còn mệt, còn đau hơn cả lần trước!

Lúc cô tỉnh lại còn tưởng mình vừa bị tai nạn xe, nằm trong bệnh viện, cảm giác như mình vừa bị xe tông tan nát thành từng mảnh, rồi lại liều mạng gom lại, nhặt lấy một mạng về, chỉ còn tồn tại nhờ vào một làn hơi tàn!

Cảm giác này, chi bằng c.h.ế.t luôn đi cho rồi!

Cảnh tượng tình cảm mãnh liệt, không ngừng chớp loé lên trong đầu cô.

Trong phòng ăn, sau khi cậu ấn cô lên bàn cơm, rồi lại đi thẳng đến phòng ngủ của cậu.

Sau khi tắm rửa xong, trong bồn tắm, cũng lại bị ăn cậu ăn sạch thêm một lần nữa!

!!!

Cô muốn thiến con ch.ó này!

Trong lòng Hạ Hoà như phát điên lên!

Tối hôm qua nhất định là cậu cố ý mang cô về nhà, nhất định là vậy!

Cô đột nhiên giống như kẻ báo thù tràn ngập ý chí chiến đấu, một luồng sức mạnh “Thù hận” giúp cho cô ngồi dậy, xốc chăn lên bước đi xuống giường, đây là phòng của cậu, cô đi đến bên tủ quần áo, tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài váy ngủ hai dây, bước ra khỏi phòng ngủ, đi tìm con d.a.o phẫu thuật thường làm thí nghiệm tại nhà!

Cánh cửa thư phòng trong căn hộ bị cô đẩy ra một cái đùng, xuyên qua khe cửa không nhìn thấy bóng dáng của cậu, nhưng lại nghe thấy giọng nói lưu loát không mang theo một chút tình cảm nào của cậu, cậu là đang nói tiếng Anh thương mại vô cùng tiêu chuẩn, âm thanh này vừa nghe thấy là đã biết sức hút vô biên.

Chỉ là sức hút cậu có lớn đến cách mấy, thì trong mắt cô giờ khắc này, cũng chỉ là một con ch.ó săn cần được thiến mà thôi!

Trong thư phòng, đang tiến hành một cuộc hội nghị qua video.

Dạ Thất mặc chiếc áo vest màu xanh biển, phối cùng với cà vạt sọc sáng, cậu ngồi trên ghế dựa, gương mặt vô cảm đối diện với camera nói tiếng Anh lưu loát, cậu còn đang mở cuộc họp cùng với ban quản lý cấp cao chi nhánh hải ngoại trên màn hình.

Khắp người cậu mang một phóng thái của tinh anh, khí chất trầm ổn, làm cho ban quản lý cấp cao cách một lớp màn hình, khác biệt về m.á.u tóc màu da, phải liên tục gật đầu.

Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, một bóng dáng màu trắng vọt vào, “Dạ Thất! Tôi thiến cậu!” Một âm thanh cuồng loạn thuộc về Hạ Hoà vang lên!

Bàn tay cô nắm chắc d.a.o phẫu thuật, lao về phía Dạ Thất đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng, cả người đằng đằng sát khí!

Dạ Thất nghiêng đầu qua, chỉ nhìn thấy Hạ Hoà mặc chiếc áo sơ mi của cậu, hai chân trần trụi, đôi tay cầm chắc d.a.o phẫu thuật sắc bén mà xông đến chỗ mình, trong lúc nhất thời, cậu cũng quên mất phải tắt camera, thế là cảnh tượng này, vừa hay bị mọi người trên màn hình nhìn thấy, làm bọn họ phải hít một ngụm khí lạnh.

Hạ Hoà còn đang nhắm vào Dạ Thất, nghe thấy âm thanh xa lạ, liền quay sang nhìn lên màn hình.

!!!

Cậu đang họp!

Hạ Hoà vốn vô cùng hùng hồ, sau khi phản ứng lại, lập tức xoay người, lấy tốc độ ánh sáng mà biến mất!

CMN!

Thật mất mặt!

Hạ Hoà thật muốn dùng con d.a.o phẫu thuật trong tay tự mình kết liễu!

Mà trên chiếc ghế dựa, Dạ Thất vốn dĩ nghiêm túc không chút cẩu thả, bây giờ lại cong khoé miệng lên thành một nụ cười cưng chiều, làm cho ban quản lý cấp cao chứng kiến nãy giờ, lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa.

Vị tổng giám đốc chưa bao giờ thể hiện chút cảm xúc gì ra ngoài, làm người ta không đoán được suy nghĩ, vậy mà lại đang nở nụ cười!

Dạ Thất nhận ra được nhân viên vẫn còn đang nhìn, liền thu lại nụ cười, nhàn nhạt mà nói: “Thật xin lỗi, nội dung của cuộc họp hôm nay chỉ có như vậy thôi, tan họp.”

Vừa dứt lời lập tức đóng máy tính lại.

Cậu mới vừa bước ra khỏi thư phòng, lập tức nhìn thấy Tiểu Hạ Tử đang đứng trong phòng khách, cả người tức giận, thật sự chỉ muốn đem cậu đi thiến.

Hạ Hoà oán giận mà trừng mắt, nhìn thấy Dạ Thất mặc chiếc áo sơ mi tối màu, còn thắt cà vạt, thoạt nhìn trông như thuộc hệ cấm dục, nhưng trên thực tế chỉ cần nhìn thấy cô là động dục, cô càng nắm chặt d.a.o phẫu thuật hơn.

Rất đơn giản, rạch da ra, lấy trứng đi, sau này cậu coi như xong đời!

Dạ Thất dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khoé môi mang theo nụ cười, càng ngày càng bước đến gần cô, “Tiểu Hạ Tử, em quên rồi sao, tối hôm qua là em động khẩu trước! Tối hôm qua em uống say, rồi lại đi ăn tôi!”

Hạ Hoà: “...........”

Dạ Thất nhún vai, tỏ ra vẻ vô cùng vô tội mà nhìn cô.

“Dạ Thất! Vậy tôi hỏi cậu, tại sao tôi lại lên xe của cậu?! Có phải cậu đã thông đồng với Khả Khả rồi hay không?!” Hạ Hoà tức giận mà nói.

“Tiểu Hạ Tử! Tôi là loại người vì để ăn em, mà không từ thủ đoạn đến như vậy hay sao?!” Dạ Thất nhíu mày, không vui mà hỏi lại, dáng vẻ như đang tức giận, “Tôi là nhìn thấy em không ổn lắm, nên mới lái xe đi đến. Tử Hạ Tử, nếu như tối hôm qua là người đàn ông khác, vậy thì bây giờ chắc em không có thời gian để khóc đâu!”

Hạ Hoà bị lời phản bác của cậu làm cho nhất thời cứng họng.

Dạ Thất đến gần cô, tháo cà vạt xuống, Hạ Hoà lập tức sợ hãi đến mức lùi về sau, “Dạ Thất! Cậu là cái đồ cầm thú! Cậu còn muốn làm gì nữa?! Có tin tôi sẽ thiến cậu thật hay không?! Chỉ là chuyện đưa tay lên hạ d.a.o xuống mà thôi!”

Cô cho rằng, tên cầm thú cậu vẫn còn muốn ăn cô.

Dạ Thất nở nụ cười khổ, dáng vẻ trông vô cùng tủi thân, sau khi kéo cà vạt xuống, cậu nhanh chóng cởi áo sơ mi ra, xoay người lại, đưa lưng về phía cô.

Phía sau tấm lưng hiện rõ từng đường cơ bắp kia của cậu, mấy vết cào đó, đúng thật là như đồng ruộng chằng chịt.

Tất cả đó đều là kiệt tác trong khi cô đang trong cơn mãnh liệt lưu lại!

“Tôi là cầm thú, cậu thì em cũng là sói cái!” Dạ Thấy xoay người về sau, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, liền oán giận mà nói.

Hạ Hoà mới vừa rồi còn tràn đầy suy nghĩ muốn thiến cậu, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy đuối lý, chỉ biết hậm hực mà nói: “Đáng đời!”

Cô trở về phòng ngủ chính, muốn lấy điện thoại quay về phòng của mình, kết quả vì quá mệt mỏi, vừa nhìn thấy giường lớn liền đổ người xuống.

Tối hôm qua, đúng là ngàn vạn lần cô cũng không nên uống mấy ly rượu mơ xanh kia!

Cô như xác c.h.ế.t mà nằm trên giường, hai chân cũng không khép lại được.

Cô cầm điện thoại lên, theo như thường ngày mà đăng nhập vào Renren Network, lướt vài trang, cô đột nhiên nhìn thấy có bài đăng liên quan đến Khả Khả, nhưng không phải do Khả Khả đăng, là do bạn học đại học của cô Diêu Tĩnh chụp lại bài đang của Khả Khả.

Ở thời đại này vẫn chưa có vòng bạn bè, hơn nữa vòng Renren cũng chưa hạ nhiệt.

“Cũng là học y với nhau, sau khi bạn học Vương Khả Khả chuyển ngành làm thú y, với thời gian ban năm ngắn ngủi, đã có thể mở cửa hàng thú cưng trên dãy cửa hàng hoàng kim trong vòng đường vành đai số hai! Mà tôi, thì chỉ có thể khổ sở mà ăn mì gói!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-tro-lai-ta-nhat-dinh-se-ben-em/chuong-639.html.]

Kèm theo đó là bức hình Vương Khả Khả đứng trước một cửa hàng hoàng kim, pose dáng chụp ảnh!

Ủa?

Bài đăng này của Khả Khả, sao cô là bạn thân của cô ấy, mà lại không lướt thấy được?!

Chẳng lẽ là cô bị xoá rồi?

Cô vào trang chủ của Vương Khả Khả cũng không thấy bài đăng đó.

“Yêu Tinh à, cậu có đang ngồi trước máy tính không? Phiền cậu xem thử giúp mình, bà đăng mưới nhất của Vương Khả Khả là gì có được không? Hình như điện thoại mình bị lỗi, không thấy được bài đăng của cậu ấy!” Hạ Hoà có chút nghi ngờ mà gọi điện qua cho Diêu Tĩnh.

Bởi vì cô vẫn luôn sầu não, Vương Khả Khả biết rõ đó là xe của Dạ Thất, lại còn đẩy cô lên, mà mình thì lại không bước lên!

“Hạ Hạ! Không phải chứ, mọi người trong lớp chúng ta đang nháo nhào cả lên kìa, mọi người đều hối hận, sao lúc đó lại không chịu bỏ ý khoa theo thú y! Mọi người còn đang để lại bình luận cho Vương Khả Khả kìa, mình cap màn hình qua cho cậu xem!” Diêu Tĩnh trong điện thoại vô cùng kích động mà nói.

Chỉ trong chốc lát, Hạ Hoà liền nhận được ảnh cap màn hình trên QQ, cô như bừng tỉnh mà hiểu ra, hoá ra cô nhóc Vương Khả Khả lúc đăng bài này, đã loại cô ra khỏi phần người xem!

Cửa hàng hoàng kim trong vòng đường vành đai số hai! Còn là hai lầu!

!!!

Sao vừa rồi cô không nghĩ ra được cửa hàng đó của Vương Khả Khả là từ đâu ra!

Bây giờ, thì cô đã hiểu rồi!

Vương Khả Khả đáng c.h.ế.t này!

Cái gì mà tình hữu nghị cách mạng được thành lập tức lúc đi nhà trẻ, cái gì mà tình chị em bền vững hơn vàng, cmn đều là chị em cây khế!

“Khả Khả, tối hôm qua cậu đi đâu? Không xảy ra chuyện gì đó chứ?” Sau khi điện thoại được kết nối, Hạ Hoà liền giả vờ quan tâm, hỏi thăm “Chị em tốt” của cô!

Nghe thấy giọng nói của Hạ Hoà, trong lòng Vương Khả Khả bỗng nhiên cảm thấy áy náy, Hạ Hoà đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà cô ấy lại bán đứng cô!

Hu hu hu…….

Nhưng mà, người đó là bạn trai của cô mà!

Cái này không phải gọi là vẹn cả đôi đường hay sao?! Cô ấy có gì mà phải áy náy!

DTV

Trong giây lát Vương Khả Khả đã hồi phục lại lương tâm của mình!

“Hạ Hạ! Tối hôm qua mình cũng uống say rồi, sau khi mình đỡ cậu lên xe, mình lại tự nhiên thấy chóng mặt rồi lên xe phía sau, cũng may là tài xế cũng không phải là người xấu, cũng đừng lo cho mình nha!”

“Vậy là tốt rồi! Khả Khả à, cửa hàng mà cậu mới thuê đó, lớn lắm nha, mấy hôm trước còn than vãn với mình không có tiền đổi mặt bằng, mới qua một đêm thôi mò, đào được mỏ vàng rồi sao?” Cô cười tủm tỉm mà hỏi.

Vương Khả Khả: Còn không phải là nhờ phúc của cậu hay sao!

“Đúng vậy, rất lớn đó, ủa không đúng, Hạ Hạ, sao cậu lại biết được?!” Vương Khả Khả kích động mà hỏi.

Vốn là cô ấy đã tìm được một câu trả lời vô cùng hoàn hảo, để trả lời Hạ Hoà, ai ngờ, cô lại biết được nhanh đến như vậy, rõ ràng là cô ấy đã chặn cô rồi mà!

“Cậu cho rằng cậu đăng bài sau đó chặn mình, thì mình sẽ không biết hay sao?! Vương Khả Khả! Từ nay về sau, cậu đi đường cậu, mình đi đường mình, tình chị em cây khế còn sót lại giữa chúng ta cũng coi như kết thúc luôn rồi! Xong rồi!” Hạ Hoà khí phách mà nói.

Dứt lời rồi nhanh chóng gác máy, sau đó block luôn Vương Khả Khả!

Mới vừa vứt điện thoại qua một bên, bên tai cô liền vang lên câu nói của Tiểu Dạ Thất nói với cô ngoài phòng khách: “Tiểu Hạ Tử! Tôi là loại người vì để ăn em, mà không từ thủ đoạn đến như vậy hay sao?!”

Hạ Hoà: Ha ha ha!

Vì để ăn cô, cậu đúng thật là không từ thủ đoạn!

Uổng cho cô mới trước đó giằng co với cậu, còn phải đuối lý bởi vì tối hôm qua mình đã uống rượu nữa.

Mà trên thực tế, thì chắc chắn là cậu đã xui khiến Vương Khả Khả dụ cô uống rượu!

Đậu âm*, sao Hạ Hoà cô lại ngây thơ như vậy chứ?!

Không, không phải là cô ngây thơ, mà là do cậu quá xấu xa!

Thất cún con đã không còn là Thất cún con của năm đó nữa!

Hu hu hu thật hoài niệm chú cún con không hiểu thất tình lục dục của trước kia quá…….

Hạ Hoà nước mắt lưng tròng, như một xác c.h.ế.t mà năm trên chiếc giường hỗn độn, nhìn ra một điểm nào đó bên ngoài khung cửa sổ sát đất, vô cùng tiếc nuối mà nghĩ.

Khi đó, cô còn mong ngóng cậu trưởng thành thành chó săn nữa cơ, kết quả bây giờ……..

Bây giờ, cô chỉ muốn thiến cậu mà thôi!

Lúc Dạ Thất cầm theo ly nước bước vào phòng, liền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Hạ Tử, dựa vào bên kia giường.

Cậu chạy qua bên giường còn lại, ngồi xổm xuống bên mép giường, đưa tay vuốt ve mái tóc cô, “Tiểu Hạ Hạ, tôi là em rất khó chịu, nhưng mà, tối hôm qua đúng thật là em đã động khẩu trước, tôi cũng chỉ là người bị hại mà thôi, phía sau lưng cũng đau đớn như lửa đốt!”

Dạ Thất tỏ ra vô cùng tủi thân mà nói.

“Tiểu Thất gia, cậu trông đẹp trai như vậy, lại còn trẻ tuổi, chi bằng đầu quân vào giới giải trí đi, cậu diễn kịch hay như vậy, tôi sẽ làm người đại diện cho cậu, lấy kỹ thuật tinh vi của cậu ra mà nói, tượng vàng Oscar cũng có thể lãnh về nhà!” Bên ngoài Hạ Hoà nở nụ cười nhưng trái tim bên trong lại không cười nổi, nhìn cậu mà nói.

Dạ Thất đang muốn từ chối, thì đột nhiên ý thức được, cô nói như vậy giống như có chuyện rồi!

Cô vậy là đang khen kỹ thuật diễn xuất của cậu tốt sao!

Cô phát hiện ra cậu mua chuộc Vương Khả Khả rồi?!

Không thể nào?!

“Tiểu Hạ Hạ, em, em mau uống nước đi! Em đã ngủ 20 tiếng đồng hồ rồi, cũng chưa ăn uống gì cả.”

Dạ Thất vô cùng ân cần mà nói, Hạ Hoà lại đột nhiên ngồi dậy, lấy ra con d.a.o phẫu thuật màu bạc từ bên dưới gối đầu, doạ cho Dạ Thất sợ hãi tới mức làm rơi ly nước xuống đất, vội vàng lui người về sau, Hạ Hoà bước từ trên giường xuống, tiền gần đến chỗ cậu!

Cậu để hai tay lên đầu, dựa lưng lên cửa sổ trong suốt sát đấy, dáng vẻ có hơi sợ hãi mà cuối đầu xuống, nhìn theo cô cầm d.a.o phẫu thuật, lưỡi d.a.o lại dần hướng xuống dưới.

“Tiểu Hạ Tử, em, em đừng xúc động! Nếu như em thật sự thiến tôi rồi, vậy sau này em phải làm sao bây giờ? Chúng ta còn chưa sinh con nữa đó!” Dạ Thất có hơi sợ hãi mà nói.

“Trước kia, mỗi ngày cậu đều sợ tôi trêu ghẹo cậu, sợ tôi ăn cậu, bây giờ thì hay rồi, vì để ăn tôi, vậy mà lại đi mua chuộc bạn thân nhân của tôi!”

Dao phẫu thuật chỉ cách một lớp quần jean, đang hướng thẳng đến bộ phận nào đó của cậu.

Quả nhiên là cô biết rồi!

Đồng đội heo Vương Khả Khả này!

“Tiểu Hạ Hạ! Tôi cùng là vì muốn giúp em thử tình hữu nghị giữa em và Vương Khả Khả mà thôi, kết quả, cái tên chết…………”

“Bịa! Cậu bịa tiếp nữa đi! Dạ Thất! Có phải là cậu cho rằng tôi ngốc, dễ lừa lắm phải không?!” Hạ Hoà lớn tiếng hỏi.

Nhưng thiến cậu thì không thể nào thiến được!

Hạ Hoà đành thu d.a.o phẫu thuật lại, gương mặt nghiêm nghị, cũng không nói gì hết, xoay người rời đi!

“Hạ Hạ! Em đi đâu vậy?!” Dạ Thất thấy tình hình không ổn, lập tức đuổi theo cô.

Hu hu hu bên hồ Đại Minh giận thật rồi!

Cô đi vào phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo ra, lấy vali để trong tủ ra, lấy những bộ quần áo đã được gấp lại phẳng phiu bỏ vào vali!

Tiểu Hạ Hạ muốn bỏ nhà ra đi!

“Dạ Thất! Tôi không cần một người bạn trai không tôn trọng tôi! Hai chúng ta cũng không thích hợp với nhau! Đương nhiên, yêu cầu của cậu, tôi không thể nào thỏa mãn được, tôi cũng không phù hợp với cậu!” Hạ Hoà đưa lưng về phía cậu, vừa thu dọn quần áo, vừa lạnh lùng nói.

Không phù hợp?!

Trái tim Dạ Thất đột nhiên chùng xuống, cậu đi đến bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, Hạ Hoà cũng không hất ra, lau đi nước mắt.

“Tiểu Hạ Tử, em đừng giận nữa có được không? Sau này tôi không bao giờ gài bẫy em nữa! Em nói thế nào tôi nghe thế đó!” Thấy cô khóc, cậu càng sợ hãi hơn mà nói.

Hạ Hoà không để ý đến cậu, hất tay cậu ra, tiếp tục muốn thu dọn!

Cậu đã chịu chuyện gì cũng nghe theo cô, Tiểu Hạ Tử vẫn không chịu tha thứ cho cậu!

Dạ Thất lại càng thêm luống cuống!

Cậu không muốn cô dọn đi đâu! Bọn họ còn chưa thực sự ở chung với nhau nữa mà!

Hạ Hoà thật sự không có bao nhiêu đồ đạc để thu dọn, ở trước mặt cậu mà cởi chiếc váy ngủ hai dây trên người ra, cô đưa lưng về phía cậu, đường cong tinh tế cùng với cơ thể mềm mại, cô chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót màu đen, cũng là tối hôm qua cậu giúp cô mặc vào.

Sống lưng trắng tuyết, trên bả vai còn lưu lại dấu hôn của cậu, trên hai cánh tay, cũng có dấu vết cậu dùng sức quá độ mà lưu lại.

Hạ Hoà nhìn thấy những dấu hôn chằng chịt như cún gặm trên ngực, trong lòng càng tức giận hơn, cái này nhất định trong vòng một tuần cũng không tiêu hết!

Lần trước cũng vậy, lúc thay quần áo chuẩn bị phẫu thuật, còn bị đồng nghiệp nhìn thấy được nữa!

Đến khi Hạ Hoà cầm lấy một chiếc bra màu đen khác mặc vào, Dạ Thất liền không nhịn được mà nuốt nước bọt, trong lòng có một cảm xúc muốn bổ nhào vào cô.

Cô rất nhanh đã mặc một chiếc đầm vào, lúc khom lưng xuống muốn kéo vali đi, cậu nhanh chóng giành lấy, đẩy ra rất xa, Hạ Hoà xụ mặt xuống trừng mắt nhìn cậu, nhưng cũng không nói gì.

“Tiểu Hạ Tử, sau này để em quyết định thời gian make love còn không được sao?!” Dạ Thất tỏ vẻ tủi thân, sầu não mà nói, trong lòng có chút không tình nguyện.

Thật vô nghĩa, bảo một người con trai mới thành niên, tràn đầy tinh lực, sức kéo dài đến bùng nổ, kích thước dài nhất vô cùng mạnh mẽ như cậu, cứ phải tuân theo quy tắc của một bệnh nhân nam, cậu có thể tình nguyện được sao?!

Gương mặt Hạ Hoà vốn đang vô cảm, lại trở nên nghiêm túc mà nhìn về phía cậu, “Lời nói của cậu, còn độ tin cậy sao?”

Lời nói của Tiểu Thất gia cậu, sao lại không đáng tin được chứ?!

“Được, nói không thì không có bằng chứng, tôi đi lấy giấy trắng mực đen viết ra rõ ràng cho em!” Dạ Thất xụ mặt xuống, vô cùng nghiêm túc mà nói, vừa dứt lời lập tức đi ra khỏi phòng.

Bóng dáng cậu còn chưa ra khỏi phòng, Hạ Hoà đã đưa tay hình chữ “V” thể hiện sự thắng lợi!

Thất cún con, tôi còn không trị được cậu sao!

Vừa rồi là cô cố ý làm lớn mọi chuyện lên như vậy, nếu không, thì làm sao cậu biết thế nào là có quy tắc, nếu không lập quy tắc với cậu, vậy thì sớm muộn gì cô cũng bị làm đến chết!

Hạ Hoà còn đang ăn uống ngấu nghiến trong phòng ăn, Dạ Thất mang theo chất lạnh lùng đến trước mặt cô, trong lòng vô cùng không tình nguyện mà mở một cuốn giấy Tuyên ra, đặt lên bàn. Tờ giấy có kích thước như một cuốn sổ 13 inch, bên trong tràn ngập những chữ nhỏ ngay ngắn.

Cuối cùng, còn có chữ ký cùng con dấu.

Người con trai lạnh lùng không nói lời nào, chữ thể Khải nhỏ nhắn cùng bút lông xinh đẹp, càng làm cậu có thêm khí chất, chỉ là, nội dung trên giấy………

Quy tắc khi làm bạn trai.

Căn cứ vào nguyên tắc tôn trọng, yêu thương bạn gái là cô Hạ Hoà, đặc biệt đề ra vài quy tắc đối với bạn trai là anh Lục Chiến Kỳ, nếu như bạn trai làm trái một trong những điều dưới đây, thì bạn trai sẽ vô điều kiện chấp nhận sự trừng phạt của bạn gái!

Điều thứ nhất, bạn gái nói gì cũng đúng, bạn trai đồng tình vô điều kiện!

Điều thứ hai, bạn trai ở nhà không được hút thuốc, bao gồm bất cứ góc kẹt nào trong nhà, mỗi tháng chỉ có thể hút một gói thuốc lá!

Điều thứ ba, về mặt giao lưu tinh thần và thể xác giữa bạn trai và bạn gái, mọi việc đều phải nghe theo sự sắp xếp của bạn gái, thời gian, địa điểm, tần suất, tư thế…….đều phải nghe theo cô, bạn trai không được ép buộc, độc đoán, liên tục kéo dài không dứt, hay mấy chuyện như đổi tư thế v.v…..

“Phụt ha ha ha”

Hạ Hoà còn chưa xem hết, thì đã không nhịn được mà cười sắc sụa, cô đứng lên, cầm lấy tờ giấy cô, nhìn thấy Dạ Thất đen mặt đứng cách đó không xa, nghiêm túc mà nhìn mình, cô liền mang vẻ mặt vô cùng đắc ý!

“Không dễ dàng gì mà, cuối cùng cũng có thể trị được, để cậu tự mình viết ra quy tắc này! Tiểu Thất gia, cậu nói xem nếu tôi đem nó đi đóng khung, rồi treo trên đầu giường, có được không?” Hạ Hoà nhìn cậu, gương mặt đắc ý mà nói.

Dạ Thất nắm chặt hai tay lại, âm thầm nghiến răng, “Tiểu Hạ Tử, vừa rồi là em cố ý?!”

Loading...